Kỳ thật nếu để Chu Hồng Cơ tự mình đánh giá, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận những gì y đã làm là càn quấy.
Ngược lại, y còn cho rằng y thực hiện hoàn toàn phù hợp trình tự, và không gì đáng trách, dù sao thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, có quyền quyết định để ai đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiếp nhận tra hỏi.
Tuy nhiên là trình tự như thường lệ, cho gõi lãnh đạo các đơn vị ở tỉnh, đừng nói là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, dù chỉ là một Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh bình thường cũng có quyền làm như vậy, thậm chí không nói quá, chính là trực tiếp hẹn nói chuyện với Cục trưởng Cục vụ muối tỉnh Thang Thế Thành cũng chỉ là một việc làm hằng ngày.
Đương nhiên, những gì nói trên là vào thời khắc bình thường, không phải nằm trong thời gian Thủ tướng thị sát, lại càng không phải lúc Thủ tướng đi thị sát tỉnh Tề, trạm thứ nhất đi thăm hỏi lão nhân trăm tuổi ở Cục vụ muối tỉnh!
Khi có lãnh đạo đến thị sát công tác, các vấn đề đều phải suy xét chu đáo, vấn đề an toàn không cần phải nói, riêng các hộ khiếu nại bị cưỡng chế, giao thông quản chế vv…, đúng là lượng công việc khổng lồ, càng không cần phải nhắc đến những chỗ chưa chu đáo khi lãnh đạo thị sát đều bị bưng bít lại hết, còn ưu điểm thì dùng kính lúp phóng đại gấp mấy lần. Đều lo sợ có một chút sơ xuất.
Thủ tướng dường như là dưới đề nghị của Tôn Tập Dân, đột nhiên thay đổi hành trình, thị sát Cục vụ muối, nhưng người trong quan trường ai trong lòng cũng đều có tính toán, ngộ nhỡ bên trong, còn có người thúc đẩy phía sau màn. Bởi vì sau khi tới Cục vụ muối, đường xá, mặt đường đều được nhân viên cùng với Cục vụ muối quét dọn không còn nhiễm một hạt bụi, đều đó có thể thấy được giai đoạn chuẩn bị là rất tỉ mỉ.
Đang lúc toàn thể Cục vụ muối đều đang đắm chìm trong vui sướng vì được Thủ tướng thị sát, lúc Cục trưởng Cục vụ muối Thang Thế Thành đang mở cuộc họp đại hội toàn thể cán bộ, kêu gọi học tập tinh thần nói chuyện của Thủ tướng, thì Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Mục Chính Nhất tự mình dẫn người ra giữa phòng họp, yêu cầu Phó cục trưởng Cục vụ muối Giải Thiếu Hải đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiếp nhận câu hỏi.
Nói chung, hẹn gặp cán bộ là một loại cảnh cáo và mỉa mai biến tướng, chính là muốn báo cho đối phương về sau cẩn thận một chút, phải dừng cương trước bờ vực, không nên càng ngày càng sai lầm. Nhưng hẹn gặp thường khá khiêm tốn, bình thường sẽ gọi điện thoại thông báo cho người đó, và sẽ không công khai.
Như Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại tự mình dẫn người đến mời, là cực kỳ hiếm thấy.
Giải Thiếu Hải lại không cảm thấy vậy, mà là sự sủng ái đến kinh sợ, bởi vì người tới không phải Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mà là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cảm thấy phẫn nộ và bất an.
Người càng phẫn nộ hơn so với gã ta chính là Thang Thế Thành!
Vừa mới hưởng thụ phong cảnh người trước người sau, còn chìm đắm trong vui sướng vì việc Thủ tướng đích thân tới thăm Cục vụ muối, vẫn chưa bừng tỉnh thì đã bị một khúc côn đánh vào đầu, bị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh tới cửa mời người, quả thực khiến gã ta nhục nhã vô cùng.
Không chỉ có mình gã ta nhục nhã, còn có vinh quang của Thủ tướng cũng bị gạt bỏ không còn!
Chu Hồng Cơ quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng, quá đáng, không nể mặt mũi Thủ tướng, chân trước Thủ tướng mới vừa bước đi, y sau lưng bắt người, nhưng chẳng những tự mình xuất binh một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, còn lựa chọn thời cơ vô cùng mẫn cảm, rõ ràng là cố ý làm mất mặt Thủ tướng!
