Cũng phải thừa nhận, Lưu Nhất Lâm nhận chức Thị trưởng Thành phố Lỗ, đối với Hạ Tưởng mà nói, quả thật rất có ích. Trước kia quan hệ với Lý Đồng cũng không tồi, nhưng Lý Đồng là người bản địa, lại có chủ kiến, trừ phi có đại sự kinh động đến Tỉnh ủy, nếu không những chuyện bình thường cũng sẽ không ra mặt báo cho biết, lại càng không tìm hắn bàn bạc, nghe hắn quyết định.
Cũng là nhờ hôm nay trao đổi trong bữa sáng với Lưu Nhất Lâm, mới kiến cho Hạ Tưởng nắm được chủ động, chiếm trước thời cơ đối với sự kiện kế tiếp.
Tin Thôi Bách Tính chuẩn bị toàn diện rút lui khỏi tỉnh Tề truyền ra, khiến cho trên dưới chấn động!
Chu Hồng Cơ lại vô cùng tức giận.
Nhưng đứng trên lập trường của Thôi Bách Tính, rời đi, mới là lựa chọn tốt nhất.
Không đi thì còn có thể như thế nào? Chu Chấn Ba đã chết, Thang Thế Thành cùng Giải Thiếu Hải phản cung, đến giờ vẫn còn không thể khiến cho hai người họ đổi lại. Quả thật, làm cán bộ kỳ cựu, lâu năm ở Ủy ban Kỷ luật, Thôi Bách Tính có thể có biện pháp khiến cho Thang Thế Thành cùng Giải Thiếu Hải phải sửa lại khẩu cung, nhưng sau khi thấy rõ ràng tỉnh Tề nước sâu, và ở trước mặt có vết xe đổ là cái chết của Chu Chấn Ba, Thôi Bách Tính thấy không cần phải vì để lật đổ Hà Giang Hải mà khiến chính mình tiến vào.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Thôi Bách Tính nói đi là đi, cũng là một người làm việc rõ ràng, lưu loát, so sánh với Thôi Hướng năm đó, quả thật cao minh hơn nhiều, bởi vì ông ta biết, nếu không đi, chỉ sợ chính bản thân mình cũng bị vùi lấp bên trong dòng xoáy.
Lại không nghĩ rằng, thật đúng là đi không được.
Sáng sớm ông ta đến chào từ biệt Khâu Nhân Lễ, sau đó tiếp Lễ Tiết Tính và Chu Hồng Cơ, tuy rằng tối hôm trước đã nói qua một lần, nhưng lúc ấy ông ta cũng không nói rõ là sáng nay sẽ toàn diện rút lui, Chu Hồng Cơ còn đang trong lúc sững sờ.
Thôi Bách Tính và Chu Hồng Cơ tuy rằng biết nhau, nhưng giao tình chưa đáng để nói tới, ông ta chỉ thản nhiên nắm tay Chu Hồng Cơ nói:
- Hồng Cơ, anh nên bảo trọng. Người ta thường nói gạo ở Bắc Kinh quý, trắng không thay đổi. Tôi thì nói, tỉnh Tề gió lớn sóng cao, muốn được yên ổn, chẳng những phải có một thân thể khỏe mạnh, còn phải có ánh mắt tinh tường trông xa, trước tiên phải học tránh né mưa gió.
Lời nói của Thôi Bách Tính có hàm ý khác, Chu Hồng Cơ đương nhiên nghe hiểu được, nhưng lúc này anh ta làm sao còn có thể nghe vào tai, bởi vì lúc này Thôi Bách Tính lựa chọn thu binh cũng tương đương tuyên bố kế hoạch của anh ta hoàn toàn thất bại!
Anh ta sao có thể cam tâm!
Tối hôm qua khi nói chuyện với phía Bắc Kinh, anh ta đâu có nghe được phía Ủy ban kỷ luật Trung Ương có chỉ thị cho Thôi Bách Tính lui ra, như thế nào cứ nói đi là đi? Anh ta đã bắt tay chuẩn bị phản kích, tổ điều tra Tỉnh ủy đã công bố kết luận về chuyện Chu Chấn Ba tự sát, chứng minh không phải là chết vì tra tấn bức cung, rửa sạch nghi ngờ cho Ủy ban kỷ luật Trung Ương, đúng là thời cơ tốt để phản kích, vì sao phải đi?
Dựa vào cái gì phải đi?
Chẳng lẽ không thể chuyển bại thành thắng? Thôi Bách Tính như thế nào lại không có một chút lòng tin?
