Ô tô ổn định chạy trên đường cao tốc đi sân bay, so với Thủ đô đang tràn ngập sắc thu, thì Tương Giang vẫn như cũ chan chứa sắc hạ. Chiếc xe Audi chuyên dụng của Diệp Thiên Nam đi thật sự rất êm, lái xe chăm chú nhìn đường, đối với cuộc nói chuyện của người đằng sau giả mắt điếc tai ngơ.
Điều một lái xe phải làm được đó là mắt điếc tai ngơ làm như không thấy và ngậm chặt miệng không được nói đến bất cứ chuyện gì của lãnh đạo, nếu như làm không được, thật xin lỗi, khẳng định sẽ không được tốt.
Diệp Thiên Nam ngay trước mặt lái xe, nói câu đầu tiên là muốn bàn điều kiện, chứng minh ông ta tuyệt đối tin tưởng lái xe.
Hạ Tưởng không để ý tới việc Diệp Thiên Nam đối với lái xe có tin tưởng hay không, cũng không thèm để ý vẻ mặt nghiêm túc và thâm trầm của Diệp Thiên Nam, hắn bình tĩnh ngồi ở phía sau, trên mặt hiện lên nét cười như có như không, ung dung, dường như chỉ đang đợi Diệp Thiên Nam nói điều kiện, cũng không có mong đợi gì thêm.
Không nhắc đến sự khác biệt về khí hậu giữa Nam và Bắc, tháng 9 ở Tương Giang, so với ở thủ đô còn thiếu một chút vẻ xơ xác, tiêu điều của mùa thu, hoàn toàn chìm trong vẻ rực rỡ, ấm áp của mùa hè. Tổ quốc mênh mông khiến cho người ta cảm thấy rõ ràng khoảng cách giữa đất bắc và trời nam. Nhưng mặc cho khoảng cách xa xôi giữa Tương Giang và Thủ đô, cũng không quản khác biệt giữa mùa thu phía bắc và mùa hạ phía nam như thế nào, khí hậu chân thật có điểm bất đồng nhưng khí hậu chính trị thì vẫn giống nhau.
Vẻ mặt Diệp Thiên Nam vẫn bình tĩnh như cũ, tuy nhiên trong ánh mắt lại hàm chứa không ít điều, ông ta cố gắng duy trì thái độ trấn tĩnh, nhưng vẫn có một chút hoảng loạn. Hạ Tưởng liền biết, bước tiếp theo mà Diệp Thiên Nam mong chờ, có lẽ không được hiệu quả như ông ta muốn.
- Phó bí thư Diệp, có chuyện xin mời nói thẳng, có chỉ thị tinh thần xin mời truyền đạt.
Hạ Tưởng không nhiều không ít khách sáo nói một câu, hắn ngược lại muốn xem đến tột cùng, Diệp Thiên Nam còn có thể sử dụng kỹ xảo gì nữa.
Diệp Thiên Nam mỉm cười bi thương, trrong nụ cười còn hàm chứa rất nhiều nỗi cô đơn và bất đắc dĩ, nếu không phải Hạ Tưởng quá hiểu ông ta, không phải đã giao đấu không biết bao nhiêu lần, thì nụ cười vừa rồi, đủ để cho Hạ Tưởng phải mềm lòng.
- Bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương tan rã, đồng minh ở tỉnh Tương sụp đổ, Địa Bắc vất vả kiếm được hơn mười tỉ nhân dân tệ đều bị sung vào công quỹ, tôi thiếu một bước nữa có thể đạt được chiếc ghế Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến nhưng cũng bay đi mất. Chủ nhiệm Hạ, tôi cả đời đối mặt với không ít người, nhưng anh là thất bại đầu tiên của tôi từ khi tôi chìm nổi trong quan trường vài chục năm tới nay, hơn nữa còn là thảm bại, tôi nghĩ muốn hỏi một câu, vì sao?
Diệp Thiên Nam không phải đang chất vấn, cũng không phải nghi vấn, bên trong giọng điệu cũng không có chút nghi vấn nào, chí có bất đắc dĩ và bi thương, còn có không cam lòng. Hơn nữa ông ta cố ý xây dựng bầu không khí cô đơn và trầm thấp, khiến cho người ta khi nghe xong, cảm thấy giống như là một người lương thiện đang kêu gào.
Nếu người mà Diệp Thiên Nam đối mặt không phải Hạ Tưởng mà là Trịnh Thịnh, thì mấy câu nói vừa rồi đủ để khiến cho tâm tư Trịnh Thịnh bộn bề trăm mối, khó hạ được quyết định.
