Đêm đã khuya, nhà nhà đã lên đèn, mấy người mộng đẹp mấy người tỉnh táo. Vào đêm Bắc Kinh, vẫn phồn hoa như cũ, vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, người dân chỉ mong ước một điều đơn giản chính là sau một ngày mệt nhọc, có thể có một buổi đêm ấm áp và thả lỏng.
Nhưng đối với một số ít người, từ ngày đến đêm, không ngừng nghi một phút nào, cho dù là làm lụng vất vả quốc gia đại sự, hay là vì lợi ích cá nhân được mất mà ưu sầu suốt ngày. Tóm lại, lòng người không chỉ có tinh thần hăng hái hướng về phía trước, mà còn là nỗi thống khổ và mất ngủ.
Tuy nhiên, người khác thống khổ và mất ngủ Hạ Tưởng mặc kệ, hiện tại hắn đối mặt với mấy nhân vật đứng đầu chính trị tung hoành trong nước vài chục năm và còn muốn suy nghĩ cho tương lai kinh tế chính trị trong nước, ở trước mặt bọn họ, cho dù là tuổi tác hay là lý lịch kinh nghiệm, hắn còn kém khá xa.
Nhưng mấy ông cụ không đề phòng hắn chậm rãi mà nói ngay trước mặt, bởi vì Hạ Tưởng cũng quả thật có nhận thức thiết thực, cũng quả thật nói ra suy nghĩ của mình.
- Trước kia có một vấn đề cháu nghĩ mãi vẫn không rõ, đó là cho dù là Tập đoàn Hóa dầu Quốc gia cũng tốt, Hóa thạch quốc gia cũng tốt, mười mấy năm hô khẩu hiệu, vẫn chỉ thấy sét đánh không thấy trời mưa, chẳng lẽ quốc gia thật sự không có cách nào lấy một doanh nghiệp? Huống chi là doanh nghiệp nhà nước? Lực cản thật sự lớn của việc cải cách đến nỗi Nội các chính phủ không có cách nào mà Trung ương Đảng cũng bó tay không có biện pháp sao?
Hạ Tưởng trả lời, ngay khúc dạo đầu, đã hấp dẫn ánh mắt của mấy ông cụ.
Ông cụ Ngô cười ha hả, ông cụ Mai cũng chắp tay cười, ông cụ Phó và ông cụ Khâu nhìn nhau cười.
Bốn cụ già, như bốn ngọn núi cao lồng lộng, núi cao dừng lại ngẩng lên, khiến Hạ Tưởng tuy không hiểu mà vẫn cảm nhận được uy lực thật lớn, nhưng hắn vẫn trấn tĩnh mà tự tin nói ra lời muốn nói, không chỉ vì hắn và các cụ đều đã từng qua lại, cũng biết rõ tính tình bọn họ, còn có một điểm nữa chính là hắn biết lời của hắn sẽ thu được hiệu quả gì.
- Quả thật không phải.
Hạ Tưởng tự hỏi tự đáp, tiếp tục nói
- Lực cản thực sự không phải ở người bị cải cách, mà là ở chính người đi cải cách! Hệ thống dầu mỏ lũng đoạn, hệ thống điện lực lũng đoạn, ngành sản xuất thông tin lũng đoạn, ngành sản xuất chuyên doanh chế tạo muối, hệ thống bưu chính lũng đoạn và không có chí tiến thủ, hệ thống đường sắt gặp vấn đề nan giải, vân vân. Vì sao nâng lên tầm lực của một quốc gia cũng không cải cách được khiếm khuyết của một ngành sản xuất? Một hệ thống hoặc một ngành sản xuất, thật có thể đối nghịch với quốc gia sao? Thật có thể không nghe Trung ương Đảng và Nội các chính phủ nói sao?
- Hiển nhiên không phải! Không phải người bị cải cách dám cả gan, mà là người đi cải cách không thực sự muốn thúc đẩy cải cách. Nói cách khác, là lợi ích của tầng lớp phía trên không có sự thống nhất.
