Là lãnh đạo, có đôi khi phải dùng tốt người bên cạnh, nếu không thư ký có thể trở thành hình tượng đối ngoại của lãnh đạo, cũng có thể hủy diệt một tiền đồ triển vọng của lãnh đạo.
Tương tự, sau lưng mỗi một lãnh đạo thành công đều có một người lái xe chịu mệt nhọc – Hạ Tưởng cũng không tồi, so sánh với rất nhiều cán bộ không biết lái xe, hắn chẳng những kỹ thuật lái xe không tồi, cũng bởi vì tuổi trẻ, có sức lái xe – Nói đi còn nói lại, sau lưng mỗi một lãnh đạo tham nhũng bị phát hiện, cũng đều có một lái xe, đầu tiên nhất làm chỗ đột phá bị điều tra.
Thành cũng ở lái xe, bại cũng ở lái xe, trên cơ bản sau lưng mỗi lãnh đạo tham nhũng bị phát hiện, đều là lái xe bị khống chế đầu tiên đồng thời nói ra nhiều việc liên quan.
Trước tiên không đánh giá trình độ lái xe của Phan Bảo Hoa, đơn giản nói sự thật Khuất Chính để lộ ra tin tức ghê người, khiến cho Hạ Tưởng lâm vào chấn động. Bởi vì hắn biết, phải áp dụng cái gì để xúc tiến Ủy ban Kỷ luật trung ương hành động nhanh một bước.
Nếu không, tỉnh Tề sau khi Tư Mã Bắc trốn đi, lại có khả năng sẽ có một gã lãnh đạo cấp phó tỉnh chạy án. Do đó nảy sinh một ghi chếp mới là Thị trưởng tại chức chạy trốn.
Lúc trước Tư Truyền Lượng để lộ ra tin tức, nội dung vô cùng phong phú, một hình tượng rất sống động như Phan Bảo Hoa, ngay cả trong lời tự thuật mà lời nói và tình cảm không quá phong phú của Tư Truyền Lượng, cũng sôi nổi trước mặt Hạ Tưởng…
So sánh với những quan viên ba nhiều lộ liễu: nhiều tiền, nhiều nhà và nhiều phụ nữ, biệt hiệu của Phan Bảo Hoa ngoài Phan An, còn có một cái khác – Phan Bất Đa.
Phan Bất Đa ý tứ chính là tiền, nhà ở và phụ nữ mãi mãi đều chê ít. Tặng món quà 1 triệu tệ có nhiều không? Không nhiều. Tặng món quà 10 triệu tệ, cũng không nhiều lắm!
Nói tóm lại, chính là lòng tham, chỉ cần là ưu đãi vĩnh viễn sẽ không ngại nhiều.
Ở trên, nếu nói là những gì Hạ Tưởng nghe thấy, bên dưới, chính là Tư Truyền Lượng tặng cho tin tức động nhất vô nhị.
Tục truyền, Phan Bất Đa chẳng những vợ và con cái đều ở nước ngoài – Canada không có điều ước dẫn độ với Trung Quốc – Hơn nữa, tài sản của con trai bảo thủ mà tính từ 1 tỷ trở lên. Chẳng những ở trong những khu nhà cao cấp, xe hạng sang ở nước ngoài, hơn nữa còn chơi đùa các cô gái.
Mà thân là Phan Bất Đa lõa quan, con đường chính trị của Phan Bất Đa luôn luôn ở trong tỉnh Tề. Từng làm lãnh đạo một nơi hơn 13 năm! Người tỉnh Tề trị người tỉnh Tề là hiện tượng gần như ở mỗi lãnh đạo tỉnh Tề, đều có diễn dịch.
Phan Bất Đa thống trị ở địa phương 13 năm, là 13 năm xây dựng rầm rộ, Tỉnh ủy cũng tốt, Ủy ban Kỷ luật tại địa phương cũng tốt. Không phát hiện nhiều vấn đề lắm.
