Nếu thật sự bàn đến công lao khiến Lâm Tiểu Viễn sa lưới, thì phải tính đến Cổ Ngọc…
Sau khi Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh thống nhất ý kiến, trên đường đi về phòng làm việc, hắn vô tình gặp Diệp Thiên Nam đang đi ra từ văn phòng Phó Tiên Phong ra. Thật ra việc Phó bí thư và Chủ tịch tỉnh gặp mặt bàn công việc là chuyện rất bình thường, nhưng Phó Tiên Phong nhiệt tình đưa ông ta ra tận cửa thì có chút không bình thường.
Chuyện bất thường hơn nữa là vẻ mặt Diệp Thiên Nam vẫn tỏ ra như thường, còn khẽ gật đầu với Hạ Tưởng coi như chào hỏi. Nhưng Phó Tiên Phong tuy cũng tươi cười chào hỏi, nhưng trong ánh mắt anh ta thoáng có vẻ né tránh, tuy rất nhỏ nhưng không thể qua nổi mắt Hạ Tưởng.
Theo lý mà nói, với tính cách xảo trá và mặt dày của Phó Tiên Phong sao có thể hớ hênh trước mặt người khác? Chủ yếu có hai nguyên nhân, thứ nhất là y đã quá thân quen với Hạ Tưởng. Tính từ ban đầu khi là đối thủ rồi sau là bạn bè, đến bây giờ thì không phải đối thủ cũng chẳng phải bạn cũng đã gần mười năm.
Thứ hai là nội dung y nói chuyện với Diệp Thiên Nam chạm tới vấn đề y và Hạ Tưởng đã thống nhất, vừa vặn lại vô tình bị Hạ Tưởng bắt gặp, tuy chỉ bắt gặp mà không phải là biết điều y đang giấu nhưng vẫn khó tránh khỏi tim đập nhanh hơn.
Phó Tiên Phong nghĩ khả năng diễn kịch của y rất tuyệt vời, không có dấu vết, không ngờ vẫn bị ánh mắt nhạy bén của Hạ Tưởng nhìn thấu tận đáy. Thậm chí Phó Tiên Phong còn nghĩ khi Hạ Tưởng không mang kính, chắc chắn hơi cận thị, nhìn không rõ ánh mắt khác thường chỉ chợt lướt qua của mình.
Đáng tiếc ánh mắt của Hạ Tưởng rất tinh tường, mắt cũng không hề cận thị, ý nguyện tốt đẹp của Phó Tiên Phong đã tan tành.
Tuy nhiên Phó Tiên Phong cũng tùy cơ ứng biến rất nhanh, lập tức giữ Hạ Tưởng lại, nói là đúng lúc đang có chuyện cần tìm hắn.
Diệp Thiên Nam thản nhiên đi khỏi, dường như không hề lo lắng về việc Phó Tiên Phong nói chuyện với Hạ Tưởng ngay sau khi vừa thảo luận bí mật với ông ta, thậm chí bước chân ông ta nhẹ nhàng, nhìn từ phía sau còn thấy có vẻ thoát tục.
Quan trường là chiến trường danh lợi, người trong quan trường sao có thể có vẻ thoát tục? Cho nên Hạ Tưởng chưa bao giờ cho rằng có cao nhân theo đuổi danh lợi, cao nhân chân chính đều sống lánh đời, cho dù vào đời, cũng sẽ lặng lẽ không lời, không để ai biết.
Phó Tiên Phong mời Hạ Tưởng đến văn phòng, vẫn chưa nói chuyện gì nhiều, mà chỉ hỏi vài câu qua loa rằng công việc của Hạ Tưởng ở Bắc Kinh có thuận lợi hay không. Hạ Tưởng cũng trả lời khách sáo, không nói nửa chữ về cuộc gặp mặt Tổng bí thư ở Bắc Kinh. Cho dù nhà họ Phó có kênh thông tin nào mà biết được hay không, hắn cố ý lướt qua không đề cập tới, cũng là ám chỉ điều gì đó với Phó Tiên Phong, tin rằng trong lòng Phó Tiên Phong hiểu được.
Cuộc nói chuyện với Phó Tiên Phong chỉ có vài phút, cũng chỉ có một việc làm Hạ Tưởng có chút xúc động là Phó Tiên Tiên lại muốn đến Tương Giang.
Cho đến khi trở về văn phòng của mình, Hạ Tưởng còn lắc đầu cười không ngừng. Được, chuyện Lâm Tiểu Viễn còn chưa giải quyết xong, ba vấn đề nan giải nhất còn chưa có đầu mối, ở Tương Giang đã có rắc rối vì người đẹp.
