Công ty của Vệ Tân cũng không lớn, thuê một văn phòng lớn thông suốt, còn có 3, 4 phòng để các lãnh đạo cao của công ty dùng làm văn phòng cá nhân. Văn phòng của Vệ Tân nằm phía bên trái.
Tiếng nói chính là vọng ra từ văn phòng bên trái.
Không đợi Hạ Tưởng có hành động gì, Tống Nhất Phàm còn ghét điều xấu xa hơn hắn, giơ tay đẩy cửa phòng. Cô không nói lời nào mà xăm xăm lao vào trước.
Trong phòng, Vệ Tân đang ngồi ngay sau bàn làm việc rộng lớn. Bởi vì các loại ghế văn phòng đều làm kiểu rất to, cô vốn dĩ vóc dáng đã nhỏ bé nên Vệ Tân ngồi đằng sau liền có cảm giác dường như bị lọt thỏm vào trong. So với người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, vừa vặn tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Rất rõ ràng, đứng trước người đàn ông đó, Vệ Tân liền giống như một cô bé đáng thương co quắp trong bóng đêm, gần như không có chút sức phản kháng nào. Tiếng hét yếu ớt của cô chẳng khác gì viên đá nhỏ rơi vào giữa đại dương mênh mông, khơi không nổi dù chỉ là một gợn sóng.
Vệ Tân là nơi mềm yếu nhất trong lòng Hạ Tưởng, và cũng chính là điểm yếu lớn nhất của hắn. Hắn tuyệt nhiên không cho bất cứ ai động đến cô!
Không chỉ vì Vệ Tân yếu đuối nhất, lương thiện nhất, mà vì trong mắt hắn tất cả phụ nữ đều có chỗ dựa, đều có nơi để trông cậy, chỉ mình Vệ Tân là không như vậy.
Che chở vốn là bản tính của đàn ông, huống chi là đối với người yêu trong cả hai kiếp, một người mà trong mắt hắn gần như là hoàn mĩ như Vệ Tân.
Có điều không đợi Hạ Tưởng ra mặt, Tống Nhất Phàm đã lao thẳng tới trước mặt người đàn ông to xác kia, ngẩng cao đầu, trên gương mặt hiện rõ khí thế bênh vực kẻ yếu. Nếu như còn bắt chéo tay, trông Tống Nhất Phàm lúc đó như một tiểu hiệp nữ. Nhưng cô lại chắp tay sau lưng, trông như đang tỏa hào quang khác thường.
- Anh là nam nhi đại trượng phu mà lại đi ức hiếp một cô gái, có biết tự trọng không thế? Anh cao to như thế, có phải chỉ là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, lại còn vô liêm sỉ hay không?
Tống Nhất Phàm hầm hầm tiến lại, không chút nể nang.
Người đàn ông cao to kia hơn 30 tuổi, tóc húi cua, gương mặt lớn, hơi béo. Thân hình gã to lớn như bò mộng, thoạt nhìn giống như một vệ sĩ. Có điều quần áo hàng hiệu rải khắp trên người anh ta cùng với phong thái không chút sợ hãi, chứng tỏ rằng anh ta chắc chắn không phải là một vệ sĩ, cho dù không phải là nhân vật có máu mặt thì cũng là ông chủ hoặc quản gia.
So với sự yếu đuối dễ bắt nạt của Vệ Tân thì Tống Nhất Phàm có vẻ ghê gớm hơn nhiều. Nếu Vệ Tân chỉ giống như một chú chim nhỏ nép bên người thì vẻ ghê gớm tràn đầy sức sống của Tống Nhất Phàm càng có thể thu hút mọi ánh nhìn của người khác cũng như cảm tình của họ.
Vẻ đẹp của Vệ Tân chỉ có thưởng thức rồi mới hiểu. Còn vẻ đẹp của Tống Nhất Phàm thì rực rỡ đầy sắc màu, mê hoặc lòng người.
Người đàn ông cao to kia quay đầu lại, trước tiên là liếc nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt lạnh như băng, cũng chưa chắc coi hắn ra gì, sau đó thu ánh mắt lại, nhìn Tống Nhất Phàm một lượt từ trên xuống dưới, cười nói:
- Cô nhóc này ở đâu ra thế, thích xen vào chuyện người khác. Dáng vẻ này của cô, trốn cũng trốn không nổi, còn muốn chủ động chui ra, hay là chê bọn đàn ông đùa giỡn cô còn chưa đủ?
