Tư Mã Bắc lẩn trốn sau gần 10 mấy giờ, mới có người phát hiện điều khác thường, trải qua xác nhận của thư ký Tư Mã Bắc, cùng với lời khai của người tài xế, cuối cùng cũng xác địch được, Tư Mã Bắc Thị trưởng Tư Mã vào 5 giờ trước đã bay đến một nước không có hiệp ước dẫn độ bên kia đại dương, dự định bắt đầu một cuộc đời tươi đẹp mới.
Mà Thị trưởng Tư Mã vẫn luôn là lõa quan, không tồn tại vấn đề nan giải như vợ con nheo nhóc níu chân níu tay khó có thể thoát thân.
Chu Hồng Cơ vẫn luôn do dự không biết nên hay không nên ra tay, kinh sợ đến há hốc mồm.
Trước đó, Chu Hồng Cơ nhận được điện thoại của Tôn Tập Dân, Tôn Tập Dân ám chỉ, sự kiện Ngũ Nhạc có tầm ảnh hưởng quan trọng, tốt nhất nên tạm hoãn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nếu như ban đầu đến tỉnh Tề, Tôn Tập Dân một cú điện thoại gọi cho Chu Hồng Cơ, nói không chừng y sẽ lập tức lên đường trở về thành phố Lỗ, nhưng y hiện tại vây cánh không còn, muốn mượn thời cơ thúc đẩy bố cục của mình, đối với lời của Tôn Lập Dân cũng không còn nói sao nghe vậy nữa.
Chính vì Chu Hồng Cơ nhất thời do dự, mới khiến Tư Mã Bắc hoàn toàn mất đi sự tin tưởng, hoảng sợ lẩn trốn.
Mà ngay lúc Tư Mã Bắc mới lẩn trốn, thì Chu Hồng Cơ vẫn hoàn toàn không biết gì cả, tại trụ sở Tỉnh ủy, bên trong phòng làm việc của Hạ Tưởng cũng đã xảy ra những chuyện tế nhị.
Chuyện này cũng gián tiếp liên quan đến cục thế tiếp theo sau của tỉnh Tề, chôn xuống phục bút lâu dài
Hội nghị thường vụ ủy ban Tỉnh kết thúc, Tần Khản liền bưng chén trà, bước đi ung dung đến giữa phòng làm việc của Hạ Tưởng.
Từ lúc Hạ Tưởng đảm nhiệm chức vụ ở tỉnh Tề, vẫn lần đầu tiên cùng Tần Khản âm thầm qua lại với nhau, hắn đối với việc Tần Khản đến, cảm thấy hơi bất ngờ.
Nếu để Hạ Tưởng biết rằng, Tần Khản đã lần lượt đến văn phòng làm việc của Hà Giang Hải và Chu Hồng Cơ, hắn sẽ không cảm thấy ngạc nhiên mà là vô cùng sợ hãi.
Nhưng sau đó, lời nói của Tần Khản vẫn thật khiến Hạ Tưởng không khỏi kinh động.
Tần Khản cười tủm tỉm với bộ dạng dường như có chuyện gì vui lắm:
- Hạ Tưởng, chúng ta cũng không phải người ngoài, tôi trước kia từng ở thủ đô, thường đi theo bí thư Mã, sau này bí thư Mã đến tỉnh Yến, nghe nói cùng anh qua lại cũng khá gần?
Là bạn cũ của Mã Vạn Chính?
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Thật là cuộc đời không duyên khó lòng gặp lại, tôi đến nơi nào cũng đều có thể gặp được người quen.
Nắm tay, lại hỏi:
- Phó Chủ tịch Tần có nghĩ là đã đến lúc thưởng thức trà?
Thấy Tần Khản bưng chén trà, ở trong không có nước, Hạ Tưởng mới hỏi vậy
Tần Khản mắt sáng rực lên, kinh ngạc, thoáng nhìn lướt qua Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng: Thân là Phó bí thư Tỉnh ủy, mắt lại chú ý đến chi tiết nhỏ là trong chén trà y không nước, thật sự là người có ý chí!
