Tương Giang giữa hè còn nóng bức hơn cả Bắc Kinh, đồng thời cũng nồm hơn rất nhiều, khiến người quen sống nơi phương Bắc như Liên Nhược Hạm và Tào Thù Huân có ít nhiều không thích ứng được.
Không thích ứng với khí hậu càng không vấn đề gì nhiều, chỉ cần có thể trả thù là được.
Tục ngữ nói ghi ân chóng ghi thù dai, Hạ Tưởng đã nhìn quen mắt những trận đấu tranh trên quan trường, cho nên không mang bao nhiêu ân oán cá nhân trong đó. Liên Nhược Hạm thì không như vậy, cô chẳng những hận chết Diệp Thiên Nam, mà cũng hận Tô Trị Kiều ghê gớm.
Hận Diệp Thiên Nam thì có thể hiểu được. Y là đối thủ lớn nhất của Hạ Tưởng ở quan trường tỉnh Tương, hận Tô Trị Kiều thì phải trách Cổ Ngọc. Bởi vì Cổ Ngọc nói, trong việc truy sát Hạ Tưởng, tuy rằng Trần Pháp Toàn là quân tiên phong nhưng trên thực tế Tô Trị Kiều mới là người chỉ huy đứng sau tất cả.
Chẳng qua là lão Cổ ra tay quá nhanh, Tô Trị Kiều trước tiên đã bị điều đến quân khu Dương Thành, tuy rằng bị để cho ngồi không, nhưng dù sao vẫn còn tại vị. Liên Nhược Hạm liền cho rằng như thế quá nhẹ tay với Tô Trị Kiều, nhất định muốn bắt Tô Trị Kiều phải trả một cái giá thật đau đớn thê thảm.
Tào Thù Huân biết bước tiếp theo của Hạ Tưởng là muốn giúp cha lên chức, không muốn làm chuyện dây cà ra dây muống ảnh hưởng đến bước tiến quan trọng của cha. Liên Nhược Hạm lại kéo tay Tào Thù Huân an ủi:
- Cả hai việc bác Tào phải lên chức, Tô Trị Kiều phải gặp xui xẻo, đều có thể tiến hành đồng thời. Ai bảo chúng ta người nhiều lực mạnh?
Tám người phụ nữ tập hợp, có thể không nhiều người? Nhưng trong mắt Tào Thù Huân, trong nhiều người phụ nữ, chị em tri âm thì chỉ có duy nhất một mình Liên Nhược Hạm mà thôi.
Lý Thấm thì không cần phải nói, là vợ của Tề Á Nam. Mai Hiểu Lâm cũng không cần nghĩ nhiều, là Thị trưởng thành phố Tương Giang. Những người khác, Vệ Tân là người chị em được Liên Nhược Hạm công nhận, Nghiêm Tiểu Thì là quan hệ cá nhân của Cổ Ngọc. Bởi vậy, tuy rằng cô cũng không thật thoải mái với việc phụ nữ vây quanh Hạ Tưởng, nhưng lại cho rằng trong số họ, chỉ có quan hệ giữa Cổ Ngọc và Hạ Tưởng là mờ ám.
Đúng rồi, còn có một Phó Tiên Tiên cũng là có ý nhập nhằng, nhưng vẫn ở giai đoạn phát triển, chưa sâu nặng…
Còn Nghiêm Tiểu Thì đẹp thì đẹp thật, Tào Thù Huân lại không thích cô trang điểm quá kỹ lưỡng. Bởi vậy cô cũng kết luận Hạ Tưởng cũng sẽ không thích Nghiêm Tiểu Thì, hắn luôn luôn thích phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng hoặc là không trang điểm.
Cũng là tự mình an ủi mình thôi, Tào Thù Huân cũng biết phụ nữ bên cạnh người đàn ông ưu tú như Hạ Tưởng sẽ nhiều như bướm lượn lờ vây quanh, đuổi đi cũng không hết. Cũng may, đã bao nhiêu năm, hắn vẫn đối với cô trước sau như một, không rời xa không ruồng bỏ, hơn nữa đối với cô ấy lại là yêu thương nhất. Bây giờ hắn chạy hết nơi này chốn nọ ở Bắc Kinh là vì nguyên nhân gì?
Còn không phải là vì tiền đồ của cha!
