Hiện tại thật sự rất bị động. Hạ Tưởng nói không giận là nói dối. Dù sao trong nội bộ Ủy ban kỷ luật luôn có người không thể giữ được bí mật. Hắn đã cố gắng hết sức chỉ để người tin tưởng nhúng tay vào vụ án hệ thống cầu đường tỉnh Tương. Nhưng tin tức vẫn luôn rò rỉ, cũng nói rõ một điểm, cá biệt cán bộ Ủy ban kỷ luật xem điều lệ bảo mật không ra gì, vô tổ chức vô kỷ luật.
Hạ Tưởng một mặt yêu cầu Đào Hà Giang lấy danh nghĩa Ủy ban kỷ luật gửi công văn đi. Lại một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của điều lệ bảo mật, lại khiến cho Chủ nhiệm Văn phòng Ngũ Tiểu Toàn đem lý lịch của toàn bộ cán bộ cấp Sở trở lên của Ủy ban kỷ luật ra chỉnh lý, đưa hắn xem qua.
Hành động này của Hạ Tưởng dẫn tới những ý kiến bàn luận không nhỏ trong nội bộ Ủy ban kỷ luật, đều cho rằng sau khi mở màn với Lâm Hoa Kiến và Du Phương Chi, Hạ Tưởng nắm quyền ở Ủy ban kỷ luật lại có một hành động trọng đại. Muốn lý lịch của các cán bộ cấp Sở trở lên làm gì? Không ngoài hai tác dụng, một là tìm ra ai là người mật báo tin tức ra ngoài, hai là muốn điều chỉnh nhân sự trong nội bộ Ủy ban kỷ luật trên diện rộng.
Tất cả Ủy ban kỷ luật lòng người hỗn loạn, bàn tán xôn xao.
Hạ Tưởng không để ý tới những lời phản đối trong nội bộ Ủy ban kỷ luật. Nếu như hắn không thể tạo lập quyền uy ở Ủy ban kỷ luật thì không có cách gì đối mặt với những làn sóng phản kích liên tiếp của đối phương. Nếu như Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam đều có thân tín trong nội bộ Ủy ban kỷ luật, nắm vững toàn bộ nhất cử nhất động của Ủy ban kỷ luật. Như vậy, hắn ở Ủy ban kỷ luật coi như quá thất bại rồi.
Lần này các việc liên tiếp xảy ra làm cho hắn vô cùng bị động. Dĩ nhiên có nguyên nhân từ Trịnh Thịnh, cũng không phải không có quan hệ với việc hắn chưa hoàn toàn nắm Ủy ban kỷ luật trong tay. Không thể hoàn toàn đổ lỗi cho việc tham gia bất ngờ của Trịnh Thịnh. Hạ Tưởng muốn tìm ra nguyên nhân từ phía bản thân mình, mới có thể không ngừng tiến bộ.
Tình hình lúc này rất phiền toái. Đường Gia Thiếu đã chuyển đến Cơ quan Tư pháp. Thoát khỏi phạm vi khống chế của Ủy ban kỷ luật, sự tự sát của Trần Truyền Thế, yêu sách của Triệu Tuyên Minh. Cuối cùng đã kịp định tội Đường Gia Thiếu, mang lại ảnh hưởng tiêu cực bất lợi.
Đường Gia Thiếu cuối cùng sống hay chết không phải vấn đề mấu chốt hiện nay. Nếu cái chết của Trần Truyền Thế và chứng cứ trong tay Triệu Tuyên Minh kết hợp lại, có thể đem trách nhiệm chủ yếu chỉ cả về phía cái chết của Trần Truyền Thế. Như vậy việc tố cáo Đường Gia Thiếu liền trở thành trò cười. Không những sẽ đẩy Ủy ban kỷ luật lên đầu sóng ngọn gió. Khiến người ta nghi ngờ sự nghiêm túc và công chính của Ủy ban kỷ niệm. Còn để Trịnh Thịnh mượn cơ hội vứt bỏ những công sức bỏ ra của cầu đường tỉnh Tương.
Thậm chí còn có thể khiến phe phái Diệp Thiên Nam hoàn toàn làm một cú trở mình đẹp mắt. Hậu quả nghiêm trọng nhất đó là cầu đường tỉnh Tương bình yên vô sự. Đường Gia Thiếu xử nhẹ, Trần Truyền Thế phải gánh toàn bộ tội danh, chết là hết, hai thành phố Hoài Dương và Thần Đông không mảy may thương xót.
