Tôn Tập Dân suy cho cùng cũng là Chủ tịch tỉnh, Hạ Tưởng mà có chuyện thì cũng phải nhường đường cho Chủ tịch tỉnh thôi.
- Xin Chủ tịch tỉnh Tôn cứ nói, anh có chỉ thị gì à?
Hạ Tưởng ra hiệu mời Tôn Tập Dân ngồi xuống.
Tôn Tập Dân cũng không ngồi xuống mà chắp tay sau lưng, chăm chú nhìn Hạ Tưởng một lát không hề nháy mắt rồi hỏi một câu không hiểu ra làm sao:
- Phó Bí thư Hạ, chúng ta biết nhau cũng đã ba năm rồi nhỉ?
Hạ Tưởng gật đầu:
- Đúng ạ, thời gian trôi nhanh thật đấy.
- Tôi hỏi anh, anh cho rằng tôi đối nhân xử thế như thế nào?
Tôn Tập Dân dường như không phải nói giỡn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hạ Tưởng cũng trả lời nghiêm túc:
- Là một vị lãnh đạo tốt có nguyên tắc.
Tôn Tập Dân khoát tay áo:
- Nguyên tắc ư? Phó Bí thư Hạ, anh vẫn không nói thật.
Hạ Tưởng nghĩ thầm, không biết như thế nào mới gọi là nói thật đây? Hôm nay Tôn Tập Dân có vẻ rất khó hiểu, chắc chắn là bị kích động gì rồi, sao lại có thể đi hỏi người khác có cảm tưởng như thế nào về ông ta? Hỏi ai thì người ta cũng nói tốt thôi.
Hạ Tưởng cũng chỉ có thể cười, lắc đầu nói:
- Chủ tịch Tôn có chuyện gì thì xin cứ nói thẳng, tôi có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối.
- Phó Bí thư Hạ…
Tôn Tập Dân muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lại lắc đầu:
- Thôi được rồi, bực tức quá thì đứt gan đứt ruột, tôi chỉ nói một câu, tôi rất thích cách anh đối nhân xử thế. Nếu Chu Hồng Cơ có được sự bình tĩnh là lí trí của anh thì tôi cũng…
Tự nhiên đến, tự nhiên đi, Tôn Tập Dân vẫn chưa nói ra ý đồ của mình, tuy nhiên, nhìn bóng dáng cô đơn của ông ta đang xa dần, Hạ Tưởng ít nhiều đoán biết được có chuyện gì.
Sợ là giữa Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đang mâu thuẫn sâu sắc.
Tôn Tập Dân chịu ảnh hưởng của sự kiện ở tỉnh Yến, ở tỉnh Tề thì quả thật hơi cẩn thận chặt chẽ quá mức. Biểu hiện của ông ta ở tỉnh Tề cũng khá ổn, chỉ có một việc khiến Hạ Tưởng không thích là việc cản trở dự án của Tập đoàn Đạt Tài. Trừ lần đó ra thì trong mắt Hạ Tưởng, những gì Tôn Tập Dân đã làm thì cơ bản là phù hợp với hình tượng của một Chủ tịch tỉnh.
Nếu không tính chuyện trên thực tế ông ta bị bao phủ bởi quầng sáng của Khâu Nhân Lễ, không thể phát triển mạng lưới tay chân của mình được.
Tôn Tập Dân dù sao so với Chu Hồng Cơ cũng lão làng hơn, bởi vì động tác của Tần Khản hiển nhiên là kích thích ông ta và cũng khiến cho ông ta tỉnh táo hẳn, cũng ý thức được Tần Khản bây giờ ra tay liên tiếp và cái chết của Chu Chấn Ba cũng không phải là trùng hợp, mà là có khả năng có sự liên hệ sắp đặt chu đáo bên trong tạo nên một loạt sự kiện.
Tôn Tập Dân liên tưởng đến việc tự nhận lỗi từ chức năm đó tại tỉnh Yến, nay vết thương lại hở miệng, khiến ông ta mơ hồ cảm thấy đau.
