Buổi tiệc kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc trong không khí vui vẻ tưng bừng.
Một buổi hội tụ lớn hiếm có, cơ bản tất cả đều thuận lợi, ngoài món quà mà lão Cổ gửi đến, cả quá trình thuận lợi và hoàn hảo, không hề có một chút bại lộ nào, cũng khiến Hạ Tưởng phải cảm ơn sự ủng hộ của người thân và bè bạn.
Thật ra món quà của Lão Cổ cũng rất tốt, nhưng lại mang ý đùa ác ý, khiến Hạ Tưởng không khỏi cười bất đắc dĩ.
Là một viên ngọc chạm, nếu là một món quà mang ý nghĩa như ý cát tường, đoàn tụ sum vầy hay hoa khai phú quý cũng tốt, nhưng viên ngọc chạm mà Lão Cổ mang đến lại có ngụ ý là bọ ngựa đòi bắt ve, chim vàng anh ở phía sau, tuy không phải cùng một món quà như lúc hắn kết hôn, nhưng lại không kém nhau là mấy.
Cũng không biết Lão Cổ ám chỉ cái gì, là chỉ Phạm Duệ Hằng khi bước vào đây là bọ ngực bắt ve, hay ám chỉ hắn sau lưng dùng thủ đoạn phản pháo với Phạm Duệ Hằng là chim vàng anh? Hoặc ám chỉ Phạm Duệ Hằng là bọ ngựa, Bắc Kinh có nhân tài là chim vàng anh? Bất luận có ngụ ý gì, dù sao Lão Cổ cũng có nhiều lúc đứng phía sau để lấy người khác ra làm trò đùa, người già rồi, thích vui thì cứ vui một chút thôi, tùy lão.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người cùng quay về phòng, người nào nói chuyện người ấy, vẫn rất hòa thuận vui vẻ. Cũng may, Liên Nhược Hạm không ra mặt quấy rối, cũng khiến Hạ Tưởng thở phào nhẹ nhõm.
Không sợ cha mẹ có ánh mắt sâu sắc, chỉ sợ ánh mắt cha vợ mẹ vợ quá phức tạp.
Liên Nhược Hạm là một phụ nữ thông minh, bình thường cũng có cố ý khiến hắn khó chịu, gây ra phiền phức, nhưng vào thời điểm quan trọng, từ trước đến nay chưa hề làm khó hắn. Ngay cả Vệ Tân bất ngờ xuất hiện, cũng không thấy lộ mặt, chỉ nói chuyện với Liên Nhược Hạm, chỉ cười nói với Lý Thấm, mà không hề xuất hiện ở nơi cô không nên xuất hiện.
Đều là những người phụ nữ thông minh sắc sảo, Hạ Tưởng rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nghĩ lại tất cả những sự thuận lợi ngày hôm nay, rồi mỉm cười hài lòng.
Càng làm cho hắn hài lòng hơn nữa là, ngoài những người phía thi công, Tỉnh ủy và Thành ủy cũng không có người nào đến quấy rầy, cũng khiến hắn an tâm. Bớt một việc đón và tiễn người trong chốn quan trường, ở cùng với người nhà, cũng cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng một chút.
Lý Thấm tổng cộng đã sắp xếp 5 phòng, năm nhà mỗi nhà một phòng, bây giờ cha vợ có lẽ đang ở trong phòng nói chuyện với cha, cô bé Lê không biết đi đâu, có lẽ đang ở cùng với Liên Nhược Hạm và Hứa Ninh, còn bây giờ ngồi trước mặt hắn, là Hạ An và Tào Thù Quân.
Tào Thù Quân tạm thời không cần quan tâm, cứ tiếp tục ở Cục làm việc tích lũy kinh nghiệm là được rồi. Còn Hạ An nếu bây giờ thăng lên cấp Phó giám đốc sở thì hơi liều lĩnh, Hạ Tưởng muốn để y rèn luyện ở cấp Cục thêm ba năm nữa, sau đó đảm nhiệm một kỳ Bí thư Huyện ủy hay Bí thư Quận ủy, việc này ngày hôm qua Chu Duệ Nhạc cũng có báo cáo với hắn, Chu Duệ Nhạc cũng có suy nghĩ như vậy, nên cả hai người đã nhất trí với nhau.
