Diệp Địa Bắc thực ra không phải cam tâm tình nguyện mà tự thú, mà là trong tình cảnh lâm vào bước đường cùng. Trong hoàn cảnh bị Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do tố giác, trong nỗi tuyệt vọng khi không liên lạc được với Diệp Thiên Nam, bị tống khỏi chỗ ẩn náu, gã mang vẻ mặt u ám mà đi về hướng Cục công an thành phố.
Bởi vì nếu y còn không tự thú sẽ phải đối diện với nguy cơ bị bắn chết ngay tại trận.
Thậm chí phía quân đội vì bị liên lụy và ảnh hưởng bởi vụ án buôn lậu dầu mỏ, đã chính thức gửi công hàm tới Cục công an thành phố Tương Giang, yêu cầu Diệp Địa Bắc ra mặt đến quân khu tỉnh Tương giải thích một số vấn đề.
Công khai triệu tập còn tốt, Diệp Địa Bắc lại nghe được tin đồn, nói là một lực lượng khác trong quân đội ra lệnh cho giết chết y, chuẩn bị cho gã biến mất trên cõi đời này. Thế là cuối cùng gã sợ tới mức hồn vía lên mây, biết có trốn nữa có lẽ chưa đợi được đến lúc cha về thì y nói không chừng cũng đã tiêu đời.
So với nỗi đe dọa phải bỏ mạng, ngồi tù hay thể diện đều không còn quan trọng nữa, Diệp Địa Bắc cắn răng, bước ra khỏi căn phòng bí mật đã ẩn nấu mấy ngày. Y một mình lên đường, chán chường đi đến cổng Cục công an thành phố…
Cho đến khi chiếc còng sắt lạnh cóng bập vào tay, Diệp Địa Bắc vẫn không sao hiểu được, ông già Diệp Thiên Nam Bí thư Tỉnh ủy của gã rốt cuộc là đi đâu, tại sao lại không liên lạc được?
Sau khi gã ký tên và điểm chỉ ở Cục công an thành phố, bước ra khỏi văn phòng, ngẩng đầu lên đúng lúc gặp Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do. So với y, đãi ngộ của hai người rõ ràng là tốt hơn nhiều, không phải đeo còng tay, những cảnh sát đi cùng đúng với vẻ đi cùng, mà không phải là áp giải.
Hồ Quân Do tiều tụy hơn rất nhiều, râu chưa cạo, vẻ mặt hốc hác, hốc mắt thâm quầng, rõ ràng phải chịu không ít công kích. Dương Diêu Nhi vẫn phong cách như xưa, còn trang điểm nhẹ, mặc váy ngắn hấp dẫn, vừa đi vừa nháy mắt tình tứ với người cảnh sát đi cùng.
Diệp Địa Bắc giận dữ, mắng to một câu về phía Hồ Quân Do và Dương Diêu Nhi:
- Đôi chó má, bán bạn cầu vinh!
Hồ Quân Do cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Diệp Địa Bắc. Dương Diêu Nhi không gì kiêng kỵ gì lườm Diệp Địa Bắc một cái:
- Đại thiếu gia Diệp, chẳng phải có một lần anh muốn lên thì tôi mới cho anh lên, anh có cần phải ghi nhớ thù hận lâu như vậy không? Hơn nữa, tôi bán đứng anh cái gì, vớ vẩn! Tôi là vì dân trừ hại. Anh là một đống rác, cha anh cũng thế, nhà các người chính là một thùng rác, cha anh và anh là đống phân.
Diệp Địa Bắc tức giận đến sôi máu. Y trước kia rất tán thưởng khả năng mắng chửi người khác của Dương Diêu Nhi, thường xuyên mắng người khác đến mức tức giận lồng lộn mà lại không phản bác được câu nào. Y lại không ngờ rằng cuối cùng có một ngày những lời lẽ bẩn thỉu của Dương Diêu Nhi lại trút lên người y, thật sự là trước khác nay khác. Y giơ chân lên, muốn giáng một đòn vào cái miệng đáng ghét của Dương Diêu Nhi.
Cảnh sát thoáng không ngăn được, liền để Diệp Địa Bắc lao về phía Dương Diêu Nhi. Không ngờ Dương Diêu Nhi tuy rằng bình thường gặp chuyện chẳng bao giờ để ý nhưng khi mắng chửi người khác thì từng giờ từng khắc đều chuẩn bị đỡ đòn mà người ta đánh trả, quay người liền trốn sau lưng Hồ Quân Do, còn gào lên rất đắc ý:
- Quân Do, đánh gã, đánh đi!
