Rất nhiều khi, chính trị không tồn tại sự chịu thua, việc thắng bại không được công bố trước, ai dám cho mình có khả năng thắng lợi. Không nhất thiết vì kiêu ngạo hay không biết gì, mà là mỗi người có một nhận thức giới hạn, đều nắm chặt lợi thế trong tay, không chịu buông tay.
Bởi vậy, Hạ Tưởng có thể hiểu vì sao Diệp Thiên Nam vội vàng rời Bắc Kinh.
Đương nhiên, hắn cũng không ngạo mạng cho rằng hắn nhất định thắng lợi, bởi vì mấy chuyện lúc này, là hắn gặp được khảo nghiệm và khiêu chiến lớn trước nay chưa từng có, thành bại như thế nào, hắn thậm chí không có một chút quyền phát ngôn, duy chỉ có một điều khiến hắn tự hào chính là, hắn có đầy đủ sự may mắn và thực lực, có thể có đủ lực lượng xuất quân, đánh yểm trợ, đào cạm bẫy, hoặc là tạo ra một cạm bẫy lớn.
Diệp Thiên Nam vội vàng trở về Tương Giang, Hạ Tưởng cũng không lo lắng gì nhiều. Bởi vì trong bốn người của tỉnh Tương, Hồ Định tuy rằng làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, còn Dương Hằng Dịch đường đườn là Công an Đảng ủy kiêm Giám đốc sở, đều là những nhân vật có cấp bậc quan trọng, thực quyền nắm trong tay, nhưng cũng không như Diệp Thiên Nam có lực ảnh hưởng rất lớn.
Bởi vì Diệp Thiên Nam có thể hình thành một hạn chế có hiệu quả đối với Trịnh Thịnh, có thể chuyện trò vui vẻ cùng Phó Tiên Phong, có thể ở trong cuộc họp hội nghị thường vụ, ngồi xuống trước mặt, là có thể khiến Trịnh Thịnh đắn đo ba phần.
Có thể khiến nhân vật số một băn khoăn, nhân vật số hai cũng nhường bước, giống như một đầu cá voi lớn, cũng đủ phân lượng phá rối nước Tương Giang.
Nói không quá khoa trương, nếu không có khoảng thời gian Diệp Thiên Nam rời khỏi Tương Giang chạy đến Bắc Kinh, nếu chẳng phải Diệp Thiên Nam được cái này mất cái khác, thì biến cố của Lĩnh Nam, hội chiến Thần Đông cùng việc Lâm Hoa Kiến bị bãi miễn, sẽ không được thuận lợi như thế.
Hạ Tưởng bình tĩnh nhận thức được chỗ đáng sợ của Diệp Thiên Nam, cũng biết rõ Diệp Thiên Nam hùng mạnh ở chỗ, không chỉ y có hậu đài kiên cố không thể phá vỡ, còn bởi vì bản thân y rất bình tĩnh, lý trí, vừa có chính trị trí tuệ siêu đẳng hơn người, mọi chuyện đều thông suốt, nếu không phải bởi vì Diệp Địa Bắc, sự tồn tại của y dường như không chê vào đâu được.
Cũng phải thừa nhận, Diệp Thiên Nam xem xét thời thế, đúng lúc trở về Tương Giang, quả thật là hành động sáng suốt, lại thể hiện ra Diệp Thiên Nam có một quyết định kịp thời, khiến Hạ Tưởng khâm phục ưu điểm sáng suốt của y.
Rất nhiều người đều không đưa ra được quyết định kịp thời, Diệp Thiên Nam có thể trong chớp mắt xoay người đi, quả thật khiến hắn âm thầm khâm phục. Bởi vì hắn nghe nói Diệp Thiên Nam còn có cơ hội gặp mặt một ủy viên thường vụ, thế mà lại bỏ cơ hội này, chứng tỏ y là người có nghị lực phi thường.
Cũng chứng minh rằng Diệp Thiên Nam đang là mối nguy của hắn
Diệp Thiên Nam lúc này quay về Tương Giang, quả thật khiến Hạ Tưởng không khỏi lo lắng, hắn không phải xem thường Trịnh Thịnh không thể khống chế được thế cục, mà hắn hiện không ở Tương Giang, Phó Tiên Phong có khả năng lần nữa bị đong đưa.
