Không chút điềm báo, không chút dấu hiệu, không chút chuẩn bị tâm lý, Diệp Thiên Nam bị một cái bạt tai bên trái, một cái bạt tai bên phải, choáng váng tại chỗ!
Ý kiến của Luơng Hạ Ninh và ông ta trái nhau, ông ta không sợ. Phó Tiên Phong phản lại quay mũi giáo, ông ta cũng không hoảng hốt lo sợ. Tiến thêm một bước nữa, trong một số việc nhỏ cho dù một trong hai người Hồ Định và Dương Hằng Dịch không nhất trí với ông ta, ông ta cũng sẽ không sợ hãi.
Nhưng trong kế hoạch lớn về phương án nhân sự, thậm chí không cần ám chỉ, không cần thông báo trước, Hồ Định và Dương Hằng Dịch không nghĩ cũng biết cần phải duy trì nhất trí cao độ với ông ta. Bởi vì sự đề cử của ông ta, không những có thân tín của mình ông ta, mà còn có dòng chính của Hồ Định và Dương Hằng Dịch.
Làm sao cả hai người có thể đồng thanh phản đối phương án của ông ta?
Tại sao lại có thể vẫn người sau nối người trước kiên định như thế? Diệp Thiên Nam khiếp sợ tại chỗ, gần như không dám tin vào mắt và tai mình nữa. Thậm chí một lần nghi ngờ có phải nghe nhầm hay không, hoặc là…Hồ Định và Dương Hằng Dịch có phải uống nhầm thuốc hay không?
Diệp Thiên Nam không nghe sai, Hồ Định và Dương Hằng Dịch cũng không uống nhầm thuốc, trên thực tế, hai người đều không uống thuốc gì, bọn họ tỉnh táo thật sự. Chẳng những tỉnh táo, còn bình tĩnh mà lý trí.
Trong Hội nghị thường vụ, lại một lần nữa xuất hiện một cảnh tuợng lặng ngắt như tờ, im lặng đến mức sợ hãi, gần như có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề của Diệp Thiên Nam.
Rất nhiều người còn chưa từng thấy Diệp Thiên Nam thất thố, càng không thấy Diệp Thiên Nam sợ hãi. Hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, Phó Bí thư Diệp Thiên Nam từ trước đến nay vẫn có dáng vẻ nắm chắc thắng lợi, rốt cục đã lộ ra trước mặt mọi người một mặt hoảng hốt lo sợ!
Ngay cả Trịnh Thịnh cũng tỏ vẻ mặt kinh ngạc, đầu tiên là khó hiểu liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong, cuối cùng ánh mắt nhìn ra giữa, lại dừng ở chỗ Hồ Định và Dương Hằng Dịch. Mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng phần nào đã đoán được gì đó, không khỏi than thở. Hạ Tưởng người không có ở Tương Giang, vậy mà Tương Giang vẫn còn truyền thuyết và ảnh hưởng của hắn. Hồ Định và Dương Hằng Dịch không nể tình, trước mặt mọi đánh cho Diệp Thiên Nam một cái tát, ngoại trừ là thủ đoạn của Hạ Tưởng, thì không còn ai khác.
Diệp Thiên Nam cũng nghĩ tới điểm này, sau khi ông ta thất thố nửa phút, mới kìm nén sự khiếp sợ và tức giận. Chậm rãi khôi phục bình tĩnh, lại hết sức duy trì thái độ bình tĩnh, miễn cưỡng mỉm cười, muốn nói gì, lại vẫn là nuốt trở vào.
Bởi vì sau đó Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lương Hạ Ninh, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trịnh Hải Kỳ, Phó chủ tịch tỉnh Hà Chí Năng, Bí thư Thành ủy thành phố Tương Giang Cổ Kiến Hiên lần lượt tỏ thái độ. Đều là thái độ ủng hộ phương án của Ban Tổ chức cán bộ, đã khiến Trịnh Thịnh hoàn toàn nắm giữ thế chủ động và đại cục, không thể cứu vãn, nhiều lời vô ích, Diệp Thiên Nam uể oải mà bất đắc nhận thua.
Chẳng những thua, còn thất bại thảm hại, thua cực thảm, vả lại quá mất mặt.
Hội nghị thường vụ lần này, đánh dấu bước khởi đầu Trịnh Thịnh đứng vững toàn diện tại tỉnh Tương, cũng là bắt đầu lộ ra hiện tượng thất bại của Diệp Thiên Nam tại tỉnh Tương.
