Công trình của Kinh Giao từ trước đến nay đều có những công trình lớn, công trình mà có thể khiến Tổng bí thư phải đích thân đến đây, nhất định phải là công trình trọng điểm quốc gia, hơn nữa còn là trọng điểm của trọng điểm, đằng sau nó,, còn có một ý nghĩa chính trị nhất định.
Nếu không, Tổng bí thư nhất định sẽ không đích thân tới.
Nếu bình thường, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ quan tâm đến tình hình công trình, từ đó phát hiện ra ý nghĩa chính trị của một số công việc, nhưng hôm nay hắn không có một chút tâm tư để ý đến hạng mục công trình, bởi vì cuộc nói chuyện của Tổng bí thư, khiến hắn cảm thấy bất ngờ, lại là một vấn đề nan giải khó quyết định.
Thời tiết khá tốt, nắng đầu thu hết sức tươi đẹp, xuyên qua cửa sổ trên mái nhà rơi xuống đất, hình thành một vệt hình trứng, đúng vào vị trí giữa Tổng bí thư và Hạ Tưởng. Nhìn xuyên qua ánh sáng, quan sát ở khoảng cách gần, trên mặt Tổng bí thư lộ ra sự mệt mỏi, vẻ mặt hiện tại so với hào quang trên ti vi rất khác nhau.
Phía sau ánh hào quang, là sự mỏi mệt và vất vả mà không mấy người biết tới, địa vị cao rồi, cũng có phiền muộn và hỉ nộ ái ố như người bình thường.
Ngẫm lại cũng đúng, Tổng bí thư dù sao cũng sắp 70 tuổi, lại có người vây quanh, có người chạy trước chạy sau, dù sao rất nhiều việc cũng muốn tự mình dốc sức làm, hơn nữa trăm công ngàn việc, quả thật vất vả.
- Hạ Tưởng, Thu Thật đề nghị với tôi, cho cậu lên vị trí công tác quan trọng hơn để rèn luyện vài năm. Thời gian cậu ở tỉnh Tương tuy rằng không dài, nhưng hiệu quả công việc khá tốt, đối với thành tích của cậu ở tỉnh Tương, tôi rất hài lòng.
Hạ Tưởng bây giờ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nếu tiến về trước một bước, chỉ có một lựa chọn là Phó bí thư tỉnh ủy, hắn biết rõ, với độ tuổi hiện nay của hắn, không có khả năng bước lên chính bộ, nói vui một chút, 35 tuổi không thể đạt đến cấp Bộ trưởng, chẳng những chấn động trong nước, mà còn là chuyện chấn động quốc tế.
Ý của Tổng bí thư là, muốn đề bạt hắn đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy? Vấn đề là, vẫn ở lại tỉnh Tương làm hay là đi tỉnh khác?
- Ý của Thu Thật là, cậu tiếp tục ở lại tỉnh Tương công tác sẽ có lợi và mang tính lâu dài. Suy nghĩ của tôi là, thay đổi một môi trường mới càng có lợi đối với sự phát triển của anh, ví dụ như một số tỉnh xa xôi?
Bên ngoài không biết gió đã nổi lên từ khi nào, bởi vì ở vùng ngoại ô, ở nơi trống trải này tiếng gió gào thét sẽ mạnh hơn những ngôi nhà cao tầng san sát nhau trong thành thị, tiếng gió gào thét đi qua, dường như thời tiết sắp chuyển lạnh.
Một tỉnh xa xôi nào đó rất mơ hồ, tỉnh Ninh cũng đúng, tỉnh Cam cũng vậy, nếu nhạy cảm một chút, hai tỉnh lớn nhất cũng đúng, Tổng bí thư cuối cùng muốn chỉ định tỉnh nào?
Theo lý thuyết, Tổng bí thư đàm phán cương vị tiếp theo với một cán bộ cấp phó tỉnh, là một sự vinh hạnh đối với không biết bao nhiêu cán bộ cấp Phó tỉnh trong nước. Nhiều người cầu mà không được, Hạ Tưởng quả là do quá được sủng ái mà tỏ ra lo sợ, nhưng chính vì sự yêu thương mà hắn lại vừa mừng vừa lo, cảm thấy Tổng bí thư rất coi trọng hắn, hắn càng biết rõ, Tổng bí thư đang mua chuộc hắn.
