Thật ra trước khi xuống xe, Hạ Tưởng liền chú ý tới có khác thường, bởi vì ô tô trên đường cao tốc đang dần dần giảm bớt.
Chờ sau khi bị đối phương ép dừng lại, Hạ Tưởng lại phát hiện, ngay cả trên đường cao tốc đối diện, cũng đã trống không còn một xe, lại nhìn bên đường của chính mình, cũng lại không một người đi qua, hắn liền biết, đường đã bị phong tỏa rồi.
Không phải phong tỏa một hướng đường, mà là cả hai phương hướng lên phía bắc và xuống phía nam, toàn bộ đều bị phong tỏa rồi.
Hạ Tưởng liền biết, đã xảy ra chuyện, phong tỏa đường trong tình huống không phải do nguyên nhân thời tiết, trừ phi là lãnh đạo trung ương thị sát đường cao tốc, hoặc là quân đội chấp hành công vụ khẩn cấp.
Nếu nói tiếng súng phát ra tại tỉnh Dự, Hạ Tưởng không nghĩ đến là tác phẩm của cụ Ngô hay là Lão Cổ, sau khi rời khỏi hiện trường không lâu, hắn mới nhanh trí nghĩ tới chuyện năm đó hắn và Lão Cổ gặp nhau, là tại phòng bệnh cán bộ cao cấp ở thành phố Yến, lại liên tưởng tới quân khu tỉnh Yến quy về trực thuộc Quân khu Thủ đô, mà Lão Cổ trước kia thường xuyên qua lại giữa thành phố Yến và thủ đô, đáp án liền miêu tả sinh động, quân khu tỉnh Yến, là nơi mà Lão Cổ có thể hô mưa gọi gió.
Như vậy nếu hắn đoán không sai, lúc trước ở tỉnh Dự, chính là nhà họ Ngô ra tay sao?
Cho nên khi đoàn xe quân sự phía sau đến gần, Hạ Tưởng đã chú ý đến tình trạng khác thường trên đường cao tốc, liền biết ông cụ kia đã ra tay.
Sau khi xuống xe, hắn càng thêm kiên định với phán đoán của mình, rất khó thấy được cảnh tượng đường cao tốc vắng vẻ hiện ra trước mắt, càng làm hắn cảm nhận sâu sắc được ý chí to lớn của quyền lực. Một khi tâm huyết dâng trào, liền so chiêu với trung tá trẻ tuổi, tìm niềm vui, thả lỏng tâm tình một chút, cũng tranh thủ một chút thời gian cho đoàn xe phía sau.
Thực ra từ khu vực giao cắt của đối phương đến đây, đồng thời lại phân tích phương pháp trước dùng lễ sau dùng binh, đối với chiêu cuối cùng đối phương, cũng biết phần thắng không lớn, đã nghĩ được đường lui tốt rồi. Nếu dùng lễ để mời không được, có phải lại dùng binh để mời hay không, chỉ sợ cũng ở giữa hai cách.
Nhưng bất luận là cách nào, đối phương dám can đảm vượt qua khu vực giáp ranh mà tiến lên, vẫn là mạo phạm quyền uy của rất nhiều người. Quân khu tỉnh Yến tất nhiên căm tức không nói, nếu bị người ta tố cáo lên quân ủy chẳng hạn, quân khu thành phố Lỗ cũng sẽ bị phê bình.
Hạ Tưởng trái lại lạc quan với người làm náo loạn sự việc...
Lời Hạ Tưởng vừa thốt lên xong, mọi người, kể cả Trương Hiểu mới chú ý tới sự khác thường trên đường cao tốc, sau đó theo tầm mắt của Hạ Tưởng nhìn lại, đoàn xe quân đội phía sau mang theo khí thế cuồn cuộn đã tới gần trước mắt rồi!
Trương Hiểu thầm kêu một tiếng hổ thẹn, thân là người trong quân đội, không ngờ độ mẫn cảm với hoàn cảnh bên ngoài lại thua Hạ Tượng, thật thất bại.
Trung tá sắc mặt đại biến, cố để Hạ Tưởng và Trương Hiểu không để ý tới, xoay người lên xe, không nghi ngờ gì là có ý muốn chạy trốn, thật là lưu manh!
Chỉ có điều, đã chậm, vừa rồi sách lược kéo dài thời gian của Hạ Tưởng, thành công hiệu quả, một chiếc xe quân sự đi đầu đoàn xe phía sau, rú lên, nhanh chóng phóng tới, một động tác quăng đuôi dừng xe gấp đẹp đẽ, gắt gao chặn xe quân đội muốn chạy trốn của đối phương lại!
Đoàn xe phía sau cũng lần lượt đuổi tới, lúc này Hạ Tưởng và Trương Hiểu đều thấy rõ ràng, giấy phép đoàn xe là quân khu tỉnh Yến và Quân khu Thủ đô phối hợp tạo đội hình. Cuối cùng, phía thủ đô đã có người tham gia.
Đoàn xe chưa dừng hẳn, đã có vô số binh lính từ trên xe nhảy xuống, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, vây quanh đoàn xe đối phương chặt như nêm cối. Vừa rồi trung tá còn muốn trước dùng lễ sau dùng binh, cũng bị dùng lễ đưa xuống xe, ông ta đang nói chuyện, điện thoại cũng bị cướp đi, ông ta đưa tay cướp lại, lại bị một báng súng đánh vào phía trên trán, lập tức chảy máy tươi.
Ngay lập tức liền có nề nếp.
Binh lính đối phương cũng không dám phản kháng, bó tay chịu trói, tổng cộng hơn hai tá binh lính bị bắt toàn bộ.
Khác với phong cách xuống tay âm thầm của nhà họ Ngô chính là, Lão Cổ ra tay "nhanh gọn, quyết đoán, quang minh chính đại", thể hiện một thái độ không sợ trời, không sợ đất. Đối phương thuận theo còn được, nếu hơi có phản kháng, không phải tay đấm thì là chân đá.
Đối phương còn không phục, lại càng không chút khách sáo, lập tức bắt ép.
- Đã đến địa phận tỉnh Yến, còn dám kiêu ngạo sao? Còn cho rằng là tỉnh Dự các anh sao? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Chính là, quân khu tỉnh Dự đến quân khu tỉnh Yến, thật đúng là có thể đi ngang? Đánh gãy chân con cua của mày này!
- Đừng phí lời với bọn họ, nếu nghe lời, liền khách sáo chút. Không nghe lời, đánh con mẹ nó luôn.