Chưa bao giờ thấy Hạ Tưởng vì chuyện của Hạ An mà gọi một cuộc điện thoại, huống chi tự mình đứng ra xử lý? Tào Thù Huân cũng biết vừa lòng, năm đó Hạ Tưởng từng nói với cô là có được người vợ như em anh còn cầu mong gì nữa... Bây giờ trong lòng cô vẫn tràn đầy hạnh phúc, lấy Hạ Tưởng, cả đời không hối tiếc.
Cho dù cô cũng căm hận kẻ hung thủ thực sự nơi hậu trường định giết Hạ Tưởng, nhưng tính cô ôn hòa, Hạ Tưởng không nói truy cứu, cô sẽ không làm. Nhưng Liên Nhược Hạm thì khác, cô ấy ghi thù nhớ hận, vì Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm thực là chuyện cũng có thể làm được.
Tào Thù Huân không khỏi có phần lo lắng:
- Nhược Hạm, Tô Trị Kiều dù sao cũng là tướng quân bên quân đội, nếu chẳng may y mang quân tới bắt chúng ta, chúng ta chịu sợ hãi một chút cũng không sao, không phải là lại thêm phiền phức cho Hạ Tưởng sao?
Liên Nhược Hạm cười lạnh một tiếng:
- Có chị, có Cổ Ngọc ở đây, đừng nói y là một thiếu tướng, ngay cả y là trung tướng, cũng không dám đụng đến một sợi tóc gáy của chúng ta!
- Vậy thì phải đối phó với Tô Trị Kiều như thế nào?
Tào Thù Huân vẫn là không hứng thú lắm với việc đối phó với Tô Trị Kiều. Cô chỉ hy vọng Hạ Tưởng giúp Tào Vĩnh Quốc thăng chức được thuận lợi, sau đó Hạ Tưởng cũng bình an.
- Cụ thể làm thế nào, để chị và Lý Thấm lo là đủ rồi, em chỉ cần biết chị sẽ không để bất cứ kẻ nào động đến Hạ Tưởng là được rồi.
Liên Nhược Hạm biết Tào Thu Huân nghe lời Hạ Tưởng nhất. Cô chỉ là lôi kéo để Tào Thù Huân đồng ý, không muốn ngộ nhỡ Hạ Tưởng không vui thì cũng có thể nhờ Tào Thù Huân nói đỡ cho cô mấy lời.
Dù nói là cô cũng chẳng sợ gì Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng dù sao cũng là người đàn ông của cô. Tuy rằng hắn rất ít khi thể hiện quyền của người chồng trước mặt cô, chỉ có điều là phụ nữ, cũng cần tự giác bảo vệ cái tôi của người đàn ông mình yêu.
Tào Thù Huân nghĩ một lát, thật sự không nghĩ ra lý do gì để phản đối, liền gật đầu nói:
- Được thôi, dù sao nếu anh ấy không vừa lòng, em cũng sẽ đứng cùng một phía với chị.
Liên Nhược Hạm mỉm cười vui vẻ, liền biết cô bé Huân này chẳng những đức hạnh mà còn thông minh.
Tiễn Tào Thù Huân, Liên Nhược Hạm liền gọi Cổ Ngọc và Lý Thấm đến, mở một cuộc họp với phạm vi nhỏ. Cô quyết định cùng lúc với việc phối hợp với kế hoạch tổng thể chính của Hạ Tưởng, cũng âm thầm gây sức ép một chút, làm một việc nhỏ cho hết giận.
- Sau khi tôi và em Huân nhất trí, muốn trừng trị một số kẻ xấu. Cổ Ngọc, cô có đồng ý không?
Liên Nhược Hạm nhắc đến Tào Thù Huân, rõ ràng muốn nói rằng việc này đã là ý kiến thống nhất của hai người đứng đầu.
Cổ Ngọc tính tình cũng hiền hòa, nhưng cô cũng có khía cạnh ghê gớm, không chút do dự đồng ý ngay:
- Không vấn đề, tôi đồng ý.
Lý Thấm đến nói cũng lười, kiên quyết gật đầu. Cô luôn chờ thời khắc thể hiện bản lĩnh của mình, bây giờ nó đã đến, chính là cầu còn không được.
Liên Nhược Hạm thấy mọi người đều đã thông qua, liền nói kế hoạch của cô:
- Cổ Ngọc, cô phụ trách tìm hiểu cặn kẽ tài sản, còn cả con đường kiếm tiền của bè lũ do Tô Trị Kiều đứng đầu.
Cổ Ngọc gật đầu.
- Lý Thấm, cô và Vệ Tân hãy cùng nhau bắt tay vào sắp xếp. Phần lớn nguồn vốn dùng cho kế hoạch lớn, để lại một phần... cũng đừng quá ít, dùng để đối phó với một vài con tép.
