Cổ Ngọc vui vẻ đi thị sát tiến triển của dự án Tập đoàn Đạt Tài. Lúc này dự án công viên địa chất của Tập đoàn Đạt Tài đã chính thức được lập, đang ở giai đoạn san nền. Vô số thiết bị máy móc lớn đang lục tục tiến vào công trường, bắt đầu tiến hành các công tác chuẩn bị ban đầu.
Máy móc nổ vang, bụi đất bay lên, Cổ Ngọc đứng ở trên đài cao của ban quản lý dự án nhìn xuống phía dưới, thu hết toàn bộ dự án vào tầm mắt. Chỉ thấy cống rãnh khắp nơi, tầng tầng lớp lớp, như những nhát dao cắt vào lòng đất, khắp nơi đều là những dấu vết thăng trầm của lịch sử và chấn động tang thương
Cổ Ngọc chưa từng gặp qua cảnh sắc như vậy bao giờ. Cô rất giật mình, cảm nhận được sự chấn động và cảm thán chưa bao giờ có từ trước tới giờ, cũng khiến cô lần đầu tiên cảm nhận được một tia nặng nề trong bản tính vui vẻ thường ngày của mình.
Có lẽ bởi vì dự án Tập đoàn Đạt Tài mới khiến trái tim luôn nhảy nhót không chừng của Cổ Ngọc rốt cục yên ổn xuống...
Hạ Tưởng ngồi ở chủ tọa, ngoại trừ Chu Vu Uyên còn có Lâu Hân Đông và Ôn Tử Ki.
Vốn Chu Vu Uyên muốn một mình ra mặt tiếp đón, sau nghĩ lại tuy Lâu Hân Đông không phải do Phó bí thư Hạ một tay đề bạt lên nhưng cũng là thuộc hạ thân tín, mà Ôn Tử Ki thì gần như có thể coi như dòng chính trong hệ thống của Phó bí thư Hạ. Phó bí thư Hạ tới Ngũ Nhạc, nếu y không nói cho Thị trưởng và Cục trưởng Công an biết, nếu sau này truyền ra ngoài thì có vẻ y quá mức nhỏ mọn.
Vì thế Chu Vu Uyên cũng thông báo cho Lâu Hân Đông và Ôn Tử Ki.
Lâu Hân Đông và Ôn Tử Ki lúc đầu còn giật mình, bởi vì trước đó họ đều không hề nghe được nửa điểm phong thanh, cho nên cũng không biết Phó bí thư Hạ lặng lẽ đến Ngũ Nhạc là vì việc gì. Về phần Bí thư Chu nói Phó bí thư Hạ đến để leo núi, bọn họ chỉ nghe vậy chứ không coi là thật.
Không ngờ vừa gặp, thấy Phó bí thư Hạ ăn mặc đơn giản, tinh thần thoải mái, đúng là đến leo núi sao?
Việc lạ! Đường đường Phó bí thư Hạ lại bỏ hẳn một ngày đi leo núi, quả thật là tao nhã nhàn tình.
Lâu Hân Đông không đoán lung tung, Ôn Tử Ki lại như đoán được điều gì đó. Có lẽ Phó bí thư Hạ bề ngoài là leo núi nhưng thực chất là muốn tránh né một sự tình gì đó ở thành phố Lỗ.
Đương nhiên Hạ Tưởng sẽ không giải thích hắn có thực sự đến leo núi hay không. Hắn ngồi với mấy người, cảm nhận được trong sự nhiệt tình của mấy người Chu Vu Uyên quả thật có sự chân thành liền cảm thấy thỏa mãn. Tuy không coi Chu Vu Uyên và Ôn Tử Ki là thân tín để bồi dưỡng nhưng về sau có mấy người cấp dưới tin cậy ở tỉnh Tề cũng là chuyện tốt.
Tiệc chiêu đãi mở tại nhà hàng Thái Sơn xa hoa nhất Ngũ Nhạc.
Vốn Hạ Tưởng đã nói rõ không cần bày vẽ nhưng Chu Vu Uyên e sợ Hạ Tưởng không hài lòng nên vẫn chuẩn bị tỉ mỉ một phen. Hạ Tưởng cũng không tiện phê bình gì, cũng may hôm nay còn có chuyện quan trọng cần nói nên không nhắc tới những đề tài vô bổ.
