- Phó Bí thư Hạ, xem chừng nào anh thuận tiện, thì sắp xếp một chút, mau chóng đến Bắc Kinh, thăm hỏi ông cụ Phó một chút.
Giọng Khâu Tự Phong rất bình tĩnh, dù sao bệnh là của ông cụ nhà khác,
- Tôi và Chủ tịch tỉnh Phó nói chuyện điện thoại, ngày mốt anh ta đi, anh xem có thuận tiện không?
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, ngày mốt cũng có thể bỏ ra được, nói:
- Được, hẹn ngày mốt.
Sau khi Khâu Tự Phong chốt thời gian, cũng không nhiều lời, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, nhắc tới Mai Hiểu Lâm:
- Hiểu Lâm cũng đi, tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với cô ấy... Cô ấy không nói gì với anh sao?
Gần đây thật đúng là không liên hệ với Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng cười nói:
- Nói với anh là được, sao phải làm điều thừa mà nói với tôi?
- Như vậy Hiểu Lâm vẫn độc thân một mình mà sống như vậy sao?
Cũng không biết Khâu Tự Phong nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên liền nhắc tới hôn nhân đại sự của Mai Hiểu Lâm,
- Tuy nhiên nữ cán bộ khá đặc biệt, nói độc thân, cũng không ảnh hưởng con đường làm quan.
Đúng là không có việc gì để làm nói lời sáo rỗng, Hạ Tưởng muốn nói với Khâu Tự Phong vài câu gì, Khâu Tự Phong đã không đợi Hạ Tưởng mở miệng, cười ha hả:
- Tôi chỉ là thuận miệng mà nói, kỳ thật nếu năm đó tôi cưới Hiểu Lâm, nói không chừng bây giờ cô ấy còn không có thành tựu như hiện tại.
Như thế thì làm sao? Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, tỉnh Tề có một đống sự kiện chờ hắn xử lý, hắn thật đúng là không có tâm tư nhớ lại mọi chuyện với Mai Hiểu Lâm.
Như vậy làm sao phe bình dân và phe phản đối đi dây làm xiếc, phe phản đối là cách gọi lén của Hạ Tưởng, trên thực tế, đối phương có tên khác. Sau khi Hạ Tưởng từ biệt Nha Nội và Chu Hồng Cơ, trên xe, hắn cầm trang giấy mà Nha Nội đưa cho vo nát, trong lòng cũng đã có quyết định sẽ không đề cập tới sự đối địch tự nhiên giữa hắn và phe phản đối, mà qua lại ăn tết, riêng chuyện đối phương vừa không có thành ý lại tính kế đặt điều kiện, thật sự là quá mức tự đại và tự tin thái quá.
Nói không chừng ở trong mắt đối phương, hắn chẳng qua là trợ lực gọi thì đến, bảo thì đi.
Có thành ý hay không, có thật tâm hay không, không phải dựa vào lời hứa, mà là hành động cụ thể.
Đến nhà khách Tỉnh ủy, Hạ Tưởng còn có điểm cảm thấy không thể lý giải, được được, Phó Tiên Tiên và Nghiêm Tiểu Thì muốn bắt hắn đến nhà khách Tỉnh ủy một chuyến là có dụng ý gì? Nếu đổi là người khác, hắn khẳng định sẽ không đến, nhưng Phó Tiên Tiên và Nghiêm Tiểu Thì đồng thời nhắc tới vấn đề mặc dù cần giải quyết, hắn nhất định phải coi trọng.
Đã là quá nửa đêm, sau khi tới nhà khách Tỉnh ủy, Hạ Tưởng ở đại sảnh chờ gặp Phó Tiên Tiên và Nghiêm Tiểu Thì.
Phó Tiên Tiên so với ngày hôm qua tinh thần tốt hơn, dù chưa trang điểm, nhưng ánh mắt đã bớt vẻ ưu tư, vui mừng hơn. Mà Nghiêm Tiểu Thì vẫn như bình thường dùng đồ trang sức trang nhã, mặt mày như bức tranh, đẹp tới cực hạn.
Hạ Tưởng vẫn cho rằng, diện mạo Nghiêm Tiểu Thì hoàn toàn có thể liệt vào hang mỹ nữ tiêu chuẩn trong nước, hoặc là nói, Nghiêm Tiểu Thì nếu diễn vai mỹ nữ cổ trang, tuyệt đối có vẻ đẹp quốc sắc thiên hương.