Thang Thế Thành rất phẫn nộ, từ chối phối hợp công tác, ỷ vào dư uy Thủ tướng thị sát cùng với Chủ tịch tỉnh Tôn ra sức ủng hộ, gã ta vô cùng khí thế trả lời Mục Chính Nhất:
- Đồng chí Giải Thiếu Hải là đảng viên tốt cán bộ tốt hiếm thấy ở Cục vụ muối, hành động luôn chính trực ngay thẳng, không có bất kỳ vấn đề gì, Ủy ban Kỷ luật nhất định có sai sót gì đó rồi. Mời phó chủ nhiệm Mục sau khi trở về, điều tra xác minh một chút.
Được thôi, trực tiếp đưa tiễn.
Mục Chính Nhất cũng là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban kỷ luật, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một bộ mặt không sợ hãi khi đối mặt với nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật như Thang Thế Thành, y không chút hoang mang nói:
- Ủy ban Kỷ luật làm việc rất chính xác, rất vững chắc, sẽ không có gì sai sót. Có đi hay không, đồng chí Giải Thiếu Hải tự mình quyết định. Hiện tại chỉ có gặp nói chuyện, nếu chờ tôi trở về rồi trở lại, ha hả, sự tình liền khó mà nói.
Bên trong lời nói, rõ ràng còn có ý uy hiếp.
Thang Thế Thành biết không thể để Mục Chính Nhất mang người đi, bởi vì sự tình liên quan đến dấu hiệu trọng yếu trong việc Thủ tướng thị sát thành công hay không, phải kiên định lập trường, giữ gìn quyền uy Thủ tướng.
Nhưng đang lúc gã ta còn muốn nói vài câu thì Giải Thiếu Hải đã tự gục:
- Tôi cùng phó chủ nhiệm Mục đi một chuyến, có lẽ đã xảy ra một ít hiểu lầm, cần gặp mặt làm sáng tỏ một chút.
Mặc kệ có hiểu lầm hay không, mặc kệ Giải Thiếu Hải có phải có chuyện hay không, y một khi đi ra khỏi cửa chính của Cục vụ muối, chính là sự kiện trọng đại có sức ảnh hưởng chính trị cực lớn.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thang Thế Thành, trong ánh mắt phức tạp mà bất đắc dĩ của vô số cán bộ Cục vụ muối, Giải Thiếu Hải cúi đầu ngồi vào ô tô Ủy ban Kỷ luật tỉnh, chậm rãi rời cửa chính Cục vụ muối... mà lúc này, khoảng cách Thủ tướng thị sát Cục vụ muối không đến 24 giờ.
Thật sự là một thế cục vở tuồng của tỉnh Tề được trù tính tỉ mỉ, trong nháy mắt khi Giải Thiếu Hải lên xe, đã đóng dấu mốc quan trọng trong một đoạn thời gian rất dài sau này.
Một giờ sau, Ủy ban Kỷ luật tỉnh chính thức thông báo Cục vụ muối, bởi vì kẻ khả nghi tham ô nhận hối lộ, Giải Thiếu Hải bị Ủy ban Kỷ luật giữ lại chứ không phải là trực tiếp bắt giam, cũng coi như ít nhiều để lại một chút thể diện, nhưng trên thực tế ảnh hưởng chính diện của việc Thủ tướng thị sát Cục vụ muối, đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bỗng nhiên ra tay, mà hoàn toàn mất sạch!
Chẳng những hoàn toàn mất sạch, hơn nữa uy vọng Thủ tướng cũng không được Ủy ban Kỷ luật tỉnh đặt ở trong mắt, giống như là rất bạo lực rất lỗ mãng, nhưng rất có hiệu quả trực tiếp cạy mở bố cục dày công chuẩn bị của Thủ tướng!
Tin tức truyền ra, lập tức tạo nên sóng to gió lớn ở Tỉnh ủy!
