Năm đó, lão Sử vì đặc biệt muốn đề bạt Lý Đinh Sơn, khiến cho Lý Đinh Sơn từ chức Cục trưởng nhảy lên tới chức Giám đốc sở, đã phải dùng hết ân tình, từ đó về sau Lý Đinh Sơn hoàn toàn phải tự mình tiến lên phía trước.
Lý Đinh Sơn làm ở vị trí Giám đốc sở, cũng gần mười năm không thể tiến thêm một bước nào, mãi đến sau này mới gặp được cơ hội. Sau khi qua lớp huấn luyện trung niên thanh niên, mới vượt qua chức Giám đốc sở bước vào cánh cửa của Phó tỉnh, rồi tới Bộ thương mại làm Phó trưởng ban.
Hơn nữa còn là Phó trưởng ban xếp hạng gần cuối. Ngành mà anh ta được phân công quản lý cũng không có gì quan trọng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tiền đồ của Lý Đinh Sơn cũng sẽ không có gì thay đổi, có khả năng sẽ ở mãi chức Phó trưởng ban mà thôi.
Lý Đinh Sơn không luồn cúi, không đầu cơ, hơn nữa tính tình anh ta lại hơi lãnh đạm, trong quan trường lại chẳng thèm lựa ý hùa theo cấp trên, lại càng không chịu chạy quan, tặng quà để xây dựng ối quan hệ. Thật ra anh ta ở Phó trưởng ban Bộ thương mại, cũng là một lựa chọn không tồi, chí ít so với địa phương cũng không cần phải tranh đấu nhiều. Như vậy đối với anh ta mà nói, chẳng phải là cuộc sống mà anh ta mong muốn hay sao?
Không phải ai ở trong cuộc đọ sức chính trị đầy khốc liệt cũng đều như cá gặp nước. Thật ra, Hạ Tưởng cũng cho rằng với tình trạng trước mắt của Lý Đinh Sơn cũng có thể coi là không tồi.
Đại khái hắn cũng đáng trách, đã lâu rồi chưa gặp lão Sử. Trong đợt quốc khánh vừa rồi hắn cũng muốn đi thăm hỏi lão Sử một lần, nhưng sau lại do quá bận đành bỏ lỡ, không ngờ giờ sắp gặp lại, là lúc người gần ra đi.
Trong lòng Hạ Tưởng lẫn lộn đủ các cảm giác phức tạp khó tả, nhớ tới những chuyện về một thời đã qua cùng lão Sử, không khỏi thấy buồn bã thất vọng.
Thương cảm rất nhiều, ngay cả Tổng bí thư cũng tự mình tới thăm lão Sử, thật là một hành động khác thường. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn bất ngờ không kịp phản ứng lại, không nghĩ phía sau hành động này lại ẩn chứa ý nghĩa chính trị sâu xa.
Cho tới nay, Hạ Tưởng cũng không biết được bối cảnh của lão Sử thật sự sâu đậm tới đâu, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm tòi nghiên cứu cái gì, nhưng sau khi lão Sử dùng hết mạng lưới quan hệ của mình mà đặc biệt đề bạt Lý Đinh Sơn từ chức Cục trưởng lên làm Giám đốc Sở, khiến hắn có thể kết luận rằng, hẳn ông đã đem tất cả ân tình dùng hết trong một ngày.
Bỗng nhiên nghe tin lão Sử bệnh tình nguy kịch, Tổng bí thư cũng tới thăm, Hạ Tưởng lại liên tưởng nhiều hơn một chút, có lẽ phía sau cuộc đời chìm nổi trong quan trường của lão Sử, không nhẹ không nặng vẫn để lại rất nhiều ân tình.
Vừa tới phòng bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện Tổng cục Chính trị, hắn đã thấy phía ngoài phòng bệnh có rất nhiều người đang chen chúc. Bởi vì có Tổng bí thư đến thăm, nên những người không liên quan không được vào. Hạ Tưởng được Lý Đinh Sơn dẫn, lách qua đám người ngoài cửa, đi vào trong phòng.
Lão Sử nằm ở trên giường bệnh, trên người cắm đầy ống dẫn, người gầy trơ xương, hốc mắt sâu hoắm, giống như một ngọn đèn khô dầu. Hạ Tưởng chỉ liếc mắt nhìn một cái liền cảm thấy đau xót, suýt rớt nước mắt. Bởi hắn thấy khí sắc của lão Sử liền hiểu, đại nạn sắp đến rồi.
Tổng bí thư xoay người cúi xuống, khẽ nói như an ủi lão Sử điều gì. Môi lão Sử hơi run run, giọng nói yếu ớt, nhiều khi còn không nghe rõ người nói gì.
Đầu năm, lúc Hạ Tưởng gặp lão Sử, dáng vẻ lão Sử vẫn còn rất kiên cường, đứng trước mặt hắn sừng sững như một ngọn núi cao, sắc mặt hồng nhuận, giọng nói sang sảng, ăn nói mạnh mẽ, hơn nữa lão Sử với thân phận là một người đã từng làm Bí thư Tỉnh ủy, trong mắt hắn chính là một bậc tối cao.
Năm đó tầm nhìn của hắn còn chưa rộng mở, trong mắt hắn một Bí thư Tỉnh ủy cho dù là tiền nhiệm cũng là một nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Mà lúc ấy, lão Sử lại rất yêu thương hắn. Ông giống như một ông lão bình thường đầy hiền từ đáng yêu, thậm chí khiến hắn cảm thấy ấm áp như người nhà. Nói không khoa trương chút nào, lúc mới vào quan trường, trong một thời gian rất dài, tư tưởng của Hạ Tưởng đã bị lão Sử ảnh hưởng và chấn động rất lớn.
Hiện giờ đã không còn là ông lão càng già càng dẻo càng dai nữa. Hắn và Lý Đinh Sơn cũng một người nam một kẻ bắc, rời xa khỏi tầm mắt của lão Sử.
Nhưng mặc kệ trăm núi ngàn sông xa xôi cách trở, khi ông lão bệnh tình hết sức nguy kịch, vẫn đinh ninh muốn gặp mặt hắn lần cuối cùng, có thể thấy được hắn ở trong lòng ông lão cũng như người thân của ông lão rồi, có lẽ ở sâu trong nội tâm của lão Sử, cũng có khi còn coi hắn như con cháu.
Sau khi Hạ Tưởng đi vào quan trường, cho dù phải đối mặt với nhiều khó khăn nhiều nguy hiểm khốn khó, nhưng hắn chưa bao giờ lùi bước, cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt. Nhưng hôm nay, nhìn thấy lão Sử, hắn liền không kìm nổi từ hai bên nước mắt tràn mi, mơ hồ như một đứa nhỏ đau khóc vì sắp mất người thân vậy, nghẹn ngào mà khóc rống lên!