Hạ Tưởng cũng không kiêng kỵ chút nào, hiện tại ngồi cùng mấy ông cụ không cần luồn lách uốn cong, lợi ích chính là lợi ích, không cần giấu bệnh sợ thầy - Không nghĩ chính mình lũng đoạn, mà chỉ nghĩ cải cách người khác, cải cách có thể thành công mới là lạ. Không thể chính mình bưng bát sắt đi đập bát sắt người khác, đánh cờ hiệu vì nước vì dân, kỳ thật còn là vì để cho người khác không có cơm ăn, mà chính mình nhân cơ hội có thêm vài năm bưng bát sắt ăn ngon.
- Ha ha
Ông cụ Ngô cất tiếng cười to đầu tiên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi,
- Lý luận tốt, bưng bát sắt chính mình đập bát sắt người khác, nói rất có hình tượng.
Ông cụ Khâu cũng liên tục gật đầu:
- Hậu sinh khả uý, người trẻ tuổi, không đơn giản, nhìn vấn đề rất thấu triệt. Người thường phải có kinh nghiệm vài chục năm mới hiểu được sự tình, cậu không cần đến mười năm đã nhìn thấu, tôi rất phục cậu.
Có thể khiến đường đường ông cụ Khâu chính mồm nói ra lời khâm phục, Hạ Tưởng rất lấy làm vui mừng.
Ông cụ Mai kín đáo gật đầu mà cười, cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng thần thái hiển nhiên là vô cùng đồng ý với lời nói của Hạ Tưởng.
Biểu hiện rõ ràng nhất là ông cụ Phó, ông ta đứng lên, ôm hai tay Hạ Tưởng, lay lay vài cái, nói:
- Hạ Tưởng ơi Hạ Tưởng, cậu thật đúng là một người trẻ tuổi thông minh tuyệt đỉnh. Lời của cậu nói được thật tốt quá, chẳng những hình tượng sinh động mà còn đánh trúng điểm yếu. Nếu khiến một số người nghe xong, chắc chắn không ngủ được.
Nếu nói Hạ Tưởng từ đầu vô cùng chán ghét thế lực gia tộc nhưng sau đó dần dần chấp nhận thế lực gia tộc tồn tại và cố ý dung nhập trong đó, thêm nữa thế lực gia tộc đang tiến bộ, trong khi đã trải qua một thời kỳ giãy giụa lâu dài.
Cũng không thể trách Hạ Tưởng năm đó ngây thơ, ai cũng có lúc tuổi trẻ và nhiệt huyết tràn đầy dám vì thiên hạ, ai cũng từng vô cùng tín nhiệm một người, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện ra là nhìn sai, trưởng thành, cần phải trả giá, cho phép có cơ hội phạm sai lầm.
Cũng may Hạ Tưởng không coi như là sai lầm, chỉ có thể nói là đi một đoạn đường vòng. Cũng không thể hoàn toàn nói là đường vòng, mà là đã trải qua một giai đoạn, hắn có lòng kiên định và dũng khí hôm nay, cùng với ánh mắt xem xét thời thế, khó có thể để hắn đi qua con đường của dân thường.
Hạ Tưởng vốn tràn đầy tình cảm với bình dân, phải một lòng vì dân, phải vì công bằng khắp thiên hạ, nhưng sau khi tầm mắt hắn trống trải, sau khi nâng cao cảnh giới mới bỗng nhiên phát hiện, mấy đại phái hệ tuy rằng cách gọi bất đồng, tuy rằng số bất đồng nhưng kỳ thật bản chất giống nhau, đều là quyền quý tư bản chủ nghĩa trong tương lai, đều lợi dụng đầy đủ ưu thế chính trị trong tay, chiếm trước điểm tối cao, và hoàn thành tích lũy tư bản lúc đầu, xét đến cùng là vì về sau tiếp tục nắm trong tay tài nguyên chính trị và xã hội mà làm giai đoạn chuẩn bị trước.
