Về cơ bản cuộc gặp mặt tối nay, vẫn coi như không khí hòa hợp, đạt tới mong muốn tăng thêm sự thấu hiểu và tình cảm qua lại.
Dù sau đó Tần Khản lại hỏi Hạ Tưởng mấy câu về cách nghĩ đối với vụ việc Hà Giang Hải, lại vô cùng hứng thú với cuộc điện thoại Hạ Tưởng nhận được, nhưng đều bị Hạ Tưởng khéo léo chặn lại.
Tần Khản cũng không biểu hiện rõ ràng không vui, tuy nhiên y cảm giác được sự đề phòng của Hạ Tưởng đối với y, cũng khiến y âm thầm hối hận biểu hiện quá mức bức thiết tối nay.
Cũng chẳng còn cách nào, y đã ngấm ngầm chịu đựng ở tỉnh Tề quá lâu rồi, bây giờ cơ hội đến gần rồi, sao có thể không nhanh chóng nắm lấy? Chỉ tiếc, Hạ Tưởng không hề tín nhiệm y, y chỉ có thể lợi dụng Lý Đinh Sơn làm điểm đột phá.
Để hoàn thành mục tiêu vĩ đại nhất trong lòng, âm thầm chịu đựng thêm chút nữa thì đã sao? Trong cuộc đời con người, không có mấy cơ hội, y chỉ có một lần cơ hội được ăn cả ngã về không.
Tần Khản trong bụng thầm đọc một bài thơ trợ uy cho mình:
- Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát. Xung thiên hương khí thấu trường an, mãn thành tận đái hoàng kim giáp. (Chờ thu tháng chín về nơi. Hoa ta nở rộ hoa người tàn phai. Trường An hương ngút ngập trời. Người mang áo giáp vàng chơi khắp thành – Thơ của Hoàng Sào)
Tuy nhiên nếu để Tần Khản biết vì vấn đề muối tư, lại vì vấn đề Hà Giang Hải suýt nữa âm thầm hạ độc thủ với Lý Đinh Sơn, đã khiến Hạ Tưởng vô cùng căm ghét Hoàng Sào, y chắc chắn sẽ hối hận đã trích dẫn câu thơ của Hoàng Sào.
Nhưng trước khi công bố đáp án cuối cùng, mọi người đều cho rằng lựa chọn của mình chính xác nhất.
Đi dưới ánh trăng về đến nhà, tâm trạng của Hạ Tưởng vẫn rất tốt, không hề vì vấn đề Tần Khản mà ảnh hưởng đến hướng đi tốt đẹp của hắn, cũng không vì một cuộc điện thoại bí ẩn mà ảnh hưởng đại cục của hắn.
Cuộc điện thoại đối với Tần Khản mà nói là bí ẩn, đối với Hạ Tưởng mà nói, chỉ có kinh ngạc.
Bởi vì cuộc điện thoại đó do lão Cổ gọi đến, ít nhiều ngoài dự tính của hắn.
Lão Cổ trong điện thoại không nói nhiều, chỉ đơn giản nhắc đến thế cục tỉnh Tề:
- Hạ Tưởng, cậu cứ khoang tay đứng nhìn cũng không phải chuyện hay, nên thăm hỏi Hà Giang Hải một chút thì phải thăm hỏi, tôi nghĩ cậu không phải sợ người khác nói này nói kia mới không đi, cũng không phải vì kèn cựa với Hà Giang Hải nên mới không đi, đúng không?
Lão Cổ đúng là lão Cổ, người già thành tinh, một câu nói đã nói đúng điểm chính.
Hạ Tưởng trước sau không đi thăm Hà Giang Hải, không muốn để người khác mượn cớ chỉ là một mặt, cũng là lí do hắn công khai không giấu giếm với bên ngoài, dụng ý thực sự là, trước khi vài người chưa lên tiếng, hắn sẽ không ra mặt đứng ra hòa giải hoặc chuyển lời.
Thương trường quan trọng chuyện không có lợi thì không nổi lên trước, chính trị cũng vậy, chuyện không được lợi lộc gì, Hạ Tưởng sẽ không làm, trên quan trường cũng không cần làm chuyện Lôi Phong, càng không cần ngay thẳng hăng quá hóa dở như Hải Thụy.