Làm quan phải văn minh, phải dựa vào mức độ mâu thuẫn bên trong của quần chúng nhân dân để xem xét vấn đề, sẽ không nói mà không suy nghĩ. Binh lính phía dưới nhiều như vậy, đều là cảm thấy địa bàn bọn họ đã bị xâm chiếm, đối với binh lính đến từ quân khu tỉnh Dự không giả vờ chút nào mà cho biết tay.
Toàn bộ quá trình chỉ giằng co mười mấy phút liền trở về yên ả, những người liên quan của quân khu tỉnh Dự bị khống chế toàn bộ, tuy rằng cũng xảy ra mấy khúc nhạc đệm nhỏ không thoải mái, ví dụ như một binh sĩ bị đánh rụng mấy cái răng, một binh sĩ bị đá xuống đường cao tốc, bị thương trầm trọng. Lại ví dụ có mấy người bị trói, thiếu chút nữa phát sinh việc nổ súng, còn may, cuối cùng đều ở trong phạm vi khống chế được.
Một cửa ải cuối cùng, qua cửa ải một cách có kinh hãi mà không có nguy hiểm, Hạ Tưởng đứng ở một bên, từ đầu đến cuối không nói một lời, giống như xem một vở kịch câm phấn khích mà không tiếng động.
Đội ngũ của Lão Cổ từ phía sau đuổi theo, lại phong tỏa hai hướng đường, cố ý khoan thai đến chậm một bước, Hạ Tưởng liền biết, hai ông cụ sau khi biết bị hắn đùa giỡn một lần, cũng có ý đùa lại hắn một trận hôm nay, dọa hắn một trận.
Nói thật, vừa mới bắt đầu quả thật hơi dọa người, sau lại cẩn thận vừa nghĩ cũng liền bình thường trở lại, giữa ban ngày ban mặt, không thể so với hành quân trong đêm tối, lại càng không bằng ẩn náu trong ruộng đồng xanh tươi, hơn nữa lại là trong địa phận tỉnh Yến, đối phương lại bày ra điệu bộ trước dùng lễ sau dùng binh, Hạ Tưởng liền biết, một chiêu cuối cùng, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng bất đắc dĩ.
Chỉ sợ đối phương cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là thử một lần, nhưng hiển nhiên, chính là thử một lần, Lão Cổ cũng không muốn thả bọn họ trở về, bởi vì đội ngũ của Lão Cổ đuổi theo từ phía sau, dụng ý càng rõ ràng, chính là chỉ cần đối phương bước vào tỉnh Yến một bước, sẽ đánh bọc sườn từ phía sau, khiến đối phương có đến mà không có về.
'Bọ ngựa bắt ve, chim Vàng anh ở phía sau' không phải là một thành ngữ, mà là một cảnh tượng có thể trình diễn bất cứ lúc nào!
Thậm chí nói không chừng đội ngũ của Lão Cổ đã sớm mai phục tại biên giới giữa hai tỉnh Yến và tỉnh Dự, đã sớm bày ra một mẻ lưới lớn, chỉ chờ thu lưới.
Gừng, vẫn là càng già càng cay, nhà họ Ngô vừa ra tay, xác chết khắp nơi. Lão Cổ vừa ra tay, như bắt con ba ba trong hũ.
Tuy nhiên ông cụ cũng có ý, tính thời gian rất khớp, chuẩn bị ra tay đúng lúc hắn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, thể hiện tốt uy lực thần binh trời giáng. Thật may, hắn là chiến sĩ đã qua thử thách lâu dài, chẳng những không sợ tới mức thất thố, còn trấn tĩnh như thường chờ cứu binh đến. Nói vậy ông cụ sẽ hơi thất vọng rồi?
Hạ Tưởng gần như muốn cười...
Vẫn chưa cười được, bây giờ vấn đề nan giải lớn bằng trời liền đặt ngay trước mắt, phụ trách chỉ huy hành động chính là một tên đại tá, gã lông mày rậm mặt chữ điền, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, đầu tiên là kính chào theo nghi thức quân đội, lại tự giới thiệu:
- Vạn Vĩ Phong báo danh thủ trưởng. Tiếp nhận chỉ thị của thủ trưởng, những người này xử trí như thế nào, nghe theo thủ trưởng chỉ bảo.
Sau đó, Vạn Vĩ Phong kính chào Trương Hiểu theo nghi thức quân đội, sau đó chờ mệnh lệnh của Hạ Tưởng.
Trò đùa của ông cụ lớn quá, làm cho củ khoai lang lớn hôm nay chín nóng, sau đó lại ném cho hắn, hắn nhận hay là không nhận?
Không nhận cũng không được, rõ ràng là một lần thử thách chính trị đối với hắn!
Hàm ý chính là, không phải cậu đùa giỡn lão già này một lần đấy sao? Được, đến mà không tiếp thì bất lịch sự, ta giúp cậu giải quyết khó khăn, nhưng công tác giải quyết hậu quả cho tốt, giao cho cậu toàn quyền xử trí, xem cậu làm thế nào?
Hạ Tưởng thật đúng là lúng túng, tính mạng của bản thân và gia đình của mấy chục tên lính giao cho hắn, thật đúng là hóc búa? Đương nhiên hắn cũng rõ ràng, Lão Cổ làm như vậy, tất có dụng ý, liền lo nghĩ, quay người hỏi Trương Hiểu:
- Trong Quân khu thành phố Lỗ, phía nào chiếm thượng phong?
Giọng nói không lớn, chỉ có thể hai người nghe rõ.
Trương Hiểu mỉm cười, sự trấn tĩnh và kín đáo của Chủ nhiệm Hạ trên đường đi, để lại cho y ấn tượng quá sâu sắc, nếu nói trước kia hiểu biết của y đối với Hạ Tưởng chỉ ở mặt ngoài, còn hiện giờ là bái phục sát đất, bởi vì Chủ nhiệm Hạ chẳng những trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, hơn nữa quả nhiên có trí tuệ chính trị của một con người ưu việt.
Tuy rằng Chủ nhiệm Hạ không phải quân nhân, cũng không phải hoàn toàn hiểu biết về đấu tranh chính trị trong quân đội, nhưng đấu tranh đều là tương thông, Trương Hiểu liền lập tức đoán được ý của Hạ Tưởng.
- Lực lượng của quân khu thành phố Lỗ phân thành hai nửa, trong đó có lực lượng của Tổng bí thư...
Nghe xong lời của Trương Hiểu, Hạ Tưởng liền hiểu ý mỉm cười, không nói một lời lôi điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề - Khâu Nhân Lễ.
