Lộ Văn Phi hơi chần chừ, đối phương cười nhạt nói:
- Đội trưởng Lộ, nhấc nhấc tay, mặt mọi người đều dễ coi. Nếu làm cho lớn chuyện, cái chức đội trưởng này của anh cũng xong luôn, nói không chừng còn phải liên lụy đến Cục trưởng của các anh.
Giọng điệu rất lớn, thái độ rất kiêu ngạo.
Lộ Văn Phi lại không nổi cáu được, tuy đối phương không mặc quân trang, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một quân nhân, hơn nữa phỏng chừng cấp bậc cũng không thấp. Đối phương có sự ngạo mạn và mạnh mẽ của tư bản!
Lộ Văn Phi liền rất khách sáo nói:
- Xin đợi một chút, tôi xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên.
Đối phương không nói gì, tỏ thái độ lạnh lùng muốn làm gì cũng được.
Lộ Văn Phi liền gọi điện cho cấp trên, nói rõ ràng tình hình.
Lãnh đạo nghe xong, biết sự việc quan trọng, liền bảo Lộ Văn Phi giữ bình tĩnh cái đã, không được để xảy ra bất kì xung đột nào, gã phải báo lên trên nữa.
Khoảng chừng sau mười phút, điện thoại của lãnh đạo rốt cuộc cũng đến:
- Đã xin chỉ thị, mệnh lệnh như sau, tạm giữ thuyền buôn lậu, đợi quân khu Dương Thành tiếp quản!
Lộ Văn Phi biết, sự việc làm lớn, liên can đến đấu đá cấp cao. Thần tiên đánh nhau, người phàm như y cũng bị vạ lây, thật là bất hạnh. Nhưng thân làm cảnh sát, thiên chức là phục tùng mệnh lệnh.
Lộ Văn Phi trầm mặt xuống, nói với đối phương:
- Xin lỗi, nhận được mệnh lệnh, tạm thời chúng tôi tiếp quản thuyền của các anh.
Đối phương mặt đổi sắc ngay:
- Anh dám!"
Chẳng có gì là không dám, không nghe mệnh lệnh, y không có đường lùi, phục tùng mệnh lệnh, có thể sau này phải làm người chịu tội thay, nhưng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh trước đã!
- Bắt lại!
Lộ Văn Phi gào to một tiếng, bước lên trước một bước, tự mình khống chế đối phương.
Đối phương hoặc là không có gì để lo, biết sẽ có người ra mặt giải vây, hoặc là tự biết đuối lý, suy cho cùng là buôn lậu, dù sao chăng nữa, mặc kệ là lọai nào, anh ta không có phản kháng mà bó tay chịu trói.
Cảnh sát chống buôn lậu nhanh chóng kiểm soát cục diện, đợi kiểm tra khoang thuyền phía dưới mới phát hiện, hóa ra phía dưới có mười mấy khẩu súng, còn có mười mấy tay lính, không khỏi thở ra, may mà đối phương không phản kháng, nếu không, nói không chừng hôm nay đã bỏ mạng ở đây rồi.
Mỗi năm đều có vô số cảnh sát chống buôn lậu chết trên biển, bởi vì trong số buôn lậu không thiếu kẻ liều mạng, những việc cận kề cái chết nhiều đến quen mắt.
Hôm nay, không, tối nay, xem như mạng lớn.
Cảnh sát chống buôn lậu gặp may mắn, nhưng đối với Bí thư thành ủy Thần Đông Tống Song Thành và Thị trưởng Liễu Bách Bình mà nói thì không phải là gặp may, mà là gặp xui xẻo lớn.
Vấn đề Thần Đông tồn tại đã lâu, cũng sớm có người nhận định Tỉnh ủy sớm muộn cũng sẽ đem Thần Đông đi mổ xẻ, nhưng một năm qua, hai năm qua, Bí Thư Tống Song Thành và Thị trưởng Liễu Bách Bình vẫn cứ ở vị trí nhân vật số một số hai như vậy, vững chắc bất động, như mặt trời ban trưa, không ít kẻ chính trực cảm thấy thất vọng với việc hai hung thần trắng đen vẫn có thể tiếp tục làm xằng làm bậy ở Thần Đông.
Thậm chí sau khi Tất Bằng và Cố Thế Kì bị Ủy ban kỷ luật tỉnh lôi xuống, một gã Phó thị trưởng thường trực và một gã Phó bí thư thành ủy cùng nối tiếp nhau sa lưới, thân làm nhân vật số một số hai như Tống Song Thành và Liễu Bách Bình lại không một chút liên quan trách nhiệm? Không ít người có hiểu biết đều cho rằng, Tỉnh ủy nên lật đổ Tống Song Thành và Liễu Bách Bình được rồi đấy?
Ai ngờ đợi mấy tháng, Tống Song Thành và Liễu Bách Bình vẫn cứ tỏa sáng rực rỡ ở Thần Đông, trên ti vi đưa tin, truyền thông tuyên truyền, mở đủ các cuộc họp, các công trình lớn của Thần Đông đều có bóng hai tên xuất hiện, đắc ý như gió xuân, hào quang không giảm.
Khi nào kẻ mặt đen như mực, tim đen như thép Tống Song Thành mới bị rớt đài, mới làm Thần Đông trở lại sáng sủa? Khi nào kẻ mặt trắng như phấn, tim độc như dao Liễu Bách Bình mới có thể cút đi, mới làm dân chúng Thần Đông không chịu sự ức hiếp của kẻ thích đao to búa lớn Liễu Bách Bình.
Bởi vì Tống Song Thành da đen, làm việc thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ lại bài trừ khắp nơi, nên bị mọi người âm thầm đặt là hung thần đen. Còn Liễu Bách Bình da trắng, gặp người đa phần đều cười, nhưng lại nham hiểm, ăn tươi nuốt sống, nhận tiền mà không làm, hơn nữa hàng năm gây sức ép xây dựng thành phố Thần Đông, hàng năm đào đường, khâu khâu vá vá, làm dân chúng khổ sở, đang không biết con đường nào đã bị kẹt xe, nên dân gọi là hung thần trắng.
