Có lời hứa ngàn vàng của Thành Đạt Tài, đêm nay hội nghị kinh tế của Hạ Tưởng, coi như là trên cơ sở đạt được thắng lợi toàn diện, bởi vậy ra quyết định hai nơi đều nổ phát súng dạo đầu.
Bước tiếp theo, Tiếu Giai bắt đầu bắt tay vào điều động tài chính, chuẩn bị tốt nguồn lực để phản công trở lại. Bên cạnh đó, Nga Ni Trần và Dương Uy tiếp tục phát triển vấn đề nhân sự ngược lại với dự đoán của mọi người.
Tùng Phong Nhi ra mặt phụ trách giao thiệp với Nha Nội ở Bắc Kinh. Đồng thời, Hứa Quan Hoa điều động lực lượng phía sau, chuẩn vị ứng chiến với Nha Nội bất cứ lúc nào, có thể sử dụng đến cả những thủ đoạn bất chính.
- Muốn Nha Nội đầu đuôi khó bảo toàn, cần chú ý, cuộc chiến kinh tế ở Bắc Kinh vẫn là chính, Bắc Kinh thắng thì Thành phố Lỗ mới có thể ổn định, nếu không ở Thành phố Lỗ rất có thể sẽ có biến đổi.
Hạ Tưởng cường điệu nói:
- Chủ tịch Trần, Dương Uy, các anh gánh trên vai trọng trách rất nặng.
Lại nhìn Tiếu Giai một chút, thấy sắc mặt Tiếu Giai không đổi, Hạ Tưởng trong lòng cũng có vài phần khen ngợi Tiếu Giai, so với Tiếu Giai khóc trong mưa năm đó, Tiếu Giai của hiện tại, đã trải qua đủ gian khổ đời người.
- Còn có một điểm, Bắc Kinh dù sao cũng là đại bản doanh của Nha Nội, có cơ sở thâm sâu, nếu Chủ tịch Trần và Dương Uy cảm thấy có gì khó xử, hiện tại rời khỏi vẫn còn kịp.
Hạ Tưởng nói lời này, không phải là cố ý khích tướng Nga Ni Trần và Dương Uy, mà là nghiêm túc thông báo với hai người, chuyện này có nguy hiểm, phải suy nghĩ cho kỹ rồi mới quyết định.
Dù sao cũng phải tỏ ra tôn trọng người khác, tuy rằng Nga Ni Trần và Dương uy hợp tác cùng hắn, nhưng sự tình trước mặt có liên quan đến an nguy của bản thân mỗi người, khi sinh mạng mỗi người có khả năng bị nguy hiểm, đều cần phải cho người đó có quyền được lựa chọn.
Theo lý, không nên để ai đó phải bán mạng vì hắn, đây là nguyên tắc của Hạ Tưởng.
Nga Ni Trần và Dương Uy đồng thời mỉm cười nhìn nhau.
Nga Ni Trần nói:
- Phó Bí thư Hạ sao lại nói vậy, sự việc đã đến nước này, nếu tôi muốn rời khỏi, không phải phí vài chục năm lăn lộn hay sao?
Dương Uy lại nhẹ nhàng mỉm cười:
- Phó Bí thư Hạ nếu cảm thấy tôi không thể đảm đương trọng trách thì cứ nói một câu, tôi lập tức bỏ chạy lấy người.
Hai người càng nói thoải mái, ngược lại, lại càng biểu lộ thái độ kiên định. Hạ Tưởng yên tâm, gật đầu cười nói:
- Nếu nói như vậy, bữa cơm hôm nay, tôi mời.
Mọi người cười to.
Tùng Phong Nhi trêu đùa nói:
- Phó Bí thư Hạ thật là hào phóng, người khác làm việc thay anh, anh chỉ mời người ta một bữa cơm rồi đuổi người ta đi.
Tùng Phong Nhi rất ít khi nói đùa với Hạ Tưởng, hôm nay là lần đầu tiên, Hạ Tưởng liền cười:
- Cô cũng biết tôi không có tiền, cũng rất ít mời người khác ăn cơm, hôm nay tuy nói là mời khách, nhưng kỳ thật trong túi chỉ có hơm một trăm đồng, xem chừng còn phải vay tiền Giám đốc Tiếu.