Chính trị, vốn chính là sân khấu biểu diễn của các nghệ thuật gia, có người đức nghệ song toàn, có người hai mặt, có người luôn quyết chí tiến thủ mà người lừa tình giả ý cũng có.
Hạ Tưởng đúng là thật khó hình dung Diệp Thiên Nam thuộc vào loại người nào, nếu như từ công chúng nhìn ra, thì Diệp Thiên Nam khẳng định đúng là đức nghệ song toàn.
- Tôi cũng không nói những lời khách sáo, cũng không nói đạo lý lớn gì. Phó bí thư Diệp, tôi chỉ muốn nói một câu, ở vị trí nào, thì làm việc của vị trí đó, xử lý theo sự việc chứ không xử lý theo con người.
Hạ Tưởng thản nhiên đáp lại, hắn nghĩ, Diệp Thiên Nam lấy danh nghĩa đến đón hắn là muốn cùng hắn nói chuyên thẳng thắn, có thể cũng chính là lần đối mặt đàm luận cuối cùng, là muốn lật ngửa ván bài.
- Thật hay cho một câu xử lý theo sự việc chứ không xử lý theo con người.
Diệp Thiên Nam khôi phục thái độ bình thường, liền mỉm cười một cách ý vị sâu xa và như là không sao cả,
- Xin hỏi Chủ nhiệm Hạ, nếu anh giữ chức Thị trưởng, Bí thư thành ủy, khi phải chủ trì công tác toàn diện của một thành phố, lúc phải đề bạt nhân sự và kiến thiết kinh tế, có thể chân chính làm được chuyện xử lý mọi việc theo công bằng hay không?
- Không làm được!
Hạ Tưởng trả lời rất kiên quyết.
- Chính trực và công bằng cũng chỉ là tương đối mà thôi, trên thế giới không có tuyệt đối chính trực và công bằng, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ tận hết khả năng, bảo đảm cho đại bộ phận nhân dân được công bằng và công chính. Hơn nữa, tôi có thể không cần suy nghĩ mà nói cho ông biết, về phần bổ nhiệm và đề bạt cán bộ, nói không chừng còn chỗ để suy xét, nhưng tuyệt đối sẽ không vì chuyện tư mà làm rối kỷ cương, sẽ không để tồn tại tình trạng tham ô, hối lộ.
Diệp Thiên Nam rốt cục cười lạnh:
- Chủ nhiệm Hạ không cần nói nữa, rất dứt khoát.
Hạ Tưởng cũng cười lạnh:
- Phó bí thư Diệp, lúc còn ở Tần Đường, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã triệt để biết kiểu cách của tôi, tôi nghĩ có một số việc, không cần tôi phải lặp lại.
Diệp Thiên Nam bị nói một câu, nét mặt hơi căng lên, nhưng sau đó lại rất nhanh khôi phục lại bình thường, cười:
- Tốt, tôi rất kính phục đạo đức tốt của Chủ nhiệm Hạ, hôm nay tôi gặp anh, cũng không phải để cùng anh cãi cọ cao thấp. Như lúc đầu tôi đã nói, tôi đến đây là để bàn điều kiện.
- Tôi chăm chú lắng nghe đây.
Hạ Tưởng dùng sức ngửa về phía sau, đặt hai tay sau đầu, tỏ ra rất thả lỏng và thoải mái.
Hạ Tưởng ngồi chung ở ghế sau cùng với Diệp Thiên Nam, theo lý, lấy thái độ tùy ý tự đắc của Hạ Tưởng hiện tại, đúng là biểu hiện không tôn trọng đối với Diệp Thiên Nam. Trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy bậc cao hơn mình, mặc dù không cần nhất mực cung kính, nhưng chí ít một chút lễ tiết cũng vẫn phải có.
Diệp Thiên Nam kẽ cau mày, dường như là ý thức được Hạ Tưởng thất lễ, nhưng trong chớp mắt lại làm bộ như không thấy, cũng buông lỏng người, nói:
- Vị trí Ủy viên thường vụ ở mấy thành phố cấp 3 ở tỉnh Tương còn vài chỗ trống, dựa theo quy củ là do tôi đề bạt…Chủ nhiệm Hạ ở tỉnh Yến có mấy người thuộc dòng chính hẳn là có thể lên tới cấp Phó giám đốc sở. Nhưng tuy nhiên, ở tỉnh Yến gần đây dường như không có chỗ trống.