Về việc giữa ông ta và Chu Hồng Cơ đã xảy ra tranh chấp gì đó hoặc chuyện không thoải mái nào đó thì Hạ Tưởng cũng không muốn đoán. Hắn vừa xuống lầu vừa suy tư không biết bữa cơm chiều nay nên ăn ở đâu mới được. Vừa rồi Tôn Tập Dân đến thì hắn cứ nghĩ sẽ có một cuộc nói chuyện dài, sau khi hắn đưa mắt ra hiệu thì Ngô Thiên Tiếu liền gọi điện thoại hủy cuộc gặp với Lưu Nhất Lâm. Hắn không ngờ Tôn Tập Dân đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, chưa nói được gì, lại phá hỏng bữa tối của hắn.
Hắn vừa ra đến bên ngoài thì vừa vặn gặp Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn vừa nhìn thấy Hạ Tưởng liền cười vui vẻ:
- Đúng dịp cùng nhau ăn cơm nhé.
Cũng tốt, quả thật có một khoảng thời gian rồi hắn không ngồi cùng Lý Đinh Sơn. Hạ Tưởng gật đầu, cũng không hỏi ở đâu mà ngồi thẳng lên xe của Lý Đinh Sơn.
- Phó Chủ tịch tỉnh Tần gần đây hoạt động mạnh. Phó Bí thư Hạ à, tôi nghe nói mấy ngày trước ông ta có gặp anh phải không?
Trên xe, Lý Đinh Sơn mở miệng đã hỏi tới Tần Khản.
Xem ra Tần Khản hoạt động quá trớn, thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người.
Hạ Tưởng không phủ nhận:
- Đúng rồi, phó Chủ tịch Tần và tôi nói chuyện về thế cục gần đây ở tỉnh Tề.
Lý Đinh Sơn nhướn mày:
- Tôi thấy phó Chủ tịch Tần có vẻ như muốn kiếm lợi từ trong loạn lạc. Phó Bí thư Hạ à, tỉnh Tề rối loạn thì không ai có lợi, anh nói có phải không? Còn có vấn đề của Chu Chấn Ba nữa, không biết đã có kết quả chưa?
Trong toàn bộ sự kiện thì Lý Đinh Sơn chắc chắn là người suy nghĩ cho đại cục tỉnh Tề nhất, ông ta là một trong những vị quan lớn ở Tỉnh ủy không hề có tư lợi mà Hạ Tưởng yên tâm nhất. Có nói rằng Tần Khản đâm cho Tôn Tập Dân một nhát dao sau lưng quả thật cũng không phải là nói quá.
Nhưng cũng phải thừa nhận, cũng không thể chỉ trích Tần Khản điều gì, cũng quả thật là hai công trình chiến tích của Tôn Tập Dân có nhiều vấn đề, nên bị Tần Khản nắm được nhược điểm.
Hai công trình chiến tích sau khiTôn Tập Dân nhậm chức, một là xe khách năng lượng mới, đề xuất phải đầu tư 10 tỉ sản xuất ô tô năng lượng sạch, nhưng sau khi đã đầu tư vào gần 10 tỉ - đầu tư còn là chính phủ đứng ra bảo lãnh vay tiền - bây giờ chỉ để lại trăm mẫu đất hoang và những lực lượng kĩ thuật không chắc chắn sẽ giải quyết được. Sau khi chỉ chết tạo được ba chiếc ô tô thì dự án dậm chân tại chỗ.
Mà dự án Ngũ Đóa Kim Hoa cũng muốn đưa ra thị trường năm doanh nghiệp. Thao tác cụ thể như thế nào thì lại không có tiến triển. Hạ Tưởng cũng không quan tâm, cũng không nghiên cứu, hắn chỉ biết là cũng giống như dự án nguồn năng lượng mới, giai đoạn khởi đầu thì rất hoành tráng, nhưng lại đầu voi đuôi chuột, không thu được kết quả gì.
Sau khi Tần Khản thị sát hai dự án đó đều phát hiện ra trong hai dự án đó đều có vấn đề nghiêm trọng. Lúc đó ông ta liền đề xuất ngày quy định chỉnh đốn và cải cách, sau đó đề xuất họp hội nghị thường vụ, yêu cầu tỉnh nhìn thẳng vào vấn đề hai công trình lớn đó, căn cứ vào việc để xoa dịu tinh thần dân chúng nên phải có sự điều chỉnh.
Tôn Tập Dân lại đè ép xuống dưới.
