Vấn đề của Hạ Tưởng trực tiếp có sức mạnh, hơn nữa chỉ thẳng vào bản chất vấn đề. Không ngờ làm cho Phó Tiên Phong bỗng chốc cứng họng.
Xét một cách công bằng, hạng mục công trình cao tốc cuối cùng giao cho công ty của ai, Phó Tiên Phong còn chưa hạ được quyết tâm. Ngược lại không phải cầu đường Tỉnh Tương không đưa ra điều kiện hậu hĩnh, mà là đối với y mà nói, lợi ích chính trị thu được còn chưa đạt tới kỳ vọng của y.
Phó Tiên Phong cũng không trông chờ vào việc từ cầu đường Tỉnh Tương thu được bao nhiêu hoa hồng. Nhà họ Phó sản nghiệp lớn, cũng không thiếu tiền, đương nhiên tiền có nhiều, cũng không ai thấy khó khăn khi kiếm tiền. Cầu đường Tỉnh Tương đương nhiên sẽ không trực tiếp ra giá với Chủ tịch tỉnh, nhưng y vẫn nhận được gợi ý. Con số cũng đủ để Phó Tiên Phong hơi bị động lòng. Nhưng y vẫn không nói ra. Bởi vì tình hình tỉnh Tương rất phức tạp, Phó Tiên Phong cũng hiểu rõ y không có khả năng nói một lời mà quyết định được. Còn có một vấn đề, cầu đường Tỉnh Tương chỉ đưa ra lợi ích kinh tế, không có trao đổi lợi ích chính trị. Không có giao dịch chính trị, y khẳng định sẽ không vì tiền mà gật đầu.
Quan trọng hơn một chút là, tỉnh Tương có Hạ Tưởng. Hạ Tưởng là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh. Quả thật, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh không có quyền điều tra vấn đề kinh tế của Chủ tịch tỉnh. Nhưng có quyền đem cầu đường Tỉnh Tương ra điều tra một cách chi tiết. Hơn nữa hiện tại Hạ Tưởng lại đề xuất muốn điều tra toàn diện cầu đường Tỉnh Tương, thì như đem lưỡi kiếm treo trên không. Cũng không thể không khiến Phó Tiên Phong luôn luôn cảnh giác. Bởi vì y thực sự không rõ những gì Hạ Tưởng làm cuối cùng là kiếm chỉ nơi nào.
Hạ Tưởng vừa hỏi đến, thật đúng là làm cho y rất khó xử.
Hạ Tưởng sau khi đến tỉnh Tương, thực có thể coi như ôn hoà, so với thủ đoạn của hắn ở thành phố Lang và Tần Đường, trên cơ bản xem như tác phong khiêm tốn thêm chín chắn. Nhưng có một điều, Hạ Tưởng chẳng những lập trường bất định, hơn nữa phong cách làm việc cũng hình như thay đổi lớn, khiến người ta đoán không ra đích thực hắn đang có dụng ý gì.
Nhưng lại không thể không thừa nhận là, Hạ Tưởng quả thật so với ngày trước trong chính trị càng thành thục hơn, cũng có phong cách cá nhân hơn. Phó Tiên Phong trong lòng hiểu rõ, nếu y muốn để Hạ Tưởng vì y sử dụng, chẳng những phải gia tăng đầu tư, dùng nhiều thủ đoạn, còn muốn coi trọng thêm về sách lược.
- Còn chưa có chủ ý. Anh cũng biết quyền quyết định cuối cùng ở Cục quản lý đường cao tốc.
Phó Tiên Phong nói đại khái.
Cục trưởng Cục quản lý đường cao tốc tỉnh Tương Lý Vạn Cương mặc dù không phải trực hệ của Phó Tiên Phong, nhưng cho dù gã là người của ai thì đường cao tốc vẫn là một công trình lớn. Nhất định phải được Hội nghị thường vụ Uỷ ban nhân dân tỉnh thảo luận nghiên cứu sau đó Cục quản lý mới có thể tiếp thu tinh thần của hội nghị mà ra điều kiện, tiến hành đấu thầu.
Bởi vậy không nhận được chỉ thị ngầm của Phó Tiên Phong mà bất chấp đưa công trình giao cho cầu đường Tỉnh Tương, trừ phi là Lý Vạn Cương điên mất rồi, nếu không không thể xảy ra.
