Thật ra Phó Tiên Phong lần này đi tỉnh Tương cũng chỉ có chút khả năng nhỏ là sẽ đảm nhiệm chức Phó Bí thư, cụ thể thế nào đến Phó Tiên Phong cũng chưa nắm rõ, lại còn muốn hắn đi cùng, quả là hơi liều lĩnh.
Vì thế Hạ Tưởng cũng không để tâm lắm đến lời nói của Phó Tiên Phong.
Gần một tuần sau, Trung ương đã chính thức công bố việc bổ nhiệm của Phó Tiên Phong, thông qua sự phê chuẩn của Trung ương, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương quyết định đồng chí Phó Tiên Phong đến tỉnh Tương đảm nhiệm chức Phó Bí thư, Thường ủy, Ủy viên tỉnh ủy, Quyền Chủ tịch tỉnh tỉnh Tương.
Hạ Tưởng giật mình, hắn vốn nghĩ Phó Tiên Phong sẽ làm Phó Bí thư tỉnh ủy, không ngờ Phó Tiên Phong vừa rời Bắc Kinh đã một bước lên trời, nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu của một tỉnh.
Lợi hại thật, nhà họ Phó quả là lợi hại, một Phó Tiên Phong cao thủ.
Hạ Tưởng liền gọi điện chúc mừng Phó Tiên Phong:
- Xin chúc mừng Chủ tịch tỉnh Phó, quả nhiên là anh đã tiến một bước rất dài.
- Ha ha, Hạ Tưởng, giữa tôi và cậu thì cần gì phải khách sáo.
Phó Tiên Phong vẫn như trước đây, ngoài giọng điệu lúc nào cũng vui vẻ ra, thái độ trước mặt Hạ Tưởng luôn luôn ôn hòa, không hề có chút gì tỏ ra đắc ý,
- Việc cậu đi tỉnh Tương, tôi đang tiến hành, có hy vọng, nhưng không phải dễ.
Hạ Tưởng hiểu rõ dụng ý của Phó Tiên Phong, tuy là Chủ tịch tỉnh, nhưng e rằng ở tỉnh Tương anh ta sẽ bị cô lập, một Chủ tịch tỉnh không có gốc gác vững vàng, đối diện với một Bí thư tỉnh ủy đầy quyền lực, sợ rằng cục diện khó xoay chuyển, Tôn Tập Dân chính là một bài học.
Mà trước mắt Hạ Tưởng đang khá nhàn rỗi, tuy là Bí thư ban thư ký Trung ương Đoàn, nhưng xem ra vẫn điều động dễ dàng nhất, cho nên Phó Tiên Phong một mực muốn điều đến tỉnh Tương, để có thêm một trợ thủ.
Hạ Tưởng nghĩ, sợ rằng một hai năm gần đây hắn hợp tác khá thành công với Phó Tiên Phong, có thể đã khiến cho Phó Tiên Phong nghĩ rằng giữa hai người không có khoảng cách gì, có thể thật sự bắt tay với nhau?
Hạ Tưởng bật cười:
- Cứ cố gắng làm việc hết sức mình thôi, mọi việc thuận theo ý trời vậy.
Phó Tiên phong không nói thêm gì nhiều, chắc công việc cũng rất bận rộn, tiếp đón nhiều, nên cũng vội vàng gác điện thoại.
Cần phải nói với ông cụ Ngô, cứ im lặng mãi cũng không phải là việc tốt, hắn ở Trung ương Đoàn thật sự cũng thấy yên tâm rồi, nhưng yên tâm mà thân chưa mập lên được, điều đó chứng tỏ là vẫn chưa thanh thản được.
Đặc biệt là đối với việc Phó Tiên Phong tìm đủ mọi cách để dọn đường cho hắn, ông cụ Ngô chẳng có động tĩnh gì thì quả là hơi khác thường.
Hạ Tưởng đã dọn ra khỏi nhà họ Ngô, sống một mình ở ký túc xá của Trung Ương Đoàn, vì thế mà gần đây cũng ít có cơ hội gặp ông cụ Ngô.
Hạ Tưởng gọi điện thoại cho ông cụ Ngô, ông cụ đối với việc Hạ Tưởng bảo sẽ về nhà ăn cơm, không có chút gì ngạc nhiên, lại còn từ tốn nói thêm một câu:
- Cũng nên về nhà một chuyến rồi đó.
