Kỳ thật Tương Giang hiện tại tám người phụ nữ tề tựu, hơn nữa sáu người ở chung một chỗ, so sánh hơn thua với nhau, Hạ Tưởng tuy rằng ở thủ đô, trong lòng cũng biết.
Khi Tào Thù Lê gọi điện đến, hắn đang cùng Tiếu Giai nói chuyện, nghe giọng điệu của chính quy phu nhân hắn nhận ra một chút căng thẳng và bất mãn.
- Hoá ra trước kia thật sự là coi thường anh, sức hấp dẫn của anh thật sự là ưu việt, tính cả em thì tám người phụ nữ đều ở Tương Giang, anh so với Vi Tiểu Bảo còn hơn cả Vi Tiểu Bảo.
Tuy là chất vấn, nhưng giọng điệu vẫn là giọng điệu quen thuộc của cô bé Lê, kiềm chế mà lý trí, duy trì điểm mấu chốt.
Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn Tiếu Giai một cái, Tiếu Giai hiểu ý, lập tức lặng yên đóng cửa đi ra ngoài.
Quả thật... Cô bé Lê thật đúng là nghĩ oan cho hắn, cho tới nay hắn luôn là người tốt, thật muốn tính ra, trong tám cô gái, tình cảm giữa hắn và cô bé Lê không cần nói, tình đầu ý hợp. Mà với Liên Nhược Hạm, là lâu ngày sinh tình. Với Mai Hiểu Lâm, là đánh lầm đụng lẫn. Với Cổ Ngọc, là việc ngẫu nhiên. Với Nghiêm Tiểu Thì, là cuộc đời thở dài.
Với Vệ Tân, càng không cần phải nói, là hai kiếp tình sâu, ai cũng không thể cự tuyệt quán tính mạnh mẽ.
Mà với Tiếu Giai... Xem như tuổi trẻ nông nổi? Hoặc là tình cảm mãnh liệt thoáng chốc, có lẽ đều là cuộc đời đàn ông, cơ hội phạm sai lầm rất nhiều, tính ra Hạ Tưởng coi như tự chủ, rất nhiều thời điểm đều kiềm chế được, ví dụ như Hoa Nhài Vàng, Bạc, như Dương Bối, như Thu Viên, như Tùng Phong Nhi, như Dương Diêu Nhi...
Hạ Tưởng tự nhận không phải một người đàn ông chí khí, nhưng lấy thân phận và địa vị của hắn, có thể hạ bút thành văn khiến rất nhiều phụ nữ đổ xô theo, nhưng hắn không đáp ứng, hơn nữa còn cự tuyệt rất nhiều phụ nữ hấp dẫn, coi như hắn cũng có chút vốn tự, có phải hay không?
Đương nhiên, những điều này chỉ có thể giữ lại dưới đáy lòng, là bí mật lớn nhất của hắn, ngay cả cô bé Lê cũng không thể biết được. Hắn cũng biết, chắc chắn trong lòng cô bé Lê cũng không thư thái, nhưng rất nhiều sự tình không khống chế nổi đã xảy ra, hơn nữa lại không thể quay đầu, chỉ có thể thuận theo lẽ tự nhiên.
- Em cũng không nên nghi oan cho người tốt.
Hạ Tưởng ho khan một tiếng, biện giải cần thiết cần thiết phải có, hơn nữa cô bé Lê cũng an ủi và dẫn đường,
- Anh và Liên Nhược Hạm thì không cần phải nói, Vệ Tân và Lý Thấm là Nhược Hạm đưa đế, tính tình Nhược Hạm anh cũng biết, cô gần đây ít chuyện, mượn lấy em ra làm trò tiêu khiển. Anh thì ngược lại, không giúp em khuyên cô ấy ít gây chuyện thôi, tránh làm phiền em? Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc là bạn tốt, Tương Giang lại là quê nhà của Nghiêm Tiểu Thì, các cô này cũng không ai quản được. Phó Tiên Tiên thì càng không cần phải nói, cô ta chính là một ma nữ, phản nghịch, tùy hứng, cố ý gây chuyện sinh sự...
Tào Thù Lê không nói nữa, Hạ Tưởng biết rõ tính tình của cô bé Lê lén lút lau mồ hôi, biết tạm thời lừa dối để cho xong chuyện, liền tiếp tục:
- Không đúng, tổng cộng mới có 7 người, lấy đâu ra tám người chứ?
Tào Thù Lê than thở một câu:
- Còn có một Mai Hiểu Lâm...
- Hồ đồ.
Hạ Tưởng hơi to tiếng,
- Mai Hiểu Lâm đến Tương Giang còn sớm hơn anh, làm sao có thể với cô ấy được? Có phải em chê anh gần đây công việc còn chưa đủ nhiều, đến Tương Giang chủ yếu làm anh thêm phiền lòng đúng không? Em là ai? Em là Tào Thù Lê, là chính quy phu nhân của Hạ Tưởng, đối với những người phụ nữ có ý nghĩ an phận với chồng của em, phải độ lượng, phải nhân nhượng, phải thể hiện thái độ khiến những người phụ nữ khác biết khó mà lui, khiến các cô đều cảm thấy em là người vợ ưu tú nhất thế gian, đồng thời, cũng là người có thể làm cho người đàn ông cảm thấy tự hào và kiêu ngạo...
Một phen tận tình khuyên bảo và dẫn đường, Tào Thù Lê đầu hàng.
Tiếu Giai chờ Hạ Tưởng nói chuyện điện thoại xong mới đẩy cửa tiến vào, cô ở bên ngoài nghe được rõ ràng lời nói của Hạ Tưởng, liền vô cùng kính nể nói:
- Em hiện tại càng ngày càng khâm phục anh, nói dối như vậy mà ánh mắt không hề chớp, mặt không đỏ, tâm không nao, cảnh giới đã đạt đến ngưỡng phi thường, không còn là người em biết từ hồi còn là con nít nữa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Quá khen, quá khen, thực tình anh còn phải học tập rất nhiều.
Tiếu Giai lườm hắn một cái, dùng sức nhéo cánh tay hắn:
- Anh chính là một đồ tồi làm cho người ta yêu, làm cho người ta hận.