- Bác Khâu...
Xưng hô quyết định lập trường, bắt đầu chính là rất riêng tư, rất thân thiết, cũng là Hạ Tưởng rõ ràng, muốn đưa khó khăn cho Khâu Nhân Lễ, nên sẽ khách sáo nhiệt tình với ông ta vài phần
- Cháu là Hạ Tưởng, có một viếc muốn báo cáo bác một chút.
Khâu Nhân Lễ đương nhiên biết việc của Hạ Tưởng, cũng vẫn chú ý chặt chẽ tiến triển của tình thế, không ngờ Hạ Tưởng lại gọi điện thoại tới, lại là lấy cách nói cá nhân, ông ta liền nhảy dựng trong lòng, biết rằng sợ là không có chuyện tốt, liền thầm mắng Hạ Tưởng một câu nhóc tinh quái, làm sao lại lôi ông ta liên lụy vào trong đó?
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Nhà họ Khâu cũng không muốn liên lụy vào vòng xoáy chính trị quá lớn, Khâu Nhân Lễ liền bật cười ha hả, nhiệt tình hàn huyên vài câu, mới hỏi Hạ Tưởng có chuyện gì.
- Quân khu tỉnh Dự có một đoàn xe vi phạm tại đường cao tốc tỉnh Yến, đã bị quân khu tỉnh Yến tạm giữ, cháu quyết định giao họ cho quân khu thành phố Lỗ, đặc biệt hỏi thăm bác Khâu.
Giọng điệu Hạ Tưởng nghe thật nhẹ nhàng, nhưng thực ra đưa qua, là một cây xà beng cháy đỏ.
- Phía Quân khu Thủ đô cũng đã có người tới, quyết không thả người, cháu khuyên can mãi đối phương mới đồng ý thả người, đồng thời yêu cầu chỉ có thể chuyển giao cho quân khu thành phố Lỗ.
Nói nghe rất hay, kỳ thật là đá một quả cầu gai cho ông ta, tiếp nhận không tốt sẽ làm chân bị thương, tim Khâu Nhân Lễ đập nhanh hơn, quả nhiên không phải là chuyện tốt.
Nhưng lại không thể không tiếp nhận, lý do của Hạ Tưởng rất đầy đủ, yêu cầu cũng chính đáng.
Quân khu Thủ đô là đại quân khu, quân khu thành phố Lỗ cũng là đại quân khu, hai bên là quan hệ ngang bằng, đề nghị của Quân khu Thủ đô, hợp lý mà không thể cãi lại. Đồng thời, lý do mà Hạ Tưởng nói, cũng khiến ông không thể từ chối. Hơn nữa cũng quả thật là quân khu tỉnh Dự đuối lý, có sai trước.
Hơn nữa việc này cũng không thể tiếp tục làm lớn chuyện lên nữa, nếu thật lòng muốn mang mấy chục người quân khu tỉnh Dự nhốt ở quân khu tỉnh Yến, hoặc là nếu Hạ Tưởng lại giở trò xấu, đưa thẳng đến Quân khu Thủ đô, đến lúc đó chẳng những quân khu thành phố Lỗ được vào Thủ đô nhận người, ngay cả ông ta cũng phải chịu trách nhiệm liên quan.
Được, bị Hạ Tưởng ném cho một miếng khoai lang bỏng tay, còn phải cảm ơn hắn, nghĩ thế nào cũng thấy tức giận không xuôi.
Nhưng chính trị chính là chính trị, về công, y phải tiếp nhận. Về tư, y sau khi tiếp nhận, còn có thể được một ân tình.
Cuối cùng binh lính chia làm hai đường, Vạn Vĩ Phong dẫn người đi theo hướng đông, thẳng đến quân khu thành phố Lỗ, Hạ Tưởng một hàng nhẹ nhõm lên đường, đi tới thành phố Yến. Đối với phương pháp đem quân khu tỉnh Dự đá một cước cho quân khu thành phố Lỗ, Hạ Tưởng cảm thấy vừa lòng, không phải không có suy nghĩ đắc ý, cuối cùng cũng sắp bình an đến Thủ đô rồi.
Chỉ có điều khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, tại thành phố Yến, hắn không ngờ tình cờ gặp mặt một vị lãnh đạo nhà nước đang quyết định đến tỉnh Yến thị sát...
Thật ra trước khi xuống xe, Hạ Tưởng liền chú ý tới có khác thường, bởi vì ô tô trên đường cao tốc đang dần dần giảm bớt.
Chờ sau khi bị đối phương ép dừng lại, Hạ Tưởng lại phát hiện, ngay cả trên đường cao tốc đối diện, cũng đã trống không còn một xe, lại nhìn bên đường của chính mình, cũng lại không một người đi qua, hắn liền biết, đường đã bị phong tỏa rồi.
Không phải phong tỏa một hướng đường, mà là cả hai phương hướng lên phía bắc và xuống phía nam, toàn bộ đều bị phong tỏa rồi.
Hạ Tưởng liền biết, đã xảy ra chuyện, phong tỏa đường trong tình huống không phải do nguyên nhân thời tiết, trừ phi là lãnh đạo trung ương thị sát đường cao tốc, hoặc là quân đội chấp hành công vụ khẩn cấp.
Nếu nói tiếng súng phát ra tại tỉnh Dự, Hạ Tưởng không nghĩ đến là tác phẩm của cụ Ngô hay là Lão Cổ, sau khi rời khỏi hiện trường không lâu, hắn mới nhanh trí nghĩ tới chuyện năm đó hắn và Lão Cổ gặp nhau, là tại phòng bệnh cán bộ cao cấp ở thành phố Yến, lại liên tưởng tới quân khu tỉnh Yến quy về trực thuộc Quân khu Thủ đô, mà Lão Cổ trước kia thường xuyên qua lại giữa thành phố Yến và thủ đô, đáp án liền miêu tả sinh động, quân khu tỉnh Yến, là nơi mà Lão Cổ có thể hô mưa gọi gió.
Như vậy nếu hắn đoán không sai, lúc trước ở tỉnh Dự, chính là nhà họ Ngô ra tay sao?
Cho nên khi đoàn xe quân sự phía sau đến gần, Hạ Tưởng đã chú ý đến tình trạng khác thường trên đường cao tốc, liền biết ông cụ kia đã ra tay.