Vừa rồi, khi nói chuyện với Trịnh Thịnh, hắn đã giải thích với Trịnh Thịnh về chuyện Tào Thù Tuệ tới Tương Giang, xem như là giải thích vấn đề cuộc sống cá nhân với Tỉnh ủy. Trịnh Thịnh vô cùng vui mừng tỏ ý hoan nghênh, đề xuất để Trịnh Hải Kỳ đứng ra phụ trách sắp xếp công việc và cuộc sống cho Tào Thù Tuệ. Ông ta còn nhiệt tình hỏi hứng thú và sở thích của Tào Thù Tuệ, rồi cả thích làm công việc gì, Tỉnh ủy có trách nhiệm giải quyết đãi ngộ của cấp Cục trưởng, vân vân…
Hạ Tưởng không đưa ra yêu cầu gì, Thù Tuệ tính tình chẳng có gì, không đi làm cũng tốt, ở nhà có thể chăm sóc hắn.
Tuy nhiên sau đó Trịnh Hải Kỳ vẫn rất nhiệt tình mà sắp xếp Tào Thù Tuệ tới Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh, giải quyết vấn đề đãi ngộ và cấp bậc. Hạ Tưởng cũng không hỏi quá nhiều. Công việc và cuộc sống của người nhà cán bộ cấp cao đều có đãi ngộ tương ứng, hắn cũng chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt đó.
Tào Thù Tuệ tới cùng với Lý Thấm. Tào Thù Tuệ ở cùng Hạ Tưởng trong tòa nhà của Ủy viên thường vụ. Lý Thấm cũng không thể ở khách sạn mãi, bởi vì có thể cô phải ở Tương Giang thường xuyên trong một thời gian. Đúng lúc Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc cũng tới Tương Giang, không đợi Nghiêm Tiểu Thì chủ động lấy địa vị chủ nhà sắp xếp chỗ ở, Cổ Ngọc đã khoát tay, nói rằng cô có một căn biệt thự ở Tương Giang.
Trước kia, khi Cổ Ngọc kinh doanh đá quý, đúng lúc đang có công trình xây dựng biệt thự bên sông Tương, cô lại thích vùng đất tươi đẹp này nên khi đó đã mua một căn. Nhưng sau khi mua vẫn để đó không dùng, chỉ là không ngờ qua mấy năm, giá tăng lên hơn gấp đôi, coi như cũng có lãi.
Mà Cổ Ngọc lại không thiếu tiền, đương nhiên không bán.
Thế là Cổ Ngọc, Nghiêm Tiểu Thì và Lý Thấm liền ở cùng nhau trong căn biệt thự đó. Ba người đẹp tuyệt sắc cùng ở một phòng, trong mắt người ngoài dường như rất tuyệt vời, nhưng trong mắt Hạ Tưởng, lại là vô vàn nguy hiểm. Bởi vì quan hệ giữa hắn và Lý Thấm trong sạch, Lý Thấm không nằm trong vòng nguy hiểm. Nhưng quan hệ với Nghiêm Tiểu Thì có chút đột phá, mà trước kia, Nghiêm Tiểu Thì vẫn luôn canh cánh trong lòng về mối quan hệ vượt trên tình bạn giữa hắn và Cổ Ngọc.
Trong ba người phụ nữ, Nghiêm Tiểu Thì là khôn khéo nhất, Cổ Ngọc đơn giản nhất, Lý Thấm thì ham mê công việc nhất, về cơ bản có thể khẳng định Nghiêm Tiểu Thì sẽ đứng đầu bọn họ. Hạ Tưởng liền lo lắng Nghiêm Tiểu Thì tự nhiên nổi hứng, ngộ nhỡ trao đổi về cảm nhận khi ở bên hắn với Cổ Ngọc thì làm thế nào?
Chủ yếu là Cổ Ngọc sẽ nghĩ gì?
Hiện nay ở Tương Giang đã có Tào Thù Tuệ, Mai Hiểu Lâm, Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc và Lý Thấm, gần một nửa những người phụ nữ để lại dấu ấn trong cuộc đời hắn. Đúng rồi, còn có Phó Tiên Tiên cũng sắp đến, không loạn là may...
Chuyện càng làm cho Hạ Tưởng buồn bực chính là còn chưa nghĩ được cách sắp xếp ổn thỏa cho mấy cô thì lại nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm.