Tần Khản và Mã Vạn Chính có mối quan hệ rất thân thiết, Hạ Tưởng sẽ không hỏi nhiều, nếu khi cần, Mã Vạn Chính dám chắc sẽ chủ động báo, nếu Mã Vạn Chính đã không nhắc tới, nếu không phải là mối quan hệ bình thường, chắc là có một nguyên nhân khác, dù sao ý nghĩ Hạ Tưởng là, Tần Khản chủ động tới thăm hỏi, chủ động nhắc đến Mã Vạn Chính, dù y có chuyện muốn nhờ hay không, mình cũng nên mời trà, như vậy cũng coi như có lòng.
Hạ Tưởng đón tiếp Tần Khản rất chu đáo, tự tay rót trà cho y:
- Đến văn phòng làm việc của tôi, anh là khách, không nên khách sáo.
Tần Khản liền thản nhiên hưởng thụ, rồi nói:
- Tôi không thể uống trà của anh, anh niềm nở tiếp đãi như vậy, tôi cũng sẽ có lễ đáp lại.
Hạ Tưởng mỉm cười nhẹ, hắn biết Tần Khản đến đây, nhất định có chuyện, tuy Tần Khản xử sự tùy ý, nhưng đi thẳng vào vấn đề liền nhắc tới Mã Vạn Chính, rõ ràng có ý, liền nói:
- Chủ tịch Tần có lễ, tôi đương nhiên phải nhận.
Tần Khản những tưởng Hạ Tưởng sẽ khách sáo đôi ba câu, không ngờ tiếp lời thẳng thắn, cũng không từ nở nụ cười:
- Anh thật là người thẳng thắn, tôi rất thích giao tiếp với những người thẳng thắn như anh.
Tiếp theo còn nói:
- Vừa rồi, tại hội nghị thường vụ ủy ban tỉnh, chủ tịch Tôn đề xuất muốn hạn chế phát triển bất động sản.
Nếu tin tức này còn không đủ để khiến Hạ Tưởng khiếp sợ, hắn đã sớm dự đoán được Tôn Tập Dân sẽ có hành động, nhưng không nghĩ hành động lại nhanh như vậy, tuy chưa có mệnh lệnh rõ ràng trực tiếp bác bỏ sự thu hút đầu tư của Lý Đinh Sơn, nhưng với lời nói cạnh khóe một cách gián tiếp tỏ vẻ không ủng hộ đối với Tập đoàn Đạt Tài bỏ vốn đầu tư như vậy, sau đó Tần Khản lại nói một câu, thực khiến Hạ Tưởng sửng sốt mãi.
- Không dối anh, tôi kiên quyết phản đối thái độ và ý kiến của chủ tịch Tôn. Cá nhân tôi cho rằng, suy nghĩ của chủ tịch Tôn khá bảo thủ.
Nói chung, Phó chủ tịch thường trực tỉnh dù là thường vụ, dù sao cũng là phó chức, phải luôn luôn tỏ ra tôn trọng đối với người có quyền uy nhất là Chủ tịch tỉnh. Như Tần Khản, Phó chủ tịch thường trực tỉnh trước mặt phát biểu không hài lòng đối với Chủ tịch tỉnh, ở trong nước không thể nói là không có, thì cũng là ít chi lại ít.
Có thể làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, cũng không phải là người bình thường, về mặt chính trị đã sớm thành thục quan trường, chưa bao giờ nói lời không suy nghĩ. Nhưng hôm nay, Tần Khản trực tiếp biểu lộ bất mãn với Tôn Tập Dân, là tối kỵ quan thường
Hạ Tưởng cũng biết, nếu như không phải Tôn Tập Dân hàng không, tư cách của Tần Khản thực đủ khả năng thay thế Chủ tịch tỉnh, bởi vậy thân là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, y với Tôn Tập Dân hiển nhiên thành thù. Ở sau lưng, phát biểu bất mãn với Tôn Tập Dân, cũng rất bình thường, nhưng không bình thường chính là, lại ở trước mặt hắn đột ngột nói ra, còn có chút thân thiết.
Tuy rằng Tần Khản ngay từ đầu đã lấy Mã Vạn Chính ra làm đệm, nhưng lời nói của gã, Hạ Tưởng không có cách nào tiếp lời, chỉ có thể lặng lẽ cười, cũng không đáp trả.