Hạ Tưởng cũng biết Phó Tiên Phong nói đùa, cũng liền cười ha hả:
- Tổ công tác trước hết rút lui. Tổ điều tra của Uỷ ban Kỷ luật sẽ tiếp tục điều tra thêm một thời gian rồi hãy nói. Vấn đề cầu đường Tỉnh Tương không điều tra rõ, cũng không thể đưa ra một lời giải thích thoả đáng cho nhân dân toàn tỉnh.
Lời nói của Hạ Tưởng có điều ám chỉ, Phó Tiên Phong nheo mắt, lẽ nào Hạ Tưởng thật sự muốn bắt cầu đường Tỉnh Tương không buông tha? Gã liền hàm súc một chút:
- Đại khái là được rồi. Làm ồn ào hãy thu màn, thực sự không bắt được cá nhỏ tép nhỏ, cũng xem như không bận rộn vô ích.
Thái độ của Phó Tiên Phong đã trong dự kiến của Hạ Tưởng. Chứng minh xuất phát từ suy nghĩ ổn định tình hình chung. Y là Chủ tịch tỉnh, cũng không muốn vừa lên đảm nhiệm liền lung lay nền móng của cầu đường tỉnh Tương. Hạ Tưởng liền gật gật đầu:
- Tinh thần chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Phó, tôi sẽ kịp thời truyền đạt xuống.
Sau đó chuyển đề tài.
- Vừa mới nhận được điện thoại của Tiên Tiên. Cô ấy cũng muốn đến Tương Giang.
Phó Tiên Phong thấy Hạ Tưởng không muốn tiếp đề tài cầu đường Tỉnh Tương thêm nữa, cũng không nói thêm. Trong việc đối đãi với cầu đường Tỉnh Tương, thái độ giữa y và Hạ Tưởng dần dần có phần khác nhau. Cũng khiến y mơ hồ có một chút lo lắng không yên. Nếu đã nhắc tới Phó Tiên Tiên, giữa y và Hạ Tưởng vẫn là có cơ sở hợp tác, liền tháo bỏ vẻ giả tạo.
- Hạ Tưởng hiện tại tôi không phải là Chủ tịch tỉnh, anh cũng không phải Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, chúng ta khôi phục quan hệ bạn bè trước kia. Tôi thì chân thành mà trao đổi với anh. Tôi ủng hộ đề cử Mai Hiểu Lâm, anh ngừng điều tra cầu đường Tỉnh Tương.
Phó Tiên Phong nói xong, vẻ mặt cười yếu ớt nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không nói lời nào, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái này thực đúng chính xác là hình tượng tiểu nhân của Phó Tiên Phong đã trở lại!
Nói thật, Hạ Tưởng thêm chuyện đề cử Lý Tòng Đông, thực ra chính là vì quấy rối tầm mắt, để đưa việc đề cử thảo luận trên hội nghị thường vụ. Vừa lên hội nghị thường vụ sự tình liên quan đến kế hoạch bổ nhiệm Thị trưởng thành phố Tương Giang, khắp nơi lực lượng thật đối lập sẽ thu hết trong tầm mắt. Đến lúc đó hắn có thể hoàn toàn thấy rõ thế cục tỉnh Tương.
Nhưng không nghĩ là Phó Tiên Phong vội vã muốn bảo vệ cầu đường Tỉnh Tương, ngược lại làm cho hắn có thêm vấn đề khó khăn.
Theo mặt ngoài điều tra cầu đường Tỉnh Tương, không thể có đột phá gì. Hạ Tưởng vài lần xuất thủ, thực ra là hư chiêu.
Tiếp hay không tiếp chiêu của Phó Tiên Phong? Hạ Tưởng trong nháy mắt lại củng cố quyết tâm. Chính trị là chính trị, cũng như tình cảm mãi mãi tốt hơn quyền lợi. Ân tình cũng không thể thay thế chân tướng sự việc!
Nếu như thực có một ngày, Phó Tiên Phong muốn dốc sức bảo vệ cầu đườngTỉnh Tương, Hạ Tưởng cũng sẽ không ngại cùng y đánh một trận. Bởi vì công trình của cầu đường Tỉnh Tương mấy năm qua tần suất xảy ra sự cố đã nói lên một điểm. Cầu đường Tỉnh Tương tuyệt đối là một công ty vô lương tâm chỉ biết đến lợi nhuận bất chấp chất lượng.