Đầu tiên Liên Nhược Hạm làm bộ quan tâm hỏi han công việc của hắn tiến triển có thuận lợi hay không. Sau đó lập tức chuyển đề tài, thay đổi giọng điệu, nói là vì cần giám sát và phụ trách số tiền mười tỷ, cô ấy quyết định sắp tới cũng đi cùng Vệ Tân đến Tương Giang, đích thân phụ trách việc sử dụng số tiền mười tỷ đó.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa té xỉu, chẳng lẽ chuyện trăm năm mới gặp một lần thật sự sẽ xảy ra với hắn sao? Tám người phụ nữ gây náo động Tương Giang, bảo hắn sao có thể chịu nổi đây? Thật đúng là không loạn không được.
Liên Nhược Hạm cố tình chọc giận hắn, cố tình muốn gây thêm phiền phức cho hắn.
Hạ Tưởng còn chưa kịp nghiêm khắc phê bình hành động ích kỷ của Liên Nhược Hạm, Liên Nhược Hạm đã nói một câu, lập tức khiến hắn ngậm miệng:
- Anh yêu, thật ra là em muốn tốt cho anh thôi. Anh ở Tương Giang lạ nước lạ cái, không người thân thiết, thế đơn lực bạc, em đến là để giúp anh tháo gỡ cục diện. Người một nhà không nói hai lời, có một quân đoàn vợ giúp anh, anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này.
Hạ Tưởng đành phải đầu hàng:
- Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.
Có phải người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này hay không, Hạ Tưởng không dám khoe khoang, nhưng Liên Nhược Hạm nói đúng, hắn chắc chắn là người đàn ông may mắn nhất trên đời này, quả thật những người phụ nữ của hắn đã giúp hắn rất nhiều.
Trước hết là Cổ Ngọc.
Lý Thấm và Cổ Ngọc, Nghiêm Tiểu Thì ở cùng nhau. Tào Thù Tuệ đương nhiên cũng biết Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đều ở Tương Giang, cô ngoài miệng không nói, trong lòng khó tránh có điều ấm ức. Thế là cô liền suốt ngày đọc truyện Kim Dung, lại còn thỉnh thoảng hỏi Hạ Tưởng:
- Anh thích Đoàn Chính Thuần hay Vi Tiểu Bảo hơn?
Hạ Tưởng liền giả ngốc:
- Ai? Họ là những ai thế? Là danh nhân lịch sử hay là Tể tướng cổ đại?
Tào Thù Tuệ liền nổi giận, véo hắn một cái:
- Cứ giả vờ đi, con sói đuôi to!
Tuy nhiên cũng chỉ là một chút rồi thôi, Tào Thù Tuệ tuyệt đối không thể lằng nhằng mãi một chuyện đó.
Hạ Tưởng mới có thể rảnh rỗi, lấy danh nghĩa gặp mặt Lý Thấm đến gặp Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc. Gặp Nghiêm Tiểu Thì cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là đã lâu không gặp Cổ Ngọc, hắn thực sự rất nhớ cô ấy.
Nhưng nói thật, Hạ Tưởng thích những câu chuyện tình yêu làm người ta rung động đến tâm can của Đoàn Chính Thuần, càng ngưỡng mộ Vi Tiểu Bảo được các cô gái vây quanh mà thành thạo ngón nghề cao siêu lừa gạt phụ nữ hơn.
Đàn ông, thật ra ở sâu trong tâm hồn, đều có một giấc mộng làm Vi Tiểu Bảo được che giấu kỹ càng.
Biệt thự của Cổ Ngọc ở bên cạnh bờ sông Tương, sắc màu rực rỡ. Đó là một tòa nhà ba tầng nhỏ với gạch xanh ngói đỏ, giống như đào nguyên, cũng khiến người ta ca ngợi gu thẩm mĩ của Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng vừa dừng xe, Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc liền chạy ra, hai người tranh nhau mở cửa xe cho Hạ Tưởng, ân cần chu đáo, hai người phụ nữ đẹp đua sắc.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, sau khi xuống xe, trước tiên là nhìn Cổ Ngọc mấy lần, thấy dung nhan Cổ Ngọc chưa thay đổi, thần thái vẫn như cũ mới yên tâm, nói:
- Cổ Ngọc, thình thoảng đùa giỡn một chút cũng không sao, nhưng thường xuyên chơi xấu, thì không hay đâu.
Cổ Ngọc bĩu môi:
- Em cũng không chơi xấu anh, tự em đùa với mình cũng không được sao? Thật là lo lắng linh tinh.
