Hơn nữa bản thân Phó Tiên Phong lại không phải là người sắn sàng vì cuộc sống người dân. Sau khi gần như tiếp nhận toàn bộ thế lực của Diệp Thiên Nam, Phó Tiên Phong hiện tại đã có phần đông người ủng hộ, có thể chống lại lực lượng của Trịnh Thịnh.
Đương nhiên, nếu anh ta còn có thêm Đàm Quốc Thụy ủng hộ, Phó Tiên Phong thậm chí sẽ hoàn toàn áp chế Trịnh Thịnh.
Đàm Quốc Thụy hiển nhiên là cũng ý thức được điểm này, ông ta mới chủ động nói về tình nghĩa hợp tác với Phó Tiên Phong. Ông ta nghĩ ông ta biết rõ cách đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong, nhưng lại không biết những đề xuất của ông ta là những phương diện Phó Tiên Phong kiêng kị nhất, kết quả cuộc nói chuyện kết thúc không hề vui vẻ.
Ban đêm ở Tương Giang, sự sầm uất mới bắt đầu, so sánh với thành phố phương Bắc vào đêm dòng người ngày càng thưa thớ, thành phố phía Nam vào đêm kinh tế vô cùng phát triển, rất nhiều đoạn đường sầm uất được coi là sức sống của bầu trời đêm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhớ tới thành phố Yến gần đây cũng đang rầm rộ mở điểm tăng trưởng kinh tế, cũng muốn bắt đầu từ kinh tế đêm. Ủy ban nhân dân thành phố cưỡng chế yêu cầu các chợ lớn kéo dài thời gian buôn bán, yêu cầu không được đóng cửa ngừng kinh doanh trước 10 giờ đêm, và còn kiến tạo một phố quán ba và phố buôn bán kinh tế đêm buôn bán trên phố… Điểm xuất phát của chính sách là tốt, chính quyền cũng có hành động thực tế, chủ động gánh vác phí điện dùng cho các chợ buôn bán ban đêm, nhưng bỏ qua một vấn đề căn bản nhất, cư dân thành thị phương Bắc không có thói quen ra phố vào ban đêm!
Suy cho cùng, vẫn là khí hậu quyết định kinh tế ban đêm phương Bắc, mỗi khi vào thu, đêm lạnh như nước, ai chẳng muốn ở nhà ấm áp thoải mái, tránh đi ra đường bị gió lạnh thổi vào người? Huống chi sau khi vào đông, bên ngoài nước đóng thành băng, trong nhà ấm áp như mùa xuân, thì ai muốn bước chân ra ngoài.
Phương Nam không thể so với phương Bắc, mùa đông phương Nam tuy rằng rét lạnh nhưng trong nhà không có hệ thống sưởi, vẫn lĩnh hội được không khí giá rét, bởi vậy ở trong nhà và bên ngoài đều lạnh như nhau, bởi vậy cho dù là mùa đông, ban đêm thành thị phía Nam vẫn sầm uất như cũ.
Ở phương Bắc, mùa đông, cho dù là thành phố Yến, sau khi qua chín giờ, trên đường cái cơ bản là không thấy người đi đường.
Đúng là vì vậy mà kinh tế đêm thành phố Yến tổ chức khá quy mô hoành tráng, chỉ tiếc không người ủng hộ, các chợ lớn kéo dài buôn bán, lượng tiêu thụ còn chưa đủ trả chi phí điện.
Dĩ nhiên theo lâu dài mà nói, Ủy ban nhân dân thành phố muốn bồi dưỡng ý thức về kinh tế đêm cho người dân, nhưng thói quen khó sửa cũng như hai thành phố Chương Trình và Thiên Trạch, là hai thành phố cấp ba rét lạnh nhất tỉnh Yến, một năm chỉ có gần nửa năm ấm, nói cách khác, quanh năm suốt tháng có một nửa thời gian là mùa đông, cho nên trong vài thập niên gần đây, vẫn luôn xếp hạng số 1 số 2 những thành phố cấp ba lạc hậu, bần cùng nhất tỉnh Yến, cũng không trách là Chương Trình và Thiên Trạch cán bộ vô dụng, nhân dân lười biếng.
