Khi Hạ Tưởng ra tay, vụ tranh chấp ở tập đoàn xe khách năng lượng mới được giải quyết nhanh gọn và kiên quyết. Khiến cho Tần Khản và cả Tôn Tập Dân không khỏi kinh ngạc. Dù hơi bị sốc, cũng phải công nhận tài đối nhân xử thế của Hạ Tưởng không chê vào đâu được, rất có khí phách của một chính trị gia ưu tú biết nhìn xa trông rộng và lấy đại cục làm trọng.
Tin tức đến tai Thôi Bách Tính đang nằm trên giường bệnh, Thôi Bách Tính cười thầm. Y vừa nói chuyện điện thoại với Lưu Nhất Lâm xong, mới bước xuống giường đi bộ vài bước thì lại có điện thoại gọi đến từ Bắc Kinh.
- Tôi cho rằng, tình hình Hạ Tưởng ở tỉnh Tề là lập trường của người đứng ở trung gian. Trước mặt số đông, anh ta vẫn tỏ thái độ nhất trí cao độ với Trung ương. Tôi đánh giá cao việc làm của anh ta. Anh ta nhìn sự việc chứ không nhìn người, vì việc gì cũng có nguyên do của nó…
- Đúng vậy, tuy là nói như vậy, nhưng vẫn cần phải quan sát một chút, tôi sẽ lưu ý chuyện này… Nguồn truyện:
- Bây giờ trở về vẫn chưa được. Tôi vẫn còn thấy khó chịu. Bác sĩ bảo không nên đi máy bay, nên đợi thêm nữa, tuổi đã lớn rồi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Buông điện thoại, Thôi Bách Tính đầy suy tư, y cầm giấy và bút, viết rồi lại vẽ lên giấy. Y liệt kê một biểu đồ những cái tên có thế lực ở tỉnh Tề, nhìn như một chòm sao xoay tròn. Bất kể là Khâu Nhân Lễ hay Tôn Tập Dân, dường như tất thảy các Ủy viên thường vụ đều xoay quanh một người – Hạ Tưởng.
Nhưng còn có một người Thôi Bách Tính không biết nên sắp đặt như thế nào – là Tần Khản. Cuối cùng y đặt tên Tần Khản phía dưới tên Hạ Tưởng. Có ý rằng Tần Khản núp sau lưng Hạ Tưởng, thế là lại tạo thành cái trung tâm của mọi thế lực.
Nhớ lần trước Hạ Tưởng đến thăm y, đi cùng với Lưu Nhất Lâm, rồi đi cùng Lý Đinh Sơn. Lưu Nhất Lâm, Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng đều là chỗ quen biết cũ, duy chỉ có Tần Khản là hoàn toàn không có quan hệ gì. Điều đó lại càng khiến y suy nghĩ. Mà khi Hạ Tưởng ra tay giải quyết vụ tranh chấp quyền đòi nợ của xe khách năng lượng mới, càng khiến y hiểu rõ hơn một điều gì đó.
Thế là, Thôi Bách Tính viết tên của y bên cạnh tên Hạ Tưởng, vậy là tên y và Hạ Tưởng ngang hàng, còn tên Tần Khản lại nằm phía dưới chân của y và Hạ Tưởng.
Đương nhiên, xuất phát từ tâm lý bình thường, y đánh dấu tên của y cao hơn Hạ Tưởng một chút, và y trở thành điểm tựa xoay tròn mà bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Tề đều lấy y làm trung tâm.
Thôi Bách Tính hiểu ý mà cười.
Y vừa buông bút thì lại nhận được điện thoại của Lưu Nhất Lâm. Khi hiểu thêm một chút về hướng đi của Tỉnh ủy, y lại càng chắc chắn phán đoán của y là đúng. Rồi nghĩ đến chuyện Tần Khản với Hà Giang Hải đã báo cáo với y, và những chuyện kéo theo sau như mối nguy hiểm từ Tôn Tập Dân ở Tập đoàn xe khách Năng Lượng Mới và từ nguy cơ danh tiếng của Chu Hồng Cơ. Có thể thấy rằng, mọi việc đều có mối liên hệ sâu xa.