Chu Hồng Cơ trong lòng cảm thấy không cam tâm, thấy mất mát cùng bất mãn, anh ta còn muốn mở miệng khuyên Thôi Bách Tính vài câu, không ngờ Thôi Bách Tính giống như đã đoán trước được anh ta sẽ có hành động này, vỗ vai anh ta, không đợi anh ta mở miệng, đã xoay người rời đi.
Trong nháy mắt, não bộ của Chu Hồng Cơ trở nên trống rỗng!
Khi Thôi Bách Tính rời đí được một lúc lâu, anh ta mới như nhớ ra điều gì, không để ý bây giờ còn rất sớm, cầm lấy điện thoại gọi đi Ủy ban kỷ luật Trung Ương.
Sau khi nói chuyện vài câu, Chu Hồng Cơ suy sụp vô lực buông điện thoại, trong lòng bất đắc dĩ, ủ rũ tiếp nhận sự thật, là Thôi Bách Tính đến tỉnh Tề bề ngoài nói là để điều tra vụ án của Phan Bảo Hoa, thực ra là âm thầm nhận lệnh điều tra chuyện của Hà Giang Hải, nhưng dù sao vụ án của Hà Giang Hải vẫn chưa chính thức lập án, cho nên Thôi Bách Tính hoàn toàn có quyền tự quyết định là đi hay ở, không cần nghe theo chỉ thị của Ủy ban kỷ luật Trung Ương.
Lẽ nào Hà Giang Hải lại tránh được một kiếp, có thể được ung dung ngoài vòng pháp luật? Lẽ nào anh ta hao tốn tâm trí, cuối cùng chỉ nhận được một kết quả không đâu vào đâu? Chẳng lẽ rời khỏi Hạ Tưởng thì anh ta thật sự không thể giẫm chết chỉ một Hà Giang Hải?
Càng khiến cho anh ta cảm thấy không có biện pháp đó là bước tiếp theo nên đi con đường nào, phía trên không có chỉ thị tiếp theo phải làm gì, là muốn buông tay với Hà Giang Hải hay chỉ là kế hoãn binh? Nếu buông tay, vụ án của Thang Thế Thành cùng Giải Thiếu Hải có phải hay không đã có thể kết án?
Chu Hồng Cơ vẻ mặt xám trắng, ngồi trên ghế dựa cả nửa ngày không hề nhúc nhích…
Sau đó, một hội nghị nhỏ được triệu tập, Thôi Bách Tính chính thức tuyên bố Ủy ban kỷ luật Trung Ương ở tỉnh Tề điều tra đồng chí Phan Bảo Hoa hoàn thành tốt đẹp, ông ta tỏ ý vô cùng cảm tạ Tỉnh ủy tỉnh Tề, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã phối hợp điều tra cùng với Ủy ban kỷ luật Trung Ương, đồng thời tỏ vẻ tiếc nuối khi trong quá trình điều tra đã để xảy ra cái chết của Chu Chấn Ba, cũng ngỏ lời an ủi đối với gia đình đồng chí.
Thôi Bách Tính bày tỏ, sau khi ông ta trở về sẽ xin chỉ thị của Ủy ban kỷ luật Trung Ương về vấn đề trợ cấp tiền bạc, nhất định sẽ để cho người nhà người chết có được một câu trả lời vừa lòng. Ủy ban kỷ luật Trung Ương đối với cái chết của đồng chí Chu Chấn Ba, cũng có một phần trách nhiệm, đây chính là sự thật, không thể lảng tránh.
Cuối cùng, bản thân Thôi Bách Tính nguyện quyên 10 ngàn tệ cho người nhà đồng chí Chu Chấn Ba.
Hạ Tưởng ở dưới âm thầm gật đầu, thật là một việc không nhỏ, không để lại bất cứ sơ hở gì, Thôi Bách Tính trước khi rời khỏi, còn có thể toàn diện suy xét tất cả các mặt, những gì ông ta làm, thật có chỗ khiến cho hắn phải học tập.
Xuất phát từ thật tình cũng tốt hay là chỉ thể hiện cũng tốt, tóm lại về tình về lý, Thôi Bách Tính khiến cho người khác không còn điểm gì để nói.
Nếu Thôi Bách Tính dẫn đầu quyên tiền, những lãnh đạo Tỉnh ủy ở đây cũng không thể nào không tỏ rõ thái độ. Khâu Nhân Lễ lúc này cũng bày tỏ quyên góp tám ngàn tệ, Tôn Tập Dân góp bảy ngàn tệ, Hạ Tưởng quyên sáu ngàn tệ, những lãnh đạo Tỉnh ủy còn lại theo thứ tự cũng đều có thể hiện.