Bất luận là phe phản đối mở miệng, hay là phe bình dân mở miệng, phải có một bên mở miệng, Hạ Tưởng mới có thể ra mặt, nếu không, hắn không thể giành được lợi ích chính trị lớn nhất.
Phe phản đối trước sau không có người lên tiếng, điện thoại không có, chuyển lời qua Tôn Tập Dân hoặc Chu Hồng Cơ cũng không nốt, có lẽ là không muốn tiếp xúc với hắn, có lẽ là vẫn chưa quyết định phải đặt vào bao nhiêu xẻng, vẫn còn một nguyên nhân đó là, giữa hắn và phe phản đối, suy cho cùng tồn tại ngăn cách và nợ cũ.
Rốt cục, không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, vẫn là phe bình dân ra mặt trước nhất. Khỏi phải nói, đối phương đã chuẩn bị xong điều kiện, chỉ đợi hắn và Hà Giang Hải chạm trán.
Hoặc nói cách khác, phe bình dân có thể về vấn đề nào đó, không đạt tới nhận thức chung với phe phản đối, bởi vậy, trước tình hình đàm phán rạn nứt, phe bình dân quyết định thà để hắn có được lợi, cũng phải đọ sức với phe phản đối một phen.
Chuyện tốt, chuyện tốt vô cùng, nhân dịp nhân sự tỉnh Tề rối ren, nhân thời cơ quan trọng Tống Triều Độ triển khai hoạt động tiền kỳ vào Bộ, hy vọng mượn vụ việc Hà Giang Hải, cố gắng khua chiêng gõ mỏ, làm một lần Tam quốc diễn nghĩa.
Bởi vậy, Hạ Tưởng lúc này không chút do dự nói với lão Cổ, ngày mai hắn sẽ gặp mặt Hà Giang Hải.
Lão Cổ cười mắng một câu:
- Nhóc ranh ma, hết cách với cậu.
Sau đó lại nói:
- Con bé Ngọc hình như rất thích tỉnh Tề, gần đây còn muốn đi một chuyến, cậu trông nom nó một chút, hiếm khi nó thích.
Đúng vậy, hiếm khi Cổ Ngọc thích, với tính tình phóng khoáng như Cổ Ngọc, cô thích gì, ông liền gắng hết sức để cô có được cái đó.
Bước những bước thoải mái về nhà, lúc lấy chìa khóa ra mở cửa, Hạ Tưởng mới cảm thấy gần đây vận khí và số may của hắn cứ rất phất, sự nghiệp và tình yêu đều bội thu, không khỏi nghĩ lại sự chăm nom của Nghiêm Tiểu Thì, suýt nữa muốn quay người xuống lầu lại cùng Nghiêm Tiểu Thì ngủ chung, còn may, nhịn một chút, cũng nhịn được.
Tiểu Thì chính là người con gái được làm từ nước, cứ tiếp tục bịn rịn không rời, nói không chừng đến hắn cũng sẽ bị hòa tan, thôi đi, đàn ông có thể nhất thời mê muội, nhưng không thể cứ mãi mê muội.
Vừa an ủi và động viên chính mình, vừa mở cửa, không ngờ điện thoại bỗng vang lên, bất ngờ kinh hãi, ngay lập tức chìa khóa tuột tay rơi xuống đất.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, sao thế này? Thế này hơi quá chăng?
Lại nghe lần nữa mới ý thức được là cái gì, tiếng chuông điện thoại là tiếng chuông riêng của ai đó, là giọng ca lảnh lót của Phượng Hoàng Truyền Kỳ: "Tôi đang nhìn xem, trên ánh trăng, có bao nhiêu mộng tưởng đang tự do bay lượn…"
Là Phó Tiên Tiên.
Có lẽ là Hạ Tưởng cố ý, cũng có thể là hành động vô thức, chuông điện thoại mà hắn cài riêng cho Phó Tiên Tiên thật sự rất hợp với tính cách của Phó Tiên Tiên, cũng có thể trong suy nghĩ của Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên vẫn luôn là một cô gái tự do bay lượn lướt gió tung mây trên ánh trăng.