- Công tác của Vu Uyên cũng không tệ lắm. Toàn bộ Tỉnh ủy đều có thái độ khẳng định với ông. Đồng thời Tỉnh ủy cũng rất hài lòng với những thành tích gần đây của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Ngũ Nhạc. Nhất, sau khi điều chỉnh bộ máy Ngũ Nhạc xong, công tác của UBND thành phố và hoàn cảnh trị an đều cải thiện trên diện rộng. Trên hội nghị tổng kết công tác Tỉnh ủy, Bí thư Khâu còn đặc biệt nhắc tới sự tiến bộ của Ngũ Nhạc.
Lúc nào cũng phải nêu bật quyền uy của nhân vật số một Tỉnh ủy chính là một trong những tố chất cơ bản cần có của mỗi cán bộ cấp phó. Hạ Tưởng cũng không thể ngoại lệ. Là người trong quan trường, phải có ý thức tỉnh táo.
Đối với sự khẳng định của Tỉnh ủy và Phó bí thư Hạ, cả ba người Chu Vu Uyên đều rất vui mừng. Tỉnh ủy khẳng định nghĩa là bộ máy lãnh đạo Ngũ Nhạc đã không phụ lòng Tỉnh ủy. Nhất là đối với Lâu Hân Đông và Ôn Tử Ki mà nói, cũng tương đương với tán thành công tác cá nhân của họ.
Ai cũng nghĩ Phó bí thư Hạ nói những lời này là khách sáo, giao lưu cảm tình một chút rồi quay người đi mất. Lãnh đạo xuống dưới, là thị sát công tác hay thật sự là du sơn ngoạn thủy cũng vậy, bản thân là cấp dưới thì không thể tùy tiện hỏi, càng không thể hỏi nhiều, chỉ cần để ý làm tốt phận sự là được.
Không ngoài dự đoán của mấy người, tiếp đó Phó bí thư Hạ liền nói tới cảnh sắc Ngũ Nhạc, lịch sử và huy hoàng của Thái Sơn, v.v... Bỏ qua việc công mà chỉ nói chuyện tào lao nửa ngày, khiến mấy người Chu Vu Uyên càng thêm nhận định, Phó bí thư Hạ lần này đến Ngũ Nhạc thật sự không có đại sự gì.
Mấy người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật ai cũng tự nhủ, lãnh đạo xuống du sơn ngoạn thủy còn tốt hơn là xuống làm đại sự. Chẳng ai hy vọng lãnh đạo thực sự có chuyện mà xuống, bởi vì bình thường có lẽ không có chuyện gì tốt cả.
Có chuyện tốt, chỉ cần một cú điện thoại gọi mời đến Tỉnh ủy rồi, lãnh đạo cần gì phải tự thân xuống dưới chứ?
Rượu qua ba lượt, đồ ăn đã qua vài lượt, một hồi tụ hội cũng đã qua hơn hai giờ đồng hồ, cũng nên đến lúc chấm dứt. Lãnh đạo cũng mệt mỏi, nên sớm nghỉ ngơi chút thì hơn.
Nhưng Phó bí thư Hạ không hề có ý chấm dứt mà vẫn đầy hưng phấn nói chuyện về lịch sử và tương lai của Ngũ Nhạc. Hơn nữa còn có vẻ như gạt Chu Vu Uyên sang một bên, mấy lần trực tiếp hỏi Lâu Hân Đông ý tưởng phát triển Ngũ Nhạc sau này.
Lâu Hân Đông cũng không dám vượt quyền, mỗi lần nói đều nhắc tới Chu Vu Uyên trước. Sau ba lượt, Hạ Tưởng rốt cục ngắt lời y, xua tay nói:
- Chỉ cần nói cái nhìn của anh về ý tưởng phát triển Ngũ Nhạc sau này, không cần lúc nào cũng nói tới Vu Uyên. Công tác của Vu Uyên có khả năng sẽ có điều chỉnh thích hợp...