Bởi vì lúc này nhân vật số một, số hai cũng không ở Tỉnh ủy, Hạ Tưởng có việc đi thị sát công tác các đơn vị phía dưới, mà sự tình phát sinh quá mức đột ngột, nhất thời khiến cho rất nhiều người không thể tin được, sao lại thế? Sao có khả năng đó được? Chu Hồng Cơ quá độc, quá tuyệt, sao ngay cả mặt mũi Thủ tướng cũng dám không nể tình?
Không phải là hậu trường Chu Hồng Cơ và Thủ tướng quan hệ vẫn tốt sao?
Rốt cuộc sao lại thế này?
Chu Hồng Cơ không trả lời bất cứ nghi vấn nào, ngay sau đó liền thông báo tới Ủy ban Kỷ luật thành phố Ngũ Nhạc, yêu cầu điều tra vấn đề tham ô của Cục vụ muối thành phố Ngũ Nhạc, Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhận được tố cáo, hiện tượng tham ô hủ bại của Cục vụ muối thành phố Ngũ Nhạc là vô cùng nghiêm trọng, phải nghiêm trị!
Trên thực tế, sự kiện trên cũng không tính là chuyện lớn, Chu Hồng Cơ là lực lượng hậu bị được một phe phái bồi dưỡng, quan mới nhận chức, tất nhiên phải liên đốt ba đống lửa, mặc kệ là từ nơi nào cũng không khiến người ta ngạc nhiên.
Mấu chốt là, lại lựa chọn nơi Thủ tướng vừa mới thị sát qua Cục vụ muối mà phóng hỏa, trong đó chắc có mưu tính.
Nếu là Hạ Tưởng thì còn đỡ, đằng này lại là Chu Hồng Cơ, không phải nói Chu Hồng Cơ và Thủ tướng quan hệ không tồi sao? Không ít người đều mở to hai mắt, nghĩ thầm rằng thế sự hay thay đổi, đồng minh thành đối thủ, nhìn xem cuối cùng sẽ thu dọn hiện trường như thế nào đây...
Về phía Ngũ Nhạc phản ứng thế nào không quan trọng, bởi vì chỉ cần là một Phó cục trưởng Cục vụ muối bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh giữ lại, cũng đã là chuyện rất lớn, mà lúc này, Thủ tướng vẫn chưa đến thành phố Phẩm Đô!
Đừng nói sau khi Thủ tướng nghe được tin tức rất tức giận, cũng không cần phải nói Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân sau khi nghe được tin tức cũng là vô cùng giận dữ, ngay cả Hạ Tưởng ở dưới nghe đến cũng là quá sợ hãi, bởi vì hắn cũng thật không ngờ, Chu Hồng Cơ lại làm một chuyện lớn như vậy.
Bởi vì ở thời điểm gặp mặt, trước đó Chu Hồng Cơ cũng không nói muốn chọn vào lúc này động thủ với Cục vụ muối, mặc kệ Chu Hồng Cơ đích thực đang có ý gì, y khẩn cấp ra tay nguyên nhân chính là muốn rung cây dọa khỉ, cũng không quản Chu Hồng Cơ có trưng cầu ý kiến hậu trường hay không, nhưng lựa chọn thời cơ mẫn cảm như thế, Hạ Tưởng phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy đau đầu.
Bởi vì hành động này sẽ làm Thủ tướng hiểu lầm là hắn và Chu Hồng Cơ liên kết ra tay, bởi vì nhân viên đóng giữ bên trong Tỉnh ủy lớn nhất chính là hắn!
Đương nhiên, nếu để Hạ Tưởng biết rằng cuộc gặp giữa hắn và Chu Hồng Cơ đã rơi vào trong tai Thủ tướng, hắn phỏng chừng cũng sẽ bình tâm, không còn lo lắng vấn đề hiểu lầm, dù sao hiểu lầm đã tạo thành, nhiều lời vô ích, nhưng hiện tại hắn không muốn Thủ tướng có ý tưởng không tốt đối với hắn, hắn cũng không phải người hai mặt.
Chỉ là chuyện như vậy, giải thích lại giải thích không được, Hạ Tưởng đang muốn nghĩ biện pháp cứu vãn một ít ảnh hưởng cũng là lúc Chu Hồng Cơ gọi điện đến.
- Phó Bí thư Hạ, xin lỗi, tôi đã kéo anh xuống nước.