Hạ Tưởng trước khi gặp Ngô Tài Dương, dành ra thời gian quý báu tới gặp Tiếu Giai, là bởi vì cần Tiếu Giai phối hợp ở bản địa. Hắn giải thích một hồi, Tiếu Giai đầu tiên là gật đầu đáp ứng, sau lại có nghi vấn:
- Thế này có phải quá phiêu lưu không?
- Không hề, anh đã nắm vững trong tay.
Hạ Tưởng cười xoa xoa nhẹ đầu Tiếu Giai,
- Anh làm việc, em cứ yên tâm. Em đã buôn bán nhiều năm, cũng đã rõ ràng, đôi khi gióng trống khua chiêng, một nửa thực một nửa giả, vấn đề chính trị cũng vậy, không khác biệt lắm.
Tiếu Giai vui vẻ ra mặt:
- Em chỉ là thuận miệng mà hỏi, sợ anh bởi vì Ngô Tài Dương là cha vợ mác giả mà đối xử mất đi chừng mực. Em nghĩ, anh lừa dối cha vợ mác giả giúp cha vợ thật của anh, trong lòng có chút áy náy hay không?
- Không có!
Hạ Tưởng nói như đinh đóng cột,
- Chính trị là chính trị, thân tình là thân tình, ích lợi là ích lợi, nhà chính trị, nhất định phải phân được nặng nhẹ, hơn nữa Trưởng ban Ngô là một người khoan dung độ lượng, ánh mắt ông ấy cao xa, chỉ thấy trời xanh, không thấy núi cao.
Tiếu Giai cười quyến rũ:
- Anh nói cái gì là làm cái đó, dù sao ở trong mắt em, anh chính là núi cao, chính là trời xanh.
Hạ Tưởng ôm Tiếu Giai, xoay người rời đi, lấy thái độ của núi cao và bầu trời, cùng với Ngô Tài Dương tiến hành một lần va chạm trí tuệ ngang cấp.
Mà ngay khi Hạ Tưởng trên đường đi tới gặp Ngô Tài Dương, Diệp Thiên Nam thừa cơ rời khỏi thủ đô, khẩn cấp trở về Tương Giang.
Tâm tư Diệp Thiên Nam giờ phút này, không thể hình dung nổi.
Ngay từ đầu ông ta đã đối với hành trình lần này, có chút vừa lòng, bởi vì hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, mặc kệ là khắp nơi gặp hậu quả, tuy nhiên vẫn có vài nhân vật quan trọng ngầm đồng ý với ông ta, hoặc là vài Ủy viên bộ Chính trị khen ngợi ông ta, đều khiến ông ta cảm thấy vô cùng tốt bụng, rất có một ngày sẽ thăng quan tiến chức, lên như diều gặp gió.
Thậm chí khiến ông ta mơ hồ có cảm giác tự đắc, nếu không có chuyện gì bất ngờ —— bất ngờ nhỏ nhặt không tính, chỉ nói những bất ngờ lớn, nhưng sơ suất lớn tại thời kỳ hòa bình gần như không có —— ngai vàng Chủ tịch tỉnh của ông ta, là nơi mà với tay có thể chạm tới, nếu không phải thời cơ chưa tới, nói không chừng ông ta hiện tại có thể ngồi trên đó và cảm nhận một chút uy phong của Chủ tịch tỉnh.
Nhưng...
Trên thế giới sợ nhất một chữ chính là —— nhưng —— nhưng đã xảy ra sự không ngờ, là bất ngờ nhỏ không sai, hơn nữa nhìn từ ngoài vào, dường như tiền đồ của ông ta cây cột lớn cũng không đánh đổ được, nhưng Diệp Thiên Nam cũng có trái tim mãnh liệt, bởi vì có tính cảnh giác cực cao giống hắn, lập tức đã nhận ra nguy hiểm đang lặng yên tới gần!
Thậm chí có thể nói, đã gần trong gang tấc!
Lâm Hoa Kiến bị miễn chức, Diệp Thiên Nam đứng đầu.
Kỳ thật tiền đồ của Lâm Hoa Kiến khó giữ được, cũng là nằm trong dự liệu, nhưng căn cứ kinh nghiệm suy đoán của Diệp Thiên Nam, cho dù vụ án Lâm Tiểu Viễn đã kết thúc, ít nhất cũng phải ba tháng về sau mới có thể tiến hành xử lý Lâm Hoa Kiến, làm sao có chuyện Lâm Tiểu Viễn còn chưa bị kết án chính thức, Lâm Hoa Kiến đã có phương thức xử lý?
Tỉnh ủy tỉnh Tương nhanh chóng phản ứng cũng không có gì, Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng tâm tư giống nhau, đã sớm muốn bố trí Lâm Hoa kiến vào chỗ chết và thật nhanh chóng, nhưng điều làm người ta khó hiểu là ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Nếu sau khi Tỉnh ủy báo lên trên, Ủy ban Kỷ luật Trung ương lấy cớ sự thật không rõ cần điều tra rõ lý do, tạm không ý kiến phúc đáp, Tỉnh ủy bình thường cũng sẽ tôn trọng ý kiến của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, chờ Ủy ban Kỷ luật Trung ương chính thức đáp lại. Ủy ban Kỷ luật Trung ương kéo dài cho hai ba tháng là bình thường, Tỉnh ủy cũng thường sẽ kiên nhẫn chờ, người làm quan, hai ba tháng kiên nhẫn đều có thể.
Nhưng Ủy ban Kỷ luật Trung ương chẳng những nhanh chóng trả lời, hơn nữa còn phê chuẩn thỉnh cầu của tỉnh Tương, tốc độ cực nhanh, làm việc hiệu suất cao, không thể không làm cho người ta hoài nghi trong đó có nội tình gì kinh người.
Kỳ thật ở trên còn không tính là nguyên nhân căn bản khiến Diệp Thiên Nam khiếp sợ, bởi vì cho dù trình tự vượt xa bình thường, tốc độ siêu nhanh, vẫn không đến mức trầm ổn quá độ, một người kiến thức rộng rãi như ông ta biến sắc, sở dĩ khiến ông ta trong lòng vô cùng bất an chính là, bởi vì ông ta vừa mới cầu xin tha thứ với Long Gia Thành, nói là Lâm Hoa Kiến không đơn giản, nhiều năm qua vì Đảng và quốc gia cẩn trọng, không dám có một chút thả lỏng, bản thân công tác cần cù và thật thà, chưa bao giờ sai lầm, cũng chưa từng có trắc trở về cuộc sống và kinh tế, là một dấu hiệu thật là tốt.
