Hạ Tưởng lại không tự cảm thấy, hoàn toàn không cho rằng việc nhậm chức lần này là nhằm vào hắn, ngược lại còn thong thả ung dung mà chuẩn bị ăn lễ.
Lễ quốc khánh là một kỳ nghỉ lớn, một lần nghỉ là bảy ngày, tuy rằng thân là nhân vật đứng thứ tư của Tỉnh ủy, được bố trí trực ban, nhưng dù sao cũng là hệ thống Ủy ban kỷ luật độc lập, Hạ Tưởng năm nay muốn lười biếng trốn việc một lần, dù sao Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương đã đi rồi, Phó bí thư tỉnh ủy mới còn chưa đến nhậm chức, đang bước vào một khoản thời gian bình yên ngắn ngủi.
Bố trí trực ban của hệ thống ủy ban kỷ luật thì giao cho Ngũ Tiểu Toàn xử lý.
Ngũ Tiểu Toàn vốn dĩ được coi là người của Lâm Hoa Kiến, sau khi Lâm Hoa Kiến rớt đài, cô ta liền tỏ vẻ muốn dựa vào Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không tính chuyện trước kia, đề bạt cô ta lên đảm nhiệm chức Ủy viên Ủy ban Kỷ luật, Trưởng ban thư ký Ủy ban Kỷ luật.
Ngũ Tiểu Toàn sau khi đảm nhận chức Trưởng ban thư ký, đối với chỉ thị tinh thần của Hạ Tưởng, cô ta thật sự đã tiếp thu một cách triệt để, cũng thật sự làm theo một cách kiên quyết, khiến cho Hạ Tưởng rút ra một kết luận - có đôi khi cho dù là người của đối phương, cũng có khả năng do tình hình đưa đẩy mà trở thành người cho mình sử dụng.
Trong lúc bố trí hệ thống trực ban cho Ủy ban kỷ luật, ngày trực ban của Hạ Tưởng bị điều chỉnh đi một cách khéo léo, cũng đồng thời khiến Hạ Tưởng đối với việc Ngũ Tiểu Toàn hoàn toàn thấu hiểu ý đồ của hắn mà cảm thấy hơi hơi kinh ngạc, cũng càng khiến cho hắn quyết định kiên trì tiếp tục gầy dựng thân tín, trong đầu cũng dần dần hình thành một quan niệm về cách dùng người.
Càng đi lên cao, càng phải bỏ công sức cho việc dùng người.
Bởi vì lễ quốc khánh được nghỉ, việc đề cử nhân sự có liên quan đến tỉnh Trữ và tỉnh Thiểm liền bị hoãn lại. Tuy nhiên Trung ương đã chính thức tuyên bố ra bên ngoài, sẽ mở cuộc họp đại hội đại biểu toàn quốc của Đảng nhiệm kỳ thứ 17 lần thứ 3 vào ngày 9 tháng 10, chủ yếu là điều chỉnh việc bố trí công tác nông thôn và bộ phận nhân sự.
Cổ Thu Thật rốt cục tiếng tăm tới thì người cũng đến, mà theo sự điều động của Cổ Thu Thật, việc điều chỉnh nhân sự ở Hắc Liêu, tỉnh Yến và tỉnh Tây sẽ được thực hiện một cách thuận lợi, nếu như cộng thêm chút điều động nhân sự ở tỉnh Trữ và tỉnh Thiểm, một lần thay phiên cán bộ cấp bộ tỉnh mới, lại lần nữa thể hiện rõ bố cục tình hình chung và cuộc đọ sức chính trị của cấp trên.
Nghĩ cũng phải, chỉ có thời gian không đến hai năm, thời gian gấp rút, ai cũng muốn giành lấy vị trí có lợi cho mình. Bởi vì sau khi nhiệm kỳ mới của Trung ương Đảng và chính phủ lên nhậm chức, vì tính lâu dài của chính sách, vì quá độ một cách vững vàng, ít nhất trong thời gian từ một đến hai năm sẽ không điều động nhân sự với qui mô lớn, tất cả những nhân sự đã ấn định lại ở nhiệm kỳ trước, trên cơ bản hầu như là đã có được lợi ích trong tay.
Thế lực các bên đều muốn tranh thủ vạch ra phạm vị thế lực của mình trước khi thay đổi nhiệm kỳ, nếu không sau khi thay đổi nhiệm kỳ rồi, thì sẽ rất khó để giành lấy thành quả thắng lợi của người khác. Hơn nữa phạm vi thế lực của ai càng rộng lớn, thì người đó trong nhiệm kỳ mới của Trung ương Đảng và Quốc vụ viện, sẽ có được quyền lên tiếng và quyền quyết định càng lớn.
Lễ quốc khánh năm nay, sẽ có nhiều người qua lễ mà không yên, không chỉ Diệp Thiên Nam phó Bí thư Diệp là phải kết thúc trong ê chề, còn có hai ứng cử viên được đề cử làm Chủ tịch tỉnh ở hai tỉnh Trữ và tỉnh Thiểm. Diệp Thiên Nam đã là quá khứ, nhưng cuộc đọ sức chính trị vẫn đang tiếp diễn, cho dù không có Diệp Thiên Nam, cuộc tranh giành vị trí vàng Chủ tịch tỉnh của hai tỉnh, vẫn vô cùng kịch liệt như ngày nào.
Hạ Tưởng hơi có chút tiếc nuối, trước lúc Diệp Thiên Nam rời đi, hắn nên tiễn ông ta một đoạn, dù sao cũng từng là đồng nghiệp, cũng phải có chút biểu hiện mới đúng, chỉ là không nghĩ tới, Diệp Thiên Nam xưa nay là một người luôn điềm tĩnh và ung dung, đi thì đi, sao không hào phóng một chút, làm một trận tiễn đưa rình rang chứ?
Đương nhiên, cách nghĩ của Hạ Tưởng không phải là không có ác ý, hắn thậm chí còn suy đoán, cho dù Diệp Thiên Nam có muốn dày mặt ra mà trịnh trọng làm cuộc từ biệt này, nói không chừng cũng có không ít Ủy viên thường vụ sẽ không lộ mặt, người khác không nói, nhưng chính là Phó Tiên Phong thì có thể làm ra chuyện không nể mặt đó. Diệp Thiên Nam biết rõ ông ta cuối cùng khôn khéo quá thành dỡ, tiếng tăm ở tỉnh Tương bị quét sạch hết rồi. Dù thật sự có làm một cuộc tiễn đưa, nói không chừng còn thật sự mất mặt mất tới nhà bà ngoại luôn.