Bởi vậy sẽ dẫn đến so sánh lực lượng mới của tỉnh Tương, Trịnh Thịnh không thu hoạch được gì. Uy danh của anh ta giảm mạnh. Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam cười đến cuối cùng.
Nhất định phải phản kích, nếu không lại kéo dài. Nếu chẳng may Đường Gia Thiếu lại phản cung thì trò đùa sẽ mở ra lớn hơn.
Vụ án Trần Truyền Thế tự sát do Cục công an thành phố chịu trách nhiệm cụ thể. Hiện trường để lại di thư và toàn bộ những thứ gọi là chứng cứ, Trần Tập Minh cũng báo cáo tỉ mỉ cho Hạ Tưởng. Di thư trước tiên không nói tới, thật giả đang trong thời gian giám định. Còn cái gọi là chứng cớ gánh vác toàn bộ cầu đường tỉnh Tương mà Trần truyền thế để lại Hạ Tưởng cũng xem qua. Mặc dù nói rất có sức thuyết phục nhưng Trần Tập Minh nghi ngờ có hiềm nghi giả tạo.
Kết luận cụ thể đang tiến hành điều tra và giám định thêm.
Thật giả tạm thời không bàn. Nhưng việc đánh lừa dư luận đã đạt được.
Thủ đoạn của đối phương cũng rất chu đáo chặt chẽ. Trần Truyền Thế lấy cái chết để tạ tội, đầu tiên giành được sự thông cảm của mọi người. Ý dân mặc dù như thủy triều. Nhưng rất dễ bị người có dụng tâm lợi dụng. Ngoài ra tâm lý dân chúng đồng tình hướng về kẻ yếu và người chết. Cái chết của Trần Truyền Thế lập tức thắng được lòng dân. Còn anh ta có tự sát hay không, thật sự có tư cách đảm nhiệm sự cố trọng đại đối với hệ thống cầu đường tỉnh Tương hay không, không nằm trong phạm vi dân chúng suy xét
Hơn nữa sau khi tung ra sự kiện Trần Truyền Thế tự sát, nhân lúc những con mắt được thu hút đầy đủ, lại có một Triệu Tuyên Minh xen ngang đánh ra, phối hợp với cái chết của Trần Truyền Thế diễn trò, kẻ xướng người họa đủ để biến giả thành thật.
Chủ yếu nhất là Triệu Tuyên Minh chỉ lộ mặt một lần, tránh ở Sở công an Tỉnh không lộ mặt nữa. Ai cũng không thể xác minh chứng cớ trong tay Triệu Tuyên Minh là thật hay giả. Sở công an tỉnh lại không phải là phạm vi thế lực của Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng. Rõ ràng là kế hoãn binh, chính là dùng Triệu Tuyên Minh để đưa Đường Gia Thiếu ra xét xử. Ảnh hưởng đến quá trình xét xử bình thường của cơ quan tư pháp, thậm chí còn ra ám thị cho Đường Gia Thiếu, giật giây Đường Gia Thiếu phản cung.
Sự tình hiện tại đã nguy cấp đến mức không thể chậm một giây.
Hạ Tưởng bất luận Trịnh Thịnh có đường rút hay không. Hắn bây giờ nhất thiết phải ra tay rồi. Nếu chậm một bước, một khi Đường Gia Thiếu phản cung, Triệu Tuyên Minh lại tung ra chứng cứ giả giả thật thật gì đó, thì toàn bộ sự việc sẽ không thể khống chế được. Ủy ban kỷ luật không những sẽ mất điểm thì không cần nói, mà còn có khả năng mất sạch danh tiếng.
Thậm chí còn có thể thất bại thảm hại.
Có lẽ hậu quả nghiêm trọng hơn chính là Diệp Thiên Nam muốn theo đuổi tiếp không bỏ, muốn truy cứu trách nhiệm. Trinh Thịnh phải chăng biến hắn thành vật hy sinh để di dời ánh mắt, vẫn nằm giữa hai khả năng
Việc này không nên chậm trễ.
Hạ tưởng suy nghĩ mãi. Trước tiên là gọi Thương Giang đến bàn bạc một phen, sau đó chuẩn bị báo cáo công tác với Trịnh Thịnh, liền nghe thấy tiếng vang ở bên ngoài truyền tới và giọng khẩn trương của Tằng Trác.
- Xin chào… bí thư Trịnh, tôi, tôi xin chỉ thị chủ nhiệm Hạ một chút, không cần, mời bí thư Trịnh vào.
