Thực ra sau khi siêu thị Carrefour tiến vào thành phố Yến thu mua siêu thị Giai Gia, những bước đi tiến lên vẫn rất vững chắc, vừa có lối suy nghĩ bảo thủ vốn có của người Pháp, không thể thích ứng với sự sôi nổi quá mức và quan niệm tiêu thụ mang tính mở cửa của người trong nước, cũng có yếu tố ngạo mạn của tập đoàn đa quốc gia tự cho tài trí hơn người ở bên trong.
Tóm lại một câu, năm ba năm sau khi siêu thị Giai Gia của Phùng Húc Quang bị siêu thị Carrefour thu mua, phân ngạch thị trường giảm mạnh, cùng lúc đó, cũng chính là năm ba năm quật khởi của siêu thị Nam Gia.
Việc này càng tiếp diễn, những ngày tháng của Carrefour tại thành phố Yến không hề dễ dàng.
Cũng chính vì vết xe đổ của Carrefour, siêu thị Wal-Mart đầu tiên ở thành phố Yến vẫn luôn có ý đầu tư, thỏa thuận đã ký ba năm rồi, cứ kéo dài không hề khởi công xây dựng, chính là không mấy lạc quan với tiền đồ.
Nếu cứ muốn nói câu thẳng thắn, cảnh ngộ của tập đoàn đa quốc gia tại thành phố Yến - tình hình của thành phố Yến chưa hẳn đã có ý nghĩa rộng lớn, nhưng cũng không phải là trường hợp đặc biệt, ít nhất có thể nói rõ một bộ phận vấn đề - là gieo gió gặt bão, là tự chuốc họa vào thân.
Nói thế nào nhỉ? Nếu chỉ đơn giản phân tích từ góc độ kinh tế, trong nước đối với thu thuế thu nhập tất cả cửa hàng bán lẻ, đồng thời cho đại quân quản lý đô thị vây quét các quầy hàng lẻ tẻ, thành phố ở đằng sau vẻ đẹp tô son điểm phấn, dường như đã gọn gàng sạch sẽ -được thôi, một vài người dân sống dựa vào quầy hàng sẽ sinh tồn như thế nào tạm thời không nằm trong phạm vi thảo luận - bởi vậy cung cấp điều kiện thuận lợi to lớn cho sự sinh tồn của siêu thị loại lớn.
Sau đó, các siêu thị đa quốc gia liền dồn dập đổ bộ lên các thành phố vừa và nhỏ, từng bước xâm chiếm thị trường bán lẻ đầu cuối. Bởi vì siêu thị loại lớn có nhà kinh tế, có thể có cách trốn thuế hợp lý, cộng thêm việc nắm giữ quyền phát ngôn của thị trường bán lẻ đầu cuối, do đó có thể đè thấp giá thành của nhà sản xuất, bởi vậy, sau khi siêu thị đa quốc gia thâm nhập vào, giai đoạn đầu tiên đều sẽ xây dựng ưu thế giá cả.
Có một câu nói nói sao ta - ngày vui ngắn chẳng tầy gang - đúng, đợi sau khi phần đông cửa hàng vừa và nhỏ dồn dập đóng cửa, bị thu nhập từ thuế của đất nước mình cộng thêm sự đè ép của siêu thị loại lớn cướp đoạt sinh tồn, ai nắm giữ thị trường bán lẻ, người đó sẽ có quyền định giá, nói cách khác, với nguồn hàng, đè giá thành nhà sản xuất, với đầu ra, nâng cao giá tiêu thụ.
Là tập đoàn đa quốc gia, sau khi chiếm lĩnh thị trường, sẽ lộ ra mặt dữ tợn, ngoài việc há miệng nuốt gọn lợi nhuận của nhà sản xuất thượng du, còn không chút khách sáo cướp đoạt lợi nhuận từ tay người tiêu thụ cuối cùng, dùng một hình tượng so sánh chính là, dưới sự cổ vũ và cho phép của chính sách quốc gia, cưỡi lên cổ nhà sản xuất để đánh vào mặt người tiêu thụ.
Lại đổi câu nói khác, người nước ngoài trong nền kinh tế thị trường, sớm nắng chiều mưa, đem nhà sản xuất thượng nguồn và người tiêu thụ hạ du đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Đương nhiên, nói câu càng khó nghe hơn, rất nhiều chính quyền địa phương cũng bị chơi cho quay mồng mồng - nhưng chẳng có một chính quyền địa phương nào sẽ thừa nhận, cũng giống như cái lý một minh tinh đã kết hôn mười mấy năm vẫn không chịu thừa nhận đã kết hôn vậy.
Còn may, sách lược của Carrefour tại thành phố Yến ngay lúc đầu còn xem như thành công, chỉ có điều sau đó bị chiến thuật chim sẻ của siêu thị Nam Gia đánh cho đại bại, lại sau khi trải qua mấy lần kích cầu giả dối bị đưa tin vạch trần, danh tiếng xuống dốc không phanh, đã bước lên con đường đổ dốc.
Ngày tháng của Carrefour tại thành phố Yến như cụ bà mừng năm mới hiện nay vậy, năm này thua kém năm kia, nhưng suy cho cùng lạc đà gầy ốm còn lớn hơn ngựa, còn có thể miễn cưỡng duy trì, gắng gượng không đổ.
Thực ra nếu theo dự đoán về thế cục của Hạ Tưởng, Phùng Húc Quang năm đó đem cổ phần bán cho Carrefour chính là một sai lầm lớn, huống hồ còn mất đi quyền khống chế cổ phần. Bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn siêu thị Giai Gia náo nhiệt một thời từ sau khi treo biển siêu thị Carrefour lên, làm ăn xuống dốc diện lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhưng Carrefour cũng không hề rút ra kinh nghiệm xương máu, ngược lại tiếp tục cứng rắn, thật đúng với một câu châm ngôn - nghèo mà ngang.
Nghèo mà ngang không quan trọng, quan trọng là siêu thị Carrefour lợi nhuận trượt dốc diện lớn lại không suy nghĩ tìm cách nâng phân ngạch thị trường, lấy lại người tiêu dùng, ngược lại ngày càng táo tợn bóc lột nhà cung cấp, tiến thêm một bước chèn ép lợi nhuận nhà cung cấp, có hơi quá mặt dày.