Trong mấy năm qua, cầu mà công ty cầu đường Tỉnh Tương nhận xây dựng sập ba chỗ. Đường cao tốc đại tu khắp nơi. Bởi vì cầu sụp đổ làm cho nhiều người chết. Sau khi khánh thành đường cao tốc vì mặt đường không bằng phẳng và sụt lún nên tai nạn giao thông xảy ra hơn mười vụ, chết 7 người!
Hoàn toàn là một công trình của công ty ác tâm tạo ra chết chóc! Nhưng khó hiểu là, cho dù các hạng mục mà cầu đường Tỉnh Tương nhận xây dựng gặp nhiều sự cố lớn, sau khi sự việc xảy ra đều có thể yên bình hoặc là không có thông tin gì. Hoặc là được chính quyền địa phương liều mạng đè xuống. Dù sao trong mấy năm sự cố liên tiếp nhưng sự phát triển của cầu đường Tỉnh Tương chưa bao giờ ngừng nghỉ. Hơn nữa dường như không chịu qua một chút ảnh hưởng tiêu cực nào.
Thật sự là một sự kỳ lạ!
- Cần phải đi theo trình tự mới được.
Hạ Tưởng cũng nói một lời khách sáo, lập tức nhảy qua đề tài.
- Chờ Tiên Tiên tới đây, chúng ta cùng nhau ngồi. Ha ha, đồ ăn của tỉnh Tương không tồi, Tiên Tiên nhất định thích.
Phó Tiên Phong thấy Hạ Tưởng né tránh vấn đề, cũng không tiếp tục nắm không tha, đành phải cười ha ha, cũng tán gẫu, lại ngồi thêm vài phút liền cáo từ ra về.
Trước đây hai người không làm việc chung cùng một chỗ, không có xung đột quyền lợi trực tiếp. Hiện tại lại khác, cùng làm quan ở tỉnh Tương lại có lập trường không giống nhau, khoảng cách giữa hai bên lại bị kéo xa ra một chút. Giữa Phó Tiên Phong và Hạ Tưởng dần dần nảy sinh tai hoạ ngầm.
Không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, không đến một giờ liền nhận được điện thoại của Mai Thái Bình.
- Bí thư Hạ, Hiểu Lâm ở tỉnh Tương được mấy năm rồi. Thực không dễ dàng gì. Cơ hội trược mắt lại càng hiếm thấy, cậu là bạn bè tốt của nó.
Mai Thái Bình giọng điệu nửa đùa nửa thật, vừa có việc công vẫn có vẻ việc tư. Chừng mực giữ thật sự khéo léo.
Hạ Tưởng chỉ biết Mai Thái Bình đối với hắn cũng không tràn đầy sức mạnh như trước đây. Hắn nhẹ nhàng cười:
- Bí thư Mai, việc của Hiểu Lâm tôi đã để tâm, không cần suy nghĩ nhiều. Tình hình tỉnh Tương hơi phức tạp, dự đoán chắc chắn có khó khăn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Hiểu Lâm vừa rồi có gọi điện cho tôi, muốn tôi không mở lời với anh. Nó nghe nói nội dung cuộc hội ý, có thể hơi suy nghĩ đối với cậu.
Mai Thái Bình cuối cùng mỉm cười, có lẽ nghe ra Hạ Tưởng vẫn là Hạ Tưởng ngày trước, cuối cùng thở phào một cái. Trong quan trường nhiều người một khi đã giàu thì vẻ mặt liền thay đổi. Ông và Hạ Tưởng lại có quen biết, cũng không dám khẳng định Hạ Tưởng không có một chút thay đổi nào.
Khi có quyền lợi chính trị trước mắt, phần lớn mọi người sẽ thay đổi.
- Tôi sẽ giải thích cho cô ấy sau.
Hạ Tưởng cũng đã hiểu tâm tư của Mai Hiểu Lâm. Hắn nếu như không ủng hộ cô lên chức. Cô trong bụng chắc chắn không chấp nhận được. Nhưng có một số lời nói lại không thể thể hiện rõ, đành phải tạm thời để cô hờn dỗi vậy.
Mai Thái Bình cũng thành thật, chỉ nói hai câu liền cúp điện thoại. Cũng không biết là ông ta tin Hạ Tưởng, hay là hiểu rõ tình hình tỉnh Tương quả thực khá phức tạp. Hạ Tưởng mới vừa đến, cũng không phải rất có quyền lên tiếng.