Khi còn đảm nhiệm Thị trưởng là lúc Phan Bất Đa cũng nổi tiếng khắp nơi. Bị dân chúng địa phương hình tượng mà gọi là Phan Bất Đa. Nhưng Phan Bất Đa thanh danh dù có lớn, ác danh cũng không đến Tỉnh ủy, không đến Bắc Kinh. Khó không phải là nguyên nhân Tỉnh Tề thế lực bản địa quá hùng mạnh, thêu diệt thành một tấm lưới kín không có kẽ hở - Nguyên do là có người thay Phan Bất Đa lộn trái túi.
Dường như ở trong nước, quỹ tích trưởng thành của mỗi một tham quan, đều có một hiện tượng rất kỳ lạ. Chính là dân gian nghe đồn ầm ĩ, mỗi người đều biết người nào đó là tham quan, thậm chí ở địa phương biến thành kêu ca ầm ĩ. Sau lưng dân chúng mỗi người đều chửi chó má. Người đó vẫn đồ sộ bất động như cũ, nói chuyện trên tivi, sau đó thăng chức thuận lợi, Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật trung ương như điếc như câm. Rốt cuộc là coi như không thấy, vẫn là bởi vì nguyên nhân ở chỉ số thông minh, bị cấp dưới bịt mắt?
Giống như năm đó lãnh đạo cấp phó tỉnh của tỉnh Tề nổ súng bắn chết tình nhân. Sau khi giết người đoạt mệnh, mới bị xét xử, sau đó mới là một tham quan tội ác tày trời bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh chính nghĩa bắt. Suy nghĩ lại, nếu không phải một người phát rồ bắn chết tình nhân, thì y vẫn là cán bộ Đảng viên ưu tú, cuối cùng còn muốn lưu danh nghìn đời sao?
Hóa ra, giữa lưu danh nghìn đời và để tiếng xấu muôn đời, chỉ kém một trái bom. Cân nhắc cẩn thận vẫn có thể xem là sự châm chọc to lớn.
Hạ Tưởng ở Bắc Kinh sau khi nghe nói đến sự việc Phan Bảo Hoa, lập tức thông qua một số con đường điều tra quá trình của Phan Bảo Hoa. Phan Bảo Hoa ở tỉnh Tề làm lãnh đạo mười mấy năm, bồi dưỡng lượng lớn người thân tín, chỉ riêng ở Thành ủy y đề bạt trên mười cán bộ cấp huyện, cấp cục trở lên. Chưa nói đến những người từng là thư ký của y hiện tại đều đảm nhận nhân vật số một số hai tại các huyện và thành phố của tỉnh Tề.
Nói không khoa trương chút nào, gần như phía sau mỗi lãnh đạo lớn của tỉnh Tề, đều có một mạng lưới quan hệ khổng lồ phức tạp. Nguyên nhân căn bản tạo ra tình hình này chính là hiện tượng quái lạ cán bộ tỉnh Tề cũng không ra khỏi tỉnh Tề.
Cũng là nguyên nhân Hà Giang Hải dám chuyển tiết tấu Khâu Nhân Lễ, là đại diện thế lực địa phương lớn nhất. Hà Giang Hải so với Phan Bảo Hoa thực lực hùng hậu hơn.
Đồng thời, Tống Triêu Độ quả nhiên cũng có thủ đoạn, thời gian không đến một ngày, đã thẩm tra sự thực về cuộc đọ sức phía sau màn trong vấn đề Phan Bảo Hoa, và cũng cung cấp một tin tức chính xác cho Hạ Tưởng – Ủy ban Kỷ luật đã bí mật điều tra hơn mười cán bộ cấp huyện mà Phan Bảo Hoa đề bạt. Trên cơ bản công tác bên ngoài đã chuân bị sắp xếp, chỉ còn thiếu việc ra tay cuối cùng.
Nhưng đang chuẩn bị áp dụng với Phan Bảo Hoa, bỗng nhiên kẹt lại, cũng không biết mắt xích nào đột nhiên xảy ra vấn đề. Tống Triêu Độ vẫn chưa nói tỉ mỉ với Hạ Tưởng nguyên nhân này. Nhưng nếu không ngoài dự đoán, khả năng vẫn là có liên quan đến âm mưu có người muốn mượn thế kéo Phan Bảo Hoa xuống ngựa, cũng kéo Lý Đinh Sơn xuống cùng.
