Phó Tiên Phong pha một cốc cà phê thật đậm, ngồi trong phòng làm việc nở nụ cười thỏa mãn, vừa nghe báo cáo qua điện thoại vừa gật gật đầu, vẻ vô cùng vui mừng.
Hạ Tưởng thật sự không nói dối, chẳng những không nói dối, mọi chuyện tiến triển so với những dự liệu của Phó Tiên Phong còn tốt hơn rất nhiều, đối với tốc độ cũng như hiệu quả của công việc mà Hạ Tưởng đã hứa hẹn thực hiện, y không có một chút không hài lòng.
So với hợp tác cùng Diệp Thiên Nam, hợp tác với Hạ Tưởng có lợi hơn nhiều, cái chính là, càng được lòng hắn, càng khiến cho lòng hắn yên tâm, không cần lo lắng Hạ Tưởng sẽ âm thầm bày trò y.
Cũng kỳ lạ, Phó Tiên Phong ngầm cảm thấy khó hiểu, năm đó khi y và Hạ Tưởng giao đấu, y hận thấu xương Hạ Tưởng, muốn giết chết hắn càng nhanh càng tốt. Bây giờ lập trường đã thay đổi, sau khi hợp tác với Hạ Tưởng vài lần, dù rằng hợp tác có e dè, phòng bị lẫn nhau, nhưng vẫn làm y cảm thấy sự đáng tin cậy trong cách đối nhân xử thế cũng như việc nói được làm được của Hạ Tưởng.
Thật ra…nếu có thể cùng Hạ Tưởng chân thành hợp tác, về sau trên diễn đàn chính trị trong nước kẻ hô người ứng, sợ gì Hạ Tưởng là chính, y là phụ, Hạ Tưởng đánh đầu, y cắt đuôi, thế nào cũng được, miễn là có họa cùng chịu, có lợi cùng chia.
Con người Hạ Tưởng đáng tin cậy, khi hợp tác, cũng làm cho y bớt lo ít nhiều, không cần lúc nào cũng phải lo lắng người đồng hợp tác quay ra đâm sau lưng…Phó Tiên Phong đặt máy điện thoại xuống, bật máy tính, nhìn vào những con số đang tăng lên, trong lòng cũng dậy lên một cảm giác vui sướng khôn tả. Sống trên đời này, thăng quan phát tài là chuyện quan trọng hơn cả, hiện nay y đã có quyền cao chức trọng, nếu như có thể kiếm được một lượng lớn của cải hợp pháp cho gia tộc, thì thân phận người nối nghiệp nhà họ Phó của y sẽ nằm ngay trong tầm tay thôi.
Phó Tiên Phong thường ngày vốn không thích cà phê, hôm nay lại đặc biệt pha một ly cà phê thật đậm để nâng cao tinh thần, chính là vì muốn mở to hai mắt để nhìn thấy tất cả những điều sẽ xảy ra trong ngày hôm nay, từ nam ra bắc, từ Tương Giang đến Bắc Kinh. Hôm nay nhất định sẽ là một ngày vô cùng đặc biệt.
Sau khi nghe một cuộc điện thoại từ Bắc Kinh, vẻ mặt của Phó Tiên Phong dần dần trở nên vô cùng nghiêm nghị, suy nghĩ một lát, liền cầm lấy điện thoại nội tuyến, đầu tiên là gọi cho Ủy ban Quản lý giám sát tài sản Nhà nước, nói được một phút, lại tiếp tục gọi cho Cầu đường tỉnh Tương.
Đã đến lúc cuối cùng nên ném đá xuống giếng rồi, Phó Tiên Phong chợt nhớ tới Diệp Thiên Nam dám đập bàn trước mặt y, thật là to gan làm loạn, cái đồ không biết trời cao đất rộng là gì, còn chưa lên làm Chủ tịch tỉnh mà đã coi trời bằng vung, nếu thật sự y lên làm Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, sản nghiệp nhà họ Phó ở tỉnh Yến còn có thể tốt đẹp sao?
Nụ cười lạnh lùng và thâm hiểm quen thuộc lại xuất hiện trên gương mặt của Phó Tiên Phong, y ác ý nghĩ, Diệp Thiên Nam ơi là Diệp Thiên Nam, đã đến lúc nên để cho ngươi gậy ông đập lưng ông rồi, Diệp Địa Bắc toàn thân mang họa, ngươi thì có trong sạch được bao nhiêu, đừng tưởng rằng có Thủ tướng dìu dắt ngươi thì ngươi chắc chắn có thể lên làm Chủ tịch tỉnh, chờ đấy, trên đường có hai tảng đá lớn, không cùm giữ chân trái ngươi thì cũng sẽ cản trở chân phải ngươi, thế nào cũng có một tảng đá cản trở khiến ngươi phải trượt chân vấp ngã!