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc! Bạn đang đọc truyện được copy tại
Chu Vu Uyên kinh hãi nhất, bởi vì điều chỉnh công tác của y nghĩa là y phải dời khỏi Ngũ Nhạc. Hiện tại y là Bí thư Thành ủy, chỉ có hai còn đường có thể đi, một là thăng lên một cấp, hai là để đó không dùng.
Lâu Hân Đông đầu tiên là kinh hãi, sau đó là vui mừng, bởi vì lời của Phó bí thư Hạ tiết lộ Chu Vu Uyên sẽ dời khỏi Ngũ Nhạc, như vậy gã liền có thể toàn diện chủ trì công tác của Ngũ Nhạc. Đối với một người vừa mới từ Phó thị trưởng thường trực tiếp nhận chức vụ Thị trưởng như gã, nếu tiếp tục thuận lợi nhậm chức Bí thư Thành ủy, sẽ là một bước lên mây khiến vô số người hâm mộ.
Ôn Tử Ki cũng híp mắt lại, một chiếc đũa trên tay rơi xuống, lộ ra sự kinh ngạc mãnh liệt trong lòng y. Bí thư Chu phải điều đi? Thị trưởng Lâu sẽ kế nhiệm? Ngũ Nhạc lại tiếp tục điều chỉnh sao?
Hạ Tưởng thấy mấy người đều giật mình liền cười:
- Trước mắt mới chỉ có một đề nghị như vậy, kết quả như thế nào cũng khó mà nói, cho nên trong bộ máy Ngũ Nhạc, chỉ có ba người các cậu biết. Tôi hy vọng tin tức này không cần để lộ ra...
Nếu không thể lộ ra tin tức nhưng lại cố ý thả ra phong thanh, chính là đạo lý thông thường trong quan trường, đó là mấy người ngồi đây đã được lãnh đạo cực kỳ tín nhiệm, đồng thời trước đó biết được nội tình cũng có thể đủ thời gian giảm xóc để trước đó hoàn thành công tác giao tiếp, cực kỳ có lợi cho bố cục lâu dài.
Hành động này của Hạ Tưởng khiến Ôn Tử Ki càng kiên định quyết tâm đi vào trung tâm hệ thống của Hạ Tưởng, khiến Lâu Hân Đông ghi nặng ân tình của Phó bí thư Hạ, biết Phó bí thư Hạ cố tình bồi dưỡng mình, càng làm cho Chu Vu Uyên sau khi bừng tỉnh liền cực kỳ vui mừng. Bởi vì rất rõ ràng Phó bí thư Hạ đặc biệt tới Ngũ Nhạc lại nhắc tới việc y sẽ được điều chỉnh ngay trước mặt Lâu Hân Đông và Ôn Tử Ki, hiển nhiên nói lên rằng y sẽ được thăng lên một bước.
Không, là một bước gần như không tưởng.
Chẳng lẽ là...
Chu Vu Uyên ngạc nhiên mừng rỡ, thậm chí không dám tiếp tục nghĩ nữa, e sợ mình thất thố. Bởi vì y vẫn luôn cho rằng kiếp sống chính trị của y cuối cùng chỉ dừng lại ở cấp Giám đốc sở, không ngờ hôm nay lại có vàng ngọc rơi xuống đầu...
Ngoại trừ cảm tạ Phó bí thư Hạ, y còn có thể nói gì nữa?
Trên cơ bản, Hạ Tưởng ở Ngũ Nhạc nửa ngày, nói chuyện với mấy người một hồi, hơn nữa nói cũng không tỉ mỉ, dường như chẳng nói chuyện gì to tát, nhưng trên thực tế đã đạt được mục đích thu nạp lòng người, nuôi trồng thế lực.
Không chỉ Chu Vu Uyên cảm kích hắn, Ôn Tử Ki sẽ kiên định đi theo hắn, ngay cả Lâu Hân Đông cũng sẽ trung thành với hắn hơn. Dù sao nếu thật sự muốn thuận lợi tiến thêm một bước đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy, sự đề cử của hắn là rất quan trọng.