Tần Khản đảo mắt, hiểu ý mỉm cười:
- Tôi biết anh không tiện phát biểu ý kiến về công việc của ủy ban tỉnh, tôi chính là muốn nói với anh một câu, công việc của phó chủ tịch tỉnh Lý, tôi sẽ ra sức ủng hộ.
Chờ Tần Khản bưng chén trà rời khỏi, Hạ Tưởng sửng sốt một hồi mới lắc đầu mỉm cười, Tần Khản người này rất thú vị, đặc biệt có hứng thú.
Tần Khản rốt cuộc đang có dụng ý gì, Hạ Tưởng không muốn suy đoán quá nhiều, cũng sẽ không mở miệng vâng dạ một mực với Tần Khản, đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài, dù là lực cản có lớn, hắn cũng tin tưởng sẽ đặt nền móng tại tỉnh Tề, bởi vì hắn còn có chuẩn bị ở sau
Chẳng qua chỉ là Hạ Tưởng không nghĩ tới, tình thế của Ngũ Nhạc bỗng nhiên phá cục.
Sau khi nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn, biết được bọn Lý Đinh Sơn đã trên đường về, Hạ Tưởng đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Hạ Lực, đang muốn chủ động phá cục, điện thoại của Hạ Lực đúng lúc reo lên.
- Hạ Tưởng, Tư Mã Bắc đã… bỏ trốn!
- Chuyện khi nào?
Hạ Tưởng ngây ngẩn cả người, Tư Mã Bắc không chạy còn đỡ, một khi đã chạy chạy thì đã xác định gã toàn thân không thể tẩy sạch, nhưng đồng thời cũng không thể đem Tư Mã Bắc ra trước công lý, sau đó tìm hiểu nguồn gốc tăng thêm thành quả
- Phó bí thư Chu có thái độ thế nào?
- Y vô cùng tức giận, yêu cầu lập tức thẩm tra vấn đề của Tư Mã Bắc, đồng thời chuẩn bị đem tình hình báo cáo với Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Thanh âm của Hạ Lực có chút phấn khích,
- Tôi còn chưa kịp báo cáo cho bí thư Khâu
Hạ Tưởng nghe hiểu ý của Hạ Lực:
- Anh cứ báo cáo với bí thư Khâu biết tình hình, sau đó tôi sẽ gặp mặt bí thư Khâu, xác định quan điểm của Tỉnh ủy.
Hạ Lực hướng về phía hắn báo cáo trước, mà không phải thông báo cho Khâu Nhân Lễ trước, anh biết tôi biết là được, nhưng điều cần thiết là quá trình nhất định phải đi, dù sao Khâu Nhân Lễ mới là người đứng đầu.
Hạ Lực buông điện thoại, điện thoại của Chu Hồng Cơ lại liền gọi vào.
- Hạ Tưởng, Tư Mã Bắc sợ tội bỏ trốn, qua thẩm tra, Tư Mã Bắc tham ô nhận hối lộ rất lớn, Ủy ban Kỷ Luật quyết định thông báo lên Ủy ban Kỷ Luật Trung ương, mời Tỉnh ủy phê chuẩn.
Chu Hồng Cơ có chút ân hận, trách cứ bản thân mình không quả quyết, nhất thời do dự không ngờ khiến Tư Mã Bắc ngay trước mắt mình công khai đào tẩu, thân là Ủy ban Kỷ Luật, người này thật quá mất mặt, liên lụy gã gặp phải sự can thiệp điện thoại của Tôn Tập Dân, có phần bất mãn.
- Tôi sẽ báo cáo tình hình với bí thư Khâu, có tiến triển, sẽ kịp thời liên hệ với anh.
Hạ Tưởng trước là nói lời khách sáo giải quyết việc chung, hơi chần chừ, lại nói thêm rằng:
- Đồng chí Hồng Cơ không nên có áp lực tâm lý, Tư Mã Bắc bỏ trốn không phải là vấn đề của anh, hoàn toàn chứng minh, gã có tật giật mình. Tuy nhiên, còn có vài mấu chốt cần phải làm rõ, Tư Mã Bắc làm sao có thể ung dung chạy trốn, hơn nữa còn ở trước mắt bao người? Có phải trong nội bộ Ủy ban Kỷ Luật có người thay y canh chừng, còn trong nội bộ Thành ủy Ngũ Nhạc cũng có người thay y mở cửa? Những vấn đề mấu chốt đó đều cần phải xem xét lại.
