Hải Quân không giống như những người khác, y chẳng những suy nghĩ bình tĩnh, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, vẫn là tay súng trăm phát trăm trúng, tài bắn súng hạng nhất.
Phát súng vừa rồi là một lời cảnh cáo, cũng là uy hiếp, chính là muốn nói với mọi người đừng tưởng y không dám nổ súng, y chẳng những có súng, hơn nữa tài bắn súng cực kỳ chuẩn.
Hải Quân không phải kẻ liều mạng tầm thường, trong tình hình hỗn loạn y có thể thong dong tìm được chỗ ở của Cổ Ngọc và Hoa Nhài Vàng Bạc, lại có thể khống chế tình hình, không những không chạy trốn, lại cố tình kéo nhiều cảnh sát đến đây, muốn chính là Hạ Tưởng lộ diện.
Bất luận là y muốn mạng của Hạ Tưởng, hay có ý đồ gì khác, dù sao y cũng đã đạt được mục đích, Hạ Tưởng không phải là chuyên gia, nhưng liếc mắt cũng có thể thấy dụng ý của Hải Quân.
Biệt thự ở chỗ hẻo lánh, lại là có hai tầng, hơn nữa còn có rất nhiều góc chết, y đưa người bắt cóc đến bên trong, tập kích phía bên ngoài căn bản là không uy hiếp được y, bởi vì bắn có nhiều góc chết.
Hơn nữa bản thân y chính là xuất thân từ một tay súng bắn tỉa, bởi vậy muốn một tay súng bắn tỉa bắn chết Hải Quân tuyệt đối không có khả năng.
Hạ Tưởng chỉ nhìn địa hình vài lần rồi đưa ra kết luận, Hải Quân là cố ý dẫn hắn đến đây! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Bởi vì Hải Quân bố trí rất chu đáo chặt chẽ, rất khó tấn công. Từ bên ngoài căn bản là nhìn không ra tình hình bên trong. Hơn nữa, muốn phá cửa vào cũng khó, vì Hải Quân có súng, vào tình huống cấp bách y chắc chắn sẽ giết người.
Giọng Hải Quân giống như ở tầng một, lại giống như ở tầng hai, mơ hồ không chắc chắn:
- Hạ Tưởng có tới không? Sau khi hắn đến thì bảo hắn ra nói chuyện, tôi cho các anh một tiếng đồng hồ, nếu Hạ Tưởng không tự mình đi vào hiện trường, mỗi tiếng tôi sẽ giết một người.
Tiên Ngũ và Tiên Lương đã ở hiện trường, hai người vừa thấy Hạ Tưởng liền vây quanh lại, lại bị cảnh vệ của Hạ Tưởng ngăn lại. Hạ Tưởng giơ giơ tay, cảnh vệ lui ra, hắn nhìn Tiên Ngũ và Tiên Lương gật gật đầu, hai người hiểu ý, xoay người đi, từ chỗ tối ra tay.
Lương Thu Duệ, Chu Minh Hoành và Lịch Phi đều khuyên Hạ Tưởng không cần trả lời. Hải Quân không như những người khác, nếu y mưu toan gây rối muốn giết Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lộ diện nhất định có khả năng bị bắn chết.
Hạ Tưởng còn chưa nói, điện thoại vang lên, là Nga Ni Trần.
Cũng là gần đến hai năm, Nga Ni Trần lần đầu tiên gọi điện cho Hạ Tưởng.
- Bí thư Hạ, nếu lấy mạng của anh đổi lấy mạng của Trần Mạt Trần Lị, cho dù là các cô sống sót cũng cả đời áy náy, tôi cũng cả đời không nỡ. Tôi chỉ nói một câu, nhà họ Trần không nợ nổi anh nhiều như vậy, nên giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế ấy, tôi không có bất kỳ một câu oán hận nào với cậu!
Hạ Tưởng không nói gì, chỉ im lặng cúp điện thoại, Nga Ni Trần nói đoạn tuyệt như vậy, vẫn là làm xúc động hắn.
