Ánh mặt trời chiếu sáng, chim hót líu lo, cho thấy hôm nay lại là một ngày hè nắng đẹp.
Chẳng qua, đối với nhiều người ở Thành ủy thành phố Lỗ và Tỉnh ủy Tỉnh Tề mà nói, hôm nay…, hôm nay không phải một ngày tốt đẹp.
Vừa lên ca, Ủy ban Kỷ luật thành phố Lỗ chính thức áp dụng hành động, lựa chọn thi hành biện pháp bắt giam đối với cục trưởng Chu Chấn Ba.
Tin tức rơi vào tay Tỉnh ủy liền sau đó, mặc dù đã biết kết quả trước đó, Hà Giang Hải vẫn tức giận ghê gớm, nhưng cuối cùng đành chịu, bởi y cũng thông qua nội bộ biết được tình hình bên trong, vu cáo cho thương nhân bên ngoài, sự thật rõ ràng, chỉ một tội danh này, Chu Chấn Ba nhất định bị hiềm nghi.
Hà Giang Hải vốn đang nghĩ rằng có thể lo liệu cho Chu Chấn Ba ra ngoài, cho dù bỏ quan cũng được, chí ít người không bị gì đã là vô cùng may mắn. Nhưng y cố gắng nhiều cách cũng không giải quyết được vấn đề, quyền lực của y không phải bị suy giảm, mà là những gì Chu Chấn Ba đã làm rất tồi tệ, những vụ bê bối và bẩn thỉu bị người kể lại tỉ mỉ, mọi người đều lập tức tránh xa, sợ nhiễm mùi hôi tanh.
Thanh danh Chu Chấn Ba đã bị thối nát, người thối rữa, ai cũng không chịu vì gã ra mặt tự làm bẩn tay.
Hà Giang Hải băn khoăn rất nhiều, trong lòng cũng vô cùng khó hiểu, sự tình Chu Chấn Ba tuy rằng không phải vô cùng bí ẩn, nhưng cũng không phải người bình thường có thể rút ra được, theo căn cứ xác thực trong tay, rõ ràng có tay chân trong nội bộ, nói đúng là, có người tài bên trong nội bộ thành phố muốn Chu Chấn Ba chết, rốt cuộc là ai?
Sẽ không phải là Lục Hoa Thành, đừng xem Lục Hoa Thành là nhân vật số một trong cục công an thành phố, nhưng trong mắt Hà Giang Hải, Lục Hoa Thành là người hữu dũng vô mưu, không thể trọng dụng, hơn nữa y là Ủy viên thường vụ Thành ủy, bí thư ủy viên chính trị, cũng không có lấy một nhân tài, địa vị càng cao, ngược lại càng ít giao thiệp.
Đới Kế Thần? Cũng không có khả năng, Đới Kế Thần không phải là một tay giỏi phá án, không có khả năng tìm ra nội tình sâu sắc nhất của Chu Chấn Ba. Một số thủ đoạn của Chu Chấn Ba, ngay cả Hà Giang Hải cũng chỉ biết một phần, không biết tỉ mỉ, với trình độ của Đới Kế Thần, có khả năng tra ra được sao?
Như thế thì chỉ có một khả năng, nhân vật sau lưng đem Chu Chấn Ba tra xét tới cùng, đoán chừng là nhân vật bên đội trưởng đại đội cảnh sát, quyền hạn nhất định đã có, lại có khả năng tra án… Trải qua bài trừ và so sánh, Hà Giang Hải tập trung vào một người - Vương Dịch Nhân.
Chu Chấn Ba và Vương Dịch Nhân cũng không có ân oán cá nhân, dường như quan hệ cũng tàm tạm, vốn Hà Giang Hải không nên hoài nghi gã, nhưng Vương Dịch Nhân và Ngô Thiên Tiếu tâm đầu ý hợp, làm cho Hà Giang Hải tìm ra nguồn gốc mối quan hệ bên trong.
Ngô Thiên Tiếu cũng muốn đầu cơ chính trị? Còn có Vương Dịch Nhân, một đội trưởng đội cảnh sát nho nhỏ? Hà Giang Hải liên tục cười khẩy, đừng tưởng rằng sự việc Chu Chấn Ba coi như kết thúc, chưa xong đâu, gã còn có chuẩn bị ở sau chưa thi triển, còn muốn đánh trả lại.
Nếu nói Chu Chấn Ba bị bắt giam chẳng qua chỉ là đợt tấn công thứ nhất, mọi người đang chờ đợi tin tức của một người đủ để ảnh hưởng đến đại cục - tung tích Phan Bảo Hoa.
Phan Bảo Hoa hiện tại xác nhận mất liên lạc, về phía Tỉnh ủy vẫn duy trì trong im lặng, giả vờ chưa từng có chuyện gì xảy ra… Hết cách, không ai có thể chủ động đến hỏi Ủy ban Kỷ luật Trung ương, hơn nữa Phan Bảo Hoa mất liên lạc trong thời gian ngắn, không thể tùy tiện kết luận mất tích, cũng chỉ có một cách không cần phải là cách – chờ đợi.
Hạ Tưởng đang đợi, vì Tống Triêu Đô cũng không có tin tức.
Khâu Nhân Lễ đang chờ, mặc dù y đã thông qua cách nào đó đại khái đã biết vấn đề nghiêm trọng của Phan Bảo Hoa, nhưng hiện Phan Bảo Hoa vẫn không có tin tức, cũng khiến y không yên lòng.
Tôn Tập Dân cũng đang đợi, sau sự kiện Phan Bảo Hoa, sẽ liên lụy tới ai, có thể tiến thêm một bước hay không, hướng đi sẽ như thế nào, đều mang đến ảnh hưởng to lớn đến tình hình tỉnh Tề sau này.
Đồng thời, y còn đang chờ điện thoại Nha Nội, vì Nha Nội hôm nay từ Giao Liêu trở về thành phố Lỗ, muốn cùng y và Chu Hồng Cơ đi ăn cơm.