Hạ Lực nói là chạy trốn, Chu Hồng Cơ nói là sợ tội chạy tội, chứng minh Ủy ban Kỷ Luật được phép trực tiếp đem Tư Mã Bắc định tội, đồng thời giải thích, Tư Mã Bắc biết những vấn đề mấu chốt của y toàn bộ đã bị Ủy ban Kỷ Luật nắm giữ, cho nên trong lòng mới tuyệt vọng, lựa chọn bỏ trốn
Lời Hạ Tưởng nói, là lời khích lệ hết sức to lớn cho Chu Hồng Cơ đang trong hỗn loạn và chán nản, bởi vì Chu Hồng Cơ vốn hi vọng bắt được Tư Mã Bắc, coi như nhọn lửa thứ nhất khi y ở tỉnh Tề, nhưng do dự không ngờ để cho người chạy mất, không tức giận mới là lạ. Thấy chiến tích sắp giành được lại chạy mất, mặc cho ai cũng sẽ hối hận và thất vọng
Cũng may, Hạ Tưởng lại vì y chỉ rõ phương hướng mới, Chu Hồng Cơ liền âm thầm khâm phục mánh khóe của Hạ Tưởng, nói cho cùng so với y đã từng trải, hiểu biết nhiều, giữa lúc trở tay, lại có điểm vào mới, khiến y có thể mượn cơ hội ở nội bộ Ủy ban Kỷ Luật triển khai một trận loạt hành động chỉnh đốn tác phong thu quyền, thật sự là cao minh.
- Cảm ơn phó bí thư Hạ
Chu Hồng Cơ nói lời cảm tạ, phát ra từ tận đáy lòng
Hạ Tưởng không nói nữa, có lý do để tin tưởng, ủng hộ của hắn sẽ làm Chu Hồng Cơ trong sự thất vọng, lại nhìn thấy ánh rạng đông rực rỡ, hoặc thay lời nói khác, nay hiểu biết của Hạ Tưởng đối với Chu Hồng Cơ, đã có nắm chắc bước đầu
Là chuyện tốt, so với việc bắt được Tư Mã Bắc, cũng có ý nghĩa sâu xa, thật sự là chuyện đáng vui mừng.
Mười phút sau, hội nghị công việc bí thư cấp bách mời dự họp
Hà Giang Hải tham gia hội nghị.
Phỏng chừng cũng là không thể ngờ tới Tư Mã Bắc sẽ chạy trốn, Hà Giang Hải sắc mặt cực kém, sau khi tiến vào, không nói được một lời, mặc kệ Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân nói gì, y ngoải gật đầu ra chính là hùa theo.
Tôn Tập Dân sắc mặt cũng không tốt lắm, vẻ mặt hầm hầm, cũng không biết là tức giận Tư Mã Bắc, hay là giận chính gã không nên ngăn cản Chu Hồng Cơ.
Hạ Tưởng cũng không nói thêm gì về việc trốn chạy của Tư Mã Bắc, Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân đã nói đủ nhiều, hắn chỉ là đề nghị tạm thời do phó chủ tịch thường vụ Lâu Hân Đông chủ quản công tác thường ngày của ủy ban thành phố Ngũ Nhạc, cũng như mau chóng nghiên cứu tìm ra người tiếp nhận chức vụ cục trưởng công an thành phố Ngũ Nhạc
Vẫn trầm lặng không nói chuyện, Hà Giang Hải lúc này đột nhiên chen vào nói:
- Tôi đề cử Phó cục trưởng công an thường trực thành phố Ngũ Nhạc - Thạch Kiến Xương…
Lúc này, Hà Giang Hải còn muốn bảo vệ người của lão, Hạ Tưởng trịnh trọng nói:
- Phó bí thư Hà, bởi vì liên lụy tới vụ án Lỗ Thành Lương, Thạch Kiến Xương đã bị Ủy ban Kỷ Luật tỉnh cho gọi, đề danh y, đã không quá thích hợp
Lời này của Hạ Tưởng vừa nói ra, chẳng những khiến Hà Giang Hải sắc mặt biến đổi, ngay cả Tôn Tập Dân cũng hơi bị kinh động.