Hai tên hung thần đen trắng lại phối hợp rất ăn ý khi làm việc, rất ít khi có mâu thuẫn có chia rẽ như các Bí thư và Thị trưởng khác, hai tên kẻ trước đài, kẻ sau đài, phân định rạch ròi, làm kinh doanh Thần Đông chật như nêm cối, hoàn toàn nắm giữ đại cục Thần Đông, Ủy viên thường vụ bên dưới, trừ phi cúng cho hai tên, nếu không mặc kệ là phân công quản lý chỗ nào, cũng đều rất khó triển khai công việc.
Vậy nên, việc Tất Bằng sa lưới, đều cho rằng sẽ kéo theo Liễu Bách Bình, kết quả lại không. Sau đó Cố Thế Kỳ sa lưới, lại cho rằng có thể liên lụy đến Tống Song Thành, kết quả vẫn không. Thế là những tri thức và dân chúng Thần Đông đều thất vọng, chim quạ trong thiên hạ thường đen, từ xưa quan lại đều thường bao che nhau, ở đâu trong thiên hạ có chính nghĩa có thể nói?
Bởi vì Tỉnh ủy lâu lắm không hề động tĩnh, Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không truyền ra bất kỳ bước tiến nào về việc thẩm tra xử lý vụ án Tất Bằng và Cố Thế Kỳ, dần dà, đến cả Tống Song Thành và Liễu Bách Bình lúc đầu còn lo lắng đề phòng một thời gian cũng đã thôi cảnh giác, cũng cho rằng Tỉnh ủy sẽ không làm gì với họ, suy cho cùng bọn họ cũng là cán bộ cấp Sở thâm niên lớn rồi.
Quan trọng nhất là, bọn họ là người mà Diệp Thiên Nam một tay đề bạt.
Phó Bí thư Diệp còn ở Tỉnh ủy một ngày, thì địa vị của bọn họ vẫn cứ vững như bàn thạch, ai cũng không động nổi! Hạ Tưởng cái gì, Trịnh Thịnh cái gì, đều là phù vân, chơi thủ đoạn cơ hội hay đấu trí, ai cũng không sánh được với phó Bí thư Diệp, huống hồ phó Bí thư Diệp sắp sửa thăng chức Chủ tịch tỉnh, tiền đồ vô lượng, đừng nói một Hạ Tưởng nhỏ bé, như Trịnh Thịnh cũng phải nhường nhịn ba phần.
Tống Song Thành và Liễu Bách Bình hơi kiềm chế một khoảng thời gian, liền trở về thói cũ, nhận định đã không còn lo lắng rồi, chẳng những tiếp tục bài trừ ở Thần Đông, trắng trợn vơ vét hai lợi ích quan trọng kinh tế - chính trị, lại còn muốn nhúng tay vào vấn đề chọn người kế nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực và Phó bí thư.
Hai người hợp kế, trừ phi là ứng cử viên được phó Bí thư Diệp gật đầu, nếu không, mặc kệ là ai đề cử, chỉ cần phó Bí thư Diệp phản đối, bọn họ sẽ đại diện chính quyền Thị ủy Thần Đông liên kết chống lại.
Bí thư và Thị trưởng kiên quyết không đồng ý một vị trí bổ nhiệm nào đó, Tỉnh ủy cũng rất khó xử, bình thường thì trong tình huống này sẽ nhượng bộ, bởi vì công việc của một thành phố vẫn là lấy Bí thư và Thị trưởng làm chính, cứ cưỡng ép bổ nhiệm, công việc sẽ không thể triển khai, cũng sẽ phiền phức. Một thành phố nào đó của tỉnh Lĩnh Nam cũng đã từng xảy ra sự việc kiểu vậy, bởi vì Thành ủy kiên quyết phản đối, cuối cùng Tỉnh ủy đành thu hồi bổ nhiệm.
Hôm nay sau khi tan tầm, Tống Song Thành và Liễu Bách Bình gặp mặt, rồi mỗi người tự đi tiếp khách. Tống Song Thành đi tiệc cùng thương nhân Hồng Kông. Còn Liễu Bách Bình phải đi thân mật cùng người tình.
Sở thích của Liễu Bách Bình, Tống Song Thành biết rất rõ. Liễu Bách Bình năm nay 52 tuổi, thân thể giữ gìn cũng không tồi, nghe nói năng lực ở phương diện gì đó rất mạnh, từ việc y tìm người tình chỉ tìm sinh viên 18 tuổi trở lên là có thể rút ra kết luận, Liễu Bách Bình thật là kẻ háo sắc.
Nghe nói Liễu Bách Bình có 77 tình nhân, y còn làm riêng một bảng biểu cho các tình nhân, dùng môn thống kê và cách quản lý khoa học để quản lý số đông các tình nhân, ai đang kỳ thuận tiện, ai đang ở kỳ không tiện, ai thích tư thế gì, ai ghét tư thế gì, toàn bộ đều quản lý rõ ràng đàng hoàng, làm người khác thán phục.
Tuy nhiên Tống Song Thành cũng chỉ là nghe nói, vẫn chưa tận mắt nhìn thấy phần mềm quản lý của Liễu Bách Bình, nhưng ý chí mạnh mẽ muốn có đủ một trăm tình nhân trong đời thì y đã nghe tận tai rồi.
Tống Song Thành tuy chế giễu sự theo đuổi cả đời của Liễu Bách Bình, nhưng mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không thể miễn cưỡng, gã thân làm Bí thư thành ủy, chỉ huy chính là tư tưởng, dẫn dắt chính là bộ óc, không phải đến nửa thân dưới của người khác cũng đòi quản được? Bởi vậy, chỉ cười cho qua chuyện.
Cùng thương nhân Hồng Kông ăn cơm xong, thời gian còn sớm, theo lệ thì vẫn còn tiết mục. Trong tiết mục, một cô gái tên là Trái táo nhỏ đã khiến gã động lòng. Cô gái mặt tròn, dáng người không tồi, nhất là khuôn mặt đặc biệt có cảm giác vui vẻ, thật giống một quả táo đỏ, làm người khác không nhịn được muốn cắn một miếng. Nhưng ngẫm nghĩ rồi vẫn phải nhịn lại, gã là Bí thư thành ủy, không phải người bình thường, vì phụ nữ mà để lỡ tiền đồ trước mắt là chuyện thường thấy, vẫn không được vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Sau khi kết thúc chương trình, thương nhân Hồng Kông còn có chương trình khác càng đặc sắc hơn, gã liền chắp tay cáo biệt. Bên ngoài bị gió nóng thổi, đột nhiên tỉnh táo hơn nhiều, suy nghĩ lại trở về với thế cục trong tỉnh.