Không chỉ có Hoa Nhài Vàng Bạc, còn có Cổ Ngọc, hơn nữa còn có lời hứa của hắn với Cổ Ngọc, hứa sẽ ở bên cạnh cô lúc nguy hiểm, không rời xa cô ấy.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng hạ quyết tâm:
-Hải Quân tìm chính là tôi, không thể vì một mình tôi mà hại ba người, tôi đi nói chuyện với y.
- Không được!
- Không thể đi, Bí thư Hạ!
- Bí thư Hạ, xin anh, không thể đi!
Lương Thu Duệ gấp đến độ nước mắt chảy ra, y với Hạ Tưởng tuy không thể nói là có nhiều cảm tình, nhưng trong nháy mắt vẫn bị khí phách của Hạ Tưởng cuốn hút. Chương Quốc Vĩ bình thường trên ti vi là một bộ mặt khác, luôn có hình tượng hiên ngang lẫm liệt cao thượng, trên thực tế chỉ cần có chút tình hình nguy hiểm y đều đã trốn rất xa, chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ.
Làm sao giống như Bí thư Hạ, thật sự là tính cách xả thân cứu người.
Chu Minh Hoành cũng là cực kỳ sợ hãi, thấy Hạ Tưởng bước về phía trước, nhất thời thất lễ ôm cổ Hạ Tưởng:
- Bí thư Hạ, anh là Bí thư Thành ủy Tần Đường, là biểu tượng của 7 triệu dân Tần Đường, anh không thể đi, có đi thì cũng để tôi đi.
Chu Minh Hoành ở tình thế cấp bách, thể hiện sự kiên quyết trước nay chưa hề có.
Cảnh vệ của Hạ Tưởng cũng ngăn trước mặt Hạ Tưởng, cho dù là bị thủ trưởng phê bình, bọn họ cũng kiên quyết không nhường đường.
Sắc mặt Hạ Tưởng trầm xuống,
- Các cậu tránh hết ra, đây là mệnh lệnh!
Mấy người ồn ào hiển nhiên làm Hải Quân trốn trong biệt thự chú ý lại hét lớn:
- Hạ Tưởng, có phải anh đã đến đây? Bí thư lớn Hạ, tôi có mấy câu muốn nói chuyện cùng anh, anh là đàn ông thì lên lầu. Tôi nói cho anh biết, ba người phụ nữ đều nói rồi, đều nói thà rằng chính mình chết cũng không để anh bị thương. Anh là một người đàn ông, chẳng lẽ không bằng ba người phụ nữ?
Tuy nói Hải Quân khích tướng, nhưng Hạ Tưởng tin tưởng y nói thật, Hoa Nhài Vàng, Bạcvà Cổ Ngọc chắc chắn sẽ không để hắn xuất hiện, đều lo lắng cho sự an toàn của hắn. Nhưng hắn càng lo lắng cho sự an nguy của các cô hơn.
Hạ Tưởng đưa tay cầm một cái loa công suất lớn, không để ý sự phản đối của mọi người, kêu gọi Hải Quân đầu hàng:
- Hải Quân, anh là đàn ông, cũng đừng bắt nạt phụ nữ. Anh thả các cô ấy ra, có vấn đề gì cứ việc tìm tôi, tôi và anh mặt đối mặt nói chuyện với nhau.
Hải Quân im lặng một lát bỗng nhiên cười ha hả;
- Được, Hạ Tưởng, anh có gan, thật sự là đàn ông, tốt, anh lên tầng, tôi đảm bảo không động đến một sợi tóc của các cô này. Nếu anh không giữ lời, đừng trách tôi không khách khí, ba người phụ nữ, toàn bộ tiền dâm hậu sát. Còn nữa, các anh cũng đừng nghĩ tấn công vào, hôm nay tôi không định còn sống rời khỏi đây. Cùng lắm thì cùng chết!
Lời nói của Hải Quân làm cho cảnh sát được một trận lo lắng.
- Cho anh nửa tiếng để suy nghĩ, đến thời điểm đó, xin lỗi Bí thư Hạ, anh chẳng những hại chết ba người phụ nữ mà còn có thể hại chết rất nhiều cảnh sát ở đây.