Cũng không thể trách Tằng Trác. Trịnh Trịnh lần đầu tiên đến văn phòng của Hạ Tưởng. Thông thường, các lãnh đạo Tỉnh đến đây đều xếp hạng thấp hơn Hạ Tưởng. Muốn gặp Hạ Tưởng quả thật phải qua Tằng Trác báo một tiếng.
Nhưng đích thân bí thư Tỉnh ủy đến, đừng nói thông báo, Hạ Tưởng nhất thiết phải đích thân nghênh tiếp.
Hạ Tưởng liền vội vàng đứng dậy ra ngoài. Vẻ mặt cười:
-Bí thư Trịnh đến rồi, mời vào.
Cười đi thì cười, thái độ khiêm tốn là lễ tiết bắt buộc trên quan trường. Nhưng trong lòng hắn rất bình tĩnh. Trịnh Thịnh hạ mình đến ắt có điều nhờ vả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sự việc Trần Truyền Thế và Triệu Tuyên Minh… khiến Trịnh Thịnh luống cuống.
Trịnh Thịnh rất khách khí. Vào phòng làm việc, Hạ Tưởng chủ động rót nước, pha Đại Hồng Bào mà Trịnh Thịnh tặng hắn, cười nói:
- Tôi thì mượn hoa hiến phật, bí thư Trịnh, mời uống trà,
- Trà không uống nữa, Hạ Tưởng, tôi đến là để thương lượng với anh một việc.
Trịnh Thịnh giơ tay lấy ra một bức thư, vẻ mặt nghiêm túc.
- Có một vị cán bộ lão thành về hưu đích thân đến gặp giao cho tôi một thư tố báo, tố cáo đồng chí Triệu Tuyên Minh chiếm đoạt đồng ruộng, cưỡng chế mua vào 500 mẫu ruộng với giá thấp xây dựng trang viên tư nhân. Trang viên này xây được 3 năm rồi, không có bất cứ giấy tờ nào trình báo tới các ngành liên quan.
Hạ Tưởng cầm thư trong tay, không mở ra, lòng dạ như sóng triều. Trên mặt vẫn là vẻ mặt trang nghiêm nói lời thành khẩn:
- Thật khéo, vừa rồi đồng chí Thương Giang căn cứ vào tình huống Đường Gia Thiếu cung cấp, trải qua điều tra và thu thập chứng cứ chứng thực rằng đồng chí Triệu Tuyên Minh trong thời gian đảm nhận chức Phó tổng giám đốc ở cầu đường tỉnh Tương đã nhận hối lộ hơn 5 triệu tệ, ngoài ra còn có nhiều tranh chữ cổ, đồ bằng ngọc và đồng hồ nổi tiếng không thể nói rõ nguồn gốc. Tôi đang chuẩn bị đem việc này báo cáo với bí thư Trịnh.
Sự nghiêm túc trên mặt Trịnh Thịnh càng thêm ngưng trọng, ngưng trọng trở thành đám mây đen dầy đặc:
- Chứng cứ Ủy ban kỷ luật nắm giữ chứng minh ánh mắt của đồng chí lão thành sáng như tuyết. Đồng chí Hạ Tưởng. Tôi đại diện Tỉnh ủy ủng hộ Ủy ban kỷ luật áp dụng biện pháp cưỡng chế với Triệu Tuyên Minh!
Thế nhưng nghĩ đến cùng thời gian, trong lòng Hạ Tưởng cũng không biết có cảm tưởng gì. Vận mệnh Triệu Tuyên Minh trong thời khắc anh ta nhảy ra làm đầy tớ của Diệp Thiên Nam đã định trước là bi kịch. Muốn xuất đầu thì phải có dũng khí chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chém đầu. Nếu không, xin lỗi nhé, xin mời sau khi chết ôn lại một trăm lần chân lý bắn con chim đầu đàn.
Trịnh Thịnh đích thân đưa thư tố báo cho hắn, nhìn có vẻ bất ngờ, nhưng trên thực tế cũng là cách làm rất thực tế. Không trừ khử Triệu Tuyên Minh, Trịnh Thịnh không yên. Do đó, đường đường là bí thư Tỉnh ủy không tiếc hạ thấp thân phận, đích thân cầm bưc thư tố cáo của một cán bộ lão thành giao cho Ủy ban kỷ luật Tỉnh. Hơn nữa còn là tố cáo một cán bộ cấp Phó cục. Thân là đương sự, Triệu Tuyên Minh nên cảm thấy có phúc ba đời mới đúng.