Nhưng sau khi Tần Khản ở lại thị sát, ngay trước mặt giới truyền thông, ông ta trực tiếp công bố vấn đề, lập tức nảy sinh sóng to gió lớn. Việc này cũng chưa tính, ông ta lại không nêu vấn đề với Tôn Tập Dân mà trực tiếp báo cáo cho Khâu Nhân Lễ và cũng đề nghị mời họp hội nghị thường vụ thảo luận nghiên cứu.
Vấn đề trở nên nổi cộm, trở thành hành động Phó chủ tịch thường trực tỉnh công nhiên khiêu chiến với quyền uy của Chủ tịch tỉnh.
Khâu Nhân Lễ cũng tạm thời đè ép xuống dưới, phải nể mặt Chủ tịch tỉnh, hơn nữa, chuyện của Chu Chấn Ba đang treo lơ lửng chưa giải quyết, không nên để tình hình lại trở nên phức tạp.
Nhưng lần này Tần Khải lại nhanh chóng nắm lấy vấn đề của hai dự án lớn, không thể bỏ qua được.
Nhìn chung lí lịch của Tần Khản ở tỉnh Tề thì vẫn là trong sạch, vị thế thì được chăng hay chớ. Tuy rằng dự án Tập đoàn Đạt Tài không được duyệt nhưng Tần Khản cũng rõ ràng dứt khoát ủng hộ Lý Đinh Sơn, nhưng tình thế chỉ giới hạn trong Tỉnh ủy chứ ở ngoài không biết.
Hiện nay Tần Khản hết sức nổi bật, từ phía sau bức màn nhảy lên đứng trước đài, đừng nói là Lý Đinh Sơn nói ông ta quá bành trướng mà ngay cả người dân bình thường cũng hết sức ấn tượng với phó Chủ tịch tỉnh Tần.
Dừng mạch suy nghĩ, thấy ô tô đang hướng về phía hồ Đại Minh, Hạ Tưởng mỉm cười. Lý Đinh Sơn muốn đến Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh.
- Vấn đề Chu Chấn Ba tự sát ngày mai sẽ có kết luận.
Hạ Tưởng trong nháy mắt hạ quyết tâm, mượn lúc Lý Đinh Sơn hỏi, cho hắn biết là đã đến lúc đưa ra bậc thang.
- Bước đầu điều tra đã rõ, Chu Chấn Ba quả thật đã tự sát, trong lúc nhân viên Ủy ban Kỉ luật làm việc cũng không có hành vi bức cung.
- Tức là nói Ủy ban Kỉ luật Trung ương có thể tiếp tục điều tra vụ án ư?
Lý Đinh Sơn để lộ vẻ vui mừng trên khuôn mặt.
- Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải phản cung, thật đáng giận, hành vi tiểu nhân, lật lọng nên mới khiến cho vụ án kéo dài như vậy. Hy vọng sau khi vấn đề Chu Chấn Ba chấm dứt thì có thể nhanh chóng định tội cho Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải.
Lập trường của Lý Đinh Sơn không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, gã vẫn căn cứ vào điểm xuất phát đơn giản nhất là trừng trị kẻ ác bảo vệ người lương thiện, mà thiếu mất việc phân tích sâu xa đối với sự kiện, cũng không thể nói là Lý Đinh Sơn nhận thức nông cạn, mà trong mắt gã, thì tiêu chuẩn phân biệt người xấu và người tốt cũng khá đơn giản.
Trên chính trường thì rất khó mà định nghĩa đơn giản như thế nào là một cán bộ tốt, như thế nào là một cán bộ xấu, bởi vì lòng người vốn phức tạp, mà sự phức tạp chốn quan trường lại càng thêm rối rắm, khúc xạ ra bên ngoài đủ màu sắc hỗn độn.
Tới Hạ Vũ Hà, gọi mấy món ăn đơn giản, Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn vừa mới chuẩn bị ăn cơm thì điện thoại của Hạ Tưởng lại vang lên.
Khó có cơ hội cùng nói chuyện với Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng không muốn nhận điện thoại. Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng một cái, vốn định bỏ qua nhưng không ngờ lại nhận ra đó là số từ Bắc Kinh gọi tới. Hắn lo lắng nên đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.
Điều làm cho Hạ Tưởng giật mình là đó là điện thoại của Thôi Bách Tính.