Không có mấy ai từng thấy Hạ Tưởng khóc, ngay cả Lý Đinh Sơn đã quen biết hắn lâu như vậy cũng chưa từng nhìn thấy, huống gì Tổng bí thư. Bởi vậy sau khi Tổng bí thư trở lại, liếc mắt thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Hạ Tưởng, lập tức ngây người, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nhưng sau khi kinh ngạc, trong lòng Tổng bí thư bỗng nhiên có cảm xúc phức tạp khôn xiết. Anh ta luôn luôn cho rằng Hạ Tưởng là một người có phẩm chất ưu tú, là một người cứng cỏi, mỗi bước đi đều có sự định liệu trước. Anh ta chưa từng thấy Hạ Tưởng biểu lộ tình cảm chân thật như thế nên thực sự cảm động. Trong nháy mắt, hình tượng Hạ Tưởng ở trong lòng anh ta càng thêm phong phú và dồi dào hơn rất nhiều.
Nhân vật Chính trị, cũng là một người bình thường, cũng có cười vui và nước mắt.
Trong nháy mắt, Tổng bí thư đã bị nước mắt Hạ Tưởng đánh trúng. Anh ta là một người được vạn người để ý, nhưng anh ta cũng có tình cảm, có hỉ nộ ái ố như người thường. Nếu không bị những suy nghĩ chính trị ảnh hưởng, ngập ngừng không quyết, anh ta đã làm hành động mà không một ai có thể tưởng tượng được – Anh ta tiến lên một bước, một tay nắm thật chặt tay Hạ Tưởng, tay kia thì đặt ở sau lưng Hạ Tưởng, gần như là ôm Hạ Tưởng, rồi cùng Hạ Tưởng đi tới trước giường lão Sử.
Hành động của Tổng bí thư đã làm cho rất nhiều người phải kinh ngạc!
Ngay cả Hạ Tưởng cũng thật bất ngờ khi Tổng bí thư đối xử với hắn như thế, hắn vốn định khách sáo từ chối, nhưng tâm tình kích động, còn không kịp phản ứng, đã bị Tổng bí thư kéo đến trước mặt lão Sử.
Hai mắt lão Sử đã mất đi hào quang sáng rọi, hai tay run rẩy nắm lấy hai tay Hạ Tưởng, dùng giọng nói yếu ớt nói:
- Tiểu Hạ, cuối cùng cháu cũng đã đến đây, tôi còn tưởng rằng không thể nhìn thấy cháu một lần cuối....
Hạ Tưởng cúi người phủ phục xuống cạnh giường, trong lòng đau xót vô cùng, trang nghiêm nói:
- Lão Sử, ông có chuyện cứ việc nói, cháu nhất định sẽ làm theo...
Trong lòng hắn hiểu được lão Sử nhất định còn có điều không yên lòng.
Môi lão Sử run run vài cái, hình như nói điều gì, Hạ Tưởng lại không nghe rõ, đã ghé lỗ tai vào sát miệng lão Sử.
- Đinh Sơn..., Đinh Sơn không đủ sức làm ở các bộ uỷ ban trung ương ở thủ đô..., cháu về sau, về sau đừng quên Đinh Sơn....
Một câu nói ước chừng tới một phút đồng hồ, mà hai tay Sử lão dùng sức nắm lấy tay Hạ Tưởng, dường như đã dùng hết sức lực của cả đời.
Hạ Tưởng ngoại trừ gật đầu còn có thể nói được gì nữa, hắn cắn chặt hàm răng:
- Lão Sử, ông yên tâm, cháu sẽ luôn để ý tới Trưởng ban Lý, cháu sẽ coi anh ấy như người thân của mình vậy.
Lão Sử nghe thấy Hạ Tưởng chính miệng đã hứa như vậy, dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng, thiêu đốt hết thời gian còn lại của cuộc đời, cuối cùng dầu hết đèn tắt, hai tay buông thõng xuống, qua đời!
Một ông lão đã từng nhiều năm ảnh hưởng tới Hạ Tưởng, một người mà lúc Hạ Tưởng vừa mới vào quan trường, đã khiến cõi lòng hắn đầy kính trọng, một người đã từng rất vô tư mà trợ giúp và yêu thương Hạ Tưởng, ngay trước mặt Hạ Tưởng đã vĩnh biệt cõi đời. Hạ Tưởng ngơ ngác, hơi đờ đẫn, lại có chút mờ mịt, trong lòng vừa đau lại vừa chua xót, không biết nên làm gì.
Chỉ có nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Đã lâu rồi hắn không khóc. Khi vừa bước chân vào quan trường, hắn liền đeo một chiếc mặt nạ rất nặng, lạnh lùng quên cả tình cảm chân thật, quên đi chân tình của rất nhiều người, trở nên tê liệt trước tình thân, tình bạn và tình yêu, lý trí chiếm giữ tâm tư của hắn, luôn phải cố gắng khống chế tình cảm. Cười cũng là cười giả, lúc cần trầm trọng, cũng giả vờ trầm trọng và vô cùng lãnh đạm.
Giờ phút này, Hạ Tưởng dỡ xuống toàn bộ sự ngụy trang của mình, nước mắt tự nhiên chảy ra đầy bi thương. Không để ý đến thân phận của mình, một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cũng không để ý tới Tổng bí thư đang ở bên cạnh, hắn chỉ còn là chính mình năm đó, một kẻ còn ít tuổi vừa mới bước vào quan trường, chỉ còn là chính mình, một kẻ đang đau đớn vì mất đi người thân.
Nước mắt bi thương của Hạ Tưởng rõ ràng đã khiến mọi người để ý, bao gồm cả Tổng bí thư. Nguồn truyện:
Lý Đinh Sơn tiến lên đỡ lấy Hạ Tưởng. Anh ta so với Hạ Tưởng càng bi thương hơn, nhưng ngại Tổng bí thư đang ở bên cạnh, vì chú ý đến hình tượng, nên không dám lớn tiếng khóc. Nhưng nước mắt của Hạ Tưởng vẫn khiến anh ta đau lòng không thôi. Có lẽ cả đời này, anh ta đã gặp vô số người, kết giao bằng hữu nhiều đến mức không đếm được, nhưng chưa bao giờ có một người nào giống như Hạ Tưởng, một người bằng hữu đáng để anh ta trân trọng cả đời.
