Lúc Hạ Tưởng rời thủ đô trở về Tương Giang thì Thủ tướng đã xuất hiện trong khuôn viên nhà Lão Cổ.
Lão Cổ vừa thoáng nhìn Thủ tướng, ông gầy hơn so với trước, lặng im một lúc sau đó mới nói một câu:
- Chỉ còn hai năm nữa thôi, đừng có hao tâm tổn trí nữa, không cần cực khổ như vậy, cực nhọc quá đổi lại mình được bao nhiêu đâu.
So với khi ở Hội Nghị Bộ chính trị, vẻ mặt Thủ tướng nhẹ nhõm hơn rất nhiều dù chưa thể xóa hẳn đi những mệt mỏi ấy, hiện ra những nếp nhăn như muốn nhắc nhở tuổi tác của ông, ông lắc đầu, nói:
- Không hao tâm tổn trí sao được, muốn tiếp tục theo đuổi quan điểm cầm quyền thì chỉ có thể tiếp tục bước đi, cho nên phải tận tâm tận lực thôi. Lão Cổ, nếu ông không giúp đỡ tôi thì tôi còn có thể trông cậy vào ai được nữa?
Lão Cổ không nhìn vào ánh mắt của Thủ tướng ở phía đối diện mà ngước lên nhìn trời:
- Gần đây sức khỏe của tôi không tốt lắm, anh cũng thấy đấy, chuẩn bị sẽ đến Đạo Quan ở một thời gian.
Sắc mặt Thủ tướng lại đượm buồn, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại lắc lắc đầu, thở dài:
- Như thế cũng hay, vậy Lão Cổ nhớ chú ý giữ sức khỏe nhé.
Nhìn theo bóng dáng Thủ tướng đang bước từng bước chân chậm rãi nặng nề mà cô độc, Lão Cổ suýt chút nữa đã động lòng trắc ẩn rồi, ông ta đã toan lên tiếng gọi người quay trở lại nhưng lại không thể nào hé miệng thốt ra nửa lời. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Ông ta lại nhớ đến Hạ Tưởng đã chơi cờ với ông suốt cả một buổi khi đang diễn ra cuộc họp, trong lòng rủa thầm Hạ Tưởng một câu: "Cái thằng nhóc tinh quái". Rõ ràng là ngồi chơi cờ với hắn, nhưng thật ra là đang đánh vào tình cảm của hắn, lo lắng hắn lại dao động về phía phe Thủ Tướng.
Thằng tiểu tử ấy thế mà khá, đã nhìn ra được ông ta cũng có một mặt mềm yếu, nhưng khi nghĩ thông suốt mọi chuyện thì tâm trạng buồn bực của Lão Cổ rốt cục lại dễ chịu hơn mấy phần, bất đắc dĩ mà mỉm cười, rốt cục hiểu ra ông ta thấy đôi lúc Hạ Tưởng vô lại nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Sau khi Hạ Tưởng về tới Tương Giang, cũng không ghé qua tỉnh ủy trước mà đi luôn tới Nam Cung, bởi hắn muốn gặp Liên Nhược Hạm.
Ở Nam Cung lúc này mọi người đều đi hết nên rất vắng vẻ, tĩnh lặng, chỉ có Liên Nhược Hạm và Lý Thấm thôi. Nghiêm Tiểu Thì và Vệ Tân đã đi trước Hạ Tưởng một bước nên đã về tới thành phố Yến. Cũng chẳng biết do Nghiêm Tiểu Thì cố ý sắp đặt mọi chuyện hay do Vệ Tân cố ý rời khỏi. Dù sao trước khi Hạ Tưởng bước một chân vào thì Nam Cung trước đây rất ồn ào và náo nhiệt, hiện tại đã vắng vẻ lạnh tanh.
Có thể là thông minh như Nghiêm Tiểu Thì, cẩn thận giống Vệ Tân nên đều biết rằng trong "trận chiến" này, người có công đầu là Liên Nhược Hạm, còn lại bọn họ chỉ là người thêm hành người thêm muối, người tung chiêng kẻ thổi kèn.
Cho dù là Nghiêm Tiểu Thì, Vệ Tân hay là Cổ Ngọc, Phó Tiên Tiên, chẳng ai có thể đoán định được suy nghĩ của Hạ Tưởng, thực ra, Hạ Tưởng về lần này là muốn trực tiếp nói với họ lời cảm ơn chân tình, suốt thời gian qua đã vất vả vì hắn nhiều rồi.
Mặc dù bị gán cho cái danh "Tám cô gái đại náo Tương Giang", mặc dù thanh thế có lớn nhưng trước nay Hạ Tưởng chưa một lần chính thức được họp mặt đông đủ với cả tám cô gái ở Nam Cung, và hơn ai hết Hạ Tưởng cũng thừa biết một điều là cái danh kia cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Tất nhiên, chính Hạ Tưởng cũng chưa hề nghĩ quá xa xôi về chuyện tám cô gái cùng tụ họp lại, chỉ có điều sau khi sự việc qua đi, hắn cảm thấy hắn đều nhận được từ họ một tình cảm nồng ấm và quan tâm tha thiết. Thế nên, phải tìm về để mà nói một lời cảm ơn là điều tất yếu.
