Hai chuyện, một chuyện nằm trong dự liệu, một chuyện khác, ít nhiều nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng.
Chuyện thứ nhất là sự tình xảy ra ở Hoài Dương.
Thái Giang Vĩ sau khi bị bắt, đầu tiên chỉ là nhận trách nhiệm tội đã gây ra là áp bức người chết, theo sự tiến triển của vụ án, Cục công an thành phố và Ủy ban kỷ luật tỉnh kết hợp phá án, nhiều vấn đề của Thái Giang Vĩ - nổi lên mặt nước.
Ở trước thế công và bằng chứng hùng mạnh, phòng tuyến tâm lý của Thái Giang Vĩ sụp đổ, giải thích rất nhiều sự thật, khai ra ở thành phố Hoài Dương không ít cán bộ Đảng và chính quyền, đồng thời vụ việc cầu Hoài Dương sụp đổ bởi, chuyện cũ nhắc lại, liên quan tới Lâm Tiểu Viễn, Hồ Quân Do và Diệp Địa Bắc, Dương Diêu Nhi.
Cũng có người có gì đó, sau khi đều cho rằng Thái Giang Vĩ đớn hèn mạnh miệng lớn tiếng, gào khóc, còn cắn lại Hồ Định!
Sự tình liền lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, bay lên độ cao chính trị.
Đương nhiên, lời nói của Thái Giang Vĩ sẽ không lọt ra bên ngoài. Nhưng nếu liên tưởng đến hiện tại toàn bộ Ủy ban Kỷ luật bị Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh khống chế, vấn đề của Hồ Định cho dù áp chế, dự đoán cũng có thể thông qua con đường nòa đó truyền đến tai ông ta.
Vì thế, những người gần Phó Chủ tịch Hồ vài ngày gần đây phát hiện, Phó Chủ tịch Hồ tâm tình đặc biệt không tốt, thường xuyên vô duyên vô cớ phát hỏa, hơn nữa còn dọa người trong cơn tức.
Nếu chỉ một mình Thái Giang Vĩ không đủ để châm ngoài cho hội chiến Hoài Dương, nhưng sự tình xảy ra không ngờ, Ninh Nghị - một nhà thầu cầu Hoài Dương sau khi lẩn trốn nửa năm, đột nhiên về cục Công an thành phố Tương Giang tự thú.
Ninh Nghị đầu thú, trở thành một gốc rạ cuối cùng của Trịnh Thịnh luôn muốn dẫn phát hội chiến Hoài Dương.
Bởi vì Ninh Nghị cắn rứt lương tâm, cảm thấy hổ thẹn đối với dân chúng vô tội bỏ mạng, toàn bộ thép của cầu Hoài Dương đều do y cung cấp, chỉ số tiêu chuẩn kỹ thuật thép đều nhỏ hơn 1 đến 2 số so với quy định.
Nhưng không phải do ông ta, là bên thu mua chủ động đề xuất giảm bớt chất lượng thép, ông ta chỉ phụ trách cung cấp, không có quyền dùng loại thép nào.
Ninh Nghị còn khai ra ông ta để trúng thầu, sự thực lần lượt đút lót cho Bí thư thành phố Hoài Dương và Phó thị trưởng thường trực, số tiền đút lót trên triệu tệ.
Ninh Nghị nhận tội, đã tiến thêm một bước trong việc kích thích Thái Giang Vĩ vì có biểu hiện lập công, cũng đã đem rất nhiều tin tức quan trường Hoài Dương tung ra ngoài, Trịnh Thịnh cuối cùng quyết định xử lý Hoài Dương.
Hội chiến Thần Đông khiến Trịnh Thịnh có tiếng tăm lẫy lừng, được điểm danh khen ngợi trong mấy hội nghị của Trung ương và Ủy ban kỷ luật Trung ương, Tổng bí thư cũng ở trường hợp khác, hai lần nhắc tới công tác chống tham nhũng ở Thần Đông được nhân dân quan tâm sâu sắc, là một cơn lốc chống tham nhũng có ý nghĩa sâu xa.
Nếu mượn gió xuân của hội chiến Thần Đông, tiếp tục cho thành phố sau, thành tích mà tỉnh Tương dành được trên vấn đề chống tham nhũng, sẽ vượt qua tỉnh Sở, mà Trịnh Thịnh làm Bí thư, cũng ghi chép thêm vào lịch sử của tỉnh Tương một chiến tích rất lớn.