Sau khi xuống xe, hắn càng thêm kiên định với phán đoán của mình, rất khó thấy được cảnh tượng đường cao tốc vắng vẻ hiện ra trước mắt, càng làm hắn cảm nhận sâu sắc được ý chí to lớn của quyền lực. Một khi tâm huyết dâng trào, liền so chiêu với trung tá trẻ tuổi, tìm niềm vui, thả lỏng tâm tình một chút, cũng tranh thủ một chút thời gian cho đoàn xe phía sau.
Thực ra từ khu vực giao cắt của đối phương đến đây, đồng thời lại phân tích phương pháp trước dùng lễ sau dùng binh, đối với chiêu cuối cùng đối phương, cũng biết phần thắng không lớn, đã nghĩ được đường lui tốt rồi. Nếu dùng lễ để mời không được, có phải lại dùng binh để mời hay không, chỉ sợ cũng ở giữa hai cách.
Nhưng bất luận là cách nào, đối phương dám can đảm vượt qua khu vực giáp ranh mà tiến lên, vẫn là mạo phạm quyền uy của rất nhiều người. Quân khu tỉnh Yến tất nhiên căm tức không nói, nếu bị người ta tố cáo lên quân ủy chẳng hạn, quân khu thành phố Lỗ cũng sẽ bị phê bình.
Hạ Tưởng trái lại lạc quan với người làm náo loạn sự việc...
Lời Hạ Tưởng vừa thốt lên xong, mọi người, kể cả Trương Hiểu mới chú ý tới sự khác thường trên đường cao tốc, sau đó theo tầm mắt của Hạ Tưởng nhìn lại, đoàn xe quân đội phía sau mang theo khí thế cuồn cuộn đã tới gần trước mắt rồi!
Trương Hiểu thầm kêu một tiếng hổ thẹn, thân là người trong quân đội, không ngờ độ mẫn cảm với hoàn cảnh bên ngoài lại thua Hạ Tượng, thật thất bại.
Trung tá sắc mặt đại biến, cố để Hạ Tưởng và Trương Hiểu không để ý tới, xoay người lên xe, không nghi ngờ gì là có ý muốn chạy trốn, thật là lưu manh!
Chỉ có điều, đã chậm, vừa rồi sách lược kéo dài thời gian của Hạ Tưởng, thành công hiệu quả, một chiếc xe quân sự đi đầu đoàn xe phía sau, rú lên, nhanh chóng phóng tới, một động tác quăng đuôi dừng xe gấp đẹp đẽ, gắt gao chặn xe quân đội muốn chạy trốn của đối phương lại!
Đoàn xe phía sau cũng lần lượt đuổi tới, lúc này Hạ Tưởng và Trương Hiểu đều thấy rõ ràng, giấy phép đoàn xe là quân khu tỉnh Yến và Quân khu Thủ đô phối hợp tạo đội hình. Cuối cùng, phía thủ đô đã có người tham gia.
Đoàn xe chưa dừng hẳn, đã có vô số binh lính từ trên xe nhảy xuống, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, vây quanh đoàn xe đối phương chặt như nêm cối. Vừa rồi trung tá còn muốn trước dùng lễ sau dùng binh, cũng bị dùng lễ đưa xuống xe, ông ta đang nói chuyện, điện thoại cũng bị cướp đi, ông ta đưa tay cướp lại, lại bị một báng súng đánh vào phía trên trán, lập tức chảy máy tươi.
Ngay lập tức liền có nề nếp.
Binh lính đối phương cũng không dám phản kháng, bó tay chịu trói, tổng cộng hơn hai tá binh lính bị bắt toàn bộ.
Khác với phong cách xuống tay âm thầm của nhà họ Ngô chính là, Lão Cổ ra tay "nhanh gọn, quyết đoán, quang minh chính đại", thể hiện một thái độ không sợ trời, không sợ đất. Đối phương thuận theo còn được, nếu hơi có phản kháng, không phải tay đấm thì là chân đá.
Đối phương còn không phục, lại càng không chút khách sáo, lập tức bắt ép.
- Đã đến địa phận tỉnh Yến, còn dám kiêu ngạo sao? Còn cho rằng là tỉnh Dự các anh sao? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Chính là, quân khu tỉnh Dự đến quân khu tỉnh Yến, thật đúng là có thể đi ngang? Đánh gãy chân con cua của mày này!
- Đừng phí lời với bọn họ, nếu nghe lời, liền khách sáo chút. Không nghe lời, đánh con mẹ nó luôn.
Làm quan phải văn minh, phải dựa vào mức độ mâu thuẫn bên trong của quần chúng nhân dân để xem xét vấn đề, sẽ không nói mà không suy nghĩ. Binh lính phía dưới nhiều như vậy, đều là cảm thấy địa bàn bọn họ đã bị xâm chiếm, đối với binh lính đến từ quân khu tỉnh Dự không giả vờ chút nào mà cho biết tay.
Toàn bộ quá trình chỉ giằng co mười mấy phút liền trở về yên ả, những người liên quan của quân khu tỉnh Dự bị khống chế toàn bộ, tuy rằng cũng xảy ra mấy khúc nhạc đệm nhỏ không thoải mái, ví dụ như một binh sĩ bị đánh rụng mấy cái răng, một binh sĩ bị đá xuống đường cao tốc, bị thương trầm trọng. Lại ví dụ có mấy người bị trói, thiếu chút nữa phát sinh việc nổ súng, còn may, cuối cùng đều ở trong phạm vi khống chế được.
Một cửa ải cuối cùng, qua cửa ải một cách có kinh hãi mà không có nguy hiểm, Hạ Tưởng đứng ở một bên, từ đầu đến cuối không nói một lời, giống như xem một vở kịch câm phấn khích mà không tiếng động.
Đội ngũ của Lão Cổ từ phía sau đuổi theo, lại phong tỏa hai hướng đường, cố ý khoan thai đến chậm một bước, Hạ Tưởng liền biết, hai ông cụ sau khi biết bị hắn đùa giỡn một lần, cũng có ý đùa lại hắn một trận hôm nay, dọa hắn một trận.
Nói thật, vừa mới bắt đầu quả thật hơi dọa người, sau lại cẩn thận vừa nghĩ cũng liền bình thường trở lại, giữa ban ngày ban mặt, không thể so với hành quân trong đêm tối, lại càng không bằng ẩn náu trong ruộng đồng xanh tươi, hơn nữa lại là trong địa phận tỉnh Yến, đối phương lại bày ra điệu bộ trước dùng lễ sau dùng binh, Hạ Tưởng liền biết, một chiêu cuối cùng, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng bất đắc dĩ.