Cho dù đó là cái giá mà họ sẵn sàng chấp nhận, cũng phải cho họ thấy hắn không phải là người vô tình bạc nghĩa.
Sự quan tâm dịu dàng chăm sóc chu đáo của Tào Thù Lê luôn luôn thầm lặng trả giá. Liên Nhược Hạm tính cách mạnh mẽ quyết đoán, không chùn bước, liều lĩnh ủng hộ hắn suốt chặng đường qua. Rồi sự chân thành chất phác mà sâu sắc của Cổ Ngọc, trước sau với hắn luôn có một mối thâm tình. Mười năm đợi chờ ngóng trông cuồng dại của Nghiêm Tiểu Thì. Phó Tiên Tiên mặc dù là phóng túng, đã quay trở lại là chính mình. Tình cảm lâu dài của Vệ Tân, tất cả đều chính là tài sản quý giá nhất đời mà kiếp này hắn có được.
Và tất nhiên chuyến đi này, Hạ Tưởng thực lòng muốn gửi tới họ một sự biết ơn chân thành vì những gì hắn nhận được từ họ.
Dĩ nhiên vẫn còn có một Tiếu Giai sẵn sàng tình nguyện theo sau và rất mực nghe lời hắn. Đó cũng là một trong những hạnh phúc và may mắn đáng quý biết bao mà cuộc đời đã ưu ái dành cho hắn.
Lúc này Nam Cung đã trở lại vẻ yên tĩnh, Hạ Tưởng gõ cửa, duy chỉ có hai người, Liên Nhược Hạm và Lý Thấm. Mới đứng ngoài cửa thôi, hắn đã nghe thấy tiếng nói nói cười cười vui vẻ của hai người họ, bất giác hắn lắc lắc đầu cười... Vừa bước vào trong, hắn đã thấy cả hai đang mặc một chiếc quần short ngắn, phô cặp đùi trắng nõn như ngọc, trên người cũng chỉ mặc một cái áo hai dây ôm sát người, đúng là mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Thực tình Hạ Tưởng biết, các cô không có phòng bị gì đối với hắn. Nếu như với Liên Nhược Hạm còn có chút tình ý đối với hắn, còn với Lý Thấm thì dù chỉ trong ý nghĩ cũng hoàn toàn không có chuyện quan hệ nam nữ.
Hạ Tưởng đợi một lát thấy Lý Thấm vẫn còn chưa có ý rời đi, bèn khẽ hắng giọng, lên tiếng:
- Nè..., có người tới cũng cần chú ý chút tới ấn tượng chứ.
Ngay cả tới Liên Nhược Hạm cũng chẳng đoái hoài gì tới câu nói của Hạ Tưởng, trừng mắt:
- Chẳng phải là anh đang chăm chú nhìn đó sao?
Lý Thấm lúc ấy mới ý thức được sự khiếm nhã của mình, mặt ửng đỏ, vội bật dậy chạy ngay vào phòng, đóng cửa lại, lúc ấy, Hạ Tưởng mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Thấy mình em thôi là đủ rồi, cổ nhân đã dạy, bạn vợ, cấm léng phéng.
- Nếu đó không phải bạn vợ, thì có thể léng phéng sao?
Liên Nhược Hạm nắm được sơ hở trong câu nói của Hạ Tưởng, mượn luôn cơ hội đùa cợt hắn ta.
- Vớ vẩn!
Hạ Tưởng nghiêm mặt lại, ra vẻ uy nghiêm của đàn ông:
- Nếu em còn nói thế lần nữa là đánh đòn đó nghe.
Liên Nhược Hạm bèn choàng tay ôm lấy cổ hắn, kề sát người vào hắn:
- Trò này của anh xưa rồi, ngoài trò đó ra còn trò gì khác nữa cứ tự nhiên, xem em sợ anh không?
Như thế thì Hạ Tưởng biết nói gì đây, biết làm gì đây dù đàn ông con trai luôn mạnh mẽ hơn chị em phụ nữ nhưng trong một vài trường hợp, họ vẫn bị áp đảo... Thế nên hắn không phản kháng trong trường hợp này là phải thôi. Nhưng im lặng thế cũng chưa thể tránh được cái mà Liên Nhược Hạm cần... Thế nên hãy cứ... và hắn bế xốc Liên Nhược Hạm lên, thẳng phía cầu thang lên tầng.
Cũng chẳng thèm để ý xem trong nhà này còn sự hiện diện của ít nhất một người nữa, Lý Thấm nhẹ nhàng mở hé cửa phòng, chứng kiến cảnh Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm âu yếm thân mật, bất giác gương mặt cô bỗng ửng đỏ, khẽ le lưỡi rồi quay trở lại phòng mình. Cô lại nhớ tới Tề Á Nam chưa bao giờ có lấy một cử chỉ âu yếm như thế với cô, không sao tránh được những suy nghĩ vẩn vơ.
