Trước khi đến đây, Hạ Tưởng đã sớm đoán định Hà Giang Hải có điều kiện, không ngờ Hà Giang Hải còn có ý khoe khoang thể hiện trước mặt hắn, cũng tốt, hoặc là cố ý gây nhầm lẫn cũng được, dù sao hai bên cùng nhau gây sức ép, thấy hắn không đủ kiên nhẫn nữa mới vào chủ đề chính, quả là vô vị hết nói.
Vẫn tưởng trong tay y nắm giữ đủ phần lợi thế?
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Hà Giang Hải lẽ ra nên biết đến một câu: Phượng hoàng rụng lông không bằng gà. Vì thế Hạ Tưởng chỉ cười chứ không nói gì. Kỳ thực thái độ rất rõ ràng, có chuyện thì nói nhanh…, những câu nói tục phía hắn không nói nữa.
Hà Giang Hải thấy Hạ Tưởng không hề lay chuyển, đành phải lại thay đổi biểu hiện. Một vẻ mặt ưu sầu, gã thở dài một tiếng:
- Phó bí thư Hạ, tôi thật sự một trăm phần trăm thành tâm.
Hạ Tưởng trong lòng nghĩ, nếu như ông thực sự có thành ý, hà tất vừa rồi vừa khóc vừa múa diễn, hắn không phải lãnh đạo gì ở Trung ương, Hà Giang Hải giở khổ nhục kế cũng được, diễn bi kịch cũng tốt, coi như đả động được hắn, hắn cũng không quan tâm.
Hạ Tưởng cũng chỉ thản nhiên gật đầu nói:
- Phó bí thư Hà, tôi cũng là mang thành ý mà đến. Vì thế, tôi với anh nên thẳng thắn với nhau thì hơn.
Hà Giang Hải trố mắt mấy lần, cuối cùng ngộ ra gã một phen ra sức biểu diễn không làm Hạ Tưởng thấy bất kỳ áp lực nào, cũng không khiến Hạ Tưởng dành cho gã thêm một tia thông cảm, càng không khiến Hạ Tưởng mất đi sức phán đoán chính xác. Đành hoàn toàn thừa nhận thất bại, chỉ còn nước miễn cưỡng đánh ra quân bài chưa lật.
Quân bài ấy, thật ra gã cũng chuẩn bị kỹ rồi, chẳng qua như mọi chính khách khác, đều muốn giữ lại cho riêng mình chút điều kiện có lợi, nào ngờ Hạ Tưởng lại hoàn toàn không cắn câu.
Phương pháp của Hà Giang Hải cũng như những thủ pháp thông thường của vô số những chính khách khác, giống như những chính sách của Trung Ương, vốn dĩ là chính sách tốt, nhưng đến lúc chấp hành ở tỉnh, sẽ bị thêm mắm thêm muối để chính sách có lợi cho tỉnh đó. Cũng như vậy, đến thời điểm được chấp hành ở thành phố, lại được lãnh đạo thành phố điều chỉnh, mà đến được tay một cá nhân chấp hành cụ thể, sẽ lại ôm tư tưởng kiếm được cái gì tốt cái đố để thực thi.
Sau nhiều lần cắt gọt như vậy, chính sách dù tốt cũng sẽ bị biến mùi.
Hạ Tưởng rất rõ thủ đoạn của Hà Giang Hải, cũng không đấu trí với gã, nhất quyết ngay cả một lời cũng không tiếp, khiến gã tự bẽ mặt, bởi nhẽ hiện tại đến tư cách đàm phán gã cũng không còn nữa, vẫn còn muốn lên mặt bát nháo sao?
Hạ Tưởng đồng ý tới, nhưng không phải vì đàm phán với Hà Giang Hải, mà là đàm phán với thế lực sau lưng Hà Giang Hải!
Hà Giang Hải cứ ngỡ gã còn có cái quyền cò kè mặc cả? Hạ Tưởng trong lòng cười khinh bỉ. Đồng tình là đồng tình, nhưng đồng tình không thể hiện trong việc chính trị. Trong mắt Hạ Tưởng, Hà Giang Hải đã bị tước đi quyền lực chính trị suốt đời.
Hà Giang Hải tuy là bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải cúi đầu, trước mặt Hạ Tưởng, tư cách gã đã bị phá vỡ rồi:
- Phó Bí thư Hà, hôm qua… tôi đã đệ đơn từ chức lên Trung ương rồi!