Từ đó, tỉnh Tương chính thức đi vào thời đại sau Diệp Thiên Nam.
Sau hội nghị, Diệp Thiên Nam vẻ mặt thịnh nộ trở lại văn phòng, đóng cửa không ra ngoài, ai cũng không gặp. Dương Hằng Dịch đặc biệt đến giải thích, ông ta cũng không lộ diện. Diệp Thiên Nam luôn luôn bình tĩnh ôn hòa, khoan dung với người khác, lần đầu tiên khiếp sợ trước mặt mọi người.
Có thể thấy được cho dù là nhân vật vĩ đại cũng vẫn bị thần hóa, đằng sau hình tượng hào quang của nhân vật vĩ mà đại chúng ta vẫn ngưỡng mộ, cũng giống nhau, là người phàm có tình cảm và ham muốn, có hỉ nộ yêu ghét như nhau, sẽ tức giận, sẽ thất thố, cũng sẽ mắng chửi người.
Diệp Thiên Nam đương nhiên biết ông ta thua ở chỗ nào, thua ở trong tay ai. Khi cảnh tượng gây cho ông ta khó chịu và nhục nhã, khiến ông ta bị sỉ nhục cả đời khó quên ở hội nghị thường vụ còn chưa biến mất trong đầu, ông ta lại nhận được một tin tức, với ông ta mà nói vô cùng buồn bực và đổ thêm dầu vào lửa, đó là Hạ Tưởng đã an toàn một mạch đến thành phố Yến.
Nếu nói Hạ Tưởng bình an vô sự chỉ khiến ông ta cảm thấy buồn bực, chỉ là thầm mắng Hạ Tưởng chó ngáp phải ruồi. Nhưng Hạ Tưởng vừa đến thành phố Yến, vừa lúc gặp dịp Thủ tướng đến thành phố Yến thị sát, lại khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tuy nhiên, chuyện càng làm cho ông ta thêm khó hiểu và lo lắng còn ở phía sau...
Lúc Hạ Tưởng một mạch đến thành phố Yến, đúng vào thời gian giữa trưa.
Dựa vào cấp bậc của Hạ Tưởng, không đủ để khiến Cao Tấn Chu tự mình ra mặt tiếp đón, huống chi ra ngoài thành phố để nghênh đón, dù sao Cao Tấn Chu đường đường là Chủ tịch tỉnh. Nhưng theo góc độ của nhà họ Ngô và quan hệ cá nhân mà nói, Cao Tấn Chu lấy sự tôn nghiêm của Chủ tịch tỉnh tự mình đến cửa ngõ đường cao tốc đón chào, tuy rằng long trọng, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Tuy nhiên Trương Hiểu lại không xúc động quá lớn, sau khi nhìn thấy sự tiếp đãi long trọng đón chào của Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh trọng đãi đưa tiễn ở tỉnh Sở, lực kích động của hành động cất nhắc Hạ Tưởng của Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến trong mắt y liền phai nhạt rất nhiều.
Chủ yếu cũng là y đã nhanh chóng có miễn dịch đối với Hạ Tưởng, chưa đề cập tới trong quân đội có rất nhiều thế lực sự âm thầm bảo vệ Hạ Tưởng, chưa đề cập tới việc hắn chỉ dùng một cuộc điện thoại là có thể nối thẳng tới Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sở và Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề. Trương Hiểu chỉ mới có khả năng tiếp xúc với một góc của tảng băng chìm mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng, cũng đã đủ để cho y kinh ngạc, khiến y trăm phần trăm tin tưởng Hạ Tưởng về sau nhất định tiền đồ thênh thang.
Vả lại khẳng định còn có thể là một trong số ít nhân vật có thể đứng đầu tỏa sáng trong nước!
Chuyến này, không giả, đến lúc này, Trương Hiểu đối với chuyến này một đường hộ tống Hạ Tưởng về thủ đô, chẳng những may mắn lúc đầu quyết định anh minh, cũng âm thầm khâm phục ánh mắt tinh tường và lâu dài của chính mình.
Hạ Tưởng và Cao Tấn Chu không hàn huyên nhiều lắm, quan hệ giữa hắn và Cao Tấn Chu, về công hay tư đều rất phức tạp. Đối với việc Cao Tấn Chu tự mình tới đón, chỉ đơn giản mà tỏ vẻ cảm tạ, vẻ thản nhiên nhiều hơn.