Hồ Quân Do bình thường rất sợ Diệp Địa Bắc, chỉ nhận phần bị Diệp Địa Bắc xử lí, không dám trả đòn. Hôm nay không biết lá gan to đến cỡ nào, thấy Diệp Địa Bắc tuy rằng hùng hổ hung hăng nhưng dáng vẻ đeo còng tay thật sự quá nhếch nhác. Y liền giơ tay một đẩy một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực chặn Diệp Địa Bắc lại:
- Địa Bắc, chú ý thân phận hiện nay của mày đi!
Đến Hồ Quân Do cũng không ngờ là chỉ đẩy nhẹ một cái đã khiến Diệp Địa Bắc ngã bổ nhào!
Cảnh sát hình như giờ mới phản ứng, đứng ra chặn không cho mấy người tiếp tục xích mích nữa. Có hai cảnh sát không nhịn nổi, tránh vào một góc phá ra cười.
Đã từ bao lâu uy danh của bốn cậu ấm tỉnh Tương lẫy lừng ghê gớm một thời. Người dân có lẽ không cảm thấy hết nhưng với Cục công an thành phố mà nói, bốn cậu ấm tỉnh Tương có nghĩa là quyền lực, có nghĩa là hoành hành ngang ngược, là người khác thấy chúng thì phải tránh đường, là những cảnh sát nhỏ bé bọn họ không trêu nổi, quản không xong thì tránh đường mà chạy đi. Bây giờ cuối cùng cho bọn họ xem màn chó má cắn nhau, cũng thực sự khiến người ta cảm thán, mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây.
Không đúng, thật ra mới chưa đến bốn, năm năm mà thôi.
Nghe nói ở Bắc Kinh còn có hội bốn cậu ấm khác? Nói không chừng một lúc nào đó, cũng sẽ có cậu nào đó bị tóm! Một cảnh sát trẻ vừa mới tốt nghiệp không lâu đã không chút ác ý mà đoán như thế. Đương nhiên điều khiến bọn họ không ngờ là, chỉ một năm sau, lời dự đoán của anh ta đã thành sự thật.
Bốn cậu ấm tỉnh Tương ngày nào bây giờ hai người bị bắt, hai người bị trong thời gian bảo lãnh chờ xét xử, thực sự sụp đổ. Còn những đồng minh với bốn cậu đã từng có sức ảnh hưởng to lớn trong đàn chính trị tỉnh Tương thì ngay lập tức ngã ngựa, hai người nội bộ lục đục, một người khác đang chuẩn bị lên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Yến, rời khỏi tỉnh Tương, cũng đến bờ vực của sự tan rã.
Về cơ bản có thể khẳng đinh, bốn cậu ấm tỉnh Tương và đồng minh của chúng đã tạm biệt vũ đài lịch sử. Nhưng sự việc còn lâu mới chấm dứt, vì phương hướng của Diệp Thiên Nam vẫn chưa định rõ.
Việc Diệp Địa Bắc bị bắt đã phủ một bóng đen u ám lên tiền đồ của Diệp Thiên Nam! Mà lúc này Diệp Thiên Nam đang ở Bắc Kinh, đang tiến hành hoạt động cuối cùng, hoàn toàn không biết về tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở Tương Giang.
Nếu như trước sự việc Diệp Thiên Nam biết sẽ có người chọn thời cơ y bận tối mắt tối mũi ở Bắc Kinh, vào thời khắc cuối cùng thừa cơ hãm hại thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Chỉ tiếc khôn lắm thì cũng có lúc dại, vì không muốn bị người ngoài quấy rầy, vì không muốn bị những việc lặt vặt làm phân tâm, y tắt máy điện thoại, không ngờ đã trực tiếp đưa Diệp Địa Bắc tới Cục công an.
Sau khi thất bại ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, trước khi hội nghị mở rộng bộ Chính trị diễn ra, Diệp Thiên Nam cũng đã bí mật bay đến Bắc Kinh, chờ đợi giây phút cuối cùng.