Câu nói đầu tiên của Hà Giang Hải đã khiến Hạ Tưởng phải giật nảy mình.
Điều đáng kinh ngạc không phải ở chỗ Hà Giang Hải trình đơn từ chức, cũng không phải vì sau khi Hà Giang Hải từ chức, lại còn mặt dày cò kè trả giá với hắn, mà là ý nghĩa chính trị đằng sau việc Hà Giang Hải xin từ chức.
Còn có thủ pháp chính trị.
Phải thừa nhận, việc Hà Giang Hải không nói với Tỉnh ủy mà chủ động xin từ chức quả là cao kiến, hơn nữa, trong cuộc đọ sức tiếp theo, nắm giữ được quyền chủ động nhất định, cũng thể hiện một phương diện rèn luyện chính trị sáng suốt và quyết đoán kịp thời.
Nếu như Hạ Tưởng đoán không sai, kế này chắc hẳn phải là chủ ý của Diệp Thiên Nam.
Trên chiến trường, có binh pháp ai binh tất thắng (chịu đau khổ nhiều thì ắt sẽ vùng lên và giành thắng lợi), thì trong chính trị cũng có thủ pháp ai binh tất thắng như vậy. Hà Giang Hải lấy thế yếu của mình mà dọa người khác, chủ động xin từ chức. Tuy rằng thủ đoạn của gã so với Diệp Thiên Nam năm ấy là giống nhau, nhưng có điểm khác với cách làm của Diệp Thiên Nam năm đó là từ chức giả- tiến bộ thật, thì Hà Giang Hải nhất định là từ chức thật.
Lùi một bước tiến ba bước, tuy rằng xét tình trạng của Hà Giang Hải, đơn từ chức một khi được nộp đi, Trung ương chắc chắn sẽ thuận lợi phê chuẩn. Nhưng dù gì gã cũng đã làm bộ làm tịch, lại thêm sau lưng có người nói đỡ, mức kỷ luật đối với Hà Giang Hải ắt hẳn sẽ giảm đáng kể.
Trị người nên cân nhắc đến nhân tình, dù sao người ta con cái đều không còn nữa rồi. Xuất phát từ việc giữ gìn một cục diện chính trị ổn định và đoàn kết, xuất phát từ việc bảo vệ đại cục của tỉnh Tề, vấn đề của Hà Giang Hải cuối cùng sẽ bị xử phạt ra sao, e rằng cũng không phải là kết quả khả quan cho lắm.
Cũng may, những suy đoán của Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ là không giống nhau. Chu Hồng Cơ vẫn tưởng một tiếng trống có thể dìm chết Hà Giang Hải, kỳ thực sau khi con trai Hà Giang Hải vừa chết, lại nghe phong thanh tin Viên Húc Cường từ chức sớm, Hạ Tưởng đã nhạy bén ý thức được sự việc đã xuất hiện biến cố nhất định - lập trường của Trung ương khả năng sẽ dịu đi.
Nếu không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, dự tính cuối cùng vẫn là một kết cục vui vẻ, còn vui vẻ đến mức nào, phải xem trình độ nhượng bộ của các bên đã.
Hạ Tưởng không nói gì, chỉ giữ một vẻ mặt trầm ngâm, vỗ vỗ vai Hà Giang Hải.
Hà Giang Hải đến đây mới thực sự lộ ra một vẻ mặt xám ngoét, lại than thở:
- Vất vả cả một đời người, rơi vào cái kết cục này, sớm biết như vậy, hà tất phải làm như trước?
Tự oán tự trách một câu, lại nói:
- Tôi xin nói thẳng vậy, Phó Bí thư Hạ, tôi xin đưa ra ba điều kiện…
- Thứ nhất, Triệu Mẫu Đơn cắn người bừa bãi, sẽ ảnh hưởng tới cục diện chính trị ổn định đoàn kết, ả là mụ đàn bà lăng loàn, nên trực tiếp bắn chết.
Nói rất thô, nhưng đạo lý lại rất đích xác.