Tổng bí thư tháo mắt kính xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt. Cũng không biết sao lại thế này, với tâm tình và địa vị ông ta, gặp nhiều thăng trầm trong cuộc đời, cũng tới thăm vô số lãnh đạo cao tuổi, luôn luôn chạy theo hình thức mà đi, hôm nay đến thăm lão Sử, đầu tiên tất nhiên cũng vì giao tình năm đó với lão Sử, nhưng hơn nửa động cơ lại là dựa vào giải quyết việc chung mà đến.
Ông ta không nghĩ rằng, nhìn Hạ Tưởng khóc, lại khiến ông ta không hiểu sao liền cảm thấy bi thương, rốt cuộc không kìm nổi kích động, đau buồn mà rơi lệ. Nước mắt của Hạ Tưởng rõ ràng đã trực tiếp đánh trúng vào nội tâm gần như "đao thương bất nhập" của Tổng bí thư, khiến trong lòng ông ta đã lâu chưa từng cảm động, mà chỉ trong thời gian ngắn bất ngờ không thể kìm chế được mà ánh mắt ươn ướt.
Tổng bí thư lúc gần đi thì tự mình nói với Hạ Tưởng:
- Tôi có chút chuyện muốn nói cụ thể với cậu. Cậu nhớ chờ điện thoại của tôi.
Thấy Tổng bí thư giọng điệu đầy kiên định, ánh mắt lại có thâm ý sâu sắc, trong lòng Hạ Tưởng có chút lo lắng, một vài ý nghĩ không an phận bỗng hiện ra trong đầu, chẳng lẽ là....
Không đợi Hạ Tưởng nghĩ thêm, Tổng bí thư đã lập tức rời đi. Hắn đành kìm nén bi thương, gạt mọi chuyện sang một bên, chú tâm vào trợ giúp Lý Đinh Sơn thu xếp hậu sự cho lão Sử.
Với mạng lưới quan hệ của Lý Đinh Sơn ở thủ đô, thì việc thu xếp hậu sự cho lão Sử, tự nhiên không cần Hạ Tưởng phải sử dụng tới những mối quan hệ của mình. Bận rộn hết ba ngày, sau khi đã xử trí thỏa đáng mọi chuyện, Hạ Tưởng mới ý thực được ba ngày qua, hắn luôn quá bận rộn, không đi tới nhà họ Ngô, cũng không liên hệ với bất ai.
Cuối cùng mọi việc cũng xong, Hạ Tưởng cảm giác toàn thân đều mệt mỏi, gọi điện thoại về tỉnh Tương, biết được Tỉnh ủy cũng không có việc gì lớn xảy ra, lại nhớ tới lời Tổng bí thư đã nhắc nhở, Hạ Tưởng quyết định ở thủ đô chờ thêm hai ngày nữa.
Lý Đinh Sơn cả người gầy rộc đi, đối với trợ giúp của Hạ Tưởng, cũng không nhiều lời cảm tạ, lấy giao tình giữa anh ta và Hạ Tưởng, mọi chuyện đều không cần phải nói nhiều.
Hạ Tưởng vốn muốn đi tìm Tiếu Giai hoặc tới nhà họ Ngô, nhưng từ lão Sử qua đời không biết sao lại nghĩ tới lão Cổ, từ lão Cổ lại nghĩ tới Cổ Ngọc, có lẽ là thấy được sinh ly tử biệt, hắn cảm thấy tâm tình của mình không còn giống như trước kia, không hiểu sao lại càng yêu mến và thương tiếc Cổ Ngọc nhiều hơn.
Đi vào sân nhà lão Cổ, đã thấy gió bắc đi qua, cảnh tượng sum xuê ngày xưa đã không còn, giờ một góc sân hiu quạnh. Hạ Tưởng mơ hồ không rõ gõ cửa đi vào, thấy Cổ Ngọc đang ngồi một mình ở trong sân phía trước hòn non bộ giả, mặt ngẩn ra, vừa thấy Hạ Tưởng, lại hoảng hốt bất ngờ như không nhận ra hắn là ai vậy.
Ánh mặt trời mùa đông mặc dù không mãnh liệt, cũng rất trong suốt, chiếu vào gương mặt của Cổ Ngọc, khiến cô có một vẻ đẹp mờ ảo, có lẽ là do vầng sáng, cả người cô giống như đều trong suốt như ngọc, linh hoạt mà kỳ ảo.
Hạ Tưởng còn chưa mở miệng nói chuyện, đã nghe được tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền đến, nhìn lại không khỏi ngẩn người..., là Thủ tướng.
Năm đó, lão Sử vì đặc biệt muốn đề bạt Lý Đinh Sơn, khiến cho Lý Đinh Sơn từ chức Cục trưởng nhảy lên tới chức Giám đốc sở, đã phải dùng hết ân tình, từ đó về sau Lý Đinh Sơn hoàn toàn phải tự mình tiến lên phía trước.
Lý Đinh Sơn làm ở vị trí Giám đốc sở, cũng gần mười năm không thể tiến thêm một bước nào, mãi đến sau này mới gặp được cơ hội. Sau khi qua lớp huấn luyện trung niên thanh niên, mới vượt qua chức Giám đốc sở bước vào cánh cửa của Phó tỉnh, rồi tới Bộ thương mại làm Phó trưởng ban.
Hơn nữa còn là Phó trưởng ban xếp hạng gần cuối. Ngành mà anh ta được phân công quản lý cũng không có gì quan trọng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tiền đồ của Lý Đinh Sơn cũng sẽ không có gì thay đổi, có khả năng sẽ ở mãi chức Phó trưởng ban mà thôi.
Lý Đinh Sơn không luồn cúi, không đầu cơ, hơn nữa tính tình anh ta lại hơi lãnh đạm, trong quan trường lại chẳng thèm lựa ý hùa theo cấp trên, lại càng không chịu chạy quan, tặng quà để xây dựng ối quan hệ. Thật ra anh ta ở Phó trưởng ban Bộ thương mại, cũng là một lựa chọn không tồi, chí ít so với địa phương cũng không cần phải tranh đấu nhiều. Như vậy đối với anh ta mà nói, chẳng phải là cuộc sống mà anh ta mong muốn hay sao?
Không phải ai ở trong cuộc đọ sức chính trị đầy khốc liệt cũng đều như cá gặp nước. Thật ra, Hạ Tưởng cũng cho rằng với tình trạng trước mắt của Lý Đinh Sơn cũng có thể coi là không tồi.
Đại khái hắn cũng đáng trách, đã lâu rồi chưa gặp lão Sử. Trong đợt quốc khánh vừa rồi hắn cũng muốn đi thăm hỏi lão Sử một lần, nhưng sau lại do quá bận đành bỏ lỡ, không ngờ giờ sắp gặp lại, là lúc người gần ra đi.
