Tô Trị Kiều đối với việc gặp phải thế bất lợi trọng đại, trong lòng bế tắc không yên.
Tiền đồ tốt đẹp lại bị huỷ hoại trong chốc lát, sao không đau đớn cho được?
Nhưng y không hối hận, thân là người lính chấp hành mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng, lấy dũng cảm tiến tới vì nhiệm vụ của mình, cũng tuyệt đối không nhận sai. Không thể giết Hạ Tưởng bởi tính hắn xảo quyệt, mạng lớn, cũng trách Trần Pháp Toàn quá ngu dốt, bị Hạ Tưởng đùa giỡn tới xoay vòng vòng.
Tuy rằng nói cấp trên có lệnh, y nhất định phải nghe theo vô điều kiện, nhưng bỗng chốc từ uỷ viên chính trị quân khu tỉnh Tương bị chuyển công tác làm cấp phó quân khu Dương Thành, hơn nữa còn là chức phó quản hậu cần, trong lòng y vẫn còn khó chịu. Không ngờ đến cuối cùng, ở thời khắc then chốt cấp trên chẳng hề ra tay cứu y, để y bị người ta điều khiển, khiến Tô Trị Kiều trong lòng nguội lạnh.
Kì thực ở Dương Thành và tỉnh Tương hai khu vực quân sự này đã bắt đầu vào thời điểm bị loại trừ, y linh cảm chính mình cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, quả nhiên đúng như dự đoán, chuyện mới qua được vài ngày đã bị một cước đá văng ra, thật là xui xẻo, khỏi phải nói vị kia ở trong quân hẳn nhiều quyền uy nhất, có khả năng một lời mà định rất nhiều sự việc, chứ không sẽ chẳng thể ra mặt thay y nói chuyện?
Điều càng làm y thấy khó mà chấp nhận chính là, chức vụ trung tướng được hứa hẹn, không cánh mà bay, y chân bước vào khoảng không, chẳng khác nào nói nếu như lần này thời cơ không đến như dự đoán, thì suốt đời dừng lại ở chức thiếu tướng
Mà nghe nói Trương Hiểu nằm ở tốp đầu, chỗ tốt trong tầm tay, Tô Trị Kiều suýt nữa đập bàn chửi má nó - sở dĩ không chửi ra là vì ở quân khu Dương Thành còn không tới phiên y lên mặt, lời đến cửa miệng lại phải nghẹn họng nuốt vào, chỉ có thể ngậm miệng mà nghe.
Trương Hiểu là cái thá gì, không ngờ đi trước y một bước muốn thăng chức trung tướng? Vẫn luôn cho rằng cao hơn Trưởng Hiểu một bậc, Tô Trị Kiều đố kị điên cuồng, hơn nữa sau đó đi tới quân khu Dương Thành, khắp nơi bị xa lánh, vắng vẻ, y liền sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày mượn rượu giải sầu, dù sao cũng cứ vậy, được rồi, không hi vọng nữa, không trông cậy thăng quan thì phát tài cũng được.
Vừa lúc phía trên nói chức quản hậu cần còn trống, thật là chức quan béo bở, các khoản chi phí cho quân sự không rõ ràng, giữ gìn và tu sửa xe tăng cùng tàu chiến, mức tiêu thụ dầu thô, hao hụt thông thường vv…, đây đều là khối thịt béo bở. Cứ ở trong đó nhúng tay, lương lẹo chút, thì một năm cầm vài trăm triệu không thành vấn đề, làm vài năm kiếm đủ tiền rồi, so với làm trung tướng còn tốt hơn?
Vả lại trước kia Tô Trị Kiều cũng không ít lần đứng giữa thu lợi, cho nên làm thế nào qua tay đã là ngựa quen đường cũ, tới quân khu Dương Thành không được mấy ngày, đã tiếp nhận toàn bộ quan hệ và con đường của Trần Pháp Toàn, bắt đầu cụ thể thao tác.
Tô Trị Kiều nghĩ rằng mình đi hướng con đường phát tài, lại không biết hướng mình đi lại là một con đường chết chóc chẳng còn cách nào quay đầu lại!
..Cổ Ngọc vừa ra tay, không tới nửa ngày đã tra được sản nghiệp trong tối ngoài sáng của Tô Trị Kiều cùng với con đường của y, sau đó liền nói cho Liên Nhược Hạm và Lí Thấm sắp xếp một cuộc gặp mặt, hợp kế lại, một kế hoạch được vạch ra
Tô Trị Kiều lần đầu nhận chức, lấy nhiệm vụ bình thường ra làm lí do, xin mấy trăm tấn dầu ma-dut, tiếp đó thuận lợi ra tay buôn bán lời trên trăm triệu, đang dương dương tự đắc, y đã tiêu mất sự vất vả tích lũy mười mấy năm của mấy sản nghiệp, trong một đêm hoá thành con số không!
Cũng không thể nói là hoá thành hư không, chỉ có điều thông qua thủ đoạn hợp pháp hoặc không hợp pháp, mà biến thành sản nghiệp của người ta, càng hình tượng nói, y cực khồ vài chục năm, một đêm trở lại trước giải phóng, thì như vừa cảm giác tỉnh lại phát hiện, quân hàm thiếu tướng trên vai biến thành binh lính
Chênh lệch quá lớn khiến Tô Trị Kiều thiếu chút nữa phát cuồng, y thề nếu bắt được tên huỷ hoại tâm huyết cả đời mình, nhất định sẽ sử dụng toàn bộ sức lực khiến đối phương chết không có chỗ chôn
Y có tiền không có quyền, nhà giàu mới nổi, suy tính đánh trên đầu y, kiếm tiền cũng không phải kiếm như thế, cẩn thận có tiền không còn mạng để tiêu. Tô Trị Kiều lập tức phái người đi điều tra nhưng không có một chút dấu vết để lại, liền lại xảy ra chuyện.
Hơn nữa còn là việc lớn!