- Thứ hai, Chủ nhiệm Chu đã làm quá rồi, nếu như không có sự hỗ trợ của Phó Bí thư Hạ, cũng có thể dừng lại được rồi. Lại nói thêm, sau khi Viên Húc Cường rút lui, ứng cử viên lên tiếp nhận, Phó Bí thư Hạ không cần khách khí, có lời cứ nói. Cá nhân tôi nhận thấy, Lý Đinh Sơn thật ra lại là một ứng cử viên tốt…
- Thứ ba, tôi dù gì cũng từ chức rồi, rất nhiều cán bộ tỉnh Tề có tư tưởng quê nhà mạnh mẽ, ở Tỉnh ủy không thể không có cột cờ, theo tôi thì, ngoài Phó Bí thư Hạ ra, không thể có thêm ứng cử viên thứ hai nào khác…
Hà Giang Hải nói xong, dường như đã dùng cạn sức lực toàn thân, lim dim hai mắt, sau đó dùng lực ngả mình về phía sau, rơi vào trạng thái mê man.
Dường như chỉ trong chốc lát, Hà Giang Hải đã già đi mười tuổi!
Đúng vậy, người sống một hơi, tâm khí đã không còn, tinh thần cũng liền suy sụp. Hà Giang Hải của hiện tại, đã đánh ra toàn bộ quân bài của mình, gã ở trước mặt Hạ Tưởng, cũng tương đương như chả còn chút lợi thế có thể ứng phó nữa, chỉ có thể đợi Hạ Tưởng ra phán quyết cuối cùng.
Hạ Tưởng cũng không để ý gì đến bộ dạng với khuôn mặt xám trắng của Hà Giang Hải, mà trong lòng hắn bão sóng bập bùng.Ba điều kiện của Hà Giang Hải, phải nói quả thật mười phần thành ý, nhưng vẫn như dự liệu trước kia của Hạ Tưởng, điều cũng nằm trong một mạch với chiến lược chủ động từ chức lấy lùi mà tiến của Hà Giang Hải mà thôi. Cứ cho Hà Giang Hải có thành ý thật, nhưng vì gã mà thực hiện hai điều kiện tiên quyết kia, cũng không phải việc dễ.
Hai điều kiện tiên quyết với việc Hà Giang Hải chủ động từ chức, mục đích là giống nhau, chính là khiến cho sự việc của Hà Giang Hải chấm dứt tại đây, không phát sinh thêm, không làm to ra. Sau khi Hà Giang Hải chủ động từ chức, nhờ việc này vẽ lên một dấu chấm hết, không gây thêm bất kỳ biến chứng nào nữa.
Hạ Tưởng có thể tiếp nhận thế lực địa phương mà Hà Giang Hải để lại, lại thêm nếu như Hạ Tưởng có thể thuyết phục thế lực gia tộc gật đầu, lại thông qua Cổ Thu Thật đạt được sự đồng ý ngầm của Tổng bí thư, thế lực gia tộc và Đoàn hệ cùng nhau cho phép, hệ bình dân lại gật đầu nữa, thì việc nhậm chức của Lý Đinh Sơn sẽ như ván đã đóng thuyền.
Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ là một vị trí tốt, Viên Húc Cường rút lui là vì tuổi tác đã đến lúc, nếu không tất nhiên sẽ tăng lên một bậc, vị trí Phó bí thư tỉnh ủy về cơ bản không thành vấn đề. Nói cách khác, nếu như Lý Đinh Sơn lúc này chuyển nhiệm làm Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ, với độ tuổi của y, sau khi mãn nhiệm, đương nhiên có thể thuận lợi mà tiến thêm một bước.
So với vị trí hiện tại là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, có thể nói tiền đồ đã sáng lạn hơn nhiều. Thông thường Phó chủ tịch tỉnh sau một nhiệm kỳ mà phất lên không nhiều, tương tự, làm Ủy viên thường vụ vẫn không bằng giữ vị trí Bí thư Thành ủy một thành phố cấp Phó tỉnh. Nếu nói việc Hạ Tưởng ra mặt ngăn cản Triệu Mẫu Đơn lại cắn người bừa bãi là không mấy khó khăn, thì hắn lại phải khuyên bảo Chu Hồng Cơ dừng tay, chấm dứt việc điều tra Hà Giang Hải, để tránh sự việc của gã vỡ lở, thậm chí cuối cùng nói không chừng sẽ động đến Ủy ban Kỷ luật Trung Ương, thì khó khăn cũng không nhỏ.