Giỏi thật, có đủ thành ý, ngay cả dòng chính của hắn cũng nhắc tới rồi, Diệp Thiên Nam thật đúng là một nhân vật rất giỏi, ánh mắt trông xa, mọi việc đều có tính toán.
Hạ Tưởng im lặng cười, Từ Tử Kỳ, Chung Nghĩa Bình, Hồ Thư Dương, thậm chí ngay cả Bành Dũng vì chuyện lớn xảy ra ở huyện Nhân An mà bị điều từ Trưởng ban thư ký chính phủ sang làm Phó thị trưởng Đan Thành, nếu có thể đến nơi khác nhậm chức, thì đến tỉnh Tương đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy cũng là một ý kiến không tồi. Nhưng thứ nhât là cấp bậc Phó giám đốc sở muốn sang tỉnh khác nhậm chức cũng vẫn gặp khó khăn rất lớn, thứ hai đó là thứ mà Diệp Thiên Nam đưa tới đó là viên đạn bọc đường, Hạ Tưởng mà bị trúng chiêu, thì chắc hẳn không phải là Hạ Tưởng.
- Đa tạ ý tốt của Phó bí thư Diệp, tuy nhiên, tôi ngược lại tình nguyện để cho bọn họ tiếp tục ngồi ở vị trí cấp Cục rèn lyện thêm một thời gian nữa, đạt được nền móng tốt, mài dao không uổng công đốn củi.
Hạ Tưởng vô vị nói, một chút hứng thú đều không có.
- Chuyển sang tỉnh khác đúng là khó khăn không nhỏ, tuy nhiên, chỉ cần Chủ nhiệm Hạ gật đầu, mọi việc cụ thể đều đã có tôi phụ trách, không cần anh phải lo lắng.
Diệp Thiên Nam còn tưởng rằng có thể đả động Hạ Tưởng.
Đúng là, ai cũng có thân tín muốn cất nhắc, có dòng chính muốn bồi dưỡng, Diệp Thiên Nam trong lòng ngầm tính toán, nghe ngóng mọi nơi. Ông ta tìm ra được một bộ phận dòng chính của Hạ Tưởng, cũng ít nhiều giải thích được tính bao che khuyết điểm của Hạ Tưởng, liền nhận định ngay đám người Từ Tử Kỳ là điểm yếu của Hạ Tưởng.
Sau khi Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến, phe cánh của Hạ Tưởng thăng tiến đều rất chậm, Diệp Thiên Nam cho rằng đó là do lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng ở tỉnh Yến yếu đi. Sau khi tìm hiểu sâu hơn, mới hiểu được là do sau khi tỉnh Yến trải qua lần điều chỉnh nhân sự của Phạm Duệ Hằng, trên cơ bản vị trí các nơi đều được củng cố, không có chỗ trống thích hợp.
Cho dù Hạ Tưởng có cố gắng hết sức đi chăng nữa, thì nội trong 2, 3 năm tới cũng sẽ rất khó có thể sắp đặt cho thân tín của hắn tiến thêm một bước. Bởi vậy, Diệp Thiên Nam sắc bén ý thức được ông ta có điều kiện để trao đổi với Hạ Tưởng.
Khi Hạ Tưởng đang định trực tiếp từ chối đề nghị của Diệp Thiên Nam, điện thoại lại kêu lên, là Phó Tiên Phong gọi đến.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu với Diệp Thiên Nam, cũng không kiêng dè, nhận điện thoại:
- Xin chào Chủ tịch tỉnh Phó.
- Chủ nhiệm Hạ đã về chưa?
Giọng nói của Phó Tiên Phong hơi có chút hưng phấn.
- Tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với Thái Bình và Tự Phong xong, Thái Bình đề nghị, trong dịp Quốc khánh đến thành phố Yến hội họp một lần, hy vọng anh ra mặt mời Trưởng ban Ngô tham gia…
Bốn đại gia tộc phá lệ lần đầu tiên cùng nhau hội họp? Có sáng kiến, dưới tình hình trước mắt, bốn nhà gặp mặt thật có ý nghĩa rất sâu xa, Hạ Tưởng chú ý thấy Diệp Thiên Nam chớp mắt, sắc mặt biến đổi.
Không thay đổi mới là bất bình thường, Diệp Thiên Nam khẳng định có thể đoán được nguyên nhân bốn đại gia tộc gặp mặt, sợ là cũng nhằm vào ông ta ở trong đó.
Tuy nhiên, ngay trước mặt Diệp Thiên Nam, không thể nói rõ ràng được, Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Được, chốc nữa trở về tôi sẽ thông báo lại cho Trưởng ban Ngô, xem ông ấy có thể sắp xếp thời gian không.
