- Dương Bối, lời Trương Tín Dĩnh vừa nói có thật hay không?
Đến khi hai nữ cảnh sát vừa rồi ghi chép lại lời kể của Trương Tín Dĩnh nói rằng nếu Dương Bối cũng đồng ý thì có thể coi đây là lời khai của bọn họ. Dương Bối do dự một chút rồi nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt sợ hãi:
- Lưu Hà có thể bị xử bắn không?
Năm 96 cả nước đã xử bắn khá nhiều kẻ đám lưu manh phạm tội lần thứ hai nên Dương Bối lo lắng cũng không phải không có lý.
Hạ Tưởng không trực tiếp trả lời câu nói của cô, mà nói:
- Lưu Hà chỉ là hiếp dâm chưa thành công, nhưng phán quyết cuối cùng phải do quyết định của Tòa án. Pháp luật là công bằng, cô chỉ cần nói thật tình hình lúc ấy là được. Nếu giấu diếm thì rất có thể mang tới ảnh hưởng bất lợi.
Dương Bối cắn môi gật đầu nói:
- Tín Dĩnh nói đều là thật.
Có Dương Bối bổ sung nên Hạ Tưởng coi như hiểu đây là do Lưu Hà thẹn quá hóa giận nên mới muốn hiếp hai cô gái. Mà một nguyên nhân rất quan trọng đó là Dương Bối mãi không đồng ý cho khiến Lưu Hà nghi ngờ. Thực ra sau khi Hạ Tưởng xuất hiện đã lưu lại ám ảnh trong lòng Lưu Hà. Lần này uống rượu vào chẳng qua chỉ là khiến Lưu Hà thêm to gan mà thôi. Hơn nữa Trương Tín Dĩnh còn không ngừng chê bai, miệt thị y đến cùng cực. Lưu Hà vốn luôn kiêu căng thì sao có thể chịu đựng được. Hơn nữa y vốn đang bực vì mất Cổn Long Câu nên muốn mượn rượn giải sầu, lúc này y điên lên mất lý trí là điều bình thường.
Phải nói bình thường mà nghe Trương Tín Dĩnh nói cũng rất dễ mất lý trí.
Khi Lưu Thế Hiên tới thì trình tự thủ tục về cơ bản đã hoàn thành.
Lưu Thế Hiên mặt có chút khó coi. Y thấy Hạ Tưởng ở trong văn phòng của Vương Quan Thanh liền lạnh lùng nói:
- Thư ký Hạ đúng là người rất bận rộn. Huyện Bá chỉ cần có việc là thấy bóng dáng của cậu.
- Vì nhân dân phục vụ thôi mà. Chỉ cần có việc là có tôi.
Hạ Tưởng không thèm để ý đến câu châm chọc của Lưu Thế Hiên. Đối với việc Lưu Thế Hiên mãi mới đến thì Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều. Dù sao bây giờ có chứng cứ rõ ràng, Lưu Hà không tránh khỏi kiếp ngồi tù. Hắn không tin Lưu Thế Hiên còn có thể lật trời.
- Lưu Hà làm ra chuyện đồi bại như vậy, mà Phó chủ tịch Lưu lại ghét ác như thù thì chắc sẽ không phải do Lưu Hà là con của mình mà làm ra việc trái pháp luật chứ?
Lưu Thế Hiên tức giận kêu lên một tiếng:
- Đừng đắc ý quá sớm. Hạ Tưởng, thanh niên có kích động là tốt, nhưng đừng có mà chơi quá trớn, nghịch lửa, lửa bỏng vào tay đó.
- Nghịch lửa lửa đốt tay thì hình như phải là Lưu Hà. Phó chủ tịch Lưu có phải là dậy sớm nên có chút mơ ngủ không?
Nếu đã trở mặt thì Hạ Tưởng cũng không sợ Lưu Thế Hiên. Quan trọng nhất chính là Lưu Hà rõ ràng đã phạm tội, Lưu Thế Hiên còn ra vẻ không sao cả, thái độ này làm cho Hạ Tưởng rất tức giận. Chẳng lẽ nói đợi có án mạng mới là việc lớn sao? Nếu nói trước kia Hạ Tưởng chỉ coi Lưu Thế Hiên như đối thủ, không có tình cảm cá nhân gì ở bên trong. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy rất căm ghét Lưu Thế Hiên. Một kẻ mà dưới khuôn mặt kia giấu rất nhiều thứ dơ bẩn.
- Chờ xem.