Nếu như ngay lần đầu tiên từ chức có được phê chuẩn, ông ta hiên ngang xoay người, từ biệt tỉnh Tương với một hình tượng của một nhà chính trị có trách nhiệm có nguyên tắc, nói không chừng còn thật sự gặt hái được danh tiếng thanh liêm nhất định. Hiện giờ chiêu thế thì dùng hết đồng thời còn lộ ra bản chất bộ mặt thật mà rời đi, hình tượng xuống dốc không phanh, ai sẽ còn có nửa phần tôn trọng đối với ông ta nữa chứ?
Có lẽ trong suy nghĩ của Diệp Thiên Nam, ít nhiều gì cũng có chút hổ thẹn, cảm giác hổ thẹn với phụ lão Giang Đông cũng không biết chừng. Tuy nhiên khả năng lớn hơn có thể là, Diệp Thiên Nam ôm hận mà đi, hơn nữa còn mơ tưởng có một ngày sẽ ngóc đầu trở lại.
Theo lời của những người biết chuyện, Diệp Thiên Nam đi suốt đêm về hướng Bắc đi lên Bắc Kinh, muốn tịnh dưỡng ở Bắc Kinh một thời gian, muốn qua một cuộc sống thoái ẩn một nửa. Không làm quan cả người nhẹ nhõm, có lẽ không có sự mệt mỏi bởi công việc, con người thật sự sẽ bình yên, nhưng trong lòng có được bình yên hay không thì không thể biết được.
Diệp Thiên Nam không phải là người trong Bắc Kinh, sau khi ở ẩn lại chọn cuộc sống ở Bắc Kinh, có thể thấy đồng chí Diệp Thiên Nam người lui nhưng lòng chưa lui, chí hướng vẫn rộng mở như cũ.
Diệp Thiên Nam sau này, và cả đại sự quốc gia tạm thời bỏ sang một bên, Hạ Tưởng hiện giờ chỉ nhớ nhà và thành phố Yến, trong thời gian lễ quốc khánh, hắn còn có rất nhiều việc phải lo, có rất nhiều bạn bè phải gặp.
Trên cơ bản thì công việc của tỉnh Tương đã tạm thời kết thúc, sự rời đi của Diệp Thiên Nam, vốn cũng không gây nên dao động gì nhiều, các hạng mục công tác của Ủy ban kỷ luật cũng ổn định mà nề nếp, bên phía Tỉnh Ủy cũng yên lòng yên dạ, uy danh của Trịnh Thịnh tăng mạnh, thế thăng chức của Phó Tiên Phong cũng không tồi, Phó bí thư Tỉnh Ủy mới phải qua lễ quốc khánh mới nhậm chức, còn có cả một thời kỳ dài đăng đẳng để dịu bớt xung đột.
Tuy rằng chỉ có bảy ngày, nhưng lý do nói là dài đăng đẳng, bởi vì bất kể là Trịnh Thịnh hay là Phó Tiên Phong, trong kỳ nghỉ quốc khánh này đều sẽ ở lại tỉnh Tương, nói một cách hay ho là trực ban và trông coi, trên thực tế thì là làm một cuộc bố trí sau cùng, muốn làm tiêu tan hết toàn bộ thế lực còn lại của Diệp Thiên Nam
Trịnh Thịnh muốn hoàn toàn khẳng định quyền uy số một, tránh tình trạng Phó bí thư Tỉnh ủy mới nhậm chức lại lần nữa thách thức địa vị của gã. Cái Phó Tiên Phong muốn là hoàn toàn thu nạp thế lực của Diệp Thiên Nam, không để cho Phó bí thư Tỉnh ủy mới đến sử dụng. Nhân vật số một số hai đều có suy tính riêng, nhưng lại làm ra cùng một việc, lợi dụng thời gian hòa hoãn xung đột cuối cùng này, ấn định cục thế lớn ở tỉnh Tương, không để người đến sau có được một tia cơ hội nào.
Phó bí thư Tỉnh ủy mới nhậm chức cũng thật không may mắn, nếu như đợi sau khi qua lễ hãy tuyên bố nhậm chức thì tốt biết bao, ít nhất có thể vừa tuyên bố là nhậm chức ngay, nhưng lại tuyên bố trước đêm nghỉ lễ, trừ khi là cố ý muốn để lại cái đuôi, chính là để gã lên nhậm chức thì không người để dùng không cơ hội để lấy ư?
Như vậy xem ra, tỉnh Tương, hình như cũng không hoan nghênh gã.
Trịnh Thịnh và Phó Tiên Tiên tăng cường việc bố trí sau cùng, Hạ Tưởng dường như không có gì xảy ra, cùng Tào Thù Lê tạm biệt Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong - Phó Tiên Phong hẹn sẽ đến thành phố Yến tụ họp, tuy nhiên phải đợi đến sáu hay bảy tây rồi, ông ta đợi điện thoại của Hạ Tưởng - bay về thành phố Yến.
Trong lúc máy bay đi xuyên qua đám mây, Tào Thù Lê ôm lấy cánh tay của Hạ Tưởng, đầu tựa vào bờ vai của hắn, thì thào nói:
- Đừng thấy anh có chút quyền có chút tiền, sau khi em theo anh rồi, anh rất ít khi ngồi máy bay cùng em, em đếm thử, lúc kết hôn đi du lịch có ngồi qua một lần, lại đến sau này hình như có một năm lúc đi du ngoạn ngồi qua một lần, rồi sau đó… thì là bây giờ rồi.
Hạ Tưởng xấu hổ, đích thật thời gian đi cùng với Tào Thù Lê không quá nhiều, thời điểm đi du lịch cùng cô ấy, thì lại càng ít. Không phải hắn lơ là vô tâm, cũng không phải hắn không muốn, mà là thật sự không có thời gian.
Vừa vào quan trường sâu như biển, thời gian đều cống hiến cho Đảng và Quốc gia, muốn vì nước vì dân làm một chút chuyện thực tế gì đó, đâu phải chỉ vài câu nói hùng hồn là có thể thực hiện được, phải bỏ ra tâm huyết và thời gian, thậm chí phải trả giá bằng mạng sống.
Cũng may, hắn cũng khá biết kiềm chế, không ăn uống quá mức, nếu không đã thành một trái tim đỏ hướng về mặt trời, tôi đem dạ dày cống hiến cho Đảng.
Hạ Tưởng vỗ vỗ đầu của Tào Thù Lê:
- Đợi khi anh về hưu rồi, sẽ cùng em ra ngoài bay khắp trời Nam đất Bắc, bay mãi không dừng.
Tào Thù Lê thùy mị vô cùng nói:
- Thôi đi, anh có lòng là được rồi, đợi khi chúng ta già rồi, chúng ta sẽ dọn đến ngoại ô mà ở, dựng một tòa nhà lớn, trước và sau nhà đều trồng cỏ.
- Lại nuôi một số gà vịt, còn không thì nuôi hai chú heo, lại trồng chút rau…
- Em không biết nuôi, cũng không biết trồng, hay là anh làm đi?