Phó Bí thư Diệp có thể sắp đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Yến rồi? Phó Bí thư Diệp mà đi, tất cả đường dây của phó Bí thư Diệp nhất định phải bện thành một sợi dây thừng mới có thể chống lại được Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng.
Trịnh Thịnh thì không sợ, Hạ Tưởng trẻ tuổi hùng khí, ra tay vừa chuẩn vừa ác, trời mới biết hắn có nổi điên mà một lần dọn dẹp sạch sẽ Thần Đông hay không? Cũng không thể, Hạ Tưởng là chủ n hiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, muốn dùng chiêu với đường đường là một Bí thư thành ủy như gã, phải thông qua hội nghị công việc bí thư phê chuẩn. Chỉ cần đưa lên hội nghị công việc bí thư thì phải qua cửa Phó Bí thư Diệp.
Cho nên Tống Song Thành vẫn rất tự tin, nhận định địa vị của gã rất vững chắc, bởi vì địa vị Phó Bí thư Diệp ở Tỉnh ủy rất vững, còn có xu thế thăng tiến nữa, sẽ không có ai động được gã.
Vừa nghĩ về đầu tư lần này của thương nhân Hồng Kông, gã có thể từ đó thu được không ít, vừa đến cổng tiểu khu - Gã ở trong khu nhà của một Thành ủy cũ, vẫn không chuyển đến khu nhà Thành ủy cao cấp vừa khánh thành, cũng là vì chứng tỏ trong sạch.
Không có đông lãnh đạo Thành ủy ở trong khu nhà Thành ủy cũ, bởi vậy, bình thường rất yên tĩnh, hôm nay sao lại có hơi nhiều xe? Dường như có nhiều gương mặt lạ, chuyện gì đây? Tống Song Thành lại chú ý đến nơi mà gã ở, có mấy người đi đi lại lại, dường như đang đợi gì đó?
Xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ nào người Ủy ban kỷ luật tới rồi? Tống Song Thành tim đập nhanh hơn, đang muốn bảo tài xế quay đầu xe, không được vào, tài xế lại cười nói:
-Cục trưởng Lưu cũng kỳ quái, nửa đêm nửa hôm lại chuyển nhà, dường như bảo là bây giờ chuyển thì may mắn? Thật không biết nghĩ như thế nào đây.
Tống Song Thành mới nghĩ lại có một chuyện như thế, mới thở phào một cái, nghĩ thầm rằng đều nói Bí thư Thành ủy uy danh, ai biết được đằng sau cái uy danh đó, mỗi ngày đều thấp thỏm lo lắng có người của Ủy ban kỷ luật từ trên trời rơi xuống mang đi chứ? Đều nói làm quan là ngon, ai hiểu được nỗi khổ trong đó, haizzz…
Sau đó lại cười, bảo rằng không có gì, còn thần hồn nát thần tính, lại nói, Ủy ban kỷ luật bắt người, ở đâu có cái lý nửa đêm nửa hôm tới bắt chứ?
Tống Song Thành xuống xe, quay lưng thấy xe riêng của mình biến mất trong góc, khoảng chừng chưa được mười phút, gã vẫn chưa kịp lên lầu, xe riêng lại quay lại, thư kí xuống xe mở cửa xe:
- Bí thư Tống, Thành ủy có việc gấp, mời ngài lên xe.
Tống Song Thành không nghi ngờ gì, liền bước lên xe. Có hai người ngồi ở ghế sau xe, không quen biết, sắc mặt lạnh lùng như hai ông ôn thần lờ mờ trong chiếc xe.
Trong nháy mắt Tống Song Thành đã hóa đá, thật là ngẩng đầu thấy quỷ.
Đãi ngộ của Tống Song Thành cũng coi như tốt, nếu gã biết việc Liễu Bách Bình đã bị bắt, Gã hẳn là phải thấy may mắn, ít nhất gã còn giữ được thể diện!
…Trong một đêm, gió đã thổi về hướng Bắc, từ Lĩnh Nam sang tỉnh Tương, lửa đốt cả trại.
Lộ Văn Phi hơi chần chừ, đối phương cười nhạt nói:
- Đội trưởng Lộ, nhấc nhấc tay, mặt mọi người đều dễ coi. Nếu làm cho lớn chuyện, cái chức đội trưởng này của anh cũng xong luôn, nói không chừng còn phải liên lụy đến Cục trưởng của các anh.
Giọng điệu rất lớn, thái độ rất kiêu ngạo.
Lộ Văn Phi lại không nổi cáu được, tuy đối phương không mặc quân trang, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một quân nhân, hơn nữa phỏng chừng cấp bậc cũng không thấp. Đối phương có sự ngạo mạn và mạnh mẽ của tư bản!
Lộ Văn Phi liền rất khách sáo nói:
- Xin đợi một chút, tôi xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên.
Đối phương không nói gì, tỏ thái độ lạnh lùng muốn làm gì cũng được.
Lộ Văn Phi liền gọi điện cho cấp trên, nói rõ ràng tình hình.
Lãnh đạo nghe xong, biết sự việc quan trọng, liền bảo Lộ Văn Phi giữ bình tĩnh cái đã, không được để xảy ra bất kì xung đột nào, gã phải báo lên trên nữa.
Khoảng chừng sau mười phút, điện thoại của lãnh đạo rốt cuộc cũng đến:
- Đã xin chỉ thị, mệnh lệnh như sau, tạm giữ thuyền buôn lậu, đợi quân khu Dương Thành tiếp quản!
Lộ Văn Phi biết, sự việc làm lớn, liên can đến đấu đá cấp cao. Thần tiên đánh nhau, người phàm như y cũng bị vạ lây, thật là bất hạnh. Nhưng thân làm cảnh sát, thiên chức là phục tùng mệnh lệnh.
Lộ Văn Phi trầm mặt xuống, nói với đối phương:
- Xin lỗi, nhận được mệnh lệnh, tạm thời chúng tôi tiếp quản thuyền của các anh.
Đối phương mặt đổi sắc ngay:- Anh dám!"