Đã 10 giờ tối rồi, Phó Tiên Tiên giờ này gọi tới, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Hạ Tưởng vội vàng nghe điện thoại…
Nửa tiếng sau, lúc Hạ Tưởng thấy khuôn mặt tiều tụy của Phó Tiên Tiên ở phòng 1818 khách sạn Ngân Hà, hắn không thể nào miêu tả được tâm trạng của mình, là thương hại, là bất đắc dĩ, là dở khóc dở cười, hay là bùi ngùi, dạo gần đây thật sự số đào hoa hơi phất?
Phó Tiên Tiên không nói trước đã chạy tới thành phố Lỗ, ở lại rồi mới báo cho hắn, hơn nữa giọng của cô vưà mệt mỏi lại đơn độc, khiến hắn thấy thương cảm, không vội tới không được.
Trong đời người có rất nhiều chuyện,mà đều là những chuyện bây giờ, trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Tiên Tiên, trong lòng Hạ Tưởng bỗng dưng mềm như nước, lòng vô cùng dịu dàng, người con gái trước mắt, khổ sở đáng thương, giống như con nai mất đi phương hướng, sự mơ màng lộ ra từ ánh mắt khiến hắn không hiểu vì sao đau lòng.
Vô tình chưa chắc là hào kiệt, Hạ Tưởng tự nhận không phải là hào kiệt, cũng không phải là Đoàn Chính Thuần, nhưng hắn biết nhược điểm lớn nhất của hắn chính là, quá tốt với những người con gái xung quanh.
Thực ra miêu tả chàng Hạ đào hoa về hắn khi ở Tần Đường, rất là chuẩn xác.
Phó Tiên Tiên rõ ràng là vừa mới tắm, đầu tóc chưa khô, trên người mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, tuy không nhìn ra dáng người, nhưng trước ngực lại tràn đầy sức sống, vô cùng dễ thấy.
Bình tĩnh mà nói, Phó Tiên Tiên trong số những người con gái có liên quan đến Hạ Tưởng, về tướng mạo, không đẹp bằng Nghiêm Tiểu Thì. Nói về vóc dáng, không khỏe đẹp bằng Liên Nhược Hạm. Nói về sự thùy mị, càng không thể đem ra so với Tào Thù Lê. Nói về sự quan tâm, lại thua Vệ Tân mấy đường. Thậm chí nói về tính tình, cũng không hồn nhiên ngây thơ như Cổ Ngọc.
Nhưng sự kiên định trong cái buông thả, sự kiên trì trong cái phóng khoáng của Phó Tiên Tiên, cùng với sự thống nhất toàn mỹ giữa cái thục nữ và hoang dã bên trong sự phóng khoáng của cô, đều là vẻ đẹp khiến người khác thương nhớ nhất, khiến người khác mê muội không dứt được nhất.
Đôi chân thanh tú đẹp đẽ, đôi tay đẹp không tả xiết, phần xương quai xanh vô cùng quyến rũ, cộng thêm bộ đồ ngủ cô buộc nhẹ, sự hấp dẫn trong sự hờ hững, nét đẹp trong sự hấp dẫn, sự tinh tế trong nét đẹp, là phong thái trầm luân mà người thường không thể kháng cự được.
Phó Tiên Tiên ánh mắt như sương, nước mắt chảy quanh, vừa nhìn thấy Hạ Tưởng, nước mắt đã từng giọt từng giọt rơi xuống, lập tức nhảy vào lòng Hạ Tưởng, giọng nói như đang mơ mộng:
- Tối nay không được đi, nhất định phải bên em.
Nếu là mê hoặc mang tính mục đích cao như Vương Sắc Vi, nếu là chơi bời mang tính tình dục mạnh như Dương Diêu Nhi, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ kiên quyết nói không, nhưng sự kết hợp hoàn mỹ của hoang dã và thục nữ như cách của Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng muốn từ chối, cũng bất lực, hắn suy cho cùng vẫn là một người đàn ông bình thường, hơn nữa ít nhiều cũng có chút phẩm chất tốt thương hoa tiếc ngọc.
Đồng thời, trực giác mách bảo hắn, Phó Tiên Tiên lần này đến, chắc chắn có việc lớn xảy ra, nếu không, tuy cô có mặt phóng khoáng buông thả, cũng sẽ không mê muội đến độ xằng bậy.