Khác so với lần trước Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến tỉnh Tề đó là rốt cuộc sau một hồi mưa to gió lớn hỗn loạn, thời điểm Thôi Bách Tính rời khỏi, chẳng những trời quang mây tạnh, hơn nữa ông ta thu tay lại đúng lúc, đồng thời làm ra một màn từ biệt khoan dung, lấy được thiện cảm của không ít người.
Đội ngũ tiễn đua cũng rất tráng lệ.
Thôi Bách Tính vẫy tay từ biệt, lúc đang lên xe, Chu Hồng Cơ bước ra khỏi đám người, tới bên người ông ta, nhỏ giọng nói gì đó, Thôi Bách Tính khẽ lắc đầu, nói lại vài câu.
Tất cả mọi người đầu thấy Chu Hồng Cơ biến sắc, dường như là không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không tiến thêm được bước nào nữa mà bất đắc dĩ đứng nhìn đoàn xe của Thôi Bách Tính rời đi.
Sau khi đoàn xe của Thôi Bách Tính biến mất ra khỏi trụ sở của Tỉnh ủy, Khâu Nhân Lễ cùng đám người Hạ Tưởng đều thở phào một hơi, vốn cho rằng tỉnh Tề có khả năng sẽ phát sinh hàng loạt các tai họa ngầm, nhưng rời đi như vậy, thì ngọn lửa chiến tranh ở tỉnh Tề có khả năng sẽ được bình ổn xuống một chút, thậm chí lạc quan hơn, phản kích đang chuẩn bị nổi lên bên trong thế lực bản địa ở tỉnh Tề, vô hình chung có thể trừ khử được cũng không chừng.
Mặc dù vậy, trong lòng Hạ Tưởng vẫn có một chút lo lắng, nhưng cũng thật không ngờ, đoàn xe của Thôi Bách Tính còn chưa đi ra khỏi nội thành thì đã xảy ra chuyện!
Hơn nữa còn là chuyện lớn.
Lúc trước, sau khi biết được Thôi Bách Tính muốn rút lui, Hạ Tưởng trước tiên đã yêu cầu Sở Công an Tỉnh và Cục Công an thành phố bố trí lực lượng cảnh vệ bảo vệ cho Thôi Bách Tính thuận lợi đến sân bay, và cho người giám sát người nhà của Chu Chấn Ba, không cho phép bọn họ có hành vi quá khích. Dù sao, Thôi Bách Tính cũng là Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung Ương, nếu xảy ra chuyện gì ở Thành phố Lỗ, thì cả Thành phố Lỗ và Tỉnh ủy đều phải có trách nhiệm.
Mặc kệ là xuất phát từ việc công hay không, vẫn là nên phải làm đúng lễ nghi đưa tiễn Thôi Bách Tính, đều phải khiến cho Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung Ương an toàn rời khỏi tỉnh Tề.
Đã làm xong công tác tư tưởng đối với người nhà Chu Chấn Ba, và dưới sự giám sát của Cục Công an thành phố, sẽ không xuất hiện gây phiền phức. Vốn tưởng rằng mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi, không ngờ vẫn xảy ra chuyện.
Sự việc này không hề nhỏ, chẳng những, khiến cho đoàn xe của Thôi Bách Tính không thể ra khỏi Thành phố Lỗ, mà Thôi Bách Tính còn bị người khác đánh vỡ đầu!
Chuyện này thật sự đúng là làm náo loạn quá mức, vui đùa cũng quá lớn!
Nhưng vấn đề là, còn chưa tìm thấy hung thủ hành hung, hơn nữa sự việc này dường như có liên quan đến cái chết của Chu Chấn Ba, lại cũng không thể đơn giản cho là do thế lực bản địa ở tỉnh Tề gây nên.
Sự việc trở nên rối rắm.
Đường đường một Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung Ương ở Thành phố Lỗ bị đánh cho đầu rơi máu chảy, chuyến đi trở về Bắc Kinh cũng tạm thời bị hủy bỏ, khẩn cấp đưa vào bệnh viện. Tin tức này truyền đến Tỉnh ủy khiến Khâu Nhân Lễ kinh hãi.
Hạ Tưởng kinh hãi.
Tôn Tập Dân kinh hãi.
Chu Hồng Cơ… mừng rỡ!