Nha Nội suýt bỏ mạng, tất nhiên có người hận Hà Giang Hải đến tận xương tủy, mặc kệ Hà Giang Hải có ra sức thanh minh như thế nào chuyện sự việc ngoài tầm kiểm soát không hề can hệ đến gã, dù gì sự việc cũng do một tay gã gây ra, nói nhiều cũng vô ích. Liên tưởng đến những phong ba ở Tần Đường năm đó, đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, Hạ Tưởng thậm chí có thể kết luận, Hà Giang Hải chắc chắn đã nghe phong thanh. Có khả năng Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã bắt tay vào điều tra các loại vấn đề của gã, nói đúng hơn, quyết không bỏ sót, chém ngay trên ngựa, không khiến gã thân bại danh liệt, thề không buông tha.
Đối với việc này, Hạ Tưởng tràn đầy nhận thức, những chuyện xảy ra ở Tần Đường cho đến ngày hôm nay vẫn như ngay trước mắt. Hắn lúc đó sở dĩ vẫn tồn tại được, một là tự mình vượt qua thử thách, hai là chuẩn bị đầy đủ, ba là phản kích đủ nhanh. Nhưng Hà Giang Hải lại không như hắn, rắc rối đầy mình, lại ngang nhiên động chạm đến nhân vật cấp cao.
Có thể bảo toàn tính mạng đã là vạn phúc rồi, Hà Giang Hải còn muốn yên ổn rút lui, sau đó an nhàn dưỡng già, có người đồng ý mới lạ!
Không khí bên ngoài so với mùi thuốc tẩy của bệnh viện còn dễ ngửi hơn nhiều, mặc dù không khí vẫn còn nóng bức đến bực bội, nhưng Hạ Tưởng vẫn cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngồi trên xe về Tỉnh ủy, Ngô Thiên Tiếu thấy Hạ Tưởng sắc mặt như thường, chỉ có điều không nói chuyện nhiều lắm, liền cẩn thận hỏi một câu:
- Phó Bí thư Hạ, vừa rồi Trưởng ban thư lý Ôn gọi điện tới, nói có việc cần báo cáo…
Chắc chắn là chuyện về Triệu Mẫu Đơn.
Hạ Tưởng nhấc tay xem đồng hồ, đã đến giờ cơm trưa rồi, liền nói:
- Thiên Tiếu, tìm chỗ ăn cơm thôi, bảo Tử Tuyền cùng đi.
Ngô Thiên Tiếu vâng một tiếng, vội vã gọi điện sắp xếp.
Hạ Tưởng tâm tư vẫn còn chìm đắm, lúc gặp Hà Giang Hải, hắn vẫn chưa hề trực tiếp trả lời Hà Giang Hải, chỉ gật gật đầu, bắt tay xong liền rời khỏi phòng bệnh của Hà Giang Hải.
Do hắn ra mătk, sau đó Khâu Nhân Lễ bí mật tiếp tay, tại Tỉnh ủy, kiềm chế một cách hiệu quả việc Chu Hồng Cơ tiến thêm một bước trong việc điều tra Hà Giang Hải là không khó. Có khó là khó ở chỗ, hắn cũng không rõ nhận định phía bên Ủy ban Kỷ luật Trung ương với vận mệnh cuối cùng của Hà Giang Hải, rốt cuộc sẽ mất bao nhiêu sức mạnh. Nếu như lại xuất hiện một trận giông bão như ở Tần Đường, hắn cũng không bảo vệ nổi Hà Giang Hải. Vẫn còn một điểm, Chu Hồng Cơ vì lý do lập trường cá nhân, cũng không dễ dàng bỏ qua cơ hội đẩy Hà Giang Hải đến chỗ chết.
Muốn đạt được lời hứa đầu môi mà khó thành hiện thực của Hà Giang Hải, độ khó cũng không phải hạng thường.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, thực sự muốn phe phản đối nhân cơ hội này làm cho Hà Giang Hải bị tê liệt một cách triệt để hay sao? Hà Giang Hải chết không đáng tiếc, nhưng về mặt chính trị, sẽ không phù hợp với lợi ích lâu dài của Hạ Tưởng,…. Phải làm sao đây?
Hạ Tưởng thật không ngờ tới là, hắn đang ở thế khó, lại có một người ngoài cuộc vào đánh thức, khiến hắn đột nhiên mở mang đầu óc, lại nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn và quyết định cuối cùng!