Phó Tiên Phong là một người tùy lúc đề phòng chuyện xấu, còn Trịnh Thịnh áp chế không được Phó Tiên Phong, lại đoán không ra tính cách của Phó Tiên Phong.
Nếu nói như vậy, hắn cần phải nhanh chóng trở về mới được… Nhưng trước mắt, Bắc Kinh còn có mấy chuyện cần hắn xử lý, nếu chẳng may không kịp trở về, bị Diệp Thiên Nam rỗi rãi phản thủ cũng khá đau đầu.
Khá tốt, hắn hiện tại cùng Ngô Tài Dương đàm phán, xem như sẽ tiếp tục tạo chướng ngại vật cho Diệp Thiên Nam —— có lý do tin tưởng, sự tình sẽ sáng tỏ và rõ ràng, chỉ sợ giữa hắn và Thủ tướng sẽ càng lúc càng xa.
Hạ Tưởng lo lắng thế cục Tương Giang, lo lắng Diệp Thiên Nam phản kích, ngược lại bỏ qua một nhân tố bất ngờ ảnh hưởng đến thế cục của tỉnh Tương —— Tám người đàn bà
Những người đàn bà khiến hắn vừa yêu vừa không biết làm sao, đang thay hắn mở ra thế cục thứ hai.
... Những tiếng sóng của Tương Giang, trong thư phòng của Ngô Tài Dương có thể nghe được âm thanh nổi sóng, nhưng sắc mặt của Ngô Tài Dương khá bí hiểm, đối với đề nghị của Hạ Tưởng vừa rồi, y vẫn chưa đưa ra chủ kiến.
Thư phòng của ông cụ nhà họ Ngô, Hạ Tưởng đã đến đây nhiều lần, nhưng đối với thư phòng của Ngô Tài Dương, đây là lần đầu tiên hắn bước vào. Nói đến thư phòng của Trưởng ban Tổ chức Trung ương, nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, ngoại trừ mấy đồ nội thất ra, gần như không có bất cứ đồ trang trí nào.
Ngô Tài Dương là người không quá chú ý chi tiết cuộc sống, nhưng cũng không có nghĩa rằng đối với chính trị y lại không tỉ mỉ chú ý, cùng Hạ Tưởng đối thoại, khiến trong lòng y bốn bề sóng dậy.
Mặc dù Hạ Tưởng nói chuyện súc tích, lời nói uyển chuyển, nhưng vẫn làm sáng tỏ ba mục đích. Ba mục đích, mỗi mục đích đều rất quan trọng, cho thấy dũng khí và sở thích của Hạ Tưởng thật khác người.
Sở thích có khác người hay không không sao cả, Ngô Tài Dương đã từng gặp qua một người kiêu căng ngạo mạn hơn so với Hạ Tưởng, có lòng ham muốn mà không có dũng khí là người vô học, nhưng cho dù có tính ham muốn lại có dũng khí thì phải làm thế nào đây? Không có trí tuệ vẫn là lời nói khoác.
Cho dù có ham muốn, có dũng khí, cũng có trí tuệ, nhưng không có thực lực, cũng chỉ là lý luận suông.
Hạ Tưởng trực tiếp nói thẳng ba mục đích, không nói vòng vo né tránh, thứ nhất, hy vọng nhà họ Ngô ủng hộ Cổ Thu Thật bước vào bộ Chính trị. Thứ hai, hy vọng nhà họ Ngô ủng hộ Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm Tỉnh ủy Hắc Liêu. Thứ ba, hy vọng nhà họ Ngô ngăn cản Diệp Thiên Nam nhậm chức Chủ tịch tỉnh Yến.
Cho tới lúc này, Ngô Tài Dương đều cho rằng Hạ Tưởng nói tổng thể, thức thời, cũng không đi quá giới hạn, cũng không đưa ra yêu cầu vô lý, nhưng hôm nay Hạ Tưởng mặt không đỏ tâm không dao động, trước mặt đề xuất ba điều hi vọng, y thiếu chút nữa cười ra tiếng, thiếu chút nữa chỉ vào cái mũi Hạ Tưởng chất vấn một chút — anh mà cũng muốn nhúng tay vào chuyện quốc gia đại sự, anh mà cũng dám đưa ra điều kiện với nhà họ Ngô, anh mà cũng dám ở ngay trước mặt Trưởng ban Tổ chức Trung ương trực tiếp đưa ra ba vấn đề, còn dám tỏ ra dáng vẻ định liệu mọi chuyện... Anh cho anh là ai vậy?