Mà tin tức này sau khi truyền tới Ủy ban kỷ luật Trung Ương cũng là sự im lặng ngoài dự đoán của mọi người, không có bất cứ phát biểu trả lời nào, cũng không có người nào gọi điện đến yêu cầu tỉnh Tề phải đảm bảo an toàn đối với người của Ủy ban kỷ luật Trung Ương, sự việc cũng có một chút quỷ dị.
So với phản ứng kỳ lạ ở các nơi sau đó, sự việc phát sinh một cách kỳ dị, mới là chỗ khiến cho người khác khó hiểu.
Đoàn xe của Thôi Bách Tính vốn đang trên đường quay về Bắc Kinh, nhưng là vì để cho an toàn, xe cảnh sát đi trước dẫn đường, mở lối trong một khu phố sầm uất, nhưng không biết là cố ý hay là trùng hợp, đoàn xe có đi qua trước cửa công ty xe khách sử dụng nguồn năng lượng mới.
Có lẽ là do sự tình phát sinh đột ngột, cảnh sát không cảnh giác trước, không biết lúc này ở trước cửa công ty xe khách sử dụng nguồn năng lượng mới đang tụ tập rất nhiều chủ nợ, đến để tranh chấp quyền sở hữu đất, cuối cùng, xảy ra bạo động!
Sớm không bạo động, muộn không bạo động, cố tình ở ngay lúc Thôi Bách Tính rời khỏi mà nổ ra bạo động, đó có phải là thủ đoạn của ai đó hay không, cần phải suy xét kỹ lại, đoàn xe đi theo lối này có phải là do có người đã sắp đặt trước hay không, tất cả đều chưa biết được.
Thôi Bách Tính đang ngồi trên xe, chợt nghe thấy bên đường có tiếng ồn ào…Thôi Bách Tính cũng không để ý bởi vì ông ta thấy bên đường có rất nhiều băng rôn và khẩu hiệu, rõ ràng là tranh chấp kinh tế, không có chút quan hệ nào tới ông ta.
Không ngờ xe cảnh sát dẫn đường cũng không có tác dụng, mới đi đến cửa, đã bị một đám người tới vây quanh chật như nêm, thậm chí không ít người còn đập cửa kính xe của Thôi Bách Tính, yêu cầu ông ta chủ trì công đạo.
Thôi Bách Tính đã chìm nổi nhiều năm trong quan trường, sớm vốn đã không còn nhiệt tình đối đãi, cũng phải nói đây cũng không phải là việc của ông ta, ông ta cũng không có quyền nhúng tay vào công việc nội bộ của tỉnh Tề.
Nhưng đoàn xe bị vây bên trong, không thể nhúc nhích được, cũng không phải là biện pháp. Cuối cùng, cảnh sát đi xuống, chuẩn bị cưỡng chế đám người rời đi, đột nhiên tình hình lại trở nên không thể khống chế được.
- Tất cả tránh ra, ngồi trên xe là lãnh đạo trung ương!
Đám người phẫn nộ giống như tìm được đối tượng trút giận, tinh thần quần chúng bỗng chốc dâng lên mãnh liệt, đầu tiên là đẩy xe cảnh sát ra xa, sau đó lại muốn lật ngược xe của Thôi Bách Tính.
Thôi Bách Tính thực sự sợ hãi, dưới sự che chắn của thư ký và lái xe, chật vật xuống xe, vừa mới bước xuống, đã bị một chiếc giầy bay tới giữa mặt, còn chưa kịp né tránh, đã bị một cánh tay đập vào đầu.
Ngay lập tức đầu rơi máu chảy.
Sao lại xui xẻo như vậy? Thôi Bách Tính dở khóc dở cười, vừa mới nghĩ rằng rốt cuộc đây là chuyện trùng hợp hay là có người sắp đặt, thì có một câu nói mơ hồ rơi vào lỗ tai ông ta:
- Chính là ông ta, là ông ta đã hại chết Chu Chấn Ba!
Sau đó, vô số người ùn ùn kéo đến, muốn nhân lúc rối loạn mà hành hung ông ta. Cuối cùng đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, Thôi Bách Tính dưới sụ che chở của một vài đồng sự ở Ủy ban kỷ luật Trung Ương, nhanh chóng thoát ly hiện trường.
Tuy rằng bị thương không nặng, nhưng Thôi Bách Tính đang lúc tức giận quyết định nằm viện. Ông ta không đi nữa! Ông ta muốn ở lại nhìn xem, là ai đứng đằng sau muốn lợi dụng ông ta làm điểm tựa!
