Ngay khi Hạ Tưởng và Chu Vu Uyên âm thầm gặp mặt, thế lực khắp nơi cũng đang chiêng trống rùm beng trước giờ chưa từng có, đẩy mạnh tiến trình theo từng con đường của mình.
Đầu tiên là trong vòng một ngày hôm nay, số lượng xe của tỉnh Tề đi tới thành phố Yến tăng lên không ít. Đương nhiên, nếu chỉ theo dõi trên đường cao tốc sẽ không thể nhìn ra hàm nghĩa ẩn sâu trong đó. Nói là tăng lên không ít nhưng kỳ thật chỉ vài chiếc, có điều những người tinh ý lại phát hiện một điều kỳ quái: Xe của tỉnh Tề đi tới thành phố Yến, mặc kệ là xuất phát từ thành phố Lỗ hay từ Phẩm Đô hay từ địa phương nào khác, địa điểm khác nhau, thời gian khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau...
Đều là xe mới.
Đều là xe mới xuất ra khỏi nhà máy không lâu, đều là xe mới chưa có biển số.
Còn có người báo cáo tình huống khác thường này cho Mã Kiệt.
Mã Kiệt là kiêm nhiệm Giám đốc sở Công an, không phải Giám đốc sở An ninh Quốc gia, nhưng trước đó y đã được nghe Hạ Tưởng nhắc khả năng sẽ xuất hiện tình hình khác thường, sau khi nhận được báo cáo, y lập tức truyền đạt vài mệnh lệnh.
Vì thế, ở phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Yến, ở bên bờ sông Hạ Mã, ở xung quanh tòa nhà Tề thị, xuất hiện những người xa lạ nói giọng tỉnh Tề, âm thầm thăm hỏi kết quả cuối cùng sự kiện tai nạn xe cộ phát sinh mấy ngày trước ở sông Hạ Mã.
Thậm chí còn có người chuyên môn vào ở trong tòa nhà Tề thị, mượn cơ hội nói chuyện với nhân viên phục vụ, nói bóng gió hỏi chuyện Cung Tiểu Tinh.
Trải qua một ngày dò hỏi mọi nơi và điều tra cẩn thận, cùng với thông qua các con đường bí mật, tụ tập tin tức lại một chỗ, cuối cùng đưa ra kết luận chính là: Lúc đó Cung Tiểu Tinh ở trên xe, nhưng hiện tại vẫn là sống không thấy người, chết không thấy xác.
Tuy nhiên cũng không phải là không có một chút thu hoạch, ít nhất đã tìm được lái xe.
Lái xe không chết, được người vớt lên ở một điểm du lịch dưới hạ du. Khoảng cách điểm vớt lên cách điểm gặp chuyện không may khoảng hơn 1km. Lái xe là đến ngày hôm sau mới được người cứu.
Về phần làm sao mà lái xe ở trong sông nước một ngày một đêm nhưng vẫn không chết, thì là một điều bí ẩn.
Quan trọng không phải là việc lái xe được cứu vớt một cách thần kỳ, mà là chính mồm lái xe thừa nhận: Cung Tiểu Tinh đúng là ở trên xe, chẳng qua sau khi rơi xuống nước liền mất đi bóng dáng của Cung Tiểu Tinh.
Những nhân vật thần bí của tỉnh Tề dừng lại tại thành phố Yến một ngày, cuối cùng mặc kệ tin tưởng hay không, dù sao cũng đều cơ bản nhận định rằng có lẽ Cung Tiểu Tinh đã chết. Hơn nữa cho dù không chết thì cũng không tìm được người ở đâu cả.
Sự kiện xảy ra ở thành phố Yến là tìm kiếm Cung Tiểu Tinh, là liên quan đến sự sống chết của một nữ nhân viên phục vụ. Còn chuyện xảy ra ở thành phố Lỗ cũng liên quan tới sống chết của một người, cũng là một phụ nữ, chẳng qua cô ta không phải là nữ nhân viên phục vụ mà là một người đẹp của tỉnh Tề.
Thông qua cục Công an thành phố Lỗ kín đáo, cẩn thận điều tra, trải qua mấy tháng điều tra lấy chứng cớ, vụ án Triệu Mẫu Đơn hiện tại đã có chứng cớ vô cùng xác thực, sự thật rất rõ ràng, quyết định chính thức chuyển giao đến viện kiểm sát.