Hơn nữa ai cũng tính toán, đến mấy đồng tiền từng cân rau quả cũng tính, tính lên cả người Tiêu Côn.
Nếu là tính ít thì cũng cho qua, Tiêu Côn không dễ vì chuyện nhỏ mà làm phiền Hạ Tưởng, kết quả là Tiêu Côn cung cấp gần 10 tấn rau và 3 tấn trái cây cao cấp cho Carrefour trong mấy tháng, tổng số tiền là hơn 5 triệu, ép hết nửa năm tiền hàng. Lúc y đi thanh toán lại được cho hay, bởi vì các loại hạng mục thu phí, như quốc khánh nước Pháp, như ngày lễ nước Pháp, như nâng cao phí vào bãi, như nâng cao tỉ suất hao tổn, vv, cuối cùng tính lại, Tiêu Côn còn nợ Carrefour mười tám ngàn đồng.
Tiêu Côn từng bị lưu manh du đãng ức hiếp, từng bị thuế vụ công thương ức hiếp, cũng từng bị quản lý thành phố ức hiếp, vẫn thật sự chưa từng bị người nước ngoài ức hiếp, y vừa đưa hàng vừa chịu mệt, trước sau bươn chải cả nửa năm, kết quả còn phải thối lại Carrefour mười tám ngàn đồng, thật sự xem y như thằng ngốc?
Xin lỗi, y không có giác ngộ làm thằng ngốc, ai thích làm thì làm, miễn đừng khiến y làm người coi tiền như rác là được.
Tuy nhiên Tiêu Côn biết Carrefour là tập đoàn đa quốc gia, là doanh nghiệp bảo vệ trọng điểm của Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố, công thêm việc người ta là người nước ngoài, y thật đấu không lại, nghĩ tới nghĩ lui, thật sự nuốt không nổi cái giận này, liền đem ngọn nguồn sự việc nói cho Tiếu Giai.
Tiếu Giai liền chuyển tới Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vừa nghe cảnh ngộ của Tiếu Côn liền tức giận bất bình, tỏ vẻ quan tâm ngay.
Hạ Tưởng lập tức quyết định ra tay không chỉ vì Tiếu Côn bị ức hiếp quá dữ dội, một nguyên nhân quan trọng là, hắn đã sớm nghe qua cách quản lý nội bộ hỗn loạn của Carrefour, cùng với muôn vàn hành vi không tốt trong nước, hơn nữa còn tự mình trải nghiệm một lần kích cầu giả dối thu khoản hàng dởm giá cao.
Còn một điểm, việc này cũng khiến Hạ Tưởng nhạy bén phát hiện tất cả điểm vào, chính là trong lúc bố cục thế lực gia tộc gia tăng lũng đoạn các ngành nghề trong nước, các công ty đa quốc gia cũng tiến hành thâm nhập kinh tế trong nước, hơn nữa độ lớn mạnh, bố cục sâu, bắt buộc phải tăng cảnh giác, nếu không, quyền định giá trên thị trường và thị trường tiêu thụ đầu cuối hoàn toàn nằm trong tay người khác nắm giữ, hậu quả không thể tưởng tượng.
Mạch máu nền kinh tế ở đâu? Không phải động một tí là bất động sản mấy trăm triệu một tỷ, cũng không phải là thu phí quốc lộ dài nhất nhiều nhất thế giới, mà là thị trường tiêu thụ đầu cuối, là thị trường bán lẻ hướng tới dân chúng bình thường nhất, bởi vì, dân chúng mới là nền tảng của quốc gia, là gốc rễ, là phần tử cơ bản nhất của quốc kế dân sinh.
Người dân Trung Quốc rất nghèo, ngoài việc tiền lương không tăng, tiền điện nước tăng hàng năm, còn được mệnh danh là thua xa nước ngoài, Ủy ban kế hoạch và phát triển chưa từng đề cập thu nhập bình quân người dân đối với thế giới đếm ngược còn nhanh hơn đếm thẳng. Một đất nước lẩn quẩn trong vòng nghèo khó ngày ngày đua thu phí với các quốc gia phát đạt Âu Mĩ, còn mặt dày hơn nữa mới có thể nói ra khỏi miệng.
Ngày tháng của dân chúng còn không bằng con số đẹp mà đối ngoại quốc gia công bố, chỉ từ việc lương thực và rau quả vừa tăng giá, dân chúng liền lập tức bịt kín ví tiền là có thể đưa ra kết luận.
Nếu quyền quyết định giá cuối cùng nhất nằm trong tay người khác, sản phẩm phụ nông nghiệp cũng vậy, rau quả trái cây cũng vậy, là ngày mà dân xem cái ăn như trời, tăng một hào một xu, chính là việc lớn ghê gớm, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển khỏe mạnh của nền kinh tế quốc dân.
Không tin thì thử xem, nếu rau quả tăng gấp mười lần, thịt trứng tăng gấp mười lần, đừng nói giá nhà sẽ theo đó mà giảm - bởi vì chẳng còn ai mua nữa - tất cả thị trường tiêu dùng trong nước bao gồm các thị trường kim ngạch lớn như xe hơi, đều sẽ tiêu điều trong chốc lát.
Trong tất cả các tiêu dùng, chỉ có riêng cái ăn, là tiêu dùng cơ bản nhất cũng là cần thiết nhất, nếu giá thành thức ăn và đồ dùng hàng ngày quá cao, nguy cơ nguy hại tiêu dùng gây ra sẽ vô cùng lớn.
Là siêu thị tiếp xúc gần gũi nhất với người dân, quyết định giá cả cao thấp trên mức độ hợp lý.
Bởi vậy giai đoạn hiện tại không chỉ Carrefour mọc lên như nấm ở các nước, Wal-Mart cũng đang không cam lòng đi sau công thành chiếm đất, tranh giành đến cao điểm. Hiện giờ, số lượng chi nhánh của hai tập đoàn đa quốc gia trên ở trong nước đã vượt trên 200 căn.
Hạ Tưởng biết với sức của một mình hắn, ảnh hưởng không nổi đến quyết sách quốc gia, cũng không ngăn nổi sự bành trướng đầu tư nước ngoài và bước đi như tằm ăn lên thị trường trong nước, nhưng cũng giống như vấn đề muối ăn, có thể nắm được một điểm, có thể lợi dụng quyền lực và sức ảnh hưởng hiện tại của hắn, với điểm này mà vào, làm một cuộc tấn công chính trị trong lĩnh vực kinh tế!