Nếu để Tô Trị Kiều nghe được rằng từ miệng Liên Nhược Hạm y đã thành con tép, e rằng y cũng sẽ nhảy dựng lên mà bẻ lại đường đường là một thiếu tướng sao lại có thể là con tép? Nhưng trên thực tế, sự thật chứng minh, đứng trước lực lượng lớn mạnh hơn, y thực sự là làm một con tép nhỏ hết mức có thể. Nếu nói xúi bẩy thành công Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do, và cuối cùng là khiến cho Diệp Địa Bắc sa lưới chỉ là đợt sóng tấn công đầu tiên của tám người phụ nữ náo loạn Tương Giang chỉ có thể xem như chút đòn nhỏ bé, thì đợt sóng thứ hai kế tiếp mới là uy lực thực sự của tám người phụ nữ náo loạn Tương Giang. Tuy rằng Hạ Tưởng vẫn không chịu thừa nhận cách nói tám người phụ nữ náo loạn Tương Giang, tuy rằng quả thật trong số họ, không phải thuần túy đều là phụ nữ của Hạ Tưởng, nhưng là tám người phụ nữ hai sân khấu, gây sức ép được với rất nhiều người.
Ngay khi Liên Nhược Hạm sắp xếp trọn vẹn bố cục cho bước đi thứ hai, chuẩn bị câu cá lớn và thuận tiện mò vài con tép, Diệp Thiên Nam bay từ Bắc Kinh trở về Tương Giang. Y vừa hạ cánh đã vội vàng trở lại Tỉnh ủy, lập tức giải thích tình hình với Trịnh Thịnh.
Diệp Thiên Nam chính là muốn tranh thủ thế chủ động, chủ động nói thẳng với Trịnh Thịnh vấn đề cá nhân của Diệp Địa Bắc. Đồng thời, y cũng kín đáo nói về những việc mà bốn cậu ấm tỉnh Tương còn liên quan ở trong đó, ngụ ý chính là báo cho Trịnh Thịnh, nếu làm to chuyện, ngộ nhỡ đều bị dính dáng đến, chuyện cũng có lẽ không thể kết thúc.
Diệp Thiên Nam thông minh là ở chỗ, y xem chuẩn thời cơ, biết tính cách Trịnh Thịnh có một mặt hay mềm lòng và không đủ quyết đoán, tương đối trọng tình cảm. Vừa vặn lúc Hạ Tưởng không ở Tương Giang, y hoàn toàn có thể mượn tay Trịnh Thịnh, biến chuyện từ lớn trở thành nhỏ, giảm sự tốn thất của việc Diệp Địa Bắc sa lưới đối với bản thân y xuống mức thấp nhất.
- Bí thư Trịnh, tôi làm việc cẩn trọng vì Đảng vì đất nước mấy chục năm nay, ngày thường là sơ sẩy dạy dỗ Địa Bắc. Ngài cũng biết, mẹ của Địa Bắc qua đời sớm, cha con chúng tôi phải sống nương tựa vào nhau, không dễ dàng chút nào.
Cho dù như vậy, từ khi tôi tham gia công tác cho tới nay, gần như chưa từng xin nghỉ một ngày nào, chưa từng vì chuyện của Địa Bắc mà làm phiền đến tổ chức một lần nào!
Vừa nói, đôi mắt Diệp Thiên Nam bỗng ngấn đỏ, y nhập vai quá thật, khó lòng tự kiềm chế cảm xúc. Cũng thực là vậy, tình cha con của Diệp Thiên Nam và Diệp Địa Bắc rất sâu đậm, y vừa làm cha lại vừa làm mẹ chật vật nuôi nấng Diệp Địa Bắc nên người. Về sau tuy rằng y cũng đi bước nữa nhưng cảm tình không tốt, cũng chẳng sống bên nhau, thuần túy trở thành vật trang trí cần thiết trên con đường quan lộ, không để cho người khác nói này nói kia về đời sống cá nhân của y.
- Cả cuộc đời tôi đều hiến dâng cho sự nghiệp của Đảng. Địa Bắc là phạm vào một chút chuyện nhỏ, nhưng người trẻ tuổi có ai lại không có lúc phạm sai lầm? Nếu bởi vì một chút việc nhỏ mà xử lý quá nghiêm khắc, tiền đồ của nó bị hủy hoại, một mình tôi sẽ phải sống cuộc sống trong những năm cuối đời thê thảm đến thế nào? Bí thư Trịnh, tôi...