Lưu Thế Hiên xoay người đi vài bước rồi đột nhiên đứng lại ra vẻ mình nhớ ra gì đó rồi nói:
- Thư ký Hạ, quên không nhắc cậu một câu, cậu có thể rất nhanh nhận được thông báo ngày mai Bí thư Thẩm sẽ tới Huyện Bá thị sát, cẩn thận không xảy ra chuyện đó.
Thẩm Phục Minh sẽ tới Huyện Bá?
Hạ Tưởng rõ ràng cảm thấy chấn động vì tin này. Nụ cười đầy ẩn ý của Lưu Thế Hiên có vẻ như ám chỉ vào lúc quan trọng như thế nào mà Thẩm Phục Minh đột nhiên đề xuất đến Huyện Bá kiểm tra thì nhất định có ý nghĩa không bình thường. Chẳng lẽ là để hóa giải vụ án của Lưu Hà?
Lưu Thế Hiên vì bảo vệ Lưu Hà không ngờ không tiếc tất cả mọi thứ thuyết phục Thẩm Phục Minh lấy danh nghĩa khảo sát mà đến Huyện Bá một chuyến. Chuyến đi này chẳng lẽ là nhân cơ hội gây áp lực cho Lý Đinh Sơn để thả cho Lưu Hà một chút cơ hội.
Thẩm Phục Minh đường đường là Bí thư Thành ủy, nếu thật sự lấy danh nghĩa khảo sát để tới vì vụ án của Lưu Hà, vừa lúc có thể hỏi một chút về quá trình phá án của cơ quan công an cũng không phải không thể. Quan trọng nhất là Lưu Thế Hiên đưa ra điều kiện gì mới khiến Thẩm Phục Minh ra mặt như vậy?
Hạ Tưởng thực ra cũng không e ngại Thẩm Phục Minh có thể lật lại vụ án này. Không thể khiến Lưu Hà thoát nạn, nếu không uy danh của Lý Đinh Sơn sẽ không còn, cũng sẽ khiến tất cả các thường vụ mất tin tưởng vào Lý Đinh Sơn. Hắn lo chính là giữa Lưu Thế Hiên và Thẩm Phục Minh rốt cuộc đã có thỏa thuận gì với nhau?
Hắn quay đầu lại nhìn Liên Nhược Hạm vẫn đi theo mình. Hôm nay biểu hiện của cô có thể nói là rất tốt. Cô luôn đi theo hắn, không nói gì, cộng thêm cách ăn mặc làm cô trông giống thư ký của Hạ Tưởng.
- Nhược Hạm, hôm nay cảm ơn cô đã phải vất vả.
Liên Nhược Hạm đáp lại bằng nụ cười:
- Không có gì vất vả cả. Đối với người như Lưu Hà thì khiến y phải ra trước công lý thì dù mệt tôi cũng chấp nhận.
Cô dừng một chút rồi do dự mà hỏi:
- Nghe nói Thẩm Phục Minh muốn tới, có phải là muốn gây áp lực cho anh và Bí thư Lý không? Có cần tôi ra mặt không?
- Không cần, cảm ơn ý tốt của cô, tôi có biện pháp.
Hạ Tưởng rất tự tin mà nói. Hắn cũng biết Liên Nhược Hạm ra mặt là rất an toàn, có thể tuyệt đối khiến Thẩm Phục Minh biết khó mà lui. Nhưng mọi chuyện đều phải nhờ thì không nói nợ ân tình của Liên Nhược Hạm, còn không đạt được hiệu quả mà hắn mong muốn. Hắn muốn không dùng lực lượng bên ngoài mà lợi dụng đầy đủ cục diện phức tạp để tìm được thứ mấu chốt trong đó rồi lợi dụng đầu óc của mình khua dậy toàn cục.
Hạ Tưởng vốn muốn bảo Liên Nhược Hạm tạm thời về nhưng cô không đồng ý với lời đề nghị của hắn. Mời thần tới thì dễ, tiễn thần đi thì khó. Liên Nhược Hạm cứ đi sát theo sau hắn, đừng nói đến ai khác nhìn là có suy nghĩ, ngay cả Hạ Tưởng cũng cảm thấy không được tự nhiên. Lúc hắn ở văn phòng của Trưởng phòng tìm được Vương Toàn Hữu, Vương Toàn Hữu cũng nhìn chằm chằm vào Liên Nhược Hạm đứng phía sau với vẻ nghi ngờ.