Nếu nói lần trước từ Tần Đường đến trường Đảng, lại đến Trung ương Đoàn, hàng loạt hoạt động triển khai đằng sau, còn có dấu vết đấu sức giữa Tổng bí thư và thế lực gia tộc. Hoặc từ góc độ khác mà nói, lúc ấy Tổng bí thư đối với hắn vừa lôi kéo lại vừa đề phòng, đồng thời còn có ý tôi luyện, như vậy lần này lại trực tiếp lách qua thế lực gia tộc, sớm cùng hắn đàm phán, liền chứng minh—— Tổng bí thư đã kiên định cách nhìn đối với hắn, hoàn toàn hạ quyết tâm đem hắn đặt vào phạm vi tầm nhìn của ông.
Hoặc là nói, từ nay trở đi, cho đến nhiệm kỳ mới của năm sau, trực tiếp đưa hắn lên cấp chính tỉnh. Mỗi một bước của hắn, mỗi một giai đoạn trưởng thành, Tổng bí thư đều muốn đích thân theo sát, và sẽ đóng một vai trò hàng đầu.
Sở dĩ trong trăm công ngàn việc vẫn giành thời gian gặp mặt hắn, đồng thời đích thân cùng hắn đàm phán bước tiếp theo còn khá mơ hồ phía trước, kỳ thật là dựa trên nguyên tắc lâu dài. Cũng là cho hắn có đủ thời gian để suy nghĩ, cho hắn cơ hội lựa chọn, lại bày ra một sự lựa chọn để cho hắn chọn, giữa Tổng bí thư và thế lực gia tộc, hắn là đứng ở giữa, hay là có khuynh hướng đứng về phía nào đó?
Tổng bí thư nói không nhiều, thời gian cũng không nhiều, không cho phép Hạ Tưởng có thời gian suy nghĩ lâu. Hạ Tưởng đón nhận ánh mắt chờ mong của Tổng bí thư, hơn mười giây đã nói ra suy nghĩ của hắn:
- Tổng bí thư, thời gian tôi ở tỉnh Tương công tác mới một năm, ở lại thêm một năm nữa, có lẽ càng có thể sẽ tốt hơn cho việc ổn định bước tiếp theo của tôi.
- Cũng không nói không để cho cậu ở lại tỉnh Tương thêm một thời gian nữa.
Tổng bí thư nở nụ cười ôn hòa,
- Cậu còn có ít nhất nửa năm để suy xét, tuy nhiên không phải suy xét càng lâu càng thành thục…
- Vâng, nhất định nhớ kỹ lời Tổng bí thư dạy bảo.
Hạ Tưởng đương nhiên hiểu được sự ám chỉ của Tổng bí thư. Lần đầu tiên nói về bước đường tiếp theo của hắn mà không phải ở trước mặt nhà họ Ngô, hắn nhất định cảm động và tri ân mối thịnh tình của Tổng bí thư.
Bước tiếp theo rốt cuộc phải làm như thế nào, Hạ Tưởng trong lòng tạm thời quả thật chưa có khái niệm gì, nhưng trên cơ bản lời nói của Tổng bí thư khiến hắn trong lòng có chút hé mở. Hẳn là sẽ không ở tỉnh Tương tiếp nhận chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy, trên thực tế, hắn còn lo lắng đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư tỉnh Tương. Bởi vì chẳng những bất lợi cho danh dự của hắn, một khi đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy, một là ít nhất phải lưu lại hai năm ở tỉnh Tương trở lên, bởi vì Phó bí thư tỉnh ủy là vị trí mấu chốt, hai là sẽ tham gia cuộc đấu sức giữa Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong, khiến hắn rơi vào thế khó xử.