Cũng phải thừa nhận, Lưu Nhất Lâm nhận chức Thị trưởng Thành phố Lỗ, đối với Hạ Tưởng mà nói, quả thật rất có ích. Trước kia quan hệ với Lý Đồng cũng không tồi, nhưng Lý Đồng là người bản địa, lại có chủ kiến, trừ phi có đại sự kinh động đến Tỉnh ủy, nếu không những chuyện bình thường cũng sẽ không ra mặt báo cho biết, lại càng không tìm hắn bàn bạc, nghe hắn quyết định.
Cũng là nhờ hôm nay trao đổi trong bữa sáng với Lưu Nhất Lâm, mới kiến cho Hạ Tưởng nắm được chủ động, chiếm trước thời cơ đối với sự kiện kế tiếp.
Tin Thôi Bách Tính chuẩn bị toàn diện rút lui khỏi tỉnh Tề truyền ra, khiến cho trên dưới chấn động!
Chu Hồng Cơ lại vô cùng tức giận.
Nhưng đứng trên lập trường của Thôi Bách Tính, rời đi, mới là lựa chọn tốt nhất.
Không đi thì còn có thể như thế nào? Chu Chấn Ba đã chết, Thang Thế Thành cùng Giải Thiếu Hải phản cung, đến giờ vẫn còn không thể khiến cho hai người họ đổi lại. Quả thật, làm cán bộ kỳ cựu, lâu năm ở Ủy ban Kỷ luật, Thôi Bách Tính có thể có biện pháp khiến cho Thang Thế Thành cùng Giải Thiếu Hải phải sửa lại khẩu cung, nhưng sau khi thấy rõ ràng tỉnh Tề nước sâu, và ở trước mặt có vết xe đổ là cái chết của Chu Chấn Ba, Thôi Bách Tính thấy không cần phải vì để lật đổ Hà Giang Hải mà khiến chính mình tiến vào.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Thôi Bách Tính nói đi là đi, cũng là một người làm việc rõ ràng, lưu loát, so sánh với Thôi Hướng năm đó, quả thật cao minh hơn nhiều, bởi vì ông ta biết, nếu không đi, chỉ sợ chính bản thân mình cũng bị vùi lấp bên trong dòng xoáy.
Lại không nghĩ rằng, thật đúng là đi không được.
Sáng sớm ông ta đến chào từ biệt Khâu Nhân Lễ, sau đó tiếp Lễ Tiết Tính và Chu Hồng Cơ, tuy rằng tối hôm trước đã nói qua một lần, nhưng lúc ấy ông ta cũng không nói rõ là sáng nay sẽ toàn diện rút lui, Chu Hồng Cơ còn đang trong lúc sững sờ.
Thôi Bách Tính và Chu Hồng Cơ tuy rằng biết nhau, nhưng giao tình chưa đáng để nói tới, ông ta chỉ thản nhiên nắm tay Chu Hồng Cơ nói:
- Hồng Cơ, anh nên bảo trọng. Người ta thường nói gạo ở Bắc Kinh quý, trắng không thay đổi. Tôi thì nói, tỉnh Tề gió lớn sóng cao, muốn được yên ổn, chẳng những phải có một thân thể khỏe mạnh, còn phải có ánh mắt tinh tường trông xa, trước tiên phải học tránh né mưa gió.
Lời nói của Thôi Bách Tính có hàm ý khác, Chu Hồng Cơ đương nhiên nghe hiểu được, nhưng lúc này anh ta làm sao còn có thể nghe vào tai, bởi vì lúc này Thôi Bách Tính lựa chọn thu binh cũng tương đương tuyên bố kế hoạch của anh ta hoàn toàn thất bại!
Anh ta sao có thể cam tâm!
Tối hôm qua khi nói chuyện với phía Bắc Kinh, anh ta đâu có nghe được phía Ủy ban kỷ luật Trung Ương có chỉ thị cho Thôi Bách Tính lui ra, như thế nào cứ nói đi là đi? Anh ta đã bắt tay chuẩn bị phản kích, tổ điều tra Tỉnh ủy đã công bố kết luận về chuyện Chu Chấn Ba tự sát, chứng minh không phải là chết vì tra tấn bức cung, rửa sạch nghi ngờ cho Ủy ban kỷ luật Trung Ương, đúng là thời cơ tốt để phản kích, vì sao phải đi?
Dựa vào cái gì phải đi?
Chẳng lẽ không thể chuyển bại thành thắng? Thôi Bách Tính như thế nào lại không có một chút lòng tin?