Hạ Tưởng đang muốn ra mặt thì đột nhiên thấy Tống Nhất Phàm đưa mắt ra hiệu… Trong lòng hắn mặc dù rất tức giận nhưng đành phải nén xuống, cũng không biết cô có ý định gì. Cũng tốt, nếu cô đã muốn chơi thì cứ để cô làm loạn một phen.
Vệ Tân chỉ nhìn Hạ Tưởng một cái rồi cúi đầu, có lẽ cô thấy mình quá vô dụng. Cô rất đau lòng nhưng lại không dám biểu lộ ra, chỉ có thể kiềm nén bản thân.
Lời nói của người đàn ông kia tuy là xấc xược, nhưng ít nhiều cũng giữ được vài phần kiềm chế. Hạ Tưởng còn định thay Vệ Tân giải quyết dứt hẳn vấn đề này.
- Cái đồ quỷ đầu to.
Tống Nhất Phàm quá trong sáng, từ nhỏ tới giờ cô chưa từng học những lời thô tục để mắng chửi người khác, cho nên sức trả đòn rõ ràng thì vẫn chưa đủ.
- Tại sao anh cứ thích làm khó chị Vệ vậy? Tôi nói cho anh biết, công ty của chị Vệ cũng chính là chỗ của tôi, anh ở đâu chui ra thì quay về đó đi, sau này còn dám thò mặt ra thì tôi sẽ cho anh phải hối hận…
- Ha ha ha ha
Người đàn ông kia cuối cùng lớn tiếng cười:
- Một con nha đầu như mày, khẩu khí cũng lớn thật đấy, mày có biết Bắc Kinh lớn thế nào không? Hay là với trình độ như mày thì Đông Tây Nam Bắc còn chưa biết ở đâu. Tao khuyên mày nên nhân lúc vẫn còn kịp thì bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không tao cũng không ngại gom luôn cả mày đâu. Nói thật, mày trẻ hơn Vệ Tân nhiều nên chắc cũng nuột nà hơn…
Gã nói còn chưa dứt lời thì Tống Nhất Phàm đã tức đến mức đôi lông mày như muốn đanh lại, tay giơ lên "Bốp" một tiếng, giáng cho gã một cái bạt tai.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Tống Nhất Phàm đánh người.
Người đàn ông kia xem ra cũng còn may mắn, được ăn một cái tát từ bàn tay ngọc ngà của Tống Nhất Phàm, gã cũng nên mãn nguyện đi là vừa.
Tuy nhiên ở đời thì khó đoán trước được chuyện gì, người đàn ông kia thực ra hôm nay vốn là đến để truyền lời thay cho người khác. Vệ Tân vốn đã lọt vào mắt xanh của một nhân vật có máu mặt ở Bắc Kinh. So với đám phụ nữ chỉ biết hư vinh, tiền tài, quyền thế, chải chuốt màu mè ở Bắc Kinh thì vẻ trầm tĩnh và yếu đuối của Vệ Tân là vật báu hiếm có. Chỉ cần Vệ Tân chăm sóc, hầu hạ tốt cho y thì công ty của cô ở Bắc Kinh không những có thể nhanh chóng mở ra cục diện, hơn nữa công việc sau này chắc chắn sẽ không ngừng phát triển, đảm bảo cô sẽ kiếm được không ít tiền.
Trên thực tế, có rất nhiều phụ nữ đến Bắc Kinh làm ăn với hai bàn tay trắng, bọn họ đều lựa chọn con đường vững vàng nhất để đi, mà con đường vững vàng nhất đó chính là dựa vào một người đàn ông có thế lực. Còn lần này Vệ Tân đến Bắc Kinh kinh doanh, tuy rằng nhận được không ít sự giúp đỡ của Liên Nhược Hạm và Tiếu Giai. Nhưng suy xét từ góc độ việc đó xuất phát từ sự yêu quý dành cho Vệ Tân, họ đều âm thầm giúp đỡ chứ không công khai rõ ràng. Do vậy, trong mắt người ngoài thì Vệ Tân chẳng qua cũng chỉ là một phụ nữ độc thân từ ngoại tỉnh đến, xinh đẹp nhưng không có chỗ dựa.
