Thành phố Lỗ đã vào cuối hè. Hạ Tưởng ngồi ở bên hồ đầy những gợn sóng xanh như ngọc bích, ngồi bên trong một mái đình mộc mạc, hưởng thụ những làn gió mát lành phảng phất khó có được, và xung quanh là mấy người ngồi nói chuyện phiếm.
Hồ là hồ không tên, người là người quen thuộc.
Trong sự hoảng hốt, dường như lại nhớ tới những năm tháng cao chót vót của dĩ vãng, trước mắt là một Vương Sắc Vi thướt tha nhiều vẻ, một Nga Ni Trần trầm lặng, cùng với ánh mắt đầy thành thục và suy nghĩ nhiều của Dương Uy, tất cả khiến cho Hạ Tưởng nhớ đến những năm tháng rực cháy niềm đam mê ở thành phố Lang. Tin tức Uỷ ban Kỷ luật Trung ương chính thức can thiếp vào vụ án của Hà Giang Hải, cũng không biết sao, lại khiến cho hắn nhớ lại một lần nữa một phen mưa lớn ở Tần Đường. Chẳng những chỉ là bởi vì cùng là cuối hè, càng bởi vì Phó chủ nhiệm đích thân lên đường hành động cũng vẫn là họ Thôi, mặc dù Phó chủ nhiệm Thôi trước kia đã qua đời, nhưng Phó chủ nhiệm Thôi này đến thành phố Lỗ, thương dân và cẩn thận hơn rất nhiều so với Thôi Hướng, chỉ lấy danh nghĩa tuần tra đến hỏi thăm vấn đề của Phan Bảo Hoa, để ngầm can thiệp vào vụ án của Hà Giang Hải, nhưng vẫn khiến Hạ Tưởng đã cảm thấy được bầu không khí sắp mưa to gió lớn, cuối cùng lại nổi lên một lần nữa chăng?
Sau khi Hạ Tưởng nhậm chức ở tỉnh Tề, liền thay đổi suy nghĩ làm lớn chuyện như ở tỉnh Tương, phải dùng biện pháp nhẹ nhàng để thi hành những quan niệm cầm quyền trong chính trị của hắn, bởi vậy khi bắt đầu thà rằng liên kết với Chu Hồng Cơ của phe đối địch, mục đích chính là để khiến cho Hà Giang Hải nhượng bộ.
Kết quả trong cuộc chiến với Hà Giang Hải, mục đích đã đạt được, trước khi Chu Hồng Cơ chưa vùng dậy, lại nhanh chóng mất khống chế, lại muốn khơi lên một trận mưa cuồng phong sao?
Hôm nay triệu tập Vương Sắc Vi, Nga Ni Trần và Dương Uy ngồi cùng nhau, là vì công việc khắc phục hậu quả cuối cùng trong vấn đề Triệu Mẫu Đan. Đồng thời, cũng là để nghênh đón Lưu Nhất Lâm đến thành phố Lỗ nhậm chức. Không tồi, trong mái đình nhỏ, trừ Nga Ni Trần, Dương Uy và Vương Sắc Vi ra, còn có hai người đẹp khiến người ta ấn tượng, một là Ôn Tử Tuyền, hai là Lưu Nhất Lâm.
Đúng vậy, cuộc gặp mặt hôm nay, ba nam ba nữ cũng phù hợp với cân bằng âm dương.
Quả nhiên, chỉ là trùng hợp một cách vô ý, cũng không phải Hạ Tưởng cố ý sắp đặt.
Hơn nữa, mặc dù hắn không có ý nghĩ khác với ba cô gái đang ngồi, ngay cả Nga Ni Trần và Dương Uy, cũng sẽ không có suy nghĩ gì với Vương Sắc Vi, Ôn Tử Tuyền và Lưu Nhất Lâm.
Không phải vì ba người không đẹp. Vương Sắc Vi không phải nói, chính là đóa hoa đệ nhất của thành phố Lang, đã từng một thời hào quang, hiện giờ vẫn thướt tha hơn người, phong thái thục nữ phi thường.
Còn Ôn Tử Tuyền cũng là người đẹp hiếm thấy trong quan trường, dưới bộ trang phục nghiêm túc được may tỉ mỉ, có mùi quan lớn kết hợp với mùi của phụ nữ tạo thành hương vị mê hoặc khiến cho người ta động lòng, là sức hút trí óc mà tất cả những thứ cám dỗ khác không thể so sánh được.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, người bình thường dưới hai tầng áp lực của địa vị và vẻ ngoài xinh đẹp của Ôn Tử Tuyền, đa phần sẽ tự thấy xấu hổ mà không dám ảo tưởng.
Mà Lưu Nhất Lâm không xem là đẹp nhất trong ba người, nhưng là một người tao nhã nhất nghiêm khắc nhất, cô mặc một bộ trang phục công sở, buộc tóc dài, buông hai tay, phong thái thanh cao nhã nhặn, khuôn mặt tươi cười ngồi bên trái Hạ Tưởng, lấy thái độ bình đẳng và đối diện, cùng ngồi đối mặt với mấy người.
Lưu Nhất Lâm kỳ thật vẫn chưa chính thức nhậm chức, cô trước tiên đến thành phố Lỗ, cũng là đi tiền trạm cho việc kế tiếp, chỉ có điều khiến cô không ngờ là Hạ Tưởng nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng không bố trí gặp mặt đơn độc, mà bất ngờ xuất hiện người khác, để cô và đám người Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi cùng nhau tọa đàm. Khiến cô kinh ngạc rất nhiều, suy nghĩ một cách cẩn thận liền cảm nhận được dụng tâm của Hạ Tưởng.
Ôn Tử Tuyền không cần phải nói, cô là Phó trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, lại là người bản địa tỉnh Tề ở tỉnh Tề nhiều năm, khẳng định có nhiều mối quan hệ ở Tỉnh ủy và Thành ủy.
Mà Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi là người quen cũ. Đối với cô mà nói mặc dù nhiều năm chưa gặp, nhưng không hề xa lạ, ngày xưa cũng đã từng qua lại. Mưa gió năm tháng đã làm nhạt đi, mâu thuận đã từng có cũng thế, xung đột cũng vậy, bây giờ lại ngồi cùng nhau, thì lại có thể là bạn bè dắt tay cùng tiến.
Vương Sắc Vi và Nga Ni Trần vứt bỏ thành kiến, đoàn kết ở xung quanh Hạ Tưởng, tự nhiên có ý là kế hoạch kinh tế lớn của thành phố Lỗ.