Câu nói đầu tiên khiến Hạ Tưởng lâm vào cả kinh:
- Xảy ra vấn đề gì?
- Theo tin tức đáng tin cậy, sự việc lần trước chúng ta gặp mặt, bị Hà Giang Hải phát hiện, phỏng chừng hiện tại Thủ tướng cũng đã biết, hơn nữa còn sẽ cho rằng là anh cùng tôi ở sau lưng hạ thủ.
Chu Hồng Cơ giọng điệu rất điềm tĩnh, giống như sớm đã nghĩ được đường lui.
Hạ Tưởng trong lòng tuy có bất đắc dĩ, cũng chỉ biết chấp nhận sự thật, hắn không phải là người gặp chuyện oán trời trách đất, nếu đã thành sự thật, cũng sẽ không thể giải thích gì, đành phải nói:
- Hồng Cơ, anh quá vội vàng, làm sao lại...
Chu Hồng Cơ ngược lại ha hả mỉm cười:
- Phó Bí thư Hạ kỳ thật là muốn phê bình tôi liều lĩnh, vội vàng, lòng ta đều biết, mời Hạ bí thư yên tâm, sự tình sẽ ở trong phạm vi khống chế. Tuy nhiên làm phiền phó Bí thư Hạ, thật sự là ngại quá.
Việc đã đến nước này, nói liên lụy hay không liên lụy, đã không làm nên chuyện gì, Hạ Tưởng liền nói:
- Còn có chuẩn bị ở sau không?
- Tạm thời không có, tuy nhiên muốn xem phản ứng của Thủ tướng.
Hạ Tưởng bỗng nhiên trong lòng chợt nghĩ, thử hỏi một câu:
- Chủ tịch tỉnh Tôn có cùng đi với Thủ tướng về Bắc Kinh hay không?
Ngụ ý chính là Tôn Tập Dân có hung hăng tố cáo việc Chu Hồng Cơ hay không.
Chu Hồng Cơ không trả lời Hạ Tưởng:
- Tôi sắp tới cũng sẽ về Bắc Kinh một chuyến.
Hạ Tưởng hiểu, Chu Hồng Cơ không phải cả gan làm loạn, cũng không phải tùy ý khiêu khích, mà là trù tính tỉ mỉ, chắp tay hành động có được cấp trên ủng hộ sau lưng, đến tột cùng phải đạt tới mục đích gì, hắn không thể hiểu hết, chỉ có điều, đã đọ sức với cao tầng, hắn vẫn là hỏi ít một chút cho thỏa đáng, theo sau lại suy nghĩ, Thủ tướng tới thực không đúng lúc, hành trình tỉnh Tề, nhất định kết thúc thất bại, bởi vì ở Phẩm Đô còn có trò hay chờ ông ta đến. Nếu hai nơi thị sát, cả hai đều bị cản trở, khẳng định Thủ tướng sẽ rất mất hứng.
...
Thủ tướng hiện tại đã rất mất hứng, sở dĩ để Hà Giang Hải lên xe, bởi vì tin tức vừa rồi chính là do y tiết lộ ra, so với Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân đều nhanh một bước.
Hà Giang Hải ngồi ở bên cạnh Thủ tướng, cảm nhận được hàm ý bên trong gương mặt suy tư của Thủ tướng, lần đầu tiên nhìn thấy một mặt phẫn nộ của Thủ tướng, y trong lòng nhảy loạn, một câu cũng không dám nói.
Không ngờ đợi nửa ngày, Thủ tướng vẫn không nói một lời, sắc mặt lại chậm rãi dịu đi, khôi phục hòa ái như thường:
- Tốt lắm, Giang Hải, anh trở về xe của anh đi.
Hà Giang Hải tuy rằng khó hiểu, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải buồn rầu quay trở về, khi gã về nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Khâu Nhân Lễ và vẻ mặt khủng hoảng của Tôn Tập Dân, bỗng nhiên lại có cảm giác ưu việt không hiểu được.
Chỉ có điều Hà Giang Hải không biết chính là, so với sự việc vừa phát sinh ở thành phố Lỗ, thì ở Phẩm Đô còn có một cảnh tượng đặc sắc sắp trình diễn.
