Tỉnh Yến sau khi Cao Tấn Chu thuận lợi tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh, Đàm Quốc Thụy cũng thuận thế mà lên, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, xếp hạng thứ bảy ở Tỉnh ủy.
Trải qua vài năm cố gắng, Đàm Quốc Thụy rốt cục đứng vững vàng tại tỉnh Yến, và có dấu hiệu sắp phù chính, anh ta cũng chí hướng được thực hiện mà thấy hài lòng, chờ sau khi Phạm Duệ Hằng lui ra, Cao Tấn Chu chuyển đến Văn phòng Tỉnh ủy, anh ta có thể thuận theo Lý Thành Chương chủ trì mọi mặt công tác ở tỉnh.
Không ngờ giữa ảo tưởng và sự thật, cuối cùng luôn ngoài ý muốn, luôn luôn có một cái hào rộng không thể vượt qua. Ngay lúc đó, Đàm Quốc Thụy còn tưởng rằng anh ta có cơ hội phù chính, chẳng dè anh ta lại thật sự không có cách nào tiến sát lại chiếc ghế Chủ tịch tỉnh của tỉnh Yến.
Một đả kích đã ập xuống khiến Đàm Quốc Thụy thiếu chút nữa không gượng dậy nổi, bởi vì anh ta đối với lần phù chính này đã kỳ vọng rất cao, hơn nữa sau lưng cũng đã bỏ rất nhiều tâm huyết.
Sắp thành lại bại, khiến cho Đàm Quốc Thụy gần như không thể tiếp nhận được sự thật!
Đàm Quốc Thụy tại tỉnh Yến đã vạch kế hoạch quá lâu, đối với chiếc ghế Chủ tịch tỉnh Yến đã thèm nhỏ dãi từ lâu, vừa nghe thấy Thủ tướng có khả năng đề bạt Diệp Thiên Nam lên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh của tỉnh Yến, anh ta gần như muốn điên lên. Rõ ràng trung ương có người đã đáp ứng anh ta, sắp tới sẽ giúp anh ta phù chính tại tỉnh Yến, sao lại thành Diệp Thiên Nam?
Sao lại không phải là anh ta!
Đàm Quốc Thụy dưới cơn thịnh nộ, đã làm một việc rất kích động, rất liều lĩnh, trực tiếp gọi điện thoại đến thủ đô, hướng Thủ tướng đưa ra nghi vấn và không giải thích được.
Đàm Quốc Thụy tuy rằng không phải là dòng chính của Thủ tướng, nhưng quan hệ với Thủ tướng thường cũng không tồi, hơn nữa trước kia cũng đã trưng cầu ý kiến hậu trường, sau khi được đồng ý ngầm, mới dám hướng Thủ tướng mở miệng. Đương nhiên, giọng điệu uyển chuyển, thái độ khiêm tốn, tỏ rõ thái độ mà một cấp dưới nên có.
Thủ tướng đối với sự khó hiểu và nghi vấn của Đàm Quốc Thụy không hề có chút không kiên nhẫn hay không vui, ngược lại vô cùng kiên nhẫn giải thích với anh ta, cũng nói đã thảo luận qua, cho rằng việc anh ta đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh của tỉnh Ninh hoặc tỉnh Thiểm cũng có lợi cho sự phát triển sau này.
Sự thương nghị theo như lời Thủ tướng vừa trao đổi, chẳng lẽ là kết quả cùng thương định với hậu trường của ông ta? Sự tức giận trong lòng Đàm Quốc Thụy nhanh chóng biến mất, dù sao lấy địa vị của Thủ tướng, mà kiên nhẫn cẩn thận giải thích như vậy, coi như là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, cho dù trên thực tế ong cảm nhận của tanh ta, đối với Thủ tướng cũng không có xem trọng gì.
Sau khi Đàm Quốc Thụy nhiều lần cùng hậu trường liên lạc, cũng thu được chỉ thị tương tự, lần sau đề danh Chủ tịch tỉnh của tỉnh Ninh và tỉnh Thiểm, sẽ cho anh ta một cơ hội trọng đại—— cố ý nhấn mạnh từ trọng đại, khiến cho tim anh ta đập nhanh hơn, hơi thở cũng tăng thêm, biết chịu khổ và chờ đợi thì cơ hội rốt cục sẽ đến.