Nếu ở cấp Cục thời gian quá ngắn, rất dễ rơi vào trường hợp gốc rễ không vững, kinh nghiệm của Hạ An quá ít, nếu cứ nóng lòng thăng chức ngược lại sẽ có kết quả xấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hạ Tưởng cũng không cần vòng vo mà nói thẳng với Hạ An về suy nghĩ của hắn.
Hạ An thành khẩn gật đầu:
-Tôi cũng nghĩ như vậy, trong khi đảm nhiệm vị trí Bí thư Huyện ủy, sẽ có thể làm được nhiều việc thực tế hơn cho dân chúng.
Thấy Hạ An có thể hiểu được, Hạ Tưởng cảm thấy rất vui:
-Không nên quá nóng lòng ngồi lên những vị trí quá cao, trước tiên nên bồi dưỡng trách nhiệm của mình trước. Tất cả những cán bộ chỉ có mục đích đơn thuần là thăng quan tiến chức, đều không phải là những cán bộ tốt.
Tào Thù Quân thậm chí không đợi Hạ Tưởng nhắc đến chuyện của y, đã lười biếng nói:
-Tôi chờ đến lúc được đảm nhiệm chức vụ Phó giám đốc sở là được rồi. Giám đốc sở thì không hy vọng, nhân vật đứng đầu quá nhiều việc, trách nhiệm cũng lớn, chỉ mệt người.
Có những người cứ luôn nỗ lực làm quan lớn, thì cũng có những người vì không muốn gánh những trách nhiệm lớn mà không muốn làm quan lớn. Hạ Tưởng cũng rất tôn trọng lực chọn của Tào Thù Quân, mỗi người có một lựa chọn riêng, không thể miễn cưỡng. Huống hồ hắn thấy, con đường sống của Tào Thù Quân cũng nên do y lựa chọn.
Nói chuyện phiếm thêm một lúc nữa, Tào Thù Quân và Hạ An tiếp tục nói chuyện, Hạ Tưởng đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống thành phố Yến, ánh mặt trời mùa thu ấm áp, toàn bộ thành phố được bao bọc bởi ánh mặt trời, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Nếu như…không có việc Phạm Duệ Hằng trước khi đi còn cố ý gây loạn, kỳ nghỉ quốc khánh năm nay, chính là một lần nghỉ ngơi thoải mái nhất của Hạ Tưởng.
Từ đầu đến cuối, Phạm Duệ Hằng vừa không chủ động gọi điện thoại cho Diệp Thạch Sinh, cũng không gọi cho hắn, thậm chí cũng không chào hỏi cha vợ, chứng tỏ Bí thư Phạm đã quyết tâm đi đến cùng. Nếu đã như vậy, Hạ Tưởng cũng không cần thiết có liên lạc gì với Phạm Duệ Hằng nữa, bao gồm chuyển lời hay kêu gọi, đều không có.
Đã không còn cần thiết nữa…
Biết Phạm Duệ Hằng gây hấn rồi, Bí thư Phạm từ trước đến nay luôn là người dao động, là một người thấy có lợi thì lập tức tranh thủ. Đáng tiếc là, y không có âm mưu thủ đoạn như Phó Tiên Phong, cũng không có trí tuệ chính trị của Diệp Thiên Nam, bởi vậy cuối cùng cũng rơi vào kết cục phải thối lui.
Chỉ vì muốn nắm lấy cọng rơm cuối cùng, lại không hề quan tâm tới thế cục tỉnh Yến sau này, cũng không quan tâm sau này Chương Quốc Vĩ và Lục Minh làm sao có thể sống yên được ở tỉnh Yến, chỉ muốn vì bản thân, lấy tiền đồ của nhiều người chỉ để đổi lấy tiền đồ của một mình Phạm Tranh, quá tham lam, mà cũng quá khó coi.
Lấy quyền lực để mưu ích cho bản thân cũng không sao, chỉ cần không quá đà là được, nhưng Phạm Duệ Hằng lại quá đáng quá.
Hạ Tưởng chắp hai tay, hai mắt mơ màng, nhưng trong ánh mắt lại là sự kiên định chưa hề có từ trước đến nay, hắn phải khiến Phạm Duệ Hằng ngã một cú thật đau, khiến y phải chịu một thiệt thòi lớn cả đời cũng không thể quên được.