- Không thành vấn đề, anh xuất thân là nông dân, việc gì cũng biết, tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh. Nhưng trình độ của anh cùng lắm có thể trồng hai mẫu đất, nhiều hơn nữa, thì mệt đấy, tay chân già rồi, không làm được việc nặng đâu.
- Không sao, chúng ta nhiều người, chẳng phải nói với anh rồi sao, muốn dựng một căn nhà lớn, ít nhất cũng phải có mười mấy phòng.
- Cần nhiều phòng như vậy để làm gì, hai người ở, rộng quá rồi.
- Ai nói hai người vậy? Hiện giờ đã có bảy tám người rồi, với trình độ của anh, đến lúc già rồi, mười mấy phòng chắc chắn có thể lắp đầy hết, biết không, đừng quên, nhớ phải lấp phòng thường xuyên.
-…
Hạ tưởng không nói gì, thì ra căn nhà lớn mà cô bé Lê nói, còn cài cả mai phục bên trong, đúng là lòng dạ đàn bà như mây cao trên trời, cũng giống như những làn mây trên không hiện giờ, biến đổi đi biến đổi lại, khiến người ta mò không thấu.
Chỉ chốc lát sau, cô bé Lê có chút ghen tuông và hơi không cam tâm đã ngủ thiếp đi, tư thế ngủ say của cô thật thu hút người khác, lông mi dài dài cong lên, cong một cách tự nhiên, sóng mũi cao, đường cong khuôn mặt cũng rất hoàn mỹ, điều quan trọng nhất là, gió sương của năm tháng trôi qua như dao cắt, nhưng trên gương mặt cô lại rất ít để lại dấu tích, cô vẫn không khác gì so với cô bé Lê sôi nổi năm đó.
Chỉ cần cô ở bên cạnh hắn, trước sau cũng như đứa trẻ ỷ lại vào người lớn vậy, khiến Hạ Tưởng cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn khi được tin tưởng và dựa dẫm.
Cả đời của một người đàn ông, cần có một sự nghiệp đủ để nuôi sống gia đình, một người vợ nương tựa dìu dắt nhau, một đứa con ngoan ngoãn biết chuyện, mới được coi là trọn vẹn một đời.
Khi máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Thường Sơn, một luồng không khí mùa thu ập vào mặt, mới khiến cho Hạ Tưởng bừng tỉnh, phương Bắc tháng 10, đã là cuối thu rồi.
Sau khi xuống đất mở máy lên, mới nhận được vô số tin nhắn, có lời hỏi thăm của Lý Thấm và Tề Á Nam, có lời đề nghị đón máy bay của Tôn Hiện Vĩ và Thâm Lập Xuân, còn có báo cáo về việc bố trí các hạng mục của Bành Vân Phong, cũng có Chu Duệ Nhạc tha thiết chờ mong.
Tuy rằng thành phố Yến đã là mùa thu, nhưng vừa về thành phố Yến, vẫn khiến cho Hạ Tưởng cảm nhận được mùa xuân nồng nàn; Lý Thấm vốn dĩ muốn ra sân bay đón tiếp, Hạ Tưởng không đồng ý. Bởi vì hắn không muốn đả động quá nhiều người, chỉ để Tiêu Ngũ đến đón là được rồi. Không ngờ vừa mở máy mới biết, không chỉ Tiêu Ngũ, Chu Hổ đến, đám người Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân, Phùng Húc Quang, Bành Vân Phong, Trần Thiên Vũ vân vân cũng đến rồi, mười mấy chiếc xe hoành tráng, cũng hợp thành đoàn xe rồi.
Nhiệt tình, thật là quá nhiệt tình rồi, Hạ Tưởng không phải là người thích phô trương, nhưng lại thật sự không nhẫn tâm từ chối ý tốt của nhóm anh em, đích thật là sau khi rời khỏi tỉnh Yến, ít có cơ hội gặp mặt với nhóm thành viên chủ yếu, tình bạn hữu từng có và cả khoản thời gian vui vẻ cùng bên nhau, đích thật khiến người ta khó mà quên được.
Dù sao cũng là nhóm thành viên đầu tiên của hắn, cũng là những anh em trung thành nhất… Hạ Tưởng cũng khó tránh được xúc động.
Chỉ có điều vừa ra sân bay hắn đã kinh ngạc rồi, ngoài mười mấy chiếc xe hơi tạo thành đoàn xe có khí thế kinh người ra, còn có một người quen bất ngờ đang nhìn quanh hắn.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng không khỏi sửng sốt… Đàm Quốc Thụy sao cũng đến thế?
Hạ Tưởng lại không tự cảm thấy, hoàn toàn không cho rằng việc nhậm chức lần này là nhằm vào hắn, ngược lại còn thong thả ung dung mà chuẩn bị ăn lễ.
Lễ quốc khánh là một kỳ nghỉ lớn, một lần nghỉ là bảy ngày, tuy rằng thân là nhân vật đứng thứ tư của Tỉnh ủy, được bố trí trực ban, nhưng dù sao cũng là hệ thống Ủy ban kỷ luật độc lập, Hạ Tưởng năm nay muốn lười biếng trốn việc một lần, dù sao Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương đã đi rồi, Phó bí thư tỉnh ủy mới còn chưa đến nhậm chức, đang bước vào một khoản thời gian bình yên ngắn ngủi.
Bố trí trực ban của hệ thống ủy ban kỷ luật thì giao cho Ngũ Tiểu Toàn xử lý.
Ngũ Tiểu Toàn vốn dĩ được coi là người của Lâm Hoa Kiến, sau khi Lâm Hoa Kiến rớt đài, cô ta liền tỏ vẻ muốn dựa vào Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không tính chuyện trước kia, đề bạt cô ta lên đảm nhiệm chức Ủy viên Ủy ban Kỷ luật, Trưởng ban thư ký Ủy ban Kỷ luật.
Ngũ Tiểu Toàn sau khi đảm nhận chức Trưởng ban thư ký, đối với chỉ thị tinh thần của Hạ Tưởng, cô ta thật sự đã tiếp thu một cách triệt để, cũng thật sự làm theo một cách kiên quyết, khiến cho Hạ Tưởng rút ra một kết luận - có đôi khi cho dù là người của đối phương, cũng có khả năng do tình hình đưa đẩy mà trở thành người cho mình sử dụng.
Trong lúc bố trí hệ thống trực ban cho Ủy ban kỷ luật, ngày trực ban của Hạ Tưởng bị điều chỉnh đi một cách khéo léo, cũng đồng thời khiến Hạ Tưởng đối với việc Ngũ Tiểu Toàn hoàn toàn thấu hiểu ý đồ của hắn mà cảm thấy hơi hơi kinh ngạc, cũng càng khiến cho hắn quyết định kiên trì tiếp tục gầy dựng thân tín, trong đầu cũng dần dần hình thành một quan niệm về cách dùng người.