Kỳ thực bất luận Triệu Tuyên Minh cũng tốt hay là việc Trần Truyền Thế chết đi. Việc trên người bọn họ, Hạ Tưởng đều có tính toán. Chỉ có điều bọn họ cấp bậc quá thấp, ảnh hưởng quá nhỏ, không nằm trong tầm mắt hắn. Chẳng ngờ người chết cũng muốn nổi danh. Được, vậy thì để bọn họ chết một lần thử xem.
Hạ Tưởng nhận được thư tố cáo Trịnh Thịnh chuyển đến, trong nháy mắt đã hạ quyết tâm. Vốn hắn vẫn còn để lại một chút đường sống. Nhưng thủ pháp của Diệp Thiên Nam lại không để lại một chút đường lui. Hoặc là đảo ngược tình hình, hoặc là cả hai bên đều thua. Cục diện đã đến lúc phải có một trận phân định thắng thua. Hắn còn do dự gì?
Ra tay!
Hạ Tưởng rất khách khí tiễn Trịnh Thịnh ra cửa. Sau khi trở vào, hắn lại cười tự đắc. Trịnh Thịnh ra tay quả thật là bạo tay. Hắn đã chuẩn bị một phần quà lớn tặng Diệp Thiên Nam, hoặc nói là một niềm vui bất ngờ lớn.
Nếu đối phương cũng chừa lại đường sống, đồng ý nhận thua. Hạ Tưởng cũng không muốn phải làm đến mức không đội trời chung. Nhưng công ty cầu đường đã đến tình cảnh lung lay sắp đổ, còn muốn tu tu bổ bổ để hòng vượt qua kiểm tra thì quá lắm. Hơn nữa sự cố cây cầu lớn ở Hoài Dương sau khi mới phát sinh, không hề có suy nghĩ ăn năn, không thấy được vì sai lầm do con người làm ra mà chôn vùi vô số sinh mạng. Ngược lại càng nghiêm trọng hơn là một lòng nhào vào cuộc đấu tranh chính trị.
Hạ Tưởng liền nổi giận, đấu thì đấu, không đánh cho đầu rơi máu chảy thề không bỏ qua, ai sợ ai!
Ngày hôm sau, Ủy ban kỷ luật tỉnh chính thức ký lệnh, tiến hành bắt giam Triệu Tuyên Minh. Tin tức vừa ra, khắp nơi khiếp sợ.
Không ngờ càng làm cho người khiếp sợ hơn là, sau khi nhân viên công tác của Ủy ban kỷ luật tới Sở công an Tỉnh bất ngờ bị người của Sở công an Tỉnh lấy lý do đang trong điều tra không cho nhân viên của Ủy ban kỷ luật dẫn Triệu Tuyên Minh đi.
Sau khi trải qua tranh luận và giằng co, nhân viên của Ủy ban kỷ luật cuối cùng không làm được gì lại quay về.
Tình thế… nghiêm trọng rồi.
Một ngày sau, Cục công an thành phố Tương Giang triệu tập cuộc họp báo công bố kết quả điều tra sơ bộ vụ án Trần Truyền Thế tự sát. Qua điều tra, Trần Truyền Thế thực sự chết do tự sát, di thư cũng là người này tự tay viết. Nhưng trên chứng cứ lưu ở hiện trường có nhiều dấu vân tay của người khác, không loại trừ khả năng
Trần Truyền Thế bị uy hiếp tự sát.
Đồng thời, hiện trường còn chứa nhiều điểm nghi vấn, còn chờ điều tra thêm. Cục công an thành phố Tương Giang quyết định đòi Triệu Tuyên Minh đến Cục công an làm chứng. Quá thời gian không đến không loại trừ khả năng áp dụng biện pháp cưỡng chế.
Triệu Tuyên Minh rõ ràng trở thành nhân vật tiêu điểm
Hơn nữa tin tức Cục công an công bố với bên ngoài có ý đồ. Đầu tiên là nói rõ hiện trường có dấu vân tay của người khác. Nhưng vẫn chưa chỉ ra chính là của Trần Tuyên Minh. Sau lại gọi Trần Tuyên Minh đến Cục công an làm chứng. Trước sau dường như là có sơ hở. Hay là cố ý làm vậy?
Liền khiến người cẩn thận không thể không suy đoán những bí ẩn bên trong đó.
Đối mặt với hai áp lực từ Ủy ban kỷ luật tỉnh và Cụccông an thành phố. Sở công an tỉnh còn có thể cứng rắn, mạnh mẽ đến bao lâu?
Khiến tất cả mọi người vô cùng mong đợi là vở tuồng đã kéo màn che, tiến tới cao trào. Cuối cùng rốt cục có kết cục thế nào?