Kỳ thật nếu để Chu Hồng Cơ tự mình đánh giá, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận những gì y đã làm là càn quấy.
Ngược lại, y còn cho rằng y thực hiện hoàn toàn phù hợp trình tự, và không gì đáng trách, dù sao thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, có quyền quyết định để ai đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiếp nhận tra hỏi.
Tuy nhiên là trình tự như thường lệ, cho gõi lãnh đạo các đơn vị ở tỉnh, đừng nói là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, dù chỉ là một Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh bình thường cũng có quyền làm như vậy, thậm chí không nói quá, chính là trực tiếp hẹn nói chuyện với Cục trưởng Cục vụ muối tỉnh Thang Thế Thành cũng chỉ là một việc làm hằng ngày.
Đương nhiên, những gì nói trên là vào thời khắc bình thường, không phải nằm trong thời gian Thủ tướng thị sát, lại càng không phải lúc Thủ tướng đi thị sát tỉnh Tề, trạm thứ nhất đi thăm hỏi lão nhân trăm tuổi ở Cục vụ muối tỉnh!
Khi có lãnh đạo đến thị sát công tác, các vấn đề đều phải suy xét chu đáo, vấn đề an toàn không cần phải nói, riêng các hộ khiếu nại bị cưỡng chế, giao thông quản chế vv…, đúng là lượng công việc khổng lồ, càng không cần phải nhắc đến những chỗ chưa chu đáo khi lãnh đạo thị sát đều bị bưng bít lại hết, còn ưu điểm thì dùng kính lúp phóng đại gấp mấy lần. Đều lo sợ có một chút sơ xuất.
Thủ tướng dường như là dưới đề nghị của Tôn Tập Dân, đột nhiên thay đổi hành trình, thị sát Cục vụ muối, nhưng người trong quan trường ai trong lòng cũng đều có tính toán, ngộ nhỡ bên trong, còn có người thúc đẩy phía sau màn. Bởi vì sau khi tới Cục vụ muối, đường xá, mặt đường đều được nhân viên cùng với Cục vụ muối quét dọn không còn nhiễm một hạt bụi, đều đó có thể thấy được giai đoạn chuẩn bị là rất tỉ mỉ.
Đang lúc toàn thể Cục vụ muối đều đang đắm chìm trong vui sướng vì được Thủ tướng thị sát, lúc Cục trưởng Cục vụ muối Thang Thế Thành đang mở cuộc họp đại hội toàn thể cán bộ, kêu gọi học tập tinh thần nói chuyện của Thủ tướng, thì Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Mục Chính Nhất tự mình dẫn người ra giữa phòng họp, yêu cầu Phó cục trưởng Cục vụ muối Giải Thiếu Hải đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiếp nhận câu hỏi.
Nói chung, hẹn gặp cán bộ là một loại cảnh cáo và mỉa mai biến tướng, chính là muốn báo cho đối phương về sau cẩn thận một chút, phải dừng cương trước bờ vực, không nên càng ngày càng sai lầm. Nhưng hẹn gặp thường khá khiêm tốn, bình thường sẽ gọi điện thoại thông báo cho người đó, và sẽ không công khai.
Như Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại tự mình dẫn người đến mời, là cực kỳ hiếm thấy.
Giải Thiếu Hải lại không cảm thấy vậy, mà là sự sủng ái đến kinh sợ, bởi vì người tới không phải Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mà là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cảm thấy phẫn nộ và bất an.
Người càng phẫn nộ hơn so với gã ta chính là Thang Thế Thành!
Vừa mới hưởng thụ phong cảnh người trước người sau, còn chìm đắm trong vui sướng vì việc Thủ tướng đích thân tới thăm Cục vụ muối, vẫn chưa bừng tỉnh thì đã bị một khúc côn đánh vào đầu, bị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh tới cửa mời người, quả thực khiến gã ta nhục nhã vô cùng.
Không chỉ có mình gã ta nhục nhã, còn có vinh quang của Thủ tướng cũng bị gạt bỏ không còn!
Chu Hồng Cơ quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng, quá đáng, không nể mặt mũi Thủ tướng, chân trước Thủ tướng mới vừa bước đi, y sau lưng bắt người, nhưng chẳng những tự mình xuất binh một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, còn lựa chọn thời cơ vô cùng mẫn cảm, rõ ràng là cố ý làm mất mặt Thủ tướng!