Diệp Thiên Nam nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, nước mắt vòng quanh, khóc không thành tiếng.
Trịnh Thịnh âm thầm thở dài một tiếng, mềm lòng, đưa cho một tờ khăn giấy, vỗ vai Diệp Thiên Nam:
- Thiên Nam, tôi biết chỗ khó của cậu, cũng biết cậu và Địa Bắc có tình cha con sâu nặng. Ôi, đều là hết lòng yêu con, vấn đề của con cái các cán bộ lãnh đạo, cũng không phải là chỉ mình cậu mới có chỗ khó.
Diệp Thiên Nam nghe ra bên trong lời nói của Trịnh Thịnh ý hòa dịu, biết sách lược của y rất hiệu quả, vội hành động ngay:
- Bí thư Trịnh, Địa Bắc là con tôi. Tôi vốn dĩ nên tránh vấn đề của nó, nhưng tôi chỉ có một đứa con trai này. Nể mặt tôi đã công tác nhiều năm ở tỉnh Tương này, hy vọng ngài đích thân cứu giúp vụ án này.
Trịnh Thịnh do dự một lát, nhìn ánh mắt tha thiết chan chứa kỳ vọng của Diệp Thiên Nam, vẫn không thể kìm lòng, nhận lời:
- Tôi gọi điện thoại hỏi thăm xem sao, có thể nộp tiền bảo lãnh thì cứ nộp trước đã.
Trở về văn phòng của mình, nét âu sầu trên mặt Diệp Thiên Nam đã sớm không thấy, thay vào đó chính là một thần sắc bình tĩnh và kiên quyết. Y trầm tư một lát, vô cùng bình tĩnh mà gọi vài cuộc điện thoại, bắt tay vào việc sắp xếp tất cả mọi chuyện để gỡ tội và cho Diệp Địa Bắc cao chạy xa bay.
Diệp Thiên Nam tin rằng nếu Diệp Địa Bắc nộp ra một phần ba số tiền, sau đó lại có cả Trịnh Thịnh đứng ra, Diệp Địa Bắc thoát khỏi khó khăn và ra nước ngoài, từ đó không quay trở lại, hẳn là không thành vấn đề. Y đương nhiên biết tất cả đều là bàn tay Hạ Tưởng ở đằng sau, trong lòng cười lạnh. Thủ đoạn rút củi đáy nồi tài tình đấy, đáng tiếc, Hạ Tưởng chung quy vẫn là kém cờ hơn.
Đợi đến sau khi y cười đến cuối cùng, đến tỉnh Yến thành công, Hạ Tưởng, cứ chờ đấy, mày nhất định sẽ phải hối hận vì những gì đã làm hôm nay!
Diệp Thiên Nam vui mừng quá sớm, bởi vì y không bao giờ có thể ngờ tới, Hạ Tưởng vẫn để lại một đòn sau này cho y. Cùng lúc khi y trở về ra tay, một chính khách khác cũng đã động thủ, chính là vì tiến thêm một bước trong việc thu nạp thế lực của y, đồng thời cũng để kiếm được lợi ích lớn hơn nữa.
Đạo lý tường sắp đổ thì mọi người đẩy thêm mãi mãi đúng đắn.
Mà thủ đoạn đâm sau lưng, với Phó Tiên Phong mà nói, không liên quan đến hình tượng, không liên quan đến đạo đức, chỉ liên quan đến lợi ích là lớn hay nhỏ. Cho nên Phó Tiên Tiên đại diện cho người nào đó nói chuyện với gã, chỉ nói trong một phút, gã liền quyết định sẽ ra tay theo cách giậu đổ bìm leo.
Ngay khi Phó Tiên Phong ra tay, Tô Trị Kiều đã được nếm trái đắng trước tiên. Nó còn đắng hơn cả trái khổ qua, còn chát hơn việc gã bị tống đến quân khu Dương Thành cho ngồi không, đắng chát đến nỗi khiến gã không ngớt mồm kêu khổ nhưng lại có nỗi khổ không thể nói ra.
Sau đó còn dẫn tới hậu quả nghiêm trọng hơn, liền khiến Tô Trị Kiều có thêm trải nghiệm thiết thân đối với hậu quả nghiêm trọng khi tham gia vào chuyện hại Hạ Tưởng, nhưng cũng đã muộn.
Không chỉ là một mình Tô Trị Kiều, rất nhiều kẻ sẽ phải chịu cơn đau cùng cực trong ngọn lửa báo thù rực cháy của Liên Nhược Hạm!