Đúng lúc đó Liên Nhược Hạm cũng vừa về đến, Hạ Tưởng bèn đến sân bay đón Liên Nhược Hạm rồi cùng về nhà.
Liên Nhược Hạm gần đây cũng trở nên ít bận rộn hơn, kế hoạch lớn về tiền tệ cũng tạm thời lắng xuống, cô ấy tiền kiếm được rồi, lại quay trở về bộ dạng như trước, nhưng có một điều là hơn một năm sống chung với Tào Thù Lệ, Lý Thấm, quan hệ giữa bọn họ ngày càng gắn bó như chị em, ba người phụ nữ rất tâm đầu ý hợp, chỉ có sự quan tâm dành cho Hạ Tưởng là có giảm đi chút ít.
Hạ Tưởng lái xe, Liên Nhược Hạm ngồi bên nói không ngớt, nào là mua được công ty nào, tài sản riêng tăng thêm được bao nhiêu.v..v.., nếu là trước đây chắc cô ấy sẽ mặt mày hớn hở lắm, nhưng bây giờ lại thấy rất bình thản, cứ như đang nói chuyện của người khác vậy.
Hạ Tưởng chỉ cười cười, nghĩ bụng vợ mình thật là giỏi giang. Ở bên cạnh hắn thì dịu dàng hết mực, nhưng trong lúc cười đùa đó cũng có thể quyết định sự sống chết của một công ty lớn, cũng nắm quyền rất lớn trong tay.
Cũng cần phải thừa nhận rằng, Hạ Tưởng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Về đến nhà, cơm canh đã được dọn sẵn.
Hôm nay không có nhiều người ở nhà, Ngô Tài Dương, Ngô Tài Hà đều vắng mặt, chỉ có ông cụ Ngô và Ngô Tài Giang, có thêm Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, khiến cho nhà họ Ngô như có thêm sinh khí.
Lúc ăn cơm, một Liên Nhược Hạm ngồi trên xe nói không ngớt bỗng biến mất, thay vào đó là một Liên Nhược Hạm thục nữ, đầu cúi thấp thẹn thùng, chỉ ngồi nép sát bên Hạ Tưởng, không nói tiếng nào, lắng nghe Hạ Tưởng nói chuyện với mọi người.
Thật ra chỉ có ông cụ Ngô là người nói, còn Hạ Tưởng và Ngô Tài Giang thì chăm chú nghe.
Ngô Tài Giang từ sau khi thôi chức Chủ tịch tỉnh, đã lên Bắc Kinh đảm nhiệm một vị trí nhàn hạ không tiếng tăm, mức lương và cấp bậc vẫn được giữ nguyên, không có thực quyền trong tay, là một vị trí trong sạch thật sự, nhân đó dành thời gian để quản lý tài chính và việc nhà họ Ngô. Dường như điều đó cũng làm thay đổi tính cách của một con người, Ngô Tài Giang cười nói huyên thuyên ngày trước không còn nữa, Ngô Tài Giang bây giờ là một người kiệm lời, trầm tĩnh.
Ông cụ Ngô nói rất nhiều, nhưng toàn là nói đến những chuyện vô bổ, chứ không hề nói đến chuyện chính.
Sau khi ăn xong, cả mấy người ngồi lại uống trà, Liên Nhược Hạm lên lầu một mình. Lúc này phòng khách chỉ còn lại ba người, ông cụ Ngô mới bắt đầu đi vào vấn đề chính:
- Không phải tôi muốn giấu gì Nhược Hạm, nhưng nó không muốn nghe những chuyện liên quan đến chính trị nên không để nó nghe là tốt hơn hết.
Người già thường hay nghĩ đến người khác hơn. Điều mà ông cụ Ngô làm cho Hạ Tưởng cảm động nhất chính là cái tình của ông ấy hơn hẳn Ngô Tài Dương.
- Tiểu Hạ…
Ông cụ Ngô từ từ hớp một ngụm trà rồi nói:
- Nên hành động rồi đó, nếu không đêm dài lắm mộng, nghỉ ngơi quá nhiều rồi, ý chí chiến đấu sẽ bị bào mòn dần.
Hạ Tưởng không nói lời nào, đưa mắt nhìn Ngô Tài Giang.
Ngô Tài Giang như lạc vào cõi khác, mắt lim dim nói nhỏ một câu:
- Tuổi trẻ tuy có bốc đồng nhưng chính là sức mạnh, Hạ Tưởng, cậu hãy nắm lấy thời cơ.