Một bữa tiệc, mấy tâm tư, Hạ Tưởng đã thu được hiệu quả mong muốn. Nếu tính thêm Lý Đồng được Ngô Tài Dương ám chỉ lúc trước, hiện tại Hạ Tưởng đã có thực lực chính trị nhất định ở tỉnh Tề.
Nếu nói hiện tại Chu Hồng Cơ đã lâm vào cuộc đối đầu không thể tự kiềm chế với Hà Giang Hải, Hạ Tưởng cũng đang nhân cơ hội tổ chức công thành chiếm đất, chiếm lĩnh các cao điểm, mượn dùng sự kiện Hà Giang Hải để tiếp cận thế lực địa phương tỉnh Tề, rất có xu thế liên kết, chỉ sợ ngay cả Chu Hồng Cơ cũng không thể đoán trước được cục diện này.
Cũng không phải trí tuệ của Chu Hồng Cơ không cao bằng Hạ Tưởng mà là y thiếu mất lý trí xử lý sự việc chứ không xử lý con người.
Buổi tối, Hạ Tưởng và Cổ Ngọc lặng lẽ quay trở về thành phố Lỗ. Vừa về tới thành phố Lỗ, hắn liền nhận được vài tin tức: thứ nhất, Chu Hồng Cơ rất tức giận vì Triệu Mẫu Đơn có lẽ sẽ bị xử án nhẹ nhưng vẫn chưa áp dụng hành động tiếp theo, dường như bỏ qua Triệu Mẫu Đơn.
Thứ hai, Chu Hồng Cơ ra lệnh cho Ủy ban Kỷ luật thành phố, lấy lý do Chu Chấn Ba có liên quan tới vụ án tham nhũng của cục Công nghiệp muối, yêu cầu Ủy ban Kỷ luật thành phố chuyển Chu Chấn Ba tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Thứ ba, Tần Khản lén gặp mặt Hà Giang Hải.
Nếu hai việc trước không ngoài dự đoán thì việc thứ ba đúng là khiến Hạ Tưởng giật mình. Bởi vì đã một thời gian không thấy Tần Khản có hành động gì, hiện tại Tần Khản lại không bỏ lỡ cơ hội nhảy ra, có ý định gì vậy?
Tần Khản vẫn luôn là một nhân tố không ổn định tại tỉnh Tề, bởi vì lập trường của y không rõ ràng, hơn nữa phương hướng cũng không rõ ràng, là một đối tượng vẫn khiến Hạ Tưởng vừa đề phòng vừa có thể hợp tác.
Trước hết cứ mặc kệ Tần khản, ít nhất hiện tại y vẫn chưa lộ chân tay. Chỉ cần y có ý tưởng và muốn thực hiện, nhất định phải có hành động, lúc đó sẽ bị người nhìn rõ.
Tuy nhiên theo động tác của Chu Hồng Cơ, hiển nhiên sự tình Triệu Mẫu Đơn vẫn không thức tỉnh được y, ngược lại càng kích thích ý chí chiến đấu của y, cũng không phải là một dấu hiệu tốt. Rốt cục là đồng chí Chu Hồng Cơ lòng đầy nhiệt huyết, muốn biểu hiện sự tận tâm tận lực của mình hay là thế lực đứng phía sau tạo áp lực với y? Mặc kệ là tình hình như thế nào, Hạ Tưởng đều vô cùng thất vọng với Chu Hồng Cơ.
Từ việc thế lực địa phương tỉnh Tề ra độc thủ, không tiếc hết thảy giá phải trả để bố trí Cung Tiểu Tinh vào chỗ chết, liền có thể đưa ra kết luận, hiện tại Chu Hồng Cơ đã chạm tới điểm mấu chốt của đối phương, có khả năng sẽ gặp phải sự trả thù càng mãnh liệt hơn. Nếu y vẫn muốn lấy Chu Chấn Ba để đối phó với Hà Giang Hải, quả thật là lửa giận làm mất đi sức phán đoán.
Chu Hồng Cơ là người tỉnh Tề, vợ con đều ở tỉnh Tề, y dám cắn Hà Giang Hải mới là lạ. Y vốn xuất thân là cảnh sát hình sự cơ mà.
Chu Hồng Cơ đang bước vào một trận địa lôi mà vạn kiếp không thể quay trở lại được...