Tương Giang giữa hè còn nóng bức hơn cả Bắc Kinh, đồng thời cũng nồm hơn rất nhiều, khiến người quen sống nơi phương Bắc như Liên Nhược Hạm và Tào Thù Huân có ít nhiều không thích ứng được.
Không thích ứng với khí hậu càng không vấn đề gì nhiều, chỉ cần có thể trả thù là được.
Tục ngữ nói ghi ân chóng ghi thù dai, Hạ Tưởng đã nhìn quen mắt những trận đấu tranh trên quan trường, cho nên không mang bao nhiêu ân oán cá nhân trong đó. Liên Nhược Hạm thì không như vậy, cô chẳng những hận chết Diệp Thiên Nam, mà cũng hận Tô Trị Kiều ghê gớm.
Hận Diệp Thiên Nam thì có thể hiểu được. Y là đối thủ lớn nhất của Hạ Tưởng ở quan trường tỉnh Tương, hận Tô Trị Kiều thì phải trách Cổ Ngọc. Bởi vì Cổ Ngọc nói, trong việc truy sát Hạ Tưởng, tuy rằng Trần Pháp Toàn là quân tiên phong nhưng trên thực tế Tô Trị Kiều mới là người chỉ huy đứng sau tất cả.
Chẳng qua là lão Cổ ra tay quá nhanh, Tô Trị Kiều trước tiên đã bị điều đến quân khu Dương Thành, tuy rằng bị để cho ngồi không, nhưng dù sao vẫn còn tại vị. Liên Nhược Hạm liền cho rằng như thế quá nhẹ tay với Tô Trị Kiều, nhất định muốn bắt Tô Trị Kiều phải trả một cái giá thật đau đớn thê thảm.
Tào Thù Huân biết bước tiếp theo của Hạ Tưởng là muốn giúp cha lên chức, không muốn làm chuyện dây cà ra dây muống ảnh hưởng đến bước tiến quan trọng của cha. Liên Nhược Hạm lại kéo tay Tào Thù Huân an ủi:
- Cả hai việc bác Tào phải lên chức, Tô Trị Kiều phải gặp xui xẻo, đều có thể tiến hành đồng thời. Ai bảo chúng ta người nhiều lực mạnh?
Tám người phụ nữ tập hợp, có thể không nhiều người? Nhưng trong mắt Tào Thù Huân, trong nhiều người phụ nữ, chị em tri âm thì chỉ có duy nhất một mình Liên Nhược Hạm mà thôi.
Lý Thấm thì không cần phải nói, là vợ của Tề Á Nam. Mai Hiểu Lâm cũng không cần nghĩ nhiều, là Thị trưởng thành phố Tương Giang. Những người khác, Vệ Tân là người chị em được Liên Nhược Hạm công nhận, Nghiêm Tiểu Thì là quan hệ cá nhân của Cổ Ngọc. Bởi vậy, tuy rằng cô cũng không thật thoải mái với việc phụ nữ vây quanh Hạ Tưởng, nhưng lại cho rằng trong số họ, chỉ có quan hệ giữa Cổ Ngọc và Hạ Tưởng là mờ ám.
Đúng rồi, còn có một Phó Tiên Tiên cũng là có ý nhập nhằng, nhưng vẫn ở giai đoạn phát triển, chưa sâu nặng…
Còn Nghiêm Tiểu Thì đẹp thì đẹp thật, Tào Thù Huân lại không thích cô trang điểm quá kỹ lưỡng. Bởi vậy cô cũng kết luận Hạ Tưởng cũng sẽ không thích Nghiêm Tiểu Thì, hắn luôn luôn thích phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng hoặc là không trang điểm.
Cũng là tự mình an ủi mình thôi, Tào Thù Huân cũng biết phụ nữ bên cạnh người đàn ông ưu tú như Hạ Tưởng sẽ nhiều như bướm lượn lờ vây quanh, đuổi đi cũng không hết. Cũng may, đã bao nhiêu năm, hắn vẫn đối với cô trước sau như một, không rời xa không ruồng bỏ, hơn nữa đối với cô ấy lại là yêu thương nhất. Bây giờ hắn chạy hết nơi này chốn nọ ở Bắc Kinh là vì nguyên nhân gì?
Còn không phải là vì tiền đồ của cha!