Không ở tỉnh Tương là tốt nhất, Hạ Tưởng cũng biết rõ một điều, hắn có ưu thế về tuổi tác, không cần vội vã đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy. Bởi vì chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy, có tiến mà không có lui, hắn một khi bước lên, bước tiếp theo ngoại trừ thăng chức Chủ tịch tỉnh, không có lựa chọn nào khác. Nói cách khác, hắn nhất định phải ở hết nhiệm kỳ trên vị trí Phó bí thư Tỉnh ủy mới được.
So sánh với sơ yếu lý lịch của Cổ Thu Thật, 34 tuổi là Phó tỉnh, 43 tuổi mới bước vào chính tỉnh, rèn luyện gần mười năm ở vị trí Phó bộ, có thể thấy được từ phó tỉnh đến chính tỉnh, là một con đường đầy gian nan mà nhiều thay đổi.
Hạ Tưởng lại ỷ thế tuổi trẻ, lại nhận được sự ngưỡng mộ của Tổng bí thư và sự nâng đỡ của nhà họ Ngô, hắn cũng biết trước tuổi 40 chưa có khả năng bước vào chính tỉnh, trừ phi... Trừ phi hắn quay lại Trung ương Đoàn, đảm nhiệm chức Bí thư thứ nhất!
Hiển nhiên, lời nói của Tổng bí thư lúc này cũng biểu lộ sự sắp xếp lâu dài của Tổng bí thư đối với hắn, khả năng hắn quay lại Trung ương Đoàn đã không còn, sau này chỉ có thể được rèn luyện ở cương vị cấp Phó tỉnh.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh ở trong đảng xếp hạng rất cao, giữa Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và Chủ tịch tỉnh, chỉ có một chức vụ có thể chọn, chính là Phó bí thư tỉnh ủy.
Hạ Tưởng ít nhiều hiểu ý của Tổng bí thư. Trên con đường cấp Phó bộ, đi vững chắc một chút, lâu dài hơn một chút, xây dựng nền tảng vững chắc, lại ung dung mà bước lên vị trí chính tỉnh, cũng càng có thể nhận được sự đồng tình của mọi người.
Hạ Tưởng cho rằng cuộc nói chuyện đến đây kết thúc, bởi vì thư ký của Tổng bí thư đã đến nhắc nhở Tổng bí thư đã đến giờ. Tổng bí thư lại nghĩ ra cái gì, để cho thư ký đi ra trước đợi, sau có hứng thú lại hỏi Hạ Tưởng:
- Diệp Thiên Nam đề cử cậu đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tương, là một vấn đề thú vị.
Lấy đề tài này ra để hình dung, thì cũng thể hiện một mặt hài hước của Tổng bí thư, Hạ Tưởng khiêm tốn cười:
- Bí thư Diệp đã đnáh giá cao tôi một chút, là sự quan tâm và giúp đỡ của y đối với tôi, cảm ơn y đã quan tâm.
- Theo cậu, ai ở tỉnh Tương có thể đảm nhiệm khá thích hợp chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy?
Tổng bí thư dường như cố ý kiểm tra Hạ Tưởng.
Dùng hành động có chút riêng tư đề nói chuyện, Hạ Tưởng có nói ra những suy nghĩ thực trong lòng cũng không có gì. Nhưng nghĩ đến Tổng bí thư vừa mới vì hắn vạch ra tiền đồ và kế hoạch tỉ mỉ, liên quan đến việc chọn Phó bí thư tỉnh ủy cho tỉnh Tương, hắn cũng không dám ăn nói lung tung.
Tuy nhiên Tổng bí thư có hỏi việc này cũng chứng minh việc Diệp Thiên Nam rời khỏi tỉnh Tương đã được quyết định, phỏng chừng Trung ương đã tán thành, Diệp Thiên Nam đã không còn thích hợp ở lại tỉnh Tương công tác.
- Thời gian tôi đến tỉnh Tương chưa lâu, đối với các lãnh đạo Tỉnh ủy còn chưa hiểu nhiều. Bí thư Trịnh càng có thể hiểu đại cục tỉnh Tương, để y đề cử chọn người, cũng có lợi cho việc triển khai công tác tỉnh Tương sau này.
Hạ Tưởng rất bảo thủ trả lời.