Cảm nhận được tấm thân nóng bỏng và nỗi bi thương nhè nhẹ run rẩy của người đẹp trong lòng, Hạ Tưởng lúc này thật không có suy nghĩ quyến rũ, hắn nhẹ nhàng ôm Phó Tiên Tiên trên giường, đặt cô nằm gọn.
Phó Tiên Tiên giống như một đóa hoa tình yêu đón gió thả giận, nhắm chặt hai mắt, trước ngực, giữa cổ và hai má, đã ửng cả lên. Vì nguyên nhân áo tắm mặc bừa, lúc cô nằm trên giường, vạt áo tung ra, để lộ cẳng chân và cặp đùi tròn trịa, khiến người ta động lòng hoa mắt.
Mà phần ngực đầy sức sống càng hầu như lộ ra rõ ràng trước mắt Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên lúc này, toàn thân giữa chỉ có một sợi dây cột bừa giữa lưng, chỉ cần Hạ Tưởng kéo nhẹ, cô sẽ để lộ ra khoảnh khắc xinh đẹp nhất trong đời người con gái.
Tay Hạ Tưởng chậm rãi đưa về phía trước, dừng lại bên hông cô, sau đó… chậm rãi đưa lên, lướt qua cánh tay, cuối cùng lại chỉ vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ giọng nói:
- Anh sẽ ở bên em, nếu em có chuyện gì không vui, thì nói ra…
Phó Tiên Tiên mở đôi mắt mơ màng, trong mắt đã ứ đầy nước mắt:
- Bệnh của ông nội đã chẩn đoán chính xác rồi, là ung thư gan, bác sĩ nói có thể còn sống được năm ba năm nữa, em rất buồn, muốn tìm người ở bên em, nên bay đến tìm anh…
Không biết tự lúc nào, Phó Tiên Tiên đã ngủ say đi, là một người con gái vô cùng yêu thương hắn, Hạ Tưởng lúc này chỉ thương hại kéo cô vào lòng, không hề hành động thêm bước nữa, hắn cũng biết, điều mà Phó Tiên Tiên cần hơn lúc này chính là sự an ủi, chứ không phải là chuyện nam nữ.
Bóng đêm chìm sau ngoài cửa sổ, trong lúc tỉnh Tề thay đổi lớn, không ngờ nghe được tin ông cụ Phó mắc bệnh ung thư gan, cũng thật sự khiến Hạ Tưởng giật mình không ít.
Dù nói ra, hắn và nhà họ Phó mâu thuẫn sâu sắc, vết thương đã qua có thể che giấu, nhưng trên thực tế vẫn có khả năng có một ngày nhắc lại chuyện cũ, nhưng ít ra giai đoạn hiện tại cũng xem như là chung sống hòa hợp với nhà họ Phó, vì lợi ích chung cùng với thế cục trong nước và tỉnh Tề, Hạ Tưởng vẫn hy vọng ông cụ Phó có thể sống lâu thêm vài năm.
Ít nhất về vấn đề lớn như Tống Triều Độ vào Bộ, Khâu Nhân Lễ vào Bộ và Trần Phong vào Bộ, lời nói của ông cụ Phó, vẫn có một trọng lượng nhất định.
Ung thư gan có biệt danh là vua ung thư, bác sĩ nói sống được năm ba năm, chẳng qua là phỏng đoán lạc quan, thực tế nói một câu thật lòng khó nghe, càng dùng thuốc đắt thuốc tốt, ngược lại chết càng nhanh, cứ theo cách điều trị trung y cùng với điều tiết tâm lý bản thân, khả năng sống được thêm nhiều năm mới càng lớn.
Bỏ đi, không phải là chuyện hắn nên lo lắng, chỉ cần lão Ngô và lão Cổ khỏe mạnh mới chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn.
Hạ Tưởng ôm Phó Tiên Tiên một đem, ngày hôm sau, hắn để Phó Tiên Tiên đi tìm Nghiêm Tiểu Thì, sau đó đến thăm Hà Giang Hải.
Không ngoài dự đoán, Hà Giang Hải đưa ra một điều kiện trao đổi kinh người.