Lý Thấm cũng thấy lạ, trước mặt Tề Á Nam mọi hành vi cử chỉ của cô quá cứng nhắc, nóng nảy, chẳng mấy khi ôn tồn, nhu mì. Phụ nữ có thể dùng tài năng và trí thông minh làm thương trường chao đảo nhưng để chinh phục trái tim đàn ông, còn cần phải dựa cả vào sự dịu dàng như nước nữa.
Trong niềm vui hoan lạc, Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đều hoan hỉ thỏa mãn, đều là một lần vui vẻ hết mình trước nay chưa từng có của hai người, dù sao cũng không có nhiều cơ hội, một lần thật mạnh mẽ.
Hạ Tưởng không có thói quen hút thuốc sau khi hành sự xong, dù chỉ là một điếu, huống chi Hạ Tưởng dần ít hút thuốc, có thể không hút thì tuyệt nhiên không hút. Thế nên lúc này, hắn tựa lưng vào thành giường, cánh tay trái vẫn ôm Liên Nhược Hạm vào lòng, tay phải đặt sau gáy.
- Nói anh nghe xem, kết quả cuộc chiến...
Hạ Tưởng không hiểu lắm về tài chính, nhưng hắn vô cùng quan tâm tới những gì mà Liên Nhược Hạm đã dày công bày binh bố trận trong cuộc chiến "tài – chính"(1) lần này như thế nào dẫu cho ảnh hưởng của nó tới Hội nghị Bộ chính trị thế nào thì hắn đã rõ. Nhưng cụ thể thu hoạch ở thị trường tài chính thì hắn vẫn chưa hay biết gì hết.
(1) nói tắt của 2 cụm từ tài chính và chính trị
- Thành công rực rỡ, vừa rồi anh đã tận tâm phục vụ, thưởng cho anh 8 điểm.
Nói rồi, Liên Nhược Hạm hì hì cười.
"..."
Hạ Tưởng toát mồ hôi hột, gì thế này, có phải Liên Nhược Hạm muốn chọc giận hắn hay không? Hắn nhẹ nhàng giơ tay khẽ tét mông Liên Nhược Hạm.
- Đừng giỡn nữa, chuyện nghiêm chỉnh.
Liên Nhược Hạm khẽ kêu lên một tiếng, nhéo trả lại hắn một cái, rồi phì cười, kể lại toàn bộ những gì xảy ra trong cuộc đại chiến "tài - chính" lần này.
Và vẫn chỉ có thể tóm gọn lại trong bốn từ khi nói về cái kết của cuộc chiến lần này là "thành công rực rỡ".
Liên Nhược Hạm liền mô tả lại toàn bộ quá trình cho Hạ Tưởng nghe, lợi dụng lỗ hổng của các chính sách như thế nào, dùng ưu thế về tài chính để đánh úp và đe dọa như thế nào, kết hợp với nguồn ngoại tệ như thế nào, vào thời điểm nào để tạo bước đột phá, v.v... Tất cả chỉ có thế, cái nào cần giải thích, cần cụ thể thì giải thích thì cụ thể, còn không thì chỉ cần chú ý vào điểm chính mà thôi.
Liên Nhược Hạm đã trải qua tôi luyện đấu đá khốc liệt tại thị trường tài chính Mỹ, giờ đây đã trở thành một chuyên gia cao cấp về kinh nghiệm tác chiến trong thị trường tài chính.
Thị trường vốn trong nước vẫn chưa hoàn thiện, việc kiểm tra giám sát vẫn còn tồn tại nhiều mờ ám và sai sót. Thêm vào đó, rất nhiều các doanh nghiệp cao cấp trên danh nghĩa là niêm yết trên thị trường, vì muốn niêm yết trên thị trường nên báo cáo láo về thành tích, hơn nữa quyền lợi của cổ đông khá phức tạp, phản ứng chậm chạp. Từ đó khiến Liên Nhược Hạm phát hiện có thể thừa cơ hội.
Mục tiêu của Liên Nhược Hạm rất rõ ràng, ai đối đầu với Hạ Tưởng, cô sẽ lập tức ra tay với sản nghiệp của người đó, đưa sản nghiệp của nguời đó vào tầm bắn, khiến sản nghiệp của người đó gặp khó khăn và bị giảm giá trị. Lẽ dĩ nhiên, cô cũng sẽ không khinh suất. Nhờ sự sắp đặt đâu ra đấy, lên kế hoạch vẹn toàn, lại có Lý Thấm ở bên cạnh, biết cụ thể hóa từng đường đi nước bước. Không chỉ thu được lợi nhuận khả quan từ thị trường chứng khoán trong nước, chẳng cần bỏ ra lấy nửa đồng kẽm mà vẫn kiếm được bộn tiền từ đó.
Đồng thời, đó cũng uy hiếp nặng nề tới sản nghiệp của một số người.
Liên Nhược Hạm áp dụng chiêu thức "vừa đấm vừa xoa", chính sách cây gậy và củ cà rốt (2), đó là những nguyên tắc đã được thực tế chứng minh trên khắp năm châu bốn bể luôn luôn là đúng. Cuối cùng nó đã khiến cho một nhóm người nổi giận, một nhóm người cảnh giác và một nhóm người do dự. Và kết quả là đã hình thành lực tấn công trực tiếp và đanh thép vào một bộ phận Ủy viên Bộ chính trị!