Không phải là hắn lên mặt, mà là dựa vào quan hệ bạn bè giữa hắn và Cao Tấn Chu, khách sáo quá nhiều ngược lại là giả dối rồi.
Trương Hiểu và binh lính liên quan đi quân khu tỉnh Yến tiến hành giao tiếp cần thiết trước, y cũng có bạn bè tại quân khu tỉnh Yến, Hạ Tưởng sẽ theo Cao Tấn Chu tới Tỉnh ủy.
Những nguy hiểm Hạ Tưởng gặp dọc đường đi, Cao Tấn Chu có nghe qua, nhưng không biết được tỉ mỉ. Tỉnh ủy tỉnh Yến, biết chân tướng sự việc cũng cũng không nhiều. Hạ Tưởng lần này đến, cũng lấy lý do về thủ đô giải quyết việc công tạt qua, chỉ gặp vài lãnh đạo Tỉnh ủy có quan hệ cá nhân không tồi, sau đó nghỉ ngơi chút xíu, liền chuẩn bị khởi hành về thủ đô.
Còn chưa lên đường, Cao Tấn Chu lại nhận được thông báo khẩn cấp, Thủ tướng đã xuống đến đường cao tốc, đang đi tới siêu thị Giai Gia thị sát.
Thủ tướng tới thăm, sao lại không thông báo trước? Cao Tấn Chu vô cùng khiếp sợ, vội gọi điện thoại cho Phạm Duệ Hằng. Sau đó lại liên hệ với nhân viên công tác của văn phòng Quốc hội, y liền cùng với Phạm Duệ Hằng cùng nhau nhanh như lửa đi đến tiếp ứng Thủ tướng.
Thủ tướng bất ngờ tới chơi. Vừa rồi Hạ Tưởng nghe được văn phòng Quốc hội nói là bởi vì gần đây giá hàng tăng lên quá nhanh, Thủ tướng muốn tới một tỉnh lị là thành phố Yến gần thủ đô nhất, thăm hỏi thực địa một chút, quan tâm việc cung cấp rau xanh của người dân thành phố một chút, đi sâu tìm hiểu tình hình giá cả hàng hóa...
Hạ Tưởng cũng không cảm thấy kinh ngạc về việc Thủ tướng đến thăm, hắn đã quen với việc Thủ tướng sẽ xuất hiện giữa dân chúng, thân thiết hỏi han ân cần, hoặc xuất hiện tại đồng ruộng, cùng nói chuyện với nông dân, quen với hình tượng gần gũi nhân dân của Thủ tướng.
Công bằng mà nói, một vị Thủ tướng có thể làm được thân dân yêu dân và ăn mặc vô cùng giản dị, quả thật không dễ. Cho dù lập trường chính trị của Thủ tướng như thế nào, hoặc là việc ông ta ủng hộ Diệp Thiên Nam dẫn đến những suy nghĩ như thế nào, thì trong cảm nhận của Hạ Tưởng, ông ta vẫn là Thủ tướng tốt của nhân dân.
Đối với Thủ tướng, trong lòng Hạ Tưởng từ đầu đến cuối luôn có lòng cảm ơn.
Việc Thủ tướng đến tỉnh Yến có liên quan đến quốc kế dân sinh, cũng không liên quan đến hắn, hắn liền hẹn giờ gặp với Trương Hiểu, chuẩn bị xuất phát đi tới thủ đô. Chỉ còn ba tiếng đi xe nữa, nói một cách không khoa trương hắn đã đi đến một nửa trên con đường đến cửa chính thủ đô rồi.
Vừa sắp xuất phát, không ngờ liền nhận được điện thoại của Cao Tấn Chu.
- Hạ Tưởng, Thủ tướng chỉ bảo, cần gặp mặt anh. Anh trực tiếp chờ Thủ tướng ở cửa vào đường cao tốc, ông ấy có chuyện muốn nói với anh.
Cao Tấn Chu chỉ phụ trách truyền đạt tinh thần chỉ thị của Thủ tướng, trong lòng vô cùng khó hiểu, Thủ tướng muốn gặp Hạ Tưởng, có chuyện quan trọng gì cần nói?
Khó hiểu, cũng không hỏi. Chỉ có thể buồn bực ở trong lòng.