Cho nên Ủy ban Kỷ luật Trung ương đối với vấn đề Lâm Tiểu Viễn, phải phân biệt đối xử, Lâm Hoa Kiến tất nhiên không làm tròn bổn phận dạy con không nghiêm, nhưng chỉ là một người cha không làm tròn bổn phận, không phải là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh không làm tròn bổn phận.
Diệp Thiên Nam ăn nói khéo léo, ba hoa chích choè. Long Gia Thành nghe được vô cùng để tâm, liên tục gật đầu, cuối cùng tỏ thái độ trịnh trọng, Ủy ban Kỷ luật Trung ương nhất định sẽ thận trọng đối xử với Lâm Hoa Kiến, sẽ không khiến một đồng chí tốt vì đảng vì nước bị oan uổng.
Chiếm được lời nói từ chính miệng Long Gia Thành, Diệp Thiên Nam trong lòng rất chắc chắn, vốn định ở thủ đô thêm một ngày, hoạt động lại mọi nơi một phen, làm sâu sắc cảm tình, giữ chắc cơ sở, không ngờ như một tiếng sấm nổ bên tai, Lâm Hoa kiến bị bãi miễn đến cùng!
Sao lại… thế? Sao lại… có thể!
Diệp Thiên Nam trong lòng khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi, khiếp sợ này qua đi rồi đến sợ hãi khác, Chủ nhiệm Long rõ ràng đáp ứng với ông ta sẽ bảo vệ Lâm Hoa Kiến, đường đường Ủy ban Kỷ luật Trung ương, sao lại có thể lật lọng?
Ông ta đương nhiên không dám trực tiếp hoài nghi quyền uy của Long Gia Thành, nhưng sự thật bày ra trước mắt, không khỏi không giật mình kinh hãi. Tuy nhiên nghĩ lại, mới cân nhắc ra chút ý nghĩa, Long Gia Thành chỉ đáp ứng việc thận trọng đối xử Lâm Hoa Kiến, từ đầu đến cuối không đáp ứng bất luận cái gì, chỉ có ông ta tự cho là phải vậy.
Chỉ có điều... Diệp Thiên Nam bởi vậy lập tức bừng tỉnh rất nhiều, trước tiên không đề cập tới nhân vật cấp cao đối với ông ta ủng hộ và khen ngợi như thế nào, Hạ Tưởng lại bình tĩnh tiêu diệt từng bộ phận, đầu tiên là Lâm Tiểu Viễn, sau là Lâm Hoa Kiến, bước tiếp theo, thì là ai?
Ông ta gia tăng hoạt động từ trên xuống dưới, Hạ Tưởng cũng từng bước ép sát từ đuôi đến đầu, nơi mũi kiếm hướng tới, rõ ràng chính là vị trí Chủ tịch tỉnh Yến!
Không được, không thể khiến Hạ Tưởng muốn làm gì thì làm, nếu không phía trên chắc chắn sẽ ủng hộ hắn, và lúc Diệp Địa Bắc sa lưới, chính là lúc ông ta bị thất bại.
Cha con nhà họ Lâm chính là vết xe đổ!
Nhất định phải trước khi đoạt từ Hạ Tưởng, khiến Diệp Địa Bắc hoàn toàn thu tay lại, để tránh bi kịch cha con tái diễn. Ông ta phải nhanh chóng trước khi Hạ Tưởng trở về Tương Giang, đoạt trước một bước bố cục, trước mắt chiếm lĩnh địa hình có lợi rồi nói sau.
… Diệp Thiên Nam muốn giành giật từng giây Hạ Tưởng, nhưng ông ta chỉ đoán đúng một nửa, Hạ Tưởng không chỉ từng bước ép sát từ đuôi đến đầu, mà còn giải quyết tận gốc từ trên xuống dưới, là hai bút cùng vẽ.
Thủ đô nhà họ Ngô, lần đầu tiên ngồi ở thư phòng của Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng thản nhiên cười, ở trước mặt Ngô Tài Dương tùy tính đưa ra một ngón tay...
Kỳ thật Tương Giang hiện tại tám người phụ nữ tề tựu, hơn nữa sáu người ở chung một chỗ, so sánh hơn thua với nhau, Hạ Tưởng tuy rằng ở thủ đô, trong lòng cũng biết.
Khi Tào Thù Lê gọi điện đến, hắn đang cùng Tiếu Giai nói chuyện, nghe giọng điệu của chính quy phu nhân hắn nhận ra một chút căng thẳng và bất mãn.
- Hoá ra trước kia thật sự là coi thường anh, sức hấp dẫn của anh thật sự là ưu việt, tính cả em thì tám người phụ nữ đều ở Tương Giang, anh so với Vi Tiểu Bảo còn hơn cả Vi Tiểu Bảo.
Tuy là chất vấn, nhưng giọng điệu vẫn là giọng điệu quen thuộc của cô bé Lê, kiềm chế mà lý trí, duy trì điểm mấu chốt.
Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn Tiếu Giai một cái, Tiếu Giai hiểu ý, lập tức lặng yên đóng cửa đi ra ngoài.
Quả thật... Cô bé Lê thật đúng là nghĩ oan cho hắn, cho tới nay hắn luôn là người tốt, thật muốn tính ra, trong tám cô gái, tình cảm giữa hắn và cô bé Lê không cần nói, tình đầu ý hợp. Mà với Liên Nhược Hạm, là lâu ngày sinh tình. Với Mai Hiểu Lâm, là đánh lầm đụng lẫn. Với Cổ Ngọc, là việc ngẫu nhiên. Với Nghiêm Tiểu Thì, là cuộc đời thở dài.
Với Vệ Tân, càng không cần phải nói, là hai kiếp tình sâu, ai cũng không thể cự tuyệt quán tính mạnh mẽ.
Mà với Tiếu Giai... Xem như tuổi trẻ nông nổi? Hoặc là tình cảm mãnh liệt thoáng chốc, có lẽ đều là cuộc đời đàn ông, cơ hội phạm sai lầm rất nhiều, tính ra Hạ Tưởng coi như tự chủ, rất nhiều thời điểm đều kiềm chế được, ví dụ như Hoa Nhài Vàng, Bạc, như Dương Bối, như Thu Viên, như Tùng Phong Nhi, như Dương Diêu Nhi...