Trước khi đến đây, Hạ Tưởng đã sớm đoán định Hà Giang Hải có điều kiện, không ngờ Hà Giang Hải còn có ý khoe khoang thể hiện trước mặt hắn, cũng tốt, hoặc là cố ý gây nhầm lẫn cũng được, dù sao hai bên cùng nhau gây sức ép, thấy hắn không đủ kiên nhẫn nữa mới vào chủ đề chính, quả là vô vị hết nói.
Vẫn tưởng trong tay y nắm giữ đủ phần lợi thế?
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Hà Giang Hải lẽ ra nên biết đến một câu: Phượng hoàng rụng lông không bằng gà. Vì thế Hạ Tưởng chỉ cười chứ không nói gì. Kỳ thực thái độ rất rõ ràng, có chuyện thì nói nhanh…, những câu nói tục phía hắn không nói nữa.
Hà Giang Hải thấy Hạ Tưởng không hề lay chuyển, đành phải lại thay đổi biểu hiện. Một vẻ mặt ưu sầu, gã thở dài một tiếng:
- Phó bí thư Hạ, tôi thật sự một trăm phần trăm thành tâm.
Hạ Tưởng trong lòng nghĩ, nếu như ông thực sự có thành ý, hà tất vừa rồi vừa khóc vừa múa diễn, hắn không phải lãnh đạo gì ở Trung ương, Hà Giang Hải giở khổ nhục kế cũng được, diễn bi kịch cũng tốt, coi như đả động được hắn, hắn cũng không quan tâm.
Hạ Tưởng cũng chỉ thản nhiên gật đầu nói: Text được lấy tại
- Phó bí thư Hà, tôi cũng là mang thành ý mà đến. Vì thế, tôi với anh nên thẳng thắn với nhau thì hơn.
Hà Giang Hải trố mắt mấy lần, cuối cùng ngộ ra gã một phen ra sức biểu diễn không làm Hạ Tưởng thấy bất kỳ áp lực nào, cũng không khiến Hạ Tưởng dành cho gã thêm một tia thông cảm, càng không khiến Hạ Tưởng mất đi sức phán đoán chính xác. Đành hoàn toàn thừa nhận thất bại, chỉ còn nước miễn cưỡng đánh ra quân bài chưa lật.
Quân bài ấy, thật ra gã cũng chuẩn bị kỹ rồi, chẳng qua như mọi chính khách khác, đều muốn giữ lại cho riêng mình chút điều kiện có lợi, nào ngờ Hạ Tưởng lại hoàn toàn không cắn câu.
Phương pháp của Hà Giang Hải cũng như những thủ pháp thông thường của vô số những chính khách khác, giống như những chính sách của Trung Ương, vốn dĩ là chính sách tốt, nhưng đến lúc chấp hành ở tỉnh, sẽ bị thêm mắm thêm muối để chính sách có lợi cho tỉnh đó. Cũng như vậy, đến thời điểm được chấp hành ở thành phố, lại được lãnh đạo thành phố điều chỉnh, mà đến được tay một cá nhân chấp hành cụ thể, sẽ lại ôm tư tưởng kiếm được cái gì tốt cái đố để thực thi.
Sau nhiều lần cắt gọt như vậy, chính sách dù tốt cũng sẽ bị biến mùi.
Hạ Tưởng rất rõ thủ đoạn của Hà Giang Hải, cũng không đấu trí với gã, nhất quyết ngay cả một lời cũng không tiếp, khiến gã tự bẽ mặt, bởi nhẽ hiện tại đến tư cách đàm phán gã cũng không còn nữa, vẫn còn muốn lên mặt bát nháo sao?
Hạ Tưởng đồng ý tới, nhưng không phải vì đàm phán với Hà Giang Hải, mà là đàm phán với thế lực sau lưng Hà Giang Hải!
Hà Giang Hải cứ ngỡ gã còn có cái quyền cò kè mặc cả? Hạ Tưởng trong lòng cười khinh bỉ. Đồng tình là đồng tình, nhưng đồng tình không thể hiện trong việc chính trị. Trong mắt Hạ Tưởng, Hà Giang Hải đã bị tước đi quyền lực chính trị suốt đời.Hà Giang Hải tuy là bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải cúi đầu, trước mặt Hạ Tưởng, tư cách gã đã bị phá vỡ rồi:
- Phó Bí thư Hà, hôm qua… tôi đã đệ đơn từ chức lên Trung ương rồi!