Phó Tiên Phong lại nhấp thêm một ngụm cà phê, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, vốn định gọi điện lại cho Hạ Tưởng, thông báo một chút về tiến triển ở tỉnh Tương và Bắc Kinh, lại nghĩ là thôi không cần, Hạ Tưởng làm việc, y hoàn toàn yên tâm.
Lập tức lại có một ý tưởng kỳ quặc hiện lên trong đầu y, chuyện lạ quá, vốn dĩ Hạ Tưởng là kẻ thù không đội trời chung của y, bây giờ làm sao mà lại trở thành người y tin tưởng nhất, rõ là sự đời khó lường…
Lắc đầu tự cười bản thân, Phó Tiên Phong dặn dò thư ký một câu, trừ phi có chuyện quan trọng, nếu không thì không được làm phiền y, hôm nay y không muốn làm việc gì cả, chỉ muốn ngồi đó mà xem màn kịch hay.
Hội nghị Bộ Chính trị thảo luận vấn đề liên quan đến nhân sự, từ trước đến nay chưa bao giờ công bố trên báo đài, phần lớn Hội nghị Bộ Chính trị thông báo trên báo chí về cơ bản đều là hội nghị liên quan đến kinh tế, bàn bạc về nhân sự, trước tới giờ chỉ do Ban tổ chức Trung ương công bố kết quả cuối cùng, không bao giờ để bên ngoài biết được.
Nhưng đối với y mà nói, hiện tại bất luận chính sách gì được đề ra, nhất cử nhất động đều đã nằm trong sự biết trước của y.
Trò hay đã diễn ra trên thị trường tài chính rồi, đang dần dần lan rộng, mà Hội nghị Bộ Chính trị ở Bắc Kinh thì chỉ vài tiếng đồng hồ nữa là bắt đầu, lúc này, một màn kịch lớn khác cực quan trọng đã lặng lẽ khai màn ở Tương Giang rồi.
Lâm Tiểu Viễn đã bị bắt một thời gian, vụ án dường như vẫn không có tiến triển gì, ngoài việc thu hồi lại hết những thứ mà Lâm Tiểu Viễn chiếm đoạt phi pháp ra, Lâm Tiểu Viễn vẫn quyết không mở miệng khai ra những người khác.
Sau khi Diệp Địa Bắc sa lưới, Lâm Tiểu Viễn bắt đầu dao động, bởi lúc này Diệp Địa Bắc mà không khai ra y thì y sẽ khai ra Diệp Địa Bắc trước, kẻ nào đi trước một bước là có biểu hiện lập công chuộc tội.
Nhưng, xuất phát từ khía cạnh cẩn thận mà suy xét, dù sao Diệp Thiên Nam vẫn còn đang tại vị, khiến cho Lâm Tiểu Viễn vẫn là e dè không dám mạo muội mở miệng.
Mặc dù sau đó Trần Tập Minh đã âm thầm sắp xếp cho Lâm Hoa Kiến và Lâm Tiểu Viễn gặp riêng nhau, cốt để Lâm Hoa Kiến khuyên Lâm Tiểu Viễn nhìn rõ thế cục, nhưng Lâm Hoa Kiến lại không hề mở miệng khuyên bảo, bởi lẽ Lâm Hoa Kiến cho rằng, thế lực của Diệp Thiên Nam thâm căn cố đế, y không chỉ có thế lực vững chắc ở tỉnh Tương, bên trên cũng luôn có người bảo vệ y, không thể lật đổ, do đó, không nên đắc tội với Diệp Thiên Nam.
Bởi vì cho dù có khai ra Diệp Địa Bắc, Lâm Tiểu Viễn cũng không được thả ra, hà tất gì phải hại người khi mình cũng chẳng được lợi lộc gì?
Lâm Hoa Kiến tưởng rằng còn có thể kiên trì đợi đến ngày Diệp Thiên Nam được đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, đến lúc đó thì chuyện của y có khả năng chuyện lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không có, sau đó Lâm Tiểu Viễn cũng có thể được xử nhẹ, gã cho rằng, kiên trì chính là thắng lợi. Nguồn truyện:
Nhưng…tình thế đã biến đổi vượt khỏi sự mong đợi của gã, đầu tiên là Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do cùng đến Cục công an thành phố làm chứng, sau đó khai ra Diệp Địa Bắc, rồi tìm người bảo lãnh chờ thẩm vấn, tất cả đều được tiến hành bí mật, không công khai ra bên ngoài, cũng không có biên bản, càng không ảnh hưởng đến Dương Hằng Dịch, hình tượng lãnh đạo của Hồ Định. Những lời khai của hai người không những khiến cho Diệp Địa Bắc rơi vào tình cảnh họa vô đơn chí, mà còn làm cho tội danh của Lâm Tiểu Viễn bị nặng thêm.