Mặt khác còn có một cách nghĩ không tiện nói rõ là, không cần nghĩ cũng biết, bước đi bành trướng của tập đoàn đa quốc gia trong nước nhanh như vậy, hơn nữa ở mọi nơi đều là thế như chẻ tre, tất nhiên có quan hệ mật thiết với sự ủng hộ của cao tầng.
Rốt cuộc là kẻ ủng hộ của thế lực bên nào nấp sau lưng phụng sự cho tập đoàn đa quốc gia hoang hành vô lối? Hạ Tưởng tạm thời vẫn chưa biết được, nhưng tin rằng cùng với việc hắn thiệp vào chuyện của Tiếu Côn, tất nhiên sẽ dẫn tới sự bắn ngược.
Cứ chờ mà xem là được…
Nếu chỉ có một chuyện của Tiếu Côn, Hạ Tưởng chưa hẳn sẽ vội vàng đến thành phố Yến, còn có một việc xảy ra, thúc đẩy hắn khởi hành, cùng Tào Thù Lê nhanh chóng trở về thành phố Yến.
Là việc lên chức của Hạ An xảy ra chút chuyện.
Con đường lên chức của Hạ An, vẫn cứ coi như là thuận lợi, Hạ Tưởng ngoài mặt không mấy lo lắng, thực ra vẫn cứ giữ trong lòng. Mấu chốt quan trọng để Hạ An thăng chức từ Cục trưởng lên Phó giám đốc sở, xảy ra chút chuyện, hắn không ra mặt nữa, thì không được.
Chủ yếu cũng là có người ức hiếp Hạ An, cho rằng Hạ An không có chỗ dựa vững chắc gì ở tỉnh Yến, liền muốn gạch tên Hạ An, sau khi biết chuyện, Hạ Tưởng tuy tức giận, lại vẫn cười, hắn còn chưa nói gì, Tào Thù Lê lại không cam, hổn hển tỏ vẻ nếu Hạ Tưởng không ra mặt, cô sẽ về thành phố Yến tìm người.
Tào Thù Lê vẫn luôn quan tâm đến người nhà Hạ Tưởng, rất ý thức việc làm vợ Hạ Tưởng, dáng vẻ cô thở hổn hển rơi vào mắt Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng vừa buồn cười, lại cảm động, bởi vì Tào Thù Lê chưa từng vì chuyện của Tào Thù Quân mà tức giận trước mặt hắn, bây giờ vì Hạ An, quả thật là nóng vội.
Là thiên kim của Tỉnh ủy, Tào Vĩnh Quốc lại làm quan ở tỉnh Yến nhiều năm, Tào Thù Lê cũng quen biết một vài bậc chú bác ở tỉnh ủy tỉnh Yến, nhưng đa số không phải là nhân vật số một, nói cho cùng, vẫn phải Hạ Tưởng ra mặt mới được.
Trở lại thành phố Yến, Tào Thù Lê bỏ lại Hạ Tưởng, đi đến Tỉnh ủy. Nói ra Hạ Tưởng quen Tào Thù Lê hơn mười năm rồi, thật chưa từng thấy cô vì chuyện gì mà cầu xin người khác. Vốn muốn ngăn cô, sau đó nghĩ lại cũng là tầm chân tình của cô, liền để cô đi cho rồi.
Hạ Tưởng lại không đi Tỉnh ủy, mà đến Thành ủy thành phố Yến, gặp Vu Phồn Nhiên - bí thư Thành ủy thành phố Yến.
Lúc nhận được điện thoại của Chu Hồng Cơ, hắn đang cùng Vu Phồn Nhiên nhàn nhã ngồi uống trà, là bạn cũ lâu năm, đã lâu gặp mặt Vu Phồn Nhiên, vừa gặp, cũng không có cảm giác gì xa lạ.
Uống trà xong, nói chuyện phiếm xong, ôn chuyện cũ xong, Hạ Tưởng đi vào vấn đề chính:
- Bí thư Vu, có một chuyện muốn nhờ anh giúp.
Thực ra sau khi siêu thị Carrefour tiến vào thành phố Yến thu mua siêu thị Giai Gia, những bước đi tiến lên vẫn rất vững chắc, vừa có lối suy nghĩ bảo thủ vốn có của người Pháp, không thể thích ứng với sự sôi nổi quá mức và quan niệm tiêu thụ mang tính mở cửa của người trong nước, cũng có yếu tố ngạo mạn của tập đoàn đa quốc gia tự cho tài trí hơn người ở bên trong.
Tóm lại một câu, năm ba năm sau khi siêu thị Giai Gia của Phùng Húc Quang bị siêu thị Carrefour thu mua, phân ngạch thị trường giảm mạnh, cùng lúc đó, cũng chính là năm ba năm quật khởi của siêu thị Nam Gia.
Việc này càng tiếp diễn, những ngày tháng của Carrefour tại thành phố Yến không hề dễ dàng.
Cũng chính vì vết xe đổ của Carrefour, siêu thị Wal-Mart đầu tiên ở thành phố Yến vẫn luôn có ý đầu tư, thỏa thuận đã ký ba năm rồi, cứ kéo dài không hề khởi công xây dựng, chính là không mấy lạc quan với tiền đồ.
Nếu cứ muốn nói câu thẳng thắn, cảnh ngộ của tập đoàn đa quốc gia tại thành phố Yến - tình hình của thành phố Yến chưa hẳn đã có ý nghĩa rộng lớn, nhưng cũng không phải là trường hợp đặc biệt, ít nhất có thể nói rõ một bộ phận vấn đề - là gieo gió gặt bão, là tự chuốc họa vào thân.
Nói thế nào nhỉ? Nếu chỉ đơn giản phân tích từ góc độ kinh tế, trong nước đối với thu thuế thu nhập tất cả cửa hàng bán lẻ, đồng thời cho đại quân quản lý đô thị vây quét các quầy hàng lẻ tẻ, thành phố ở đằng sau vẻ đẹp tô son điểm phấn, dường như đã gọn gàng sạch sẽ -được thôi, một vài người dân sống dựa vào quầy hàng sẽ sinh tồn như thế nào tạm thời không nằm trong phạm vi thảo luận - bởi vậy cung cấp điều kiện thuận lợi to lớn cho sự sinh tồn của siêu thị loại lớn.