Chu Hồng Cơ cũng là chờ, đang chờ kết cục của Phan Bảo Hoa, chờ điện thoại của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trong lòng mơ hồ chờ đợi, vì một tia sáng đã xuất hiện, y có hi vọng phá tan tình thế căng thẳng ở tỉnh, rồi y sẽ cố gắng bù đắp hình tượng trực diện đến nơi đến chốn.
Hà Giang Hải đang chờ, đang đợi Phan Bảo Hoa suông sẻ trốn đi, đang đợi Nha Nội từ Giao Liêu trở về, chờ Tôn Tập Dân ra quyết định, không nhận dự án của Tập đoàn Đạt Tài, đánh nhịp cho vụ đầu tư của tập đoàn Thiên Giang.
Hà Giang Hải hiểu, tuy rằng trong phạm vi nhỏ có bất lợi, nhưng vốn liếng vẫn còn, cơ sở hạ tầng vẫn ổn như bàn thạch, y còn có cơ hội thành công dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, ngay khi Chu Chấn Ba bị tuyên bố chính thức bắt giam, y cũng âm thầm ra tay, cho người ta điều tra xem người chủ chốt đứng sau sự kiện Chu Chấn Ba rốt cuộc là ai!
Y phải phản kích!
Cùng tất cả những người kể trên đều đang chờ đợi một thông tin mấu chốt thì giống vậy, Lieu Đắc Ích cũng đang đợi, nhưng không phải đợi tin tức Phan Bảo Hoa, mà là đang đợi một cơ hội.
Cơ hội có thể khiến y lấy lại được uy danh - điều chỉnh nhân sự!
Sau khi Khâu Nhân Lễ chính thức tung ra tin đồn về điều chỉnh nhân sự, đã hơn nửa tháng trôi qua, Hội nghị công việc bí thư đã đệ trình bản thảo, giống với dự tính của y, vẫn chưa thông qua được, sau đó nhiệm vụ vinh quang sửa chữa hai bản dự thảo liền rời vào người y.
Sửa chữa không thành vấn đề, y cũng quen nếp tiếp thu ý kiến bên trong của lãnh đạo, từng bước sửa chữa phương án và quá trình hoàn thành đến tận tối, nhưng vấn đề mấu chốt là, sau cuộc họp, y vẫn không thu được bất cứ điều ám chỉ gì.
Dù là Khâu Nhân Lễ thông qua Hạ Lực truyền đạt dấu hiệu ngầm, hay là Hạ Tưởng trực tiếp tận tâm chỉ bảo gợi ý, toàn bộ đều không có hành động gì, hai vị bí thư tỉnh ủy một chính một phó, đột nhiên cùng lúc không lên tiếng, không hề cho bất kì ý kiến nào về điều chỉnh nhân sự, khiến Liêu Đắc Ích như trong mây mù, không hiểu gì cả, còn không rõ đông tây nam bắc.
Không có gợi ý của Bí thư Tỉnh ủy và phó bí thư phân công quản lí nhân sự, việc sửa chữa bản thảo của y không có cách nào viết ra được, ý muốn của lãnh đạo nhất định phải tiếp thu, nhưng lãnh đạo không nói ra, y lại không phải là thư ký bên cạnh lãnh đạo, làm sao có thể đoán được lãnh đạo muốn cho ai lên, rồi muốn cho ai xuống?
Bản thảo sửa chữa không qua tay phó bí thư Hạ, không được bí thư Khâu gật đầu, chính là giấy lộn.
Liêu Đắc Ích khó làm đây, y cũng ít nhiều hiểu một điểm, bí thư Khâu và phó bí thư Hạ cố ý bỏ mặc y, nếu như thường ngày, ngược lại y có thể mặt dày mày dạn trực tiếp đi tìm Hạ Tưởng, nói bóng gió là cá nhân xin trưng cầu ý kiến của phó bí thư Hạ, nhưng sau khi trên hội nghị công việc bí thư bị nhân vật số một phê bình trước mặt mọi người.
Chẳng may bị phó Bí thư Hạ phê bình thêm vài câu, thì công tác của y cũng không cần làm nữa, hai bí thư thay phiên đánh giá làm khó dễ bắt bí y, thì ngoại trừ chủ động xin dời ra ngoài tỉnh Tề, y không còn cách nào khác!
Bởi vậy, Liêu Đắc Ích một bên cẩn thận sửa chữa hai bản thảo điều chỉnh nhân sự, một bên chờ đợi thời cơ đến, y cũng đoán ra được gì đó, phương án điều chỉnh nhân sự sở dĩ kéo dài không đề cập tới, đúng là sự cao minh của Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng, chính là dùng để trao đổi điều kiện với Tôn Tập Dân.
Hoặc là nghĩ sâu hơn, Khâu Nhân Lễ không để lại quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực đối với việc can thiệp quá nhiều đến chính phủ, không phải là trực tiếp phát biểu ý kiến về vấn đề Tập đoàn Đạt Tài, Tôn Tập Dân áp chế dự án của Tập đoàn Đạt Tài, Khâu Nhân Lễ cũng áp chế phương án điều chỉnh nhân sự, nếu Tôn Tập Dân không chịu nhượng bộ, như vậy đừng hòng điều chỉnh nhân sự nữa.
Liêu Đắc Ích cũng là một tay chính trị kì cựu, thực sự hiểu rõ lòng dạ của Khâu Nhân Lễ, nhưng không hoàn toàn đoán biết được Hạ Tưởng cũng có những điều ẩn chứa trong lòng. Với kế hoạch của Hạ Tưởng, phương án điều chỉnh nhân sự, ngoại trừ khả năng mang đến áp lực và luôn luôn cảnh giác cho Tôn Tập Dân, không ngờ còn một điều vô cùng lợi hại.
Đến giữa trưa, Phan Bảo Hoa vẫn không có một chút tin tức gì.
Sau khi Hạ Tưởng tan ca, bước nhàn nhã về nhà ăn cơm, thì có nhân vật số một số hai của thành phố cấp 3 đến Tỉnh ủy báo cáo công tác, mời hắn đi ăn, hắn từ chối. Trước khi điều chỉnh nhân sự chưa được quyết định, không nên quá gần gũi với nhân vật số một số hai của thành phố cấp 3, để tránh lời đồn đại.