Thang Thế Thành rất phẫn nộ, từ chối phối hợp công tác, ỷ vào dư uy Thủ tướng thị sát cùng với Chủ tịch tỉnh Tôn ra sức ủng hộ, gã ta vô cùng khí thế trả lời Mục Chính Nhất:
- Đồng chí Giải Thiếu Hải là đảng viên tốt cán bộ tốt hiếm thấy ở Cục vụ muối, hành động luôn chính trực ngay thẳng, không có bất kỳ vấn đề gì, Ủy ban Kỷ luật nhất định có sai sót gì đó rồi. Mời phó chủ nhiệm Mục sau khi trở về, điều tra xác minh một chút.
Được thôi, trực tiếp đưa tiễn.Mục Chính Nhất cũng là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban kỷ luật, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một bộ mặt không sợ hãi khi đối mặt với nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật như Thang Thế Thành, y không chút hoang mang nói:
- Ủy ban Kỷ luật làm việc rất chính xác, rất vững chắc, sẽ không có gì sai sót. Có đi hay không, đồng chí Giải Thiếu Hải tự mình quyết định. Hiện tại chỉ có gặp nói chuyện, nếu chờ tôi trở về rồi trở lại, ha hả, sự tình liền khó mà nói.
Bên trong lời nói, rõ ràng còn có ý uy hiếp.
Thang Thế Thành biết không thể để Mục Chính Nhất mang người đi, bởi vì sự tình liên quan đến dấu hiệu trọng yếu trong việc Thủ tướng thị sát thành công hay không, phải kiên định lập trường, giữ gìn quyền uy Thủ tướng.
Nhưng đang lúc gã ta còn muốn nói vài câu thì Giải Thiếu Hải đã tự gục:
- Tôi cùng phó chủ nhiệm Mục đi một chuyến, có lẽ đã xảy ra một ít hiểu lầm, cần gặp mặt làm sáng tỏ một chút.
Mặc kệ có hiểu lầm hay không, mặc kệ Giải Thiếu Hải có phải có chuyện hay không, y một khi đi ra khỏi cửa chính của Cục vụ muối, chính là sự kiện trọng đại có sức ảnh hưởng chính trị cực lớn.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thang Thế Thành, trong ánh mắt phức tạp mà bất đắc dĩ của vô số cán bộ Cục vụ muối, Giải Thiếu Hải cúi đầu ngồi vào ô tô Ủy ban Kỷ luật tỉnh, chậm rãi rời cửa chính Cục vụ muối... mà lúc này, khoảng cách Thủ tướng thị sát Cục vụ muối không đến 24 giờ.
Thật sự là một thế cục vở tuồng của tỉnh Tề được trù tính tỉ mỉ, trong nháy mắt khi Giải Thiếu Hải lên xe, đã đóng dấu mốc quan trọng trong một đoạn thời gian rất dài sau này.
Một giờ sau, Ủy ban Kỷ luật tỉnh chính thức thông báo Cục vụ muối, bởi vì kẻ khả nghi tham ô nhận hối lộ, Giải Thiếu Hải bị Ủy ban Kỷ luật giữ lại chứ không phải là trực tiếp bắt giam, cũng coi như ít nhiều để lại một chút thể diện, nhưng trên thực tế ảnh hưởng chính diện của việc Thủ tướng thị sát Cục vụ muối, đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bỗng nhiên ra tay, mà hoàn toàn mất sạch!
Chẳng những hoàn toàn mất sạch, hơn nữa uy vọng Thủ tướng cũng không được Ủy ban Kỷ luật tỉnh đặt ở trong mắt, giống như là rất bạo lực rất lỗ mãng, nhưng rất có hiệu quả trực tiếp cạy mở bố cục dày công chuẩn bị của Thủ tướng!
Tin tức truyền ra, lập tức tạo nên sóng to gió lớn ở Tỉnh ủy!