Tiếu Giai thản nhiên cười, hương bay đầy nhà, hôm nay cô cố ý trang điểm, mặc đồ trang nhã nhưng bình thường Hạ Tưởng không thấy được mặt đoan trang của cô, chủ yếu là do thường xuyên thấy bộ dáng mặc áo ngủ của cô, cô cười nói:
- Em cũng không mang tiền theo, anh tốt nhất nên mượn Phong nhi, cô ấy rất thích mang tiền mặt.
Tùng Phong Nhi lập tức lấy tiền mặt ra, cầm một tập giao cho Hạ Tưởng:
- Phó Bí thư Hạ nói lời giữ lời, nói vay tiền, nhất định phải trả.
Làm náo còn chưa đủ hay sao? Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận, cũng không đếm xem là bao nhiêu tiền, trong lòng buồn bực, rõ ràng là nói đùa, Tùng Phong Nhi lấy tiền ra làm gì? Đây vốn là sản nghiệp của cô, còn tính tiền cái gì?
Lẽ nào Tiếu Giai còn không có quyền miễn trả tiền sao? Thật là.
Sau đó ánh mắt lơ đãng lại chú ý tới ánh mắt trên chọc của Tùng Phong Nhi, trong lòng có vài phần hiểu rõ, Tùng Phong Nhi đúng thực là đã trưởng thành, nhưng cô vẫn là một người phụ nữ, mà có một câu nói là phương pháp tốt nhất khiến một người nhớ kỹ bạn, đó là khiến người đó nợ tiền của bạn.
Đương nhiên, đó chỉ là cách làm đối với tiểu nhân, giống như bánh bao thịt ném chó, một đi không trở lại.
Không cần nói, biện pháp của Tùng Phong Nhi quả thật là hiệu quả, Hạ Tưởng bận rộn nhiều việc làm sao còn nhớ tới chuyện nhỏ vay tiền chứ? Chẳng qua, ở những năm tháng về sau, luôn có lúc bất chợt nhớ tới, giây lát liền quên ngay, cứ nhớ nhớ quên quên, trong vài chục năm chưa từng gián đoạn.
Để ở trong lòng mấy chục năm, chưa bao giờ quên được Tùng Phong Nhi, lần tụ hội thứ hai kết thúc, Hạ Tưởng không quay về chỗ của Tiếu Giai bởi vì Tùng Phong Nhi và Tiếu Giai vẫn còn ở chung một chỗ với nhau, hắn ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc sao có thể còn không biết ngượng mà đi cùng.
Kỳ thật, hắn cũng có tính toán khác, sau khi từ biệt Nga Ni Trần và Dương Uy, im lặng đi tới chỗ ở của Vệ Tân.
Ở Bắc Kinh, Vệ Tân thuê một căn hộ có hai phòng, không có mua nhà, không phải là không mua nổi, mà là do Vệ Tân trước giờ luôn cảm thấy Bắc Kinh không phải là nơi để định cư lâu dài, hơn nữa cô cũng không thích Bắc Kinh, không nghĩ sẽ an cư ở Bắc Kinh.
Bắc Kinh vừa rộng lại loạn, không hợp với tính tình ấm áp an nhàn của Vệ Tân, nơi cô thích là thành phố nhỏ ở duyên hải phía Nam, không cần quá lớn, không cần quá ầm ĩ, cũng không cần kinh tế quá phát đạt, chỉ cần hết thảy đều thoái mái, an nhàn là được rồi. Trên thực tế, cô rất vừa ý với thành phố Hạ Môn.
Hy vọng một ngày nào đó có thể an cư ở Hạ Môn, đương nhiên, có Hạ Tưởng làm bạn là tốt nhất.
Vệ Tân không nghĩ Hạ Tưởng sẽ đến, cô vừa mới tắm xong, còn đang quấn khăn tắm ngồi ở trên giường sửa móng tay, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, đang do dự xem có nên mở cửa hay không. Bởi vì buổi tối thường không có khách mà nhất là Tống Nhất Phàm không có ở cùng một chỗ với cô, tuy nhiên cũng đang ở rất gần, ngay tại phòng đối diện, chẳng lẽ là Tiểu Phàm?