Mà Lưu Nhất Lâm kỳ thực không hiểu biết về Dương Uy lắm, nhưng cũng biết anh ta nhất định cũng là một trong những thành viên trong tổ chức của Hạ Tưởng. Chính là mấy người trước mắt, bao gồm các lĩnh vực chính trị và kinh tế, cũng đã biểu lộ đầy đủ nhiệt tâm và sự thành khẩn của Hạ Tưởng. Chính là đưa đến trợ lực trong hai phương diện chính trị và kinh tế cho cô, nếu cô có ý nguyện và mong muốn nói chuyện nghiêm túc, mấy người trước mắt có thể giúp cô nhanh chóng mở ra cục diện bước đầu ở thành phố Lỗ. Nếu để Lưu Nhất Lâm biết Hạ Tưởng hiện tại có quan hệ khác thường với Lý Đồng, cô nhất định sẽ càng nhìn Hạ Tưởng bằng con mắt khác trước.
Trên thực tế, cô từ lâu có cách nhìn khác với Hạ Tưởng, giống như là dừng lại ngửa mặt lên nhìn núi cao vậy.
Bình tĩnh mà xem xét, khi ở thành phố Lang, mặc dù giữa cô và Hạ Tưởng tiếp xúc nhiều, nhưng trên thực tế cũng chưa từng có sự hợp tác chân thành, bởi vì cô vẫn không thích tính cách thích thể hiện tài năng của Hạ Tưởng. Mặc dù mới đầu, cô rất muốn đứng cùng Hạ Tưởng, khi ở thành phố Lang, rất kỳ vọng thiết lập đồng minh vững chắc với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng múa đao rừu ở thành phố Lang chiến đấu với Nga Ni Trần, huyết đấu với Cổ Hướng Quốc, cô đều để trong mắt, chỉ có điều thờ ơ lạnh nhạt thôi, mặc dù không tán đồng, nhưng không lộ ra sự bất mãn quá rõ ràng, là kính trọng mà giữ khoảng cách hoặc là thái độ bàng quan.
Nhưng trong lòng nhận định, con đường làm quan của Hạ Tưởng, sẽ không đi quá xa, bởi vì hắn quá bảo thủ với chủ nghĩa lý tưởng của hắn.
Không nghĩ, Lưu Nhất Lâm luôn tự nhận mình có con mắt nhìn người lại đã nhìn nhầm. Sau thành phố Lang, Hạ Tưởng đi một đường cao, đến Thiên Trạch trời cao biển rộng, lại đến Tần Đường gây mưa gió, một mạch đi tới, một đường tiếng vang lớn mạnh, không chỉ vượt khó khăn hạ đối thủ, mà còn từng bước thăng chức, thậm chí còn nhậm chức Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy cao cấp ở Tần Đường, từ đó từng bước tiến vào hàng ngũ quan lớn cấp Phó tỉnh.
Khiến cho Lưu Nhất Lâm tự cho mình là kiến thức rộng rãi gặp chuyện ngoài dự kiến, đồng thời còn vô cùng khó hiểu.
Nhưng không lâu sau, một lần trở lại Bắc Kinh, trong một lần tọa đàm bí mật quy mô nội bộ, Lưu Nhất Lâm đã nghe được một tin tức khiến người ta khiếp sợ và khó có thể tin, chính là Hạ Tưởng đã lọt vào mắt Tổng bí thư, có hy vọng trở thành lực lượng hậu bị mà Tổng bí thư và thế lực gia tộc liên hợp bồi dưỡng. Cô ta không chỉ khiếp sợ, còn thấy khó hiểu.
Tốc độ thăng chức của Hạ Tưởng thực sự nhanh, cũng thực sự có thủ đoạn chính trị, nhưng hắn quá dũng mãnh bảo thủ, chịu trách nhiệm một phương diện hoặc làm nhân vật lãnh quân của một tỉnh cũng được, lại được làm lực lượng hậu bị cần bồi dưỡng, có phải hơi thiên vị không? Vì lực lượng hậu bị yêu cầu không chỉ là có trí tuệ chính trị, còn cần có sức hấp dẫn của nhân cách, cũng cần kiểm soát phóng thái hết mức và quyết đoán.
Hạ Tưởng dường như đã có đầy đủ tất cả tiềm năng, chỉ còn một chút đó là có thể đoàn kết một bộ phận lớn người!
Nhân vật trung tâm không nhất định phải có tài năng vô cùng cao minh, không nhất định phải có quan niệm chính trị sửa cũ thành mới, nhưng nhất định phải có năng lực đoàn kết một nhóm người lớn, nếu không, không ai tin phục.
Nhưng sau đó không lâu, Lưu Nhất Lâm mới nhận ra được mình sai, sai lầm lớn, đặc biệt sai lầm, bởi vì mắt của cô không chỉ nhìn sai mà còn kém kinh nghiệm so với ông Ngô, cũng không bằng ánh mắt như đuốc của Tổng bí thư, cuối cùng kết quả là chức vụ của cô còn thấp, cảnh giới không đủ, đối với nhận thức tình hình chung về Hạ Tưởng.
Mà Hạ Tưởng cao minh quá xa so với nhận thức của cô.
Ở tỉnh Tương đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, mặc dù Hạ Tưởng vẫn thúc đẩy một trận lốc chống tham nhũng vang dội, nhưng lại vẫn từ đầu đến cuối tránh ở phía sau, đem công lao đẩy lên người Trịnh Thịnh, là thủ đoạn cao siêu mà không để lại dấu vết.
Lại cẩn thận suy nghĩ mà nói, Hạ Tưởng thúc đẩy cơn bão chống tham nhũng, một mặt quả thực vì người dân làm việc thật sự, làm sạch không khí quan trường tỉnh Tương. Mặt khác, đưa lên chiến tích cho Trịnh Thịnh, đồng thời tấn công địch thủ chính trị. Một điểm quan trọng nhất, cơn bão chống tham nhũng, khiến cho Tổng bí thư và thế lực gia tộc cùng thu lợi, hai bên hài lòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đây là khía cạnh cao minh nhất trong thuật tung hoành trong chính trị.
Vừa có thể thực hiện lý tưởng chính trị của mình, lại có thể có được danh tiếng thương dân và sự tán thưởng từ cấp trên, từ xưa đến nay, là cảnh giới cao nhất mà vô số các nhà chính trị cả đời theo đuổi.
Đến tận bây giờ, Lưu Nhất Lâm mới tìm được chỗ cao siêu của trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng, cũng hơi chút đuổi kịp sau lưng Hạ Tưởng trên con đường quan trường, cao minh không để lại dấu vết.