Phải chăng đồng thời áp dụng điều tra với Lý Đinh Sơn, trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương ý kiến cũng không thống nhất, mới tạm hoãn bắt giam trực tiếp Phan Bảo Hoa.
Ban đầu Hạ Tưởng muốn mượn tay Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi đứng bên cạnh xuất kích. Mượn điều tra sự thật vấn đề Triệu Mẫu Đan để chứng thực vấn đề Phan Bảo Hoa. Đồng thời minh oan cho Lý Đinh Sơn. Không ngờ Tập Truyền Lượng tiến thêm một bước cung cấp tin tức chính xác. Cũng làm Hạ Tưởng trước mắt sáng ngời, lại phát hiện thêm một điểm thiết nhập khác - Khuất Chính!
Không sai, chính là lái xe của Phan Bảo Hoa - Khuất Chính. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Truyền Lượng, cậu và Khuất Chính quan hệ cũng không tệ lắm?
Trong lòng Hạ Tưởng có chủ ý.
- Đúng là không tồi, Khuất Chính là chiến hữu của tôi, lại là đồng hương, y có chuyện gì đều nói cho tôi biết. Bởi vì y biết, tôi thành thật, sẽ không nói lung tung.
Nói xong Tư Truyền Lượng ý thức được cái gì đó, mặt đỏ lên.
- Ngoài lãnh đạo, lời Khuất Chính nói, tôi chưa nói với ai.
- Cậu làm rất khá, Truyền Lượng.
Hạ Tưởng đúng lúc khen ngợi Truyền Lượng một câu, lập tức còn nói:
- Như vậy đi, chốc nữa cậu trở về, không cần đón tôi, cùng Thiên Tiếu, hẹn Khuất Chính ăn cơm.
- Ăn cơm cùng Khuất Chính?
Tư Truyền Lượng trí tuệ kém xa so với Ngô Thiên Tiếu, không theo kịp suy nghĩ của Hạ Tưởng. Một chút không hiểu được vì sao Hạ Tưởng muốn y ăn cơm cùng Khuất Chính. Đang muốn hỏi vì sao, suy nghĩ lại thấy không đúng, lãnh đạo bảo việc gì, không thể hỏi nhiều, vội sửa lại:
- Vâng, lập tức sẽ làm.
Vẻ mặt của Tư Truyền Lượng thay đổi trong mắt Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lặng yên cười, biết Tư Truyền Lượng trong sự thật thà chất phác, cũng có một chút tỉnh táo, cũng rất vừa lòng.
Tới địa điểm, Tư Truyền Lượng lái xe đi, Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi liền ra đón.
Có lẽ vì Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi đẹp như nhau, lại có lẽ Ôn Tử Tuyền sau khi hết giờ làm ăn mặc khác. Cô thay một chiếc váy dài, tuy so với ăn mặc ở Tỉnh ủy càng kín đáo hơn, nhưng càng vừa người, càng gợi cảm. Và đứng bên cạnh Vương Sắc Vi, không kém hơn so với hoa khôi thành phố Lang năm đó từng chấn động một thời.
Năm đó hoa khôi thành phố Lang, hiện nay Vương Sắc Vi, vài năm rồi sắc đẹp không thay đổi, vẫn xinh đẹp và thần bí như hoa dạ lai hương. Chỉ có điều, trong vẻ mặt đang cười càng nhiều sự kính sợ và kính nể.
Cũng đúng, Hạ Tưởng năm đó là Phó thị trưởng thường trực thành phố Lang, hiện tại dĩ nhiên là Phó Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tề. Vẫn anh tuấn như cũ, trong sáng như trước, cũng vẫn là nhân vật số ba đứng trên cao quản lý vận mệnh tiền đồ của vô số người. Vương Sắc Vi tuy rằng hiểu biết Hạ Tưởng như bạn cũng vẫn cảm thấy áp lực.
