Nhàn Nhân Cư sau cơn mưa, không khí vô cùng tươi mát, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây, hào quang chói sáng, nhất là theo kẽ hở bên trong của mây ánh mặt trời như đang giãy dụa, như một cột ánh sáng từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp dừng ở giữa hồ, mang đến vẻ tuyệt đẹp đến kinh ngạc.
Cái uy của tự nhiên, cái đẹp của trời đất, vĩnh viễn làm cho người ta kính sợ.
Hạ Tưởng ánh mắt tán thưởng lướt qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Ôn Tử Tuyền, dừng ở khuôn mặt không anh tuấn thậm chí có chút hơi tang thương của Ngô Thiên Tiếu, đối với trình độ bố trí của hai thủ hạ đáng tin cậy bên mình, hắn trong lòng âm thầm tán thưởng.
Hai người gần như đồng thời nhận được tin tức, vào lúc này, Chu Hồng Cơ đang cùng Hà Giang Hải vừa nói vừa cười cùng nhau ăn cơm trưa!
Bên trong Tỉnh ủy, Khâu Nhân Lễ thân là bí thư Tỉnh ủy, cũng sẽ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì đối với việc cán bộ Ủy viên thường vụ thường lui tới, bởi vì đó là việc cá nhân, Tỉnh ủy cũng không có quyền hỏi đến.
Ngay cả nhân vật số một cũng không có tư cách quản lý việc nay thì Hạ Tưởng càng sẽ không hỏi nhiều, nhưng hắn đối với việc hỗ trợ của Hà Giang Hải và Chu Hồng Cơ đến nhanh như vậy, trong lòng vẫn có chút bất an.
Tuy nói chưa chắc cùng nhau ăn cơm có thể nói lên vấn đề gì, nhưng liên tưởng đến một thời gian gần đây Hà Giang Hải và Chu Hồng Cơ gần như là mối quan hệ người xa lạ với nhau, cộng thêm mưa gió tỉnh Tề vừa mới qua đi, hơn nữa Hà Giang Hải ngạo nghễ vốn không chịu cúi đầu, lúc này giữa hai người lại vừa nói vừa cười, thì liền có nội dung đầy thâm ý.
Hoàn toàn tương phản với việc rất nhiều người chờ mong sau cơn mưa sẽ gặp cầu vồng chính là, nguyện vọng tốt đẹp thường gặp thất bại, kỳ thật sau cơn mưa xuất hiện cầu vồng có tỷ lệ rất thấp, ngược lại, tình cảnh bừa bãi trên mặt đất lại là trăm phần trăm sẽ xuất hiện.
Tỉnh Tề một lần nữa tẩy bài, thực sẽ đến nhanh như vậy?
Đón ánh mắt lo lắng của Ngô Thiên Tiếu và Ôn Tử Tuyền, Hạ Tưởng mỉm cười:
- Mưa gió qua đi là trời trong, sau khi trời trong, còn có mưa gió, thời tiết chính là biến hóa lặp đi lặp lại, người cũng giống như vậy.
Hạ Tưởng có tin tưởng từ cái gì? Ngô Thiên Tiếu và Ôn Tử Tuyền liếc nhau, tuy rằng trong lòng khó hiểu, còn có lo lắng, nhưng lãnh đạo thản nhiên như thế, bọn họ cũng không nói gì nữa.
Theo sau, Ôn Tử Tuyền lại báo cáo việc Vương Tường Vi.
Ở quá trính thu thập chứng cứ Triệu Mẫu Đơn, Vương Tường Vi công không thể không có, theo tài liệu Vương Tường Vi cung cấp cho thấy rằng, đủ để bố trí Triệu Mẫu Đơn vào chỗ chết, chứng cớ vô cùng xác thực và tỉ mỉ, so với tài liệu mà Vương Trạch Nhân sử dụng thủ đoạn điều tra được thì tài liệu này còn tỉ mỉ và hữu dụng hơn.
Cũng không thể nói Vương Trạch vô năng, dù sao Vương Trạch Nhân là cảnh sát hình sự, mà Triệu Mẫu Đơn phạm tội thật sự tập trung ở lĩnh vực kinh tế. Khác nghề như cách núi, đối phó tội phạm kinh tế, vẫn là Vương Tường Vi càng có thể bắt được điểm mấu chốt hơn.