Chưa bao giờ thấy Hạ Tưởng vì chuyện của Hạ An mà gọi một cuộc điện thoại, huống chi tự mình đứng ra xử lý? Tào Thù Huân cũng biết vừa lòng, năm đó Hạ Tưởng từng nói với cô là có được người vợ như em anh còn cầu mong gì nữa... Bây giờ trong lòng cô vẫn tràn đầy hạnh phúc, lấy Hạ Tưởng, cả đời không hối tiếc.
Cho dù cô cũng căm hận kẻ hung thủ thực sự nơi hậu trường định giết Hạ Tưởng, nhưng tính cô ôn hòa, Hạ Tưởng không nói truy cứu, cô sẽ không làm. Nhưng Liên Nhược Hạm thì khác, cô ấy ghi thù nhớ hận, vì Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm thực là chuyện cũng có thể làm được.
Tào Thù Huân không khỏi có phần lo lắng:
- Nhược Hạm, Tô Trị Kiều dù sao cũng là tướng quân bên quân đội, nếu chẳng may y mang quân tới bắt chúng ta, chúng ta chịu sợ hãi một chút cũng không sao, không phải là lại thêm phiền phức cho Hạ Tưởng sao?
Liên Nhược Hạm cười lạnh một tiếng:
- Có chị, có Cổ Ngọc ở đây, đừng nói y là một thiếu tướng, ngay cả y là trung tướng, cũng không dám đụng đến một sợi tóc gáy của chúng ta!
- Vậy thì phải đối phó với Tô Trị Kiều như thế nào?
Tào Thù Huân vẫn là không hứng thú lắm với việc đối phó với Tô Trị Kiều. Cô chỉ hy vọng Hạ Tưởng giúp Tào Vĩnh Quốc thăng chức được thuận lợi, sau đó Hạ Tưởng cũng bình an. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Cụ thể làm thế nào, để chị và Lý Thấm lo là đủ rồi, em chỉ cần biết chị sẽ không để bất cứ kẻ nào động đến Hạ Tưởng là được rồi.
Liên Nhược Hạm biết Tào Thu Huân nghe lời Hạ Tưởng nhất. Cô chỉ là lôi kéo để Tào Thù Huân đồng ý, không muốn ngộ nhỡ Hạ Tưởng không vui thì cũng có thể nhờ Tào Thù Huân nói đỡ cho cô mấy lời.
Dù nói là cô cũng chẳng sợ gì Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng dù sao cũng là người đàn ông của cô. Tuy rằng hắn rất ít khi thể hiện quyền của người chồng trước mặt cô, chỉ có điều là phụ nữ, cũng cần tự giác bảo vệ cái tôi của người đàn ông mình yêu.
Tào Thù Huân nghĩ một lát, thật sự không nghĩ ra lý do gì để phản đối, liền gật đầu nói:
- Được thôi, dù sao nếu anh ấy không vừa lòng, em cũng sẽ đứng cùng một phía với chị.
Liên Nhược Hạm mỉm cười vui vẻ, liền biết cô bé Huân này chẳng những đức hạnh mà còn thông minh.
Tiễn Tào Thù Huân, Liên Nhược Hạm liền gọi Cổ Ngọc và Lý Thấm đến, mở một cuộc họp với phạm vi nhỏ. Cô quyết định cùng lúc với việc phối hợp với kế hoạch tổng thể chính của Hạ Tưởng, cũng âm thầm gây sức ép một chút, làm một việc nhỏ cho hết giận.
- Sau khi tôi và em Huân nhất trí, muốn trừng trị một số kẻ xấu. Cổ Ngọc, cô có đồng ý không?
Liên Nhược Hạm nhắc đến Tào Thù Huân, rõ ràng muốn nói rằng việc này đã là ý kiến thống nhất của hai người đứng đầu.
Cổ Ngọc tính tình cũng hiền hòa, nhưng cô cũng có khía cạnh ghê gớm, không chút do dự đồng ý ngay:
- Không vấn đề, tôi đồng ý.
Lý Thấm đến nói cũng lười, kiên quyết gật đầu. Cô luôn chờ thời khắc thể hiện bản lĩnh của mình, bây giờ nó đã đến, chính là cầu còn không được.
Liên Nhược Hạm thấy mọi người đều đã thông qua, liền nói kế hoạch của cô:
- Cổ Ngọc, cô phụ trách tìm hiểu cặn kẽ tài sản, còn cả con đường kiếm tiền của bè lũ do Tô Trị Kiều đứng đầu.
Cổ Ngọc gật đầu.
- Lý Thấm, cô và Vệ Tân hãy cùng nhau bắt tay vào sắp xếp. Phần lớn nguồn vốn dùng cho kế hoạch lớn, để lại một phần... cũng đừng quá ít, dùng để đối phó với một vài con tép.