Hạ Tưởng cũng buồn bực, Thủ tướng biết hắn vừa đến thành phố Yến, chẳng có gì lạ, nhưng lựa chọn gặp mặt hắn ở cửa vào đường cao tốc, là có ám chỉ gì hay sao? Lại nghĩ lại, không khỏi nhảy dựng trong lòng, chẳng lẽ là. Quả nhiên, nửa giờ sau Hạ Tưởng chờ ở cửa vào đường cao tốc, Thủ tướng đột xuất thị sát siêu thị thành phố Yến chỉ ở tại thành phố Yến một giờ, liền vội vàng trở về, tại cửa vào đường cao tốc, đoàn xe Thủ tướng dừng lại.
Sớm có Phó chủ nhiệm văn phòng Quốc hội dẫn dắt Hạ Tưởng đi vào xe của Thủ tướng trước, Thủ tướng lại không xuống xe, ở bên trong xe cười vẫy tay với Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, đến đây. Ngồi xe của tôi, vừa lúc trên đường nói mấy câu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hạ Tưởng hơi chần chừ, vẫn là được sủng ái mà lo sợ lên xe Thủ tướng, trong lòng cũng hiểu được, đồng hành một đường với Thủ tướng, sợ là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đồng thời, sợ là có rất nhiều lời lại rất khó nói ra.
Vừa lên xe, ô tô liền chậm rãi khởi động, đến đường cao tốc, một mạch chạy nhanh về hướng thủ đô. Thủ tướng trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng nói một câu:
- Nghe nói anh và đồng chí Thiên Nam có chút không đồng điệu lắm? Đồng chí Hạ Tưởng, điểm xuất phát của đồng chí Thiên Nam là tốt, anh ta cũng là một đồng chí tốt, có thể là phương pháp làm việc có chút không phù hợp quan niệm của anh, nhưng đều là vì công việc, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng mới là xu hướng phát triển chính.
Hạ Tưởng không nói chuyện, cũng không biết nên nói điều gì, đương nhiên hắn cũng biết, Thủ tướng cũng không cần hắn bày tỏ thái độ.
Thủ tướng lại nói:
- Có một số việc anh có lẽ hiểu lầm đồng chí Thiên Nam, hiểu lầm không sao, có thể ngồi xuống cùng nhau thảo luận, nói chuyện thẳng thắn, có hiểu lầm gì không thể loại bỏ? Có phải không?
Lại dừng lại, đột nhiên, ông ta nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng
- Tôi cũng là vì công việc của Tỉnh ủy tỉnh Tương có thể thuận lợi triển khai, càng vì muốn tốt cho anh. Hạ Tưởng, anh là một cán bộ ưu tú, tôi hy vọng anh hoài bão rộng lớn, về sau hướng tới cương vị công tác quan trọng hơn…
- Vâng, cảm ơn Thủ tướng dạy bảo, tôi nhất định nhớ kỹ trong lòng…
Hạ Tưởng chỉ có thành thật nói vâng, hắn không có khả năng giải thích, càng không thể phản bác.
- Ha ha…
Thủ tướng dường như rất vừa lòng với thái độ của Hạ Tưởng, mới vừa cười, dường như là tự nhủ nói một câu.
- Hội nghị mở rộng của Bộ Chính trị thảo luận vấn đề bổ sung uỷ viên lần lượt, sắp tổ chức rồi…
Lãnh đạo nói chuyện, có khi cần anh trả lời, có khi chỉ cần anh nghe, một câu cuối cùng của Thủ tướng, chỉ là trần thuật một sự thật, nói cho Hạ Tưởng một trận quyết chiến trọng đại sắp đến.
Hạ Tưởng một đường vất vả một đường khói bụi ào ào, vừa mới bước đến thủ đô, sau lưng liền chính mắt thấy thời khắc trọng đại của một lần quyết định lịch sử của hội nghị mở rộng Bộ Chính trị. Mà cùng lúc đó, hắn cũng nhận được tin tức, Trịnh Thịnh trong hội nghị thường vụ đã thu được toàn thắng lớn, hắn liền biết, sự khởi đầu của một người, liền có nghĩa là sự kết thúc của một người khác.
Cục diện mới, gần đến rồi, không chỉ là tỉnh Tương, là thủ đô, còn có khói bụi hắn một đường vung lên, cũng muốn được xác định, là lúc có người phải trả giá đau đớn thê thảm rồi...