Quả nhiên, sau khi Hạ Tưởng nhậm chức Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tề, thì Lưu Nhất Lâm càng bước thêm một bước nhận thức về Hạ Tưởng. Phó bí thư tỉnh ủy Hạ Tưởng và Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Hạ Tưởng, nói có chút khoa trương là hai người khác biệt, nhưng nói một cách chính xác là có phong cách khác nhau rất xa.
Trong lòng Lưu Nhất Lâm không khỏi không suy nghĩ, Hạ Tưởng thật sự là một cao nhân giấu tài, mỗi giai đoạn một phong cách, mỗi vị trí một thủ đoạn, nhìn như có vẻ không có định hình, kỳ thực toàn bộ là để dưới không phụ người dân, trên không phụ quan niệm chính trị cao nhất phục vụ quốc gia, cô so với hắn, vẫn là kém khá xa.
Mặc dù hiện tại từ cấp bậc mà nói, cô và Hạ Tưởng đã đều là cấp Phó tỉnh, nhưng trên thực tế, có lẽ sau khi đảm nhiệm chức Thị trưởng, cô có khả năng lùi về tuyến hai, còn chức Phó bí thư tỉnh ủy của Hạ Tưởng, rõ ràng là một gậy cuối cùng để tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh sắp tới.
Và Hạ Tưởng là lãnh đạo tỉnh ủy chân chính, mặc dù cấp bậc của cô là Phó tỉnh, nhưng lại không phải lãnh đạo tỉnh ủy.
Mặc dù dựa vào ưu thế chính trị không được biết đến, cô cuối cùng đã bằng cấp được với Hạ Tưởng, nhưng bước vào hàng ngũ Phó tỉnh muộn hơn Hạ Tưởng hai năm, lại kém hơn Hạ Tưởng mấy cấp phẩm trên bảng danh sách. Lưu Nhất Lâm ở trước mặt Hạ Tưởng, đã thể hiện ra thái độ của cấp dưới, đồng thời cô cũng vui lòng phục tùng một cách khâm phục Hạ Tưởng.
Trong vòng tầm mắt của cô, Hạ Tưởng hoàn toàn xứng đáng là người số một, đã bắt đầu có đủ tố chất của một nhà chính trị ưu tú.
Bởi vậy, đối với cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, cô gửi gắm một kỳ vọng lớn.
Hạ Tưởng cũng kỳ vọng với cuộc gặp mặt hôm nay, Lưu Nhất Lâm đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Lỗ, với hắn mà nói là một sự trợ lực lớn. Hắn cần phải đỡ cô một đoạn đường khi mới bắt đầu, cũng là dụng tâm hôm nay hắn cố ý sắp xếp mấy người Ôn Tử Tuyền cùng tiếp khách.
Quả nhiên, có Lưu Nhất Lâm ở đây, sự việc của Triệu Mẫu Đan chỉ là nhắc đến một cách kín đáo, cuộc gặp hôm nay, trọng điểm nằm ở việc hoan nghênh Lưu Nhất Lâm đến nhậm chức, và khiến cho Lưu Nhất Lâm về sau chiếu cố nhiều đến việc kinh doanh của Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi.
Bởi vì Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi tiếp nhận tài sản của Triệu Mẫu Đan, tương đương có một bộ phận ở thành phố Lỗ, là dưới sự quản hạch của Lưu Nhất Lâm Thị trưởng thành phố Lỗ tương lai.
Bởi vì có Hạ Tưởng trấn thủ, hơn nữa Lưu Nhất Lâm, Nga Ni Trần, Vương Sắc Vi là người quen cũ, lần này gặp mặt đã thu được hiệu quả mong muốn, trò chuyện vui vẻ với nhau, không khí vô cùng hòa hợp, cuối cùng kết quả là có ba người đẹp cạnh tranh vẻ đẹp, cũng là một lần hội họp khó có được.
Khi kết thục gặp mặt, trăng đã lên, trên đường trở về, Lưu Nhất Lâm lên xe ô tô của Hạ Tưởng:
- Phó bí thư Hạ, tiễn tôi một đoạn, tôi có lời muốn nói.
Luu Nhất Lâm chưa chính thức nhậm chức, nhưng đã tham gia vào cuộc chiến sắp được châm ngòi tại tỉnh Tề.
Thành phố Lỗ đã vào cuối hè. Hạ Tưởng ngồi ở bên hồ đầy những gợn sóng xanh như ngọc bích, ngồi bên trong một mái đình mộc mạc, hưởng thụ những làn gió mát lành phảng phất khó có được, và xung quanh là mấy người ngồi nói chuyện phiếm.
Hồ là hồ không tên, người là người quen thuộc.
Trong sự hoảng hốt, dường như lại nhớ tới những năm tháng cao chót vót của dĩ vãng, trước mắt là một Vương Sắc Vi thướt tha nhiều vẻ, một Nga Ni Trần trầm lặng, cùng với ánh mắt đầy thành thục và suy nghĩ nhiều của Dương Uy, tất cả khiến cho Hạ Tưởng nhớ đến những năm tháng rực cháy niềm đam mê ở thành phố Lang. Tin tức Uỷ ban Kỷ luật Trung ương chính thức can thiếp vào vụ án của Hà Giang Hải, cũng không biết sao, lại khiến cho hắn nhớ lại một lần nữa một phen mưa lớn ở Tần Đường. Chẳng những chỉ là bởi vì cùng là cuối hè, càng bởi vì Phó chủ nhiệm đích thân lên đường hành động cũng vẫn là họ Thôi, mặc dù Phó chủ nhiệm Thôi trước kia đã qua đời, nhưng Phó chủ nhiệm Thôi này đến thành phố Lỗ, thương dân và cẩn thận hơn rất nhiều so với Thôi Hướng, chỉ lấy danh nghĩa tuần tra đến hỏi thăm vấn đề của Phan Bảo Hoa, để ngầm can thiệp vào vụ án của Hà Giang Hải, nhưng vẫn khiến Hạ Tưởng đã cảm thấy được bầu không khí sắp mưa to gió lớn, cuối cùng lại nổi lên một lần nữa chăng?
Sau khi Hạ Tưởng nhậm chức ở tỉnh Tề, liền thay đổi suy nghĩ làm lớn chuyện như ở tỉnh Tương, phải dùng biện pháp nhẹ nhàng để thi hành những quan niệm cầm quyền trong chính trị của hắn, bởi vậy khi bắt đầu thà rằng liên kết với Chu Hồng Cơ của phe đối địch, mục đích chính là để khiến cho Hà Giang Hải nhượng bộ.