Nói đi cũng phải nói lại, không phải do tính dân lười mà do ai ở cuộc sống thành thị rét lạnh vài năm cũng sẽ thành lười, mùa đông kéo dài, ai cũng thiếu động lực, ai cũng muốn ở nhà thoải mái mà không muốn đi ra ngoài làm việc.
Từ tòa nhà người thân của Ủy viên thường vụ đến trụ sở Tỉnh ủy, chỉ mấy phút đồng hồ, Hạ Tưởng đi bộ như đi xe, cảm nhận được khí hậu ấm áp ở Tương Giang vẫn như cũ, tâm tư bỗng chốc phiêu về thành phố Yến. Sự khác biệt về khí hậu ở trình độ nhất định ảnh hưởng đến sự bất đồng về hình thức phát triển kinh tế, không phải là sự thực con người tạo ra có khả năng thay đổi, trong quá trình thực hiện kinh tế đêm mạnh mẽ tại thành phố Yến, Tỉnh ủy tỉnh Yến cũng ủng hộ nhiệt tình, trong đó Đàm Quốc Thụy chủ trì việc này.
Kinh tế đêm vẫn chưa mang đến điểm sáng cho sự tăng trưởng kinh tế thành phố Yến, mà ngược lại, có mấy nhà đầu tư lớn đầu tư, dựng nên một quảng trường ngầm, một phố các quán rượu, một phố ẩm thực…vv, cuối cùng mất cả chì lẫn chài.
Trong đó không ít nhà đầu tư là bằng hữu của Đàm Quốc Thụy.
Đàm Quốc Thụy bị chuyển khỏi tỉnh Yến, những khảo lượng trên không phải không khiến ông ta thay đầu tư thất bại chịu tiếng xấu, đồng thời cũng là muốn làm nhạt sự kiện kinh tế đêm, nhưng Đàm Quốc Thụy không nghĩ như vậy, hơn nữa rất nhiều nhà đầu tư đều là những quan hệ do ông ta kéo tới từ thủ đô, vừa là quan hệ bằng hữu, lại là đồng minh lợi ích, ông ta không thể trơ mắt nhìn vốn đầu tư trôi nổi như vậy.
Nhưng một khi ông ta rời khỏi tỉnh Yến, hiển nhiên người đi trà lạnh, ai sẽ là người giúp ông ta trong quan hệ đầu tư? Đàm Quốc Thụy không thể so với Hạ Tưởng, ông ta tại tỉnh Yến cũng không có nền móng, không thân thiết ai, nay còn chuyển đi, mất đi quyền lực, uy vọng lập tức bị đóng băng, sức ảnh hưởng không còn sót lại chút gì.
Bởi vậy Đàm Quốc Thụy quyết định đem bộ phận quan hệ đến tỉnh Tương, tiếp tục đầu tư vào kinh tế đêm, tốt xấu gì ông ta cũng là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương, so với Phó chủ tịch thường trực tỉnh Yến thì xếp hạng phải cao hơn rất nhiều, đường đường là nhân vật số ba tỉnh Tương, còn không thể tự ý quyết định vài cái dự án hay sao?
Phó bí thư tuy rằng xếp hạng cao hơn Phó chủ tịch thường trực, nhưng dù sao không phải người quản lý chính mọi sự vụ, tất cả công việc đầu tư đều từ phương diện chính quyền mà quyết định, ông ta không thể vi phạm, nhất định phải thảo luận cùng Phó Tiên Phong.
Ông ta tưởng rằng lấy thành tâm có thể đổi lấy nhiệt tâm của Phó Tiên Phong, không hề nghĩ, Phó Tiên Phong đối với đề nghị của ông ta chẳng những lãnh đạm mà còn tuyệt đối không quan tâm, thậm chí ông ta đề xuất tiến thêm một bước trong hợp tác, y còn không kiên nhẫn ngắt lời và bất lịch sự dừng lại cuộc nói chuyện.
Khiến cho Đàm Quốc Thụy cảm thấy mất mát và cho rằng Phó Tiên Phong bỏ qua chính là muốn chèn ép ông ta.