Căn cứ các chứng cớ do cục Công an thành phố cung cấp, viện Kiểm sát thành phố tiếp nhận xong liền nghiên cứ, quyết định chuẩn bị đưa ra công tố tại tòa án thành phố với tội danh lừa đảo kinh tế.
Nếu chỉ Triệu Mẫu Đơn bị đưa ra công tố với tội danh lừa đảo kinh tế còn không thể khiến người ta khiếp sợ, nhưng chỉ riêng số tiền liên quan trong vụ án cũng khiến người ta thấy rõ một sự thật, Triệu Mẫu Đơn không chết được!
Chẳng những không chết, hơn nữa còn có khả năng phán án nhẹ, bởi vì số tiền lừa đảo chênh lệch quá nhiều so với số tiền 30 triệu của tin đồn ban đầu. Trong đơn khởi tố, số tiền liên quan tới vụ án chỉ 3 triệu!
Kém tới hàng chục lần.
Hơn nữa còn chỉ là lấy tội danh lừa đảo kinh tế để khởi tố. Nói cách khác, các sự việc khác trên người Triệu Mẫu Đơn đều bị che lấp trôi qua. Nếu không có gì bất ngờ, nhiều nhất phán tù 3-5 năm là xong.
Nhưng sau khi nghe nội dung bổ sung trong đơn khởi tố của cơ quan kiểm sát thì người ta càng hiểu rõ một điều: Có người đang cố sức bảo vệ Triệu Mẫu Đơn. Đừng nói phán tù 3-5 năm, có lẽ nhiều nhất chỉ là một án treo. Nguồn truyện:
"Xét thấy trong quá trình thẩm vấn, Triệu Mẫu Đơn đã tích cực chủ động phối hợp và nộp lên 10 triệu tiền tham ô, hơn nữa trước kia cô ta đã trợ giúp trường tiểu học hy vọng và quỹ từ thiện, lại có thái độ hối lỗi nhận tội, phù hợp điều kiện phán án nhẹ, xin tòa án cân nhắc mức hình phạt thích đáng..."
Vụ án Triệu Mẫu Đơn gây huyên náo lớn và kéo dài một thời gian, rốt cục chính thức được xác định, lúc này mọi người mới phát hiện, hóa ra sau mưa gió đúng là có cầu vồng.
Rốt cục là ai đứng đằng sau ra sức bảo vệ Triệu Mẫu Đơn?
Là Hạ Tưởng, cũng không phải Hạ Tưởng.
Nói là Hạ Tưởng, bởi vì quả thật là Hạ Tưởng một tay thúc đẩy phán án nhẹ cho Triệu Mẫu Đơn. Nói không phải hắn, bởi vì điểm xuất phát của hắn đều không phải là vì bảo vệ bình an cho Triệu Mẫu Đơn mà là căn cứ vào suy xét cho đại cục, hoàn toàn xuất phát từ góc độ chính trị.
Lúc trước, sau khi nhận được điện thoại của hắn, Nga Ni Trần liền đi tới thành phố Lỗ còn sớm hơn mười mấy giờ so với hắn mong muốn.
Người đồng hành là Dương Uy!
Mục đích mà Nga Ni Trần và Dương Uy tới cũng không kinh động Hạ Tưởng, mà là để trực tiếp gặp mặt Vương Sắc Vi.
Coi như là bạn cũ gặp lại, trò chuyện rất vui vẻ. Sau khi qua màn dạo đầu chào hỏi đơn giản, rất nhanh đã đạt tới nhất trí việc phân chia sản nghiệp của Triệu Mẫu Đơn.
Tiếp đó, Ôn Tử Tuyền cũng tham gia hội đàm, lại trao đổi thêm nửa giờ nữa, tất cả các bên đều rất vui vẻ.
Vương Sắc Vi sẽ lại ra mặt để gặp Triệu Mẫu Đơn. Triệu Mẫu Đơn đồng ý với điều kiện do Vương Sắc Vi đề xuất, thông qua luật sư xử lý thủ tục, việc chuyển dời sản nghiệp tuyên cáo hoàn thành.
Triệu Mẫu Đơn chỉ nói một câu với Vương Sắc Vi:
- Sau khi tôi đi ra chỉ cầu có một miếng cơm, hy vọng chị Vương đáp ứng có thể đúng hạn cấp hoa hồng cho tôi. Nếu tôi chết đói thì không chơi được đâu.