Tuy rằng tỉnh Ninh và tỉnh Thiểm so sánh với tỉnh Yến chưa chắc tốt hơn, nhưng dù sao có thể bước chân vào Bộ trưởng, cũng là cơ hội mấy trăm cán bộ cấp Thứ trưởng ở địa phương vẫn tha thiết ước mơ cầu mong được tiến vào, lui mà tiếp, để dễ dàng bước qua hơn.
Chỉ có điều... không bao lâu sau, người được đề cử vào chức Chủ tịch tỉnh của tỉnh Ninh và tỉnh Thiểm cũng đã được Ban Tổ chức Trung ương thông báo, anh ta không ngờ lại không được tuyển chọn!
Đàm Quốc Thụy gần như không thể không phẫn nộ. Sao có thể luôn mãi lật lọng như vậy, sao kẻ bị thương lại luôn là anh ta chứ?
Anh ta lại gọi điện thoại tới hậu trường nhưng hậu trường lại không nói gì, chỉ nói anh ta nên nói chuyện với Thủ tướng.
Anh lại gọi điện cho Thủ tướng, Thủ tướng nói lời thành khẩn mà tình ý sâu xa:
- Quốc Thụy, nói tới chính trị thì phải nói tới đại cục, mặc kệ là ở cương vị công tác gì, đều là vì quốc gia mà cống hiến, mang lại lợi ích cho dân, Trung ương Đảng và Quốc vụ viện tin tưởng anh là một người biết lấy đại cục làm trọng, là đồng chí tốt, về việc sắp xếp công tác của anh, trung ương sẽ chú trọng suy xét, nhất định sẽ cho anh một đáp án thỏa đáng.
Thủ tướng nói thân thiết hòa khí, như truyền cho anh ta hình tượng thân dân, làm cho anh ta nghe xong không thể nói được bất cứ lời phản bác nào, cũng tin tưởng mà không có bất cứ nghi ngờ nào.
Đàm Quốc Thụy lại tin thêm một lần nữa, kiên nhẫn chờ thời cơ sau này, đột nhiên trung ương ra lệnh điều động như từ trên trời giáng xuống, đưa anh ta từ tỉnh Yến điều đến tỉnh Tương, nhưng không phải đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, lại càng không là đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, mà là đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy!
Đàm Quốc Thụy thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ, anh ta chỉ kém một bước có thể tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh, sao lại từ thực vụ phải chuyển sang làm hư vụ, làm công tác Đảng? Làm công tác Đảng cũng không có gì, mấu chốt là, từ Phó Bí thư Tỉnh ủy trực tiếp thăng nhiệm làm Bí thư Tỉnh ủy theo tiền lệ ít lại càng ít. Xét về lý lịch kinh nghiệm và thành tích của anh ta ở Thứ trưởng, liền liên tưởng đến việc anh ta không phải là không tận sức với lực lượng hậu trường, anh ta hoàn toàn không có khả năng một bước từ Phó Bí thư Tỉnh ủy lên Bí thư Tỉnh ủy.
Vậy thì, anh ta lần này tới tỉnh Tương đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy, chẳng khác nào kéo dài con đường Thứ trưởng, rõ ràng đã có thể chạm vào chiếc ghế Chủ tịch tỉnh, lại bị một cước đá tới tỉnh Tương đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy. Anh ta đường đường là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, vì sao phải quay lại đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy?
Quả thực chẳng khác nào đi đày!
Hơn nữa lại là đi tỉnh Tương, ngay cả Diệp Thiên Nam cũng đã chán nản kết thúc ở tỉnh Tương, trên có Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong, dưới có Hạ Tưởng, điều anh ta đi tỉnh Tương, là muốn anh ta đối phó với Hạ Tưởng hay là bị Hạ Tưởng đối phó?
Thật sự là cực kỳ buồn bực... Đàm Quốc Thụy không cách nào hình dung được tâm tình của anh ta, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh u ám, triển vọng ảm đạm không ánh sáng.
Sau khi trải qua vài lần bị treo lơ lửng, Đàm Quốc Thụy lại không chịu hiểu. Anh ta đúng là ngu ngốc, anh ta không cam lòng, chưa từ bỏ ý định, lại cầm lấy điện thoại gọi cho Thủ tướng —— kỳ thật theo lối suy nghĩ của một người bình thường, mặc kệ là bị lãnh đạo, cấp trên vứt bỏ cũng tốt, ngu cũng tốt, thông minh nhất là lựa chọn câm miệng, khiêm tốn làm việc, nhưng Đàm Quốc Thụy lại không, anh ta phải nói ra ý kiến.