Trong lòng Hạ Tưởng lẫn lộn đủ các cảm giác phức tạp khó tả, nhớ tới những chuyện về một thời đã qua cùng lão Sử, không khỏi thấy buồn bã thất vọng.
Thương cảm rất nhiều, ngay cả Tổng bí thư cũng tự mình tới thăm lão Sử, thật là một hành động khác thường. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn bất ngờ không kịp phản ứng lại, không nghĩ phía sau hành động này lại ẩn chứa ý nghĩa chính trị sâu xa.
Cho tới nay, Hạ Tưởng cũng không biết được bối cảnh của lão Sử thật sự sâu đậm tới đâu, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm tòi nghiên cứu cái gì, nhưng sau khi lão Sử dùng hết mạng lưới quan hệ của mình mà đặc biệt đề bạt Lý Đinh Sơn từ chức Cục trưởng lên làm Giám đốc Sở, khiến hắn có thể kết luận rằng, hẳn ông đã đem tất cả ân tình dùng hết trong một ngày.
Bỗng nhiên nghe tin lão Sử bệnh tình nguy kịch, Tổng bí thư cũng tới thăm, Hạ Tưởng lại liên tưởng nhiều hơn một chút, có lẽ phía sau cuộc đời chìm nổi trong quan trường của lão Sử, không nhẹ không nặng vẫn để lại rất nhiều ân tình.
Vừa tới phòng bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện Tổng cục Chính trị, hắn đã thấy phía ngoài phòng bệnh có rất nhiều người đang chen chúc. Bởi vì có Tổng bí thư đến thăm, nên những người không liên quan không được vào. Hạ Tưởng được Lý Đinh Sơn dẫn, lách qua đám người ngoài cửa, đi vào trong phòng.
Lão Sử nằm ở trên giường bệnh, trên người cắm đầy ống dẫn, người gầy trơ xương, hốc mắt sâu hoắm, giống như một ngọn đèn khô dầu. Hạ Tưởng chỉ liếc mắt nhìn một cái liền cảm thấy đau xót, suýt rớt nước mắt. Bởi hắn thấy khí sắc của lão Sử liền hiểu, đại nạn sắp đến rồi.
Tổng bí thư xoay người cúi xuống, khẽ nói như an ủi lão Sử điều gì. Môi lão Sử hơi run run, giọng nói yếu ớt, nhiều khi còn không nghe rõ người nói gì.
Đầu năm, lúc Hạ Tưởng gặp lão Sử, dáng vẻ lão Sử vẫn còn rất kiên cường, đứng trước mặt hắn sừng sững như một ngọn núi cao, sắc mặt hồng nhuận, giọng nói sang sảng, ăn nói mạnh mẽ, hơn nữa lão Sử với thân phận là một người đã từng làm Bí thư Tỉnh ủy, trong mắt hắn chính là một bậc tối cao.Năm đó tầm nhìn của hắn còn chưa rộng mở, trong mắt hắn một Bí thư Tỉnh ủy cho dù là tiền nhiệm cũng là một nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Mà lúc ấy, lão Sử lại rất yêu thương hắn. Ông giống như một ông lão bình thường đầy hiền từ đáng yêu, thậm chí khiến hắn cảm thấy ấm áp như người nhà. Nói không khoa trương chút nào, lúc mới vào quan trường, trong một thời gian rất dài, tư tưởng của Hạ Tưởng đã bị lão Sử ảnh hưởng và chấn động rất lớn.
Hiện giờ đã không còn là ông lão càng già càng dẻo càng dai nữa. Hắn và Lý Đinh Sơn cũng một người nam một kẻ bắc, rời xa khỏi tầm mắt của lão Sử.
Nhưng mặc kệ trăm núi ngàn sông xa xôi cách trở, khi ông lão bệnh tình hết sức nguy kịch, vẫn đinh ninh muốn gặp mặt hắn lần cuối cùng, có thể thấy được hắn ở trong lòng ông lão cũng như người thân của ông lão rồi, có lẽ ở sâu trong nội tâm của lão Sử, cũng có khi còn coi hắn như con cháu.
Sau khi Hạ Tưởng đi vào quan trường, cho dù phải đối mặt với nhiều khó khăn nhiều nguy hiểm khốn khó, nhưng hắn chưa bao giờ lùi bước, cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt. Nhưng hôm nay, nhìn thấy lão Sử, hắn liền không kìm nổi từ hai bên nước mắt tràn mi, mơ hồ như một đứa nhỏ đau khóc vì sắp mất người thân vậy, nghẹn ngào mà khóc rống lên!
Không có mấy ai từng thấy Hạ Tưởng khóc, ngay cả Lý Đinh Sơn đã quen biết hắn lâu như vậy cũng chưa từng nhìn thấy, huống gì Tổng bí thư. Bởi vậy sau khi Tổng bí thư trở lại, liếc mắt thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Hạ Tưởng, lập tức ngây người, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nhưng sau khi kinh ngạc, trong lòng Tổng bí thư bỗng nhiên có cảm xúc phức tạp khôn xiết. Anh ta luôn luôn cho rằng Hạ Tưởng là một người có phẩm chất ưu tú, là một người cứng cỏi, mỗi bước đi đều có sự định liệu trước. Anh ta chưa từng thấy Hạ Tưởng biểu lộ tình cảm chân thật như thế nên thực sự cảm động. Trong nháy mắt, hình tượng Hạ Tưởng ở trong lòng anh ta càng thêm phong phú và dồi dào hơn rất nhiều.
Nhân vật Chính trị, cũng là một người bình thường, cũng có cười vui và nước mắt.
Trong nháy mắt, Tổng bí thư đã bị nước mắt Hạ Tưởng đánh trúng. Anh ta là một người được vạn người để ý, nhưng anh ta cũng có tình cảm, có hỉ nộ ái ố như người thường. Nếu không bị những suy nghĩ chính trị ảnh hưởng, ngập ngừng không quyết, anh ta đã làm hành động mà không một ai có thể tưởng tượng được – Anh ta tiến lên một bước, một tay nắm thật chặt tay Hạ Tưởng, tay kia thì đặt ở sau lưng Hạ Tưởng, gần như là ôm Hạ Tưởng, rồi cùng Hạ Tưởng đi tới trước giường lão Sử.
Hành động của Tổng bí thư đã làm cho rất nhiều người phải kinh ngạc!
Ngay cả Hạ Tưởng cũng thật bất ngờ khi Tổng bí thư đối xử với hắn như thế, hắn vốn định khách sáo từ chối, nhưng tâm tình kích động, còn không kịp phản ứng, đã bị Tổng bí thư kéo đến trước mặt lão Sử.
