Có cơ sở để tin rằng, hiện nay Lâm Tiểu Viễn vẫn chưa ra nước ngoài, vì thời gian không kịp, hơn nữa lúc này mà trốn đi, nguy hiểm sẽ càng lớn hơn, có thể đoán được là, Lâm Tiểu Viễn vẫn chưa đi khỏi tỉnh Tương.
Mặc dù Hạ Tưởng chưa kịp trở tay, nhưng lần này hắn lại cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa còn có thể khẳng định rằng, nhất định có thể bắt lại Lâm Tiểu Viễn.
Một khi bắt được lại Lâm Tiểu Viễn, hắn nhất định sẽ xử lý mạnh tay, nhanh chóng dứt khoát, tiêu diệt từng người một trong bốn cậu ấm tỉnh Tương, không buông tha ai cả!
Nhưng trước khi bắt được Lâm Tiểu Viễn, giai đoạn này mà triển khai hội chiến Thần Đông, không phù hợp với lợi ích lâu dài, bởi chẳng may Phó Tiên Phong sẽ trở mặt, lại âm thầm bắt tay với Diệp Thiên Nam, nói không chừng thành công sau cùng, lại bị Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam chia nhau.
Thừa lúc nước đục thả câu chính là bản chất của Phó Tiên Phong, còn Diệp Thiên Nam lại vô cùng thâm hiểm, nhất định sẽ không ngồi chờ chết, nhất định sẽ ngầm làm cái gì đó. Phó Tiên Phong có thể bị ông ta lôi kéo dụ dỗ, cũng có thể vì những miếng lời lớn mà Diệp Thiên Nam hứa hẹn, liền phản bội. Đối với Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng còn hiểu rõ hơn là Trịnh Thịnh, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ giao hết những lợi thế thắng lợi đặt trên người Phó Tiên Phong
Nhưng vấn đề chính là, hiện nay Phó Tiên Phong đang đứng ở thế trung lập, chưa biết theo bên nào, mà y theo bên nào thì bên đó sẽ giành chiến thắng. Đặc biệt là trong lúc quan trọng, một lời của Phó Tiên Phong lại có sức quyết định rất lớn, ông ta tuyệt đối sẽ không vừa lòng với những gì đã thỏa thuận với Trịnh Thịnh lúc trước.
Còn một điểm nữa, ánh mắt Hạ Tưởng sáng rực lên. Đầu óc và cách nhìn người của Trịnh Thịnh không thể bằng được những âm mưu thủ đoạn khôn lường của Diệp Thiên Nam. Sau khi có tin đồn về việc điều chỉnh nhân sự, Diệp Thiên Nam vẫn chưa có động tĩnh gì đã nói lên một điều.
Trịnh Thịnh còn tưởng là Diệp Thiên Nam sẽ thỏa hiệp hoặc nhượng bộ rồi, thật ra lại không phải như vậy, con người Diệp Thiên Nam mà án binh bất động thì còn đáng sợ hơn nhiều so với lúc ông ta ra tay liên tiếp.
Điều khiến Hạ Tưởng lo lắng nhất chính là, sau khi châm ngòi nổ cho hội chiến Thần Đông, giới quan trường Thần Đông bị chấn động mạnh, vô số tham quan sẽ bị đốn hạ, dành được thắng lợi bước đầu, nhưng đến khi chọn người mới, người mà Trịnh Thịnh chọn không được thông qua Hội nghị thường vụ, mà Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam liên kết lại với nhau, khống chế Hội nghị thường vụ, thông qua những người mà bọn họ tiến cử lên.
Đến lúc đó chẳng phải là mọi chuyện sắp thành lại bị thất bại sao, chẳng phải trở thành đi may áo cưới cho người khác hay sao?
Trịnh Thịnh có lẽ không dám đoán là Phó Tiên Phong lại lật lọng, Hạ Tưởng lại tin chắc rằng Phó Tiên Phong sẽ phản bội. Hơn nữa còn vô cùng tin tưởng rằng, thời gian này Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam đã gặp nhau nhiều lần, thậm chí không chừng đã thỏa hiệp ngầm với nhau điều gì rồi.
Còn có một điều làm Hạ Tưởng tin chắc rằng Phó Tiên Phong sẽ phản bội chính là, tin Diệp Thiên Nam hi vọng sẽ được đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Yến đã được loan ra, Trịnh Thịnh hoặc không có suy nghĩ gì hoặc không trông mong gì vào việc Diệp Thiên Nam có giữ chức Chủ tịch tỉnh Yến hay không, bởi vì ông ta cũng chẳng có chút lợi lộc gì cả.