Hai lần đầu, Thủ tướng nếu không phải đang bận họp thì cũng là không nghe máy. Lần thứ ba, điện thoại cuối cùng cũng được tiếp nhận, Thủ tướng trước sau như một vẫn rất kiên nhẫn khuyên giải an ủi Đàm Quốc Thụy vài câu, lấy lý do thế cục tỉnh Tương vừa mới ổn định cần phải có khai thác nhân tài tiến đến chăm lo, lại nói việc bổ nhiệm Đàm Quốc Thụy làm Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương là cố ý đề cao mức độ chính trị của anh ta.
Đàm Quốc Thụy biết, mức độ chính trị có cao tới đâu, cũng không như lợi ích thực tế nếu anh ta trực tiếp đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, nhưng Thủ tướng lặp đi lặp lại nhiều lần lại kiên nhẫn giải thích, chưa bao giờ tỏ thái độ phiền chán, khiến anh ta rốt cục lại không nói được lời nào.
Chỉ có điều nói đi còn có nói lại, đi tỉnh Tương, thực sự không phải là một chuyện tốt, lại càng không chính là một lần một chuyến đi thuận lợi như ý. Đàm Quốc Thụy hiểu rõ sự thật này. Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương thất bại rời đi. Việc anh ta nhòm ngó tới chiếc ghế Chủ tịch tỉnh của tỉnh Yến và chiếc ghế Chủ tịch tỉnh tỉnh Ninh thất bại, toàn bộ là do Hạ Tưởng ban tặng.
Mà anh ta và Hạ Tưởng là địch thủ cũ. Trước kia tại tỉnh Yến, anh ta không làm gì được Hạ Tưởng, hiện tại Hạ Tưởng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, xếp hạng gần với anh ta, lại đến tỉnh Tương trước anh ta một năm, nói không chừng sau khi biết được tin anh ta phải đảm nhiệm Phó Bí thư Tỉnh ủy, Hạ Tưởng đã dọn xong màn long trọng chờ anh ta...
Đàm Quốc Thụy hết đường xoay xở. Nếu tại tỉnh Yến, anh ta tự tin cùng Hạ Tưởng đọ sức, nhưng ở tỉnh Tương, anh ta một chút lo lắng cũng không có, huống chi anh ta cũng nghe nói Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong đang gia tăng thu nạp thế lực lưu lại của Diệp Thiên Nam, chờ sau khi anh ta nhậm chức, nghênh đón anh ta, sao có thể đem một tấm giấy trắng quẳng bừa bãi.
Làm sao bây giờ... Đàm Quốc Thụy sau khi cân nhắc thiệt hơn, quyết định tự mình đến sân bay tiếp đón Hạ Tưởng. Con đường của mình, phải tự mình nắm giữ, anh ta phải nếm thử việc đi ra khỏi cảnh khốn cùng. trước khi tới tỉnh Tương nhậm chức, phải dẹp thông mắt xích Hạ Tưởng.
Nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, Đàm Quốc Thụy sẽ giả bộ quan sát xung quanh, còn định đặt điện thoại lại gần tai, sau khi nói vài câu với không khí, mắt thấy Hạ Tưởng dường như vẫn chưa để ý tới anh ta, sợ sẽ vuột mất cơ hội, anh ta vội vàng đi nhanh về phía trước, chặn trước lối đi của Hạ Tưởng.
- Chủ nhiệm Hạ, thực khéo quá,, hạnh ngộ.
Đàm Quốc Thụy làm bộ vô ý gặp được Hạ Tưởng, nhiệt tình mà chủ động giơ tay ra, còn giải thích nói:
- Vừa lúc một người bạn nói là sẽ bay chuyến bay đến thành phố Yến, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của anh ta, mới biết được anh ta nhất thời không đăng ký được, không nghĩ lại gặp anh, ha ha, nếu tôi tới không đón được người, coi như tiếp đón anh cũng tốt.
Đàm Quốc Thụy ba phần nhiệt tình bốn phần giả bộ năm phần dối trá, già mồm cãi láo. Anh ta nói dối, Hạ Tưởng chỉ chớp mắt cũng biết, bởi vì trên máy bay đã hết chỗ ngồi, không có một ghế trống, cái gọi là nhất thời không đăng ký được là đòn gió, thật sự là bậc thang không sáng ý.