Trong mắt một số người thì đã độc thân, lại làm kinh doanh, không có nền tảng, lại xinh đẹp thì là tuýp phụ nữ dễ dàng theo đuổi nhất.
Lại bị lúng túng ngay trước mặt Vệ Tân, người đàn ông cao to kia trong lòng đương nhiên rất giận. Thế lực của người chủ thực sự đằng sau gã lớn đến ghế người, trong phạm vi Bắc Kinh không chuyện gì vào tay y mà lại không thành. Một người đàn bà mà cũng không chiếm được, truyền ra ngoài quả là chuyện cười cho thiên hạ. Trong địa bàn của y, không tin cứ thử hỏi xem có nữ minh tinh nào mà lại chưa đi từng dùng cơm với y.
Y muốn ai dùng cơm cùng cũng tốt, muốn người phục vụ chuyện khác cũng được, chỉ cần muốn tồn tại ở Bắc Kinh, về cơ bản chỉ cần một câu của y. Nếu không, xin lỗi, Bắc Kinh không chào đón mày, mời mày tự động rời khỏi đây, nếu không sẽ phải mời đấy.
Hôm nay không những phải chịu nhục, mà còn bị một con bé nhìn tuy rằng xinh đẹp nhưng rõ ràng chỉ là một con nhóc mới là học sinh cho một bạt tai. Lần này quá mất mặt, gã giận tím mặt. Với thân phận của gã, tuy rằng không phải là ông chủ thực sự, nhưng bình thường ở Bắc Kinh, đi đến đâu là được người ta cơm bưng nước rót đến đó, giống như ông chủ. Thế mà hôm nay lại bị một con nhóc đánh, chuyện này mà người khác biết, còn không cười vào mặt gã sao?
Cũng không thèm thương hoa tiếc ngọc, gã ỷ vào sức vóc to khỏe của mình, giơ tay tóm lấy Tống Nhất Phàm. Mà chỗ nào gã không túm, lại cứ nhằm ngực Tống Nhất Phàm mà túm lấy, rõ ràng gã cố ý muốn làm cho Tống Nhất Phàm phải nhục nhã.
Tống Nhất Phàm sau khi đánh người thì có phần cảm thấy hối hận, trong lòng nghĩ tại sao lại ra tay như vậy, chẳng giống thục nữ chút nào. Cô vừa ngẩn người, gã đã giơ bàn tay hung ác nhằm ngực mình mà túm. Cô vừa thẹn vừa giận, trong lòng rất hối hận lúc nãy đã đánh quá nhẹ tay.
Cô vốn đã muốn tránh ra nhưng đối phương ra tay nhanh quá, vừa nhìn thấy thì đã bị cánh tay dơ bẩn của gã đàn ông chạm vào ngay chỗ ngọc ngà mình đã gìn giữ bao năm. Tống Nhất Phàm cuống cuồng đến mức nước mắt lã chã tuôn rơi. Từ trước đến giờ cô luôn giữ thân như ngọc, ngay đến tay cũng chưa để cho một người con trai lạ nào chạm vào, huống chi…
Hạ Tưởng hiện đang là Phó bí thư Tỉnh ủy, nhưng hắn chỉ mới 35 tuổi, máu nóng vẫn còn đang sôi sục, cảm xúc cũng còn rất mãnh liệt. Sự tôi luyện trên thương trường khiến hắn trưởng thành hơn rất nhiều nhưng không có nghĩa hắn lại không giận dữ, càng không đại diện cho việc hắn không thể vì một chữ hồng nhan mà tức giận. Ngay sau khi Tống Nhất Phàm giơ tay đánh người thì hắn cũng đã chuẩn bị động thủ.
Tống Nhất Phàm là ai? Là người em duy nhất mà hắn có hết lòng che chở, không cho phép bất kỳ ai xúc phạm. Lúc gã kia thẹn quá hóa giận mà giơ tay chộp lấy Tống Nhất Phàm, chân phải của Hạ Tưởng đã tung một đòn, phang ngay vào mông gã.