Không chút điềm báo, không chút dấu hiệu, không chút chuẩn bị tâm lý, Diệp Thiên Nam bị một cái bạt tai bên trái, một cái bạt tai bên phải, choáng váng tại chỗ!
Ý kiến của Luơng Hạ Ninh và ông ta trái nhau, ông ta không sợ. Phó Tiên Phong phản lại quay mũi giáo, ông ta cũng không hoảng hốt lo sợ. Tiến thêm một bước nữa, trong một số việc nhỏ cho dù một trong hai người Hồ Định và Dương Hằng Dịch không nhất trí với ông ta, ông ta cũng sẽ không sợ hãi.
Nhưng trong kế hoạch lớn về phương án nhân sự, thậm chí không cần ám chỉ, không cần thông báo trước, Hồ Định và Dương Hằng Dịch không nghĩ cũng biết cần phải duy trì nhất trí cao độ với ông ta. Bởi vì sự đề cử của ông ta, không những có thân tín của mình ông ta, mà còn có dòng chính của Hồ Định và Dương Hằng Dịch.
Làm sao cả hai người có thể đồng thanh phản đối phương án của ông ta?
Tại sao lại có thể vẫn người sau nối người trước kiên định như thế? Diệp Thiên Nam khiếp sợ tại chỗ, gần như không dám tin vào mắt và tai mình nữa. Thậm chí một lần nghi ngờ có phải nghe nhầm hay không, hoặc là…Hồ Định và Dương Hằng Dịch có phải uống nhầm thuốc hay không?
Diệp Thiên Nam không nghe sai, Hồ Định và Dương Hằng Dịch cũng không uống nhầm thuốc, trên thực tế, hai người đều không uống thuốc gì, bọn họ tỉnh táo thật sự. Chẳng những tỉnh táo, còn bình tĩnh mà lý trí.
Trong Hội nghị thường vụ, lại một lần nữa xuất hiện một cảnh tuợng lặng ngắt như tờ, im lặng đến mức sợ hãi, gần như có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề của Diệp Thiên Nam.
Rất nhiều người còn chưa từng thấy Diệp Thiên Nam thất thố, càng không thấy Diệp Thiên Nam sợ hãi. Hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, Phó Bí thư Diệp Thiên Nam từ trước đến nay vẫn có dáng vẻ nắm chắc thắng lợi, rốt cục đã lộ ra trước mặt mọi người một mặt hoảng hốt lo sợ!
Ngay cả Trịnh Thịnh cũng tỏ vẻ mặt kinh ngạc, đầu tiên là khó hiểu liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong, cuối cùng ánh mắt nhìn ra giữa, lại dừng ở chỗ Hồ Định và Dương Hằng Dịch. Mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng phần nào đã đoán được gì đó, không khỏi than thở. Hạ Tưởng người không có ở Tương Giang, vậy mà Tương Giang vẫn còn truyền thuyết và ảnh hưởng của hắn. Hồ Định và Dương Hằng Dịch không nể tình, trước mặt mọi đánh cho Diệp Thiên Nam một cái tát, ngoại trừ là thủ đoạn của Hạ Tưởng, thì không còn ai khác.
Diệp Thiên Nam cũng nghĩ tới điểm này, sau khi ông ta thất thố nửa phút, mới kìm nén sự khiếp sợ và tức giận. Chậm rãi khôi phục bình tĩnh, lại hết sức duy trì thái độ bình tĩnh, miễn cưỡng mỉm cười, muốn nói gì, lại vẫn là nuốt trở vào.
Bởi vì sau đó Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lương Hạ Ninh, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trịnh Hải Kỳ, Phó chủ tịch tỉnh Hà Chí Năng, Bí thư Thành ủy thành phố Tương Giang Cổ Kiến Hiên lần lượt tỏ thái độ. Đều là thái độ ủng hộ phương án của Ban Tổ chức cán bộ, đã khiến Trịnh Thịnh hoàn toàn nắm giữ thế chủ động và đại cục, không thể cứu vãn, nhiều lời vô ích, Diệp Thiên Nam uể oải mà bất đắc nhận thua.
Chẳng những thua, còn thất bại thảm hại, thua cực thảm, vả lại quá mất mặt.
Hội nghị thường vụ lần này, đánh dấu bước khởi đầu Trịnh Thịnh đứng vững toàn diện tại tỉnh Tương, cũng là bắt đầu lộ ra hiện tượng thất bại của Diệp Thiên Nam tại tỉnh Tương.