Hạ Tưởng vội vàng giới thiệu Liên Nhược Hạm là bạn thân của Tào Thù Lê với Vương Toàn Hữu. Vương Toàn Hữu mới nửa tin nửa ngờ nói:
- Chơi với lửa.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi hột, hôm nay mấy lần hắn nghe được lời này rồi. Hắn vội vàng đổi đề tài. Thấy Vương Quan Thanh không ở văn phòng, Hạ Tưởng liền nói việc Thẩm Phục Minh tới Huyện Bá kiểm tra, sau đó nói thêm:
- Tài liệu chuẩn bị đối phó Lưu Thế Hiên thế nào rồi ạ?
Vương Toàn Hữu cũng rất giật mình vì Thẩm Phục Minh đột nhiên kiểm tra, nhưng lãnh đạo cấp trên muốn đến lúc nào thì đến, làm sao cho cấp dưới có thời gian lựa chọn. Vương Toàn Hữu liền nhỏ giọng nói:
- Thực ra tài liệu đã sớm có, hơn nữa gần đây cũng mới nắm thêm được một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra. Vấn đề là Bí thư Thẩm có thể tin hay không?
- Tài liệu giao cho tôi có được không? Tôi sẽ xem qua, đến lúc đó nếu có thời cơ thích hợp thì tôi sẽ ra mặt giao cho Bí thư Thẩm có được không?
Hạ Tưởng cười ha hả nói.
- Không ổn thì phải? Cậu không phải người của Ủy ban kỷ luật, chỉ là thư ký của Bí thư Lý mà thôi. Cậu trình tài liệu về Phó chủ tịch thường trực huyện cho Bí thư Thẩm, rất dễ dàng bị người ta chụp mũ, như vậy tương lai của cậu sẽ như thế nào?
Vương Toàn Hữu nói với giọng rất quan tâm.
- Cũng đúng, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?
Hạ Tưởng gãi đầu ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Nếu thực sự bị Bí thư Thẩm ghi hận trong lòng thì tương lai đúng là u ám. Cô bé Lê nhất định sẽ oán giận cậu của cô ấy không giúp được bạn của cô. Vậy làm sao bây giờ Bí thư Vương?
Vương Toàn Hữu hiểu được mình lại bị Hạ Tưởng kéo vào. Hạ Tưởng chính là lấy chính bản thân mà uy hiếp y, khiến cho y lôi kéo Dương Phàm trình tài liệu về Lưu Thế Hiên lên với Bí thư Thẩm. Nếu không Hạ Tưởng sẽ mạo hiểm vứt bỏ tương lai chính trị để chủ động nộp lên. Có thể nói Dương Phàm ra mặt thì chỉ một mình mà thôi. Hạ Tưởng cũng biết với mặt mũi của mình, hơn nữa thêm vầng hào quang của Bí thư huyện ủy Lý Đinh Sơn, nhưng không có Vương Toàn Hữu mở miệng nói thì Dương Phàm cũng không lấy cuộc sống chính trị của mình ra mà đánh cuộc để mà cứng đối cứng với Lưu Thế Hiên.
Chẳng qua đến bước này thì Vương Toàn Hữu sao có thể từ chối sức hấp dẫn là sẽ đánh ngã được Lưu Thế Hiên? Vương Toàn Hữu nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng mà nói:
- Tôi biết cậu có nhiều mưu ma quỷ kế, cũng biết cậu nhất định có kế hoạch. Có lẽ hỏi cậu, cậu cũng không nói. Tôi hỏi cậu một câu, cậu phải nói thật với tôi. Bí thư Thẩm tự mình xuống, nếu Dương Phàm đưa tài liệu ra thì có mấy phần thành công?
- Tám phần.
Hạ Tưởng đương nhiên không thể nói ra diệu kế của hắn. Chẳng qua trong lòng hắn vẫn có chút cảm kích Liên Nhược Hạm. Bởi vì cô không hề gây rối hắn. Hạ Tưởng nhìn Liên Nhược Hạm rồi nhỏ giọng nói với Vương Toàn Hữu:
- Biết cô ấy là ai không? Lần trước cháu trai của Trưởng phòng Vương bị cô ấy đánh cho phải vào viện. Sau đó cô ấy gọi một cuộc điện thoại đã kinh động tới Bí thư Thẩm. Bí thư Thẩm liền mắng cho Trưởng phòng Vương một trận tơi bời.