Hai mắt lão Sử đã mất đi hào quang sáng rọi, hai tay run rẩy nắm lấy hai tay Hạ Tưởng, dùng giọng nói yếu ớt nói:
- Tiểu Hạ, cuối cùng cháu cũng đã đến đây, tôi còn tưởng rằng không thể nhìn thấy cháu một lần cuối....
Hạ Tưởng cúi người phủ phục xuống cạnh giường, trong lòng đau xót vô cùng, trang nghiêm nói:
- Lão Sử, ông có chuyện cứ việc nói, cháu nhất định sẽ làm theo...
Trong lòng hắn hiểu được lão Sử nhất định còn có điều không yên lòng.
Môi lão Sử run run vài cái, hình như nói điều gì, Hạ Tưởng lại không nghe rõ, đã ghé lỗ tai vào sát miệng lão Sử.
- Đinh Sơn..., Đinh Sơn không đủ sức làm ở các bộ uỷ ban trung ương ở thủ đô..., cháu về sau, về sau đừng quên Đinh Sơn....
Một câu nói ước chừng tới một phút đồng hồ, mà hai tay Sử lão dùng sức nắm lấy tay Hạ Tưởng, dường như đã dùng hết sức lực của cả đời.
Hạ Tưởng ngoại trừ gật đầu còn có thể nói được gì nữa, hắn cắn chặt hàm răng:
- Lão Sử, ông yên tâm, cháu sẽ luôn để ý tới Trưởng ban Lý, cháu sẽ coi anh ấy như người thân của mình vậy.
Lão Sử nghe thấy Hạ Tưởng chính miệng đã hứa như vậy, dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng, thiêu đốt hết thời gian còn lại của cuộc đời, cuối cùng dầu hết đèn tắt, hai tay buông thõng xuống, qua đời!
Một ông lão đã từng nhiều năm ảnh hưởng tới Hạ Tưởng, một người mà lúc Hạ Tưởng vừa mới vào quan trường, đã khiến cõi lòng hắn đầy kính trọng, một người đã từng rất vô tư mà trợ giúp và yêu thương Hạ Tưởng, ngay trước mặt Hạ Tưởng đã vĩnh biệt cõi đời. Hạ Tưởng ngơ ngác, hơi đờ đẫn, lại có chút mờ mịt, trong lòng vừa đau lại vừa chua xót, không biết nên làm gì.
Chỉ có nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Đã lâu rồi hắn không khóc. Khi vừa bước chân vào quan trường, hắn liền đeo một chiếc mặt nạ rất nặng, lạnh lùng quên cả tình cảm chân thật, quên đi chân tình của rất nhiều người, trở nên tê liệt trước tình thân, tình bạn và tình yêu, lý trí chiếm giữ tâm tư của hắn, luôn phải cố gắng khống chế tình cảm. Cười cũng là cười giả, lúc cần trầm trọng, cũng giả vờ trầm trọng và vô cùng lãnh đạm.
Giờ phút này, Hạ Tưởng dỡ xuống toàn bộ sự ngụy trang của mình, nước mắt tự nhiên chảy ra đầy bi thương. Không để ý đến thân phận của mình, một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cũng không để ý tới Tổng bí thư đang ở bên cạnh, hắn chỉ còn là chính mình năm đó, một kẻ còn ít tuổi vừa mới bước vào quan trường, chỉ còn là chính mình, một kẻ đang đau đớn vì mất đi người thân.
Nước mắt bi thương của Hạ Tưởng rõ ràng đã khiến mọi người để ý, bao gồm cả Tổng bí thư. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Đinh Sơn tiến lên đỡ lấy Hạ Tưởng. Anh ta so với Hạ Tưởng càng bi thương hơn, nhưng ngại Tổng bí thư đang ở bên cạnh, vì chú ý đến hình tượng, nên không dám lớn tiếng khóc. Nhưng nước mắt của Hạ Tưởng vẫn khiến anh ta đau lòng không thôi. Có lẽ cả đời này, anh ta đã gặp vô số người, kết giao bằng hữu nhiều đến mức không đếm được, nhưng chưa bao giờ có một người nào giống như Hạ Tưởng, một người bằng hữu đáng để anh ta trân trọng cả đời.
Tổng bí thư tháo mắt kính xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt. Cũng không biết sao lại thế này, với tâm tình và địa vị ông ta, gặp nhiều thăng trầm trong cuộc đời, cũng tới thăm vô số lãnh đạo cao tuổi, luôn luôn chạy theo hình thức mà đi, hôm nay đến thăm lão Sử, đầu tiên tất nhiên cũng vì giao tình năm đó với lão Sử, nhưng hơn nửa động cơ lại là dựa vào giải quyết việc chung mà đến.
Ông ta không nghĩ rằng, nhìn Hạ Tưởng khóc, lại khiến ông ta không hiểu sao liền cảm thấy bi thương, rốt cuộc không kìm nổi kích động, đau buồn mà rơi lệ. Nước mắt của Hạ Tưởng rõ ràng đã trực tiếp đánh trúng vào nội tâm gần như "đao thương bất nhập" của Tổng bí thư, khiến trong lòng ông ta đã lâu chưa từng cảm động, mà chỉ trong thời gian ngắn bất ngờ không thể kìm chế được mà ánh mắt ươn ướt.
Tổng bí thư lúc gần đi thì tự mình nói với Hạ Tưởng:
- Tôi có chút chuyện muốn nói cụ thể với cậu. Cậu nhớ chờ điện thoại của tôi.
Thấy Tổng bí thư giọng điệu đầy kiên định, ánh mắt lại có thâm ý sâu sắc, trong lòng Hạ Tưởng có chút lo lắng, một vài ý nghĩ không an phận bỗng hiện ra trong đầu, chẳng lẽ là....
Không đợi Hạ Tưởng nghĩ thêm, Tổng bí thư đã lập tức rời đi. Hắn đành kìm nén bi thương, gạt mọi chuyện sang một bên, chú tâm vào trợ giúp Lý Đinh Sơn thu xếp hậu sự cho lão Sử.
Với mạng lưới quan hệ của Lý Đinh Sơn ở thủ đô, thì việc thu xếp hậu sự cho lão Sử, tự nhiên không cần Hạ Tưởng phải sử dụng tới những mối quan hệ của mình. Bận rộn hết ba ngày, sau khi đã xử trí thỏa đáng mọi chuyện, Hạ Tưởng mới ý thực được ba ngày qua, hắn luôn quá bận rộn, không đi tới nhà họ Ngô, cũng không liên hệ với bất ai.