Nghiêm Tiểu Thì đứng bên cạnh chỉ cười mà không nói gì, tuy nhiên bên trong nụ cười có ý bỡn cợt, rõ ràng cô thích nhất là nhìn thấy Hạ Tưởng bị lúng túng.
Lý Thấm ở trong phòng không ra đón, chắc chắn cũng biết sự nhiệt tình của cô cũng không đất dụng võ, nên cũng không ra cho đỡ thêm chuyện phiền phức.
Trong phòng trang trí khá đẹp, vật dụng cần thiết cho cuộc sống gia đình cũng đầy đủ mọi thứ. Ngôi nhà ba tầng, có bảy tám phòng cũng đủ ở.
Nghiêm Tiểu Thì đi phía sau Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói:
- Nếu như tất cả số phụ nữ của anh đến thì vẫn đủ để ở, hay là làm một lần tám người phụ nữ náo động Tương Giang đi?
- Tám người phụ nữ? Tám người phụ nữ gì chứ?
Hạ Tưởng chỉ có thể giả ngốc.
- Tiểu Thì, bây giờ em và Cổ Ngọc đến đây rồi, ở đây cho tốt, yên tâm nghỉ ngơi. Gần đây anh thật sự rất bận, có nhiều chuyện cần giải quyết nên không có nhiều thời gian ở cùng các em. Nếu các em có lòng thì giúp đỡ Lý Thấm, nếu thấy buồn thì tự mình ra ngoài cho khuây khỏa nhé.
Nghiêm Tiểu Thì tươi cười rạng rỡ, còn Cổ Ngọc lại không cười, trịnh trọng nói:
- Này, anh đừng coi thường người khác. Anh có chuyện gì không vui, cứ nói ra, cho mọi người vui vẻ một chút. Sau đó nếu em vui thì sẽ giúp anh giải quyết vấn đề nan giải.
Hạ Tưởng cũng cười, thuận miệng nói:
- Được, vậy em giúp anh bắt Lâm Tiểu Viễn, thế nào?
Thật ra đó chẳng qua chỉ là một câu lời nói đùa, không ngờ, nói đùa thành thựt!
Sau khi Hạ Tưởng xử lý xong công việc ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, liền gặp Mai Hiểu Lâm, Trần Tập Minh, thảo luận việc bố trí việc bắt giữ.
Tuy sớm đã đoán trước được hậu quả nghiêm trọng của sự việc, tuy là cũng không phải một mình Trần Tập Minh gánh toàn bộ trách nhiệm, nhưng Trần Tập Minh là người biết chịu trách nhiệm, vừa thấy Hạ Tưởng liền xấu hổ, chủ động thừa nhận sai lầm, và gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
May là Mai Hiểu Lâm cũng thẳng thắn nhận lỗi với Hạ Tưởng, còn kín đáo chỉ ra Cổ Kiến Hiên cũng thêm sức ép vào đó, chút oán giận của Hạ Tưởng với Trần Tập Minh cũng hoàn toàn tiêu tan. Không có một Cục trưởng nào đứng trước sức ép nặng nề từ cả Bí thư và Thị trưởng mà dám không thả người, Trần Tập Minh cũng coi như làm rất tốt rồi, đáng được khích lệ.
Hạ Tưởng không phê bình Trần Tập Minh, mà ngược lại, còn khen ngợi anh ta.
Tuy Trần Tập Minh cũng biết đó là cách khống chế cấp dưới thường gặp của lãnh đạo cấp trên, nhưng giọng điệu Hạ Tưởng rất chân thành, vẻ mặt rất chân thật, y vẫn rất cảm động.
Thật ra Trần Tập Minh cũng không ngồi không, Lâm Tiểu Viễn vừa mất tích liền phát động toàn bộ lực lượng truy xét. Bước đầu đã tra ra, Lâm Tiểu Viễn ở ngay trong thành phố Tương Giang, vẫn chưa rời đi, quả nhiên giống với suy đoán của Hạ Tưởng. Nhưng có một chỗ khó, Lâm Tiểu Viễn ẩn thân trong quân đội, lực lượng địa phương không thể can thiệp!
Mà khiến Hạ Tưởng không ngờ tới là lần này bắt giữ Lâm Tiểu Viễn khiến hắn gián tiếp xung đột với một thế lực khác trong quân đội, do đó cũng dẫn đến việc hắn trực tiếp tham gia vào cuộc đấu tranh giữa các phe phái trong quân đội!