Nhưng Phó Tiên Phong ở tỉnh Tương chẳng những thế lực đã thâm căn cố đế, nói cho cùng anh ta còn là nhân vật số 2, Đàm Quốc Thụy mới đến, chỉ có thể cúi đầu, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng bất đắc dĩ, tình thế mạnh hơn người, cuộc hội đàm trực tiếp với Phó Tiên Phong đã hỏng, ông ta đành phải bỏ gần tìm xa, tìm đến Hạ Tưởng mượn đường.
Lại cũng thật không ngờ, Hạ Tưởng cũng lập lờ, thái độ không rõ ràng.
Đàm Quốc Thụy nghĩ rằng Hạ Tưởng trong nháy mắt là quên chỗ tốt của ông ta, lại không biết Hạ Tưởng kỳ thật là kế hoãn binh thôi, hơn nữa Hạ Tưởng so với Đàm Quốc Thụy thì hiểu biết Phó Tiên Phong hơn, càng rõ ràng nguyên nhân Đàm Quốc Thụy chọc giận Phó Tiên Phong.
Sắc đêm rất đẹp, người đi đường rất nhiều, khi Hạ Tưởng không vội vàng không hấp tấp đi đến trụ sở Tỉnh ủy, cách thời gian Phó Tiên Phong gọi điện đến đã trôi qua nhiều giớ, không phải hắn cố ý kéo dài, mà là hắn có một cuộc điện thoại muốn gọi.
Gọicho Phó Tiên Tiên.
Ở hội nghị thành viên tổ chức kinh tế, Phó Tiên Tiên vốn cũng muốn tham gia, nhưng nhất thời có việc không đến được. Phó Tiên Tiên lại gọi điên đến, đề xuất Hạ Tưởng phải tham dự cuộc hội nghị này.
Kỳ thật trong thiết tưởng ban đầu của Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên cũng có một vị trí nhỏ nhoi, nhưng suy xét đến nhân tố không quyết định của kế hoạch kinh tế, có hi vọng kiếm tiền, thì có khả năng thua lỗ. Liên tưởng đến Phó Tiên Phong có tính cách chỉ cho phép thắng không được bại, hắn đã tính lựa lời khuyên bảo Phó Tiên Tiên trước mắt an tâm làm tốt kinh doanh nhà họ Phó, đợi sau khi việc kinh doanh của nhà họ Phó trong tay cô đi vào quỹ đạo, thì trở ra tung hoành thiên hạ cũng không muộn.
Phó Tiên Tiên không đồng ý, nói việc kinh doanh của cô ở Tần Đường đã hoàn toàn có thể buông tay, cô chuẩn bị lấy tiền riêng của mình để ra ngoài tung hoành thiên hạ, muốn đánh tiếp ra giang sơn rộng lớn, lời nói rất hung hồn, nhưng Hạ Tưởng biết rằng, Phó Tiên Tiên cũng có đầu óc buôn bán bai nhiêu, cũng giống như Vệ Tân, phỏng chừng làm chút kinh doanh sơ cấp còn thành, chứ buôn bán cao cấp hoạt động rất phức tạp, tính cách Phó Tiên Tiên tùy hứng cũng không thích hợp.
Nhưng lúc đó Phó Tiên Tiên lại đồng thời nói cho hắn biết, nhà họ Phó chuẩn bị tiến quân vào tỉnh Tương với quy mô lớn, phải khai thác một mảnh đất rộng lớn ở tỉnh Tương.
Việc nhà họ Phó muốn tiến quân vào tỉnh Tương hoàn toàn nằm trong dự tính của Hạ Tưởng, Phó Tiên Phong làm Chủ tịch tỉnh ở tỉnh Tương, dự kiến sau khi mãn nhiệm sẽ có khả năng được tiếp nhận chức vụ Bí thư tỉnh ủy, nói cho cùng Phó Tiên Phhong sẽ ở tỉnh Tương ít nhất là 6 năm.
6 năm ở đây, cũng đủ để nhà họ Phó làm việc lớn ở tỉnh Tương, huống chi là một trong những nhân vật đại biểu cho thế lực gia tộc, Phó Tiên Phong rất giỏi về đầu cơ, sẽ không bỏ qua bất luận là cái gì, có thể đoán được tỉnh Tương cho đến một thời gian dài sau này, sẽ trở thành một trong những căn cứ địa của nhà họ Phó.