- Phó Bí thư Hạ, mạo muội gọi điện cho anh, tôi không quấy rầy anh chứ?
Thôi Bách Tính rất khách khí.
Lần trước sau khi đề xuất với Lưu Nhất Lâm và lén gặp mặt hắn thỉnh cầu, Thôi Bách Tính không dùng bất cứ hình thức gì chứng tỏ đã từng tiếp xúc và giao lưu với hắn, và cũng không ra mặt hoặc đứng sau thúc giục việc điều tra chuyện Chu Chấn Ba. Dường như y rất kiên nhẫn và bình tĩnh chờ hắn đưa ra kết luận điều tra.
Ngày mai công bố kết quả điều tra, chẳng lẽ cuối cùng vào lúc này y lại không còn kiên nhẫn nổi nữa ư?
- Không sao, Phó Bí thư Thôi có chỉ thị gì chăng?
Hạ Tưởng cũng khách khí trả lời, có vẻ rất thản nhiên.
- Vừa rồi tôi gọi điện cho Lão Phó, Lão Phó nhắc tới anh, nói là ông ấy rất thích một người tuổi trẻ như anh…
Thôi Bách Tính dường như nhắc tới ông cụ nhà họ Phó một cách vô tình, lại dẫn lời ông cụ nói vài câu, sau đó mới chuyển sang chuyện khác:
- Tôi cũng vừa đến Hạ Vũ Hà, vừa rồi trong lúc vô tình tôi nhìn thấy anh đi cùng phó Chủ tịch Lý, tôi có một đề nghị hơi quá thế này…
Đưa ông cụ nhà họ Phó ra, Hạ Tưởng biết rằng, ân tình không thể gạt bỏ, người khác có thể không nể mặt nhưng nếu ông cụ nhà họ Phó đã nể mặt người nào đó thì phải giúp họ.
- Mời mọc không bằng tình cờ gặp mặt. Nếu đã vậy thì xin mời Phó bí thư Thôi đến đây ngồi cùng, tôi làm chủ tọa.
Hạ Tưởng không đợi Thôi Bách Tính mở miệng liền chủ động bắt thang cho y.
- Được được, tốt lắm.
Thôi Bách Tính cười ha hả.
- Tôi qua ngay đây. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Không lâu sau, Thôi Bách Tính xuất hiện, hơn nữa y đi cùng một người khiến cho Hạ Tưởng hơi nghi ngờ lời y vừa nói là tình cờ gặp mặt. Tuy nhiên hắn cũng không nghĩ tới nữa.
Lý Đinh Sơn thấy Thôi Bách Tính đến thì rất nhiệt tình, lại bắt tay rồi mời ngồi.
Hàn huyên một hồi, Thôi Bách Tính nâng chén rượu rồi nói:
- Xin mời, tôi xin kính Phó bí thư Hạ và phò Chủ tịch Lý một ly.
Dù thế nào thì cấp bậc của Thôi Bách Tính cũng cao hơn so với Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn. Hai người vội vàng nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó Thôi Bách Tính nói thẳng:
- Tôi cũng xin nói thật. Phó bí thư Hạ à, Ủy ban Kỉ luật Trung ương điều tra vụ án Phan Bảo Hoa ở tỉnh Tề, đã gần kết thúc rồi. Bây giờ bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Bắc Kinh. Nhưng không ngờ đồng chí Chu Chấn Ba tự sát, họ còn chưa thể đi được, phải chờ kết luận điều tra xong đã…
Hạ Tưởng ngồi im liếc mắt nhìn Thôi Bách Tính một cái, trong lòng dậy sóng. Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện thế không ổn, chuẩn bị lui về phòng ngự ư.
Nếu bây giờ Ủy ban Kỉ luật Trung ương rút lui khỏi tỉnh Tề đúng lúc, đồng thời Chu Hồng Cơ rút tay lại toàn bộ, sau đó Trung ương phê chuẩn cho Hà Giang Hải từ chức, như vậy gió lốc sắp nổi lên lại có khả năng bị hóa giải.
Nhưng cũng có hàm ý là phe phản đối thất bại toàn bộ, cũng khiến cho Chu Hồng Cơ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thất bại trong gang tấc. Sự tình rối rắm như hiện này, phe phản đối lại thu tay lại đúng lúc ư?