Đề cử Thị trưởng thành phố Tương Giang, tuy là đã quyết định thảo luận trên hội nghị thường vụ. Nhưng cụ thể khi nào tổ chức hội nghị thường vụ còn phải chờ Trịnh Thịnh quyết định. Với tình hình hiện tại mà suy đoán, khẳng định sẽ kéo thêm một khoảng thời gian nữa.
Kéo dài càng lâu đối với Trịnh Thịnh càng có lợi.
Chớp mắt đã qua một tuần, tổ chức hội nghị thường vụ còn xa chưa thấy hẹn. Kỳ lạ là Trịnh Thịnh không đề cập tới, Phó Tiên Phong không thúc giục, ngay cả Diệp Thiên Nam cũng dường như trở thành người ngoài cuộc, cũng không chủ động nhắc tới chuyện này. Chí ít cho tới bây giờ, ai cũng không chắc chắn trên hội nghị thường vụ đạt được sự ủng hộ của quá nửa Ủy viên thường vụ.
Chờ đến khi ai nắm chắc đạt được thông qua trên hội nghị thường vụ, người đó sẽ chủ động đề xuất tổ chức hội nghị thường vụ. Dù sao Thị trưởng thành phố Tương Giang lệnh điều đi còn chưa thông báo, vẫn còn hoà hoãn một hai tháng nữa.
Thành phố Tương Giang gần đến tháng tư, sắc xuân vẫn nồng nàn. Khí hậu mùa hè đã về gần, cùng một cơn gió nam thổi tới, chính là vụ án Trần Công Phương có tiến triển mới.
Đầu tháng 4, tổ chức hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố Thần Đông. Theo pháp luật, bãi miễn chức vụ Phó thị trưởng của Trần Công Phương, nhưng sau hội nghị hội đồng nhân dân, thành uỷ thành phố Thần Đông cũng không khai trừ Đảng viên của Trần Công Phương, dù không ít người suy đoán. Sợ là Trần Công Phương bị xử lý nhẹ, mang theo thẻ đảng viên chính là kim bài miễn tử!
Nhưng Hạ Tưởng lại biết Trần Công Phương chạy trời không khỏi nắng. Bởi vì lúc hắn đang nghe Lâm Hoa Kiến báo cáo công tác, cùng xem xét hồ sơ Trần Công Phương thì phát hiện Trần Công Phương đã phạm một sai lầm chết người. Chẳng những lập trường không kiên định, nhận hết tội lỗi, còn cắn người lung tung!
Tuy rằng Trần Công Phương không dám cắn Trịnh Thịnh một cái, nhưng trong lời khai nói là từng cùng Mai Hiểu Lâm có giao dịch. Kỳ thực cũng không tính là giao dịch phía sau và là giao dịch chính trị gì. Mà là khi ở thành phố Thần Đông đầu tư dự án cầu Thần Đông, Mai Hiểu Lâm đã từng lấy tư cách là Phó thị trưởng thường trực thành phố Tương Giang, tiến cử công ty cầu đường Tương Giang với Trần Công Phương.
Chỉ là một lời giới thiệu bình thường, nhưng Trần Công Phương lại một mực chắc chắn là Mai Hiểu Lâm nhận hối lộ của công ty cầu đường Tương Giang, cho nên mới nói vì công ty cầu đường Tương Giang, còn tố giác Mai Hiểu Lâm có mấy chỗ bất động sản ở thành phố Tương Giang, cũng nói là công ty cầu đường Tương Giang đút lót.
Tình tiết vụ án quan trọng, Lâm Hoa Kiến không dám che giấu, ngay lập tức báo cáo cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng tức nổi giận. Cho dù Trần Công Phương là chó điên cắn người vẫn là bị người sai khiến. Những gì y đã làm đã không khống chế được, còn động chạm tới gián điệp của y.
Hạ Tưởng gần như có thể đoán được, Trần Công Phương điên lên cắn Mai Hiểu Lâm một cái, cùng với việc bổ nhiệm Thị trưởng nhất định có liên quan. Thậm chí có thể rút ra kết luận, là có người ngầm gợi ý Trần Công Phương gì đó.
Trách những người này làm quá!
Càng khiến cho Hạ Tưởng không ngờ là, ngay lúc hắn chuẩn bị bắt tay xử lý sự việc Mai Hiểu Lâm, lại có tin xấu khác truyền đến. Nghiêm Tiểu Thì lại xảy ra chuyện.
Hạ Tưởng đập bàn đứng dậy!