Chỉ sợ đối phương cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là thử một lần, nhưng hiển nhiên, chính là thử một lần, Lão Cổ cũng không muốn thả bọn họ trở về, bởi vì đội ngũ của Lão Cổ đuổi theo từ phía sau, dụng ý càng rõ ràng, chính là chỉ cần đối phương bước vào tỉnh Yến một bước, sẽ đánh bọc sườn từ phía sau, khiến đối phương có đến mà không có về.
'Bọ ngựa bắt ve, chim Vàng anh ở phía sau' không phải là một thành ngữ, mà là một cảnh tượng có thể trình diễn bất cứ lúc nào!
Thậm chí nói không chừng đội ngũ của Lão Cổ đã sớm mai phục tại biên giới giữa hai tỉnh Yến và tỉnh Dự, đã sớm bày ra một mẻ lưới lớn, chỉ chờ thu lưới.
Gừng, vẫn là càng già càng cay, nhà họ Ngô vừa ra tay, xác chết khắp nơi. Lão Cổ vừa ra tay, như bắt con ba ba trong hũ.
Tuy nhiên ông cụ cũng có ý, tính thời gian rất khớp, chuẩn bị ra tay đúng lúc hắn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, thể hiện tốt uy lực thần binh trời giáng. Thật may, hắn là chiến sĩ đã qua thử thách lâu dài, chẳng những không sợ tới mức thất thố, còn trấn tĩnh như thường chờ cứu binh đến. Nói vậy ông cụ sẽ hơi thất vọng rồi?
Hạ Tưởng gần như muốn cười...
Vẫn chưa cười được, bây giờ vấn đề nan giải lớn bằng trời liền đặt ngay trước mắt, phụ trách chỉ huy hành động chính là một tên đại tá, gã lông mày rậm mặt chữ điền, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, đầu tiên là kính chào theo nghi thức quân đội, lại tự giới thiệu:
- Vạn Vĩ Phong báo danh thủ trưởng. Tiếp nhận chỉ thị của thủ trưởng, những người này xử trí như thế nào, nghe theo thủ trưởng chỉ bảo.
Sau đó, Vạn Vĩ Phong kính chào Trương Hiểu theo nghi thức quân đội, sau đó chờ mệnh lệnh của Hạ Tưởng.
Trò đùa của ông cụ lớn quá, làm cho củ khoai lang lớn hôm nay chín nóng, sau đó lại ném cho hắn, hắn nhận hay là không nhận?
Không nhận cũng không được, rõ ràng là một lần thử thách chính trị đối với hắn!
Hàm ý chính là, không phải cậu đùa giỡn lão già này một lần đấy sao? Được, đến mà không tiếp thì bất lịch sự, ta giúp cậu giải quyết khó khăn, nhưng công tác giải quyết hậu quả cho tốt, giao cho cậu toàn quyền xử trí, xem cậu làm thế nào?
Hạ Tưởng thật đúng là lúng túng, tính mạng của bản thân và gia đình của mấy chục tên lính giao cho hắn, thật đúng là hóc búa? Đương nhiên hắn cũng rõ ràng, Lão Cổ làm như vậy, tất có dụng ý, liền lo nghĩ, quay người hỏi Trương Hiểu:
- Trong Quân khu thành phố Lỗ, phía nào chiếm thượng phong?
Giọng nói không lớn, chỉ có thể hai người nghe rõ.
Trương Hiểu mỉm cười, sự trấn tĩnh và kín đáo của Chủ nhiệm Hạ trên đường đi, để lại cho y ấn tượng quá sâu sắc, nếu nói trước kia hiểu biết của y đối với Hạ Tưởng chỉ ở mặt ngoài, còn hiện giờ là bái phục sát đất, bởi vì Chủ nhiệm Hạ chẳng những trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, hơn nữa quả nhiên có trí tuệ chính trị của một con người ưu việt.
Tuy rằng Chủ nhiệm Hạ không phải quân nhân, cũng không phải hoàn toàn hiểu biết về đấu tranh chính trị trong quân đội, nhưng đấu tranh đều là tương thông, Trương Hiểu liền lập tức đoán được ý của Hạ Tưởng.
- Lực lượng của quân khu thành phố Lỗ phân thành hai nửa, trong đó có lực lượng của Tổng bí thư...
Nghe xong lời của Trương Hiểu, Hạ Tưởng liền hiểu ý mỉm cười, không nói một lời lôi điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề - Khâu Nhân Lễ.
- Bác Khâu...
Xưng hô quyết định lập trường, bắt đầu chính là rất riêng tư, rất thân thiết, cũng là Hạ Tưởng rõ ràng, muốn đưa khó khăn cho Khâu Nhân Lễ, nên sẽ khách sáo nhiệt tình với ông ta vài phần
- Cháu là Hạ Tưởng, có một viếc muốn báo cáo bác một chút.
Khâu Nhân Lễ đương nhiên biết việc của Hạ Tưởng, cũng vẫn chú ý chặt chẽ tiến triển của tình thế, không ngờ Hạ Tưởng lại gọi điện thoại tới, lại là lấy cách nói cá nhân, ông ta liền nhảy dựng trong lòng, biết rằng sợ là không có chuyện tốt, liền thầm mắng Hạ Tưởng một câu nhóc tinh quái, làm sao lại lôi ông ta liên lụy vào trong đó?
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Nhà họ Khâu cũng không muốn liên lụy vào vòng xoáy chính trị quá lớn, Khâu Nhân Lễ liền bật cười ha hả, nhiệt tình hàn huyên vài câu, mới hỏi Hạ Tưởng có chuyện gì.
- Quân khu tỉnh Dự có một đoàn xe vi phạm tại đường cao tốc tỉnh Yến, đã bị quân khu tỉnh Yến tạm giữ, cháu quyết định giao họ cho quân khu thành phố Lỗ, đặc biệt hỏi thăm bác Khâu.
Giọng điệu Hạ Tưởng nghe thật nhẹ nhàng, nhưng thực ra đưa qua, là một cây xà beng cháy đỏ.
- Phía Quân khu Thủ đô cũng đã có người tới, quyết không thả người, cháu khuyên can mãi đối phương mới đồng ý thả người, đồng thời yêu cầu chỉ có thể chuyển giao cho quân khu thành phố Lỗ.
Nói nghe rất hay, kỳ thật là đá một quả cầu gai cho ông ta, tiếp nhận không tốt sẽ làm chân bị thương, tim Khâu Nhân Lễ đập nhanh hơn, quả nhiên không phải là chuyện tốt.