Cổ Ngọc vui vẻ đi thị sát tiến triển của dự án Tập đoàn Đạt Tài. Lúc này dự án công viên địa chất của Tập đoàn Đạt Tài đã chính thức được lập, đang ở giai đoạn san nền. Vô số thiết bị máy móc lớn đang lục tục tiến vào công trường, bắt đầu tiến hành các công tác chuẩn bị ban đầu.
Máy móc nổ vang, bụi đất bay lên, Cổ Ngọc đứng ở trên đài cao của ban quản lý dự án nhìn xuống phía dưới, thu hết toàn bộ dự án vào tầm mắt. Chỉ thấy cống rãnh khắp nơi, tầng tầng lớp lớp, như những nhát dao cắt vào lòng đất, khắp nơi đều là những dấu vết thăng trầm của lịch sử và chấn động tang thương
Cổ Ngọc chưa từng gặp qua cảnh sắc như vậy bao giờ. Cô rất giật mình, cảm nhận được sự chấn động và cảm thán chưa bao giờ có từ trước tới giờ, cũng khiến cô lần đầu tiên cảm nhận được một tia nặng nề trong bản tính vui vẻ thường ngày của mình.
Có lẽ bởi vì dự án Tập đoàn Đạt Tài mới khiến trái tim luôn nhảy nhót không chừng của Cổ Ngọc rốt cục yên ổn xuống...
Hạ Tưởng ngồi ở chủ tọa, ngoại trừ Chu Vu Uyên còn có Lâu Hân Đông và Ôn Tử Ki.
Vốn Chu Vu Uyên muốn một mình ra mặt tiếp đón, sau nghĩ lại tuy Lâu Hân Đông không phải do Phó bí thư Hạ một tay đề bạt lên nhưng cũng là thuộc hạ thân tín, mà Ôn Tử Ki thì gần như có thể coi như dòng chính trong hệ thống của Phó bí thư Hạ. Phó bí thư Hạ tới Ngũ Nhạc, nếu y không nói cho Thị trưởng và Cục trưởng Công an biết, nếu sau này truyền ra ngoài thì có vẻ y quá mức nhỏ mọn.
Vì thế Chu Vu Uyên cũng thông báo cho Lâu Hân Đông và Ôn Tử Ki.
Lâu Hân Đông và Ôn Tử Ki lúc đầu còn giật mình, bởi vì trước đó họ đều không hề nghe được nửa điểm phong thanh, cho nên cũng không biết Phó bí thư Hạ lặng lẽ đến Ngũ Nhạc là vì việc gì. Về phần Bí thư Chu nói Phó bí thư Hạ đến để leo núi, bọn họ chỉ nghe vậy chứ không coi là thật.
Không ngờ vừa gặp, thấy Phó bí thư Hạ ăn mặc đơn giản, tinh thần thoải mái, đúng là đến leo núi sao?
Việc lạ! Đường đường Phó bí thư Hạ lại bỏ hẳn một ngày đi leo núi, quả thật là tao nhã nhàn tình.
Lâu Hân Đông không đoán lung tung, Ôn Tử Ki lại như đoán được điều gì đó. Có lẽ Phó bí thư Hạ bề ngoài là leo núi nhưng thực chất là muốn tránh né một sự tình gì đó ở thành phố Lỗ.
Đương nhiên Hạ Tưởng sẽ không giải thích hắn có thực sự đến leo núi hay không. Hắn ngồi với mấy người, cảm nhận được trong sự nhiệt tình của mấy người Chu Vu Uyên quả thật có sự chân thành liền cảm thấy thỏa mãn. Tuy không coi Chu Vu Uyên và Ôn Tử Ki là thân tín để bồi dưỡng nhưng về sau có mấy người cấp dưới tin cậy ở tỉnh Tề cũng là chuyện tốt.
Tiệc chiêu đãi mở tại nhà hàng Thái Sơn xa hoa nhất Ngũ Nhạc.Vốn Hạ Tưởng đã nói rõ không cần bày vẽ nhưng Chu Vu Uyên e sợ Hạ Tưởng không hài lòng nên vẫn chuẩn bị tỉ mỉ một phen. Hạ Tưởng cũng không tiện phê bình gì, cũng may hôm nay còn có chuyện quan trọng cần nói nên không nhắc tới những đề tài vô bổ.