Chức vụ và quyền lực mang đến hào quang, khiến Hạ Tưởng làm người ta trông thấy bên ngoài đẹp trai, thêm khí chất kẻ bề trên có quyền lớn trong tay.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, ở lâu trên vị trí cao quả thật khiến hắn đã dưỡng thành uy thế nhất định. Nhưng hắn vẫn thản nhiên đứng như cũ, vẫn thân thiết chủ động giơ tay ra như cũ:
- Sắc Vi, đã lâu không gặp, cô vẫn là người xinh đẹp nhất thành phố Lang năm đó. Một đóa hoa Sắc Vi rung động lòng người.
Một câu nói làm Vương Sắc Vi mở cờ trong bụng:
- Hạ Tưởng biết khen người khác, tôi hiện tại đã không phân rõ Đông Tây Nam Bắc rồi.
- Cô có thể mời tôi đến Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh, chứng tỏ cô rất quen thuộc với thành phố Lỗ.
Nói ra cũng rất khéo, Vương Sắc Vi mời Hạ Tưởng ăn cơm, địa điểm vẫn là nơi nổi tiếng Hạ Vũ Hà.
Ôn Tử Tuyền thản nhiên cười:
- Bạn cũ gặp lại, nhất định có nhiều điều muốn nói, tuy nhiên, bên ngoài không phải là chỗ nói chuyện…
Mấy người tới một gian phòng, sau khi ngồi xuống, còn chưa nói chuyện. Ngô Thiên Tiếu đã gọi điện thoại đến.
Hạ Tưởng cười xin lỗi, nghe điện thoại.
Không ngoài dự đoán, là Ngô Thiên Tiếu xin chỉ thị - Dù Ngô Thiên Tiếu biết rõ sắp xếp của lãnh đạo là gì, nhưng dù sao việc lớn quan trọng, y không thể có một chút sai lầm.
- Lãnh đạo, mời Khuất Chính ăn cơm thì dễ làm, chủ yếu là về mặt quy cách, tôi không thể nắm chắc.
Ngô Thiên Tiếu cười một chút liền hỏi luôn vấn đề.
Hạ Tưởng trầm ngâm một chút nói:
- Quy cách giờ không thành vấn đề, uống ít rượu, đừng nói lung tung là được.
Ngô Thiên Tiếu cười ha ha:
- Sẽ làm theo tinh thần chỉ thị của lãnh đạo.
Nghe xong điện thoại của Ngô Thiên Tiếu, suy nghĩ một chút, Hạ Tưởng chưa quay lại ngay chỗ hàn huyên với Vương Sắc Vi, mà lập tức gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ:
- Bí thư Tống, y khả năng muốn chạy trốn.
Tống Triêu Độ lập tức hiểu ý:
- Tốt, tôi biết rồi.
Tống Triêu Độ lúc này còn ở Bắc Kinh. Do ông ta ở Bắc Kinh phối hợp, tin rằng Phan Bảo Hoa có chạy đằng trời!
Một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, Hạ Tưởng mới phát hiện Vương Sắc Vi và Ôn Tử Tuyền cười rất mờ ám. Đồng thời nhìn chằm chằm về phía hắn.
Hạ Tưởng ha hả cười:
- Làm sao vậy, trên mặt tôi có hoa hay sao?
Ôn Tử Tuyền cười mà không nói, dù sao cô là cấp dưới của Hạ Tưởng, Vương Sắc Vi gan lớn hơn một chút, cười nói:
- Tôi đang cười phẩm vị của Bí thư Hạ sao lại rơi xuống thấp thế, năm đó ở thành phố Lang đối với người như tôi cũng không có hứng thú. Sao hiện tại lại cảm thấy hứng thú với Triệu Mẫu Đan? Tử Tuyền vừa rồi nói, Triệu Mẫu Đan có thể kém xa tôi.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười, mới biết được phụ nữ cuối cùng cũng là phụ nữ, so với đàn ông càng nói chuyện linh tinh nhiều, cũng dám lét lút nói đùa về hắn. Quen hắn lâu, lá gan cũng lớn phải không?
Sau khi Hạ Tưởng cười xong, lại thay đổi vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói:
- Tôi thật sự cảm thấy rất hứng thú với Triệu Mẫu Đan. Nhưng, không giống như các cô nghĩ, tôi là muốn sắp đặt cô ta vào chỗ chết.
Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi nhìn nhau, vẻ mặt thay đổi lớn.