Hạ Tưởng tự nhận không phải một người đàn ông chí khí, nhưng lấy thân phận và địa vị của hắn, có thể hạ bút thành văn khiến rất nhiều phụ nữ đổ xô theo, nhưng hắn không đáp ứng, hơn nữa còn cự tuyệt rất nhiều phụ nữ hấp dẫn, coi như hắn cũng có chút vốn tự, có phải hay không?
Đương nhiên, những điều này chỉ có thể giữ lại dưới đáy lòng, là bí mật lớn nhất của hắn, ngay cả cô bé Lê cũng không thể biết được. Hắn cũng biết, chắc chắn trong lòng cô bé Lê cũng không thư thái, nhưng rất nhiều sự tình không khống chế nổi đã xảy ra, hơn nữa lại không thể quay đầu, chỉ có thể thuận theo lẽ tự nhiên.
- Em cũng không nên nghi oan cho người tốt.
Hạ Tưởng ho khan một tiếng, biện giải cần thiết cần thiết phải có, hơn nữa cô bé Lê cũng an ủi và dẫn đường,
- Anh và Liên Nhược Hạm thì không cần phải nói, Vệ Tân và Lý Thấm là Nhược Hạm đưa đế, tính tình Nhược Hạm anh cũng biết, cô gần đây ít chuyện, mượn lấy em ra làm trò tiêu khiển. Anh thì ngược lại, không giúp em khuyên cô ấy ít gây chuyện thôi, tránh làm phiền em? Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc là bạn tốt, Tương Giang lại là quê nhà của Nghiêm Tiểu Thì, các cô này cũng không ai quản được. Phó Tiên Tiên thì càng không cần phải nói, cô ta chính là một ma nữ, phản nghịch, tùy hứng, cố ý gây chuyện sinh sự...
Tào Thù Lê không nói nữa, Hạ Tưởng biết rõ tính tình của cô bé Lê lén lút lau mồ hôi, biết tạm thời lừa dối để cho xong chuyện, liền tiếp tục:
- Không đúng, tổng cộng mới có 7 người, lấy đâu ra tám người chứ?
Tào Thù Lê than thở một câu:
- Còn có một Mai Hiểu Lâm...- Hồ đồ.
Hạ Tưởng hơi to tiếng,
- Mai Hiểu Lâm đến Tương Giang còn sớm hơn anh, làm sao có thể với cô ấy được? Có phải em chê anh gần đây công việc còn chưa đủ nhiều, đến Tương Giang chủ yếu làm anh thêm phiền lòng đúng không? Em là ai? Em là Tào Thù Lê, là chính quy phu nhân của Hạ Tưởng, đối với những người phụ nữ có ý nghĩ an phận với chồng của em, phải độ lượng, phải nhân nhượng, phải thể hiện thái độ khiến những người phụ nữ khác biết khó mà lui, khiến các cô đều cảm thấy em là người vợ ưu tú nhất thế gian, đồng thời, cũng là người có thể làm cho người đàn ông cảm thấy tự hào và kiêu ngạo...
Một phen tận tình khuyên bảo và dẫn đường, Tào Thù Lê đầu hàng.
Tiếu Giai chờ Hạ Tưởng nói chuyện điện thoại xong mới đẩy cửa tiến vào, cô ở bên ngoài nghe được rõ ràng lời nói của Hạ Tưởng, liền vô cùng kính nể nói:
- Em hiện tại càng ngày càng khâm phục anh, nói dối như vậy mà ánh mắt không hề chớp, mặt không đỏ, tâm không nao, cảnh giới đã đạt đến ngưỡng phi thường, không còn là người em biết từ hồi còn là con nít nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Quá khen, quá khen, thực tình anh còn phải học tập rất nhiều.
Tiếu Giai lườm hắn một cái, dùng sức nhéo cánh tay hắn:
- Anh chính là một đồ tồi làm cho người ta yêu, làm cho người ta hận.
Hạ Tưởng trước khi gặp Ngô Tài Dương, dành ra thời gian quý báu tới gặp Tiếu Giai, là bởi vì cần Tiếu Giai phối hợp ở bản địa. Hắn giải thích một hồi, Tiếu Giai đầu tiên là gật đầu đáp ứng, sau lại có nghi vấn:
- Thế này có phải quá phiêu lưu không?
- Không hề, anh đã nắm vững trong tay.
Hạ Tưởng cười xoa xoa nhẹ đầu Tiếu Giai,
- Anh làm việc, em cứ yên tâm. Em đã buôn bán nhiều năm, cũng đã rõ ràng, đôi khi gióng trống khua chiêng, một nửa thực một nửa giả, vấn đề chính trị cũng vậy, không khác biệt lắm.
Tiếu Giai vui vẻ ra mặt:
- Em chỉ là thuận miệng mà hỏi, sợ anh bởi vì Ngô Tài Dương là cha vợ mác giả mà đối xử mất đi chừng mực. Em nghĩ, anh lừa dối cha vợ mác giả giúp cha vợ thật của anh, trong lòng có chút áy náy hay không?
- Không có!
Hạ Tưởng nói như đinh đóng cột,
- Chính trị là chính trị, thân tình là thân tình, ích lợi là ích lợi, nhà chính trị, nhất định phải phân được nặng nhẹ, hơn nữa Trưởng ban Ngô là một người khoan dung độ lượng, ánh mắt ông ấy cao xa, chỉ thấy trời xanh, không thấy núi cao.
Tiếu Giai cười quyến rũ:
- Anh nói cái gì là làm cái đó, dù sao ở trong mắt em, anh chính là núi cao, chính là trời xanh.
Hạ Tưởng ôm Tiếu Giai, xoay người rời đi, lấy thái độ của núi cao và bầu trời, cùng với Ngô Tài Dương tiến hành một lần va chạm trí tuệ ngang cấp.
Mà ngay khi Hạ Tưởng trên đường đi tới gặp Ngô Tài Dương, Diệp Thiên Nam thừa cơ rời khỏi thủ đô, khẩn cấp trở về Tương Giang.
Tâm tư Diệp Thiên Nam giờ phút này, không thể hình dung nổi.