(2) Cây gậy và củ cà rốt (tiếng Anh: carrot and stick) là một loại chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. 'Cây gậy' tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, 'củ cà rốt' tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.
Một chính sách kiểu 'cây gậy và củ cà rốt' phải luôn hội tu đủ ba yếu tố: yêu cầu thay đổi, quyền lợi nếu thay đổi, biện pháp trừng phạt (kinh tế hoặc quân sự).
Liên Nhược Hạm kể với giọng điệu nhỏ nhẹ, chừng hơn nửa tiếng vẫn phải nói vắn tắt ngắn gọn, Hạ Tưởng tuy nghe thì thấy đinh tai nhức óc sao mà rối rắm nhưng khi vừa nghe đề cập tới mấy chục tỷ tới hàng trăm tỷ USD đang lưu thông và quay vòng hứa hẹn mang đầy lợi nhuận về trên thị trường tiền tệ, thật đúng là làm người ta nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng ngoài nhiệt huyết sôi trào vẫn còn có điều làm cho Hạ Tưởng suy nghĩ sâu xa, chính là rốt cuộc thì hắn cũng nhận ra rằng, một khi thực lực kinh tế đủ mạnh thì hoàn toàn có thể chi phối cục diện Bộ chính trị, dù hi vọng chỉ là một hạt cát, dù là ở vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng tất cả đều có thể bị xoay chuyển. Cũng như khi một người bị dồn tới chân tường, thế cùng lực kiệt nhưng chỉ cần còn một tia nhỏ nhoi muốn sống, muốn được sống thì người đó ắt sẽ dùng tất cả khả năng, cơ hội, trí tuệ của mình để thoát khỏi cái chết chực chờ trong giây lát.
Trong khi, cuộc họp lần này cũng khiến cho Hạ Tưởng được mở rộng tầm mắt, các phe phái chính trị trong nước, phe bình dân cũng vậy, thế lực gia tộc cũng thế, Đoàn hệ cũng như nhau, đều có quan niệm chính trị giống nhau, chính là cố gắng hết sức để duy trì địa vị thống trị của phe phái mình, kiên trì chính sách một đảng để trị quốc. Về cơ bản, các chia rẽ trong việc cầm quyền thực ra không nghiêm trọng lắm, đều là dưới lá cờ đỏ, cùng chung một hệ tư tưởng giáo dục chính trị, điểm xuất phát và lối tư duy thực ra về cơ bản đều giống nhau.
Sở dĩ sự khác biệt chính là từ thực tế mà trở thành nguyên tắc và quy phạm, là lấy đức trị quốc là lấy pháp luật trị quốc. Dựa vào thực tế mà nói, vấn đề là thiên về phe nào mà thôi. Trước đây, Hạ Tưởng cũng đã từng lựa chọn lập trường, khó có thể đưa ra phán quyết nhưng từ trong cuộc chiến "tài - chính" của Liên Nhược Hạm, hắn bỗng lờ mờ nhận ra còn có một lối rẽ khác, mới mẻ hơn, thiết thực hơn...
Tiếng chuông điện thoại reo cắt ngang suy nghĩ của Hạ Tưởng, hắn khẽ nhếch mép, cảm thấy bên cạnh mình trống một khoảng thì ra Liên Nhược Hạm đã nằm qua một bên tự lúc nào, đang thiêm thiếp đi vào giấc ngủ... Tự dưng hắn bỗng thấy một cảm giác yêu thương trân trọng dần dần lan tỏa xâm chiếm lấy tâm hồn hắn, cô cũng đã quá mỏi mệt, thật sự cũng cần để cô nghỉ ngơi.
Cuộc điện thoại là của Trịnh Thịnh đích thân gọi tới, giọng của ông ta không hề có chút dao động:
- Chủ nhiệm Ha, lập tức đến Tỉnh ủy, có cuộc họp quan trọng.
- Có chuyện gì rồi sao?
Hạ Tưởng thấy tim mình thắt lại.
- Đồng chí Diệp Thiên Nam chính thức đệ đơn lên trung ương xin từ chức.
Ngập ngừng trong giây lát, Trịnh Thịnh nói tiếp:
- Tỉnh ủy cần phải thống nhất tư tưởng, sẽ cố gắng giữ đồng chí Thiên Nam lại.
Từ chức ư? Bỗng Hạ Tưởng nhảy phắt xuống đất, sao lại thế? Trong tiềm thức, trong hoạt động chính trị trong nước, chưa có tiền lệ một vị Phó bí thư tỉnh ủy nào lại tự chủ động từ chức, vậy rốt cuộc Diệp Thiên Nam có dự tính gì?
Chợt Hạ Tưởng nghĩ tới một điểm này, phải khen thay cho một con người, hay cho một Diệp Thiên Nam tài trí hơn người, ông ta cũng đã phát hiện lối rẽ khả thi khác!