Vương Sắc Vi cười tươi như hoa:
- Mẫu Đơn. Cô và tôi đều là số mệnh khổ. Phụ nữ sẽ không làm khó xử lẫn nhau, người số mệnh hoa khổ sẽ không làm khó xử người số mệnh khổ. Cô yên tâm, Vương Sắc Vi tôi nói chuyện còn không đến mức không giữ lời.
Chu Hồng Cơ hoàn toàn không biết gì những chuyện đằng sau bức màn, nhưng tin tức về tiến triển của vụ án Triệu Mẫu Đơn truyền ra lại như một lời cảnh tỉnh đối với y.
Mà lúc này Hạ Tưởng lại cố tình không ở thành phố Lỗ, rõ ràng là cố ý né tránh. Điều này khiến y hiểu rằng trong vấn đề Hà Giang Hải, từ trước tới giờ Hạ Tưởng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với y.
Vốn y trông cậy vào vụ Triệu Mẫu Đơn để cắn Hà Giang Hải một cái, dù không khiến Hà Giang Hải chết ít nhất khiến Hà Giang Hải mình đầy thương tích, nhằm gia tăng một phần lợi thế khiến Hà Giang Hải rơi đài, hơn nữa y còn trông chờ Hạ Tưởng cũng sẽ ra tay.
... Không ngờ, Hạ Tưởng thật sự không ra tay. Đây cũng chính là kết quả mà y không ngờ nhất. Chu Hồng Cơ rất thất vọng.
Thất vọng chủ yếu vì bị lừa gạt, phẫn nộ và không cam lòng.
Nếu Hạ Tưởng đang ở Tỉnh ủy, có lẽ y sẽ tới gặp Hạ Tưởng để hỏi trực tiếp cho rõ ràng. Nhưng cho dù Hạ Tưởng đang ở bên ngoài, Chu Hồng Cơ trong cơn tức giận vẫn gọi di động cho Hạ Tưởng, kết quả là không thể liên lạc được.
Chu Hồng Cơ biết, Hạ Tưởng lên Thái Sơn đúng là leo núi, mượn việc leo núi để biểu lộ thái độ không đếm xỉa đến.
Đợi từ từ tỉnh táo lại, Chu Hồng Cơ tỉnh ra rất nhiều, biết mình vẫn còn quá kích động. May mắn rằng Hạ Tưởng không ở Tỉnh ủy, cũng may Hạ Tưởng không tiếp điện thoại, nếu không rất có thể y và Hạ Tưởng sẽ cãi nhau, kết quả cuối cùng là mất nhiều hơn được.
Bởi vì Hạ Tưởng hoàn toàn có thể nói không biết để trả lời y. Cũng đúng, vốn đây chính là việc của thành phố Lỗ, Hạ Tưởng là Phó bí thư tỉnh ủy, không phải là Bí thư thành ủy thành phố Lỗ. Việc trong hệ thống công an, kiểm sát, tòa án của thành phố Lỗ có liên quan gì tới hắn chứ?
Hạ Tưởng muốn trả lời qua loa y, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được một đống lý do.
Chu Hồng Cơ thu hồi tâm tư, biết nổi giận cũng không giải quyết được vấn đề, thừa dịp Hạ Tưởng không ở thành phố Lỗ, xem có thể nhúng tay vào hệ thống công an, kiểm sát, tòa án của thành phố Lỗ, ảnh hưởng một chút quá trình thẩm án hay không. Suy nghĩ một chút, y liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại.
Kết quả toàn bộ vấp phải trắc trở!
Nếu không phải uyển chuyển từ chối thì chính là vừa hỏi đến đã trả lời không biết, hoặc là đang giai đoạn phá án nghiêm khắc bí mật, không thể trả lời.
Chu Hồng Cơ vốn đã áp chế lửa giận giờ lại suýt nữa bộc phát ra. Không thể trả lời là đối với người ngoài chứ không phải với y. Y đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, không phải người ngoài.
Nhưng không có cách nào khác. Vụ án Triệu Mẫu Đơn là do cục Công an thành phố nắm chứ không phải Ủy ban Kỷ luật thành phố. Nếu là Ủy ban Kỷ luật thành phố, cùng một hệ thống thì y còn có thể trực tiếp nhúng tay vào.