Càng đi lên cao, càng phải bỏ công sức cho việc dùng người.
Bởi vì lễ quốc khánh được nghỉ, việc đề cử nhân sự có liên quan đến tỉnh Trữ và tỉnh Thiểm liền bị hoãn lại. Tuy nhiên Trung ương đã chính thức tuyên bố ra bên ngoài, sẽ mở cuộc họp đại hội đại biểu toàn quốc của Đảng nhiệm kỳ thứ 17 lần thứ 3 vào ngày 9 tháng 10, chủ yếu là điều chỉnh việc bố trí công tác nông thôn và bộ phận nhân sự.
Cổ Thu Thật rốt cục tiếng tăm tới thì người cũng đến, mà theo sự điều động của Cổ Thu Thật, việc điều chỉnh nhân sự ở Hắc Liêu, tỉnh Yến và tỉnh Tây sẽ được thực hiện một cách thuận lợi, nếu như cộng thêm chút điều động nhân sự ở tỉnh Trữ và tỉnh Thiểm, một lần thay phiên cán bộ cấp bộ tỉnh mới, lại lần nữa thể hiện rõ bố cục tình hình chung và cuộc đọ sức chính trị của cấp trên.
Nghĩ cũng phải, chỉ có thời gian không đến hai năm, thời gian gấp rút, ai cũng muốn giành lấy vị trí có lợi cho mình. Bởi vì sau khi nhiệm kỳ mới của Trung ương Đảng và chính phủ lên nhậm chức, vì tính lâu dài của chính sách, vì quá độ một cách vững vàng, ít nhất trong thời gian từ một đến hai năm sẽ không điều động nhân sự với qui mô lớn, tất cả những nhân sự đã ấn định lại ở nhiệm kỳ trước, trên cơ bản hầu như là đã có được lợi ích trong tay.
Thế lực các bên đều muốn tranh thủ vạch ra phạm vị thế lực của mình trước khi thay đổi nhiệm kỳ, nếu không sau khi thay đổi nhiệm kỳ rồi, thì sẽ rất khó để giành lấy thành quả thắng lợi của người khác. Hơn nữa phạm vi thế lực của ai càng rộng lớn, thì người đó trong nhiệm kỳ mới của Trung ương Đảng và Quốc vụ viện, sẽ có được quyền lên tiếng và quyền quyết định càng lớn.
Lễ quốc khánh năm nay, sẽ có nhiều người qua lễ mà không yên, không chỉ Diệp Thiên Nam phó Bí thư Diệp là phải kết thúc trong ê chề, còn có hai ứng cử viên được đề cử làm Chủ tịch tỉnh ở hai tỉnh Trữ và tỉnh Thiểm. Diệp Thiên Nam đã là quá khứ, nhưng cuộc đọ sức chính trị vẫn đang tiếp diễn, cho dù không có Diệp Thiên Nam, cuộc tranh giành vị trí vàng Chủ tịch tỉnh của hai tỉnh, vẫn vô cùng kịch liệt như ngày nào.
Hạ Tưởng hơi có chút tiếc nuối, trước lúc Diệp Thiên Nam rời đi, hắn nên tiễn ông ta một đoạn, dù sao cũng từng là đồng nghiệp, cũng phải có chút biểu hiện mới đúng, chỉ là không nghĩ tới, Diệp Thiên Nam xưa nay là một người luôn điềm tĩnh và ung dung, đi thì đi, sao không hào phóng một chút, làm một trận tiễn đưa rình rang chứ?
Đương nhiên, cách nghĩ của Hạ Tưởng không phải là không có ác ý, hắn thậm chí còn suy đoán, cho dù Diệp Thiên Nam có muốn dày mặt ra mà trịnh trọng làm cuộc từ biệt này, nói không chừng cũng có không ít Ủy viên thường vụ sẽ không lộ mặt, người khác không nói, nhưng chính là Phó Tiên Phong thì có thể làm ra chuyện không nể mặt đó. Diệp Thiên Nam biết rõ ông ta cuối cùng khôn khéo quá thành dỡ, tiếng tăm ở tỉnh Tương bị quét sạch hết rồi. Dù thật sự có làm một cuộc tiễn đưa, nói không chừng còn thật sự mất mặt mất tới nhà bà ngoại luôn.
Nếu như ngay lần đầu tiên từ chức có được phê chuẩn, ông ta hiên ngang xoay người, từ biệt tỉnh Tương với một hình tượng của một nhà chính trị có trách nhiệm có nguyên tắc, nói không chừng còn thật sự gặt hái được danh tiếng thanh liêm nhất định. Hiện giờ chiêu thế thì dùng hết đồng thời còn lộ ra bản chất bộ mặt thật mà rời đi, hình tượng xuống dốc không phanh, ai sẽ còn có nửa phần tôn trọng đối với ông ta nữa chứ?
Có lẽ trong suy nghĩ của Diệp Thiên Nam, ít nhiều gì cũng có chút hổ thẹn, cảm giác hổ thẹn với phụ lão Giang Đông cũng không biết chừng. Tuy nhiên khả năng lớn hơn có thể là, Diệp Thiên Nam ôm hận mà đi, hơn nữa còn mơ tưởng có một ngày sẽ ngóc đầu trở lại.
Theo lời của những người biết chuyện, Diệp Thiên Nam đi suốt đêm về hướng Bắc đi lên Bắc Kinh, muốn tịnh dưỡng ở Bắc Kinh một thời gian, muốn qua một cuộc sống thoái ẩn một nửa. Không làm quan cả người nhẹ nhõm, có lẽ không có sự mệt mỏi bởi công việc, con người thật sự sẽ bình yên, nhưng trong lòng có được bình yên hay không thì không thể biết được.
Diệp Thiên Nam không phải là người trong Bắc Kinh, sau khi ở ẩn lại chọn cuộc sống ở Bắc Kinh, có thể thấy đồng chí Diệp Thiên Nam người lui nhưng lòng chưa lui, chí hướng vẫn rộng mở như cũ.
Diệp Thiên Nam sau này, và cả đại sự quốc gia tạm thời bỏ sang một bên, Hạ Tưởng hiện giờ chỉ nhớ nhà và thành phố Yến, trong thời gian lễ quốc khánh, hắn còn có rất nhiều việc phải lo, có rất nhiều bạn bè phải gặp.
Trên cơ bản thì công việc của tỉnh Tương đã tạm thời kết thúc, sự rời đi của Diệp Thiên Nam, vốn cũng không gây nên dao động gì nhiều, các hạng mục công tác của Ủy ban kỷ luật cũng ổn định mà nề nếp, bên phía Tỉnh Ủy cũng yên lòng yên dạ, uy danh của Trịnh Thịnh tăng mạnh, thế thăng chức của Phó Tiên Phong cũng không tồi, Phó bí thư Tỉnh Ủy mới phải qua lễ quốc khánh mới nhậm chức, còn có cả một thời kỳ dài đăng đẳng để dịu bớt xung đột.