Ngay từ đầu ông ta đã đối với hành trình lần này, có chút vừa lòng, bởi vì hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, mặc kệ là khắp nơi gặp hậu quả, tuy nhiên vẫn có vài nhân vật quan trọng ngầm đồng ý với ông ta, hoặc là vài Ủy viên bộ Chính trị khen ngợi ông ta, đều khiến ông ta cảm thấy vô cùng tốt bụng, rất có một ngày sẽ thăng quan tiến chức, lên như diều gặp gió.
Thậm chí khiến ông ta mơ hồ có cảm giác tự đắc, nếu không có chuyện gì bất ngờ —— bất ngờ nhỏ nhặt không tính, chỉ nói những bất ngờ lớn, nhưng sơ suất lớn tại thời kỳ hòa bình gần như không có —— ngai vàng Chủ tịch tỉnh của ông ta, là nơi mà với tay có thể chạm tới, nếu không phải thời cơ chưa tới, nói không chừng ông ta hiện tại có thể ngồi trên đó và cảm nhận một chút uy phong của Chủ tịch tỉnh.
Nhưng...
Trên thế giới sợ nhất một chữ chính là —— nhưng —— nhưng đã xảy ra sự không ngờ, là bất ngờ nhỏ không sai, hơn nữa nhìn từ ngoài vào, dường như tiền đồ của ông ta cây cột lớn cũng không đánh đổ được, nhưng Diệp Thiên Nam cũng có trái tim mãnh liệt, bởi vì có tính cảnh giác cực cao giống hắn, lập tức đã nhận ra nguy hiểm đang lặng yên tới gần!
Thậm chí có thể nói, đã gần trong gang tấc!
Lâm Hoa Kiến bị miễn chức, Diệp Thiên Nam đứng đầu.
Kỳ thật tiền đồ của Lâm Hoa Kiến khó giữ được, cũng là nằm trong dự liệu, nhưng căn cứ kinh nghiệm suy đoán của Diệp Thiên Nam, cho dù vụ án Lâm Tiểu Viễn đã kết thúc, ít nhất cũng phải ba tháng về sau mới có thể tiến hành xử lý Lâm Hoa Kiến, làm sao có chuyện Lâm Tiểu Viễn còn chưa bị kết án chính thức, Lâm Hoa Kiến đã có phương thức xử lý?
Tỉnh ủy tỉnh Tương nhanh chóng phản ứng cũng không có gì, Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng tâm tư giống nhau, đã sớm muốn bố trí Lâm Hoa kiến vào chỗ chết và thật nhanh chóng, nhưng điều làm người ta khó hiểu là ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Nếu sau khi Tỉnh ủy báo lên trên, Ủy ban Kỷ luật Trung ương lấy cớ sự thật không rõ cần điều tra rõ lý do, tạm không ý kiến phúc đáp, Tỉnh ủy bình thường cũng sẽ tôn trọng ý kiến của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, chờ Ủy ban Kỷ luật Trung ương chính thức đáp lại. Ủy ban Kỷ luật Trung ương kéo dài cho hai ba tháng là bình thường, Tỉnh ủy cũng thường sẽ kiên nhẫn chờ, người làm quan, hai ba tháng kiên nhẫn đều có thể.
Nhưng Ủy ban Kỷ luật Trung ương chẳng những nhanh chóng trả lời, hơn nữa còn phê chuẩn thỉnh cầu của tỉnh Tương, tốc độ cực nhanh, làm việc hiệu suất cao, không thể không làm cho người ta hoài nghi trong đó có nội tình gì kinh người.
Kỳ thật ở trên còn không tính là nguyên nhân căn bản khiến Diệp Thiên Nam khiếp sợ, bởi vì cho dù trình tự vượt xa bình thường, tốc độ siêu nhanh, vẫn không đến mức trầm ổn quá độ, một người kiến thức rộng rãi như ông ta biến sắc, sở dĩ khiến ông ta trong lòng vô cùng bất an chính là, bởi vì ông ta vừa mới cầu xin tha thứ với Long Gia Thành, nói là Lâm Hoa Kiến không đơn giản, nhiều năm qua vì Đảng và quốc gia cẩn trọng, không dám có một chút thả lỏng, bản thân công tác cần cù và thật thà, chưa bao giờ sai lầm, cũng chưa từng có trắc trở về cuộc sống và kinh tế, là một dấu hiệu thật là tốt.
Cho nên Ủy ban Kỷ luật Trung ương đối với vấn đề Lâm Tiểu Viễn, phải phân biệt đối xử, Lâm Hoa Kiến tất nhiên không làm tròn bổn phận dạy con không nghiêm, nhưng chỉ là một người cha không làm tròn bổn phận, không phải là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh không làm tròn bổn phận.
Diệp Thiên Nam ăn nói khéo léo, ba hoa chích choè. Long Gia Thành nghe được vô cùng để tâm, liên tục gật đầu, cuối cùng tỏ thái độ trịnh trọng, Ủy ban Kỷ luật Trung ương nhất định sẽ thận trọng đối xử với Lâm Hoa Kiến, sẽ không khiến một đồng chí tốt vì đảng vì nước bị oan uổng.
Chiếm được lời nói từ chính miệng Long Gia Thành, Diệp Thiên Nam trong lòng rất chắc chắn, vốn định ở thủ đô thêm một ngày, hoạt động lại mọi nơi một phen, làm sâu sắc cảm tình, giữ chắc cơ sở, không ngờ như một tiếng sấm nổ bên tai, Lâm Hoa kiến bị bãi miễn đến cùng!
Sao lại… thế? Sao lại… có thể!
Diệp Thiên Nam trong lòng khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi, khiếp sợ này qua đi rồi đến sợ hãi khác, Chủ nhiệm Long rõ ràng đáp ứng với ông ta sẽ bảo vệ Lâm Hoa Kiến, đường đường Ủy ban Kỷ luật Trung ương, sao lại có thể lật lọng?
Ông ta đương nhiên không dám trực tiếp hoài nghi quyền uy của Long Gia Thành, nhưng sự thật bày ra trước mắt, không khỏi không giật mình kinh hãi. Tuy nhiên nghĩ lại, mới cân nhắc ra chút ý nghĩa, Long Gia Thành chỉ đáp ứng việc thận trọng đối xử Lâm Hoa Kiến, từ đầu đến cuối không đáp ứng bất luận cái gì, chỉ có ông ta tự cho là phải vậy.