Hạ Tưởng không hiểu lắm tình trạng hiện tại của Ngô Tài Giang. Từ góc độ phục tùng cho sự nghiệp của gia tộc mà xem, bản thân y hy sinh một chút cũng là điều nên làm. Đồng thời từ tính cách của y mà xét, tiền đồ cũng không có gì gọi là quá sáng sủa, lui một bước chính là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa với tính cách của Ngô Tài Giang thì không thể chỉ vì một chút thất bại mà bi quan, tuy nhiên biểu hiện của y bây giờ có gì đó hơi khác lạ.
- Tỉnh Tương tuy tốt nhưng Giang Nam lại là đất lành, là đất anh hùng.
Ông cụ Ngô uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Là nơi đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, con người sống có tình, nhưng cũng không phải là nơi ở lâu dài, còn tỉnh Tề lại là quê hương của Khổng Mạnh, rất có triển vọng.
Ông cụ Ngô có ý chê tỉnh Tương và tỉnh Đông Tam, muốn Hạ Tưởng đến tỉnh Tề, thật ngoài dự liệu của Hạ Tưởng, cho dù đó là địa bàn của gia tộc nhưng trước mắt ở tỉnh Tề không còn chỗ trống nào, không thể bỏ một người ra để điền hắn vào được.
Hạ Tưởng không cắt ngang lời ông cụ Ngô, chăm chú nghe tiếp.
- Tên Phó Tiên Phong đó gần đây có vẻ quan tâm đến cậu, tiểu Hạ, cậu chớ có mắc lừa y.
Ông cụ Ngô vừa cười vừa nói, trên mặt không biểu lộ gì đang trách cứ Phó Tiên Phong, mà là đang khen ngợi y,
- Cậu nghĩ thế nào, nói tôi nghe thử xem, cậu có thật sự muốn đi tỉnh Tương không?
Hạ Tưởng quyết định trong nháy mắt:
- Tôi muốn đi tỉnh Tề, tỉnh Tề là một nơi tốt, tôi thích Đại Minh Hồ.
Lý do mà Hạ Tưởng đưa ra có hơi miễn cưỡng, nhưng hắn vừa dứt lời, ông cụ Ngô đã hiểu ý mỉm cười.
- Tôi không cần biết cậu có nói thật lòng không, xem như cậu đã đồng ý rồi nhé.
Sau đó ông vỗ phạch lên ghế Sô pha rồi đứng dậy nói:
- Cứ quyết định như vậy nhé, chuẩn bị tốt nhân bánh sủi cảo, tất sẽ có một cái tết tốt đẹp.
Hạ Tưởng đưa ông cụ Ngô về phòng nghỉ ngơi, chờ cho ông cụ đi vào phòng, hắn mới gật gật đầu với Ngô Tài Giang, đang chuẩn bị lên lầu tìm Liên Nhược Hạm thì Ngô Tài Giang lên tiếng:
- Tiểu Hạ, tôi có một câu này cần phải nói với cậu.
Hạ Tưởng liền quay người ngồi xuống:
- Chú ba, xin chú cứ nói.
Tiếng gọi " chú ba" khiến cho Ngô Tài Giang thấy dao động, ông ta cố giữ nét mặt bình thản nhỏ giọng nói:
- Thế lực gia tộc, thế lực bình dân hay Đoàn hệ đều được, nhưng phải nhớ một điều, lợi ích của bản thân mình là trên hết.
Vào phòng của Liên Nhược Hạm nhưng Hạ Tưởng vẫn còn nghĩ đến câu nói của Ngô Tài Giang.
Nếu Ngô Tài Giang chỉ tiện miệng mà nói thì không cần phải để ý làm gì, nhưng ông lại nói với vẻ mặt nghiêm túc lẫn chút đau khổ, như có uẩn tình gì ẩn chứa bên trong khiến hắn cảm thấy hoài nghi và lo lắng, lẽ nào một nhà họ Ngô với vẻ ngoài hòa khí, bên trong lại ẩn chứa những mâu thuẫn cực kỳ nghiêm trọng?