Thật ra, cho dù Đàm Quốc Thụy chính mồm thừa nhận cố ý tới đón, hắn cũng sẽ không cảm thấy có cái gì vinh hạnh hay bất ngờ, vừa nghe tin Đàm Quốc Thụy bị điều động tới đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương, Hạ Tưởng liền hiểu Đàm Quốc Thụy bị buộc làm súng, hơn nữa còn là một cây súng lục.
Đàm Quốc Thụy không thể phù chính ngay tại tỉnh Yến, Hạ Tưởng liền hiểu được, con đường Thứ trưởng của Đàm Quốc Thụy, bị kéo dài vô hạn.
Từ Phó chủ tịch thường trực tỉnh chuyển sang đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy thì trước giờ không phải không có, mà là sau khi thuyên chuyển, hơn phân nửa đều luẩn quẩn quanh vị trí Phó Bí thư Tỉnh ủy, cho đến tận lúc lui ra mới thôi, rất ít khi có khả năng lại bay lên. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, nhưng Đàm Quốc Thụy chỉ sợ sẽ không may mắn trở thành người ngoại lệ.
Hạ Tưởng chìa tay tiếp nhận bàn tay đầy nhiệt tình của Đàm Quốc Thụy:
- Phó chủ tịch tỉnh Đàm, thật sự là hạnh ngộ.
Chỉ thản nhiên ứng phó một câu, ánh mắt lại nhìn về phía đoàn xe ở xa xa,
- Vừa lúc có một nhóm bạn tới đón tôi, tôi nghĩ sẽ không làm mất thời gian của Phó chủ tịch tỉnh Đàm.
Đàm Quốc Thụy cảm nhận được thái độ không nóng không lạnh của Hạ Tưởng, trong lòng có chút ảo não, nhưng lại không có cách nào, anh ta và Hạ Tưởng vốn không có tình nghĩa, chẳng những không có tình nghĩa, còn có quá khứ rất không thoải mái. Hạ Tưởng tỏ vẻ lãnh đạm và hờ hững cũng là bình thường.
Tuy nhiên đã muốn cầu Hạ Tưởng, Đàm Quốc Thụy cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn nói tiếp:
- Vừa đúng lúc tôi có chút việc muốn cùng Chủ nhiệm Hạ nói chuyện, không biết Chủ nhiệm Hạ có rảnh rỗi khoảng nửa giờ không?
Từ sân bay ra nội thành phải mất một giờ, có chuyện gì quan trọng muốn nói, thời gian như vậy đủ rồi. Hạ Tưởng thấy Đàm Quốc Thụy có vẻ tha thiết, hắn rất khó tiếp tục lạnh lùng cự tuyệt người tới từ ngàn dặm. Vả lại, hắn vừa rồi cũng có chút đắn đo, đối với dụng ý của Đàm Quốc Thụy khi tiến đến tiếp đón, hắn có thể đoán được một, nhưng không biết hai.
Có lẽ, Đàm Quốc Thụy cũng là một cơ hội... Chủ ý đã định, Hạ Tưởng liền làm ra vẻ gắng gượng nói:
- Được rồi, trước cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Đàm đã yêu mến, phiền anh chờ một chút, tôi qua chào hỏi bạn bè một lát đã.
Bành Vân Phong dẫn đầu đoàn xe thật ra đã sớm nhìn thấy Hạ Tưởng, vốn định ra tiến đón, nhưng không ngờ phát hiện Đàm Quốc Thụy đã ở đó, Bành Vân Phong cũng hiểu được, lập tức ngăn cản mọi người quấy rầy cuộc trò truyện giữa Hạ Tưởng và Đàm Quốc Thụy.
Chờ Hạ Tưởng chủ động đi tới trước mặt, mọi người mới tiến lại gần hắn, vẻ mặt tươi cười, lòng tràn đầy vui mừng, vây quanh Hạ Tưởng và Tào Thù Lê chật như nêm cối.
Đứng giữa mọi người, Hạ Tưởng trong lòng ấm áp vô cùng, thật không muốn trở lại đồng hành với Đàm Quốc Thụy suốt một đoạn đường. Tuy nhiên, sau khi nghe Bành Vân Phong nói một việc, lập tức khiến Hạ Tưởng tạm thời đành từ bỏ ý niệm cùng mọi người ôn chuyện, xoay người trở về bên cạnh Đàm Quốc Thụy, ngồi chung một xe với Đàm Quốc Thụy...