Điện thoại rung lên, là Lục Minh gọi đến.
Lục Minh bất ngờ về phe hắn, tuy cũng cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc, nhưng cũng hợp lý, Hạ Tưởng hoàn toàn tin tưởng vào thành ý của Lục Minh. Lúc ở Tần Đường, hắn và Lục Minh tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng cảm thấy Lục Minh là một người điềm đạm, không dễ dàng đưa ra lựa chọn, một khi đã lựa chọn rồi, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý.
Lục Minh chủ động đề nghị phải âm thầm làm một việc gì đó, Hạ Tưởng không phản đối cũng không mở miệng ủng hộ, thật ra cũng đang ngầm đồng ý, đối phó Phạm Duệ Hằng, bất luận dùng thủ đoạn gì, chỉ cần Phạm Duệ Hằng không thực hiện được âm mưu là được.
Dù sao Phạm Duệ Hằng cũng là Bí thư Tỉnh ủy, là nhân vật số một, nếu như muốn cưỡng ép thi hành lệnh bổ nhiệm, nếu Cao Tấn Chu và Hồ Tăng Chu hơi buông lỏng, thì sẽ thua toàn bàn.
Cuộc điện thoại của Lục Minh rất ngắn gọn:
-Chủ nhiệm Hạ, tất cả đều thuận lợi.
-…
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, nói một câu khiến Lục Minh an tâm,
-Bí thư Diệp ở trên du thuyền trên sông Hạ Mã, cùng với Bí thư Mã, Chủ tịch tỉnh Lãnh, Trưởng ban Lý, trò chuyện vui vẻ, hoan hỉ chúc mừng.
Một viên thuốc an thần rất lớn rất thực tế, giọng nói của Lục Minh lộ rõ sự vui mừng:
-Xin Chủ nhiệm Hạ cứ yên tâm, tôi sẽ làm tốt việc của mình, hy vọng có cơ hội được ngồi cùng Bí thư Chu, Thị trưởng Trần…
Lục Minh thể hiện mong muốn bức thiết có thể ngồi vào hệ thống hạt nhân, Hạ Tưởng đương nhiên sẽ hé cánh cổng một chút:
-Có cơ hội, chắc chắn có cơ hội.
Buông điện thoại, Hạ Tưởng thầm cười, nói ra cũng phải cảm ơn Bí thư Phạm, nếu không phải vì Bí thư Phạm đầu cơ, hắn làm sao có thể bất ngờ nhận được sự dựa dẫm của Lục Minh? Lục Minh là một người có thể dùng, hắn bây giờ cũng đang cần thêm trợ lực, những người đoàn kết ở bên cạnh hắn không nhiều, mà còn quá ít nữa.
Lực lượng lớn mạnh, chính là điều cơ bản nhất của việc vĩnh viễn đứng ở thế bất bại.
Tuy nhiên, kế hoạch của Phạm Duệ Hằng cũng khiến Hạ Tưởng ý thức được những suy nghĩ trước đây có chút không ổn, cách đem tất cả trứng để vào một cái rổ quá nguy hiểm, rất dễ bị người ta lấy hết cùng một lúc, bước tiếp theo, đã đến lúc phân tán những người thân tín và những người đứng về phe hắn ra khắp nước rồi.
Ngày mai khi gặp mặt Ngô Tài Dương, Phó Tiên Phong, Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong, sẽ đề cập đến đại kế lâu dài.
Nhưng trước đó, tối hôm nay, chắc đã có thể quyết định được thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến với Phạm Duệ Hằng rồi…Đồng thời không thể không nói, trong lòng hắn, hình tượng của Diệp Thạch Sinh, cũng đã thay đổi rất nhiều.
Bình tĩnh mà xét, Hạ Tưởng vốn dĩ cũng nhận định Diệp Thạch Sinh là một Bí thư nhu nhược, lúc đảm nhiệm vị trí Chủ tịch tỉnh, bị Cao Thành Tùng ép gần chết, mặc dù sau khi tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, cũng không thê hiện ra mặt mạnh mẽ, cương quyết. Đương nhiên có liên quan đến cá tính của y, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng có thể Diệp Thạch Sinh giả vờ nhu nhược.