Ngô Tài Dương nén cơn tức giận trong lòng, nếu chẳng phải y gần đây có chút ấn tượng tốt với Hạ Tưởng, nếu chẳng phải bởi vì Hạ Tưởng hiện tại là lực lượng trung kiên của thế lực gia tộc, nếu chẳng phải Hạ Tưởng chung quy nhận được sự khen ngợi của mọi người, y nhất định sẽ đập bàn ra lệnh tiễn khách.
Bởi vì Hạ Tưởng đưa ra ba lời đề nghị, không có cái nào phù hợp với lợi ích của nhà họ Ngô.
Hạ Tưởng sư tử há miệng, giống như một người chính trị đưa ra ba điều kiện cho các bậc bề trên, cho dù hắn thay Tổng bí thư truyền lời, cũng không cần tỏ thái độ tự cao tự đại như vậy.
Ngô Tài Dương sắc mặt âm tình bất định.
Nếu nói ủng hộ Cổ Thu Thật tiến vào bộ Chính trị, ngăn cản Diệp Thiên Nam đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Yến, còn có lợi ích có thể trao đổi, có ý nghĩa thử nghiệm, vậy ủng hộ Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm Tỉnh ủy Hắc Liêu, thì Hạ Tưởng bị ấm đầu mới quyết định thế, về công, nhà họ Ngô có lý do gì để ủng hộ người của Thủ tướng? Về tư, nhà họ Ngô dựa vào cái gì ủng hộ cha vợ của Hạ Tưởng lên chức?
Không nghĩ đến Tào Vĩnh Quốc là cha vợ của Hạ Tưởng còn đỡ, vừa nghĩ tới mối quan hệ này, sắc mặt của Ngô Tài Dương hơi âm trầm một chút.
Hạ Tưởng vẫn im lặng sớm đã thâu tóm sắc mặt biến đổi của Ngô Tài Dương vào tầm mắt của hắn.
Mấy năm qua, Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương tuy không có giao tiếp nhiều với nhau, nhưng cũng không phải là tuyệt giao hẳn, nhưng hầu hết các trường hợp đều lén lút không như bình thường, gần như chưa từng ở văn phòng Trưởng ban Tổ chức Trung ương gặp qua Ngô Tài Dương để giải quyết việc. Cho nên, hắn đối với việc ở bên trong thư phòng Ngô Tài Dương, vẫn chút lạ lẫm.
Hiện tại Ngô Tài Dương, không cần xụ bộ mặt giả dối xuống, lấy thân phận là Trưởng ban Tổ chức Trung ương chỉ thị người, còn có thể tự tháo dỡ vẻ ngụy trang, với thân phận nửa công nửa tư nói chuyện với Hạ tưởng, hiệu quả sẽ hay hơn nhiều.
Cũng có thể khiến Hạ Tưởng có thể khám phá tâm tư của Ngô Tài Dương, từng bước nắm vững mọi chuyện. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Hạ Tưởng, anh ở Tương Giang gây ra sức ép khá lớn, còn ngại Tương Giang nước cạn, chẳng lẽ còn muốn nhảy sang Trung Nam Hải tung hoành sao?
Mí mắt của Ngô Tài Dương khẽ nhếch lên, trên mặt là nụ cười có như không, kỳ thật trong ánh mắt đã lộ ra sự coi thường.
Ngô Tài Dương rốt cuộc vẫn tỏ thái độ thù địch với hắn, mặc dù mấy năm gần đây chạm trán qua lại khá nhiều, ấn tượng đối với hắn ít nhiều cũng có sự thay đổi, nhưng Ngô Tài Dương đối nhân xử thế cố chấp, quan niệm thâm căn cố đế không bao giờ thay đổi, hôm nay lại nghe hắn đề xuất vượt qua lẽ thường, càng tỏ thái độ ngạo nghễ khinh miệt.
Đối với việc này, Hạ Tưởng sớm có tâm lý chuẩn bị.