Dân thường trong nước cũng tốt, dân thường nước Mĩ cũng tốt, ngoại trừ dung nhập vào trong quyền lực và tư bản, sẽ không được thay đổi quy tắc lực lượng của trò chơi.
Hạ Tưởng phải dung nhập, chỉ có dung nhập mới có thể lập ra và thay đổi quy tắc trò chơi!
Nếu nghĩ sâu hơn, Hạ Tưởng lại kính nể ông cụ Ngô hơn hẳn, một người có kiên nhẫn và tin tưởng, luôn áp dụng thủ pháp chính trị khoan dung và theo đuổi đối với hắn, chung quy khiến hắn hiểu rõ làm thế nào để đi con đường làm quan cho tốt, theo một phương diện nào đó, ông cụ Ngô là người mà hắn cảm nhận là có trí tuệ chính trị nhất.
Sau đó, lại nghe lời bình của mấy ông cụ, đại khái xác lập một mục tiêu ngắn hạn và một mục tiêu lâu dài.
Cũng là thông qua ông cụ Ngô vừa hỏi, Hạ Tưởng đáp, trên cơ bản tương đương với việc Hạ Tưởng thông qua lần khảo nghiệm cuối cùng của thế lực gia tộc khiến hắn hợp tác với thế lực của gia tộc, tiến tới một thời kỳ hoàn toàn mới.
Hội đàm, vẫn liên tục đến hơn 11 giờ, phỏng chừng cũng là nhiều năm qua hiếm thấy một lần bốn ông cụ đàm đạo, đúng lúc gặp gỡ Hạ Tưởng, nói đến vận khí của Hạ Tưởng cũng thật sự là không tồi.
Vận khí của Hạ Tưởng không tồi, liền mang đến vận may giống như vậy cho Tống Triêu Độ.
Chuẩn bị đến lúc kết thúc, ông cụ Ngô dường như là trong lúc vô ý hỏi một câu:
- Tống Triêu Độ đối nhân xử thế dường như cũng không tệ lắm...,
Ông cụ Phó vừa nghe lời này, rõ ràng vẻ mặt biến đổi, cố ý vô tình liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái vẫn chưa nói tiếp.
Ngược lại là ông cụ Mai vốn nói không nhiều lắm, thuận nước đẩy thuyền nói:
- Đúng là không tồi, anh ta trợ giúp Hạ Tưởng rất lớn, luôn luôn kéo Hạ Tưởng về phía trước, ấn tượng của tôi đối với anh ta cũng không tệ lắm.
Lời nói của ông cụ Mai có hiệu quả nhất định, ông cụ Khâu cũng khẽ gật đầu:
- Lý lịch kinh nghiệm của Tống Triêu Độ cũng đủ rồi...
Thấy tình cảnh vậy, ông cụ Phó biết cũng phải tỏ thái độ, liền cẩn thận nói:
- Trước kia Tống Triêu Độ và Thủ tướng đi lại khá thân thiết...
Trong thời cơ trọng đại trước mắt, Hạ Tưởng biết rằng, hắn phải nói chuyện, bởi vì với tình huống bình thường, một vị Phó bí thư Tỉnh ủy có thể nói chuyện với bốn ông cụ tuyệt đối là kỳ ngộ vô cùng to lớn, không thể bỏ qua. Hắn chỉ biết ông cụ Ngô đã mở ra một cánh cửa vì hắn, để xem hắn có thể bắt lấy ánh sáng chợt lóe qua hay không, mở ra một con đường lớn cho Tống Triêu Độ.
Bởi vì nếu thế lực gia tộc không nhất trí ủng hộ Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ có cố gắng đến mấy cũng có khả năng kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
- Sau khi Bí thư Tống đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, quan niệm chính trị của ông ta liền hoàn toàn được định hình.
Hạ Tưởng phải thuyết phục ông cụ Phó gật đầu, bởi vì nhà họ Phó có lẽ không muốn đẩy Tống Triêu Độ lên chức, nhưng nếu muốn ngăn cản Tống Triêu Độ, quả thật sẽ tạo ra cho Tống Triêu Độ vấn đề nan giải không nhỏ,
- Hiện tại Bí thư Tống và Bí thư Cổ quan hệ không tồi, ngày mai ông ta đến Bắc Kinh, gặp mặt Cổ Thu Thật.