Quan hệ mật thiết giữa Diệp Thạch Sinh và Tổng bí thư, những người ngoài biết không nhiều, nhưng những cán bộ cấp cao biết chắc chắn không ít. Vì vậy lúc Diệp Thạch Sinh đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, khiêm tốn mà thực tế, nấp dưới ánh hào quang của Cao Thành Tùng, nói không chừng cũng có liên quan đến việc lúc đó Tổng bí thư chưa đảm nhiệm chức vụ Tổng bí thư. Còn sau đó khi Tổng bí thư nhậm chức, Cao Thành Tùng dần dần thất thế, đồng thời sau đó còn liên tục bị giáng ba cấp, âm thầm rút lui, rơi vào cảnh thê lương, ai dám nói sau lưng không có bàn tay Diệp Thạch Sinh?
Còn sau khi Diệp Thạch Sinh cố ý để hắn tung tin đồn, Hạ Tưởng cũng từng lo lắng sức ảnh hưởng của Diệp Thạch Sinh ở tỉnh Yến đã suy giảm đến mức không có người ủng hộ, không ngờ, có đến hai vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy và rất nhiều lãnh đạo cấp Sở, cấp Cục đến thăm hỏi y, khiến hắn thật sự kinh ngạc, mới biết trước kia hắn đã thực sự xem nhẹ thủ đoạn chính trị của Diệp Thạch Sinh, không ngờ y cũng đã bồi dưỡng được một thế lực không tệ ở tỉnh Yến.
Mấy vị lãnh đạo cấp Sở, Cục thì không cần nói ra, mà cũng không đủ để khiến Hạ Tưởng kinh ngạc, Lãnh Nhạc Thương và Lý Phong xuất hiện, khiến Hạ Tưởng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không chỉ bởi vì hắn không hiểu lắm về lai lịch của Lãnh Nhạc Thương và Lý Phong, mà còn vì Lãnh Nhạc Thương và Lý Phong là hai Ủy viên thường vụ tỉnh Yến mà hắn khó nói chuyện nhất.
Kể từ đó, với thực lực bản thân hắn, lại thêm sức ảnh hưởng của Diệp Thạch Sinh, việc lớn có thể thành!
Nhưng ở một mặt khác Diệp Thạch Sinh cũng đã dạy cho Hạ Tưởng một bài học sống động, khiến hắn hiểu được một đạo lý: chỉ khi trải qua rồi mới có thể thực sự lĩnh hội được, đừng xem nhẹ bất kỳ một quan lớn ở vị trí cấp tỉnh bộ nào, cho dù người đó mạnh mẽ cũng được, nhu nhược cũng thế, luôn tiềm ẩn một mặt khó đối địch mà người khác chưa biết.
Lễ Quốc khánh năm nay, là một kỳ nghỉ Phạm Duệ Hằng cảm thấy bực bội nhất, vốn dĩ y còn sắp xếp một loạt chuyến thị sát và thăm viếng, nhưng bởi vì Hạ Tưởng đánh một đòn trả quá bất ngờ, khiến y vô cùng căm tức, liền hủy bỏ toàn bộ.
Dù sao cũng sắp rời khỏi tỉnh Yến rồi, ít làm bộ một chút cũng không sao.
Nói thật, vốn dĩ y muốn trước khi chuyển đi sẽ bất ngờ điều chỉnh nhân sự một chút, ý nghĩ đề bạt người thân tín của mình vẫn còn đó, điều quan trọng nhất là đánh bật thế lực của Hạ Tưởng, không ngờ, Đàm Quốc Thụy lại bán đứng y.
Thật là tiểu nhân!
Một ngày hôm nay, tin tức xấu không ngừng truyền đến, nếu nói Thi Phương Dân xuất hiện ở tòa nhà Tề Thị còn chưa đủ khiến cho Phạm Duệ Hằng khiếp sợ, thì khi Chương Quốc Vĩ nói với y về việc Lục Minh đã xoay về phía Hạ Tưởng, thật sự khiến y giận tím mặt.
Nhưng Phạm Duệ Hằng không biết rằng, còn có những tin tức tệ hơn đang chờ y…
Buổi tiệc kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc trong không khí vui vẻ tưng bừng.