Tôn Tập Dân suy cho cùng cũng là Chủ tịch tỉnh, Hạ Tưởng mà có chuyện thì cũng phải nhường đường cho Chủ tịch tỉnh thôi.
- Xin Chủ tịch tỉnh Tôn cứ nói, anh có chỉ thị gì à?
Hạ Tưởng ra hiệu mời Tôn Tập Dân ngồi xuống.
Tôn Tập Dân cũng không ngồi xuống mà chắp tay sau lưng, chăm chú nhìn Hạ Tưởng một lát không hề nháy mắt rồi hỏi một câu không hiểu ra làm sao:
- Phó Bí thư Hạ, chúng ta biết nhau cũng đã ba năm rồi nhỉ?
Hạ Tưởng gật đầu:
- Đúng ạ, thời gian trôi nhanh thật đấy.
- Tôi hỏi anh, anh cho rằng tôi đối nhân xử thế như thế nào?
Tôn Tập Dân dường như không phải nói giỡn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hạ Tưởng cũng trả lời nghiêm túc:
- Là một vị lãnh đạo tốt có nguyên tắc.
Tôn Tập Dân khoát tay áo:
- Nguyên tắc ư? Phó Bí thư Hạ, anh vẫn không nói thật.
Hạ Tưởng nghĩ thầm, không biết như thế nào mới gọi là nói thật đây? Hôm nay Tôn Tập Dân có vẻ rất khó hiểu, chắc chắn là bị kích động gì rồi, sao lại có thể đi hỏi người khác có cảm tưởng như thế nào về ông ta? Hỏi ai thì người ta cũng nói tốt thôi.
Hạ Tưởng cũng chỉ có thể cười, lắc đầu nói:
- Chủ tịch Tôn có chuyện gì thì xin cứ nói thẳng, tôi có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối.
- Phó Bí thư Hạ…
Tôn Tập Dân muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lại lắc đầu:
- Thôi được rồi, bực tức quá thì đứt gan đứt ruột, tôi chỉ nói một câu, tôi rất thích cách anh đối nhân xử thế. Nếu Chu Hồng Cơ có được sự bình tĩnh là lí trí của anh thì tôi cũng…
Tự nhiên đến, tự nhiên đi, Tôn Tập Dân vẫn chưa nói ra ý đồ của mình, tuy nhiên, nhìn bóng dáng cô đơn của ông ta đang xa dần, Hạ Tưởng ít nhiều đoán biết được có chuyện gì.
Sợ là giữa Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đang mâu thuẫn sâu sắc.
Tôn Tập Dân chịu ảnh hưởng của sự kiện ở tỉnh Yến, ở tỉnh Tề thì quả thật hơi cẩn thận chặt chẽ quá mức. Biểu hiện của ông ta ở tỉnh Tề cũng khá ổn, chỉ có một việc khiến Hạ Tưởng không thích là việc cản trở dự án của Tập đoàn Đạt Tài. Trừ lần đó ra thì trong mắt Hạ Tưởng, những gì Tôn Tập Dân đã làm thì cơ bản là phù hợp với hình tượng của một Chủ tịch tỉnh.Nếu không tính chuyện trên thực tế ông ta bị bao phủ bởi quầng sáng của Khâu Nhân Lễ, không thể phát triển mạng lưới tay chân của mình được.
Tôn Tập Dân dù sao so với Chu Hồng Cơ cũng lão làng hơn, bởi vì động tác của Tần Khản hiển nhiên là kích thích ông ta và cũng khiến cho ông ta tỉnh táo hẳn, cũng ý thức được Tần Khản bây giờ ra tay liên tiếp và cái chết của Chu Chấn Ba cũng không phải là trùng hợp, mà là có khả năng có sự liên hệ sắp đặt chu đáo bên trong tạo nên một loạt sự kiện.
Tôn Tập Dân liên tưởng đến việc tự nhận lỗi từ chức năm đó tại tỉnh Yến, nay vết thương lại hở miệng, khiến ông ta mơ hồ cảm thấy đau.