Y tràn đầy kỳ vọng, toàn tâm toàn ý cho rằng việc đề bạt y sẽ được phê duyệt ngay tức khắc. Không nói đến chuyện Thủ tướng đã làm rất nhiều việc để đề bạt y, chỉ bản thân y cũng vận động tứ phía, chỉ đến Bắc Kinh chạy chọt cũng không nhớ nổi đã tặng bao nhiêu quà cáp, gõ bao nhiêu cánh cửa, cầu cạnh bao nhiêu người. Cho dù là xét từ mặt nào, chiếc ngai vàng Chủ tịch tỉnh Yến của y cũng mười phần nắm chắc đến chín.
Y dù thế nào cũng không ngờ tới, thực sự nảy sinh chuyện ngoài ý muốn. Rõ ràng là chỉ đề cử một mình y, làm sao lại đột nhiên mọc ra một Đỗ Bang Trung? Tuy rằng cuối cùng cũng đã gác lại, để tới lần sau bàn tiếp, nhưng trong lòng Diệp Thiên Nam cũng hiểu được là đã phát sinh vấn đề mới, e rằng sẽ có thêm nhiều biến số.
Y liền lo lắng cuống cuồng!
Đối với việc Cổ Thu Thực thăng chức thành công lên làm Ủy viên bộ Chính trị, cũng ít nhiều nằm ngoài dự đoán của Diệp Thiên Nam. Bởi vì y sớm đã nghe nói tiếng nói phản đối rất mạnh, có lẽ cũng sẽ bị gác lại. Nhưng không ngờ gã lại có thể qua cửa ải thuận lợi, thực sự khiến y rất kinh ngạc.
Chò dù nói vẫn cần theo trình tự trung ương bầu ra, nhưng ai cũng biết trình tự chính trị trong nước là sau khi hội nghị thường vụ bộ Chính trị quyết định, được thảo luận ở hội nghị bộ Chính trị, được hội nghị bộ Chính trị thông qua thì đã được kết luận. Lúc nào tổ chức hội nghị toàn thể còn không phải do bộ Chính trị quyết định? Bầu ai, còn không phải trước tiên là do bộ Chính trị đề cử danh sách?
Nghĩa là chiếc ghế Ủy viên bộ Chính trị của Cổ Thu Thực đã ngồi vững rồi, lúc nào làm trình tự, bổ sung thủ tục chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Sau sự việc, Diệp Thiên Nam cũng nghe nói chuyện Cổ Thu Thực kiếm được nguồn đầu tư khổng lồ mười tỷ đô la Mỹ, trong lòng cũng có thể hiểu rõ đó là thành tích chính trị đòn gió, nhưng chỉ cần thành tích chính trị có thể thăng chức thì đó là thành tích chính trị đáng giá.
Đương nhiên, nếu như cho y biết sau lưng có bàn tay của Hạ Tưởng, không biết y sẽ giận dữ như thế nào?
Dĩ nhiên, nếu Diệp Thiên Nam lại biết trong việc đề cử y bị gác lại, Hạ Tưởng cũng không phải là không nhúng tay vào thì y có thể không liều mạng với Hạ Tưởng hay không?
Chắc là cũng không như thế, Diệp Thiên Nam là người biết tiết chế, cũng là chính khách có hàm dưỡng nội tâm và có văn hóa, y không thể làm những chuyện quá giới hạn. Cho nên sau khi y ở Bắc Kinh đợi tin từ hội nghị bộ Chính trị được khẳng định, biết hội nghị lần thứ hai còn phải đợi vài ngày nữa mới tổ chức, liền quyết định về tỉnh Tương một chuyến trước đã. Dù sao nếu xảy ra chuyện gì ở hậu phương, ảnh hưởng đến hình tượng bản thân y, khiến y mất điểm, thì sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường leo lên ngai vàng Chủ tịch tỉnh Yến.
Vừa mở di động ra đã nhận được một loạt tin nhắn. Trong nháy mắt mở tin nhắn ra, y còn không ý thức được mình đang đứng trước cơn tai họa đột ngột như thế nào. Dương Hằng Dịch và Hồ Định hoàn toàn quay về phía Phó Tiên Phong thì thôi, dù sao y được ăn cả ngã về không chuẩn bị đi về phía bắc tới tỉnh Yến. Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do cắt đứt quan hệ với Diệp Địa Bắc cũng chẳng sao, dù sao bốn cậu ấm tỉnh Tương cũng sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, tan rã chỉ là điều sớm muộn. Nhưng tin Diệp Địa Bắc đến Cục công an thành phố tự thú liền như một vố đau khiến y kinh ngạc đến mức sững sờ!