Nghe Vương Tường Vi tiến thêm một bước sưu tập chứng cớ Triệu Mẫu Đơn, Hạ Tưởng thở dài một hơi, Vương Tường Vi đủ độc, có lẽ là cô lĩnh hội được tâm tư của hắn, lại có lẽ là cô đối với Triệu Mẫu Đơn không có một chút hảo cảm, dù sao cô ra tay vừa chuẩn vừa độc.
Một cành hoa thành phố Lang chiến thắng một cành hoa tỉnh Tề, không phải một cành hoa lê đè hải đường, mà là một đóa tường vi thắng mẫu đơn.
...
Suốt một buổi chiều, cuối cùng nhẹ nhàng được một ít, không có chuyện gì phát sinh, công việc cũng ít, Hạ Tưởng ngoại trừ phê duyệt văn kiện, chỉ tiếp vài cuộc điện thoại.
Một là điện báo Thị trưởng Ngũ Nhạc mới nhậm chức Lầu Hân Đông, sau khi hướng Hạ Tưởng báo cáo ngắn gọn, uyển chuyển tỏ vẻ cảm tạ Hạ Tưởng —— Lầu Hân Đông là do Hạ Lực đề danh, Hạ Tưởng ra sức ủng hộ Lầu Hân Đông tiếp nhận chức vụ Thị trưởng, cũng là coi trọng mặt mũi Hạ Lực —— nhiều lần tỏ vẻ, Ngũ Nhạc sẽ làm tốt công tác chuẩn bị, bất cứ lúc nào đều có thể làm tốt công tác toàn diện khi dự án Tập đoàn Đạt Tài đầu tư ở đây.
Hai là Ôn Tử Ky mới đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy Ngũ Nhạc, Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng gọi điện đến.
Đề danh của cục trưởng Ôn Tử Ky, trên hội nghị đảng cấp sở ở tỉnh, vừa mới được thông qua, Hà Giang Hải không có đưa ra ý kiến phản đối, coi như là thuận theo thuỷ triều, không có làm trái lại Tỉnh ủy. Đương nhiên, cũng vì Hà Giang Hải gần đây liên tục bị cản trở, gã ta hiện tại cần nhượng bộ thích hợp đổi lấy cơ hội thở dốc.
Ôn Tử Ky yên lặng ở Ngũ Nhạc nhiều năm, luôn đảo quanh vị trí Phó cục trưởng, nếu không thể thăng quan tiến chức thì có khả năng cả đời như vậy, sau đó Hạ Tưởng liền giống như ánh sáng lúc bình minh, đột nhiên liền hiện ra hiện trước mắt anh ta, khiến anh ta cảm thấy tiền đồ sáng sủa.
Nói thật, Ôn Tử Ky ngay từ đầu còn thực sự nghĩ rằng Phó bí thư Hạ trọng dụng chị gái, là bởi vì giữa chị gái và Phó bí thư Hạ đã xảy ra chuyện gì, bởi vì dưới cách nhìn của y, tuổi chị gái tuy rằng lớn hơn Phó bí thư Hạ một chút, nhưng phong thái thục nữ không ai có thể sánh bằng, hơn nữa với sự trẻ trung và địa vị cao của Hạ Tưởng, cho dù chị gái đi theo hắn, cũng không bị thiệt thòi.
Sau lại dưới sự quan sát cẩn thận và nói bóng nói gió, anh ta mới phát hiện hoá ra giữa chị gái và Phó bí thư Hạ, thật đúng là trong sạch như tờ giấy trắng, khiến cho anh ta đối với việc đối nhân xử thế của Phó bí thư Hạ trong phút chốc bay lên tới độ cao không gì sánh kịp. Bất cứ kẻ nào khi gặp một tấm chân tình không mưu tính mà trợ giúp người của chính mình, đều sẽ trỗi lên tâm trạng cảm kích, Ôn Tử Ky cũng không ngoại lệ.
Vả lại sau khi Cổ Ngọc tới Ngũ Nhạc, quen biết Cổ Ngọc hồn nhiên xinh đẹp, Ôn Tử Ky mới bừng tỉnh ngộ, cũng chỉ có Cổ Ngọc mỹ nhân như ngọc, mới xứng đôi với thân phận và tài hao của Phó bí thư Hạ. Hoá ra người chị gái mà anh ta luôn cho rằng chính là mỹ nữ đẹp nhất, khi so với Cổ Ngọc, vẫn là có không ít chênh lệch.