Tuy rằng chỉ có bảy ngày, nhưng lý do nói là dài đăng đẳng, bởi vì bất kể là Trịnh Thịnh hay là Phó Tiên Phong, trong kỳ nghỉ quốc khánh này đều sẽ ở lại tỉnh Tương, nói một cách hay ho là trực ban và trông coi, trên thực tế thì là làm một cuộc bố trí sau cùng, muốn làm tiêu tan hết toàn bộ thế lực còn lại của Diệp Thiên Nam
Trịnh Thịnh muốn hoàn toàn khẳng định quyền uy số một, tránh tình trạng Phó bí thư Tỉnh ủy mới nhậm chức lại lần nữa thách thức địa vị của gã. Cái Phó Tiên Phong muốn là hoàn toàn thu nạp thế lực của Diệp Thiên Nam, không để cho Phó bí thư Tỉnh ủy mới đến sử dụng. Nhân vật số một số hai đều có suy tính riêng, nhưng lại làm ra cùng một việc, lợi dụng thời gian hòa hoãn xung đột cuối cùng này, ấn định cục thế lớn ở tỉnh Tương, không để người đến sau có được một tia cơ hội nào.
Phó bí thư Tỉnh ủy mới nhậm chức cũng thật không may mắn, nếu như đợi sau khi qua lễ hãy tuyên bố nhậm chức thì tốt biết bao, ít nhất có thể vừa tuyên bố là nhậm chức ngay, nhưng lại tuyên bố trước đêm nghỉ lễ, trừ khi là cố ý muốn để lại cái đuôi, chính là để gã lên nhậm chức thì không người để dùng không cơ hội để lấy ư?
Như vậy xem ra, tỉnh Tương, hình như cũng không hoan nghênh gã.
Trịnh Thịnh và Phó Tiên Tiên tăng cường việc bố trí sau cùng, Hạ Tưởng dường như không có gì xảy ra, cùng Tào Thù Lê tạm biệt Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong - Phó Tiên Phong hẹn sẽ đến thành phố Yến tụ họp, tuy nhiên phải đợi đến sáu hay bảy tây rồi, ông ta đợi điện thoại của Hạ Tưởng - bay về thành phố Yến.
Trong lúc máy bay đi xuyên qua đám mây, Tào Thù Lê ôm lấy cánh tay của Hạ Tưởng, đầu tựa vào bờ vai của hắn, thì thào nói:
- Đừng thấy anh có chút quyền có chút tiền, sau khi em theo anh rồi, anh rất ít khi ngồi máy bay cùng em, em đếm thử, lúc kết hôn đi du lịch có ngồi qua một lần, lại đến sau này hình như có một năm lúc đi du ngoạn ngồi qua một lần, rồi sau đó… thì là bây giờ rồi.
Hạ Tưởng xấu hổ, đích thật thời gian đi cùng với Tào Thù Lê không quá nhiều, thời điểm đi du lịch cùng cô ấy, thì lại càng ít. Không phải hắn lơ là vô tâm, cũng không phải hắn không muốn, mà là thật sự không có thời gian.
Vừa vào quan trường sâu như biển, thời gian đều cống hiến cho Đảng và Quốc gia, muốn vì nước vì dân làm một chút chuyện thực tế gì đó, đâu phải chỉ vài câu nói hùng hồn là có thể thực hiện được, phải bỏ ra tâm huyết và thời gian, thậm chí phải trả giá bằng mạng sống.
Cũng may, hắn cũng khá biết kiềm chế, không ăn uống quá mức, nếu không đã thành một trái tim đỏ hướng về mặt trời, tôi đem dạ dày cống hiến cho Đảng.
Hạ Tưởng vỗ vỗ đầu của Tào Thù Lê:
- Đợi khi anh về hưu rồi, sẽ cùng em ra ngoài bay khắp trời Nam đất Bắc, bay mãi không dừng.
Tào Thù Lê thùy mị vô cùng nói:
- Thôi đi, anh có lòng là được rồi, đợi khi chúng ta già rồi, chúng ta sẽ dọn đến ngoại ô mà ở, dựng một tòa nhà lớn, trước và sau nhà đều trồng cỏ.
- Lại nuôi một số gà vịt, còn không thì nuôi hai chú heo, lại trồng chút rau…
- Em không biết nuôi, cũng không biết trồng, hay là anh làm đi?
- Không thành vấn đề, anh xuất thân là nông dân, việc gì cũng biết, tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh. Nhưng trình độ của anh cùng lắm có thể trồng hai mẫu đất, nhiều hơn nữa, thì mệt đấy, tay chân già rồi, không làm được việc nặng đâu.
- Không sao, chúng ta nhiều người, chẳng phải nói với anh rồi sao, muốn dựng một căn nhà lớn, ít nhất cũng phải có mười mấy phòng.
- Cần nhiều phòng như vậy để làm gì, hai người ở, rộng quá rồi.
- Ai nói hai người vậy? Hiện giờ đã có bảy tám người rồi, với trình độ của anh, đến lúc già rồi, mười mấy phòng chắc chắn có thể lắp đầy hết, biết không, đừng quên, nhớ phải lấp phòng thường xuyên.
-…
Hạ tưởng không nói gì, thì ra căn nhà lớn mà cô bé Lê nói, còn cài cả mai phục bên trong, đúng là lòng dạ đàn bà như mây cao trên trời, cũng giống như những làn mây trên không hiện giờ, biến đổi đi biến đổi lại, khiến người ta mò không thấu. Nguồn:
Chỉ chốc lát sau, cô bé Lê có chút ghen tuông và hơi không cam tâm đã ngủ thiếp đi, tư thế ngủ say của cô thật thu hút người khác, lông mi dài dài cong lên, cong một cách tự nhiên, sóng mũi cao, đường cong khuôn mặt cũng rất hoàn mỹ, điều quan trọng nhất là, gió sương của năm tháng trôi qua như dao cắt, nhưng trên gương mặt cô lại rất ít để lại dấu tích, cô vẫn không khác gì so với cô bé Lê sôi nổi năm đó.
Chỉ cần cô ở bên cạnh hắn, trước sau cũng như đứa trẻ ỷ lại vào người lớn vậy, khiến Hạ Tưởng cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn khi được tin tưởng và dựa dẫm.
Cả đời của một người đàn ông, cần có một sự nghiệp đủ để nuôi sống gia đình, một người vợ nương tựa dìu dắt nhau, một đứa con ngoan ngoãn biết chuyện, mới được coi là trọn vẹn một đời.