Về việc giữa ông ta và Chu Hồng Cơ đã xảy ra tranh chấp gì đó hoặc chuyện không thoải mái nào đó thì Hạ Tưởng cũng không muốn đoán. Hắn vừa xuống lầu vừa suy tư không biết bữa cơm chiều nay nên ăn ở đâu mới được. Vừa rồi Tôn Tập Dân đến thì hắn cứ nghĩ sẽ có một cuộc nói chuyện dài, sau khi hắn đưa mắt ra hiệu thì Ngô Thiên Tiếu liền gọi điện thoại hủy cuộc gặp với Lưu Nhất Lâm. Hắn không ngờ Tôn Tập Dân đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, chưa nói được gì, lại phá hỏng bữa tối của hắn.
Hắn vừa ra đến bên ngoài thì vừa vặn gặp Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn vừa nhìn thấy Hạ Tưởng liền cười vui vẻ:
- Đúng dịp cùng nhau ăn cơm nhé.
Cũng tốt, quả thật có một khoảng thời gian rồi hắn không ngồi cùng Lý Đinh Sơn. Hạ Tưởng gật đầu, cũng không hỏi ở đâu mà ngồi thẳng lên xe của Lý Đinh Sơn.
- Phó Chủ tịch tỉnh Tần gần đây hoạt động mạnh. Phó Bí thư Hạ à, tôi nghe nói mấy ngày trước ông ta có gặp anh phải không?
Trên xe, Lý Đinh Sơn mở miệng đã hỏi tới Tần Khản.
Xem ra Tần Khản hoạt động quá trớn, thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người.
Hạ Tưởng không phủ nhận:
- Đúng rồi, phó Chủ tịch Tần và tôi nói chuyện về thế cục gần đây ở tỉnh Tề.
Lý Đinh Sơn nhướn mày:
- Tôi thấy phó Chủ tịch Tần có vẻ như muốn kiếm lợi từ trong loạn lạc. Phó Bí thư Hạ à, tỉnh Tề rối loạn thì không ai có lợi, anh nói có phải không? Còn có vấn đề của Chu Chấn Ba nữa, không biết đã có kết quả chưa?
Trong toàn bộ sự kiện thì Lý Đinh Sơn chắc chắn là người suy nghĩ cho đại cục tỉnh Tề nhất, ông ta là một trong những vị quan lớn ở Tỉnh ủy không hề có tư lợi mà Hạ Tưởng yên tâm nhất. Có nói rằng Tần Khản đâm cho Tôn Tập Dân một nhát dao sau lưng quả thật cũng không phải là nói quá.
Nhưng cũng phải thừa nhận, cũng không thể chỉ trích Tần Khản điều gì, cũng quả thật là hai công trình chiến tích của Tôn Tập Dân có nhiều vấn đề, nên bị Tần Khản nắm được nhược điểm.
Hai công trình chiến tích sau khiTôn Tập Dân nhậm chức, một là xe khách năng lượng mới, đề xuất phải đầu tư 10 tỉ sản xuất ô tô năng lượng sạch, nhưng sau khi đã đầu tư vào gần 10 tỉ - đầu tư còn là chính phủ đứng ra bảo lãnh vay tiền - bây giờ chỉ để lại trăm mẫu đất hoang và những lực lượng kĩ thuật không chắc chắn sẽ giải quyết được. Sau khi chỉ chết tạo được ba chiếc ô tô thì dự án dậm chân tại chỗ.
Mà dự án Ngũ Đóa Kim Hoa cũng muốn đưa ra thị trường năm doanh nghiệp. Thao tác cụ thể như thế nào thì lại không có tiến triển. Hạ Tưởng cũng không quan tâm, cũng không nghiên cứu, hắn chỉ biết là cũng giống như dự án nguồn năng lượng mới, giai đoạn khởi đầu thì rất hoành tráng, nhưng lại đầu voi đuôi chuột, không thu được kết quả gì.
Sau khi Tần Khản thị sát hai dự án đó đều phát hiện ra trong hai dự án đó đều có vấn đề nghiêm trọng. Lúc đó ông ta liền đề xuất ngày quy định chỉnh đốn và cải cách, sau đó đề xuất họp hội nghị thường vụ, yêu cầu tỉnh nhìn thẳng vào vấn đề hai công trình lớn đó, căn cứ vào việc để xoa dịu tinh thần dân chúng nên phải có sự điều chỉnh.
Tôn Tập Dân lại đè ép xuống dưới.