Tại sao có thể? Sao có thể như vậy?
Việc Diệp Địa Bắc sa lưới khiến kẻ vốn đã rơi vào bãi lầy như Diệp Thiên Nam, họa vô đơn chí, lại thêm một gánh nặng nặng nề đến mức không thể gánh nổi trong cuộc đời. Y lảo đảo một chút liền ngã ngay xuống sô pha, trong lòng là cả trời bi thương và kinh hoàng. Y biết rất rõ, những việc mà Diệp Địa Bắc dính dáng tới lớn và nhiều đến thế nào, đủ để cho Tương Giang nổi cơn sóng to gió lớn, hơn nữa còn khiến y lật thuyền! Bắc Kinh trời tháng bảy vào đúng giữa hè nóng rực. Nhưng đối với những đôi nam nữ đang chìm đắm trong tình yêu mà nói, sức nóng của thời tiết không đủ để bắt bọn họ trốn trong nhà hưởng gió mát lạnh, sự náo nhiệt bên ngoài mãi mãi khiến họ ham mê.
Hạ Tưởng không bị cuốn hút bởi phồn hoa, nhưng Tống Nhất Phàm thì ngược lại. Hắn cũng là đành chịu để bị Tống Nhất Phàm kéo cánh tay, đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh, lại phải trở thành người làm bất đắc dĩ cho cô. Hắn phải cùng cô đi dạo các trung tâm thương mại, mua sắm quần áo, còn phải giúp cô xách nào túi lớn túi nhỏ. Chủ nhiệm Hạ ngọc diện sát thủ đáng thương, một quan chức cấp cao Hạ Tưởng cấp Thứ trưởng có thể khiến vô số tham quan nổi tiếng ở tỉnh Tương phải biến sắc, nhưng trước mặt Tống Nhất Phàm, chỉ là một ông anh bị cô quát bảo luôn ngày.
Có điều nghĩ đến Bí thư Tỉnh ủy Tống Triêu Độ ở tận cương vị cao hơn gấp bao lần cũng bó tay trước Tống Nhất Phàm, Hạ Tưởng liền thanh thản.
Tống Nhất Phàm hình như lại cao lên, theo lẽ thường, ở độ tuổi hiện tại của cô thì không thể cao tiếp. Có lẽ là cảm giác nhầm mà thôi, hoặc có lẽ là Tống Nhất Phàm hơi chút tròn trịa hơn một chút. Nói chung hắn thấy đầu cô chạm đến tai hắn, nhớ rằng trước kia hình như chỉ cao đến miệng hắn mà thôi.
Tống Nhất Phàm mặc một chiếc váy với độ dài trung bình, để tóc dài. Chiếc váy trăng muốt tôn lên vẻ đẹp thanh nhã như cúc, rồi lại trong trắng như hoa sen, khuôn mặt gần như hoàn mỹ đã bớt đi nét trẻ con, tăng thêm sức hấp dẫn của nữ tính. Ở trước mặt Hạ Tưởng cô vẫn cứ làm nũng hệt như xưa, vẫn trong sáng như cô em gái hàng xóm năm nào, nhưng vẫn là có điểm khác với trước kia. Ít nhất là cô biết để ý, khi ôm cánh tay Hạ Tưởng, cố gắng không để ngực chạm vào hắn.
So với Diệp Thiên Nam đang bị sứt đầu mẻ trán, Hạ Tưởng lúc này có thể nói là tâm trạng thoải mái. Hắn rất yêu quý Tống Nhất Phàm, rất thích ở cùng với một Tống Nhất Phàm vui vẻ như tiểu yêu tinh nhỏ. Trong tất cả những người phụ nữ hắn quen, tình cảm hắn dành cho Tống Nhất Phàm là thuần khiết nhất, cũng mang tính che chở nhất.
Tuy rằng hiện giờ tâm trạng rất tốt nhưng Hạ Tưởng cũng hiểu rõ bây giờ là ánh sáng trước bình minh. Trong hội nghị bộ Chính trị lần thứ hai tiếp theo đây, có liên quan đến việc bổ nhiệm của Tào Vĩnh Quốc và Diệp Thiên Nam còn có thể có một trận chiến ác liệt hơn phải chiến đấu.
Nhưng trước đó, chiêu hạ thủ mạnh nhất của Liên Nhược Hạm sẽ được tung ra...