Nhưng lại không thể không tiếp nhận, lý do của Hạ Tưởng rất đầy đủ, yêu cầu cũng chính đáng.
Quân khu Thủ đô là đại quân khu, quân khu thành phố Lỗ cũng là đại quân khu, hai bên là quan hệ ngang bằng, đề nghị của Quân khu Thủ đô, hợp lý mà không thể cãi lại. Đồng thời, lý do mà Hạ Tưởng nói, cũng khiến ông không thể từ chối. Hơn nữa cũng quả thật là quân khu tỉnh Dự đuối lý, có sai trước.
Hơn nữa việc này cũng không thể tiếp tục làm lớn chuyện lên nữa, nếu thật lòng muốn mang mấy chục người quân khu tỉnh Dự nhốt ở quân khu tỉnh Yến, hoặc là nếu Hạ Tưởng lại giở trò xấu, đưa thẳng đến Quân khu Thủ đô, đến lúc đó chẳng những quân khu thành phố Lỗ được vào Thủ đô nhận người, ngay cả ông ta cũng phải chịu trách nhiệm liên quan.
Được, bị Hạ Tưởng ném cho một miếng khoai lang bỏng tay, còn phải cảm ơn hắn, nghĩ thế nào cũng thấy tức giận không xuôi.
Nhưng chính trị chính là chính trị, về công, y phải tiếp nhận. Về tư, y sau khi tiếp nhận, còn có thể được một ân tình.
Cuối cùng binh lính chia làm hai đường, Vạn Vĩ Phong dẫn người đi theo hướng đông, thẳng đến quân khu thành phố Lỗ, Hạ Tưởng một hàng nhẹ nhõm lên đường, đi tới thành phố Yến. Đối với phương pháp đem quân khu tỉnh Dự đá một cước cho quân khu thành phố Lỗ, Hạ Tưởng cảm thấy vừa lòng, không phải không có suy nghĩ đắc ý, cuối cùng cũng sắp bình an đến Thủ đô rồi.
Chỉ có điều khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, tại thành phố Yến, hắn không ngờ tình cờ gặp mặt một vị lãnh đạo nhà nước đang quyết định đến tỉnh Yến thị sát...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thật ra trước khi xuống xe, Hạ Tưởng liền chú ý tới có khác thường, bởi vì ô tô trên đường cao tốc đang dần dần giảm bớt.
Chờ sau khi bị đối phương ép dừng lại, Hạ Tưởng lại phát hiện, ngay cả trên đường cao tốc đối diện, cũng đã trống không còn một xe, lại nhìn bên đường của chính mình, cũng lại không một người đi qua, hắn liền biết, đường đã bị phong tỏa rồi.
Không phải phong tỏa một hướng đường, mà là cả hai phương hướng lên phía bắc và xuống phía nam, toàn bộ đều bị phong tỏa rồi.
Hạ Tưởng liền biết, đã xảy ra chuyện, phong tỏa đường trong tình huống không phải do nguyên nhân thời tiết, trừ phi là lãnh đạo trung ương thị sát đường cao tốc, hoặc là quân đội chấp hành công vụ khẩn cấp.
Nếu nói tiếng súng phát ra tại tỉnh Dự, Hạ Tưởng không nghĩ đến là tác phẩm của cụ Ngô hay là Lão Cổ, sau khi rời khỏi hiện trường không lâu, hắn mới nhanh trí nghĩ tới chuyện năm đó hắn và Lão Cổ gặp nhau, là tại phòng bệnh cán bộ cao cấp ở thành phố Yến, lại liên tưởng tới quân khu tỉnh Yến quy về trực thuộc Quân khu Thủ đô, mà Lão Cổ trước kia thường xuyên qua lại giữa thành phố Yến và thủ đô, đáp án liền miêu tả sinh động, quân khu tỉnh Yến, là nơi mà Lão Cổ có thể hô mưa gọi gió.
Như vậy nếu hắn đoán không sai, lúc trước ở tỉnh Dự, chính là nhà họ Ngô ra tay sao?
Cho nên khi đoàn xe quân sự phía sau đến gần, Hạ Tưởng đã chú ý đến tình trạng khác thường trên đường cao tốc, liền biết ông cụ kia đã ra tay.
Sau khi xuống xe, hắn càng thêm kiên định với phán đoán của mình, rất khó thấy được cảnh tượng đường cao tốc vắng vẻ hiện ra trước mắt, càng làm hắn cảm nhận sâu sắc được ý chí to lớn của quyền lực. Một khi tâm huyết dâng trào, liền so chiêu với trung tá trẻ tuổi, tìm niềm vui, thả lỏng tâm tình một chút, cũng tranh thủ một chút thời gian cho đoàn xe phía sau.
Thực ra từ khu vực giao cắt của đối phương đến đây, đồng thời lại phân tích phương pháp trước dùng lễ sau dùng binh, đối với chiêu cuối cùng đối phương, cũng biết phần thắng không lớn, đã nghĩ được đường lui tốt rồi. Nếu dùng lễ để mời không được, có phải lại dùng binh để mời hay không, chỉ sợ cũng ở giữa hai cách.
Nhưng bất luận là cách nào, đối phương dám can đảm vượt qua khu vực giáp ranh mà tiến lên, vẫn là mạo phạm quyền uy của rất nhiều người. Quân khu tỉnh Yến tất nhiên căm tức không nói, nếu bị người ta tố cáo lên quân ủy chẳng hạn, quân khu thành phố Lỗ cũng sẽ bị phê bình.
Hạ Tưởng trái lại lạc quan với người làm náo loạn sự việc...
Lời Hạ Tưởng vừa thốt lên xong, mọi người, kể cả Trương Hiểu mới chú ý tới sự khác thường trên đường cao tốc, sau đó theo tầm mắt của Hạ Tưởng nhìn lại, đoàn xe quân đội phía sau mang theo khí thế cuồn cuộn đã tới gần trước mắt rồi!
Trương Hiểu thầm kêu một tiếng hổ thẹn, thân là người trong quân đội, không ngờ độ mẫn cảm với hoàn cảnh bên ngoài lại thua Hạ Tượng, thật thất bại.
Trung tá sắc mặt đại biến, cố để Hạ Tưởng và Trương Hiểu không để ý tới, xoay người lên xe, không nghi ngờ gì là có ý muốn chạy trốn, thật là lưu manh!