Vương Toàn Hữu hít sâu một hơi rồi nói:
- Vì Thù Lê nên tôi tin cậu một lần. Chẳng qua cậu và cô ấy phải chú ý đừng đi lại quá gần. Nếu không cậu mà làm ra chuyện có lỗi cho Thù Lê thì tôi quyết không tha cho cậu.
Vương Toàn Hữu lúc thì lấy thân phận của Bí thư Đảng ủy công an, lúc thì lấy thân phận của cậu Tào Thù Lê. Hạ Tưởng đúng là không biết dùng giọng điệu nào mà nói chuyện với Vương Toàn Hữu. Hắn liền cười ha hả vài cái rồi lấy cớ vội vàng ra khỏi văn phòng.
Liên Nhược Hạm lúc ấy đứng khá xa nên không nghe thấy Hạ Tưởng và Vương Toàn Hữu nói gì. Nhưng cô rất dễ dàng đoán ra hai người nói chuyện có nhắc tới cô. Liên Nhược Hạm hỏi:
- Hình như tôi lại bị anh lợi dụng hợp lý thêm lần nữa thì phải.
- Không phải.
Hạ Tưởng vội vàng giải thích. Hắn không muốn Liên Nhược Hạm có hiểu lầm với hắn. Bởi vì lần trước ở trên đỉnh núi cô đã đề xuất muốn kéo hắn vào vòng tròn quyền lực của gia tộc cô, hắn vẫn ghi nhớ trong lòng. Vì thế hắn phải cố gắng tránh né không để Liên Nhược Hạm động tâm tư.
- Bí thư Vương là cậu của cô bé Lê, ông ta lo tôi làm chuyện có lỗi với cô bé Lê nên nhắc nhở tôi một chút.
- Anh có ý gì?
Liên Nhược Hạm chớp chớp đôi mắt to mà hỏi. Không biết đây là cô thật sự không biết hay là cố tình không biết.
Hạ Tưởng liền cười nói:
- Cô nói có ý gì là sao? Cô đi sát bên cạnh tôi, một phân không rời. Có một người đẹp như vậy đi theo thì người ta lo lắng về tôi cũng là rất bình thường.
Liên Nhược Hạm lại nghiêm túc nói:
- Người khác yên tâm hay không thì không quan trọng, chỉ cần anh yên tâm với chính anh hay không?
Có ý gì cơ?
Hạ Tưởng có chút khó hiểu nhìn Liên Nhược Hạm:
- Tôi rất yên tâm vào định lực của mình. Cũng rất yên tâm với ánh mắt của cô, cho nên chúng ta đi cùng là tuyệt đối an toàn.
Liên Nhược Hạm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Phải hiểu đó là hai đường song song.
Buổi trưa Hạ Tưởng nhận được điện của Ngô Anh Kiệt nói là thành ủy thành phố Chương Trình chính thức thông báo với Huyện ủy Huyện Bá về việc ngày mai Bí thư Thẩm sẽ tới Huyện Bá kiểm tra, yêu cầu Huyện ủy Huyện Bá làm tốt công tác tiếp đón. Hạ Tưởng liền ứng phó vài câu rồi định dập máy. Lúc này hắn lại nghe thấy Ngô Anh Kiệt ra vẻ thần bí nói:
- Thư ký Hạ, vừa nãy tôi hình như nghe Trưởng ban Quách gọi điện thoại lên thành phố. Tôi không nghe rõ mấy, hình như là gọi cho Bí thư đảng ủy Cục công an thành phố - Vương Đại Hải. Chỉ nghe thấy y nói Lưu Hà uống rượu nên nhất thời xúc động, chứ không phải có kế hoạch từ trước.
Thú vị đây, Ngô Anh Kiệt cũng muốn đẩy ngã Lưu Thế Hiên. Ngô Anh Kiệt đây đâu có giống đột nhiên nghe thấy, đây là cố ý nghe lén mà? Hạ Tưởng bỏ máy xuống rồi cười cười một tiếng. Lưu Thế Hiên liều mạng túm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng là Bí thư Thẩm, liều mạng cũng muốn bảo vệ Lưu Hà. Lần này có lẽ chính bản thân y cũng bị kéo vào trong đó.
Có chút khó hiểu chính là Trương Thục Anh vẫn chưa tới. Đáng lẽ theo tính cách của Trương Thục Anh thì đã sớm từ thành phố Chương Trình xuất phát, bây giờ hẳn là phải tới Huyện Bá rồi chứ. Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Hạ Tưởng về văn phòng Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn đang sa sầm lại. Hạ Tưởng đoán được một chút nên nói:
- Có phải là có không ít điện thoại tới nói giúp không Bí thư Lý?