Nói xong dừng lại nhưng sợ Phó Tiên Phong nói ra chuyện quan trọng, liền nói thêm:
- Đợi tôi về Tỉnh ủy rồi nói tiếp, hiện tại, tôi đang ngồi cùng xe với Phó bí thư Diệp…
Bên kia điện thoại im lặng khoảng chừng vài giây, sau đó lại truyền đến tiếng cười sang sảng của Phó Tiên Phong:
- Phó bí thư Diệp có hứng thú, chủ động ra sân bay đón anh sao? Ha ha, thay tôi chuyển lời tới Phó bí thư Diệp, lái xe phải chú ý an toàn, phải tuân thủ quy tắc giao thông.
Phó Tiên Phong một câu hai ý nghĩa, không phải có ý châm chọc, thần sắc Diệp Thiên Nam không đổi, sau khi Hạ Tưởng tắt điện thoại mới cười nhạt một tiếng:
- Chủ tịch tỉnh Phó đúng là một người tuyệt diệu.
- Chủ tịch tỉnh Phó là người có chuyện nói thẳng, làm việc hơi thiên về tình cảm.
Hạ Tưởng cũng đáp trả lại một câu.
Diệp Thiên Nam biết rõ ràng Hạ Tưởng ám chỉ điều gì, ông ta đương nhiên biết Phó Tiên Phong là tiểu nhân, nhưng cũng không cho rằng mình là ngụy quân tử…Không tiếp tục đáp lời Hạ Tưởng, ông ta không buông tha mà tiếp tục hỏi:
- Chủ nhiệm Hạ, đề nghị của tôi…anh nên suy nghĩ một chút.
- Tôi vẫn đang nghĩ.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu.
- Tôi đang nghĩ, Phó bí thư Diệp rốt cục muốn đạt được điều gì?
- Tôi nghĩ muốn đến vùng xa xôi tranh thủ cơ hội cống hiến vì đất nước, thực hiện quan niệm chính trị cúc cung tận tụy đến chết mới thôi của mình.
Diệp Thiên Nam giờ phút này cũng không quên tỏ ra vẻ chính trực, hào hùng.
Hạ Tưởng rốt cục nhếch miệng cười, bên trong nụ cười là vẻ châm chọc, hắn không còn hứng thú nói chuyện tiếp với Diệp Thiên Nam, chỉ chủ động giơ tay ra:
- Cảm ơn Phó bí thư Diệp đã tiếp tôi một đoạn đường, xin dừng xe lại, tôi cần đi xuống mua một vài thứ.
Vẻ mặt Diệp Thiên Nam cứng đờ, nhưng sau đó vẫn bắt tay Hạ Tưởng, bảo lái xe dừng xe lại, sau đó mới nói:
- Chúc Chủ nhiệm Hạ thuận buồm xuôi gió.
Hạ Tưởng xuống xe, vẫy tay với Diệp Thiên Nam:
- Chúc Phó bí thư Diệp có giấc mộng đẹp.
Sau khi ô tô rời đi, vẻ mặt Diệp Thiên Nam thoáng cái liền xấu tới cực điểm, mím môi, khinh miệt mà nói ra hai chữ:
- Kiêu ngạo, ngông cuồng.
Hạ Tưởng đứng ở bên đường, lấy khăn tay lau lau bàn tay đã bắt tay với Diệp Thiên Nam, sau đó nhẹ nhàng giơ lên, khăn tay liền rơi vào đống rác, hắn cũng nhẹ nhàng mà nói ba chữ:
- Vô liêm sỉ!
Thời điểm Hạ Tưởng trở lại Tỉnh ủy, Phó Tiên Phong và Trịnh Thịnh cũng đã chờ hắn từ lâu. Trong lúc hắn đi cùng với Diệp Thiên Nam, Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong cũng hoàn thành xong một cuộc đối thoại trực tiếp rõ ràng có ý nghĩa.
Trung ương chính thức thông báo Tỉnh ủy tỉnh Tương, đồng chí Diệp Thiên Nam đã không còn thích hợp đảm nhiệm chức Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tương. Sắp tới, sẽ rời khỏi tỉnh Tương, về việc chọn người tiếp nhận chức vụ, mời phía tỉnh Tương tiến cử hai người.
Về việc chọn lựa người tiến cử và đánh giá công tác của Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương, Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong đã đạt được nhất trí chưa từng có, quyết định cho Diệp Thiên Nam một phen kinh hỉ.