Vệ Tân ước chừng liền bước xuống, cũng không có đi dép, chạy thẳng đến cửa, im lặng nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy, quả tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, như thế nào lại là anh ấy?
Vội vã mở cửa phòng, đột ngột kéo Hạ Tưởng vào, bởi vì dùng lực quá mạnh, Hạ Tưởng thủ thế không được, cô lại giẫm lên vạt áo tắm của chính mình, liền ngã xuống đất.
Rốt cuộc còn kéo Hạ Tưởng cùng ngã.
Hạ Tưởng liền ngã lên người Vệ Tân, may mắn, Hạ Tưởng phản ứng nhanh, hai tay chống lên mặt đất, nếu không lấy sức nặng của hắn, nếu nằm ngã lên người Vệ Tân, ít nhất cũng phải khiến Vệ Tân khó chịu nửa ngày.
Vệ Tân người nằm phía trên sàn nhà, vẫn không quên cười trộm, lặng lẽ dùng hai chân đóng cửa phòng lại, sau đó dùng lực ôm lấy Hạ Tưởng, giọng nói có chút khàn khàn, nói:
- Này, đừng lên tiếng.
Hạ Tưởng và Vệ Tân tuy rằng đã rất quen thuộc, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ điên cuồng, hoang dã cộng với vô cùng hấp dẫn của Vệ Tân. Nghĩ thầm, tuy rằng chỉ là một người con gái bình thường, nhưng ở phương diện nào đó yêu cầu cũng không nhiều, trong số mấy người phụ nữ, là một người hay xấu hổ và bảo thủ nhất, hôm nay lại thực sự có điểm khác thường, chẳng lẽ, sức hấp dẫn của hắn lại tăng lên?
Hạ Tưởng đương nhiên là hay tưởng tượng vui đùa, vẫn không nói chuyện, sau đó lại nghe được một câu của Vệ Tân, lập tức không dám nghĩ ngợi lung tung, đến ngay cả áo tắm của Vệ Tân cho dù đã rơi sang một bên, hắn cũng không dám động tay động chân.
- Đã quên không nói với anh, Nhất Phàm ở phòng đối diện.
Vui đùa gì vậy? Hạ Tưởng sợ tới mức không nhỏ, hắn luôn luôn cố gắng duy trì hình tượng một người anh thuần khiết trước mặt Tống Nhất Phàm. Tuy rằng, hắn tin tưởng Tống Nhất Phàm có thể đoán được quan hệ của hắn với Vệ Tân nhưng dù sao vẫn muốn che giấu, nếu không làm sao có thể không phá vỡ hình tượng rực rỡ của hắn?
- Nhất Phàm vẫn nhận định giữa chúng ta chỉ là quan hệ bạn học thuần khiết!
Vệ Tân ha hả cười, tiếng nói của cô có chút khàn khàn, khi nhỏ giọng nói chuyện, lại mang một ý vị khác, nhất là khi cô cách hắn trong gang tấc, thổi ra nhiệt khí làm mũi Hạ Tưởng thấy ngứa ngứa, muốn hắt xì.
Tống Nhất Phàm không phải là trẻ con, cô có cái gì mà không biết? Bộ dáng tin tưởng của cô, chỉ sợ cũng chỉ là làm bộ cho Vệ Tân xem.
Vệ Tân còn nói:
- Em biết là cô ấy giả bộ.
Bỗng nhiên, cô hướng về phía trước tìm gì đó, rồi cắn lên bả vai của Hạ Tưởng.
- Tuy rằng anh hơi đa tình, nhưng trên thực tế, anh coi như vẫn là một người tốt, Nhất Phàm tin tưởng anh như vậy, cô ấy bây giờ vẫn còn là trinh nữ, coi như anh vẫn còn có lương tâm.
Trời đất chứng giám, Hạ Tưởng vừa xoa xoa bả vai, vừa ủy khuất nói:
- Anh vốn là một người vô cùng tốt, hơn Vi Tiểu Bảo, hơn cả Đoàn Chính Thuần…
Lời còn chưa nói hết, đã xảy ra chuyện.