Về cơ bản cuộc gặp mặt tối nay, vẫn coi như không khí hòa hợp, đạt tới mong muốn tăng thêm sự thấu hiểu và tình cảm qua lại.
Dù sau đó Tần Khản lại hỏi Hạ Tưởng mấy câu về cách nghĩ đối với vụ việc Hà Giang Hải, lại vô cùng hứng thú với cuộc điện thoại Hạ Tưởng nhận được, nhưng đều bị Hạ Tưởng khéo léo chặn lại.
Tần Khản cũng không biểu hiện rõ ràng không vui, tuy nhiên y cảm giác được sự đề phòng của Hạ Tưởng đối với y, cũng khiến y âm thầm hối hận biểu hiện quá mức bức thiết tối nay.
Cũng chẳng còn cách nào, y đã ngấm ngầm chịu đựng ở tỉnh Tề quá lâu rồi, bây giờ cơ hội đến gần rồi, sao có thể không nhanh chóng nắm lấy? Chỉ tiếc, Hạ Tưởng không hề tín nhiệm y, y chỉ có thể lợi dụng Lý Đinh Sơn làm điểm đột phá.
Để hoàn thành mục tiêu vĩ đại nhất trong lòng, âm thầm chịu đựng thêm chút nữa thì đã sao? Trong cuộc đời con người, không có mấy cơ hội, y chỉ có một lần cơ hội được ăn cả ngã về không.
Tần Khản trong bụng thầm đọc một bài thơ trợ uy cho mình:
- Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát. Xung thiên hương khí thấu trường an, mãn thành tận đái hoàng kim giáp. (Chờ thu tháng chín về nơi. Hoa ta nở rộ hoa người tàn phai. Trường An hương ngút ngập trời. Người mang áo giáp vàng chơi khắp thành – Thơ của Hoàng Sào)
Tuy nhiên nếu để Tần Khản biết vì vấn đề muối tư, lại vì vấn đề Hà Giang Hải suýt nữa âm thầm hạ độc thủ với Lý Đinh Sơn, đã khiến Hạ Tưởng vô cùng căm ghét Hoàng Sào, y chắc chắn sẽ hối hận đã trích dẫn câu thơ của Hoàng Sào.
Nhưng trước khi công bố đáp án cuối cùng, mọi người đều cho rằng lựa chọn của mình chính xác nhất.
Đi dưới ánh trăng về đến nhà, tâm trạng của Hạ Tưởng vẫn rất tốt, không hề vì vấn đề Tần Khản mà ảnh hưởng đến hướng đi tốt đẹp của hắn, cũng không vì một cuộc điện thoại bí ẩn mà ảnh hưởng đại cục của hắn.
Cuộc điện thoại đối với Tần Khản mà nói là bí ẩn, đối với Hạ Tưởng mà nói, chỉ có kinh ngạc.
Bởi vì cuộc điện thoại đó do lão Cổ gọi đến, ít nhiều ngoài dự tính của hắn.
Lão Cổ trong điện thoại không nói nhiều, chỉ đơn giản nhắc đến thế cục tỉnh Tề:
- Hạ Tưởng, cậu cứ khoang tay đứng nhìn cũng không phải chuyện hay, nên thăm hỏi Hà Giang Hải một chút thì phải thăm hỏi, tôi nghĩ cậu không phải sợ người khác nói này nói kia mới không đi, cũng không phải vì kèn cựa với Hà Giang Hải nên mới không đi, đúng không?
Lão Cổ đúng là lão Cổ, người già thành tinh, một câu nói đã nói đúng điểm chính.
Hạ Tưởng trước sau không đi thăm Hà Giang Hải, không muốn để người khác mượn cớ chỉ là một mặt, cũng là lí do hắn công khai không giấu giếm với bên ngoài, dụng ý thực sự là, trước khi vài người chưa lên tiếng, hắn sẽ không ra mặt đứng ra hòa giải hoặc chuyển lời.
Thương trường quan trọng chuyện không có lợi thì không nổi lên trước, chính trị cũng vậy, chuyện không được lợi lộc gì, Hạ Tưởng sẽ không làm, trên quan trường cũng không cần làm chuyện Lôi Phong, càng không cần ngay thẳng hăng quá hóa dở như Hải Thụy.