Phó Tiên Tiên và Nghiêm Tiểu Thì vừa thấy Hạ Tưởng, không hẹn mà cùng tiến lên một bước, rồi lại liếc nhau, ngượng ngùng lại cùng ngừng bước chân. Hạ Tưởng không chú ý tới hai cô gái, bởi vì ánh mắt hắn dừng ở trên người một người khác.
Cũng không phải là chỉ có Phó Tiên Tiên và Nghiêm Tiểu Thì ở đây, còn có một cô gái ăn mặc như nhân viên phục vụ ở một bên, cúi đầu, hơi thẹn thùng lại có dáng vẻ khiếp đảm, nhưng ánh mắt láo liên, biểu hiện ra tâm tư hay nội tâm thay đổi của cô ta.
Tại sao lại có người ngoài?
Phó Tiên Tiên giới thiệu:
- Phó Bí thư Hạ, đây là Cung Tiểu Tinh, là nhân viên phục vụ của nhà khách Tỉnh ủy. Chủ tịch tỉnh Lý lúc chỉnh đốn nhà khách, bởi vì biểu hiện công tác của cô ta không tích cực, bị loại khỏi danh sách, tuy nhiên cô ấy muốn lập công chuộc tội, hy vọng anh có thể thay cô ấy nói với Chủ tịch tỉnh Lý, cho cô ấy một cơ hội. Hơn nữa, cô ấy là người tỉnh Yến, là đồng hương.
- Phó Bí thư Hạ, tôi biết tôi sai lầm rồi, van xin ngài giúp tôi.
Cung Tiểu Tinh biết Phó Bí thư Hạ trước mắt là ân nhân cứu mạng, vội vàng thuận thế nói,
- Tôi là người huyện Chu Khúc, cũng coi như nửa đồng hương với Phó Bí thư Hạ.
Huyện Chu Khúc là hàng xóm với huyện Đan Thành, cách Đan Thành mấy chục km, Hạ Tưởng cũng đã từng đi qua. Hắn tuy rằng không thích biểu hiện vội vàng khôn khéo quá mức của Cung Tiểu Tinh, nhưng nếu là đồng hương, cũng phải ứng phó vài câu, liền gật đầu nói:
- Trước tiên là nói về vụ việc, sự việc không lớn thì sẽ xử lý tốt thôi.
Vừa nói xong, liền nhìn về phía Nghiêm Tiểu Thì.
Công trình sửa chữa nhà khách Tỉnh ủy, Hạ Tưởng cũng nghe nói, nhưng cũng không để ý, lúc ấy cũng có người nhờ vả quan hệ với Ngô Thiên Tiếu, nghĩ thông qua anh ta đến hắn để nhận được công trình, bị hắn xua tay từ chối. Nguyên tắc của hắn là, không nhúng tay vào dự án công trình, huống chi Tỉnh ủy cũng đã chỉ định Lý Đinh Sơn làm người phụ trách cụ thể.
Hạ Tưởng luôn luôn không nhúng tay vào dự án công trình, bởi vì hắn cũng biết, dự án công trình là dễ dàng ra tham quan địa phương nhất, gần như mười dự án sẽ có chín tham quan ở trong đó. Chủ yếu cũng là dự án công trình kiếm tiền nhanh, lỗ hổng nhiều, kim ngạch cao, bên trong nhiều đường cong.
Mà dự án một đoạn mấy chục km quốc lộ nào đó, đầu tư hơn một tỷ, nhưng sau khi trải qua mấy tầng bàn việc, cuối cùng đến công trình tài chính trong tay cũng chỉ có mấy chục triệu, kết quả liền xuất hiện chuyện hoang đường là đầu bếp, thợ sửa giày dép cùng người làm hỗn tạp các loại ngành sản xuất nhận các công trình.
Nếu không quốc lộ trong nước sau khi làm xong không đến một năm đã đại tu, không đại tu mới là lạ, bên trong có bao nhiêu tiền chạy vào hầu bao tham quan hết. Hạ Tưởng bởi vì tự tay xử lý đại án tham nhũng ở tỉnh Tương, biết tiền cho dự án công trình không được chia ra một hào, nhận tiền một cách không có tính người như vậy chính là muốn tuyệt tự.