Hiện tại thật sự rất bị động. Hạ Tưởng nói không giận là nói dối. Dù sao trong nội bộ Ủy ban kỷ luật luôn có người không thể giữ được bí mật. Hắn đã cố gắng hết sức chỉ để người tin tưởng nhúng tay vào vụ án hệ thống cầu đường tỉnh Tương. Nhưng tin tức vẫn luôn rò rỉ, cũng nói rõ một điểm, cá biệt cán bộ Ủy ban kỷ luật xem điều lệ bảo mật không ra gì, vô tổ chức vô kỷ luật.
Hạ Tưởng một mặt yêu cầu Đào Hà Giang lấy danh nghĩa Ủy ban kỷ luật gửi công văn đi. Lại một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của điều lệ bảo mật, lại khiến cho Chủ nhiệm Văn phòng Ngũ Tiểu Toàn đem lý lịch của toàn bộ cán bộ cấp Sở trở lên của Ủy ban kỷ luật ra chỉnh lý, đưa hắn xem qua.
Hành động này của Hạ Tưởng dẫn tới những ý kiến bàn luận không nhỏ trong nội bộ Ủy ban kỷ luật, đều cho rằng sau khi mở màn với Lâm Hoa Kiến và Du Phương Chi, Hạ Tưởng nắm quyền ở Ủy ban kỷ luật lại có một hành động trọng đại. Muốn lý lịch của các cán bộ cấp Sở trở lên làm gì? Không ngoài hai tác dụng, một là tìm ra ai là người mật báo tin tức ra ngoài, hai là muốn điều chỉnh nhân sự trong nội bộ Ủy ban kỷ luật trên diện rộng.
Tất cả Ủy ban kỷ luật lòng người hỗn loạn, bàn tán xôn xao.
Hạ Tưởng không để ý tới những lời phản đối trong nội bộ Ủy ban kỷ luật. Nếu như hắn không thể tạo lập quyền uy ở Ủy ban kỷ luật thì không có cách gì đối mặt với những làn sóng phản kích liên tiếp của đối phương. Nếu như Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam đều có thân tín trong nội bộ Ủy ban kỷ luật, nắm vững toàn bộ nhất cử nhất động của Ủy ban kỷ luật. Như vậy, hắn ở Ủy ban kỷ luật coi như quá thất bại rồi.
Lần này các việc liên tiếp xảy ra làm cho hắn vô cùng bị động. Dĩ nhiên có nguyên nhân từ Trịnh Thịnh, cũng không phải không có quan hệ với việc hắn chưa hoàn toàn nắm Ủy ban kỷ luật trong tay. Không thể hoàn toàn đổ lỗi cho việc tham gia bất ngờ của Trịnh Thịnh. Hạ Tưởng muốn tìm ra nguyên nhân từ phía bản thân mình, mới có thể không ngừng tiến bộ.
Tình hình lúc này rất phiền toái. Đường Gia Thiếu đã chuyển đến Cơ quan Tư pháp. Thoát khỏi phạm vi khống chế của Ủy ban kỷ luật, sự tự sát của Trần Truyền Thế, yêu sách của Triệu Tuyên Minh. Cuối cùng đã kịp định tội Đường Gia Thiếu, mang lại ảnh hưởng tiêu cực bất lợi.
Đường Gia Thiếu cuối cùng sống hay chết không phải vấn đề mấu chốt hiện nay. Nếu cái chết của Trần Truyền Thế và chứng cứ trong tay Triệu Tuyên Minh kết hợp lại, có thể đem trách nhiệm chủ yếu chỉ cả về phía cái chết của Trần Truyền Thế. Như vậy việc tố cáo Đường Gia Thiếu liền trở thành trò cười. Không những sẽ đẩy Ủy ban kỷ luật lên đầu sóng ngọn gió. Khiến người ta nghi ngờ sự nghiêm túc và công chính của Ủy ban kỷ niệm. Còn để Trịnh Thịnh mượn cơ hội vứt bỏ những công sức bỏ ra của cầu đường tỉnh Tương.
Thậm chí còn có thể khiến phe phái Diệp Thiên Nam hoàn toàn làm một cú trở mình đẹp mắt. Hậu quả nghiêm trọng nhất đó là cầu đường tỉnh Tương bình yên vô sự. Đường Gia Thiếu xử nhẹ, Trần Truyền Thế phải gánh toàn bộ tội danh, chết là hết, hai thành phố Hoài Dương và Thần Đông không mảy may thương xót.
