Trong lúc Tôn Tập Dân, Nha Nội và Hạ Tưởng gặp nhau, Hà Giang Hải cũng ở một địa điểm bí mật, ngồi cùng với Lục Hoa Thành.
Tuy nói Lục Hoa Thành là vì hứa hẹn mới đến đây, Hà Giang Hải phải vui mừng mới đúng. Nhưng trước đó gã làm một việc, lại để gã sinh bụng hờn dỗi.
Là bởi vì Liêu Đắc Ích.
Xuất phát từ thiện chí, Hà Giang Hải sau khi mời Lục Hoa Thành, cũng đích thân gọi điện thoại cho Liêu Đắc Ích. Cũng là với cái cớ gặp lại bạn chí cốt, mời Liêu Đắc Ích cũng tới tụ tập. Không ngờ Liêu Đắc Ích lại nhất mực từ chối. Từ chối thì từ chối rồi, hơn nữa còn nói hết sức dứt khoát, không cho một chút nào đường quay về, khiến cho Hà Giang Hải bỗng nhiên bực bội.
- Cảm ơn ý tốt của anh, sau này những việc kiểu như tụ tập bạn bè lâu năm, cũng đừng cho tôi biết. Tôi không có thời gian, cũng không có hứng thú.
Liêu Đắc Ích trả lời rất cứng nhắc, thực ra cũng không phải y rất ngạo mạn. Mà là bản dự thảo thứ hai về phương án điều chỉnh nhân sự sắp được đưa ra. Thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhất định phải tránh nghi ngờ một cách thỏa đáng. Tránh cùng người khác lén lút tiếp xúc thường xuyên.
Hà Giang Hải coi câu nói của Liêu Đắc Ích như vẽ ra một cái hào sâu ngăn cách, lập tức giận dữ. Vốn gã vẫn giữ thái độ khiêm nhường. Lúc nói chuyện hết sức chú ý cách nói và giọng điệu. Không ngờ vì một câu nói của Liêu Đắc Ích, khiến gã bị chạm vào chỗ đau, thấy cũng không giả bộ được nữa, nổi giận nói:
- Đắc Ích, đừng tưởng rằng cậu có thể chỉ lo thân mình. Cậu chớ quên cậu là người của tỉnh Tề.
- Cảm ơn anh nhắc nhở.
Liêu Đắc Ích thản nhiên nói,
- Tôi nghĩ lo tốt cho việc của mình đến nơi là được rồi, không muốn quan tâm nhiều thêm nữa.
Nói xong thẳng tay dập máy điện thoại.
Kết quả làm cho Hà Giang Hải tức giận quá chừng, dù gã đã trải qua mật đàm với Tôn Tập Dân, cùng Chu Hồng Cơ ăn cơm trưa, lại cũng mời được Lục Hoa Thành cùng nhau ôn chuyện cũ. Ba chỗ nở hoa ba chỗ kết quả thắng lợi sung sướng. Duy nhất bị Liêu Đắc Ích lạnh lùng lại gột rửa sạch không còn sót lại chút gì.
Từ nay về sau, Hà Giang Hải coi Liêu Đắc Ích là người rất không được chào đón.
… Cũng may Lục Hoa Thành hôm nay thái độ cũng không tệ lắm, khiến cho Hà Giang Hải trong lòng đang giận dữ ít nhiều dịu đi vài phần.
Hôm nay gặp lại bạn cũ, ngoại trừ Lục Hoa Thành ra còn có Viên Húc Cường, cùng với vài cán bộ tầm trung của Tỉnh ủy, Thành ủy. Tổng cộng năm sáu người tự tập, cũng coi như náo nhiệt.
Đương nhiên người trong quan trường đều có tính hai mặt. Lục Hoa Thành và Viên Húc Cường trong Hội nghị Thành ủy lập trường hoàn toàn đối lập. Hiện tại ngồi cùng một chỗ, chuyện trò vui vẻ, dường như nhìn không ra từng có mâu thuẫn xung đột.
Hà Giang Hải lại càng như thế. Thái độ của gã so với thời điểm nào của ngày xưa cũng khiêm tốn thiết thực. Hơn nữa tích cực nhiệt tình, nghiêm chỉnh tự cho mình là lão đại ca của mọi người – Mặc dù, thực ra gã cũng không phải là người lớn tuổi nhất trong mấy người – không còn có vẻ ngạo nghễ cậy thế lực là người bản địa, tự cho mình là nhân vật thủ lĩnh, thật đúng là ứng với một câu – tình thế mạnh hơn người.
