Chu Hồng Cơ trả đòn như thế nào, Hạ Tưởng không biết và cũng không muốn biết, bởi vì sau khi gặp Nha Nội, hắn bỗng nhiên thay đổi ý tưởng.
Trước kia muốn nhắc nhở Chu Hồng Cơ thu tay lại đúng lúc, kịp thời lui về phía sau mới có thể đảm bảo thế cục vững vàng của tỉnh Tề, nhưng sau khi nghe Nha Nội chậm rãi nói về thế cục kinh tế trong nước, Hạ Tưởng ý thức được rằng, rất nhiều khi, không thể giảng đạo lý với người khác được, bởi vì kẻ đó sẽ cố chấp cho rằng y tuyệt đối chính xác, không thể khuyên nổi.
Rất nhiều khi, chỉ có thất bại và vấp phải trắc trở mới khiến một người thực sự tỉnh táo hoặc nhận thua.
Nha Nội là như vậy, Chu Hồng Cơ cũng như thế.
Lòng tham quá lớn của Nha Nội có chính trị trợ lực. Kẻ này xưa này đã như vậy, cho rằng khi y muốn, người khác sẽ phải tuân theo y. Sau khi nói chuyện, Hạ Tưởng cảm nhận rõ sự tự tin thái quá đó của Nha Nội.
Từ trên người Nha Nội, Hạ Tưởng cũng hiểu được những gì hiện tại Chu Hồng Cơ đã làm. Cho dù giai đoạn hợp tác lúc trước, Chu Hồng Cơ biểu hiện một mặt chân thành và nhiệt tình nhưng cũng không nói rõ trong sự hợp tác này là do ai cầm đầu mà ngược lại, Chu Hồng Cơ cho rằng hợp tác là bình đẳng, không phân biệt cao thấp.
Nếu không phân biệt được cao thấp, hắn có lý do và tư cách gì đi thức tỉnh Chu Hồng Cơ? Có lẽ mặc kệ hắn nói gì, Chu Hồng Cơ cũng sẽ không tin, có khi còn cho rằng hắn cố tình xen vào việc của người khác, cho rằng hắn muốn thao túng y.
Thôi đi, cứ không làm người xấu, không chế tạo hiểu lầm, chỉ cần hắn ở giữa phối hợp tác chiến, âm thầm dẫn hướng để tình thế phát triển là tốt rồi. Dù sao giữa Chu Hồng Cơ và thế lực địa phương sừng sững của tỉnh Tề, hắn cũng không nghiêng về phe nào.
Cúi đầu và ngẩng đầu đều không thẹn với đất trời, khen chê đều có xuân thu biết, ai tin hay không kệ người ta. Hắn sẽ không nhân cơ hội giẫm chết Hà Giang Hải, cũng không thừa dịp loạn để Chu Hồng Cơ chịu tiếng xấu thay người khác, như vậy cũng đã xem như một người cực kỳ tốt rồi.
Từ triều Minh, Nhật Bản đã bắt đầu nghĩ rằng một quốc gia nhỏ bé cũng có thể chiếm lĩnh Trung Quốc, kẻ trước người sau vẫn thèm nhỏ dãi Trung Quốc hơn hai trăm năm. Nhưng hơn hai trăm năm này đánh nhau vô số trận, dù thua vô số lần nhưng cho tới hôm nay, Nhật Bản vẫn tà tâm không chết.
Giảng đạo lý, nói thông được sao?
Thậm chí năm đó Hitler còn tưởng rằng có thể thống trị thế giới, nếu có người nói cho y, chỉ với khả năng của y, căn bản không có khả năng thắng lợi, y sẽ tin sao?
Nhất là khi Hạ Tưởng thu được tin nhắn của Ngô Thiên Tiếu báo cáo rằng kỳ thật Chu Hồng Cơ đã tới bệnh viện gặp Hà Giang Hải. Sau đó Hạ Tưởng lại nhận được một tin nhắn thần bí, nói Hà Giang Hải và Chu Hồng Cơ đàm phán tan vỡ, tan rã trong sự không vui. Lúc này Hạ Tưởng liền hoàn toàn nhận ra hắn có gặp mặt nhắc nhở Chu Hồng Cơ cũng không làm nên chuyện gì.