Vấn đề của Hạ Tưởng trực tiếp có sức mạnh, hơn nữa chỉ thẳng vào bản chất vấn đề. Không ngờ làm cho Phó Tiên Phong bỗng chốc cứng họng.
Xét một cách công bằng, hạng mục công trình cao tốc cuối cùng giao cho công ty của ai, Phó Tiên Phong còn chưa hạ được quyết tâm. Ngược lại không phải cầu đường Tỉnh Tương không đưa ra điều kiện hậu hĩnh, mà là đối với y mà nói, lợi ích chính trị thu được còn chưa đạt tới kỳ vọng của y.
Phó Tiên Phong cũng không trông chờ vào việc từ cầu đường Tỉnh Tương thu được bao nhiêu hoa hồng. Nhà họ Phó sản nghiệp lớn, cũng không thiếu tiền, đương nhiên tiền có nhiều, cũng không ai thấy khó khăn khi kiếm tiền. Cầu đường Tỉnh Tương đương nhiên sẽ không trực tiếp ra giá với Chủ tịch tỉnh, nhưng y vẫn nhận được gợi ý. Con số cũng đủ để Phó Tiên Phong hơi bị động lòng. Nhưng y vẫn không nói ra. Bởi vì tình hình tỉnh Tương rất phức tạp, Phó Tiên Phong cũng hiểu rõ y không có khả năng nói một lời mà quyết định được. Còn có một vấn đề, cầu đường Tỉnh Tương chỉ đưa ra lợi ích kinh tế, không có trao đổi lợi ích chính trị. Không có giao dịch chính trị, y khẳng định sẽ không vì tiền mà gật đầu.
Quan trọng hơn một chút là, tỉnh Tương có Hạ Tưởng. Hạ Tưởng là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh. Quả thật, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh không có quyền điều tra vấn đề kinh tế của Chủ tịch tỉnh. Nhưng có quyền đem cầu đường Tỉnh Tương ra điều tra một cách chi tiết. Hơn nữa hiện tại Hạ Tưởng lại đề xuất muốn điều tra toàn diện cầu đường Tỉnh Tương, thì như đem lưỡi kiếm treo trên không. Cũng không thể không khiến Phó Tiên Phong luôn luôn cảnh giác. Bởi vì y thực sự không rõ những gì Hạ Tưởng làm cuối cùng là kiếm chỉ nơi nào.
Hạ Tưởng vừa hỏi đến, thật đúng là làm cho y rất khó xử.
Hạ Tưởng sau khi đến tỉnh Tương, thực có thể coi như ôn hoà, so với thủ đoạn của hắn ở thành phố Lang và Tần Đường, trên cơ bản xem như tác phong khiêm tốn thêm chín chắn. Nhưng có một điều, Hạ Tưởng chẳng những lập trường bất định, hơn nữa phong cách làm việc cũng hình như thay đổi lớn, khiến người ta đoán không ra đích thực hắn đang có dụng ý gì.
Nhưng lại không thể không thừa nhận là, Hạ Tưởng quả thật so với ngày trước trong chính trị càng thành thục hơn, cũng có phong cách cá nhân hơn. Phó Tiên Phong trong lòng hiểu rõ, nếu y muốn để Hạ Tưởng vì y sử dụng, chẳng những phải gia tăng đầu tư, dùng nhiều thủ đoạn, còn muốn coi trọng thêm về sách lược.
- Còn chưa có chủ ý. Anh cũng biết quyền quyết định cuối cùng ở Cục quản lý đường cao tốc.
Phó Tiên Phong nói đại khái.
Cục trưởng Cục quản lý đường cao tốc tỉnh Tương Lý Vạn Cương mặc dù không phải trực hệ của Phó Tiên Phong, nhưng cho dù gã là người của ai thì đường cao tốc vẫn là một công trình lớn. Nhất định phải được Hội nghị thường vụ Uỷ ban nhân dân tỉnh thảo luận nghiên cứu sau đó Cục quản lý mới có thể tiếp thu tinh thần của hội nghị mà ra điều kiện, tiến hành đấu thầu.
Bởi vậy không nhận được chỉ thị ngầm của Phó Tiên Phong mà bất chấp đưa công trình giao cho cầu đường Tỉnh Tương, trừ phi là Lý Vạn Cương điên mất rồi, nếu không không thể xảy ra.