Sau đó, các siêu thị đa quốc gia liền dồn dập đổ bộ lên các thành phố vừa và nhỏ, từng bước xâm chiếm thị trường bán lẻ đầu cuối. Bởi vì siêu thị loại lớn có nhà kinh tế, có thể có cách trốn thuế hợp lý, cộng thêm việc nắm giữ quyền phát ngôn của thị trường bán lẻ đầu cuối, do đó có thể đè thấp giá thành của nhà sản xuất, bởi vậy, sau khi siêu thị đa quốc gia thâm nhập vào, giai đoạn đầu tiên đều sẽ xây dựng ưu thế giá cả.
Có một câu nói nói sao ta - ngày vui ngắn chẳng tầy gang - đúng, đợi sau khi phần đông cửa hàng vừa và nhỏ dồn dập đóng cửa, bị thu nhập từ thuế của đất nước mình cộng thêm sự đè ép của siêu thị loại lớn cướp đoạt sinh tồn, ai nắm giữ thị trường bán lẻ, người đó sẽ có quyền định giá, nói cách khác, với nguồn hàng, đè giá thành nhà sản xuất, với đầu ra, nâng cao giá tiêu thụ.
Là tập đoàn đa quốc gia, sau khi chiếm lĩnh thị trường, sẽ lộ ra mặt dữ tợn, ngoài việc há miệng nuốt gọn lợi nhuận của nhà sản xuất thượng du, còn không chút khách sáo cướp đoạt lợi nhuận từ tay người tiêu thụ cuối cùng, dùng một hình tượng so sánh chính là, dưới sự cổ vũ và cho phép của chính sách quốc gia, cưỡi lên cổ nhà sản xuất để đánh vào mặt người tiêu thụ.
Lại đổi câu nói khác, người nước ngoài trong nền kinh tế thị trường, sớm nắng chiều mưa, đem nhà sản xuất thượng nguồn và người tiêu thụ hạ du đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Đương nhiên, nói câu càng khó nghe hơn, rất nhiều chính quyền địa phương cũng bị chơi cho quay mồng mồng - nhưng chẳng có một chính quyền địa phương nào sẽ thừa nhận, cũng giống như cái lý một minh tinh đã kết hôn mười mấy năm vẫn không chịu thừa nhận đã kết hôn vậy.
Còn may, sách lược của Carrefour tại thành phố Yến ngay lúc đầu còn xem như thành công, chỉ có điều sau đó bị chiến thuật chim sẻ của siêu thị Nam Gia đánh cho đại bại, lại sau khi trải qua mấy lần kích cầu giả dối bị đưa tin vạch trần, danh tiếng xuống dốc không phanh, đã bước lên con đường đổ dốc.
Ngày tháng của Carrefour tại thành phố Yến như cụ bà mừng năm mới hiện nay vậy, năm này thua kém năm kia, nhưng suy cho cùng lạc đà gầy ốm còn lớn hơn ngựa, còn có thể miễn cưỡng duy trì, gắng gượng không đổ.
Thực ra nếu theo dự đoán về thế cục của Hạ Tưởng, Phùng Húc Quang năm đó đem cổ phần bán cho Carrefour chính là một sai lầm lớn, huống hồ còn mất đi quyền khống chế cổ phần. Bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn siêu thị Giai Gia náo nhiệt một thời từ sau khi treo biển siêu thị Carrefour lên, làm ăn xuống dốc diện lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nhưng Carrefour cũng không hề rút ra kinh nghiệm xương máu, ngược lại tiếp tục cứng rắn, thật đúng với một câu châm ngôn - nghèo mà ngang.
Nghèo mà ngang không quan trọng, quan trọng là siêu thị Carrefour lợi nhuận trượt dốc diện lớn lại không suy nghĩ tìm cách nâng phân ngạch thị trường, lấy lại người tiêu dùng, ngược lại ngày càng táo tợn bóc lột nhà cung cấp, tiến thêm một bước chèn ép lợi nhuận nhà cung cấp, có hơi quá mặt dày.
Hơn nữa ai cũng tính toán, đến mấy đồng tiền từng cân rau quả cũng tính, tính lên cả người Tiêu Côn.
Nếu là tính ít thì cũng cho qua, Tiêu Côn không dễ vì chuyện nhỏ mà làm phiền Hạ Tưởng, kết quả là Tiêu Côn cung cấp gần 10 tấn rau và 3 tấn trái cây cao cấp cho Carrefour trong mấy tháng, tổng số tiền là hơn 5 triệu, ép hết nửa năm tiền hàng. Lúc y đi thanh toán lại được cho hay, bởi vì các loại hạng mục thu phí, như quốc khánh nước Pháp, như ngày lễ nước Pháp, như nâng cao phí vào bãi, như nâng cao tỉ suất hao tổn, vv, cuối cùng tính lại, Tiêu Côn còn nợ Carrefour mười tám ngàn đồng.
Tiêu Côn từng bị lưu manh du đãng ức hiếp, từng bị thuế vụ công thương ức hiếp, cũng từng bị quản lý thành phố ức hiếp, vẫn thật sự chưa từng bị người nước ngoài ức hiếp, y vừa đưa hàng vừa chịu mệt, trước sau bươn chải cả nửa năm, kết quả còn phải thối lại Carrefour mười tám ngàn đồng, thật sự xem y như thằng ngốc?
Xin lỗi, y không có giác ngộ làm thằng ngốc, ai thích làm thì làm, miễn đừng khiến y làm người coi tiền như rác là được.
Tuy nhiên Tiêu Côn biết Carrefour là tập đoàn đa quốc gia, là doanh nghiệp bảo vệ trọng điểm của Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố, công thêm việc người ta là người nước ngoài, y thật đấu không lại, nghĩ tới nghĩ lui, thật sự nuốt không nổi cái giận này, liền đem ngọn nguồn sự việc nói cho Tiếu Giai.
Tiếu Giai liền chuyển tới Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vừa nghe cảnh ngộ của Tiếu Côn liền tức giận bất bình, tỏ vẻ quan tâm ngay.