Từ đó, tỉnh Tương chính thức đi vào thời đại sau Diệp Thiên Nam.
Sau hội nghị, Diệp Thiên Nam vẻ mặt thịnh nộ trở lại văn phòng, đóng cửa không ra ngoài, ai cũng không gặp. Dương Hằng Dịch đặc biệt đến giải thích, ông ta cũng không lộ diện. Diệp Thiên Nam luôn luôn bình tĩnh ôn hòa, khoan dung với người khác, lần đầu tiên khiếp sợ trước mặt mọi người.Có thể thấy được cho dù là nhân vật vĩ đại cũng vẫn bị thần hóa, đằng sau hình tượng hào quang của nhân vật vĩ mà đại chúng ta vẫn ngưỡng mộ, cũng giống nhau, là người phàm có tình cảm và ham muốn, có hỉ nộ yêu ghét như nhau, sẽ tức giận, sẽ thất thố, cũng sẽ mắng chửi người.
Diệp Thiên Nam đương nhiên biết ông ta thua ở chỗ nào, thua ở trong tay ai. Khi cảnh tượng gây cho ông ta khó chịu và nhục nhã, khiến ông ta bị sỉ nhục cả đời khó quên ở hội nghị thường vụ còn chưa biến mất trong đầu, ông ta lại nhận được một tin tức, với ông ta mà nói vô cùng buồn bực và đổ thêm dầu vào lửa, đó là Hạ Tưởng đã an toàn một mạch đến thành phố Yến.
Nếu nói Hạ Tưởng bình an vô sự chỉ khiến ông ta cảm thấy buồn bực, chỉ là thầm mắng Hạ Tưởng chó ngáp phải ruồi. Nhưng Hạ Tưởng vừa đến thành phố Yến, vừa lúc gặp dịp Thủ tướng đến thành phố Yến thị sát, lại khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tuy nhiên, chuyện càng làm cho ông ta thêm khó hiểu và lo lắng còn ở phía sau...
Lúc Hạ Tưởng một mạch đến thành phố Yến, đúng vào thời gian giữa trưa.
Dựa vào cấp bậc của Hạ Tưởng, không đủ để khiến Cao Tấn Chu tự mình ra mặt tiếp đón, huống chi ra ngoài thành phố để nghênh đón, dù sao Cao Tấn Chu đường đường là Chủ tịch tỉnh. Nhưng theo góc độ của nhà họ Ngô và quan hệ cá nhân mà nói, Cao Tấn Chu lấy sự tôn nghiêm của Chủ tịch tỉnh tự mình đến cửa ngõ đường cao tốc đón chào, tuy rằng long trọng, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Tuy nhiên Trương Hiểu lại không xúc động quá lớn, sau khi nhìn thấy sự tiếp đãi long trọng đón chào của Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh trọng đãi đưa tiễn ở tỉnh Sở, lực kích động của hành động cất nhắc Hạ Tưởng của Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến trong mắt y liền phai nhạt rất nhiều.
Chủ yếu cũng là y đã nhanh chóng có miễn dịch đối với Hạ Tưởng, chưa đề cập tới trong quân đội có rất nhiều thế lực sự âm thầm bảo vệ Hạ Tưởng, chưa đề cập tới việc hắn chỉ dùng một cuộc điện thoại là có thể nối thẳng tới Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sở và Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề. Trương Hiểu chỉ mới có khả năng tiếp xúc với một góc của tảng băng chìm mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng, cũng đã đủ để cho y kinh ngạc, khiến y trăm phần trăm tin tưởng Hạ Tưởng về sau nhất định tiền đồ thênh thang.
Vả lại khẳng định còn có thể là một trong số ít nhân vật có thể đứng đầu tỏa sáng trong nước!
Chuyến này, không giả, đến lúc này, Trương Hiểu đối với chuyến này một đường hộ tống Hạ Tưởng về thủ đô, chẳng những may mắn lúc đầu quyết định anh minh, cũng âm thầm khâm phục ánh mắt tinh tường và lâu dài của chính mình.
Hạ Tưởng và Cao Tấn Chu không hàn huyên nhiều lắm, quan hệ giữa hắn và Cao Tấn Chu, về công hay tư đều rất phức tạp. Đối với việc Cao Tấn Chu tự mình tới đón, chỉ đơn giản mà tỏ vẻ cảm tạ, vẻ thản nhiên nhiều hơn.