Bởi vậy, Diệp Thiên Nam vừa về đến Tỉnh ủy, ngay cả khi khuôn mặt cũng chưa kịp rửa, liền nhận được thông báo tổ chức hội nghị công việc Bí thư - Trịnh Thịnh tặng ông ta một phần đại lễ, muốn phát động hội chiến Hoài Dương.
Diệp Thiên Nam bị đánh một đòn trở tay không kịp.
Vốn định đề xuất không đồng ý, nhưng muốn xâm nhập để hiểu biết một chút tình huống mà quyết định, nhưng Trịnh Thịnh không cho ông ta cơ hội kéo dài, công bố Ủy ban Kỷ luật đã nắm giữ được chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ chờ Hạ Tưởng đến sẽ áp dụng hành động. Trước khi hành động, mời các đồng chí nghiêm khắc giữ bí mật theo quy định.
Diệp Thiên Nam vô cùng buồn bực, hội nghị công việc Bí thư tuy rằng không có Hạ Tưởng tham gia, nhưng Thương Giang đại biểu cho Ủy ban Kỷ luật tham dự, hiển nhiên là ra sức ủng hộ lập trường của Trịnh Thịnh, mà Phó Tiên Phong cũng cam chịu, nếu mà chỉ mình ông ta phản đối, thì thật chướng mắt.
Vừa trở về, thế cục Tỉnh ủy vừa rồi vẫn hiểu không quá sâu, liền mạo muội phản đối cũng không tốt lắm, Diệp Thiên Nam đành phải cố mà làm như đáp ứng nhưng trong lòng vẫn vô cùng không thoải mái, tương đương với bị Trịnh Thịnh đánh một đòn.
Nhưng mà, sự tình phía sau còn khiến ông ta càng không thoải mái.
Vừa mới trở lại phòng làm việc, mấy chiếc điện thoại trên bàn Diệp Thiên Nam liền vang liên tiếp, tiếng chuông rất chói tai, khiến cho ông ta phá lệ bực bội.
Vừa thấy một trong số đó là điện thoại có đường dây riêng tới quân khu, hắn trong lòng căng thẳng, lại xảy ra chuyện gì? Vội giơ tay nhận điện thoại, bên trong truyền đến tiếng thở hổn hển:
- Phó Bí thư Diệp, anh cũng đã về rồi... Nói cho anh một tin tức rất xấu, lại một thuyền dầu bị bắt giữ!
Cái gì?
Diệp Thiên Nam bỗng nhiên biến đổi sắc mặt!
Quá đáng, rất quá đáng. Một lần còn được, không ngờ lại bắt lần nữa, thực muốn tạo phản sao?
Vụ bắt thuyền lần trước, cuối cùng quan tòa vẫn đánh tới Quân ủy, Quân ủy mỗi bên đánh năm mươi, xem như không giải quyết được gì. Kỳ thật Diệp Nam Thiên biết rõ, đối phương đã thắng một ván nhỏ, bởi vì thuyền không thả, người đã bắt, dầu tịch thu.
Nhưng thắng bại một thuyền dầu chưa nói lên điều gì, cũng không nhất định sẽ chứng minh đối phương có lực lượng đè đầu cưỡi cổ, ai ngờ ở lần trước sự tình còn chưa hoàn toàn kết thúc, đối phương lại liều lĩnh, bắt giữ lần nữa…Kết thù lớn rồi.
Cũng chứng minh được một điều, đối phương không hề sợ hãi, không chịu để yên.
Thật to gan, sau khi lên tiếng, còn dám như thế, Diệp Thiên Nam cũng không phải là người mới bước vào quan trường, liền biết, e rằng đòng thời vào lúc Tổng bí thư ở các tỉnh phối hợp thay đổi nhân sự, trong quân đội điều động cũng dày đặc, vừa muốn có người lên có người xuống, có người thăng quan phát tài, có người xui xẻo ngã ngựa.
Nghĩ lại, Diệp Thiên Nam lại kết luận, Hạ Tưởng, thật sự là một thanh kiếm sắc, một cây súng trường, toàn bộ sự việc đều do hắn dựng lên! Nếu không phải hắn từ giữa khơi mào, tỉnh Tương, làm sao tỉnh Tương lại liên tiếp xuất hiện nhiều sự kiện như vậy?