Hạ Tưởng lập tức quyết định ra tay không chỉ vì Tiếu Côn bị ức hiếp quá dữ dội, một nguyên nhân quan trọng là, hắn đã sớm nghe qua cách quản lý nội bộ hỗn loạn của Carrefour, cùng với muôn vàn hành vi không tốt trong nước, hơn nữa còn tự mình trải nghiệm một lần kích cầu giả dối thu khoản hàng dởm giá cao.
Còn một điểm, việc này cũng khiến Hạ Tưởng nhạy bén phát hiện tất cả điểm vào, chính là trong lúc bố cục thế lực gia tộc gia tăng lũng đoạn các ngành nghề trong nước, các công ty đa quốc gia cũng tiến hành thâm nhập kinh tế trong nước, hơn nữa độ lớn mạnh, bố cục sâu, bắt buộc phải tăng cảnh giác, nếu không, quyền định giá trên thị trường và thị trường tiêu thụ đầu cuối hoàn toàn nằm trong tay người khác nắm giữ, hậu quả không thể tưởng tượng.
Mạch máu nền kinh tế ở đâu? Không phải động một tí là bất động sản mấy trăm triệu một tỷ, cũng không phải là thu phí quốc lộ dài nhất nhiều nhất thế giới, mà là thị trường tiêu thụ đầu cuối, là thị trường bán lẻ hướng tới dân chúng bình thường nhất, bởi vì, dân chúng mới là nền tảng của quốc gia, là gốc rễ, là phần tử cơ bản nhất của quốc kế dân sinh.
Người dân Trung Quốc rất nghèo, ngoài việc tiền lương không tăng, tiền điện nước tăng hàng năm, còn được mệnh danh là thua xa nước ngoài, Ủy ban kế hoạch và phát triển chưa từng đề cập thu nhập bình quân người dân đối với thế giới đếm ngược còn nhanh hơn đếm thẳng. Một đất nước lẩn quẩn trong vòng nghèo khó ngày ngày đua thu phí với các quốc gia phát đạt Âu Mĩ, còn mặt dày hơn nữa mới có thể nói ra khỏi miệng.
Ngày tháng của dân chúng còn không bằng con số đẹp mà đối ngoại quốc gia công bố, chỉ từ việc lương thực và rau quả vừa tăng giá, dân chúng liền lập tức bịt kín ví tiền là có thể đưa ra kết luận.
Nếu quyền quyết định giá cuối cùng nhất nằm trong tay người khác, sản phẩm phụ nông nghiệp cũng vậy, rau quả trái cây cũng vậy, là ngày mà dân xem cái ăn như trời, tăng một hào một xu, chính là việc lớn ghê gớm, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển khỏe mạnh của nền kinh tế quốc dân.
Không tin thì thử xem, nếu rau quả tăng gấp mười lần, thịt trứng tăng gấp mười lần, đừng nói giá nhà sẽ theo đó mà giảm - bởi vì chẳng còn ai mua nữa - tất cả thị trường tiêu dùng trong nước bao gồm các thị trường kim ngạch lớn như xe hơi, đều sẽ tiêu điều trong chốc lát.
Trong tất cả các tiêu dùng, chỉ có riêng cái ăn, là tiêu dùng cơ bản nhất cũng là cần thiết nhất, nếu giá thành thức ăn và đồ dùng hàng ngày quá cao, nguy cơ nguy hại tiêu dùng gây ra sẽ vô cùng lớn.
Là siêu thị tiếp xúc gần gũi nhất với người dân, quyết định giá cả cao thấp trên mức độ hợp lý.
Bởi vậy giai đoạn hiện tại không chỉ Carrefour mọc lên như nấm ở các nước, Wal-Mart cũng đang không cam lòng đi sau công thành chiếm đất, tranh giành đến cao điểm. Hiện giờ, số lượng chi nhánh của hai tập đoàn đa quốc gia trên ở trong nước đã vượt trên 200 căn.
Hạ Tưởng biết với sức của một mình hắn, ảnh hưởng không nổi đến quyết sách quốc gia, cũng không ngăn nổi sự bành trướng đầu tư nước ngoài và bước đi như tằm ăn lên thị trường trong nước, nhưng cũng giống như vấn đề muối ăn, có thể nắm được một điểm, có thể lợi dụng quyền lực và sức ảnh hưởng hiện tại của hắn, với điểm này mà vào, làm một cuộc tấn công chính trị trong lĩnh vực kinh tế!
Mặt khác còn có một cách nghĩ không tiện nói rõ là, không cần nghĩ cũng biết, bước đi bành trướng của tập đoàn đa quốc gia trong nước nhanh như vậy, hơn nữa ở mọi nơi đều là thế như chẻ tre, tất nhiên có quan hệ mật thiết với sự ủng hộ của cao tầng.
Rốt cuộc là kẻ ủng hộ của thế lực bên nào nấp sau lưng phụng sự cho tập đoàn đa quốc gia hoang hành vô lối? Hạ Tưởng tạm thời vẫn chưa biết được, nhưng tin rằng cùng với việc hắn thiệp vào chuyện của Tiếu Côn, tất nhiên sẽ dẫn tới sự bắn ngược.
Cứ chờ mà xem là được…
Nếu chỉ có một chuyện của Tiếu Côn, Hạ Tưởng chưa hẳn sẽ vội vàng đến thành phố Yến, còn có một việc xảy ra, thúc đẩy hắn khởi hành, cùng Tào Thù Lê nhanh chóng trở về thành phố Yến.
Là việc lên chức của Hạ An xảy ra chút chuyện.
Con đường lên chức của Hạ An, vẫn cứ coi như là thuận lợi, Hạ Tưởng ngoài mặt không mấy lo lắng, thực ra vẫn cứ giữ trong lòng. Mấu chốt quan trọng để Hạ An thăng chức từ Cục trưởng lên Phó giám đốc sở, xảy ra chút chuyện, hắn không ra mặt nữa, thì không được.
Chủ yếu cũng là có người ức hiếp Hạ An, cho rằng Hạ An không có chỗ dựa vững chắc gì ở tỉnh Yến, liền muốn gạch tên Hạ An, sau khi biết chuyện, Hạ Tưởng tuy tức giận, lại vẫn cười, hắn còn chưa nói gì, Tào Thù Lê lại không cam, hổn hển tỏ vẻ nếu Hạ Tưởng không ra mặt, cô sẽ về thành phố Yến tìm người.