Lục Hoa Thành vừa phụ họa Hà Giang Hải, vừa cùng mọi người đều nhiệt tình hàn huyên.
Địa điểm tụ hội là một chỗ vùng ngoại ô, giống như trang viên thư nhàn. Mấy người ngồi ở đình giữa hồ, lụa mỏng bao phủ dùng để phòng ngừa muỗi đốt. Lại có tiếng đàn sáo từ mặt nước truyền đến trầm bổng không dứt. Còn có nhân viên phục vụ trang phục kiểu cổ đại qua lại như con thoi. Y phục hiển nhiên là mô phỏng quần áo và trang sức đời Đường lúc cực thịnh. Mỗi người đều là phô ra một phần bầu ngực hồng tươi và tuyết trắng mang đến đồng thời hiệu quả cảnh đẹp ý vui lại còn nhìn thấy người đẹp.
Đương nhiên, sau khi lọt vào tầm mắt, động đến sắc tâm.
Vài ly rượu vào bụng, Hà Giang Hải đem chuyện không vui vì Liêu Đắc Ích vứt bỏ mất, ánh mắt nhìn đảo qua mặt mọi người, lại có cảm giác dương dương tự đắc. Gã cũng biết hiện tại Hạ Tưởng đang cùng Tôn Tập Dân và Nha Nội ăn cơm. Nói là ăn cơm nhưng kỳ thực là quyết định. Tin rằng đêm nay Hạ Tưởng cũng sẽ không hề dễ chịu.
Gã càng biết Chu Hồng Cơ hiện tại hẳn là đang bày ra một kế phản chủ. Sau khi sự việc thành công, vấn đề của cục quản lý ngành muối còn có thể đầu voi đuôi chuột. Hạ Tưởng chắc chắn sẽ thất vọng.
Còn có chỗ tốt trước mắt chính là sau khi lôi kéo Lục Hoa Thành, vụ án Triệu Mẫu Đơn đoán chừng cuối cùng là kết cục không giải quyết được gì. Hạ Tưởng có thể thế nào?
Đúng, Hạ Tưởng quả thực là trong sự việc ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã thắng một ván nhỏ. Nhưngthắng lợi bề ngoài chỉ là có một chút thể diện mà thôi, không có được cái gì thực tế, thì có tác dụng gì? Phía dưới đều là người của gã, cụ thể đến trong mỗi một việc, đều là kết cục nâng cao đánh khẽ. Hạ Tưởng sẽ cảm nhận thật sâu sắc được sự xấu hổ và bất đắc dĩ vì khôn có chỗ nào có sức mạnh!
Ở tỉnh Tề, trong tình thế ở những công chức làm việc cụ thể đều là thủ hạ dưới tay gã. Hạ Tưởng còn muốn làm mưa làm gió ở tỉnh Tề, vẫn thực sự nghĩ rằng gã và Diệp Thiên Nam giống nhau là cây lục bình không đáy?
Nghĩ đến điểm đắc chí, Hà Giang Hải thiếu chút nữa không nhịn được cười ra thành tiếng.
Nghĩ tới Diệp Thiên Nam, Hà Giang Hải càng đắc ý. Bởi vì gã hôm trước vừa nhận được điện thoại của Diệp Thiên Nam. Đồng chí Diệp Thiên Nam dằng dai nằm trên giường bệnh vẫn thực sự vô cùng chú ý đến tình hình tỉnh Tề, lại gọi điện thoại tới kín đáo bình luận tình hình tỉnh Tề, còn thiếu điều nói rõ ràng đối với gã đưa ra đề xuất cụ thể.
Tuy nhiên gã cũng không chờ Diệp Thiên Nam nói hết lời, tìm một cái cớ ngắt cuộc trò chuyện. Một kẻ thất bại. Ở tỉnh Tương thất bại một lần, lại lần nữa thất bại ở tỉnh Tề. Thậm chí còn bị Hạ Tưởng làm cho bực bội sinh bệnh. Cho đến bây giờ vẫn không được khỏe hoàn toàn – Diệp Thiên Nam dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân đối với gã?