- Công tác của Vu Uyên cũng không tệ lắm. Toàn bộ Tỉnh ủy đều có thái độ khẳng định với ông. Đồng thời Tỉnh ủy cũng rất hài lòng với những thành tích gần đây của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Ngũ Nhạc. Nhất, sau khi điều chỉnh bộ máy Ngũ Nhạc xong, công tác của UBND thành phố và hoàn cảnh trị an đều cải thiện trên diện rộng. Trên hội nghị tổng kết công tác Tỉnh ủy, Bí thư Khâu còn đặc biệt nhắc tới sự tiến bộ của Ngũ Nhạc.
Lúc nào cũng phải nêu bật quyền uy của nhân vật số một Tỉnh ủy chính là một trong những tố chất cơ bản cần có của mỗi cán bộ cấp phó. Hạ Tưởng cũng không thể ngoại lệ. Là người trong quan trường, phải có ý thức tỉnh táo.
Đối với sự khẳng định của Tỉnh ủy và Phó bí thư Hạ, cả ba người Chu Vu Uyên đều rất vui mừng. Tỉnh ủy khẳng định nghĩa là bộ máy lãnh đạo Ngũ Nhạc đã không phụ lòng Tỉnh ủy. Nhất là đối với Lâu Hân Đông và Ôn Tử Ki mà nói, cũng tương đương với tán thành công tác cá nhân của họ.
Ai cũng nghĩ Phó bí thư Hạ nói những lời này là khách sáo, giao lưu cảm tình một chút rồi quay người đi mất. Lãnh đạo xuống dưới, là thị sát công tác hay thật sự là du sơn ngoạn thủy cũng vậy, bản thân là cấp dưới thì không thể tùy tiện hỏi, càng không thể hỏi nhiều, chỉ cần để ý làm tốt phận sự là được.
Không ngoài dự đoán của mấy người, tiếp đó Phó bí thư Hạ liền nói tới cảnh sắc Ngũ Nhạc, lịch sử và huy hoàng của Thái Sơn, v.v... Bỏ qua việc công mà chỉ nói chuyện tào lao nửa ngày, khiến mấy người Chu Vu Uyên càng thêm nhận định, Phó bí thư Hạ lần này đến Ngũ Nhạc thật sự không có đại sự gì.
Mấy người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật ai cũng tự nhủ, lãnh đạo xuống du sơn ngoạn thủy còn tốt hơn là xuống làm đại sự. Chẳng ai hy vọng lãnh đạo thực sự có chuyện mà xuống, bởi vì bình thường có lẽ không có chuyện gì tốt cả.
Có chuyện tốt, chỉ cần một cú điện thoại gọi mời đến Tỉnh ủy rồi, lãnh đạo cần gì phải tự thân xuống dưới chứ?
Rượu qua ba lượt, đồ ăn đã qua vài lượt, một hồi tụ hội cũng đã qua hơn hai giờ đồng hồ, cũng nên đến lúc chấm dứt. Lãnh đạo cũng mệt mỏi, nên sớm nghỉ ngơi chút thì hơn.
Nhưng Phó bí thư Hạ không hề có ý chấm dứt mà vẫn đầy hưng phấn nói chuyện về lịch sử và tương lai của Ngũ Nhạc. Hơn nữa còn có vẻ như gạt Chu Vu Uyên sang một bên, mấy lần trực tiếp hỏi Lâu Hân Đông ý tưởng phát triển Ngũ Nhạc sau này.
Lâu Hân Đông cũng không dám vượt quyền, mỗi lần nói đều nhắc tới Chu Vu Uyên trước. Sau ba lượt, Hạ Tưởng rốt cục ngắt lời y, xua tay nói:
- Chỉ cần nói cái nhìn của anh về ý tưởng phát triển Ngũ Nhạc sau này, không cần lúc nào cũng nói tới Vu Uyên. Công tác của Vu Uyên có khả năng sẽ có điều chỉnh thích hợp...