Ô tô ổn định chạy trên đường cao tốc đi sân bay, so với Thủ đô đang tràn ngập sắc thu, thì Tương Giang vẫn như cũ chan chứa sắc hạ. Chiếc xe Audi chuyên dụng của Diệp Thiên Nam đi thật sự rất êm, lái xe chăm chú nhìn đường, đối với cuộc nói chuyện của người đằng sau giả mắt điếc tai ngơ.
Điều một lái xe phải làm được đó là mắt điếc tai ngơ làm như không thấy và ngậm chặt miệng không được nói đến bất cứ chuyện gì của lãnh đạo, nếu như làm không được, thật xin lỗi, khẳng định sẽ không được tốt.
Diệp Thiên Nam ngay trước mặt lái xe, nói câu đầu tiên là muốn bàn điều kiện, chứng minh ông ta tuyệt đối tin tưởng lái xe.
Hạ Tưởng không để ý tới việc Diệp Thiên Nam đối với lái xe có tin tưởng hay không, cũng không thèm để ý vẻ mặt nghiêm túc và thâm trầm của Diệp Thiên Nam, hắn bình tĩnh ngồi ở phía sau, trên mặt hiện lên nét cười như có như không, ung dung, dường như chỉ đang đợi Diệp Thiên Nam nói điều kiện, cũng không có mong đợi gì thêm.
Không nhắc đến sự khác biệt về khí hậu giữa Nam và Bắc, tháng 9 ở Tương Giang, so với ở thủ đô còn thiếu một chút vẻ xơ xác, tiêu điều của mùa thu, hoàn toàn chìm trong vẻ rực rỡ, ấm áp của mùa hè. Tổ quốc mênh mông khiến cho người ta cảm thấy rõ ràng khoảng cách giữa đất bắc và trời nam. Nhưng mặc cho khoảng cách xa xôi giữa Tương Giang và Thủ đô, cũng không quản khác biệt giữa mùa thu phía bắc và mùa hạ phía nam như thế nào, khí hậu chân thật có điểm bất đồng nhưng khí hậu chính trị thì vẫn giống nhau.
Vẻ mặt Diệp Thiên Nam vẫn bình tĩnh như cũ, tuy nhiên trong ánh mắt lại hàm chứa không ít điều, ông ta cố gắng duy trì thái độ trấn tĩnh, nhưng vẫn có một chút hoảng loạn. Hạ Tưởng liền biết, bước tiếp theo mà Diệp Thiên Nam mong chờ, có lẽ không được hiệu quả như ông ta muốn.
- Phó bí thư Diệp, có chuyện xin mời nói thẳng, có chỉ thị tinh thần xin mời truyền đạt.
Hạ Tưởng không nhiều không ít khách sáo nói một câu, hắn ngược lại muốn xem đến tột cùng, Diệp Thiên Nam còn có thể sử dụng kỹ xảo gì nữa.
Diệp Thiên Nam mỉm cười bi thương, trrong nụ cười còn hàm chứa rất nhiều nỗi cô đơn và bất đắc dĩ, nếu không phải Hạ Tưởng quá hiểu ông ta, không phải đã giao đấu không biết bao nhiêu lần, thì nụ cười vừa rồi, đủ để cho Hạ Tưởng phải mềm lòng.
- Bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương tan rã, đồng minh ở tỉnh Tương sụp đổ, Địa Bắc vất vả kiếm được hơn mười tỉ nhân dân tệ đều bị sung vào công quỹ, tôi thiếu một bước nữa có thể đạt được chiếc ghế Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến nhưng cũng bay đi mất. Chủ nhiệm Hạ, tôi cả đời đối mặt với không ít người, nhưng anh là thất bại đầu tiên của tôi từ khi tôi chìm nổi trong quan trường vài chục năm tới nay, hơn nữa còn là thảm bại, tôi nghĩ muốn hỏi một câu, vì sao?
Diệp Thiên Nam không phải đang chất vấn, cũng không phải nghi vấn, bên trong giọng điệu cũng không có chút nghi vấn nào, chí có bất đắc dĩ và bi thương, còn có không cam lòng. Hơn nữa ông ta cố ý xây dựng bầu không khí cô đơn và trầm thấp, khiến cho người ta khi nghe xong, cảm thấy giống như là một người lương thiện đang kêu gào.
Nếu người mà Diệp Thiên Nam đối mặt không phải Hạ Tưởng mà là Trịnh Thịnh, thì mấy câu nói vừa rồi đủ để khiến cho tâm tư Trịnh Thịnh bộn bề trăm mối, khó hạ được quyết định.