Tỉnh Yến sau khi Cao Tấn Chu thuận lợi tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh, Đàm Quốc Thụy cũng thuận thế mà lên, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, xếp hạng thứ bảy ở Tỉnh ủy.
Trải qua vài năm cố gắng, Đàm Quốc Thụy rốt cục đứng vững vàng tại tỉnh Yến, và có dấu hiệu sắp phù chính, anh ta cũng chí hướng được thực hiện mà thấy hài lòng, chờ sau khi Phạm Duệ Hằng lui ra, Cao Tấn Chu chuyển đến Văn phòng Tỉnh ủy, anh ta có thể thuận theo Lý Thành Chương chủ trì mọi mặt công tác ở tỉnh. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Không ngờ giữa ảo tưởng và sự thật, cuối cùng luôn ngoài ý muốn, luôn luôn có một cái hào rộng không thể vượt qua. Ngay lúc đó, Đàm Quốc Thụy còn tưởng rằng anh ta có cơ hội phù chính, chẳng dè anh ta lại thật sự không có cách nào tiến sát lại chiếc ghế Chủ tịch tỉnh của tỉnh Yến.
Một đả kích đã ập xuống khiến Đàm Quốc Thụy thiếu chút nữa không gượng dậy nổi, bởi vì anh ta đối với lần phù chính này đã kỳ vọng rất cao, hơn nữa sau lưng cũng đã bỏ rất nhiều tâm huyết.
Sắp thành lại bại, khiến cho Đàm Quốc Thụy gần như không thể tiếp nhận được sự thật!
Đàm Quốc Thụy tại tỉnh Yến đã vạch kế hoạch quá lâu, đối với chiếc ghế Chủ tịch tỉnh Yến đã thèm nhỏ dãi từ lâu, vừa nghe thấy Thủ tướng có khả năng đề bạt Diệp Thiên Nam lên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh của tỉnh Yến, anh ta gần như muốn điên lên. Rõ ràng trung ương có người đã đáp ứng anh ta, sắp tới sẽ giúp anh ta phù chính tại tỉnh Yến, sao lại thành Diệp Thiên Nam?
Sao lại không phải là anh ta!
Đàm Quốc Thụy dưới cơn thịnh nộ, đã làm một việc rất kích động, rất liều lĩnh, trực tiếp gọi điện thoại đến thủ đô, hướng Thủ tướng đưa ra nghi vấn và không giải thích được.
Đàm Quốc Thụy tuy rằng không phải là dòng chính của Thủ tướng, nhưng quan hệ với Thủ tướng thường cũng không tồi, hơn nữa trước kia cũng đã trưng cầu ý kiến hậu trường, sau khi được đồng ý ngầm, mới dám hướng Thủ tướng mở miệng. Đương nhiên, giọng điệu uyển chuyển, thái độ khiêm tốn, tỏ rõ thái độ mà một cấp dưới nên có.
Thủ tướng đối với sự khó hiểu và nghi vấn của Đàm Quốc Thụy không hề có chút không kiên nhẫn hay không vui, ngược lại vô cùng kiên nhẫn giải thích với anh ta, cũng nói đã thảo luận qua, cho rằng việc anh ta đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh của tỉnh Ninh hoặc tỉnh Thiểm cũng có lợi cho sự phát triển sau này.
Sự thương nghị theo như lời Thủ tướng vừa trao đổi, chẳng lẽ là kết quả cùng thương định với hậu trường của ông ta? Sự tức giận trong lòng Đàm Quốc Thụy nhanh chóng biến mất, dù sao lấy địa vị của Thủ tướng, mà kiên nhẫn cẩn thận giải thích như vậy, coi như là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, cho dù trên thực tế ong cảm nhận của tanh ta, đối với Thủ tướng cũng không có xem trọng gì.
Sau khi Đàm Quốc Thụy nhiều lần cùng hậu trường liên lạc, cũng thu được chỉ thị tương tự, lần sau đề danh Chủ tịch tỉnh của tỉnh Ninh và tỉnh Thiểm, sẽ cho anh ta một cơ hội trọng đại—— cố ý nhấn mạnh từ trọng đại, khiến cho tim anh ta đập nhanh hơn, hơi thở cũng tăng thêm, biết chịu khổ và chờ đợi thì cơ hội rốt cục sẽ đến.