Tào Thù Lê vẫn luôn quan tâm đến người nhà Hạ Tưởng, rất ý thức việc làm vợ Hạ Tưởng, dáng vẻ cô thở hổn hển rơi vào mắt Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng vừa buồn cười, lại cảm động, bởi vì Tào Thù Lê chưa từng vì chuyện của Tào Thù Quân mà tức giận trước mặt hắn, bây giờ vì Hạ An, quả thật là nóng vội.
Là thiên kim của Tỉnh ủy, Tào Vĩnh Quốc lại làm quan ở tỉnh Yến nhiều năm, Tào Thù Lê cũng quen biết một vài bậc chú bác ở tỉnh ủy tỉnh Yến, nhưng đa số không phải là nhân vật số một, nói cho cùng, vẫn phải Hạ Tưởng ra mặt mới được.
Trở lại thành phố Yến, Tào Thù Lê bỏ lại Hạ Tưởng, đi đến Tỉnh ủy. Nói ra Hạ Tưởng quen Tào Thù Lê hơn mười năm rồi, thật chưa từng thấy cô vì chuyện gì mà cầu xin người khác. Vốn muốn ngăn cô, sau đó nghĩ lại cũng là tầm chân tình của cô, liền để cô đi cho rồi.
Hạ Tưởng lại không đi Tỉnh ủy, mà đến Thành ủy thành phố Yến, gặp Vu Phồn Nhiên - bí thư Thành ủy thành phố Yến.
Lúc nhận được điện thoại của Chu Hồng Cơ, hắn đang cùng Vu Phồn Nhiên nhàn nhã ngồi uống trà, là bạn cũ lâu năm, đã lâu gặp mặt Vu Phồn Nhiên, vừa gặp, cũng không có cảm giác gì xa lạ.
Uống trà xong, nói chuyện phiếm xong, ôn chuyện cũ xong, Hạ Tưởng đi vào vấn đề chính:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thực ra sau khi siêu thị Carrefour tiến vào thành phố Yến thu mua siêu thị Giai Gia, những bước đi tiến lên vẫn rất vững chắc, vừa có lối suy nghĩ bảo thủ vốn có của người Pháp, không thể thích ứng với sự sôi nổi quá mức và quan niệm tiêu thụ mang tính mở cửa của người trong nước, cũng có yếu tố ngạo mạn của tập đoàn đa quốc gia tự cho tài trí hơn người ở bên trong.
Tóm lại một câu, năm ba năm sau khi siêu thị Giai Gia của Phùng Húc Quang bị siêu thị Carrefour thu mua, phân ngạch thị trường giảm mạnh, cùng lúc đó, cũng chính là năm ba năm quật khởi của siêu thị Nam Gia.
Việc này càng tiếp diễn, những ngày tháng của Carrefour tại thành phố Yến không hề dễ dàng.
Cũng chính vì vết xe đổ của Carrefour, siêu thị Wal-Mart đầu tiên ở thành phố Yến vẫn luôn có ý đầu tư, thỏa thuận đã ký ba năm rồi, cứ kéo dài không hề khởi công xây dựng, chính là không mấy lạc quan với tiền đồ.
Nếu cứ muốn nói câu thẳng thắn, cảnh ngộ của tập đoàn đa quốc gia tại thành phố Yến - tình hình của thành phố Yến chưa hẳn đã có ý nghĩa rộng lớn, nhưng cũng không phải là trường hợp đặc biệt, ít nhất có thể nói rõ một bộ phận vấn đề - là gieo gió gặt bão, là tự chuốc họa vào thân.
Nói thế nào nhỉ? Nếu chỉ đơn giản phân tích từ góc độ kinh tế, trong nước đối với thu thuế thu nhập tất cả cửa hàng bán lẻ, đồng thời cho đại quân quản lý đô thị vây quét các quầy hàng lẻ tẻ, thành phố ở đằng sau vẻ đẹp tô son điểm phấn, dường như đã gọn gàng sạch sẽ -được thôi, một vài người dân sống dựa vào quầy hàng sẽ sinh tồn như thế nào tạm thời không nằm trong phạm vi thảo luận - bởi vậy cung cấp điều kiện thuận lợi to lớn cho sự sinh tồn của siêu thị loại lớn.
Sau đó, các siêu thị đa quốc gia liền dồn dập đổ bộ lên các thành phố vừa và nhỏ, từng bước xâm chiếm thị trường bán lẻ đầu cuối. Bởi vì siêu thị loại lớn có nhà kinh tế, có thể có cách trốn thuế hợp lý, cộng thêm việc nắm giữ quyền phát ngôn của thị trường bán lẻ đầu cuối, do đó có thể đè thấp giá thành của nhà sản xuất, bởi vậy, sau khi siêu thị đa quốc gia thâm nhập vào, giai đoạn đầu tiên đều sẽ xây dựng ưu thế giá cả.
Có một câu nói nói sao ta - ngày vui ngắn chẳng tầy gang - đúng, đợi sau khi phần đông cửa hàng vừa và nhỏ dồn dập đóng cửa, bị thu nhập từ thuế của đất nước mình cộng thêm sự đè ép của siêu thị loại lớn cướp đoạt sinh tồn, ai nắm giữ thị trường bán lẻ, người đó sẽ có quyền định giá, nói cách khác, với nguồn hàng, đè giá thành nhà sản xuất, với đầu ra, nâng cao giá tiêu thụ.
Là tập đoàn đa quốc gia, sau khi chiếm lĩnh thị trường, sẽ lộ ra mặt dữ tợn, ngoài việc há miệng nuốt gọn lợi nhuận của nhà sản xuất thượng du, còn không chút khách sáo cướp đoạt lợi nhuận từ tay người tiêu thụ cuối cùng, dùng một hình tượng so sánh chính là, dưới sự cổ vũ và cho phép của chính sách quốc gia, cưỡi lên cổ nhà sản xuất để đánh vào mặt người tiêu thụ.