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chu Vu Uyên kinh hãi nhất, bởi vì điều chỉnh công tác của y nghĩa là y phải dời khỏi Ngũ Nhạc. Hiện tại y là Bí thư Thành ủy, chỉ có hai còn đường có thể đi, một là thăng lên một cấp, hai là để đó không dùng.
Lâu Hân Đông đầu tiên là kinh hãi, sau đó là vui mừng, bởi vì lời của Phó bí thư Hạ tiết lộ Chu Vu Uyên sẽ dời khỏi Ngũ Nhạc, như vậy gã liền có thể toàn diện chủ trì công tác của Ngũ Nhạc. Đối với một người vừa mới từ Phó thị trưởng thường trực tiếp nhận chức vụ Thị trưởng như gã, nếu tiếp tục thuận lợi nhậm chức Bí thư Thành ủy, sẽ là một bước lên mây khiến vô số người hâm mộ.
Ôn Tử Ki cũng híp mắt lại, một chiếc đũa trên tay rơi xuống, lộ ra sự kinh ngạc mãnh liệt trong lòng y. Bí thư Chu phải điều đi? Thị trưởng Lâu sẽ kế nhiệm? Ngũ Nhạc lại tiếp tục điều chỉnh sao?
Hạ Tưởng thấy mấy người đều giật mình liền cười:
- Trước mắt mới chỉ có một đề nghị như vậy, kết quả như thế nào cũng khó mà nói, cho nên trong bộ máy Ngũ Nhạc, chỉ có ba người các cậu biết. Tôi hy vọng tin tức này không cần để lộ ra...
Nếu không thể lộ ra tin tức nhưng lại cố ý thả ra phong thanh, chính là đạo lý thông thường trong quan trường, đó là mấy người ngồi đây đã được lãnh đạo cực kỳ tín nhiệm, đồng thời trước đó biết được nội tình cũng có thể đủ thời gian giảm xóc để trước đó hoàn thành công tác giao tiếp, cực kỳ có lợi cho bố cục lâu dài.
Hành động này của Hạ Tưởng khiến Ôn Tử Ki càng kiên định quyết tâm đi vào trung tâm hệ thống của Hạ Tưởng, khiến Lâu Hân Đông ghi nặng ân tình của Phó bí thư Hạ, biết Phó bí thư Hạ cố tình bồi dưỡng mình, càng làm cho Chu Vu Uyên sau khi bừng tỉnh liền cực kỳ vui mừng. Bởi vì rất rõ ràng Phó bí thư Hạ đặc biệt tới Ngũ Nhạc lại nhắc tới việc y sẽ được điều chỉnh ngay trước mặt Lâu Hân Đông và Ôn Tử Ki, hiển nhiên nói lên rằng y sẽ được thăng lên một bước.
Không, là một bước gần như không tưởng.
Chẳng lẽ là...
Chu Vu Uyên ngạc nhiên mừng rỡ, thậm chí không dám tiếp tục nghĩ nữa, e sợ mình thất thố. Bởi vì y vẫn luôn cho rằng kiếp sống chính trị của y cuối cùng chỉ dừng lại ở cấp Giám đốc sở, không ngờ hôm nay lại có vàng ngọc rơi xuống đầu...
Ngoại trừ cảm tạ Phó bí thư Hạ, y còn có thể nói gì nữa?
Trên cơ bản, Hạ Tưởng ở Ngũ Nhạc nửa ngày, nói chuyện với mấy người một hồi, hơn nữa nói cũng không tỉ mỉ, dường như chẳng nói chuyện gì to tát, nhưng trên thực tế đã đạt được mục đích thu nạp lòng người, nuôi trồng thế lực.
Không chỉ Chu Vu Uyên cảm kích hắn, Ôn Tử Ki sẽ kiên định đi theo hắn, ngay cả Lâu Hân Đông cũng sẽ trung thành với hắn hơn. Dù sao nếu thật sự muốn thuận lợi tiến thêm một bước đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy, sự đề cử của hắn là rất quan trọng.
Một bữa tiệc, mấy tâm tư, Hạ Tưởng đã thu được hiệu quả mong muốn. Nếu tính thêm Lý Đồng được Ngô Tài Dương ám chỉ lúc trước, hiện tại Hạ Tưởng đã có thực lực chính trị nhất định ở tỉnh Tề.