Huống chi, Hạ Tưởng chưa bao giờ thiếu tiền.
Hạ Tưởng vừa nghe đã biết trong đó có chút mưu mẹo, cho nên hắn cũng không nhìn ai, chỉ nhìn Nghiêm Tiểu Thì, bởi vì hắn đoán được điều gì đó.
Nghiêm Tiểu Thì ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu:
- Là Chủ tịch tỉnh Lý tin tưởng em có thể giám sát chất lượng, cho nên để em tiếp nhận công trình. Em vốn định nói cho anh, nhưng chưa kịp...
Phó Tiên Tiên ở bên cạnh nói:
- Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, chút nữa nói sau, hiện tại phải giải quyết vấn đề Cung Tiểu Tinh.
Hạ Tưởng dù là người ra sao cũng thấy Cung Tiểu Tinh có sắc đẹp, biết làm bộ, lại nghĩ đến cách Lý Đinh Sơn đối nhân xử thế, thì đoán được nguyên nhân đại khái là Lý Đinh Sơn trước đây bị Cung Tiểu Tinh giở trò, đã nói:
- Nơi này nói chuyện không kín đáo..., mấy người tới phòng Cung Tiểu Tinh.
Phòng không lớn, chính là một gian tiêu chuẩn bình thường của ký túc xá cải tạo, nhưng dọn dẹp không được tươm tất lắm, vài món đồ nội y của phụ nữ khó tránh khỏi làm cho người ta xấu hổ — sau đó Hạ Tưởng coi như ngồi xuống, uy nghiêm nói:
- Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cung Tiểu Tinh trước mặt Nghiêm Tiểu Thì dám khóc lóc om sòm, lại bị Phó Tiên Tiên trừng trị thành ra dễ bảo, hiện tại ở trước mặt Hạ Tưởng, một chút mạnh mẽ và điêu ngoa cũng không có, thành thật giải thích vấn đề.
Cung Tiểu Tinh quả thật là chịu sai khiến của Hà Giang Hải, cố ý dụ dỗ Lý Đinh Sơn, muốn hãm hại Lý Đinh Sơn, nhưng Lý Đinh Sơn không mắc mưu... Sau đó Hà Giang Hải không ngờ lại rơi đài, Cung Tiểu Tinh liền tự biết có khả năng đã bị liên lụy, không nghĩ bị xử lý nhanh như vậy.
Kỳ thật cũng chính là Lý Đinh Sơn đối nhân xử thế có chút chính trực, thay đổi người khác, hoặc là trực tiếp thu nhận Cung Tiểu Tinh, lấy quyền thế đè cô, hoặc là đã sớm quên cô, làm sao còn nhớ rõ cô là ai?
Cung Tiểu Tinh cũng không phải người bình thường, đã có dũng khí trèo cao, cũng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý bị thanh toán. Nhưng không ai ngồi chờ kết cục thất bại, một con kiến cũng sẽ muốn sống, cô hay dùng phương pháp của chính mình, vì sự sinh tồn của chính mình mà mở ra cánh cửa chính nguy hiểm.
Sở dĩ nói là nguy hiểm, bởi vì Cung Tiểu Tinh mặc dù có dũng khí, nhưng dù sao trí tuệ không đủ, với quan trường hiểm ác thì không đủ, nghĩ đến cô là một phụ nữ có thể dựa vào một chút đồ vật này nọ trong tay, mà bố trí quan to đã chìm nổi quan trường vài thập niên? Nếu cô không phải may mắn gặp Phó Tiên Tiên, lại có Hạ Tưởng đi trước một bước biết được những gì cô đã làm, cô cuối cùng chỉ sợ ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Chớ quên, thành phố Lỗ từng có vụ án ô tô tình nhân bị nổ bom!
... Hạ Tưởng nghe xong lời nói của Cung Tiểu Tinh, thật lâu không nói gì, sau một lúc lâu mới nói:
- Tiểu Thì, em phụ trách tìm cho Tiểu Tinh một công việc tại thành phố Yến, để cô ấy mau chóng rời khỏi thành phố Lỗ.