Chu Hồng Cơ trong lòng cảm thấy không cam tâm, thấy mất mát cùng bất mãn, anh ta còn muốn mở miệng khuyên Thôi Bách Tính vài câu, không ngờ Thôi Bách Tính giống như đã đoán trước được anh ta sẽ có hành động này, vỗ vai anh ta, không đợi anh ta mở miệng, đã xoay người rời đi.
Trong nháy mắt, não bộ của Chu Hồng Cơ trở nên trống rỗng!
Khi Thôi Bách Tính rời đí được một lúc lâu, anh ta mới như nhớ ra điều gì, không để ý bây giờ còn rất sớm, cầm lấy điện thoại gọi đi Ủy ban kỷ luật Trung Ương.
Sau khi nói chuyện vài câu, Chu Hồng Cơ suy sụp vô lực buông điện thoại, trong lòng bất đắc dĩ, ủ rũ tiếp nhận sự thật, là Thôi Bách Tính đến tỉnh Tề bề ngoài nói là để điều tra vụ án của Phan Bảo Hoa, thực ra là âm thầm nhận lệnh điều tra chuyện của Hà Giang Hải, nhưng dù sao vụ án của Hà Giang Hải vẫn chưa chính thức lập án, cho nên Thôi Bách Tính hoàn toàn có quyền tự quyết định là đi hay ở, không cần nghe theo chỉ thị của Ủy ban kỷ luật Trung Ương.
Lẽ nào Hà Giang Hải lại tránh được một kiếp, có thể được ung dung ngoài vòng pháp luật? Lẽ nào anh ta hao tốn tâm trí, cuối cùng chỉ nhận được một kết quả không đâu vào đâu? Chẳng lẽ rời khỏi Hạ Tưởng thì anh ta thật sự không thể giẫm chết chỉ một Hà Giang Hải?
Càng khiến cho anh ta cảm thấy không có biện pháp đó là bước tiếp theo nên đi con đường nào, phía trên không có chỉ thị tiếp theo phải làm gì, là muốn buông tay với Hà Giang Hải hay chỉ là kế hoãn binh? Nếu buông tay, vụ án của Thang Thế Thành cùng Giải Thiếu Hải có phải hay không đã có thể kết án?
Chu Hồng Cơ vẻ mặt xám trắng, ngồi trên ghế dựa cả nửa ngày không hề nhúc nhích…
Sau đó, một hội nghị nhỏ được triệu tập, Thôi Bách Tính chính thức tuyên bố Ủy ban kỷ luật Trung Ương ở tỉnh Tề điều tra đồng chí Phan Bảo Hoa hoàn thành tốt đẹp, ông ta tỏ ý vô cùng cảm tạ Tỉnh ủy tỉnh Tề, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã phối hợp điều tra cùng với Ủy ban kỷ luật Trung Ương, đồng thời tỏ vẻ tiếc nuối khi trong quá trình điều tra đã để xảy ra cái chết của Chu Chấn Ba, cũng ngỏ lời an ủi đối với gia đình đồng chí.
Thôi Bách Tính bày tỏ, sau khi ông ta trở về sẽ xin chỉ thị của Ủy ban kỷ luật Trung Ương về vấn đề trợ cấp tiền bạc, nhất định sẽ để cho người nhà người chết có được một câu trả lời vừa lòng. Ủy ban kỷ luật Trung Ương đối với cái chết của đồng chí Chu Chấn Ba, cũng có một phần trách nhiệm, đây chính là sự thật, không thể lảng tránh.
Cuối cùng, bản thân Thôi Bách Tính nguyện quyên 10 ngàn tệ cho người nhà đồng chí Chu Chấn Ba.
Hạ Tưởng ở dưới âm thầm gật đầu, thật là một việc không nhỏ, không để lại bất cứ sơ hở gì, Thôi Bách Tính trước khi rời khỏi, còn có thể toàn diện suy xét tất cả các mặt, những gì ông ta làm, thật có chỗ khiến cho hắn phải học tập.
Xuất phát từ thật tình cũng tốt hay là chỉ thể hiện cũng tốt, tóm lại về tình về lý, Thôi Bách Tính khiến cho người khác không còn điểm gì để nói.
Nếu Thôi Bách Tính dẫn đầu quyên tiền, những lãnh đạo Tỉnh ủy ở đây cũng không thể nào không tỏ rõ thái độ. Khâu Nhân Lễ lúc này cũng bày tỏ quyên góp tám ngàn tệ, Tôn Tập Dân góp bảy ngàn tệ, Hạ Tưởng quyên sáu ngàn tệ, những lãnh đạo Tỉnh ủy còn lại theo thứ tự cũng đều có thể hiện.