Nghĩ kỹ hơn chút nữa, trước tiên không nên quan tâm đến nội bộ nhà họ Ngô, hắn vốn chẳng muốn can dự vào nội bộ nhà họ Ngô. Nguyên tắc của Hạ Tưởng là dù nhà họ Ngô đối xử tốt đến đâu, ông cụ Ngô có tốt với hắn bao nhiêu, hắn cũng không nhúng tay vào công việc nội bộ của nhà họ Ngô.
Nguyên tắc và giới hạn thì không thể nào thay đổi.
Đối với việc đồng ý đi tỉnh Tề, bề ngoài Hạ Tưởng đồng ý một cách nhanh chóng, thật ra cũng chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ, đôi khi không có sự lựa chọn nào cũng đau khổ, nhưng có quá nhiều sự lựa chọn lại càng đau khổ hơn.
Trên thực tế, nói cho cùng thì về Nam hay Bắc thì không phải mình hắn quyết là được. Nếu ông Ngô đã nói về phía đông thì chính là phía đông, kết quả cuối cùng cũng chưa chắc đã như mong muốn của ông cụ Ngô.
Liên Nhược Hạm có vẻ như đã ngủ say, thở đều, nằm nghiêng người, không thấy động tĩnh gì. Hạ Tưởng vừa cởi bỏ y phục, chuẩn bị nằm xuống, đã bị Liên Nhược Hạm trèo phóc lên người.
- Để em xem lâu nay anh có ăn vụng không.
Cô ấy cười khúc khích, mắt long lanh, lại nhìn kỹ, quả nhiên không mặc áo lót.
Ba mươi tuổi khỏe như sói, bốn mươi tuổi mạnh như hổ. Đàn bà ba mươi như hổ sói vậy, Hạ Tưởng đã bị sự hấp dẫn của Liên Nhược Hạm quyến rũ.
Cũng lạ thật, chỉ có một mình Liên Nhược Hạm mới có thể khơi dậy ham muốn dục vọng trong hắn.
Hạ Tưởng xoay người, nằm lên Liên Nhược Hạm, thân thể Liên Nhược Hạm thật đẹp, cô ấy rất kiên trì luyện tập. Cô ấy vốn đã có tố chất thể thao trong người, lúc trẻ đã có một vóc dáng rất chuẩn, đến bây giờ tuy đã hơn mười năm nhưng vẫn giữ được dáng dấp như ngày nào.
Cả Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đều rất cuồng nhiệt.
Sau khi thỏa mãn, Liên Nhược Hạm gối đầu lên tay Hạ Tưởng:
- Vệ Tân gần đây chẳng kinh doanh gì cả, nếu cô ấy rãnh thì bảo cô ấy đến phụ em một tay.
Sau khi Hạ Tưởng đi khỏi Tần Đường, Vệ Tân cũng rời Tần Đường trở về thành phố Yến. Cô ấy không lên Bắc Kinh với Hạ Tưởng, bởi ở Bắc Kinh có quá nhiều con mắt nhòm ngó. Cô muốn chờ Hạ Tưởng xác định bước tiếp theo mới nói.
Liên Nhược Hạm nhắc đến việc để Vệ Tân ở bên cạnh phụ mình không chỉ có một lần, nhưng lần nào Hạ Tưởng cũng đều từ chối, nhiều hơn một việc chi bằng giảm đi một việc, hơn nữa Vệ Tân ở một mình quen rồi, cô ấy không muốn sống chung với người khác.
Không ngờ Liên Nhược Hạm như đã có quyết định sẵn:
- Vài ngày nữa em sẽ đi thành phố Yến một chuyến, bàn bạc với cô ấy thử xem. Cô ấy còn trẻ, không thể sống mãi vậy được.
Hạ Tưởng lười không muốn can thiệp vào sự quan tâm của Liên Nhược Hạm đối với Vệ Tân nữa, dần dần ngủ thiếp đi.
Vốn tưởng trước tết âm lịch tin tức sẽ truyền ra ngoài, không ngờ trước tết, mọi thứ vẫn không có động tĩnh gì. Hạ Tưởng cứ tiếp tục làm tốt công việc của mình, duy chỉ có một cảm giác khác đó là hình như Thủy Thiên có tình cảm hơn đối với hắn, thường tìm hắn để bàn công việc và tâm sự.
Trong nháy mắt thì Tết đến, vào khoảng thời gianTết, trong một lần gặp mặt Lão Cổ, Hạ Tưởng cuối cùng đã xác định được hướng đi, nơi đi và chức vụ của hắn, tất cả đều ngoài sự dự liệu của hắn.