Tuy rằng tỉnh Ninh và tỉnh Thiểm so sánh với tỉnh Yến chưa chắc tốt hơn, nhưng dù sao có thể bước chân vào Bộ trưởng, cũng là cơ hội mấy trăm cán bộ cấp Thứ trưởng ở địa phương vẫn tha thiết ước mơ cầu mong được tiến vào, lui mà tiếp, để dễ dàng bước qua hơn.
Chỉ có điều... không bao lâu sau, người được đề cử vào chức Chủ tịch tỉnh của tỉnh Ninh và tỉnh Thiểm cũng đã được Ban Tổ chức Trung ương thông báo, anh ta không ngờ lại không được tuyển chọn!
Đàm Quốc Thụy gần như không thể không phẫn nộ. Sao có thể luôn mãi lật lọng như vậy, sao kẻ bị thương lại luôn là anh ta chứ?
Anh ta lại gọi điện thoại tới hậu trường nhưng hậu trường lại không nói gì, chỉ nói anh ta nên nói chuyện với Thủ tướng.
Anh lại gọi điện cho Thủ tướng, Thủ tướng nói lời thành khẩn mà tình ý sâu xa:
- Quốc Thụy, nói tới chính trị thì phải nói tới đại cục, mặc kệ là ở cương vị công tác gì, đều là vì quốc gia mà cống hiến, mang lại lợi ích cho dân, Trung ương Đảng và Quốc vụ viện tin tưởng anh là một người biết lấy đại cục làm trọng, là đồng chí tốt, về việc sắp xếp công tác của anh, trung ương sẽ chú trọng suy xét, nhất định sẽ cho anh một đáp án thỏa đáng.
Thủ tướng nói thân thiết hòa khí, như truyền cho anh ta hình tượng thân dân, làm cho anh ta nghe xong không thể nói được bất cứ lời phản bác nào, cũng tin tưởng mà không có bất cứ nghi ngờ nào.
Đàm Quốc Thụy lại tin thêm một lần nữa, kiên nhẫn chờ thời cơ sau này, đột nhiên trung ương ra lệnh điều động như từ trên trời giáng xuống, đưa anh ta từ tỉnh Yến điều đến tỉnh Tương, nhưng không phải đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, lại càng không là đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, mà là đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy!
Đàm Quốc Thụy thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ, anh ta chỉ kém một bước có thể tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh, sao lại từ thực vụ phải chuyển sang làm hư vụ, làm công tác Đảng? Làm công tác Đảng cũng không có gì, mấu chốt là, từ Phó Bí thư Tỉnh ủy trực tiếp thăng nhiệm làm Bí thư Tỉnh ủy theo tiền lệ ít lại càng ít. Xét về lý lịch kinh nghiệm và thành tích của anh ta ở Thứ trưởng, liền liên tưởng đến việc anh ta không phải là không tận sức với lực lượng hậu trường, anh ta hoàn toàn không có khả năng một bước từ Phó Bí thư Tỉnh ủy lên Bí thư Tỉnh ủy.
Vậy thì, anh ta lần này tới tỉnh Tương đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy, chẳng khác nào kéo dài con đường Thứ trưởng, rõ ràng đã có thể chạm vào chiếc ghế Chủ tịch tỉnh, lại bị một cước đá tới tỉnh Tương đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy. Anh ta đường đường là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, vì sao phải quay lại đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy?
Quả thực chẳng khác nào đi đày!
Hơn nữa lại là đi tỉnh Tương, ngay cả Diệp Thiên Nam cũng đã chán nản kết thúc ở tỉnh Tương, trên có Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong, dưới có Hạ Tưởng, điều anh ta đi tỉnh Tương, là muốn anh ta đối phó với Hạ Tưởng hay là bị Hạ Tưởng đối phó?
Thật sự là cực kỳ buồn bực... Đàm Quốc Thụy không cách nào hình dung được tâm tình của anh ta, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh u ám, triển vọng ảm đạm không ánh sáng.
Sau khi trải qua vài lần bị treo lơ lửng, Đàm Quốc Thụy lại không chịu hiểu. Anh ta đúng là ngu ngốc, anh ta không cam lòng, chưa từ bỏ ý định, lại cầm lấy điện thoại gọi cho Thủ tướng —— kỳ thật theo lối suy nghĩ của một người bình thường, mặc kệ là bị lãnh đạo, cấp trên vứt bỏ cũng tốt, ngu cũng tốt, thông minh nhất là lựa chọn câm miệng, khiêm tốn làm việc, nhưng Đàm Quốc Thụy lại không, anh ta phải nói ra ý kiến.