Cũng không thể nói nhiều lắm, nói qua chút thôi. Cổ Thu Thật chưa thuộc phái hệ nào, tự nhiên trong lòng cũng biết, Tống Triêu Độ và Cổ Thu Thật rất gần gũi, hơn nữa ông ta và Hạ Tưởng có mười mấy năm quan hệ, đối với thế lực gia tộc mà nói, là một chuyện tốt.
Ông cụ Phó hơi trầm ngâm, dường như vẫn không bằng lòng lắm tuy nhiên cuối cùng nói:
- Cuối cùng là Hạ Tưởng ở trong quan trường dẫn đường... Dù chưa hứa hẹn điều gì, nhưng ít nhất sẽ không có ý đồ phản đối.
Khiến cho Hạ Tưởng âm thầm thở dài một hơi bởi vì hắn đã đẩy ra cánh cửa chính đầu tiên cho Tống Triêu Độ đi lên con đường thăng chức.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Tưởng nhận được điện báo của Chu Hồng Cơ sau khi nói vài câu về thế cục tỉnh Tề, Chu Hồng Cơ chuyển đề tài, nói nửa đùa nửa thật:
- Phó bí thư Hạ, khi nào anh về thành phố Lỗ? Bắc Kinh cũng không phải nơi để ở lâu, tỉnh Tề cần anh.
Hạ Tưởng trong lòng giật mình, hay là có biến cố gì chăng? Nghĩ lại thấy không đúng, hiện tại tỉnh Tề đang bước vào thời gian yên ả ngắn ngủi, cần một cơ hội mới có thể mở ra cục diện, có lẽ trong vòng một hai tuần sẽ không có chuyện gì phát sinh, nhưng Chu Hồng Cơ ám chỉ, hiển nhiên không phải thuận miệng mà nói.
- Còn có một, hai ngày là xong xuôi sự việc, sự việc hoàn thành, sẽ lập tức quay trở về.
Hạ Tưởng không hỏi chi tiết, bởi vì Chu Hồng Cơ cũng không nói rõ, chỉ biểu lộ tình thế mới có manh mối, không nghiêm trọng lắm,
- Có chuyện gì không cần nói vội, tôi trở về nói sau cũng được.
- Không vội, không vội.
Chu Hồng Cơ mỉm cười, ngắt điện thoại.
Ngồi ở văn phòng hướng ra mặt trời, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, nắng toát ra ánh sáng rực rỡ, trên mặt Chu Hồng Cơ lộ ra cái nhìn đầy thâm ý mỉm cười, anh ta cũng biết, thế cục tỉnh Tề lúc này, còn thiếu một cơ hội để phá vỡ hiện trạng. Anh ta tưởng rằng cục diện bế tắc sẽ bị Ủy ban Kỷ luật phá vỡ, lấy chuyện bắt giam Thang Thế Thành làm bước đột phá, hơn nữa anh ta cũng luôn luôn cố gắng, lại không nghĩ rằng, không ngờ lại đã xảy ra...
Cũng không biết Hạ Tưởng có biết chuyện không ngờ này hay không, Chu Hồng Cơ trầm tư thật lâu, sau mới quyết định vẫn không nói cho Hạ Tưởng là thỏa đáng. Bởi vì anh ta và Hạ Tưởng tuy rằng lúc này còn là giai đoạn tạm thời hợp tác nhưng dù sao phe cánh khác nhau, mà lại do khách từ Bắc Kinh đột phá, đúng là người trong phe cánh của hắn.
Chu Hồng Cơ đứng lên, tay chắp sau lưng hơi hơi nhíu mày, cũng không biết kế tiếp cục diện tỉnh Tề, sẽ vì một người đã đến, mà biến thành như thế nào, mà anh ta và Hạ Tưởng, còn có thể tiếp tục bắt tay hay không?