Thật ra Phó Tiên Phong lần này đi tỉnh Tương cũng chỉ có chút khả năng nhỏ là sẽ đảm nhiệm chức Phó Bí thư, cụ thể thế nào đến Phó Tiên Phong cũng chưa nắm rõ, lại còn muốn hắn đi cùng, quả là hơi liều lĩnh.
Vì thế Hạ Tưởng cũng không để tâm lắm đến lời nói của Phó Tiên Phong.
Gần một tuần sau, Trung ương đã chính thức công bố việc bổ nhiệm của Phó Tiên Phong, thông qua sự phê chuẩn của Trung ương, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương quyết định đồng chí Phó Tiên Phong đến tỉnh Tương đảm nhiệm chức Phó Bí thư, Thường ủy, Ủy viên tỉnh ủy, Quyền Chủ tịch tỉnh tỉnh Tương.
Hạ Tưởng giật mình, hắn vốn nghĩ Phó Tiên Phong sẽ làm Phó Bí thư tỉnh ủy, không ngờ Phó Tiên Phong vừa rời Bắc Kinh đã một bước lên trời, nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu của một tỉnh.
Lợi hại thật, nhà họ Phó quả là lợi hại, một Phó Tiên Phong cao thủ.
Hạ Tưởng liền gọi điện chúc mừng Phó Tiên Phong:
- Xin chúc mừng Chủ tịch tỉnh Phó, quả nhiên là anh đã tiến một bước rất dài.
- Ha ha, Hạ Tưởng, giữa tôi và cậu thì cần gì phải khách sáo.
Phó Tiên Phong vẫn như trước đây, ngoài giọng điệu lúc nào cũng vui vẻ ra, thái độ trước mặt Hạ Tưởng luôn luôn ôn hòa, không hề có chút gì tỏ ra đắc ý,
- Việc cậu đi tỉnh Tương, tôi đang tiến hành, có hy vọng, nhưng không phải dễ.
Hạ Tưởng hiểu rõ dụng ý của Phó Tiên Phong, tuy là Chủ tịch tỉnh, nhưng e rằng ở tỉnh Tương anh ta sẽ bị cô lập, một Chủ tịch tỉnh không có gốc gác vững vàng, đối diện với một Bí thư tỉnh ủy đầy quyền lực, sợ rằng cục diện khó xoay chuyển, Tôn Tập Dân chính là một bài học.
Mà trước mắt Hạ Tưởng đang khá nhàn rỗi, tuy là Bí thư ban thư ký Trung ương Đoàn, nhưng xem ra vẫn điều động dễ dàng nhất, cho nên Phó Tiên Phong một mực muốn điều đến tỉnh Tương, để có thêm một trợ thủ.
Hạ Tưởng nghĩ, sợ rằng một hai năm gần đây hắn hợp tác khá thành công với Phó Tiên Phong, có thể đã khiến cho Phó Tiên Phong nghĩ rằng giữa hai người không có khoảng cách gì, có thể thật sự bắt tay với nhau?
Hạ Tưởng bật cười:
- Cứ cố gắng làm việc hết sức mình thôi, mọi việc thuận theo ý trời vậy.
Phó Tiên phong không nói thêm gì nhiều, chắc công việc cũng rất bận rộn, tiếp đón nhiều, nên cũng vội vàng gác điện thoại.
Cần phải nói với ông cụ Ngô, cứ im lặng mãi cũng không phải là việc tốt, hắn ở Trung ương Đoàn thật sự cũng thấy yên tâm rồi, nhưng yên tâm mà thân chưa mập lên được, điều đó chứng tỏ là vẫn chưa thanh thản được.
Đặc biệt là đối với việc Phó Tiên Phong tìm đủ mọi cách để dọn đường cho hắn, ông cụ Ngô chẳng có động tĩnh gì thì quả là hơi khác thường.
Hạ Tưởng đã dọn ra khỏi nhà họ Ngô, sống một mình ở ký túc xá của Trung Ương Đoàn, vì thế mà gần đây cũng ít có cơ hội gặp ông cụ Ngô.
Hạ Tưởng gọi điện thoại cho ông cụ Ngô, ông cụ đối với việc Hạ Tưởng bảo sẽ về nhà ăn cơm, không có chút gì ngạc nhiên, lại còn từ tốn nói thêm một câu:
- Cũng nên về nhà một chuyến rồi đó.