Hôm nay gọi điện thoại tới, cũng là vì thành tâm cảm tạ ân huệ Phó bí thư Hạ dẫn dắt, và cho thấy thái độ và lập trường sau này.
...
Đối với điện báo của Lầu Hân Đông và Ôn Tử Ky, Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều, kỳ thật ở trong tầm mắt của hắn, cũng không có tính toán đem Ôn Tử Ky nhét vào hệ thống này. Bởi vì hệ thống lên chức khá hẹp, giống như hắn trước đây tiếp xúc qua vài tên cấp dưới trên chiến tuyến, bây giờ còn quanh quẩn ở trong hệ thống, rất khó nhảy ra khỏi hệ thống mà trên chức vụ chính đảng có tiến thêm một bước phát triển. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tuy nhiên làm trợ lực ở trong phạm vi tỉnh Tề, cũng là không tồi.
Khi sắp tan tầm, thư ký của Tôn Tập Dân là Hoàng Sáng đến chuyển lời, nói là Chủ tịch tỉnh Tôn đã liên hệ với Chủ tịch Cao, bất cứ lúc nào cũng chờ phó bí thư Hạ sắp xếp.
Tôn Tập Dân thật sự là nhiệt tình, Hạ Tưởng còn tính đợi một hai ngày hãy gặp mặt nha nội, nghĩ lại, liền nói với Hoàng Sáng:
- Mời chuyển lời cho Chủ tịch tỉnh Tôn, ngày mai tôi sẽ cho sắp xếp.
Tôn Tập Dân nhiệt tình sau lưng, chỉ sợ vẫn là trong lòng nha nội khá nóng vội. Đương nhiên, cũng không bài trừ Tôn Tập Dân muốn mượn cớ đề xuất điều kiện trao đổi gì đó, hạng mục đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài không thể lại kéo dài...
Sự tình còn có rất nhiều, cực kỳ phức tạp, cũng muốn làm từng cái một, Hạ Tưởng đêm nay còn phải gặp mặt Lý Đinh Sơn, sau đó muốn để Lý Đinh Sơn ra mặt, mời Tần Khản tìm một cơ hội thích hợp cùng nhau ngồi nói chuyện, bởi vì hắn hiện tại đối với Tần Khản càng ngày càng cảm thấy hứng thú, lập trường của Tần Khản ở tỉnh Tề, tuy rằng đã nằm bên trong dự đoán của hắn, nhưng điểm xuất phát căn bản của Tần Khản là gì, vẫn khiến hắn nghĩ không ra.
Tỉnh Tề... còn có rất nhiều người và việc có ý nghĩa.
Còn chưa gọi điện thoại cho Lý Đinh Sơn, thì di động lại vang, vừa nhìn điện thoại không khỏi sửng sốt... Nghiêm Tiểu Thời.
- Anh, em đã đến thành phố Lỗ...
Nghiêm Tiểu Thời thanh âm liền như hoa sen nở rộ mùa hè, phập phềnh ở mặt nước, từng vòng vòng nhộn nhạo mở ra, thoáng như cảnh trong mơ.
Cô bé kia đến đây như một tập kích đột nhiên, cũng không nói trước một tiếng, Hạ Tưởng ho khan một tiếng, cười ha hả:
- Còn chưa xin phép...
- Anh có khi nào ở trước mặt phu nhân chính quy mềm chân? Ngụy trang được lắm, nhưng đáng tiếc... Em không tin anh.
Nghiêm Tiểu Thời lời nói không phải không có ý đùa cợt
- Em dù sao đã đặt phòng rồi, tới gặp em hay không, tùy anh. Dù sao ở trong lòng của anh, em chỉ là một đóa lục bình.
Nghiêm Tiểu Thời ở trong lòng Hạ Tưởng tuyệt đối không phải lục bình, ít nhất cũng là một đóa hoa hương thơm ngào ngạt.
Đi vào tòa nhà mà Nghiêm Tiểu Thời thuê ngủ lại, đúng là đèn màu rực rỡ, Hạ Tưởng một người tiến đến, khoanh tay đi trước, lại bởi vì sau cơn mưa trong bóng đêm vô cùng tươi mát, hơn nữa gần đây bên trong Tỉnh ủy, các sự tình lung tung tạm thời gác về một bên, tâm tình của hắn quả thật tốt.
Nghiêm Tiểu Thời vừa mới tắm xong, tóc dài chưa khô, nửa ướt nửa khô vắt sau người, ngược lại càng tăng mỹ cảm của mỹ nhân sau khi tắm.