Nếu nói hiện tại Chu Hồng Cơ đã lâm vào cuộc đối đầu không thể tự kiềm chế với Hà Giang Hải, Hạ Tưởng cũng đang nhân cơ hội tổ chức công thành chiếm đất, chiếm lĩnh các cao điểm, mượn dùng sự kiện Hà Giang Hải để tiếp cận thế lực địa phương tỉnh Tề, rất có xu thế liên kết, chỉ sợ ngay cả Chu Hồng Cơ cũng không thể đoán trước được cục diện này.
Cũng không phải trí tuệ của Chu Hồng Cơ không cao bằng Hạ Tưởng mà là y thiếu mất lý trí xử lý sự việc chứ không xử lý con người.
Buổi tối, Hạ Tưởng và Cổ Ngọc lặng lẽ quay trở về thành phố Lỗ. Vừa về tới thành phố Lỗ, hắn liền nhận được vài tin tức: thứ nhất, Chu Hồng Cơ rất tức giận vì Triệu Mẫu Đơn có lẽ sẽ bị xử án nhẹ nhưng vẫn chưa áp dụng hành động tiếp theo, dường như bỏ qua Triệu Mẫu Đơn.
Thứ hai, Chu Hồng Cơ ra lệnh cho Ủy ban Kỷ luật thành phố, lấy lý do Chu Chấn Ba có liên quan tới vụ án tham nhũng của cục Công nghiệp muối, yêu cầu Ủy ban Kỷ luật thành phố chuyển Chu Chấn Ba tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Thứ ba, Tần Khản lén gặp mặt Hà Giang Hải.
Nếu hai việc trước không ngoài dự đoán thì việc thứ ba đúng là khiến Hạ Tưởng giật mình. Bởi vì đã một thời gian không thấy Tần Khản có hành động gì, hiện tại Tần Khản lại không bỏ lỡ cơ hội nhảy ra, có ý định gì vậy?
Tần Khản vẫn luôn là một nhân tố không ổn định tại tỉnh Tề, bởi vì lập trường của y không rõ ràng, hơn nữa phương hướng cũng không rõ ràng, là một đối tượng vẫn khiến Hạ Tưởng vừa đề phòng vừa có thể hợp tác.
Trước hết cứ mặc kệ Tần khản, ít nhất hiện tại y vẫn chưa lộ chân tay. Chỉ cần y có ý tưởng và muốn thực hiện, nhất định phải có hành động, lúc đó sẽ bị người nhìn rõ.
Tuy nhiên theo động tác của Chu Hồng Cơ, hiển nhiên sự tình Triệu Mẫu Đơn vẫn không thức tỉnh được y, ngược lại càng kích thích ý chí chiến đấu của y, cũng không phải là một dấu hiệu tốt. Rốt cục là đồng chí Chu Hồng Cơ lòng đầy nhiệt huyết, muốn biểu hiện sự tận tâm tận lực của mình hay là thế lực đứng phía sau tạo áp lực với y? Mặc kệ là tình hình như thế nào, Hạ Tưởng đều vô cùng thất vọng với Chu Hồng Cơ.
Từ việc thế lực địa phương tỉnh Tề ra độc thủ, không tiếc hết thảy giá phải trả để bố trí Cung Tiểu Tinh vào chỗ chết, liền có thể đưa ra kết luận, hiện tại Chu Hồng Cơ đã chạm tới điểm mấu chốt của đối phương, có khả năng sẽ gặp phải sự trả thù càng mãnh liệt hơn. Nếu y vẫn muốn lấy Chu Chấn Ba để đối phó với Hà Giang Hải, quả thật là lửa giận làm mất đi sức phán đoán.
Chu Hồng Cơ là người tỉnh Tề, vợ con đều ở tỉnh Tề, y dám cắn Hà Giang Hải mới là lạ. Y vốn xuất thân là cảnh sát hình sự cơ mà.
Chu Hồng Cơ đang bước vào một trận địa lôi mà vạn kiếp không thể quay trở lại được...