Tư Mã Bắc lẩn trốn sau gần 10 mấy giờ, mới có người phát hiện điều khác thường, trải qua xác nhận của thư ký Tư Mã Bắc, cùng với lời khai của người tài xế, cuối cùng cũng xác địch được, Tư Mã Bắc Thị trưởng Tư Mã vào 5 giờ trước đã bay đến một nước không có hiệp ước dẫn độ bên kia đại dương, dự định bắt đầu một cuộc đời tươi đẹp mới.
Mà Thị trưởng Tư Mã vẫn luôn là lõa quan, không tồn tại vấn đề nan giải như vợ con nheo nhóc níu chân níu tay khó có thể thoát thân.
Chu Hồng Cơ vẫn luôn do dự không biết nên hay không nên ra tay, kinh sợ đến há hốc mồm.
Trước đó, Chu Hồng Cơ nhận được điện thoại của Tôn Tập Dân, Tôn Tập Dân ám chỉ, sự kiện Ngũ Nhạc có tầm ảnh hưởng quan trọng, tốt nhất nên tạm hoãn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nếu như ban đầu đến tỉnh Tề, Tôn Tập Dân một cú điện thoại gọi cho Chu Hồng Cơ, nói không chừng y sẽ lập tức lên đường trở về thành phố Lỗ, nhưng y hiện tại vây cánh không còn, muốn mượn thời cơ thúc đẩy bố cục của mình, đối với lời của Tôn Lập Dân cũng không còn nói sao nghe vậy nữa.
Chính vì Chu Hồng Cơ nhất thời do dự, mới khiến Tư Mã Bắc hoàn toàn mất đi sự tin tưởng, hoảng sợ lẩn trốn.
Mà ngay lúc Tư Mã Bắc mới lẩn trốn, thì Chu Hồng Cơ vẫn hoàn toàn không biết gì cả, tại trụ sở Tỉnh ủy, bên trong phòng làm việc của Hạ Tưởng cũng đã xảy ra những chuyện tế nhị.
Chuyện này cũng gián tiếp liên quan đến cục thế tiếp theo sau của tỉnh Tề, chôn xuống phục bút lâu dài
Hội nghị thường vụ ủy ban Tỉnh kết thúc, Tần Khản liền bưng chén trà, bước đi ung dung đến giữa phòng làm việc của Hạ Tưởng.
Từ lúc Hạ Tưởng đảm nhiệm chức vụ ở tỉnh Tề, vẫn lần đầu tiên cùng Tần Khản âm thầm qua lại với nhau, hắn đối với việc Tần Khản đến, cảm thấy hơi bất ngờ.
Nếu để Hạ Tưởng biết rằng, Tần Khản đã lần lượt đến văn phòng làm việc của Hà Giang Hải và Chu Hồng Cơ, hắn sẽ không cảm thấy ngạc nhiên mà là vô cùng sợ hãi.
Nhưng sau đó, lời nói của Tần Khản vẫn thật khiến Hạ Tưởng không khỏi kinh động.
Tần Khản cười tủm tỉm với bộ dạng dường như có chuyện gì vui lắm:
- Hạ Tưởng, chúng ta cũng không phải người ngoài, tôi trước kia từng ở thủ đô, thường đi theo bí thư Mã, sau này bí thư Mã đến tỉnh Yến, nghe nói cùng anh qua lại cũng khá gần?
Là bạn cũ của Mã Vạn Chính?
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Thật là cuộc đời không duyên khó lòng gặp lại, tôi đến nơi nào cũng đều có thể gặp được người quen.
Nắm tay, lại hỏi:
- Phó Chủ tịch Tần có nghĩ là đã đến lúc thưởng thức trà?
Thấy Tần Khản bưng chén trà, ở trong không có nước, Hạ Tưởng mới hỏi vậy
Tần Khản mắt sáng rực lên, kinh ngạc, thoáng nhìn lướt qua Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng: Thân là Phó bí thư Tỉnh ủy, mắt lại chú ý đến chi tiết nhỏ là trong chén trà y không nước, thật sự là người có ý chí!