Một buổi hội tụ lớn hiếm có, cơ bản tất cả đều thuận lợi, ngoài món quà mà lão Cổ gửi đến, cả quá trình thuận lợi và hoàn hảo, không hề có một chút bại lộ nào, cũng khiến Hạ Tưởng phải cảm ơn sự ủng hộ của người thân và bè bạn.
Thật ra món quà của Lão Cổ cũng rất tốt, nhưng lại mang ý đùa ác ý, khiến Hạ Tưởng không khỏi cười bất đắc dĩ.
Là một viên ngọc chạm, nếu là một món quà mang ý nghĩa như ý cát tường, đoàn tụ sum vầy hay hoa khai phú quý cũng tốt, nhưng viên ngọc chạm mà Lão Cổ mang đến lại có ngụ ý là bọ ngựa đòi bắt ve, chim vàng anh ở phía sau, tuy không phải cùng một món quà như lúc hắn kết hôn, nhưng lại không kém nhau là mấy.
Cũng không biết Lão Cổ ám chỉ cái gì, là chỉ Phạm Duệ Hằng khi bước vào đây là bọ ngực bắt ve, hay ám chỉ hắn sau lưng dùng thủ đoạn phản pháo với Phạm Duệ Hằng là chim vàng anh? Hoặc ám chỉ Phạm Duệ Hằng là bọ ngựa, Bắc Kinh có nhân tài là chim vàng anh? Bất luận có ngụ ý gì, dù sao Lão Cổ cũng có nhiều lúc đứng phía sau để lấy người khác ra làm trò đùa, người già rồi, thích vui thì cứ vui một chút thôi, tùy lão.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người cùng quay về phòng, người nào nói chuyện người ấy, vẫn rất hòa thuận vui vẻ. Cũng may, Liên Nhược Hạm không ra mặt quấy rối, cũng khiến Hạ Tưởng thở phào nhẹ nhõm.
Không sợ cha mẹ có ánh mắt sâu sắc, chỉ sợ ánh mắt cha vợ mẹ vợ quá phức tạp.
Liên Nhược Hạm là một phụ nữ thông minh, bình thường cũng có cố ý khiến hắn khó chịu, gây ra phiền phức, nhưng vào thời điểm quan trọng, từ trước đến nay chưa hề làm khó hắn. Ngay cả Vệ Tân bất ngờ xuất hiện, cũng không thấy lộ mặt, chỉ nói chuyện với Liên Nhược Hạm, chỉ cười nói với Lý Thấm, mà không hề xuất hiện ở nơi cô không nên xuất hiện.
Đều là những người phụ nữ thông minh sắc sảo, Hạ Tưởng rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nghĩ lại tất cả những sự thuận lợi ngày hôm nay, rồi mỉm cười hài lòng.
Càng làm cho hắn hài lòng hơn nữa là, ngoài những người phía thi công, Tỉnh ủy và Thành ủy cũng không có người nào đến quấy rầy, cũng khiến hắn an tâm. Bớt một việc đón và tiễn người trong chốn quan trường, ở cùng với người nhà, cũng cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng một chút.
Lý Thấm tổng cộng đã sắp xếp 5 phòng, năm nhà mỗi nhà một phòng, bây giờ cha vợ có lẽ đang ở trong phòng nói chuyện với cha, cô bé Lê không biết đi đâu, có lẽ đang ở cùng với Liên Nhược Hạm và Hứa Ninh, còn bây giờ ngồi trước mặt hắn, là Hạ An và Tào Thù Quân.
Tào Thù Quân tạm thời không cần quan tâm, cứ tiếp tục ở Cục làm việc tích lũy kinh nghiệm là được rồi. Còn Hạ An nếu bây giờ thăng lên cấp Phó giám đốc sở thì hơi liều lĩnh, Hạ Tưởng muốn để y rèn luyện ở cấp Cục thêm ba năm nữa, sau đó đảm nhiệm một kỳ Bí thư Huyện ủy hay Bí thư Quận ủy, việc này ngày hôm qua Chu Duệ Nhạc cũng có báo cáo với hắn, Chu Duệ Nhạc cũng có suy nghĩ như vậy, nên cả hai người đã nhất trí với nhau.