Hẳn là có chút nhớ đến tay nghề làm bếp của Tào Thù Lê, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là về nhà ăn cơm, dù sao cũng cách không xa, đi về cũng không quá 20 phút, có thể đi bộ được.
Đi đến cửa, lại gặp phải một cảnh tượng không ngờ.
Một chiếc ô tô mang biển số Bắc Kinh dừng trước cổng trụ sở tỉnh ủy, một người mặt tươi rói, tóc húi cua, mặt chữ điền, dáng người trung bình niên, đang cùng hai người niềm nở bắt tay.
Gã là ai, Hạ Tưởng không nhận ra, nhưng hai người gã bắt tay hàn huyên, chính là Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ. Nhìn điệu bộ mấy người đó, chắc là muốn cùng đi ăn cơm.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng suy đoán gã đó là người phương nào, có thể đồng thời mời được Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ, cũng không nhiều, huống chi đối phương lại là khách đến từ Bắc Kinh, như vậy, đối phương chính là người đã liên hệ mấy lần với hắn nhưng chưa bao giờ gặp mặt - Nha nội!
Hạ Tưởng không ngờ gặp được màn kịch lớn, cũng không tiện giả vờ như không thấy đi ngang qua, hắn vừa ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Chu Hồng Cơ nhìn qua, và cùng lúc ấy, Tôn Tập Dân cũng thấy hắn.
Chu Hồng Cơ bắt chuyện trước:
- Phó Bí thư Hạ, cùng đi ăn bữa cơm, thế nào?
Tôn Tập Dân cũng chỉ có thể nói tiếp:
- Đúng đó, nếu đã gặp, thì cùng ngồi với nhau, đúng lúc giới thiệu chủ tịch Cao cho anh làm quen
Nha nội kì thật đã sớm chú ý tới, chẳng qua không dám khẳng định, vừa nghe Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân nêu ra thân phận của Hạ Tưởng, gã cũng không động tĩnh, cười ha hả:
- Hóa ra là phó bí thư Hạ, ngưỡng mộ đã lâu. Không biết phó bí thư Hạ có vui lòng nể tình, chào mời không bằng tình cờ gặp mặt, tôi thực là ngưỡng mộ phó bí thư Hạ đã lâu. Đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi là…
Hạ Tưởng không chờ nha nội nói ra đại danh, hắn ít nhiều cũng muốn để lại vài phần mặt mũi cho nha nội:
- Tôi đối với chủ tịch Cao cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cũng muốn sớm cùng chủ tịch Cao làm quen với nhau, chỉ tiếc không có cơ hội. Khó có được cơ hội tốt như hôm nay, chỉ mà…
Hạ Tưởng không muốn cùng ngồi với nha nội lúc này, lúc này chưa phải cơ hội thích hợp, hơn nữa, hắn cũng không tiện quấy rầy cuộc gặp gỡ của ba người họ liền tìm một lí do để tạ lỗi, không ngờ lời còn chưa dứt, điện thoại lại đúng lúc reo lên.
Sở dĩ nói là đúng lúc, là vì đó là điện thoại ở tỉnh Yến. Nếu là một cuộc điện thoại tỉnh Yến bình thường, cũng không đủ để khiến Hạ Tưởng chú trọng, điện thoại của phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh Yến Trần Lập Bản gọi tới, Hạ Tưởng kì thực cũng không muốn phá hỏng bữa cơm đã được nha nội sắp xếp chu đáo, tuy nhiên khi hắn thuận miệng nói:
- Hồng Cơ, phía Ủy ban kỷ luật tỉnh Yến xin ý kiến Ủy ban kỷ luật tỉnh Tề, đề nghị Ủy ban kỷ luật tỉnh Tề hợp tác làm việc.
Lời vừa nói xong, hành động của Chu Hồng Cơ lập tức khiến hắn, nha nội và Tôn Tập Dân đều kinh ngạc.
Ánh mặt trời chiếu sáng, chim hót líu lo, cho thấy hôm nay lại là một ngày hè nắng đẹp.
Chẳng qua, đối với nhiều người ở Thành ủy thành phố Lỗ và Tỉnh ủy Tỉnh Tề mà nói, hôm nay…, hôm nay không phải một ngày tốt đẹp.
Vừa lên ca, Ủy ban Kỷ luật thành phố Lỗ chính thức áp dụng hành động, lựa chọn thi hành biện pháp bắt giam đối với cục trưởng Chu Chấn Ba.
Tin tức rơi vào tay Tỉnh ủy liền sau đó, mặc dù đã biết kết quả trước đó, Hà Giang Hải vẫn tức giận ghê gớm, nhưng cuối cùng đành chịu, bởi y cũng thông qua nội bộ biết được tình hình bên trong, vu cáo cho thương nhân bên ngoài, sự thật rõ ràng, chỉ một tội danh này, Chu Chấn Ba nhất định bị hiềm nghi.
Hà Giang Hải vốn đang nghĩ rằng có thể lo liệu cho Chu Chấn Ba ra ngoài, cho dù bỏ quan cũng được, chí ít người không bị gì đã là vô cùng may mắn. Nhưng y cố gắng nhiều cách cũng không giải quyết được vấn đề, quyền lực của y không phải bị suy giảm, mà là những gì Chu Chấn Ba đã làm rất tồi tệ, những vụ bê bối và bẩn thỉu bị người kể lại tỉ mỉ, mọi người đều lập tức tránh xa, sợ nhiễm mùi hôi tanh.
Thanh danh Chu Chấn Ba đã bị thối nát, người thối rữa, ai cũng không chịu vì gã ra mặt tự làm bẩn tay.