Nếu thật sự bàn đến công lao khiến Lâm Tiểu Viễn sa lưới, thì phải tính đến Cổ Ngọc…
Sau khi Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh thống nhất ý kiến, trên đường đi về phòng làm việc, hắn vô tình gặp Diệp Thiên Nam đang đi ra từ văn phòng Phó Tiên Phong ra. Thật ra việc Phó bí thư và Chủ tịch tỉnh gặp mặt bàn công việc là chuyện rất bình thường, nhưng Phó Tiên Phong nhiệt tình đưa ông ta ra tận cửa thì có chút không bình thường.
Chuyện bất thường hơn nữa là vẻ mặt Diệp Thiên Nam vẫn tỏ ra như thường, còn khẽ gật đầu với Hạ Tưởng coi như chào hỏi. Nhưng Phó Tiên Phong tuy cũng tươi cười chào hỏi, nhưng trong ánh mắt anh ta thoáng có vẻ né tránh, tuy rất nhỏ nhưng không thể qua nổi mắt Hạ Tưởng.
Theo lý mà nói, với tính cách xảo trá và mặt dày của Phó Tiên Phong sao có thể hớ hênh trước mặt người khác? Chủ yếu có hai nguyên nhân, thứ nhất là y đã quá thân quen với Hạ Tưởng. Tính từ ban đầu khi là đối thủ rồi sau là bạn bè, đến bây giờ thì không phải đối thủ cũng chẳng phải bạn cũng đã gần mười năm.
Thứ hai là nội dung y nói chuyện với Diệp Thiên Nam chạm tới vấn đề y và Hạ Tưởng đã thống nhất, vừa vặn lại vô tình bị Hạ Tưởng bắt gặp, tuy chỉ bắt gặp mà không phải là biết điều y đang giấu nhưng vẫn khó tránh khỏi tim đập nhanh hơn.
Phó Tiên Phong nghĩ khả năng diễn kịch của y rất tuyệt vời, không có dấu vết, không ngờ vẫn bị ánh mắt nhạy bén của Hạ Tưởng nhìn thấu tận đáy. Thậm chí Phó Tiên Phong còn nghĩ khi Hạ Tưởng không mang kính, chắc chắn hơi cận thị, nhìn không rõ ánh mắt khác thường chỉ chợt lướt qua của mình.
Đáng tiếc ánh mắt của Hạ Tưởng rất tinh tường, mắt cũng không hề cận thị, ý nguyện tốt đẹp của Phó Tiên Phong đã tan tành.
Tuy nhiên Phó Tiên Phong cũng tùy cơ ứng biến rất nhanh, lập tức giữ Hạ Tưởng lại, nói là đúng lúc đang có chuyện cần tìm hắn.
Diệp Thiên Nam thản nhiên đi khỏi, dường như không hề lo lắng về việc Phó Tiên Phong nói chuyện với Hạ Tưởng ngay sau khi vừa thảo luận bí mật với ông ta, thậm chí bước chân ông ta nhẹ nhàng, nhìn từ phía sau còn thấy có vẻ thoát tục.
Quan trường là chiến trường danh lợi, người trong quan trường sao có thể có vẻ thoát tục? Cho nên Hạ Tưởng chưa bao giờ cho rằng có cao nhân theo đuổi danh lợi, cao nhân chân chính đều sống lánh đời, cho dù vào đời, cũng sẽ lặng lẽ không lời, không để ai biết.
Phó Tiên Phong mời Hạ Tưởng đến văn phòng, vẫn chưa nói chuyện gì nhiều, mà chỉ hỏi vài câu qua loa rằng công việc của Hạ Tưởng ở Bắc Kinh có thuận lợi hay không. Hạ Tưởng cũng trả lời khách sáo, không nói nửa chữ về cuộc gặp mặt Tổng bí thư ở Bắc Kinh. Cho dù nhà họ Phó có kênh thông tin nào mà biết được hay không, hắn cố ý lướt qua không đề cập tới, cũng là ám chỉ điều gì đó với Phó Tiên Phong, tin rằng trong lòng Phó Tiên Phong hiểu được.
Cuộc nói chuyện với Phó Tiên Phong chỉ có vài phút, cũng chỉ có một việc làm Hạ Tưởng có chút xúc động là Phó Tiên Tiên lại muốn đến Tương Giang.
Cho đến khi trở về văn phòng của mình, Hạ Tưởng còn lắc đầu cười không ngừng. Được, chuyện Lâm Tiểu Viễn còn chưa giải quyết xong, ba vấn đề nan giải nhất còn chưa có đầu mối, ở Tương Giang đã có rắc rối vì người đẹp.