Nếu ở cấp Cục thời gian quá ngắn, rất dễ rơi vào trường hợp gốc rễ không vững, kinh nghiệm của Hạ An quá ít, nếu cứ nóng lòng thăng chức ngược lại sẽ có kết quả xấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hạ Tưởng cũng không cần vòng vo mà nói thẳng với Hạ An về suy nghĩ của hắn.
Hạ An thành khẩn gật đầu:-Tôi cũng nghĩ như vậy, trong khi đảm nhiệm vị trí Bí thư Huyện ủy, sẽ có thể làm được nhiều việc thực tế hơn cho dân chúng.
Thấy Hạ An có thể hiểu được, Hạ Tưởng cảm thấy rất vui:
-Không nên quá nóng lòng ngồi lên những vị trí quá cao, trước tiên nên bồi dưỡng trách nhiệm của mình trước. Tất cả những cán bộ chỉ có mục đích đơn thuần là thăng quan tiến chức, đều không phải là những cán bộ tốt.
Tào Thù Quân thậm chí không đợi Hạ Tưởng nhắc đến chuyện của y, đã lười biếng nói:
-Tôi chờ đến lúc được đảm nhiệm chức vụ Phó giám đốc sở là được rồi. Giám đốc sở thì không hy vọng, nhân vật đứng đầu quá nhiều việc, trách nhiệm cũng lớn, chỉ mệt người.
Có những người cứ luôn nỗ lực làm quan lớn, thì cũng có những người vì không muốn gánh những trách nhiệm lớn mà không muốn làm quan lớn. Hạ Tưởng cũng rất tôn trọng lực chọn của Tào Thù Quân, mỗi người có một lựa chọn riêng, không thể miễn cưỡng. Huống hồ hắn thấy, con đường sống của Tào Thù Quân cũng nên do y lựa chọn.
Nói chuyện phiếm thêm một lúc nữa, Tào Thù Quân và Hạ An tiếp tục nói chuyện, Hạ Tưởng đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống thành phố Yến, ánh mặt trời mùa thu ấm áp, toàn bộ thành phố được bao bọc bởi ánh mặt trời, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Nếu như…không có việc Phạm Duệ Hằng trước khi đi còn cố ý gây loạn, kỳ nghỉ quốc khánh năm nay, chính là một lần nghỉ ngơi thoải mái nhất của Hạ Tưởng.
Từ đầu đến cuối, Phạm Duệ Hằng vừa không chủ động gọi điện thoại cho Diệp Thạch Sinh, cũng không gọi cho hắn, thậm chí cũng không chào hỏi cha vợ, chứng tỏ Bí thư Phạm đã quyết tâm đi đến cùng. Nếu đã như vậy, Hạ Tưởng cũng không cần thiết có liên lạc gì với Phạm Duệ Hằng nữa, bao gồm chuyển lời hay kêu gọi, đều không có.
Đã không còn cần thiết nữa…
Biết Phạm Duệ Hằng gây hấn rồi, Bí thư Phạm từ trước đến nay luôn là người dao động, là một người thấy có lợi thì lập tức tranh thủ. Đáng tiếc là, y không có âm mưu thủ đoạn như Phó Tiên Phong, cũng không có trí tuệ chính trị của Diệp Thiên Nam, bởi vậy cuối cùng cũng rơi vào kết cục phải thối lui.
Chỉ vì muốn nắm lấy cọng rơm cuối cùng, lại không hề quan tâm tới thế cục tỉnh Yến sau này, cũng không quan tâm sau này Chương Quốc Vĩ và Lục Minh làm sao có thể sống yên được ở tỉnh Yến, chỉ muốn vì bản thân, lấy tiền đồ của nhiều người chỉ để đổi lấy tiền đồ của một mình Phạm Tranh, quá tham lam, mà cũng quá khó coi.
Lấy quyền lực để mưu ích cho bản thân cũng không sao, chỉ cần không quá đà là được, nhưng Phạm Duệ Hằng lại quá đáng quá.
Hạ Tưởng chắp hai tay, hai mắt mơ màng, nhưng trong ánh mắt lại là sự kiên định chưa hề có từ trước đến nay, hắn phải khiến Phạm Duệ Hằng ngã một cú thật đau, khiến y phải chịu một thiệt thòi lớn cả đời cũng không thể quên được.
Điện thoại rung lên, là Lục Minh gọi đến.
Lục Minh bất ngờ về phe hắn, tuy cũng cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc, nhưng cũng hợp lý, Hạ Tưởng hoàn toàn tin tưởng vào thành ý của Lục Minh. Lúc ở Tần Đường, hắn và Lục Minh tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng cảm thấy Lục Minh là một người điềm đạm, không dễ dàng đưa ra lựa chọn, một khi đã lựa chọn rồi, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý.
Lục Minh chủ động đề nghị phải âm thầm làm một việc gì đó, Hạ Tưởng không phản đối cũng không mở miệng ủng hộ, thật ra cũng đang ngầm đồng ý, đối phó Phạm Duệ Hằng, bất luận dùng thủ đoạn gì, chỉ cần Phạm Duệ Hằng không thực hiện được âm mưu là được.
Dù sao Phạm Duệ Hằng cũng là Bí thư Tỉnh ủy, là nhân vật số một, nếu như muốn cưỡng ép thi hành lệnh bổ nhiệm, nếu Cao Tấn Chu và Hồ Tăng Chu hơi buông lỏng, thì sẽ thua toàn bàn.
Cuộc điện thoại của Lục Minh rất ngắn gọn:
-Chủ nhiệm Hạ, tất cả đều thuận lợi.
-…
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, nói một câu khiến Lục Minh an tâm,
-Bí thư Diệp ở trên du thuyền trên sông Hạ Mã, cùng với Bí thư Mã, Chủ tịch tỉnh Lãnh, Trưởng ban Lý, trò chuyện vui vẻ, hoan hỉ chúc mừng.
Một viên thuốc an thần rất lớn rất thực tế, giọng nói của Lục Minh lộ rõ sự vui mừng:
-Xin Chủ nhiệm Hạ cứ yên tâm, tôi sẽ làm tốt việc của mình, hy vọng có cơ hội được ngồi cùng Bí thư Chu, Thị trưởng Trần…
Lục Minh thể hiện mong muốn bức thiết có thể ngồi vào hệ thống hạt nhân, Hạ Tưởng đương nhiên sẽ hé cánh cổng một chút:
-Có cơ hội, chắc chắn có cơ hội.
Buông điện thoại, Hạ Tưởng thầm cười, nói ra cũng phải cảm ơn Bí thư Phạm, nếu không phải vì Bí thư Phạm đầu cơ, hắn làm sao có thể bất ngờ nhận được sự dựa dẫm của Lục Minh? Lục Minh là một người có thể dùng, hắn bây giờ cũng đang cần thêm trợ lực, những người đoàn kết ở bên cạnh hắn không nhiều, mà còn quá ít nữa.
Lực lượng lớn mạnh, chính là điều cơ bản nhất của việc vĩnh viễn đứng ở thế bất bại.
Tuy nhiên, kế hoạch của Phạm Duệ Hằng cũng khiến Hạ Tưởng ý thức được những suy nghĩ trước đây có chút không ổn, cách đem tất cả trứng để vào một cái rổ quá nguy hiểm, rất dễ bị người ta lấy hết cùng một lúc, bước tiếp theo, đã đến lúc phân tán những người thân tín và những người đứng về phe hắn ra khắp nước rồi.
Ngày mai khi gặp mặt Ngô Tài Dương, Phó Tiên Phong, Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong, sẽ đề cập đến đại kế lâu dài.
Nhưng trước đó, tối hôm nay, chắc đã có thể quyết định được thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến với Phạm Duệ Hằng rồi…Đồng thời không thể không nói, trong lòng hắn, hình tượng của Diệp Thạch Sinh, cũng đã thay đổi rất nhiều.
Bình tĩnh mà xét, Hạ Tưởng vốn dĩ cũng nhận định Diệp Thạch Sinh là một Bí thư nhu nhược, lúc đảm nhiệm vị trí Chủ tịch tỉnh, bị Cao Thành Tùng ép gần chết, mặc dù sau khi tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, cũng không thê hiện ra mặt mạnh mẽ, cương quyết. Đương nhiên có liên quan đến cá tính của y, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng có thể Diệp Thạch Sinh giả vờ nhu nhược.