Chẳng có gì là không dám, không nghe mệnh lệnh, y không có đường lùi, phục tùng mệnh lệnh, có thể sau này phải làm người chịu tội thay, nhưng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh trước đã!
- Bắt lại!
Lộ Văn Phi gào to một tiếng, bước lên trước một bước, tự mình khống chế đối phương.
Đối phương hoặc là không có gì để lo, biết sẽ có người ra mặt giải vây, hoặc là tự biết đuối lý, suy cho cùng là buôn lậu, dù sao chăng nữa, mặc kệ là lọai nào, anh ta không có phản kháng mà bó tay chịu trói.
Cảnh sát chống buôn lậu nhanh chóng kiểm soát cục diện, đợi kiểm tra khoang thuyền phía dưới mới phát hiện, hóa ra phía dưới có mười mấy khẩu súng, còn có mười mấy tay lính, không khỏi thở ra, may mà đối phương không phản kháng, nếu không, nói không chừng hôm nay đã bỏ mạng ở đây rồi.
Mỗi năm đều có vô số cảnh sát chống buôn lậu chết trên biển, bởi vì trong số buôn lậu không thiếu kẻ liều mạng, những việc cận kề cái chết nhiều đến quen mắt.
Hôm nay, không, tối nay, xem như mạng lớn.
Cảnh sát chống buôn lậu gặp may mắn, nhưng đối với Bí thư thành ủy Thần Đông Tống Song Thành và Thị trưởng Liễu Bách Bình mà nói thì không phải là gặp may, mà là gặp xui xẻo lớn.
Vấn đề Thần Đông tồn tại đã lâu, cũng sớm có người nhận định Tỉnh ủy sớm muộn cũng sẽ đem Thần Đông đi mổ xẻ, nhưng một năm qua, hai năm qua, Bí Thư Tống Song Thành và Thị trưởng Liễu Bách Bình vẫn cứ ở vị trí nhân vật số một số hai như vậy, vững chắc bất động, như mặt trời ban trưa, không ít kẻ chính trực cảm thấy thất vọng với việc hai hung thần trắng đen vẫn có thể tiếp tục làm xằng làm bậy ở Thần Đông.
Thậm chí sau khi Tất Bằng và Cố Thế Kì bị Ủy ban kỷ luật tỉnh lôi xuống, một gã Phó thị trưởng thường trực và một gã Phó bí thư thành ủy cùng nối tiếp nhau sa lưới, thân làm nhân vật số một số hai như Tống Song Thành và Liễu Bách Bình lại không một chút liên quan trách nhiệm? Không ít người có hiểu biết đều cho rằng, Tỉnh ủy nên lật đổ Tống Song Thành và Liễu Bách Bình được rồi đấy?
Ai ngờ đợi mấy tháng, Tống Song Thành và Liễu Bách Bình vẫn cứ tỏa sáng rực rỡ ở Thần Đông, trên ti vi đưa tin, truyền thông tuyên truyền, mở đủ các cuộc họp, các công trình lớn của Thần Đông đều có bóng hai tên xuất hiện, đắc ý như gió xuân, hào quang không giảm.
Khi nào kẻ mặt đen như mực, tim đen như thép Tống Song Thành mới bị rớt đài, mới làm Thần Đông trở lại sáng sủa? Khi nào kẻ mặt trắng như phấn, tim độc như dao Liễu Bách Bình mới có thể cút đi, mới làm dân chúng Thần Đông không chịu sự ức hiếp của kẻ thích đao to búa lớn Liễu Bách Bình.
Bởi vì Tống Song Thành da đen, làm việc thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ lại bài trừ khắp nơi, nên bị mọi người âm thầm đặt là hung thần đen. Còn Liễu Bách Bình da trắng, gặp người đa phần đều cười, nhưng lại nham hiểm, ăn tươi nuốt sống, nhận tiền mà không làm, hơn nữa hàng năm gây sức ép xây dựng thành phố Thần Đông, hàng năm đào đường, khâu khâu vá vá, làm dân chúng khổ sở, đang không biết con đường nào đã bị kẹt xe, nên dân gọi là hung thần trắng.
Hai tên hung thần đen trắng lại phối hợp rất ăn ý khi làm việc, rất ít khi có mâu thuẫn có chia rẽ như các Bí thư và Thị trưởng khác, hai tên kẻ trước đài, kẻ sau đài, phân định rạch ròi, làm kinh doanh Thần Đông chật như nêm cối, hoàn toàn nắm giữ đại cục Thần Đông, Ủy viên thường vụ bên dưới, trừ phi cúng cho hai tên, nếu không mặc kệ là phân công quản lý chỗ nào, cũng đều rất khó triển khai công việc.
Vậy nên, việc Tất Bằng sa lưới, đều cho rằng sẽ kéo theo Liễu Bách Bình, kết quả lại không. Sau đó Cố Thế Kỳ sa lưới, lại cho rằng có thể liên lụy đến Tống Song Thành, kết quả vẫn không. Thế là những tri thức và dân chúng Thần Đông đều thất vọng, chim quạ trong thiên hạ thường đen, từ xưa quan lại đều thường bao che nhau, ở đâu trong thiên hạ có chính nghĩa có thể nói?
Bởi vì Tỉnh ủy lâu lắm không hề động tĩnh, Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không truyền ra bất kỳ bước tiến nào về việc thẩm tra xử lý vụ án Tất Bằng và Cố Thế Kỳ, dần dà, đến cả Tống Song Thành và Liễu Bách Bình lúc đầu còn lo lắng đề phòng một thời gian cũng đã thôi cảnh giác, cũng cho rằng Tỉnh ủy sẽ không làm gì với họ, suy cho cùng bọn họ cũng là cán bộ cấp Sở thâm niên lớn rồi.
Quan trọng nhất là, bọn họ là người mà Diệp Thiên Nam một tay đề bạt.
Phó Bí thư Diệp còn ở Tỉnh ủy một ngày, thì địa vị của bọn họ vẫn cứ vững như bàn thạch, ai cũng không động nổi! Hạ Tưởng cái gì, Trịnh Thịnh cái gì, đều là phù vân, chơi thủ đoạn cơ hội hay đấu trí, ai cũng không sánh được với phó Bí thư Diệp, huống hồ phó Bí thư Diệp sắp sửa thăng chức Chủ tịch tỉnh, tiền đồ vô lượng, đừng nói một Hạ Tưởng nhỏ bé, như Trịnh Thịnh cũng phải nhường nhịn ba phần.
Tống Song Thành và Liễu Bách Bình hơi kiềm chế một khoảng thời gian, liền trở về thói cũ, nhận định đã không còn lo lắng rồi, chẳng những tiếp tục bài trừ ở Thần Đông, trắng trợn vơ vét hai lợi ích quan trọng kinh tế - chính trị, lại còn muốn nhúng tay vào vấn đề chọn người kế nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực và Phó bí thư.
Hai người hợp kế, trừ phi là ứng cử viên được phó Bí thư Diệp gật đầu, nếu không, mặc kệ là ai đề cử, chỉ cần phó Bí thư Diệp phản đối, bọn họ sẽ đại diện chính quyền Thị ủy Thần Đông liên kết chống lại.
Bí thư và Thị trưởng kiên quyết không đồng ý một vị trí bổ nhiệm nào đó, Tỉnh ủy cũng rất khó xử, bình thường thì trong tình huống này sẽ nhượng bộ, bởi vì công việc của một thành phố vẫn là lấy Bí thư và Thị trưởng làm chính, cứ cưỡng ép bổ nhiệm, công việc sẽ không thể triển khai, cũng sẽ phiền phức. Một thành phố nào đó của tỉnh Lĩnh Nam cũng đã từng xảy ra sự việc kiểu vậy, bởi vì Thành ủy kiên quyết phản đối, cuối cùng Tỉnh ủy đành thu hồi bổ nhiệm.
Hôm nay sau khi tan tầm, Tống Song Thành và Liễu Bách Bình gặp mặt, rồi mỗi người tự đi tiếp khách. Tống Song Thành đi tiệc cùng thương nhân Hồng Kông. Còn Liễu Bách Bình phải đi thân mật cùng người tình.
Sở thích của Liễu Bách Bình, Tống Song Thành biết rất rõ. Liễu Bách Bình năm nay 52 tuổi, thân thể giữ gìn cũng không tồi, nghe nói năng lực ở phương diện gì đó rất mạnh, từ việc y tìm người tình chỉ tìm sinh viên 18 tuổi trở lên là có thể rút ra kết luận, Liễu Bách Bình thật là kẻ háo sắc.
Nghe nói Liễu Bách Bình có 77 tình nhân, y còn làm riêng một bảng biểu cho các tình nhân, dùng môn thống kê và cách quản lý khoa học để quản lý số đông các tình nhân, ai đang kỳ thuận tiện, ai đang ở kỳ không tiện, ai thích tư thế gì, ai ghét tư thế gì, toàn bộ đều quản lý rõ ràng đàng hoàng, làm người khác thán phục.
Tuy nhiên Tống Song Thành cũng chỉ là nghe nói, vẫn chưa tận mắt nhìn thấy phần mềm quản lý của Liễu Bách Bình, nhưng ý chí mạnh mẽ muốn có đủ một trăm tình nhân trong đời thì y đã nghe tận tai rồi.
Tống Song Thành tuy chế giễu sự theo đuổi cả đời của Liễu Bách Bình, nhưng mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không thể miễn cưỡng, gã thân làm Bí thư thành ủy, chỉ huy chính là tư tưởng, dẫn dắt chính là bộ óc, không phải đến nửa thân dưới của người khác cũng đòi quản được? Bởi vậy, chỉ cười cho qua chuyện.
Cùng thương nhân Hồng Kông ăn cơm xong, thời gian còn sớm, theo lệ thì vẫn còn tiết mục. Trong tiết mục, một cô gái tên là Trái táo nhỏ đã khiến gã động lòng. Cô gái mặt tròn, dáng người không tồi, nhất là khuôn mặt đặc biệt có cảm giác vui vẻ, thật giống một quả táo đỏ, làm người khác không nhịn được muốn cắn một miếng. Nhưng ngẫm nghĩ rồi vẫn phải nhịn lại, gã là Bí thư thành ủy, không phải người bình thường, vì phụ nữ mà để lỡ tiền đồ trước mắt là chuyện thường thấy, vẫn không được vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Sau khi kết thúc chương trình, thương nhân Hồng Kông còn có chương trình khác càng đặc sắc hơn, gã liền chắp tay cáo biệt. Bên ngoài bị gió nóng thổi, đột nhiên tỉnh táo hơn nhiều, suy nghĩ lại trở về với thế cục trong tỉnh.
Phó Bí thư Diệp có thể sắp đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Yến rồi? Phó Bí thư Diệp mà đi, tất cả đường dây của phó Bí thư Diệp nhất định phải bện thành một sợi dây thừng mới có thể chống lại được Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng.
Trịnh Thịnh thì không sợ, Hạ Tưởng trẻ tuổi hùng khí, ra tay vừa chuẩn vừa ác, trời mới biết hắn có nổi điên mà một lần dọn dẹp sạch sẽ Thần Đông hay không? Cũng không thể, Hạ Tưởng là chủ n hiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, muốn dùng chiêu với đường đường là một Bí thư thành ủy như gã, phải thông qua hội nghị công việc bí thư phê chuẩn. Chỉ cần đưa lên hội nghị công việc bí thư thì phải qua cửa Phó Bí thư Diệp.
Cho nên Tống Song Thành vẫn rất tự tin, nhận định địa vị của gã rất vững chắc, bởi vì địa vị Phó Bí thư Diệp ở Tỉnh ủy rất vững, còn có xu thế thăng tiến nữa, sẽ không có ai động được gã.
Vừa nghĩ về đầu tư lần này của thương nhân Hồng Kông, gã có thể từ đó thu được không ít, vừa đến cổng tiểu khu - Gã ở trong khu nhà của một Thành ủy cũ, vẫn không chuyển đến khu nhà Thành ủy cao cấp vừa khánh thành, cũng là vì chứng tỏ trong sạch.
Không có đông lãnh đạo Thành ủy ở trong khu nhà Thành ủy cũ, bởi vậy, bình thường rất yên tĩnh, hôm nay sao lại có hơi nhiều xe? Dường như có nhiều gương mặt lạ, chuyện gì đây? Tống Song Thành lại chú ý đến nơi mà gã ở, có mấy người đi đi lại lại, dường như đang đợi gì đó?
Xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ nào người Ủy ban kỷ luật tới rồi? Tống Song Thành tim đập nhanh hơn, đang muốn bảo tài xế quay đầu xe, không được vào, tài xế lại cười nói:
-Cục trưởng Lưu cũng kỳ quái, nửa đêm nửa hôm lại chuyển nhà, dường như bảo là bây giờ chuyển thì may mắn? Thật không biết nghĩ như thế nào đây.
Tống Song Thành mới nghĩ lại có một chuyện như thế, mới thở phào một cái, nghĩ thầm rằng đều nói Bí thư Thành ủy uy danh, ai biết được đằng sau cái uy danh đó, mỗi ngày đều thấp thỏm lo lắng có người của Ủy ban kỷ luật từ trên trời rơi xuống mang đi chứ? Đều nói làm quan là ngon, ai hiểu được nỗi khổ trong đó, haizzz…
Sau đó lại cười, bảo rằng không có gì, còn thần hồn nát thần tính, lại nói, Ủy ban kỷ luật bắt người, ở đâu có cái lý nửa đêm nửa hôm tới bắt chứ?
Tống Song Thành xuống xe, quay lưng thấy xe riêng của mình biến mất trong góc, khoảng chừng chưa được mười phút, gã vẫn chưa kịp lên lầu, xe riêng lại quay lại, thư kí xuống xe mở cửa xe: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Bí thư Tống, Thành ủy có việc gấp, mời ngài lên xe.
Tống Song Thành không nghi ngờ gì, liền bước lên xe. Có hai người ngồi ở ghế sau xe, không quen biết, sắc mặt lạnh lùng như hai ông ôn thần lờ mờ trong chiếc xe.
Trong nháy mắt Tống Song Thành đã hóa đá, thật là ngẩng đầu thấy quỷ.
Đãi ngộ của Tống Song Thành cũng coi như tốt, nếu gã biết việc Liễu Bách Bình đã bị bắt, Gã hẳn là phải thấy may mắn, ít nhất gã còn giữ được thể diện!
…Trong một đêm, gió đã thổi về hướng Bắc, từ Lĩnh Nam sang tỉnh Tương, lửa đốt cả trại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lộ Văn Phi hơi chần chừ, đối phương cười nhạt nói:
- Đội trưởng Lộ, nhấc nhấc tay, mặt mọi người đều dễ coi. Nếu làm cho lớn chuyện, cái chức đội trưởng này của anh cũng xong luôn, nói không chừng còn phải liên lụy đến Cục trưởng của các anh.
Giọng điệu rất lớn, thái độ rất kiêu ngạo.
Lộ Văn Phi lại không nổi cáu được, tuy đối phương không mặc quân trang, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một quân nhân, hơn nữa phỏng chừng cấp bậc cũng không thấp. Đối phương có sự ngạo mạn và mạnh mẽ của tư bản!
Lộ Văn Phi liền rất khách sáo nói:
- Xin đợi một chút, tôi xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên.
Đối phương không nói gì, tỏ thái độ lạnh lùng muốn làm gì cũng được.
Lộ Văn Phi liền gọi điện cho cấp trên, nói rõ ràng tình hình.
Lãnh đạo nghe xong, biết sự việc quan trọng, liền bảo Lộ Văn Phi giữ bình tĩnh cái đã, không được để xảy ra bất kì xung đột nào, gã phải báo lên trên nữa.
Khoảng chừng sau mười phút, điện thoại của lãnh đạo rốt cuộc cũng đến:
- Đã xin chỉ thị, mệnh lệnh như sau, tạm giữ thuyền buôn lậu, đợi quân khu Dương Thành tiếp quản!
Lộ Văn Phi biết, sự việc làm lớn, liên can đến đấu đá cấp cao. Thần tiên đánh nhau, người phàm như y cũng bị vạ lây, thật là bất hạnh. Nhưng thân làm cảnh sát, thiên chức là phục tùng mệnh lệnh.
Lộ Văn Phi trầm mặt xuống, nói với đối phương:
- Xin lỗi, nhận được mệnh lệnh, tạm thời chúng tôi tiếp quản thuyền của các anh.
Đối phương mặt đổi sắc ngay:
- Anh dám!"
Chẳng có gì là không dám, không nghe mệnh lệnh, y không có đường lùi, phục tùng mệnh lệnh, có thể sau này phải làm người chịu tội thay, nhưng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh trước đã!
- Bắt lại!
Lộ Văn Phi gào to một tiếng, bước lên trước một bước, tự mình khống chế đối phương.
Đối phương hoặc là không có gì để lo, biết sẽ có người ra mặt giải vây, hoặc là tự biết đuối lý, suy cho cùng là buôn lậu, dù sao chăng nữa, mặc kệ là lọai nào, anh ta không có phản kháng mà bó tay chịu trói.
Cảnh sát chống buôn lậu nhanh chóng kiểm soát cục diện, đợi kiểm tra khoang thuyền phía dưới mới phát hiện, hóa ra phía dưới có mười mấy khẩu súng, còn có mười mấy tay lính, không khỏi thở ra, may mà đối phương không phản kháng, nếu không, nói không chừng hôm nay đã bỏ mạng ở đây rồi.
Mỗi năm đều có vô số cảnh sát chống buôn lậu chết trên biển, bởi vì trong số buôn lậu không thiếu kẻ liều mạng, những việc cận kề cái chết nhiều đến quen mắt.
Hôm nay, không, tối nay, xem như mạng lớn.
Cảnh sát chống buôn lậu gặp may mắn, nhưng đối với Bí thư thành ủy Thần Đông Tống Song Thành và Thị trưởng Liễu Bách Bình mà nói thì không phải là gặp may, mà là gặp xui xẻo lớn.
Vấn đề Thần Đông tồn tại đã lâu, cũng sớm có người nhận định Tỉnh ủy sớm muộn cũng sẽ đem Thần Đông đi mổ xẻ, nhưng một năm qua, hai năm qua, Bí Thư Tống Song Thành và Thị trưởng Liễu Bách Bình vẫn cứ ở vị trí nhân vật số một số hai như vậy, vững chắc bất động, như mặt trời ban trưa, không ít kẻ chính trực cảm thấy thất vọng với việc hai hung thần trắng đen vẫn có thể tiếp tục làm xằng làm bậy ở Thần Đông.