Hạ Tưởng cũng biết Phó Tiên Phong nói đùa, cũng liền cười ha hả:
- Tổ công tác trước hết rút lui. Tổ điều tra của Uỷ ban Kỷ luật sẽ tiếp tục điều tra thêm một thời gian rồi hãy nói. Vấn đề cầu đường Tỉnh Tương không điều tra rõ, cũng không thể đưa ra một lời giải thích thoả đáng cho nhân dân toàn tỉnh.
Lời nói của Hạ Tưởng có điều ám chỉ, Phó Tiên Phong nheo mắt, lẽ nào Hạ Tưởng thật sự muốn bắt cầu đường Tỉnh Tương không buông tha? Gã liền hàm súc một chút:
- Đại khái là được rồi. Làm ồn ào hãy thu màn, thực sự không bắt được cá nhỏ tép nhỏ, cũng xem như không bận rộn vô ích.
Thái độ của Phó Tiên Phong đã trong dự kiến của Hạ Tưởng. Chứng minh xuất phát từ suy nghĩ ổn định tình hình chung. Y là Chủ tịch tỉnh, cũng không muốn vừa lên đảm nhiệm liền lung lay nền móng của cầu đường tỉnh Tương. Hạ Tưởng liền gật gật đầu:- Tinh thần chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Phó, tôi sẽ kịp thời truyền đạt xuống.
Sau đó chuyển đề tài.
- Vừa mới nhận được điện thoại của Tiên Tiên. Cô ấy cũng muốn đến Tương Giang.
Phó Tiên Phong thấy Hạ Tưởng không muốn tiếp đề tài cầu đường Tỉnh Tương thêm nữa, cũng không nói thêm. Trong việc đối đãi với cầu đường Tỉnh Tương, thái độ giữa y và Hạ Tưởng dần dần có phần khác nhau. Cũng khiến y mơ hồ có một chút lo lắng không yên. Nếu đã nhắc tới Phó Tiên Tiên, giữa y và Hạ Tưởng vẫn là có cơ sở hợp tác, liền tháo bỏ vẻ giả tạo.
- Hạ Tưởng hiện tại tôi không phải là Chủ tịch tỉnh, anh cũng không phải Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, chúng ta khôi phục quan hệ bạn bè trước kia. Tôi thì chân thành mà trao đổi với anh. Tôi ủng hộ đề cử Mai Hiểu Lâm, anh ngừng điều tra cầu đường Tỉnh Tương.
Phó Tiên Phong nói xong, vẻ mặt cười yếu ớt nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không nói lời nào, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái này thực đúng chính xác là hình tượng tiểu nhân của Phó Tiên Phong đã trở lại!
Nói thật, Hạ Tưởng thêm chuyện đề cử Lý Tòng Đông, thực ra chính là vì quấy rối tầm mắt, để đưa việc đề cử thảo luận trên hội nghị thường vụ. Vừa lên hội nghị thường vụ sự tình liên quan đến kế hoạch bổ nhiệm Thị trưởng thành phố Tương Giang, khắp nơi lực lượng thật đối lập sẽ thu hết trong tầm mắt. Đến lúc đó hắn có thể hoàn toàn thấy rõ thế cục tỉnh Tương.
Nhưng không nghĩ là Phó Tiên Phong vội vã muốn bảo vệ cầu đường Tỉnh Tương, ngược lại làm cho hắn có thêm vấn đề khó khăn.
Theo mặt ngoài điều tra cầu đường Tỉnh Tương, không thể có đột phá gì. Hạ Tưởng vài lần xuất thủ, thực ra là hư chiêu.
Tiếp hay không tiếp chiêu của Phó Tiên Phong? Hạ Tưởng trong nháy mắt lại củng cố quyết tâm. Chính trị là chính trị, cũng như tình cảm mãi mãi tốt hơn quyền lợi. Ân tình cũng không thể thay thế chân tướng sự việc!
Nếu như thực có một ngày, Phó Tiên Phong muốn dốc sức bảo vệ cầu đườngTỉnh Tương, Hạ Tưởng cũng sẽ không ngại cùng y đánh một trận. Bởi vì công trình của cầu đường Tỉnh Tương mấy năm qua tần suất xảy ra sự cố đã nói lên một điểm. Cầu đường Tỉnh Tương tuyệt đối là một công ty vô lương tâm chỉ biết đến lợi nhuận bất chấp chất lượng.