Nhưng hệ thống công an, kiểm sát, tòa án thành phố Lỗ đều giống nhau, hoặc từ chối hoặc trả lời cho có lệ. Điều này càng khiến Chu Hồng Cơ thấy rõ một sự thật, sức ảnh hưởng của y ở thành phố Lỗ rất hữu hạn.
Chẳng lẽ chỉ có cách mượn dùng sức mạnh của Hạ Tưởng mới có thể đi sao?
Tâm tư của Chu Hồng Cơ biến đổi không chừng, càng nghĩ càng cảm thấy rõ lập trường trung lập của Hạ Tưởng trong sự kiện Hà Giang Hải. Như vậy có phải lúc trước sự hợp tác giữa Nha Nội và tập đoàn Đạt Tài chỉ là vì Hạ Tưởng muốn giảm bớt sự khuyết thiếu tài chính của tập đoàn Đạt Tài hay không?
Hạ Tưởng đừng quá tinh ranh!
Chu Hồng Cơ cười lạnh, bởi vì y biết rõ dụng ý đầu tư vào Tập đoàn Đạt Tài của Nha Nội đương nhiên không phải là vì giải vậy cho Tập đoàn Đạt Tài. Nha Nội cũng không phải là nhà từ thiện, lại càng không phải là thân thích của Thành Đạt Tài. Cái Nha Nội muốn thu được chính là toàn bộ Tập đoàn Đạt Tài.
Nếu Hạ Tưởng tự cho là đắc kế, có thể vừa được món hời lại vừa không cần ra sức, vậy hắn sai mười mươi rồi. Thậm chí Chu Hồng Cơ còn hơi nhạo báng Hạ Tưởng bị vỏ bề ngoài che mắt không nhìn thấy rừng rậm, càng cảm thấy Hạ Tưởng ánh mắt thiển cận. Nổi tiếng thế nhưng cũng thường thôi, kỳ thật chẳng có gì.
Kỳ thật điểm xuất phát của mỗi người đều căn cứ vào nhận thức của chính mình. Nếu Chu Hồng Cơ nghĩ ngược lại, hành vi Nha Nội lừa gạt Hạ Tưởng và Tập đoàn Đạt Tài sao không có chút xấu hổ nào? Sao không cảm thấy từ đầu tới cuối y cũng chỉ là lợi dụng Hạ Tưởng để đạt được mục đích của mình chứ?
Chẳng những lợi dụng, hơn nữa còn muốn sau khi lợi dụng liền một phát đá văng Hạ Tưởng ra, sau đó thâu tóm Tập đoàn Đạt Tài... Nói cho cùng, y không tự trách mình chính là vì ở sâu trong nội tâm, y càng thâm hiểm hơn Hạ Tưởng nhiều.
Đương nhiên, theo góc độ chính trị mà nói, đã lợi dụng nhau thì chẳng ai cao thượng hơn ai cả.
Nhưng theo góc độ cao thượng mà nói, Chu Hồng Cơ chỉ trích Hạ Tưởng như vậy vốn chẳng có chút đạo lý nào.
Tuy nhiên lại nói, chính trị chưa bao giờ là nơi giảng đạo lý. Hết thảy nói chuyện nhờ vào thực lực, đương nhiên là còn có cả trí tuệ.
Nếu không nhúng tay được vào sự việc Triệu Mẫu Đơn, Chu Hồng Cơ cũng không cần nổi giận. Chẳng phải vẫn còn Chu Chấn Ba sao? Y liền muốn cưỡng ép lợi dụng quyền uy Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nắm lấy Chu Chấn Ba từ Ủy ban Kỷ luật thành phố. Không tin rằng không vạch được miệng Chu Chấn Ba ra.
Một Thang Thế Thành, một Chu Chấn Ba, hai bút cùng vẽ, không cần có Hạ Tưởng, y vẫn có thể hô mưa gọi gió ở tỉnh Tề.
Chu Hồng Cơ làm ra một quyết định trọng đại, phải lách qua Hạ Tưởng, tiếp tục ra tay lần nữa.
Lúc này Hạ Tưởng vẫn còn đang ở Ngũ Nhạc, nâng cốc vui vẻ với Chu Vu Uyên, như thể không biết hành động của Chu Hồng Cơ...