Không phải là hắn lên mặt, mà là dựa vào quan hệ bạn bè giữa hắn và Cao Tấn Chu, khách sáo quá nhiều ngược lại là giả dối rồi.
Trương Hiểu và binh lính liên quan đi quân khu tỉnh Yến tiến hành giao tiếp cần thiết trước, y cũng có bạn bè tại quân khu tỉnh Yến, Hạ Tưởng sẽ theo Cao Tấn Chu tới Tỉnh ủy.
Những nguy hiểm Hạ Tưởng gặp dọc đường đi, Cao Tấn Chu có nghe qua, nhưng không biết được tỉ mỉ. Tỉnh ủy tỉnh Yến, biết chân tướng sự việc cũng cũng không nhiều. Hạ Tưởng lần này đến, cũng lấy lý do về thủ đô giải quyết việc công tạt qua, chỉ gặp vài lãnh đạo Tỉnh ủy có quan hệ cá nhân không tồi, sau đó nghỉ ngơi chút xíu, liền chuẩn bị khởi hành về thủ đô.
Còn chưa lên đường, Cao Tấn Chu lại nhận được thông báo khẩn cấp, Thủ tướng đã xuống đến đường cao tốc, đang đi tới siêu thị Giai Gia thị sát.
Thủ tướng tới thăm, sao lại không thông báo trước? Cao Tấn Chu vô cùng khiếp sợ, vội gọi điện thoại cho Phạm Duệ Hằng. Sau đó lại liên hệ với nhân viên công tác của văn phòng Quốc hội, y liền cùng với Phạm Duệ Hằng cùng nhau nhanh như lửa đi đến tiếp ứng Thủ tướng.
Thủ tướng bất ngờ tới chơi. Vừa rồi Hạ Tưởng nghe được văn phòng Quốc hội nói là bởi vì gần đây giá hàng tăng lên quá nhanh, Thủ tướng muốn tới một tỉnh lị là thành phố Yến gần thủ đô nhất, thăm hỏi thực địa một chút, quan tâm việc cung cấp rau xanh của người dân thành phố một chút, đi sâu tìm hiểu tình hình giá cả hàng hóa...
Hạ Tưởng cũng không cảm thấy kinh ngạc về việc Thủ tướng đến thăm, hắn đã quen với việc Thủ tướng sẽ xuất hiện giữa dân chúng, thân thiết hỏi han ân cần, hoặc xuất hiện tại đồng ruộng, cùng nói chuyện với nông dân, quen với hình tượng gần gũi nhân dân của Thủ tướng.
Công bằng mà nói, một vị Thủ tướng có thể làm được thân dân yêu dân và ăn mặc vô cùng giản dị, quả thật không dễ. Cho dù lập trường chính trị của Thủ tướng như thế nào, hoặc là việc ông ta ủng hộ Diệp Thiên Nam dẫn đến những suy nghĩ như thế nào, thì trong cảm nhận của Hạ Tưởng, ông ta vẫn là Thủ tướng tốt của nhân dân.
Đối với Thủ tướng, trong lòng Hạ Tưởng từ đầu đến cuối luôn có lòng cảm ơn.
Việc Thủ tướng đến tỉnh Yến có liên quan đến quốc kế dân sinh, cũng không liên quan đến hắn, hắn liền hẹn giờ gặp với Trương Hiểu, chuẩn bị xuất phát đi tới thủ đô. Chỉ còn ba tiếng đi xe nữa, nói một cách không khoa trương hắn đã đi đến một nửa trên con đường đến cửa chính thủ đô rồi.
Vừa sắp xuất phát, không ngờ liền nhận được điện thoại của Cao Tấn Chu.
- Hạ Tưởng, Thủ tướng chỉ bảo, cần gặp mặt anh. Anh trực tiếp chờ Thủ tướng ở cửa vào đường cao tốc, ông ấy có chuyện muốn nói với anh.
Cao Tấn Chu chỉ phụ trách truyền đạt tinh thần chỉ thị của Thủ tướng, trong lòng vô cùng khó hiểu, Thủ tướng muốn gặp Hạ Tưởng, có chuyện quan trọng gì cần nói?
Khó hiểu, cũng không hỏi. Chỉ có thể buồn bực ở trong lòng.