Hà Giang Hải băn khoăn rất nhiều, trong lòng cũng vô cùng khó hiểu, sự tình Chu Chấn Ba tuy rằng không phải vô cùng bí ẩn, nhưng cũng không phải người bình thường có thể rút ra được, theo căn cứ xác thực trong tay, rõ ràng có tay chân trong nội bộ, nói đúng là, có người tài bên trong nội bộ thành phố muốn Chu Chấn Ba chết, rốt cuộc là ai? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Sẽ không phải là Lục Hoa Thành, đừng xem Lục Hoa Thành là nhân vật số một trong cục công an thành phố, nhưng trong mắt Hà Giang Hải, Lục Hoa Thành là người hữu dũng vô mưu, không thể trọng dụng, hơn nữa y là Ủy viên thường vụ Thành ủy, bí thư ủy viên chính trị, cũng không có lấy một nhân tài, địa vị càng cao, ngược lại càng ít giao thiệp.
Đới Kế Thần? Cũng không có khả năng, Đới Kế Thần không phải là một tay giỏi phá án, không có khả năng tìm ra nội tình sâu sắc nhất của Chu Chấn Ba. Một số thủ đoạn của Chu Chấn Ba, ngay cả Hà Giang Hải cũng chỉ biết một phần, không biết tỉ mỉ, với trình độ của Đới Kế Thần, có khả năng tra ra được sao?
Như thế thì chỉ có một khả năng, nhân vật sau lưng đem Chu Chấn Ba tra xét tới cùng, đoán chừng là nhân vật bên đội trưởng đại đội cảnh sát, quyền hạn nhất định đã có, lại có khả năng tra án… Trải qua bài trừ và so sánh, Hà Giang Hải tập trung vào một người - Vương Dịch Nhân.
Chu Chấn Ba và Vương Dịch Nhân cũng không có ân oán cá nhân, dường như quan hệ cũng tàm tạm, vốn Hà Giang Hải không nên hoài nghi gã, nhưng Vương Dịch Nhân và Ngô Thiên Tiếu tâm đầu ý hợp, làm cho Hà Giang Hải tìm ra nguồn gốc mối quan hệ bên trong.
Ngô Thiên Tiếu cũng muốn đầu cơ chính trị? Còn có Vương Dịch Nhân, một đội trưởng đội cảnh sát nho nhỏ? Hà Giang Hải liên tục cười khẩy, đừng tưởng rằng sự việc Chu Chấn Ba coi như kết thúc, chưa xong đâu, gã còn có chuẩn bị ở sau chưa thi triển, còn muốn đánh trả lại.
Nếu nói Chu Chấn Ba bị bắt giam chẳng qua chỉ là đợt tấn công thứ nhất, mọi người đang chờ đợi tin tức của một người đủ để ảnh hưởng đến đại cục - tung tích Phan Bảo Hoa.
Phan Bảo Hoa hiện tại xác nhận mất liên lạc, về phía Tỉnh ủy vẫn duy trì trong im lặng, giả vờ chưa từng có chuyện gì xảy ra… Hết cách, không ai có thể chủ động đến hỏi Ủy ban Kỷ luật Trung ương, hơn nữa Phan Bảo Hoa mất liên lạc trong thời gian ngắn, không thể tùy tiện kết luận mất tích, cũng chỉ có một cách không cần phải là cách – chờ đợi.Hạ Tưởng đang đợi, vì Tống Triêu Đô cũng không có tin tức.
Khâu Nhân Lễ đang chờ, mặc dù y đã thông qua cách nào đó đại khái đã biết vấn đề nghiêm trọng của Phan Bảo Hoa, nhưng hiện Phan Bảo Hoa vẫn không có tin tức, cũng khiến y không yên lòng.
Tôn Tập Dân cũng đang đợi, sau sự kiện Phan Bảo Hoa, sẽ liên lụy tới ai, có thể tiến thêm một bước hay không, hướng đi sẽ như thế nào, đều mang đến ảnh hưởng to lớn đến tình hình tỉnh Tề sau này.
Đồng thời, y còn đang chờ điện thoại Nha Nội, vì Nha Nội hôm nay từ Giao Liêu trở về thành phố Lỗ, muốn cùng y và Chu Hồng Cơ đi ăn cơm.
Chu Hồng Cơ cũng là chờ, đang chờ kết cục của Phan Bảo Hoa, chờ điện thoại của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trong lòng mơ hồ chờ đợi, vì một tia sáng đã xuất hiện, y có hi vọng phá tan tình thế căng thẳng ở tỉnh, rồi y sẽ cố gắng bù đắp hình tượng trực diện đến nơi đến chốn.
Hà Giang Hải đang chờ, đang đợi Phan Bảo Hoa suông sẻ trốn đi, đang đợi Nha Nội từ Giao Liêu trở về, chờ Tôn Tập Dân ra quyết định, không nhận dự án của Tập đoàn Đạt Tài, đánh nhịp cho vụ đầu tư của tập đoàn Thiên Giang.
Hà Giang Hải hiểu, tuy rằng trong phạm vi nhỏ có bất lợi, nhưng vốn liếng vẫn còn, cơ sở hạ tầng vẫn ổn như bàn thạch, y còn có cơ hội thành công dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, ngay khi Chu Chấn Ba bị tuyên bố chính thức bắt giam, y cũng âm thầm ra tay, cho người ta điều tra xem người chủ chốt đứng sau sự kiện Chu Chấn Ba rốt cuộc là ai!
Y phải phản kích!
Cùng tất cả những người kể trên đều đang chờ đợi một thông tin mấu chốt thì giống vậy, Lieu Đắc Ích cũng đang đợi, nhưng không phải đợi tin tức Phan Bảo Hoa, mà là đang đợi một cơ hội.
Cơ hội có thể khiến y lấy lại được uy danh - điều chỉnh nhân sự!
Sau khi Khâu Nhân Lễ chính thức tung ra tin đồn về điều chỉnh nhân sự, đã hơn nửa tháng trôi qua, Hội nghị công việc bí thư đã đệ trình bản thảo, giống với dự tính của y, vẫn chưa thông qua được, sau đó nhiệm vụ vinh quang sửa chữa hai bản dự thảo liền rời vào người y.