Ngay khi Hạ Tưởng và Chu Vu Uyên âm thầm gặp mặt, thế lực khắp nơi cũng đang chiêng trống rùm beng trước giờ chưa từng có, đẩy mạnh tiến trình theo từng con đường của mình.
Đầu tiên là trong vòng một ngày hôm nay, số lượng xe của tỉnh Tề đi tới thành phố Yến tăng lên không ít. Đương nhiên, nếu chỉ theo dõi trên đường cao tốc sẽ không thể nhìn ra hàm nghĩa ẩn sâu trong đó. Nói là tăng lên không ít nhưng kỳ thật chỉ vài chiếc, có điều những người tinh ý lại phát hiện một điều kỳ quái: Xe của tỉnh Tề đi tới thành phố Yến, mặc kệ là xuất phát từ thành phố Lỗ hay từ Phẩm Đô hay từ địa phương nào khác, địa điểm khác nhau, thời gian khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau...
Đều là xe mới.
Đều là xe mới xuất ra khỏi nhà máy không lâu, đều là xe mới chưa có biển số.
Còn có người báo cáo tình huống khác thường này cho Mã Kiệt.
Mã Kiệt là kiêm nhiệm Giám đốc sở Công an, không phải Giám đốc sở An ninh Quốc gia, nhưng trước đó y đã được nghe Hạ Tưởng nhắc khả năng sẽ xuất hiện tình hình khác thường, sau khi nhận được báo cáo, y lập tức truyền đạt vài mệnh lệnh.
Vì thế, ở phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Yến, ở bên bờ sông Hạ Mã, ở xung quanh tòa nhà Tề thị, xuất hiện những người xa lạ nói giọng tỉnh Tề, âm thầm thăm hỏi kết quả cuối cùng sự kiện tai nạn xe cộ phát sinh mấy ngày trước ở sông Hạ Mã.
Thậm chí còn có người chuyên môn vào ở trong tòa nhà Tề thị, mượn cơ hội nói chuyện với nhân viên phục vụ, nói bóng gió hỏi chuyện Cung Tiểu Tinh.
Trải qua một ngày dò hỏi mọi nơi và điều tra cẩn thận, cùng với thông qua các con đường bí mật, tụ tập tin tức lại một chỗ, cuối cùng đưa ra kết luận chính là: Lúc đó Cung Tiểu Tinh ở trên xe, nhưng hiện tại vẫn là sống không thấy người, chết không thấy xác.
Tuy nhiên cũng không phải là không có một chút thu hoạch, ít nhất đã tìm được lái xe.
Lái xe không chết, được người vớt lên ở một điểm du lịch dưới hạ du. Khoảng cách điểm vớt lên cách điểm gặp chuyện không may khoảng hơn 1km. Lái xe là đến ngày hôm sau mới được người cứu.
Về phần làm sao mà lái xe ở trong sông nước một ngày một đêm nhưng vẫn không chết, thì là một điều bí ẩn.
Quan trọng không phải là việc lái xe được cứu vớt một cách thần kỳ, mà là chính mồm lái xe thừa nhận: Cung Tiểu Tinh đúng là ở trên xe, chẳng qua sau khi rơi xuống nước liền mất đi bóng dáng của Cung Tiểu Tinh.
Những nhân vật thần bí của tỉnh Tề dừng lại tại thành phố Yến một ngày, cuối cùng mặc kệ tin tưởng hay không, dù sao cũng đều cơ bản nhận định rằng có lẽ Cung Tiểu Tinh đã chết. Hơn nữa cho dù không chết thì cũng không tìm được người ở đâu cả.
Sự kiện xảy ra ở thành phố Yến là tìm kiếm Cung Tiểu Tinh, là liên quan đến sự sống chết của một nữ nhân viên phục vụ. Còn chuyện xảy ra ở thành phố Lỗ cũng liên quan tới sống chết của một người, cũng là một phụ nữ, chẳng qua cô ta không phải là nữ nhân viên phục vụ mà là một người đẹp của tỉnh Tề.
Thông qua cục Công an thành phố Lỗ kín đáo, cẩn thận điều tra, trải qua mấy tháng điều tra lấy chứng cớ, vụ án Triệu Mẫu Đơn hiện tại đã có chứng cớ vô cùng xác thực, sự thật rất rõ ràng, quyết định chính thức chuyển giao đến viện kiểm sát.