Phó Tiên Phong lạikhác, ở tỉnh Yến có một lợi ích rất lớn của nhà họ Phó, vì vậy, Diệp Thiên Nam nếu sau này lấy thân phận là Chủ tịch tỉnh Yến để dành những ưu đãi cho Phó Tiên Phong, khả năng Phó Tiên Phong phản bội lại gần như là 100% rồi.
Chỉ có điều...điều mà Hạ Tưởng lo lắng nhất lại không biết nói với Trịnh Thịnh thế nào, không thể nói xấu Chủ tịch tỉnh với Bí thư thường vụ Tỉnh được, như thế thật chẳng có chút đầu óc chính trị gì cả. Hơn nữa đây chỉ là phỏng đoán thôi, Phó Tiên Phong dù sao cũng là Chủ tịch tỉnh, là cấp trên của hắn, thân là cấp dưới không nên bàn tán gì chuyện của cấp trên cả, đó là đạo lí đầu tiên khi làm quan.
Kế sách của Hạ Tưởng là: Bước một, bước đầu tiên là phải bắt được Lâm Tiểu Viễn.
Lâm Tiểu Viễn đã bỏ trốn trong lúc được bảo lãnh chờ xét xử, tội nặng thêm một phần, ít nhất đã có đủ lí do để bắt giam chính thức Lâm Tiểu Viễn. Lâm Tiểu Viễn bị bắt, đó chính là bước đầu tiên của phản ứng dây chuyền, là làm ngọn sóng đầu tiên của tỉnh Tương Giang, ảnh hưởng rất sâu rộng.
Thứ nhất có thể khống chế được Lâm Hoa Kiến, thứ hai, có thể đánh động đến Dương Hằng Dịch và Hồ Địch, thứ ba là đụng đến Diệp Thiên Nam.
Có được Lâm Tiểu Viễn trong tay, có nghĩa là sẽ chiếm được lợi thế, có thể hoàn toàn khống chế được sức mạnh của bốn cậu ấm tỉnh Tương, khiến bọn họ bị bó buộc. Vì vậy, với sự khôn khéo của Phó Tiên Phong, nếu nhìn không chuẩn, tự nhiên sẽ không thể bắt tay được với Diệp Thiên Nam.
- Bí thư Trịnh, Lâm Tiểu Viễn là một trong bốn cậu ấm tỉnh Tương, chỉ cần anh ta sa lưới, một số người sẽ tự khắc không hoạt động được gì. Cũng như vậy, Chủ tịch Phó cũng có thể tin tưởng được...
Hạ Tưởng cố khéo léo hết sức để trả lời, không biểu hiện quá đột ngột và quá gay gắt.
Trịnh Thịnh hơi hơi nhíu lông mày:
- Chủ nhiệm Hạ, đặt hết suy nghĩ lên Lâm Tiểu Viễn, có phải là đã làm quan trọng hóa chuyện của Lâm Tiểu Viễn hay không?
Thật ra ông ta định nói là tầm mắt hơi thấp quá rồi, mới nghĩ đã ngay lập tức sửa luôn, mới ngay lập tức đổi thành như vậy, nhưng thật ra trong lòng cho rằng Hạ Tưởng đem chuyện bé xé ra to, thậm chí còn đoán là tầm mắt của Hạ Tưởng quá thấp, hắn vẫn còn quá để bụng đến việc Lâm Hoa Kiến chơi hắn một vố.
Đồng thời, Trịnh Thịnh cũng còn những băn khoăn khác không tiện nói ra, bởi vì ông ta không muốn đả động đến lợi ích của những nhân vật quan trọng ở tỉnh Tương, có thể cạnh tranh chính trị, nhưngchỉ có thể xoay quanh vấn đề nhân sự mà làm lớn chuyện, không thể trực tiếp đối đầu được.
Hạ Tưởng động đến Lâm Tiểu Viễn chính là động đến Lâm Hoa Kiến, động đến Lâm Hoa Kiến chính là động đến Dương Hằng Dịch, Hồ Bắc và Diệp Thiên Nam, vì vậy Trịnh Thịnh nói một cách đầy ngụ ý là:
- Lâm Tiểu Viễn dù sao cũng là con của một lãnh đạo lớn của Tỉnh ủy, nên chú ý cách làm việc, phải để ý xem thái độ của các đồng chí lãnh đạo…
Hạ Tưởng cảm thấy rất thất vọng.
Mới động đến Lâm Tiểu Viễn, Trịnh Thịnh đã nhẹ tay rồi, nếu một ngày Diệp Địa Bắc gây ra chuyện, Trịnh Thịnh liệu có thu chân thu tay ngay về, thậm chí còn che mặt đi hay không? Đến tận bây giờ, Hạ Tưởng đã nhìn rõ được con người của Trịnh Thịnh, mặc dù tích cách có phần tân tiến, nhưng vẫn còn chút bảo thủ. Thiếu tính quyết đoán và dứt khoát.