Kết quả trong cuộc chiến với Hà Giang Hải, mục đích đã đạt được, trước khi Chu Hồng Cơ chưa vùng dậy, lại nhanh chóng mất khống chế, lại muốn khơi lên một trận mưa cuồng phong sao?
Hôm nay triệu tập Vương Sắc Vi, Nga Ni Trần và Dương Uy ngồi cùng nhau, là vì công việc khắc phục hậu quả cuối cùng trong vấn đề Triệu Mẫu Đan. Đồng thời, cũng là để nghênh đón Lưu Nhất Lâm đến thành phố Lỗ nhậm chức. Không tồi, trong mái đình nhỏ, trừ Nga Ni Trần, Dương Uy và Vương Sắc Vi ra, còn có hai người đẹp khiến người ta ấn tượng, một là Ôn Tử Tuyền, hai là Lưu Nhất Lâm.
Đúng vậy, cuộc gặp mặt hôm nay, ba nam ba nữ cũng phù hợp với cân bằng âm dương.
Quả nhiên, chỉ là trùng hợp một cách vô ý, cũng không phải Hạ Tưởng cố ý sắp đặt.
Hơn nữa, mặc dù hắn không có ý nghĩ khác với ba cô gái đang ngồi, ngay cả Nga Ni Trần và Dương Uy, cũng sẽ không có suy nghĩ gì với Vương Sắc Vi, Ôn Tử Tuyền và Lưu Nhất Lâm.
Không phải vì ba người không đẹp. Vương Sắc Vi không phải nói, chính là đóa hoa đệ nhất của thành phố Lang, đã từng một thời hào quang, hiện giờ vẫn thướt tha hơn người, phong thái thục nữ phi thường.
Còn Ôn Tử Tuyền cũng là người đẹp hiếm thấy trong quan trường, dưới bộ trang phục nghiêm túc được may tỉ mỉ, có mùi quan lớn kết hợp với mùi của phụ nữ tạo thành hương vị mê hoặc khiến cho người ta động lòng, là sức hút trí óc mà tất cả những thứ cám dỗ khác không thể so sánh được.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, người bình thường dưới hai tầng áp lực của địa vị và vẻ ngoài xinh đẹp của Ôn Tử Tuyền, đa phần sẽ tự thấy xấu hổ mà không dám ảo tưởng.
Mà Lưu Nhất Lâm không xem là đẹp nhất trong ba người, nhưng là một người tao nhã nhất nghiêm khắc nhất, cô mặc một bộ trang phục công sở, buộc tóc dài, buông hai tay, phong thái thanh cao nhã nhặn, khuôn mặt tươi cười ngồi bên trái Hạ Tưởng, lấy thái độ bình đẳng và đối diện, cùng ngồi đối mặt với mấy người.
Lưu Nhất Lâm kỳ thật vẫn chưa chính thức nhậm chức, cô trước tiên đến thành phố Lỗ, cũng là đi tiền trạm cho việc kế tiếp, chỉ có điều khiến cô không ngờ là Hạ Tưởng nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng không bố trí gặp mặt đơn độc, mà bất ngờ xuất hiện người khác, để cô và đám người Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi cùng nhau tọa đàm. Khiến cô kinh ngạc rất nhiều, suy nghĩ một cách cẩn thận liền cảm nhận được dụng tâm của Hạ Tưởng.
Ôn Tử Tuyền không cần phải nói, cô là Phó trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, lại là người bản địa tỉnh Tề ở tỉnh Tề nhiều năm, khẳng định có nhiều mối quan hệ ở Tỉnh ủy và Thành ủy.
Mà Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi là người quen cũ. Đối với cô mà nói mặc dù nhiều năm chưa gặp, nhưng không hề xa lạ, ngày xưa cũng đã từng qua lại. Mưa gió năm tháng đã làm nhạt đi, mâu thuận đã từng có cũng thế, xung đột cũng vậy, bây giờ lại ngồi cùng nhau, thì lại có thể là bạn bè dắt tay cùng tiến.
Vương Sắc Vi và Nga Ni Trần vứt bỏ thành kiến, đoàn kết ở xung quanh Hạ Tưởng, tự nhiên có ý là kế hoạch kinh tế lớn của thành phố Lỗ.
Mà Lưu Nhất Lâm kỳ thực không hiểu biết về Dương Uy lắm, nhưng cũng biết anh ta nhất định cũng là một trong những thành viên trong tổ chức của Hạ Tưởng. Chính là mấy người trước mắt, bao gồm các lĩnh vực chính trị và kinh tế, cũng đã biểu lộ đầy đủ nhiệt tâm và sự thành khẩn của Hạ Tưởng. Chính là đưa đến trợ lực trong hai phương diện chính trị và kinh tế cho cô, nếu cô có ý nguyện và mong muốn nói chuyện nghiêm túc, mấy người trước mắt có thể giúp cô nhanh chóng mở ra cục diện bước đầu ở thành phố Lỗ. Nếu để Lưu Nhất Lâm biết Hạ Tưởng hiện tại có quan hệ khác thường với Lý Đồng, cô nhất định sẽ càng nhìn Hạ Tưởng bằng con mắt khác trước.
Trên thực tế, cô từ lâu có cách nhìn khác với Hạ Tưởng, giống như là dừng lại ngửa mặt lên nhìn núi cao vậy.
Bình tĩnh mà xem xét, khi ở thành phố Lang, mặc dù giữa cô và Hạ Tưởng tiếp xúc nhiều, nhưng trên thực tế cũng chưa từng có sự hợp tác chân thành, bởi vì cô vẫn không thích tính cách thích thể hiện tài năng của Hạ Tưởng. Mặc dù mới đầu, cô rất muốn đứng cùng Hạ Tưởng, khi ở thành phố Lang, rất kỳ vọng thiết lập đồng minh vững chắc với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng múa đao rừu ở thành phố Lang chiến đấu với Nga Ni Trần, huyết đấu với Cổ Hướng Quốc, cô đều để trong mắt, chỉ có điều thờ ơ lạnh nhạt thôi, mặc dù không tán đồng, nhưng không lộ ra sự bất mãn quá rõ ràng, là kính trọng mà giữ khoảng cách hoặc là thái độ bàng quan.
Nhưng trong lòng nhận định, con đường làm quan của Hạ Tưởng, sẽ không đi quá xa, bởi vì hắn quá bảo thủ với chủ nghĩa lý tưởng của hắn.