Hơn nữa còn toàn những sự việc về quân đội và địa phương.
Chẳng lẽ, Hạ Tưởng thật sự là chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định?
Diệp Thiên Nam đột nhiên đấm mạnh xuống bàn, nếu có một ngày khiến ông ta phát hiện Hạ Tưởng sau lưng ngăn cản ông ta đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Yến, ông ta dù không dùng hết thảy thủ đoạn, cũng phải khiến Hạ Tưởng nếm mùi đau khổ.
Tuy nhiên Diệp Thiên Nam lại nghĩ, Diệp Địa Bắc tại sao không nghe lời ông ta mà thu tay lại, ngược lại lại tiến thêm một thuyền dầu, là đạo lý gì?
... Sự tình xảy ra ở Hoài Dương và Lĩnh Nam lại gây xáo trộn, hai chuyện kẻ trước người sau, lại khuấy động nước Tương Giang, cũng khiến Hạ Tưởng trước khi trở về, vốn còn muốn gặp mặt lão Cổ lần nữa, chỉ có thể để lần sau hãy nói.
Nhưng cũng đã nói chuyện điện thoại rất lâu với lão Cổ.
- Hứa Quan Hoa, Đỗ Tử An, Hạ Bạc Viễn, cậu đều đã gặp qua, mạng lưới quan hệ của tôi cậu đã tận dụng triệt để, khi nào tôi nhắm mắt cũng thấy an tâm.
Đỗ Tử An so với Hứa Quan Hoa lý lịch kinh nghiệm sâu hơn, cấp bậc cũng cao, nhưng lão Cổ lại đem Hứa Quan Hoa xếp đầu tiên, có thể thấy được về cảm nhận của ông ta, Hứa Quan Hoa tiền đồ rộng mở hơn.
Hạ Tưởng biết rằng, lão Cổ nói đùa, với thành tựu của cả một đời chinh chiến của ông ta, trong quân khẳng định không chỉ ảnh hưởng tới vài thiếu tướng, trung tướng và đại tướng e là cũng có, trong Quân ủy Trung ương, cũng sẽ có người thân của ông ta.
- Trước khi tôi chưa quen biết mấy vị Đại tướng, Trung tướng, ông nhất định phải sống lâu trăm tuổi.
Hạ Tưởng nói nửa đùa nửa thật.
- Ha ha, nói như vậy, ta còn phải sống lâu thêm vài năm nữa sao?
Lão Cổ vui vẻ mỉm cười, tuy nói người đã có tuổi không còn màng danh lợi, nhưng vẫn hy vọng lời nói của mình còn chút trọng lượng, lão Cổ cũng không phải ngoại lệ.
- Lão Cổ, ngài bảo biến cố Lĩnh Nam cuối cùng sẽ giải quyết như thế nào?
Hạ Tưởng chỉ biết, lão Cổ vẫn quan tâm chuyện này, bởi vì chuyện này và Cổ Ngọc có liên quan.
- Nghe nói lại bắt giữ lần nữa?
Lão Cổ giọng điệu rất nhạt, nói,
- Một lần thì cũng xem như thôi, lặp đi lặp lại nhiều lần, thì quá đáng rồi, cuối cùng không trừng trị một hai người, kỷ luật quân đội sẽ bị chê cười.
Hạ Tưởng nghe rõ ràng, mỉm cười:
- Tôi sẽ nói với Cổ Ngọc điều tốt này.
- Cổ Ngọc là chuyện nhỏ, nó làm cho người ta bớt lo, ngược lại là cậu lại không làm cho ta bớt lo.
Lão Cổ còn nói,
- Có một việc ta thật sự muốn nhắc nhở cậu một chút...
Đang lúc Hạ Tưởng chăm chú lắng nghe, lão Cổ lại không nói:
- Thôi đi, không nói nữa, cậu tự mình suy nghĩ nhiều chút, tự giải quyết cho tốt đi.
Từ khi nào lão Cổ cũng trở nên không quả quyết? Rốt cuộc là chuyện gì khiến ông cũng khó nói ra?