Vụ kinh doanh mưu cầu tư lợi đầu tiên qua tay Tô Trị Kiều sau khi tới quân khu Dương Thành được đưa ra ánh sáng, hơn nữa còn phơi bày ra ánh sáng vô cùng triệt để ------ đối phương đem toàn bộ dầu ma-dút đổ hết ở cổng quân khu Dương Thành, còn treo biểu ngữ: Tô Trị Kiều bán dầu ma-dút trộn lẫn nước hãm hại người tiêu dùng, thẹn với danh hiệu bộ đội nhân dân, còn không bằng danh dự của tham quan địa phương
Mặc dù hiện trường rất nhanh bị khống chế, mặc dù quân sĩ rất nhanh đứng ra giữ lại chiếc xe, nhưng bên trong không có một bóng người, rõ ràng đối phương đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, không mảy may nghĩ tới phải chịu trách nhiệm, nên mới cố tình gây rắc rối và phiền phức
Cả mặt đất đầy dầu ma dút gây tắc nghẽn giao thông, tạo thành tin tức sự kiện không nhỏ, mặc dù có binh lính duy trì trật tự, không cho phóng viên chụp ảnh và phỏng vấn, nhưng sự việc đã đi tới cao điểm, hơn nữa có vô số người dân thành phố đã mục kích cảnh này, có ngưòi nhanh tay quay video bằng di động rồi đăng lên mạng.
Sự việc ngày càng cao trào, Tô Trị Kiều tránh ở trụ sở quân khu không dám lộ diện nổi trận lôi đình, gào thét chửi bới điên cuồng, bây giờ y mới hiểu, chẳng trách đối phương mua dầu ma-dút không trả giá, còn không tới ngân hàng chuyển khoản, trực tiếp thanh toán tiền mặt, hoá ra là cố ý dựng một cái bẫy.
Chỉ có điều hiện tại hối hận đã muộn, y chân trước rời khỏi Tương Giang, chân sau đi vào Dương Thành, xui xẻo chui vào Châu Giang, bị một cú ngã bổ nhào.
Tô Trị Kiều không chỉ là chịu một cú ngã thường bị rớt vài chiếc răng cửa đơn giản như vậy, sau khi sự việc xảy ra quân ủy vô cùng phẫn nộ nổi trận lôi đình, nhanh chóng xử lí và che đậy những bài viết trên mạng nhưng do ảnh hưởng quá mức to lớn, sản nghiệp và tài khoản của Tô Trị Kiều bị người ta lấy làm bằng chứng sống, đi tới quân uỷ, sau khi chấm dứt một hội nghị cãi vã kịch liệt diễn ra tại quân uỷ, con đường làm quan của Tô Trị Kiều cũng đi tới cuối đường
Và còn bị đưa lên toà án quân sự, chờ đợi y, là bị lao tù cả đời
Tô Trị Kiều chỉ là quân bài Domino quan trọng đầu tiên, theo sau y liên lụy đến rất nhiều người tham gia buôn lậu dầu mỏ, bán hậu cần, vật tư như cá lọt lưới, lúc này lần theo dấu viết mà hốt gọn mẻ lưới tóm hết toàn bộ, thật xót xa khi có vô số trung tá, đại tá, thậm chí thiếu tướng phải kết thúc cuộc đời vinh quang.
Từ quân khu Dương Thành khiến cho phản ứng dây chuyền liên tục tăng lên, mà quân khu tỉnh Sở và quân khu tỉnh Dự tham gia sự kiện đuổi giết của Hạ Tưởng, lại sắp nghênh đón sự rung chuyển trong trào lưu điều chỉnh quân sự, không chỉ lão Cổ và ông cụ họ Ngô vừa ra công chuẩn bị tốt một bữa tiệc thịnh soạn, cuối cùng đã lên kế hoạch xong xuôi, chuẩn bị hành động đối với khu vực quân sự thành phố Lỗ.
Liên Nhược Hạm thành công tiếp thêm lửa, thêm củi, thêm dầu, còn quạt thêm gió, nói vậy thì phải cảm ơn Liên Nhược Hạm, Cổ Ngọc rất nhiều, nhờ tình báo của Cổ Ngọ, rồi thêm Liên Nhược Hạm tàn độc, không xá gì không tính toán mà trả thù, mới khiến Tô Trị Kiều đường đường là một thiếu tướng mà ngã xuống gống như con tép.
Đúng vậy, Tô Trị Kiều do tích góp vài lạng đến mấy cân sau vài chục năm tài sản cũng có hàng tỉ đổng. Nhưng trước sức mạnh to lớn của Liên Nhược Hạm đừng nói một con tép, đến con nòng nọc còn không bằng.
Có thể bị Liên Nhược Hạm một chân giẫm lên, Cổ Ngọc khinh bỉ, Tô Trị Kiều không oán, bởi vì tiếp sau đó nhân vật cao tầng hơn bị Liên Nhược Hạm trừng trị đến không thể tức giận, thì y chỉ có thể xem như một mâm thức ăn khai vị mà thôi
Ngay thời điểm Liên Nhược Hạm dùng hai ngón tay trừng trị Tô Trị Kiều, thì tám ngón tay kia đang dùng làm việc khác, đồng thời cùng với Lí Thấm chính thức khởi dộng một trận quyết chiến mang tên tài chính. Sau một hồi chiến tranh kinh tế, tình hình chính trị trong nước chịu ảnh hưởng ở mức độ nhất định.
Có thể ảnh hưởng đến quan niệm chính trị của Hạ Tưởng, và cả ý nghĩ chấp chính thực sự sau này chuyển hóa thành, sợ là Liên Nhược Hạm cũng không kịp chuẩn bị sức lực
…
Cùng Nhất Phàm mua xong trang phục, Hạ Tưởng trong cái nhìn chăm chú từ ánh mắt nóng bỏng của Hoa Lăng Phong, hiên ngang đi mà không dám quay đầu lại, bởi hắn đã sớm để ý thấy Hoa Lăng Phong, nhân lúc Tống Nhất Phàm không chú ý vài lần đưa ngón tay cái và ngón út ra làm ám hiệu với hắn rằng hãy gọi điện
Không ngờ sức hấp dẫn lớn như vậy… Hạ tưởng một bên cười thầm một bên bùi ngùi, không phải chỉ bản thân hắn hấp dẫn, mà là lực hấp dẫn của tiền tài.