Hạ Tưởng trong lòng biết rõ, tuy nói ông cụ cả đời gian nan vất vả, nắm rõ thế sự, cơ hồ như khó thuyết phục nhất, kỳ thật không phải vậy. Người đã luống tuổi, vướng bận nhiều, tâm can cũng chùng xuống, dùng thân tình để cảm hóa là kế sách hay nhất, có hiệu quả tuyệt đối. Bởi vậy, khiến ông cụ chuyển hướng, khó khăn không nhỏ, nhưng cũng không phải là không làm được
Làm người ai cũng có nhược điểm, Ngô Tài Dương cũng có. Cho nên cho dù khi đối mặt Ngô Tài Dương, áp lực không nhỏ, nhưng Hạ Tưởng vẫn duy trì thái độ thản nhiên như trước.
- Trưởng ban Ngô, đây chỉ là đề nghị của tôi, nếu ông thấy khả thi, cần đàm phán tiếp, chúng ta sẽ tiếp tục đàm phán, sự tình đối với hai bên đều có lợi, tôi cho rằng nên thử một lần.
Hạ Tưởng không bao giờ nói mà không có chuẩn bị, đối với nhược điểm tính cách của Ngô Tài Dương, hắn không dám nói hoàn toàn hiểu hết, trong lòng hắn hơi lo lắng.
Ánh mắt Ngô Tài Dương từ từ sáng lên:
- Không phải là người ngoài, có việc cứ nói thẳng ra, hiện tại lại đang ở nhà.
Lại hơi trầm ngâm,
- Tuy nhiên, tôi thấy sự tình đối với nhà họ Ngô chẳng có ích lợi gì.
Giọng điệu so với lúc nãy rất khác, giọng điệu của sự dò xét.
Hạ Tưởng ngấm ngầm cười, thái độ của Ngô Tài Dương chuyển biến cực nhanh, làm cho người ta buồn cười, nhưng kỳ thật cũng có thể lý giải, sau khi tháo mũ quan xuống, cũng có nhược điểm như người thường.
- Ba chuyện, kỳ thật mọi chuyện điều có lợi cho nhà họ Ngô, Trưởng ban Ngô nhất định trong lòng biết rõ.
Hạ Tưởng đáp.
- Có lợi hay không tôi không tính, cho nên...
Ngô Tài Dương khoát tay, hơi có chút không kiên nhẫn nói,
- Không nên thừa nước đục thả câu. Anh cần phải mượn lực lượng của người khác, anh lại không có vốn, nói thẳng, anh đang thay ai gửi lời.
- Tôi không thay ai cả, tôi chỉ nói lên quan điểm của tôi.
Hạ Tưởng đầy tự tin trả lời.
Ngô Tài Dương sắc mặt lại âm trầm:
- Hạ Tưởng, anh.. Dựa vào cái gì? Chỉ với thân phận của Ủy ban Kỷ luật tỉnh? Anh với phân lượng chỉ bằng một cấp phó? Anh đề cập đến ba chuyện, đều là chuyện quốc gia đại sự, ngay cả Ủy viên bộ Chính trị cũng quyết định không được sự tình trọng đại này.
- Tôi không có ý định quyết định cái gì ở đây cả, lại càng không ngốc đến nỗi quyết định chuyện của Quốc gia, chỉ có điều muốn cùng Trưởng ban Ngô đàm phán một sự tình mà tôi cho rằng có lợi cho hai bên, chỉ là muốn nhà họ Ngô ủng hộ đề nghị của tôi..
Giọng điệu của Hạ Tưởng vẫn thư thả như cũ.
- Vấn đề là, chính là muốn làm đòn bẩy, cũng muốn có đủ độ cứng mới được, chỉ tiếc, Hạ Tưởng, anh đã không đủ tiêu chuẩn để hành động như một điểm tựa. Anh không có nguồn vốn.
Ngô Tài Dương rốt cục cười lạnh.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, rốt cục đợi cho Trưởng ban Ngô cười lạnh, hắn liền cười đến vươn một ngón tay:
- Trưởng ban Ngô, tôi có tiền, tuy rằng không nhiều lắm, tuy nhiên phỏng chừng cũng đủ, 10 tỷ... Có đủ hay không? Đương nhiên, tôi nói là đô la Mỹ.
Vẻ mặt Hạ Tưởng biểu lộ sự nham hiểm và gian ác, còn có chút đắc ý cười xấu xa.