Càng khiến Lâm Hoa Kiến hiểu rõ hơn, khối đồng minh tỉnh Tương năm đó đã hoàn toàn tan rã.
Nhưng trong lòng gã vẫn còn một tia ảo tưởng, Diệp Thiên Nam hẳn là sẽ không bỏ rơi y, canh bạc lớn nhất của Lâm Hoa Kiến đặt vào khả năng Diệp Thiên Nam có thể thuận lợi đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, chỉ cần Diệp Thiên Nam thuận lợi lên chức, liền chứng minh rằng tất cả vẫn còn có thể quay lại.
Nghe nói hôm nay là ngày biểu quyết cuối cùng, Lâm Hoa Kiến đứng ngồi không yên chờ đợi kết quả cuối cùng, là thành hay bại, đây chính là lúc quyết định.
Sớm trưa, Cục công an thành phố bận rộn hơn hẳn ngày thường, người đi người lại vô cùng náo nhiệt, Lâm Hoa Kiến có thân phận đặc biệt, cấp bậc lại cao, đương nhiên phải ở phòng riêng, không những thế mọi người đều phải đối đãi gã hết sức lịch sự.
Vừa có cảnh sát nhân dân đến mời nước, Lâm Hoa Kiến liền hiếu kỳ hỏi han:
- Hôm nay có vụ án lớn nào à?
Vị cảnh sát nhân dân cười cười với hắn:
- Còn không phải vụ án Diệp Địa Bắc sao, Cầu đường tỉnh Tương và Ủy ban Quản lý giám sát tài sản Nhà nước đã đưa thêm chứng cứ mới, vụ án Diệp Địa Bắc đã được đích thân Chủ tịch tỉnh Phó hỏi đến, sáp nhập với vụ án Lâm Tiểu Viễn, đây có khả năng trở thành vụ án rất lớn do Bộ công an giám sát.
"Choang" một tiếng, cốc nước trong tay Lâm Hoa Kiến rơi xuống đất, gã kinh hoàng đến nỗi trố mắt đờ ra, đầu óc trống rỗng…Gã biết, kịp thời xử xong vụ án Diệp Địa Bắc trước khi Hội nghị Bộ Chính trị diễn ra chỉ sau vài tiếng đồng hồ nữa, còn kéo Lâm Tiểu Viễn vào chịu tội thay, rõ ràng không phải chỉ có một thế lực đối phó với Diệp Thiên Nam, mà là mấy thế lực liên kết lại.
Ra tay vào lúc thời cơ nhạy cảm như thế, mưu đồ của đối phương đã quá rõ ràng, chính là không muốn Diệp Thiên Nam suôn sẻ lên chức.
Lâm Hoa Kiến là lão luyện trong quan trường, ngay lập tức liền cân nhắc lợi hại, ân tình của Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương đã hết, thế lực cũng tan rã, có thể lên làm Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến hay không chưa nói đến vội, cho dù có thuận lợi lên chức đi chăng nữa thì cũng không thể bảo vệ nổi con trai y và Lâm Tiểu Viễn.
Nếu chẳng may việc lên chức của Diệp Thiên Nam thất bại, còn ở lại tỉnh Tương thì lại càng trở nên đơn độc, lại liên tưởng đến Hạ Tưởng cùng một loạt người chiếu cố đến thể diện của Dương Hằng Dịch và Hồ Định, Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do không những không bắt, lại còn có ý che đậy, trái lại, đường đường là con trai Phó bí thư Tỉnh ủy lại bị bắt thẳng tay, không khỏi khiến gã chợt bừng tỉnh, cuộc chiến chính trị này đã đến thời khắc gươm súng sẵn sàng cuối cùng rồi, gã lại vẫn còn ảo tưởng, trông cậy Diệp Thiên Nam có thể thăng chức kéo gã một tay…
Diệp Thiên Nam đã không còn tự bảo vệ mình được nữa rồi…
Lâm Hoa Kiến trầm tư suy nghĩ vài giây, rồi nói với người cảnh sát nhân dân đang quét dọn:
- Phiền cậu đi mời Cục trưởng Trần đến đây một chuyến, tôi có chuyện muốn nói.
