Buổi tối, Liên Nhược Hạm cũng ở tòa cao ốc Tề thị, khiến Hạ Tưởng có chút kinh ngạc, sợ Liên Nhược Hạm nhiệt huyết bừng bừng đến đụng chạm vào điểm yếu của hắn. Cũng may, Liên Nhược Hạm rất nghe lời, chỉ ngồi cùng với Vệ Tân, Lý Thấm, không hề tìm hắn gây phiền toái.
Tuy nhiến có một điều, Liên Nhược Hạm có lẽ cũng thành tâm, còn đặc biệt kéo cả Tào Thù Lê đi, kết quả tối hôm nay Hạ Tưởng một mình phòng không. Cũng may hắn quả thực cũng đã mệt mỏi hết sức, nằm lên giường liền ngủ mất, không hề có một chút tư tưởng không an phận nào.
Trời chưa sáng, Hạ Tưởng đã dậy rồi, thấy ánh mặt trời đã bắt đầu ló ra khỏi đám mây, bầu trời như một mảng ngọc bích, biết hôm nay là một ngày đẹp hiếm gặp, nhất thời tâm tình tốt hẳn lên.
Hôm nay là một ngày quan trọng, chẳng những phải gặp mặt với Ngô Tài Dương, Phạm Duệ Hằng cũng quyết định sẽ lật bài, đã đến lúc tiến hành trận chiến quan trọng liên quan đến thân thích rồi.
Liệu có thể ngăn cản được âm mưu của Phạm Duệ Hằng hay không, việc này không chỉ liên quan đến triển vọng và tổ chức chính trị sau này, cũng liên quan đến uy vọng của cá nhân hắn. Một lãnh đạo không thể giữ gìn tổ chức thành viên chính trị thì không phải là lãnh đạo tốt. Một lần không được, hai lần không được, sau ba lần, nội bộ sẽ lục đục, từ đó dần dần mất khống chế.
Huống hồ nói ra Hạ Tưởng cũng có một mặt bao che khuyết điểm, hắn không muốn có người giẫm lên cấp dưới của hắn để có được lợi ích chính trị, cho dù đối phương là Bí thư Tỉnh ủy đang nắm quyền lớn trong tay cũng không được. Không nói đến việc Phạm Duệ Hằng sắp rời chức vụ, cho dù Phạm Duệ Hằng bây giờ đang như mặt trời giữa trưa, thì Hạ Tưởng vì tổ chức, cũng sẽ không tiếc quyết chiến với y một trận.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, những khó khăn mà Phạm Duệ Hằng trải qua không phải ít, cho đến hôm nay hiểu biết chính trị vẫn chưa tăng thêm được bao nhiêu.
Muốn đầu cơ cũng có thể lý giải được, trong chính trị ở đâu cũng có thể thấy được những kẻ đầu cơ. Nhưng đầu cơ thì cần ánh mắt nhạy bén, thủ đoạn cao siêu và thực lực hùng hậu. Phạm Duệ Hằng không có tất cả những thứ đó, mà còn muốn đầu cơ để mưu cầu lợi ích chính trị, thật sự là tính toán sai lầm.
Nếu y có được đầu óc chính trị của Diệp Thiên Nam hay bối cảnh gia tộc của Phó Tiên Phong, thì y có thể chiến thắng. Nhưng đáng tiếc, trên đời này quả thật không có việc gì là hoàn mỹ cả. Điểm đáng thương của Phạm Duệ Hằng chính là y đã từng không ít lần muốn lọt vào tầm mắt của thế lực gia tộc, cũng đã từng muốn tiếp cận và dựa dẫm vào nhà họ Phó và nhà họ Khâu, nhưng cuối cùng lại thất bại hoàn toàn.
Nhưng sau khi tất cả những cố gắng đó đều thất bại thì y lại đổi thành thế lực phản đối, muốn đánh một vố cuối cùng, muốn có được lợi ích chính trị tư bản cuối cùng trước khi rời khỏi vị trí, không tiếc lợi ích của Hạ Tưởng, cũng không tiếc việc đem những người cùng phe với mình đẩy thêm một bước, chính là được ăn cả ngã về không.
Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, hắn đã từng ôm ảo tưởng đối với Phạm Duệ Hằng, hy vọng sau khi Phạm Duệ Hằng rời chức, yên ổn qua tuổi già. Cũng hy vọng tình bạn với Phạm Duệ Hằng tiếp tục được duy trì, cho dù đó chỉ là tình bạn sơ giao. Hắn không muốn chỉ vì lợi ích trước mắt mà tất cả những gì nhiều năm nay hắn làm cho Phạm Duệ Hằng, đều toàn bộ tan thành mây khói.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn cũng không còn nợ nần gì cha con nhà họ Phạm nữa. Từ nay về sau, có lẽ sẽ thực sự chấm dứt hoàn toàn với hai cha con họ. Tình bạn bình thường của Hạ Tưởng và Phạm Tranh duy trì nhiều năm như vậy rồi, năm đó có phải vừa gặp đã thân hay không thì không cần nói, nhưng từ đó về sau, khi còn gặp lại nhau, Hạ Tưởng cũng hơi có chút thương cảm.
Nghiêm Tiểu Thì vừa vặn gọi điện thoại đến.
-Anh và Phạm Tranh chấm dứt rồi?
Nghiêm Tiểu Thì đang ở Thiên Trạch, thảo nguyên vào mùa thu chính là mùa đẹp nhất, cũng là mùa du lịch lớn nhất cuối cùng trên thảo nguyên, cô đang bận kinh doanh.
Năm đó quen biết với Cao Kiến Viễn, biết Phạm Tranh, mới biết Nghiêm Tiểu Thì, sau mười năm, Cao Kiến Viễn vẫn còn sống trong nhà giam, Phạm Tranh lại sắp đi con đường riêng, chỉ có Nghiêm Tiểu Thì vẫn như cũ. Hạ Tưởng vô tình cảm thán:
-Tiểu Thì, cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho tôi, đời người có được mấy người bạn, nhưng đều vì lợi ích mà bỏ quên tất cả. Lẽ nào tôi phải đi cầu xin Phạm Tranh hãy quý trọng tình bạn giữa tôi và y? Ngay thời điểm Phạm Duệ Hằng ra quyết định, giữa tôi và Phạm Tranh, đã đứng ở thế đối lập rồi.