Chu Hồng Cơ đã đi vào ngõ cụt, không đụng vào tường sẽ không quay đầu lại. Nhất là ở tình hình hiện tại, hắn ra mặt nói cái gì, chỉ sợ đều thu được hiệu quả ngược lại.
Không bằng trầm mặc thì hơn.
Hạ Tưởng suy nghĩ đủ điều nhưng bề ngoài vẫn trấn tĩnh như trước, vẫn nói chuyện rất vui vẻ với Thành Đạt Tài và Nha Nội.
Thấy Thành Đạt Tài và Nha Nội thi nhau ra chiêu, Hạ Tưởng ở một bên khi thì nói chen vào, khi thì trầm mặc, đồng thời cũng rất tán thưởng cơ trí và sự hài hước của Thành Đạt Tài, thầm than ông ta đúng là già mà tâm chưa già.
Điều này cũng khiến Hạ Tưởng rất an tâm. Cho dù Nha Nội có bối cảnh chính trị hùng mạnh nhưng trong đối nhân xử thế vẫn không phải đối thủ cùng cấp bậc với Thành Đạt Tài.
Khi ăn cơm, Nha Nội đề nghị tìm vài cô gái cùng uống rượu, Hạ Tưởng còn chưa mở miệng từ chối, Thành Đạt Tài đã xua tay nói:
- Lần sau thanh niên các cậu tụ tập với nhau thì gọi, có lão già tôi ở đây thì đừng hoa lá cành, định chọc tức tôi hả?
Nha Nội liền cười:
- Chủ tịch Thành, thân thể của ông vẫn còn phong độ lắm, hơn nữa hiện tại các ông đều người già nhưng tâm không già.
Thành Đạt Tài cười ha hả:
- Cái gì mà người già nhưng tâm không già? Đều là quảng cáo lừa người. Người già rồi tâm sao có thể không già chứ? Thân xác này, nóng không chịu được, lạnh không chịu được, đói không chịu được, no quá cũng không được, hơi có gì khác thường đều không ổn, vậy nói lên điều gì? Nói lên rằng cho dù anh có quyền thế cũng không thể trốn khỏi ma lực của thời gian. Người già rồi, thân thể không còn sức sống nữa, tâm tính cũng già theo.
Nha Nội chớp mắt nhìn Hạ Tưởng:
- Phó bí thư Hạ, anh nói xem, Chủ tịch Thành cậy già ở trước mặt chúng ta, đây là cố ý nhắc nhở chúng ta phải kính già yêu trẻ.
Hạ Tưởng sao có thể không rõ tâm tư của Thành Đạt Tài chứ? Đây là Thành Đạt Tài mượn chuyện để nói, cho thấy tâm tính của ông ta đã không còn tích cực tiến thủ như trước kia nữa. Nha Nội là muốn mượn chuyện để dò đường, muốn tìm hiểu xem Thành Đạt Tài có còn lực để đấu một trận với y hay không.
Thành Đạt Tài tỏ vẻ yếu ớt là để mê hoặc Nha Nội. Nha Nội không quá tin tưởng nên thử hỏi lại Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng xua tay cười nói:
- Được rồi Tổng giám đốc Cao, chúng ta quả thật phải tin tưởng Chủ tịch Thành. Tôi biết Chủ tịch Thành đã lâu năm. Trước kia Chủ tịch Thành thường xuyên chạy khắp nơi, trời nam biển bắc bận rộn, nhưng gần ba năm nay, Chủ tịch Thành rất ít đi ra ngoài. Hôm nay ông ấy đặc biệt tới thành phố Lỗ cũng là do rất nể mặt anh đó.
Lời Hạ Tưởng rất sắc bén, kín đáo lộ rõ sức khỏe Thành Đạt Tài càng ngày càng giảm sút, lại đề cao Nha Nội, cả hai điểm đều không lộ chút dấu vết, khiến Thành Đạt Tài nghe xong âm thầm gật đầu, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng vẫn là người thanh niên thông minh năm xưa, chỉ nghe một đã hiểu mười.
Lại âm thầm đánh giá Nha Nội, ông ta không khỏi khẽ cười. Quả thật Nha Nội có chỗ hơn người, mặc dù có sự ngạo mạn và tự cao của đám con ông cháu cha nhưng vẫn che giấu được rất khá. Mặc dù có dã tâm thâu tóm hết thảy nhưng thủ đoạn ra chiêu rất cao minh, xem như một người nổi bật trong đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh.