Khác so với lần trước Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến tỉnh Tề đó là rốt cuộc sau một hồi mưa to gió lớn hỗn loạn, thời điểm Thôi Bách Tính rời khỏi, chẳng những trời quang mây tạnh, hơn nữa ông ta thu tay lại đúng lúc, đồng thời làm ra một màn từ biệt khoan dung, lấy được thiện cảm của không ít người.
Đội ngũ tiễn đua cũng rất tráng lệ.
Thôi Bách Tính vẫy tay từ biệt, lúc đang lên xe, Chu Hồng Cơ bước ra khỏi đám người, tới bên người ông ta, nhỏ giọng nói gì đó, Thôi Bách Tính khẽ lắc đầu, nói lại vài câu.
Tất cả mọi người đầu thấy Chu Hồng Cơ biến sắc, dường như là không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không tiến thêm được bước nào nữa mà bất đắc dĩ đứng nhìn đoàn xe của Thôi Bách Tính rời đi.
Sau khi đoàn xe của Thôi Bách Tính biến mất ra khỏi trụ sở của Tỉnh ủy, Khâu Nhân Lễ cùng đám người Hạ Tưởng đều thở phào một hơi, vốn cho rằng tỉnh Tề có khả năng sẽ phát sinh hàng loạt các tai họa ngầm, nhưng rời đi như vậy, thì ngọn lửa chiến tranh ở tỉnh Tề có khả năng sẽ được bình ổn xuống một chút, thậm chí lạc quan hơn, phản kích đang chuẩn bị nổi lên bên trong thế lực bản địa ở tỉnh Tề, vô hình chung có thể trừ khử được cũng không chừng.
Mặc dù vậy, trong lòng Hạ Tưởng vẫn có một chút lo lắng, nhưng cũng thật không ngờ, đoàn xe của Thôi Bách Tính còn chưa đi ra khỏi nội thành thì đã xảy ra chuyện!
Hơn nữa còn là chuyện lớn.
Lúc trước, sau khi biết được Thôi Bách Tính muốn rút lui, Hạ Tưởng trước tiên đã yêu cầu Sở Công an Tỉnh và Cục Công an thành phố bố trí lực lượng cảnh vệ bảo vệ cho Thôi Bách Tính thuận lợi đến sân bay, và cho người giám sát người nhà của Chu Chấn Ba, không cho phép bọn họ có hành vi quá khích. Dù sao, Thôi Bách Tính cũng là Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung Ương, nếu xảy ra chuyện gì ở Thành phố Lỗ, thì cả Thành phố Lỗ và Tỉnh ủy đều phải có trách nhiệm.
Mặc kệ là xuất phát từ việc công hay không, vẫn là nên phải làm đúng lễ nghi đưa tiễn Thôi Bách Tính, đều phải khiến cho Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung Ương an toàn rời khỏi tỉnh Tề.
Đã làm xong công tác tư tưởng đối với người nhà Chu Chấn Ba, và dưới sự giám sát của Cục Công an thành phố, sẽ không xuất hiện gây phiền phức. Vốn tưởng rằng mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi, không ngờ vẫn xảy ra chuyện.
Sự việc này không hề nhỏ, chẳng những, khiến cho đoàn xe của Thôi Bách Tính không thể ra khỏi Thành phố Lỗ, mà Thôi Bách Tính còn bị người khác đánh vỡ đầu!
Chuyện này thật sự đúng là làm náo loạn quá mức, vui đùa cũng quá lớn!
Nhưng vấn đề là, còn chưa tìm thấy hung thủ hành hung, hơn nữa sự việc này dường như có liên quan đến cái chết của Chu Chấn Ba, lại cũng không thể đơn giản cho là do thế lực bản địa ở tỉnh Tề gây nên.
Sự việc trở nên rối rắm.
Đường đường một Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung Ương ở Thành phố Lỗ bị đánh cho đầu rơi máu chảy, chuyến đi trở về Bắc Kinh cũng tạm thời bị hủy bỏ, khẩn cấp đưa vào bệnh viện. Tin tức này truyền đến Tỉnh ủy khiến Khâu Nhân Lễ kinh hãi.
Hạ Tưởng kinh hãi.
Tôn Tập Dân kinh hãi.
Chu Hồng Cơ… mừng rỡ!