Đúng lúc đó Liên Nhược Hạm cũng vừa về đến, Hạ Tưởng bèn đến sân bay đón Liên Nhược Hạm rồi cùng về nhà.
Liên Nhược Hạm gần đây cũng trở nên ít bận rộn hơn, kế hoạch lớn về tiền tệ cũng tạm thời lắng xuống, cô ấy tiền kiếm được rồi, lại quay trở về bộ dạng như trước, nhưng có một điều là hơn một năm sống chung với Tào Thù Lệ, Lý Thấm, quan hệ giữa bọn họ ngày càng gắn bó như chị em, ba người phụ nữ rất tâm đầu ý hợp, chỉ có sự quan tâm dành cho Hạ Tưởng là có giảm đi chút ít.
Hạ Tưởng lái xe, Liên Nhược Hạm ngồi bên nói không ngớt, nào là mua được công ty nào, tài sản riêng tăng thêm được bao nhiêu.v..v.., nếu là trước đây chắc cô ấy sẽ mặt mày hớn hở lắm, nhưng bây giờ lại thấy rất bình thản, cứ như đang nói chuyện của người khác vậy.
Hạ Tưởng chỉ cười cười, nghĩ bụng vợ mình thật là giỏi giang. Ở bên cạnh hắn thì dịu dàng hết mực, nhưng trong lúc cười đùa đó cũng có thể quyết định sự sống chết của một công ty lớn, cũng nắm quyền rất lớn trong tay.
Cũng cần phải thừa nhận rằng, Hạ Tưởng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Về đến nhà, cơm canh đã được dọn sẵn.
Hôm nay không có nhiều người ở nhà, Ngô Tài Dương, Ngô Tài Hà đều vắng mặt, chỉ có ông cụ Ngô và Ngô Tài Giang, có thêm Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, khiến cho nhà họ Ngô như có thêm sinh khí.
Lúc ăn cơm, một Liên Nhược Hạm ngồi trên xe nói không ngớt bỗng biến mất, thay vào đó là một Liên Nhược Hạm thục nữ, đầu cúi thấp thẹn thùng, chỉ ngồi nép sát bên Hạ Tưởng, không nói tiếng nào, lắng nghe Hạ Tưởng nói chuyện với mọi người.
Thật ra chỉ có ông cụ Ngô là người nói, còn Hạ Tưởng và Ngô Tài Giang thì chăm chú nghe.
Ngô Tài Giang từ sau khi thôi chức Chủ tịch tỉnh, đã lên Bắc Kinh đảm nhiệm một vị trí nhàn hạ không tiếng tăm, mức lương và cấp bậc vẫn được giữ nguyên, không có thực quyền trong tay, là một vị trí trong sạch thật sự, nhân đó dành thời gian để quản lý tài chính và việc nhà họ Ngô. Dường như điều đó cũng làm thay đổi tính cách của một con người, Ngô Tài Giang cười nói huyên thuyên ngày trước không còn nữa, Ngô Tài Giang bây giờ là một người kiệm lời, trầm tĩnh.
Ông cụ Ngô nói rất nhiều, nhưng toàn là nói đến những chuyện vô bổ, chứ không hề nói đến chuyện chính.
Sau khi ăn xong, cả mấy người ngồi lại uống trà, Liên Nhược Hạm lên lầu một mình. Lúc này phòng khách chỉ còn lại ba người, ông cụ Ngô mới bắt đầu đi vào vấn đề chính:
- Không phải tôi muốn giấu gì Nhược Hạm, nhưng nó không muốn nghe những chuyện liên quan đến chính trị nên không để nó nghe là tốt hơn hết.
Người già thường hay nghĩ đến người khác hơn. Điều mà ông cụ Ngô làm cho Hạ Tưởng cảm động nhất chính là cái tình của ông ấy hơn hẳn Ngô Tài Dương.
- Tiểu Hạ…
Ông cụ Ngô từ từ hớp một ngụm trà rồi nói:
- Nên hành động rồi đó, nếu không đêm dài lắm mộng, nghỉ ngơi quá nhiều rồi, ý chí chiến đấu sẽ bị bào mòn dần.
Hạ Tưởng không nói lời nào, đưa mắt nhìn Ngô Tài Giang.
Ngô Tài Giang như lạc vào cõi khác, mắt lim dim nói nhỏ một câu:
- Tuổi trẻ tuy có bốc đồng nhưng chính là sức mạnh, Hạ Tưởng, cậu hãy nắm lấy thời cơ.