Hạ Tưởng nghĩ trên đường đi, về tới Tương Giang, vừa mới xuống máy bay liền nhận được điện thoại của Mai Hiểu Lâm.
- Anh ở thủ đô thế nào mà không quay về? Không biết Tương Giang có một đám phụ nữ đang đợi anh sao?
Mở đầu liền trêu chọc Hạ Tưởng một câu, khiến Hạ Tưởng không biết chống đỡ kiểu gì, rồi Mai Hiểu Lâm lại ha hả cười, nói đến chính sự,
- Chú bảo gọi anh để liên hệ một chút, nói là có việc gấp.
Mai Thái Bình tìm hắn có việc gấp gì? Hạ Tưởng cũng không thèm nói thêm gì với Mai Hiểu Lâm, liền lập tức gọi điện cho Mai Thái Bình.
- Chủ nhiệm Hạ, cậu ở thủ đô hoạt động lâu như vậy, mà cũng không nói với tôi một tiếng, có phải không đủ thú vị?
Mai Thái Bình cũng không có hỏi thăm, mở đầu ngay bằng một câu nghi vấn.
Hạ Tưởng hiểu Mai Thái Bình ám chỉ điều gì, ha hả cười:
- Tuy nói cử hiền bất tị thân (chọn hiền tài không cần tránh người thân của mình), nhưng Tào Vĩnh Quốc dù sao cũng là cha vợ.
- Tôi và Chủ tịch tỉnh Tào có quen biết, rất hiểu cách đối nhân xử thế của ông ta, vừa rồi vừa khéo Khâu Tự Phong gọi điện thoại, chúng tôi nhất trí cho rằng, Chủ tịch tỉnh Tào hẳn là đi theo hướng cương vị công tác trọng yếu hơn.
Nhà họ Mai giành tỏ thái độ trước nhà họ Khâu? Khẳng định là sự tình xảy ra biến cố ở chỗ nào đó, Hạ Tưởng không kịp nghĩ kỹ, trước hết tạ ơn qua Mai Thái Bình:
- Cháu thay cha vợ cảm ơn Chủ tịch Mai và Tự Phong.
- Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, quá khách khí là người ngoài rồi.
Mai Thái Bình ý tứ, không nói nhiều nữa,
- Tôi sẽ không gọi điện thoại tới Chủ tịch tỉnh Tào nữa, gần đây bận...
Bận chẳng qua chỉ là một lý do, chủ yếu là Mai Thái Bình muốn hắn mang ơn, mà không cần nhạc phụ phải nhớ.
Vừa về đến Tỉnh ủy, Hạ Tưởng vừa vào văn phòng, còn chưa ngồi xuống, liền thấy Phó Tiên Phong cười nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.
Chue nhiệm Hạ, khí sắc không tồi, hành trình tới thủ đô, hẳn là thu hoạch rất khá?
Phó Tiên Phong mở đầu bằng một câu ném đá dò đường.
- Hội nghị Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cũng coi như có chút thu hoạch.
Hạ Tưởng biết rằng Phó Tiên Phong nhất định có việc, liền đứng lên nghênh đón,
- Mời Chủ tịch tỉnh Phó ngồi.
Phó Tiên Phong khoát tay:
- Không ngồi nữa, tôi đến để nói một sự kiện, thay tôi hỏi thăm Chủ tịch tỉnh Tào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trong bốn nhà, liên tiếp có ba nhà tỏ thái độ ủng hộ Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là một mắt xích nào đó, đã được thông.
Hạ Tưởng thậm chí còn chưa kịp chủ động gọi điện thoại hỏi một chút, đã xảy ra sự tình gì, điện thoại trên bàn đúng lúc vang lên, là điện thoại từ thủ đô.
Hạ Tưởng chợt nghe một tin khiến hắn khiếp sợ:
- Lần lượt bổ sung đề danh Ủy viên bộ Chính trị, buổi chiều mời dự họp hội nghị lần đầu tiên.
Ván đầu tiên của Trung ương… đã bắt đầu rồi.
Vừa buông điện thoại, thư ký số một của Tỉnh ủy Đồng Phàm vẻ mặt ý cười gõ cửa tiến vào, tự mình đến mời Hạ Tưởng:
- Chủ nhiệm Hạ, Bí thư Trịnh mời ngài qua một chút.
Ván thứ ba của tỉnh Tương, bắt đầu rồi!