Chẳng qua là một người bất lực không cam tâm thất bại mà thôi!
Sau khi đưa ra kết luận đối với Diệp Thiên Nam, niềm tin của Hà Giang Hải lại lần nữa lên trạng thái đỉnh điểm. Nhất là hiện tại, đối mặt với sự kiện lớn liên can đến thế lực bản địa tỉnh Tề, gã cảm giác cán cân thắng lợi lại lần nữa nghiêng về phía gã. Chỉ kém một bước, gã có thể lại lần nữa đi qua thất bại và xu thế suy sụp của tỉnh Tề. Một lần nữa tỏa sáng hừng hực sức sống.
Duy chỉ có điều tiếc nuối là Liêu Đắc Ích.
Thôi được, Liêu Đắc Ích cũng là nhất thời bị quỷ ám, tin là về sau tình hình thay đổi lớn, y sẽ có thể quay lại.
…Khi nói chuyện, liền nhắc tới hai vụ án ở thành phố Lỗ. Một là vụ án Chu Chấn Ba, hai là vụ án Triệu Mẫu Đơn.
Viên Húc Cường nhìn Lục Hoa Thành đầy vẻ thâm ý sâu sắc, liếc mắt một cái, nói:
- Vụ án Chu Chấn Ba hiện tại phía Ủy ban Kỷ luật đang làm rất nghiêm ngặt. Chế độ bảo mật cũng rất tốt. Còn vụ án Triệu Mẫu Đơn…
Ánh mắt y bất động mà trao đổi một chút với ánh mắt Hà Giang Hải,
- Nghe nói hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, chuẩn bị chuyển giao?
Lục Hoa Thành đang cúi đầu xử lý một miếng thịt gà, nghe được câu hỏi của Viên Húc Cường, y đem miếng thịt gà ném sang một bên, nói:
- Bước đầu chứng cứ cho thấy Triệu Mẫu Đơn quả thật có bị tình nghi lừa bịp kinh tế. Tuy nhiên tạm thời còn chưa quyết định có phải chuyển giao hay không. Nghe nói còn phải bổ sung chứng cứ. Hiện tại căn cứ chính xác thì nhiều lắm là phán cho cô ta án mười tám năm. Nếu lại có chứng cứ bổ sung, đoán chừng phải tù chung thân.
Hà Giang Hải đang bưng một chén rượu đưa vào miệng, vừa nghe nói thế, sắc mặt có biến đổi một chút, nhẹ nhàng buông chén rượu, thở dài:
- Hoa Thành, Triệu Mẫu Đơn cũng là bạn bè lâu năm của chúng ta…
- Vừa phải là được rồi, có phải không Hoa Thành?
Viên Húc Cường cũng nhân cơ hội này nói giúp thay Triệu Mẫu Đơn,
- Không nhất thiết phải đẩy Mẫu Đơn vào chỗ chết. Người mình xử lý người mình, không phải khiến người khác chế giễu sao?
- Đúng, đúng.
Mấy người khác cũng cùng nhau phụ họa.
- Đúng, đúng.
Lục Hoa Thành cũng liên tục gật đầu, dường như hoàn toàn đồng ý với lời nói của Hà Giang Hải và Viên Húc Cường,
- Tuy nhiên sự việc của Triệu Mẫu Đơn quá ồn ào, một cành hoa đẹp tỉnh Tề? Ha ha, hiện tại Cục Công an thành phố mỗi ngày nhận được điện thoại của giới truyền thông xin tin tức, yêu cầu phỏng vấn, thật đúng là nổi danh cả nước. Muốn làm dịu xuống, cần phải có chút thời gian và không thể thiếu thủ đoạn. Anh Viên có chỉ thị tinh thần, có thể nói, tôi hiện tại tạm thời không có chiêu gì cả.
- Về phần vấn đề Chu Chấn Ba…
Lục Hoa Thành bỗng nhiên hạ giọng xuống, vẻ mặt thần bí. Tuy rằng không có người ngoài ở đây, lại ở trong đình giữa hồ, xung quanh hơn mười mét đều không có người. Y vẫn cố tình nhìn mọi nơi, nói:
- Tôi nghe nói Ủy ban Kỷ luật lúng túng, không dám lại thẩm vấn sâu vào trong. Định đưa ra kết luận là hãm hại một thương nhân vùng khác và tham ô 500.000 nhân dân tệ để kết án. Cùng lắm là hoãn thi hành án.