Bởi vậy sẽ dẫn đến so sánh lực lượng mới của tỉnh Tương, Trịnh Thịnh không thu hoạch được gì. Uy danh của anh ta giảm mạnh. Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam cười đến cuối cùng.
Nhất định phải phản kích, nếu không lại kéo dài. Nếu chẳng may Đường Gia Thiếu lại phản cung thì trò đùa sẽ mở ra lớn hơn.
Vụ án Trần Truyền Thế tự sát do Cục công an thành phố chịu trách nhiệm cụ thể. Hiện trường để lại di thư và toàn bộ những thứ gọi là chứng cứ, Trần Tập Minh cũng báo cáo tỉ mỉ cho Hạ Tưởng. Di thư trước tiên không nói tới, thật giả đang trong thời gian giám định. Còn cái gọi là chứng cớ gánh vác toàn bộ cầu đường tỉnh Tương mà Trần truyền thế để lại Hạ Tưởng cũng xem qua. Mặc dù nói rất có sức thuyết phục nhưng Trần Tập Minh nghi ngờ có hiềm nghi giả tạo.
Kết luận cụ thể đang tiến hành điều tra và giám định thêm.
Thật giả tạm thời không bàn. Nhưng việc đánh lừa dư luận đã đạt được.
Thủ đoạn của đối phương cũng rất chu đáo chặt chẽ. Trần Truyền Thế lấy cái chết để tạ tội, đầu tiên giành được sự thông cảm của mọi người. Ý dân mặc dù như thủy triều. Nhưng rất dễ bị người có dụng tâm lợi dụng. Ngoài ra tâm lý dân chúng đồng tình hướng về kẻ yếu và người chết. Cái chết của Trần Truyền Thế lập tức thắng được lòng dân. Còn anh ta có tự sát hay không, thật sự có tư cách đảm nhiệm sự cố trọng đại đối với hệ thống cầu đường tỉnh Tương hay không, không nằm trong phạm vi dân chúng suy xétHơn nữa sau khi tung ra sự kiện Trần Truyền Thế tự sát, nhân lúc những con mắt được thu hút đầy đủ, lại có một Triệu Tuyên Minh xen ngang đánh ra, phối hợp với cái chết của Trần Truyền Thế diễn trò, kẻ xướng người họa đủ để biến giả thành thật.
Chủ yếu nhất là Triệu Tuyên Minh chỉ lộ mặt một lần, tránh ở Sở công an Tỉnh không lộ mặt nữa. Ai cũng không thể xác minh chứng cớ trong tay Triệu Tuyên Minh là thật hay giả. Sở công an tỉnh lại không phải là phạm vi thế lực của Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng. Rõ ràng là kế hoãn binh, chính là dùng Triệu Tuyên Minh để đưa Đường Gia Thiếu ra xét xử. Ảnh hưởng đến quá trình xét xử bình thường của cơ quan tư pháp, thậm chí còn ra ám thị cho Đường Gia Thiếu, giật giây Đường Gia Thiếu phản cung.
Sự tình hiện tại đã nguy cấp đến mức không thể chậm một giây.
Hạ Tưởng bất luận Trịnh Thịnh có đường rút hay không. Hắn bây giờ nhất thiết phải ra tay rồi. Nếu chậm một bước, một khi Đường Gia Thiếu phản cung, Triệu Tuyên Minh lại tung ra chứng cứ giả giả thật thật gì đó, thì toàn bộ sự việc sẽ không thể khống chế được. Ủy ban kỷ luật không những sẽ mất điểm thì không cần nói, mà còn có khả năng mất sạch danh tiếng.
Thậm chí còn có thể thất bại thảm hại.
Có lẽ hậu quả nghiêm trọng hơn chính là Diệp Thiên Nam muốn theo đuổi tiếp không bỏ, muốn truy cứu trách nhiệm. Trinh Thịnh phải chăng biến hắn thành vật hy sinh để di dời ánh mắt, vẫn nằm giữa hai khả năng
Việc này không nên chậm trễ.
Hạ tưởng suy nghĩ mãi. Trước tiên là gọi Thương Giang đến bàn bạc một phen, sau đó chuẩn bị báo cáo công tác với Trịnh Thịnh, liền nghe thấy tiếng vang ở bên ngoài truyền tới và giọng khẩn trương của Tằng Trác.
- Xin chào… bí thư Trịnh, tôi, tôi xin chỉ thị chủ nhiệm Hạ một chút, không cần, mời bí thư Trịnh vào.