Hai chuyện, một chuyện nằm trong dự liệu, một chuyện khác, ít nhiều nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng.
Chuyện thứ nhất là sự tình xảy ra ở Hoài Dương.
Thái Giang Vĩ sau khi bị bắt, đầu tiên chỉ là nhận trách nhiệm tội đã gây ra là áp bức người chết, theo sự tiến triển của vụ án, Cục công an thành phố và Ủy ban kỷ luật tỉnh kết hợp phá án, nhiều vấn đề của Thái Giang Vĩ - nổi lên mặt nước.
Ở trước thế công và bằng chứng hùng mạnh, phòng tuyến tâm lý của Thái Giang Vĩ sụp đổ, giải thích rất nhiều sự thật, khai ra ở thành phố Hoài Dương không ít cán bộ Đảng và chính quyền, đồng thời vụ việc cầu Hoài Dương sụp đổ bởi, chuyện cũ nhắc lại, liên quan tới Lâm Tiểu Viễn, Hồ Quân Do và Diệp Địa Bắc, Dương Diêu Nhi.
Cũng có người có gì đó, sau khi đều cho rằng Thái Giang Vĩ đớn hèn mạnh miệng lớn tiếng, gào khóc, còn cắn lại Hồ Định!
Sự tình liền lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, bay lên độ cao chính trị.
Đương nhiên, lời nói của Thái Giang Vĩ sẽ không lọt ra bên ngoài. Nhưng nếu liên tưởng đến hiện tại toàn bộ Ủy ban Kỷ luật bị Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh khống chế, vấn đề của Hồ Định cho dù áp chế, dự đoán cũng có thể thông qua con đường nòa đó truyền đến tai ông ta.
Vì thế, những người gần Phó Chủ tịch Hồ vài ngày gần đây phát hiện, Phó Chủ tịch Hồ tâm tình đặc biệt không tốt, thường xuyên vô duyên vô cớ phát hỏa, hơn nữa còn dọa người trong cơn tức.
Nếu chỉ một mình Thái Giang Vĩ không đủ để châm ngoài cho hội chiến Hoài Dương, nhưng sự tình xảy ra không ngờ, Ninh Nghị - một nhà thầu cầu Hoài Dương sau khi lẩn trốn nửa năm, đột nhiên về cục Công an thành phố Tương Giang tự thú.
Ninh Nghị đầu thú, trở thành một gốc rạ cuối cùng của Trịnh Thịnh luôn muốn dẫn phát hội chiến Hoài Dương.
Bởi vì Ninh Nghị cắn rứt lương tâm, cảm thấy hổ thẹn đối với dân chúng vô tội bỏ mạng, toàn bộ thép của cầu Hoài Dương đều do y cung cấp, chỉ số tiêu chuẩn kỹ thuật thép đều nhỏ hơn 1 đến 2 số so với quy định.
Nhưng không phải do ông ta, là bên thu mua chủ động đề xuất giảm bớt chất lượng thép, ông ta chỉ phụ trách cung cấp, không có quyền dùng loại thép nào.
Ninh Nghị còn khai ra ông ta để trúng thầu, sự thực lần lượt đút lót cho Bí thư thành phố Hoài Dương và Phó thị trưởng thường trực, số tiền đút lót trên triệu tệ.
Ninh Nghị nhận tội, đã tiến thêm một bước trong việc kích thích Thái Giang Vĩ vì có biểu hiện lập công, cũng đã đem rất nhiều tin tức quan trường Hoài Dương tung ra ngoài, Trịnh Thịnh cuối cùng quyết định xử lý Hoài Dương.
Hội chiến Thần Đông khiến Trịnh Thịnh có tiếng tăm lẫy lừng, được điểm danh khen ngợi trong mấy hội nghị của Trung ương và Ủy ban kỷ luật Trung ương, Tổng bí thư cũng ở trường hợp khác, hai lần nhắc tới công tác chống tham nhũng ở Thần Đông được nhân dân quan tâm sâu sắc, là một cơn lốc chống tham nhũng có ý nghĩa sâu xa.
Nếu mượn gió xuân của hội chiến Thần Đông, tiếp tục cho thành phố sau, thành tích mà tỉnh Tương dành được trên vấn đề chống tham nhũng, sẽ vượt qua tỉnh Sở, mà Trịnh Thịnh làm Bí thư, cũng ghi chép thêm vào lịch sử của tỉnh Tương một chiến tích rất lớn.