Lý Đinh Sơn cười khổ một tiếng:
- Không phải không ít mà là rất nhiều. Không ngờ có đủ nhân vật trên thành phố nhảy ra, không ít người nói giúp, còn đưa ra điều kiện để trao đổi. Vào lúc quan trọng này thì mạng lưới quan hệ của Lưu Thế Hiên đã bắt đầu hoạt động. Đúng là không đơn giản, xem ra chúng ta đã coi nhẹ y.
Hạ Tưởng lại không lo lắng như Lý Đinh Sơn nghĩ. Hắn vẫn cười ha hả nói:
- Bí thư Lý, Bí thư Thẩm sẽ xuống kiểm tra, ngài thấy việc này như thế nào?
- Đương nhiên không phải là trùng hợp rồi. Xem ra Lưu Thế Hiên đã quá nóng rồi, cũng là muốn cho chúng ta xem y có năng lực lớn như thế nào. Quả thật là năng lực rất lớn, tôi còn không mời được Bí thư Thẩm. Mặt mũi y đúng là không nhỏ. Chẳng qua y có chiêu của y thì tôi cũng thủ đoạn của tôi. Ngày mai Ban Tuyên giáo có lẽ sẽ nhận được tin Báo chiều tỉnh Yến và phóng viên Thường trú tỉnh Yến của Nhật báo Tân Văn xuống phỏng vấn, yêu cầu Ban Tuyên giáo Thành ủy nhất định phải giúp đỡ. Tin này cũng sẽ rơi vào trong tai Bí thư Thẩm. Nhật báo Tân Văn là tờ báo có sức ảnh hưởng mạnh trong toàn Trung Quốc, lai lịch lớn đủ để dọa người.
Hạ Tưởng liền cười cười khen ngợi vài câu:
- Tôi thực ra đang định muốn nhắc Bí thư một chút, không ngờ Bí thư lại ra chiêu nhanh như vậy.
Lý Đinh Sơn cũng cười nói:
- Đừng tưởng tôi không có thủ đoạn. Có khi tôi không muốn cho bọn họ biết mình cố ý uy hiếp bọn họ. Chẳng qua Lưu Hà cũng không ra gì, không nghiêm trị y thì không thể làm dân chúng bớt tức giận được. Lưu Thế Hiên còn muốn bảo vệ Lưu Hà, tôi liền cho y biết nếu đấu trong phạm vi Huyện Bá thì được, nếu muốn làm lớn chuyện, kinh động tới thành phố Chương Trình cũng được. Còn nếu không đủ thì chúng ta đưa lên tận tỉnh, nếu không thì dù ra tòa, kiện lên Bắc Kinh tôi cũng sẵn sàng tiếp.
Lý Đinh Sơn lúc này thể hiện rõ khí phách của một lãnh đạo. Hạ Tưởng thật lòng khen ngợi:
- Bí thư Lý hôm nay vừa ra tay đã khiến trời đất thay đổi, mưa gió nổi lên.
- Đừng có mà nịnh bợ.
Lý Đinh Sơn cười ha hả nói:
- Đừng có mà giấu tôi. Tôi biết cậu cũng có chút thủ đoạn đã chuẩn bị rồi phải không?
- Chuẩn bị xong rồi, Bí thư Lý bắt tay từ chỗ lớn, tôi cũng làm vài bút nhỏ. Hai bên cùng làm thì Lưu Thế Hiên không thể không ngã.
Hạ Tưởng còn định nói rõ kế hoạch của hắn thì Lý Đinh Sơn đã xua tay nói:
- Cậu cứ mạnh dạn mà làm, có vấn đề tôi phụ trách. Nếu đánh ngã Lưu Thế Hiên thì cậu có công lớn nhất.
Cả Huyện ủy đang bàn tán xôn sao. Tin Lưu Hà gặp chuyện không đầy nửa ngày đã truyền khắp mọi ngõ ngách của huyện. Tuy rằng hôm nay là chủ nhật nhưng đến buổi chiều Huyện ủy còn náo nhiệt hơn ngày đi làm bình thường. Mọi người túm tụm lại gần nhau mà nói chuyện. Vừa thấy lãnh đạo liều biết điều tan đi, một lát sau lại túm tụm lại mà nói chuyện.
Mọi người đều biết rằng quyền lực Huyện Bá đã tới lúc lật bài.