Diệp Địa Bắc thực ra không phải cam tâm tình nguyện mà tự thú, mà là trong tình cảnh lâm vào bước đường cùng. Trong hoàn cảnh bị Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do tố giác, trong nỗi tuyệt vọng khi không liên lạc được với Diệp Thiên Nam, bị tống khỏi chỗ ẩn náu, gã mang vẻ mặt u ám mà đi về hướng Cục công an thành phố.
Bởi vì nếu y còn không tự thú sẽ phải đối diện với nguy cơ bị bắn chết ngay tại trận.
Thậm chí phía quân đội vì bị liên lụy và ảnh hưởng bởi vụ án buôn lậu dầu mỏ, đã chính thức gửi công hàm tới Cục công an thành phố Tương Giang, yêu cầu Diệp Địa Bắc ra mặt đến quân khu tỉnh Tương giải thích một số vấn đề.
Công khai triệu tập còn tốt, Diệp Địa Bắc lại nghe được tin đồn, nói là một lực lượng khác trong quân đội ra lệnh cho giết chết y, chuẩn bị cho gã biến mất trên cõi đời này. Thế là cuối cùng gã sợ tới mức hồn vía lên mây, biết có trốn nữa có lẽ chưa đợi được đến lúc cha về thì y nói không chừng cũng đã tiêu đời.
So với nỗi đe dọa phải bỏ mạng, ngồi tù hay thể diện đều không còn quan trọng nữa, Diệp Địa Bắc cắn răng, bước ra khỏi căn phòng bí mật đã ẩn nấu mấy ngày. Y một mình lên đường, chán chường đi đến cổng Cục công an thành phố…
Cho đến khi chiếc còng sắt lạnh cóng bập vào tay, Diệp Địa Bắc vẫn không sao hiểu được, ông già Diệp Thiên Nam Bí thư Tỉnh ủy của gã rốt cuộc là đi đâu, tại sao lại không liên lạc được?
Sau khi gã ký tên và điểm chỉ ở Cục công an thành phố, bước ra khỏi văn phòng, ngẩng đầu lên đúng lúc gặp Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do. So với y, đãi ngộ của hai người rõ ràng là tốt hơn nhiều, không phải đeo còng tay, những cảnh sát đi cùng đúng với vẻ đi cùng, mà không phải là áp giải.
Hồ Quân Do tiều tụy hơn rất nhiều, râu chưa cạo, vẻ mặt hốc hác, hốc mắt thâm quầng, rõ ràng phải chịu không ít công kích. Dương Diêu Nhi vẫn phong cách như xưa, còn trang điểm nhẹ, mặc váy ngắn hấp dẫn, vừa đi vừa nháy mắt tình tứ với người cảnh sát đi cùng.
Diệp Địa Bắc giận dữ, mắng to một câu về phía Hồ Quân Do và Dương Diêu Nhi:
- Đôi chó má, bán bạn cầu vinh!
Hồ Quân Do cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Diệp Địa Bắc. Dương Diêu Nhi không gì kiêng kỵ gì lườm Diệp Địa Bắc một cái:
- Đại thiếu gia Diệp, chẳng phải có một lần anh muốn lên thì tôi mới cho anh lên, anh có cần phải ghi nhớ thù hận lâu như vậy không? Hơn nữa, tôi bán đứng anh cái gì, vớ vẩn! Tôi là vì dân trừ hại. Anh là một đống rác, cha anh cũng thế, nhà các người chính là một thùng rác, cha anh và anh là đống phân.Diệp Địa Bắc tức giận đến sôi máu. Y trước kia rất tán thưởng khả năng mắng chửi người khác của Dương Diêu Nhi, thường xuyên mắng người khác đến mức tức giận lồng lộn mà lại không phản bác được câu nào. Y lại không ngờ rằng cuối cùng có một ngày những lời lẽ bẩn thỉu của Dương Diêu Nhi lại trút lên người y, thật sự là trước khác nay khác. Y giơ chân lên, muốn giáng một đòn vào cái miệng đáng ghét của Dương Diêu Nhi.
Cảnh sát thoáng không ngăn được, liền để Diệp Địa Bắc lao về phía Dương Diêu Nhi. Không ngờ Dương Diêu Nhi tuy rằng bình thường gặp chuyện chẳng bao giờ để ý nhưng khi mắng chửi người khác thì từng giờ từng khắc đều chuẩn bị đỡ đòn mà người ta đánh trả, quay người liền trốn sau lưng Hồ Quân Do, còn gào lên rất đắc ý:
- Quân Do, đánh gã, đánh đi!