Tần Khản và Mã Vạn Chính có mối quan hệ rất thân thiết, Hạ Tưởng sẽ không hỏi nhiều, nếu khi cần, Mã Vạn Chính dám chắc sẽ chủ động báo, nếu Mã Vạn Chính đã không nhắc tới, nếu không phải là mối quan hệ bình thường, chắc là có một nguyên nhân khác, dù sao ý nghĩ Hạ Tưởng là, Tần Khản chủ động tới thăm hỏi, chủ động nhắc đến Mã Vạn Chính, dù y có chuyện muốn nhờ hay không, mình cũng nên mời trà, như vậy cũng coi như có lòng.
Hạ Tưởng đón tiếp Tần Khản rất chu đáo, tự tay rót trà cho y:
- Đến văn phòng làm việc của tôi, anh là khách, không nên khách sáo.
Tần Khản liền thản nhiên hưởng thụ, rồi nói:
- Tôi không thể uống trà của anh, anh niềm nở tiếp đãi như vậy, tôi cũng sẽ có lễ đáp lại.
Hạ Tưởng mỉm cười nhẹ, hắn biết Tần Khản đến đây, nhất định có chuyện, tuy Tần Khản xử sự tùy ý, nhưng đi thẳng vào vấn đề liền nhắc tới Mã Vạn Chính, rõ ràng có ý, liền nói:
- Chủ tịch Tần có lễ, tôi đương nhiên phải nhận.
Tần Khản những tưởng Hạ Tưởng sẽ khách sáo đôi ba câu, không ngờ tiếp lời thẳng thắn, cũng không từ nở nụ cười:
- Anh thật là người thẳng thắn, tôi rất thích giao tiếp với những người thẳng thắn như anh.
Tiếp theo còn nói:
- Vừa rồi, tại hội nghị thường vụ ủy ban tỉnh, chủ tịch Tôn đề xuất muốn hạn chế phát triển bất động sản.
Nếu tin tức này còn không đủ để khiến Hạ Tưởng khiếp sợ, hắn đã sớm dự đoán được Tôn Tập Dân sẽ có hành động, nhưng không nghĩ hành động lại nhanh như vậy, tuy chưa có mệnh lệnh rõ ràng trực tiếp bác bỏ sự thu hút đầu tư của Lý Đinh Sơn, nhưng với lời nói cạnh khóe một cách gián tiếp tỏ vẻ không ủng hộ đối với Tập đoàn Đạt Tài bỏ vốn đầu tư như vậy, sau đó Tần Khản lại nói một câu, thực khiến Hạ Tưởng sửng sốt mãi.
- Không dối anh, tôi kiên quyết phản đối thái độ và ý kiến của chủ tịch Tôn. Cá nhân tôi cho rằng, suy nghĩ của chủ tịch Tôn khá bảo thủ.
Nói chung, Phó chủ tịch thường trực tỉnh dù là thường vụ, dù sao cũng là phó chức, phải luôn luôn tỏ ra tôn trọng đối với người có quyền uy nhất là Chủ tịch tỉnh. Như Tần Khản, Phó chủ tịch thường trực tỉnh trước mặt phát biểu không hài lòng đối với Chủ tịch tỉnh, ở trong nước không thể nói là không có, thì cũng là ít chi lại ít.
Có thể làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, cũng không phải là người bình thường, về mặt chính trị đã sớm thành thục quan trường, chưa bao giờ nói lời không suy nghĩ. Nhưng hôm nay, Tần Khản trực tiếp biểu lộ bất mãn với Tôn Tập Dân, là tối kỵ quan thường
Hạ Tưởng cũng biết, nếu như không phải Tôn Tập Dân hàng không, tư cách của Tần Khản thực đủ khả năng thay thế Chủ tịch tỉnh, bởi vậy thân là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, y với Tôn Tập Dân hiển nhiên thành thù. Ở sau lưng, phát biểu bất mãn với Tôn Tập Dân, cũng rất bình thường, nhưng không bình thường chính là, lại ở trước mặt hắn đột ngột nói ra, còn có chút thân thiết.
Tuy rằng Tần Khản ngay từ đầu đã lấy Mã Vạn Chính ra làm đệm, nhưng lời nói của gã, Hạ Tưởng không có cách nào tiếp lời, chỉ có thể lặng lẽ cười, cũng không đáp trả.