Lúc Hạ Tưởng rời thủ đô trở về Tương Giang thì Thủ tướng đã xuất hiện trong khuôn viên nhà Lão Cổ.
Lão Cổ vừa thoáng nhìn Thủ tướng, ông gầy hơn so với trước, lặng im một lúc sau đó mới nói một câu:
- Chỉ còn hai năm nữa thôi, đừng có hao tâm tổn trí nữa, không cần cực khổ như vậy, cực nhọc quá đổi lại mình được bao nhiêu đâu.
So với khi ở Hội Nghị Bộ chính trị, vẻ mặt Thủ tướng nhẹ nhõm hơn rất nhiều dù chưa thể xóa hẳn đi những mệt mỏi ấy, hiện ra những nếp nhăn như muốn nhắc nhở tuổi tác của ông, ông lắc đầu, nói:
- Không hao tâm tổn trí sao được, muốn tiếp tục theo đuổi quan điểm cầm quyền thì chỉ có thể tiếp tục bước đi, cho nên phải tận tâm tận lực thôi. Lão Cổ, nếu ông không giúp đỡ tôi thì tôi còn có thể trông cậy vào ai được nữa?
Lão Cổ không nhìn vào ánh mắt của Thủ tướng ở phía đối diện mà ngước lên nhìn trời:
- Gần đây sức khỏe của tôi không tốt lắm, anh cũng thấy đấy, chuẩn bị sẽ đến Đạo Quan ở một thời gian.
Sắc mặt Thủ tướng lại đượm buồn, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại lắc lắc đầu, thở dài:
- Như thế cũng hay, vậy Lão Cổ nhớ chú ý giữ sức khỏe nhé.
Nhìn theo bóng dáng Thủ tướng đang bước từng bước chân chậm rãi nặng nề mà cô độc, Lão Cổ suýt chút nữa đã động lòng trắc ẩn rồi, ông ta đã toan lên tiếng gọi người quay trở lại nhưng lại không thể nào hé miệng thốt ra nửa lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Ông ta lại nhớ đến Hạ Tưởng đã chơi cờ với ông suốt cả một buổi khi đang diễn ra cuộc họp, trong lòng rủa thầm Hạ Tưởng một câu: "Cái thằng nhóc tinh quái". Rõ ràng là ngồi chơi cờ với hắn, nhưng thật ra là đang đánh vào tình cảm của hắn, lo lắng hắn lại dao động về phía phe Thủ Tướng.
Thằng tiểu tử ấy thế mà khá, đã nhìn ra được ông ta cũng có một mặt mềm yếu, nhưng khi nghĩ thông suốt mọi chuyện thì tâm trạng buồn bực của Lão Cổ rốt cục lại dễ chịu hơn mấy phần, bất đắc dĩ mà mỉm cười, rốt cục hiểu ra ông ta thấy đôi lúc Hạ Tưởng vô lại nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Sau khi Hạ Tưởng về tới Tương Giang, cũng không ghé qua tỉnh ủy trước mà đi luôn tới Nam Cung, bởi hắn muốn gặp Liên Nhược Hạm.
Ở Nam Cung lúc này mọi người đều đi hết nên rất vắng vẻ, tĩnh lặng, chỉ có Liên Nhược Hạm và Lý Thấm thôi. Nghiêm Tiểu Thì và Vệ Tân đã đi trước Hạ Tưởng một bước nên đã về tới thành phố Yến. Cũng chẳng biết do Nghiêm Tiểu Thì cố ý sắp đặt mọi chuyện hay do Vệ Tân cố ý rời khỏi. Dù sao trước khi Hạ Tưởng bước một chân vào thì Nam Cung trước đây rất ồn ào và náo nhiệt, hiện tại đã vắng vẻ lạnh tanh.
Có thể là thông minh như Nghiêm Tiểu Thì, cẩn thận giống Vệ Tân nên đều biết rằng trong "trận chiến" này, người có công đầu là Liên Nhược Hạm, còn lại bọn họ chỉ là người thêm hành người thêm muối, người tung chiêng kẻ thổi kèn.
Cho dù là Nghiêm Tiểu Thì, Vệ Tân hay là Cổ Ngọc, Phó Tiên Tiên, chẳng ai có thể đoán định được suy nghĩ của Hạ Tưởng, thực ra, Hạ Tưởng về lần này là muốn trực tiếp nói với họ lời cảm ơn chân tình, suốt thời gian qua đã vất vả vì hắn nhiều rồi.
Mặc dù bị gán cho cái danh "Tám cô gái đại náo Tương Giang", mặc dù thanh thế có lớn nhưng trước nay Hạ Tưởng chưa một lần chính thức được họp mặt đông đủ với cả tám cô gái ở Nam Cung, và hơn ai hết Hạ Tưởng cũng thừa biết một điều là cái danh kia cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Tất nhiên, chính Hạ Tưởng cũng chưa hề nghĩ quá xa xôi về chuyện tám cô gái cùng tụ họp lại, chỉ có điều sau khi sự việc qua đi, hắn cảm thấy hắn đều nhận được từ họ một tình cảm nồng ấm và quan tâm tha thiết. Thế nên, phải tìm về để mà nói một lời cảm ơn là điều tất yếu.