Tổng bí thư đối với câu trả lời của Hạ Tưởng không tỏ rõ ý kiến, lại nói một phen khiến tim Hạ Tưởng tim đập nhanh hơn: Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Đông Thần và tôi đã bàn bạc rồi, y muốn đưa Diệp Thiên Nam đến nơi gian khổ, nghe nói Diệp Thiên Nam cũng chủ động đề xuất xây dựng trợ giúp những khu kinh tế xa xôi. Cách nhìn của Thiên Nam, có lý có tình, có tinh thần dũng cảm đảm đang trong công việc, là một cán bộ có ý chí cầu tiến.
Lời nói của Tổng bí thư cho dù là thật lòng hay khách sáo, hoặc là cố ý thử lòng của Hạ Tưởng, dù sao lời vừa ra khỏi miệng, khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy có chút sợ, đương nhiên không phải sợ hãi Tổng bí thư, mà là sợ Diệp Thiên Nam.
Như Tổng bí thư cũng quản lý thiên hạ bằng ánh mắt, nhìn qua kỹ xảo của Diệp Thiên Nam là đoán được sự việc. Nhưng Diệp Thiên Nam làm mọi việc quá mềm mại, kít mít không chút kẽ hở, hơn nữa Trung ương có người bảo vệ, ngay cả Tổng bí thư cũng phải đánh giá tích cực đối vớiDiệp Thiên Nam, khiến cho Hạ Tưởng đành phải thừa nhận Diệp Thiên Nam lợi hại. Y lợi hại chính là vì y có thể lợi dụng tất cả những quy tắc mà y có thể dùng. Mánh khóe giữ gìn hình tượng của y, trên chính trị dường như được xem là thủ đoạn không thể chê vào đâu được, còn hơn xa so với Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường.
Hạ Tưởng cũng có thể đoán được tâm tư của Tổng bí thư một chút, là muốn nghe hắn đánh giá Diệp Thiên Nam. Hắn lại không thể nói ra một câu thật tâm, bởi vì Tổng bí thư dù sao cũng bất đồng với ông cụ Ngô, hắn cũng không thể quả thẳng thắn, càng bởi vì có đôi khi biết một việc rất hoang đường, rất sai lệch, nhưng ở dưới nhân tố chính trị, cần phải nói tình hình chung.
- Bí thư Diệp quả thật là một lãnh đạo đáng tôn kính, hắn rời khỏi tỉnh Tương, sẽ tổn thất cho tỉnh Tương.
Hạ Tưởng ở giữa quy trung nói một câu, giọng trầm xuống, đột nhiên liền lại đánh bạo bổ sung nói,
- Bí thư Diệp quả thật rất thích hợp làm công tác Đảng.
- Cách nhìn của cậu rất phù hợp thực tế...
Tổng bí thư rốt cục nhẹ nhàng mà mỉm cười, hiển nhiên nghe rõ Hạ Tưởng lớn mật nói ra câu ám chỉ cuối cùng. Bí thư là công tác Đảng, Phó bí thư cũng vậy, nhưng Chủ tịch tỉnh thì không phải. Đương nhiên, Tổng bí thư không biểu thị gì, chỉ có điều khẽ gật đầu,
- Trước tiên cứ như vậy đã, Hạ Tưởng...
Hay cho một cuộc nói chuyện đầy ý nghĩa, Hạ Tưởng tạm biệt Tổng bí thư, một mình lái xe, trên đường trở về, còn nhớ lại lúc nãy nói dường như hơi đột ngột, nhưng nghĩ lại cũng phù hợp với tình hình lúc này. Dường như chưa nói gì, nhưng xem ra lại đề cập đến nhiều vấn đề quan trọng, sự tình liên quan đến triển vọng sau này của hắn, sự tình liên quan đến hướng đi của Diệp Thiên Nam.
Trở lại nhà họ Ngô, khiến Hạ Tưởng cảm thấy bất ngờ chính là, người cùng Ngô Tài Dương trong phòng khách uống trà, chính là Phó Bá Cử, người mà hắn có tiếp xúc qua nhưng không mấy thiện cảm..
Phó Bá Cử ở đây, liền chứng minh kế hoạch ngầm bắn Diệp Thiên Nam, bắt đầu hiệu quả.