Câu nói đầu tiên của Hà Giang Hải đã khiến Hạ Tưởng phải giật nảy mình.
Điều đáng kinh ngạc không phải ở chỗ Hà Giang Hải trình đơn từ chức, cũng không phải vì sau khi Hà Giang Hải từ chức, lại còn mặt dày cò kè trả giá với hắn, mà là ý nghĩa chính trị đằng sau việc Hà Giang Hải xin từ chức.
Còn có thủ pháp chính trị.
Phải thừa nhận, việc Hà Giang Hải không nói với Tỉnh ủy mà chủ động xin từ chức quả là cao kiến, hơn nữa, trong cuộc đọ sức tiếp theo, nắm giữ được quyền chủ động nhất định, cũng thể hiện một phương diện rèn luyện chính trị sáng suốt và quyết đoán kịp thời.
Nếu như Hạ Tưởng đoán không sai, kế này chắc hẳn phải là chủ ý của Diệp Thiên Nam.
Trên chiến trường, có binh pháp ai binh tất thắng (chịu đau khổ nhiều thì ắt sẽ vùng lên và giành thắng lợi), thì trong chính trị cũng có thủ pháp ai binh tất thắng như vậy. Hà Giang Hải lấy thế yếu của mình mà dọa người khác, chủ động xin từ chức. Tuy rằng thủ đoạn của gã so với Diệp Thiên Nam năm ấy là giống nhau, nhưng có điểm khác với cách làm của Diệp Thiên Nam năm đó là từ chức giả- tiến bộ thật, thì Hà Giang Hải nhất định là từ chức thật.
Lùi một bước tiến ba bước, tuy rằng xét tình trạng của Hà Giang Hải, đơn từ chức một khi được nộp đi, Trung ương chắc chắn sẽ thuận lợi phê chuẩn. Nhưng dù gì gã cũng đã làm bộ làm tịch, lại thêm sau lưng có người nói đỡ, mức kỷ luật đối với Hà Giang Hải ắt hẳn sẽ giảm đáng kể.
Trị người nên cân nhắc đến nhân tình, dù sao người ta con cái đều không còn nữa rồi. Xuất phát từ việc giữ gìn một cục diện chính trị ổn định và đoàn kết, xuất phát từ việc bảo vệ đại cục của tỉnh Tề, vấn đề của Hà Giang Hải cuối cùng sẽ bị xử phạt ra sao, e rằng cũng không phải là kết quả khả quan cho lắm.
Cũng may, những suy đoán của Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ là không giống nhau. Chu Hồng Cơ vẫn tưởng một tiếng trống có thể dìm chết Hà Giang Hải, kỳ thực sau khi con trai Hà Giang Hải vừa chết, lại nghe phong thanh tin Viên Húc Cường từ chức sớm, Hạ Tưởng đã nhạy bén ý thức được sự việc đã xuất hiện biến cố nhất định - lập trường của Trung ương khả năng sẽ dịu đi.
Nếu không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, dự tính cuối cùng vẫn là một kết cục vui vẻ, còn vui vẻ đến mức nào, phải xem trình độ nhượng bộ của các bên đã.
Hạ Tưởng không nói gì, chỉ giữ một vẻ mặt trầm ngâm, vỗ vỗ vai Hà Giang Hải.
Hà Giang Hải đến đây mới thực sự lộ ra một vẻ mặt xám ngoét, lại than thở:
- Vất vả cả một đời người, rơi vào cái kết cục này, sớm biết như vậy, hà tất phải làm như trước?
Tự oán tự trách một câu, lại nói:
- Tôi xin nói thẳng vậy, Phó Bí thư Hạ, tôi xin đưa ra ba điều kiện…
- Thứ nhất, Triệu Mẫu Đơn cắn người bừa bãi, sẽ ảnh hưởng tới cục diện chính trị ổn định đoàn kết, ả là mụ đàn bà lăng loàn, nên trực tiếp bắn chết.
Nói rất thô, nhưng đạo lý lại rất đích xác.