Cho dù đó là cái giá mà họ sẵn sàng chấp nhận, cũng phải cho họ thấy hắn không phải là người vô tình bạc nghĩa.
Sự quan tâm dịu dàng chăm sóc chu đáo của Tào Thù Lê luôn luôn thầm lặng trả giá. Liên Nhược Hạm tính cách mạnh mẽ quyết đoán, không chùn bước, liều lĩnh ủng hộ hắn suốt chặng đường qua. Rồi sự chân thành chất phác mà sâu sắc của Cổ Ngọc, trước sau với hắn luôn có một mối thâm tình. Mười năm đợi chờ ngóng trông cuồng dại của Nghiêm Tiểu Thì. Phó Tiên Tiên mặc dù là phóng túng, đã quay trở lại là chính mình. Tình cảm lâu dài của Vệ Tân, tất cả đều chính là tài sản quý giá nhất đời mà kiếp này hắn có được.
Và tất nhiên chuyến đi này, Hạ Tưởng thực lòng muốn gửi tới họ một sự biết ơn chân thành vì những gì hắn nhận được từ họ.
Dĩ nhiên vẫn còn có một Tiếu Giai sẵn sàng tình nguyện theo sau và rất mực nghe lời hắn. Đó cũng là một trong những hạnh phúc và may mắn đáng quý biết bao mà cuộc đời đã ưu ái dành cho hắn.
Lúc này Nam Cung đã trở lại vẻ yên tĩnh, Hạ Tưởng gõ cửa, duy chỉ có hai người, Liên Nhược Hạm và Lý Thấm. Mới đứng ngoài cửa thôi, hắn đã nghe thấy tiếng nói nói cười cười vui vẻ của hai người họ, bất giác hắn lắc lắc đầu cười... Vừa bước vào trong, hắn đã thấy cả hai đang mặc một chiếc quần short ngắn, phô cặp đùi trắng nõn như ngọc, trên người cũng chỉ mặc một cái áo hai dây ôm sát người, đúng là mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Thực tình Hạ Tưởng biết, các cô không có phòng bị gì đối với hắn. Nếu như với Liên Nhược Hạm còn có chút tình ý đối với hắn, còn với Lý Thấm thì dù chỉ trong ý nghĩ cũng hoàn toàn không có chuyện quan hệ nam nữ.
Hạ Tưởng đợi một lát thấy Lý Thấm vẫn còn chưa có ý rời đi, bèn khẽ hắng giọng, lên tiếng:
- Nè..., có người tới cũng cần chú ý chút tới ấn tượng chứ.
Ngay cả tới Liên Nhược Hạm cũng chẳng đoái hoài gì tới câu nói của Hạ Tưởng, trừng mắt:
- Chẳng phải là anh đang chăm chú nhìn đó sao?
Lý Thấm lúc ấy mới ý thức được sự khiếm nhã của mình, mặt ửng đỏ, vội bật dậy chạy ngay vào phòng, đóng cửa lại, lúc ấy, Hạ Tưởng mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Thấy mình em thôi là đủ rồi, cổ nhân đã dạy, bạn vợ, cấm léng phéng.
- Nếu đó không phải bạn vợ, thì có thể léng phéng sao?
Liên Nhược Hạm nắm được sơ hở trong câu nói của Hạ Tưởng, mượn luôn cơ hội đùa cợt hắn ta.
- Vớ vẩn!
Hạ Tưởng nghiêm mặt lại, ra vẻ uy nghiêm của đàn ông:
- Nếu em còn nói thế lần nữa là đánh đòn đó nghe.
Liên Nhược Hạm bèn choàng tay ôm lấy cổ hắn, kề sát người vào hắn:
- Trò này của anh xưa rồi, ngoài trò đó ra còn trò gì khác nữa cứ tự nhiên, xem em sợ anh không?
Như thế thì Hạ Tưởng biết nói gì đây, biết làm gì đây dù đàn ông con trai luôn mạnh mẽ hơn chị em phụ nữ nhưng trong một vài trường hợp, họ vẫn bị áp đảo... Thế nên hắn không phản kháng trong trường hợp này là phải thôi. Nhưng im lặng thế cũng chưa thể tránh được cái mà Liên Nhược Hạm cần... Thế nên hãy cứ... và hắn bế xốc Liên Nhược Hạm lên, thẳng phía cầu thang lên tầng.
Cũng chẳng thèm để ý xem trong nhà này còn sự hiện diện của ít nhất một người nữa, Lý Thấm nhẹ nhàng mở hé cửa phòng, chứng kiến cảnh Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm âu yếm thân mật, bất giác gương mặt cô bỗng ửng đỏ, khẽ le lưỡi rồi quay trở lại phòng mình. Cô lại nhớ tới Tề Á Nam chưa bao giờ có lấy một cử chỉ âu yếm như thế với cô, không sao tránh được những suy nghĩ vẩn vơ.