Sửa chữa không thành vấn đề, y cũng quen nếp tiếp thu ý kiến bên trong của lãnh đạo, từng bước sửa chữa phương án và quá trình hoàn thành đến tận tối, nhưng vấn đề mấu chốt là, sau cuộc họp, y vẫn không thu được bất cứ điều ám chỉ gì.
Dù là Khâu Nhân Lễ thông qua Hạ Lực truyền đạt dấu hiệu ngầm, hay là Hạ Tưởng trực tiếp tận tâm chỉ bảo gợi ý, toàn bộ đều không có hành động gì, hai vị bí thư tỉnh ủy một chính một phó, đột nhiên cùng lúc không lên tiếng, không hề cho bất kì ý kiến nào về điều chỉnh nhân sự, khiến Liêu Đắc Ích như trong mây mù, không hiểu gì cả, còn không rõ đông tây nam bắc.
Không có gợi ý của Bí thư Tỉnh ủy và phó bí thư phân công quản lí nhân sự, việc sửa chữa bản thảo của y không có cách nào viết ra được, ý muốn của lãnh đạo nhất định phải tiếp thu, nhưng lãnh đạo không nói ra, y lại không phải là thư ký bên cạnh lãnh đạo, làm sao có thể đoán được lãnh đạo muốn cho ai lên, rồi muốn cho ai xuống?
Bản thảo sửa chữa không qua tay phó bí thư Hạ, không được bí thư Khâu gật đầu, chính là giấy lộn.
Liêu Đắc Ích khó làm đây, y cũng ít nhiều hiểu một điểm, bí thư Khâu và phó bí thư Hạ cố ý bỏ mặc y, nếu như thường ngày, ngược lại y có thể mặt dày mày dạn trực tiếp đi tìm Hạ Tưởng, nói bóng gió là cá nhân xin trưng cầu ý kiến của phó bí thư Hạ, nhưng sau khi trên hội nghị công việc bí thư bị nhân vật số một phê bình trước mặt mọi người.
Chẳng may bị phó Bí thư Hạ phê bình thêm vài câu, thì công tác của y cũng không cần làm nữa, hai bí thư thay phiên đánh giá làm khó dễ bắt bí y, thì ngoại trừ chủ động xin dời ra ngoài tỉnh Tề, y không còn cách nào khác!
Bởi vậy, Liêu Đắc Ích một bên cẩn thận sửa chữa hai bản thảo điều chỉnh nhân sự, một bên chờ đợi thời cơ đến, y cũng đoán ra được gì đó, phương án điều chỉnh nhân sự sở dĩ kéo dài không đề cập tới, đúng là sự cao minh của Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng, chính là dùng để trao đổi điều kiện với Tôn Tập Dân.
Hoặc là nghĩ sâu hơn, Khâu Nhân Lễ không để lại quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực đối với việc can thiệp quá nhiều đến chính phủ, không phải là trực tiếp phát biểu ý kiến về vấn đề Tập đoàn Đạt Tài, Tôn Tập Dân áp chế dự án của Tập đoàn Đạt Tài, Khâu Nhân Lễ cũng áp chế phương án điều chỉnh nhân sự, nếu Tôn Tập Dân không chịu nhượng bộ, như vậy đừng hòng điều chỉnh nhân sự nữa.
Liêu Đắc Ích cũng là một tay chính trị kì cựu, thực sự hiểu rõ lòng dạ của Khâu Nhân Lễ, nhưng không hoàn toàn đoán biết được Hạ Tưởng cũng có những điều ẩn chứa trong lòng. Với kế hoạch của Hạ Tưởng, phương án điều chỉnh nhân sự, ngoại trừ khả năng mang đến áp lực và luôn luôn cảnh giác cho Tôn Tập Dân, không ngờ còn một điều vô cùng lợi hại.
Đến giữa trưa, Phan Bảo Hoa vẫn không có một chút tin tức gì.
Sau khi Hạ Tưởng tan ca, bước nhàn nhã về nhà ăn cơm, thì có nhân vật số một số hai của thành phố cấp 3 đến Tỉnh ủy báo cáo công tác, mời hắn đi ăn, hắn từ chối. Trước khi điều chỉnh nhân sự chưa được quyết định, không nên quá gần gũi với nhân vật số một số hai của thành phố cấp 3, để tránh lời đồn đại.
Hẳn là có chút nhớ đến tay nghề làm bếp của Tào Thù Lê, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là về nhà ăn cơm, dù sao cũng cách không xa, đi về cũng không quá 20 phút, có thể đi bộ được.
Đi đến cửa, lại gặp phải một cảnh tượng không ngờ.
Một chiếc ô tô mang biển số Bắc Kinh dừng trước cổng trụ sở tỉnh ủy, một người mặt tươi rói, tóc húi cua, mặt chữ điền, dáng người trung bình niên, đang cùng hai người niềm nở bắt tay.
Gã là ai, Hạ Tưởng không nhận ra, nhưng hai người gã bắt tay hàn huyên, chính là Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ. Nhìn điệu bộ mấy người đó, chắc là muốn cùng đi ăn cơm.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng suy đoán gã đó là người phương nào, có thể đồng thời mời được Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ, cũng không nhiều, huống chi đối phương lại là khách đến từ Bắc Kinh, như vậy, đối phương chính là người đã liên hệ mấy lần với hắn nhưng chưa bao giờ gặp mặt - Nha nội!
Hạ Tưởng không ngờ gặp được màn kịch lớn, cũng không tiện giả vờ như không thấy đi ngang qua, hắn vừa ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Chu Hồng Cơ nhìn qua, và cùng lúc ấy, Tôn Tập Dân cũng thấy hắn.
Chu Hồng Cơ bắt chuyện trước:
- Phó Bí thư Hạ, cùng đi ăn bữa cơm, thế nào?