Không thể không thừa nhận, Tổng bí thư quả thật rất sáng suốt khi nhìn người, Trịnh Thịnh so với Cổ Thu Thật còn lớn hơn một chút, nhưng Tổng bí thư lại chọn Cổ Thu Thật mà không phải Trịnh Thịnh, quả thật là một hành động sáng suốt.
- Bí thư Trịnh, theo như những gì Tất Bằng thú nhận, giữa anh ta và Lâm Tiểu Viễn có sự trao đổi về kinh tế, trong quá trình thi công cầu Thần Đông, Lâm Tiểu Viễn chính là người phụ trách tất cả tài liệu, hơn nữa Tất Bằng cũng đã đưa ra tài liệu để làm bằng chứng, chỉ trong hạng mục công trình cầu Thần Đông, Lâm Tiểu Viễn đã thu được 10 triệu tiền bất hợp pháp! Lâm Tiểu Viễn cũng đã có qua lại về kinh tế với nhiều lãnh đạo chủ yếu của Thần Đông, theo như lời khai của Cố Thế Kỳ, Lâm Tiểu Viễn cũng có can thiệp vào dự án đầu tư cầu Hoài Dương, toàn bộ tài liệu về cầu Hoài Dương, đều nằm trong tay Lâm Tiểu Viễn.
Hạ Tưởng biết muốn đánh động đến Trịnh Thịnh, chỉ có thể tập trung vào kế hoạch điều chỉnh nhân sự mà Trịnh Thịnh quan tâm nhất.
- Theo như khẩu cung lúc ban đầu của Thái Giang Vĩ cho thấy, Lâm Tiểu Viễn cũng có nhúng tay vào công trình cầu Hoài Dương, hơn nữa Lâm Tiểu Viễn còn có quan hệ mật thiết với nhiều lãnh đạo Đảng và chính phủ chủ yếu trong công trình cầu Hoài Dương.
Bước tiếp theo của Trịnh Thịnh là xử lý việc công trình cầu Hoài Dương, theo như tính toán lâu dài, Lâm Tiểu Viễn một người có thể đảm nhiệm hai công trình Thần Đông và Hoài Dương, Trịnh Thịnh tất nhiên trong lòng sẽ bị khuấy động.
Giọng điệu Hạ Tưởng vô cùng bình thường, không lộ ra ý muốn thuyết phục Trịnh Thịnh, bởi vì hắn biết rất rõ, càng tự nhiên càng khiến cho Trịnh Thịnh cảm thấy nghi ngờ, hắn vừa nhìn thấy trong mắt Trịnh Thịnh có ý nghi hoặc mình, liền lập tức nghĩ ra kế sách này.
Bí thư Tỉnh ủy cũng là con người, là con người đương nhiên sẽ có nhược điểm, dùng nhược điểm của người khác để có lợi cho mình, hơn nữa còn không để lộ ra qua lời nói, đó chính nghệ thuật nói chuyện đã đạt đến mức độ cao.
Trịnh Thịnh không nói gì, liền đứng dậy, vắt tay sau lưng đi lại vài bước.
Từ những gì mà Hạ Tưởng hiểu và quan sát được ở Trịnh Thịnh, hắn biết Trịnh Thịnh đã bắt đầu do dự rồi.
-Đồng chí Lâm Hoa Kiến cũng có nội tình ư? Đi đi lại lại ba vòng, Trịnh Thịnh nói một cách không bằng lòng.
- Công việc của đồng chí Lâm Hoa Kiến để tôi đi làm.
Hạ Tưởng liền gặp phải một vấn đề vô cùng lớn, mặc dù hắn rất không vừa lòng với thái độ của Trịnh Thịnh, nhưng chia sẻ công việc với cấp trên chính là nhiệm vụ của cấp dưới, đành phải làm mà thôi.
Tuy nhiên trong lòng hắn hiểu rõ, Lâm Hoa Kiến cũng sẽ không mặt dày mà đến tranh luận gì với hắn, trừ khi hết cách rồi. Nhưng khi Lâm Hoa Kiến thực sự lâm vào bươc đường cùng rồi, ông ta sẽ không đi tìm hắn, cũng không đi tìm Trịnh Thịnh mà sẽ đi trực tiếp lên Trung ương.
- Vậy cậu phải vất vả rồi…
Trịnh Thịnh cười một cách rất hài lòng, tin đồn về điều chỉnh nhân sự đã được truyền ra, cũng không thể kéo dài quá lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công việc…
- Thời gian sẽ không lâu lắm đâu, không cần đến nửa tháng.