Khi máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Thường Sơn, một luồng không khí mùa thu ập vào mặt, mới khiến cho Hạ Tưởng bừng tỉnh, phương Bắc tháng 10, đã là cuối thu rồi.
Sau khi xuống đất mở máy lên, mới nhận được vô số tin nhắn, có lời hỏi thăm của Lý Thấm và Tề Á Nam, có lời đề nghị đón máy bay của Tôn Hiện Vĩ và Thâm Lập Xuân, còn có báo cáo về việc bố trí các hạng mục của Bành Vân Phong, cũng có Chu Duệ Nhạc tha thiết chờ mong.
Tuy rằng thành phố Yến đã là mùa thu, nhưng vừa về thành phố Yến, vẫn khiến cho Hạ Tưởng cảm nhận được mùa xuân nồng nàn; Lý Thấm vốn dĩ muốn ra sân bay đón tiếp, Hạ Tưởng không đồng ý. Bởi vì hắn không muốn đả động quá nhiều người, chỉ để Tiêu Ngũ đến đón là được rồi. Không ngờ vừa mở máy mới biết, không chỉ Tiêu Ngũ, Chu Hổ đến, đám người Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân, Phùng Húc Quang, Bành Vân Phong, Trần Thiên Vũ vân vân cũng đến rồi, mười mấy chiếc xe hoành tráng, cũng hợp thành đoàn xe rồi.
Nhiệt tình, thật là quá nhiệt tình rồi, Hạ Tưởng không phải là người thích phô trương, nhưng lại thật sự không nhẫn tâm từ chối ý tốt của nhóm anh em, đích thật là sau khi rời khỏi tỉnh Yến, ít có cơ hội gặp mặt với nhóm thành viên chủ yếu, tình bạn hữu từng có và cả khoản thời gian vui vẻ cùng bên nhau, đích thật khiến người ta khó mà quên được.
Dù sao cũng là nhóm thành viên đầu tiên của hắn, cũng là những anh em trung thành nhất… Hạ Tưởng cũng khó tránh được xúc động.
Chỉ có điều vừa ra sân bay hắn đã kinh ngạc rồi, ngoài mười mấy chiếc xe hơi tạo thành đoàn xe có khí thế kinh người ra, còn có một người quen bất ngờ đang nhìn quanh hắn.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng không khỏi sửng sốt… Đàm Quốc Thụy sao cũng đến thế?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hạ Tưởng lại không tự cảm thấy, hoàn toàn không cho rằng việc nhậm chức lần này là nhằm vào hắn, ngược lại còn thong thả ung dung mà chuẩn bị ăn lễ.
Lễ quốc khánh là một kỳ nghỉ lớn, một lần nghỉ là bảy ngày, tuy rằng thân là nhân vật đứng thứ tư của Tỉnh ủy, được bố trí trực ban, nhưng dù sao cũng là hệ thống Ủy ban kỷ luật độc lập, Hạ Tưởng năm nay muốn lười biếng trốn việc một lần, dù sao Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương đã đi rồi, Phó bí thư tỉnh ủy mới còn chưa đến nhậm chức, đang bước vào một khoản thời gian bình yên ngắn ngủi.
Bố trí trực ban của hệ thống ủy ban kỷ luật thì giao cho Ngũ Tiểu Toàn xử lý.
Ngũ Tiểu Toàn vốn dĩ được coi là người của Lâm Hoa Kiến, sau khi Lâm Hoa Kiến rớt đài, cô ta liền tỏ vẻ muốn dựa vào Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không tính chuyện trước kia, đề bạt cô ta lên đảm nhiệm chức Ủy viên Ủy ban Kỷ luật, Trưởng ban thư ký Ủy ban Kỷ luật.
Ngũ Tiểu Toàn sau khi đảm nhận chức Trưởng ban thư ký, đối với chỉ thị tinh thần của Hạ Tưởng, cô ta thật sự đã tiếp thu một cách triệt để, cũng thật sự làm theo một cách kiên quyết, khiến cho Hạ Tưởng rút ra một kết luận - có đôi khi cho dù là người của đối phương, cũng có khả năng do tình hình đưa đẩy mà trở thành người cho mình sử dụng.
Trong lúc bố trí hệ thống trực ban cho Ủy ban kỷ luật, ngày trực ban của Hạ Tưởng bị điều chỉnh đi một cách khéo léo, cũng đồng thời khiến Hạ Tưởng đối với việc Ngũ Tiểu Toàn hoàn toàn thấu hiểu ý đồ của hắn mà cảm thấy hơi hơi kinh ngạc, cũng càng khiến cho hắn quyết định kiên trì tiếp tục gầy dựng thân tín, trong đầu cũng dần dần hình thành một quan niệm về cách dùng người.
Càng đi lên cao, càng phải bỏ công sức cho việc dùng người.
Bởi vì lễ quốc khánh được nghỉ, việc đề cử nhân sự có liên quan đến tỉnh Trữ và tỉnh Thiểm liền bị hoãn lại. Tuy nhiên Trung ương đã chính thức tuyên bố ra bên ngoài, sẽ mở cuộc họp đại hội đại biểu toàn quốc của Đảng nhiệm kỳ thứ 17 lần thứ 3 vào ngày 9 tháng 10, chủ yếu là điều chỉnh việc bố trí công tác nông thôn và bộ phận nhân sự.
Cổ Thu Thật rốt cục tiếng tăm tới thì người cũng đến, mà theo sự điều động của Cổ Thu Thật, việc điều chỉnh nhân sự ở Hắc Liêu, tỉnh Yến và tỉnh Tây sẽ được thực hiện một cách thuận lợi, nếu như cộng thêm chút điều động nhân sự ở tỉnh Trữ và tỉnh Thiểm, một lần thay phiên cán bộ cấp bộ tỉnh mới, lại lần nữa thể hiện rõ bố cục tình hình chung và cuộc đọ sức chính trị của cấp trên.
Nghĩ cũng phải, chỉ có thời gian không đến hai năm, thời gian gấp rút, ai cũng muốn giành lấy vị trí có lợi cho mình. Bởi vì sau khi nhiệm kỳ mới của Trung ương Đảng và chính phủ lên nhậm chức, vì tính lâu dài của chính sách, vì quá độ một cách vững vàng, ít nhất trong thời gian từ một đến hai năm sẽ không điều động nhân sự với qui mô lớn, tất cả những nhân sự đã ấn định lại ở nhiệm kỳ trước, trên cơ bản hầu như là đã có được lợi ích trong tay.
Thế lực các bên đều muốn tranh thủ vạch ra phạm vị thế lực của mình trước khi thay đổi nhiệm kỳ, nếu không sau khi thay đổi nhiệm kỳ rồi, thì sẽ rất khó để giành lấy thành quả thắng lợi của người khác. Hơn nữa phạm vi thế lực của ai càng rộng lớn, thì người đó trong nhiệm kỳ mới của Trung ương Đảng và Quốc vụ viện, sẽ có được quyền lên tiếng và quyền quyết định càng lớn.