Một tiếng sau, Trần Tập Minh nói chuyện riêng biệt xong với Lâm Hoa Kiến, Lâm Tiểu Viễn.
Nửa giờ sau, dưới áp lực mạnh mẽ, trước chứng cớ đanh thép mà Cầu đường tỉnh Tương lật lại từ những vụ án cũ, cùng với sự bao vây công kích của ba người Dương Diêu Nhi, Hồ Quân Do và Lâm Tiểu Viễn, cuối cùng tuyến tâm lý phòng thủ của Diệp Địa Bắc đã hoàn toàn sụp đổ, y đã chịu khai ra toàn bộ sự thực phạm tội.
Thêm nửa tiếng sau, toàn bộ số tiền phạm pháp mà Diệp Địa Bắc đã kiếm được bị niêm phong lại, kể cả của Lâm Tiểu Viễn, tổng cộng được gần 150 triệu tệ, do Cục công an thành phố Tương Giang báo cáo với Sở công an tỉnh, Sở công an tỉnh ngay lập tức báo cáo với Bộ công an.
Phía Bộ công an sau khi nhận được báo cáo tình tiết vụ án, không thể nhanh hơn ngay lập tức đưa vụ án liệt vào hàng những vụ án lớn do Bộ công an giám sát. Có thể nhanh đến như vậy, hiển nhiên không thể thiếu được công lao to lớn từ phía sau của Phó Tiên Phong.
10 phút sau, điện thoại của văn phòng Viện Quốc hội vang lên cấp bách.
Lại 10 phút nữa, tiếng chuông điện thoại trong văn phòng của Diệp Thiên Nam cũng đúng lúc vang lên, y nghe điện thoại xong, đột nhiên ngây ra, cả buổi mới thốt ra được một câu:
- Tôi biết rồi…
Ở Bắc Kinh, Hội nghị Bộ Chính trị sắp bắt đầu, rất nhiều các vị quan to có sức ảnh hưởng lớn nhất nước chuẩn bị bước vào hội trường, một vài người không hẹn mà đều cùng lúc nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp.
Sau khi nhận điện thoại xong, mỗi người lại có một vẻ mặt khác nhau, kinh ngạc, khó hiểu, phẫn nộ và suy tư.
Làn sóng tài chính đã đánh vào, đã chính thức tạt đến cấp bậc Ủy viên Bộ chính trị.
Thủ tướng đi vào hội trường, vẻ mặt điềm tĩnh, tựa hồ như chưa biết những dao động ở tỉnh Tương và sự biến đổi trên thị trường tại chính vậy.
Tổng bí thư lại càng bình tĩnh tự nhiên, Chủ tịch Quốc hội lại nở nụ cười ôn hòa hiếm thấy, còn những người khác, người thì nghiêm túc, người thì vẻ mặt thoáng chút suy tư, cũng có người dường như tức giận và không cam lòng.
Đề tài thảo luận tại hội nghị đã sớm được xác định, không cần phải lặp lại nhiều. Tổng bí thư chủ trì hội nghị như thường lệ, còn đọc bài phát biểu, tiếp sau là Trưởng ban tổ chức Trung ương Ngô Tài Dương tiếp tục đưa ra danh sách đề cử.
Danh sách đề cử đại khái không có gì thay đổi, chỉ có hai chi tiết sửa đổi rất nhỏ, chính là khi đề cử ứng cử viên chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, lần trước là Diệp Thiên Nam ở vị trí đầu tiên, lần này vị trí đó lại là của Đỗ Bang Trung.
Không nên xem thường chi tiết nhỏ sắp xếp tên trong danh sách đề cử, việc này phản ánh rất nhiều những cuộc đọ sức và hoạt động phía hậu trường.
Mà càng khiến cho mọi người ngạc nhiên hơn chính là, lần trước ứng cử viên được đề cử cho chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Hắc Liêu chỉ có Tào Vĩnh Quốc, nhưng lần này lại tăng thêm một ứng cử viên, là Lỗ Dân Hoành.
Lỗ Dân Hoành là Chủ tịch tỉnh tỉnh Cát Giang, bất kể lý lịch kinh nghiệm hay thời gian ở chính bộ đều có ưu thế hơn so với Tào Vĩnh Quốc. Không ít người không khỏi muốn hỏi, Lỗ Dân Hoành cũng là người thuộc hàng ngũ của Thủ tướng, như vậy thì trong lòng Thủ tướng, sẽ ủng hộ người nào hơn?
Sự tình…đã tăng thêm không ít những biến số.
Phó Tiên Phong pha một cốc cà phê thật đậm, ngồi trong phòng làm việc nở nụ cười thỏa mãn, vừa nghe báo cáo qua điện thoại vừa gật gật đầu, vẻ vô cùng vui mừng.
Hạ Tưởng thật sự không nói dối, chẳng những không nói dối, mọi chuyện tiến triển so với những dự liệu của Phó Tiên Phong còn tốt hơn rất nhiều, đối với tốc độ cũng như hiệu quả của công việc mà Hạ Tưởng đã hứa hẹn thực hiện, y không có một chút không hài lòng.
So với hợp tác cùng Diệp Thiên Nam, hợp tác với Hạ Tưởng có lợi hơn nhiều, cái chính là, càng được lòng hắn, càng khiến cho lòng hắn yên tâm, không cần lo lắng Hạ Tưởng sẽ âm thầm bày trò y.
Cũng kỳ lạ, Phó Tiên Phong ngầm cảm thấy khó hiểu, năm đó khi y và Hạ Tưởng giao đấu, y hận thấu xương Hạ Tưởng, muốn giết chết hắn càng nhanh càng tốt. Bây giờ lập trường đã thay đổi, sau khi hợp tác với Hạ Tưởng vài lần, dù rằng hợp tác có e dè, phòng bị lẫn nhau, nhưng vẫn làm y cảm thấy sự đáng tin cậy trong cách đối nhân xử thế cũng như việc nói được làm được của Hạ Tưởng.
Thật ra…nếu có thể cùng Hạ Tưởng chân thành hợp tác, về sau trên diễn đàn chính trị trong nước kẻ hô người ứng, sợ gì Hạ Tưởng là chính, y là phụ, Hạ Tưởng đánh đầu, y cắt đuôi, thế nào cũng được, miễn là có họa cùng chịu, có lợi cùng chia.
Con người Hạ Tưởng đáng tin cậy, khi hợp tác, cũng làm cho y bớt lo ít nhiều, không cần lúc nào cũng phải lo lắng người đồng hợp tác quay ra đâm sau lưng…Phó Tiên Phong đặt máy điện thoại xuống, bật máy tính, nhìn vào những con số đang tăng lên, trong lòng cũng dậy lên một cảm giác vui sướng khôn tả. Sống trên đời này, thăng quan phát tài là chuyện quan trọng hơn cả, hiện nay y đã có quyền cao chức trọng, nếu như có thể kiếm được một lượng lớn của cải hợp pháp cho gia tộc, thì thân phận người nối nghiệp nhà họ Phó của y sẽ nằm ngay trong tầm tay thôi.
Phó Tiên Phong thường ngày vốn không thích cà phê, hôm nay lại đặc biệt pha một ly cà phê thật đậm để nâng cao tinh thần, chính là vì muốn mở to hai mắt để nhìn thấy tất cả những điều sẽ xảy ra trong ngày hôm nay, từ nam ra bắc, từ Tương Giang đến Bắc Kinh. Hôm nay nhất định sẽ là một ngày vô cùng đặc biệt.
Sau khi nghe một cuộc điện thoại từ Bắc Kinh, vẻ mặt của Phó Tiên Phong dần dần trở nên vô cùng nghiêm nghị, suy nghĩ một lát, liền cầm lấy điện thoại nội tuyến, đầu tiên là gọi cho Ủy ban Quản lý giám sát tài sản Nhà nước, nói được một phút, lại tiếp tục gọi cho Cầu đường tỉnh Tương.
Đã đến lúc cuối cùng nên ném đá xuống giếng rồi, Phó Tiên Phong chợt nhớ tới Diệp Thiên Nam dám đập bàn trước mặt y, thật là to gan làm loạn, cái đồ không biết trời cao đất rộng là gì, còn chưa lên làm Chủ tịch tỉnh mà đã coi trời bằng vung, nếu thật sự y lên làm Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, sản nghiệp nhà họ Phó ở tỉnh Yến còn có thể tốt đẹp sao?
Nụ cười lạnh lùng và thâm hiểm quen thuộc lại xuất hiện trên gương mặt của Phó Tiên Phong, y ác ý nghĩ, Diệp Thiên Nam ơi là Diệp Thiên Nam, đã đến lúc nên để cho ngươi gậy ông đập lưng ông rồi, Diệp Địa Bắc toàn thân mang họa, ngươi thì có trong sạch được bao nhiêu, đừng tưởng rằng có Thủ tướng dìu dắt ngươi thì ngươi chắc chắn có thể lên làm Chủ tịch tỉnh, chờ đấy, trên đường có hai tảng đá lớn, không cùm giữ chân trái ngươi thì cũng sẽ cản trở chân phải ngươi, thế nào cũng có một tảng đá cản trở khiến ngươi phải trượt chân vấp ngã!
Phó Tiên Phong lại nhấp thêm một ngụm cà phê, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, vốn định gọi điện lại cho Hạ Tưởng, thông báo một chút về tiến triển ở tỉnh Tương và Bắc Kinh, lại nghĩ là thôi không cần, Hạ Tưởng làm việc, y hoàn toàn yên tâm.
Lập tức lại có một ý tưởng kỳ quặc hiện lên trong đầu y, chuyện lạ quá, vốn dĩ Hạ Tưởng là kẻ thù không đội trời chung của y, bây giờ làm sao mà lại trở thành người y tin tưởng nhất, rõ là sự đời khó lường…
Lắc đầu tự cười bản thân, Phó Tiên Phong dặn dò thư ký một câu, trừ phi có chuyện quan trọng, nếu không thì không được làm phiền y, hôm nay y không muốn làm việc gì cả, chỉ muốn ngồi đó mà xem màn kịch hay.
Hội nghị Bộ Chính trị thảo luận vấn đề liên quan đến nhân sự, từ trước đến nay chưa bao giờ công bố trên báo đài, phần lớn Hội nghị Bộ Chính trị thông báo trên báo chí về cơ bản đều là hội nghị liên quan đến kinh tế, bàn bạc về nhân sự, trước tới giờ chỉ do Ban tổ chức Trung ương công bố kết quả cuối cùng, không bao giờ để bên ngoài biết được.
Nhưng đối với y mà nói, hiện tại bất luận chính sách gì được đề ra, nhất cử nhất động đều đã nằm trong sự biết trước của y.
Trò hay đã diễn ra trên thị trường tài chính rồi, đang dần dần lan rộng, mà Hội nghị Bộ Chính trị ở Bắc Kinh thì chỉ vài tiếng đồng hồ nữa là bắt đầu, lúc này, một màn kịch lớn khác cực quan trọng đã lặng lẽ khai màn ở Tương Giang rồi.
Lâm Tiểu Viễn đã bị bắt một thời gian, vụ án dường như vẫn không có tiến triển gì, ngoài việc thu hồi lại hết những thứ mà Lâm Tiểu Viễn chiếm đoạt phi pháp ra, Lâm Tiểu Viễn vẫn quyết không mở miệng khai ra những người khác.
Sau khi Diệp Địa Bắc sa lưới, Lâm Tiểu Viễn bắt đầu dao động, bởi lúc này Diệp Địa Bắc mà không khai ra y thì y sẽ khai ra Diệp Địa Bắc trước, kẻ nào đi trước một bước là có biểu hiện lập công chuộc tội.
Nhưng, xuất phát từ khía cạnh cẩn thận mà suy xét, dù sao Diệp Thiên Nam vẫn còn đang tại vị, khiến cho Lâm Tiểu Viễn vẫn là e dè không dám mạo muội mở miệng.
Mặc dù sau đó Trần Tập Minh đã âm thầm sắp xếp cho Lâm Hoa Kiến và Lâm Tiểu Viễn gặp riêng nhau, cốt để Lâm Hoa Kiến khuyên Lâm Tiểu Viễn nhìn rõ thế cục, nhưng Lâm Hoa Kiến lại không hề mở miệng khuyên bảo, bởi lẽ Lâm Hoa Kiến cho rằng, thế lực của Diệp Thiên Nam thâm căn cố đế, y không chỉ có thế lực vững chắc ở tỉnh Tương, bên trên cũng luôn có người bảo vệ y, không thể lật đổ, do đó, không nên đắc tội với Diệp Thiên Nam.
Bởi vì cho dù có khai ra Diệp Địa Bắc, Lâm Tiểu Viễn cũng không được thả ra, hà tất gì phải hại người khi mình cũng chẳng được lợi lộc gì?
Lâm Hoa Kiến tưởng rằng còn có thể kiên trì đợi đến ngày Diệp Thiên Nam được đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, đến lúc đó thì chuyện của y có khả năng chuyện lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không có, sau đó Lâm Tiểu Viễn cũng có thể được xử nhẹ, gã cho rằng, kiên trì chính là thắng lợi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng…tình thế đã biến đổi vượt khỏi sự mong đợi của gã, đầu tiên là Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do cùng đến Cục công an thành phố làm chứng, sau đó khai ra Diệp Địa Bắc, rồi tìm người bảo lãnh chờ thẩm vấn, tất cả đều được tiến hành bí mật, không công khai ra bên ngoài, cũng không có biên bản, càng không ảnh hưởng đến Dương Hằng Dịch, hình tượng lãnh đạo của Hồ Định. Những lời khai của hai người không những khiến cho Diệp Địa Bắc rơi vào tình cảnh họa vô đơn chí, mà còn làm cho tội danh của Lâm Tiểu Viễn bị nặng thêm.
Càng khiến Lâm Hoa Kiến hiểu rõ hơn, khối đồng minh tỉnh Tương năm đó đã hoàn toàn tan rã.
Nhưng trong lòng gã vẫn còn một tia ảo tưởng, Diệp Thiên Nam hẳn là sẽ không bỏ rơi y, canh bạc lớn nhất của Lâm Hoa Kiến đặt vào khả năng Diệp Thiên Nam có thể thuận lợi đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, chỉ cần Diệp Thiên Nam thuận lợi lên chức, liền chứng minh rằng tất cả vẫn còn có thể quay lại.
Nghe nói hôm nay là ngày biểu quyết cuối cùng, Lâm Hoa Kiến đứng ngồi không yên chờ đợi kết quả cuối cùng, là thành hay bại, đây chính là lúc quyết định.
Sớm trưa, Cục công an thành phố bận rộn hơn hẳn ngày thường, người đi người lại vô cùng náo nhiệt, Lâm Hoa Kiến có thân phận đặc biệt, cấp bậc lại cao, đương nhiên phải ở phòng riêng, không những thế mọi người đều phải đối đãi gã hết sức lịch sự.
Vừa có cảnh sát nhân dân đến mời nước, Lâm Hoa Kiến liền hiếu kỳ hỏi han:
- Hôm nay có vụ án lớn nào à?
Vị cảnh sát nhân dân cười cười với hắn:
- Còn không phải vụ án Diệp Địa Bắc sao, Cầu đường tỉnh Tương và Ủy ban Quản lý giám sát tài sản Nhà nước đã đưa thêm chứng cứ mới, vụ án Diệp Địa Bắc đã được đích thân Chủ tịch tỉnh Phó hỏi đến, sáp nhập với vụ án Lâm Tiểu Viễn, đây có khả năng trở thành vụ án rất lớn do Bộ công an giám sát.
"Choang" một tiếng, cốc nước trong tay Lâm Hoa Kiến rơi xuống đất, gã kinh hoàng đến nỗi trố mắt đờ ra, đầu óc trống rỗng…Gã biết, kịp thời xử xong vụ án Diệp Địa Bắc trước khi Hội nghị Bộ Chính trị diễn ra chỉ sau vài tiếng đồng hồ nữa, còn kéo Lâm Tiểu Viễn vào chịu tội thay, rõ ràng không phải chỉ có một thế lực đối phó với Diệp Thiên Nam, mà là mấy thế lực liên kết lại.
Ra tay vào lúc thời cơ nhạy cảm như thế, mưu đồ của đối phương đã quá rõ ràng, chính là không muốn Diệp Thiên Nam suôn sẻ lên chức.
Lâm Hoa Kiến là lão luyện trong quan trường, ngay lập tức liền cân nhắc lợi hại, ân tình của Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương đã hết, thế lực cũng tan rã, có thể lên làm Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến hay không chưa nói đến vội, cho dù có thuận lợi lên chức đi chăng nữa thì cũng không thể bảo vệ nổi con trai y và Lâm Tiểu Viễn.
Nếu chẳng may việc lên chức của Diệp Thiên Nam thất bại, còn ở lại tỉnh Tương thì lại càng trở nên đơn độc, lại liên tưởng đến Hạ Tưởng cùng một loạt người chiếu cố đến thể diện của Dương Hằng Dịch và Hồ Định, Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do không những không bắt, lại còn có ý che đậy, trái lại, đường đường là con trai Phó bí thư Tỉnh ủy lại bị bắt thẳng tay, không khỏi khiến gã chợt bừng tỉnh, cuộc chiến chính trị này đã đến thời khắc gươm súng sẵn sàng cuối cùng rồi, gã lại vẫn còn ảo tưởng, trông cậy Diệp Thiên Nam có thể thăng chức kéo gã một tay…
Diệp Thiên Nam đã không còn tự bảo vệ mình được nữa rồi…
Lâm Hoa Kiến trầm tư suy nghĩ vài giây, rồi nói với người cảnh sát nhân dân đang quét dọn:
- Phiền cậu đi mời Cục trưởng Trần đến đây một chuyến, tôi có chuyện muốn nói.