Công trình của Kinh Giao từ trước đến nay đều có những công trình lớn, công trình mà có thể khiến Tổng bí thư phải đích thân đến đây, nhất định phải là công trình trọng điểm quốc gia, hơn nữa còn là trọng điểm của trọng điểm, đằng sau nó,, còn có một ý nghĩa chính trị nhất định.
Nếu không, Tổng bí thư nhất định sẽ không đích thân tới.
Nếu bình thường, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ quan tâm đến tình hình công trình, từ đó phát hiện ra ý nghĩa chính trị của một số công việc, nhưng hôm nay hắn không có một chút tâm tư để ý đến hạng mục công trình, bởi vì cuộc nói chuyện của Tổng bí thư, khiến hắn cảm thấy bất ngờ, lại là một vấn đề nan giải khó quyết định.
Thời tiết khá tốt, nắng đầu thu hết sức tươi đẹp, xuyên qua cửa sổ trên mái nhà rơi xuống đất, hình thành một vệt hình trứng, đúng vào vị trí giữa Tổng bí thư và Hạ Tưởng. Nhìn xuyên qua ánh sáng, quan sát ở khoảng cách gần, trên mặt Tổng bí thư lộ ra sự mệt mỏi, vẻ mặt hiện tại so với hào quang trên ti vi rất khác nhau.
Phía sau ánh hào quang, là sự mỏi mệt và vất vả mà không mấy người biết tới, địa vị cao rồi, cũng có phiền muộn và hỉ nộ ái ố như người bình thường.
Ngẫm lại cũng đúng, Tổng bí thư dù sao cũng sắp 70 tuổi, lại có người vây quanh, có người chạy trước chạy sau, dù sao rất nhiều việc cũng muốn tự mình dốc sức làm, hơn nữa trăm công ngàn việc, quả thật vất vả.
- Hạ Tưởng, Thu Thật đề nghị với tôi, cho cậu lên vị trí công tác quan trọng hơn để rèn luyện vài năm. Thời gian cậu ở tỉnh Tương tuy rằng không dài, nhưng hiệu quả công việc khá tốt, đối với thành tích của cậu ở tỉnh Tương, tôi rất hài lòng.
Hạ Tưởng bây giờ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nếu tiến về trước một bước, chỉ có một lựa chọn là Phó bí thư tỉnh ủy, hắn biết rõ, với độ tuổi hiện nay của hắn, không có khả năng bước lên chính bộ, nói vui một chút, 35 tuổi không thể đạt đến cấp Bộ trưởng, chẳng những chấn động trong nước, mà còn là chuyện chấn động quốc tế.
Ý của Tổng bí thư là, muốn đề bạt hắn đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy? Vấn đề là, vẫn ở lại tỉnh Tương làm hay là đi tỉnh khác?
- Ý của Thu Thật là, cậu tiếp tục ở lại tỉnh Tương công tác sẽ có lợi và mang tính lâu dài. Suy nghĩ của tôi là, thay đổi một môi trường mới càng có lợi đối với sự phát triển của anh, ví dụ như một số tỉnh xa xôi?
Bên ngoài không biết gió đã nổi lên từ khi nào, bởi vì ở vùng ngoại ô, ở nơi trống trải này tiếng gió gào thét sẽ mạnh hơn những ngôi nhà cao tầng san sát nhau trong thành thị, tiếng gió gào thét đi qua, dường như thời tiết sắp chuyển lạnh.
Một tỉnh xa xôi nào đó rất mơ hồ, tỉnh Ninh cũng đúng, tỉnh Cam cũng vậy, nếu nhạy cảm một chút, hai tỉnh lớn nhất cũng đúng, Tổng bí thư cuối cùng muốn chỉ định tỉnh nào?
Theo lý thuyết, Tổng bí thư đàm phán cương vị tiếp theo với một cán bộ cấp phó tỉnh, là một sự vinh hạnh đối với không biết bao nhiêu cán bộ cấp Phó tỉnh trong nước. Nhiều người cầu mà không được, Hạ Tưởng quả là do quá được sủng ái mà tỏ ra lo sợ, nhưng chính vì sự yêu thương mà hắn lại vừa mừng vừa lo, cảm thấy Tổng bí thư rất coi trọng hắn, hắn càng biết rõ, Tổng bí thư đang mua chuộc hắn.