Cũng không thể trách Tằng Trác. Trịnh Trịnh lần đầu tiên đến văn phòng của Hạ Tưởng. Thông thường, các lãnh đạo Tỉnh đến đây đều xếp hạng thấp hơn Hạ Tưởng. Muốn gặp Hạ Tưởng quả thật phải qua Tằng Trác báo một tiếng.
Nhưng đích thân bí thư Tỉnh ủy đến, đừng nói thông báo, Hạ Tưởng nhất thiết phải đích thân nghênh tiếp.
Hạ Tưởng liền vội vàng đứng dậy ra ngoài. Vẻ mặt cười:
-Bí thư Trịnh đến rồi, mời vào.
Cười đi thì cười, thái độ khiêm tốn là lễ tiết bắt buộc trên quan trường. Nhưng trong lòng hắn rất bình tĩnh. Trịnh Thịnh hạ mình đến ắt có điều nhờ vả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Sự việc Trần Truyền Thế và Triệu Tuyên Minh… khiến Trịnh Thịnh luống cuống.
Trịnh Thịnh rất khách khí. Vào phòng làm việc, Hạ Tưởng chủ động rót nước, pha Đại Hồng Bào mà Trịnh Thịnh tặng hắn, cười nói:
- Tôi thì mượn hoa hiến phật, bí thư Trịnh, mời uống trà,
- Trà không uống nữa, Hạ Tưởng, tôi đến là để thương lượng với anh một việc.
Trịnh Thịnh giơ tay lấy ra một bức thư, vẻ mặt nghiêm túc.
- Có một vị cán bộ lão thành về hưu đích thân đến gặp giao cho tôi một thư tố báo, tố cáo đồng chí Triệu Tuyên Minh chiếm đoạt đồng ruộng, cưỡng chế mua vào 500 mẫu ruộng với giá thấp xây dựng trang viên tư nhân. Trang viên này xây được 3 năm rồi, không có bất cứ giấy tờ nào trình báo tới các ngành liên quan.
Hạ Tưởng cầm thư trong tay, không mở ra, lòng dạ như sóng triều. Trên mặt vẫn là vẻ mặt trang nghiêm nói lời thành khẩn:
- Thật khéo, vừa rồi đồng chí Thương Giang căn cứ vào tình huống Đường Gia Thiếu cung cấp, trải qua điều tra và thu thập chứng cứ chứng thực rằng đồng chí Triệu Tuyên Minh trong thời gian đảm nhận chức Phó tổng giám đốc ở cầu đường tỉnh Tương đã nhận hối lộ hơn 5 triệu tệ, ngoài ra còn có nhiều tranh chữ cổ, đồ bằng ngọc và đồng hồ nổi tiếng không thể nói rõ nguồn gốc. Tôi đang chuẩn bị đem việc này báo cáo với bí thư Trịnh.
Sự nghiêm túc trên mặt Trịnh Thịnh càng thêm ngưng trọng, ngưng trọng trở thành đám mây đen dầy đặc:
- Chứng cứ Ủy ban kỷ luật nắm giữ chứng minh ánh mắt của đồng chí lão thành sáng như tuyết. Đồng chí Hạ Tưởng. Tôi đại diện Tỉnh ủy ủng hộ Ủy ban kỷ luật áp dụng biện pháp cưỡng chế với Triệu Tuyên Minh!
Thế nhưng nghĩ đến cùng thời gian, trong lòng Hạ Tưởng cũng không biết có cảm tưởng gì. Vận mệnh Triệu Tuyên Minh trong thời khắc anh ta nhảy ra làm đầy tớ của Diệp Thiên Nam đã định trước là bi kịch. Muốn xuất đầu thì phải có dũng khí chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chém đầu. Nếu không, xin lỗi nhé, xin mời sau khi chết ôn lại một trăm lần chân lý bắn con chim đầu đàn.
Trịnh Thịnh đích thân đưa thư tố báo cho hắn, nhìn có vẻ bất ngờ, nhưng trên thực tế cũng là cách làm rất thực tế. Không trừ khử Triệu Tuyên Minh, Trịnh Thịnh không yên. Do đó, đường đường là bí thư Tỉnh ủy không tiếc hạ thấp thân phận, đích thân cầm bưc thư tố cáo của một cán bộ lão thành giao cho Ủy ban kỷ luật Tỉnh. Hơn nữa còn là tố cáo một cán bộ cấp Phó cục. Thân là đương sự, Triệu Tuyên Minh nên cảm thấy có phúc ba đời mới đúng.