Một tiếng sau, Trần Tập Minh nói chuyện riêng biệt xong với Lâm Hoa Kiến, Lâm Tiểu Viễn.
Nửa giờ sau, dưới áp lực mạnh mẽ, trước chứng cớ đanh thép mà Cầu đường tỉnh Tương lật lại từ những vụ án cũ, cùng với sự bao vây công kích của ba người Dương Diêu Nhi, Hồ Quân Do và Lâm Tiểu Viễn, cuối cùng tuyến tâm lý phòng thủ của Diệp Địa Bắc đã hoàn toàn sụp đổ, y đã chịu khai ra toàn bộ sự thực phạm tội.
Thêm nửa tiếng sau, toàn bộ số tiền phạm pháp mà Diệp Địa Bắc đã kiếm được bị niêm phong lại, kể cả của Lâm Tiểu Viễn, tổng cộng được gần 150 triệu tệ, do Cục công an thành phố Tương Giang báo cáo với Sở công an tỉnh, Sở công an tỉnh ngay lập tức báo cáo với Bộ công an.
Phía Bộ công an sau khi nhận được báo cáo tình tiết vụ án, không thể nhanh hơn ngay lập tức đưa vụ án liệt vào hàng những vụ án lớn do Bộ công an giám sát. Có thể nhanh đến như vậy, hiển nhiên không thể thiếu được công lao to lớn từ phía sau của Phó Tiên Phong.
10 phút sau, điện thoại của văn phòng Viện Quốc hội vang lên cấp bách.
Lại 10 phút nữa, tiếng chuông điện thoại trong văn phòng của Diệp Thiên Nam cũng đúng lúc vang lên, y nghe điện thoại xong, đột nhiên ngây ra, cả buổi mới thốt ra được một câu:
- Tôi biết rồi…
Ở Bắc Kinh, Hội nghị Bộ Chính trị sắp bắt đầu, rất nhiều các vị quan to có sức ảnh hưởng lớn nhất nước chuẩn bị bước vào hội trường, một vài người không hẹn mà đều cùng lúc nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp.
Sau khi nhận điện thoại xong, mỗi người lại có một vẻ mặt khác nhau, kinh ngạc, khó hiểu, phẫn nộ và suy tư.
Làn sóng tài chính đã đánh vào, đã chính thức tạt đến cấp bậc Ủy viên Bộ chính trị.
Thủ tướng đi vào hội trường, vẻ mặt điềm tĩnh, tựa hồ như chưa biết những dao động ở tỉnh Tương và sự biến đổi trên thị trường tại chính vậy.
Tổng bí thư lại càng bình tĩnh tự nhiên, Chủ tịch Quốc hội lại nở nụ cười ôn hòa hiếm thấy, còn những người khác, người thì nghiêm túc, người thì vẻ mặt thoáng chút suy tư, cũng có người dường như tức giận và không cam lòng.
Đề tài thảo luận tại hội nghị đã sớm được xác định, không cần phải lặp lại nhiều. Tổng bí thư chủ trì hội nghị như thường lệ, còn đọc bài phát biểu, tiếp sau là Trưởng ban tổ chức Trung ương Ngô Tài Dương tiếp tục đưa ra danh sách đề cử.
Danh sách đề cử đại khái không có gì thay đổi, chỉ có hai chi tiết sửa đổi rất nhỏ, chính là khi đề cử ứng cử viên chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, lần trước là Diệp Thiên Nam ở vị trí đầu tiên, lần này vị trí đó lại là của Đỗ Bang Trung.
Không nên xem thường chi tiết nhỏ sắp xếp tên trong danh sách đề cử, việc này phản ánh rất nhiều những cuộc đọ sức và hoạt động phía hậu trường.
Mà càng khiến cho mọi người ngạc nhiên hơn chính là, lần trước ứng cử viên được đề cử cho chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Hắc Liêu chỉ có Tào Vĩnh Quốc, nhưng lần này lại tăng thêm một ứng cử viên, là Lỗ Dân Hoành.
Lỗ Dân Hoành là Chủ tịch tỉnh tỉnh Cát Giang, bất kể lý lịch kinh nghiệm hay thời gian ở chính bộ đều có ưu thế hơn so với Tào Vĩnh Quốc. Không ít người không khỏi muốn hỏi, Lỗ Dân Hoành cũng là người thuộc hàng ngũ của Thủ tướng, như vậy thì trong lòng Thủ tướng, sẽ ủng hộ người nào hơn?
Sự tình…đã tăng thêm không ít những biến số.