Hai lần đầu, Thủ tướng nếu không phải đang bận họp thì cũng là không nghe máy. Lần thứ ba, điện thoại cuối cùng cũng được tiếp nhận, Thủ tướng trước sau như một vẫn rất kiên nhẫn khuyên giải an ủi Đàm Quốc Thụy vài câu, lấy lý do thế cục tỉnh Tương vừa mới ổn định cần phải có khai thác nhân tài tiến đến chăm lo, lại nói việc bổ nhiệm Đàm Quốc Thụy làm Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương là cố ý đề cao mức độ chính trị của anh ta.
Đàm Quốc Thụy biết, mức độ chính trị có cao tới đâu, cũng không như lợi ích thực tế nếu anh ta trực tiếp đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, nhưng Thủ tướng lặp đi lặp lại nhiều lần lại kiên nhẫn giải thích, chưa bao giờ tỏ thái độ phiền chán, khiến anh ta rốt cục lại không nói được lời nào.
Chỉ có điều nói đi còn có nói lại, đi tỉnh Tương, thực sự không phải là một chuyện tốt, lại càng không chính là một lần một chuyến đi thuận lợi như ý. Đàm Quốc Thụy hiểu rõ sự thật này. Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương thất bại rời đi. Việc anh ta nhòm ngó tới chiếc ghế Chủ tịch tỉnh của tỉnh Yến và chiếc ghế Chủ tịch tỉnh tỉnh Ninh thất bại, toàn bộ là do Hạ Tưởng ban tặng.
Mà anh ta và Hạ Tưởng là địch thủ cũ. Trước kia tại tỉnh Yến, anh ta không làm gì được Hạ Tưởng, hiện tại Hạ Tưởng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, xếp hạng gần với anh ta, lại đến tỉnh Tương trước anh ta một năm, nói không chừng sau khi biết được tin anh ta phải đảm nhiệm Phó Bí thư Tỉnh ủy, Hạ Tưởng đã dọn xong màn long trọng chờ anh ta...
Đàm Quốc Thụy hết đường xoay xở. Nếu tại tỉnh Yến, anh ta tự tin cùng Hạ Tưởng đọ sức, nhưng ở tỉnh Tương, anh ta một chút lo lắng cũng không có, huống chi anh ta cũng nghe nói Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong đang gia tăng thu nạp thế lực lưu lại của Diệp Thiên Nam, chờ sau khi anh ta nhậm chức, nghênh đón anh ta, sao có thể đem một tấm giấy trắng quẳng bừa bãi.
Làm sao bây giờ... Đàm Quốc Thụy sau khi cân nhắc thiệt hơn, quyết định tự mình đến sân bay tiếp đón Hạ Tưởng. Con đường của mình, phải tự mình nắm giữ, anh ta phải nếm thử việc đi ra khỏi cảnh khốn cùng. trước khi tới tỉnh Tương nhậm chức, phải dẹp thông mắt xích Hạ Tưởng.
Nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, Đàm Quốc Thụy sẽ giả bộ quan sát xung quanh, còn định đặt điện thoại lại gần tai, sau khi nói vài câu với không khí, mắt thấy Hạ Tưởng dường như vẫn chưa để ý tới anh ta, sợ sẽ vuột mất cơ hội, anh ta vội vàng đi nhanh về phía trước, chặn trước lối đi của Hạ Tưởng.
- Chủ nhiệm Hạ, thực khéo quá,, hạnh ngộ.
Đàm Quốc Thụy làm bộ vô ý gặp được Hạ Tưởng, nhiệt tình mà chủ động giơ tay ra, còn giải thích nói:
- Vừa lúc một người bạn nói là sẽ bay chuyến bay đến thành phố Yến, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của anh ta, mới biết được anh ta nhất thời không đăng ký được, không nghĩ lại gặp anh, ha ha, nếu tôi tới không đón được người, coi như tiếp đón anh cũng tốt.
Đàm Quốc Thụy ba phần nhiệt tình bốn phần giả bộ năm phần dối trá, già mồm cãi láo. Anh ta nói dối, Hạ Tưởng chỉ chớp mắt cũng biết, bởi vì trên máy bay đã hết chỗ ngồi, không có một ghế trống, cái gọi là nhất thời không đăng ký được là đòn gió, thật sự là bậc thang không sáng ý.