Lẽ não bây giờ các cô gái dễ dàng đi theo đàn ông như vậy? Nhưng nghĩ lại cũng phải, ca sĩ không được nổi tiếng nào đó ra giá 800 ngàn một đêm ghi hình đã từng lưu truyền một thời. Hiện nay Hoa Lăng Phong mặc dù có vài phần sắc đẹp, nhưng tuy nhiên chỉ vào tầm trung, nguyên trích phần 200 ngàn ngủ một đêm với hắn, trong mắt cô coi như cũng là làm ăn có lời.
Lại liên tưởng đến có khối cô gái vì một máy điện thoại di động mà bán mình, Hạ Tưởng lại ngộ ra một đạo lí, đều nói con gái đẹp là lực lượng sản xuất đầu tiên, thực ra kinh tế mới là lực lượng sản xuất chính, nói cách khác tiền tài là lực lượng sản xuất bậc nhất. Trên có tham quan cấp tỉnh bộ, dưới có người bán hàng rong bán bánh rán trái cây, nếu không nói đến thân phận địa vị cao thấp, kỳ thật mục đích bận rộn mỗi ngày đều là giống nhau, chỉ vì mưu lợi.
Khoan nói đến kiếm nhiều kiếm ít, người bán hàng rong thức khuya dậy sớm và tham quan lo lắng đề phòng, một là vì nuôi miệng ăn trong nhà, một là thành nô lệ của tiền bạc.
Cho dù cấp bậc cao tới đâu, có thể sẽ không nhận hối lộ, nhưng sẽ để người nhà làm vài việc khiến tài sản phong phú hơn nữa có thể có chính sách kiểm soát sản nghiệp, để hợp lí, hợp pháp mà kiếm tiền.
Nhưng hợp pháp hợp lí là giới định thế nào? Chỉ cần là chính sách có thể khống chế tài sản, tất nhiên đều có tính chất độc quyền nhất định, đều chỉ hợp nhà nước mà không hợp ý dân. Cho nên không cùng nhân dân tranh lợi chỉ là nói suông thôi, đất nước từ trước đến nay là lấy lợi từ dân, nhưng không thực sự làm được điều có lợi cho dân, đáng phải suy nghĩ
Từ đó nói rộng ra, ở thời đại kế hoạch kinh tế, chính trị hoàn toàn quyết định kinh tế, mà hiện tại ở thời kì nửa thị trường, nửa kế hoạch kinh tế, lực lượng kinh tế khổng lồ, đã có ảnh hưởng đến cục diện chính trị trong nước.
Mặc dù không có khả năng như nước Mĩ, tất cả đều là chủ nghĩa tư bản quyền quý có quyền thống trị đất nước, nhưng ở trong nước cũng đang hình thành trùm tài chính và chủ nghĩa tư bản quyền quý mới xuất hiện.
Hạ Tưởng từng có một thời gian vô cùng bất mãn với chủ nghĩa tư bản quyền quý, nhận định là thế lực đi ngược lại với chế độ chính trị hiện hành, hiện tại hắn dần dần thanh đổi cái nhìn, Tổng thống nước Mĩ cũng là người phát ngôn của chủ nghĩa tư bản quyền quý, nhưng không chút đề phòng dân chủ nước Mỹ quả thật tiên tiến hơn hẳn so với trong nước
Nếu được Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê đào tạo, đem thế hệ sau của mình huấn luyện nuôi dưỡng thành chủ nghĩa tư bản quyền quý mới xuất hiện, làm sao không thể? Nếu không ngăn cản được trào lưu lịch sử, chi bằng thuận thế mà đi, dung nhập trong đó, mới có khả năng vật lộn với nước lũ, chủ động nắm giữ.
Cũng là Hạ Tưởng đã trải qua nhiều sự việc, trở nên nghĩ thông suốt, mà theo sau Liên Nhược Hạm làm việc thực tế, càng thêm giữ vững lòng tin của Hạ Tưởng, thúc đẩy bước đầu hình thành quan niệm chính trị của Hạ Tưởng!
Tô Trị Kiều đối với việc gặp phải thế bất lợi trọng đại, trong lòng bế tắc không yên.
Tiền đồ tốt đẹp lại bị huỷ hoại trong chốc lát, sao không đau đớn cho được?
Nhưng y không hối hận, thân là người lính chấp hành mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng, lấy dũng cảm tiến tới vì nhiệm vụ của mình, cũng tuyệt đối không nhận sai. Không thể giết Hạ Tưởng bởi tính hắn xảo quyệt, mạng lớn, cũng trách Trần Pháp Toàn quá ngu dốt, bị Hạ Tưởng đùa giỡn tới xoay vòng vòng.
Tuy rằng nói cấp trên có lệnh, y nhất định phải nghe theo vô điều kiện, nhưng bỗng chốc từ uỷ viên chính trị quân khu tỉnh Tương bị chuyển công tác làm cấp phó quân khu Dương Thành, hơn nữa còn là chức phó quản hậu cần, trong lòng y vẫn còn khó chịu. Không ngờ đến cuối cùng, ở thời khắc then chốt cấp trên chẳng hề ra tay cứu y, để y bị người ta điều khiển, khiến Tô Trị Kiều trong lòng nguội lạnh.
Kì thực ở Dương Thành và tỉnh Tương hai khu vực quân sự này đã bắt đầu vào thời điểm bị loại trừ, y linh cảm chính mình cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, quả nhiên đúng như dự đoán, chuyện mới qua được vài ngày đã bị một cước đá văng ra, thật là xui xẻo, khỏi phải nói vị kia ở trong quân hẳn nhiều quyền uy nhất, có khả năng một lời mà định rất nhiều sự việc, chứ không sẽ chẳng thể ra mặt thay y nói chuyện?
Điều càng làm y thấy khó mà chấp nhận chính là, chức vụ trung tướng được hứa hẹn, không cánh mà bay, y chân bước vào khoảng không, chẳng khác nào nói nếu như lần này thời cơ không đến như dự đoán, thì suốt đời dừng lại ở chức thiếu tướng
Mà nghe nói Trương Hiểu nằm ở tốp đầu, chỗ tốt trong tầm tay, Tô Trị Kiều suýt nữa đập bàn chửi má nó - sở dĩ không chửi ra là vì ở quân khu Dương Thành còn không tới phiên y lên mặt, lời đến cửa miệng lại phải nghẹn họng nuốt vào, chỉ có thể ngậm miệng mà nghe.
Trương Hiểu là cái thá gì, không ngờ đi trước y một bước muốn thăng chức trung tướng? Vẫn luôn cho rằng cao hơn Trưởng Hiểu một bậc, Tô Trị Kiều đố kị điên cuồng, hơn nữa sau đó đi tới quân khu Dương Thành, khắp nơi bị xa lánh, vắng vẻ, y liền sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày mượn rượu giải sầu, dù sao cũng cứ vậy, được rồi, không hi vọng nữa, không trông cậy thăng quan thì phát tài cũng được.
Vừa lúc phía trên nói chức quản hậu cần còn trống, thật là chức quan béo bở, các khoản chi phí cho quân sự không rõ ràng, giữ gìn và tu sửa xe tăng cùng tàu chiến, mức tiêu thụ dầu thô, hao hụt thông thường vv…, đây đều là khối thịt béo bở. Cứ ở trong đó nhúng tay, lương lẹo chút, thì một năm cầm vài trăm triệu không thành vấn đề, làm vài năm kiếm đủ tiền rồi, so với làm trung tướng còn tốt hơn?
Vả lại trước kia Tô Trị Kiều cũng không ít lần đứng giữa thu lợi, cho nên làm thế nào qua tay đã là ngựa quen đường cũ, tới quân khu Dương Thành không được mấy ngày, đã tiếp nhận toàn bộ quan hệ và con đường của Trần Pháp Toàn, bắt đầu cụ thể thao tác.
Tô Trị Kiều nghĩ rằng mình đi hướng con đường phát tài, lại không biết hướng mình đi lại là một con đường chết chóc chẳng còn cách nào quay đầu lại!
..Cổ Ngọc vừa ra tay, không tới nửa ngày đã tra được sản nghiệp trong tối ngoài sáng của Tô Trị Kiều cùng với con đường của y, sau đó liền nói cho Liên Nhược Hạm và Lí Thấm sắp xếp một cuộc gặp mặt, hợp kế lại, một kế hoạch được vạch ra
Tô Trị Kiều lần đầu nhận chức, lấy nhiệm vụ bình thường ra làm lí do, xin mấy trăm tấn dầu ma-dut, tiếp đó thuận lợi ra tay buôn bán lời trên trăm triệu, đang dương dương tự đắc, y đã tiêu mất sự vất vả tích lũy mười mấy năm của mấy sản nghiệp, trong một đêm hoá thành con số không!
Cũng không thể nói là hoá thành hư không, chỉ có điều thông qua thủ đoạn hợp pháp hoặc không hợp pháp, mà biến thành sản nghiệp của người ta, càng hình tượng nói, y cực khồ vài chục năm, một đêm trở lại trước giải phóng, thì như vừa cảm giác tỉnh lại phát hiện, quân hàm thiếu tướng trên vai biến thành binh lính
Chênh lệch quá lớn khiến Tô Trị Kiều thiếu chút nữa phát cuồng, y thề nếu bắt được tên huỷ hoại tâm huyết cả đời mình, nhất định sẽ sử dụng toàn bộ sức lực khiến đối phương chết không có chỗ chôn
Y có tiền không có quyền, nhà giàu mới nổi, suy tính đánh trên đầu y, kiếm tiền cũng không phải kiếm như thế, cẩn thận có tiền không còn mạng để tiêu. Tô Trị Kiều lập tức phái người đi điều tra nhưng không có một chút dấu vết để lại, liền lại xảy ra chuyện.
Hơn nữa còn là việc lớn!
Vụ kinh doanh mưu cầu tư lợi đầu tiên qua tay Tô Trị Kiều sau khi tới quân khu Dương Thành được đưa ra ánh sáng, hơn nữa còn phơi bày ra ánh sáng vô cùng triệt để ------ đối phương đem toàn bộ dầu ma-dút đổ hết ở cổng quân khu Dương Thành, còn treo biểu ngữ: Tô Trị Kiều bán dầu ma-dút trộn lẫn nước hãm hại người tiêu dùng, thẹn với danh hiệu bộ đội nhân dân, còn không bằng danh dự của tham quan địa phương
Mặc dù hiện trường rất nhanh bị khống chế, mặc dù quân sĩ rất nhanh đứng ra giữ lại chiếc xe, nhưng bên trong không có một bóng người, rõ ràng đối phương đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, không mảy may nghĩ tới phải chịu trách nhiệm, nên mới cố tình gây rắc rối và phiền phức
Cả mặt đất đầy dầu ma dút gây tắc nghẽn giao thông, tạo thành tin tức sự kiện không nhỏ, mặc dù có binh lính duy trì trật tự, không cho phóng viên chụp ảnh và phỏng vấn, nhưng sự việc đã đi tới cao điểm, hơn nữa có vô số người dân thành phố đã mục kích cảnh này, có ngưòi nhanh tay quay video bằng di động rồi đăng lên mạng.
Sự việc ngày càng cao trào, Tô Trị Kiều tránh ở trụ sở quân khu không dám lộ diện nổi trận lôi đình, gào thét chửi bới điên cuồng, bây giờ y mới hiểu, chẳng trách đối phương mua dầu ma-dút không trả giá, còn không tới ngân hàng chuyển khoản, trực tiếp thanh toán tiền mặt, hoá ra là cố ý dựng một cái bẫy.
Chỉ có điều hiện tại hối hận đã muộn, y chân trước rời khỏi Tương Giang, chân sau đi vào Dương Thành, xui xẻo chui vào Châu Giang, bị một cú ngã bổ nhào.
Tô Trị Kiều không chỉ là chịu một cú ngã thường bị rớt vài chiếc răng cửa đơn giản như vậy, sau khi sự việc xảy ra quân ủy vô cùng phẫn nộ nổi trận lôi đình, nhanh chóng xử lí và che đậy những bài viết trên mạng nhưng do ảnh hưởng quá mức to lớn, sản nghiệp và tài khoản của Tô Trị Kiều bị người ta lấy làm bằng chứng sống, đi tới quân uỷ, sau khi chấm dứt một hội nghị cãi vã kịch liệt diễn ra tại quân uỷ, con đường làm quan của Tô Trị Kiều cũng đi tới cuối đường T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Và còn bị đưa lên toà án quân sự, chờ đợi y, là bị lao tù cả đời
Tô Trị Kiều chỉ là quân bài Domino quan trọng đầu tiên, theo sau y liên lụy đến rất nhiều người tham gia buôn lậu dầu mỏ, bán hậu cần, vật tư như cá lọt lưới, lúc này lần theo dấu viết mà hốt gọn mẻ lưới tóm hết toàn bộ, thật xót xa khi có vô số trung tá, đại tá, thậm chí thiếu tướng phải kết thúc cuộc đời vinh quang.
Từ quân khu Dương Thành khiến cho phản ứng dây chuyền liên tục tăng lên, mà quân khu tỉnh Sở và quân khu tỉnh Dự tham gia sự kiện đuổi giết của Hạ Tưởng, lại sắp nghênh đón sự rung chuyển trong trào lưu điều chỉnh quân sự, không chỉ lão Cổ và ông cụ họ Ngô vừa ra công chuẩn bị tốt một bữa tiệc thịnh soạn, cuối cùng đã lên kế hoạch xong xuôi, chuẩn bị hành động đối với khu vực quân sự thành phố Lỗ.
Liên Nhược Hạm thành công tiếp thêm lửa, thêm củi, thêm dầu, còn quạt thêm gió, nói vậy thì phải cảm ơn Liên Nhược Hạm, Cổ Ngọc rất nhiều, nhờ tình báo của Cổ Ngọ, rồi thêm Liên Nhược Hạm tàn độc, không xá gì không tính toán mà trả thù, mới khiến Tô Trị Kiều đường đường là một thiếu tướng mà ngã xuống gống như con tép.
Đúng vậy, Tô Trị Kiều do tích góp vài lạng đến mấy cân sau vài chục năm tài sản cũng có hàng tỉ đổng. Nhưng trước sức mạnh to lớn của Liên Nhược Hạm đừng nói một con tép, đến con nòng nọc còn không bằng.
Có thể bị Liên Nhược Hạm một chân giẫm lên, Cổ Ngọc khinh bỉ, Tô Trị Kiều không oán, bởi vì tiếp sau đó nhân vật cao tầng hơn bị Liên Nhược Hạm trừng trị đến không thể tức giận, thì y chỉ có thể xem như một mâm thức ăn khai vị mà thôi
Ngay thời điểm Liên Nhược Hạm dùng hai ngón tay trừng trị Tô Trị Kiều, thì tám ngón tay kia đang dùng làm việc khác, đồng thời cùng với Lí Thấm chính thức khởi dộng một trận quyết chiến mang tên tài chính. Sau một hồi chiến tranh kinh tế, tình hình chính trị trong nước chịu ảnh hưởng ở mức độ nhất định.
Có thể ảnh hưởng đến quan niệm chính trị của Hạ Tưởng, và cả ý nghĩ chấp chính thực sự sau này chuyển hóa thành, sợ là Liên Nhược Hạm cũng không kịp chuẩn bị sức lực
…
Cùng Nhất Phàm mua xong trang phục, Hạ Tưởng trong cái nhìn chăm chú từ ánh mắt nóng bỏng của Hoa Lăng Phong, hiên ngang đi mà không dám quay đầu lại, bởi hắn đã sớm để ý thấy Hoa Lăng Phong, nhân lúc Tống Nhất Phàm không chú ý vài lần đưa ngón tay cái và ngón út ra làm ám hiệu với hắn rằng hãy gọi điện
Không ngờ sức hấp dẫn lớn như vậy… Hạ tưởng một bên cười thầm một bên bùi ngùi, không phải chỉ bản thân hắn hấp dẫn, mà là lực hấp dẫn của tiền tài.
Lẽ não bây giờ các cô gái dễ dàng đi theo đàn ông như vậy? Nhưng nghĩ lại cũng phải, ca sĩ không được nổi tiếng nào đó ra giá 800 ngàn một đêm ghi hình đã từng lưu truyền một thời. Hiện nay Hoa Lăng Phong mặc dù có vài phần sắc đẹp, nhưng tuy nhiên chỉ vào tầm trung, nguyên trích phần 200 ngàn ngủ một đêm với hắn, trong mắt cô coi như cũng là làm ăn có lời.
Lại liên tưởng đến có khối cô gái vì một máy điện thoại di động mà bán mình, Hạ Tưởng lại ngộ ra một đạo lí, đều nói con gái đẹp là lực lượng sản xuất đầu tiên, thực ra kinh tế mới là lực lượng sản xuất chính, nói cách khác tiền tài là lực lượng sản xuất bậc nhất. Trên có tham quan cấp tỉnh bộ, dưới có người bán hàng rong bán bánh rán trái cây, nếu không nói đến thân phận địa vị cao thấp, kỳ thật mục đích bận rộn mỗi ngày đều là giống nhau, chỉ vì mưu lợi.
Khoan nói đến kiếm nhiều kiếm ít, người bán hàng rong thức khuya dậy sớm và tham quan lo lắng đề phòng, một là vì nuôi miệng ăn trong nhà, một là thành nô lệ của tiền bạc.
Cho dù cấp bậc cao tới đâu, có thể sẽ không nhận hối lộ, nhưng sẽ để người nhà làm vài việc khiến tài sản phong phú hơn nữa có thể có chính sách kiểm soát sản nghiệp, để hợp lí, hợp pháp mà kiếm tiền.
Nhưng hợp pháp hợp lí là giới định thế nào? Chỉ cần là chính sách có thể khống chế tài sản, tất nhiên đều có tính chất độc quyền nhất định, đều chỉ hợp nhà nước mà không hợp ý dân. Cho nên không cùng nhân dân tranh lợi chỉ là nói suông thôi, đất nước từ trước đến nay là lấy lợi từ dân, nhưng không thực sự làm được điều có lợi cho dân, đáng phải suy nghĩ
Từ đó nói rộng ra, ở thời đại kế hoạch kinh tế, chính trị hoàn toàn quyết định kinh tế, mà hiện tại ở thời kì nửa thị trường, nửa kế hoạch kinh tế, lực lượng kinh tế khổng lồ, đã có ảnh hưởng đến cục diện chính trị trong nước.
Mặc dù không có khả năng như nước Mĩ, tất cả đều là chủ nghĩa tư bản quyền quý có quyền thống trị đất nước, nhưng ở trong nước cũng đang hình thành trùm tài chính và chủ nghĩa tư bản quyền quý mới xuất hiện.
Hạ Tưởng từng có một thời gian vô cùng bất mãn với chủ nghĩa tư bản quyền quý, nhận định là thế lực đi ngược lại với chế độ chính trị hiện hành, hiện tại hắn dần dần thanh đổi cái nhìn, Tổng thống nước Mĩ cũng là người phát ngôn của chủ nghĩa tư bản quyền quý, nhưng không chút đề phòng dân chủ nước Mỹ quả thật tiên tiến hơn hẳn so với trong nước
Nếu được Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê đào tạo, đem thế hệ sau của mình huấn luyện nuôi dưỡng thành chủ nghĩa tư bản quyền quý mới xuất hiện, làm sao không thể? Nếu không ngăn cản được trào lưu lịch sử, chi bằng thuận thế mà đi, dung nhập trong đó, mới có khả năng vật lộn với nước lũ, chủ động nắm giữ.
Cũng là Hạ Tưởng đã trải qua nhiều sự việc, trở nên nghĩ thông suốt, mà theo sau Liên Nhược Hạm làm việc thực tế, càng thêm giữ vững lòng tin của Hạ Tưởng, thúc đẩy bước đầu hình thành quan niệm chính trị của Hạ Tưởng!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tô Trị Kiều đối với việc gặp phải thế bất lợi trọng đại, trong lòng bế tắc không yên.
Tiền đồ tốt đẹp lại bị huỷ hoại trong chốc lát, sao không đau đớn cho được?
Nhưng y không hối hận, thân là người lính chấp hành mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng, lấy dũng cảm tiến tới vì nhiệm vụ của mình, cũng tuyệt đối không nhận sai. Không thể giết Hạ Tưởng bởi tính hắn xảo quyệt, mạng lớn, cũng trách Trần Pháp Toàn quá ngu dốt, bị Hạ Tưởng đùa giỡn tới xoay vòng vòng.
Tuy rằng nói cấp trên có lệnh, y nhất định phải nghe theo vô điều kiện, nhưng bỗng chốc từ uỷ viên chính trị quân khu tỉnh Tương bị chuyển công tác làm cấp phó quân khu Dương Thành, hơn nữa còn là chức phó quản hậu cần, trong lòng y vẫn còn khó chịu. Không ngờ đến cuối cùng, ở thời khắc then chốt cấp trên chẳng hề ra tay cứu y, để y bị người ta điều khiển, khiến Tô Trị Kiều trong lòng nguội lạnh.
Kì thực ở Dương Thành và tỉnh Tương hai khu vực quân sự này đã bắt đầu vào thời điểm bị loại trừ, y linh cảm chính mình cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, quả nhiên đúng như dự đoán, chuyện mới qua được vài ngày đã bị một cước đá văng ra, thật là xui xẻo, khỏi phải nói vị kia ở trong quân hẳn nhiều quyền uy nhất, có khả năng một lời mà định rất nhiều sự việc, chứ không sẽ chẳng thể ra mặt thay y nói chuyện?
Điều càng làm y thấy khó mà chấp nhận chính là, chức vụ trung tướng được hứa hẹn, không cánh mà bay, y chân bước vào khoảng không, chẳng khác nào nói nếu như lần này thời cơ không đến như dự đoán, thì suốt đời dừng lại ở chức thiếu tướng
Mà nghe nói Trương Hiểu nằm ở tốp đầu, chỗ tốt trong tầm tay, Tô Trị Kiều suýt nữa đập bàn chửi má nó - sở dĩ không chửi ra là vì ở quân khu Dương Thành còn không tới phiên y lên mặt, lời đến cửa miệng lại phải nghẹn họng nuốt vào, chỉ có thể ngậm miệng mà nghe.
Trương Hiểu là cái thá gì, không ngờ đi trước y một bước muốn thăng chức trung tướng? Vẫn luôn cho rằng cao hơn Trưởng Hiểu một bậc, Tô Trị Kiều đố kị điên cuồng, hơn nữa sau đó đi tới quân khu Dương Thành, khắp nơi bị xa lánh, vắng vẻ, y liền sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày mượn rượu giải sầu, dù sao cũng cứ vậy, được rồi, không hi vọng nữa, không trông cậy thăng quan thì phát tài cũng được.
Vừa lúc phía trên nói chức quản hậu cần còn trống, thật là chức quan béo bở, các khoản chi phí cho quân sự không rõ ràng, giữ gìn và tu sửa xe tăng cùng tàu chiến, mức tiêu thụ dầu thô, hao hụt thông thường vv…, đây đều là khối thịt béo bở. Cứ ở trong đó nhúng tay, lương lẹo chút, thì một năm cầm vài trăm triệu không thành vấn đề, làm vài năm kiếm đủ tiền rồi, so với làm trung tướng còn tốt hơn?
Vả lại trước kia Tô Trị Kiều cũng không ít lần đứng giữa thu lợi, cho nên làm thế nào qua tay đã là ngựa quen đường cũ, tới quân khu Dương Thành không được mấy ngày, đã tiếp nhận toàn bộ quan hệ và con đường của Trần Pháp Toàn, bắt đầu cụ thể thao tác.
Tô Trị Kiều nghĩ rằng mình đi hướng con đường phát tài, lại không biết hướng mình đi lại là một con đường chết chóc chẳng còn cách nào quay đầu lại!
..Cổ Ngọc vừa ra tay, không tới nửa ngày đã tra được sản nghiệp trong tối ngoài sáng của Tô Trị Kiều cùng với con đường của y, sau đó liền nói cho Liên Nhược Hạm và Lí Thấm sắp xếp một cuộc gặp mặt, hợp kế lại, một kế hoạch được vạch ra
Tô Trị Kiều lần đầu nhận chức, lấy nhiệm vụ bình thường ra làm lí do, xin mấy trăm tấn dầu ma-dut, tiếp đó thuận lợi ra tay buôn bán lời trên trăm triệu, đang dương dương tự đắc, y đã tiêu mất sự vất vả tích lũy mười mấy năm của mấy sản nghiệp, trong một đêm hoá thành con số không!
Cũng không thể nói là hoá thành hư không, chỉ có điều thông qua thủ đoạn hợp pháp hoặc không hợp pháp, mà biến thành sản nghiệp của người ta, càng hình tượng nói, y cực khồ vài chục năm, một đêm trở lại trước giải phóng, thì như vừa cảm giác tỉnh lại phát hiện, quân hàm thiếu tướng trên vai biến thành binh lính
Chênh lệch quá lớn khiến Tô Trị Kiều thiếu chút nữa phát cuồng, y thề nếu bắt được tên huỷ hoại tâm huyết cả đời mình, nhất định sẽ sử dụng toàn bộ sức lực khiến đối phương chết không có chỗ chôn
Y có tiền không có quyền, nhà giàu mới nổi, suy tính đánh trên đầu y, kiếm tiền cũng không phải kiếm như thế, cẩn thận có tiền không còn mạng để tiêu. Tô Trị Kiều lập tức phái người đi điều tra nhưng không có một chút dấu vết để lại, liền lại xảy ra chuyện.
Hơn nữa còn là việc lớn!
Vụ kinh doanh mưu cầu tư lợi đầu tiên qua tay Tô Trị Kiều sau khi tới quân khu Dương Thành được đưa ra ánh sáng, hơn nữa còn phơi bày ra ánh sáng vô cùng triệt để ------ đối phương đem toàn bộ dầu ma-dút đổ hết ở cổng quân khu Dương Thành, còn treo biểu ngữ: Tô Trị Kiều bán dầu ma-dút trộn lẫn nước hãm hại người tiêu dùng, thẹn với danh hiệu bộ đội nhân dân, còn không bằng danh dự của tham quan địa phương
Mặc dù hiện trường rất nhanh bị khống chế, mặc dù quân sĩ rất nhanh đứng ra giữ lại chiếc xe, nhưng bên trong không có một bóng người, rõ ràng đối phương đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, không mảy may nghĩ tới phải chịu trách nhiệm, nên mới cố tình gây rắc rối và phiền phức
Cả mặt đất đầy dầu ma dút gây tắc nghẽn giao thông, tạo thành tin tức sự kiện không nhỏ, mặc dù có binh lính duy trì trật tự, không cho phóng viên chụp ảnh và phỏng vấn, nhưng sự việc đã đi tới cao điểm, hơn nữa có vô số người dân thành phố đã mục kích cảnh này, có ngưòi nhanh tay quay video bằng di động rồi đăng lên mạng.
Sự việc ngày càng cao trào, Tô Trị Kiều tránh ở trụ sở quân khu không dám lộ diện nổi trận lôi đình, gào thét chửi bới điên cuồng, bây giờ y mới hiểu, chẳng trách đối phương mua dầu ma-dút không trả giá, còn không tới ngân hàng chuyển khoản, trực tiếp thanh toán tiền mặt, hoá ra là cố ý dựng một cái bẫy.
Chỉ có điều hiện tại hối hận đã muộn, y chân trước rời khỏi Tương Giang, chân sau đi vào Dương Thành, xui xẻo chui vào Châu Giang, bị một cú ngã bổ nhào.
Tô Trị Kiều không chỉ là chịu một cú ngã thường bị rớt vài chiếc răng cửa đơn giản như vậy, sau khi sự việc xảy ra quân ủy vô cùng phẫn nộ nổi trận lôi đình, nhanh chóng xử lí và che đậy những bài viết trên mạng nhưng do ảnh hưởng quá mức to lớn, sản nghiệp và tài khoản của Tô Trị Kiều bị người ta lấy làm bằng chứng sống, đi tới quân uỷ, sau khi chấm dứt một hội nghị cãi vã kịch liệt diễn ra tại quân uỷ, con đường làm quan của Tô Trị Kiều cũng đi tới cuối đường
Và còn bị đưa lên toà án quân sự, chờ đợi y, là bị lao tù cả đời
Tô Trị Kiều chỉ là quân bài Domino quan trọng đầu tiên, theo sau y liên lụy đến rất nhiều người tham gia buôn lậu dầu mỏ, bán hậu cần, vật tư như cá lọt lưới, lúc này lần theo dấu viết mà hốt gọn mẻ lưới tóm hết toàn bộ, thật xót xa khi có vô số trung tá, đại tá, thậm chí thiếu tướng phải kết thúc cuộc đời vinh quang.
Từ quân khu Dương Thành khiến cho phản ứng dây chuyền liên tục tăng lên, mà quân khu tỉnh Sở và quân khu tỉnh Dự tham gia sự kiện đuổi giết của Hạ Tưởng, lại sắp nghênh đón sự rung chuyển trong trào lưu điều chỉnh quân sự, không chỉ lão Cổ và ông cụ họ Ngô vừa ra công chuẩn bị tốt một bữa tiệc thịnh soạn, cuối cùng đã lên kế hoạch xong xuôi, chuẩn bị hành động đối với khu vực quân sự thành phố Lỗ.
Liên Nhược Hạm thành công tiếp thêm lửa, thêm củi, thêm dầu, còn quạt thêm gió, nói vậy thì phải cảm ơn Liên Nhược Hạm, Cổ Ngọc rất nhiều, nhờ tình báo của Cổ Ngọ, rồi thêm Liên Nhược Hạm tàn độc, không xá gì không tính toán mà trả thù, mới khiến Tô Trị Kiều đường đường là một thiếu tướng mà ngã xuống gống như con tép.
Đúng vậy, Tô Trị Kiều do tích góp vài lạng đến mấy cân sau vài chục năm tài sản cũng có hàng tỉ đổng. Nhưng trước sức mạnh to lớn của Liên Nhược Hạm đừng nói một con tép, đến con nòng nọc còn không bằng.
Có thể bị Liên Nhược Hạm một chân giẫm lên, Cổ Ngọc khinh bỉ, Tô Trị Kiều không oán, bởi vì tiếp sau đó nhân vật cao tầng hơn bị Liên Nhược Hạm trừng trị đến không thể tức giận, thì y chỉ có thể xem như một mâm thức ăn khai vị mà thôi
Ngay thời điểm Liên Nhược Hạm dùng hai ngón tay trừng trị Tô Trị Kiều, thì tám ngón tay kia đang dùng làm việc khác, đồng thời cùng với Lí Thấm chính thức khởi dộng một trận quyết chiến mang tên tài chính. Sau một hồi chiến tranh kinh tế, tình hình chính trị trong nước chịu ảnh hưởng ở mức độ nhất định.
Có thể ảnh hưởng đến quan niệm chính trị của Hạ Tưởng, và cả ý nghĩ chấp chính thực sự sau này chuyển hóa thành, sợ là Liên Nhược Hạm cũng không kịp chuẩn bị sức lực
…
Cùng Nhất Phàm mua xong trang phục, Hạ Tưởng trong cái nhìn chăm chú từ ánh mắt nóng bỏng của Hoa Lăng Phong, hiên ngang đi mà không dám quay đầu lại, bởi hắn đã sớm để ý thấy Hoa Lăng Phong, nhân lúc Tống Nhất Phàm không chú ý vài lần đưa ngón tay cái và ngón út ra làm ám hiệu với hắn rằng hãy gọi điện
Không ngờ sức hấp dẫn lớn như vậy… Hạ tưởng một bên cười thầm một bên bùi ngùi, không phải chỉ bản thân hắn hấp dẫn, mà là lực hấp dẫn của tiền tài.
Lẽ não bây giờ các cô gái dễ dàng đi theo đàn ông như vậy? Nhưng nghĩ lại cũng phải, ca sĩ không được nổi tiếng nào đó ra giá 800 ngàn một đêm ghi hình đã từng lưu truyền một thời. Hiện nay Hoa Lăng Phong mặc dù có vài phần sắc đẹp, nhưng tuy nhiên chỉ vào tầm trung, nguyên trích phần 200 ngàn ngủ một đêm với hắn, trong mắt cô coi như cũng là làm ăn có lời.
Lại liên tưởng đến có khối cô gái vì một máy điện thoại di động mà bán mình, Hạ Tưởng lại ngộ ra một đạo lí, đều nói con gái đẹp là lực lượng sản xuất đầu tiên, thực ra kinh tế mới là lực lượng sản xuất chính, nói cách khác tiền tài là lực lượng sản xuất bậc nhất. Trên có tham quan cấp tỉnh bộ, dưới có người bán hàng rong bán bánh rán trái cây, nếu không nói đến thân phận địa vị cao thấp, kỳ thật mục đích bận rộn mỗi ngày đều là giống nhau, chỉ vì mưu lợi.
Khoan nói đến kiếm nhiều kiếm ít, người bán hàng rong thức khuya dậy sớm và tham quan lo lắng đề phòng, một là vì nuôi miệng ăn trong nhà, một là thành nô lệ của tiền bạc.
Cho dù cấp bậc cao tới đâu, có thể sẽ không nhận hối lộ, nhưng sẽ để người nhà làm vài việc khiến tài sản phong phú hơn nữa có thể có chính sách kiểm soát sản nghiệp, để hợp lí, hợp pháp mà kiếm tiền.
Nhưng hợp pháp hợp lí là giới định thế nào? Chỉ cần là chính sách có thể khống chế tài sản, tất nhiên đều có tính chất độc quyền nhất định, đều chỉ hợp nhà nước mà không hợp ý dân. Cho nên không cùng nhân dân tranh lợi chỉ là nói suông thôi, đất nước từ trước đến nay là lấy lợi từ dân, nhưng không thực sự làm được điều có lợi cho dân, đáng phải suy nghĩ
Từ đó nói rộng ra, ở thời đại kế hoạch kinh tế, chính trị hoàn toàn quyết định kinh tế, mà hiện tại ở thời kì nửa thị trường, nửa kế hoạch kinh tế, lực lượng kinh tế khổng lồ, đã có ảnh hưởng đến cục diện chính trị trong nước.
Mặc dù không có khả năng như nước Mĩ, tất cả đều là chủ nghĩa tư bản quyền quý có quyền thống trị đất nước, nhưng ở trong nước cũng đang hình thành trùm tài chính và chủ nghĩa tư bản quyền quý mới xuất hiện.
Hạ Tưởng từng có một thời gian vô cùng bất mãn với chủ nghĩa tư bản quyền quý, nhận định là thế lực đi ngược lại với chế độ chính trị hiện hành, hiện tại hắn dần dần thanh đổi cái nhìn, Tổng thống nước Mĩ cũng là người phát ngôn của chủ nghĩa tư bản quyền quý, nhưng không chút đề phòng dân chủ nước Mỹ quả thật tiên tiến hơn hẳn so với trong nước
Nếu được Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê đào tạo, đem thế hệ sau của mình huấn luyện nuôi dưỡng thành chủ nghĩa tư bản quyền quý mới xuất hiện, làm sao không thể? Nếu không ngăn cản được trào lưu lịch sử, chi bằng thuận thế mà đi, dung nhập trong đó, mới có khả năng vật lộn với nước lũ, chủ động nắm giữ.
Cũng là Hạ Tưởng đã trải qua nhiều sự việc, trở nên nghĩ thông suốt, mà theo sau Liên Nhược Hạm làm việc thực tế, càng thêm giữ vững lòng tin của Hạ Tưởng, thúc đẩy bước đầu hình thành quan niệm chính trị của Hạ Tưởng!