Lễ quốc khánh năm nay, sẽ có nhiều người qua lễ mà không yên, không chỉ Diệp Thiên Nam phó Bí thư Diệp là phải kết thúc trong ê chề, còn có hai ứng cử viên được đề cử làm Chủ tịch tỉnh ở hai tỉnh Trữ và tỉnh Thiểm. Diệp Thiên Nam đã là quá khứ, nhưng cuộc đọ sức chính trị vẫn đang tiếp diễn, cho dù không có Diệp Thiên Nam, cuộc tranh giành vị trí vàng Chủ tịch tỉnh của hai tỉnh, vẫn vô cùng kịch liệt như ngày nào.
Hạ Tưởng hơi có chút tiếc nuối, trước lúc Diệp Thiên Nam rời đi, hắn nên tiễn ông ta một đoạn, dù sao cũng từng là đồng nghiệp, cũng phải có chút biểu hiện mới đúng, chỉ là không nghĩ tới, Diệp Thiên Nam xưa nay là một người luôn điềm tĩnh và ung dung, đi thì đi, sao không hào phóng một chút, làm một trận tiễn đưa rình rang chứ?
Đương nhiên, cách nghĩ của Hạ Tưởng không phải là không có ác ý, hắn thậm chí còn suy đoán, cho dù Diệp Thiên Nam có muốn dày mặt ra mà trịnh trọng làm cuộc từ biệt này, nói không chừng cũng có không ít Ủy viên thường vụ sẽ không lộ mặt, người khác không nói, nhưng chính là Phó Tiên Phong thì có thể làm ra chuyện không nể mặt đó. Diệp Thiên Nam biết rõ ông ta cuối cùng khôn khéo quá thành dỡ, tiếng tăm ở tỉnh Tương bị quét sạch hết rồi. Dù thật sự có làm một cuộc tiễn đưa, nói không chừng còn thật sự mất mặt mất tới nhà bà ngoại luôn.
Nếu như ngay lần đầu tiên từ chức có được phê chuẩn, ông ta hiên ngang xoay người, từ biệt tỉnh Tương với một hình tượng của một nhà chính trị có trách nhiệm có nguyên tắc, nói không chừng còn thật sự gặt hái được danh tiếng thanh liêm nhất định. Hiện giờ chiêu thế thì dùng hết đồng thời còn lộ ra bản chất bộ mặt thật mà rời đi, hình tượng xuống dốc không phanh, ai sẽ còn có nửa phần tôn trọng đối với ông ta nữa chứ?
Có lẽ trong suy nghĩ của Diệp Thiên Nam, ít nhiều gì cũng có chút hổ thẹn, cảm giác hổ thẹn với phụ lão Giang Đông cũng không biết chừng. Tuy nhiên khả năng lớn hơn có thể là, Diệp Thiên Nam ôm hận mà đi, hơn nữa còn mơ tưởng có một ngày sẽ ngóc đầu trở lại.
Theo lời của những người biết chuyện, Diệp Thiên Nam đi suốt đêm về hướng Bắc đi lên Bắc Kinh, muốn tịnh dưỡng ở Bắc Kinh một thời gian, muốn qua một cuộc sống thoái ẩn một nửa. Không làm quan cả người nhẹ nhõm, có lẽ không có sự mệt mỏi bởi công việc, con người thật sự sẽ bình yên, nhưng trong lòng có được bình yên hay không thì không thể biết được.
Diệp Thiên Nam không phải là người trong Bắc Kinh, sau khi ở ẩn lại chọn cuộc sống ở Bắc Kinh, có thể thấy đồng chí Diệp Thiên Nam người lui nhưng lòng chưa lui, chí hướng vẫn rộng mở như cũ.
Diệp Thiên Nam sau này, và cả đại sự quốc gia tạm thời bỏ sang một bên, Hạ Tưởng hiện giờ chỉ nhớ nhà và thành phố Yến, trong thời gian lễ quốc khánh, hắn còn có rất nhiều việc phải lo, có rất nhiều bạn bè phải gặp.
Trên cơ bản thì công việc của tỉnh Tương đã tạm thời kết thúc, sự rời đi của Diệp Thiên Nam, vốn cũng không gây nên dao động gì nhiều, các hạng mục công tác của Ủy ban kỷ luật cũng ổn định mà nề nếp, bên phía Tỉnh Ủy cũng yên lòng yên dạ, uy danh của Trịnh Thịnh tăng mạnh, thế thăng chức của Phó Tiên Phong cũng không tồi, Phó bí thư Tỉnh Ủy mới phải qua lễ quốc khánh mới nhậm chức, còn có cả một thời kỳ dài đăng đẳng để dịu bớt xung đột.
Tuy rằng chỉ có bảy ngày, nhưng lý do nói là dài đăng đẳng, bởi vì bất kể là Trịnh Thịnh hay là Phó Tiên Phong, trong kỳ nghỉ quốc khánh này đều sẽ ở lại tỉnh Tương, nói một cách hay ho là trực ban và trông coi, trên thực tế thì là làm một cuộc bố trí sau cùng, muốn làm tiêu tan hết toàn bộ thế lực còn lại của Diệp Thiên Nam
Trịnh Thịnh muốn hoàn toàn khẳng định quyền uy số một, tránh tình trạng Phó bí thư Tỉnh ủy mới nhậm chức lại lần nữa thách thức địa vị của gã. Cái Phó Tiên Phong muốn là hoàn toàn thu nạp thế lực của Diệp Thiên Nam, không để cho Phó bí thư Tỉnh ủy mới đến sử dụng. Nhân vật số một số hai đều có suy tính riêng, nhưng lại làm ra cùng một việc, lợi dụng thời gian hòa hoãn xung đột cuối cùng này, ấn định cục thế lớn ở tỉnh Tương, không để người đến sau có được một tia cơ hội nào.
Phó bí thư Tỉnh ủy mới nhậm chức cũng thật không may mắn, nếu như đợi sau khi qua lễ hãy tuyên bố nhậm chức thì tốt biết bao, ít nhất có thể vừa tuyên bố là nhậm chức ngay, nhưng lại tuyên bố trước đêm nghỉ lễ, trừ khi là cố ý muốn để lại cái đuôi, chính là để gã lên nhậm chức thì không người để dùng không cơ hội để lấy ư?
Như vậy xem ra, tỉnh Tương, hình như cũng không hoan nghênh gã.
Trịnh Thịnh và Phó Tiên Tiên tăng cường việc bố trí sau cùng, Hạ Tưởng dường như không có gì xảy ra, cùng Tào Thù Lê tạm biệt Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong - Phó Tiên Phong hẹn sẽ đến thành phố Yến tụ họp, tuy nhiên phải đợi đến sáu hay bảy tây rồi, ông ta đợi điện thoại của Hạ Tưởng - bay về thành phố Yến.