Hạ Tưởng gần như dùng hết toàn lực, chỉ một cú đá đã khiến gã gần như bay khỏi chỗ đang đứng, đầu va vào một chậu hoa gần đó, làm nó vỡ tung tóe, đầu hắn cũng bị mãnh vỡ làm rách, máu chảy ròng ròng.
Gã thực sự tức điên lên!
Gã xoay người lại, tiện tay vớ lấy cái ghế, ném vào Hạ Tưởng.
Tống Nhất Phàm sợ hãi, hét lên:
- Anh Hạ, chạy mau.
Vệ Tân chợt biến sắc:
- Hạ Tưởng, tránh ra mau!
Hạ Tưởng đương nhiên không thể bị đối phương ném trúng, đã chuẩn bị tránh rất khéo từ trước. Không ngờ gã đàn ông đã giơ cao chiếc ghế chuẩn bị ném lại ngây người, không dám tin vào mắt mình mà nhìn Hạ Tưởng:
- Mày là Hạ Tưởng? Hạ Tưởng Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề…
Câu hỏi này có chút ngớ ngẩn, nhưng chẳng ai để ý tới chỉ số IQ của gã làm gì. Hạ Tưởng không nói gì, Vệ Tân vội nói:
- Hắn chính là…
Vừa nghe thấy tiếng Vệ Tân, người đàn ông kia chậm rãi buông chiếc ghế xuống, còn chưa hết cơn giận, bực mình nói:
- Nếu mày là Hạ Tưởng, thì tao tha cho mày lần này…
Hạ Tưởng ngược lại hơi bất ngờ, hỏi:
- Mày là ai? Ai là người chủ đứng sau mày?
Trực giác nói cho hắn rằng, người chủ thực sự sau lưng gã đàn ông cao to này, chắc hẳn từng biết hắn. Có quen hay không trước tiên chưa bàn đến, nhưng chắc chắn đã từng ngấm ngầm đọ sức.
- Chẳng có gì phải nói.
Người đàn ông đó cất tiếng cười ha hả rồi xoay người bước đi.
- Tao không lôi thôi với mày. Nhưng chuyện với Vệ Tân thì vẫn chưa xong đâu, còn cái con nhóc kia, mày sẽ vào tay tao là cái chắc!
Giọng điệu của gã thật ngông cuồng, điệu bộ thì rất ngạo mạn. Rõ ràng, gã chỉ nể mặt Hạ Tưởng một chút, nhưng thế lực khổng lồ đứng sau vẫn rất ngông cuồng!
Hạ Tưởng không đáp lại, cũng không ngăn cản, để mặc gã đẩy cửa phòng nghênh ngang bước đi.
Vệ Tân không nói gì, Tống Nhất Phàm cuống quýt:
- Anh Hạ, không thể để gã bỏ đi như vậy, sau này gã lại gây rắc rối cho chị Vệ Tân, lúc đó thì làm thế nào?
- Gã không có cơ hội hại người nữa đâu.
Trên mặt Hạ Tưởng thoáng hiện lên một tia nhìn sắc lạnh, đúng lúc đó điện thoại reo vang, hắn tiện tay bắt máy, chỉ nói một câu:
- Dọn dẹp đi!
Mười phút sau, gã đàn ông vừa xuống lầu, đang chuẩn bị lên xe thì bị một chiếc ô tô lao nhanh đến đâm vào. Vết thương tuy không nặng, không chết được nhưng nửa cuộc đời còn lại thì chắc chắn không thể tự lo liệu được nữa.
Nửa giờ sau, tại một câu lạc bộ xa hoa ở Bắc Kinh, chuyện về gã đàn ông kia đã được truyền đến tai một nhân vật đang nói chuyện cùng bạn bè, nét mặt vui vẻ đắc ý của y chợt biến đổi, tức giận nói:
- Lá gan của Hạ Tưởng cũng lớn thật!
- Hạ Tưởng đúng thật là hồn ma ám ảnh.
Một người ở cạnh đó xen vào.
Nếu như Hạ Tưởng có mặt ở đó, chắc chắn sẽ kinh ngạc, bởi vì nói hắn giống như một hồn ma. Nhưng đúng thật đối với y mà nói, hắn chưa chắc đã không phải một hồn ma ám ảnh … Quốc Hoa Thụy
Công ty của Vệ Tân cũng không lớn, thuê một văn phòng lớn thông suốt, còn có 3, 4 phòng để các lãnh đạo cao của công ty dùng làm văn phòng cá nhân. Văn phòng của Vệ Tân nằm phía bên trái.