Thật ra, cho dù Đàm Quốc Thụy chính mồm thừa nhận cố ý tới đón, hắn cũng sẽ không cảm thấy có cái gì vinh hạnh hay bất ngờ, vừa nghe tin Đàm Quốc Thụy bị điều động tới đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương, Hạ Tưởng liền hiểu Đàm Quốc Thụy bị buộc làm súng, hơn nữa còn là một cây súng lục.
Đàm Quốc Thụy không thể phù chính ngay tại tỉnh Yến, Hạ Tưởng liền hiểu được, con đường Thứ trưởng của Đàm Quốc Thụy, bị kéo dài vô hạn.
Từ Phó chủ tịch thường trực tỉnh chuyển sang đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy thì trước giờ không phải không có, mà là sau khi thuyên chuyển, hơn phân nửa đều luẩn quẩn quanh vị trí Phó Bí thư Tỉnh ủy, cho đến tận lúc lui ra mới thôi, rất ít khi có khả năng lại bay lên. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, nhưng Đàm Quốc Thụy chỉ sợ sẽ không may mắn trở thành người ngoại lệ.
Hạ Tưởng chìa tay tiếp nhận bàn tay đầy nhiệt tình của Đàm Quốc Thụy:
- Phó chủ tịch tỉnh Đàm, thật sự là hạnh ngộ.
Chỉ thản nhiên ứng phó một câu, ánh mắt lại nhìn về phía đoàn xe ở xa xa,
- Vừa lúc có một nhóm bạn tới đón tôi, tôi nghĩ sẽ không làm mất thời gian của Phó chủ tịch tỉnh Đàm.
Đàm Quốc Thụy cảm nhận được thái độ không nóng không lạnh của Hạ Tưởng, trong lòng có chút ảo não, nhưng lại không có cách nào, anh ta và Hạ Tưởng vốn không có tình nghĩa, chẳng những không có tình nghĩa, còn có quá khứ rất không thoải mái. Hạ Tưởng tỏ vẻ lãnh đạm và hờ hững cũng là bình thường.
Tuy nhiên đã muốn cầu Hạ Tưởng, Đàm Quốc Thụy cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn nói tiếp:
- Vừa đúng lúc tôi có chút việc muốn cùng Chủ nhiệm Hạ nói chuyện, không biết Chủ nhiệm Hạ có rảnh rỗi khoảng nửa giờ không?
Từ sân bay ra nội thành phải mất một giờ, có chuyện gì quan trọng muốn nói, thời gian như vậy đủ rồi. Hạ Tưởng thấy Đàm Quốc Thụy có vẻ tha thiết, hắn rất khó tiếp tục lạnh lùng cự tuyệt người tới từ ngàn dặm. Vả lại, hắn vừa rồi cũng có chút đắn đo, đối với dụng ý của Đàm Quốc Thụy khi tiến đến tiếp đón, hắn có thể đoán được một, nhưng không biết hai.
Có lẽ, Đàm Quốc Thụy cũng là một cơ hội... Chủ ý đã định, Hạ Tưởng liền làm ra vẻ gắng gượng nói:
- Được rồi, trước cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Đàm đã yêu mến, phiền anh chờ một chút, tôi qua chào hỏi bạn bè một lát đã.
Bành Vân Phong dẫn đầu đoàn xe thật ra đã sớm nhìn thấy Hạ Tưởng, vốn định ra tiến đón, nhưng không ngờ phát hiện Đàm Quốc Thụy đã ở đó, Bành Vân Phong cũng hiểu được, lập tức ngăn cản mọi người quấy rầy cuộc trò truyện giữa Hạ Tưởng và Đàm Quốc Thụy.
Chờ Hạ Tưởng chủ động đi tới trước mặt, mọi người mới tiến lại gần hắn, vẻ mặt tươi cười, lòng tràn đầy vui mừng, vây quanh Hạ Tưởng và Tào Thù Lê chật như nêm cối.
Đứng giữa mọi người, Hạ Tưởng trong lòng ấm áp vô cùng, thật không muốn trở lại đồng hành với Đàm Quốc Thụy suốt một đoạn đường. Tuy nhiên, sau khi nghe Bành Vân Phong nói một việc, lập tức khiến Hạ Tưởng tạm thời đành từ bỏ ý niệm cùng mọi người ôn chuyện, xoay người trở về bên cạnh Đàm Quốc Thụy, ngồi chung một xe với Đàm Quốc Thụy...