Không nghĩ, Lưu Nhất Lâm luôn tự nhận mình có con mắt nhìn người lại đã nhìn nhầm. Sau thành phố Lang, Hạ Tưởng đi một đường cao, đến Thiên Trạch trời cao biển rộng, lại đến Tần Đường gây mưa gió, một mạch đi tới, một đường tiếng vang lớn mạnh, không chỉ vượt khó khăn hạ đối thủ, mà còn từng bước thăng chức, thậm chí còn nhậm chức Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy cao cấp ở Tần Đường, từ đó từng bước tiến vào hàng ngũ quan lớn cấp Phó tỉnh.
Khiến cho Lưu Nhất Lâm tự cho mình là kiến thức rộng rãi gặp chuyện ngoài dự kiến, đồng thời còn vô cùng khó hiểu.
Nhưng không lâu sau, một lần trở lại Bắc Kinh, trong một lần tọa đàm bí mật quy mô nội bộ, Lưu Nhất Lâm đã nghe được một tin tức khiến người ta khiếp sợ và khó có thể tin, chính là Hạ Tưởng đã lọt vào mắt Tổng bí thư, có hy vọng trở thành lực lượng hậu bị mà Tổng bí thư và thế lực gia tộc liên hợp bồi dưỡng. Cô ta không chỉ khiếp sợ, còn thấy khó hiểu.
Tốc độ thăng chức của Hạ Tưởng thực sự nhanh, cũng thực sự có thủ đoạn chính trị, nhưng hắn quá dũng mãnh bảo thủ, chịu trách nhiệm một phương diện hoặc làm nhân vật lãnh quân của một tỉnh cũng được, lại được làm lực lượng hậu bị cần bồi dưỡng, có phải hơi thiên vị không? Vì lực lượng hậu bị yêu cầu không chỉ là có trí tuệ chính trị, còn cần có sức hấp dẫn của nhân cách, cũng cần kiểm soát phóng thái hết mức và quyết đoán.
Hạ Tưởng dường như đã có đầy đủ tất cả tiềm năng, chỉ còn một chút đó là có thể đoàn kết một bộ phận lớn người!
Nhân vật trung tâm không nhất định phải có tài năng vô cùng cao minh, không nhất định phải có quan niệm chính trị sửa cũ thành mới, nhưng nhất định phải có năng lực đoàn kết một nhóm người lớn, nếu không, không ai tin phục.
Nhưng sau đó không lâu, Lưu Nhất Lâm mới nhận ra được mình sai, sai lầm lớn, đặc biệt sai lầm, bởi vì mắt của cô không chỉ nhìn sai mà còn kém kinh nghiệm so với ông Ngô, cũng không bằng ánh mắt như đuốc của Tổng bí thư, cuối cùng kết quả là chức vụ của cô còn thấp, cảnh giới không đủ, đối với nhận thức tình hình chung về Hạ Tưởng.
Mà Hạ Tưởng cao minh quá xa so với nhận thức của cô.
Ở tỉnh Tương đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, mặc dù Hạ Tưởng vẫn thúc đẩy một trận lốc chống tham nhũng vang dội, nhưng lại vẫn từ đầu đến cuối tránh ở phía sau, đem công lao đẩy lên người Trịnh Thịnh, là thủ đoạn cao siêu mà không để lại dấu vết.
Lại cẩn thận suy nghĩ mà nói, Hạ Tưởng thúc đẩy cơn bão chống tham nhũng, một mặt quả thực vì người dân làm việc thật sự, làm sạch không khí quan trường tỉnh Tương. Mặt khác, đưa lên chiến tích cho Trịnh Thịnh, đồng thời tấn công địch thủ chính trị. Một điểm quan trọng nhất, cơn bão chống tham nhũng, khiến cho Tổng bí thư và thế lực gia tộc cùng thu lợi, hai bên hài lòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đây là khía cạnh cao minh nhất trong thuật tung hoành trong chính trị.
Vừa có thể thực hiện lý tưởng chính trị của mình, lại có thể có được danh tiếng thương dân và sự tán thưởng từ cấp trên, từ xưa đến nay, là cảnh giới cao nhất mà vô số các nhà chính trị cả đời theo đuổi.
Đến tận bây giờ, Lưu Nhất Lâm mới tìm được chỗ cao siêu của trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng, cũng hơi chút đuổi kịp sau lưng Hạ Tưởng trên con đường quan trường, cao minh không để lại dấu vết.
Quả nhiên, sau khi Hạ Tưởng nhậm chức Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tề, thì Lưu Nhất Lâm càng bước thêm một bước nhận thức về Hạ Tưởng. Phó bí thư tỉnh ủy Hạ Tưởng và Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Hạ Tưởng, nói có chút khoa trương là hai người khác biệt, nhưng nói một cách chính xác là có phong cách khác nhau rất xa.
Trong lòng Lưu Nhất Lâm không khỏi không suy nghĩ, Hạ Tưởng thật sự là một cao nhân giấu tài, mỗi giai đoạn một phong cách, mỗi vị trí một thủ đoạn, nhìn như có vẻ không có định hình, kỳ thực toàn bộ là để dưới không phụ người dân, trên không phụ quan niệm chính trị cao nhất phục vụ quốc gia, cô so với hắn, vẫn là kém khá xa.
Mặc dù hiện tại từ cấp bậc mà nói, cô và Hạ Tưởng đã đều là cấp Phó tỉnh, nhưng trên thực tế, có lẽ sau khi đảm nhiệm chức Thị trưởng, cô có khả năng lùi về tuyến hai, còn chức Phó bí thư tỉnh ủy của Hạ Tưởng, rõ ràng là một gậy cuối cùng để tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh sắp tới.
Và Hạ Tưởng là lãnh đạo tỉnh ủy chân chính, mặc dù cấp bậc của cô là Phó tỉnh, nhưng lại không phải lãnh đạo tỉnh ủy.
Mặc dù dựa vào ưu thế chính trị không được biết đến, cô cuối cùng đã bằng cấp được với Hạ Tưởng, nhưng bước vào hàng ngũ Phó tỉnh muộn hơn Hạ Tưởng hai năm, lại kém hơn Hạ Tưởng mấy cấp phẩm trên bảng danh sách. Lưu Nhất Lâm ở trước mặt Hạ Tưởng, đã thể hiện ra thái độ của cấp dưới, đồng thời cô cũng vui lòng phục tùng một cách khâm phục Hạ Tưởng.