Hòa Cải Lợi đối với Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng nắm trong tay vai trò lớn. Vụ án Chu Chấn Ba tiến triển, ngay cả Viên Húc Cường cũng không nghe được tin tức nội tình gì, cách nói của Lục Hoa Thành, y là nghe nói lần đầu tiên.
Đối với đám người Hà Giang Hải mà nói, cũng như vậy.
Đến tận đây, Hà Giang Hải cũng tốt, Viên Húc Cường cũng được, hoàn toàn tin Lục Hoa Thành lại lần nữa về phe mình.
Lại bàn tán một chút tình hình, trên cơ bản đã định ra quan điểm chủ yếu, mặc dù Lục Hoa Thành cũng không trả lời Hà Giang Hải phải xử lý Triệu Mẫu Đơn như thế nào – Kỳ thực điều Hà Giang Hải rất muốn chính là án phạt của Triệu Mẫu Đơn được hoãn thi hành án. Sau đó gã sẽ giấu kín đi – Nhưng vẫn hàm xúc biểu lộ thái độ sẽ tận lực bảo toàn Triệu Mẫu Đơn, tận hết khả năng biến việc lớn hóa nhỏ.
Lại tiếp tục gặp mặt Chu Hồng Cơ, sau khi cùng Tôn Tập Dân hội đàm đã hoàn toàn đạt tới hiệu quả mong muốn của Hà Giang Hải, khiến cho Hà Giang Hải có chút đắc ý.
Cũng đúng. Nếu như vấn đề cục quản lý ngành muối cuối cùng đầu voi đuôi chuột, nếu như dự án Tập đoàn Đạt Tài kéo dài không quyết, lại nếu như sự việc Triệu Mẫu Đơn việc lớn hóa nhỏ, thậm chí vấn đề Chu Chấn Ba cũng có kết cục phán quyết nhẹ nhàng, hàng loạt sắp đặt của Hạ Tưởng toàn bộ đều kết thúc thất bại. Hắn còn có uy phong gì đáng nói?
Sau đó đợi lúc Hạ Tưởng chịu đả kích mất tinh thần, gã lại đột nhiên ra tay phản kích, nhất định sẽ đánh Hạ Tưởng một phát bay hạt bụi!
Sau khi hết tiệc người tan, tiễn bước Lục Hoa Thành xong, Hà Giang Hải và Viên Húc Cường cùng lên xe trở về. Trên đường, còn nói tới chuyện sau khi Viên Húc Cường lui ra, ai sẽ tiếp nhận Thành ủy thành phố Lỗ. Nói chuyện phiếm một hồi, mắt thấy sắp tới khu nhà Tỉnh ủy, điện thoại của Hà Giang Hải lại réo rắt vang lên.
Hà Giang Hải còn có chút không kiên nhẫn nghe điện thoại. Vốn đang định trách mắng la lốivài câu, bởi vì trời đã tối, nếu như không có việc trọng đại, về sau cố gắng không mở điện thoại ra. Không ngờ không đợi gã mở miệng, đối phương liền vội vàng báo cáo có sự việc xảy ra.
Hà Giang Hải nhíu mày, buông điện thoại, suy nghĩ một lúc, nhưng không cảm thấy tình hình có nghiêm trọng:
- Húc Cường, Chủ tịch tỉnh Tôn có một chút tình hình, tuy nhiên sự việc không lớn…
Sau khi nghe Hà Giang Hải nói ra là sự việc gì, Viên Húc Cường cũng cho rằng không có gì gọi là việc lớn:
- Cùng đường rồi, đoán chừng lại muốn dùng truyenfull.vn để bức cung. Bất luận là ai làm, dù sao theo tôi nói, nhiều lắm là vừa ra trò hề chó cùng rứt giậu.
Hà Giang Hải cười ha ha, cùng Viên Húc Cường phất tay từ biệt.
Hà Giang Hải tối nay có một giấc mộng đẹp, chẳng qua sau khi tỉnh mộng, có vô số sự việc sứt đầu mẻ trán đón đầu đánh gã - Lấy một sự thật vô cùng đau khổ nhưng cũng không thể cãi lại mà dạy cho gã một bài học nhân sinh vô cùng sống động – đừng đắc ý quá sớm!