Hồ Quân Do bình thường rất sợ Diệp Địa Bắc, chỉ nhận phần bị Diệp Địa Bắc xử lí, không dám trả đòn. Hôm nay không biết lá gan to đến cỡ nào, thấy Diệp Địa Bắc tuy rằng hùng hổ hung hăng nhưng dáng vẻ đeo còng tay thật sự quá nhếch nhác. Y liền giơ tay một đẩy một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực chặn Diệp Địa Bắc lại:
- Địa Bắc, chú ý thân phận hiện nay của mày đi!
Đến Hồ Quân Do cũng không ngờ là chỉ đẩy nhẹ một cái đã khiến Diệp Địa Bắc ngã bổ nhào!
Cảnh sát hình như giờ mới phản ứng, đứng ra chặn không cho mấy người tiếp tục xích mích nữa. Có hai cảnh sát không nhịn nổi, tránh vào một góc phá ra cười.
Đã từ bao lâu uy danh của bốn cậu ấm tỉnh Tương lẫy lừng ghê gớm một thời. Người dân có lẽ không cảm thấy hết nhưng với Cục công an thành phố mà nói, bốn cậu ấm tỉnh Tương có nghĩa là quyền lực, có nghĩa là hoành hành ngang ngược, là người khác thấy chúng thì phải tránh đường, là những cảnh sát nhỏ bé bọn họ không trêu nổi, quản không xong thì tránh đường mà chạy đi. Bây giờ cuối cùng cho bọn họ xem màn chó má cắn nhau, cũng thực sự khiến người ta cảm thán, mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây.
Không đúng, thật ra mới chưa đến bốn, năm năm mà thôi.
Nghe nói ở Bắc Kinh còn có hội bốn cậu ấm khác? Nói không chừng một lúc nào đó, cũng sẽ có cậu nào đó bị tóm! Một cảnh sát trẻ vừa mới tốt nghiệp không lâu đã không chút ác ý mà đoán như thế. Đương nhiên điều khiến bọn họ không ngờ là, chỉ một năm sau, lời dự đoán của anh ta đã thành sự thật.
Bốn cậu ấm tỉnh Tương ngày nào bây giờ hai người bị bắt, hai người bị trong thời gian bảo lãnh chờ xét xử, thực sự sụp đổ. Còn những đồng minh với bốn cậu đã từng có sức ảnh hưởng to lớn trong đàn chính trị tỉnh Tương thì ngay lập tức ngã ngựa, hai người nội bộ lục đục, một người khác đang chuẩn bị lên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Yến, rời khỏi tỉnh Tương, cũng đến bờ vực của sự tan rã.
Về cơ bản có thể khẳng đinh, bốn cậu ấm tỉnh Tương và đồng minh của chúng đã tạm biệt vũ đài lịch sử. Nhưng sự việc còn lâu mới chấm dứt, vì phương hướng của Diệp Thiên Nam vẫn chưa định rõ.
Việc Diệp Địa Bắc bị bắt đã phủ một bóng đen u ám lên tiền đồ của Diệp Thiên Nam! Mà lúc này Diệp Thiên Nam đang ở Bắc Kinh, đang tiến hành hoạt động cuối cùng, hoàn toàn không biết về tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở Tương Giang.
Nếu như trước sự việc Diệp Thiên Nam biết sẽ có người chọn thời cơ y bận tối mắt tối mũi ở Bắc Kinh, vào thời khắc cuối cùng thừa cơ hãm hại thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Chỉ tiếc khôn lắm thì cũng có lúc dại, vì không muốn bị người ngoài quấy rầy, vì không muốn bị những việc lặt vặt làm phân tâm, y tắt máy điện thoại, không ngờ đã trực tiếp đưa Diệp Địa Bắc tới Cục công an.
Sau khi thất bại ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, trước khi hội nghị mở rộng bộ Chính trị diễn ra, Diệp Thiên Nam cũng đã bí mật bay đến Bắc Kinh, chờ đợi giây phút cuối cùng.