Căn cứ các chứng cớ do cục Công an thành phố cung cấp, viện Kiểm sát thành phố tiếp nhận xong liền nghiên cứ, quyết định chuẩn bị đưa ra công tố tại tòa án thành phố với tội danh lừa đảo kinh tế.Nếu chỉ Triệu Mẫu Đơn bị đưa ra công tố với tội danh lừa đảo kinh tế còn không thể khiến người ta khiếp sợ, nhưng chỉ riêng số tiền liên quan trong vụ án cũng khiến người ta thấy rõ một sự thật, Triệu Mẫu Đơn không chết được!
Chẳng những không chết, hơn nữa còn có khả năng phán án nhẹ, bởi vì số tiền lừa đảo chênh lệch quá nhiều so với số tiền 30 triệu của tin đồn ban đầu. Trong đơn khởi tố, số tiền liên quan tới vụ án chỉ 3 triệu!
Kém tới hàng chục lần.
Hơn nữa còn chỉ là lấy tội danh lừa đảo kinh tế để khởi tố. Nói cách khác, các sự việc khác trên người Triệu Mẫu Đơn đều bị che lấp trôi qua. Nếu không có gì bất ngờ, nhiều nhất phán tù 3-5 năm là xong.
Nhưng sau khi nghe nội dung bổ sung trong đơn khởi tố của cơ quan kiểm sát thì người ta càng hiểu rõ một điều: Có người đang cố sức bảo vệ Triệu Mẫu Đơn. Đừng nói phán tù 3-5 năm, có lẽ nhiều nhất chỉ là một án treo. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Xét thấy trong quá trình thẩm vấn, Triệu Mẫu Đơn đã tích cực chủ động phối hợp và nộp lên 10 triệu tiền tham ô, hơn nữa trước kia cô ta đã trợ giúp trường tiểu học hy vọng và quỹ từ thiện, lại có thái độ hối lỗi nhận tội, phù hợp điều kiện phán án nhẹ, xin tòa án cân nhắc mức hình phạt thích đáng..."
Vụ án Triệu Mẫu Đơn gây huyên náo lớn và kéo dài một thời gian, rốt cục chính thức được xác định, lúc này mọi người mới phát hiện, hóa ra sau mưa gió đúng là có cầu vồng.
Rốt cục là ai đứng đằng sau ra sức bảo vệ Triệu Mẫu Đơn?
Là Hạ Tưởng, cũng không phải Hạ Tưởng.
Nói là Hạ Tưởng, bởi vì quả thật là Hạ Tưởng một tay thúc đẩy phán án nhẹ cho Triệu Mẫu Đơn. Nói không phải hắn, bởi vì điểm xuất phát của hắn đều không phải là vì bảo vệ bình an cho Triệu Mẫu Đơn mà là căn cứ vào suy xét cho đại cục, hoàn toàn xuất phát từ góc độ chính trị.
Lúc trước, sau khi nhận được điện thoại của hắn, Nga Ni Trần liền đi tới thành phố Lỗ còn sớm hơn mười mấy giờ so với hắn mong muốn.
Người đồng hành là Dương Uy!
Mục đích mà Nga Ni Trần và Dương Uy tới cũng không kinh động Hạ Tưởng, mà là để trực tiếp gặp mặt Vương Sắc Vi.
Coi như là bạn cũ gặp lại, trò chuyện rất vui vẻ. Sau khi qua màn dạo đầu chào hỏi đơn giản, rất nhanh đã đạt tới nhất trí việc phân chia sản nghiệp của Triệu Mẫu Đơn.
Tiếp đó, Ôn Tử Tuyền cũng tham gia hội đàm, lại trao đổi thêm nửa giờ nữa, tất cả các bên đều rất vui vẻ.
Vương Sắc Vi sẽ lại ra mặt để gặp Triệu Mẫu Đơn. Triệu Mẫu Đơn đồng ý với điều kiện do Vương Sắc Vi đề xuất, thông qua luật sư xử lý thủ tục, việc chuyển dời sản nghiệp tuyên cáo hoàn thành.
Triệu Mẫu Đơn chỉ nói một câu với Vương Sắc Vi:
- Sau khi tôi đi ra chỉ cầu có một miếng cơm, hy vọng chị Vương đáp ứng có thể đúng hạn cấp hoa hồng cho tôi. Nếu tôi chết đói thì không chơi được đâu.