Giọng nói của Nghiêm Tiểu Thì thấp hẳn đi:
-Tôi hiểu, tôi biết anh không phải là người vì lợi ích mà bán rẻ bạn bè, Phạm Duệ Hằng và Phạm Tranh…Không nói đến bọn họ nữa, bất luận như thế nào, tôi đều đứng về phía anh.
Giọng nói mềm mại của Nghiêm Tiểu Thì khiến Hạ Tưởng có được chút an ủi. Nghe xong điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì, lúc này trời đã sáng hẳn, ánh sắng mặt trời phía chân trời, mang theo ánh sáng và hy vọng của một ngày mới.
Sau 8 giờ, điện thoại của Hạ Tưởng reo không ngừng khiến hắn nghe không kịp, tin tức cứ từng tin từng tin truyền đến. Đầu tiên là Khâu Tự Phong đã đến thành phố Yến, sau đó là Phó Tiên Phong, lại thêm Mai Thái Bình, một lúc sau nữa, lại nghe Ngô Tài Dương đã đi đến đường cao tốc.
Hội nghị lần thứ ba, cũng là một lần hội nghị có sức ảnh hưởng sâu rộng nhất, đã mở màn như vậy.
Địa điểm gặp mặt, vẫn ở tòa nhà Tề thị.
Khi Tề Á Nam nghe nói sẽ có một vị Phó chủ tịch tỉnh, hai vị Chủ tịch tỉnh, cộng thêm một vị Ủy viên bộ Chính trị Trung ương nghỉ lại ở tòa nhà Tề thị, y kinh ngạc vô cùng. Quả là từ khi y quen được Hạ Tưởng cũng đã mở rộng kiến thức được nhiều rồi, nhưng tòa nhà Tề thị suy cho cùng cũng chỉ là một khách sạn hạng sang trong tỉnh Yến, nhìn ra khắp nước, thì không thể xếp hạng là khách sạn cao cấp được. Tập đoàn Tề thị cũng xem như có chút danh tiếng trong tỉnh Yến, nhưng vừa ra khỏi tỉnh Yến, thì trở thành một tập đoàn nhỏ nhoi, nhưng lại có được nhiều nhân vật quan trọng như vậy ngủ lại, quả thật rất vinh hạnh!
Tề Á Nam vui mừng đến mức gần như không khống chế được, cũng may, dưới sự nhắc nhở của Hạ Tưởng, lão cũng đã bình tĩnh lại được. Bởi Hạ Tưởng đã nói với lão, sự việc hôm nay phải giữ bí mật, không được tiết lộ bất kỳ tin tức gì ra ngoài.
Tề Á Nam lập tức ý thức được tính quan trọng của vấn đề, liền dặn dò cấp dưới, sắp xếp riêng một tầng để đón tiếp những nhân vật chính trị quan trọng đại giá quang lâm.
Vì tránh việc lại thu hút sự chú ý của nhiều người, bất luận là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Yến Khâu Tự Phong, hay thân là Chủ tịch tỉnh Tương, Chủ tịch tỉnh Sở Phó Tiên Phong và Mai Thái Bình, thậm chí đường đường là Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương như Ngô Tài Dương, bốn người đều im lặng mà ra khỏi đường cao tốc, ngồi trong những chiếc xe ô tô bình thường, lặng lẽ tiến vào tòa nhà Tề thị.
Hội nghị được diễn ra ở trong phòng họp lớn, đợi khi Hạ Tưởng đón được tất cả mọi người, cũng đã vào lúc giữa trưa.
Là người triệu tập Hội nghị, Phó Tiên Phong lại không phải là người đến đầu tiên. Lại có ý nghĩa hơn nữa là, bốn người đều xuất phát từ Bắc Kinh, nhưng lại đều đi riêng, không có hai người nào đi chung.
Là người tổ chức Hội nghị, Hạ Tưởng đã sắp xếp xong tất cả mọi việc, đợi cả năm người cùng ngồi đầy đủ trong phòng họp sáng sủa và yên tĩnh, thì cũng vừa đúng giờ.
Trong mấy người này, cấp bậc của Ngô Tài Dương cao nhất, nhưng Hạ Tưởng lại là cầu nối giữa tất cả mọi người ngồi đây, nên Hạ Tưởng giành lời phát biểu trước. Hắn thấy Phó Tiên Phong cười nhạt, Mai Thái Bình cười yếu ớt, Khâu Tự Phong mỉm cười, còn Ngô Tài Dương…không cười, vẻ mặt hắn liền rất vui vẻ, câu đầu tiên đã nói:
-Trưa rồi, có phải nên ăn cơm trước không?
Một câu nói đã khiến tất cả mọi người cùng cười, vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Tài Dương cũng được thả lỏng hơn nhiều, liền nói:
-Ăn cơm, ăn cơm trước đã. Dân lấy thực làm trọng, trời cao đất dày, ăn cơm là chuyện lớn.
Không khí thoải mái hẳn.
Trong lúc ăn cơm, Phó Tiên Phong mở đề, nói tới ý nghĩa và tầm quan trọng của cuộc gặp mặt hôm nay.
Thật ra, Hội nghị tập trung các lực lượng lần này, ý nghĩa ban đầu là nhằm vào sự kiện Diệp Thiên Nam, không ngờ Diệp Thiên Nam đề nghị rút lui, nên Hội nghị lần này dường như không còn bức thiết nữa. Thật ra không phải vậy, ngoài việc Diệp Thiên Nam người rút lui nhưng tâm chưa yên, trong kỳ nghỉ Quốc khánh một mình ở Bắc Kinh đã âm thầm hoạt động. Nghe tình báo của Phó Tiên Phong nói lại, Diệp Thiên Nam và Tôn Tập Dân thường xuyên qua lại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Bởi vì sự kiện Diệp Thiên Nam mà nảy sinh hàng loạt phản ứng dây chuyền, hơn nữa còn đang tiếp tục. Hệ bình dân và những thế lực phản đối đã liên kết lại với nhau rồi, tuy cùng bồi dưỡng một lực lượng kế thừa là Diệp Thiên Nam đã phải chịu thất bại, nhưng có tin tức truyền ra, đối với Chu Hồng Cơ mà thế lực phản đối vừa mới tìm ra, thế lực bình dân có lẽ cũng khoảng hai năm nữa, cũng sẽ bắt tay bồi dưỡng, để y nhanh chóng trưởng thành, trở thành đối thủ ngang sức với Hạ Tưởng.
Ngoài ra, giữa hai thế lực còn đạt được những sự đồng thuận nhất định, để cùng đối phó với xu thế càng ngày càng xích lại gần nhau của Đoàn hệ và thế lực gia tộc. Vì vậy, tình thế càng thêm ác liệt, áp lực cũng từ đó mà tăng thêm, Hội nghị lần này, chẳng những tất yếu, mà còn bắt buộc phải làm.
Cũng là nguyên nhân khiến Ngô Tài Dương đường đường là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, cũng sẽ không dễ dàng vì việc riêng mà rời khỏi Bắc Kinh. Lại dưới sự đề nghị của Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, đích thân đến nơi Hội nghị diễn ra để cùng gặp mặt.
Bởi vì Quốc khánh qua đi, sẽ còn có thêm một trận đánh ác liệt, Diệp Thiên Nam đã trở thành quá khứ, nhưng vẫn còn có rất nhiều vị trí còn cần tranh giành, hơn nữa nếu không nằm ngoài dự liệu, đến năm sau sẽ còn có những đợt điều chỉnh nhân sự dày đặc hơn. Đã đến lúc thế lực gia tộc nên đoàn kết lại rồi, hơn nữa có Hạ Tưởng tham gia buổi nói chuyện, có nghĩa là có thể đem tất cả những nội dung cần thiết, chuyển đến tai Tổng bí thư rồi.
Còn có một điểm nữa, gặp mặt ở thành phố Yến sẽ an toàn hơn ở Bắc Kinh nhiều, nếu không bốn gia tộc lớn nếu có hành động bất thường sẽ khiến người khác để ý, và đề phòng.
Đương nhiên, nếu nói những nguyên nhân ở trên chưa đủ để Ngô Tài Dương đích thân đến Thành phố Yến, thì có lẽ từ sâu bên trong nội tâm Ngô Tài Dương, cũng có suy nghĩ muốn gặp mặt ba mẹ Hạ Tưởng một lần. Cho dù chỉ là nhìn qua, cũng rất hiếu kỳ muốn biết ba mẹ Hạ Tưởng rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại có thể nuôi dạy được một nhân tài như Hạ Tưởng!
Sau khi ăn xong, lại trở về phòng họp để trao đổi. Sau khi nói chuyện sâu hơn về kế hoạch lớn tiếp theo, cơ bản đã đạt được sự thống nhất, bốn nhà tuy là lực lượng chủ yếu của thế lực gia tộc, đồng thời cùng ở Bắc Kinh, nhưng thật ra chưa từng có được dịp gặp mặt như hôm nay, bởi vì tất cả đều biết bước tiếp theo sẽ còn nhiều khó khăn và trở ngại hơn nữa.
Nhiệm kỳ năm sau, thứ nhất là vững vàng trao đổi, thứ hai là bảo đảm cho Quan Viễn Khúc tiếp nhận chức vụ, thứ ba là liệu Quan Viễn Khúc có thể tiếp nhận chức vụ thuận lợi được không, bốn là trước khi bầu cử nhiệm kỳ mới, Đoàn hệ và thế lực gia tộc liệu có thể có được bao nhiêu vị trí quan trọng trong tỉnh.
Sau khi Hội nghị chấm dứt, Phó Tiên Phong còn có việc phải làm, Mai Thái Bình còn có bạn cần gặp, Ngô Tài Dương đề nghị Hạ Tưởng dẫn y đi dạo vài vòng, chỉ có Khâu Tự Phong dường như không có việc gì, Hạ Tưởng liền cho y một đề tài khó.
-Tự Phong, buổi chiều Tỉnh ủy triệu tập Hội nghị thường vụ, cậu thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mới nhậm chức, Bí thư Phạm không thông báo cho cậu?
Khâu Tự Phong sửng sốt, liền hiểu ra:
-Ha ha, Bí thư Phạm dường như không hoan nghênh sự có mặt của tôi, nhưng tôi cũng có thể tự cam chịu, nói gì cũng phải cho y một sự bất ngờ thật lớn.
Buổi tối, Liên Nhược Hạm cũng ở tòa cao ốc Tề thị, khiến Hạ Tưởng có chút kinh ngạc, sợ Liên Nhược Hạm nhiệt huyết bừng bừng đến đụng chạm vào điểm yếu của hắn. Cũng may, Liên Nhược Hạm rất nghe lời, chỉ ngồi cùng với Vệ Tân, Lý Thấm, không hề tìm hắn gây phiền toái.
Tuy nhiến có một điều, Liên Nhược Hạm có lẽ cũng thành tâm, còn đặc biệt kéo cả Tào Thù Lê đi, kết quả tối hôm nay Hạ Tưởng một mình phòng không. Cũng may hắn quả thực cũng đã mệt mỏi hết sức, nằm lên giường liền ngủ mất, không hề có một chút tư tưởng không an phận nào.
Trời chưa sáng, Hạ Tưởng đã dậy rồi, thấy ánh mặt trời đã bắt đầu ló ra khỏi đám mây, bầu trời như một mảng ngọc bích, biết hôm nay là một ngày đẹp hiếm gặp, nhất thời tâm tình tốt hẳn lên.
Hôm nay là một ngày quan trọng, chẳng những phải gặp mặt với Ngô Tài Dương, Phạm Duệ Hằng cũng quyết định sẽ lật bài, đã đến lúc tiến hành trận chiến quan trọng liên quan đến thân thích rồi.
Liệu có thể ngăn cản được âm mưu của Phạm Duệ Hằng hay không, việc này không chỉ liên quan đến triển vọng và tổ chức chính trị sau này, cũng liên quan đến uy vọng của cá nhân hắn. Một lãnh đạo không thể giữ gìn tổ chức thành viên chính trị thì không phải là lãnh đạo tốt. Một lần không được, hai lần không được, sau ba lần, nội bộ sẽ lục đục, từ đó dần dần mất khống chế.
Huống hồ nói ra Hạ Tưởng cũng có một mặt bao che khuyết điểm, hắn không muốn có người giẫm lên cấp dưới của hắn để có được lợi ích chính trị, cho dù đối phương là Bí thư Tỉnh ủy đang nắm quyền lớn trong tay cũng không được. Không nói đến việc Phạm Duệ Hằng sắp rời chức vụ, cho dù Phạm Duệ Hằng bây giờ đang như mặt trời giữa trưa, thì Hạ Tưởng vì tổ chức, cũng sẽ không tiếc quyết chiến với y một trận.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, những khó khăn mà Phạm Duệ Hằng trải qua không phải ít, cho đến hôm nay hiểu biết chính trị vẫn chưa tăng thêm được bao nhiêu.
Muốn đầu cơ cũng có thể lý giải được, trong chính trị ở đâu cũng có thể thấy được những kẻ đầu cơ. Nhưng đầu cơ thì cần ánh mắt nhạy bén, thủ đoạn cao siêu và thực lực hùng hậu. Phạm Duệ Hằng không có tất cả những thứ đó, mà còn muốn đầu cơ để mưu cầu lợi ích chính trị, thật sự là tính toán sai lầm.
Nếu y có được đầu óc chính trị của Diệp Thiên Nam hay bối cảnh gia tộc của Phó Tiên Phong, thì y có thể chiến thắng. Nhưng đáng tiếc, trên đời này quả thật không có việc gì là hoàn mỹ cả. Điểm đáng thương của Phạm Duệ Hằng chính là y đã từng không ít lần muốn lọt vào tầm mắt của thế lực gia tộc, cũng đã từng muốn tiếp cận và dựa dẫm vào nhà họ Phó và nhà họ Khâu, nhưng cuối cùng lại thất bại hoàn toàn.
Nhưng sau khi tất cả những cố gắng đó đều thất bại thì y lại đổi thành thế lực phản đối, muốn đánh một vố cuối cùng, muốn có được lợi ích chính trị tư bản cuối cùng trước khi rời khỏi vị trí, không tiếc lợi ích của Hạ Tưởng, cũng không tiếc việc đem những người cùng phe với mình đẩy thêm một bước, chính là được ăn cả ngã về không.
Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, hắn đã từng ôm ảo tưởng đối với Phạm Duệ Hằng, hy vọng sau khi Phạm Duệ Hằng rời chức, yên ổn qua tuổi già. Cũng hy vọng tình bạn với Phạm Duệ Hằng tiếp tục được duy trì, cho dù đó chỉ là tình bạn sơ giao. Hắn không muốn chỉ vì lợi ích trước mắt mà tất cả những gì nhiều năm nay hắn làm cho Phạm Duệ Hằng, đều toàn bộ tan thành mây khói.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn cũng không còn nợ nần gì cha con nhà họ Phạm nữa. Từ nay về sau, có lẽ sẽ thực sự chấm dứt hoàn toàn với hai cha con họ. Tình bạn bình thường của Hạ Tưởng và Phạm Tranh duy trì nhiều năm như vậy rồi, năm đó có phải vừa gặp đã thân hay không thì không cần nói, nhưng từ đó về sau, khi còn gặp lại nhau, Hạ Tưởng cũng hơi có chút thương cảm.
Nghiêm Tiểu Thì vừa vặn gọi điện thoại đến.
-Anh và Phạm Tranh chấm dứt rồi?
Nghiêm Tiểu Thì đang ở Thiên Trạch, thảo nguyên vào mùa thu chính là mùa đẹp nhất, cũng là mùa du lịch lớn nhất cuối cùng trên thảo nguyên, cô đang bận kinh doanh.
Năm đó quen biết với Cao Kiến Viễn, biết Phạm Tranh, mới biết Nghiêm Tiểu Thì, sau mười năm, Cao Kiến Viễn vẫn còn sống trong nhà giam, Phạm Tranh lại sắp đi con đường riêng, chỉ có Nghiêm Tiểu Thì vẫn như cũ. Hạ Tưởng vô tình cảm thán:
-Tiểu Thì, cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho tôi, đời người có được mấy người bạn, nhưng đều vì lợi ích mà bỏ quên tất cả. Lẽ nào tôi phải đi cầu xin Phạm Tranh hãy quý trọng tình bạn giữa tôi và y? Ngay thời điểm Phạm Duệ Hằng ra quyết định, giữa tôi và Phạm Tranh, đã đứng ở thế đối lập rồi.
Giọng nói của Nghiêm Tiểu Thì thấp hẳn đi:
-Tôi hiểu, tôi biết anh không phải là người vì lợi ích mà bán rẻ bạn bè, Phạm Duệ Hằng và Phạm Tranh…Không nói đến bọn họ nữa, bất luận như thế nào, tôi đều đứng về phía anh.
Giọng nói mềm mại của Nghiêm Tiểu Thì khiến Hạ Tưởng có được chút an ủi. Nghe xong điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì, lúc này trời đã sáng hẳn, ánh sắng mặt trời phía chân trời, mang theo ánh sáng và hy vọng của một ngày mới.
Sau 8 giờ, điện thoại của Hạ Tưởng reo không ngừng khiến hắn nghe không kịp, tin tức cứ từng tin từng tin truyền đến. Đầu tiên là Khâu Tự Phong đã đến thành phố Yến, sau đó là Phó Tiên Phong, lại thêm Mai Thái Bình, một lúc sau nữa, lại nghe Ngô Tài Dương đã đi đến đường cao tốc.
Hội nghị lần thứ ba, cũng là một lần hội nghị có sức ảnh hưởng sâu rộng nhất, đã mở màn như vậy.
Địa điểm gặp mặt, vẫn ở tòa nhà Tề thị.
Khi Tề Á Nam nghe nói sẽ có một vị Phó chủ tịch tỉnh, hai vị Chủ tịch tỉnh, cộng thêm một vị Ủy viên bộ Chính trị Trung ương nghỉ lại ở tòa nhà Tề thị, y kinh ngạc vô cùng. Quả là từ khi y quen được Hạ Tưởng cũng đã mở rộng kiến thức được nhiều rồi, nhưng tòa nhà Tề thị suy cho cùng cũng chỉ là một khách sạn hạng sang trong tỉnh Yến, nhìn ra khắp nước, thì không thể xếp hạng là khách sạn cao cấp được. Tập đoàn Tề thị cũng xem như có chút danh tiếng trong tỉnh Yến, nhưng vừa ra khỏi tỉnh Yến, thì trở thành một tập đoàn nhỏ nhoi, nhưng lại có được nhiều nhân vật quan trọng như vậy ngủ lại, quả thật rất vinh hạnh!
Tề Á Nam vui mừng đến mức gần như không khống chế được, cũng may, dưới sự nhắc nhở của Hạ Tưởng, lão cũng đã bình tĩnh lại được. Bởi Hạ Tưởng đã nói với lão, sự việc hôm nay phải giữ bí mật, không được tiết lộ bất kỳ tin tức gì ra ngoài.
Tề Á Nam lập tức ý thức được tính quan trọng của vấn đề, liền dặn dò cấp dưới, sắp xếp riêng một tầng để đón tiếp những nhân vật chính trị quan trọng đại giá quang lâm.
Vì tránh việc lại thu hút sự chú ý của nhiều người, bất luận là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Yến Khâu Tự Phong, hay thân là Chủ tịch tỉnh Tương, Chủ tịch tỉnh Sở Phó Tiên Phong và Mai Thái Bình, thậm chí đường đường là Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương như Ngô Tài Dương, bốn người đều im lặng mà ra khỏi đường cao tốc, ngồi trong những chiếc xe ô tô bình thường, lặng lẽ tiến vào tòa nhà Tề thị.
Hội nghị được diễn ra ở trong phòng họp lớn, đợi khi Hạ Tưởng đón được tất cả mọi người, cũng đã vào lúc giữa trưa.
Là người triệu tập Hội nghị, Phó Tiên Phong lại không phải là người đến đầu tiên. Lại có ý nghĩa hơn nữa là, bốn người đều xuất phát từ Bắc Kinh, nhưng lại đều đi riêng, không có hai người nào đi chung.
Là người tổ chức Hội nghị, Hạ Tưởng đã sắp xếp xong tất cả mọi việc, đợi cả năm người cùng ngồi đầy đủ trong phòng họp sáng sủa và yên tĩnh, thì cũng vừa đúng giờ.
Trong mấy người này, cấp bậc của Ngô Tài Dương cao nhất, nhưng Hạ Tưởng lại là cầu nối giữa tất cả mọi người ngồi đây, nên Hạ Tưởng giành lời phát biểu trước. Hắn thấy Phó Tiên Phong cười nhạt, Mai Thái Bình cười yếu ớt, Khâu Tự Phong mỉm cười, còn Ngô Tài Dương…không cười, vẻ mặt hắn liền rất vui vẻ, câu đầu tiên đã nói:
-Trưa rồi, có phải nên ăn cơm trước không?
Một câu nói đã khiến tất cả mọi người cùng cười, vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Tài Dương cũng được thả lỏng hơn nhiều, liền nói:
-Ăn cơm, ăn cơm trước đã. Dân lấy thực làm trọng, trời cao đất dày, ăn cơm là chuyện lớn.
Không khí thoải mái hẳn.
Trong lúc ăn cơm, Phó Tiên Phong mở đề, nói tới ý nghĩa và tầm quan trọng của cuộc gặp mặt hôm nay.
Thật ra, Hội nghị tập trung các lực lượng lần này, ý nghĩa ban đầu là nhằm vào sự kiện Diệp Thiên Nam, không ngờ Diệp Thiên Nam đề nghị rút lui, nên Hội nghị lần này dường như không còn bức thiết nữa. Thật ra không phải vậy, ngoài việc Diệp Thiên Nam người rút lui nhưng tâm chưa yên, trong kỳ nghỉ Quốc khánh một mình ở Bắc Kinh đã âm thầm hoạt động. Nghe tình báo của Phó Tiên Phong nói lại, Diệp Thiên Nam và Tôn Tập Dân thường xuyên qua lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Bởi vì sự kiện Diệp Thiên Nam mà nảy sinh hàng loạt phản ứng dây chuyền, hơn nữa còn đang tiếp tục. Hệ bình dân và những thế lực phản đối đã liên kết lại với nhau rồi, tuy cùng bồi dưỡng một lực lượng kế thừa là Diệp Thiên Nam đã phải chịu thất bại, nhưng có tin tức truyền ra, đối với Chu Hồng Cơ mà thế lực phản đối vừa mới tìm ra, thế lực bình dân có lẽ cũng khoảng hai năm nữa, cũng sẽ bắt tay bồi dưỡng, để y nhanh chóng trưởng thành, trở thành đối thủ ngang sức với Hạ Tưởng.
Ngoài ra, giữa hai thế lực còn đạt được những sự đồng thuận nhất định, để cùng đối phó với xu thế càng ngày càng xích lại gần nhau của Đoàn hệ và thế lực gia tộc. Vì vậy, tình thế càng thêm ác liệt, áp lực cũng từ đó mà tăng thêm, Hội nghị lần này, chẳng những tất yếu, mà còn bắt buộc phải làm.
Cũng là nguyên nhân khiến Ngô Tài Dương đường đường là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, cũng sẽ không dễ dàng vì việc riêng mà rời khỏi Bắc Kinh. Lại dưới sự đề nghị của Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, đích thân đến nơi Hội nghị diễn ra để cùng gặp mặt.
Bởi vì Quốc khánh qua đi, sẽ còn có thêm một trận đánh ác liệt, Diệp Thiên Nam đã trở thành quá khứ, nhưng vẫn còn có rất nhiều vị trí còn cần tranh giành, hơn nữa nếu không nằm ngoài dự liệu, đến năm sau sẽ còn có những đợt điều chỉnh nhân sự dày đặc hơn. Đã đến lúc thế lực gia tộc nên đoàn kết lại rồi, hơn nữa có Hạ Tưởng tham gia buổi nói chuyện, có nghĩa là có thể đem tất cả những nội dung cần thiết, chuyển đến tai Tổng bí thư rồi.
Còn có một điểm nữa, gặp mặt ở thành phố Yến sẽ an toàn hơn ở Bắc Kinh nhiều, nếu không bốn gia tộc lớn nếu có hành động bất thường sẽ khiến người khác để ý, và đề phòng.
Đương nhiên, nếu nói những nguyên nhân ở trên chưa đủ để Ngô Tài Dương đích thân đến Thành phố Yến, thì có lẽ từ sâu bên trong nội tâm Ngô Tài Dương, cũng có suy nghĩ muốn gặp mặt ba mẹ Hạ Tưởng một lần. Cho dù chỉ là nhìn qua, cũng rất hiếu kỳ muốn biết ba mẹ Hạ Tưởng rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại có thể nuôi dạy được một nhân tài như Hạ Tưởng!
Sau khi ăn xong, lại trở về phòng họp để trao đổi. Sau khi nói chuyện sâu hơn về kế hoạch lớn tiếp theo, cơ bản đã đạt được sự thống nhất, bốn nhà tuy là lực lượng chủ yếu của thế lực gia tộc, đồng thời cùng ở Bắc Kinh, nhưng thật ra chưa từng có được dịp gặp mặt như hôm nay, bởi vì tất cả đều biết bước tiếp theo sẽ còn nhiều khó khăn và trở ngại hơn nữa.
Nhiệm kỳ năm sau, thứ nhất là vững vàng trao đổi, thứ hai là bảo đảm cho Quan Viễn Khúc tiếp nhận chức vụ, thứ ba là liệu Quan Viễn Khúc có thể tiếp nhận chức vụ thuận lợi được không, bốn là trước khi bầu cử nhiệm kỳ mới, Đoàn hệ và thế lực gia tộc liệu có thể có được bao nhiêu vị trí quan trọng trong tỉnh.
Sau khi Hội nghị chấm dứt, Phó Tiên Phong còn có việc phải làm, Mai Thái Bình còn có bạn cần gặp, Ngô Tài Dương đề nghị Hạ Tưởng dẫn y đi dạo vài vòng, chỉ có Khâu Tự Phong dường như không có việc gì, Hạ Tưởng liền cho y một đề tài khó.
-Tự Phong, buổi chiều Tỉnh ủy triệu tập Hội nghị thường vụ, cậu thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mới nhậm chức, Bí thư Phạm không thông báo cho cậu?
Khâu Tự Phong sửng sốt, liền hiểu ra:
-Ha ha, Bí thư Phạm dường như không hoan nghênh sự có mặt của tôi, nhưng tôi cũng có thể tự cam chịu, nói gì cũng phải cho y một sự bất ngờ thật lớn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Buổi tối, Liên Nhược Hạm cũng ở tòa cao ốc Tề thị, khiến Hạ Tưởng có chút kinh ngạc, sợ Liên Nhược Hạm nhiệt huyết bừng bừng đến đụng chạm vào điểm yếu của hắn. Cũng may, Liên Nhược Hạm rất nghe lời, chỉ ngồi cùng với Vệ Tân, Lý Thấm, không hề tìm hắn gây phiền toái.
Tuy nhiến có một điều, Liên Nhược Hạm có lẽ cũng thành tâm, còn đặc biệt kéo cả Tào Thù Lê đi, kết quả tối hôm nay Hạ Tưởng một mình phòng không. Cũng may hắn quả thực cũng đã mệt mỏi hết sức, nằm lên giường liền ngủ mất, không hề có một chút tư tưởng không an phận nào.
Trời chưa sáng, Hạ Tưởng đã dậy rồi, thấy ánh mặt trời đã bắt đầu ló ra khỏi đám mây, bầu trời như một mảng ngọc bích, biết hôm nay là một ngày đẹp hiếm gặp, nhất thời tâm tình tốt hẳn lên.
Hôm nay là một ngày quan trọng, chẳng những phải gặp mặt với Ngô Tài Dương, Phạm Duệ Hằng cũng quyết định sẽ lật bài, đã đến lúc tiến hành trận chiến quan trọng liên quan đến thân thích rồi.
Liệu có thể ngăn cản được âm mưu của Phạm Duệ Hằng hay không, việc này không chỉ liên quan đến triển vọng và tổ chức chính trị sau này, cũng liên quan đến uy vọng của cá nhân hắn. Một lãnh đạo không thể giữ gìn tổ chức thành viên chính trị thì không phải là lãnh đạo tốt. Một lần không được, hai lần không được, sau ba lần, nội bộ sẽ lục đục, từ đó dần dần mất khống chế.
Huống hồ nói ra Hạ Tưởng cũng có một mặt bao che khuyết điểm, hắn không muốn có người giẫm lên cấp dưới của hắn để có được lợi ích chính trị, cho dù đối phương là Bí thư Tỉnh ủy đang nắm quyền lớn trong tay cũng không được. Không nói đến việc Phạm Duệ Hằng sắp rời chức vụ, cho dù Phạm Duệ Hằng bây giờ đang như mặt trời giữa trưa, thì Hạ Tưởng vì tổ chức, cũng sẽ không tiếc quyết chiến với y một trận.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, những khó khăn mà Phạm Duệ Hằng trải qua không phải ít, cho đến hôm nay hiểu biết chính trị vẫn chưa tăng thêm được bao nhiêu.
Muốn đầu cơ cũng có thể lý giải được, trong chính trị ở đâu cũng có thể thấy được những kẻ đầu cơ. Nhưng đầu cơ thì cần ánh mắt nhạy bén, thủ đoạn cao siêu và thực lực hùng hậu. Phạm Duệ Hằng không có tất cả những thứ đó, mà còn muốn đầu cơ để mưu cầu lợi ích chính trị, thật sự là tính toán sai lầm.
Nếu y có được đầu óc chính trị của Diệp Thiên Nam hay bối cảnh gia tộc của Phó Tiên Phong, thì y có thể chiến thắng. Nhưng đáng tiếc, trên đời này quả thật không có việc gì là hoàn mỹ cả. Điểm đáng thương của Phạm Duệ Hằng chính là y đã từng không ít lần muốn lọt vào tầm mắt của thế lực gia tộc, cũng đã từng muốn tiếp cận và dựa dẫm vào nhà họ Phó và nhà họ Khâu, nhưng cuối cùng lại thất bại hoàn toàn.
Nhưng sau khi tất cả những cố gắng đó đều thất bại thì y lại đổi thành thế lực phản đối, muốn đánh một vố cuối cùng, muốn có được lợi ích chính trị tư bản cuối cùng trước khi rời khỏi vị trí, không tiếc lợi ích của Hạ Tưởng, cũng không tiếc việc đem những người cùng phe với mình đẩy thêm một bước, chính là được ăn cả ngã về không.
Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, hắn đã từng ôm ảo tưởng đối với Phạm Duệ Hằng, hy vọng sau khi Phạm Duệ Hằng rời chức, yên ổn qua tuổi già. Cũng hy vọng tình bạn với Phạm Duệ Hằng tiếp tục được duy trì, cho dù đó chỉ là tình bạn sơ giao. Hắn không muốn chỉ vì lợi ích trước mắt mà tất cả những gì nhiều năm nay hắn làm cho Phạm Duệ Hằng, đều toàn bộ tan thành mây khói.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn cũng không còn nợ nần gì cha con nhà họ Phạm nữa. Từ nay về sau, có lẽ sẽ thực sự chấm dứt hoàn toàn với hai cha con họ. Tình bạn bình thường của Hạ Tưởng và Phạm Tranh duy trì nhiều năm như vậy rồi, năm đó có phải vừa gặp đã thân hay không thì không cần nói, nhưng từ đó về sau, khi còn gặp lại nhau, Hạ Tưởng cũng hơi có chút thương cảm.
Nghiêm Tiểu Thì vừa vặn gọi điện thoại đến.
-Anh và Phạm Tranh chấm dứt rồi?
Nghiêm Tiểu Thì đang ở Thiên Trạch, thảo nguyên vào mùa thu chính là mùa đẹp nhất, cũng là mùa du lịch lớn nhất cuối cùng trên thảo nguyên, cô đang bận kinh doanh.
Năm đó quen biết với Cao Kiến Viễn, biết Phạm Tranh, mới biết Nghiêm Tiểu Thì, sau mười năm, Cao Kiến Viễn vẫn còn sống trong nhà giam, Phạm Tranh lại sắp đi con đường riêng, chỉ có Nghiêm Tiểu Thì vẫn như cũ. Hạ Tưởng vô tình cảm thán:
-Tiểu Thì, cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho tôi, đời người có được mấy người bạn, nhưng đều vì lợi ích mà bỏ quên tất cả. Lẽ nào tôi phải đi cầu xin Phạm Tranh hãy quý trọng tình bạn giữa tôi và y? Ngay thời điểm Phạm Duệ Hằng ra quyết định, giữa tôi và Phạm Tranh, đã đứng ở thế đối lập rồi.
Giọng nói của Nghiêm Tiểu Thì thấp hẳn đi:
-Tôi hiểu, tôi biết anh không phải là người vì lợi ích mà bán rẻ bạn bè, Phạm Duệ Hằng và Phạm Tranh…Không nói đến bọn họ nữa, bất luận như thế nào, tôi đều đứng về phía anh.
Giọng nói mềm mại của Nghiêm Tiểu Thì khiến Hạ Tưởng có được chút an ủi. Nghe xong điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì, lúc này trời đã sáng hẳn, ánh sắng mặt trời phía chân trời, mang theo ánh sáng và hy vọng của một ngày mới.
Sau 8 giờ, điện thoại của Hạ Tưởng reo không ngừng khiến hắn nghe không kịp, tin tức cứ từng tin từng tin truyền đến. Đầu tiên là Khâu Tự Phong đã đến thành phố Yến, sau đó là Phó Tiên Phong, lại thêm Mai Thái Bình, một lúc sau nữa, lại nghe Ngô Tài Dương đã đi đến đường cao tốc.
Hội nghị lần thứ ba, cũng là một lần hội nghị có sức ảnh hưởng sâu rộng nhất, đã mở màn như vậy.
Địa điểm gặp mặt, vẫn ở tòa nhà Tề thị.
Khi Tề Á Nam nghe nói sẽ có một vị Phó chủ tịch tỉnh, hai vị Chủ tịch tỉnh, cộng thêm một vị Ủy viên bộ Chính trị Trung ương nghỉ lại ở tòa nhà Tề thị, y kinh ngạc vô cùng. Quả là từ khi y quen được Hạ Tưởng cũng đã mở rộng kiến thức được nhiều rồi, nhưng tòa nhà Tề thị suy cho cùng cũng chỉ là một khách sạn hạng sang trong tỉnh Yến, nhìn ra khắp nước, thì không thể xếp hạng là khách sạn cao cấp được. Tập đoàn Tề thị cũng xem như có chút danh tiếng trong tỉnh Yến, nhưng vừa ra khỏi tỉnh Yến, thì trở thành một tập đoàn nhỏ nhoi, nhưng lại có được nhiều nhân vật quan trọng như vậy ngủ lại, quả thật rất vinh hạnh!
Tề Á Nam vui mừng đến mức gần như không khống chế được, cũng may, dưới sự nhắc nhở của Hạ Tưởng, lão cũng đã bình tĩnh lại được. Bởi Hạ Tưởng đã nói với lão, sự việc hôm nay phải giữ bí mật, không được tiết lộ bất kỳ tin tức gì ra ngoài.
Tề Á Nam lập tức ý thức được tính quan trọng của vấn đề, liền dặn dò cấp dưới, sắp xếp riêng một tầng để đón tiếp những nhân vật chính trị quan trọng đại giá quang lâm.
Vì tránh việc lại thu hút sự chú ý của nhiều người, bất luận là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Yến Khâu Tự Phong, hay thân là Chủ tịch tỉnh Tương, Chủ tịch tỉnh Sở Phó Tiên Phong và Mai Thái Bình, thậm chí đường đường là Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương như Ngô Tài Dương, bốn người đều im lặng mà ra khỏi đường cao tốc, ngồi trong những chiếc xe ô tô bình thường, lặng lẽ tiến vào tòa nhà Tề thị.
Hội nghị được diễn ra ở trong phòng họp lớn, đợi khi Hạ Tưởng đón được tất cả mọi người, cũng đã vào lúc giữa trưa.
Là người triệu tập Hội nghị, Phó Tiên Phong lại không phải là người đến đầu tiên. Lại có ý nghĩa hơn nữa là, bốn người đều xuất phát từ Bắc Kinh, nhưng lại đều đi riêng, không có hai người nào đi chung.
Là người tổ chức Hội nghị, Hạ Tưởng đã sắp xếp xong tất cả mọi việc, đợi cả năm người cùng ngồi đầy đủ trong phòng họp sáng sủa và yên tĩnh, thì cũng vừa đúng giờ.