Lại nghĩ, bổ sung:
- Sắp xếp ở tòa nhà của Tề Á Nam là có được, làm kíp trưởng hay gì đó, về sau cũng sẽ có tiền đồ hơn so với ở nhà khách Tỉnh ủy.
Nghiêm Tiểu Thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Tưởng, biết tình thế nghiêm trọng, lập tức đồng ý.
Có lời nói của Hạ Tưởng, Cung Tiểu Tinh tới tòa nhà Tề Thị, phỏng chừng rất nhanh có thể lên tới cấp giám đốc, thu nhập so với ở nhà khách Tỉnh ủy cao hơn mấy lần.
Cung Tiểu Tinh còn không muốn rời khỏi thành phố Lỗ, muốn nói điều gì, bị Hạ Tưởng giơ tay ngăn lại:
- Cái gì cũng không cần nói nữa, lập tức đi, nếu không, cô hối hận cũng không còn kịp đâu.
Cung Tiểu Tinh mới thấy sợ hãi:
- Phó Bí thư Hạ, tôi, tôi...
Thấy Hạ Tưởng không muốn nói nhiều, Phó Tiên Tiên kéo Cung Tiểu Tinh:
- Em đi Tòa nhà Tề Thị, về sau ít nhất có thể lên làm giám đốc bộ phận, thu nhập so với hiện tại cao hơn nhiều lần, còn không mau cảm ơn Phó Bí thư Hạ.
Cung Tiểu Tinh mới biết được chỗ thất lễ, Phó Bí thư Hạ một chút cũng không bạc đãi cô, mới cao hứng mà ngàn lần cảm ơn. Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, Nghiêm Tiểu Thì thấy thế, vội vàng lôi Cung Tiểu Tinh đi, sắp xếp cho cô lập tức rời khỏi thành phố Lỗ.
Nếu nói Vương Sắc Vi làm người ngoài cuộc, ở sự kiện Triệu Mẫu Đan trở thành một điểm tựa mấu chốt và ngoài dự đoán của mọi người, như vậy Cung Tiểu Tinh cũng làm một người ngoài cuộc, có lẽ nói cô là người ngoài cuộc cũng không chuẩn xác, nhưng đề cập đến ân oán giữa Nha Nội và Hà Giang Hải, cô lại quả thật là một người ngoài cuộc cũng không ngờ đã cung cấp cho Hạ Tưởng một điểm tựa không tưởng được, quả thật là làm cho người ta có niềm vui vô cùng bất ngờ.
Nhưng niềm vui bất ngờ nhiều, Hạ Tưởng cũng phải vì sự an toàn của người thân của Cung Tiểu Tinh mà suy nghĩ, bởi vì cô đã động chạm đến điểm mấu chốt của một số người, nếu bị người ta phát giác, cô ngoại trừ chỉ còn đường chết, tuyệt đối không có đường đi.
Ra khỏi phạm vi thế lực tỉnh Tề, dưới sự che chở của Tề Á Nam, tin rằng không ai dám tới tỉnh Yến mà giương oai!
Nhưng khi bắt đầu bắt tay vào xử lý vấn đề sót lại cuối cùng ở tỉnh Tề, Hạ Tưởng phải đích thân nhích người đi Bắc Kinh một chuyến, bởi vì có chút đề cập tới tin tức sự tình sâu tầng, phải giao lưu với lãnh đạo cấp cao.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn gặp mặt, liền nói đơn giản về vấn đề Cung Tiểu Tinh một chút.
Biết được Cung Tiểu Tinh đã rời khỏi thành phố Lỗ, đến thành phố Yến, Lý Đinh Sơn cũng không nói thêm điều gì, ông ta đối với cách Hạ Tưởng đối nhân xử thế tất nhiên là trăm phần trăm yên tâm.
Sau đó, Hạ Tưởng thông qua Ngô Thiên Tiếu và Ôn Tử Tuyền, nêu ra tinh thần truyền đạt tới Ủy ban Kỷ luật thành phố và Cục Công an thành phố, nhằm vào vấn đề Chu Chấn Ba và Triệu Mẫu Đan, hiện tại toàn bộ tạm dừng công tác thẩm vấn!
Một vòng tẩy bài mới, cuối cùng cũng bắt đầu rồi...