Vừa rồi, khi nói chuyện với Trịnh Thịnh, hắn đã giải thích với Trịnh Thịnh về chuyện Tào Thù Tuệ tới Tương Giang, xem như là giải thích vấn đề cuộc sống cá nhân với Tỉnh ủy. Trịnh Thịnh vô cùng vui mừng tỏ ý hoan nghênh, đề xuất để Trịnh Hải Kỳ đứng ra phụ trách sắp xếp công việc và cuộc sống cho Tào Thù Tuệ. Ông ta còn nhiệt tình hỏi hứng thú và sở thích của Tào Thù Tuệ, rồi cả thích làm công việc gì, Tỉnh ủy có trách nhiệm giải quyết đãi ngộ của cấp Cục trưởng, vân vân…
Hạ Tưởng không đưa ra yêu cầu gì, Thù Tuệ tính tình chẳng có gì, không đi làm cũng tốt, ở nhà có thể chăm sóc hắn.
Tuy nhiên sau đó Trịnh Hải Kỳ vẫn rất nhiệt tình mà sắp xếp Tào Thù Tuệ tới Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh, giải quyết vấn đề đãi ngộ và cấp bậc. Hạ Tưởng cũng không hỏi quá nhiều. Công việc và cuộc sống của người nhà cán bộ cấp cao đều có đãi ngộ tương ứng, hắn cũng chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt đó.
Tào Thù Tuệ tới cùng với Lý Thấm. Tào Thù Tuệ ở cùng Hạ Tưởng trong tòa nhà của Ủy viên thường vụ. Lý Thấm cũng không thể ở khách sạn mãi, bởi vì có thể cô phải ở Tương Giang thường xuyên trong một thời gian. Đúng lúc Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc cũng tới Tương Giang, không đợi Nghiêm Tiểu Thì chủ động lấy địa vị chủ nhà sắp xếp chỗ ở, Cổ Ngọc đã khoát tay, nói rằng cô có một căn biệt thự ở Tương Giang.
Trước kia, khi Cổ Ngọc kinh doanh đá quý, đúng lúc đang có công trình xây dựng biệt thự bên sông Tương, cô lại thích vùng đất tươi đẹp này nên khi đó đã mua một căn. Nhưng sau khi mua vẫn để đó không dùng, chỉ là không ngờ qua mấy năm, giá tăng lên hơn gấp đôi, coi như cũng có lãi.
Mà Cổ Ngọc lại không thiếu tiền, đương nhiên không bán.
Thế là Cổ Ngọc, Nghiêm Tiểu Thì và Lý Thấm liền ở cùng nhau trong căn biệt thự đó. Ba người đẹp tuyệt sắc cùng ở một phòng, trong mắt người ngoài dường như rất tuyệt vời, nhưng trong mắt Hạ Tưởng, lại là vô vàn nguy hiểm. Bởi vì quan hệ giữa hắn và Lý Thấm trong sạch, Lý Thấm không nằm trong vòng nguy hiểm. Nhưng quan hệ với Nghiêm Tiểu Thì có chút đột phá, mà trước kia, Nghiêm Tiểu Thì vẫn luôn canh cánh trong lòng về mối quan hệ vượt trên tình bạn giữa hắn và Cổ Ngọc.
Trong ba người phụ nữ, Nghiêm Tiểu Thì là khôn khéo nhất, Cổ Ngọc đơn giản nhất, Lý Thấm thì ham mê công việc nhất, về cơ bản có thể khẳng định Nghiêm Tiểu Thì sẽ đứng đầu bọn họ. Hạ Tưởng liền lo lắng Nghiêm Tiểu Thì tự nhiên nổi hứng, ngộ nhỡ trao đổi về cảm nhận khi ở bên hắn với Cổ Ngọc thì làm thế nào?
Chủ yếu là Cổ Ngọc sẽ nghĩ gì?
Hiện nay ở Tương Giang đã có Tào Thù Tuệ, Mai Hiểu Lâm, Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc và Lý Thấm, gần một nửa những người phụ nữ để lại dấu ấn trong cuộc đời hắn. Đúng rồi, còn có Phó Tiên Tiên cũng sắp đến, không loạn là may...
Chuyện càng làm cho Hạ Tưởng buồn bực chính là còn chưa nghĩ được cách sắp xếp ổn thỏa cho mấy cô thì lại nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm.