Hạ Tưởng cũng buồn bực, Thủ tướng biết hắn vừa đến thành phố Yến, chẳng có gì lạ, nhưng lựa chọn gặp mặt hắn ở cửa vào đường cao tốc, là có ám chỉ gì hay sao? Lại nghĩ lại, không khỏi nhảy dựng trong lòng, chẳng lẽ là. Quả nhiên, nửa giờ sau Hạ Tưởng chờ ở cửa vào đường cao tốc, Thủ tướng đột xuất thị sát siêu thị thành phố Yến chỉ ở tại thành phố Yến một giờ, liền vội vàng trở về, tại cửa vào đường cao tốc, đoàn xe Thủ tướng dừng lại.
Sớm có Phó chủ nhiệm văn phòng Quốc hội dẫn dắt Hạ Tưởng đi vào xe của Thủ tướng trước, Thủ tướng lại không xuống xe, ở bên trong xe cười vẫy tay với Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, đến đây. Ngồi xe của tôi, vừa lúc trên đường nói mấy câu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hạ Tưởng hơi chần chừ, vẫn là được sủng ái mà lo sợ lên xe Thủ tướng, trong lòng cũng hiểu được, đồng hành một đường với Thủ tướng, sợ là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đồng thời, sợ là có rất nhiều lời lại rất khó nói ra.
Vừa lên xe, ô tô liền chậm rãi khởi động, đến đường cao tốc, một mạch chạy nhanh về hướng thủ đô. Thủ tướng trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng nói một câu:
- Nghe nói anh và đồng chí Thiên Nam có chút không đồng điệu lắm? Đồng chí Hạ Tưởng, điểm xuất phát của đồng chí Thiên Nam là tốt, anh ta cũng là một đồng chí tốt, có thể là phương pháp làm việc có chút không phù hợp quan niệm của anh, nhưng đều là vì công việc, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng mới là xu hướng phát triển chính.
Hạ Tưởng không nói chuyện, cũng không biết nên nói điều gì, đương nhiên hắn cũng biết, Thủ tướng cũng không cần hắn bày tỏ thái độ.
Thủ tướng lại nói:
- Có một số việc anh có lẽ hiểu lầm đồng chí Thiên Nam, hiểu lầm không sao, có thể ngồi xuống cùng nhau thảo luận, nói chuyện thẳng thắn, có hiểu lầm gì không thể loại bỏ? Có phải không?
Lại dừng lại, đột nhiên, ông ta nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng
- Tôi cũng là vì công việc của Tỉnh ủy tỉnh Tương có thể thuận lợi triển khai, càng vì muốn tốt cho anh. Hạ Tưởng, anh là một cán bộ ưu tú, tôi hy vọng anh hoài bão rộng lớn, về sau hướng tới cương vị công tác quan trọng hơn…
- Vâng, cảm ơn Thủ tướng dạy bảo, tôi nhất định nhớ kỹ trong lòng…
Hạ Tưởng chỉ có thành thật nói vâng, hắn không có khả năng giải thích, càng không thể phản bác.
- Ha ha…
Thủ tướng dường như rất vừa lòng với thái độ của Hạ Tưởng, mới vừa cười, dường như là tự nhủ nói một câu.
- Hội nghị mở rộng của Bộ Chính trị thảo luận vấn đề bổ sung uỷ viên lần lượt, sắp tổ chức rồi…
Lãnh đạo nói chuyện, có khi cần anh trả lời, có khi chỉ cần anh nghe, một câu cuối cùng của Thủ tướng, chỉ là trần thuật một sự thật, nói cho Hạ Tưởng một trận quyết chiến trọng đại sắp đến.
Hạ Tưởng một đường vất vả một đường khói bụi ào ào, vừa mới bước đến thủ đô, sau lưng liền chính mắt thấy thời khắc trọng đại của một lần quyết định lịch sử của hội nghị mở rộng Bộ Chính trị. Mà cùng lúc đó, hắn cũng nhận được tin tức, Trịnh Thịnh trong hội nghị thường vụ đã thu được toàn thắng lớn, hắn liền biết, sự khởi đầu của một người, liền có nghĩa là sự kết thúc của một người khác.
Cục diện mới, gần đến rồi, không chỉ là tỉnh Tương, là thủ đô, còn có khói bụi hắn một đường vung lên, cũng muốn được xác định, là lúc có người phải trả giá đau đớn thê thảm rồi...