Không phải là hắn bị Vệ Tân đẩy ra hay là bị Vệ Tân chặn miệng mà là bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng, cùng với giọng nói mà trước kia Hạ Tưởng cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhưng hiện giờ lại thấy vô cùng dọa người:
- Chị Vệ, vừa rồi em có nghe thấy tiếng gì đó, có phải chị có khách hay không?
- A…
Vệ Tân trong lúc hoảng hốt đã quên mất có người đang nằm đè lên cô, lúc nhớ ra, nặng nề đẩy thân thể Hạ Tưởng ra một chút, vội che giấu nói:
- Không có, vừa rồi là chị vứt rác đi.
- Không có khách à…
Tống Nhất Phàm kéo dài giọng điệu, rồi lại bỗng nhiên tủi thân nói:
- Vậy chị mau mở cửa, em vừa rồi gặp ác mộng, rất sợ, em muốn sang ngủ cùng với chị.
Vẻ mặt Hạ Tưởng thống khổ, lén lút từ trên người Vệ Tân đứng lên, sau đó hết nhìn đông lại nhìn tây, Vệ Tân biết ý của hắn, giơ tay chỉ ra phía bắc phòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hạ Tưởng hiểu ý, rón ra rón rén chui vào bên trong phòng, đường đường một Phó Bí thư tỉnh ủy, hiện tại muốn có bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu nhếch nhác, lại càng không có cách nào, ở trước mặt Tống Nhất Phàm, hắn vĩnh viễn chỉ là anh trai của cô chứ không phải là quan lớn gì.
Vệ Tân cũng thật là, nếu như là Phó Tiên Tiên hay Nghiêm Tiểu Thì, thì đã dùng mấy câu lừa gạt mà dỗ Tống Nhất Phàm đi khỏi, nhưng Vệ Tân lại không như vậy, cô đứng dậy mở cửa phòng cho Tống Nhất Phàm, thấy Tống Nhất Phàm đi dép lê mặc áo ngủ, mắt díu lại vì ngái ngủ, cánh tay và bắp chân trần trụi, da trắng như bóc, vô cùng đáng yêu.
Tống Nhất Phàm còn ôm một con gấu bông trong lòng, trên mặt còn có một chút sợ hãi:
- Thật đáng sợ. Em nằm mơ anh Hạ đánh nhau với người khác, cả người toàn là máu…
Vừa nói vừa đi đến căn phòng mà Hạ Tưởng ẩn thân.
- Tuy nhiên là anh ấy đánh cho người khác toàn người là máu còn anh ấy thì không việc gì. Nhưng em vẫn còn lo cho anh ấy, chị nói anh ấy có nhiều người như vậy, như thế nào lại vẫn khiến người khác không khỏi lo lắng?
Hạ Tưởng sợ tới mức tim đã chạy lên đến cổ, bao nhiêu năm rồi, hắn còn chưa từng có trải qua thời khắc nguy cấp như vậy, nếu chẳng may bị Tống Nhất Phàm phát hiện, thì phải làm thế nào mới tốt đây?
Thật tốt, thật may, Vệ Tân nhanh tay nhanh mắt, kéo Tống Nhất Phàm lại:
- Đừng có nghĩ ngợi lung tung, Phó Bí thư Hạ hiện giờ là Phó Bí thư Tỉnh ủy, làm sao có thể đánh người? Em đừng cứ nằm mơ là lại nghĩ tới anh ấy, anh ấy là một người tốt.
Không một dấu vết, Vệ Tân kéo Tống Nhất Phàm đến một căn phòng khác, nguy hiểm của Phó Bí thư Hạ mới có thể được giải trừ.
Hạ Tưởng vốn định dành một buổi tối tốt đẹp ở bên cạnh Vệ Tân nhưng nguyện vọng cứ như vậy thất bại, qua một đêm hoang đường nhất từ xưa tới tay, chịu đựng đến khi Tống Nhất Phàm ngủ say, mới im lặng chuồn ra khỏi nhà Vệ Tân để tránh gặp mặt Tống Nhất Phàm.
Đã là hơn 10 giờ tối, Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, vẫn là quay về chỗ của Tiểu Giai tốt hơn, không ngờ lúc hắn chuẩn bị lên xe, lại gặp một người quen.
Một người quen mà hắn không nghĩ có thể nào lại gặp mặt, một đêm hoang đường của hắn, lại càng thêm hoang đường hơn!