Bất luận là phe phản đối mở miệng, hay là phe bình dân mở miệng, phải có một bên mở miệng, Hạ Tưởng mới có thể ra mặt, nếu không, hắn không thể giành được lợi ích chính trị lớn nhất.
Phe phản đối trước sau không có người lên tiếng, điện thoại không có, chuyển lời qua Tôn Tập Dân hoặc Chu Hồng Cơ cũng không nốt, có lẽ là không muốn tiếp xúc với hắn, có lẽ là vẫn chưa quyết định phải đặt vào bao nhiêu xẻng, vẫn còn một nguyên nhân đó là, giữa hắn và phe phản đối, suy cho cùng tồn tại ngăn cách và nợ cũ.
Rốt cục, không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, vẫn là phe bình dân ra mặt trước nhất. Khỏi phải nói, đối phương đã chuẩn bị xong điều kiện, chỉ đợi hắn và Hà Giang Hải chạm trán.
Hoặc nói cách khác, phe bình dân có thể về vấn đề nào đó, không đạt tới nhận thức chung với phe phản đối, bởi vậy, trước tình hình đàm phán rạn nứt, phe bình dân quyết định thà để hắn có được lợi, cũng phải đọ sức với phe phản đối một phen.
Chuyện tốt, chuyện tốt vô cùng, nhân dịp nhân sự tỉnh Tề rối ren, nhân thời cơ quan trọng Tống Triều Độ triển khai hoạt động tiền kỳ vào Bộ, hy vọng mượn vụ việc Hà Giang Hải, cố gắng khua chiêng gõ mỏ, làm một lần Tam quốc diễn nghĩa.
Bởi vậy, Hạ Tưởng lúc này không chút do dự nói với lão Cổ, ngày mai hắn sẽ gặp mặt Hà Giang Hải.
Lão Cổ cười mắng một câu:
- Nhóc ranh ma, hết cách với cậu.
Sau đó lại nói:
- Con bé Ngọc hình như rất thích tỉnh Tề, gần đây còn muốn đi một chuyến, cậu trông nom nó một chút, hiếm khi nó thích.
Đúng vậy, hiếm khi Cổ Ngọc thích, với tính tình phóng khoáng như Cổ Ngọc, cô thích gì, ông liền gắng hết sức để cô có được cái đó.
Bước những bước thoải mái về nhà, lúc lấy chìa khóa ra mở cửa, Hạ Tưởng mới cảm thấy gần đây vận khí và số may của hắn cứ rất phất, sự nghiệp và tình yêu đều bội thu, không khỏi nghĩ lại sự chăm nom của Nghiêm Tiểu Thì, suýt nữa muốn quay người xuống lầu lại cùng Nghiêm Tiểu Thì ngủ chung, còn may, nhịn một chút, cũng nhịn được.
Tiểu Thì chính là người con gái được làm từ nước, cứ tiếp tục bịn rịn không rời, nói không chừng đến hắn cũng sẽ bị hòa tan, thôi đi, đàn ông có thể nhất thời mê muội, nhưng không thể cứ mãi mê muội.
Vừa an ủi và động viên chính mình, vừa mở cửa, không ngờ điện thoại bỗng vang lên, bất ngờ kinh hãi, ngay lập tức chìa khóa tuột tay rơi xuống đất.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, sao thế này? Thế này hơi quá chăng?
Lại nghe lần nữa mới ý thức được là cái gì, tiếng chuông điện thoại là tiếng chuông riêng của ai đó, là giọng ca lảnh lót của Phượng Hoàng Truyền Kỳ: "Tôi đang nhìn xem, trên ánh trăng, có bao nhiêu mộng tưởng đang tự do bay lượn…"
Là Phó Tiên Tiên.
Có lẽ là Hạ Tưởng cố ý, cũng có thể là hành động vô thức, chuông điện thoại mà hắn cài riêng cho Phó Tiên Tiên thật sự rất hợp với tính cách của Phó Tiên Tiên, cũng có thể trong suy nghĩ của Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên vẫn luôn là một cô gái tự do bay lượn lướt gió tung mây trên ánh trăng.