Giọng Hải Quân rất lạnh lùng, cộng với tiếng mưa ban đêm, rất đi vào tai người khác.
Hạ Tưởng vốn không có ý định lùi bước, hiện tại kiên định tự tin, quyết định lấy thân thử nguy hiểm.
Bởi vì Hải Quân chỉ đề xuất một điều kiện, không phải đòi xe đòi tiền, chứng tỏ y cẳn bản không định bỏ chạy. Đối phó với một kẻ liểu mạng như y, không có con đường trao đổi nào khác, ngoài hắn ra mặt. Nếu không Hải Quân nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ làm ô nhục sự trong sạch của Cổ Ngọc, Hoa Nhài Vàng Bạc, sau đó giết chết.
Đang lúc Hạ Tưởng quyết định bước một bước sinh tử vào cửa thì điện thoại lại vang lên.
Là lão Cổ.
- Hạ Tưởng, tôi chưa từng cầu xin cậu bất kỳ cái gì, hôm nay chỉ cầu cậu một việc, bảo vệ Cổ Ngọc, đừng để cô bị tổn thương, mặc kệ trả giá thế nào, chỉ cần Cổ Ngọc bình an, cậu muốn gì ở tôi cũng được!
Giọng lão Cổ hơi run rẩy, đã giống như không khống chế được.
Cổ Ngọc chính là sự gửi gắm cả đời của lão Cổ, ai động đến Cổ Ngọc, lão Cổ chắc chắn liều mạng cùng y.
- Lão Cổ, xin lão yên tâm, tôi trân trọng Cổ Ngọc không kém hơn lão.
Hạ Tưởng trịnh trọng hứa với lão Cổ,
- Phải liều chết thân mình, tôi cũng muốn đổi sự bình an cho Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Bắc Kinh, trong nhà kín cổng cao tường, lão Cổ trong tay cầm điện thoại, râu tóc đều dựng lên, giống như một con sư tử nổi giận, hai mắt đầy lửa nhìn ra bóng đêm đen tối ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nói một câu:
- Được, chúng ta cùng chơi một trận thật sự cuối cùng!
- Được, chúng ta cùng chơi một trận thật sự cuối cùng!
Ở ngoài biệt thự ở Tần Đường, Hạ Tưởng dường như cũng nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
Lịch Phi gần như mắt ngấn lệ, giúp Hạ Tưởng mặc áo chống đạn. Tuy rằng y cũng đã biết, khi tập kích chuyên nghiệp, từ biệt thự đến chỗ Hạ Tưởng, ở vị trí ấy với tài bắn súng của Hải Quân, hoàn toàn có thể một phát súng trúng đầu, trốn tránh đạn của y căn bản là vô dụng, chẳng qua là một biện pháp an ủi tâm lý mà thôi, không có tác dụng.
Chu Minh Hoành cũng bị sự hiên ngang lẫm liệt của Hạ Tưởng làm cho cảm động, Hạ Tưởng không phải diễn trò, đối mặt với sống chết, đứng trước sự lựa chọn quan trọng, toát ra đều là những gì chân thành nhất, ai lấy tính mạng của mình ra làm trò? Anh ta vừa bảo mấy tên cảnh sát theo sát Bí thư Hạ, vừa nhanh chóng thông báo Cục Công an thành phố điều thêm lực lượng.
Nhóm cảnh sát đi theo Lịch Phi cũng bị hình ảnh anh hùng của Hạ Tưởng làm cho cảm động.
Không ít cảnh sát trước kia cũng nghe nói Hạ Tưởng ở thành phố Lang làm gương cho binh sĩ, từ trước đến nay không sợ nguy hiểm, không sợ hi sinh, gan dạ, vẫn tưởng rằng chỉ có trong truyền thuyết dân gian, là những người này đã quá đề cao Hạ Tưởng. Bây giờ bọn họ chính mắt thấy Bí thư Hạ lấy thân thử nguy hiểm, không chút do dự muốn ra mặt cứu người, cử chỉ anh dũng. Người cảnh sát nào mà không phải là những người đàn ông có nhiệt huyết? Người cảnh sát nào không tôn kính những lãnh đạo dám làm dám chịu? Đều là đàn ông thật sự, đều là đàn ông ghét ác như thù. Trong nháy mắt, hình tượng Hạ Tưởng trong mắt bọn họ dâng lên vô cùng cao lớn.