Trong mấy năm qua, cầu mà công ty cầu đường Tỉnh Tương nhận xây dựng sập ba chỗ. Đường cao tốc đại tu khắp nơi. Bởi vì cầu sụp đổ làm cho nhiều người chết. Sau khi khánh thành đường cao tốc vì mặt đường không bằng phẳng và sụt lún nên tai nạn giao thông xảy ra hơn mười vụ, chết 7 người!
Hoàn toàn là một công trình của công ty ác tâm tạo ra chết chóc! Nhưng khó hiểu là, cho dù các hạng mục mà cầu đường Tỉnh Tương nhận xây dựng gặp nhiều sự cố lớn, sau khi sự việc xảy ra đều có thể yên bình hoặc là không có thông tin gì. Hoặc là được chính quyền địa phương liều mạng đè xuống. Dù sao trong mấy năm sự cố liên tiếp nhưng sự phát triển của cầu đường Tỉnh Tương chưa bao giờ ngừng nghỉ. Hơn nữa dường như không chịu qua một chút ảnh hưởng tiêu cực nào.
Thật sự là một sự kỳ lạ!
- Cần phải đi theo trình tự mới được.
Hạ Tưởng cũng nói một lời khách sáo, lập tức nhảy qua đề tài.
- Chờ Tiên Tiên tới đây, chúng ta cùng nhau ngồi. Ha ha, đồ ăn của tỉnh Tương không tồi, Tiên Tiên nhất định thích.
Phó Tiên Phong thấy Hạ Tưởng né tránh vấn đề, cũng không tiếp tục nắm không tha, đành phải cười ha ha, cũng tán gẫu, lại ngồi thêm vài phút liền cáo từ ra về.
Trước đây hai người không làm việc chung cùng một chỗ, không có xung đột quyền lợi trực tiếp. Hiện tại lại khác, cùng làm quan ở tỉnh Tương lại có lập trường không giống nhau, khoảng cách giữa hai bên lại bị kéo xa ra một chút. Giữa Phó Tiên Phong và Hạ Tưởng dần dần nảy sinh tai hoạ ngầm.
Không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, không đến một giờ liền nhận được điện thoại của Mai Thái Bình.
- Bí thư Hạ, Hiểu Lâm ở tỉnh Tương được mấy năm rồi. Thực không dễ dàng gì. Cơ hội trược mắt lại càng hiếm thấy, cậu là bạn bè tốt của nó.
Mai Thái Bình giọng điệu nửa đùa nửa thật, vừa có việc công vẫn có vẻ việc tư. Chừng mực giữ thật sự khéo léo.
Hạ Tưởng chỉ biết Mai Thái Bình đối với hắn cũng không tràn đầy sức mạnh như trước đây. Hắn nhẹ nhàng cười:
- Bí thư Mai, việc của Hiểu Lâm tôi đã để tâm, không cần suy nghĩ nhiều. Tình hình tỉnh Tương hơi phức tạp, dự đoán chắc chắn có khó khăn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Hiểu Lâm vừa rồi có gọi điện cho tôi, muốn tôi không mở lời với anh. Nó nghe nói nội dung cuộc hội ý, có thể hơi suy nghĩ đối với cậu.
Mai Thái Bình cuối cùng mỉm cười, có lẽ nghe ra Hạ Tưởng vẫn là Hạ Tưởng ngày trước, cuối cùng thở phào một cái. Trong quan trường nhiều người một khi đã giàu thì vẻ mặt liền thay đổi. Ông và Hạ Tưởng lại có quen biết, cũng không dám khẳng định Hạ Tưởng không có một chút thay đổi nào.
Khi có quyền lợi chính trị trước mắt, phần lớn mọi người sẽ thay đổi.
- Tôi sẽ giải thích cho cô ấy sau.
Hạ Tưởng cũng đã hiểu tâm tư của Mai Hiểu Lâm. Hắn nếu như không ủng hộ cô lên chức. Cô trong bụng chắc chắn không chấp nhận được. Nhưng có một số lời nói lại không thể thể hiện rõ, đành phải tạm thời để cô hờn dỗi vậy.
Mai Thái Bình cũng thành thật, chỉ nói hai câu liền cúp điện thoại. Cũng không biết là ông ta tin Hạ Tưởng, hay là hiểu rõ tình hình tỉnh Tương quả thực khá phức tạp. Hạ Tưởng mới vừa đến, cũng không phải rất có quyền lên tiếng.