Rất nhiều khi, chính trị không tồn tại sự chịu thua, việc thắng bại không được công bố trước, ai dám cho mình có khả năng thắng lợi. Không nhất thiết vì kiêu ngạo hay không biết gì, mà là mỗi người có một nhận thức giới hạn, đều nắm chặt lợi thế trong tay, không chịu buông tay.
Bởi vậy, Hạ Tưởng có thể hiểu vì sao Diệp Thiên Nam vội vàng rời Bắc Kinh.
Đương nhiên, hắn cũng không ngạo mạng cho rằng hắn nhất định thắng lợi, bởi vì mấy chuyện lúc này, là hắn gặp được khảo nghiệm và khiêu chiến lớn trước nay chưa từng có, thành bại như thế nào, hắn thậm chí không có một chút quyền phát ngôn, duy chỉ có một điều khiến hắn tự hào chính là, hắn có đầy đủ sự may mắn và thực lực, có thể có đủ lực lượng xuất quân, đánh yểm trợ, đào cạm bẫy, hoặc là tạo ra một cạm bẫy lớn.
Diệp Thiên Nam vội vàng trở về Tương Giang, Hạ Tưởng cũng không lo lắng gì nhiều. Bởi vì trong bốn người của tỉnh Tương, Hồ Định tuy rằng làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, còn Dương Hằng Dịch đường đườn là Công an Đảng ủy kiêm Giám đốc sở, đều là những nhân vật có cấp bậc quan trọng, thực quyền nắm trong tay, nhưng cũng không như Diệp Thiên Nam có lực ảnh hưởng rất lớn.
Bởi vì Diệp Thiên Nam có thể hình thành một hạn chế có hiệu quả đối với Trịnh Thịnh, có thể chuyện trò vui vẻ cùng Phó Tiên Phong, có thể ở trong cuộc họp hội nghị thường vụ, ngồi xuống trước mặt, là có thể khiến Trịnh Thịnh đắn đo ba phần.
Có thể khiến nhân vật số một băn khoăn, nhân vật số hai cũng nhường bước, giống như một đầu cá voi lớn, cũng đủ phân lượng phá rối nước Tương Giang.
Nói không quá khoa trương, nếu không có khoảng thời gian Diệp Thiên Nam rời khỏi Tương Giang chạy đến Bắc Kinh, nếu chẳng phải Diệp Thiên Nam được cái này mất cái khác, thì biến cố của Lĩnh Nam, hội chiến Thần Đông cùng việc Lâm Hoa Kiến bị bãi miễn, sẽ không được thuận lợi như thế.
Hạ Tưởng bình tĩnh nhận thức được chỗ đáng sợ của Diệp Thiên Nam, cũng biết rõ Diệp Thiên Nam hùng mạnh ở chỗ, không chỉ y có hậu đài kiên cố không thể phá vỡ, còn bởi vì bản thân y rất bình tĩnh, lý trí, vừa có chính trị trí tuệ siêu đẳng hơn người, mọi chuyện đều thông suốt, nếu không phải bởi vì Diệp Địa Bắc, sự tồn tại của y dường như không chê vào đâu được.
Cũng phải thừa nhận, Diệp Thiên Nam xem xét thời thế, đúng lúc trở về Tương Giang, quả thật là hành động sáng suốt, lại thể hiện ra Diệp Thiên Nam có một quyết định kịp thời, khiến Hạ Tưởng khâm phục ưu điểm sáng suốt của y.
Rất nhiều người đều không đưa ra được quyết định kịp thời, Diệp Thiên Nam có thể trong chớp mắt xoay người đi, quả thật khiến hắn âm thầm khâm phục. Bởi vì hắn nghe nói Diệp Thiên Nam còn có cơ hội gặp mặt một ủy viên thường vụ, thế mà lại bỏ cơ hội này, chứng tỏ y là người có nghị lực phi thường.
Cũng chứng minh rằng Diệp Thiên Nam đang là mối nguy của hắn
Diệp Thiên Nam lúc này quay về Tương Giang, quả thật khiến Hạ Tưởng không khỏi lo lắng, hắn không phải xem thường Trịnh Thịnh không thể khống chế được thế cục, mà hắn hiện không ở Tương Giang, Phó Tiên Phong có khả năng lần nữa bị đong đưa.