Nhưng sau khi Tần Khản ở lại thị sát, ngay trước mặt giới truyền thông, ông ta trực tiếp công bố vấn đề, lập tức nảy sinh sóng to gió lớn. Việc này cũng chưa tính, ông ta lại không nêu vấn đề với Tôn Tập Dân mà trực tiếp báo cáo cho Khâu Nhân Lễ và cũng đề nghị mời họp hội nghị thường vụ thảo luận nghiên cứu.
Vấn đề trở nên nổi cộm, trở thành hành động Phó chủ tịch thường trực tỉnh công nhiên khiêu chiến với quyền uy của Chủ tịch tỉnh.
Khâu Nhân Lễ cũng tạm thời đè ép xuống dưới, phải nể mặt Chủ tịch tỉnh, hơn nữa, chuyện của Chu Chấn Ba đang treo lơ lửng chưa giải quyết, không nên để tình hình lại trở nên phức tạp.
Nhưng lần này Tần Khải lại nhanh chóng nắm lấy vấn đề của hai dự án lớn, không thể bỏ qua được.
Nhìn chung lí lịch của Tần Khản ở tỉnh Tề thì vẫn là trong sạch, vị thế thì được chăng hay chớ. Tuy rằng dự án Tập đoàn Đạt Tài không được duyệt nhưng Tần Khản cũng rõ ràng dứt khoát ủng hộ Lý Đinh Sơn, nhưng tình thế chỉ giới hạn trong Tỉnh ủy chứ ở ngoài không biết.
Hiện nay Tần Khản hết sức nổi bật, từ phía sau bức màn nhảy lên đứng trước đài, đừng nói là Lý Đinh Sơn nói ông ta quá bành trướng mà ngay cả người dân bình thường cũng hết sức ấn tượng với phó Chủ tịch tỉnh Tần.
Dừng mạch suy nghĩ, thấy ô tô đang hướng về phía hồ Đại Minh, Hạ Tưởng mỉm cười. Lý Đinh Sơn muốn đến Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh.
- Vấn đề Chu Chấn Ba tự sát ngày mai sẽ có kết luận.
Hạ Tưởng trong nháy mắt hạ quyết tâm, mượn lúc Lý Đinh Sơn hỏi, cho hắn biết là đã đến lúc đưa ra bậc thang.
- Bước đầu điều tra đã rõ, Chu Chấn Ba quả thật đã tự sát, trong lúc nhân viên Ủy ban Kỉ luật làm việc cũng không có hành vi bức cung.
- Tức là nói Ủy ban Kỉ luật Trung ương có thể tiếp tục điều tra vụ án ư?
Lý Đinh Sơn để lộ vẻ vui mừng trên khuôn mặt.
- Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải phản cung, thật đáng giận, hành vi tiểu nhân, lật lọng nên mới khiến cho vụ án kéo dài như vậy. Hy vọng sau khi vấn đề Chu Chấn Ba chấm dứt thì có thể nhanh chóng định tội cho Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải.
Lập trường của Lý Đinh Sơn không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, gã vẫn căn cứ vào điểm xuất phát đơn giản nhất là trừng trị kẻ ác bảo vệ người lương thiện, mà thiếu mất việc phân tích sâu xa đối với sự kiện, cũng không thể nói là Lý Đinh Sơn nhận thức nông cạn, mà trong mắt gã, thì tiêu chuẩn phân biệt người xấu và người tốt cũng khá đơn giản.
Trên chính trường thì rất khó mà định nghĩa đơn giản như thế nào là một cán bộ tốt, như thế nào là một cán bộ xấu, bởi vì lòng người vốn phức tạp, mà sự phức tạp chốn quan trường lại càng thêm rối rắm, khúc xạ ra bên ngoài đủ màu sắc hỗn độn.
Tới Hạ Vũ Hà, gọi mấy món ăn đơn giản, Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn vừa mới chuẩn bị ăn cơm thì điện thoại của Hạ Tưởng lại vang lên.
Khó có cơ hội cùng nói chuyện với Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng không muốn nhận điện thoại. Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng một cái, vốn định bỏ qua nhưng không ngờ lại nhận ra đó là số từ Bắc Kinh gọi tới. Hắn lo lắng nên đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.
Điều làm cho Hạ Tưởng giật mình là đó là điện thoại của Thôi Bách Tính.