Đêm đã khuya, nhà nhà đã lên đèn, mấy người mộng đẹp mấy người tỉnh táo. Vào đêm Bắc Kinh, vẫn phồn hoa như cũ, vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, người dân chỉ mong ước một điều đơn giản chính là sau một ngày mệt nhọc, có thể có một buổi đêm ấm áp và thả lỏng.
Nhưng đối với một số ít người, từ ngày đến đêm, không ngừng nghi một phút nào, cho dù là làm lụng vất vả quốc gia đại sự, hay là vì lợi ích cá nhân được mất mà ưu sầu suốt ngày. Tóm lại, lòng người không chỉ có tinh thần hăng hái hướng về phía trước, mà còn là nỗi thống khổ và mất ngủ.
Tuy nhiên, người khác thống khổ và mất ngủ Hạ Tưởng mặc kệ, hiện tại hắn đối mặt với mấy nhân vật đứng đầu chính trị tung hoành trong nước vài chục năm và còn muốn suy nghĩ cho tương lai kinh tế chính trị trong nước, ở trước mặt bọn họ, cho dù là tuổi tác hay là lý lịch kinh nghiệm, hắn còn kém khá xa.
Nhưng mấy ông cụ không đề phòng hắn chậm rãi mà nói ngay trước mặt, bởi vì Hạ Tưởng cũng quả thật có nhận thức thiết thực, cũng quả thật nói ra suy nghĩ của mình.
- Trước kia có một vấn đề cháu nghĩ mãi vẫn không rõ, đó là cho dù là Tập đoàn Hóa dầu Quốc gia cũng tốt, Hóa thạch quốc gia cũng tốt, mười mấy năm hô khẩu hiệu, vẫn chỉ thấy sét đánh không thấy trời mưa, chẳng lẽ quốc gia thật sự không có cách nào lấy một doanh nghiệp? Huống chi là doanh nghiệp nhà nước? Lực cản thật sự lớn của việc cải cách đến nỗi Nội các chính phủ không có cách nào mà Trung ương Đảng cũng bó tay không có biện pháp sao?
Hạ Tưởng trả lời, ngay khúc dạo đầu, đã hấp dẫn ánh mắt của mấy ông cụ.
Ông cụ Ngô cười ha hả, ông cụ Mai cũng chắp tay cười, ông cụ Phó và ông cụ Khâu nhìn nhau cười.
Bốn cụ già, như bốn ngọn núi cao lồng lộng, núi cao dừng lại ngẩng lên, khiến Hạ Tưởng tuy không hiểu mà vẫn cảm nhận được uy lực thật lớn, nhưng hắn vẫn trấn tĩnh mà tự tin nói ra lời muốn nói, không chỉ vì hắn và các cụ đều đã từng qua lại, cũng biết rõ tính tình bọn họ, còn có một điểm nữa chính là hắn biết lời của hắn sẽ thu được hiệu quả gì.
- Quả thật không phải.
Hạ Tưởng tự hỏi tự đáp, tiếp tục nói
- Lực cản thực sự không phải ở người bị cải cách, mà là ở chính người đi cải cách! Hệ thống dầu mỏ lũng đoạn, hệ thống điện lực lũng đoạn, ngành sản xuất thông tin lũng đoạn, ngành sản xuất chuyên doanh chế tạo muối, hệ thống bưu chính lũng đoạn và không có chí tiến thủ, hệ thống đường sắt gặp vấn đề nan giải, vân vân. Vì sao nâng lên tầm lực của một quốc gia cũng không cải cách được khiếm khuyết của một ngành sản xuất? Một hệ thống hoặc một ngành sản xuất, thật có thể đối nghịch với quốc gia sao? Thật có thể không nghe Trung ương Đảng và Nội các chính phủ nói sao?
- Hiển nhiên không phải! Không phải người bị cải cách dám cả gan, mà là người đi cải cách không thực sự muốn thúc đẩy cải cách. Nói cách khác, là lợi ích của tầng lớp phía trên không có sự thống nhất.