Nếu để Tô Trị Kiều nghe được rằng từ miệng Liên Nhược Hạm y đã thành con tép, e rằng y cũng sẽ nhảy dựng lên mà bẻ lại đường đường là một thiếu tướng sao lại có thể là con tép? Nhưng trên thực tế, sự thật chứng minh, đứng trước lực lượng lớn mạnh hơn, y thực sự là làm một con tép nhỏ hết mức có thể. Nếu nói xúi bẩy thành công Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do, và cuối cùng là khiến cho Diệp Địa Bắc sa lưới chỉ là đợt sóng tấn công đầu tiên của tám người phụ nữ náo loạn Tương Giang chỉ có thể xem như chút đòn nhỏ bé, thì đợt sóng thứ hai kế tiếp mới là uy lực thực sự của tám người phụ nữ náo loạn Tương Giang. Tuy rằng Hạ Tưởng vẫn không chịu thừa nhận cách nói tám người phụ nữ náo loạn Tương Giang, tuy rằng quả thật trong số họ, không phải thuần túy đều là phụ nữ của Hạ Tưởng, nhưng là tám người phụ nữ hai sân khấu, gây sức ép được với rất nhiều người.
Ngay khi Liên Nhược Hạm sắp xếp trọn vẹn bố cục cho bước đi thứ hai, chuẩn bị câu cá lớn và thuận tiện mò vài con tép, Diệp Thiên Nam bay từ Bắc Kinh trở về Tương Giang. Y vừa hạ cánh đã vội vàng trở lại Tỉnh ủy, lập tức giải thích tình hình với Trịnh Thịnh.
Diệp Thiên Nam chính là muốn tranh thủ thế chủ động, chủ động nói thẳng với Trịnh Thịnh vấn đề cá nhân của Diệp Địa Bắc. Đồng thời, y cũng kín đáo nói về những việc mà bốn cậu ấm tỉnh Tương còn liên quan ở trong đó, ngụ ý chính là báo cho Trịnh Thịnh, nếu làm to chuyện, ngộ nhỡ đều bị dính dáng đến, chuyện cũng có lẽ không thể kết thúc.
Diệp Thiên Nam thông minh là ở chỗ, y xem chuẩn thời cơ, biết tính cách Trịnh Thịnh có một mặt hay mềm lòng và không đủ quyết đoán, tương đối trọng tình cảm. Vừa vặn lúc Hạ Tưởng không ở Tương Giang, y hoàn toàn có thể mượn tay Trịnh Thịnh, biến chuyện từ lớn trở thành nhỏ, giảm sự tốn thất của việc Diệp Địa Bắc sa lưới đối với bản thân y xuống mức thấp nhất.
- Bí thư Trịnh, tôi làm việc cẩn trọng vì Đảng vì đất nước mấy chục năm nay, ngày thường là sơ sẩy dạy dỗ Địa Bắc. Ngài cũng biết, mẹ của Địa Bắc qua đời sớm, cha con chúng tôi phải sống nương tựa vào nhau, không dễ dàng chút nào.
Cho dù như vậy, từ khi tôi tham gia công tác cho tới nay, gần như chưa từng xin nghỉ một ngày nào, chưa từng vì chuyện của Địa Bắc mà làm phiền đến tổ chức một lần nào!
Vừa nói, đôi mắt Diệp Thiên Nam bỗng ngấn đỏ, y nhập vai quá thật, khó lòng tự kiềm chế cảm xúc. Cũng thực là vậy, tình cha con của Diệp Thiên Nam và Diệp Địa Bắc rất sâu đậm, y vừa làm cha lại vừa làm mẹ chật vật nuôi nấng Diệp Địa Bắc nên người. Về sau tuy rằng y cũng đi bước nữa nhưng cảm tình không tốt, cũng chẳng sống bên nhau, thuần túy trở thành vật trang trí cần thiết trên con đường quan lộ, không để cho người khác nói này nói kia về đời sống cá nhân của y.
- Cả cuộc đời tôi đều hiến dâng cho sự nghiệp của Đảng. Địa Bắc là phạm vào một chút chuyện nhỏ, nhưng người trẻ tuổi có ai lại không có lúc phạm sai lầm? Nếu bởi vì một chút việc nhỏ mà xử lý quá nghiêm khắc, tiền đồ của nó bị hủy hoại, một mình tôi sẽ phải sống cuộc sống trong những năm cuối đời thê thảm đến thế nào? Bí thư Trịnh, tôi...