Có lời hứa ngàn vàng của Thành Đạt Tài, đêm nay hội nghị kinh tế của Hạ Tưởng, coi như là trên cơ sở đạt được thắng lợi toàn diện, bởi vậy ra quyết định hai nơi đều nổ phát súng dạo đầu.
Bước tiếp theo, Tiếu Giai bắt đầu bắt tay vào điều động tài chính, chuẩn bị tốt nguồn lực để phản công trở lại. Bên cạnh đó, Nga Ni Trần và Dương Uy tiếp tục phát triển vấn đề nhân sự ngược lại với dự đoán của mọi người.
Tùng Phong Nhi ra mặt phụ trách giao thiệp với Nha Nội ở Bắc Kinh. Đồng thời, Hứa Quan Hoa điều động lực lượng phía sau, chuẩn vị ứng chiến với Nha Nội bất cứ lúc nào, có thể sử dụng đến cả những thủ đoạn bất chính.
- Muốn Nha Nội đầu đuôi khó bảo toàn, cần chú ý, cuộc chiến kinh tế ở Bắc Kinh vẫn là chính, Bắc Kinh thắng thì Thành phố Lỗ mới có thể ổn định, nếu không ở Thành phố Lỗ rất có thể sẽ có biến đổi.
Hạ Tưởng cường điệu nói:
- Chủ tịch Trần, Dương Uy, các anh gánh trên vai trọng trách rất nặng.
Lại nhìn Tiếu Giai một chút, thấy sắc mặt Tiếu Giai không đổi, Hạ Tưởng trong lòng cũng có vài phần khen ngợi Tiếu Giai, so với Tiếu Giai khóc trong mưa năm đó, Tiếu Giai của hiện tại, đã trải qua đủ gian khổ đời người.
- Còn có một điểm, Bắc Kinh dù sao cũng là đại bản doanh của Nha Nội, có cơ sở thâm sâu, nếu Chủ tịch Trần và Dương Uy cảm thấy có gì khó xử, hiện tại rời khỏi vẫn còn kịp.
Hạ Tưởng nói lời này, không phải là cố ý khích tướng Nga Ni Trần và Dương Uy, mà là nghiêm túc thông báo với hai người, chuyện này có nguy hiểm, phải suy nghĩ cho kỹ rồi mới quyết định.
Dù sao cũng phải tỏ ra tôn trọng người khác, tuy rằng Nga Ni Trần và Dương uy hợp tác cùng hắn, nhưng sự tình trước mặt có liên quan đến an nguy của bản thân mỗi người, khi sinh mạng mỗi người có khả năng bị nguy hiểm, đều cần phải cho người đó có quyền được lựa chọn.
Theo lý, không nên để ai đó phải bán mạng vì hắn, đây là nguyên tắc của Hạ Tưởng.
Nga Ni Trần và Dương Uy đồng thời mỉm cười nhìn nhau.
Nga Ni Trần nói:
- Phó Bí thư Hạ sao lại nói vậy, sự việc đã đến nước này, nếu tôi muốn rời khỏi, không phải phí vài chục năm lăn lộn hay sao?
Dương Uy lại nhẹ nhàng mỉm cười:
- Phó Bí thư Hạ nếu cảm thấy tôi không thể đảm đương trọng trách thì cứ nói một câu, tôi lập tức bỏ chạy lấy người.
Hai người càng nói thoải mái, ngược lại, lại càng biểu lộ thái độ kiên định. Hạ Tưởng yên tâm, gật đầu cười nói:
- Nếu nói như vậy, bữa cơm hôm nay, tôi mời.
Mọi người cười to.
Tùng Phong Nhi trêu đùa nói:
- Phó Bí thư Hạ thật là hào phóng, người khác làm việc thay anh, anh chỉ mời người ta một bữa cơm rồi đuổi người ta đi.
Tùng Phong Nhi rất ít khi nói đùa với Hạ Tưởng, hôm nay là lần đầu tiên, Hạ Tưởng liền cười:
- Cô cũng biết tôi không có tiền, cũng rất ít mời người khác ăn cơm, hôm nay tuy nói là mời khách, nhưng kỳ thật trong túi chỉ có hơm một trăm đồng, xem chừng còn phải vay tiền Giám đốc Tiếu.