Nha Nội vội thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) nâng chén rượu lên:
- Được Chủ tịch Thành nâng đỡ, nào, tôi ba ông một, biểu đạt một chút lòng kính trọng trong lòng tôi. Nói thật, mười mấy năm qua, Chủ tịch Thành vẫn là thần tượng của tôi.
Thành Đạt Tài dường như rất hưởng thụ, nói:
- Tổng giám đốc Cao khách khí, Thành Đạt Tài tôi chỉ là một người bình thường, chẳng qua là đi trước một bước so với những người khác mới có hôm nay, rất may mắn mà thôi.
Tiếp đó, Hạ Tưởng cũng tâng bốc Thành Đạt Tài và Nha Nội vài câu, đạt tới hiệu quả như mong muốn là dừng.
Trên cơ bản trong toàn bộ quá trình gặp mặt, chỉ một lần nhắc tới tài chính ba tỷ, Nha Nội chỉ nói một câu:
- Ba tỷ đã chuẩn bị xong! Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thành Đạt Tài cũng chỉ đáp lại một câu:
- Được rồi, Lập Xuân bất cứ lúc nào cũng có thể tới Bắc Kinh gặp mặt tập đoàn Thiên Giang.
Tương đương là hai vị chưởng môn nhân của tập đoàn Thiên Giang và Tập đoàn Đạt Tài một lời quyết định càn khôn, quyết định sự hợp tác trọng đại có ý nghĩa lịch sử giữa tập đoàn Thiên Giang và Tập đoàn Đạt Tài.
Theo Nha Nội thấy, Thành Đạt Tài đồng ý có nghĩa là bước đầu tiên thâu tóm Tập đoàn Đạt Tài của y đã thành công. Theo Thành Đạt Tài thì Nha Nội khẩn cấp nhảy vào hố chính là thể hiện lòng tham không đáy muốn rắn nuốt voi của y. Nhưng theo Hạ Tưởng thấy, có lẽ trong lúc vô ý, lịch sử lại mơ hồ phát sinh thay đổi lớn lao.
Sau khi chia tay Nha Nội, Hạ Tưởng đưa Thành Đạt Tài trở về nhà khách. Trên đường, Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài trao đổi về biểu hiện của Nha Nội, hiểu ý cùng cười sau đó lại nói tới thế cục Bắc Kinh.
Ở Bắc Kinh, trận chiến kinh tế nhắm vào Nha Nội đã giăng lên tấm lưới thứ hai.
Kỳ thật nói đến giai đoạn hiện tại hoàn toàn có thể thu lưới được rồi, nhưng vì phối hợp với kế hoạch của Tập đoàn Đạt Tài khiến Nha Nội đầu đuôi cùng bị trói, cho nên tấm lưới ở Bắc Kinh lại giăng lớn thêm một chút nữa. Chờ sau khi Nha Nội đầu tư càng nhiều nhân lực, vật lực, chờ sau khi ba tỷ tài chính của Nha Nội đến tài khoản, tấm lưới ở Bắc Kinh sẽ từ từ thu lại.
- Nha Nội là một nhân vật.
Thành Đạt Tài cảm thán nói:
- Tôi cũng đã tiếp xúc với không ít con ông cháu cha, không ít người đều không so được với y. Không phải là không nhìn xa được như y mà chính là kém y về mặt đối nhân xử thế. Nếu Nha Nội bớt một chút lòng tham, nhiều một chút kiên nhẫn, ắt sẽ thành đại sự.
Hạ Tưởng cười trêu chọc:
- Sự kiên nhẫn của chính phủ là hữu hạn. Bất động sản cũng thế mà ô tô cũng thế, chỉ cần vượt quá phạm vi khống chế, nhất định phải áp dụng biện pháp co rút lại. Theo nghiên cứu, mấy năm gần đây các điều tiết vĩ mô đều khống chế rất tốt, điều tiết cũng rất tốt. Kỳ thật thủ đoạn chỉ là một loại thu phí.
- Ha ha...
Thành Đạt Tài bị Hạ Tưởng đùa liền bật cười:
- Cậu là cán bộ cao cấp của quốc gia, phải nói chuyện bảo vệ cho quốc gia mới đúng chứ.
- Cũng đúng, tôi hẳn là lúc nào cũng nên giữ một nguyên tắc là nói chuyện cho Đảng hay là nói chuyện cho dân chúng.
Hạ Tưởng lại đùa một câu, sau đó mới chào từ biệt Thành Đạt Tài.
Trở về nhà đã 10 giờ tối, Tào Thù Lê vẫn còn ở Bắc Kinh chưa trở về, trong nhà khá lạnh lẽo. Hạ Tưởng không buồn ngủ liền bật máy tính chat với Tào Thù Lê một lúc. Tào Thù Lê còn muốn vài ngày nữa mới về, hiện tại Hạ Đông đang quấn lấy cô, cô không đành lòng bỏ nó lại. Hơn nữa chủ yếu cũng là vì vừa mới đem Hạ Đông tới chỗ cô Tề, cần phải có một thời gian thích ứng.
Hạ Tưởng ngẫm lại cũng đúng, để Tào Thù Lê và cô Tề tăng thêm giao lưu, hiểu biết nhau cũng là chuyện tốt.
Đang định thoát máy tính thì phát hiện Cổ Ngọc đang online.
Bình thường Cổ Ngọc rất ít lên mạng, cũng rất ít chat, giờ thấy cô, Hạ Tưởng liền chủ động vào chat.
Cổ Ngọc cũng nói chuyện với Hạ Tưởng một lát, lại nhắc tới Thái Sơn, nói sắp tới phải đi tới tỉnh Tề, muốn Hạ Tưởng đưa cô đi Thái Sơn một chuyến. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Công việc chẳng bao giờ làm hết cả, cũng cần phải nghỉ ngơi hợp lý. Hơn nữa đi lên Thái Sơn có lẽ còn khiến tâm tư thoải mái, khiến tầm nhìn của hắn rộng mở hơn.
Thời cổ có Khổng Tử trèo lên Thái Sơn mà thấy thiên hạ nhỏ bé, nay có Hạ Tưởng mang người đẹp lên Thái Sơn mà thỏa thích ngắm tỉnh Tề, ngẫm lại cũng khá thú vị.
Tâm tư thoải mái tiến vào mộng đẹp, đồng chí Hạ Tưởng yên bình đi vào giấc ngủ.
Hắn ngủ nhưng đồng chí Chu Hồng Cơ lại gần như một đêm không ngủ, bởi vì Chủ nhiệm Chu bị chọc cho tức giận.
Hà Giang Hải làm y tức giận là một chuyện, sự việc chặn cửa chính Tỉnh ủy khiến y mất hết thanh danh càng khiến y tức giận hơn vì Chủ nhiệm Chu cực kỳ quan tâm tới thanh danh.
Một điểm nữa càng khiến y tức giận là Trưởng phòng Ngưu bảo vệ cô Dương, trong chuyện này có vấn đề gì không, hay là giữa hai người có tư tình gì không, y không hề biết. Hơn nữa y cũng không thèm quan tâm tới mấy chuyện lặt vặt đó, nhưng tin đồn nhảm lại trở thành y cố tình bố trí để hai người đi nghỉ phép. Thật sự là nói bậy nói bạ. Đây là chuyện gì chứ? Chu Hồng Cơ rất rõ, có người cố ý đứng đằng sau bày ra chuyện xấu, muốn hủy sự trong sạch của y, muốn làm bại hoại thanh danh của y. Nếu không tại sao sự tình vừa mới phát sinh, người nhà không đi theo con đường đúng đắn mà lại đến Tỉnh ủy gây rối, lại còn vạch áo cho người xem lưng? Chu Hồng Cơ tức giận tới mức đau dạ dày, ngay cả cơm tối cũng nuốt không trôi.
Chu Hồng Cơ nhận được điện thoại của Nha Nội, biết được cuộc gặp mặt với Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài coi như thuận lợi, cuối cùng thở phào một hơi, xem như nghe được tin tức tốt duy nhất.
Chu Hồng Cơ lăn lộn mãi cuối cùng cũng ngủ được. Nhưng đêm dài sẽ lắm mộng!
Chu Hồng Cơ trả đòn như thế nào, Hạ Tưởng không biết và cũng không muốn biết, bởi vì sau khi gặp Nha Nội, hắn bỗng nhiên thay đổi ý tưởng.
Trước kia muốn nhắc nhở Chu Hồng Cơ thu tay lại đúng lúc, kịp thời lui về phía sau mới có thể đảm bảo thế cục vững vàng của tỉnh Tề, nhưng sau khi nghe Nha Nội chậm rãi nói về thế cục kinh tế trong nước, Hạ Tưởng ý thức được rằng, rất nhiều khi, không thể giảng đạo lý với người khác được, bởi vì kẻ đó sẽ cố chấp cho rằng y tuyệt đối chính xác, không thể khuyên nổi.
Rất nhiều khi, chỉ có thất bại và vấp phải trắc trở mới khiến một người thực sự tỉnh táo hoặc nhận thua.
Nha Nội là như vậy, Chu Hồng Cơ cũng như thế.
Lòng tham quá lớn của Nha Nội có chính trị trợ lực. Kẻ này xưa này đã như vậy, cho rằng khi y muốn, người khác sẽ phải tuân theo y. Sau khi nói chuyện, Hạ Tưởng cảm nhận rõ sự tự tin thái quá đó của Nha Nội.
Từ trên người Nha Nội, Hạ Tưởng cũng hiểu được những gì hiện tại Chu Hồng Cơ đã làm. Cho dù giai đoạn hợp tác lúc trước, Chu Hồng Cơ biểu hiện một mặt chân thành và nhiệt tình nhưng cũng không nói rõ trong sự hợp tác này là do ai cầm đầu mà ngược lại, Chu Hồng Cơ cho rằng hợp tác là bình đẳng, không phân biệt cao thấp.
Nếu không phân biệt được cao thấp, hắn có lý do và tư cách gì đi thức tỉnh Chu Hồng Cơ? Có lẽ mặc kệ hắn nói gì, Chu Hồng Cơ cũng sẽ không tin, có khi còn cho rằng hắn cố tình xen vào việc của người khác, cho rằng hắn muốn thao túng y.
Thôi đi, cứ không làm người xấu, không chế tạo hiểu lầm, chỉ cần hắn ở giữa phối hợp tác chiến, âm thầm dẫn hướng để tình thế phát triển là tốt rồi. Dù sao giữa Chu Hồng Cơ và thế lực địa phương sừng sững của tỉnh Tề, hắn cũng không nghiêng về phe nào.
Cúi đầu và ngẩng đầu đều không thẹn với đất trời, khen chê đều có xuân thu biết, ai tin hay không kệ người ta. Hắn sẽ không nhân cơ hội giẫm chết Hà Giang Hải, cũng không thừa dịp loạn để Chu Hồng Cơ chịu tiếng xấu thay người khác, như vậy cũng đã xem như một người cực kỳ tốt rồi.
Từ triều Minh, Nhật Bản đã bắt đầu nghĩ rằng một quốc gia nhỏ bé cũng có thể chiếm lĩnh Trung Quốc, kẻ trước người sau vẫn thèm nhỏ dãi Trung Quốc hơn hai trăm năm. Nhưng hơn hai trăm năm này đánh nhau vô số trận, dù thua vô số lần nhưng cho tới hôm nay, Nhật Bản vẫn tà tâm không chết.
Giảng đạo lý, nói thông được sao?
Thậm chí năm đó Hitler còn tưởng rằng có thể thống trị thế giới, nếu có người nói cho y, chỉ với khả năng của y, căn bản không có khả năng thắng lợi, y sẽ tin sao?
Nhất là khi Hạ Tưởng thu được tin nhắn của Ngô Thiên Tiếu báo cáo rằng kỳ thật Chu Hồng Cơ đã tới bệnh viện gặp Hà Giang Hải. Sau đó Hạ Tưởng lại nhận được một tin nhắn thần bí, nói Hà Giang Hải và Chu Hồng Cơ đàm phán tan vỡ, tan rã trong sự không vui. Lúc này Hạ Tưởng liền hoàn toàn nhận ra hắn có gặp mặt nhắc nhở Chu Hồng Cơ cũng không làm nên chuyện gì.
Chu Hồng Cơ đã đi vào ngõ cụt, không đụng vào tường sẽ không quay đầu lại. Nhất là ở tình hình hiện tại, hắn ra mặt nói cái gì, chỉ sợ đều thu được hiệu quả ngược lại.
Không bằng trầm mặc thì hơn.
Hạ Tưởng suy nghĩ đủ điều nhưng bề ngoài vẫn trấn tĩnh như trước, vẫn nói chuyện rất vui vẻ với Thành Đạt Tài và Nha Nội.
Thấy Thành Đạt Tài và Nha Nội thi nhau ra chiêu, Hạ Tưởng ở một bên khi thì nói chen vào, khi thì trầm mặc, đồng thời cũng rất tán thưởng cơ trí và sự hài hước của Thành Đạt Tài, thầm than ông ta đúng là già mà tâm chưa già.
Điều này cũng khiến Hạ Tưởng rất an tâm. Cho dù Nha Nội có bối cảnh chính trị hùng mạnh nhưng trong đối nhân xử thế vẫn không phải đối thủ cùng cấp bậc với Thành Đạt Tài.
Khi ăn cơm, Nha Nội đề nghị tìm vài cô gái cùng uống rượu, Hạ Tưởng còn chưa mở miệng từ chối, Thành Đạt Tài đã xua tay nói:
- Lần sau thanh niên các cậu tụ tập với nhau thì gọi, có lão già tôi ở đây thì đừng hoa lá cành, định chọc tức tôi hả?
Nha Nội liền cười:
- Chủ tịch Thành, thân thể của ông vẫn còn phong độ lắm, hơn nữa hiện tại các ông đều người già nhưng tâm không già.
Thành Đạt Tài cười ha hả:
- Cái gì mà người già nhưng tâm không già? Đều là quảng cáo lừa người. Người già rồi tâm sao có thể không già chứ? Thân xác này, nóng không chịu được, lạnh không chịu được, đói không chịu được, no quá cũng không được, hơi có gì khác thường đều không ổn, vậy nói lên điều gì? Nói lên rằng cho dù anh có quyền thế cũng không thể trốn khỏi ma lực của thời gian. Người già rồi, thân thể không còn sức sống nữa, tâm tính cũng già theo.
Nha Nội chớp mắt nhìn Hạ Tưởng:
- Phó bí thư Hạ, anh nói xem, Chủ tịch Thành cậy già ở trước mặt chúng ta, đây là cố ý nhắc nhở chúng ta phải kính già yêu trẻ.
Hạ Tưởng sao có thể không rõ tâm tư của Thành Đạt Tài chứ? Đây là Thành Đạt Tài mượn chuyện để nói, cho thấy tâm tính của ông ta đã không còn tích cực tiến thủ như trước kia nữa. Nha Nội là muốn mượn chuyện để dò đường, muốn tìm hiểu xem Thành Đạt Tài có còn lực để đấu một trận với y hay không.
Thành Đạt Tài tỏ vẻ yếu ớt là để mê hoặc Nha Nội. Nha Nội không quá tin tưởng nên thử hỏi lại Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng xua tay cười nói:
- Được rồi Tổng giám đốc Cao, chúng ta quả thật phải tin tưởng Chủ tịch Thành. Tôi biết Chủ tịch Thành đã lâu năm. Trước kia Chủ tịch Thành thường xuyên chạy khắp nơi, trời nam biển bắc bận rộn, nhưng gần ba năm nay, Chủ tịch Thành rất ít đi ra ngoài. Hôm nay ông ấy đặc biệt tới thành phố Lỗ cũng là do rất nể mặt anh đó.
Lời Hạ Tưởng rất sắc bén, kín đáo lộ rõ sức khỏe Thành Đạt Tài càng ngày càng giảm sút, lại đề cao Nha Nội, cả hai điểm đều không lộ chút dấu vết, khiến Thành Đạt Tài nghe xong âm thầm gật đầu, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng vẫn là người thanh niên thông minh năm xưa, chỉ nghe một đã hiểu mười.
Lại âm thầm đánh giá Nha Nội, ông ta không khỏi khẽ cười. Quả thật Nha Nội có chỗ hơn người, mặc dù có sự ngạo mạn và tự cao của đám con ông cháu cha nhưng vẫn che giấu được rất khá. Mặc dù có dã tâm thâu tóm hết thảy nhưng thủ đoạn ra chiêu rất cao minh, xem như một người nổi bật trong đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh.
Nha Nội vội thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) nâng chén rượu lên:
- Được Chủ tịch Thành nâng đỡ, nào, tôi ba ông một, biểu đạt một chút lòng kính trọng trong lòng tôi. Nói thật, mười mấy năm qua, Chủ tịch Thành vẫn là thần tượng của tôi.
Thành Đạt Tài dường như rất hưởng thụ, nói:
- Tổng giám đốc Cao khách khí, Thành Đạt Tài tôi chỉ là một người bình thường, chẳng qua là đi trước một bước so với những người khác mới có hôm nay, rất may mắn mà thôi.
Tiếp đó, Hạ Tưởng cũng tâng bốc Thành Đạt Tài và Nha Nội vài câu, đạt tới hiệu quả như mong muốn là dừng.
Trên cơ bản trong toàn bộ quá trình gặp mặt, chỉ một lần nhắc tới tài chính ba tỷ, Nha Nội chỉ nói một câu:
- Ba tỷ đã chuẩn bị xong! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thành Đạt Tài cũng chỉ đáp lại một câu:
- Được rồi, Lập Xuân bất cứ lúc nào cũng có thể tới Bắc Kinh gặp mặt tập đoàn Thiên Giang.
Tương đương là hai vị chưởng môn nhân của tập đoàn Thiên Giang và Tập đoàn Đạt Tài một lời quyết định càn khôn, quyết định sự hợp tác trọng đại có ý nghĩa lịch sử giữa tập đoàn Thiên Giang và Tập đoàn Đạt Tài.
Theo Nha Nội thấy, Thành Đạt Tài đồng ý có nghĩa là bước đầu tiên thâu tóm Tập đoàn Đạt Tài của y đã thành công. Theo Thành Đạt Tài thì Nha Nội khẩn cấp nhảy vào hố chính là thể hiện lòng tham không đáy muốn rắn nuốt voi của y. Nhưng theo Hạ Tưởng thấy, có lẽ trong lúc vô ý, lịch sử lại mơ hồ phát sinh thay đổi lớn lao.
Sau khi chia tay Nha Nội, Hạ Tưởng đưa Thành Đạt Tài trở về nhà khách. Trên đường, Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài trao đổi về biểu hiện của Nha Nội, hiểu ý cùng cười sau đó lại nói tới thế cục Bắc Kinh.
Ở Bắc Kinh, trận chiến kinh tế nhắm vào Nha Nội đã giăng lên tấm lưới thứ hai.
Kỳ thật nói đến giai đoạn hiện tại hoàn toàn có thể thu lưới được rồi, nhưng vì phối hợp với kế hoạch của Tập đoàn Đạt Tài khiến Nha Nội đầu đuôi cùng bị trói, cho nên tấm lưới ở Bắc Kinh lại giăng lớn thêm một chút nữa. Chờ sau khi Nha Nội đầu tư càng nhiều nhân lực, vật lực, chờ sau khi ba tỷ tài chính của Nha Nội đến tài khoản, tấm lưới ở Bắc Kinh sẽ từ từ thu lại.
- Nha Nội là một nhân vật.
Thành Đạt Tài cảm thán nói:
- Tôi cũng đã tiếp xúc với không ít con ông cháu cha, không ít người đều không so được với y. Không phải là không nhìn xa được như y mà chính là kém y về mặt đối nhân xử thế. Nếu Nha Nội bớt một chút lòng tham, nhiều một chút kiên nhẫn, ắt sẽ thành đại sự.
Hạ Tưởng cười trêu chọc:
- Sự kiên nhẫn của chính phủ là hữu hạn. Bất động sản cũng thế mà ô tô cũng thế, chỉ cần vượt quá phạm vi khống chế, nhất định phải áp dụng biện pháp co rút lại. Theo nghiên cứu, mấy năm gần đây các điều tiết vĩ mô đều khống chế rất tốt, điều tiết cũng rất tốt. Kỳ thật thủ đoạn chỉ là một loại thu phí.
- Ha ha...
Thành Đạt Tài bị Hạ Tưởng đùa liền bật cười:
- Cậu là cán bộ cao cấp của quốc gia, phải nói chuyện bảo vệ cho quốc gia mới đúng chứ.
- Cũng đúng, tôi hẳn là lúc nào cũng nên giữ một nguyên tắc là nói chuyện cho Đảng hay là nói chuyện cho dân chúng.
Hạ Tưởng lại đùa một câu, sau đó mới chào từ biệt Thành Đạt Tài.
Trở về nhà đã 10 giờ tối, Tào Thù Lê vẫn còn ở Bắc Kinh chưa trở về, trong nhà khá lạnh lẽo. Hạ Tưởng không buồn ngủ liền bật máy tính chat với Tào Thù Lê một lúc. Tào Thù Lê còn muốn vài ngày nữa mới về, hiện tại Hạ Đông đang quấn lấy cô, cô không đành lòng bỏ nó lại. Hơn nữa chủ yếu cũng là vì vừa mới đem Hạ Đông tới chỗ cô Tề, cần phải có một thời gian thích ứng.
Hạ Tưởng ngẫm lại cũng đúng, để Tào Thù Lê và cô Tề tăng thêm giao lưu, hiểu biết nhau cũng là chuyện tốt.
Đang định thoát máy tính thì phát hiện Cổ Ngọc đang online.
Bình thường Cổ Ngọc rất ít lên mạng, cũng rất ít chat, giờ thấy cô, Hạ Tưởng liền chủ động vào chat.
Cổ Ngọc cũng nói chuyện với Hạ Tưởng một lát, lại nhắc tới Thái Sơn, nói sắp tới phải đi tới tỉnh Tề, muốn Hạ Tưởng đưa cô đi Thái Sơn một chuyến. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Công việc chẳng bao giờ làm hết cả, cũng cần phải nghỉ ngơi hợp lý. Hơn nữa đi lên Thái Sơn có lẽ còn khiến tâm tư thoải mái, khiến tầm nhìn của hắn rộng mở hơn.
Thời cổ có Khổng Tử trèo lên Thái Sơn mà thấy thiên hạ nhỏ bé, nay có Hạ Tưởng mang người đẹp lên Thái Sơn mà thỏa thích ngắm tỉnh Tề, ngẫm lại cũng khá thú vị.
Tâm tư thoải mái tiến vào mộng đẹp, đồng chí Hạ Tưởng yên bình đi vào giấc ngủ.
Hắn ngủ nhưng đồng chí Chu Hồng Cơ lại gần như một đêm không ngủ, bởi vì Chủ nhiệm Chu bị chọc cho tức giận.
Hà Giang Hải làm y tức giận là một chuyện, sự việc chặn cửa chính Tỉnh ủy khiến y mất hết thanh danh càng khiến y tức giận hơn vì Chủ nhiệm Chu cực kỳ quan tâm tới thanh danh.
Một điểm nữa càng khiến y tức giận là Trưởng phòng Ngưu bảo vệ cô Dương, trong chuyện này có vấn đề gì không, hay là giữa hai người có tư tình gì không, y không hề biết. Hơn nữa y cũng không thèm quan tâm tới mấy chuyện lặt vặt đó, nhưng tin đồn nhảm lại trở thành y cố tình bố trí để hai người đi nghỉ phép. Thật sự là nói bậy nói bạ. Đây là chuyện gì chứ? Chu Hồng Cơ rất rõ, có người cố ý đứng đằng sau bày ra chuyện xấu, muốn hủy sự trong sạch của y, muốn làm bại hoại thanh danh của y. Nếu không tại sao sự tình vừa mới phát sinh, người nhà không đi theo con đường đúng đắn mà lại đến Tỉnh ủy gây rối, lại còn vạch áo cho người xem lưng? Chu Hồng Cơ tức giận tới mức đau dạ dày, ngay cả cơm tối cũng nuốt không trôi.
Chu Hồng Cơ nhận được điện thoại của Nha Nội, biết được cuộc gặp mặt với Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài coi như thuận lợi, cuối cùng thở phào một hơi, xem như nghe được tin tức tốt duy nhất.
Chu Hồng Cơ lăn lộn mãi cuối cùng cũng ngủ được. Nhưng đêm dài sẽ lắm mộng!