Bởi vậy, Diệp Thiên Nam vừa về đến Tỉnh ủy, ngay cả khi khuôn mặt cũng chưa kịp rửa, liền nhận được thông báo tổ chức hội nghị công việc Bí thư - Trịnh Thịnh tặng ông ta một phần đại lễ, muốn phát động hội chiến Hoài Dương.
Diệp Thiên Nam bị đánh một đòn trở tay không kịp.
Vốn định đề xuất không đồng ý, nhưng muốn xâm nhập để hiểu biết một chút tình huống mà quyết định, nhưng Trịnh Thịnh không cho ông ta cơ hội kéo dài, công bố Ủy ban Kỷ luật đã nắm giữ được chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ chờ Hạ Tưởng đến sẽ áp dụng hành động. Trước khi hành động, mời các đồng chí nghiêm khắc giữ bí mật theo quy định.
Diệp Thiên Nam vô cùng buồn bực, hội nghị công việc Bí thư tuy rằng không có Hạ Tưởng tham gia, nhưng Thương Giang đại biểu cho Ủy ban Kỷ luật tham dự, hiển nhiên là ra sức ủng hộ lập trường của Trịnh Thịnh, mà Phó Tiên Phong cũng cam chịu, nếu mà chỉ mình ông ta phản đối, thì thật chướng mắt.
Vừa trở về, thế cục Tỉnh ủy vừa rồi vẫn hiểu không quá sâu, liền mạo muội phản đối cũng không tốt lắm, Diệp Thiên Nam đành phải cố mà làm như đáp ứng nhưng trong lòng vẫn vô cùng không thoải mái, tương đương với bị Trịnh Thịnh đánh một đòn.
Nhưng mà, sự tình phía sau còn khiến ông ta càng không thoải mái.
Vừa mới trở lại phòng làm việc, mấy chiếc điện thoại trên bàn Diệp Thiên Nam liền vang liên tiếp, tiếng chuông rất chói tai, khiến cho ông ta phá lệ bực bội.Vừa thấy một trong số đó là điện thoại có đường dây riêng tới quân khu, hắn trong lòng căng thẳng, lại xảy ra chuyện gì? Vội giơ tay nhận điện thoại, bên trong truyền đến tiếng thở hổn hển:
- Phó Bí thư Diệp, anh cũng đã về rồi... Nói cho anh một tin tức rất xấu, lại một thuyền dầu bị bắt giữ!
Cái gì?
Diệp Thiên Nam bỗng nhiên biến đổi sắc mặt!
Quá đáng, rất quá đáng. Một lần còn được, không ngờ lại bắt lần nữa, thực muốn tạo phản sao?
Vụ bắt thuyền lần trước, cuối cùng quan tòa vẫn đánh tới Quân ủy, Quân ủy mỗi bên đánh năm mươi, xem như không giải quyết được gì. Kỳ thật Diệp Nam Thiên biết rõ, đối phương đã thắng một ván nhỏ, bởi vì thuyền không thả, người đã bắt, dầu tịch thu.
Nhưng thắng bại một thuyền dầu chưa nói lên điều gì, cũng không nhất định sẽ chứng minh đối phương có lực lượng đè đầu cưỡi cổ, ai ngờ ở lần trước sự tình còn chưa hoàn toàn kết thúc, đối phương lại liều lĩnh, bắt giữ lần nữa…Kết thù lớn rồi.
Cũng chứng minh được một điều, đối phương không hề sợ hãi, không chịu để yên.
Thật to gan, sau khi lên tiếng, còn dám như thế, Diệp Thiên Nam cũng không phải là người mới bước vào quan trường, liền biết, e rằng đòng thời vào lúc Tổng bí thư ở các tỉnh phối hợp thay đổi nhân sự, trong quân đội điều động cũng dày đặc, vừa muốn có người lên có người xuống, có người thăng quan phát tài, có người xui xẻo ngã ngựa.
Nghĩ lại, Diệp Thiên Nam lại kết luận, Hạ Tưởng, thật sự là một thanh kiếm sắc, một cây súng trường, toàn bộ sự việc đều do hắn dựng lên! Nếu không phải hắn từ giữa khơi mào, tỉnh Tương, làm sao tỉnh Tương lại liên tiếp xuất hiện nhiều sự kiện như vậy?