Hạ Tưởng không hiểu lắm tình trạng hiện tại của Ngô Tài Giang. Từ góc độ phục tùng cho sự nghiệp của gia tộc mà xem, bản thân y hy sinh một chút cũng là điều nên làm. Đồng thời từ tính cách của y mà xét, tiền đồ cũng không có gì gọi là quá sáng sủa, lui một bước chính là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa với tính cách của Ngô Tài Giang thì không thể chỉ vì một chút thất bại mà bi quan, tuy nhiên biểu hiện của y bây giờ có gì đó hơi khác lạ.
- Tỉnh Tương tuy tốt nhưng Giang Nam lại là đất lành, là đất anh hùng.
Ông cụ Ngô uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Là nơi đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, con người sống có tình, nhưng cũng không phải là nơi ở lâu dài, còn tỉnh Tề lại là quê hương của Khổng Mạnh, rất có triển vọng.
Ông cụ Ngô có ý chê tỉnh Tương và tỉnh Đông Tam, muốn Hạ Tưởng đến tỉnh Tề, thật ngoài dự liệu của Hạ Tưởng, cho dù đó là địa bàn của gia tộc nhưng trước mắt ở tỉnh Tề không còn chỗ trống nào, không thể bỏ một người ra để điền hắn vào được.
Hạ Tưởng không cắt ngang lời ông cụ Ngô, chăm chú nghe tiếp.
- Tên Phó Tiên Phong đó gần đây có vẻ quan tâm đến cậu, tiểu Hạ, cậu chớ có mắc lừa y.
Ông cụ Ngô vừa cười vừa nói, trên mặt không biểu lộ gì đang trách cứ Phó Tiên Phong, mà là đang khen ngợi y,
- Cậu nghĩ thế nào, nói tôi nghe thử xem, cậu có thật sự muốn đi tỉnh Tương không?
Hạ Tưởng quyết định trong nháy mắt:
- Tôi muốn đi tỉnh Tề, tỉnh Tề là một nơi tốt, tôi thích Đại Minh Hồ.
Lý do mà Hạ Tưởng đưa ra có hơi miễn cưỡng, nhưng hắn vừa dứt lời, ông cụ Ngô đã hiểu ý mỉm cười.
- Tôi không cần biết cậu có nói thật lòng không, xem như cậu đã đồng ý rồi nhé.
Sau đó ông vỗ phạch lên ghế Sô pha rồi đứng dậy nói:
- Cứ quyết định như vậy nhé, chuẩn bị tốt nhân bánh sủi cảo, tất sẽ có một cái tết tốt đẹp.
Hạ Tưởng đưa ông cụ Ngô về phòng nghỉ ngơi, chờ cho ông cụ đi vào phòng, hắn mới gật gật đầu với Ngô Tài Giang, đang chuẩn bị lên lầu tìm Liên Nhược Hạm thì Ngô Tài Giang lên tiếng:
- Tiểu Hạ, tôi có một câu này cần phải nói với cậu.
Hạ Tưởng liền quay người ngồi xuống:
- Chú ba, xin chú cứ nói.
Tiếng gọi " chú ba" khiến cho Ngô Tài Giang thấy dao động, ông ta cố giữ nét mặt bình thản nhỏ giọng nói:
- Thế lực gia tộc, thế lực bình dân hay Đoàn hệ đều được, nhưng phải nhớ một điều, lợi ích của bản thân mình là trên hết.
Vào phòng của Liên Nhược Hạm nhưng Hạ Tưởng vẫn còn nghĩ đến câu nói của Ngô Tài Giang.
Nếu Ngô Tài Giang chỉ tiện miệng mà nói thì không cần phải để ý làm gì, nhưng ông lại nói với vẻ mặt nghiêm túc lẫn chút đau khổ, như có uẩn tình gì ẩn chứa bên trong khiến hắn cảm thấy hoài nghi và lo lắng, lẽ nào một nhà họ Ngô với vẻ ngoài hòa khí, bên trong lại ẩn chứa những mâu thuẫn cực kỳ nghiêm trọng?
Nghĩ kỹ hơn chút nữa, trước tiên không nên quan tâm đến nội bộ nhà họ Ngô, hắn vốn chẳng muốn can dự vào nội bộ nhà họ Ngô. Nguyên tắc của Hạ Tưởng là dù nhà họ Ngô đối xử tốt đến đâu, ông cụ Ngô có tốt với hắn bao nhiêu, hắn cũng không nhúng tay vào công việc nội bộ của nhà họ Ngô.