Nếu nói lần trước từ Tần Đường đến trường Đảng, lại đến Trung ương Đoàn, hàng loạt hoạt động triển khai đằng sau, còn có dấu vết đấu sức giữa Tổng bí thư và thế lực gia tộc. Hoặc từ góc độ khác mà nói, lúc ấy Tổng bí thư đối với hắn vừa lôi kéo lại vừa đề phòng, đồng thời còn có ý tôi luyện, như vậy lần này lại trực tiếp lách qua thế lực gia tộc, sớm cùng hắn đàm phán, liền chứng minh—— Tổng bí thư đã kiên định cách nhìn đối với hắn, hoàn toàn hạ quyết tâm đem hắn đặt vào phạm vi tầm nhìn của ông.Hoặc là nói, từ nay trở đi, cho đến nhiệm kỳ mới của năm sau, trực tiếp đưa hắn lên cấp chính tỉnh. Mỗi một bước của hắn, mỗi một giai đoạn trưởng thành, Tổng bí thư đều muốn đích thân theo sát, và sẽ đóng một vai trò hàng đầu.
Sở dĩ trong trăm công ngàn việc vẫn giành thời gian gặp mặt hắn, đồng thời đích thân cùng hắn đàm phán bước tiếp theo còn khá mơ hồ phía trước, kỳ thật là dựa trên nguyên tắc lâu dài. Cũng là cho hắn có đủ thời gian để suy nghĩ, cho hắn cơ hội lựa chọn, lại bày ra một sự lựa chọn để cho hắn chọn, giữa Tổng bí thư và thế lực gia tộc, hắn là đứng ở giữa, hay là có khuynh hướng đứng về phía nào đó?
Tổng bí thư nói không nhiều, thời gian cũng không nhiều, không cho phép Hạ Tưởng có thời gian suy nghĩ lâu. Hạ Tưởng đón nhận ánh mắt chờ mong của Tổng bí thư, hơn mười giây đã nói ra suy nghĩ của hắn:
- Tổng bí thư, thời gian tôi ở tỉnh Tương công tác mới một năm, ở lại thêm một năm nữa, có lẽ càng có thể sẽ tốt hơn cho việc ổn định bước tiếp theo của tôi.
- Cũng không nói không để cho cậu ở lại tỉnh Tương thêm một thời gian nữa.
Tổng bí thư nở nụ cười ôn hòa,
- Cậu còn có ít nhất nửa năm để suy xét, tuy nhiên không phải suy xét càng lâu càng thành thục…
- Vâng, nhất định nhớ kỹ lời Tổng bí thư dạy bảo.
Hạ Tưởng đương nhiên hiểu được sự ám chỉ của Tổng bí thư. Lần đầu tiên nói về bước đường tiếp theo của hắn mà không phải ở trước mặt nhà họ Ngô, hắn nhất định cảm động và tri ân mối thịnh tình của Tổng bí thư.
Bước tiếp theo rốt cuộc phải làm như thế nào, Hạ Tưởng trong lòng tạm thời quả thật chưa có khái niệm gì, nhưng trên cơ bản lời nói của Tổng bí thư khiến hắn trong lòng có chút hé mở. Hẳn là sẽ không ở tỉnh Tương tiếp nhận chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy, trên thực tế, hắn còn lo lắng đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư tỉnh Tương. Bởi vì chẳng những bất lợi cho danh dự của hắn, một khi đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy, một là ít nhất phải lưu lại hai năm ở tỉnh Tương trở lên, bởi vì Phó bí thư tỉnh ủy là vị trí mấu chốt, hai là sẽ tham gia cuộc đấu sức giữa Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong, khiến hắn rơi vào thế khó xử.