Là lãnh đạo, có đôi khi phải dùng tốt người bên cạnh, nếu không thư ký có thể trở thành hình tượng đối ngoại của lãnh đạo, cũng có thể hủy diệt một tiền đồ triển vọng của lãnh đạo.
Tương tự, sau lưng mỗi một lãnh đạo thành công đều có một người lái xe chịu mệt nhọc – Hạ Tưởng cũng không tồi, so sánh với rất nhiều cán bộ không biết lái xe, hắn chẳng những kỹ thuật lái xe không tồi, cũng bởi vì tuổi trẻ, có sức lái xe – Nói đi còn nói lại, sau lưng mỗi một lãnh đạo tham nhũng bị phát hiện, cũng đều có một lái xe, đầu tiên nhất làm chỗ đột phá bị điều tra.
Thành cũng ở lái xe, bại cũng ở lái xe, trên cơ bản sau lưng mỗi lãnh đạo tham nhũng bị phát hiện, đều là lái xe bị khống chế đầu tiên đồng thời nói ra nhiều việc liên quan.
Trước tiên không đánh giá trình độ lái xe của Phan Bảo Hoa, đơn giản nói sự thật Khuất Chính để lộ ra tin tức ghê người, khiến cho Hạ Tưởng lâm vào chấn động. Bởi vì hắn biết, phải áp dụng cái gì để xúc tiến Ủy ban Kỷ luật trung ương hành động nhanh một bước.
Nếu không, tỉnh Tề sau khi Tư Mã Bắc trốn đi, lại có khả năng sẽ có một gã lãnh đạo cấp phó tỉnh chạy án. Do đó nảy sinh một ghi chếp mới là Thị trưởng tại chức chạy trốn.
Lúc trước Tư Truyền Lượng để lộ ra tin tức, nội dung vô cùng phong phú, một hình tượng rất sống động như Phan Bảo Hoa, ngay cả trong lời tự thuật mà lời nói và tình cảm không quá phong phú của Tư Truyền Lượng, cũng sôi nổi trước mặt Hạ Tưởng…
So sánh với những quan viên ba nhiều lộ liễu: nhiều tiền, nhiều nhà và nhiều phụ nữ, biệt hiệu của Phan Bảo Hoa ngoài Phan An, còn có một cái khác – Phan Bất Đa.
Phan Bất Đa ý tứ chính là tiền, nhà ở và phụ nữ mãi mãi đều chê ít. Tặng món quà 1 triệu tệ có nhiều không? Không nhiều. Tặng món quà 10 triệu tệ, cũng không nhiều lắm!
Nói tóm lại, chính là lòng tham, chỉ cần là ưu đãi vĩnh viễn sẽ không ngại nhiều.
Ở trên, nếu nói là những gì Hạ Tưởng nghe thấy, bên dưới, chính là Tư Truyền Lượng tặng cho tin tức động nhất vô nhị.
Tục truyền, Phan Bất Đa chẳng những vợ và con cái đều ở nước ngoài – Canada không có điều ước dẫn độ với Trung Quốc – Hơn nữa, tài sản của con trai bảo thủ mà tính từ 1 tỷ trở lên. Chẳng những ở trong những khu nhà cao cấp, xe hạng sang ở nước ngoài, hơn nữa còn chơi đùa các cô gái.
Mà thân là Phan Bất Đa lõa quan, con đường chính trị của Phan Bất Đa luôn luôn ở trong tỉnh Tề. Từng làm lãnh đạo một nơi hơn 13 năm! Người tỉnh Tề trị người tỉnh Tề là hiện tượng gần như ở mỗi lãnh đạo tỉnh Tề, đều có diễn dịch.
Phan Bất Đa thống trị ở địa phương 13 năm, là 13 năm xây dựng rầm rộ, Tỉnh ủy cũng tốt, Ủy ban Kỷ luật tại địa phương cũng tốt. Không phát hiện nhiều vấn đề lắm.