Y tràn đầy kỳ vọng, toàn tâm toàn ý cho rằng việc đề bạt y sẽ được phê duyệt ngay tức khắc. Không nói đến chuyện Thủ tướng đã làm rất nhiều việc để đề bạt y, chỉ bản thân y cũng vận động tứ phía, chỉ đến Bắc Kinh chạy chọt cũng không nhớ nổi đã tặng bao nhiêu quà cáp, gõ bao nhiêu cánh cửa, cầu cạnh bao nhiêu người. Cho dù là xét từ mặt nào, chiếc ngai vàng Chủ tịch tỉnh Yến của y cũng mười phần nắm chắc đến chín.
Y dù thế nào cũng không ngờ tới, thực sự nảy sinh chuyện ngoài ý muốn. Rõ ràng là chỉ đề cử một mình y, làm sao lại đột nhiên mọc ra một Đỗ Bang Trung? Tuy rằng cuối cùng cũng đã gác lại, để tới lần sau bàn tiếp, nhưng trong lòng Diệp Thiên Nam cũng hiểu được là đã phát sinh vấn đề mới, e rằng sẽ có thêm nhiều biến số.
Y liền lo lắng cuống cuồng!
Đối với việc Cổ Thu Thực thăng chức thành công lên làm Ủy viên bộ Chính trị, cũng ít nhiều nằm ngoài dự đoán của Diệp Thiên Nam. Bởi vì y sớm đã nghe nói tiếng nói phản đối rất mạnh, có lẽ cũng sẽ bị gác lại. Nhưng không ngờ gã lại có thể qua cửa ải thuận lợi, thực sự khiến y rất kinh ngạc.
Chò dù nói vẫn cần theo trình tự trung ương bầu ra, nhưng ai cũng biết trình tự chính trị trong nước là sau khi hội nghị thường vụ bộ Chính trị quyết định, được thảo luận ở hội nghị bộ Chính trị, được hội nghị bộ Chính trị thông qua thì đã được kết luận. Lúc nào tổ chức hội nghị toàn thể còn không phải do bộ Chính trị quyết định? Bầu ai, còn không phải trước tiên là do bộ Chính trị đề cử danh sách?
Nghĩa là chiếc ghế Ủy viên bộ Chính trị của Cổ Thu Thực đã ngồi vững rồi, lúc nào làm trình tự, bổ sung thủ tục chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Sau sự việc, Diệp Thiên Nam cũng nghe nói chuyện Cổ Thu Thực kiếm được nguồn đầu tư khổng lồ mười tỷ đô la Mỹ, trong lòng cũng có thể hiểu rõ đó là thành tích chính trị đòn gió, nhưng chỉ cần thành tích chính trị có thể thăng chức thì đó là thành tích chính trị đáng giá.
Đương nhiên, nếu như cho y biết sau lưng có bàn tay của Hạ Tưởng, không biết y sẽ giận dữ như thế nào?
Dĩ nhiên, nếu Diệp Thiên Nam lại biết trong việc đề cử y bị gác lại, Hạ Tưởng cũng không phải là không nhúng tay vào thì y có thể không liều mạng với Hạ Tưởng hay không? Text được lấy tại
Chắc là cũng không như thế, Diệp Thiên Nam là người biết tiết chế, cũng là chính khách có hàm dưỡng nội tâm và có văn hóa, y không thể làm những chuyện quá giới hạn. Cho nên sau khi y ở Bắc Kinh đợi tin từ hội nghị bộ Chính trị được khẳng định, biết hội nghị lần thứ hai còn phải đợi vài ngày nữa mới tổ chức, liền quyết định về tỉnh Tương một chuyến trước đã. Dù sao nếu xảy ra chuyện gì ở hậu phương, ảnh hưởng đến hình tượng bản thân y, khiến y mất điểm, thì sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường leo lên ngai vàng Chủ tịch tỉnh Yến.
Vừa mở di động ra đã nhận được một loạt tin nhắn. Trong nháy mắt mở tin nhắn ra, y còn không ý thức được mình đang đứng trước cơn tai họa đột ngột như thế nào. Dương Hằng Dịch và Hồ Định hoàn toàn quay về phía Phó Tiên Phong thì thôi, dù sao y được ăn cả ngã về không chuẩn bị đi về phía bắc tới tỉnh Yến. Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do cắt đứt quan hệ với Diệp Địa Bắc cũng chẳng sao, dù sao bốn cậu ấm tỉnh Tương cũng sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, tan rã chỉ là điều sớm muộn. Nhưng tin Diệp Địa Bắc đến Cục công an thành phố tự thú liền như một vố đau khiến y kinh ngạc đến mức sững sờ!