Chỉ có điều, đã chậm, vừa rồi sách lược kéo dài thời gian của Hạ Tưởng, thành công hiệu quả, một chiếc xe quân sự đi đầu đoàn xe phía sau, rú lên, nhanh chóng phóng tới, một động tác quăng đuôi dừng xe gấp đẹp đẽ, gắt gao chặn xe quân đội muốn chạy trốn của đối phương lại!
Đoàn xe phía sau cũng lần lượt đuổi tới, lúc này Hạ Tưởng và Trương Hiểu đều thấy rõ ràng, giấy phép đoàn xe là quân khu tỉnh Yến và Quân khu Thủ đô phối hợp tạo đội hình. Cuối cùng, phía thủ đô đã có người tham gia.
Đoàn xe chưa dừng hẳn, đã có vô số binh lính từ trên xe nhảy xuống, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, vây quanh đoàn xe đối phương chặt như nêm cối. Vừa rồi trung tá còn muốn trước dùng lễ sau dùng binh, cũng bị dùng lễ đưa xuống xe, ông ta đang nói chuyện, điện thoại cũng bị cướp đi, ông ta đưa tay cướp lại, lại bị một báng súng đánh vào phía trên trán, lập tức chảy máy tươi.
Ngay lập tức liền có nề nếp.
Binh lính đối phương cũng không dám phản kháng, bó tay chịu trói, tổng cộng hơn hai tá binh lính bị bắt toàn bộ.
Khác với phong cách xuống tay âm thầm của nhà họ Ngô chính là, Lão Cổ ra tay "nhanh gọn, quyết đoán, quang minh chính đại", thể hiện một thái độ không sợ trời, không sợ đất. Đối phương thuận theo còn được, nếu hơi có phản kháng, không phải tay đấm thì là chân đá.
Đối phương còn không phục, lại càng không chút khách sáo, lập tức bắt ép.
- Đã đến địa phận tỉnh Yến, còn dám kiêu ngạo sao? Còn cho rằng là tỉnh Dự các anh sao? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Chính là, quân khu tỉnh Dự đến quân khu tỉnh Yến, thật đúng là có thể đi ngang? Đánh gãy chân con cua của mày này!
- Đừng phí lời với bọn họ, nếu nghe lời, liền khách sáo chút. Không nghe lời, đánh con mẹ nó luôn.
Làm quan phải văn minh, phải dựa vào mức độ mâu thuẫn bên trong của quần chúng nhân dân để xem xét vấn đề, sẽ không nói mà không suy nghĩ. Binh lính phía dưới nhiều như vậy, đều là cảm thấy địa bàn bọn họ đã bị xâm chiếm, đối với binh lính đến từ quân khu tỉnh Dự không giả vờ chút nào mà cho biết tay.
Toàn bộ quá trình chỉ giằng co mười mấy phút liền trở về yên ả, những người liên quan của quân khu tỉnh Dự bị khống chế toàn bộ, tuy rằng cũng xảy ra mấy khúc nhạc đệm nhỏ không thoải mái, ví dụ như một binh sĩ bị đánh rụng mấy cái răng, một binh sĩ bị đá xuống đường cao tốc, bị thương trầm trọng. Lại ví dụ có mấy người bị trói, thiếu chút nữa phát sinh việc nổ súng, còn may, cuối cùng đều ở trong phạm vi khống chế được.
Một cửa ải cuối cùng, qua cửa ải một cách có kinh hãi mà không có nguy hiểm, Hạ Tưởng đứng ở một bên, từ đầu đến cuối không nói một lời, giống như xem một vở kịch câm phấn khích mà không tiếng động.
Đội ngũ của Lão Cổ từ phía sau đuổi theo, lại phong tỏa hai hướng đường, cố ý khoan thai đến chậm một bước, Hạ Tưởng liền biết, hai ông cụ sau khi biết bị hắn đùa giỡn một lần, cũng có ý đùa lại hắn một trận hôm nay, dọa hắn một trận.
Nói thật, vừa mới bắt đầu quả thật hơi dọa người, sau lại cẩn thận vừa nghĩ cũng liền bình thường trở lại, giữa ban ngày ban mặt, không thể so với hành quân trong đêm tối, lại càng không bằng ẩn náu trong ruộng đồng xanh tươi, hơn nữa lại là trong địa phận tỉnh Yến, đối phương lại bày ra điệu bộ trước dùng lễ sau dùng binh, Hạ Tưởng liền biết, một chiêu cuối cùng, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng bất đắc dĩ.
Chỉ sợ đối phương cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là thử một lần, nhưng hiển nhiên, chính là thử một lần, Lão Cổ cũng không muốn thả bọn họ trở về, bởi vì đội ngũ của Lão Cổ đuổi theo từ phía sau, dụng ý càng rõ ràng, chính là chỉ cần đối phương bước vào tỉnh Yến một bước, sẽ đánh bọc sườn từ phía sau, khiến đối phương có đến mà không có về.
'Bọ ngựa bắt ve, chim Vàng anh ở phía sau' không phải là một thành ngữ, mà là một cảnh tượng có thể trình diễn bất cứ lúc nào!
Thậm chí nói không chừng đội ngũ của Lão Cổ đã sớm mai phục tại biên giới giữa hai tỉnh Yến và tỉnh Dự, đã sớm bày ra một mẻ lưới lớn, chỉ chờ thu lưới.
Gừng, vẫn là càng già càng cay, nhà họ Ngô vừa ra tay, xác chết khắp nơi. Lão Cổ vừa ra tay, như bắt con ba ba trong hũ.
Tuy nhiên ông cụ cũng có ý, tính thời gian rất khớp, chuẩn bị ra tay đúng lúc hắn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, thể hiện tốt uy lực thần binh trời giáng. Thật may, hắn là chiến sĩ đã qua thử thách lâu dài, chẳng những không sợ tới mức thất thố, còn trấn tĩnh như thường chờ cứu binh đến. Nói vậy ông cụ sẽ hơi thất vọng rồi?
Hạ Tưởng gần như muốn cười...
Vẫn chưa cười được, bây giờ vấn đề nan giải lớn bằng trời liền đặt ngay trước mắt, phụ trách chỉ huy hành động chính là một tên đại tá, gã lông mày rậm mặt chữ điền, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, đầu tiên là kính chào theo nghi thức quân đội, lại tự giới thiệu:
- Vạn Vĩ Phong báo danh thủ trưởng. Tiếp nhận chỉ thị của thủ trưởng, những người này xử trí như thế nào, nghe theo thủ trưởng chỉ bảo.
Sau đó, Vạn Vĩ Phong kính chào Trương Hiểu theo nghi thức quân đội, sau đó chờ mệnh lệnh của Hạ Tưởng.