Tôn Tập Dân cũng chỉ có thể nói tiếp:
- Đúng đó, nếu đã gặp, thì cùng ngồi với nhau, đúng lúc giới thiệu chủ tịch Cao cho anh làm quen
Nha nội kì thật đã sớm chú ý tới, chẳng qua không dám khẳng định, vừa nghe Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân nêu ra thân phận của Hạ Tưởng, gã cũng không động tĩnh, cười ha hả:
- Hóa ra là phó bí thư Hạ, ngưỡng mộ đã lâu. Không biết phó bí thư Hạ có vui lòng nể tình, chào mời không bằng tình cờ gặp mặt, tôi thực là ngưỡng mộ phó bí thư Hạ đã lâu. Đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi là…
Hạ Tưởng không chờ nha nội nói ra đại danh, hắn ít nhiều cũng muốn để lại vài phần mặt mũi cho nha nội:
- Tôi đối với chủ tịch Cao cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cũng muốn sớm cùng chủ tịch Cao làm quen với nhau, chỉ tiếc không có cơ hội. Khó có được cơ hội tốt như hôm nay, chỉ mà…
Hạ Tưởng không muốn cùng ngồi với nha nội lúc này, lúc này chưa phải cơ hội thích hợp, hơn nữa, hắn cũng không tiện quấy rầy cuộc gặp gỡ của ba người họ liền tìm một lí do để tạ lỗi, không ngờ lời còn chưa dứt, điện thoại lại đúng lúc reo lên.
Sở dĩ nói là đúng lúc, là vì đó là điện thoại ở tỉnh Yến. Nếu là một cuộc điện thoại tỉnh Yến bình thường, cũng không đủ để khiến Hạ Tưởng chú trọng, điện thoại của phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh Yến Trần Lập Bản gọi tới, Hạ Tưởng kì thực cũng không muốn phá hỏng bữa cơm đã được nha nội sắp xếp chu đáo, tuy nhiên khi hắn thuận miệng nói:
- Hồng Cơ, phía Ủy ban kỷ luật tỉnh Yến xin ý kiến Ủy ban kỷ luật tỉnh Tề, đề nghị Ủy ban kỷ luật tỉnh Tề hợp tác làm việc.
Lời vừa nói xong, hành động của Chu Hồng Cơ lập tức khiến hắn, nha nội và Tôn Tập Dân đều kinh ngạc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ánh mặt trời chiếu sáng, chim hót líu lo, cho thấy hôm nay lại là một ngày hè nắng đẹp.
Chẳng qua, đối với nhiều người ở Thành ủy thành phố Lỗ và Tỉnh ủy Tỉnh Tề mà nói, hôm nay…, hôm nay không phải một ngày tốt đẹp.
Vừa lên ca, Ủy ban Kỷ luật thành phố Lỗ chính thức áp dụng hành động, lựa chọn thi hành biện pháp bắt giam đối với cục trưởng Chu Chấn Ba.
Tin tức rơi vào tay Tỉnh ủy liền sau đó, mặc dù đã biết kết quả trước đó, Hà Giang Hải vẫn tức giận ghê gớm, nhưng cuối cùng đành chịu, bởi y cũng thông qua nội bộ biết được tình hình bên trong, vu cáo cho thương nhân bên ngoài, sự thật rõ ràng, chỉ một tội danh này, Chu Chấn Ba nhất định bị hiềm nghi.
Hà Giang Hải vốn đang nghĩ rằng có thể lo liệu cho Chu Chấn Ba ra ngoài, cho dù bỏ quan cũng được, chí ít người không bị gì đã là vô cùng may mắn. Nhưng y cố gắng nhiều cách cũng không giải quyết được vấn đề, quyền lực của y không phải bị suy giảm, mà là những gì Chu Chấn Ba đã làm rất tồi tệ, những vụ bê bối và bẩn thỉu bị người kể lại tỉ mỉ, mọi người đều lập tức tránh xa, sợ nhiễm mùi hôi tanh.
Thanh danh Chu Chấn Ba đã bị thối nát, người thối rữa, ai cũng không chịu vì gã ra mặt tự làm bẩn tay.
Hà Giang Hải băn khoăn rất nhiều, trong lòng cũng vô cùng khó hiểu, sự tình Chu Chấn Ba tuy rằng không phải vô cùng bí ẩn, nhưng cũng không phải người bình thường có thể rút ra được, theo căn cứ xác thực trong tay, rõ ràng có tay chân trong nội bộ, nói đúng là, có người tài bên trong nội bộ thành phố muốn Chu Chấn Ba chết, rốt cuộc là ai?
Sẽ không phải là Lục Hoa Thành, đừng xem Lục Hoa Thành là nhân vật số một trong cục công an thành phố, nhưng trong mắt Hà Giang Hải, Lục Hoa Thành là người hữu dũng vô mưu, không thể trọng dụng, hơn nữa y là Ủy viên thường vụ Thành ủy, bí thư ủy viên chính trị, cũng không có lấy một nhân tài, địa vị càng cao, ngược lại càng ít giao thiệp.
Đới Kế Thần? Cũng không có khả năng, Đới Kế Thần không phải là một tay giỏi phá án, không có khả năng tìm ra nội tình sâu sắc nhất của Chu Chấn Ba. Một số thủ đoạn của Chu Chấn Ba, ngay cả Hà Giang Hải cũng chỉ biết một phần, không biết tỉ mỉ, với trình độ của Đới Kế Thần, có khả năng tra ra được sao?
Như thế thì chỉ có một khả năng, nhân vật sau lưng đem Chu Chấn Ba tra xét tới cùng, đoán chừng là nhân vật bên đội trưởng đại đội cảnh sát, quyền hạn nhất định đã có, lại có khả năng tra án… Trải qua bài trừ và so sánh, Hà Giang Hải tập trung vào một người - Vương Dịch Nhân.
Chu Chấn Ba và Vương Dịch Nhân cũng không có ân oán cá nhân, dường như quan hệ cũng tàm tạm, vốn Hà Giang Hải không nên hoài nghi gã, nhưng Vương Dịch Nhân và Ngô Thiên Tiếu tâm đầu ý hợp, làm cho Hà Giang Hải tìm ra nguồn gốc mối quan hệ bên trong.