Đến lúc này, sau khi tiếp chuyện điện thoại với Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng đã hoàn toàn có chủ ý, hắn phải bắt tay vào giải quyết xung đột nảy sinh giữa Phó Tiên Phong và Đàm Quốc Thụy, không để tỉnh Tương lại lần nữa lâm vào tình trạng lục đục chính trị, cũng coi như hắn đã đến tỉnh Tương một thời gian, cũng nên có chút cống hiến cho tỉnh Tương.
Cửa văn phòng Phó Tiên Phong mở rộng ra, Hạ Tưởng không cần gõ cửa liền rảo bước tiến đến, Phó Tiên Phong đang cúi đầu lật xem văn kiện, thấy Hạ Tưởng liền đứng dậy đón chào.
- Chủ nhiệm Hạ đột nhiên đến đây, có phải có chuyện muốn nói?
Phó Tiên Phong trên mặt có ẩn chút tức giận.
Hạ Tưởng biết rằng Phó Tiên Phong tức giận không phải vì hắn, xua tay nói:
- Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là tôi vừa nhận được điện thoại của Tiên Tiên, cô ấy nói muốn tự mình tung hoành thiên hạ, tôi liền khuyên cô ấy vài câu.
- Muốn làm loạn sao, Tiên Tiên tuổi cũng không nhỏ, nhưng chung quy cũng không lớn hơn ai. Còn tưởng rằng đem việc kinh doanh của gia tộc giao cho thì có thể yên tâm nhưng hiện tại xem ra từ nhỏ đến khi trưởng thành cũng không làm cho người ta bớt lo.
Phó Tiên Phong cảm thán một câu, rồi lắc lắc đầu, ra hiệu cho Hạ Tưởng ngồi xuống.
Hạ Tưởng cũng không tiếp tục theo những lời Phó Tiên Phong nói, lập tức chuyển hướng đề tài:
- Việc sắp xếp chức vụ của ba đồng chí Chu Duệ Nhạc, Trần Thiên Vũ và Bành Dũng, Chủ tịch tỉnh Phó còn có tinh thần chỉ thị gì không?
Trong ba người, hai Bí thư Thành ủy, một Phó thị trưởng thường trực, việc này lúc trước đã trưng cầu sự đồng ý của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng lúc này đề cập lại một chút, cũng là bởi vì việc nhậm chức Đàm Quốc Thụy, đã thêm vào biến số.
Kỳ thật nói đến vị trí của ba người Chu Duệ Nhạc, coi như là được lợi ích từ Diệp Thiên Nam, sau một loạt điều chỉnh nhân sự, thay đổi một vài vị trí, vốn là chuẩn bị chờ Diệp Thiên Nam đề cử, nhưng Diệp Thiên Nam lại ra đi vội vàng, không kịp nhắc đến người có triển vọng, vì thế việc này phải để Hạ Tưởng ra tay.
Thấy Hạ Tưởng nhắc lại chuyện xưa, Phó Tiên Phong nhướng lông mày lên:
- Tôi và Bí thư Trịnh cũng đã nói chuyện, ý kiến cơ bản thống nhất, tôi khẳng định sẽ không ngăn trở…
Sực nhớ ra điều gì, anh ta bất chợt sửng sốt,
- Chẳng lẽ Đàm Quốc Thụy có ý kiến khác?
Bỗng nhiên Phó Tiên Phong tức giận, đập bàn đứng lên:
- Đàm Quốc Thụy thật là thái quá, vừa đến tỉnh Tương đã nói chuyện điều kiện với tôi, không ngờ, còn muốn nhằm vào đề danh nhân sự của cậu kiếm chuyện, thật đúng là tự đem mình ra làm đồ ăn?
Nhưng mặc kệ Phó Tiên Phong có thừa nhận Đàm Quốc Thụy là một mâm đồ ăn hay không, thân là Phó bí thư Tỉnh ủy, Đàm Quốc Thụy cũng có đủ quyền phát ngôn, phải là một mâm đồ ăn.