Vương Sắc Vi cười tươi như hoa:
- Mẫu Đơn. Cô và tôi đều là số mệnh khổ. Phụ nữ sẽ không làm khó xử lẫn nhau, người số mệnh hoa khổ sẽ không làm khó xử người số mệnh khổ. Cô yên tâm, Vương Sắc Vi tôi nói chuyện còn không đến mức không giữ lời.
Chu Hồng Cơ hoàn toàn không biết gì những chuyện đằng sau bức màn, nhưng tin tức về tiến triển của vụ án Triệu Mẫu Đơn truyền ra lại như một lời cảnh tỉnh đối với y.
Mà lúc này Hạ Tưởng lại cố tình không ở thành phố Lỗ, rõ ràng là cố ý né tránh. Điều này khiến y hiểu rằng trong vấn đề Hà Giang Hải, từ trước tới giờ Hạ Tưởng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với y.
Vốn y trông cậy vào vụ Triệu Mẫu Đơn để cắn Hà Giang Hải một cái, dù không khiến Hà Giang Hải chết ít nhất khiến Hà Giang Hải mình đầy thương tích, nhằm gia tăng một phần lợi thế khiến Hà Giang Hải rơi đài, hơn nữa y còn trông chờ Hạ Tưởng cũng sẽ ra tay.
... Không ngờ, Hạ Tưởng thật sự không ra tay. Đây cũng chính là kết quả mà y không ngờ nhất. Chu Hồng Cơ rất thất vọng.
Thất vọng chủ yếu vì bị lừa gạt, phẫn nộ và không cam lòng.
Nếu Hạ Tưởng đang ở Tỉnh ủy, có lẽ y sẽ tới gặp Hạ Tưởng để hỏi trực tiếp cho rõ ràng. Nhưng cho dù Hạ Tưởng đang ở bên ngoài, Chu Hồng Cơ trong cơn tức giận vẫn gọi di động cho Hạ Tưởng, kết quả là không thể liên lạc được.
Chu Hồng Cơ biết, Hạ Tưởng lên Thái Sơn đúng là leo núi, mượn việc leo núi để biểu lộ thái độ không đếm xỉa đến.
Đợi từ từ tỉnh táo lại, Chu Hồng Cơ tỉnh ra rất nhiều, biết mình vẫn còn quá kích động. May mắn rằng Hạ Tưởng không ở Tỉnh ủy, cũng may Hạ Tưởng không tiếp điện thoại, nếu không rất có thể y và Hạ Tưởng sẽ cãi nhau, kết quả cuối cùng là mất nhiều hơn được.
Bởi vì Hạ Tưởng hoàn toàn có thể nói không biết để trả lời y. Cũng đúng, vốn đây chính là việc của thành phố Lỗ, Hạ Tưởng là Phó bí thư tỉnh ủy, không phải là Bí thư thành ủy thành phố Lỗ. Việc trong hệ thống công an, kiểm sát, tòa án của thành phố Lỗ có liên quan gì tới hắn chứ?
Hạ Tưởng muốn trả lời qua loa y, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được một đống lý do.
Chu Hồng Cơ thu hồi tâm tư, biết nổi giận cũng không giải quyết được vấn đề, thừa dịp Hạ Tưởng không ở thành phố Lỗ, xem có thể nhúng tay vào hệ thống công an, kiểm sát, tòa án của thành phố Lỗ, ảnh hưởng một chút quá trình thẩm án hay không. Suy nghĩ một chút, y liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại.
Kết quả toàn bộ vấp phải trắc trở!
Nếu không phải uyển chuyển từ chối thì chính là vừa hỏi đến đã trả lời không biết, hoặc là đang giai đoạn phá án nghiêm khắc bí mật, không thể trả lời.
Chu Hồng Cơ vốn đã áp chế lửa giận giờ lại suýt nữa bộc phát ra. Không thể trả lời là đối với người ngoài chứ không phải với y. Y đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, không phải người ngoài.
Nhưng không có cách nào khác. Vụ án Triệu Mẫu Đơn là do cục Công an thành phố nắm chứ không phải Ủy ban Kỷ luật thành phố. Nếu là Ủy ban Kỷ luật thành phố, cùng một hệ thống thì y còn có thể trực tiếp nhúng tay vào.