Khi còn đảm nhiệm Thị trưởng là lúc Phan Bất Đa cũng nổi tiếng khắp nơi. Bị dân chúng địa phương hình tượng mà gọi là Phan Bất Đa. Nhưng Phan Bất Đa thanh danh dù có lớn, ác danh cũng không đến Tỉnh ủy, không đến Bắc Kinh. Khó không phải là nguyên nhân Tỉnh Tề thế lực bản địa quá hùng mạnh, thêu diệt thành một tấm lưới kín không có kẽ hở - Nguyên do là có người thay Phan Bất Đa lộn trái túi.
Dường như ở trong nước, quỹ tích trưởng thành của mỗi một tham quan, đều có một hiện tượng rất kỳ lạ. Chính là dân gian nghe đồn ầm ĩ, mỗi người đều biết người nào đó là tham quan, thậm chí ở địa phương biến thành kêu ca ầm ĩ. Sau lưng dân chúng mỗi người đều chửi chó má. Người đó vẫn đồ sộ bất động như cũ, nói chuyện trên tivi, sau đó thăng chức thuận lợi, Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật trung ương như điếc như câm. Rốt cuộc là coi như không thấy, vẫn là bởi vì nguyên nhân ở chỉ số thông minh, bị cấp dưới bịt mắt?
Giống như năm đó lãnh đạo cấp phó tỉnh của tỉnh Tề nổ súng bắn chết tình nhân. Sau khi giết người đoạt mệnh, mới bị xét xử, sau đó mới là một tham quan tội ác tày trời bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh chính nghĩa bắt. Suy nghĩ lại, nếu không phải một người phát rồ bắn chết tình nhân, thì y vẫn là cán bộ Đảng viên ưu tú, cuối cùng còn muốn lưu danh nghìn đời sao?
Hóa ra, giữa lưu danh nghìn đời và để tiếng xấu muôn đời, chỉ kém một trái bom. Cân nhắc cẩn thận vẫn có thể xem là sự châm chọc to lớn.
Hạ Tưởng ở Bắc Kinh sau khi nghe nói đến sự việc Phan Bảo Hoa, lập tức thông qua một số con đường điều tra quá trình của Phan Bảo Hoa. Phan Bảo Hoa ở tỉnh Tề làm lãnh đạo mười mấy năm, bồi dưỡng lượng lớn người thân tín, chỉ riêng ở Thành ủy y đề bạt trên mười cán bộ cấp huyện, cấp cục trở lên. Chưa nói đến những người từng là thư ký của y hiện tại đều đảm nhận nhân vật số một số hai tại các huyện và thành phố của tỉnh Tề.
Nói không khoa trương chút nào, gần như phía sau mỗi lãnh đạo lớn của tỉnh Tề, đều có một mạng lưới quan hệ khổng lồ phức tạp. Nguyên nhân căn bản tạo ra tình hình này chính là hiện tượng quái lạ cán bộ tỉnh Tề cũng không ra khỏi tỉnh Tề.
Cũng là nguyên nhân Hà Giang Hải dám chuyển tiết tấu Khâu Nhân Lễ, là đại diện thế lực địa phương lớn nhất. Hà Giang Hải so với Phan Bảo Hoa thực lực hùng hậu hơn.
Đồng thời, Tống Triêu Độ quả nhiên cũng có thủ đoạn, thời gian không đến một ngày, đã thẩm tra sự thực về cuộc đọ sức phía sau màn trong vấn đề Phan Bảo Hoa, và cũng cung cấp một tin tức chính xác cho Hạ Tưởng – Ủy ban Kỷ luật đã bí mật điều tra hơn mười cán bộ cấp huyện mà Phan Bảo Hoa đề bạt. Trên cơ bản công tác bên ngoài đã chuân bị sắp xếp, chỉ còn thiếu việc ra tay cuối cùng.
Nhưng đang chuẩn bị áp dụng với Phan Bảo Hoa, bỗng nhiên kẹt lại, cũng không biết mắt xích nào đột nhiên xảy ra vấn đề. Tống Triêu Độ vẫn chưa nói tỉ mỉ với Hạ Tưởng nguyên nhân này. Nhưng nếu không ngoài dự đoán, khả năng vẫn là có liên quan đến âm mưu có người muốn mượn thế kéo Phan Bảo Hoa xuống ngựa, cũng kéo Lý Đinh Sơn xuống cùng.