Trong vòng tầm mắt của cô, Hạ Tưởng hoàn toàn xứng đáng là người số một, đã bắt đầu có đủ tố chất của một nhà chính trị ưu tú.
Bởi vậy, đối với cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, cô gửi gắm một kỳ vọng lớn.
Hạ Tưởng cũng kỳ vọng với cuộc gặp mặt hôm nay, Lưu Nhất Lâm đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Lỗ, với hắn mà nói là một sự trợ lực lớn. Hắn cần phải đỡ cô một đoạn đường khi mới bắt đầu, cũng là dụng tâm hôm nay hắn cố ý sắp xếp mấy người Ôn Tử Tuyền cùng tiếp khách.
Quả nhiên, có Lưu Nhất Lâm ở đây, sự việc của Triệu Mẫu Đan chỉ là nhắc đến một cách kín đáo, cuộc gặp hôm nay, trọng điểm nằm ở việc hoan nghênh Lưu Nhất Lâm đến nhậm chức, và khiến cho Lưu Nhất Lâm về sau chiếu cố nhiều đến việc kinh doanh của Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi.
Bởi vì Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi tiếp nhận tài sản của Triệu Mẫu Đan, tương đương có một bộ phận ở thành phố Lỗ, là dưới sự quản hạch của Lưu Nhất Lâm Thị trưởng thành phố Lỗ tương lai.
Bởi vì có Hạ Tưởng trấn thủ, hơn nữa Lưu Nhất Lâm, Nga Ni Trần, Vương Sắc Vi là người quen cũ, lần này gặp mặt đã thu được hiệu quả mong muốn, trò chuyện vui vẻ với nhau, không khí vô cùng hòa hợp, cuối cùng kết quả là có ba người đẹp cạnh tranh vẻ đẹp, cũng là một lần hội họp khó có được.
Khi kết thục gặp mặt, trăng đã lên, trên đường trở về, Lưu Nhất Lâm lên xe ô tô của Hạ Tưởng:
- Phó bí thư Hạ, tiễn tôi một đoạn, tôi có lời muốn nói.
Luu Nhất Lâm chưa chính thức nhậm chức, nhưng đã tham gia vào cuộc chiến sắp được châm ngòi tại tỉnh Tề.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thành phố Lỗ đã vào cuối hè. Hạ Tưởng ngồi ở bên hồ đầy những gợn sóng xanh như ngọc bích, ngồi bên trong một mái đình mộc mạc, hưởng thụ những làn gió mát lành phảng phất khó có được, và xung quanh là mấy người ngồi nói chuyện phiếm.
Hồ là hồ không tên, người là người quen thuộc.
Trong sự hoảng hốt, dường như lại nhớ tới những năm tháng cao chót vót của dĩ vãng, trước mắt là một Vương Sắc Vi thướt tha nhiều vẻ, một Nga Ni Trần trầm lặng, cùng với ánh mắt đầy thành thục và suy nghĩ nhiều của Dương Uy, tất cả khiến cho Hạ Tưởng nhớ đến những năm tháng rực cháy niềm đam mê ở thành phố Lang. Tin tức Uỷ ban Kỷ luật Trung ương chính thức can thiếp vào vụ án của Hà Giang Hải, cũng không biết sao, lại khiến cho hắn nhớ lại một lần nữa một phen mưa lớn ở Tần Đường. Chẳng những chỉ là bởi vì cùng là cuối hè, càng bởi vì Phó chủ nhiệm đích thân lên đường hành động cũng vẫn là họ Thôi, mặc dù Phó chủ nhiệm Thôi trước kia đã qua đời, nhưng Phó chủ nhiệm Thôi này đến thành phố Lỗ, thương dân và cẩn thận hơn rất nhiều so với Thôi Hướng, chỉ lấy danh nghĩa tuần tra đến hỏi thăm vấn đề của Phan Bảo Hoa, để ngầm can thiệp vào vụ án của Hà Giang Hải, nhưng vẫn khiến Hạ Tưởng đã cảm thấy được bầu không khí sắp mưa to gió lớn, cuối cùng lại nổi lên một lần nữa chăng?
Sau khi Hạ Tưởng nhậm chức ở tỉnh Tề, liền thay đổi suy nghĩ làm lớn chuyện như ở tỉnh Tương, phải dùng biện pháp nhẹ nhàng để thi hành những quan niệm cầm quyền trong chính trị của hắn, bởi vậy khi bắt đầu thà rằng liên kết với Chu Hồng Cơ của phe đối địch, mục đích chính là để khiến cho Hà Giang Hải nhượng bộ.
Kết quả trong cuộc chiến với Hà Giang Hải, mục đích đã đạt được, trước khi Chu Hồng Cơ chưa vùng dậy, lại nhanh chóng mất khống chế, lại muốn khơi lên một trận mưa cuồng phong sao?
Hôm nay triệu tập Vương Sắc Vi, Nga Ni Trần và Dương Uy ngồi cùng nhau, là vì công việc khắc phục hậu quả cuối cùng trong vấn đề Triệu Mẫu Đan. Đồng thời, cũng là để nghênh đón Lưu Nhất Lâm đến thành phố Lỗ nhậm chức. Không tồi, trong mái đình nhỏ, trừ Nga Ni Trần, Dương Uy và Vương Sắc Vi ra, còn có hai người đẹp khiến người ta ấn tượng, một là Ôn Tử Tuyền, hai là Lưu Nhất Lâm.
Đúng vậy, cuộc gặp mặt hôm nay, ba nam ba nữ cũng phù hợp với cân bằng âm dương.
Quả nhiên, chỉ là trùng hợp một cách vô ý, cũng không phải Hạ Tưởng cố ý sắp đặt.
Hơn nữa, mặc dù hắn không có ý nghĩ khác với ba cô gái đang ngồi, ngay cả Nga Ni Trần và Dương Uy, cũng sẽ không có suy nghĩ gì với Vương Sắc Vi, Ôn Tử Tuyền và Lưu Nhất Lâm.
Không phải vì ba người không đẹp. Vương Sắc Vi không phải nói, chính là đóa hoa đệ nhất của thành phố Lang, đã từng một thời hào quang, hiện giờ vẫn thướt tha hơn người, phong thái thục nữ phi thường.
Còn Ôn Tử Tuyền cũng là người đẹp hiếm thấy trong quan trường, dưới bộ trang phục nghiêm túc được may tỉ mỉ, có mùi quan lớn kết hợp với mùi của phụ nữ tạo thành hương vị mê hoặc khiến cho người ta động lòng, là sức hút trí óc mà tất cả những thứ cám dỗ khác không thể so sánh được.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, người bình thường dưới hai tầng áp lực của địa vị và vẻ ngoài xinh đẹp của Ôn Tử Tuyền, đa phần sẽ tự thấy xấu hổ mà không dám ảo tưởng.