Đã 10 giờ tối rồi, Phó Tiên Tiên giờ này gọi tới, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Hạ Tưởng vội vàng nghe điện thoại…
Nửa tiếng sau, lúc Hạ Tưởng thấy khuôn mặt tiều tụy của Phó Tiên Tiên ở phòng 1818 khách sạn Ngân Hà, hắn không thể nào miêu tả được tâm trạng của mình, là thương hại, là bất đắc dĩ, là dở khóc dở cười, hay là bùi ngùi, dạo gần đây thật sự số đào hoa hơi phất?
Phó Tiên Tiên không nói trước đã chạy tới thành phố Lỗ, ở lại rồi mới báo cho hắn, hơn nữa giọng của cô vưà mệt mỏi lại đơn độc, khiến hắn thấy thương cảm, không vội tới không được.
Trong đời người có rất nhiều chuyện,mà đều là những chuyện bây giờ, trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Tiên Tiên, trong lòng Hạ Tưởng bỗng dưng mềm như nước, lòng vô cùng dịu dàng, người con gái trước mắt, khổ sở đáng thương, giống như con nai mất đi phương hướng, sự mơ màng lộ ra từ ánh mắt khiến hắn không hiểu vì sao đau lòng.
Vô tình chưa chắc là hào kiệt, Hạ Tưởng tự nhận không phải là hào kiệt, cũng không phải là Đoàn Chính Thuần, nhưng hắn biết nhược điểm lớn nhất của hắn chính là, quá tốt với những người con gái xung quanh.
Thực ra miêu tả chàng Hạ đào hoa về hắn khi ở Tần Đường, rất là chuẩn xác.
Phó Tiên Tiên rõ ràng là vừa mới tắm, đầu tóc chưa khô, trên người mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, tuy không nhìn ra dáng người, nhưng trước ngực lại tràn đầy sức sống, vô cùng dễ thấy.
Bình tĩnh mà nói, Phó Tiên Tiên trong số những người con gái có liên quan đến Hạ Tưởng, về tướng mạo, không đẹp bằng Nghiêm Tiểu Thì. Nói về vóc dáng, không khỏe đẹp bằng Liên Nhược Hạm. Nói về sự thùy mị, càng không thể đem ra so với Tào Thù Lê. Nói về sự quan tâm, lại thua Vệ Tân mấy đường. Thậm chí nói về tính tình, cũng không hồn nhiên ngây thơ như Cổ Ngọc.
Nhưng sự kiên định trong cái buông thả, sự kiên trì trong cái phóng khoáng của Phó Tiên Tiên, cùng với sự thống nhất toàn mỹ giữa cái thục nữ và hoang dã bên trong sự phóng khoáng của cô, đều là vẻ đẹp khiến người khác thương nhớ nhất, khiến người khác mê muội không dứt được nhất.
Đôi chân thanh tú đẹp đẽ, đôi tay đẹp không tả xiết, phần xương quai xanh vô cùng quyến rũ, cộng thêm bộ đồ ngủ cô buộc nhẹ, sự hấp dẫn trong sự hờ hững, nét đẹp trong sự hấp dẫn, sự tinh tế trong nét đẹp, là phong thái trầm luân mà người thường không thể kháng cự được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Phó Tiên Tiên ánh mắt như sương, nước mắt chảy quanh, vừa nhìn thấy Hạ Tưởng, nước mắt đã từng giọt từng giọt rơi xuống, lập tức nhảy vào lòng Hạ Tưởng, giọng nói như đang mơ mộng:
- Tối nay không được đi, nhất định phải bên em.
Nếu là mê hoặc mang tính mục đích cao như Vương Sắc Vi, nếu là chơi bời mang tính tình dục mạnh như Dương Diêu Nhi, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ kiên quyết nói không, nhưng sự kết hợp hoàn mỹ của hoang dã và thục nữ như cách của Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng muốn từ chối, cũng bất lực, hắn suy cho cùng vẫn là một người đàn ông bình thường, hơn nữa ít nhiều cũng có chút phẩm chất tốt thương hoa tiếc ngọc.
Đồng thời, trực giác mách bảo hắn, Phó Tiên Tiên lần này đến, chắc chắn có việc lớn xảy ra, nếu không, tuy cô có mặt phóng khoáng buông thả, cũng sẽ không mê muội đến độ xằng bậy.