Hạ Tưởng nghĩ cũng không nên để Bí thư Trịnh buồn phiền quá, cũng nên để Trịnh Thịnh ra uy một chút mới được, nếu không thân phận người đứng đầu tỉnh Tương của Bí thư Trịnh, cũng quá mất mặt trước mặt người khác rồi.
Hạ Tưởng hơi tức giận nói:
-Bí thư Trịnh, có một chuyện Ủy ban kỷ luật muốn thông báo lên Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Diêu và Giám đốc Lâm của Ủy ban kỷ luật Trung ương đã đến Tương Giang, tôi nghĩ là các vị lãnh đạo của Ủy ban kỷ luật Trung ương đến để chỉ đạo công tác, chúng ta cũng nên ra tiếp đón, không ngờ rằng Giám đốc Lâm không thông báo một tiếng nào cho Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Diêu cũng chỉ chào hỏi qua loa Tỉnh ủy, rồi trực tiếp đến nói chuyện với đồng chí Lý Tòng Đông. Đương nhiên rồi, lãnh đạo Ủy ban kỷ luật Trung ương có thân phận đặc biệt, không thông báo gì với Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không sao, chào hỏi vài câu với Tỉnh ủy là được rồi...
Một câu nói đã làm Trịnh Thịnh biến sắc:
- Tôi tưởng Chủ nhiệm Diêu đã thông báo với Ủy ban kỷ luật rồi, cũng tưởng là cậu sẽ chính thức báo cáo cho Tỉnh ủy một tiếng rồi…
Hạ Tưởng buông tay xuống:
- Chủ nhiệm Diêu nghĩ như thế nào? Không thông báo với Ủy ban kỷ luật thì không sao, nhưng đến cả Tỉnh ủy cũng chẳng hỏi han gì cả ư?
Trịnh Thịnh rõ ràng là rất tức giận:
- Không nói năng gì thì thôi, dù sao cũng là người của Trung ương xuống cơ mà, đúng không?
Bề ngoài có ý kính nể Diêu Kim Giai, nhưng kì thực trong lòng đã đưa ông ta vào danh sách đen, có ý ngầm châm chọc.
Trịnh Thịnh đường đường là Bí thư Tỉnh ủy, còn Diêu Kim Giai mới chỉ là cấp Sở, vẫn còn kém xa, cho dù có chút kiêu căng vì là quan chức của Bắc Kinh, xuống cấp dưới, cũng không nên vì được Tổng bí thư nâng đỡ mà sĩ diện như vậy.
Cho dù là người của Trung ương xuống, cho dù là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương đích thân tới, cũng còn nể mặt Trịnh Thịnh vài phần, Bí thư Tỉnh ủy chính là một chức vụ lớn, có ảnh hưởng đến mọi chuyện của đất nước. Diêu Kim Giai dù sao cũng chỉ là cấp Sở, cho dù là anh ta vì lý do gì đó mà không thông báo lại cho Tỉnh ủy và Ủy ban kỷ luật Tỉnh, dù sao dưới kế khích tướng của Hạ Tưởng, công việc của anh ta ở tỉnh Tương, sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
Hạ Tưởng trong lúc âm thầm, đã đào một cái hố rất to cho một Diêu Kim Giai mà hắn chưa từng gặp mặt.
Có người còn cho rằng có thể đánh cho hắn một vố, bắt nạt hắn, còn muốn khiến hắn phải ngoan ngoãn. Nguồn truyện:
Tương Giang là nơi nước sâu, cẩn thận không sẽ chết sặc!
Nói chuyện với Trịnh Thịnh một hồi, vạch ra được bước tiếp theo, Hạ Tưởng trong lòng cảm thấy yên tâm thêm nhiều, tiếp theo bắt được Lâm Tiểu Viễn là một nhiệm vụ cực kỳ nặng nề, thật ra theo như Hạ Tưởng nghĩ, bắt Lâm Tiểu Viễn chỉ còn là vấn đề thời gian, Lâm Tiểu Viễn nhất định sẽ không chạy đi đâu được, cái chính là tình hình sau khi Lâm Tiểu Viễn bị sa lưới. Không biết sẽ đáng ngạc nhiên đến như thế nào.
Hoặc là, hắn cũng không dám tự nhận rằng mình đã hiểu Diệp Thiên Nam!
Không nằm ngoài dự tính của Hạ Tưởng, chỉ trong 3 ngày, Lâm Tiểu Viễn đã bị sa lưới.
Tỉnh Tương, phong ba bão táp đã sắp nổi lên!