Chính trị, vốn chính là sân khấu biểu diễn của các nghệ thuật gia, có người đức nghệ song toàn, có người hai mặt, có người luôn quyết chí tiến thủ mà người lừa tình giả ý cũng có.
Hạ Tưởng đúng là thật khó hình dung Diệp Thiên Nam thuộc vào loại người nào, nếu như từ công chúng nhìn ra, thì Diệp Thiên Nam khẳng định đúng là đức nghệ song toàn.
- Tôi cũng không nói những lời khách sáo, cũng không nói đạo lý lớn gì. Phó bí thư Diệp, tôi chỉ muốn nói một câu, ở vị trí nào, thì làm việc của vị trí đó, xử lý theo sự việc chứ không xử lý theo con người.
Hạ Tưởng thản nhiên đáp lại, hắn nghĩ, Diệp Thiên Nam lấy danh nghĩa đến đón hắn là muốn cùng hắn nói chuyên thẳng thắn, có thể cũng chính là lần đối mặt đàm luận cuối cùng, là muốn lật ngửa ván bài.
- Thật hay cho một câu xử lý theo sự việc chứ không xử lý theo con người.
Diệp Thiên Nam khôi phục thái độ bình thường, liền mỉm cười một cách ý vị sâu xa và như là không sao cả,
- Xin hỏi Chủ nhiệm Hạ, nếu anh giữ chức Thị trưởng, Bí thư thành ủy, khi phải chủ trì công tác toàn diện của một thành phố, lúc phải đề bạt nhân sự và kiến thiết kinh tế, có thể chân chính làm được chuyện xử lý mọi việc theo công bằng hay không?
- Không làm được!
Hạ Tưởng trả lời rất kiên quyết.
- Chính trực và công bằng cũng chỉ là tương đối mà thôi, trên thế giới không có tuyệt đối chính trực và công bằng, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ tận hết khả năng, bảo đảm cho đại bộ phận nhân dân được công bằng và công chính. Hơn nữa, tôi có thể không cần suy nghĩ mà nói cho ông biết, về phần bổ nhiệm và đề bạt cán bộ, nói không chừng còn chỗ để suy xét, nhưng tuyệt đối sẽ không vì chuyện tư mà làm rối kỷ cương, sẽ không để tồn tại tình trạng tham ô, hối lộ.
Diệp Thiên Nam rốt cục cười lạnh:
- Chủ nhiệm Hạ không cần nói nữa, rất dứt khoát.
Hạ Tưởng cũng cười lạnh:
- Phó bí thư Diệp, lúc còn ở Tần Đường, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã triệt để biết kiểu cách của tôi, tôi nghĩ có một số việc, không cần tôi phải lặp lại.
Diệp Thiên Nam bị nói một câu, nét mặt hơi căng lên, nhưng sau đó lại rất nhanh khôi phục lại bình thường, cười:
- Tốt, tôi rất kính phục đạo đức tốt của Chủ nhiệm Hạ, hôm nay tôi gặp anh, cũng không phải để cùng anh cãi cọ cao thấp. Như lúc đầu tôi đã nói, tôi đến đây là để bàn điều kiện.
- Tôi chăm chú lắng nghe đây.
Hạ Tưởng dùng sức ngửa về phía sau, đặt hai tay sau đầu, tỏ ra rất thả lỏng và thoải mái.
Hạ Tưởng ngồi chung ở ghế sau cùng với Diệp Thiên Nam, theo lý, lấy thái độ tùy ý tự đắc của Hạ Tưởng hiện tại, đúng là biểu hiện không tôn trọng đối với Diệp Thiên Nam. Trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy bậc cao hơn mình, mặc dù không cần nhất mực cung kính, nhưng chí ít một chút lễ tiết cũng vẫn phải có.
Diệp Thiên Nam kẽ cau mày, dường như là ý thức được Hạ Tưởng thất lễ, nhưng trong chớp mắt lại làm bộ như không thấy, cũng buông lỏng người, nói:
- Vị trí Ủy viên thường vụ ở mấy thành phố cấp 3 ở tỉnh Tương còn vài chỗ trống, dựa theo quy củ là do tôi đề bạt…Chủ nhiệm Hạ ở tỉnh Yến có mấy người thuộc dòng chính hẳn là có thể lên tới cấp Phó giám đốc sở. Nhưng tuy nhiên, ở tỉnh Yến gần đây dường như không có chỗ trống.