Chỉ có điều... Diệp Thiên Nam bởi vậy lập tức bừng tỉnh rất nhiều, trước tiên không đề cập tới nhân vật cấp cao đối với ông ta ủng hộ và khen ngợi như thế nào, Hạ Tưởng lại bình tĩnh tiêu diệt từng bộ phận, đầu tiên là Lâm Tiểu Viễn, sau là Lâm Hoa Kiến, bước tiếp theo, thì là ai?
Ông ta gia tăng hoạt động từ trên xuống dưới, Hạ Tưởng cũng từng bước ép sát từ đuôi đến đầu, nơi mũi kiếm hướng tới, rõ ràng chính là vị trí Chủ tịch tỉnh Yến!
Không được, không thể khiến Hạ Tưởng muốn làm gì thì làm, nếu không phía trên chắc chắn sẽ ủng hộ hắn, và lúc Diệp Địa Bắc sa lưới, chính là lúc ông ta bị thất bại.
Cha con nhà họ Lâm chính là vết xe đổ!
Nhất định phải trước khi đoạt từ Hạ Tưởng, khiến Diệp Địa Bắc hoàn toàn thu tay lại, để tránh bi kịch cha con tái diễn. Ông ta phải nhanh chóng trước khi Hạ Tưởng trở về Tương Giang, đoạt trước một bước bố cục, trước mắt chiếm lĩnh địa hình có lợi rồi nói sau.
… Diệp Thiên Nam muốn giành giật từng giây Hạ Tưởng, nhưng ông ta chỉ đoán đúng một nửa, Hạ Tưởng không chỉ từng bước ép sát từ đuôi đến đầu, mà còn giải quyết tận gốc từ trên xuống dưới, là hai bút cùng vẽ.
Thủ đô nhà họ Ngô, lần đầu tiên ngồi ở thư phòng của Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng thản nhiên cười, ở trước mặt Ngô Tài Dương tùy tính đưa ra một ngón tay...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Kỳ thật Tương Giang hiện tại tám người phụ nữ tề tựu, hơn nữa sáu người ở chung một chỗ, so sánh hơn thua với nhau, Hạ Tưởng tuy rằng ở thủ đô, trong lòng cũng biết.
Khi Tào Thù Lê gọi điện đến, hắn đang cùng Tiếu Giai nói chuyện, nghe giọng điệu của chính quy phu nhân hắn nhận ra một chút căng thẳng và bất mãn.
- Hoá ra trước kia thật sự là coi thường anh, sức hấp dẫn của anh thật sự là ưu việt, tính cả em thì tám người phụ nữ đều ở Tương Giang, anh so với Vi Tiểu Bảo còn hơn cả Vi Tiểu Bảo.
Tuy là chất vấn, nhưng giọng điệu vẫn là giọng điệu quen thuộc của cô bé Lê, kiềm chế mà lý trí, duy trì điểm mấu chốt.
Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn Tiếu Giai một cái, Tiếu Giai hiểu ý, lập tức lặng yên đóng cửa đi ra ngoài.
Quả thật... Cô bé Lê thật đúng là nghĩ oan cho hắn, cho tới nay hắn luôn là người tốt, thật muốn tính ra, trong tám cô gái, tình cảm giữa hắn và cô bé Lê không cần nói, tình đầu ý hợp. Mà với Liên Nhược Hạm, là lâu ngày sinh tình. Với Mai Hiểu Lâm, là đánh lầm đụng lẫn. Với Cổ Ngọc, là việc ngẫu nhiên. Với Nghiêm Tiểu Thì, là cuộc đời thở dài.
Với Vệ Tân, càng không cần phải nói, là hai kiếp tình sâu, ai cũng không thể cự tuyệt quán tính mạnh mẽ.
Mà với Tiếu Giai... Xem như tuổi trẻ nông nổi? Hoặc là tình cảm mãnh liệt thoáng chốc, có lẽ đều là cuộc đời đàn ông, cơ hội phạm sai lầm rất nhiều, tính ra Hạ Tưởng coi như tự chủ, rất nhiều thời điểm đều kiềm chế được, ví dụ như Hoa Nhài Vàng, Bạc, như Dương Bối, như Thu Viên, như Tùng Phong Nhi, như Dương Diêu Nhi...
Hạ Tưởng tự nhận không phải một người đàn ông chí khí, nhưng lấy thân phận và địa vị của hắn, có thể hạ bút thành văn khiến rất nhiều phụ nữ đổ xô theo, nhưng hắn không đáp ứng, hơn nữa còn cự tuyệt rất nhiều phụ nữ hấp dẫn, coi như hắn cũng có chút vốn tự, có phải hay không?
Đương nhiên, những điều này chỉ có thể giữ lại dưới đáy lòng, là bí mật lớn nhất của hắn, ngay cả cô bé Lê cũng không thể biết được. Hắn cũng biết, chắc chắn trong lòng cô bé Lê cũng không thư thái, nhưng rất nhiều sự tình không khống chế nổi đã xảy ra, hơn nữa lại không thể quay đầu, chỉ có thể thuận theo lẽ tự nhiên.
- Em cũng không nên nghi oan cho người tốt.
Hạ Tưởng ho khan một tiếng, biện giải cần thiết cần thiết phải có, hơn nữa cô bé Lê cũng an ủi và dẫn đường,
- Anh và Liên Nhược Hạm thì không cần phải nói, Vệ Tân và Lý Thấm là Nhược Hạm đưa đế, tính tình Nhược Hạm anh cũng biết, cô gần đây ít chuyện, mượn lấy em ra làm trò tiêu khiển. Anh thì ngược lại, không giúp em khuyên cô ấy ít gây chuyện thôi, tránh làm phiền em? Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc là bạn tốt, Tương Giang lại là quê nhà của Nghiêm Tiểu Thì, các cô này cũng không ai quản được. Phó Tiên Tiên thì càng không cần phải nói, cô ta chính là một ma nữ, phản nghịch, tùy hứng, cố ý gây chuyện sinh sự...