Tiếu Giai thản nhiên cười, hương bay đầy nhà, hôm nay cô cố ý trang điểm, mặc đồ trang nhã nhưng bình thường Hạ Tưởng không thấy được mặt đoan trang của cô, chủ yếu là do thường xuyên thấy bộ dáng mặc áo ngủ của cô, cô cười nói:
- Em cũng không mang tiền theo, anh tốt nhất nên mượn Phong nhi, cô ấy rất thích mang tiền mặt.
Tùng Phong Nhi lập tức lấy tiền mặt ra, cầm một tập giao cho Hạ Tưởng:
- Phó Bí thư Hạ nói lời giữ lời, nói vay tiền, nhất định phải trả.
Làm náo còn chưa đủ hay sao? Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận, cũng không đếm xem là bao nhiêu tiền, trong lòng buồn bực, rõ ràng là nói đùa, Tùng Phong Nhi lấy tiền ra làm gì? Đây vốn là sản nghiệp của cô, còn tính tiền cái gì?
Lẽ nào Tiếu Giai còn không có quyền miễn trả tiền sao? Thật là.
Sau đó ánh mắt lơ đãng lại chú ý tới ánh mắt trên chọc của Tùng Phong Nhi, trong lòng có vài phần hiểu rõ, Tùng Phong Nhi đúng thực là đã trưởng thành, nhưng cô vẫn là một người phụ nữ, mà có một câu nói là phương pháp tốt nhất khiến một người nhớ kỹ bạn, đó là khiến người đó nợ tiền của bạn.
Đương nhiên, đó chỉ là cách làm đối với tiểu nhân, giống như bánh bao thịt ném chó, một đi không trở lại.
Không cần nói, biện pháp của Tùng Phong Nhi quả thật là hiệu quả, Hạ Tưởng bận rộn nhiều việc làm sao còn nhớ tới chuyện nhỏ vay tiền chứ? Chẳng qua, ở những năm tháng về sau, luôn có lúc bất chợt nhớ tới, giây lát liền quên ngay, cứ nhớ nhớ quên quên, trong vài chục năm chưa từng gián đoạn.
Để ở trong lòng mấy chục năm, chưa bao giờ quên được Tùng Phong Nhi, lần tụ hội thứ hai kết thúc, Hạ Tưởng không quay về chỗ của Tiếu Giai bởi vì Tùng Phong Nhi và Tiếu Giai vẫn còn ở chung một chỗ với nhau, hắn ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc sao có thể còn không biết ngượng mà đi cùng.
Kỳ thật, hắn cũng có tính toán khác, sau khi từ biệt Nga Ni Trần và Dương Uy, im lặng đi tới chỗ ở của Vệ Tân.
Ở Bắc Kinh, Vệ Tân thuê một căn hộ có hai phòng, không có mua nhà, không phải là không mua nổi, mà là do Vệ Tân trước giờ luôn cảm thấy Bắc Kinh không phải là nơi để định cư lâu dài, hơn nữa cô cũng không thích Bắc Kinh, không nghĩ sẽ an cư ở Bắc Kinh.
Bắc Kinh vừa rộng lại loạn, không hợp với tính tình ấm áp an nhàn của Vệ Tân, nơi cô thích là thành phố nhỏ ở duyên hải phía Nam, không cần quá lớn, không cần quá ầm ĩ, cũng không cần kinh tế quá phát đạt, chỉ cần hết thảy đều thoái mái, an nhàn là được rồi. Trên thực tế, cô rất vừa ý với thành phố Hạ Môn.
Hy vọng một ngày nào đó có thể an cư ở Hạ Môn, đương nhiên, có Hạ Tưởng làm bạn là tốt nhất.
Vệ Tân không nghĩ Hạ Tưởng sẽ đến, cô vừa mới tắm xong, còn đang quấn khăn tắm ngồi ở trên giường sửa móng tay, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, đang do dự xem có nên mở cửa hay không. Bởi vì buổi tối thường không có khách mà nhất là Tống Nhất Phàm không có ở cùng một chỗ với cô, tuy nhiên cũng đang ở rất gần, ngay tại phòng đối diện, chẳng lẽ là Tiểu Phàm?