Giỏi thật, có đủ thành ý, ngay cả dòng chính của hắn cũng nhắc tới rồi, Diệp Thiên Nam thật đúng là một nhân vật rất giỏi, ánh mắt trông xa, mọi việc đều có tính toán.
Hạ Tưởng im lặng cười, Từ Tử Kỳ, Chung Nghĩa Bình, Hồ Thư Dương, thậm chí ngay cả Bành Dũng vì chuyện lớn xảy ra ở huyện Nhân An mà bị điều từ Trưởng ban thư ký chính phủ sang làm Phó thị trưởng Đan Thành, nếu có thể đến nơi khác nhậm chức, thì đến tỉnh Tương đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy cũng là một ý kiến không tồi. Nhưng thứ nhât là cấp bậc Phó giám đốc sở muốn sang tỉnh khác nhậm chức cũng vẫn gặp khó khăn rất lớn, thứ hai đó là thứ mà Diệp Thiên Nam đưa tới đó là viên đạn bọc đường, Hạ Tưởng mà bị trúng chiêu, thì chắc hẳn không phải là Hạ Tưởng.
- Đa tạ ý tốt của Phó bí thư Diệp, tuy nhiên, tôi ngược lại tình nguyện để cho bọn họ tiếp tục ngồi ở vị trí cấp Cục rèn lyện thêm một thời gian nữa, đạt được nền móng tốt, mài dao không uổng công đốn củi.
Hạ Tưởng vô vị nói, một chút hứng thú đều không có.
- Chuyển sang tỉnh khác đúng là khó khăn không nhỏ, tuy nhiên, chỉ cần Chủ nhiệm Hạ gật đầu, mọi việc cụ thể đều đã có tôi phụ trách, không cần anh phải lo lắng.
Diệp Thiên Nam còn tưởng rằng có thể đả động Hạ Tưởng.
Đúng là, ai cũng có thân tín muốn cất nhắc, có dòng chính muốn bồi dưỡng, Diệp Thiên Nam trong lòng ngầm tính toán, nghe ngóng mọi nơi. Ông ta tìm ra được một bộ phận dòng chính của Hạ Tưởng, cũng ít nhiều giải thích được tính bao che khuyết điểm của Hạ Tưởng, liền nhận định ngay đám người Từ Tử Kỳ là điểm yếu của Hạ Tưởng.
Sau khi Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến, phe cánh của Hạ Tưởng thăng tiến đều rất chậm, Diệp Thiên Nam cho rằng đó là do lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng ở tỉnh Yến yếu đi. Sau khi tìm hiểu sâu hơn, mới hiểu được là do sau khi tỉnh Yến trải qua lần điều chỉnh nhân sự của Phạm Duệ Hằng, trên cơ bản vị trí các nơi đều được củng cố, không có chỗ trống thích hợp.
Cho dù Hạ Tưởng có cố gắng hết sức đi chăng nữa, thì nội trong 2, 3 năm tới cũng sẽ rất khó có thể sắp đặt cho thân tín của hắn tiến thêm một bước. Bởi vậy, Diệp Thiên Nam sắc bén ý thức được ông ta có điều kiện để trao đổi với Hạ Tưởng.
Khi Hạ Tưởng đang định trực tiếp từ chối đề nghị của Diệp Thiên Nam, điện thoại lại kêu lên, là Phó Tiên Phong gọi đến.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu với Diệp Thiên Nam, cũng không kiêng dè, nhận điện thoại:
- Xin chào Chủ tịch tỉnh Phó.
- Chủ nhiệm Hạ đã về chưa?
Giọng nói của Phó Tiên Phong hơi có chút hưng phấn.
- Tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với Thái Bình và Tự Phong xong, Thái Bình đề nghị, trong dịp Quốc khánh đến thành phố Yến hội họp một lần, hy vọng anh ra mặt mời Trưởng ban Ngô tham gia…
Bốn đại gia tộc phá lệ lần đầu tiên cùng nhau hội họp? Có sáng kiến, dưới tình hình trước mắt, bốn nhà gặp mặt thật có ý nghĩa rất sâu xa, Hạ Tưởng chú ý thấy Diệp Thiên Nam chớp mắt, sắc mặt biến đổi.
Không thay đổi mới là bất bình thường, Diệp Thiên Nam khẳng định có thể đoán được nguyên nhân bốn đại gia tộc gặp mặt, sợ là cũng nhằm vào ông ta ở trong đó.
Tuy nhiên, ngay trước mặt Diệp Thiên Nam, không thể nói rõ ràng được, Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Được, chốc nữa trở về tôi sẽ thông báo lại cho Trưởng ban Ngô, xem ông ấy có thể sắp xếp thời gian không.