- Phó Bí thư Hạ, mạo muội gọi điện cho anh, tôi không quấy rầy anh chứ?
Thôi Bách Tính rất khách khí.
Lần trước sau khi đề xuất với Lưu Nhất Lâm và lén gặp mặt hắn thỉnh cầu, Thôi Bách Tính không dùng bất cứ hình thức gì chứng tỏ đã từng tiếp xúc và giao lưu với hắn, và cũng không ra mặt hoặc đứng sau thúc giục việc điều tra chuyện Chu Chấn Ba. Dường như y rất kiên nhẫn và bình tĩnh chờ hắn đưa ra kết luận điều tra.
Ngày mai công bố kết quả điều tra, chẳng lẽ cuối cùng vào lúc này y lại không còn kiên nhẫn nổi nữa ư?
- Không sao, Phó Bí thư Thôi có chỉ thị gì chăng?
Hạ Tưởng cũng khách khí trả lời, có vẻ rất thản nhiên.
- Vừa rồi tôi gọi điện cho Lão Phó, Lão Phó nhắc tới anh, nói là ông ấy rất thích một người tuổi trẻ như anh…
Thôi Bách Tính dường như nhắc tới ông cụ nhà họ Phó một cách vô tình, lại dẫn lời ông cụ nói vài câu, sau đó mới chuyển sang chuyện khác:
- Tôi cũng vừa đến Hạ Vũ Hà, vừa rồi trong lúc vô tình tôi nhìn thấy anh đi cùng phó Chủ tịch Lý, tôi có một đề nghị hơi quá thế này…
Đưa ông cụ nhà họ Phó ra, Hạ Tưởng biết rằng, ân tình không thể gạt bỏ, người khác có thể không nể mặt nhưng nếu ông cụ nhà họ Phó đã nể mặt người nào đó thì phải giúp họ.
- Mời mọc không bằng tình cờ gặp mặt. Nếu đã vậy thì xin mời Phó bí thư Thôi đến đây ngồi cùng, tôi làm chủ tọa.
Hạ Tưởng không đợi Thôi Bách Tính mở miệng liền chủ động bắt thang cho y.
- Được được, tốt lắm.
Thôi Bách Tính cười ha hả.
- Tôi qua ngay đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Không lâu sau, Thôi Bách Tính xuất hiện, hơn nữa y đi cùng một người khiến cho Hạ Tưởng hơi nghi ngờ lời y vừa nói là tình cờ gặp mặt. Tuy nhiên hắn cũng không nghĩ tới nữa.
Lý Đinh Sơn thấy Thôi Bách Tính đến thì rất nhiệt tình, lại bắt tay rồi mời ngồi.
Hàn huyên một hồi, Thôi Bách Tính nâng chén rượu rồi nói:
- Xin mời, tôi xin kính Phó bí thư Hạ và phò Chủ tịch Lý một ly.
Dù thế nào thì cấp bậc của Thôi Bách Tính cũng cao hơn so với Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn. Hai người vội vàng nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó Thôi Bách Tính nói thẳng:
- Tôi cũng xin nói thật. Phó bí thư Hạ à, Ủy ban Kỉ luật Trung ương điều tra vụ án Phan Bảo Hoa ở tỉnh Tề, đã gần kết thúc rồi. Bây giờ bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Bắc Kinh. Nhưng không ngờ đồng chí Chu Chấn Ba tự sát, họ còn chưa thể đi được, phải chờ kết luận điều tra xong đã…
Hạ Tưởng ngồi im liếc mắt nhìn Thôi Bách Tính một cái, trong lòng dậy sóng. Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện thế không ổn, chuẩn bị lui về phòng ngự ư.
Nếu bây giờ Ủy ban Kỉ luật Trung ương rút lui khỏi tỉnh Tề đúng lúc, đồng thời Chu Hồng Cơ rút tay lại toàn bộ, sau đó Trung ương phê chuẩn cho Hà Giang Hải từ chức, như vậy gió lốc sắp nổi lên lại có khả năng bị hóa giải.
Nhưng cũng có hàm ý là phe phản đối thất bại toàn bộ, cũng khiến cho Chu Hồng Cơ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thất bại trong gang tấc. Sự tình rối rắm như hiện này, phe phản đối lại thu tay lại đúng lúc ư?