Tiếng nói chính là vọng ra từ văn phòng bên trái.
Không đợi Hạ Tưởng có hành động gì, Tống Nhất Phàm còn ghét điều xấu xa hơn hắn, giơ tay đẩy cửa phòng. Cô không nói lời nào mà xăm xăm lao vào trước.
Trong phòng, Vệ Tân đang ngồi ngay sau bàn làm việc rộng lớn. Bởi vì các loại ghế văn phòng đều làm kiểu rất to, cô vốn dĩ vóc dáng đã nhỏ bé nên Vệ Tân ngồi đằng sau liền có cảm giác dường như bị lọt thỏm vào trong. So với người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, vừa vặn tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Rất rõ ràng, đứng trước người đàn ông đó, Vệ Tân liền giống như một cô bé đáng thương co quắp trong bóng đêm, gần như không có chút sức phản kháng nào. Tiếng hét yếu ớt của cô chẳng khác gì viên đá nhỏ rơi vào giữa đại dương mênh mông, khơi không nổi dù chỉ là một gợn sóng.
Vệ Tân là nơi mềm yếu nhất trong lòng Hạ Tưởng, và cũng chính là điểm yếu lớn nhất của hắn. Hắn tuyệt nhiên không cho bất cứ ai động đến cô!
Không chỉ vì Vệ Tân yếu đuối nhất, lương thiện nhất, mà vì trong mắt hắn tất cả phụ nữ đều có chỗ dựa, đều có nơi để trông cậy, chỉ mình Vệ Tân là không như vậy.
Che chở vốn là bản tính của đàn ông, huống chi là đối với người yêu trong cả hai kiếp, một người mà trong mắt hắn gần như là hoàn mĩ như Vệ Tân.
Có điều không đợi Hạ Tưởng ra mặt, Tống Nhất Phàm đã lao thẳng tới trước mặt người đàn ông to xác kia, ngẩng cao đầu, trên gương mặt hiện rõ khí thế bênh vực kẻ yếu. Nếu như còn bắt chéo tay, trông Tống Nhất Phàm lúc đó như một tiểu hiệp nữ. Nhưng cô lại chắp tay sau lưng, trông như đang tỏa hào quang khác thường.
- Anh là nam nhi đại trượng phu mà lại đi ức hiếp một cô gái, có biết tự trọng không thế? Anh cao to như thế, có phải chỉ là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, lại còn vô liêm sỉ hay không?
Tống Nhất Phàm hầm hầm tiến lại, không chút nể nang.
Người đàn ông cao to kia hơn 30 tuổi, tóc húi cua, gương mặt lớn, hơi béo. Thân hình gã to lớn như bò mộng, thoạt nhìn giống như một vệ sĩ. Có điều quần áo hàng hiệu rải khắp trên người anh ta cùng với phong thái không chút sợ hãi, chứng tỏ rằng anh ta chắc chắn không phải là một vệ sĩ, cho dù không phải là nhân vật có máu mặt thì cũng là ông chủ hoặc quản gia.
So với sự yếu đuối dễ bắt nạt của Vệ Tân thì Tống Nhất Phàm có vẻ ghê gớm hơn nhiều. Nếu Vệ Tân chỉ giống như một chú chim nhỏ nép bên người thì vẻ ghê gớm tràn đầy sức sống của Tống Nhất Phàm càng có thể thu hút mọi ánh nhìn của người khác cũng như cảm tình của họ.
Vẻ đẹp của Vệ Tân chỉ có thưởng thức rồi mới hiểu. Còn vẻ đẹp của Tống Nhất Phàm thì rực rỡ đầy sắc màu, mê hoặc lòng người.
Người đàn ông cao to kia quay đầu lại, trước tiên là liếc nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt lạnh như băng, cũng chưa chắc coi hắn ra gì, sau đó thu ánh mắt lại, nhìn Tống Nhất Phàm một lượt từ trên xuống dưới, cười nói:
- Cô nhóc này ở đâu ra thế, thích xen vào chuyện người khác. Dáng vẻ này của cô, trốn cũng trốn không nổi, còn muốn chủ động chui ra, hay là chê bọn đàn ông đùa giỡn cô còn chưa đủ?