Hạ Tưởng cũng không kiêng kỵ chút nào, hiện tại ngồi cùng mấy ông cụ không cần luồn lách uốn cong, lợi ích chính là lợi ích, không cần giấu bệnh sợ thầy - Không nghĩ chính mình lũng đoạn, mà chỉ nghĩ cải cách người khác, cải cách có thể thành công mới là lạ. Không thể chính mình bưng bát sắt đi đập bát sắt người khác, đánh cờ hiệu vì nước vì dân, kỳ thật còn là vì để cho người khác không có cơm ăn, mà chính mình nhân cơ hội có thêm vài năm bưng bát sắt ăn ngon.
- Ha ha
Ông cụ Ngô cất tiếng cười to đầu tiên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi,
- Lý luận tốt, bưng bát sắt chính mình đập bát sắt người khác, nói rất có hình tượng.Ông cụ Khâu cũng liên tục gật đầu:
- Hậu sinh khả uý, người trẻ tuổi, không đơn giản, nhìn vấn đề rất thấu triệt. Người thường phải có kinh nghiệm vài chục năm mới hiểu được sự tình, cậu không cần đến mười năm đã nhìn thấu, tôi rất phục cậu.
Có thể khiến đường đường ông cụ Khâu chính mồm nói ra lời khâm phục, Hạ Tưởng rất lấy làm vui mừng.
Ông cụ Mai kín đáo gật đầu mà cười, cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng thần thái hiển nhiên là vô cùng đồng ý với lời nói của Hạ Tưởng.
Biểu hiện rõ ràng nhất là ông cụ Phó, ông ta đứng lên, ôm hai tay Hạ Tưởng, lay lay vài cái, nói:
- Hạ Tưởng ơi Hạ Tưởng, cậu thật đúng là một người trẻ tuổi thông minh tuyệt đỉnh. Lời của cậu nói được thật tốt quá, chẳng những hình tượng sinh động mà còn đánh trúng điểm yếu. Nếu khiến một số người nghe xong, chắc chắn không ngủ được.
Nếu nói Hạ Tưởng từ đầu vô cùng chán ghét thế lực gia tộc nhưng sau đó dần dần chấp nhận thế lực gia tộc tồn tại và cố ý dung nhập trong đó, thêm nữa thế lực gia tộc đang tiến bộ, trong khi đã trải qua một thời kỳ giãy giụa lâu dài.
Cũng không thể trách Hạ Tưởng năm đó ngây thơ, ai cũng có lúc tuổi trẻ và nhiệt huyết tràn đầy dám vì thiên hạ, ai cũng từng vô cùng tín nhiệm một người, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện ra là nhìn sai, trưởng thành, cần phải trả giá, cho phép có cơ hội phạm sai lầm.
Cũng may Hạ Tưởng không coi như là sai lầm, chỉ có thể nói là đi một đoạn đường vòng. Cũng không thể hoàn toàn nói là đường vòng, mà là đã trải qua một giai đoạn, hắn có lòng kiên định và dũng khí hôm nay, cùng với ánh mắt xem xét thời thế, khó có thể để hắn đi qua con đường của dân thường.
Hạ Tưởng vốn tràn đầy tình cảm với bình dân, phải một lòng vì dân, phải vì công bằng khắp thiên hạ, nhưng sau khi tầm mắt hắn trống trải, sau khi nâng cao cảnh giới mới bỗng nhiên phát hiện, mấy đại phái hệ tuy rằng cách gọi bất đồng, tuy rằng số bất đồng nhưng kỳ thật bản chất giống nhau, đều là quyền quý tư bản chủ nghĩa trong tương lai, đều lợi dụng đầy đủ ưu thế chính trị trong tay, chiếm trước điểm tối cao, và hoàn thành tích lũy tư bản lúc đầu, xét đến cùng là vì về sau tiếp tục nắm trong tay tài nguyên chính trị và xã hội mà làm giai đoạn chuẩn bị trước.