Đề cử Thị trưởng thành phố Tương Giang, tuy là đã quyết định thảo luận trên hội nghị thường vụ. Nhưng cụ thể khi nào tổ chức hội nghị thường vụ còn phải chờ Trịnh Thịnh quyết định. Với tình hình hiện tại mà suy đoán, khẳng định sẽ kéo thêm một khoảng thời gian nữa.
Kéo dài càng lâu đối với Trịnh Thịnh càng có lợi.
Chớp mắt đã qua một tuần, tổ chức hội nghị thường vụ còn xa chưa thấy hẹn. Kỳ lạ là Trịnh Thịnh không đề cập tới, Phó Tiên Phong không thúc giục, ngay cả Diệp Thiên Nam cũng dường như trở thành người ngoài cuộc, cũng không chủ động nhắc tới chuyện này. Chí ít cho tới bây giờ, ai cũng không chắc chắn trên hội nghị thường vụ đạt được sự ủng hộ của quá nửa Ủy viên thường vụ.
Chờ đến khi ai nắm chắc đạt được thông qua trên hội nghị thường vụ, người đó sẽ chủ động đề xuất tổ chức hội nghị thường vụ. Dù sao Thị trưởng thành phố Tương Giang lệnh điều đi còn chưa thông báo, vẫn còn hoà hoãn một hai tháng nữa.
Thành phố Tương Giang gần đến tháng tư, sắc xuân vẫn nồng nàn. Khí hậu mùa hè đã về gần, cùng một cơn gió nam thổi tới, chính là vụ án Trần Công Phương có tiến triển mới.
Đầu tháng 4, tổ chức hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố Thần Đông. Theo pháp luật, bãi miễn chức vụ Phó thị trưởng của Trần Công Phương, nhưng sau hội nghị hội đồng nhân dân, thành uỷ thành phố Thần Đông cũng không khai trừ Đảng viên của Trần Công Phương, dù không ít người suy đoán. Sợ là Trần Công Phương bị xử lý nhẹ, mang theo thẻ đảng viên chính là kim bài miễn tử!
Nhưng Hạ Tưởng lại biết Trần Công Phương chạy trời không khỏi nắng. Bởi vì lúc hắn đang nghe Lâm Hoa Kiến báo cáo công tác, cùng xem xét hồ sơ Trần Công Phương thì phát hiện Trần Công Phương đã phạm một sai lầm chết người. Chẳng những lập trường không kiên định, nhận hết tội lỗi, còn cắn người lung tung!
Tuy rằng Trần Công Phương không dám cắn Trịnh Thịnh một cái, nhưng trong lời khai nói là từng cùng Mai Hiểu Lâm có giao dịch. Kỳ thực cũng không tính là giao dịch phía sau và là giao dịch chính trị gì. Mà là khi ở thành phố Thần Đông đầu tư dự án cầu Thần Đông, Mai Hiểu Lâm đã từng lấy tư cách là Phó thị trưởng thường trực thành phố Tương Giang, tiến cử công ty cầu đường Tương Giang với Trần Công Phương.
Chỉ là một lời giới thiệu bình thường, nhưng Trần Công Phương lại một mực chắc chắn là Mai Hiểu Lâm nhận hối lộ của công ty cầu đường Tương Giang, cho nên mới nói vì công ty cầu đường Tương Giang, còn tố giác Mai Hiểu Lâm có mấy chỗ bất động sản ở thành phố Tương Giang, cũng nói là công ty cầu đường Tương Giang đút lót.
Tình tiết vụ án quan trọng, Lâm Hoa Kiến không dám che giấu, ngay lập tức báo cáo cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng tức nổi giận. Cho dù Trần Công Phương là chó điên cắn người vẫn là bị người sai khiến. Những gì y đã làm đã không khống chế được, còn động chạm tới gián điệp của y.
Hạ Tưởng gần như có thể đoán được, Trần Công Phương điên lên cắn Mai Hiểu Lâm một cái, cùng với việc bổ nhiệm Thị trưởng nhất định có liên quan. Thậm chí có thể rút ra kết luận, là có người ngầm gợi ý Trần Công Phương gì đó.
Trách những người này làm quá!
Càng khiến cho Hạ Tưởng không ngờ là, ngay lúc hắn chuẩn bị bắt tay xử lý sự việc Mai Hiểu Lâm, lại có tin xấu khác truyền đến. Nghiêm Tiểu Thì lại xảy ra chuyện.
Hạ Tưởng đập bàn đứng dậy!