- Thứ hai, Chủ nhiệm Chu đã làm quá rồi, nếu như không có sự hỗ trợ của Phó Bí thư Hạ, cũng có thể dừng lại được rồi. Lại nói thêm, sau khi Viên Húc Cường rút lui, ứng cử viên lên tiếp nhận, Phó Bí thư Hạ không cần khách khí, có lời cứ nói. Cá nhân tôi nhận thấy, Lý Đinh Sơn thật ra lại là một ứng cử viên tốt…
- Thứ ba, tôi dù gì cũng từ chức rồi, rất nhiều cán bộ tỉnh Tề có tư tưởng quê nhà mạnh mẽ, ở Tỉnh ủy không thể không có cột cờ, theo tôi thì, ngoài Phó Bí thư Hạ ra, không thể có thêm ứng cử viên thứ hai nào khác…
Hà Giang Hải nói xong, dường như đã dùng cạn sức lực toàn thân, lim dim hai mắt, sau đó dùng lực ngả mình về phía sau, rơi vào trạng thái mê man.
Dường như chỉ trong chốc lát, Hà Giang Hải đã già đi mười tuổi!
Đúng vậy, người sống một hơi, tâm khí đã không còn, tinh thần cũng liền suy sụp. Hà Giang Hải của hiện tại, đã đánh ra toàn bộ quân bài của mình, gã ở trước mặt Hạ Tưởng, cũng tương đương như chả còn chút lợi thế có thể ứng phó nữa, chỉ có thể đợi Hạ Tưởng ra phán quyết cuối cùng.
Hạ Tưởng cũng không để ý gì đến bộ dạng với khuôn mặt xám trắng của Hà Giang Hải, mà trong lòng hắn bão sóng bập bùng.Ba điều kiện của Hà Giang Hải, phải nói quả thật mười phần thành ý, nhưng vẫn như dự liệu trước kia của Hạ Tưởng, điều cũng nằm trong một mạch với chiến lược chủ động từ chức lấy lùi mà tiến của Hà Giang Hải mà thôi. Cứ cho Hà Giang Hải có thành ý thật, nhưng vì gã mà thực hiện hai điều kiện tiên quyết kia, cũng không phải việc dễ.
Hai điều kiện tiên quyết với việc Hà Giang Hải chủ động từ chức, mục đích là giống nhau, chính là khiến cho sự việc của Hà Giang Hải chấm dứt tại đây, không phát sinh thêm, không làm to ra. Sau khi Hà Giang Hải chủ động từ chức, nhờ việc này vẽ lên một dấu chấm hết, không gây thêm bất kỳ biến chứng nào nữa.
Hạ Tưởng có thể tiếp nhận thế lực địa phương mà Hà Giang Hải để lại, lại thêm nếu như Hạ Tưởng có thể thuyết phục thế lực gia tộc gật đầu, lại thông qua Cổ Thu Thật đạt được sự đồng ý ngầm của Tổng bí thư, thế lực gia tộc và Đoàn hệ cùng nhau cho phép, hệ bình dân lại gật đầu nữa, thì việc nhậm chức của Lý Đinh Sơn sẽ như ván đã đóng thuyền.
Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ là một vị trí tốt, Viên Húc Cường rút lui là vì tuổi tác đã đến lúc, nếu không tất nhiên sẽ tăng lên một bậc, vị trí Phó bí thư tỉnh ủy về cơ bản không thành vấn đề. Nói cách khác, nếu như Lý Đinh Sơn lúc này chuyển nhiệm làm Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ, với độ tuổi của y, sau khi mãn nhiệm, đương nhiên có thể thuận lợi mà tiến thêm một bước.
So với vị trí hiện tại là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, có thể nói tiền đồ đã sáng lạn hơn nhiều. Thông thường Phó chủ tịch tỉnh sau một nhiệm kỳ mà phất lên không nhiều, tương tự, làm Ủy viên thường vụ vẫn không bằng giữ vị trí Bí thư Thành ủy một thành phố cấp Phó tỉnh. Nếu nói việc Hạ Tưởng ra mặt ngăn cản Triệu Mẫu Đơn lại cắn người bừa bãi là không mấy khó khăn, thì hắn lại phải khuyên bảo Chu Hồng Cơ dừng tay, chấm dứt việc điều tra Hà Giang Hải, để tránh sự việc của gã vỡ lở, thậm chí cuối cùng nói không chừng sẽ động đến Ủy ban Kỷ luật Trung Ương, thì khó khăn cũng không nhỏ.