Cuối cùng mọi việc cũng xong, Hạ Tưởng cảm giác toàn thân đều mệt mỏi, gọi điện thoại về tỉnh Tương, biết được Tỉnh ủy cũng không có việc gì lớn xảy ra, lại nhớ tới lời Tổng bí thư đã nhắc nhở, Hạ Tưởng quyết định ở thủ đô chờ thêm hai ngày nữa.
Lý Đinh Sơn cả người gầy rộc đi, đối với trợ giúp của Hạ Tưởng, cũng không nhiều lời cảm tạ, lấy giao tình giữa anh ta và Hạ Tưởng, mọi chuyện đều không cần phải nói nhiều.
Hạ Tưởng vốn muốn đi tìm Tiếu Giai hoặc tới nhà họ Ngô, nhưng từ lão Sử qua đời không biết sao lại nghĩ tới lão Cổ, từ lão Cổ lại nghĩ tới Cổ Ngọc, có lẽ là thấy được sinh ly tử biệt, hắn cảm thấy tâm tình của mình không còn giống như trước kia, không hiểu sao lại càng yêu mến và thương tiếc Cổ Ngọc nhiều hơn.
Đi vào sân nhà lão Cổ, đã thấy gió bắc đi qua, cảnh tượng sum xuê ngày xưa đã không còn, giờ một góc sân hiu quạnh. Hạ Tưởng mơ hồ không rõ gõ cửa đi vào, thấy Cổ Ngọc đang ngồi một mình ở trong sân phía trước hòn non bộ giả, mặt ngẩn ra, vừa thấy Hạ Tưởng, lại hoảng hốt bất ngờ như không nhận ra hắn là ai vậy.
Ánh mặt trời mùa đông mặc dù không mãnh liệt, cũng rất trong suốt, chiếu vào gương mặt của Cổ Ngọc, khiến cô có một vẻ đẹp mờ ảo, có lẽ là do vầng sáng, cả người cô giống như đều trong suốt như ngọc, linh hoạt mà kỳ ảo.
Hạ Tưởng còn chưa mở miệng nói chuyện, đã nghe được tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền đến, nhìn lại không khỏi ngẩn người..., là Thủ tướng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Năm đó, lão Sử vì đặc biệt muốn đề bạt Lý Đinh Sơn, khiến cho Lý Đinh Sơn từ chức Cục trưởng nhảy lên tới chức Giám đốc sở, đã phải dùng hết ân tình, từ đó về sau Lý Đinh Sơn hoàn toàn phải tự mình tiến lên phía trước.
Lý Đinh Sơn làm ở vị trí Giám đốc sở, cũng gần mười năm không thể tiến thêm một bước nào, mãi đến sau này mới gặp được cơ hội. Sau khi qua lớp huấn luyện trung niên thanh niên, mới vượt qua chức Giám đốc sở bước vào cánh cửa của Phó tỉnh, rồi tới Bộ thương mại làm Phó trưởng ban.
Hơn nữa còn là Phó trưởng ban xếp hạng gần cuối. Ngành mà anh ta được phân công quản lý cũng không có gì quan trọng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tiền đồ của Lý Đinh Sơn cũng sẽ không có gì thay đổi, có khả năng sẽ ở mãi chức Phó trưởng ban mà thôi.
Lý Đinh Sơn không luồn cúi, không đầu cơ, hơn nữa tính tình anh ta lại hơi lãnh đạm, trong quan trường lại chẳng thèm lựa ý hùa theo cấp trên, lại càng không chịu chạy quan, tặng quà để xây dựng ối quan hệ. Thật ra anh ta ở Phó trưởng ban Bộ thương mại, cũng là một lựa chọn không tồi, chí ít so với địa phương cũng không cần phải tranh đấu nhiều. Như vậy đối với anh ta mà nói, chẳng phải là cuộc sống mà anh ta mong muốn hay sao?
Không phải ai ở trong cuộc đọ sức chính trị đầy khốc liệt cũng đều như cá gặp nước. Thật ra, Hạ Tưởng cũng cho rằng với tình trạng trước mắt của Lý Đinh Sơn cũng có thể coi là không tồi.
Đại khái hắn cũng đáng trách, đã lâu rồi chưa gặp lão Sử. Trong đợt quốc khánh vừa rồi hắn cũng muốn đi thăm hỏi lão Sử một lần, nhưng sau lại do quá bận đành bỏ lỡ, không ngờ giờ sắp gặp lại, là lúc người gần ra đi.
Trong lòng Hạ Tưởng lẫn lộn đủ các cảm giác phức tạp khó tả, nhớ tới những chuyện về một thời đã qua cùng lão Sử, không khỏi thấy buồn bã thất vọng.
Thương cảm rất nhiều, ngay cả Tổng bí thư cũng tự mình tới thăm lão Sử, thật là một hành động khác thường. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn bất ngờ không kịp phản ứng lại, không nghĩ phía sau hành động này lại ẩn chứa ý nghĩa chính trị sâu xa.
Cho tới nay, Hạ Tưởng cũng không biết được bối cảnh của lão Sử thật sự sâu đậm tới đâu, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm tòi nghiên cứu cái gì, nhưng sau khi lão Sử dùng hết mạng lưới quan hệ của mình mà đặc biệt đề bạt Lý Đinh Sơn từ chức Cục trưởng lên làm Giám đốc Sở, khiến hắn có thể kết luận rằng, hẳn ông đã đem tất cả ân tình dùng hết trong một ngày.
Bỗng nhiên nghe tin lão Sử bệnh tình nguy kịch, Tổng bí thư cũng tới thăm, Hạ Tưởng lại liên tưởng nhiều hơn một chút, có lẽ phía sau cuộc đời chìm nổi trong quan trường của lão Sử, không nhẹ không nặng vẫn để lại rất nhiều ân tình.
Vừa tới phòng bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện Tổng cục Chính trị, hắn đã thấy phía ngoài phòng bệnh có rất nhiều người đang chen chúc. Bởi vì có Tổng bí thư đến thăm, nên những người không liên quan không được vào. Hạ Tưởng được Lý Đinh Sơn dẫn, lách qua đám người ngoài cửa, đi vào trong phòng.
Lão Sử nằm ở trên giường bệnh, trên người cắm đầy ống dẫn, người gầy trơ xương, hốc mắt sâu hoắm, giống như một ngọn đèn khô dầu. Hạ Tưởng chỉ liếc mắt nhìn một cái liền cảm thấy đau xót, suýt rớt nước mắt. Bởi hắn thấy khí sắc của lão Sử liền hiểu, đại nạn sắp đến rồi.