Trong mấy người này, cấp bậc của Ngô Tài Dương cao nhất, nhưng Hạ Tưởng lại là cầu nối giữa tất cả mọi người ngồi đây, nên Hạ Tưởng giành lời phát biểu trước. Hắn thấy Phó Tiên Phong cười nhạt, Mai Thái Bình cười yếu ớt, Khâu Tự Phong mỉm cười, còn Ngô Tài Dương…không cười, vẻ mặt hắn liền rất vui vẻ, câu đầu tiên đã nói:
-Trưa rồi, có phải nên ăn cơm trước không?
Một câu nói đã khiến tất cả mọi người cùng cười, vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Tài Dương cũng được thả lỏng hơn nhiều, liền nói:
-Ăn cơm, ăn cơm trước đã. Dân lấy thực làm trọng, trời cao đất dày, ăn cơm là chuyện lớn.
Không khí thoải mái hẳn.
Trong lúc ăn cơm, Phó Tiên Phong mở đề, nói tới ý nghĩa và tầm quan trọng của cuộc gặp mặt hôm nay.
Thật ra, Hội nghị tập trung các lực lượng lần này, ý nghĩa ban đầu là nhằm vào sự kiện Diệp Thiên Nam, không ngờ Diệp Thiên Nam đề nghị rút lui, nên Hội nghị lần này dường như không còn bức thiết nữa. Thật ra không phải vậy, ngoài việc Diệp Thiên Nam người rút lui nhưng tâm chưa yên, trong kỳ nghỉ Quốc khánh một mình ở Bắc Kinh đã âm thầm hoạt động. Nghe tình báo của Phó Tiên Phong nói lại, Diệp Thiên Nam và Tôn Tập Dân thường xuyên qua lại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Bởi vì sự kiện Diệp Thiên Nam mà nảy sinh hàng loạt phản ứng dây chuyền, hơn nữa còn đang tiếp tục. Hệ bình dân và những thế lực phản đối đã liên kết lại với nhau rồi, tuy cùng bồi dưỡng một lực lượng kế thừa là Diệp Thiên Nam đã phải chịu thất bại, nhưng có tin tức truyền ra, đối với Chu Hồng Cơ mà thế lực phản đối vừa mới tìm ra, thế lực bình dân có lẽ cũng khoảng hai năm nữa, cũng sẽ bắt tay bồi dưỡng, để y nhanh chóng trưởng thành, trở thành đối thủ ngang sức với Hạ Tưởng.
Ngoài ra, giữa hai thế lực còn đạt được những sự đồng thuận nhất định, để cùng đối phó với xu thế càng ngày càng xích lại gần nhau của Đoàn hệ và thế lực gia tộc. Vì vậy, tình thế càng thêm ác liệt, áp lực cũng từ đó mà tăng thêm, Hội nghị lần này, chẳng những tất yếu, mà còn bắt buộc phải làm.
Cũng là nguyên nhân khiến Ngô Tài Dương đường đường là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, cũng sẽ không dễ dàng vì việc riêng mà rời khỏi Bắc Kinh. Lại dưới sự đề nghị của Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, đích thân đến nơi Hội nghị diễn ra để cùng gặp mặt.
Bởi vì Quốc khánh qua đi, sẽ còn có thêm một trận đánh ác liệt, Diệp Thiên Nam đã trở thành quá khứ, nhưng vẫn còn có rất nhiều vị trí còn cần tranh giành, hơn nữa nếu không nằm ngoài dự liệu, đến năm sau sẽ còn có những đợt điều chỉnh nhân sự dày đặc hơn. Đã đến lúc thế lực gia tộc nên đoàn kết lại rồi, hơn nữa có Hạ Tưởng tham gia buổi nói chuyện, có nghĩa là có thể đem tất cả những nội dung cần thiết, chuyển đến tai Tổng bí thư rồi.
Còn có một điểm nữa, gặp mặt ở thành phố Yến sẽ an toàn hơn ở Bắc Kinh nhiều, nếu không bốn gia tộc lớn nếu có hành động bất thường sẽ khiến người khác để ý, và đề phòng.
Đương nhiên, nếu nói những nguyên nhân ở trên chưa đủ để Ngô Tài Dương đích thân đến Thành phố Yến, thì có lẽ từ sâu bên trong nội tâm Ngô Tài Dương, cũng có suy nghĩ muốn gặp mặt ba mẹ Hạ Tưởng một lần. Cho dù chỉ là nhìn qua, cũng rất hiếu kỳ muốn biết ba mẹ Hạ Tưởng rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại có thể nuôi dạy được một nhân tài như Hạ Tưởng!
Sau khi ăn xong, lại trở về phòng họp để trao đổi. Sau khi nói chuyện sâu hơn về kế hoạch lớn tiếp theo, cơ bản đã đạt được sự thống nhất, bốn nhà tuy là lực lượng chủ yếu của thế lực gia tộc, đồng thời cùng ở Bắc Kinh, nhưng thật ra chưa từng có được dịp gặp mặt như hôm nay, bởi vì tất cả đều biết bước tiếp theo sẽ còn nhiều khó khăn và trở ngại hơn nữa.
Nhiệm kỳ năm sau, thứ nhất là vững vàng trao đổi, thứ hai là bảo đảm cho Quan Viễn Khúc tiếp nhận chức vụ, thứ ba là liệu Quan Viễn Khúc có thể tiếp nhận chức vụ thuận lợi được không, bốn là trước khi bầu cử nhiệm kỳ mới, Đoàn hệ và thế lực gia tộc liệu có thể có được bao nhiêu vị trí quan trọng trong tỉnh.
Sau khi Hội nghị chấm dứt, Phó Tiên Phong còn có việc phải làm, Mai Thái Bình còn có bạn cần gặp, Ngô Tài Dương đề nghị Hạ Tưởng dẫn y đi dạo vài vòng, chỉ có Khâu Tự Phong dường như không có việc gì, Hạ Tưởng liền cho y một đề tài khó.
-Tự Phong, buổi chiều Tỉnh ủy triệu tập Hội nghị thường vụ, cậu thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mới nhậm chức, Bí thư Phạm không thông báo cho cậu?
Khâu Tự Phong sửng sốt, liền hiểu ra:
-Ha ha, Bí thư Phạm dường như không hoan nghênh sự có mặt của tôi, nhưng tôi cũng có thể tự cam chịu, nói gì cũng phải cho y một sự bất ngờ thật lớn.