Có cơ sở để tin rằng, hiện nay Lâm Tiểu Viễn vẫn chưa ra nước ngoài, vì thời gian không kịp, hơn nữa lúc này mà trốn đi, nguy hiểm sẽ càng lớn hơn, có thể đoán được là, Lâm Tiểu Viễn vẫn chưa đi khỏi tỉnh Tương.
Mặc dù Hạ Tưởng chưa kịp trở tay, nhưng lần này hắn lại cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa còn có thể khẳng định rằng, nhất định có thể bắt lại Lâm Tiểu Viễn.
Một khi bắt được lại Lâm Tiểu Viễn, hắn nhất định sẽ xử lý mạnh tay, nhanh chóng dứt khoát, tiêu diệt từng người một trong bốn cậu ấm tỉnh Tương, không buông tha ai cả!
Nhưng trước khi bắt được Lâm Tiểu Viễn, giai đoạn này mà triển khai hội chiến Thần Đông, không phù hợp với lợi ích lâu dài, bởi chẳng may Phó Tiên Phong sẽ trở mặt, lại âm thầm bắt tay với Diệp Thiên Nam, nói không chừng thành công sau cùng, lại bị Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam chia nhau.
Thừa lúc nước đục thả câu chính là bản chất của Phó Tiên Phong, còn Diệp Thiên Nam lại vô cùng thâm hiểm, nhất định sẽ không ngồi chờ chết, nhất định sẽ ngầm làm cái gì đó. Phó Tiên Phong có thể bị ông ta lôi kéo dụ dỗ, cũng có thể vì những miếng lời lớn mà Diệp Thiên Nam hứa hẹn, liền phản bội. Đối với Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng còn hiểu rõ hơn là Trịnh Thịnh, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ giao hết những lợi thế thắng lợi đặt trên người Phó Tiên Phong
Nhưng vấn đề chính là, hiện nay Phó Tiên Phong đang đứng ở thế trung lập, chưa biết theo bên nào, mà y theo bên nào thì bên đó sẽ giành chiến thắng. Đặc biệt là trong lúc quan trọng, một lời của Phó Tiên Phong lại có sức quyết định rất lớn, ông ta tuyệt đối sẽ không vừa lòng với những gì đã thỏa thuận với Trịnh Thịnh lúc trước.
Còn một điểm nữa, ánh mắt Hạ Tưởng sáng rực lên. Đầu óc và cách nhìn người của Trịnh Thịnh không thể bằng được những âm mưu thủ đoạn khôn lường của Diệp Thiên Nam. Sau khi có tin đồn về việc điều chỉnh nhân sự, Diệp Thiên Nam vẫn chưa có động tĩnh gì đã nói lên một điều.
Trịnh Thịnh còn tưởng là Diệp Thiên Nam sẽ thỏa hiệp hoặc nhượng bộ rồi, thật ra lại không phải như vậy, con người Diệp Thiên Nam mà án binh bất động thì còn đáng sợ hơn nhiều so với lúc ông ta ra tay liên tiếp.
Điều khiến Hạ Tưởng lo lắng nhất chính là, sau khi châm ngòi nổ cho hội chiến Thần Đông, giới quan trường Thần Đông bị chấn động mạnh, vô số tham quan sẽ bị đốn hạ, dành được thắng lợi bước đầu, nhưng đến khi chọn người mới, người mà Trịnh Thịnh chọn không được thông qua Hội nghị thường vụ, mà Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam liên kết lại với nhau, khống chế Hội nghị thường vụ, thông qua những người mà bọn họ tiến cử lên.
Đến lúc đó chẳng phải là mọi chuyện sắp thành lại bị thất bại sao, chẳng phải trở thành đi may áo cưới cho người khác hay sao?
Trịnh Thịnh có lẽ không dám đoán là Phó Tiên Phong lại lật lọng, Hạ Tưởng lại tin chắc rằng Phó Tiên Phong sẽ phản bội. Hơn nữa còn vô cùng tin tưởng rằng, thời gian này Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam đã gặp nhau nhiều lần, thậm chí không chừng đã thỏa hiệp ngầm với nhau điều gì rồi.
Còn có một điều làm Hạ Tưởng tin chắc rằng Phó Tiên Phong sẽ phản bội chính là, tin Diệp Thiên Nam hi vọng sẽ được đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Yến đã được loan ra, Trịnh Thịnh hoặc không có suy nghĩ gì hoặc không trông mong gì vào việc Diệp Thiên Nam có giữ chức Chủ tịch tỉnh Yến hay không, bởi vì ông ta cũng chẳng có chút lợi lộc gì cả.