Tổng bí thư xoay người cúi xuống, khẽ nói như an ủi lão Sử điều gì. Môi lão Sử hơi run run, giọng nói yếu ớt, nhiều khi còn không nghe rõ người nói gì.
Đầu năm, lúc Hạ Tưởng gặp lão Sử, dáng vẻ lão Sử vẫn còn rất kiên cường, đứng trước mặt hắn sừng sững như một ngọn núi cao, sắc mặt hồng nhuận, giọng nói sang sảng, ăn nói mạnh mẽ, hơn nữa lão Sử với thân phận là một người đã từng làm Bí thư Tỉnh ủy, trong mắt hắn chính là một bậc tối cao.
Năm đó tầm nhìn của hắn còn chưa rộng mở, trong mắt hắn một Bí thư Tỉnh ủy cho dù là tiền nhiệm cũng là một nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Mà lúc ấy, lão Sử lại rất yêu thương hắn. Ông giống như một ông lão bình thường đầy hiền từ đáng yêu, thậm chí khiến hắn cảm thấy ấm áp như người nhà. Nói không khoa trương chút nào, lúc mới vào quan trường, trong một thời gian rất dài, tư tưởng của Hạ Tưởng đã bị lão Sử ảnh hưởng và chấn động rất lớn.
Hiện giờ đã không còn là ông lão càng già càng dẻo càng dai nữa. Hắn và Lý Đinh Sơn cũng một người nam một kẻ bắc, rời xa khỏi tầm mắt của lão Sử.
Nhưng mặc kệ trăm núi ngàn sông xa xôi cách trở, khi ông lão bệnh tình hết sức nguy kịch, vẫn đinh ninh muốn gặp mặt hắn lần cuối cùng, có thể thấy được hắn ở trong lòng ông lão cũng như người thân của ông lão rồi, có lẽ ở sâu trong nội tâm của lão Sử, cũng có khi còn coi hắn như con cháu.
Sau khi Hạ Tưởng đi vào quan trường, cho dù phải đối mặt với nhiều khó khăn nhiều nguy hiểm khốn khó, nhưng hắn chưa bao giờ lùi bước, cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt. Nhưng hôm nay, nhìn thấy lão Sử, hắn liền không kìm nổi từ hai bên nước mắt tràn mi, mơ hồ như một đứa nhỏ đau khóc vì sắp mất người thân vậy, nghẹn ngào mà khóc rống lên!
Không có mấy ai từng thấy Hạ Tưởng khóc, ngay cả Lý Đinh Sơn đã quen biết hắn lâu như vậy cũng chưa từng nhìn thấy, huống gì Tổng bí thư. Bởi vậy sau khi Tổng bí thư trở lại, liếc mắt thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Hạ Tưởng, lập tức ngây người, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nhưng sau khi kinh ngạc, trong lòng Tổng bí thư bỗng nhiên có cảm xúc phức tạp khôn xiết. Anh ta luôn luôn cho rằng Hạ Tưởng là một người có phẩm chất ưu tú, là một người cứng cỏi, mỗi bước đi đều có sự định liệu trước. Anh ta chưa từng thấy Hạ Tưởng biểu lộ tình cảm chân thật như thế nên thực sự cảm động. Trong nháy mắt, hình tượng Hạ Tưởng ở trong lòng anh ta càng thêm phong phú và dồi dào hơn rất nhiều.
Nhân vật Chính trị, cũng là một người bình thường, cũng có cười vui và nước mắt.
Trong nháy mắt, Tổng bí thư đã bị nước mắt Hạ Tưởng đánh trúng. Anh ta là một người được vạn người để ý, nhưng anh ta cũng có tình cảm, có hỉ nộ ái ố như người thường. Nếu không bị những suy nghĩ chính trị ảnh hưởng, ngập ngừng không quyết, anh ta đã làm hành động mà không một ai có thể tưởng tượng được – Anh ta tiến lên một bước, một tay nắm thật chặt tay Hạ Tưởng, tay kia thì đặt ở sau lưng Hạ Tưởng, gần như là ôm Hạ Tưởng, rồi cùng Hạ Tưởng đi tới trước giường lão Sử.
Hành động của Tổng bí thư đã làm cho rất nhiều người phải kinh ngạc!
Ngay cả Hạ Tưởng cũng thật bất ngờ khi Tổng bí thư đối xử với hắn như thế, hắn vốn định khách sáo từ chối, nhưng tâm tình kích động, còn không kịp phản ứng, đã bị Tổng bí thư kéo đến trước mặt lão Sử.
Hai mắt lão Sử đã mất đi hào quang sáng rọi, hai tay run rẩy nắm lấy hai tay Hạ Tưởng, dùng giọng nói yếu ớt nói:
- Tiểu Hạ, cuối cùng cháu cũng đã đến đây, tôi còn tưởng rằng không thể nhìn thấy cháu một lần cuối....
Hạ Tưởng cúi người phủ phục xuống cạnh giường, trong lòng đau xót vô cùng, trang nghiêm nói:
- Lão Sử, ông có chuyện cứ việc nói, cháu nhất định sẽ làm theo...
Trong lòng hắn hiểu được lão Sử nhất định còn có điều không yên lòng.
Môi lão Sử run run vài cái, hình như nói điều gì, Hạ Tưởng lại không nghe rõ, đã ghé lỗ tai vào sát miệng lão Sử.
- Đinh Sơn..., Đinh Sơn không đủ sức làm ở các bộ uỷ ban trung ương ở thủ đô..., cháu về sau, về sau đừng quên Đinh Sơn....
Một câu nói ước chừng tới một phút đồng hồ, mà hai tay Sử lão dùng sức nắm lấy tay Hạ Tưởng, dường như đã dùng hết sức lực của cả đời.
Hạ Tưởng ngoại trừ gật đầu còn có thể nói được gì nữa, hắn cắn chặt hàm răng:
- Lão Sử, ông yên tâm, cháu sẽ luôn để ý tới Trưởng ban Lý, cháu sẽ coi anh ấy như người thân của mình vậy.
Lão Sử nghe thấy Hạ Tưởng chính miệng đã hứa như vậy, dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng, thiêu đốt hết thời gian còn lại của cuộc đời, cuối cùng dầu hết đèn tắt, hai tay buông thõng xuống, qua đời!
Một ông lão đã từng nhiều năm ảnh hưởng tới Hạ Tưởng, một người mà lúc Hạ Tưởng vừa mới vào quan trường, đã khiến cõi lòng hắn đầy kính trọng, một người đã từng rất vô tư mà trợ giúp và yêu thương Hạ Tưởng, ngay trước mặt Hạ Tưởng đã vĩnh biệt cõi đời. Hạ Tưởng ngơ ngác, hơi đờ đẫn, lại có chút mờ mịt, trong lòng vừa đau lại vừa chua xót, không biết nên làm gì.