Lại đổi câu nói khác, người nước ngoài trong nền kinh tế thị trường, sớm nắng chiều mưa, đem nhà sản xuất thượng nguồn và người tiêu thụ hạ du đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Đương nhiên, nói câu càng khó nghe hơn, rất nhiều chính quyền địa phương cũng bị chơi cho quay mồng mồng - nhưng chẳng có một chính quyền địa phương nào sẽ thừa nhận, cũng giống như cái lý một minh tinh đã kết hôn mười mấy năm vẫn không chịu thừa nhận đã kết hôn vậy.
Còn may, sách lược của Carrefour tại thành phố Yến ngay lúc đầu còn xem như thành công, chỉ có điều sau đó bị chiến thuật chim sẻ của siêu thị Nam Gia đánh cho đại bại, lại sau khi trải qua mấy lần kích cầu giả dối bị đưa tin vạch trần, danh tiếng xuống dốc không phanh, đã bước lên con đường đổ dốc.
Ngày tháng của Carrefour tại thành phố Yến như cụ bà mừng năm mới hiện nay vậy, năm này thua kém năm kia, nhưng suy cho cùng lạc đà gầy ốm còn lớn hơn ngựa, còn có thể miễn cưỡng duy trì, gắng gượng không đổ.
Thực ra nếu theo dự đoán về thế cục của Hạ Tưởng, Phùng Húc Quang năm đó đem cổ phần bán cho Carrefour chính là một sai lầm lớn, huống hồ còn mất đi quyền khống chế cổ phần. Bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn siêu thị Giai Gia náo nhiệt một thời từ sau khi treo biển siêu thị Carrefour lên, làm ăn xuống dốc diện lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhưng Carrefour cũng không hề rút ra kinh nghiệm xương máu, ngược lại tiếp tục cứng rắn, thật đúng với một câu châm ngôn - nghèo mà ngang.
Nghèo mà ngang không quan trọng, quan trọng là siêu thị Carrefour lợi nhuận trượt dốc diện lớn lại không suy nghĩ tìm cách nâng phân ngạch thị trường, lấy lại người tiêu dùng, ngược lại ngày càng táo tợn bóc lột nhà cung cấp, tiến thêm một bước chèn ép lợi nhuận nhà cung cấp, có hơi quá mặt dày.
Hơn nữa ai cũng tính toán, đến mấy đồng tiền từng cân rau quả cũng tính, tính lên cả người Tiêu Côn.
Nếu là tính ít thì cũng cho qua, Tiêu Côn không dễ vì chuyện nhỏ mà làm phiền Hạ Tưởng, kết quả là Tiêu Côn cung cấp gần 10 tấn rau và 3 tấn trái cây cao cấp cho Carrefour trong mấy tháng, tổng số tiền là hơn 5 triệu, ép hết nửa năm tiền hàng. Lúc y đi thanh toán lại được cho hay, bởi vì các loại hạng mục thu phí, như quốc khánh nước Pháp, như ngày lễ nước Pháp, như nâng cao phí vào bãi, như nâng cao tỉ suất hao tổn, vv, cuối cùng tính lại, Tiêu Côn còn nợ Carrefour mười tám ngàn đồng.
Tiêu Côn từng bị lưu manh du đãng ức hiếp, từng bị thuế vụ công thương ức hiếp, cũng từng bị quản lý thành phố ức hiếp, vẫn thật sự chưa từng bị người nước ngoài ức hiếp, y vừa đưa hàng vừa chịu mệt, trước sau bươn chải cả nửa năm, kết quả còn phải thối lại Carrefour mười tám ngàn đồng, thật sự xem y như thằng ngốc?
Xin lỗi, y không có giác ngộ làm thằng ngốc, ai thích làm thì làm, miễn đừng khiến y làm người coi tiền như rác là được.
Tuy nhiên Tiêu Côn biết Carrefour là tập đoàn đa quốc gia, là doanh nghiệp bảo vệ trọng điểm của Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố, công thêm việc người ta là người nước ngoài, y thật đấu không lại, nghĩ tới nghĩ lui, thật sự nuốt không nổi cái giận này, liền đem ngọn nguồn sự việc nói cho Tiếu Giai.
Tiếu Giai liền chuyển tới Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vừa nghe cảnh ngộ của Tiếu Côn liền tức giận bất bình, tỏ vẻ quan tâm ngay.
Hạ Tưởng lập tức quyết định ra tay không chỉ vì Tiếu Côn bị ức hiếp quá dữ dội, một nguyên nhân quan trọng là, hắn đã sớm nghe qua cách quản lý nội bộ hỗn loạn của Carrefour, cùng với muôn vàn hành vi không tốt trong nước, hơn nữa còn tự mình trải nghiệm một lần kích cầu giả dối thu khoản hàng dởm giá cao.
Còn một điểm, việc này cũng khiến Hạ Tưởng nhạy bén phát hiện tất cả điểm vào, chính là trong lúc bố cục thế lực gia tộc gia tăng lũng đoạn các ngành nghề trong nước, các công ty đa quốc gia cũng tiến hành thâm nhập kinh tế trong nước, hơn nữa độ lớn mạnh, bố cục sâu, bắt buộc phải tăng cảnh giác, nếu không, quyền định giá trên thị trường và thị trường tiêu thụ đầu cuối hoàn toàn nằm trong tay người khác nắm giữ, hậu quả không thể tưởng tượng.
Mạch máu nền kinh tế ở đâu? Không phải động một tí là bất động sản mấy trăm triệu một tỷ, cũng không phải là thu phí quốc lộ dài nhất nhiều nhất thế giới, mà là thị trường tiêu thụ đầu cuối, là thị trường bán lẻ hướng tới dân chúng bình thường nhất, bởi vì, dân chúng mới là nền tảng của quốc gia, là gốc rễ, là phần tử cơ bản nhất của quốc kế dân sinh.
Người dân Trung Quốc rất nghèo, ngoài việc tiền lương không tăng, tiền điện nước tăng hàng năm, còn được mệnh danh là thua xa nước ngoài, Ủy ban kế hoạch và phát triển chưa từng đề cập thu nhập bình quân người dân đối với thế giới đếm ngược còn nhanh hơn đếm thẳng. Một đất nước lẩn quẩn trong vòng nghèo khó ngày ngày đua thu phí với các quốc gia phát đạt Âu Mĩ, còn mặt dày hơn nữa mới có thể nói ra khỏi miệng.