Tất cả cảnh sát đều kính nể hẳn lên đối với Hạ Tưởng, đều suy nghĩ, trong lúc khẩn cấp nhất định đỡ đạn thay Bí thư Hạ, cũng là vinh hạnh của chính mình!
Tất cả mọi người không khuyên được Hạ Tưởng, mắt thấy Hạ Tưởng mặc áo chống đạn, đang muốn tiến về phía trước đám người. Khi đứng ở khu đất trống, đột nhiên trên không trung truyền đến một tiếng gầm rú thật lớn, vừa nghe thì ra là tiếng máy bay trực thăng.
Từ hướng Tây bắc có hai máy bay trực thăng bay thấp xuống, máy bay trực thăng quân dụng chất đầy binh lính, đi vào giữa sân, cánh quạt gây nên một trận gió to, làm cho mưa lệch hướng, táp vào mặt người đau rát.
Máy bay trực thăng đỗ trên khoảng đất trống, từ trên nhanh chóng đi xuống ba bốn mươi quân lính, mỗi người được trang bị võ trạng hạng nặng, vừa xuống đất đã nhanh chóng xếp thành đội hình, phân ra hai bên.
Hứa Quan Hoa từ trên trực thăng xuống, vẻ mặt lạnh lùng, vừa thấy Hạ Tưởng liền vô cùng bất mãn nói:
- Bên trong có mấy tên bắt cóc? Cảnh sát của các anh nhanh chóng lui ra, không cần thêm phiền.
Y nghiễm nhiên giống như tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, vung mạnh tay,
- Bí thư Hạ, hiện tại nơi này quân đội tiếp quản, mời các lực lượng Tần Đường rút lui toàn bộ.
Lai lịch không nhỏ, khí thế khá lớn.
Lịch Phi bước về phía trước nói qua tình hình một chút, Hứa Quan Hoa nghe xong, vẻ mặt lại không kiên nhẫn:
- Bên trong chỉ có một người? Cảnh sát các anh thật sự vô dụng, đã nửa ngày chưa có tiến triển gì, thật sự là đồ ăn hại! Nếu là người của tôi, hiện tại đã sớm cứu được Cổ Ngọc ra.
Hứa Quan Hoa không đợi Hạ Tưởng nói gì, khoát tay chặn lại, lấy loa công suất lớn quát:
- Hải Quân, anh nhanh chóng ra đầu hàng đi, tôi có để đảm bảo cho anh một con đường sống, nếu không, chờ đợi anh chỉ có cái chết, không có đường khác…
Hạ Tưởng thiếu chút nữa nổ tung, dùng quân đội để đàm phán với Hải Quân có thể được mới là lạ. Hứu Quan Hoa quá tự phụ, y quả thực là làm trở ngại chứ không giúp được gì.
Hứa Quan Hoa còn chưa dứt lời, đùng, một tiếng súng vang lên, loa công suất lớn trong tay y bị bắn nát, cách miệng y gang tấc. Súng lại vang lên, ở giữa mũ trên đầu, nếu không phải y phản ứng nhanh, phát thứ hai đã trúng đầu.
Tốt, rõ ràng là một uy thế phủ đầu!
Đừng nhìn Hứa Quan Hoa là thiếu tướng, nhưng y cũng không phải là thiếu tướng đã trải qua thử thách sống chết, sợ đến mức mặt không còn một giọt máu, thiếu chút nữa không đứng nổi.
Giọng Hải Quân âm trầm vang lên:
- Hạ Tưởng, bộ đội cũng xuất quân rồi, tốt lắm, hiện tại chỉ cho anh 5 phút, nếu anh không ra, tôi sẽ ra tay!
Hải Quân không giống như những người khác, y chẳng những suy nghĩ bình tĩnh, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, vẫn là tay súng trăm phát trăm trúng, tài bắn súng hạng nhất.
Phát súng vừa rồi là một lời cảnh cáo, cũng là uy hiếp, chính là muốn nói với mọi người đừng tưởng y không dám nổ súng, y chẳng những có súng, hơn nữa tài bắn súng cực kỳ chuẩn.
Hải Quân không phải kẻ liều mạng tầm thường, trong tình hình hỗn loạn y có thể thong dong tìm được chỗ ở của Cổ Ngọc và Hoa Nhài Vàng Bạc, lại có thể khống chế tình hình, không những không chạy trốn, lại cố tình kéo nhiều cảnh sát đến đây, muốn chính là Hạ Tưởng lộ diện.
Bất luận là y muốn mạng của Hạ Tưởng, hay có ý đồ gì khác, dù sao y cũng đã đạt được mục đích, Hạ Tưởng không phải là chuyên gia, nhưng liếc mắt cũng có thể thấy dụng ý của Hải Quân.
Biệt thự ở chỗ hẻo lánh, lại là có hai tầng, hơn nữa còn có rất nhiều góc chết, y đưa người bắt cóc đến bên trong, tập kích phía bên ngoài căn bản là không uy hiếp được y, bởi vì bắn có nhiều góc chết.
Hơn nữa bản thân y chính là xuất thân từ một tay súng bắn tỉa, bởi vậy muốn một tay súng bắn tỉa bắn chết Hải Quân tuyệt đối không có khả năng.
Hạ Tưởng chỉ nhìn địa hình vài lần rồi đưa ra kết luận, Hải Quân là cố ý dẫn hắn đến đây! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Bởi vì Hải Quân bố trí rất chu đáo chặt chẽ, rất khó tấn công. Từ bên ngoài căn bản là nhìn không ra tình hình bên trong. Hơn nữa, muốn phá cửa vào cũng khó, vì Hải Quân có súng, vào tình huống cấp bách y chắc chắn sẽ giết người.
Giọng Hải Quân giống như ở tầng một, lại giống như ở tầng hai, mơ hồ không chắc chắn:
- Hạ Tưởng có tới không? Sau khi hắn đến thì bảo hắn ra nói chuyện, tôi cho các anh một tiếng đồng hồ, nếu Hạ Tưởng không tự mình đi vào hiện trường, mỗi tiếng tôi sẽ giết một người.
Tiên Ngũ và Tiên Lương đã ở hiện trường, hai người vừa thấy Hạ Tưởng liền vây quanh lại, lại bị cảnh vệ của Hạ Tưởng ngăn lại. Hạ Tưởng giơ giơ tay, cảnh vệ lui ra, hắn nhìn Tiên Ngũ và Tiên Lương gật gật đầu, hai người hiểu ý, xoay người đi, từ chỗ tối ra tay.
Lương Thu Duệ, Chu Minh Hoành và Lịch Phi đều khuyên Hạ Tưởng không cần trả lời. Hải Quân không như những người khác, nếu y mưu toan gây rối muốn giết Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lộ diện nhất định có khả năng bị bắn chết.
Hạ Tưởng còn chưa nói, điện thoại vang lên, là Nga Ni Trần.
Cũng là gần đến hai năm, Nga Ni Trần lần đầu tiên gọi điện cho Hạ Tưởng.
- Bí thư Hạ, nếu lấy mạng của anh đổi lấy mạng của Trần Mạt Trần Lị, cho dù là các cô sống sót cũng cả đời áy náy, tôi cũng cả đời không nỡ. Tôi chỉ nói một câu, nhà họ Trần không nợ nổi anh nhiều như vậy, nên giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế ấy, tôi không có bất kỳ một câu oán hận nào với cậu!
Hạ Tưởng không nói gì, chỉ im lặng cúp điện thoại, Nga Ni Trần nói đoạn tuyệt như vậy, vẫn là làm xúc động hắn.
Không chỉ có Hoa Nhài Vàng Bạc, còn có Cổ Ngọc, hơn nữa còn có lời hứa của hắn với Cổ Ngọc, hứa sẽ ở bên cạnh cô lúc nguy hiểm, không rời xa cô ấy.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng hạ quyết tâm:
-Hải Quân tìm chính là tôi, không thể vì một mình tôi mà hại ba người, tôi đi nói chuyện với y.
- Không được!- Không thể đi, Bí thư Hạ!
- Bí thư Hạ, xin anh, không thể đi!
Lương Thu Duệ gấp đến độ nước mắt chảy ra, y với Hạ Tưởng tuy không thể nói là có nhiều cảm tình, nhưng trong nháy mắt vẫn bị khí phách của Hạ Tưởng cuốn hút. Chương Quốc Vĩ bình thường trên ti vi là một bộ mặt khác, luôn có hình tượng hiên ngang lẫm liệt cao thượng, trên thực tế chỉ cần có chút tình hình nguy hiểm y đều đã trốn rất xa, chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ.
Làm sao giống như Bí thư Hạ, thật sự là tính cách xả thân cứu người.
Chu Minh Hoành cũng là cực kỳ sợ hãi, thấy Hạ Tưởng bước về phía trước, nhất thời thất lễ ôm cổ Hạ Tưởng:
- Bí thư Hạ, anh là Bí thư Thành ủy Tần Đường, là biểu tượng của 7 triệu dân Tần Đường, anh không thể đi, có đi thì cũng để tôi đi.
Chu Minh Hoành ở tình thế cấp bách, thể hiện sự kiên quyết trước nay chưa hề có.
Cảnh vệ của Hạ Tưởng cũng ngăn trước mặt Hạ Tưởng, cho dù là bị thủ trưởng phê bình, bọn họ cũng kiên quyết không nhường đường.
Sắc mặt Hạ Tưởng trầm xuống,
- Các cậu tránh hết ra, đây là mệnh lệnh!
Mấy người ồn ào hiển nhiên làm Hải Quân trốn trong biệt thự chú ý lại hét lớn:
- Hạ Tưởng, có phải anh đã đến đây? Bí thư lớn Hạ, tôi có mấy câu muốn nói chuyện cùng anh, anh là đàn ông thì lên lầu. Tôi nói cho anh biết, ba người phụ nữ đều nói rồi, đều nói thà rằng chính mình chết cũng không để anh bị thương. Anh là một người đàn ông, chẳng lẽ không bằng ba người phụ nữ?
Tuy nói Hải Quân khích tướng, nhưng Hạ Tưởng tin tưởng y nói thật, Hoa Nhài Vàng, Bạcvà Cổ Ngọc chắc chắn sẽ không để hắn xuất hiện, đều lo lắng cho sự an toàn của hắn. Nhưng hắn càng lo lắng cho sự an nguy của các cô hơn.
Hạ Tưởng đưa tay cầm một cái loa công suất lớn, không để ý sự phản đối của mọi người, kêu gọi Hải Quân đầu hàng:
- Hải Quân, anh là đàn ông, cũng đừng bắt nạt phụ nữ. Anh thả các cô ấy ra, có vấn đề gì cứ việc tìm tôi, tôi và anh mặt đối mặt nói chuyện với nhau.
Hải Quân im lặng một lát bỗng nhiên cười ha hả;
- Được, Hạ Tưởng, anh có gan, thật sự là đàn ông, tốt, anh lên tầng, tôi đảm bảo không động đến một sợi tóc của các cô này. Nếu anh không giữ lời, đừng trách tôi không khách khí, ba người phụ nữ, toàn bộ tiền dâm hậu sát. Còn nữa, các anh cũng đừng nghĩ tấn công vào, hôm nay tôi không định còn sống rời khỏi đây. Cùng lắm thì cùng chết!
Lời nói của Hải Quân làm cho cảnh sát được một trận lo lắng.
- Cho anh nửa tiếng để suy nghĩ, đến thời điểm đó, xin lỗi Bí thư Hạ, anh chẳng những hại chết ba người phụ nữ mà còn có thể hại chết rất nhiều cảnh sát ở đây.
Giọng Hải Quân rất lạnh lùng, cộng với tiếng mưa ban đêm, rất đi vào tai người khác.
Hạ Tưởng vốn không có ý định lùi bước, hiện tại kiên định tự tin, quyết định lấy thân thử nguy hiểm.
Bởi vì Hải Quân chỉ đề xuất một điều kiện, không phải đòi xe đòi tiền, chứng tỏ y cẳn bản không định bỏ chạy. Đối phó với một kẻ liểu mạng như y, không có con đường trao đổi nào khác, ngoài hắn ra mặt. Nếu không Hải Quân nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ làm ô nhục sự trong sạch của Cổ Ngọc, Hoa Nhài Vàng Bạc, sau đó giết chết.
Đang lúc Hạ Tưởng quyết định bước một bước sinh tử vào cửa thì điện thoại lại vang lên.
Là lão Cổ.
- Hạ Tưởng, tôi chưa từng cầu xin cậu bất kỳ cái gì, hôm nay chỉ cầu cậu một việc, bảo vệ Cổ Ngọc, đừng để cô bị tổn thương, mặc kệ trả giá thế nào, chỉ cần Cổ Ngọc bình an, cậu muốn gì ở tôi cũng được!
Giọng lão Cổ hơi run rẩy, đã giống như không khống chế được.
Cổ Ngọc chính là sự gửi gắm cả đời của lão Cổ, ai động đến Cổ Ngọc, lão Cổ chắc chắn liều mạng cùng y.
- Lão Cổ, xin lão yên tâm, tôi trân trọng Cổ Ngọc không kém hơn lão.
Hạ Tưởng trịnh trọng hứa với lão Cổ,
- Phải liều chết thân mình, tôi cũng muốn đổi sự bình an cho Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Bắc Kinh, trong nhà kín cổng cao tường, lão Cổ trong tay cầm điện thoại, râu tóc đều dựng lên, giống như một con sư tử nổi giận, hai mắt đầy lửa nhìn ra bóng đêm đen tối ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nói một câu:
- Được, chúng ta cùng chơi một trận thật sự cuối cùng!
- Được, chúng ta cùng chơi một trận thật sự cuối cùng!
Ở ngoài biệt thự ở Tần Đường, Hạ Tưởng dường như cũng nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
Lịch Phi gần như mắt ngấn lệ, giúp Hạ Tưởng mặc áo chống đạn. Tuy rằng y cũng đã biết, khi tập kích chuyên nghiệp, từ biệt thự đến chỗ Hạ Tưởng, ở vị trí ấy với tài bắn súng của Hải Quân, hoàn toàn có thể một phát súng trúng đầu, trốn tránh đạn của y căn bản là vô dụng, chẳng qua là một biện pháp an ủi tâm lý mà thôi, không có tác dụng.
Chu Minh Hoành cũng bị sự hiên ngang lẫm liệt của Hạ Tưởng làm cho cảm động, Hạ Tưởng không phải diễn trò, đối mặt với sống chết, đứng trước sự lựa chọn quan trọng, toát ra đều là những gì chân thành nhất, ai lấy tính mạng của mình ra làm trò? Anh ta vừa bảo mấy tên cảnh sát theo sát Bí thư Hạ, vừa nhanh chóng thông báo Cục Công an thành phố điều thêm lực lượng.
Nhóm cảnh sát đi theo Lịch Phi cũng bị hình ảnh anh hùng của Hạ Tưởng làm cho cảm động.
Không ít cảnh sát trước kia cũng nghe nói Hạ Tưởng ở thành phố Lang làm gương cho binh sĩ, từ trước đến nay không sợ nguy hiểm, không sợ hi sinh, gan dạ, vẫn tưởng rằng chỉ có trong truyền thuyết dân gian, là những người này đã quá đề cao Hạ Tưởng. Bây giờ bọn họ chính mắt thấy Bí thư Hạ lấy thân thử nguy hiểm, không chút do dự muốn ra mặt cứu người, cử chỉ anh dũng. Người cảnh sát nào mà không phải là những người đàn ông có nhiệt huyết? Người cảnh sát nào không tôn kính những lãnh đạo dám làm dám chịu? Đều là đàn ông thật sự, đều là đàn ông ghét ác như thù. Trong nháy mắt, hình tượng Hạ Tưởng trong mắt bọn họ dâng lên vô cùng cao lớn.
Tất cả cảnh sát đều kính nể hẳn lên đối với Hạ Tưởng, đều suy nghĩ, trong lúc khẩn cấp nhất định đỡ đạn thay Bí thư Hạ, cũng là vinh hạnh của chính mình!
Tất cả mọi người không khuyên được Hạ Tưởng, mắt thấy Hạ Tưởng mặc áo chống đạn, đang muốn tiến về phía trước đám người. Khi đứng ở khu đất trống, đột nhiên trên không trung truyền đến một tiếng gầm rú thật lớn, vừa nghe thì ra là tiếng máy bay trực thăng.
Từ hướng Tây bắc có hai máy bay trực thăng bay thấp xuống, máy bay trực thăng quân dụng chất đầy binh lính, đi vào giữa sân, cánh quạt gây nên một trận gió to, làm cho mưa lệch hướng, táp vào mặt người đau rát.
Máy bay trực thăng đỗ trên khoảng đất trống, từ trên nhanh chóng đi xuống ba bốn mươi quân lính, mỗi người được trang bị võ trạng hạng nặng, vừa xuống đất đã nhanh chóng xếp thành đội hình, phân ra hai bên.
Hứa Quan Hoa từ trên trực thăng xuống, vẻ mặt lạnh lùng, vừa thấy Hạ Tưởng liền vô cùng bất mãn nói:
- Bên trong có mấy tên bắt cóc? Cảnh sát của các anh nhanh chóng lui ra, không cần thêm phiền.
Y nghiễm nhiên giống như tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, vung mạnh tay,
- Bí thư Hạ, hiện tại nơi này quân đội tiếp quản, mời các lực lượng Tần Đường rút lui toàn bộ.
Lai lịch không nhỏ, khí thế khá lớn.
Lịch Phi bước về phía trước nói qua tình hình một chút, Hứa Quan Hoa nghe xong, vẻ mặt lại không kiên nhẫn:
- Bên trong chỉ có một người? Cảnh sát các anh thật sự vô dụng, đã nửa ngày chưa có tiến triển gì, thật sự là đồ ăn hại! Nếu là người của tôi, hiện tại đã sớm cứu được Cổ Ngọc ra.
Hứa Quan Hoa không đợi Hạ Tưởng nói gì, khoát tay chặn lại, lấy loa công suất lớn quát:
- Hải Quân, anh nhanh chóng ra đầu hàng đi, tôi có để đảm bảo cho anh một con đường sống, nếu không, chờ đợi anh chỉ có cái chết, không có đường khác…
Hạ Tưởng thiếu chút nữa nổ tung, dùng quân đội để đàm phán với Hải Quân có thể được mới là lạ. Hứu Quan Hoa quá tự phụ, y quả thực là làm trở ngại chứ không giúp được gì.
Hứa Quan Hoa còn chưa dứt lời, đùng, một tiếng súng vang lên, loa công suất lớn trong tay y bị bắn nát, cách miệng y gang tấc. Súng lại vang lên, ở giữa mũ trên đầu, nếu không phải y phản ứng nhanh, phát thứ hai đã trúng đầu.
Tốt, rõ ràng là một uy thế phủ đầu!
Đừng nhìn Hứa Quan Hoa là thiếu tướng, nhưng y cũng không phải là thiếu tướng đã trải qua thử thách sống chết, sợ đến mức mặt không còn một giọt máu, thiếu chút nữa không đứng nổi.
Giọng Hải Quân âm trầm vang lên:
- Hạ Tưởng, bộ đội cũng xuất quân rồi, tốt lắm, hiện tại chỉ cho anh 5 phút, nếu anh không ra, tôi sẽ ra tay!