Đầu tiên Liên Nhược Hạm làm bộ quan tâm hỏi han công việc của hắn tiến triển có thuận lợi hay không. Sau đó lập tức chuyển đề tài, thay đổi giọng điệu, nói là vì cần giám sát và phụ trách số tiền mười tỷ, cô ấy quyết định sắp tới cũng đi cùng Vệ Tân đến Tương Giang, đích thân phụ trách việc sử dụng số tiền mười tỷ đó.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa té xỉu, chẳng lẽ chuyện trăm năm mới gặp một lần thật sự sẽ xảy ra với hắn sao? Tám người phụ nữ gây náo động Tương Giang, bảo hắn sao có thể chịu nổi đây? Thật đúng là không loạn không được.
Liên Nhược Hạm cố tình chọc giận hắn, cố tình muốn gây thêm phiền phức cho hắn.
Hạ Tưởng còn chưa kịp nghiêm khắc phê bình hành động ích kỷ của Liên Nhược Hạm, Liên Nhược Hạm đã nói một câu, lập tức khiến hắn ngậm miệng:
- Anh yêu, thật ra là em muốn tốt cho anh thôi. Anh ở Tương Giang lạ nước lạ cái, không người thân thiết, thế đơn lực bạc, em đến là để giúp anh tháo gỡ cục diện. Người một nhà không nói hai lời, có một quân đoàn vợ giúp anh, anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này.
Hạ Tưởng đành phải đầu hàng:
- Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.
Có phải người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này hay không, Hạ Tưởng không dám khoe khoang, nhưng Liên Nhược Hạm nói đúng, hắn chắc chắn là người đàn ông may mắn nhất trên đời này, quả thật những người phụ nữ của hắn đã giúp hắn rất nhiều.
Trước hết là Cổ Ngọc.
Lý Thấm và Cổ Ngọc, Nghiêm Tiểu Thì ở cùng nhau. Tào Thù Tuệ đương nhiên cũng biết Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đều ở Tương Giang, cô ngoài miệng không nói, trong lòng khó tránh có điều ấm ức. Thế là cô liền suốt ngày đọc truyện Kim Dung, lại còn thỉnh thoảng hỏi Hạ Tưởng:
- Anh thích Đoàn Chính Thuần hay Vi Tiểu Bảo hơn?
Hạ Tưởng liền giả ngốc:
- Ai? Họ là những ai thế? Là danh nhân lịch sử hay là Tể tướng cổ đại?
Tào Thù Tuệ liền nổi giận, véo hắn một cái:
- Cứ giả vờ đi, con sói đuôi to!
Tuy nhiên cũng chỉ là một chút rồi thôi, Tào Thù Tuệ tuyệt đối không thể lằng nhằng mãi một chuyện đó.
Hạ Tưởng mới có thể rảnh rỗi, lấy danh nghĩa gặp mặt Lý Thấm đến gặp Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc. Gặp Nghiêm Tiểu Thì cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là đã lâu không gặp Cổ Ngọc, hắn thực sự rất nhớ cô ấy.
Nhưng nói thật, Hạ Tưởng thích những câu chuyện tình yêu làm người ta rung động đến tâm can của Đoàn Chính Thuần, càng ngưỡng mộ Vi Tiểu Bảo được các cô gái vây quanh mà thành thạo ngón nghề cao siêu lừa gạt phụ nữ hơn.
Đàn ông, thật ra ở sâu trong tâm hồn, đều có một giấc mộng làm Vi Tiểu Bảo được che giấu kỹ càng.
Biệt thự của Cổ Ngọc ở bên cạnh bờ sông Tương, sắc màu rực rỡ. Đó là một tòa nhà ba tầng nhỏ với gạch xanh ngói đỏ, giống như đào nguyên, cũng khiến người ta ca ngợi gu thẩm mĩ của Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng vừa dừng xe, Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc liền chạy ra, hai người tranh nhau mở cửa xe cho Hạ Tưởng, ân cần chu đáo, hai người phụ nữ đẹp đua sắc. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hạ Tưởng lắc đầu cười, sau khi xuống xe, trước tiên là nhìn Cổ Ngọc mấy lần, thấy dung nhan Cổ Ngọc chưa thay đổi, thần thái vẫn như cũ mới yên tâm, nói:
- Cổ Ngọc, thình thoảng đùa giỡn một chút cũng không sao, nhưng thường xuyên chơi xấu, thì không hay đâu.
Cổ Ngọc bĩu môi:
- Em cũng không chơi xấu anh, tự em đùa với mình cũng không được sao? Thật là lo lắng linh tinh.