Ngô Thiên Tiếu cũng muốn đầu cơ chính trị? Còn có Vương Dịch Nhân, một đội trưởng đội cảnh sát nho nhỏ? Hà Giang Hải liên tục cười khẩy, đừng tưởng rằng sự việc Chu Chấn Ba coi như kết thúc, chưa xong đâu, gã còn có chuẩn bị ở sau chưa thi triển, còn muốn đánh trả lại.
Nếu nói Chu Chấn Ba bị bắt giam chẳng qua chỉ là đợt tấn công thứ nhất, mọi người đang chờ đợi tin tức của một người đủ để ảnh hưởng đến đại cục - tung tích Phan Bảo Hoa.
Phan Bảo Hoa hiện tại xác nhận mất liên lạc, về phía Tỉnh ủy vẫn duy trì trong im lặng, giả vờ chưa từng có chuyện gì xảy ra… Hết cách, không ai có thể chủ động đến hỏi Ủy ban Kỷ luật Trung ương, hơn nữa Phan Bảo Hoa mất liên lạc trong thời gian ngắn, không thể tùy tiện kết luận mất tích, cũng chỉ có một cách không cần phải là cách – chờ đợi.
Hạ Tưởng đang đợi, vì Tống Triêu Đô cũng không có tin tức.
Khâu Nhân Lễ đang chờ, mặc dù y đã thông qua cách nào đó đại khái đã biết vấn đề nghiêm trọng của Phan Bảo Hoa, nhưng hiện Phan Bảo Hoa vẫn không có tin tức, cũng khiến y không yên lòng.
Tôn Tập Dân cũng đang đợi, sau sự kiện Phan Bảo Hoa, sẽ liên lụy tới ai, có thể tiến thêm một bước hay không, hướng đi sẽ như thế nào, đều mang đến ảnh hưởng to lớn đến tình hình tỉnh Tề sau này.
Đồng thời, y còn đang chờ điện thoại Nha Nội, vì Nha Nội hôm nay từ Giao Liêu trở về thành phố Lỗ, muốn cùng y và Chu Hồng Cơ đi ăn cơm.
Chu Hồng Cơ cũng là chờ, đang chờ kết cục của Phan Bảo Hoa, chờ điện thoại của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trong lòng mơ hồ chờ đợi, vì một tia sáng đã xuất hiện, y có hi vọng phá tan tình thế căng thẳng ở tỉnh, rồi y sẽ cố gắng bù đắp hình tượng trực diện đến nơi đến chốn.
Hà Giang Hải đang chờ, đang đợi Phan Bảo Hoa suông sẻ trốn đi, đang đợi Nha Nội từ Giao Liêu trở về, chờ Tôn Tập Dân ra quyết định, không nhận dự án của Tập đoàn Đạt Tài, đánh nhịp cho vụ đầu tư của tập đoàn Thiên Giang.
Hà Giang Hải hiểu, tuy rằng trong phạm vi nhỏ có bất lợi, nhưng vốn liếng vẫn còn, cơ sở hạ tầng vẫn ổn như bàn thạch, y còn có cơ hội thành công dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, ngay khi Chu Chấn Ba bị tuyên bố chính thức bắt giam, y cũng âm thầm ra tay, cho người ta điều tra xem người chủ chốt đứng sau sự kiện Chu Chấn Ba rốt cuộc là ai!
Y phải phản kích!
Cùng tất cả những người kể trên đều đang chờ đợi một thông tin mấu chốt thì giống vậy, Lieu Đắc Ích cũng đang đợi, nhưng không phải đợi tin tức Phan Bảo Hoa, mà là đang đợi một cơ hội.
Cơ hội có thể khiến y lấy lại được uy danh - điều chỉnh nhân sự!
Sau khi Khâu Nhân Lễ chính thức tung ra tin đồn về điều chỉnh nhân sự, đã hơn nửa tháng trôi qua, Hội nghị công việc bí thư đã đệ trình bản thảo, giống với dự tính của y, vẫn chưa thông qua được, sau đó nhiệm vụ vinh quang sửa chữa hai bản dự thảo liền rời vào người y.
Sửa chữa không thành vấn đề, y cũng quen nếp tiếp thu ý kiến bên trong của lãnh đạo, từng bước sửa chữa phương án và quá trình hoàn thành đến tận tối, nhưng vấn đề mấu chốt là, sau cuộc họp, y vẫn không thu được bất cứ điều ám chỉ gì.
Dù là Khâu Nhân Lễ thông qua Hạ Lực truyền đạt dấu hiệu ngầm, hay là Hạ Tưởng trực tiếp tận tâm chỉ bảo gợi ý, toàn bộ đều không có hành động gì, hai vị bí thư tỉnh ủy một chính một phó, đột nhiên cùng lúc không lên tiếng, không hề cho bất kì ý kiến nào về điều chỉnh nhân sự, khiến Liêu Đắc Ích như trong mây mù, không hiểu gì cả, còn không rõ đông tây nam bắc.
Không có gợi ý của Bí thư Tỉnh ủy và phó bí thư phân công quản lí nhân sự, việc sửa chữa bản thảo của y không có cách nào viết ra được, ý muốn của lãnh đạo nhất định phải tiếp thu, nhưng lãnh đạo không nói ra, y lại không phải là thư ký bên cạnh lãnh đạo, làm sao có thể đoán được lãnh đạo muốn cho ai lên, rồi muốn cho ai xuống?
Bản thảo sửa chữa không qua tay phó bí thư Hạ, không được bí thư Khâu gật đầu, chính là giấy lộn.
Liêu Đắc Ích khó làm đây, y cũng ít nhiều hiểu một điểm, bí thư Khâu và phó bí thư Hạ cố ý bỏ mặc y, nếu như thường ngày, ngược lại y có thể mặt dày mày dạn trực tiếp đi tìm Hạ Tưởng, nói bóng gió là cá nhân xin trưng cầu ý kiến của phó bí thư Hạ, nhưng sau khi trên hội nghị công việc bí thư bị nhân vật số một phê bình trước mặt mọi người.