Phó Tiên Phong lạikhác, ở tỉnh Yến có một lợi ích rất lớn của nhà họ Phó, vì vậy, Diệp Thiên Nam nếu sau này lấy thân phận là Chủ tịch tỉnh Yến để dành những ưu đãi cho Phó Tiên Phong, khả năng Phó Tiên Phong phản bội lại gần như là 100% rồi.
Chỉ có điều...điều mà Hạ Tưởng lo lắng nhất lại không biết nói với Trịnh Thịnh thế nào, không thể nói xấu Chủ tịch tỉnh với Bí thư thường vụ Tỉnh được, như thế thật chẳng có chút đầu óc chính trị gì cả. Hơn nữa đây chỉ là phỏng đoán thôi, Phó Tiên Phong dù sao cũng là Chủ tịch tỉnh, là cấp trên của hắn, thân là cấp dưới không nên bàn tán gì chuyện của cấp trên cả, đó là đạo lí đầu tiên khi làm quan.
Kế sách của Hạ Tưởng là: Bước một, bước đầu tiên là phải bắt được Lâm Tiểu Viễn.
Lâm Tiểu Viễn đã bỏ trốn trong lúc được bảo lãnh chờ xét xử, tội nặng thêm một phần, ít nhất đã có đủ lí do để bắt giam chính thức Lâm Tiểu Viễn. Lâm Tiểu Viễn bị bắt, đó chính là bước đầu tiên của phản ứng dây chuyền, là làm ngọn sóng đầu tiên của tỉnh Tương Giang, ảnh hưởng rất sâu rộng.Thứ nhất có thể khống chế được Lâm Hoa Kiến, thứ hai, có thể đánh động đến Dương Hằng Dịch và Hồ Địch, thứ ba là đụng đến Diệp Thiên Nam.
Có được Lâm Tiểu Viễn trong tay, có nghĩa là sẽ chiếm được lợi thế, có thể hoàn toàn khống chế được sức mạnh của bốn cậu ấm tỉnh Tương, khiến bọn họ bị bó buộc. Vì vậy, với sự khôn khéo của Phó Tiên Phong, nếu nhìn không chuẩn, tự nhiên sẽ không thể bắt tay được với Diệp Thiên Nam.
- Bí thư Trịnh, Lâm Tiểu Viễn là một trong bốn cậu ấm tỉnh Tương, chỉ cần anh ta sa lưới, một số người sẽ tự khắc không hoạt động được gì. Cũng như vậy, Chủ tịch Phó cũng có thể tin tưởng được...
Hạ Tưởng cố khéo léo hết sức để trả lời, không biểu hiện quá đột ngột và quá gay gắt.
Trịnh Thịnh hơi hơi nhíu lông mày:
- Chủ nhiệm Hạ, đặt hết suy nghĩ lên Lâm Tiểu Viễn, có phải là đã làm quan trọng hóa chuyện của Lâm Tiểu Viễn hay không?
Thật ra ông ta định nói là tầm mắt hơi thấp quá rồi, mới nghĩ đã ngay lập tức sửa luôn, mới ngay lập tức đổi thành như vậy, nhưng thật ra trong lòng cho rằng Hạ Tưởng đem chuyện bé xé ra to, thậm chí còn đoán là tầm mắt của Hạ Tưởng quá thấp, hắn vẫn còn quá để bụng đến việc Lâm Hoa Kiến chơi hắn một vố.
Đồng thời, Trịnh Thịnh cũng còn những băn khoăn khác không tiện nói ra, bởi vì ông ta không muốn đả động đến lợi ích của những nhân vật quan trọng ở tỉnh Tương, có thể cạnh tranh chính trị, nhưngchỉ có thể xoay quanh vấn đề nhân sự mà làm lớn chuyện, không thể trực tiếp đối đầu được.
Hạ Tưởng động đến Lâm Tiểu Viễn chính là động đến Lâm Hoa Kiến, động đến Lâm Hoa Kiến chính là động đến Dương Hằng Dịch, Hồ Bắc và Diệp Thiên Nam, vì vậy Trịnh Thịnh nói một cách đầy ngụ ý là:
- Lâm Tiểu Viễn dù sao cũng là con của một lãnh đạo lớn của Tỉnh ủy, nên chú ý cách làm việc, phải để ý xem thái độ của các đồng chí lãnh đạo…
Hạ Tưởng cảm thấy rất thất vọng.
Mới động đến Lâm Tiểu Viễn, Trịnh Thịnh đã nhẹ tay rồi, nếu một ngày Diệp Địa Bắc gây ra chuyện, Trịnh Thịnh liệu có thu chân thu tay ngay về, thậm chí còn che mặt đi hay không? Đến tận bây giờ, Hạ Tưởng đã nhìn rõ được con người của Trịnh Thịnh, mặc dù tích cách có phần tân tiến, nhưng vẫn còn chút bảo thủ. Thiếu tính quyết đoán và dứt khoát.