Tần Khản đảo mắt, hiểu ý mỉm cười:
- Tôi biết anh không tiện phát biểu ý kiến về công việc của ủy ban tỉnh, tôi chính là muốn nói với anh một câu, công việc của phó chủ tịch tỉnh Lý, tôi sẽ ra sức ủng hộ.
Chờ Tần Khản bưng chén trà rời khỏi, Hạ Tưởng sửng sốt một hồi mới lắc đầu mỉm cười, Tần Khản người này rất thú vị, đặc biệt có hứng thú.
Tần Khản rốt cuộc đang có dụng ý gì, Hạ Tưởng không muốn suy đoán quá nhiều, cũng sẽ không mở miệng vâng dạ một mực với Tần Khản, đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài, dù là lực cản có lớn, hắn cũng tin tưởng sẽ đặt nền móng tại tỉnh Tề, bởi vì hắn còn có chuẩn bị ở sau
Chẳng qua chỉ là Hạ Tưởng không nghĩ tới, tình thế của Ngũ Nhạc bỗng nhiên phá cục.
Sau khi nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn, biết được bọn Lý Đinh Sơn đã trên đường về, Hạ Tưởng đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Hạ Lực, đang muốn chủ động phá cục, điện thoại của Hạ Lực đúng lúc reo lên.
- Hạ Tưởng, Tư Mã Bắc đã… bỏ trốn!
- Chuyện khi nào?
Hạ Tưởng ngây ngẩn cả người, Tư Mã Bắc không chạy còn đỡ, một khi đã chạy chạy thì đã xác định gã toàn thân không thể tẩy sạch, nhưng đồng thời cũng không thể đem Tư Mã Bắc ra trước công lý, sau đó tìm hiểu nguồn gốc tăng thêm thành quả
- Phó bí thư Chu có thái độ thế nào?
- Y vô cùng tức giận, yêu cầu lập tức thẩm tra vấn đề của Tư Mã Bắc, đồng thời chuẩn bị đem tình hình báo cáo với Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Thanh âm của Hạ Lực có chút phấn khích,
- Tôi còn chưa kịp báo cáo cho bí thư Khâu
Hạ Tưởng nghe hiểu ý của Hạ Lực:
- Anh cứ báo cáo với bí thư Khâu biết tình hình, sau đó tôi sẽ gặp mặt bí thư Khâu, xác định quan điểm của Tỉnh ủy.
Hạ Lực hướng về phía hắn báo cáo trước, mà không phải thông báo cho Khâu Nhân Lễ trước, anh biết tôi biết là được, nhưng điều cần thiết là quá trình nhất định phải đi, dù sao Khâu Nhân Lễ mới là người đứng đầu.
Hạ Lực buông điện thoại, điện thoại của Chu Hồng Cơ lại liền gọi vào.
- Hạ Tưởng, Tư Mã Bắc sợ tội bỏ trốn, qua thẩm tra, Tư Mã Bắc tham ô nhận hối lộ rất lớn, Ủy ban Kỷ Luật quyết định thông báo lên Ủy ban Kỷ Luật Trung ương, mời Tỉnh ủy phê chuẩn.
Chu Hồng Cơ có chút ân hận, trách cứ bản thân mình không quả quyết, nhất thời do dự không ngờ khiến Tư Mã Bắc ngay trước mắt mình công khai đào tẩu, thân là Ủy ban Kỷ Luật, người này thật quá mất mặt, liên lụy gã gặp phải sự can thiệp điện thoại của Tôn Tập Dân, có phần bất mãn.
- Tôi sẽ báo cáo tình hình với bí thư Khâu, có tiến triển, sẽ kịp thời liên hệ với anh.
Hạ Tưởng trước là nói lời khách sáo giải quyết việc chung, hơi chần chừ, lại nói thêm rằng:
- Đồng chí Hồng Cơ không nên có áp lực tâm lý, Tư Mã Bắc bỏ trốn không phải là vấn đề của anh, hoàn toàn chứng minh, gã có tật giật mình. Tuy nhiên, còn có vài mấu chốt cần phải làm rõ, Tư Mã Bắc làm sao có thể ung dung chạy trốn, hơn nữa còn ở trước mắt bao người? Có phải trong nội bộ Ủy ban Kỷ Luật có người thay y canh chừng, còn trong nội bộ Thành ủy Ngũ Nhạc cũng có người thay y mở cửa? Những vấn đề mấu chốt đó đều cần phải xem xét lại.