Lúc này mọi người đều đang hoảng sợ và cân nhắc tiếp theo mình nên đứng ở đội ngũ nào. Người không thể dựa vào Bí thư liền muốn dựa vào một vị Phó bí thư, Trưởng ban nào đó. Đám người trước đây là người của Lưu Thế Hiên thì đều phải suy nghĩ xem dựa vào ai khác. Phó chủ tịch huyện Triệu Kiến Tô cũng được, được Bí thư Lý tin tưởng, có quan hệ khá tốt với Chủ tịch Thạch. Tiếp theo có lẽ Phó chủ tịch Triệu Kiến Tô sẽ tiến thêm một bước phải không?
Đến ba, bốn giờ chiều Trương Thục Anh mới vội vàng tới nơi. Chị ta vừa tới Huyện Bá liền chạy thẳng đến Công an huyện xem Trương Tín Dĩnh, thấy Trương Tín Dĩnh không sao thì mới yên tâm. Lưu Thế Hiên nghe nói Trương Thục Anh nhanh như vậy đã tới thì biết có người đã báo với chị ta. Y liền vội vàng từ bệnh viện chạy tới xin lỗi Trương Thục Anh. Không ngờ Trương Thục Anh nhìn thấy y liền chỉ nói một câu:
- Tôi và anh không có gì để nói.
Lưu Thế Hiên ở trong bệnh viện thấy tay Lưu Hà thiếu chút nữa bị chém đứt. Y hỏi bác sĩ thì nói dù khâu lại thì cũng không thể linh hoạt như trước. Lưu Thế Hiên hận Trương Tín Dĩnh đến tận xương tủy. Y vốn định để tạm đó, mình chủ động hạ mình xin lỗi Trương Thục Anh là có thể làm dịu đi mâu thuẫn. Không ngờ Trương Thục Anh còn túm chặt không buông làm cho Lưu Thế Hiên không kìm được cơn tức giận trong lòng:
- Bây giờ có việc là con tôi không phải cháu cô. Trương Tín Dĩnh bây giờ không vấn đề gì, tay Lưu Hà bị phế rồi, cô còn có lý lẽ hay không?
Trương Tín Dĩnh cười lạnh một tiếng rồi nói với Lưu Thế Hiên:
- Chém đứt tay hắn là còn nhẹ. Tôi còn muốn cắt thứ xấu xa kia của hắn, khiến hắn về sau làm như thế nào hại người nữa.
Lưu Thế Hiên tức giận đến độ mặt co quắp lại:
- Mày muốn nhà tao tuyệt tự hả. Được, chúng ta chờ xem.
Trương Thục Anh đột nhiên cảm thấy cả người mình như mất hết sức lực. Chị ta dựa lưng vào tường mới miễn cưỡng đứng vững được.
- Tiểu Dĩnh, gọi điện cho Hạ Tưởng lại đây. Bảo cô có chuyện rất quan trọng muốn gặp cậu ta. Bảo cậu ta lập tức tới đây, có việc rất quan trọng.
Sáng hôm sau Hạ Tưởng vội vàng cùng đám người Huyện ủy đi nghênh đón Bí thư Thẩm đến bận tối mày tối mặt. Liên Nhược Hạm xung phong nhận việc đi an ủi Dương Bối. Hạ Tưởng cũng gật đầu đồng ý nhưng bảo cô phải bảo vệ an toàn cho Dương Bối, nếu có thể thì đừng nói nhiều với Dương Bối. Liên Nhược Hạm cười cười đầy kỳ quái:
- Dương Bối là mối tình đầu của anh phải không?
Liên Nhược Hạm đi rồi mà một lúc lâu Hạ Tưởng vẫn không hiểu sao cô biết được, từ đâu mà biết? Mễ Huyên nhất định sẽ không nói cho cô. Tào Thù Lê cũng không nhiều chuyện mà, chẳng lẽ là do chính Liên Nhược Hạm nhìn ra? Không thể mà, biểu hiện của mình rõ như vậy sao? Không phải trong này có vấn đề gì khác chứ.
Đoàn người Thẩm Phục Minh đi một chiếc minibus tới Huyện Bá vào khoảng 9h. Cùng đi với Thẩm Phục Minh còn có Bí thư đảng ủy Cục Công an Vương Đại Hải, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lãnh Tá, Trưởng ban Tuyên giáo Đan Trường Thiên, thư ký Trương Kiện của Thẩm Phục Minh cũng có trong số đó.