Nhưng Hạ Tưởng không tức giận, ngược lại mỉm cười, bởi vì mục đích đầu tiên của hắn đã đạt được…
Hơn nữa bản thân Phó Tiên Phong lại không phải là người sắn sàng vì cuộc sống người dân. Sau khi gần như tiếp nhận toàn bộ thế lực của Diệp Thiên Nam, Phó Tiên Phong hiện tại đã có phần đông người ủng hộ, có thể chống lại lực lượng của Trịnh Thịnh.
Đương nhiên, nếu anh ta còn có thêm Đàm Quốc Thụy ủng hộ, Phó Tiên Phong thậm chí sẽ hoàn toàn áp chế Trịnh Thịnh.
Đàm Quốc Thụy hiển nhiên là cũng ý thức được điểm này, ông ta mới chủ động nói về tình nghĩa hợp tác với Phó Tiên Phong. Ông ta nghĩ ông ta biết rõ cách đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong, nhưng lại không biết những đề xuất của ông ta là những phương diện Phó Tiên Phong kiêng kị nhất, kết quả cuộc nói chuyện kết thúc không hề vui vẻ.
Ban đêm ở Tương Giang, sự sầm uất mới bắt đầu, so sánh với thành phố phương Bắc vào đêm dòng người ngày càng thưa thớ, thành phố phía Nam vào đêm kinh tế vô cùng phát triển, rất nhiều đoạn đường sầm uất được coi là sức sống của bầu trời đêm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhớ tới thành phố Yến gần đây cũng đang rầm rộ mở điểm tăng trưởng kinh tế, cũng muốn bắt đầu từ kinh tế đêm. Ủy ban nhân dân thành phố cưỡng chế yêu cầu các chợ lớn kéo dài thời gian buôn bán, yêu cầu không được đóng cửa ngừng kinh doanh trước 10 giờ đêm, và còn kiến tạo một phố quán ba và phố buôn bán kinh tế đêm buôn bán trên phố… Điểm xuất phát của chính sách là tốt, chính quyền cũng có hành động thực tế, chủ động gánh vác phí điện dùng cho các chợ buôn bán ban đêm, nhưng bỏ qua một vấn đề căn bản nhất, cư dân thành thị phương Bắc không có thói quen ra phố vào ban đêm!
Suy cho cùng, vẫn là khí hậu quyết định kinh tế ban đêm phương Bắc, mỗi khi vào thu, đêm lạnh như nước, ai chẳng muốn ở nhà ấm áp thoải mái, tránh đi ra đường bị gió lạnh thổi vào người? Huống chi sau khi vào đông, bên ngoài nước đóng thành băng, trong nhà ấm áp như mùa xuân, thì ai muốn bước chân ra ngoài.
Phương Nam không thể so với phương Bắc, mùa đông phương Nam tuy rằng rét lạnh nhưng trong nhà không có hệ thống sưởi, vẫn lĩnh hội được không khí giá rét, bởi vậy ở trong nhà và bên ngoài đều lạnh như nhau, bởi vậy cho dù là mùa đông, ban đêm thành thị phía Nam vẫn sầm uất như cũ.
Ở phương Bắc, mùa đông, cho dù là thành phố Yến, sau khi qua chín giờ, trên đường cái cơ bản là không thấy người đi đường.
Đúng là vì vậy mà kinh tế đêm thành phố Yến tổ chức khá quy mô hoành tráng, chỉ tiếc không người ủng hộ, các chợ lớn kéo dài buôn bán, lượng tiêu thụ còn chưa đủ trả chi phí điện.
Dĩ nhiên theo lâu dài mà nói, Ủy ban nhân dân thành phố muốn bồi dưỡng ý thức về kinh tế đêm cho người dân, nhưng thói quen khó sửa cũng như hai thành phố Chương Trình và Thiên Trạch, là hai thành phố cấp ba rét lạnh nhất tỉnh Yến, một năm chỉ có gần nửa năm ấm, nói cách khác, quanh năm suốt tháng có một nửa thời gian là mùa đông, cho nên trong vài thập niên gần đây, vẫn luôn xếp hạng số 1 số 2 những thành phố cấp ba lạc hậu, bần cùng nhất tỉnh Yến, cũng không trách là Chương Trình và Thiên Trạch cán bộ vô dụng, nhân dân lười biếng.