Thậm chí sau khi Tất Bằng và Cố Thế Kì bị Ủy ban kỷ luật tỉnh lôi xuống, một gã Phó thị trưởng thường trực và một gã Phó bí thư thành ủy cùng nối tiếp nhau sa lưới, thân làm nhân vật số một số hai như Tống Song Thành và Liễu Bách Bình lại không một chút liên quan trách nhiệm? Không ít người có hiểu biết đều cho rằng, Tỉnh ủy nên lật đổ Tống Song Thành và Liễu Bách Bình được rồi đấy?
Ai ngờ đợi mấy tháng, Tống Song Thành và Liễu Bách Bình vẫn cứ tỏa sáng rực rỡ ở Thần Đông, trên ti vi đưa tin, truyền thông tuyên truyền, mở đủ các cuộc họp, các công trình lớn của Thần Đông đều có bóng hai tên xuất hiện, đắc ý như gió xuân, hào quang không giảm.
Khi nào kẻ mặt đen như mực, tim đen như thép Tống Song Thành mới bị rớt đài, mới làm Thần Đông trở lại sáng sủa? Khi nào kẻ mặt trắng như phấn, tim độc như dao Liễu Bách Bình mới có thể cút đi, mới làm dân chúng Thần Đông không chịu sự ức hiếp của kẻ thích đao to búa lớn Liễu Bách Bình.
Bởi vì Tống Song Thành da đen, làm việc thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ lại bài trừ khắp nơi, nên bị mọi người âm thầm đặt là hung thần đen. Còn Liễu Bách Bình da trắng, gặp người đa phần đều cười, nhưng lại nham hiểm, ăn tươi nuốt sống, nhận tiền mà không làm, hơn nữa hàng năm gây sức ép xây dựng thành phố Thần Đông, hàng năm đào đường, khâu khâu vá vá, làm dân chúng khổ sở, đang không biết con đường nào đã bị kẹt xe, nên dân gọi là hung thần trắng.
Hai tên hung thần đen trắng lại phối hợp rất ăn ý khi làm việc, rất ít khi có mâu thuẫn có chia rẽ như các Bí thư và Thị trưởng khác, hai tên kẻ trước đài, kẻ sau đài, phân định rạch ròi, làm kinh doanh Thần Đông chật như nêm cối, hoàn toàn nắm giữ đại cục Thần Đông, Ủy viên thường vụ bên dưới, trừ phi cúng cho hai tên, nếu không mặc kệ là phân công quản lý chỗ nào, cũng đều rất khó triển khai công việc.
Vậy nên, việc Tất Bằng sa lưới, đều cho rằng sẽ kéo theo Liễu Bách Bình, kết quả lại không. Sau đó Cố Thế Kỳ sa lưới, lại cho rằng có thể liên lụy đến Tống Song Thành, kết quả vẫn không. Thế là những tri thức và dân chúng Thần Đông đều thất vọng, chim quạ trong thiên hạ thường đen, từ xưa quan lại đều thường bao che nhau, ở đâu trong thiên hạ có chính nghĩa có thể nói?
Bởi vì Tỉnh ủy lâu lắm không hề động tĩnh, Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không truyền ra bất kỳ bước tiến nào về việc thẩm tra xử lý vụ án Tất Bằng và Cố Thế Kỳ, dần dà, đến cả Tống Song Thành và Liễu Bách Bình lúc đầu còn lo lắng đề phòng một thời gian cũng đã thôi cảnh giác, cũng cho rằng Tỉnh ủy sẽ không làm gì với họ, suy cho cùng bọn họ cũng là cán bộ cấp Sở thâm niên lớn rồi.
Quan trọng nhất là, bọn họ là người mà Diệp Thiên Nam một tay đề bạt.
Phó Bí thư Diệp còn ở Tỉnh ủy một ngày, thì địa vị của bọn họ vẫn cứ vững như bàn thạch, ai cũng không động nổi! Hạ Tưởng cái gì, Trịnh Thịnh cái gì, đều là phù vân, chơi thủ đoạn cơ hội hay đấu trí, ai cũng không sánh được với phó Bí thư Diệp, huống hồ phó Bí thư Diệp sắp sửa thăng chức Chủ tịch tỉnh, tiền đồ vô lượng, đừng nói một Hạ Tưởng nhỏ bé, như Trịnh Thịnh cũng phải nhường nhịn ba phần.
Tống Song Thành và Liễu Bách Bình hơi kiềm chế một khoảng thời gian, liền trở về thói cũ, nhận định đã không còn lo lắng rồi, chẳng những tiếp tục bài trừ ở Thần Đông, trắng trợn vơ vét hai lợi ích quan trọng kinh tế - chính trị, lại còn muốn nhúng tay vào vấn đề chọn người kế nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực và Phó bí thư.
Hai người hợp kế, trừ phi là ứng cử viên được phó Bí thư Diệp gật đầu, nếu không, mặc kệ là ai đề cử, chỉ cần phó Bí thư Diệp phản đối, bọn họ sẽ đại diện chính quyền Thị ủy Thần Đông liên kết chống lại.
Bí thư và Thị trưởng kiên quyết không đồng ý một vị trí bổ nhiệm nào đó, Tỉnh ủy cũng rất khó xử, bình thường thì trong tình huống này sẽ nhượng bộ, bởi vì công việc của một thành phố vẫn là lấy Bí thư và Thị trưởng làm chính, cứ cưỡng ép bổ nhiệm, công việc sẽ không thể triển khai, cũng sẽ phiền phức. Một thành phố nào đó của tỉnh Lĩnh Nam cũng đã từng xảy ra sự việc kiểu vậy, bởi vì Thành ủy kiên quyết phản đối, cuối cùng Tỉnh ủy đành thu hồi bổ nhiệm.
Hôm nay sau khi tan tầm, Tống Song Thành và Liễu Bách Bình gặp mặt, rồi mỗi người tự đi tiếp khách. Tống Song Thành đi tiệc cùng thương nhân Hồng Kông. Còn Liễu Bách Bình phải đi thân mật cùng người tình.
Sở thích của Liễu Bách Bình, Tống Song Thành biết rất rõ. Liễu Bách Bình năm nay 52 tuổi, thân thể giữ gìn cũng không tồi, nghe nói năng lực ở phương diện gì đó rất mạnh, từ việc y tìm người tình chỉ tìm sinh viên 18 tuổi trở lên là có thể rút ra kết luận, Liễu Bách Bình thật là kẻ háo sắc.