Phải chăng đồng thời áp dụng điều tra với Lý Đinh Sơn, trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương ý kiến cũng không thống nhất, mới tạm hoãn bắt giam trực tiếp Phan Bảo Hoa.
Ban đầu Hạ Tưởng muốn mượn tay Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi đứng bên cạnh xuất kích. Mượn điều tra sự thật vấn đề Triệu Mẫu Đan để chứng thực vấn đề Phan Bảo Hoa. Đồng thời minh oan cho Lý Đinh Sơn. Không ngờ Tập Truyền Lượng tiến thêm một bước cung cấp tin tức chính xác. Cũng làm Hạ Tưởng trước mắt sáng ngời, lại phát hiện thêm một điểm thiết nhập khác - Khuất Chính!
Không sai, chính là lái xe của Phan Bảo Hoa - Khuất Chính. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Truyền Lượng, cậu và Khuất Chính quan hệ cũng không tệ lắm?
Trong lòng Hạ Tưởng có chủ ý.
- Đúng là không tồi, Khuất Chính là chiến hữu của tôi, lại là đồng hương, y có chuyện gì đều nói cho tôi biết. Bởi vì y biết, tôi thành thật, sẽ không nói lung tung.
Nói xong Tư Truyền Lượng ý thức được cái gì đó, mặt đỏ lên.
- Ngoài lãnh đạo, lời Khuất Chính nói, tôi chưa nói với ai.
- Cậu làm rất khá, Truyền Lượng.
Hạ Tưởng đúng lúc khen ngợi Truyền Lượng một câu, lập tức còn nói:
- Như vậy đi, chốc nữa cậu trở về, không cần đón tôi, cùng Thiên Tiếu, hẹn Khuất Chính ăn cơm.
- Ăn cơm cùng Khuất Chính?
Tư Truyền Lượng trí tuệ kém xa so với Ngô Thiên Tiếu, không theo kịp suy nghĩ của Hạ Tưởng. Một chút không hiểu được vì sao Hạ Tưởng muốn y ăn cơm cùng Khuất Chính. Đang muốn hỏi vì sao, suy nghĩ lại thấy không đúng, lãnh đạo bảo việc gì, không thể hỏi nhiều, vội sửa lại:
- Vâng, lập tức sẽ làm.
Vẻ mặt của Tư Truyền Lượng thay đổi trong mắt Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lặng yên cười, biết Tư Truyền Lượng trong sự thật thà chất phác, cũng có một chút tỉnh táo, cũng rất vừa lòng.
Tới địa điểm, Tư Truyền Lượng lái xe đi, Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi liền ra đón.
Có lẽ vì Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi đẹp như nhau, lại có lẽ Ôn Tử Tuyền sau khi hết giờ làm ăn mặc khác. Cô thay một chiếc váy dài, tuy so với ăn mặc ở Tỉnh ủy càng kín đáo hơn, nhưng càng vừa người, càng gợi cảm. Và đứng bên cạnh Vương Sắc Vi, không kém hơn so với hoa khôi thành phố Lang năm đó từng chấn động một thời.
Năm đó hoa khôi thành phố Lang, hiện nay Vương Sắc Vi, vài năm rồi sắc đẹp không thay đổi, vẫn xinh đẹp và thần bí như hoa dạ lai hương. Chỉ có điều, trong vẻ mặt đang cười càng nhiều sự kính sợ và kính nể.
Cũng đúng, Hạ Tưởng năm đó là Phó thị trưởng thường trực thành phố Lang, hiện tại dĩ nhiên là Phó Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tề. Vẫn anh tuấn như cũ, trong sáng như trước, cũng vẫn là nhân vật số ba đứng trên cao quản lý vận mệnh tiền đồ của vô số người. Vương Sắc Vi tuy rằng hiểu biết Hạ Tưởng như bạn cũng vẫn cảm thấy áp lực.