Mà Lưu Nhất Lâm không xem là đẹp nhất trong ba người, nhưng là một người tao nhã nhất nghiêm khắc nhất, cô mặc một bộ trang phục công sở, buộc tóc dài, buông hai tay, phong thái thanh cao nhã nhặn, khuôn mặt tươi cười ngồi bên trái Hạ Tưởng, lấy thái độ bình đẳng và đối diện, cùng ngồi đối mặt với mấy người.
Lưu Nhất Lâm kỳ thật vẫn chưa chính thức nhậm chức, cô trước tiên đến thành phố Lỗ, cũng là đi tiền trạm cho việc kế tiếp, chỉ có điều khiến cô không ngờ là Hạ Tưởng nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng không bố trí gặp mặt đơn độc, mà bất ngờ xuất hiện người khác, để cô và đám người Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi cùng nhau tọa đàm. Khiến cô kinh ngạc rất nhiều, suy nghĩ một cách cẩn thận liền cảm nhận được dụng tâm của Hạ Tưởng.
Ôn Tử Tuyền không cần phải nói, cô là Phó trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, lại là người bản địa tỉnh Tề ở tỉnh Tề nhiều năm, khẳng định có nhiều mối quan hệ ở Tỉnh ủy và Thành ủy.
Mà Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi là người quen cũ. Đối với cô mà nói mặc dù nhiều năm chưa gặp, nhưng không hề xa lạ, ngày xưa cũng đã từng qua lại. Mưa gió năm tháng đã làm nhạt đi, mâu thuận đã từng có cũng thế, xung đột cũng vậy, bây giờ lại ngồi cùng nhau, thì lại có thể là bạn bè dắt tay cùng tiến.
Vương Sắc Vi và Nga Ni Trần vứt bỏ thành kiến, đoàn kết ở xung quanh Hạ Tưởng, tự nhiên có ý là kế hoạch kinh tế lớn của thành phố Lỗ.
Mà Lưu Nhất Lâm kỳ thực không hiểu biết về Dương Uy lắm, nhưng cũng biết anh ta nhất định cũng là một trong những thành viên trong tổ chức của Hạ Tưởng. Chính là mấy người trước mắt, bao gồm các lĩnh vực chính trị và kinh tế, cũng đã biểu lộ đầy đủ nhiệt tâm và sự thành khẩn của Hạ Tưởng. Chính là đưa đến trợ lực trong hai phương diện chính trị và kinh tế cho cô, nếu cô có ý nguyện và mong muốn nói chuyện nghiêm túc, mấy người trước mắt có thể giúp cô nhanh chóng mở ra cục diện bước đầu ở thành phố Lỗ. Nếu để Lưu Nhất Lâm biết Hạ Tưởng hiện tại có quan hệ khác thường với Lý Đồng, cô nhất định sẽ càng nhìn Hạ Tưởng bằng con mắt khác trước.
Trên thực tế, cô từ lâu có cách nhìn khác với Hạ Tưởng, giống như là dừng lại ngửa mặt lên nhìn núi cao vậy.
Bình tĩnh mà xem xét, khi ở thành phố Lang, mặc dù giữa cô và Hạ Tưởng tiếp xúc nhiều, nhưng trên thực tế cũng chưa từng có sự hợp tác chân thành, bởi vì cô vẫn không thích tính cách thích thể hiện tài năng của Hạ Tưởng. Mặc dù mới đầu, cô rất muốn đứng cùng Hạ Tưởng, khi ở thành phố Lang, rất kỳ vọng thiết lập đồng minh vững chắc với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng múa đao rừu ở thành phố Lang chiến đấu với Nga Ni Trần, huyết đấu với Cổ Hướng Quốc, cô đều để trong mắt, chỉ có điều thờ ơ lạnh nhạt thôi, mặc dù không tán đồng, nhưng không lộ ra sự bất mãn quá rõ ràng, là kính trọng mà giữ khoảng cách hoặc là thái độ bàng quan.
Nhưng trong lòng nhận định, con đường làm quan của Hạ Tưởng, sẽ không đi quá xa, bởi vì hắn quá bảo thủ với chủ nghĩa lý tưởng của hắn.
Không nghĩ, Lưu Nhất Lâm luôn tự nhận mình có con mắt nhìn người lại đã nhìn nhầm. Sau thành phố Lang, Hạ Tưởng đi một đường cao, đến Thiên Trạch trời cao biển rộng, lại đến Tần Đường gây mưa gió, một mạch đi tới, một đường tiếng vang lớn mạnh, không chỉ vượt khó khăn hạ đối thủ, mà còn từng bước thăng chức, thậm chí còn nhậm chức Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy cao cấp ở Tần Đường, từ đó từng bước tiến vào hàng ngũ quan lớn cấp Phó tỉnh.
Khiến cho Lưu Nhất Lâm tự cho mình là kiến thức rộng rãi gặp chuyện ngoài dự kiến, đồng thời còn vô cùng khó hiểu.
Nhưng không lâu sau, một lần trở lại Bắc Kinh, trong một lần tọa đàm bí mật quy mô nội bộ, Lưu Nhất Lâm đã nghe được một tin tức khiến người ta khiếp sợ và khó có thể tin, chính là Hạ Tưởng đã lọt vào mắt Tổng bí thư, có hy vọng trở thành lực lượng hậu bị mà Tổng bí thư và thế lực gia tộc liên hợp bồi dưỡng. Cô ta không chỉ khiếp sợ, còn thấy khó hiểu.
Tốc độ thăng chức của Hạ Tưởng thực sự nhanh, cũng thực sự có thủ đoạn chính trị, nhưng hắn quá dũng mãnh bảo thủ, chịu trách nhiệm một phương diện hoặc làm nhân vật lãnh quân của một tỉnh cũng được, lại được làm lực lượng hậu bị cần bồi dưỡng, có phải hơi thiên vị không? Vì lực lượng hậu bị yêu cầu không chỉ là có trí tuệ chính trị, còn cần có sức hấp dẫn của nhân cách, cũng cần kiểm soát phóng thái hết mức và quyết đoán.
Hạ Tưởng dường như đã có đầy đủ tất cả tiềm năng, chỉ còn một chút đó là có thể đoàn kết một bộ phận lớn người!