Vệ Tân ước chừng liền bước xuống, cũng không có đi dép, chạy thẳng đến cửa, im lặng nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy, quả tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, như thế nào lại là anh ấy?
Vội vã mở cửa phòng, đột ngột kéo Hạ Tưởng vào, bởi vì dùng lực quá mạnh, Hạ Tưởng thủ thế không được, cô lại giẫm lên vạt áo tắm của chính mình, liền ngã xuống đất.
Rốt cuộc còn kéo Hạ Tưởng cùng ngã.
Hạ Tưởng liền ngã lên người Vệ Tân, may mắn, Hạ Tưởng phản ứng nhanh, hai tay chống lên mặt đất, nếu không lấy sức nặng của hắn, nếu nằm ngã lên người Vệ Tân, ít nhất cũng phải khiến Vệ Tân khó chịu nửa ngày.
Vệ Tân người nằm phía trên sàn nhà, vẫn không quên cười trộm, lặng lẽ dùng hai chân đóng cửa phòng lại, sau đó dùng lực ôm lấy Hạ Tưởng, giọng nói có chút khàn khàn, nói:
- Này, đừng lên tiếng.
Hạ Tưởng và Vệ Tân tuy rằng đã rất quen thuộc, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ điên cuồng, hoang dã cộng với vô cùng hấp dẫn của Vệ Tân. Nghĩ thầm, tuy rằng chỉ là một người con gái bình thường, nhưng ở phương diện nào đó yêu cầu cũng không nhiều, trong số mấy người phụ nữ, là một người hay xấu hổ và bảo thủ nhất, hôm nay lại thực sự có điểm khác thường, chẳng lẽ, sức hấp dẫn của hắn lại tăng lên?
Hạ Tưởng đương nhiên là hay tưởng tượng vui đùa, vẫn không nói chuyện, sau đó lại nghe được một câu của Vệ Tân, lập tức không dám nghĩ ngợi lung tung, đến ngay cả áo tắm của Vệ Tân cho dù đã rơi sang một bên, hắn cũng không dám động tay động chân.
- Đã quên không nói với anh, Nhất Phàm ở phòng đối diện.
Vui đùa gì vậy? Hạ Tưởng sợ tới mức không nhỏ, hắn luôn luôn cố gắng duy trì hình tượng một người anh thuần khiết trước mặt Tống Nhất Phàm. Tuy rằng, hắn tin tưởng Tống Nhất Phàm có thể đoán được quan hệ của hắn với Vệ Tân nhưng dù sao vẫn muốn che giấu, nếu không làm sao có thể không phá vỡ hình tượng rực rỡ của hắn?
- Nhất Phàm vẫn nhận định giữa chúng ta chỉ là quan hệ bạn học thuần khiết!
Vệ Tân ha hả cười, tiếng nói của cô có chút khàn khàn, khi nhỏ giọng nói chuyện, lại mang một ý vị khác, nhất là khi cô cách hắn trong gang tấc, thổi ra nhiệt khí làm mũi Hạ Tưởng thấy ngứa ngứa, muốn hắt xì.
Tống Nhất Phàm không phải là trẻ con, cô có cái gì mà không biết? Bộ dáng tin tưởng của cô, chỉ sợ cũng chỉ là làm bộ cho Vệ Tân xem.
Vệ Tân còn nói:
- Em biết là cô ấy giả bộ.
Bỗng nhiên, cô hướng về phía trước tìm gì đó, rồi cắn lên bả vai của Hạ Tưởng.
- Tuy rằng anh hơi đa tình, nhưng trên thực tế, anh coi như vẫn là một người tốt, Nhất Phàm tin tưởng anh như vậy, cô ấy bây giờ vẫn còn là trinh nữ, coi như anh vẫn còn có lương tâm.
Trời đất chứng giám, Hạ Tưởng vừa xoa xoa bả vai, vừa ủy khuất nói:
- Anh vốn là một người vô cùng tốt, hơn Vi Tiểu Bảo, hơn cả Đoàn Chính Thuần…
Lời còn chưa nói hết, đã xảy ra chuyện.