Diệp Thiên Nam nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, nước mắt vòng quanh, khóc không thành tiếng.
Trịnh Thịnh âm thầm thở dài một tiếng, mềm lòng, đưa cho một tờ khăn giấy, vỗ vai Diệp Thiên Nam:
- Thiên Nam, tôi biết chỗ khó của cậu, cũng biết cậu và Địa Bắc có tình cha con sâu nặng. Ôi, đều là hết lòng yêu con, vấn đề của con cái các cán bộ lãnh đạo, cũng không phải là chỉ mình cậu mới có chỗ khó.
Diệp Thiên Nam nghe ra bên trong lời nói của Trịnh Thịnh ý hòa dịu, biết sách lược của y rất hiệu quả, vội hành động ngay:
- Bí thư Trịnh, Địa Bắc là con tôi. Tôi vốn dĩ nên tránh vấn đề của nó, nhưng tôi chỉ có một đứa con trai này. Nể mặt tôi đã công tác nhiều năm ở tỉnh Tương này, hy vọng ngài đích thân cứu giúp vụ án này.
Trịnh Thịnh do dự một lát, nhìn ánh mắt tha thiết chan chứa kỳ vọng của Diệp Thiên Nam, vẫn không thể kìm lòng, nhận lời:
- Tôi gọi điện thoại hỏi thăm xem sao, có thể nộp tiền bảo lãnh thì cứ nộp trước đã.
Trở về văn phòng của mình, nét âu sầu trên mặt Diệp Thiên Nam đã sớm không thấy, thay vào đó chính là một thần sắc bình tĩnh và kiên quyết. Y trầm tư một lát, vô cùng bình tĩnh mà gọi vài cuộc điện thoại, bắt tay vào việc sắp xếp tất cả mọi chuyện để gỡ tội và cho Diệp Địa Bắc cao chạy xa bay.
Diệp Thiên Nam tin rằng nếu Diệp Địa Bắc nộp ra một phần ba số tiền, sau đó lại có cả Trịnh Thịnh đứng ra, Diệp Địa Bắc thoát khỏi khó khăn và ra nước ngoài, từ đó không quay trở lại, hẳn là không thành vấn đề. Y đương nhiên biết tất cả đều là bàn tay Hạ Tưởng ở đằng sau, trong lòng cười lạnh. Thủ đoạn rút củi đáy nồi tài tình đấy, đáng tiếc, Hạ Tưởng chung quy vẫn là kém cờ hơn.
Đợi đến sau khi y cười đến cuối cùng, đến tỉnh Yến thành công, Hạ Tưởng, cứ chờ đấy, mày nhất định sẽ phải hối hận vì những gì đã làm hôm nay!
Diệp Thiên Nam vui mừng quá sớm, bởi vì y không bao giờ có thể ngờ tới, Hạ Tưởng vẫn để lại một đòn sau này cho y. Cùng lúc khi y trở về ra tay, một chính khách khác cũng đã động thủ, chính là vì tiến thêm một bước trong việc thu nạp thế lực của y, đồng thời cũng để kiếm được lợi ích lớn hơn nữa.
Đạo lý tường sắp đổ thì mọi người đẩy thêm mãi mãi đúng đắn.
Mà thủ đoạn đâm sau lưng, với Phó Tiên Phong mà nói, không liên quan đến hình tượng, không liên quan đến đạo đức, chỉ liên quan đến lợi ích là lớn hay nhỏ. Cho nên Phó Tiên Tiên đại diện cho người nào đó nói chuyện với gã, chỉ nói trong một phút, gã liền quyết định sẽ ra tay theo cách giậu đổ bìm leo.
Ngay khi Phó Tiên Phong ra tay, Tô Trị Kiều đã được nếm trái đắng trước tiên. Nó còn đắng hơn cả trái khổ qua, còn chát hơn việc gã bị tống đến quân khu Dương Thành cho ngồi không, đắng chát đến nỗi khiến gã không ngớt mồm kêu khổ nhưng lại có nỗi khổ không thể nói ra.
Sau đó còn dẫn tới hậu quả nghiêm trọng hơn, liền khiến Tô Trị Kiều có thêm trải nghiệm thiết thân đối với hậu quả nghiêm trọng khi tham gia vào chuyện hại Hạ Tưởng, nhưng cũng đã muộn.
Không chỉ là một mình Tô Trị Kiều, rất nhiều kẻ sẽ phải chịu cơn đau cùng cực trong ngọn lửa báo thù rực cháy của Liên Nhược Hạm!