Chỉ có nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Đã lâu rồi hắn không khóc. Khi vừa bước chân vào quan trường, hắn liền đeo một chiếc mặt nạ rất nặng, lạnh lùng quên cả tình cảm chân thật, quên đi chân tình của rất nhiều người, trở nên tê liệt trước tình thân, tình bạn và tình yêu, lý trí chiếm giữ tâm tư của hắn, luôn phải cố gắng khống chế tình cảm. Cười cũng là cười giả, lúc cần trầm trọng, cũng giả vờ trầm trọng và vô cùng lãnh đạm.
Giờ phút này, Hạ Tưởng dỡ xuống toàn bộ sự ngụy trang của mình, nước mắt tự nhiên chảy ra đầy bi thương. Không để ý đến thân phận của mình, một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cũng không để ý tới Tổng bí thư đang ở bên cạnh, hắn chỉ còn là chính mình năm đó, một kẻ còn ít tuổi vừa mới bước vào quan trường, chỉ còn là chính mình, một kẻ đang đau đớn vì mất đi người thân.
Nước mắt bi thương của Hạ Tưởng rõ ràng đã khiến mọi người để ý, bao gồm cả Tổng bí thư. Nguồn truyện:
Lý Đinh Sơn tiến lên đỡ lấy Hạ Tưởng. Anh ta so với Hạ Tưởng càng bi thương hơn, nhưng ngại Tổng bí thư đang ở bên cạnh, vì chú ý đến hình tượng, nên không dám lớn tiếng khóc. Nhưng nước mắt của Hạ Tưởng vẫn khiến anh ta đau lòng không thôi. Có lẽ cả đời này, anh ta đã gặp vô số người, kết giao bằng hữu nhiều đến mức không đếm được, nhưng chưa bao giờ có một người nào giống như Hạ Tưởng, một người bằng hữu đáng để anh ta trân trọng cả đời.
Tổng bí thư tháo mắt kính xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt. Cũng không biết sao lại thế này, với tâm tình và địa vị ông ta, gặp nhiều thăng trầm trong cuộc đời, cũng tới thăm vô số lãnh đạo cao tuổi, luôn luôn chạy theo hình thức mà đi, hôm nay đến thăm lão Sử, đầu tiên tất nhiên cũng vì giao tình năm đó với lão Sử, nhưng hơn nửa động cơ lại là dựa vào giải quyết việc chung mà đến.
Ông ta không nghĩ rằng, nhìn Hạ Tưởng khóc, lại khiến ông ta không hiểu sao liền cảm thấy bi thương, rốt cuộc không kìm nổi kích động, đau buồn mà rơi lệ. Nước mắt của Hạ Tưởng rõ ràng đã trực tiếp đánh trúng vào nội tâm gần như "đao thương bất nhập" của Tổng bí thư, khiến trong lòng ông ta đã lâu chưa từng cảm động, mà chỉ trong thời gian ngắn bất ngờ không thể kìm chế được mà ánh mắt ươn ướt.
Tổng bí thư lúc gần đi thì tự mình nói với Hạ Tưởng:
- Tôi có chút chuyện muốn nói cụ thể với cậu. Cậu nhớ chờ điện thoại của tôi.
Thấy Tổng bí thư giọng điệu đầy kiên định, ánh mắt lại có thâm ý sâu sắc, trong lòng Hạ Tưởng có chút lo lắng, một vài ý nghĩ không an phận bỗng hiện ra trong đầu, chẳng lẽ là....
Không đợi Hạ Tưởng nghĩ thêm, Tổng bí thư đã lập tức rời đi. Hắn đành kìm nén bi thương, gạt mọi chuyện sang một bên, chú tâm vào trợ giúp Lý Đinh Sơn thu xếp hậu sự cho lão Sử.
Với mạng lưới quan hệ của Lý Đinh Sơn ở thủ đô, thì việc thu xếp hậu sự cho lão Sử, tự nhiên không cần Hạ Tưởng phải sử dụng tới những mối quan hệ của mình. Bận rộn hết ba ngày, sau khi đã xử trí thỏa đáng mọi chuyện, Hạ Tưởng mới ý thực được ba ngày qua, hắn luôn quá bận rộn, không đi tới nhà họ Ngô, cũng không liên hệ với bất ai.
Cuối cùng mọi việc cũng xong, Hạ Tưởng cảm giác toàn thân đều mệt mỏi, gọi điện thoại về tỉnh Tương, biết được Tỉnh ủy cũng không có việc gì lớn xảy ra, lại nhớ tới lời Tổng bí thư đã nhắc nhở, Hạ Tưởng quyết định ở thủ đô chờ thêm hai ngày nữa.
Lý Đinh Sơn cả người gầy rộc đi, đối với trợ giúp của Hạ Tưởng, cũng không nhiều lời cảm tạ, lấy giao tình giữa anh ta và Hạ Tưởng, mọi chuyện đều không cần phải nói nhiều.
Hạ Tưởng vốn muốn đi tìm Tiếu Giai hoặc tới nhà họ Ngô, nhưng từ lão Sử qua đời không biết sao lại nghĩ tới lão Cổ, từ lão Cổ lại nghĩ tới Cổ Ngọc, có lẽ là thấy được sinh ly tử biệt, hắn cảm thấy tâm tình của mình không còn giống như trước kia, không hiểu sao lại càng yêu mến và thương tiếc Cổ Ngọc nhiều hơn.
Đi vào sân nhà lão Cổ, đã thấy gió bắc đi qua, cảnh tượng sum xuê ngày xưa đã không còn, giờ một góc sân hiu quạnh. Hạ Tưởng mơ hồ không rõ gõ cửa đi vào, thấy Cổ Ngọc đang ngồi một mình ở trong sân phía trước hòn non bộ giả, mặt ngẩn ra, vừa thấy Hạ Tưởng, lại hoảng hốt bất ngờ như không nhận ra hắn là ai vậy.
Ánh mặt trời mùa đông mặc dù không mãnh liệt, cũng rất trong suốt, chiếu vào gương mặt của Cổ Ngọc, khiến cô có một vẻ đẹp mờ ảo, có lẽ là do vầng sáng, cả người cô giống như đều trong suốt như ngọc, linh hoạt mà kỳ ảo.
Hạ Tưởng còn chưa mở miệng nói chuyện, đã nghe được tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền đến, nhìn lại không khỏi ngẩn người..., là Thủ tướng.