Không phải là hắn bị Vệ Tân đẩy ra hay là bị Vệ Tân chặn miệng mà là bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng, cùng với giọng nói mà trước kia Hạ Tưởng cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhưng hiện giờ lại thấy vô cùng dọa người:
- Chị Vệ, vừa rồi em có nghe thấy tiếng gì đó, có phải chị có khách hay không?
- A…
Vệ Tân trong lúc hoảng hốt đã quên mất có người đang nằm đè lên cô, lúc nhớ ra, nặng nề đẩy thân thể Hạ Tưởng ra một chút, vội che giấu nói:
- Không có, vừa rồi là chị vứt rác đi.
- Không có khách à…
Tống Nhất Phàm kéo dài giọng điệu, rồi lại bỗng nhiên tủi thân nói:
- Vậy chị mau mở cửa, em vừa rồi gặp ác mộng, rất sợ, em muốn sang ngủ cùng với chị.
Vẻ mặt Hạ Tưởng thống khổ, lén lút từ trên người Vệ Tân đứng lên, sau đó hết nhìn đông lại nhìn tây, Vệ Tân biết ý của hắn, giơ tay chỉ ra phía bắc phòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hạ Tưởng hiểu ý, rón ra rón rén chui vào bên trong phòng, đường đường một Phó Bí thư tỉnh ủy, hiện tại muốn có bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu nhếch nhác, lại càng không có cách nào, ở trước mặt Tống Nhất Phàm, hắn vĩnh viễn chỉ là anh trai của cô chứ không phải là quan lớn gì.
Vệ Tân cũng thật là, nếu như là Phó Tiên Tiên hay Nghiêm Tiểu Thì, thì đã dùng mấy câu lừa gạt mà dỗ Tống Nhất Phàm đi khỏi, nhưng Vệ Tân lại không như vậy, cô đứng dậy mở cửa phòng cho Tống Nhất Phàm, thấy Tống Nhất Phàm đi dép lê mặc áo ngủ, mắt díu lại vì ngái ngủ, cánh tay và bắp chân trần trụi, da trắng như bóc, vô cùng đáng yêu.
Tống Nhất Phàm còn ôm một con gấu bông trong lòng, trên mặt còn có một chút sợ hãi:
- Thật đáng sợ. Em nằm mơ anh Hạ đánh nhau với người khác, cả người toàn là máu…
Vừa nói vừa đi đến căn phòng mà Hạ Tưởng ẩn thân.
- Tuy nhiên là anh ấy đánh cho người khác toàn người là máu còn anh ấy thì không việc gì. Nhưng em vẫn còn lo cho anh ấy, chị nói anh ấy có nhiều người như vậy, như thế nào lại vẫn khiến người khác không khỏi lo lắng?
Hạ Tưởng sợ tới mức tim đã chạy lên đến cổ, bao nhiêu năm rồi, hắn còn chưa từng có trải qua thời khắc nguy cấp như vậy, nếu chẳng may bị Tống Nhất Phàm phát hiện, thì phải làm thế nào mới tốt đây?
Thật tốt, thật may, Vệ Tân nhanh tay nhanh mắt, kéo Tống Nhất Phàm lại:
- Đừng có nghĩ ngợi lung tung, Phó Bí thư Hạ hiện giờ là Phó Bí thư Tỉnh ủy, làm sao có thể đánh người? Em đừng cứ nằm mơ là lại nghĩ tới anh ấy, anh ấy là một người tốt.
Không một dấu vết, Vệ Tân kéo Tống Nhất Phàm đến một căn phòng khác, nguy hiểm của Phó Bí thư Hạ mới có thể được giải trừ.
Hạ Tưởng vốn định dành một buổi tối tốt đẹp ở bên cạnh Vệ Tân nhưng nguyện vọng cứ như vậy thất bại, qua một đêm hoang đường nhất từ xưa tới tay, chịu đựng đến khi Tống Nhất Phàm ngủ say, mới im lặng chuồn ra khỏi nhà Vệ Tân để tránh gặp mặt Tống Nhất Phàm.
Đã là hơn 10 giờ tối, Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, vẫn là quay về chỗ của Tiểu Giai tốt hơn, không ngờ lúc hắn chuẩn bị lên xe, lại gặp một người quen.
Một người quen mà hắn không nghĩ có thể nào lại gặp mặt, một đêm hoang đường của hắn, lại càng thêm hoang đường hơn!