Cảm nhận được tấm thân nóng bỏng và nỗi bi thương nhè nhẹ run rẩy của người đẹp trong lòng, Hạ Tưởng lúc này thật không có suy nghĩ quyến rũ, hắn nhẹ nhàng ôm Phó Tiên Tiên trên giường, đặt cô nằm gọn.
Phó Tiên Tiên giống như một đóa hoa tình yêu đón gió thả giận, nhắm chặt hai mắt, trước ngực, giữa cổ và hai má, đã ửng cả lên. Vì nguyên nhân áo tắm mặc bừa, lúc cô nằm trên giường, vạt áo tung ra, để lộ cẳng chân và cặp đùi tròn trịa, khiến người ta động lòng hoa mắt.
Mà phần ngực đầy sức sống càng hầu như lộ ra rõ ràng trước mắt Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên lúc này, toàn thân giữa chỉ có một sợi dây cột bừa giữa lưng, chỉ cần Hạ Tưởng kéo nhẹ, cô sẽ để lộ ra khoảnh khắc xinh đẹp nhất trong đời người con gái.
Tay Hạ Tưởng chậm rãi đưa về phía trước, dừng lại bên hông cô, sau đó… chậm rãi đưa lên, lướt qua cánh tay, cuối cùng lại chỉ vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ giọng nói:
- Anh sẽ ở bên em, nếu em có chuyện gì không vui, thì nói ra…
Phó Tiên Tiên mở đôi mắt mơ màng, trong mắt đã ứ đầy nước mắt:
- Bệnh của ông nội đã chẩn đoán chính xác rồi, là ung thư gan, bác sĩ nói có thể còn sống được năm ba năm nữa, em rất buồn, muốn tìm người ở bên em, nên bay đến tìm anh…
Không biết tự lúc nào, Phó Tiên Tiên đã ngủ say đi, là một người con gái vô cùng yêu thương hắn, Hạ Tưởng lúc này chỉ thương hại kéo cô vào lòng, không hề hành động thêm bước nữa, hắn cũng biết, điều mà Phó Tiên Tiên cần hơn lúc này chính là sự an ủi, chứ không phải là chuyện nam nữ.
Bóng đêm chìm sau ngoài cửa sổ, trong lúc tỉnh Tề thay đổi lớn, không ngờ nghe được tin ông cụ Phó mắc bệnh ung thư gan, cũng thật sự khiến Hạ Tưởng giật mình không ít.
Dù nói ra, hắn và nhà họ Phó mâu thuẫn sâu sắc, vết thương đã qua có thể che giấu, nhưng trên thực tế vẫn có khả năng có một ngày nhắc lại chuyện cũ, nhưng ít ra giai đoạn hiện tại cũng xem như là chung sống hòa hợp với nhà họ Phó, vì lợi ích chung cùng với thế cục trong nước và tỉnh Tề, Hạ Tưởng vẫn hy vọng ông cụ Phó có thể sống lâu thêm vài năm.
Ít nhất về vấn đề lớn như Tống Triều Độ vào Bộ, Khâu Nhân Lễ vào Bộ và Trần Phong vào Bộ, lời nói của ông cụ Phó, vẫn có một trọng lượng nhất định.
Ung thư gan có biệt danh là vua ung thư, bác sĩ nói sống được năm ba năm, chẳng qua là phỏng đoán lạc quan, thực tế nói một câu thật lòng khó nghe, càng dùng thuốc đắt thuốc tốt, ngược lại chết càng nhanh, cứ theo cách điều trị trung y cùng với điều tiết tâm lý bản thân, khả năng sống được thêm nhiều năm mới càng lớn.
Bỏ đi, không phải là chuyện hắn nên lo lắng, chỉ cần lão Ngô và lão Cổ khỏe mạnh mới chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn.
Hạ Tưởng ôm Phó Tiên Tiên một đem, ngày hôm sau, hắn để Phó Tiên Tiên đi tìm Nghiêm Tiểu Thì, sau đó đến thăm Hà Giang Hải.
Không ngoài dự đoán, Hà Giang Hải đưa ra một điều kiện trao đổi kinh người.