Nói đi cũng phải nói lại, không phải do tính dân lười mà do ai ở cuộc sống thành thị rét lạnh vài năm cũng sẽ thành lười, mùa đông kéo dài, ai cũng thiếu động lực, ai cũng muốn ở nhà thoải mái mà không muốn đi ra ngoài làm việc.
Từ tòa nhà người thân của Ủy viên thường vụ đến trụ sở Tỉnh ủy, chỉ mấy phút đồng hồ, Hạ Tưởng đi bộ như đi xe, cảm nhận được khí hậu ấm áp ở Tương Giang vẫn như cũ, tâm tư bỗng chốc phiêu về thành phố Yến. Sự khác biệt về khí hậu ở trình độ nhất định ảnh hưởng đến sự bất đồng về hình thức phát triển kinh tế, không phải là sự thực con người tạo ra có khả năng thay đổi, trong quá trình thực hiện kinh tế đêm mạnh mẽ tại thành phố Yến, Tỉnh ủy tỉnh Yến cũng ủng hộ nhiệt tình, trong đó Đàm Quốc Thụy chủ trì việc này.
Kinh tế đêm vẫn chưa mang đến điểm sáng cho sự tăng trưởng kinh tế thành phố Yến, mà ngược lại, có mấy nhà đầu tư lớn đầu tư, dựng nên một quảng trường ngầm, một phố các quán rượu, một phố ẩm thực…vv, cuối cùng mất cả chì lẫn chài.Trong đó không ít nhà đầu tư là bằng hữu của Đàm Quốc Thụy.
Đàm Quốc Thụy bị chuyển khỏi tỉnh Yến, những khảo lượng trên không phải không khiến ông ta thay đầu tư thất bại chịu tiếng xấu, đồng thời cũng là muốn làm nhạt sự kiện kinh tế đêm, nhưng Đàm Quốc Thụy không nghĩ như vậy, hơn nữa rất nhiều nhà đầu tư đều là những quan hệ do ông ta kéo tới từ thủ đô, vừa là quan hệ bằng hữu, lại là đồng minh lợi ích, ông ta không thể trơ mắt nhìn vốn đầu tư trôi nổi như vậy.
Nhưng một khi ông ta rời khỏi tỉnh Yến, hiển nhiên người đi trà lạnh, ai sẽ là người giúp ông ta trong quan hệ đầu tư? Đàm Quốc Thụy không thể so với Hạ Tưởng, ông ta tại tỉnh Yến cũng không có nền móng, không thân thiết ai, nay còn chuyển đi, mất đi quyền lực, uy vọng lập tức bị đóng băng, sức ảnh hưởng không còn sót lại chút gì.
Bởi vậy Đàm Quốc Thụy quyết định đem bộ phận quan hệ đến tỉnh Tương, tiếp tục đầu tư vào kinh tế đêm, tốt xấu gì ông ta cũng là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương, so với Phó chủ tịch thường trực tỉnh Yến thì xếp hạng phải cao hơn rất nhiều, đường đường là nhân vật số ba tỉnh Tương, còn không thể tự ý quyết định vài cái dự án hay sao?
Phó bí thư tuy rằng xếp hạng cao hơn Phó chủ tịch thường trực, nhưng dù sao không phải người quản lý chính mọi sự vụ, tất cả công việc đầu tư đều từ phương diện chính quyền mà quyết định, ông ta không thể vi phạm, nhất định phải thảo luận cùng Phó Tiên Phong.
Ông ta tưởng rằng lấy thành tâm có thể đổi lấy nhiệt tâm của Phó Tiên Phong, không hề nghĩ, Phó Tiên Phong đối với đề nghị của ông ta chẳng những lãnh đạm mà còn tuyệt đối không quan tâm, thậm chí ông ta đề xuất tiến thêm một bước trong hợp tác, y còn không kiên nhẫn ngắt lời và bất lịch sự dừng lại cuộc nói chuyện.
Khiến cho Đàm Quốc Thụy cảm thấy mất mát và cho rằng Phó Tiên Phong bỏ qua chính là muốn chèn ép ông ta.