Quan hệ mật thiết giữa Diệp Thạch Sinh và Tổng bí thư, những người ngoài biết không nhiều, nhưng những cán bộ cấp cao biết chắc chắn không ít. Vì vậy lúc Diệp Thạch Sinh đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, khiêm tốn mà thực tế, nấp dưới ánh hào quang của Cao Thành Tùng, nói không chừng cũng có liên quan đến việc lúc đó Tổng bí thư chưa đảm nhiệm chức vụ Tổng bí thư. Còn sau đó khi Tổng bí thư nhậm chức, Cao Thành Tùng dần dần thất thế, đồng thời sau đó còn liên tục bị giáng ba cấp, âm thầm rút lui, rơi vào cảnh thê lương, ai dám nói sau lưng không có bàn tay Diệp Thạch Sinh?
Còn sau khi Diệp Thạch Sinh cố ý để hắn tung tin đồn, Hạ Tưởng cũng từng lo lắng sức ảnh hưởng của Diệp Thạch Sinh ở tỉnh Yến đã suy giảm đến mức không có người ủng hộ, không ngờ, có đến hai vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy và rất nhiều lãnh đạo cấp Sở, cấp Cục đến thăm hỏi y, khiến hắn thật sự kinh ngạc, mới biết trước kia hắn đã thực sự xem nhẹ thủ đoạn chính trị của Diệp Thạch Sinh, không ngờ y cũng đã bồi dưỡng được một thế lực không tệ ở tỉnh Yến.
Mấy vị lãnh đạo cấp Sở, Cục thì không cần nói ra, mà cũng không đủ để khiến Hạ Tưởng kinh ngạc, Lãnh Nhạc Thương và Lý Phong xuất hiện, khiến Hạ Tưởng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không chỉ bởi vì hắn không hiểu lắm về lai lịch của Lãnh Nhạc Thương và Lý Phong, mà còn vì Lãnh Nhạc Thương và Lý Phong là hai Ủy viên thường vụ tỉnh Yến mà hắn khó nói chuyện nhất.
Kể từ đó, với thực lực bản thân hắn, lại thêm sức ảnh hưởng của Diệp Thạch Sinh, việc lớn có thể thành!
Nhưng ở một mặt khác Diệp Thạch Sinh cũng đã dạy cho Hạ Tưởng một bài học sống động, khiến hắn hiểu được một đạo lý: chỉ khi trải qua rồi mới có thể thực sự lĩnh hội được, đừng xem nhẹ bất kỳ một quan lớn ở vị trí cấp tỉnh bộ nào, cho dù người đó mạnh mẽ cũng được, nhu nhược cũng thế, luôn tiềm ẩn một mặt khó đối địch mà người khác chưa biết.
Lễ Quốc khánh năm nay, là một kỳ nghỉ Phạm Duệ Hằng cảm thấy bực bội nhất, vốn dĩ y còn sắp xếp một loạt chuyến thị sát và thăm viếng, nhưng bởi vì Hạ Tưởng đánh một đòn trả quá bất ngờ, khiến y vô cùng căm tức, liền hủy bỏ toàn bộ.
Dù sao cũng sắp rời khỏi tỉnh Yến rồi, ít làm bộ một chút cũng không sao.
Nói thật, vốn dĩ y muốn trước khi chuyển đi sẽ bất ngờ điều chỉnh nhân sự một chút, ý nghĩ đề bạt người thân tín của mình vẫn còn đó, điều quan trọng nhất là đánh bật thế lực của Hạ Tưởng, không ngờ, Đàm Quốc Thụy lại bán đứng y.
Thật là tiểu nhân!
Một ngày hôm nay, tin tức xấu không ngừng truyền đến, nếu nói Thi Phương Dân xuất hiện ở tòa nhà Tề Thị còn chưa đủ khiến cho Phạm Duệ Hằng khiếp sợ, thì khi Chương Quốc Vĩ nói với y về việc Lục Minh đã xoay về phía Hạ Tưởng, thật sự khiến y giận tím mặt.
Nhưng Phạm Duệ Hằng không biết rằng, còn có những tin tức tệ hơn đang chờ y…