Không thể không thừa nhận, Tổng bí thư quả thật rất sáng suốt khi nhìn người, Trịnh Thịnh so với Cổ Thu Thật còn lớn hơn một chút, nhưng Tổng bí thư lại chọn Cổ Thu Thật mà không phải Trịnh Thịnh, quả thật là một hành động sáng suốt.
- Bí thư Trịnh, theo như những gì Tất Bằng thú nhận, giữa anh ta và Lâm Tiểu Viễn có sự trao đổi về kinh tế, trong quá trình thi công cầu Thần Đông, Lâm Tiểu Viễn chính là người phụ trách tất cả tài liệu, hơn nữa Tất Bằng cũng đã đưa ra tài liệu để làm bằng chứng, chỉ trong hạng mục công trình cầu Thần Đông, Lâm Tiểu Viễn đã thu được 10 triệu tiền bất hợp pháp! Lâm Tiểu Viễn cũng đã có qua lại về kinh tế với nhiều lãnh đạo chủ yếu của Thần Đông, theo như lời khai của Cố Thế Kỳ, Lâm Tiểu Viễn cũng có can thiệp vào dự án đầu tư cầu Hoài Dương, toàn bộ tài liệu về cầu Hoài Dương, đều nằm trong tay Lâm Tiểu Viễn.
Hạ Tưởng biết muốn đánh động đến Trịnh Thịnh, chỉ có thể tập trung vào kế hoạch điều chỉnh nhân sự mà Trịnh Thịnh quan tâm nhất.
- Theo như khẩu cung lúc ban đầu của Thái Giang Vĩ cho thấy, Lâm Tiểu Viễn cũng có nhúng tay vào công trình cầu Hoài Dương, hơn nữa Lâm Tiểu Viễn còn có quan hệ mật thiết với nhiều lãnh đạo Đảng và chính phủ chủ yếu trong công trình cầu Hoài Dương.
Bước tiếp theo của Trịnh Thịnh là xử lý việc công trình cầu Hoài Dương, theo như tính toán lâu dài, Lâm Tiểu Viễn một người có thể đảm nhiệm hai công trình Thần Đông và Hoài Dương, Trịnh Thịnh tất nhiên trong lòng sẽ bị khuấy động.
Giọng điệu Hạ Tưởng vô cùng bình thường, không lộ ra ý muốn thuyết phục Trịnh Thịnh, bởi vì hắn biết rất rõ, càng tự nhiên càng khiến cho Trịnh Thịnh cảm thấy nghi ngờ, hắn vừa nhìn thấy trong mắt Trịnh Thịnh có ý nghi hoặc mình, liền lập tức nghĩ ra kế sách này.
Bí thư Tỉnh ủy cũng là con người, là con người đương nhiên sẽ có nhược điểm, dùng nhược điểm của người khác để có lợi cho mình, hơn nữa còn không để lộ ra qua lời nói, đó chính nghệ thuật nói chuyện đã đạt đến mức độ cao.
Trịnh Thịnh không nói gì, liền đứng dậy, vắt tay sau lưng đi lại vài bước.
Từ những gì mà Hạ Tưởng hiểu và quan sát được ở Trịnh Thịnh, hắn biết Trịnh Thịnh đã bắt đầu do dự rồi.
-Đồng chí Lâm Hoa Kiến cũng có nội tình ư? Đi đi lại lại ba vòng, Trịnh Thịnh nói một cách không bằng lòng.
- Công việc của đồng chí Lâm Hoa Kiến để tôi đi làm.
Hạ Tưởng liền gặp phải một vấn đề vô cùng lớn, mặc dù hắn rất không vừa lòng với thái độ của Trịnh Thịnh, nhưng chia sẻ công việc với cấp trên chính là nhiệm vụ của cấp dưới, đành phải làm mà thôi.
Tuy nhiên trong lòng hắn hiểu rõ, Lâm Hoa Kiến cũng sẽ không mặt dày mà đến tranh luận gì với hắn, trừ khi hết cách rồi. Nhưng khi Lâm Hoa Kiến thực sự lâm vào bươc đường cùng rồi, ông ta sẽ không đi tìm hắn, cũng không đi tìm Trịnh Thịnh mà sẽ đi trực tiếp lên Trung ương.