Tào Thù Lê không nói nữa, Hạ Tưởng biết rõ tính tình của cô bé Lê lén lút lau mồ hôi, biết tạm thời lừa dối để cho xong chuyện, liền tiếp tục:
- Không đúng, tổng cộng mới có 7 người, lấy đâu ra tám người chứ?
Tào Thù Lê than thở một câu:
- Còn có một Mai Hiểu Lâm...
- Hồ đồ.
Hạ Tưởng hơi to tiếng,
- Mai Hiểu Lâm đến Tương Giang còn sớm hơn anh, làm sao có thể với cô ấy được? Có phải em chê anh gần đây công việc còn chưa đủ nhiều, đến Tương Giang chủ yếu làm anh thêm phiền lòng đúng không? Em là ai? Em là Tào Thù Lê, là chính quy phu nhân của Hạ Tưởng, đối với những người phụ nữ có ý nghĩ an phận với chồng của em, phải độ lượng, phải nhân nhượng, phải thể hiện thái độ khiến những người phụ nữ khác biết khó mà lui, khiến các cô đều cảm thấy em là người vợ ưu tú nhất thế gian, đồng thời, cũng là người có thể làm cho người đàn ông cảm thấy tự hào và kiêu ngạo...
Một phen tận tình khuyên bảo và dẫn đường, Tào Thù Lê đầu hàng.
Tiếu Giai chờ Hạ Tưởng nói chuyện điện thoại xong mới đẩy cửa tiến vào, cô ở bên ngoài nghe được rõ ràng lời nói của Hạ Tưởng, liền vô cùng kính nể nói:
- Em hiện tại càng ngày càng khâm phục anh, nói dối như vậy mà ánh mắt không hề chớp, mặt không đỏ, tâm không nao, cảnh giới đã đạt đến ngưỡng phi thường, không còn là người em biết từ hồi còn là con nít nữa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Quá khen, quá khen, thực tình anh còn phải học tập rất nhiều.
Tiếu Giai lườm hắn một cái, dùng sức nhéo cánh tay hắn:
- Anh chính là một đồ tồi làm cho người ta yêu, làm cho người ta hận.
Hạ Tưởng trước khi gặp Ngô Tài Dương, dành ra thời gian quý báu tới gặp Tiếu Giai, là bởi vì cần Tiếu Giai phối hợp ở bản địa. Hắn giải thích một hồi, Tiếu Giai đầu tiên là gật đầu đáp ứng, sau lại có nghi vấn:
- Thế này có phải quá phiêu lưu không?
- Không hề, anh đã nắm vững trong tay.
Hạ Tưởng cười xoa xoa nhẹ đầu Tiếu Giai,
- Anh làm việc, em cứ yên tâm. Em đã buôn bán nhiều năm, cũng đã rõ ràng, đôi khi gióng trống khua chiêng, một nửa thực một nửa giả, vấn đề chính trị cũng vậy, không khác biệt lắm.
Tiếu Giai vui vẻ ra mặt:
- Em chỉ là thuận miệng mà hỏi, sợ anh bởi vì Ngô Tài Dương là cha vợ mác giả mà đối xử mất đi chừng mực. Em nghĩ, anh lừa dối cha vợ mác giả giúp cha vợ thật của anh, trong lòng có chút áy náy hay không?
- Không có!
Hạ Tưởng nói như đinh đóng cột,
- Chính trị là chính trị, thân tình là thân tình, ích lợi là ích lợi, nhà chính trị, nhất định phải phân được nặng nhẹ, hơn nữa Trưởng ban Ngô là một người khoan dung độ lượng, ánh mắt ông ấy cao xa, chỉ thấy trời xanh, không thấy núi cao.
Tiếu Giai cười quyến rũ:
- Anh nói cái gì là làm cái đó, dù sao ở trong mắt em, anh chính là núi cao, chính là trời xanh.
Hạ Tưởng ôm Tiếu Giai, xoay người rời đi, lấy thái độ của núi cao và bầu trời, cùng với Ngô Tài Dương tiến hành một lần va chạm trí tuệ ngang cấp.
Mà ngay khi Hạ Tưởng trên đường đi tới gặp Ngô Tài Dương, Diệp Thiên Nam thừa cơ rời khỏi thủ đô, khẩn cấp trở về Tương Giang.
Tâm tư Diệp Thiên Nam giờ phút này, không thể hình dung nổi.
Ngay từ đầu ông ta đã đối với hành trình lần này, có chút vừa lòng, bởi vì hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, mặc kệ là khắp nơi gặp hậu quả, tuy nhiên vẫn có vài nhân vật quan trọng ngầm đồng ý với ông ta, hoặc là vài Ủy viên bộ Chính trị khen ngợi ông ta, đều khiến ông ta cảm thấy vô cùng tốt bụng, rất có một ngày sẽ thăng quan tiến chức, lên như diều gặp gió.
Thậm chí khiến ông ta mơ hồ có cảm giác tự đắc, nếu không có chuyện gì bất ngờ —— bất ngờ nhỏ nhặt không tính, chỉ nói những bất ngờ lớn, nhưng sơ suất lớn tại thời kỳ hòa bình gần như không có —— ngai vàng Chủ tịch tỉnh của ông ta, là nơi mà với tay có thể chạm tới, nếu không phải thời cơ chưa tới, nói không chừng ông ta hiện tại có thể ngồi trên đó và cảm nhận một chút uy phong của Chủ tịch tỉnh.
Nhưng...
Trên thế giới sợ nhất một chữ chính là —— nhưng —— nhưng đã xảy ra sự không ngờ, là bất ngờ nhỏ không sai, hơn nữa nhìn từ ngoài vào, dường như tiền đồ của ông ta cây cột lớn cũng không đánh đổ được, nhưng Diệp Thiên Nam cũng có trái tim mãnh liệt, bởi vì có tính cảnh giác cực cao giống hắn, lập tức đã nhận ra nguy hiểm đang lặng yên tới gần!
Thậm chí có thể nói, đã gần trong gang tấc!
Lâm Hoa Kiến bị miễn chức, Diệp Thiên Nam đứng đầu.
Kỳ thật tiền đồ của Lâm Hoa Kiến khó giữ được, cũng là nằm trong dự liệu, nhưng căn cứ kinh nghiệm suy đoán của Diệp Thiên Nam, cho dù vụ án Lâm Tiểu Viễn đã kết thúc, ít nhất cũng phải ba tháng về sau mới có thể tiến hành xử lý Lâm Hoa Kiến, làm sao có chuyện Lâm Tiểu Viễn còn chưa bị kết án chính thức, Lâm Hoa Kiến đã có phương thức xử lý?