Hạ Tưởng đang muốn ra mặt thì đột nhiên thấy Tống Nhất Phàm đưa mắt ra hiệu… Trong lòng hắn mặc dù rất tức giận nhưng đành phải nén xuống, cũng không biết cô có ý định gì. Cũng tốt, nếu cô đã muốn chơi thì cứ để cô làm loạn một phen.
Vệ Tân chỉ nhìn Hạ Tưởng một cái rồi cúi đầu, có lẽ cô thấy mình quá vô dụng. Cô rất đau lòng nhưng lại không dám biểu lộ ra, chỉ có thể kiềm nén bản thân.Lời nói của người đàn ông kia tuy là xấc xược, nhưng ít nhiều cũng giữ được vài phần kiềm chế. Hạ Tưởng còn định thay Vệ Tân giải quyết dứt hẳn vấn đề này.
- Cái đồ quỷ đầu to.
Tống Nhất Phàm quá trong sáng, từ nhỏ tới giờ cô chưa từng học những lời thô tục để mắng chửi người khác, cho nên sức trả đòn rõ ràng thì vẫn chưa đủ.
- Tại sao anh cứ thích làm khó chị Vệ vậy? Tôi nói cho anh biết, công ty của chị Vệ cũng chính là chỗ của tôi, anh ở đâu chui ra thì quay về đó đi, sau này còn dám thò mặt ra thì tôi sẽ cho anh phải hối hận…
- Ha ha ha ha
Người đàn ông kia cuối cùng lớn tiếng cười:
- Một con nha đầu như mày, khẩu khí cũng lớn thật đấy, mày có biết Bắc Kinh lớn thế nào không? Hay là với trình độ như mày thì Đông Tây Nam Bắc còn chưa biết ở đâu. Tao khuyên mày nên nhân lúc vẫn còn kịp thì bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không tao cũng không ngại gom luôn cả mày đâu. Nói thật, mày trẻ hơn Vệ Tân nhiều nên chắc cũng nuột nà hơn…
Gã nói còn chưa dứt lời thì Tống Nhất Phàm đã tức đến mức đôi lông mày như muốn đanh lại, tay giơ lên "Bốp" một tiếng, giáng cho gã một cái bạt tai.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Tống Nhất Phàm đánh người.
Người đàn ông kia xem ra cũng còn may mắn, được ăn một cái tát từ bàn tay ngọc ngà của Tống Nhất Phàm, gã cũng nên mãn nguyện đi là vừa.
Tuy nhiên ở đời thì khó đoán trước được chuyện gì, người đàn ông kia thực ra hôm nay vốn là đến để truyền lời thay cho người khác. Vệ Tân vốn đã lọt vào mắt xanh của một nhân vật có máu mặt ở Bắc Kinh. So với đám phụ nữ chỉ biết hư vinh, tiền tài, quyền thế, chải chuốt màu mè ở Bắc Kinh thì vẻ trầm tĩnh và yếu đuối của Vệ Tân là vật báu hiếm có. Chỉ cần Vệ Tân chăm sóc, hầu hạ tốt cho y thì công ty của cô ở Bắc Kinh không những có thể nhanh chóng mở ra cục diện, hơn nữa công việc sau này chắc chắn sẽ không ngừng phát triển, đảm bảo cô sẽ kiếm được không ít tiền.
Trên thực tế, có rất nhiều phụ nữ đến Bắc Kinh làm ăn với hai bàn tay trắng, bọn họ đều lựa chọn con đường vững vàng nhất để đi, mà con đường vững vàng nhất đó chính là dựa vào một người đàn ông có thế lực. Còn lần này Vệ Tân đến Bắc Kinh kinh doanh, tuy rằng nhận được không ít sự giúp đỡ của Liên Nhược Hạm và Tiếu Giai. Nhưng suy xét từ góc độ việc đó xuất phát từ sự yêu quý dành cho Vệ Tân, họ đều âm thầm giúp đỡ chứ không công khai rõ ràng. Do vậy, trong mắt người ngoài thì Vệ Tân chẳng qua cũng chỉ là một phụ nữ độc thân từ ngoại tỉnh đến, xinh đẹp nhưng không có chỗ dựa.