Nhân vật trung tâm không nhất định phải có tài năng vô cùng cao minh, không nhất định phải có quan niệm chính trị sửa cũ thành mới, nhưng nhất định phải có năng lực đoàn kết một nhóm người lớn, nếu không, không ai tin phục.
Nhưng sau đó không lâu, Lưu Nhất Lâm mới nhận ra được mình sai, sai lầm lớn, đặc biệt sai lầm, bởi vì mắt của cô không chỉ nhìn sai mà còn kém kinh nghiệm so với ông Ngô, cũng không bằng ánh mắt như đuốc của Tổng bí thư, cuối cùng kết quả là chức vụ của cô còn thấp, cảnh giới không đủ, đối với nhận thức tình hình chung về Hạ Tưởng.
Mà Hạ Tưởng cao minh quá xa so với nhận thức của cô.
Ở tỉnh Tương đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, mặc dù Hạ Tưởng vẫn thúc đẩy một trận lốc chống tham nhũng vang dội, nhưng lại vẫn từ đầu đến cuối tránh ở phía sau, đem công lao đẩy lên người Trịnh Thịnh, là thủ đoạn cao siêu mà không để lại dấu vết.
Lại cẩn thận suy nghĩ mà nói, Hạ Tưởng thúc đẩy cơn bão chống tham nhũng, một mặt quả thực vì người dân làm việc thật sự, làm sạch không khí quan trường tỉnh Tương. Mặt khác, đưa lên chiến tích cho Trịnh Thịnh, đồng thời tấn công địch thủ chính trị. Một điểm quan trọng nhất, cơn bão chống tham nhũng, khiến cho Tổng bí thư và thế lực gia tộc cùng thu lợi, hai bên hài lòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đây là khía cạnh cao minh nhất trong thuật tung hoành trong chính trị.
Vừa có thể thực hiện lý tưởng chính trị của mình, lại có thể có được danh tiếng thương dân và sự tán thưởng từ cấp trên, từ xưa đến nay, là cảnh giới cao nhất mà vô số các nhà chính trị cả đời theo đuổi.
Đến tận bây giờ, Lưu Nhất Lâm mới tìm được chỗ cao siêu của trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng, cũng hơi chút đuổi kịp sau lưng Hạ Tưởng trên con đường quan trường, cao minh không để lại dấu vết.
Quả nhiên, sau khi Hạ Tưởng nhậm chức Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tề, thì Lưu Nhất Lâm càng bước thêm một bước nhận thức về Hạ Tưởng. Phó bí thư tỉnh ủy Hạ Tưởng và Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Hạ Tưởng, nói có chút khoa trương là hai người khác biệt, nhưng nói một cách chính xác là có phong cách khác nhau rất xa.
Trong lòng Lưu Nhất Lâm không khỏi không suy nghĩ, Hạ Tưởng thật sự là một cao nhân giấu tài, mỗi giai đoạn một phong cách, mỗi vị trí một thủ đoạn, nhìn như có vẻ không có định hình, kỳ thực toàn bộ là để dưới không phụ người dân, trên không phụ quan niệm chính trị cao nhất phục vụ quốc gia, cô so với hắn, vẫn là kém khá xa.
Mặc dù hiện tại từ cấp bậc mà nói, cô và Hạ Tưởng đã đều là cấp Phó tỉnh, nhưng trên thực tế, có lẽ sau khi đảm nhiệm chức Thị trưởng, cô có khả năng lùi về tuyến hai, còn chức Phó bí thư tỉnh ủy của Hạ Tưởng, rõ ràng là một gậy cuối cùng để tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh sắp tới.
Và Hạ Tưởng là lãnh đạo tỉnh ủy chân chính, mặc dù cấp bậc của cô là Phó tỉnh, nhưng lại không phải lãnh đạo tỉnh ủy.
Mặc dù dựa vào ưu thế chính trị không được biết đến, cô cuối cùng đã bằng cấp được với Hạ Tưởng, nhưng bước vào hàng ngũ Phó tỉnh muộn hơn Hạ Tưởng hai năm, lại kém hơn Hạ Tưởng mấy cấp phẩm trên bảng danh sách. Lưu Nhất Lâm ở trước mặt Hạ Tưởng, đã thể hiện ra thái độ của cấp dưới, đồng thời cô cũng vui lòng phục tùng một cách khâm phục Hạ Tưởng.
Trong vòng tầm mắt của cô, Hạ Tưởng hoàn toàn xứng đáng là người số một, đã bắt đầu có đủ tố chất của một nhà chính trị ưu tú.
Bởi vậy, đối với cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, cô gửi gắm một kỳ vọng lớn.
Hạ Tưởng cũng kỳ vọng với cuộc gặp mặt hôm nay, Lưu Nhất Lâm đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Lỗ, với hắn mà nói là một sự trợ lực lớn. Hắn cần phải đỡ cô một đoạn đường khi mới bắt đầu, cũng là dụng tâm hôm nay hắn cố ý sắp xếp mấy người Ôn Tử Tuyền cùng tiếp khách.
Quả nhiên, có Lưu Nhất Lâm ở đây, sự việc của Triệu Mẫu Đan chỉ là nhắc đến một cách kín đáo, cuộc gặp hôm nay, trọng điểm nằm ở việc hoan nghênh Lưu Nhất Lâm đến nhậm chức, và khiến cho Lưu Nhất Lâm về sau chiếu cố nhiều đến việc kinh doanh của Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi.
Bởi vì Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi tiếp nhận tài sản của Triệu Mẫu Đan, tương đương có một bộ phận ở thành phố Lỗ, là dưới sự quản hạch của Lưu Nhất Lâm Thị trưởng thành phố Lỗ tương lai.
Bởi vì có Hạ Tưởng trấn thủ, hơn nữa Lưu Nhất Lâm, Nga Ni Trần, Vương Sắc Vi là người quen cũ, lần này gặp mặt đã thu được hiệu quả mong muốn, trò chuyện vui vẻ với nhau, không khí vô cùng hòa hợp, cuối cùng kết quả là có ba người đẹp cạnh tranh vẻ đẹp, cũng là một lần hội họp khó có được.
Khi kết thục gặp mặt, trăng đã lên, trên đường trở về, Lưu Nhất Lâm lên xe ô tô của Hạ Tưởng:
- Phó bí thư Hạ, tiễn tôi một đoạn, tôi có lời muốn nói.
Luu Nhất Lâm chưa chính thức nhậm chức, nhưng đã tham gia vào cuộc chiến sắp được châm ngòi tại tỉnh Tề.