Nghiêm Tiểu Thì đứng bên cạnh chỉ cười mà không nói gì, tuy nhiên bên trong nụ cười có ý bỡn cợt, rõ ràng cô thích nhất là nhìn thấy Hạ Tưởng bị lúng túng.
Lý Thấm ở trong phòng không ra đón, chắc chắn cũng biết sự nhiệt tình của cô cũng không đất dụng võ, nên cũng không ra cho đỡ thêm chuyện phiền phức.
Trong phòng trang trí khá đẹp, vật dụng cần thiết cho cuộc sống gia đình cũng đầy đủ mọi thứ. Ngôi nhà ba tầng, có bảy tám phòng cũng đủ ở.
Nghiêm Tiểu Thì đi phía sau Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói:
- Nếu như tất cả số phụ nữ của anh đến thì vẫn đủ để ở, hay là làm một lần tám người phụ nữ náo động Tương Giang đi?
- Tám người phụ nữ? Tám người phụ nữ gì chứ?
Hạ Tưởng chỉ có thể giả ngốc.
- Tiểu Thì, bây giờ em và Cổ Ngọc đến đây rồi, ở đây cho tốt, yên tâm nghỉ ngơi. Gần đây anh thật sự rất bận, có nhiều chuyện cần giải quyết nên không có nhiều thời gian ở cùng các em. Nếu các em có lòng thì giúp đỡ Lý Thấm, nếu thấy buồn thì tự mình ra ngoài cho khuây khỏa nhé.
Nghiêm Tiểu Thì tươi cười rạng rỡ, còn Cổ Ngọc lại không cười, trịnh trọng nói:
- Này, anh đừng coi thường người khác. Anh có chuyện gì không vui, cứ nói ra, cho mọi người vui vẻ một chút. Sau đó nếu em vui thì sẽ giúp anh giải quyết vấn đề nan giải.
Hạ Tưởng cũng cười, thuận miệng nói:
- Được, vậy em giúp anh bắt Lâm Tiểu Viễn, thế nào?
Thật ra đó chẳng qua chỉ là một câu lời nói đùa, không ngờ, nói đùa thành thựt!
Sau khi Hạ Tưởng xử lý xong công việc ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, liền gặp Mai Hiểu Lâm, Trần Tập Minh, thảo luận việc bố trí việc bắt giữ.
Tuy sớm đã đoán trước được hậu quả nghiêm trọng của sự việc, tuy là cũng không phải một mình Trần Tập Minh gánh toàn bộ trách nhiệm, nhưng Trần Tập Minh là người biết chịu trách nhiệm, vừa thấy Hạ Tưởng liền xấu hổ, chủ động thừa nhận sai lầm, và gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
May là Mai Hiểu Lâm cũng thẳng thắn nhận lỗi với Hạ Tưởng, còn kín đáo chỉ ra Cổ Kiến Hiên cũng thêm sức ép vào đó, chút oán giận của Hạ Tưởng với Trần Tập Minh cũng hoàn toàn tiêu tan. Không có một Cục trưởng nào đứng trước sức ép nặng nề từ cả Bí thư và Thị trưởng mà dám không thả người, Trần Tập Minh cũng coi như làm rất tốt rồi, đáng được khích lệ.
Hạ Tưởng không phê bình Trần Tập Minh, mà ngược lại, còn khen ngợi anh ta.
Tuy Trần Tập Minh cũng biết đó là cách khống chế cấp dưới thường gặp của lãnh đạo cấp trên, nhưng giọng điệu Hạ Tưởng rất chân thành, vẻ mặt rất chân thật, y vẫn rất cảm động.
Thật ra Trần Tập Minh cũng không ngồi không, Lâm Tiểu Viễn vừa mất tích liền phát động toàn bộ lực lượng truy xét. Bước đầu đã tra ra, Lâm Tiểu Viễn ở ngay trong thành phố Tương Giang, vẫn chưa rời đi, quả nhiên giống với suy đoán của Hạ Tưởng. Nhưng có một chỗ khó, Lâm Tiểu Viễn ẩn thân trong quân đội, lực lượng địa phương không thể can thiệp!
Mà khiến Hạ Tưởng không ngờ tới là lần này bắt giữ Lâm Tiểu Viễn khiến hắn gián tiếp xung đột với một thế lực khác trong quân đội, do đó cũng dẫn đến việc hắn trực tiếp tham gia vào cuộc đấu tranh giữa các phe phái trong quân đội!