Ngày tháng của dân chúng còn không bằng con số đẹp mà đối ngoại quốc gia công bố, chỉ từ việc lương thực và rau quả vừa tăng giá, dân chúng liền lập tức bịt kín ví tiền là có thể đưa ra kết luận.
Nếu quyền quyết định giá cuối cùng nhất nằm trong tay người khác, sản phẩm phụ nông nghiệp cũng vậy, rau quả trái cây cũng vậy, là ngày mà dân xem cái ăn như trời, tăng một hào một xu, chính là việc lớn ghê gớm, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển khỏe mạnh của nền kinh tế quốc dân.
Không tin thì thử xem, nếu rau quả tăng gấp mười lần, thịt trứng tăng gấp mười lần, đừng nói giá nhà sẽ theo đó mà giảm - bởi vì chẳng còn ai mua nữa - tất cả thị trường tiêu dùng trong nước bao gồm các thị trường kim ngạch lớn như xe hơi, đều sẽ tiêu điều trong chốc lát.
Trong tất cả các tiêu dùng, chỉ có riêng cái ăn, là tiêu dùng cơ bản nhất cũng là cần thiết nhất, nếu giá thành thức ăn và đồ dùng hàng ngày quá cao, nguy cơ nguy hại tiêu dùng gây ra sẽ vô cùng lớn.
Là siêu thị tiếp xúc gần gũi nhất với người dân, quyết định giá cả cao thấp trên mức độ hợp lý.
Bởi vậy giai đoạn hiện tại không chỉ Carrefour mọc lên như nấm ở các nước, Wal-Mart cũng đang không cam lòng đi sau công thành chiếm đất, tranh giành đến cao điểm. Hiện giờ, số lượng chi nhánh của hai tập đoàn đa quốc gia trên ở trong nước đã vượt trên 200 căn.
Hạ Tưởng biết với sức của một mình hắn, ảnh hưởng không nổi đến quyết sách quốc gia, cũng không ngăn nổi sự bành trướng đầu tư nước ngoài và bước đi như tằm ăn lên thị trường trong nước, nhưng cũng giống như vấn đề muối ăn, có thể nắm được một điểm, có thể lợi dụng quyền lực và sức ảnh hưởng hiện tại của hắn, với điểm này mà vào, làm một cuộc tấn công chính trị trong lĩnh vực kinh tế!
Mặt khác còn có một cách nghĩ không tiện nói rõ là, không cần nghĩ cũng biết, bước đi bành trướng của tập đoàn đa quốc gia trong nước nhanh như vậy, hơn nữa ở mọi nơi đều là thế như chẻ tre, tất nhiên có quan hệ mật thiết với sự ủng hộ của cao tầng.
Rốt cuộc là kẻ ủng hộ của thế lực bên nào nấp sau lưng phụng sự cho tập đoàn đa quốc gia hoang hành vô lối? Hạ Tưởng tạm thời vẫn chưa biết được, nhưng tin rằng cùng với việc hắn thiệp vào chuyện của Tiếu Côn, tất nhiên sẽ dẫn tới sự bắn ngược.
Cứ chờ mà xem là được…
Nếu chỉ có một chuyện của Tiếu Côn, Hạ Tưởng chưa hẳn sẽ vội vàng đến thành phố Yến, còn có một việc xảy ra, thúc đẩy hắn khởi hành, cùng Tào Thù Lê nhanh chóng trở về thành phố Yến.
Là việc lên chức của Hạ An xảy ra chút chuyện.
Con đường lên chức của Hạ An, vẫn cứ coi như là thuận lợi, Hạ Tưởng ngoài mặt không mấy lo lắng, thực ra vẫn cứ giữ trong lòng. Mấu chốt quan trọng để Hạ An thăng chức từ Cục trưởng lên Phó giám đốc sở, xảy ra chút chuyện, hắn không ra mặt nữa, thì không được.
Chủ yếu cũng là có người ức hiếp Hạ An, cho rằng Hạ An không có chỗ dựa vững chắc gì ở tỉnh Yến, liền muốn gạch tên Hạ An, sau khi biết chuyện, Hạ Tưởng tuy tức giận, lại vẫn cười, hắn còn chưa nói gì, Tào Thù Lê lại không cam, hổn hển tỏ vẻ nếu Hạ Tưởng không ra mặt, cô sẽ về thành phố Yến tìm người.
Tào Thù Lê vẫn luôn quan tâm đến người nhà Hạ Tưởng, rất ý thức việc làm vợ Hạ Tưởng, dáng vẻ cô thở hổn hển rơi vào mắt Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng vừa buồn cười, lại cảm động, bởi vì Tào Thù Lê chưa từng vì chuyện của Tào Thù Quân mà tức giận trước mặt hắn, bây giờ vì Hạ An, quả thật là nóng vội.
Là thiên kim của Tỉnh ủy, Tào Vĩnh Quốc lại làm quan ở tỉnh Yến nhiều năm, Tào Thù Lê cũng quen biết một vài bậc chú bác ở tỉnh ủy tỉnh Yến, nhưng đa số không phải là nhân vật số một, nói cho cùng, vẫn phải Hạ Tưởng ra mặt mới được.
Trở lại thành phố Yến, Tào Thù Lê bỏ lại Hạ Tưởng, đi đến Tỉnh ủy. Nói ra Hạ Tưởng quen Tào Thù Lê hơn mười năm rồi, thật chưa từng thấy cô vì chuyện gì mà cầu xin người khác. Vốn muốn ngăn cô, sau đó nghĩ lại cũng là tầm chân tình của cô, liền để cô đi cho rồi.
Hạ Tưởng lại không đi Tỉnh ủy, mà đến Thành ủy thành phố Yến, gặp Vu Phồn Nhiên - bí thư Thành ủy thành phố Yến.
Lúc nhận được điện thoại của Chu Hồng Cơ, hắn đang cùng Vu Phồn Nhiên nhàn nhã ngồi uống trà, là bạn cũ lâu năm, đã lâu gặp mặt Vu Phồn Nhiên, vừa gặp, cũng không có cảm giác gì xa lạ.
Uống trà xong, nói chuyện phiếm xong, ôn chuyện cũ xong, Hạ Tưởng đi vào vấn đề chính: