Hứa Quan Hoa vẫn chưa hoàn hồn, khí thế vừa rồi không sót lại chút gì, hít thở mấy hơi mới trấn tĩnh lại được, vẻ mặt xấu hổ:
- Bí thư Hạ, vừa rồi tôi không cẩn thận, xin thứ lỗi.
Hạ Tưởng hiểu rõ nguyên nhân khiến Hứa Quan Hoa biết sai lập tức sửa ngay, là bởi vì Cổ Ngọc còn bị người ta bắt cóc ở bên trong. Mà Hải Quân chỉ cho một mình hắn vào, bởi vậy, đừng nói Hứa Quan Hoa mang đến mấy chục người, ngay cả mang đến cả trăm người cũng không có bắt được Hải Quân.
Nhưng Hứa Quan Hoa có thể xem xét thời thế, trong nháy mắt nghĩ thông suốt điều này và xin lỗi hắn, cũng không phải đơn giản. Hạ Tưởng liền chủ động giơ tay bắt tay y,
- Anh cũng là sốt ruột cứu người, không trách, không trách.
Sau đó, Lịch Phi mới nói qua về lai lịch của Hải Quân, Hứa Quan Hoa nghe xong vẻ mặt kinh ngạc.
Hạ Tưởng không muốn chậm chễ thời gian nữa, khoát tay áo:
- Giờ tôi lên nói chuyệnvới Hải Quân, chậm sẽ phát sinh biến cố, Cổ Ngọc sẽ nguy hiểm.
Hứa Quan Hoa vẻ mặt xấu hổ,
- Tôi cũng muốn xả thân cứu người, đáng tiếc kẻ bắt cóc chỉ cho một mình anh đi lên, Bí thư Hạ, ngàn vạn lần cẩn thận.
Không ngờ vừa dứt lời, tiếng Hải Quân lại vang lên:
- Cổ Ngọc nói Hạ Tưởng và Hứa Quan Hoa đều có thể lên tầng…
Mặt Hứa Quan Hoa biến sắc, vừa rồi chủ yếu là quá tự tin, sau phát súng, bây giờ còn chưa hoàn hồn nên hơi chần chừ. Không đợi y phản ứng lại, Hạ Tưởng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng tách ra khỏi mọi người, bước ra khoảng đất trống.
- Bí thư Hạ!
- Lãnh đạo!
Không ít người kìm nén kêu lên, hiện tại Hạ Tưởng hoàn toàn lộ ra dưới tầm bắn của Hải Quân, một phát súng sẽ có khả năng mất mạng tại chỗ.
Hạ Tưởng tự nhiên đứng giữa sân, thản nhiên giơ hai tay:
- Hải Quân, tôi lên tầng.
Giọng rất thoải mái, giống như khách đến chơi.
Người xung quanh nhìn hết hồn, lại âm thầm khâm phục sự bình tĩnh và dũng cảm Bí thư Hạ.
Giọng Hải Quân lại vang lên, vẫn là bình tĩnh và không có tình cảm:
- Tốt, một người đàn ông đích thực! Một mình anh đi lên, dám đùa giỡn điều gì, mọi người đều cùng chết.
Hạ Tưởng liền bước khoan thai, trước những ánh mắt lo lắng nhìn chăm chú của mọi người phía sau, thong thả mà kiên định đi lên tầng.
Hứa Quan Hoa nhìn bóng dáng Hạ Tưởng đi vào biệt thự, thở dài một tiếng, y biết, vừa rồi là Cổ Ngọc thử y, từ nay về sau, trong cảm nhận của Cổ Ngọc, y vĩnh viễn không còn một vị trí nhỏ nhoi.
Hứa Quan Hoa vô cùng hối hận, y đánh mất cơ hội rồi. Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, tuy rằng căm giận Hạ Tưởng chiếm lấy Cổ Ngọc, nhưng hành động vừa rồi của Hạ Tưởng vẫn khiến y kính nể hẳn lên, một người đàn ông thật sự, một anh hùng thật sự. Quả thật cũng đáng để Cổ Ngọc thương yêu hắn chết đi sống lại.
Lúc này đây, Hứa Quan Hoa thật lòng khâm phục Hạ Tưởng.
Bóng Hạ Tưởng biến mất sau cánh cửa chính, mấy chục cảnh sát ở đây, mấy chục binh sĩ, không một người nào không nhìn chằm chằm theo bóng Hạ Tưởng, chỉ cần trong lòng có nhiệt huyết, chỉ cần là đàn ông, ai không bị hành động hiên ngang lẫm liệt của Hạ Tưởng làm cảm động?
Ở thời kỳ hòa bình, không có cơ hội cho người ta thể hiện nhiệt huyết cao, nhưng lại có thử thách sống chết trước mắt, đứng trước thử thách sống chết, không phải mọi người đều có thể vượt qua. Huống chi Hạ Tưởng đường đường là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy, lãnh đạo ở vị trí cao như vậy, còn có thể có hành động xả thân cứu người, tính cách này của Hạ Tưởng làm kinh ngạc mọi người ở đây.
Bên trong biệt thự không bật đèn, Hạ Tưởng vừa vào cửa đã bị một cây gỗ đập vào đầu, là Hải Quân, y vỗ vỗ vào áo chống đạn của Hạ Tưởng, lạnh lùng cười:
- Cho dù dùng thứ này, đạn từ súng của tôi đều xuyên qua được.
Hạ Tưởng không ngờ còn có thể cười được:
- Hải Quân, tôi đến là nói chuyện với anh, không phải đánh nhau anh, không cần dùng súng chĩa vào người tôi, trông thế có vẻ trong lòng anh thiếu tự tin.
Hải Quân sửng sốt, cũng cười, buông súng xuống:
- Tay không anh cũng không phải là đối thủ của tôi. Được, tôi rất khâm phục người đàn ông dám làm dám chịu. Đi, lên tầng.
Trên tầng, góc tường có một chiếc giường lớn, trên giường ba người ngồi song song, ở giữa là Cổ Ngọc, hai bên là Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc, ba người đều ăn mặc chỉnh tề, đều không bị trói, cũng không bị thương.
Vừa thấy Hạ Tưởng bước vào, Hoa Nhài Vàng nước mắt giàn dụa
- Sao anh lại lên đây? Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hoa Nhài Bạc lại nói:
- Thật sự là một người đàn ông đa tình, không biết nói anh thế nào cho tốt.
Cổ Ngọc vẻ mặt nhu tình, cảm thấy hài lòng nói:
- Em biết chính là anh sẽ lên, anh không gạt em.
Hải Quân cười ha hả:
- Bí thư Hạ, không nghĩ anh là cũng rất biết lấy lòng phụ nữ, tuy nhiên, sau hôm nay, anh không còn có cơ hội lừa phụ nữ nữa.
Hải Quân còn trẻ, tóc húi cua, mày rậm, nhưng ánh mắt không lớn, hai mắt vô cùng tỉnh táo, ánh mắt rất nhanh nhạy, trong ánh mắt lộ ra sự bình tĩnh giống như một ngưởi xảo quyệt nhưng lạnh lùng.
Hạ Tưởng cũng không khách khí, liền đi đến ngồi trên ghế, cũng không để ý đến ba người Cổ Ngọc, trực tiếp hỏi Hải Quân:
- Có chuyện gì thì hãy nói, anh muốn cái gì, hiện tại chúng ta bắt đầu đàm phán. Tuy nhiên, trước khi đàm phán, anh hãy thả các cô ấy ra trước.
Hải Quân trừng mắt nhìn lo nghĩ:
- Vì an toàn tôi chỉ có thể thả hai người, để lại một người làm con tin, cậu chọn một người ở lại.
- Tôi!
- Tôi!
- Tôi!
Cổ Ngọc, Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc tất cả đều đồng thanh, gần như đồng thời nói.
Hạ Tưởng bị gây khó dễ, ngẩng đầu nhìn ba người, thấy trong mắt Cổ Ngọc toát ra một vẻ kiên định dứt khoát, trong nháy mặt hạ quyết tâm:
- Cổ Ngọc ở lại, Hoa Nhài Vàng Bạc đi.
Hoa Nhài Vàng Bạc có chút không cam lòng, nhưng cũng biết hiện tại không nên nhiều lời, hai người đều nhìn Hạ Tưởng đầy trách cứ, xoay người xuống tầng.
Trên tầng, chỉ còn ba người.
Hải Quân quan sát Hạ Tưởng từ trên xuống dưới một lần, nói:
- Bí thư Hạ, tôi và cậu không thù không oán, cậu đừng trách tôi lòng lang dạ sói. Hôm nay tôi lừa cậu lên, chính là để giết cậu. Bởi vì cậu hủy diệt thực nghiệp Trung Thiên, Tổng giám đốc Ngưu là ân nhân của tôi, tôi giết cậu là vì báo đáp ân tình của y.
Chẳng lẽ là hành vi của cá nhân Hải Quân, không phải là Ngưu Lâm Quảng bí mật sai khiến? Cũng có khả năng, người như Hải Quân, không thể hành động theo lẽ thường, Hạ Tưởng cũng không có thời gian đoán rõ chân tướng, vẫn bình tĩnh như cũ nói:
- Anh giết tối, anh cũng không trốn thoát. Hiện tại quay đầu lại còn kịp, tôi đảm bảo pháp luật công bằng.
- Bí thư Hạ, cậu không phải nói thêm nhiều lời. Tay tôi đã giết vài mạng người, cậu nghĩ rằng tôi còn có thể giữ được mạng sống? Đời này tôi cũng sống đủ rồi, giết cậu coi như hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng, tuy nhiên cậu yên tâm, tôi chỉ giết một người, sau khi cậu chết tôi sẽ thả Cổ Ngọc. Tôi không giết phụ nữ, lại càng không giết phụ nữ vô tội.
- Ngưu Lâm Quảng ở đâu?
Hạ Tưởng đột ngột hỏi một câu.
Hải Quân sửng sốt, không đợi y phản ứng lại, Hạ Tưởng đã ra tay!
Hạ Tưởng sao có thể ngồi chờ chết, hắn biết rõ tính kiên định của Hải Quân, sẽ không bị hắn thuyết phục, cho nên, ngay từ đầu đã không cho rằng có thể khuyên Hải Quân quay đầu lại, vừa rồi nói mấy câu chỉ là kế hoãn binh, là chờ đợi một thời cơ.
Hắn giữ Cổ Ngọc lại cũng là bởi vì Cổ Ngọc và hắn ăn ý, hiểu rõ ý nhau, bởi vậy thừa dịp Hải Quân không chú ý, hắn đã nháy mắt với Cổ Ngọc…
Hạ Tưởng vừa ra tay. Cổ Ngọc liền chạy nhanh ra phía trước cửa sổ, cố sức đá một cái, làm cửa sổ văng ra.
Hải Quân biết bị lừa, giận tím mặt, giơ một tay cầm dao găm lên, đâm thẳng vào cổ họng Hạ Tưởng, dao găm so với súng còn nhanh hơn, Hạ Tưởng sao có thể để y đâm trúng, nghiêng mình, tránh chỗ yếu hiểm, nhưng không tránh kịp bả vai, sắc bén chợt lóe lên, trên vai bị một vết xước dài.
Hạ Tưởng tuy thân thủ bình thường, nhưng cũng tự cho là có chút võ, chiêu đầu tiên đã bị thương, có thể thấy được Hải Quân quả nhiên lợi hại, không trách Tiêu Ngũ cũng phải sợ hãi ba phần.
Chiêu đầu tiên không trúng, chiêu thứ hai của Hải Quân lại đến, tốc độ cực nhanh làm cho Hạ Tưởng gần như khó có thể chống đỡ, hướng đâm lại đâm vào trái tim Hạ Tưởng.
Chiêu lấy mạng, có thể thấy Hải Quân là hạ độc thủ, không nể mặt chút nào.
Nhưng dưới tình thế cấp bách, Hải Quân đã quên một điểm, Hạ Tưởng mặc áo chống đạn! Chờ lúc y cảm thấy đã thành công, trong lòng mừng thầm, nhưng lại thấy không đúng, đạn của y có thể xuyên qua áo chống đạn Hạ Tưởng mặc, nhưng dao găm đâmthì không được, chẳng trách Hạ Tưởng không né tránh, không phải trốn không thoát mà bởi vì cố ý không né.
Lúc muốn thoát thân thì đã muộn, Hạ Tưởng một quyền đánh ra, đánh vào giữa má phải y, độ mạnh yếu đủ mạnh, lực đạo đủ độc, thẳng đánh cho Hải Quân rơi ba cái răng, đồng thời lại ù tai một trận.
Tuy nhiên Hải Quân rốt cuộc không phải là người bình thường, dao găm vừa chuyển hướng, vẽ một vòng từ dưới lên trên. Hung hăng vẽ lên bả vai Hạ Tưởng một vệt.
Hợp lại, Hạ Tưởng đã trúng hai đao. Tuy rằng không phải là vết thương trí mạng nhưng máu chảy ra cũng vô cùng đáng sợ.
Hải Quân tức giận, thừa dịp xoay người đột nhiên rút ra một dao găm giơ tay lên, dao rời tay đi, thẳng đến ngực Cổ Ngọc. Với sức và thủ pháp của y, chỉ cần đâm trúng, Cổ Ngọc nhất định bỏ mạng tại chỗ.
Hạ Tưởng không cứu kịp, chỉ cảm thấy máu hướng về phía trước dũng mãnh, bay lên đá một cái vào Hải Quân, dùng hết toàn sức lực. Không ngờ Hải Quân nhẹ nhàng tránh sang một bên, rốt cục khom người rút ra một khẩu súng. Mọi động tác đều liền mạch lưu loát, động tác mau lẹ, vô cùng đẹp mắt.
Hạ Tưởng thở dài một tiếng, cứu không được Cổ Ngọc, không bảo vệ được chính mình, hôm nay thật sự gặp rủi ro như thế? Tiêu Ngũ ở đâu, chỗ nào?
Vừa mới nghĩ như vậy, chỉ nghe rầm một tiếng vang, hai bóng người gần như đồng thời nhảy qua cửa sổ tiến vào, một người phi về phía trước một tay đẩy Cổ Ngọc ngã xuống đất, dùng phía sau lưng nhận dao găm!
Đúng là Tiêu Ngũ.
Người còn lại chưa đứng vững, trong tay đã có một vật sắc bắn ra, súng trong tay Hải Quân vừa nhắm Hạ Tưởng, còn chưa kịp lên nòng, một quả đoản tiễn tinh chế đã bay đến, xuyên thủng cả bàn tay.
Đau đớn, súng lục của Hải Quân lập tức rơi xuống đất.
Đúng là Tiêu Lương.
Tiêu Lương đang được đà, không dừng lại, phi về phía trước, Hải Quân lại nhận thêm một quyền.
Tiêu Ngũ cũng cố nén đau, cắn răng một cái, rút dao găm phía sau ra, không để ý máu chảy, phi thân về phía trước, cùng Tiên Lương vây Hải Quân bên trong, cùng đấu.
Chỉ đấu hai chiêu, Hải Quân bị thương rồi, biết mình không phải là đối thủ của hai người trước mặt, nếu đấu một đấu một, có lẽ y thắng, nhưng hai người liên kết, y không có chút phần thắng nào.
Hải Quân đã làm thì làm đến cùng, xoay người bức lui Tiên Ngũ, rồi đột nhiên xông lên phía trước, định ôm Hạ Tưởng, đồng quy vu tận sau đó nhảy lầu!