Mà tin tức này sau khi truyền tới Ủy ban kỷ luật Trung Ương cũng là sự im lặng ngoài dự đoán của mọi người, không có bất cứ phát biểu trả lời nào, cũng không có người nào gọi điện đến yêu cầu tỉnh Tề phải đảm bảo an toàn đối với người của Ủy ban kỷ luật Trung Ương, sự việc cũng có một chút quỷ dị.
So với phản ứng kỳ lạ ở các nơi sau đó, sự việc phát sinh một cách kỳ dị, mới là chỗ khiến cho người khác khó hiểu.
Đoàn xe của Thôi Bách Tính vốn đang trên đường quay về Bắc Kinh, nhưng là vì để cho an toàn, xe cảnh sát đi trước dẫn đường, mở lối trong một khu phố sầm uất, nhưng không biết là cố ý hay là trùng hợp, đoàn xe có đi qua trước cửa công ty xe khách sử dụng nguồn năng lượng mới.
Có lẽ là do sự tình phát sinh đột ngột, cảnh sát không cảnh giác trước, không biết lúc này ở trước cửa công ty xe khách sử dụng nguồn năng lượng mới đang tụ tập rất nhiều chủ nợ, đến để tranh chấp quyền sở hữu đất, cuối cùng, xảy ra bạo động!
Sớm không bạo động, muộn không bạo động, cố tình ở ngay lúc Thôi Bách Tính rời khỏi mà nổ ra bạo động, đó có phải là thủ đoạn của ai đó hay không, cần phải suy xét kỹ lại, đoàn xe đi theo lối này có phải là do có người đã sắp đặt trước hay không, tất cả đều chưa biết được.
Thôi Bách Tính đang ngồi trên xe, chợt nghe thấy bên đường có tiếng ồn ào…Thôi Bách Tính cũng không để ý bởi vì ông ta thấy bên đường có rất nhiều băng rôn và khẩu hiệu, rõ ràng là tranh chấp kinh tế, không có chút quan hệ nào tới ông ta.
Không ngờ xe cảnh sát dẫn đường cũng không có tác dụng, mới đi đến cửa, đã bị một đám người tới vây quanh chật như nêm, thậm chí không ít người còn đập cửa kính xe của Thôi Bách Tính, yêu cầu ông ta chủ trì công đạo.
Thôi Bách Tính đã chìm nổi nhiều năm trong quan trường, sớm vốn đã không còn nhiệt tình đối đãi, cũng phải nói đây cũng không phải là việc của ông ta, ông ta cũng không có quyền nhúng tay vào công việc nội bộ của tỉnh Tề.
Nhưng đoàn xe bị vây bên trong, không thể nhúc nhích được, cũng không phải là biện pháp. Cuối cùng, cảnh sát đi xuống, chuẩn bị cưỡng chế đám người rời đi, đột nhiên tình hình lại trở nên không thể khống chế được.
- Tất cả tránh ra, ngồi trên xe là lãnh đạo trung ương!
Đám người phẫn nộ giống như tìm được đối tượng trút giận, tinh thần quần chúng bỗng chốc dâng lên mãnh liệt, đầu tiên là đẩy xe cảnh sát ra xa, sau đó lại muốn lật ngược xe của Thôi Bách Tính.
Thôi Bách Tính thực sự sợ hãi, dưới sự che chắn của thư ký và lái xe, chật vật xuống xe, vừa mới bước xuống, đã bị một chiếc giầy bay tới giữa mặt, còn chưa kịp né tránh, đã bị một cánh tay đập vào đầu.
Ngay lập tức đầu rơi máu chảy.
Sao lại xui xẻo như vậy? Thôi Bách Tính dở khóc dở cười, vừa mới nghĩ rằng rốt cuộc đây là chuyện trùng hợp hay là có người sắp đặt, thì có một câu nói mơ hồ rơi vào lỗ tai ông ta:
- Chính là ông ta, là ông ta đã hại chết Chu Chấn Ba!
Sau đó, vô số người ùn ùn kéo đến, muốn nhân lúc rối loạn mà hành hung ông ta. Cuối cùng đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, Thôi Bách Tính dưới sụ che chở của một vài đồng sự ở Ủy ban kỷ luật Trung Ương, nhanh chóng thoát ly hiện trường. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Tuy rằng bị thương không nặng, nhưng Thôi Bách Tính đang lúc tức giận quyết định nằm viện. Ông ta không đi nữa! Ông ta muốn ở lại nhìn xem, là ai đứng đằng sau muốn lợi dụng ông ta làm điểm tựa!