Phó Tiên Phong là một người tùy lúc đề phòng chuyện xấu, còn Trịnh Thịnh áp chế không được Phó Tiên Phong, lại đoán không ra tính cách của Phó Tiên Phong.
Nếu nói như vậy, hắn cần phải nhanh chóng trở về mới được… Nhưng trước mắt, Bắc Kinh còn có mấy chuyện cần hắn xử lý, nếu chẳng may không kịp trở về, bị Diệp Thiên Nam rỗi rãi phản thủ cũng khá đau đầu.
Khá tốt, hắn hiện tại cùng Ngô Tài Dương đàm phán, xem như sẽ tiếp tục tạo chướng ngại vật cho Diệp Thiên Nam —— có lý do tin tưởng, sự tình sẽ sáng tỏ và rõ ràng, chỉ sợ giữa hắn và Thủ tướng sẽ càng lúc càng xa.
Hạ Tưởng lo lắng thế cục Tương Giang, lo lắng Diệp Thiên Nam phản kích, ngược lại bỏ qua một nhân tố bất ngờ ảnh hưởng đến thế cục của tỉnh Tương —— Tám người đàn bà
Những người đàn bà khiến hắn vừa yêu vừa không biết làm sao, đang thay hắn mở ra thế cục thứ hai.
... Những tiếng sóng của Tương Giang, trong thư phòng của Ngô Tài Dương có thể nghe được âm thanh nổi sóng, nhưng sắc mặt của Ngô Tài Dương khá bí hiểm, đối với đề nghị của Hạ Tưởng vừa rồi, y vẫn chưa đưa ra chủ kiến.
Thư phòng của ông cụ nhà họ Ngô, Hạ Tưởng đã đến đây nhiều lần, nhưng đối với thư phòng của Ngô Tài Dương, đây là lần đầu tiên hắn bước vào. Nói đến thư phòng của Trưởng ban Tổ chức Trung ương, nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, ngoại trừ mấy đồ nội thất ra, gần như không có bất cứ đồ trang trí nào.
Ngô Tài Dương là người không quá chú ý chi tiết cuộc sống, nhưng cũng không có nghĩa rằng đối với chính trị y lại không tỉ mỉ chú ý, cùng Hạ Tưởng đối thoại, khiến trong lòng y bốn bề sóng dậy.
Mặc dù Hạ Tưởng nói chuyện súc tích, lời nói uyển chuyển, nhưng vẫn làm sáng tỏ ba mục đích. Ba mục đích, mỗi mục đích đều rất quan trọng, cho thấy dũng khí và sở thích của Hạ Tưởng thật khác người.
Sở thích có khác người hay không không sao cả, Ngô Tài Dương đã từng gặp qua một người kiêu căng ngạo mạn hơn so với Hạ Tưởng, có lòng ham muốn mà không có dũng khí là người vô học, nhưng cho dù có tính ham muốn lại có dũng khí thì phải làm thế nào đây? Không có trí tuệ vẫn là lời nói khoác.
Cho dù có ham muốn, có dũng khí, cũng có trí tuệ, nhưng không có thực lực, cũng chỉ là lý luận suông.
Hạ Tưởng trực tiếp nói thẳng ba mục đích, không nói vòng vo né tránh, thứ nhất, hy vọng nhà họ Ngô ủng hộ Cổ Thu Thật bước vào bộ Chính trị. Thứ hai, hy vọng nhà họ Ngô ủng hộ Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm Tỉnh ủy Hắc Liêu. Thứ ba, hy vọng nhà họ Ngô ngăn cản Diệp Thiên Nam nhậm chức Chủ tịch tỉnh Yến.
Cho tới lúc này, Ngô Tài Dương đều cho rằng Hạ Tưởng nói tổng thể, thức thời, cũng không đi quá giới hạn, cũng không đưa ra yêu cầu vô lý, nhưng hôm nay Hạ Tưởng mặt không đỏ tâm không dao động, trước mặt đề xuất ba điều hi vọng, y thiếu chút nữa cười ra tiếng, thiếu chút nữa chỉ vào cái mũi Hạ Tưởng chất vấn một chút — anh mà cũng muốn nhúng tay vào chuyện quốc gia đại sự, anh mà cũng dám đưa ra điều kiện với nhà họ Ngô, anh mà cũng dám ở ngay trước mặt Trưởng ban Tổ chức Trung ương trực tiếp đưa ra ba vấn đề, còn dám tỏ ra dáng vẻ định liệu mọi chuyện... Anh cho anh là ai vậy?