Trò đùa của ông cụ lớn quá, làm cho củ khoai lang lớn hôm nay chín nóng, sau đó lại ném cho hắn, hắn nhận hay là không nhận?
Không nhận cũng không được, rõ ràng là một lần thử thách chính trị đối với hắn!
Hàm ý chính là, không phải cậu đùa giỡn lão già này một lần đấy sao? Được, đến mà không tiếp thì bất lịch sự, ta giúp cậu giải quyết khó khăn, nhưng công tác giải quyết hậu quả cho tốt, giao cho cậu toàn quyền xử trí, xem cậu làm thế nào?
Hạ Tưởng thật đúng là lúng túng, tính mạng của bản thân và gia đình của mấy chục tên lính giao cho hắn, thật đúng là hóc búa? Đương nhiên hắn cũng rõ ràng, Lão Cổ làm như vậy, tất có dụng ý, liền lo nghĩ, quay người hỏi Trương Hiểu:
- Trong Quân khu thành phố Lỗ, phía nào chiếm thượng phong?
Giọng nói không lớn, chỉ có thể hai người nghe rõ.
Trương Hiểu mỉm cười, sự trấn tĩnh và kín đáo của Chủ nhiệm Hạ trên đường đi, để lại cho y ấn tượng quá sâu sắc, nếu nói trước kia hiểu biết của y đối với Hạ Tưởng chỉ ở mặt ngoài, còn hiện giờ là bái phục sát đất, bởi vì Chủ nhiệm Hạ chẳng những trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, hơn nữa quả nhiên có trí tuệ chính trị của một con người ưu việt.
Tuy rằng Chủ nhiệm Hạ không phải quân nhân, cũng không phải hoàn toàn hiểu biết về đấu tranh chính trị trong quân đội, nhưng đấu tranh đều là tương thông, Trương Hiểu liền lập tức đoán được ý của Hạ Tưởng.
- Lực lượng của quân khu thành phố Lỗ phân thành hai nửa, trong đó có lực lượng của Tổng bí thư...
Nghe xong lời của Trương Hiểu, Hạ Tưởng liền hiểu ý mỉm cười, không nói một lời lôi điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề - Khâu Nhân Lễ.
- Bác Khâu...
Xưng hô quyết định lập trường, bắt đầu chính là rất riêng tư, rất thân thiết, cũng là Hạ Tưởng rõ ràng, muốn đưa khó khăn cho Khâu Nhân Lễ, nên sẽ khách sáo nhiệt tình với ông ta vài phần
- Cháu là Hạ Tưởng, có một viếc muốn báo cáo bác một chút.
Khâu Nhân Lễ đương nhiên biết việc của Hạ Tưởng, cũng vẫn chú ý chặt chẽ tiến triển của tình thế, không ngờ Hạ Tưởng lại gọi điện thoại tới, lại là lấy cách nói cá nhân, ông ta liền nhảy dựng trong lòng, biết rằng sợ là không có chuyện tốt, liền thầm mắng Hạ Tưởng một câu nhóc tinh quái, làm sao lại lôi ông ta liên lụy vào trong đó?
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Nhà họ Khâu cũng không muốn liên lụy vào vòng xoáy chính trị quá lớn, Khâu Nhân Lễ liền bật cười ha hả, nhiệt tình hàn huyên vài câu, mới hỏi Hạ Tưởng có chuyện gì.
- Quân khu tỉnh Dự có một đoàn xe vi phạm tại đường cao tốc tỉnh Yến, đã bị quân khu tỉnh Yến tạm giữ, cháu quyết định giao họ cho quân khu thành phố Lỗ, đặc biệt hỏi thăm bác Khâu.
Giọng điệu Hạ Tưởng nghe thật nhẹ nhàng, nhưng thực ra đưa qua, là một cây xà beng cháy đỏ.
- Phía Quân khu Thủ đô cũng đã có người tới, quyết không thả người, cháu khuyên can mãi đối phương mới đồng ý thả người, đồng thời yêu cầu chỉ có thể chuyển giao cho quân khu thành phố Lỗ.
Nói nghe rất hay, kỳ thật là đá một quả cầu gai cho ông ta, tiếp nhận không tốt sẽ làm chân bị thương, tim Khâu Nhân Lễ đập nhanh hơn, quả nhiên không phải là chuyện tốt.
Nhưng lại không thể không tiếp nhận, lý do của Hạ Tưởng rất đầy đủ, yêu cầu cũng chính đáng.
Quân khu Thủ đô là đại quân khu, quân khu thành phố Lỗ cũng là đại quân khu, hai bên là quan hệ ngang bằng, đề nghị của Quân khu Thủ đô, hợp lý mà không thể cãi lại. Đồng thời, lý do mà Hạ Tưởng nói, cũng khiến ông không thể từ chối. Hơn nữa cũng quả thật là quân khu tỉnh Dự đuối lý, có sai trước.
Hơn nữa việc này cũng không thể tiếp tục làm lớn chuyện lên nữa, nếu thật lòng muốn mang mấy chục người quân khu tỉnh Dự nhốt ở quân khu tỉnh Yến, hoặc là nếu Hạ Tưởng lại giở trò xấu, đưa thẳng đến Quân khu Thủ đô, đến lúc đó chẳng những quân khu thành phố Lỗ được vào Thủ đô nhận người, ngay cả ông ta cũng phải chịu trách nhiệm liên quan.
Được, bị Hạ Tưởng ném cho một miếng khoai lang bỏng tay, còn phải cảm ơn hắn, nghĩ thế nào cũng thấy tức giận không xuôi.
Nhưng chính trị chính là chính trị, về công, y phải tiếp nhận. Về tư, y sau khi tiếp nhận, còn có thể được một ân tình.
Cuối cùng binh lính chia làm hai đường, Vạn Vĩ Phong dẫn người đi theo hướng đông, thẳng đến quân khu thành phố Lỗ, Hạ Tưởng một hàng nhẹ nhõm lên đường, đi tới thành phố Yến. Đối với phương pháp đem quân khu tỉnh Dự đá một cước cho quân khu thành phố Lỗ, Hạ Tưởng cảm thấy vừa lòng, không phải không có suy nghĩ đắc ý, cuối cùng cũng sắp bình an đến Thủ đô rồi.
Chỉ có điều khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, tại thành phố Yến, hắn không ngờ tình cờ gặp mặt một vị lãnh đạo nhà nước đang quyết định đến tỉnh Yến thị sát...