Nha Nội suýt bỏ mạng, tất nhiên có người hận Hà Giang Hải đến tận xương tủy, mặc kệ Hà Giang Hải có ra sức thanh minh như thế nào chuyện sự việc ngoài tầm kiểm soát không hề can hệ đến gã, dù gì sự việc cũng do một tay gã gây ra, nói nhiều cũng vô ích. Liên tưởng đến những phong ba ở Tần Đường năm đó, đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, Hạ Tưởng thậm chí có thể kết luận, Hà Giang Hải chắc chắn đã nghe phong thanh. Có khả năng Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã bắt tay vào điều tra các loại vấn đề của gã, nói đúng hơn, quyết không bỏ sót, chém ngay trên ngựa, không khiến gã thân bại danh liệt, thề không buông tha.
Đối với việc này, Hạ Tưởng tràn đầy nhận thức, những chuyện xảy ra ở Tần Đường cho đến ngày hôm nay vẫn như ngay trước mắt. Hắn lúc đó sở dĩ vẫn tồn tại được, một là tự mình vượt qua thử thách, hai là chuẩn bị đầy đủ, ba là phản kích đủ nhanh. Nhưng Hà Giang Hải lại không như hắn, rắc rối đầy mình, lại ngang nhiên động chạm đến nhân vật cấp cao.
Có thể bảo toàn tính mạng đã là vạn phúc rồi, Hà Giang Hải còn muốn yên ổn rút lui, sau đó an nhàn dưỡng già, có người đồng ý mới lạ!
Không khí bên ngoài so với mùi thuốc tẩy của bệnh viện còn dễ ngửi hơn nhiều, mặc dù không khí vẫn còn nóng bức đến bực bội, nhưng Hạ Tưởng vẫn cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngồi trên xe về Tỉnh ủy, Ngô Thiên Tiếu thấy Hạ Tưởng sắc mặt như thường, chỉ có điều không nói chuyện nhiều lắm, liền cẩn thận hỏi một câu:
- Phó Bí thư Hạ, vừa rồi Trưởng ban thư lý Ôn gọi điện tới, nói có việc cần báo cáo…
Chắc chắn là chuyện về Triệu Mẫu Đơn.
Hạ Tưởng nhấc tay xem đồng hồ, đã đến giờ cơm trưa rồi, liền nói:
- Thiên Tiếu, tìm chỗ ăn cơm thôi, bảo Tử Tuyền cùng đi.
Ngô Thiên Tiếu vâng một tiếng, vội vã gọi điện sắp xếp.
Hạ Tưởng tâm tư vẫn còn chìm đắm, lúc gặp Hà Giang Hải, hắn vẫn chưa hề trực tiếp trả lời Hà Giang Hải, chỉ gật gật đầu, bắt tay xong liền rời khỏi phòng bệnh của Hà Giang Hải.
Do hắn ra mătk, sau đó Khâu Nhân Lễ bí mật tiếp tay, tại Tỉnh ủy, kiềm chế một cách hiệu quả việc Chu Hồng Cơ tiến thêm một bước trong việc điều tra Hà Giang Hải là không khó. Có khó là khó ở chỗ, hắn cũng không rõ nhận định phía bên Ủy ban Kỷ luật Trung ương với vận mệnh cuối cùng của Hà Giang Hải, rốt cuộc sẽ mất bao nhiêu sức mạnh. Nếu như lại xuất hiện một trận giông bão như ở Tần Đường, hắn cũng không bảo vệ nổi Hà Giang Hải. Vẫn còn một điểm, Chu Hồng Cơ vì lý do lập trường cá nhân, cũng không dễ dàng bỏ qua cơ hội đẩy Hà Giang Hải đến chỗ chết.
Muốn đạt được lời hứa đầu môi mà khó thành hiện thực của Hà Giang Hải, độ khó cũng không phải hạng thường.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, thực sự muốn phe phản đối nhân cơ hội này làm cho Hà Giang Hải bị tê liệt một cách triệt để hay sao? Hà Giang Hải chết không đáng tiếc, nhưng về mặt chính trị, sẽ không phù hợp với lợi ích lâu dài của Hạ Tưởng,…. Phải làm sao đây?
Hạ Tưởng thật không ngờ tới là, hắn đang ở thế khó, lại có một người ngoài cuộc vào đánh thức, khiến hắn đột nhiên mở mang đầu óc, lại nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn và quyết định cuối cùng!