Lý Thấm cũng thấy lạ, trước mặt Tề Á Nam mọi hành vi cử chỉ của cô quá cứng nhắc, nóng nảy, chẳng mấy khi ôn tồn, nhu mì. Phụ nữ có thể dùng tài năng và trí thông minh làm thương trường chao đảo nhưng để chinh phục trái tim đàn ông, còn cần phải dựa cả vào sự dịu dàng như nước nữa.
Trong niềm vui hoan lạc, Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đều hoan hỉ thỏa mãn, đều là một lần vui vẻ hết mình trước nay chưa từng có của hai người, dù sao cũng không có nhiều cơ hội, một lần thật mạnh mẽ.
Hạ Tưởng không có thói quen hút thuốc sau khi hành sự xong, dù chỉ là một điếu, huống chi Hạ Tưởng dần ít hút thuốc, có thể không hút thì tuyệt nhiên không hút. Thế nên lúc này, hắn tựa lưng vào thành giường, cánh tay trái vẫn ôm Liên Nhược Hạm vào lòng, tay phải đặt sau gáy.
- Nói anh nghe xem, kết quả cuộc chiến...
Hạ Tưởng không hiểu lắm về tài chính, nhưng hắn vô cùng quan tâm tới những gì mà Liên Nhược Hạm đã dày công bày binh bố trận trong cuộc chiến "tài – chính"(1) lần này như thế nào dẫu cho ảnh hưởng của nó tới Hội nghị Bộ chính trị thế nào thì hắn đã rõ. Nhưng cụ thể thu hoạch ở thị trường tài chính thì hắn vẫn chưa hay biết gì hết.
(1) nói tắt của 2 cụm từ tài chính và chính trị
- Thành công rực rỡ, vừa rồi anh đã tận tâm phục vụ, thưởng cho anh 8 điểm.
Nói rồi, Liên Nhược Hạm hì hì cười.
"..."
Hạ Tưởng toát mồ hôi hột, gì thế này, có phải Liên Nhược Hạm muốn chọc giận hắn hay không? Hắn nhẹ nhàng giơ tay khẽ tét mông Liên Nhược Hạm.
- Đừng giỡn nữa, chuyện nghiêm chỉnh.
Liên Nhược Hạm khẽ kêu lên một tiếng, nhéo trả lại hắn một cái, rồi phì cười, kể lại toàn bộ những gì xảy ra trong cuộc đại chiến "tài - chính" lần này.
Và vẫn chỉ có thể tóm gọn lại trong bốn từ khi nói về cái kết của cuộc chiến lần này là "thành công rực rỡ".
Liên Nhược Hạm liền mô tả lại toàn bộ quá trình cho Hạ Tưởng nghe, lợi dụng lỗ hổng của các chính sách như thế nào, dùng ưu thế về tài chính để đánh úp và đe dọa như thế nào, kết hợp với nguồn ngoại tệ như thế nào, vào thời điểm nào để tạo bước đột phá, v.v... Tất cả chỉ có thế, cái nào cần giải thích, cần cụ thể thì giải thích thì cụ thể, còn không thì chỉ cần chú ý vào điểm chính mà thôi.
Liên Nhược Hạm đã trải qua tôi luyện đấu đá khốc liệt tại thị trường tài chính Mỹ, giờ đây đã trở thành một chuyên gia cao cấp về kinh nghiệm tác chiến trong thị trường tài chính.
Thị trường vốn trong nước vẫn chưa hoàn thiện, việc kiểm tra giám sát vẫn còn tồn tại nhiều mờ ám và sai sót. Thêm vào đó, rất nhiều các doanh nghiệp cao cấp trên danh nghĩa là niêm yết trên thị trường, vì muốn niêm yết trên thị trường nên báo cáo láo về thành tích, hơn nữa quyền lợi của cổ đông khá phức tạp, phản ứng chậm chạp. Từ đó khiến Liên Nhược Hạm phát hiện có thể thừa cơ hội.
Mục tiêu của Liên Nhược Hạm rất rõ ràng, ai đối đầu với Hạ Tưởng, cô sẽ lập tức ra tay với sản nghiệp của người đó, đưa sản nghiệp của nguời đó vào tầm bắn, khiến sản nghiệp của người đó gặp khó khăn và bị giảm giá trị. Lẽ dĩ nhiên, cô cũng sẽ không khinh suất. Nhờ sự sắp đặt đâu ra đấy, lên kế hoạch vẹn toàn, lại có Lý Thấm ở bên cạnh, biết cụ thể hóa từng đường đi nước bước. Không chỉ thu được lợi nhuận khả quan từ thị trường chứng khoán trong nước, chẳng cần bỏ ra lấy nửa đồng kẽm mà vẫn kiếm được bộn tiền từ đó.
Đồng thời, đó cũng uy hiếp nặng nề tới sản nghiệp của một số người.
Liên Nhược Hạm áp dụng chiêu thức "vừa đấm vừa xoa", chính sách cây gậy và củ cà rốt (2), đó là những nguyên tắc đã được thực tế chứng minh trên khắp năm châu bốn bể luôn luôn là đúng. Cuối cùng nó đã khiến cho một nhóm người nổi giận, một nhóm người cảnh giác và một nhóm người do dự. Và kết quả là đã hình thành lực tấn công trực tiếp và đanh thép vào một bộ phận Ủy viên Bộ chính trị!