Nguyên tắc và giới hạn thì không thể nào thay đổi.
Đối với việc đồng ý đi tỉnh Tề, bề ngoài Hạ Tưởng đồng ý một cách nhanh chóng, thật ra cũng chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ, đôi khi không có sự lựa chọn nào cũng đau khổ, nhưng có quá nhiều sự lựa chọn lại càng đau khổ hơn.
Trên thực tế, nói cho cùng thì về Nam hay Bắc thì không phải mình hắn quyết là được. Nếu ông Ngô đã nói về phía đông thì chính là phía đông, kết quả cuối cùng cũng chưa chắc đã như mong muốn của ông cụ Ngô.
Liên Nhược Hạm có vẻ như đã ngủ say, thở đều, nằm nghiêng người, không thấy động tĩnh gì. Hạ Tưởng vừa cởi bỏ y phục, chuẩn bị nằm xuống, đã bị Liên Nhược Hạm trèo phóc lên người.
- Để em xem lâu nay anh có ăn vụng không.
Cô ấy cười khúc khích, mắt long lanh, lại nhìn kỹ, quả nhiên không mặc áo lót.
Ba mươi tuổi khỏe như sói, bốn mươi tuổi mạnh như hổ. Đàn bà ba mươi như hổ sói vậy, Hạ Tưởng đã bị sự hấp dẫn của Liên Nhược Hạm quyến rũ.
Cũng lạ thật, chỉ có một mình Liên Nhược Hạm mới có thể khơi dậy ham muốn dục vọng trong hắn.
Hạ Tưởng xoay người, nằm lên Liên Nhược Hạm, thân thể Liên Nhược Hạm thật đẹp, cô ấy rất kiên trì luyện tập. Cô ấy vốn đã có tố chất thể thao trong người, lúc trẻ đã có một vóc dáng rất chuẩn, đến bây giờ tuy đã hơn mười năm nhưng vẫn giữ được dáng dấp như ngày nào.
Cả Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đều rất cuồng nhiệt.
Sau khi thỏa mãn, Liên Nhược Hạm gối đầu lên tay Hạ Tưởng:
- Vệ Tân gần đây chẳng kinh doanh gì cả, nếu cô ấy rãnh thì bảo cô ấy đến phụ em một tay.
Sau khi Hạ Tưởng đi khỏi Tần Đường, Vệ Tân cũng rời Tần Đường trở về thành phố Yến. Cô ấy không lên Bắc Kinh với Hạ Tưởng, bởi ở Bắc Kinh có quá nhiều con mắt nhòm ngó. Cô muốn chờ Hạ Tưởng xác định bước tiếp theo mới nói.
Liên Nhược Hạm nhắc đến việc để Vệ Tân ở bên cạnh phụ mình không chỉ có một lần, nhưng lần nào Hạ Tưởng cũng đều từ chối, nhiều hơn một việc chi bằng giảm đi một việc, hơn nữa Vệ Tân ở một mình quen rồi, cô ấy không muốn sống chung với người khác. Text được lấy tại
Không ngờ Liên Nhược Hạm như đã có quyết định sẵn:
- Vài ngày nữa em sẽ đi thành phố Yến một chuyến, bàn bạc với cô ấy thử xem. Cô ấy còn trẻ, không thể sống mãi vậy được.
Hạ Tưởng lười không muốn can thiệp vào sự quan tâm của Liên Nhược Hạm đối với Vệ Tân nữa, dần dần ngủ thiếp đi.
Vốn tưởng trước tết âm lịch tin tức sẽ truyền ra ngoài, không ngờ trước tết, mọi thứ vẫn không có động tĩnh gì. Hạ Tưởng cứ tiếp tục làm tốt công việc của mình, duy chỉ có một cảm giác khác đó là hình như Thủy Thiên có tình cảm hơn đối với hắn, thường tìm hắn để bàn công việc và tâm sự.
Trong nháy mắt thì Tết đến, vào khoảng thời gianTết, trong một lần gặp mặt Lão Cổ, Hạ Tưởng cuối cùng đã xác định được hướng đi, nơi đi và chức vụ của hắn, tất cả đều ngoài sự dự liệu của hắn.