Trong lúc máy bay đi xuyên qua đám mây, Tào Thù Lê ôm lấy cánh tay của Hạ Tưởng, đầu tựa vào bờ vai của hắn, thì thào nói:
- Đừng thấy anh có chút quyền có chút tiền, sau khi em theo anh rồi, anh rất ít khi ngồi máy bay cùng em, em đếm thử, lúc kết hôn đi du lịch có ngồi qua một lần, lại đến sau này hình như có một năm lúc đi du ngoạn ngồi qua một lần, rồi sau đó… thì là bây giờ rồi.
Hạ Tưởng xấu hổ, đích thật thời gian đi cùng với Tào Thù Lê không quá nhiều, thời điểm đi du lịch cùng cô ấy, thì lại càng ít. Không phải hắn lơ là vô tâm, cũng không phải hắn không muốn, mà là thật sự không có thời gian.
Vừa vào quan trường sâu như biển, thời gian đều cống hiến cho Đảng và Quốc gia, muốn vì nước vì dân làm một chút chuyện thực tế gì đó, đâu phải chỉ vài câu nói hùng hồn là có thể thực hiện được, phải bỏ ra tâm huyết và thời gian, thậm chí phải trả giá bằng mạng sống.
Cũng may, hắn cũng khá biết kiềm chế, không ăn uống quá mức, nếu không đã thành một trái tim đỏ hướng về mặt trời, tôi đem dạ dày cống hiến cho Đảng.
Hạ Tưởng vỗ vỗ đầu của Tào Thù Lê:
- Đợi khi anh về hưu rồi, sẽ cùng em ra ngoài bay khắp trời Nam đất Bắc, bay mãi không dừng.
Tào Thù Lê thùy mị vô cùng nói:
- Thôi đi, anh có lòng là được rồi, đợi khi chúng ta già rồi, chúng ta sẽ dọn đến ngoại ô mà ở, dựng một tòa nhà lớn, trước và sau nhà đều trồng cỏ.
- Lại nuôi một số gà vịt, còn không thì nuôi hai chú heo, lại trồng chút rau…
- Em không biết nuôi, cũng không biết trồng, hay là anh làm đi?
- Không thành vấn đề, anh xuất thân là nông dân, việc gì cũng biết, tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh. Nhưng trình độ của anh cùng lắm có thể trồng hai mẫu đất, nhiều hơn nữa, thì mệt đấy, tay chân già rồi, không làm được việc nặng đâu.
- Không sao, chúng ta nhiều người, chẳng phải nói với anh rồi sao, muốn dựng một căn nhà lớn, ít nhất cũng phải có mười mấy phòng.
- Cần nhiều phòng như vậy để làm gì, hai người ở, rộng quá rồi.
- Ai nói hai người vậy? Hiện giờ đã có bảy tám người rồi, với trình độ của anh, đến lúc già rồi, mười mấy phòng chắc chắn có thể lắp đầy hết, biết không, đừng quên, nhớ phải lấp phòng thường xuyên.
-…
Hạ tưởng không nói gì, thì ra căn nhà lớn mà cô bé Lê nói, còn cài cả mai phục bên trong, đúng là lòng dạ đàn bà như mây cao trên trời, cũng giống như những làn mây trên không hiện giờ, biến đổi đi biến đổi lại, khiến người ta mò không thấu.
Chỉ chốc lát sau, cô bé Lê có chút ghen tuông và hơi không cam tâm đã ngủ thiếp đi, tư thế ngủ say của cô thật thu hút người khác, lông mi dài dài cong lên, cong một cách tự nhiên, sóng mũi cao, đường cong khuôn mặt cũng rất hoàn mỹ, điều quan trọng nhất là, gió sương của năm tháng trôi qua như dao cắt, nhưng trên gương mặt cô lại rất ít để lại dấu tích, cô vẫn không khác gì so với cô bé Lê sôi nổi năm đó.
Chỉ cần cô ở bên cạnh hắn, trước sau cũng như đứa trẻ ỷ lại vào người lớn vậy, khiến Hạ Tưởng cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn khi được tin tưởng và dựa dẫm.
Cả đời của một người đàn ông, cần có một sự nghiệp đủ để nuôi sống gia đình, một người vợ nương tựa dìu dắt nhau, một đứa con ngoan ngoãn biết chuyện, mới được coi là trọn vẹn một đời.
Khi máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Thường Sơn, một luồng không khí mùa thu ập vào mặt, mới khiến cho Hạ Tưởng bừng tỉnh, phương Bắc tháng 10, đã là cuối thu rồi.
Sau khi xuống đất mở máy lên, mới nhận được vô số tin nhắn, có lời hỏi thăm của Lý Thấm và Tề Á Nam, có lời đề nghị đón máy bay của Tôn Hiện Vĩ và Thâm Lập Xuân, còn có báo cáo về việc bố trí các hạng mục của Bành Vân Phong, cũng có Chu Duệ Nhạc tha thiết chờ mong.
Tuy rằng thành phố Yến đã là mùa thu, nhưng vừa về thành phố Yến, vẫn khiến cho Hạ Tưởng cảm nhận được mùa xuân nồng nàn; Lý Thấm vốn dĩ muốn ra sân bay đón tiếp, Hạ Tưởng không đồng ý. Bởi vì hắn không muốn đả động quá nhiều người, chỉ để Tiêu Ngũ đến đón là được rồi. Không ngờ vừa mở máy mới biết, không chỉ Tiêu Ngũ, Chu Hổ đến, đám người Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân, Phùng Húc Quang, Bành Vân Phong, Trần Thiên Vũ vân vân cũng đến rồi, mười mấy chiếc xe hoành tráng, cũng hợp thành đoàn xe rồi.
Nhiệt tình, thật là quá nhiệt tình rồi, Hạ Tưởng không phải là người thích phô trương, nhưng lại thật sự không nhẫn tâm từ chối ý tốt của nhóm anh em, đích thật là sau khi rời khỏi tỉnh Yến, ít có cơ hội gặp mặt với nhóm thành viên chủ yếu, tình bạn hữu từng có và cả khoản thời gian vui vẻ cùng bên nhau, đích thật khiến người ta khó mà quên được.
Dù sao cũng là nhóm thành viên đầu tiên của hắn, cũng là những anh em trung thành nhất… Hạ Tưởng cũng khó tránh được xúc động.
Chỉ có điều vừa ra sân bay hắn đã kinh ngạc rồi, ngoài mười mấy chiếc xe hơi tạo thành đoàn xe có khí thế kinh người ra, còn có một người quen bất ngờ đang nhìn quanh hắn.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng không khỏi sửng sốt… Đàm Quốc Thụy sao cũng đến thế?