Bởi vì lúc này nhân vật số một, số hai cũng không ở Tỉnh ủy, Hạ Tưởng có việc đi thị sát công tác các đơn vị phía dưới, mà sự tình phát sinh quá mức đột ngột, nhất thời khiến cho rất nhiều người không thể tin được, sao lại thế? Sao có khả năng đó được? Chu Hồng Cơ quá độc, quá tuyệt, sao ngay cả mặt mũi Thủ tướng cũng dám không nể tình?
Không phải là hậu trường Chu Hồng Cơ và Thủ tướng quan hệ vẫn tốt sao?
Rốt cuộc sao lại thế này?
Chu Hồng Cơ không trả lời bất cứ nghi vấn nào, ngay sau đó liền thông báo tới Ủy ban Kỷ luật thành phố Ngũ Nhạc, yêu cầu điều tra vấn đề tham ô của Cục vụ muối thành phố Ngũ Nhạc, Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhận được tố cáo, hiện tượng tham ô hủ bại của Cục vụ muối thành phố Ngũ Nhạc là vô cùng nghiêm trọng, phải nghiêm trị!
Trên thực tế, sự kiện trên cũng không tính là chuyện lớn, Chu Hồng Cơ là lực lượng hậu bị được một phe phái bồi dưỡng, quan mới nhận chức, tất nhiên phải liên đốt ba đống lửa, mặc kệ là từ nơi nào cũng không khiến người ta ngạc nhiên.
Mấu chốt là, lại lựa chọn nơi Thủ tướng vừa mới thị sát qua Cục vụ muối mà phóng hỏa, trong đó chắc có mưu tính.
Nếu là Hạ Tưởng thì còn đỡ, đằng này lại là Chu Hồng Cơ, không phải nói Chu Hồng Cơ và Thủ tướng quan hệ không tồi sao? Không ít người đều mở to hai mắt, nghĩ thầm rằng thế sự hay thay đổi, đồng minh thành đối thủ, nhìn xem cuối cùng sẽ thu dọn hiện trường như thế nào đây...
Về phía Ngũ Nhạc phản ứng thế nào không quan trọng, bởi vì chỉ cần là một Phó cục trưởng Cục vụ muối bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh giữ lại, cũng đã là chuyện rất lớn, mà lúc này, Thủ tướng vẫn chưa đến thành phố Phẩm Đô!
Đừng nói sau khi Thủ tướng nghe được tin tức rất tức giận, cũng không cần phải nói Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân sau khi nghe được tin tức cũng là vô cùng giận dữ, ngay cả Hạ Tưởng ở dưới nghe đến cũng là quá sợ hãi, bởi vì hắn cũng thật không ngờ, Chu Hồng Cơ lại làm một chuyện lớn như vậy.
Bởi vì ở thời điểm gặp mặt, trước đó Chu Hồng Cơ cũng không nói muốn chọn vào lúc này động thủ với Cục vụ muối, mặc kệ Chu Hồng Cơ đích thực đang có ý gì, y khẩn cấp ra tay nguyên nhân chính là muốn rung cây dọa khỉ, cũng không quản Chu Hồng Cơ có trưng cầu ý kiến hậu trường hay không, nhưng lựa chọn thời cơ mẫn cảm như thế, Hạ Tưởng phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy đau đầu.
Bởi vì hành động này sẽ làm Thủ tướng hiểu lầm là hắn và Chu Hồng Cơ liên kết ra tay, bởi vì nhân viên đóng giữ bên trong Tỉnh ủy lớn nhất chính là hắn!
Đương nhiên, nếu để Hạ Tưởng biết rằng cuộc gặp giữa hắn và Chu Hồng Cơ đã rơi vào trong tai Thủ tướng, hắn phỏng chừng cũng sẽ bình tâm, không còn lo lắng vấn đề hiểu lầm, dù sao hiểu lầm đã tạo thành, nhiều lời vô ích, nhưng hiện tại hắn không muốn Thủ tướng có ý tưởng không tốt đối với hắn, hắn cũng không phải người hai mặt.
Chỉ là chuyện như vậy, giải thích lại giải thích không được, Hạ Tưởng đang muốn nghĩ biện pháp cứu vãn một ít ảnh hưởng cũng là lúc Chu Hồng Cơ gọi điện đến.
- Phó Bí thư Hạ, xin lỗi, tôi đã kéo anh xuống nước.