Nhưng hệ thống công an, kiểm sát, tòa án thành phố Lỗ đều giống nhau, hoặc từ chối hoặc trả lời cho có lệ. Điều này càng khiến Chu Hồng Cơ thấy rõ một sự thật, sức ảnh hưởng của y ở thành phố Lỗ rất hữu hạn.
Chẳng lẽ chỉ có cách mượn dùng sức mạnh của Hạ Tưởng mới có thể đi sao?
Tâm tư của Chu Hồng Cơ biến đổi không chừng, càng nghĩ càng cảm thấy rõ lập trường trung lập của Hạ Tưởng trong sự kiện Hà Giang Hải. Như vậy có phải lúc trước sự hợp tác giữa Nha Nội và tập đoàn Đạt Tài chỉ là vì Hạ Tưởng muốn giảm bớt sự khuyết thiếu tài chính của tập đoàn Đạt Tài hay không?
Hạ Tưởng đừng quá tinh ranh!
Chu Hồng Cơ cười lạnh, bởi vì y biết rõ dụng ý đầu tư vào Tập đoàn Đạt Tài của Nha Nội đương nhiên không phải là vì giải vậy cho Tập đoàn Đạt Tài. Nha Nội cũng không phải là nhà từ thiện, lại càng không phải là thân thích của Thành Đạt Tài. Cái Nha Nội muốn thu được chính là toàn bộ Tập đoàn Đạt Tài.
Nếu Hạ Tưởng tự cho là đắc kế, có thể vừa được món hời lại vừa không cần ra sức, vậy hắn sai mười mươi rồi. Thậm chí Chu Hồng Cơ còn hơi nhạo báng Hạ Tưởng bị vỏ bề ngoài che mắt không nhìn thấy rừng rậm, càng cảm thấy Hạ Tưởng ánh mắt thiển cận. Nổi tiếng thế nhưng cũng thường thôi, kỳ thật chẳng có gì.
Kỳ thật điểm xuất phát của mỗi người đều căn cứ vào nhận thức của chính mình. Nếu Chu Hồng Cơ nghĩ ngược lại, hành vi Nha Nội lừa gạt Hạ Tưởng và Tập đoàn Đạt Tài sao không có chút xấu hổ nào? Sao không cảm thấy từ đầu tới cuối y cũng chỉ là lợi dụng Hạ Tưởng để đạt được mục đích của mình chứ?
Chẳng những lợi dụng, hơn nữa còn muốn sau khi lợi dụng liền một phát đá văng Hạ Tưởng ra, sau đó thâu tóm Tập đoàn Đạt Tài... Nói cho cùng, y không tự trách mình chính là vì ở sâu trong nội tâm, y càng thâm hiểm hơn Hạ Tưởng nhiều.
Đương nhiên, theo góc độ chính trị mà nói, đã lợi dụng nhau thì chẳng ai cao thượng hơn ai cả.
Nhưng theo góc độ cao thượng mà nói, Chu Hồng Cơ chỉ trích Hạ Tưởng như vậy vốn chẳng có chút đạo lý nào.
Tuy nhiên lại nói, chính trị chưa bao giờ là nơi giảng đạo lý. Hết thảy nói chuyện nhờ vào thực lực, đương nhiên là còn có cả trí tuệ.
Nếu không nhúng tay được vào sự việc Triệu Mẫu Đơn, Chu Hồng Cơ cũng không cần nổi giận. Chẳng phải vẫn còn Chu Chấn Ba sao? Y liền muốn cưỡng ép lợi dụng quyền uy Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nắm lấy Chu Chấn Ba từ Ủy ban Kỷ luật thành phố. Không tin rằng không vạch được miệng Chu Chấn Ba ra.
Một Thang Thế Thành, một Chu Chấn Ba, hai bút cùng vẽ, không cần có Hạ Tưởng, y vẫn có thể hô mưa gọi gió ở tỉnh Tề.
Chu Hồng Cơ làm ra một quyết định trọng đại, phải lách qua Hạ Tưởng, tiếp tục ra tay lần nữa.
Lúc này Hạ Tưởng vẫn còn đang ở Ngũ Nhạc, nâng cốc vui vẻ với Chu Vu Uyên, như thể không biết hành động của Chu Hồng Cơ...