Chẳng may bị phó Bí thư Hạ phê bình thêm vài câu, thì công tác của y cũng không cần làm nữa, hai bí thư thay phiên đánh giá làm khó dễ bắt bí y, thì ngoại trừ chủ động xin dời ra ngoài tỉnh Tề, y không còn cách nào khác!
Bởi vậy, Liêu Đắc Ích một bên cẩn thận sửa chữa hai bản thảo điều chỉnh nhân sự, một bên chờ đợi thời cơ đến, y cũng đoán ra được gì đó, phương án điều chỉnh nhân sự sở dĩ kéo dài không đề cập tới, đúng là sự cao minh của Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng, chính là dùng để trao đổi điều kiện với Tôn Tập Dân.
Hoặc là nghĩ sâu hơn, Khâu Nhân Lễ không để lại quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực đối với việc can thiệp quá nhiều đến chính phủ, không phải là trực tiếp phát biểu ý kiến về vấn đề Tập đoàn Đạt Tài, Tôn Tập Dân áp chế dự án của Tập đoàn Đạt Tài, Khâu Nhân Lễ cũng áp chế phương án điều chỉnh nhân sự, nếu Tôn Tập Dân không chịu nhượng bộ, như vậy đừng hòng điều chỉnh nhân sự nữa.
Liêu Đắc Ích cũng là một tay chính trị kì cựu, thực sự hiểu rõ lòng dạ của Khâu Nhân Lễ, nhưng không hoàn toàn đoán biết được Hạ Tưởng cũng có những điều ẩn chứa trong lòng. Với kế hoạch của Hạ Tưởng, phương án điều chỉnh nhân sự, ngoại trừ khả năng mang đến áp lực và luôn luôn cảnh giác cho Tôn Tập Dân, không ngờ còn một điều vô cùng lợi hại.
Đến giữa trưa, Phan Bảo Hoa vẫn không có một chút tin tức gì.
Sau khi Hạ Tưởng tan ca, bước nhàn nhã về nhà ăn cơm, thì có nhân vật số một số hai của thành phố cấp 3 đến Tỉnh ủy báo cáo công tác, mời hắn đi ăn, hắn từ chối. Trước khi điều chỉnh nhân sự chưa được quyết định, không nên quá gần gũi với nhân vật số một số hai của thành phố cấp 3, để tránh lời đồn đại.
Hẳn là có chút nhớ đến tay nghề làm bếp của Tào Thù Lê, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là về nhà ăn cơm, dù sao cũng cách không xa, đi về cũng không quá 20 phút, có thể đi bộ được.
Đi đến cửa, lại gặp phải một cảnh tượng không ngờ.
Một chiếc ô tô mang biển số Bắc Kinh dừng trước cổng trụ sở tỉnh ủy, một người mặt tươi rói, tóc húi cua, mặt chữ điền, dáng người trung bình niên, đang cùng hai người niềm nở bắt tay.
Gã là ai, Hạ Tưởng không nhận ra, nhưng hai người gã bắt tay hàn huyên, chính là Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ. Nhìn điệu bộ mấy người đó, chắc là muốn cùng đi ăn cơm.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng suy đoán gã đó là người phương nào, có thể đồng thời mời được Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ, cũng không nhiều, huống chi đối phương lại là khách đến từ Bắc Kinh, như vậy, đối phương chính là người đã liên hệ mấy lần với hắn nhưng chưa bao giờ gặp mặt - Nha nội!
Hạ Tưởng không ngờ gặp được màn kịch lớn, cũng không tiện giả vờ như không thấy đi ngang qua, hắn vừa ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Chu Hồng Cơ nhìn qua, và cùng lúc ấy, Tôn Tập Dân cũng thấy hắn.
Chu Hồng Cơ bắt chuyện trước:
- Phó Bí thư Hạ, cùng đi ăn bữa cơm, thế nào?
Tôn Tập Dân cũng chỉ có thể nói tiếp:
- Đúng đó, nếu đã gặp, thì cùng ngồi với nhau, đúng lúc giới thiệu chủ tịch Cao cho anh làm quen
Nha nội kì thật đã sớm chú ý tới, chẳng qua không dám khẳng định, vừa nghe Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân nêu ra thân phận của Hạ Tưởng, gã cũng không động tĩnh, cười ha hả:
- Hóa ra là phó bí thư Hạ, ngưỡng mộ đã lâu. Không biết phó bí thư Hạ có vui lòng nể tình, chào mời không bằng tình cờ gặp mặt, tôi thực là ngưỡng mộ phó bí thư Hạ đã lâu. Đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi là…
Hạ Tưởng không chờ nha nội nói ra đại danh, hắn ít nhiều cũng muốn để lại vài phần mặt mũi cho nha nội:
- Tôi đối với chủ tịch Cao cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cũng muốn sớm cùng chủ tịch Cao làm quen với nhau, chỉ tiếc không có cơ hội. Khó có được cơ hội tốt như hôm nay, chỉ mà…
Hạ Tưởng không muốn cùng ngồi với nha nội lúc này, lúc này chưa phải cơ hội thích hợp, hơn nữa, hắn cũng không tiện quấy rầy cuộc gặp gỡ của ba người họ liền tìm một lí do để tạ lỗi, không ngờ lời còn chưa dứt, điện thoại lại đúng lúc reo lên.
Sở dĩ nói là đúng lúc, là vì đó là điện thoại ở tỉnh Yến. Nếu là một cuộc điện thoại tỉnh Yến bình thường, cũng không đủ để khiến Hạ Tưởng chú trọng, điện thoại của phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh Yến Trần Lập Bản gọi tới, Hạ Tưởng kì thực cũng không muốn phá hỏng bữa cơm đã được nha nội sắp xếp chu đáo, tuy nhiên khi hắn thuận miệng nói:
- Hồng Cơ, phía Ủy ban kỷ luật tỉnh Yến xin ý kiến Ủy ban kỷ luật tỉnh Tề, đề nghị Ủy ban kỷ luật tỉnh Tề hợp tác làm việc.
Lời vừa nói xong, hành động của Chu Hồng Cơ lập tức khiến hắn, nha nội và Tôn Tập Dân đều kinh ngạc.