Hơn nữa còn toàn những sự việc về quân đội và địa phương.
Chẳng lẽ, Hạ Tưởng thật sự là chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định?
Diệp Thiên Nam đột nhiên đấm mạnh xuống bàn, nếu có một ngày khiến ông ta phát hiện Hạ Tưởng sau lưng ngăn cản ông ta đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Yến, ông ta dù không dùng hết thảy thủ đoạn, cũng phải khiến Hạ Tưởng nếm mùi đau khổ.
Tuy nhiên Diệp Thiên Nam lại nghĩ, Diệp Địa Bắc tại sao không nghe lời ông ta mà thu tay lại, ngược lại lại tiến thêm một thuyền dầu, là đạo lý gì?
... Sự tình xảy ra ở Hoài Dương và Lĩnh Nam lại gây xáo trộn, hai chuyện kẻ trước người sau, lại khuấy động nước Tương Giang, cũng khiến Hạ Tưởng trước khi trở về, vốn còn muốn gặp mặt lão Cổ lần nữa, chỉ có thể để lần sau hãy nói.
Nhưng cũng đã nói chuyện điện thoại rất lâu với lão Cổ.
- Hứa Quan Hoa, Đỗ Tử An, Hạ Bạc Viễn, cậu đều đã gặp qua, mạng lưới quan hệ của tôi cậu đã tận dụng triệt để, khi nào tôi nhắm mắt cũng thấy an tâm.
Đỗ Tử An so với Hứa Quan Hoa lý lịch kinh nghiệm sâu hơn, cấp bậc cũng cao, nhưng lão Cổ lại đem Hứa Quan Hoa xếp đầu tiên, có thể thấy được về cảm nhận của ông ta, Hứa Quan Hoa tiền đồ rộng mở hơn.
Hạ Tưởng biết rằng, lão Cổ nói đùa, với thành tựu của cả một đời chinh chiến của ông ta, trong quân khẳng định không chỉ ảnh hưởng tới vài thiếu tướng, trung tướng và đại tướng e là cũng có, trong Quân ủy Trung ương, cũng sẽ có người thân của ông ta.
- Trước khi tôi chưa quen biết mấy vị Đại tướng, Trung tướng, ông nhất định phải sống lâu trăm tuổi.
Hạ Tưởng nói nửa đùa nửa thật.
- Ha ha, nói như vậy, ta còn phải sống lâu thêm vài năm nữa sao?
Lão Cổ vui vẻ mỉm cười, tuy nói người đã có tuổi không còn màng danh lợi, nhưng vẫn hy vọng lời nói của mình còn chút trọng lượng, lão Cổ cũng không phải ngoại lệ.
- Lão Cổ, ngài bảo biến cố Lĩnh Nam cuối cùng sẽ giải quyết như thế nào?
Hạ Tưởng chỉ biết, lão Cổ vẫn quan tâm chuyện này, bởi vì chuyện này và Cổ Ngọc có liên quan.
- Nghe nói lại bắt giữ lần nữa?
Lão Cổ giọng điệu rất nhạt, nói,
- Một lần thì cũng xem như thôi, lặp đi lặp lại nhiều lần, thì quá đáng rồi, cuối cùng không trừng trị một hai người, kỷ luật quân đội sẽ bị chê cười.
Hạ Tưởng nghe rõ ràng, mỉm cười:
- Tôi sẽ nói với Cổ Ngọc điều tốt này.
- Cổ Ngọc là chuyện nhỏ, nó làm cho người ta bớt lo, ngược lại là cậu lại không làm cho ta bớt lo.
Lão Cổ còn nói,
- Có một việc ta thật sự muốn nhắc nhở cậu một chút...
Đang lúc Hạ Tưởng chăm chú lắng nghe, lão Cổ lại không nói:
- Thôi đi, không nói nữa, cậu tự mình suy nghĩ nhiều chút, tự giải quyết cho tốt đi.
Từ khi nào lão Cổ cũng trở nên không quả quyết? Rốt cuộc là chuyện gì khiến ông cũng khó nói ra?