(2) Cây gậy và củ cà rốt (tiếng Anh: carrot and stick) là một loại chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. 'Cây gậy' tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, 'củ cà rốt' tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.
Một chính sách kiểu 'cây gậy và củ cà rốt' phải luôn hội tu đủ ba yếu tố: yêu cầu thay đổi, quyền lợi nếu thay đổi, biện pháp trừng phạt (kinh tế hoặc quân sự).
Liên Nhược Hạm kể với giọng điệu nhỏ nhẹ, chừng hơn nửa tiếng vẫn phải nói vắn tắt ngắn gọn, Hạ Tưởng tuy nghe thì thấy đinh tai nhức óc sao mà rối rắm nhưng khi vừa nghe đề cập tới mấy chục tỷ tới hàng trăm tỷ USD đang lưu thông và quay vòng hứa hẹn mang đầy lợi nhuận về trên thị trường tiền tệ, thật đúng là làm người ta nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng ngoài nhiệt huyết sôi trào vẫn còn có điều làm cho Hạ Tưởng suy nghĩ sâu xa, chính là rốt cuộc thì hắn cũng nhận ra rằng, một khi thực lực kinh tế đủ mạnh thì hoàn toàn có thể chi phối cục diện Bộ chính trị, dù hi vọng chỉ là một hạt cát, dù là ở vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng tất cả đều có thể bị xoay chuyển. Cũng như khi một người bị dồn tới chân tường, thế cùng lực kiệt nhưng chỉ cần còn một tia nhỏ nhoi muốn sống, muốn được sống thì người đó ắt sẽ dùng tất cả khả năng, cơ hội, trí tuệ của mình để thoát khỏi cái chết chực chờ trong giây lát.
Trong khi, cuộc họp lần này cũng khiến cho Hạ Tưởng được mở rộng tầm mắt, các phe phái chính trị trong nước, phe bình dân cũng vậy, thế lực gia tộc cũng thế, Đoàn hệ cũng như nhau, đều có quan niệm chính trị giống nhau, chính là cố gắng hết sức để duy trì địa vị thống trị của phe phái mình, kiên trì chính sách một đảng để trị quốc. Về cơ bản, các chia rẽ trong việc cầm quyền thực ra không nghiêm trọng lắm, đều là dưới lá cờ đỏ, cùng chung một hệ tư tưởng giáo dục chính trị, điểm xuất phát và lối tư duy thực ra về cơ bản đều giống nhau.
Sở dĩ sự khác biệt chính là từ thực tế mà trở thành nguyên tắc và quy phạm, là lấy đức trị quốc là lấy pháp luật trị quốc. Dựa vào thực tế mà nói, vấn đề là thiên về phe nào mà thôi. Trước đây, Hạ Tưởng cũng đã từng lựa chọn lập trường, khó có thể đưa ra phán quyết nhưng từ trong cuộc chiến "tài - chính" của Liên Nhược Hạm, hắn bỗng lờ mờ nhận ra còn có một lối rẽ khác, mới mẻ hơn, thiết thực hơn...
Tiếng chuông điện thoại reo cắt ngang suy nghĩ của Hạ Tưởng, hắn khẽ nhếch mép, cảm thấy bên cạnh mình trống một khoảng thì ra Liên Nhược Hạm đã nằm qua một bên tự lúc nào, đang thiêm thiếp đi vào giấc ngủ... Tự dưng hắn bỗng thấy một cảm giác yêu thương trân trọng dần dần lan tỏa xâm chiếm lấy tâm hồn hắn, cô cũng đã quá mỏi mệt, thật sự cũng cần để cô nghỉ ngơi.
Cuộc điện thoại là của Trịnh Thịnh đích thân gọi tới, giọng của ông ta không hề có chút dao động:
- Chủ nhiệm Ha, lập tức đến Tỉnh ủy, có cuộc họp quan trọng.
- Có chuyện gì rồi sao?
Hạ Tưởng thấy tim mình thắt lại.
- Đồng chí Diệp Thiên Nam chính thức đệ đơn lên trung ương xin từ chức.
Ngập ngừng trong giây lát, Trịnh Thịnh nói tiếp:
- Tỉnh ủy cần phải thống nhất tư tưởng, sẽ cố gắng giữ đồng chí Thiên Nam lại.
Từ chức ư? Bỗng Hạ Tưởng nhảy phắt xuống đất, sao lại thế? Trong tiềm thức, trong hoạt động chính trị trong nước, chưa có tiền lệ một vị Phó bí thư tỉnh ủy nào lại tự chủ động từ chức, vậy rốt cuộc Diệp Thiên Nam có dự tính gì?
Chợt Hạ Tưởng nghĩ tới một điểm này, phải khen thay cho một con người, hay cho một Diệp Thiên Nam tài trí hơn người, ông ta cũng đã phát hiện lối rẽ khả thi khác!