Nhưng Phó Tiên Phong ở tỉnh Tương chẳng những thế lực đã thâm căn cố đế, nói cho cùng anh ta còn là nhân vật số 2, Đàm Quốc Thụy mới đến, chỉ có thể cúi đầu, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng bất đắc dĩ, tình thế mạnh hơn người, cuộc hội đàm trực tiếp với Phó Tiên Phong đã hỏng, ông ta đành phải bỏ gần tìm xa, tìm đến Hạ Tưởng mượn đường.
Lại cũng thật không ngờ, Hạ Tưởng cũng lập lờ, thái độ không rõ ràng.
Đàm Quốc Thụy nghĩ rằng Hạ Tưởng trong nháy mắt là quên chỗ tốt của ông ta, lại không biết Hạ Tưởng kỳ thật là kế hoãn binh thôi, hơn nữa Hạ Tưởng so với Đàm Quốc Thụy thì hiểu biết Phó Tiên Phong hơn, càng rõ ràng nguyên nhân Đàm Quốc Thụy chọc giận Phó Tiên Phong.
Sắc đêm rất đẹp, người đi đường rất nhiều, khi Hạ Tưởng không vội vàng không hấp tấp đi đến trụ sở Tỉnh ủy, cách thời gian Phó Tiên Phong gọi điện đến đã trôi qua nhiều giớ, không phải hắn cố ý kéo dài, mà là hắn có một cuộc điện thoại muốn gọi.
Gọicho Phó Tiên Tiên.
Ở hội nghị thành viên tổ chức kinh tế, Phó Tiên Tiên vốn cũng muốn tham gia, nhưng nhất thời có việc không đến được. Phó Tiên Tiên lại gọi điên đến, đề xuất Hạ Tưởng phải tham dự cuộc hội nghị này.
Kỳ thật trong thiết tưởng ban đầu của Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên cũng có một vị trí nhỏ nhoi, nhưng suy xét đến nhân tố không quyết định của kế hoạch kinh tế, có hi vọng kiếm tiền, thì có khả năng thua lỗ. Liên tưởng đến Phó Tiên Phong có tính cách chỉ cho phép thắng không được bại, hắn đã tính lựa lời khuyên bảo Phó Tiên Tiên trước mắt an tâm làm tốt kinh doanh nhà họ Phó, đợi sau khi việc kinh doanh của nhà họ Phó trong tay cô đi vào quỹ đạo, thì trở ra tung hoành thiên hạ cũng không muộn.
Phó Tiên Tiên không đồng ý, nói việc kinh doanh của cô ở Tần Đường đã hoàn toàn có thể buông tay, cô chuẩn bị lấy tiền riêng của mình để ra ngoài tung hoành thiên hạ, muốn đánh tiếp ra giang sơn rộng lớn, lời nói rất hung hồn, nhưng Hạ Tưởng biết rằng, Phó Tiên Tiên cũng có đầu óc buôn bán bai nhiêu, cũng giống như Vệ Tân, phỏng chừng làm chút kinh doanh sơ cấp còn thành, chứ buôn bán cao cấp hoạt động rất phức tạp, tính cách Phó Tiên Tiên tùy hứng cũng không thích hợp.
Nhưng lúc đó Phó Tiên Tiên lại đồng thời nói cho hắn biết, nhà họ Phó chuẩn bị tiến quân vào tỉnh Tương với quy mô lớn, phải khai thác một mảnh đất rộng lớn ở tỉnh Tương.
Việc nhà họ Phó muốn tiến quân vào tỉnh Tương hoàn toàn nằm trong dự tính của Hạ Tưởng, Phó Tiên Phong làm Chủ tịch tỉnh ở tỉnh Tương, dự kiến sau khi mãn nhiệm sẽ có khả năng được tiếp nhận chức vụ Bí thư tỉnh ủy, nói cho cùng Phó Tiên Phhong sẽ ở tỉnh Tương ít nhất là 6 năm.
6 năm ở đây, cũng đủ để nhà họ Phó làm việc lớn ở tỉnh Tương, huống chi là một trong những nhân vật đại biểu cho thế lực gia tộc, Phó Tiên Phong rất giỏi về đầu cơ, sẽ không bỏ qua bất luận là cái gì, có thể đoán được tỉnh Tương cho đến một thời gian dài sau này, sẽ trở thành một trong những căn cứ địa của nhà họ Phó.