Tỉnh ủy tỉnh Tương nhanh chóng phản ứng cũng không có gì, Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng tâm tư giống nhau, đã sớm muốn bố trí Lâm Hoa kiến vào chỗ chết và thật nhanh chóng, nhưng điều làm người ta khó hiểu là ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Nếu sau khi Tỉnh ủy báo lên trên, Ủy ban Kỷ luật Trung ương lấy cớ sự thật không rõ cần điều tra rõ lý do, tạm không ý kiến phúc đáp, Tỉnh ủy bình thường cũng sẽ tôn trọng ý kiến của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, chờ Ủy ban Kỷ luật Trung ương chính thức đáp lại. Ủy ban Kỷ luật Trung ương kéo dài cho hai ba tháng là bình thường, Tỉnh ủy cũng thường sẽ kiên nhẫn chờ, người làm quan, hai ba tháng kiên nhẫn đều có thể.
Nhưng Ủy ban Kỷ luật Trung ương chẳng những nhanh chóng trả lời, hơn nữa còn phê chuẩn thỉnh cầu của tỉnh Tương, tốc độ cực nhanh, làm việc hiệu suất cao, không thể không làm cho người ta hoài nghi trong đó có nội tình gì kinh người.
Kỳ thật ở trên còn không tính là nguyên nhân căn bản khiến Diệp Thiên Nam khiếp sợ, bởi vì cho dù trình tự vượt xa bình thường, tốc độ siêu nhanh, vẫn không đến mức trầm ổn quá độ, một người kiến thức rộng rãi như ông ta biến sắc, sở dĩ khiến ông ta trong lòng vô cùng bất an chính là, bởi vì ông ta vừa mới cầu xin tha thứ với Long Gia Thành, nói là Lâm Hoa Kiến không đơn giản, nhiều năm qua vì Đảng và quốc gia cẩn trọng, không dám có một chút thả lỏng, bản thân công tác cần cù và thật thà, chưa bao giờ sai lầm, cũng chưa từng có trắc trở về cuộc sống và kinh tế, là một dấu hiệu thật là tốt.
Cho nên Ủy ban Kỷ luật Trung ương đối với vấn đề Lâm Tiểu Viễn, phải phân biệt đối xử, Lâm Hoa Kiến tất nhiên không làm tròn bổn phận dạy con không nghiêm, nhưng chỉ là một người cha không làm tròn bổn phận, không phải là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh không làm tròn bổn phận.
Diệp Thiên Nam ăn nói khéo léo, ba hoa chích choè. Long Gia Thành nghe được vô cùng để tâm, liên tục gật đầu, cuối cùng tỏ thái độ trịnh trọng, Ủy ban Kỷ luật Trung ương nhất định sẽ thận trọng đối xử với Lâm Hoa Kiến, sẽ không khiến một đồng chí tốt vì đảng vì nước bị oan uổng.
Chiếm được lời nói từ chính miệng Long Gia Thành, Diệp Thiên Nam trong lòng rất chắc chắn, vốn định ở thủ đô thêm một ngày, hoạt động lại mọi nơi một phen, làm sâu sắc cảm tình, giữ chắc cơ sở, không ngờ như một tiếng sấm nổ bên tai, Lâm Hoa kiến bị bãi miễn đến cùng!
Sao lại… thế? Sao lại… có thể!
Diệp Thiên Nam trong lòng khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi, khiếp sợ này qua đi rồi đến sợ hãi khác, Chủ nhiệm Long rõ ràng đáp ứng với ông ta sẽ bảo vệ Lâm Hoa Kiến, đường đường Ủy ban Kỷ luật Trung ương, sao lại có thể lật lọng?
Ông ta đương nhiên không dám trực tiếp hoài nghi quyền uy của Long Gia Thành, nhưng sự thật bày ra trước mắt, không khỏi không giật mình kinh hãi. Tuy nhiên nghĩ lại, mới cân nhắc ra chút ý nghĩa, Long Gia Thành chỉ đáp ứng việc thận trọng đối xử Lâm Hoa Kiến, từ đầu đến cuối không đáp ứng bất luận cái gì, chỉ có ông ta tự cho là phải vậy.
Chỉ có điều... Diệp Thiên Nam bởi vậy lập tức bừng tỉnh rất nhiều, trước tiên không đề cập tới nhân vật cấp cao đối với ông ta ủng hộ và khen ngợi như thế nào, Hạ Tưởng lại bình tĩnh tiêu diệt từng bộ phận, đầu tiên là Lâm Tiểu Viễn, sau là Lâm Hoa Kiến, bước tiếp theo, thì là ai?
Ông ta gia tăng hoạt động từ trên xuống dưới, Hạ Tưởng cũng từng bước ép sát từ đuôi đến đầu, nơi mũi kiếm hướng tới, rõ ràng chính là vị trí Chủ tịch tỉnh Yến!
Không được, không thể khiến Hạ Tưởng muốn làm gì thì làm, nếu không phía trên chắc chắn sẽ ủng hộ hắn, và lúc Diệp Địa Bắc sa lưới, chính là lúc ông ta bị thất bại.
Cha con nhà họ Lâm chính là vết xe đổ!
Nhất định phải trước khi đoạt từ Hạ Tưởng, khiến Diệp Địa Bắc hoàn toàn thu tay lại, để tránh bi kịch cha con tái diễn. Ông ta phải nhanh chóng trước khi Hạ Tưởng trở về Tương Giang, đoạt trước một bước bố cục, trước mắt chiếm lĩnh địa hình có lợi rồi nói sau.
… Diệp Thiên Nam muốn giành giật từng giây Hạ Tưởng, nhưng ông ta chỉ đoán đúng một nửa, Hạ Tưởng không chỉ từng bước ép sát từ đuôi đến đầu, mà còn giải quyết tận gốc từ trên xuống dưới, là hai bút cùng vẽ.
Thủ đô nhà họ Ngô, lần đầu tiên ngồi ở thư phòng của Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng thản nhiên cười, ở trước mặt Ngô Tài Dương tùy tính đưa ra một ngón tay...