Hạ Lực nói là chạy trốn, Chu Hồng Cơ nói là sợ tội chạy tội, chứng minh Ủy ban Kỷ Luật được phép trực tiếp đem Tư Mã Bắc định tội, đồng thời giải thích, Tư Mã Bắc biết những vấn đề mấu chốt của y toàn bộ đã bị Ủy ban Kỷ Luật nắm giữ, cho nên trong lòng mới tuyệt vọng, lựa chọn bỏ trốn
Lời Hạ Tưởng nói, là lời khích lệ hết sức to lớn cho Chu Hồng Cơ đang trong hỗn loạn và chán nản, bởi vì Chu Hồng Cơ vốn hi vọng bắt được Tư Mã Bắc, coi như nhọn lửa thứ nhất khi y ở tỉnh Tề, nhưng do dự không ngờ để cho người chạy mất, không tức giận mới là lạ. Thấy chiến tích sắp giành được lại chạy mất, mặc cho ai cũng sẽ hối hận và thất vọng
Cũng may, Hạ Tưởng lại vì y chỉ rõ phương hướng mới, Chu Hồng Cơ liền âm thầm khâm phục mánh khóe của Hạ Tưởng, nói cho cùng so với y đã từng trải, hiểu biết nhiều, giữa lúc trở tay, lại có điểm vào mới, khiến y có thể mượn cơ hội ở nội bộ Ủy ban Kỷ Luật triển khai một trận loạt hành động chỉnh đốn tác phong thu quyền, thật sự là cao minh.
- Cảm ơn phó bí thư Hạ
Chu Hồng Cơ nói lời cảm tạ, phát ra từ tận đáy lòng
Hạ Tưởng không nói nữa, có lý do để tin tưởng, ủng hộ của hắn sẽ làm Chu Hồng Cơ trong sự thất vọng, lại nhìn thấy ánh rạng đông rực rỡ, hoặc thay lời nói khác, nay hiểu biết của Hạ Tưởng đối với Chu Hồng Cơ, đã có nắm chắc bước đầu
Là chuyện tốt, so với việc bắt được Tư Mã Bắc, cũng có ý nghĩa sâu xa, thật sự là chuyện đáng vui mừng.
Mười phút sau, hội nghị công việc bí thư cấp bách mời dự họp
Hà Giang Hải tham gia hội nghị.
Phỏng chừng cũng là không thể ngờ tới Tư Mã Bắc sẽ chạy trốn, Hà Giang Hải sắc mặt cực kém, sau khi tiến vào, không nói được một lời, mặc kệ Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân nói gì, y ngoải gật đầu ra chính là hùa theo.
Tôn Tập Dân sắc mặt cũng không tốt lắm, vẻ mặt hầm hầm, cũng không biết là tức giận Tư Mã Bắc, hay là giận chính gã không nên ngăn cản Chu Hồng Cơ.
Hạ Tưởng cũng không nói thêm gì về việc trốn chạy của Tư Mã Bắc, Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân đã nói đủ nhiều, hắn chỉ là đề nghị tạm thời do phó chủ tịch thường vụ Lâu Hân Đông chủ quản công tác thường ngày của ủy ban thành phố Ngũ Nhạc, cũng như mau chóng nghiên cứu tìm ra người tiếp nhận chức vụ cục trưởng công an thành phố Ngũ Nhạc
Vẫn trầm lặng không nói chuyện, Hà Giang Hải lúc này đột nhiên chen vào nói:
- Tôi đề cử Phó cục trưởng công an thường trực thành phố Ngũ Nhạc - Thạch Kiến Xương…
Lúc này, Hà Giang Hải còn muốn bảo vệ người của lão, Hạ Tưởng trịnh trọng nói:
- Phó bí thư Hà, bởi vì liên lụy tới vụ án Lỗ Thành Lương, Thạch Kiến Xương đã bị Ủy ban Kỷ Luật tỉnh cho gọi, đề danh y, đã không quá thích hợp
Lời này của Hạ Tưởng vừa nói ra, chẳng những khiến Hà Giang Hải sắc mặt biến đổi, ngay cả Tôn Tập Dân cũng hơi bị kinh động.