Dân thường trong nước cũng tốt, dân thường nước Mĩ cũng tốt, ngoại trừ dung nhập vào trong quyền lực và tư bản, sẽ không được thay đổi quy tắc lực lượng của trò chơi.
Hạ Tưởng phải dung nhập, chỉ có dung nhập mới có thể lập ra và thay đổi quy tắc trò chơi!
Nếu nghĩ sâu hơn, Hạ Tưởng lại kính nể ông cụ Ngô hơn hẳn, một người có kiên nhẫn và tin tưởng, luôn áp dụng thủ pháp chính trị khoan dung và theo đuổi đối với hắn, chung quy khiến hắn hiểu rõ làm thế nào để đi con đường làm quan cho tốt, theo một phương diện nào đó, ông cụ Ngô là người mà hắn cảm nhận là có trí tuệ chính trị nhất.
Sau đó, lại nghe lời bình của mấy ông cụ, đại khái xác lập một mục tiêu ngắn hạn và một mục tiêu lâu dài. Text được lấy tại
Cũng là thông qua ông cụ Ngô vừa hỏi, Hạ Tưởng đáp, trên cơ bản tương đương với việc Hạ Tưởng thông qua lần khảo nghiệm cuối cùng của thế lực gia tộc khiến hắn hợp tác với thế lực của gia tộc, tiến tới một thời kỳ hoàn toàn mới.
Hội đàm, vẫn liên tục đến hơn 11 giờ, phỏng chừng cũng là nhiều năm qua hiếm thấy một lần bốn ông cụ đàm đạo, đúng lúc gặp gỡ Hạ Tưởng, nói đến vận khí của Hạ Tưởng cũng thật sự là không tồi.
Vận khí của Hạ Tưởng không tồi, liền mang đến vận may giống như vậy cho Tống Triêu Độ.
Chuẩn bị đến lúc kết thúc, ông cụ Ngô dường như là trong lúc vô ý hỏi một câu:
- Tống Triêu Độ đối nhân xử thế dường như cũng không tệ lắm...,
Ông cụ Phó vừa nghe lời này, rõ ràng vẻ mặt biến đổi, cố ý vô tình liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái vẫn chưa nói tiếp.
Ngược lại là ông cụ Mai vốn nói không nhiều lắm, thuận nước đẩy thuyền nói:
- Đúng là không tồi, anh ta trợ giúp Hạ Tưởng rất lớn, luôn luôn kéo Hạ Tưởng về phía trước, ấn tượng của tôi đối với anh ta cũng không tệ lắm.
Lời nói của ông cụ Mai có hiệu quả nhất định, ông cụ Khâu cũng khẽ gật đầu:
- Lý lịch kinh nghiệm của Tống Triêu Độ cũng đủ rồi...
Thấy tình cảnh vậy, ông cụ Phó biết cũng phải tỏ thái độ, liền cẩn thận nói:
- Trước kia Tống Triêu Độ và Thủ tướng đi lại khá thân thiết...
Trong thời cơ trọng đại trước mắt, Hạ Tưởng biết rằng, hắn phải nói chuyện, bởi vì với tình huống bình thường, một vị Phó bí thư Tỉnh ủy có thể nói chuyện với bốn ông cụ tuyệt đối là kỳ ngộ vô cùng to lớn, không thể bỏ qua. Hắn chỉ biết ông cụ Ngô đã mở ra một cánh cửa vì hắn, để xem hắn có thể bắt lấy ánh sáng chợt lóe qua hay không, mở ra một con đường lớn cho Tống Triêu Độ.
Bởi vì nếu thế lực gia tộc không nhất trí ủng hộ Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ có cố gắng đến mấy cũng có khả năng kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
- Sau khi Bí thư Tống đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, quan niệm chính trị của ông ta liền hoàn toàn được định hình.
Hạ Tưởng phải thuyết phục ông cụ Phó gật đầu, bởi vì nhà họ Phó có lẽ không muốn đẩy Tống Triêu Độ lên chức, nhưng nếu muốn ngăn cản Tống Triêu Độ, quả thật sẽ tạo ra cho Tống Triêu Độ vấn đề nan giải không nhỏ,
- Hiện tại Bí thư Tống và Bí thư Cổ quan hệ không tồi, ngày mai ông ta đến Bắc Kinh, gặp mặt Cổ Thu Thật.