Nói xong dừng lại nhưng sợ Phó Tiên Phong nói ra chuyện quan trọng, liền nói thêm:
- Đợi tôi về Tỉnh ủy rồi nói tiếp, hiện tại, tôi đang ngồi cùng xe với Phó bí thư Diệp…
Bên kia điện thoại im lặng khoảng chừng vài giây, sau đó lại truyền đến tiếng cười sang sảng của Phó Tiên Phong:
- Phó bí thư Diệp có hứng thú, chủ động ra sân bay đón anh sao? Ha ha, thay tôi chuyển lời tới Phó bí thư Diệp, lái xe phải chú ý an toàn, phải tuân thủ quy tắc giao thông.
Phó Tiên Phong một câu hai ý nghĩa, không phải có ý châm chọc, thần sắc Diệp Thiên Nam không đổi, sau khi Hạ Tưởng tắt điện thoại mới cười nhạt một tiếng:
- Chủ tịch tỉnh Phó đúng là một người tuyệt diệu.
- Chủ tịch tỉnh Phó là người có chuyện nói thẳng, làm việc hơi thiên về tình cảm.
Hạ Tưởng cũng đáp trả lại một câu.
Diệp Thiên Nam biết rõ ràng Hạ Tưởng ám chỉ điều gì, ông ta đương nhiên biết Phó Tiên Phong là tiểu nhân, nhưng cũng không cho rằng mình là ngụy quân tử…Không tiếp tục đáp lời Hạ Tưởng, ông ta không buông tha mà tiếp tục hỏi:
- Chủ nhiệm Hạ, đề nghị của tôi…anh nên suy nghĩ một chút.
- Tôi vẫn đang nghĩ.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu.
- Tôi đang nghĩ, Phó bí thư Diệp rốt cục muốn đạt được điều gì?
- Tôi nghĩ muốn đến vùng xa xôi tranh thủ cơ hội cống hiến vì đất nước, thực hiện quan niệm chính trị cúc cung tận tụy đến chết mới thôi của mình.
Diệp Thiên Nam giờ phút này cũng không quên tỏ ra vẻ chính trực, hào hùng.
Hạ Tưởng rốt cục nhếch miệng cười, bên trong nụ cười là vẻ châm chọc, hắn không còn hứng thú nói chuyện tiếp với Diệp Thiên Nam, chỉ chủ động giơ tay ra:
- Cảm ơn Phó bí thư Diệp đã tiếp tôi một đoạn đường, xin dừng xe lại, tôi cần đi xuống mua một vài thứ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Vẻ mặt Diệp Thiên Nam cứng đờ, nhưng sau đó vẫn bắt tay Hạ Tưởng, bảo lái xe dừng xe lại, sau đó mới nói:
- Chúc Chủ nhiệm Hạ thuận buồm xuôi gió.
Hạ Tưởng xuống xe, vẫy tay với Diệp Thiên Nam:
- Chúc Phó bí thư Diệp có giấc mộng đẹp.
Sau khi ô tô rời đi, vẻ mặt Diệp Thiên Nam thoáng cái liền xấu tới cực điểm, mím môi, khinh miệt mà nói ra hai chữ:
- Kiêu ngạo, ngông cuồng.
Hạ Tưởng đứng ở bên đường, lấy khăn tay lau lau bàn tay đã bắt tay với Diệp Thiên Nam, sau đó nhẹ nhàng giơ lên, khăn tay liền rơi vào đống rác, hắn cũng nhẹ nhàng mà nói ba chữ:
- Vô liêm sỉ!
Thời điểm Hạ Tưởng trở lại Tỉnh ủy, Phó Tiên Phong và Trịnh Thịnh cũng đã chờ hắn từ lâu. Trong lúc hắn đi cùng với Diệp Thiên Nam, Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong cũng hoàn thành xong một cuộc đối thoại trực tiếp rõ ràng có ý nghĩa.
Trung ương chính thức thông báo Tỉnh ủy tỉnh Tương, đồng chí Diệp Thiên Nam đã không còn thích hợp đảm nhiệm chức Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tương. Sắp tới, sẽ rời khỏi tỉnh Tương, về việc chọn người tiếp nhận chức vụ, mời phía tỉnh Tương tiến cử hai người.
Về việc chọn lựa người tiến cử và đánh giá công tác của Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương, Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong đã đạt được nhất trí chưa từng có, quyết định cho Diệp Thiên Nam một phen kinh hỉ.