Nghe nói Liễu Bách Bình có 77 tình nhân, y còn làm riêng một bảng biểu cho các tình nhân, dùng môn thống kê và cách quản lý khoa học để quản lý số đông các tình nhân, ai đang kỳ thuận tiện, ai đang ở kỳ không tiện, ai thích tư thế gì, ai ghét tư thế gì, toàn bộ đều quản lý rõ ràng đàng hoàng, làm người khác thán phục.
Tuy nhiên Tống Song Thành cũng chỉ là nghe nói, vẫn chưa tận mắt nhìn thấy phần mềm quản lý của Liễu Bách Bình, nhưng ý chí mạnh mẽ muốn có đủ một trăm tình nhân trong đời thì y đã nghe tận tai rồi.
Tống Song Thành tuy chế giễu sự theo đuổi cả đời của Liễu Bách Bình, nhưng mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không thể miễn cưỡng, gã thân làm Bí thư thành ủy, chỉ huy chính là tư tưởng, dẫn dắt chính là bộ óc, không phải đến nửa thân dưới của người khác cũng đòi quản được? Bởi vậy, chỉ cười cho qua chuyện.
Cùng thương nhân Hồng Kông ăn cơm xong, thời gian còn sớm, theo lệ thì vẫn còn tiết mục. Trong tiết mục, một cô gái tên là Trái táo nhỏ đã khiến gã động lòng. Cô gái mặt tròn, dáng người không tồi, nhất là khuôn mặt đặc biệt có cảm giác vui vẻ, thật giống một quả táo đỏ, làm người khác không nhịn được muốn cắn một miếng. Nhưng ngẫm nghĩ rồi vẫn phải nhịn lại, gã là Bí thư thành ủy, không phải người bình thường, vì phụ nữ mà để lỡ tiền đồ trước mắt là chuyện thường thấy, vẫn không được vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Sau khi kết thúc chương trình, thương nhân Hồng Kông còn có chương trình khác càng đặc sắc hơn, gã liền chắp tay cáo biệt. Bên ngoài bị gió nóng thổi, đột nhiên tỉnh táo hơn nhiều, suy nghĩ lại trở về với thế cục trong tỉnh.
Phó Bí thư Diệp có thể sắp đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Yến rồi? Phó Bí thư Diệp mà đi, tất cả đường dây của phó Bí thư Diệp nhất định phải bện thành một sợi dây thừng mới có thể chống lại được Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng.
Trịnh Thịnh thì không sợ, Hạ Tưởng trẻ tuổi hùng khí, ra tay vừa chuẩn vừa ác, trời mới biết hắn có nổi điên mà một lần dọn dẹp sạch sẽ Thần Đông hay không? Cũng không thể, Hạ Tưởng là chủ n hiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, muốn dùng chiêu với đường đường là một Bí thư thành ủy như gã, phải thông qua hội nghị công việc bí thư phê chuẩn. Chỉ cần đưa lên hội nghị công việc bí thư thì phải qua cửa Phó Bí thư Diệp.
Cho nên Tống Song Thành vẫn rất tự tin, nhận định địa vị của gã rất vững chắc, bởi vì địa vị Phó Bí thư Diệp ở Tỉnh ủy rất vững, còn có xu thế thăng tiến nữa, sẽ không có ai động được gã.
Vừa nghĩ về đầu tư lần này của thương nhân Hồng Kông, gã có thể từ đó thu được không ít, vừa đến cổng tiểu khu - Gã ở trong khu nhà của một Thành ủy cũ, vẫn không chuyển đến khu nhà Thành ủy cao cấp vừa khánh thành, cũng là vì chứng tỏ trong sạch.
Không có đông lãnh đạo Thành ủy ở trong khu nhà Thành ủy cũ, bởi vậy, bình thường rất yên tĩnh, hôm nay sao lại có hơi nhiều xe? Dường như có nhiều gương mặt lạ, chuyện gì đây? Tống Song Thành lại chú ý đến nơi mà gã ở, có mấy người đi đi lại lại, dường như đang đợi gì đó?
Xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ nào người Ủy ban kỷ luật tới rồi? Tống Song Thành tim đập nhanh hơn, đang muốn bảo tài xế quay đầu xe, không được vào, tài xế lại cười nói:
-Cục trưởng Lưu cũng kỳ quái, nửa đêm nửa hôm lại chuyển nhà, dường như bảo là bây giờ chuyển thì may mắn? Thật không biết nghĩ như thế nào đây.
Tống Song Thành mới nghĩ lại có một chuyện như thế, mới thở phào một cái, nghĩ thầm rằng đều nói Bí thư Thành ủy uy danh, ai biết được đằng sau cái uy danh đó, mỗi ngày đều thấp thỏm lo lắng có người của Ủy ban kỷ luật từ trên trời rơi xuống mang đi chứ? Đều nói làm quan là ngon, ai hiểu được nỗi khổ trong đó, haizzz…
Sau đó lại cười, bảo rằng không có gì, còn thần hồn nát thần tính, lại nói, Ủy ban kỷ luật bắt người, ở đâu có cái lý nửa đêm nửa hôm tới bắt chứ?
Tống Song Thành xuống xe, quay lưng thấy xe riêng của mình biến mất trong góc, khoảng chừng chưa được mười phút, gã vẫn chưa kịp lên lầu, xe riêng lại quay lại, thư kí xuống xe mở cửa xe:
- Bí thư Tống, Thành ủy có việc gấp, mời ngài lên xe.
Tống Song Thành không nghi ngờ gì, liền bước lên xe. Có hai người ngồi ở ghế sau xe, không quen biết, sắc mặt lạnh lùng như hai ông ôn thần lờ mờ trong chiếc xe.
Trong nháy mắt Tống Song Thành đã hóa đá, thật là ngẩng đầu thấy quỷ.
Đãi ngộ của Tống Song Thành cũng coi như tốt, nếu gã biết việc Liễu Bách Bình đã bị bắt, Gã hẳn là phải thấy may mắn, ít nhất gã còn giữ được thể diện!
…Trong một đêm, gió đã thổi về hướng Bắc, từ Lĩnh Nam sang tỉnh Tương, lửa đốt cả trại.