- Vậy cậu phải vất vả rồi…
Trịnh Thịnh cười một cách rất hài lòng, tin đồn về điều chỉnh nhân sự đã được truyền ra, cũng không thể kéo dài quá lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công việc…
- Thời gian sẽ không lâu lắm đâu, không cần đến nửa tháng.
Hạ Tưởng nghĩ cũng không nên để Bí thư Trịnh buồn phiền quá, cũng nên để Trịnh Thịnh ra uy một chút mới được, nếu không thân phận người đứng đầu tỉnh Tương của Bí thư Trịnh, cũng quá mất mặt trước mặt người khác rồi.
Hạ Tưởng hơi tức giận nói:
-Bí thư Trịnh, có một chuyện Ủy ban kỷ luật muốn thông báo lên Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Diêu và Giám đốc Lâm của Ủy ban kỷ luật Trung ương đã đến Tương Giang, tôi nghĩ là các vị lãnh đạo của Ủy ban kỷ luật Trung ương đến để chỉ đạo công tác, chúng ta cũng nên ra tiếp đón, không ngờ rằng Giám đốc Lâm không thông báo một tiếng nào cho Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Diêu cũng chỉ chào hỏi qua loa Tỉnh ủy, rồi trực tiếp đến nói chuyện với đồng chí Lý Tòng Đông. Đương nhiên rồi, lãnh đạo Ủy ban kỷ luật Trung ương có thân phận đặc biệt, không thông báo gì với Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không sao, chào hỏi vài câu với Tỉnh ủy là được rồi...
Một câu nói đã làm Trịnh Thịnh biến sắc:
- Tôi tưởng Chủ nhiệm Diêu đã thông báo với Ủy ban kỷ luật rồi, cũng tưởng là cậu sẽ chính thức báo cáo cho Tỉnh ủy một tiếng rồi…
Hạ Tưởng buông tay xuống:
- Chủ nhiệm Diêu nghĩ như thế nào? Không thông báo với Ủy ban kỷ luật thì không sao, nhưng đến cả Tỉnh ủy cũng chẳng hỏi han gì cả ư?
Trịnh Thịnh rõ ràng là rất tức giận:
- Không nói năng gì thì thôi, dù sao cũng là người của Trung ương xuống cơ mà, đúng không?
Bề ngoài có ý kính nể Diêu Kim Giai, nhưng kì thực trong lòng đã đưa ông ta vào danh sách đen, có ý ngầm châm chọc.
Trịnh Thịnh đường đường là Bí thư Tỉnh ủy, còn Diêu Kim Giai mới chỉ là cấp Sở, vẫn còn kém xa, cho dù có chút kiêu căng vì là quan chức của Bắc Kinh, xuống cấp dưới, cũng không nên vì được Tổng bí thư nâng đỡ mà sĩ diện như vậy.
Cho dù là người của Trung ương xuống, cho dù là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương đích thân tới, cũng còn nể mặt Trịnh Thịnh vài phần, Bí thư Tỉnh ủy chính là một chức vụ lớn, có ảnh hưởng đến mọi chuyện của đất nước. Diêu Kim Giai dù sao cũng chỉ là cấp Sở, cho dù là anh ta vì lý do gì đó mà không thông báo lại cho Tỉnh ủy và Ủy ban kỷ luật Tỉnh, dù sao dưới kế khích tướng của Hạ Tưởng, công việc của anh ta ở tỉnh Tương, sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
Hạ Tưởng trong lúc âm thầm, đã đào một cái hố rất to cho một Diêu Kim Giai mà hắn chưa từng gặp mặt.
Có người còn cho rằng có thể đánh cho hắn một vố, bắt nạt hắn, còn muốn khiến hắn phải ngoan ngoãn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tương Giang là nơi nước sâu, cẩn thận không sẽ chết sặc!
Nói chuyện với Trịnh Thịnh một hồi, vạch ra được bước tiếp theo, Hạ Tưởng trong lòng cảm thấy yên tâm thêm nhiều, tiếp theo bắt được Lâm Tiểu Viễn là một nhiệm vụ cực kỳ nặng nề, thật ra theo như Hạ Tưởng nghĩ, bắt Lâm Tiểu Viễn chỉ còn là vấn đề thời gian, Lâm Tiểu Viễn nhất định sẽ không chạy đi đâu được, cái chính là tình hình sau khi Lâm Tiểu Viễn bị sa lưới. Không biết sẽ đáng ngạc nhiên đến như thế nào.
Hoặc là, hắn cũng không dám tự nhận rằng mình đã hiểu Diệp Thiên Nam!
Không nằm ngoài dự tính của Hạ Tưởng, chỉ trong 3 ngày, Lâm Tiểu Viễn đã bị sa lưới.
Tỉnh Tương, phong ba bão táp đã sắp nổi lên!