Kỳ thực bất luận Triệu Tuyên Minh cũng tốt hay là việc Trần Truyền Thế chết đi. Việc trên người bọn họ, Hạ Tưởng đều có tính toán. Chỉ có điều bọn họ cấp bậc quá thấp, ảnh hưởng quá nhỏ, không nằm trong tầm mắt hắn. Chẳng ngờ người chết cũng muốn nổi danh. Được, vậy thì để bọn họ chết một lần thử xem.
Hạ Tưởng nhận được thư tố cáo Trịnh Thịnh chuyển đến, trong nháy mắt đã hạ quyết tâm. Vốn hắn vẫn còn để lại một chút đường sống. Nhưng thủ pháp của Diệp Thiên Nam lại không để lại một chút đường lui. Hoặc là đảo ngược tình hình, hoặc là cả hai bên đều thua. Cục diện đã đến lúc phải có một trận phân định thắng thua. Hắn còn do dự gì?
Ra tay!
Hạ Tưởng rất khách khí tiễn Trịnh Thịnh ra cửa. Sau khi trở vào, hắn lại cười tự đắc. Trịnh Thịnh ra tay quả thật là bạo tay. Hắn đã chuẩn bị một phần quà lớn tặng Diệp Thiên Nam, hoặc nói là một niềm vui bất ngờ lớn.
Nếu đối phương cũng chừa lại đường sống, đồng ý nhận thua. Hạ Tưởng cũng không muốn phải làm đến mức không đội trời chung. Nhưng công ty cầu đường đã đến tình cảnh lung lay sắp đổ, còn muốn tu tu bổ bổ để hòng vượt qua kiểm tra thì quá lắm. Hơn nữa sự cố cây cầu lớn ở Hoài Dương sau khi mới phát sinh, không hề có suy nghĩ ăn năn, không thấy được vì sai lầm do con người làm ra mà chôn vùi vô số sinh mạng. Ngược lại càng nghiêm trọng hơn là một lòng nhào vào cuộc đấu tranh chính trị.
Hạ Tưởng liền nổi giận, đấu thì đấu, không đánh cho đầu rơi máu chảy thề không bỏ qua, ai sợ ai!
Ngày hôm sau, Ủy ban kỷ luật tỉnh chính thức ký lệnh, tiến hành bắt giam Triệu Tuyên Minh. Tin tức vừa ra, khắp nơi khiếp sợ.
Không ngờ càng làm cho người khiếp sợ hơn là, sau khi nhân viên công tác của Ủy ban kỷ luật tới Sở công an Tỉnh bất ngờ bị người của Sở công an Tỉnh lấy lý do đang trong điều tra không cho nhân viên của Ủy ban kỷ luật dẫn Triệu Tuyên Minh đi.
Sau khi trải qua tranh luận và giằng co, nhân viên của Ủy ban kỷ luật cuối cùng không làm được gì lại quay về.
Tình thế… nghiêm trọng rồi.
Một ngày sau, Cục công an thành phố Tương Giang triệu tập cuộc họp báo công bố kết quả điều tra sơ bộ vụ án Trần Truyền Thế tự sát. Qua điều tra, Trần Truyền Thế thực sự chết do tự sát, di thư cũng là người này tự tay viết. Nhưng trên chứng cứ lưu ở hiện trường có nhiều dấu vân tay của người khác, không loại trừ khả năng
Trần Truyền Thế bị uy hiếp tự sát.
Đồng thời, hiện trường còn chứa nhiều điểm nghi vấn, còn chờ điều tra thêm. Cục công an thành phố Tương Giang quyết định đòi Triệu Tuyên Minh đến Cục công an làm chứng. Quá thời gian không đến không loại trừ khả năng áp dụng biện pháp cưỡng chế.
Triệu Tuyên Minh rõ ràng trở thành nhân vật tiêu điểm
Hơn nữa tin tức Cục công an công bố với bên ngoài có ý đồ. Đầu tiên là nói rõ hiện trường có dấu vân tay của người khác. Nhưng vẫn chưa chỉ ra chính là của Trần Tuyên Minh. Sau lại gọi Trần Tuyên Minh đến Cục công an làm chứng. Trước sau dường như là có sơ hở. Hay là cố ý làm vậy?
Liền khiến người cẩn thận không thể không suy đoán những bí ẩn bên trong đó.
Đối mặt với hai áp lực từ Ủy ban kỷ luật tỉnh và Cụccông an thành phố. Sở công an tỉnh còn có thể cứng rắn, mạnh mẽ đến bao lâu?
Khiến tất cả mọi người vô cùng mong đợi là vở tuồng đã kéo màn che, tiến tới cao trào. Cuối cùng rốt cục có kết cục thế nào?