Ngô Tài Dương nén cơn tức giận trong lòng, nếu chẳng phải y gần đây có chút ấn tượng tốt với Hạ Tưởng, nếu chẳng phải bởi vì Hạ Tưởng hiện tại là lực lượng trung kiên của thế lực gia tộc, nếu chẳng phải Hạ Tưởng chung quy nhận được sự khen ngợi của mọi người, y nhất định sẽ đập bàn ra lệnh tiễn khách.
Bởi vì Hạ Tưởng đưa ra ba lời đề nghị, không có cái nào phù hợp với lợi ích của nhà họ Ngô.
Hạ Tưởng sư tử há miệng, giống như một người chính trị đưa ra ba điều kiện cho các bậc bề trên, cho dù hắn thay Tổng bí thư truyền lời, cũng không cần tỏ thái độ tự cao tự đại như vậy.
Ngô Tài Dương sắc mặt âm tình bất định.
Nếu nói ủng hộ Cổ Thu Thật tiến vào bộ Chính trị, ngăn cản Diệp Thiên Nam đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Yến, còn có lợi ích có thể trao đổi, có ý nghĩa thử nghiệm, vậy ủng hộ Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm Tỉnh ủy Hắc Liêu, thì Hạ Tưởng bị ấm đầu mới quyết định thế, về công, nhà họ Ngô có lý do gì để ủng hộ người của Thủ tướng? Về tư, nhà họ Ngô dựa vào cái gì ủng hộ cha vợ của Hạ Tưởng lên chức?
Không nghĩ đến Tào Vĩnh Quốc là cha vợ của Hạ Tưởng còn đỡ, vừa nghĩ tới mối quan hệ này, sắc mặt của Ngô Tài Dương hơi âm trầm một chút.
Hạ Tưởng vẫn im lặng sớm đã thâu tóm sắc mặt biến đổi của Ngô Tài Dương vào tầm mắt của hắn.
Mấy năm qua, Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương tuy không có giao tiếp nhiều với nhau, nhưng cũng không phải là tuyệt giao hẳn, nhưng hầu hết các trường hợp đều lén lút không như bình thường, gần như chưa từng ở văn phòng Trưởng ban Tổ chức Trung ương gặp qua Ngô Tài Dương để giải quyết việc. Cho nên, hắn đối với việc ở bên trong thư phòng Ngô Tài Dương, vẫn chút lạ lẫm.
Hiện tại Ngô Tài Dương, không cần xụ bộ mặt giả dối xuống, lấy thân phận là Trưởng ban Tổ chức Trung ương chỉ thị người, còn có thể tự tháo dỡ vẻ ngụy trang, với thân phận nửa công nửa tư nói chuyện với Hạ tưởng, hiệu quả sẽ hay hơn nhiều.
Cũng có thể khiến Hạ Tưởng có thể khám phá tâm tư của Ngô Tài Dương, từng bước nắm vững mọi chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Hạ Tưởng, anh ở Tương Giang gây ra sức ép khá lớn, còn ngại Tương Giang nước cạn, chẳng lẽ còn muốn nhảy sang Trung Nam Hải tung hoành sao?
Mí mắt của Ngô Tài Dương khẽ nhếch lên, trên mặt là nụ cười có như không, kỳ thật trong ánh mắt đã lộ ra sự coi thường.
Ngô Tài Dương rốt cuộc vẫn tỏ thái độ thù địch với hắn, mặc dù mấy năm gần đây chạm trán qua lại khá nhiều, ấn tượng đối với hắn ít nhiều cũng có sự thay đổi, nhưng Ngô Tài Dương đối nhân xử thế cố chấp, quan niệm thâm căn cố đế không bao giờ thay đổi, hôm nay lại nghe hắn đề xuất vượt qua lẽ thường, càng tỏ thái độ ngạo nghễ khinh miệt.
Đối với việc này, Hạ Tưởng sớm có tâm lý chuẩn bị.