Tuy rằng Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thời đã từng ó một lần chuyện tốt chưa thành công, nhưng bình thường ở trước mặt Hạ Tưởng, Nghiêm Tiểu Thời vẫn là kiêu ngạo vài phần, hôm nay thái độ lại khác thường, vừa thấy Hạ Tưởng liền nhào vào trong lòng hắn, lời nói nhỏ nhẹ, hết sức nhu mì:
- Không biết vì sao, em rất nhớ anh, nhớ đến nỗi chịu không được, sau đó liền đáp máy bay chạy tới đây. Anh nói xem... Em có phải hơi ngốc hay không?
Trong mấy người phụ nữ, chỉ có Nghiêm Tiểu Thời là con gái vùng Giang Nam, giọng nói của cô dịu dàng mềm mại, nhu tình mật ý giống như một tấm lưới kín không kẽ hở, phút chốc liền buộc Hạ Tưởng lại ở giữa. Cảm nhận được trong lồng ngực Nghiêm Tiểu Thời mềm mại mà ấm áp, bên tai truyền đến tiếng nói thì thào của cô, Hạ Tưởng bất giác nhớ tới một câu —— ôn nhu hương, anh hùng trủng (nơi dịu dàng chính là nấm mồ của người anh hùng)!
Hắn cũng không tính anh hùng gì, lại không tự chủ được nhớ tới sự hưng thịnh và suy tàn của lịch sử, hơn phân nửa là thắng lợi mang tính quyết định từ bắc hướng nam, đều không phải là duyên cớ anh hùng hào kiệt phía nam quá ít, ngược lại, nguyên nhân chính là con gái phía nam rất nhu tình, cái được gọi là anh hùng khí đoản nữ nhi tình trường chính là như vậy, anh hùng hào khí ngút trời, bị con gái dịu dàng thơm ngát lấp đầy lồng ngực, cũng sẽ tan chảy.
Hắn hiện tại còn kém chút bị tan chảy.
Nghiêm Tiểu Thì quả nhiên rất tuyệt vời, Tiếu Giai trời sinh quyến rũ, phong thái quyến rũ không người nào có thể sánh kịp, nhưng chỉ là mê hoặc quyến rũ ở mặt ngoài. Mà Nghiêm Tiểu Thì nhu tình như nước, thật đúng là mềm yếu mỏng manh vô lực, rồi lại giống như không có gì kiên cố mà không phá nổi, tuyệt đối sẽ hòa tan ý chí sắt đá của bất kỳ một người đàn ông nào.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng trơn bóng của Nghiêm Tiểu Thì, cảm nhận được da thịt cô trắng mịn, nghĩ thầm rằng con gái trong lòng, tuy có nhu tình như nước, lại quyết chí, vì hắn chờ đợi mười mấy năm thanh xuân!
- Em mà ngốc ư, em là người con gái thông minh nhất trên thế giới.
Hạ Tưởng nhẹ giọng an ủi Nghiêm Tiểu Thì.
Nghiêm Tiểu Thì cả người mềm yếu, liền tê liệt ngã xuống trong lòng Hạ Tưởng.
...
Cùng ăn cơm chiều với Nghiêm Tiểu Thì, lại đưa cô trở về phòng, Hạ Tưởng thấy sắc trời không còn sớm, liền chuẩn bị rời đi. Nghiêm Tiểu Thời không phảilà loại phụ nữ không hiểu chuyện, cô cũng không miễn cưỡng níu kéo Hạ Tưởng, chỉ nói:
- Em luôn nghĩ, khi nào thì anh có thể từ sáng đến tới tới ở bên em một ngày một đêm, em cũng thấy đủ rồi.
Hạ Tưởng không khỏi một trận chua xót trong lòng, nói đến phụ nữ bên người, thực sự được hắn ở cùng một ngày một đêm, thật đúng là không có được mấy người. Nhân sinh luôn có rất nhiều bất đắc dĩ, cũng không có khả năng mọi chuyện hoàn mỹ. Tuy nhiên hắn đáp ứng Nghiêm Tiểu Thì, nhất định sẽ ở cùng cô một lần.
Nhưng mà Hạ Tưởng cũng không biết được lời hứa của hắn, không ngờ khó có thể thực hiện. Mà hắn càng thật không ngờ chính là, Nghiêm Tiểu Thì lần này đến, không chỉ bởi vì nhớ hắn, còn có dụng ý khác không ai biết