Không ở tỉnh Tương là tốt nhất, Hạ Tưởng cũng biết rõ một điều, hắn có ưu thế về tuổi tác, không cần vội vã đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy. Bởi vì chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy, có tiến mà không có lui, hắn một khi bước lên, bước tiếp theo ngoại trừ thăng chức Chủ tịch tỉnh, không có lựa chọn nào khác. Nói cách khác, hắn nhất định phải ở hết nhiệm kỳ trên vị trí Phó bí thư Tỉnh ủy mới được.
So sánh với sơ yếu lý lịch của Cổ Thu Thật, 34 tuổi là Phó tỉnh, 43 tuổi mới bước vào chính tỉnh, rèn luyện gần mười năm ở vị trí Phó bộ, có thể thấy được từ phó tỉnh đến chính tỉnh, là một con đường đầy gian nan mà nhiều thay đổi.
Hạ Tưởng lại ỷ thế tuổi trẻ, lại nhận được sự ngưỡng mộ của Tổng bí thư và sự nâng đỡ của nhà họ Ngô, hắn cũng biết trước tuổi 40 chưa có khả năng bước vào chính tỉnh, trừ phi... Trừ phi hắn quay lại Trung ương Đoàn, đảm nhiệm chức Bí thư thứ nhất!
Hiển nhiên, lời nói của Tổng bí thư lúc này cũng biểu lộ sự sắp xếp lâu dài của Tổng bí thư đối với hắn, khả năng hắn quay lại Trung ương Đoàn đã không còn, sau này chỉ có thể được rèn luyện ở cương vị cấp Phó tỉnh.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh ở trong đảng xếp hạng rất cao, giữa Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và Chủ tịch tỉnh, chỉ có một chức vụ có thể chọn, chính là Phó bí thư tỉnh ủy.
Hạ Tưởng ít nhiều hiểu ý của Tổng bí thư. Trên con đường cấp Phó bộ, đi vững chắc một chút, lâu dài hơn một chút, xây dựng nền tảng vững chắc, lại ung dung mà bước lên vị trí chính tỉnh, cũng càng có thể nhận được sự đồng tình của mọi người.
Hạ Tưởng cho rằng cuộc nói chuyện đến đây kết thúc, bởi vì thư ký của Tổng bí thư đã đến nhắc nhở Tổng bí thư đã đến giờ. Tổng bí thư lại nghĩ ra cái gì, để cho thư ký đi ra trước đợi, sau có hứng thú lại hỏi Hạ Tưởng:
- Diệp Thiên Nam đề cử cậu đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tương, là một vấn đề thú vị.
Lấy đề tài này ra để hình dung, thì cũng thể hiện một mặt hài hước của Tổng bí thư, Hạ Tưởng khiêm tốn cười:
- Bí thư Diệp đã đnáh giá cao tôi một chút, là sự quan tâm và giúp đỡ của y đối với tôi, cảm ơn y đã quan tâm.
- Theo cậu, ai ở tỉnh Tương có thể đảm nhiệm khá thích hợp chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy?
Tổng bí thư dường như cố ý kiểm tra Hạ Tưởng.
Dùng hành động có chút riêng tư đề nói chuyện, Hạ Tưởng có nói ra những suy nghĩ thực trong lòng cũng không có gì. Nhưng nghĩ đến Tổng bí thư vừa mới vì hắn vạch ra tiền đồ và kế hoạch tỉ mỉ, liên quan đến việc chọn Phó bí thư tỉnh ủy cho tỉnh Tương, hắn cũng không dám ăn nói lung tung.
Tuy nhiên Tổng bí thư có hỏi việc này cũng chứng minh việc Diệp Thiên Nam rời khỏi tỉnh Tương đã được quyết định, phỏng chừng Trung ương đã tán thành, Diệp Thiên Nam đã không còn thích hợp ở lại tỉnh Tương công tác.
- Thời gian tôi đến tỉnh Tương chưa lâu, đối với các lãnh đạo Tỉnh ủy còn chưa hiểu nhiều. Bí thư Trịnh càng có thể hiểu đại cục tỉnh Tương, để y đề cử chọn người, cũng có lợi cho việc triển khai công tác tỉnh Tương sau này.
Hạ Tưởng rất bảo thủ trả lời.