Tại sao có thể? Sao có thể như vậy?
Việc Diệp Địa Bắc sa lưới khiến kẻ vốn đã rơi vào bãi lầy như Diệp Thiên Nam, họa vô đơn chí, lại thêm một gánh nặng nặng nề đến mức không thể gánh nổi trong cuộc đời. Y lảo đảo một chút liền ngã ngay xuống sô pha, trong lòng là cả trời bi thương và kinh hoàng. Y biết rất rõ, những việc mà Diệp Địa Bắc dính dáng tới lớn và nhiều đến thế nào, đủ để cho Tương Giang nổi cơn sóng to gió lớn, hơn nữa còn khiến y lật thuyền! Bắc Kinh trời tháng bảy vào đúng giữa hè nóng rực. Nhưng đối với những đôi nam nữ đang chìm đắm trong tình yêu mà nói, sức nóng của thời tiết không đủ để bắt bọn họ trốn trong nhà hưởng gió mát lạnh, sự náo nhiệt bên ngoài mãi mãi khiến họ ham mê.
Hạ Tưởng không bị cuốn hút bởi phồn hoa, nhưng Tống Nhất Phàm thì ngược lại. Hắn cũng là đành chịu để bị Tống Nhất Phàm kéo cánh tay, đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh, lại phải trở thành người làm bất đắc dĩ cho cô. Hắn phải cùng cô đi dạo các trung tâm thương mại, mua sắm quần áo, còn phải giúp cô xách nào túi lớn túi nhỏ. Chủ nhiệm Hạ ngọc diện sát thủ đáng thương, một quan chức cấp cao Hạ Tưởng cấp Thứ trưởng có thể khiến vô số tham quan nổi tiếng ở tỉnh Tương phải biến sắc, nhưng trước mặt Tống Nhất Phàm, chỉ là một ông anh bị cô quát bảo luôn ngày.
Có điều nghĩ đến Bí thư Tỉnh ủy Tống Triêu Độ ở tận cương vị cao hơn gấp bao lần cũng bó tay trước Tống Nhất Phàm, Hạ Tưởng liền thanh thản.
Tống Nhất Phàm hình như lại cao lên, theo lẽ thường, ở độ tuổi hiện tại của cô thì không thể cao tiếp. Có lẽ là cảm giác nhầm mà thôi, hoặc có lẽ là Tống Nhất Phàm hơi chút tròn trịa hơn một chút. Nói chung hắn thấy đầu cô chạm đến tai hắn, nhớ rằng trước kia hình như chỉ cao đến miệng hắn mà thôi.
Tống Nhất Phàm mặc một chiếc váy với độ dài trung bình, để tóc dài. Chiếc váy trăng muốt tôn lên vẻ đẹp thanh nhã như cúc, rồi lại trong trắng như hoa sen, khuôn mặt gần như hoàn mỹ đã bớt đi nét trẻ con, tăng thêm sức hấp dẫn của nữ tính. Ở trước mặt Hạ Tưởng cô vẫn cứ làm nũng hệt như xưa, vẫn trong sáng như cô em gái hàng xóm năm nào, nhưng vẫn là có điểm khác với trước kia. Ít nhất là cô biết để ý, khi ôm cánh tay Hạ Tưởng, cố gắng không để ngực chạm vào hắn.
So với Diệp Thiên Nam đang bị sứt đầu mẻ trán, Hạ Tưởng lúc này có thể nói là tâm trạng thoải mái. Hắn rất yêu quý Tống Nhất Phàm, rất thích ở cùng với một Tống Nhất Phàm vui vẻ như tiểu yêu tinh nhỏ. Trong tất cả những người phụ nữ hắn quen, tình cảm hắn dành cho Tống Nhất Phàm là thuần khiết nhất, cũng mang tính che chở nhất.
Tuy rằng hiện giờ tâm trạng rất tốt nhưng Hạ Tưởng cũng hiểu rõ bây giờ là ánh sáng trước bình minh. Trong hội nghị bộ Chính trị lần thứ hai tiếp theo đây, có liên quan đến việc bổ nhiệm của Tào Vĩnh Quốc và Diệp Thiên Nam còn có thể có một trận chiến ác liệt hơn phải chiến đấu.
Nhưng trước đó, chiêu hạ thủ mạnh nhất của Liên Nhược Hạm sẽ được tung ra...