Cũng không thể nói nhiều lắm, nói qua chút thôi. Cổ Thu Thật chưa thuộc phái hệ nào, tự nhiên trong lòng cũng biết, Tống Triêu Độ và Cổ Thu Thật rất gần gũi, hơn nữa ông ta và Hạ Tưởng có mười mấy năm quan hệ, đối với thế lực gia tộc mà nói, là một chuyện tốt.
Ông cụ Phó hơi trầm ngâm, dường như vẫn không bằng lòng lắm tuy nhiên cuối cùng nói:
- Cuối cùng là Hạ Tưởng ở trong quan trường dẫn đường... Dù chưa hứa hẹn điều gì, nhưng ít nhất sẽ không có ý đồ phản đối.
Khiến cho Hạ Tưởng âm thầm thở dài một hơi bởi vì hắn đã đẩy ra cánh cửa chính đầu tiên cho Tống Triêu Độ đi lên con đường thăng chức.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Tưởng nhận được điện báo của Chu Hồng Cơ sau khi nói vài câu về thế cục tỉnh Tề, Chu Hồng Cơ chuyển đề tài, nói nửa đùa nửa thật:
- Phó bí thư Hạ, khi nào anh về thành phố Lỗ? Bắc Kinh cũng không phải nơi để ở lâu, tỉnh Tề cần anh.
Hạ Tưởng trong lòng giật mình, hay là có biến cố gì chăng? Nghĩ lại thấy không đúng, hiện tại tỉnh Tề đang bước vào thời gian yên ả ngắn ngủi, cần một cơ hội mới có thể mở ra cục diện, có lẽ trong vòng một hai tuần sẽ không có chuyện gì phát sinh, nhưng Chu Hồng Cơ ám chỉ, hiển nhiên không phải thuận miệng mà nói.
- Còn có một, hai ngày là xong xuôi sự việc, sự việc hoàn thành, sẽ lập tức quay trở về.
Hạ Tưởng không hỏi chi tiết, bởi vì Chu Hồng Cơ cũng không nói rõ, chỉ biểu lộ tình thế mới có manh mối, không nghiêm trọng lắm,
- Có chuyện gì không cần nói vội, tôi trở về nói sau cũng được.
- Không vội, không vội.
Chu Hồng Cơ mỉm cười, ngắt điện thoại.
Ngồi ở văn phòng hướng ra mặt trời, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, nắng toát ra ánh sáng rực rỡ, trên mặt Chu Hồng Cơ lộ ra cái nhìn đầy thâm ý mỉm cười, anh ta cũng biết, thế cục tỉnh Tề lúc này, còn thiếu một cơ hội để phá vỡ hiện trạng. Anh ta tưởng rằng cục diện bế tắc sẽ bị Ủy ban Kỷ luật phá vỡ, lấy chuyện bắt giam Thang Thế Thành làm bước đột phá, hơn nữa anh ta cũng luôn luôn cố gắng, lại không nghĩ rằng, không ngờ lại đã xảy ra...
Cũng không biết Hạ Tưởng có biết chuyện không ngờ này hay không, Chu Hồng Cơ trầm tư thật lâu, sau mới quyết định vẫn không nói cho Hạ Tưởng là thỏa đáng. Bởi vì anh ta và Hạ Tưởng tuy rằng lúc này còn là giai đoạn tạm thời hợp tác nhưng dù sao phe cánh khác nhau, mà lại do khách từ Bắc Kinh đột phá, đúng là người trong phe cánh của hắn.
Chu Hồng Cơ đứng lên, tay chắp sau lưng hơi hơi nhíu mày, cũng không biết kế tiếp cục diện tỉnh Tề, sẽ vì một người đã đến, mà biến thành như thế nào, mà anh ta và Hạ Tưởng, còn có thể tiếp tục bắt tay hay không?