Trong mắt một số người thì đã độc thân, lại làm kinh doanh, không có nền tảng, lại xinh đẹp thì là tuýp phụ nữ dễ dàng theo đuổi nhất.
Lại bị lúng túng ngay trước mặt Vệ Tân, người đàn ông cao to kia trong lòng đương nhiên rất giận. Thế lực của người chủ thực sự đằng sau gã lớn đến ghế người, trong phạm vi Bắc Kinh không chuyện gì vào tay y mà lại không thành. Một người đàn bà mà cũng không chiếm được, truyền ra ngoài quả là chuyện cười cho thiên hạ. Trong địa bàn của y, không tin cứ thử hỏi xem có nữ minh tinh nào mà lại chưa đi từng dùng cơm với y.
Y muốn ai dùng cơm cùng cũng tốt, muốn người phục vụ chuyện khác cũng được, chỉ cần muốn tồn tại ở Bắc Kinh, về cơ bản chỉ cần một câu của y. Nếu không, xin lỗi, Bắc Kinh không chào đón mày, mời mày tự động rời khỏi đây, nếu không sẽ phải mời đấy.
Hôm nay không những phải chịu nhục, mà còn bị một con bé nhìn tuy rằng xinh đẹp nhưng rõ ràng chỉ là một con nhóc mới là học sinh cho một bạt tai. Lần này quá mất mặt, gã giận tím mặt. Với thân phận của gã, tuy rằng không phải là ông chủ thực sự, nhưng bình thường ở Bắc Kinh, đi đến đâu là được người ta cơm bưng nước rót đến đó, giống như ông chủ. Thế mà hôm nay lại bị một con nhóc đánh, chuyện này mà người khác biết, còn không cười vào mặt gã sao?
Cũng không thèm thương hoa tiếc ngọc, gã ỷ vào sức vóc to khỏe của mình, giơ tay tóm lấy Tống Nhất Phàm. Mà chỗ nào gã không túm, lại cứ nhằm ngực Tống Nhất Phàm mà túm lấy, rõ ràng gã cố ý muốn làm cho Tống Nhất Phàm phải nhục nhã.
Tống Nhất Phàm sau khi đánh người thì có phần cảm thấy hối hận, trong lòng nghĩ tại sao lại ra tay như vậy, chẳng giống thục nữ chút nào. Cô vừa ngẩn người, gã đã giơ bàn tay hung ác nhằm ngực mình mà túm. Cô vừa thẹn vừa giận, trong lòng rất hối hận lúc nãy đã đánh quá nhẹ tay.
Cô vốn đã muốn tránh ra nhưng đối phương ra tay nhanh quá, vừa nhìn thấy thì đã bị cánh tay dơ bẩn của gã đàn ông chạm vào ngay chỗ ngọc ngà mình đã gìn giữ bao năm. Tống Nhất Phàm cuống cuồng đến mức nước mắt lã chã tuôn rơi. Từ trước đến giờ cô luôn giữ thân như ngọc, ngay đến tay cũng chưa để cho một người con trai lạ nào chạm vào, huống chi…
Hạ Tưởng hiện đang là Phó bí thư Tỉnh ủy, nhưng hắn chỉ mới 35 tuổi, máu nóng vẫn còn đang sôi sục, cảm xúc cũng còn rất mãnh liệt. Sự tôi luyện trên thương trường khiến hắn trưởng thành hơn rất nhiều nhưng không có nghĩa hắn lại không giận dữ, càng không đại diện cho việc hắn không thể vì một chữ hồng nhan mà tức giận. Ngay sau khi Tống Nhất Phàm giơ tay đánh người thì hắn cũng đã chuẩn bị động thủ. Text được lấy tại
Tống Nhất Phàm là ai? Là người em duy nhất mà hắn có hết lòng che chở, không cho phép bất kỳ ai xúc phạm. Lúc gã kia thẹn quá hóa giận mà giơ tay chộp lấy Tống Nhất Phàm, chân phải của Hạ Tưởng đã tung một đòn, phang ngay vào mông gã.