Hạ Tưởng trong lòng biết rõ, tuy nói ông cụ cả đời gian nan vất vả, nắm rõ thế sự, cơ hồ như khó thuyết phục nhất, kỳ thật không phải vậy. Người đã luống tuổi, vướng bận nhiều, tâm can cũng chùng xuống, dùng thân tình để cảm hóa là kế sách hay nhất, có hiệu quả tuyệt đối. Bởi vậy, khiến ông cụ chuyển hướng, khó khăn không nhỏ, nhưng cũng không phải là không làm được
Làm người ai cũng có nhược điểm, Ngô Tài Dương cũng có. Cho nên cho dù khi đối mặt Ngô Tài Dương, áp lực không nhỏ, nhưng Hạ Tưởng vẫn duy trì thái độ thản nhiên như trước.
- Trưởng ban Ngô, đây chỉ là đề nghị của tôi, nếu ông thấy khả thi, cần đàm phán tiếp, chúng ta sẽ tiếp tục đàm phán, sự tình đối với hai bên đều có lợi, tôi cho rằng nên thử một lần.
Hạ Tưởng không bao giờ nói mà không có chuẩn bị, đối với nhược điểm tính cách của Ngô Tài Dương, hắn không dám nói hoàn toàn hiểu hết, trong lòng hắn hơi lo lắng.
Ánh mắt Ngô Tài Dương từ từ sáng lên:
- Không phải là người ngoài, có việc cứ nói thẳng ra, hiện tại lại đang ở nhà.
Lại hơi trầm ngâm,
- Tuy nhiên, tôi thấy sự tình đối với nhà họ Ngô chẳng có ích lợi gì.
Giọng điệu so với lúc nãy rất khác, giọng điệu của sự dò xét.
Hạ Tưởng ngấm ngầm cười, thái độ của Ngô Tài Dương chuyển biến cực nhanh, làm cho người ta buồn cười, nhưng kỳ thật cũng có thể lý giải, sau khi tháo mũ quan xuống, cũng có nhược điểm như người thường.
- Ba chuyện, kỳ thật mọi chuyện điều có lợi cho nhà họ Ngô, Trưởng ban Ngô nhất định trong lòng biết rõ.
Hạ Tưởng đáp.
- Có lợi hay không tôi không tính, cho nên...
Ngô Tài Dương khoát tay, hơi có chút không kiên nhẫn nói,
- Không nên thừa nước đục thả câu. Anh cần phải mượn lực lượng của người khác, anh lại không có vốn, nói thẳng, anh đang thay ai gửi lời.
- Tôi không thay ai cả, tôi chỉ nói lên quan điểm của tôi.
Hạ Tưởng đầy tự tin trả lời.
Ngô Tài Dương sắc mặt lại âm trầm:
- Hạ Tưởng, anh.. Dựa vào cái gì? Chỉ với thân phận của Ủy ban Kỷ luật tỉnh? Anh với phân lượng chỉ bằng một cấp phó? Anh đề cập đến ba chuyện, đều là chuyện quốc gia đại sự, ngay cả Ủy viên bộ Chính trị cũng quyết định không được sự tình trọng đại này.
- Tôi không có ý định quyết định cái gì ở đây cả, lại càng không ngốc đến nỗi quyết định chuyện của Quốc gia, chỉ có điều muốn cùng Trưởng ban Ngô đàm phán một sự tình mà tôi cho rằng có lợi cho hai bên, chỉ là muốn nhà họ Ngô ủng hộ đề nghị của tôi..
Giọng điệu của Hạ Tưởng vẫn thư thả như cũ.
- Vấn đề là, chính là muốn làm đòn bẩy, cũng muốn có đủ độ cứng mới được, chỉ tiếc, Hạ Tưởng, anh đã không đủ tiêu chuẩn để hành động như một điểm tựa. Anh không có nguồn vốn.
Ngô Tài Dương rốt cục cười lạnh.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, rốt cục đợi cho Trưởng ban Ngô cười lạnh, hắn liền cười đến vươn một ngón tay:
- Trưởng ban Ngô, tôi có tiền, tuy rằng không nhiều lắm, tuy nhiên phỏng chừng cũng đủ, 10 tỷ... Có đủ hay không? Đương nhiên, tôi nói là đô la Mỹ.
Vẻ mặt Hạ Tưởng biểu lộ sự nham hiểm và gian ác, còn có chút đắc ý cười xấu xa.