Hạ Tưởng nghĩ trên đường đi, về tới Tương Giang, vừa mới xuống máy bay liền nhận được điện thoại của Mai Hiểu Lâm.
- Anh ở thủ đô thế nào mà không quay về? Không biết Tương Giang có một đám phụ nữ đang đợi anh sao?
Mở đầu liền trêu chọc Hạ Tưởng một câu, khiến Hạ Tưởng không biết chống đỡ kiểu gì, rồi Mai Hiểu Lâm lại ha hả cười, nói đến chính sự,
- Chú bảo gọi anh để liên hệ một chút, nói là có việc gấp.
Mai Thái Bình tìm hắn có việc gấp gì? Hạ Tưởng cũng không thèm nói thêm gì với Mai Hiểu Lâm, liền lập tức gọi điện cho Mai Thái Bình.
- Chủ nhiệm Hạ, cậu ở thủ đô hoạt động lâu như vậy, mà cũng không nói với tôi một tiếng, có phải không đủ thú vị?
Mai Thái Bình cũng không có hỏi thăm, mở đầu ngay bằng một câu nghi vấn.
Hạ Tưởng hiểu Mai Thái Bình ám chỉ điều gì, ha hả cười:
- Tuy nói cử hiền bất tị thân (chọn hiền tài không cần tránh người thân của mình), nhưng Tào Vĩnh Quốc dù sao cũng là cha vợ.
- Tôi và Chủ tịch tỉnh Tào có quen biết, rất hiểu cách đối nhân xử thế của ông ta, vừa rồi vừa khéo Khâu Tự Phong gọi điện thoại, chúng tôi nhất trí cho rằng, Chủ tịch tỉnh Tào hẳn là đi theo hướng cương vị công tác trọng yếu hơn.
Nhà họ Mai giành tỏ thái độ trước nhà họ Khâu? Khẳng định là sự tình xảy ra biến cố ở chỗ nào đó, Hạ Tưởng không kịp nghĩ kỹ, trước hết tạ ơn qua Mai Thái Bình:
- Cháu thay cha vợ cảm ơn Chủ tịch Mai và Tự Phong.
- Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, quá khách khí là người ngoài rồi.
Mai Thái Bình ý tứ, không nói nhiều nữa,
- Tôi sẽ không gọi điện thoại tới Chủ tịch tỉnh Tào nữa, gần đây bận...
Bận chẳng qua chỉ là một lý do, chủ yếu là Mai Thái Bình muốn hắn mang ơn, mà không cần nhạc phụ phải nhớ.
Vừa về đến Tỉnh ủy, Hạ Tưởng vừa vào văn phòng, còn chưa ngồi xuống, liền thấy Phó Tiên Phong cười nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.
Chue nhiệm Hạ, khí sắc không tồi, hành trình tới thủ đô, hẳn là thu hoạch rất khá?
Phó Tiên Phong mở đầu bằng một câu ném đá dò đường.
- Hội nghị Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cũng coi như có chút thu hoạch.
Hạ Tưởng biết rằng Phó Tiên Phong nhất định có việc, liền đứng lên nghênh đón,
- Mời Chủ tịch tỉnh Phó ngồi.
Phó Tiên Phong khoát tay:
- Không ngồi nữa, tôi đến để nói một sự kiện, thay tôi hỏi thăm Chủ tịch tỉnh Tào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong bốn nhà, liên tiếp có ba nhà tỏ thái độ ủng hộ Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là một mắt xích nào đó, đã được thông.
Hạ Tưởng thậm chí còn chưa kịp chủ động gọi điện thoại hỏi một chút, đã xảy ra sự tình gì, điện thoại trên bàn đúng lúc vang lên, là điện thoại từ thủ đô.
Hạ Tưởng chợt nghe một tin khiến hắn khiếp sợ:
- Lần lượt bổ sung đề danh Ủy viên bộ Chính trị, buổi chiều mời dự họp hội nghị lần đầu tiên.
Ván đầu tiên của Trung ương… đã bắt đầu rồi.
Vừa buông điện thoại, thư ký số một của Tỉnh ủy Đồng Phàm vẻ mặt ý cười gõ cửa tiến vào, tự mình đến mời Hạ Tưởng:
- Chủ nhiệm Hạ, Bí thư Trịnh mời ngài qua một chút.
Ván thứ ba của tỉnh Tương, bắt đầu rồi!