Chức vụ và quyền lực mang đến hào quang, khiến Hạ Tưởng làm người ta trông thấy bên ngoài đẹp trai, thêm khí chất kẻ bề trên có quyền lớn trong tay.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, ở lâu trên vị trí cao quả thật khiến hắn đã dưỡng thành uy thế nhất định. Nhưng hắn vẫn thản nhiên đứng như cũ, vẫn thân thiết chủ động giơ tay ra như cũ:
- Sắc Vi, đã lâu không gặp, cô vẫn là người xinh đẹp nhất thành phố Lang năm đó. Một đóa hoa Sắc Vi rung động lòng người.
Một câu nói làm Vương Sắc Vi mở cờ trong bụng:
- Hạ Tưởng biết khen người khác, tôi hiện tại đã không phân rõ Đông Tây Nam Bắc rồi.
- Cô có thể mời tôi đến Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh, chứng tỏ cô rất quen thuộc với thành phố Lỗ.
Nói ra cũng rất khéo, Vương Sắc Vi mời Hạ Tưởng ăn cơm, địa điểm vẫn là nơi nổi tiếng Hạ Vũ Hà.
Ôn Tử Tuyền thản nhiên cười:
- Bạn cũ gặp lại, nhất định có nhiều điều muốn nói, tuy nhiên, bên ngoài không phải là chỗ nói chuyện…
Mấy người tới một gian phòng, sau khi ngồi xuống, còn chưa nói chuyện. Ngô Thiên Tiếu đã gọi điện thoại đến.
Hạ Tưởng cười xin lỗi, nghe điện thoại.
Không ngoài dự đoán, là Ngô Thiên Tiếu xin chỉ thị - Dù Ngô Thiên Tiếu biết rõ sắp xếp của lãnh đạo là gì, nhưng dù sao việc lớn quan trọng, y không thể có một chút sai lầm.
- Lãnh đạo, mời Khuất Chính ăn cơm thì dễ làm, chủ yếu là về mặt quy cách, tôi không thể nắm chắc.
Ngô Thiên Tiếu cười một chút liền hỏi luôn vấn đề.
Hạ Tưởng trầm ngâm một chút nói:
- Quy cách giờ không thành vấn đề, uống ít rượu, đừng nói lung tung là được.
Ngô Thiên Tiếu cười ha ha:
- Sẽ làm theo tinh thần chỉ thị của lãnh đạo.
Nghe xong điện thoại của Ngô Thiên Tiếu, suy nghĩ một chút, Hạ Tưởng chưa quay lại ngay chỗ hàn huyên với Vương Sắc Vi, mà lập tức gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ:
- Bí thư Tống, y khả năng muốn chạy trốn.
Tống Triêu Độ lập tức hiểu ý:
- Tốt, tôi biết rồi.
Tống Triêu Độ lúc này còn ở Bắc Kinh. Do ông ta ở Bắc Kinh phối hợp, tin rằng Phan Bảo Hoa có chạy đằng trời!
Một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, Hạ Tưởng mới phát hiện Vương Sắc Vi và Ôn Tử Tuyền cười rất mờ ám. Đồng thời nhìn chằm chằm về phía hắn.
Hạ Tưởng ha hả cười:
- Làm sao vậy, trên mặt tôi có hoa hay sao?
Ôn Tử Tuyền cười mà không nói, dù sao cô là cấp dưới của Hạ Tưởng, Vương Sắc Vi gan lớn hơn một chút, cười nói:
- Tôi đang cười phẩm vị của Bí thư Hạ sao lại rơi xuống thấp thế, năm đó ở thành phố Lang đối với người như tôi cũng không có hứng thú. Sao hiện tại lại cảm thấy hứng thú với Triệu Mẫu Đan? Tử Tuyền vừa rồi nói, Triệu Mẫu Đan có thể kém xa tôi.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười, mới biết được phụ nữ cuối cùng cũng là phụ nữ, so với đàn ông càng nói chuyện linh tinh nhiều, cũng dám lét lút nói đùa về hắn. Quen hắn lâu, lá gan cũng lớn phải không?
Sau khi Hạ Tưởng cười xong, lại thay đổi vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói:
- Tôi thật sự cảm thấy rất hứng thú với Triệu Mẫu Đan. Nhưng, không giống như các cô nghĩ, tôi là muốn sắp đặt cô ta vào chỗ chết.
Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi nhìn nhau, vẻ mặt thay đổi lớn.