Hạ Tưởng gần như dùng hết toàn lực, chỉ một cú đá đã khiến gã gần như bay khỏi chỗ đang đứng, đầu va vào một chậu hoa gần đó, làm nó vỡ tung tóe, đầu hắn cũng bị mãnh vỡ làm rách, máu chảy ròng ròng.
Gã thực sự tức điên lên!
Gã xoay người lại, tiện tay vớ lấy cái ghế, ném vào Hạ Tưởng.
Tống Nhất Phàm sợ hãi, hét lên:
- Anh Hạ, chạy mau.
Vệ Tân chợt biến sắc:
- Hạ Tưởng, tránh ra mau!
Hạ Tưởng đương nhiên không thể bị đối phương ném trúng, đã chuẩn bị tránh rất khéo từ trước. Không ngờ gã đàn ông đã giơ cao chiếc ghế chuẩn bị ném lại ngây người, không dám tin vào mắt mình mà nhìn Hạ Tưởng:
- Mày là Hạ Tưởng? Hạ Tưởng Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề…
Câu hỏi này có chút ngớ ngẩn, nhưng chẳng ai để ý tới chỉ số IQ của gã làm gì. Hạ Tưởng không nói gì, Vệ Tân vội nói:
- Hắn chính là…
Vừa nghe thấy tiếng Vệ Tân, người đàn ông kia chậm rãi buông chiếc ghế xuống, còn chưa hết cơn giận, bực mình nói:
- Nếu mày là Hạ Tưởng, thì tao tha cho mày lần này…
Hạ Tưởng ngược lại hơi bất ngờ, hỏi:
- Mày là ai? Ai là người chủ đứng sau mày?
Trực giác nói cho hắn rằng, người chủ thực sự sau lưng gã đàn ông cao to này, chắc hẳn từng biết hắn. Có quen hay không trước tiên chưa bàn đến, nhưng chắc chắn đã từng ngấm ngầm đọ sức.
- Chẳng có gì phải nói.
Người đàn ông đó cất tiếng cười ha hả rồi xoay người bước đi.
- Tao không lôi thôi với mày. Nhưng chuyện với Vệ Tân thì vẫn chưa xong đâu, còn cái con nhóc kia, mày sẽ vào tay tao là cái chắc!
Giọng điệu của gã thật ngông cuồng, điệu bộ thì rất ngạo mạn. Rõ ràng, gã chỉ nể mặt Hạ Tưởng một chút, nhưng thế lực khổng lồ đứng sau vẫn rất ngông cuồng!
Hạ Tưởng không đáp lại, cũng không ngăn cản, để mặc gã đẩy cửa phòng nghênh ngang bước đi.
Vệ Tân không nói gì, Tống Nhất Phàm cuống quýt:
- Anh Hạ, không thể để gã bỏ đi như vậy, sau này gã lại gây rắc rối cho chị Vệ Tân, lúc đó thì làm thế nào?
- Gã không có cơ hội hại người nữa đâu.
Trên mặt Hạ Tưởng thoáng hiện lên một tia nhìn sắc lạnh, đúng lúc đó điện thoại reo vang, hắn tiện tay bắt máy, chỉ nói một câu:
- Dọn dẹp đi!
Mười phút sau, gã đàn ông vừa xuống lầu, đang chuẩn bị lên xe thì bị một chiếc ô tô lao nhanh đến đâm vào. Vết thương tuy không nặng, không chết được nhưng nửa cuộc đời còn lại thì chắc chắn không thể tự lo liệu được nữa.
Nửa giờ sau, tại một câu lạc bộ xa hoa ở Bắc Kinh, chuyện về gã đàn ông kia đã được truyền đến tai một nhân vật đang nói chuyện cùng bạn bè, nét mặt vui vẻ đắc ý của y chợt biến đổi, tức giận nói:
- Lá gan của Hạ Tưởng cũng lớn thật!
- Hạ Tưởng đúng thật là hồn ma ám ảnh.
Một người ở cạnh đó xen vào.
Nếu như Hạ Tưởng có mặt ở đó, chắc chắn sẽ kinh ngạc, bởi vì nói hắn giống như một hồn ma. Nhưng đúng thật đối với y mà nói, hắn chưa chắc đã không phải một hồn ma ám ảnh … Quốc Hoa Thụy