Câu nói đầu tiên khiến Hạ Tưởng lâm vào cả kinh:
- Xảy ra vấn đề gì? Text được lấy tại
- Theo tin tức đáng tin cậy, sự việc lần trước chúng ta gặp mặt, bị Hà Giang Hải phát hiện, phỏng chừng hiện tại Thủ tướng cũng đã biết, hơn nữa còn sẽ cho rằng là anh cùng tôi ở sau lưng hạ thủ.
Chu Hồng Cơ giọng điệu rất điềm tĩnh, giống như sớm đã nghĩ được đường lui.
Hạ Tưởng trong lòng tuy có bất đắc dĩ, cũng chỉ biết chấp nhận sự thật, hắn không phải là người gặp chuyện oán trời trách đất, nếu đã thành sự thật, cũng sẽ không thể giải thích gì, đành phải nói:
- Hồng Cơ, anh quá vội vàng, làm sao lại...
Chu Hồng Cơ ngược lại ha hả mỉm cười:
- Phó Bí thư Hạ kỳ thật là muốn phê bình tôi liều lĩnh, vội vàng, lòng ta đều biết, mời Hạ bí thư yên tâm, sự tình sẽ ở trong phạm vi khống chế. Tuy nhiên làm phiền phó Bí thư Hạ, thật sự là ngại quá.
Việc đã đến nước này, nói liên lụy hay không liên lụy, đã không làm nên chuyện gì, Hạ Tưởng liền nói:
- Còn có chuẩn bị ở sau không?
- Tạm thời không có, tuy nhiên muốn xem phản ứng của Thủ tướng.
Hạ Tưởng bỗng nhiên trong lòng chợt nghĩ, thử hỏi một câu:
- Chủ tịch tỉnh Tôn có cùng đi với Thủ tướng về Bắc Kinh hay không?
Ngụ ý chính là Tôn Tập Dân có hung hăng tố cáo việc Chu Hồng Cơ hay không.
Chu Hồng Cơ không trả lời Hạ Tưởng:
- Tôi sắp tới cũng sẽ về Bắc Kinh một chuyến.
Hạ Tưởng hiểu, Chu Hồng Cơ không phải cả gan làm loạn, cũng không phải tùy ý khiêu khích, mà là trù tính tỉ mỉ, chắp tay hành động có được cấp trên ủng hộ sau lưng, đến tột cùng phải đạt tới mục đích gì, hắn không thể hiểu hết, chỉ có điều, đã đọ sức với cao tầng, hắn vẫn là hỏi ít một chút cho thỏa đáng, theo sau lại suy nghĩ, Thủ tướng tới thực không đúng lúc, hành trình tỉnh Tề, nhất định kết thúc thất bại, bởi vì ở Phẩm Đô còn có trò hay chờ ông ta đến. Nếu hai nơi thị sát, cả hai đều bị cản trở, khẳng định Thủ tướng sẽ rất mất hứng.
...
Thủ tướng hiện tại đã rất mất hứng, sở dĩ để Hà Giang Hải lên xe, bởi vì tin tức vừa rồi chính là do y tiết lộ ra, so với Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân đều nhanh một bước.
Hà Giang Hải ngồi ở bên cạnh Thủ tướng, cảm nhận được hàm ý bên trong gương mặt suy tư của Thủ tướng, lần đầu tiên nhìn thấy một mặt phẫn nộ của Thủ tướng, y trong lòng nhảy loạn, một câu cũng không dám nói.
Không ngờ đợi nửa ngày, Thủ tướng vẫn không nói một lời, sắc mặt lại chậm rãi dịu đi, khôi phục hòa ái như thường:
- Tốt lắm, Giang Hải, anh trở về xe của anh đi.
Hà Giang Hải tuy rằng khó hiểu, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải buồn rầu quay trở về, khi gã về nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Khâu Nhân Lễ và vẻ mặt khủng hoảng của Tôn Tập Dân, bỗng nhiên lại có cảm giác ưu việt không hiểu được.
Chỉ có điều Hà Giang Hải không biết chính là, so với sự việc vừa phát sinh ở thành phố Lỗ, thì ở Phẩm Đô còn có một cảnh tượng đặc sắc sắp trình diễn.