Đến lúc này, sau khi tiếp chuyện điện thoại với Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng đã hoàn toàn có chủ ý, hắn phải bắt tay vào giải quyết xung đột nảy sinh giữa Phó Tiên Phong và Đàm Quốc Thụy, không để tỉnh Tương lại lần nữa lâm vào tình trạng lục đục chính trị, cũng coi như hắn đã đến tỉnh Tương một thời gian, cũng nên có chút cống hiến cho tỉnh Tương.
Cửa văn phòng Phó Tiên Phong mở rộng ra, Hạ Tưởng không cần gõ cửa liền rảo bước tiến đến, Phó Tiên Phong đang cúi đầu lật xem văn kiện, thấy Hạ Tưởng liền đứng dậy đón chào.
- Chủ nhiệm Hạ đột nhiên đến đây, có phải có chuyện muốn nói?
Phó Tiên Phong trên mặt có ẩn chút tức giận.
Hạ Tưởng biết rằng Phó Tiên Phong tức giận không phải vì hắn, xua tay nói:
- Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là tôi vừa nhận được điện thoại của Tiên Tiên, cô ấy nói muốn tự mình tung hoành thiên hạ, tôi liền khuyên cô ấy vài câu.
- Muốn làm loạn sao, Tiên Tiên tuổi cũng không nhỏ, nhưng chung quy cũng không lớn hơn ai. Còn tưởng rằng đem việc kinh doanh của gia tộc giao cho thì có thể yên tâm nhưng hiện tại xem ra từ nhỏ đến khi trưởng thành cũng không làm cho người ta bớt lo.
Phó Tiên Phong cảm thán một câu, rồi lắc lắc đầu, ra hiệu cho Hạ Tưởng ngồi xuống.
Hạ Tưởng cũng không tiếp tục theo những lời Phó Tiên Phong nói, lập tức chuyển hướng đề tài:
- Việc sắp xếp chức vụ của ba đồng chí Chu Duệ Nhạc, Trần Thiên Vũ và Bành Dũng, Chủ tịch tỉnh Phó còn có tinh thần chỉ thị gì không?
Trong ba người, hai Bí thư Thành ủy, một Phó thị trưởng thường trực, việc này lúc trước đã trưng cầu sự đồng ý của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng lúc này đề cập lại một chút, cũng là bởi vì việc nhậm chức Đàm Quốc Thụy, đã thêm vào biến số.
Kỳ thật nói đến vị trí của ba người Chu Duệ Nhạc, coi như là được lợi ích từ Diệp Thiên Nam, sau một loạt điều chỉnh nhân sự, thay đổi một vài vị trí, vốn là chuẩn bị chờ Diệp Thiên Nam đề cử, nhưng Diệp Thiên Nam lại ra đi vội vàng, không kịp nhắc đến người có triển vọng, vì thế việc này phải để Hạ Tưởng ra tay.
Thấy Hạ Tưởng nhắc lại chuyện xưa, Phó Tiên Phong nhướng lông mày lên:
- Tôi và Bí thư Trịnh cũng đã nói chuyện, ý kiến cơ bản thống nhất, tôi khẳng định sẽ không ngăn trở…
Sực nhớ ra điều gì, anh ta bất chợt sửng sốt,
- Chẳng lẽ Đàm Quốc Thụy có ý kiến khác?
Bỗng nhiên Phó Tiên Phong tức giận, đập bàn đứng lên:
- Đàm Quốc Thụy thật là thái quá, vừa đến tỉnh Tương đã nói chuyện điều kiện với tôi, không ngờ, còn muốn nhằm vào đề danh nhân sự của cậu kiếm chuyện, thật đúng là tự đem mình ra làm đồ ăn?
Nhưng mặc kệ Phó Tiên Phong có thừa nhận Đàm Quốc Thụy là một mâm đồ ăn hay không, thân là Phó bí thư Tỉnh ủy, Đàm Quốc Thụy cũng có đủ quyền phát ngôn, phải là một mâm đồ ăn.
Nhưng Hạ Tưởng không tức giận, ngược lại mỉm cười, bởi vì mục đích đầu tiên của hắn đã đạt được…