Tổng bí thư đối với câu trả lời của Hạ Tưởng không tỏ rõ ý kiến, lại nói một phen khiến tim Hạ Tưởng tim đập nhanh hơn: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Đông Thần và tôi đã bàn bạc rồi, y muốn đưa Diệp Thiên Nam đến nơi gian khổ, nghe nói Diệp Thiên Nam cũng chủ động đề xuất xây dựng trợ giúp những khu kinh tế xa xôi. Cách nhìn của Thiên Nam, có lý có tình, có tinh thần dũng cảm đảm đang trong công việc, là một cán bộ có ý chí cầu tiến.
Lời nói của Tổng bí thư cho dù là thật lòng hay khách sáo, hoặc là cố ý thử lòng của Hạ Tưởng, dù sao lời vừa ra khỏi miệng, khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy có chút sợ, đương nhiên không phải sợ hãi Tổng bí thư, mà là sợ Diệp Thiên Nam.
Như Tổng bí thư cũng quản lý thiên hạ bằng ánh mắt, nhìn qua kỹ xảo của Diệp Thiên Nam là đoán được sự việc. Nhưng Diệp Thiên Nam làm mọi việc quá mềm mại, kít mít không chút kẽ hở, hơn nữa Trung ương có người bảo vệ, ngay cả Tổng bí thư cũng phải đánh giá tích cực đối vớiDiệp Thiên Nam, khiến cho Hạ Tưởng đành phải thừa nhận Diệp Thiên Nam lợi hại. Y lợi hại chính là vì y có thể lợi dụng tất cả những quy tắc mà y có thể dùng. Mánh khóe giữ gìn hình tượng của y, trên chính trị dường như được xem là thủ đoạn không thể chê vào đâu được, còn hơn xa so với Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường.
Hạ Tưởng cũng có thể đoán được tâm tư của Tổng bí thư một chút, là muốn nghe hắn đánh giá Diệp Thiên Nam. Hắn lại không thể nói ra một câu thật tâm, bởi vì Tổng bí thư dù sao cũng bất đồng với ông cụ Ngô, hắn cũng không thể quả thẳng thắn, càng bởi vì có đôi khi biết một việc rất hoang đường, rất sai lệch, nhưng ở dưới nhân tố chính trị, cần phải nói tình hình chung.
- Bí thư Diệp quả thật là một lãnh đạo đáng tôn kính, hắn rời khỏi tỉnh Tương, sẽ tổn thất cho tỉnh Tương.
Hạ Tưởng ở giữa quy trung nói một câu, giọng trầm xuống, đột nhiên liền lại đánh bạo bổ sung nói,
- Bí thư Diệp quả thật rất thích hợp làm công tác Đảng.
- Cách nhìn của cậu rất phù hợp thực tế...
Tổng bí thư rốt cục nhẹ nhàng mà mỉm cười, hiển nhiên nghe rõ Hạ Tưởng lớn mật nói ra câu ám chỉ cuối cùng. Bí thư là công tác Đảng, Phó bí thư cũng vậy, nhưng Chủ tịch tỉnh thì không phải. Đương nhiên, Tổng bí thư không biểu thị gì, chỉ có điều khẽ gật đầu,
- Trước tiên cứ như vậy đã, Hạ Tưởng...
Hay cho một cuộc nói chuyện đầy ý nghĩa, Hạ Tưởng tạm biệt Tổng bí thư, một mình lái xe, trên đường trở về, còn nhớ lại lúc nãy nói dường như hơi đột ngột, nhưng nghĩ lại cũng phù hợp với tình hình lúc này. Dường như chưa nói gì, nhưng xem ra lại đề cập đến nhiều vấn đề quan trọng, sự tình liên quan đến triển vọng sau này của hắn, sự tình liên quan đến hướng đi của Diệp Thiên Nam.
Trở lại nhà họ Ngô, khiến Hạ Tưởng cảm thấy bất ngờ chính là, người cùng Ngô Tài Dương trong phòng khách uống trà, chính là Phó Bá Cử, người mà hắn có tiếp xúc qua nhưng không mấy thiện cảm..
Phó Bá Cử ở đây, liền chứng minh kế hoạch ngầm bắn Diệp Thiên Nam, bắt đầu hiệu quả.