Thôi Bách Tính có một thói quen: vừa suy nghĩ vừa đi đi lại lại không ngừng. Y đã đi quanh căn phòng 18 vòng mà vẫn nghĩ chưa tỏ tường một điểm, Hạ Tưởng đã ra tay cứu Tôn Tập Dân, hắn sẽ kéo thêm Chu Hồng Cơ chứ?
Còn nữa, Phó Trưởng ban Tổ chức Trung ương Tạ Tín Tài vừa đích thân đến thành phố Lỗ, chẳng lẽ chỉ để tuyên bố bổ nhiệm Chu Vu Uyên thôi sao? Nên biết rằng Ban tổ chức Trung ương và Ủy ban kỷ luật trung ương có sự tương đồng về mặt chức năng, đó là cả hai đều là bộ phận chủ chốt xử lý những việc liên quan đến cán bộ cao cấp.
Ủy ban kỷ luật Trung ương có thể quyết định vận mệnh của một cán bộ, nhưng tiền đề là nếu như quả thật là cán bộ đó có vấn đề. Còn Ban Tổ chức trung ương có thể quyết định tiền đồ của cán bộ, thậm chí còn mạnh hơn quyết định của Ủy ban kỷ luật trung ương, vì Ban tổ chức trung ương có thể trực tiếp cách chức cán bộ!
Phải chăng mục đích cuối cùng Tạ Tín Tài đến thành phố Lỗ là để cách chức Hà Giang Hải?
Thôi Bách Tính chau mày, y muốn trở thành trọng tâm. Y muốn mưu cầu lợi ích chính trị, lại muốn đảm bảo rằng bản thân sẽ không bị liên lụy. Nếu chẳng may có sự biến xảy ra, y sẽ kịp thời điều chỉnh chiến lược.
Sau đó, Thôi Bách Tính lại nhận được tin Tần Khản đến sân bay đón Tôn Tập Dân, y chau mày rồi lại giãn ra – Tần Khản, đúng là một gã thú vị.
Nếu như Hạ Tưởng nghe thấy nhận xét của Thôi Bách Tính về Tần Khản, hắn sẽ gật đầu đồng ý, vì hắn cũng không ngờ Tần Khản vừa làm xấu mặt Tôn Tập Dân, lại còn dám vác mặt đến sân bay mà đón ông ta.
Đừng nói là Hạ Tưởng không biết những suy nghĩ của Thôi Bách Tính về hắn, cho dù là có biết cũng nhất định không trả lời, nhất là về chuyện hắn có ra tay giúp đỡ Chu Hồng Cơ hay không.
Việc Hạ Tưởng quan tâm nhất bây giờ là việc đấu đá giữa Tần Khản và Tôn Tập Dân. Tần khản lợi dụng thế lực ở địa phương để gây mâu thuẫn, để làm phân tán sự tấn công của Hà Giang Hải nhằm vào Chu Hồng Cơ. Không biết Hà Giang Hải cuối cùng có phản ứng gì hay không? Nhưng hắn tin là Hà Giang Hải không thể để Tần Khản phá hoại việc lớn của y.
Trước mắt, điều Hạ Tưởng muốn biết nhất là, sau khi Tôn Tập Dân hạ cánh và thấy người đón y là Tần Khản, y sẽ nghĩ như thế nào, và biểu hiện ra sao…
Không ngoài dự đoán, khi Tôn Tập Dân thấy Tần Khản ra đón mình, y vô cùng ngạc nhiên và khinh miệt.
Ngạc nhiên vì Tần Khản quả là mặt dày, làm mọi chuyện náo loạn lên như thế mà còn mặt dày mày dạn đến đón y. Khinh miệt vì đã chém y một nhát sau lưng còn chưa tính tội, thế mà lại vác nguyên con dao còn rỉ máu với bộ mặt tươi cười đến đây. Tôn Tập Dân làm quan lâu năm, đã gặp rất nhiều loại người, nhưng loại người như Tần Khản đúng là mới thấy lần đầu.
Cái này… hay là dưới tiền đề ông ta không biết Tần Khản đã ở trước mặt Thôi Bách Tính cáo trạng ông ta, nếu như để ông ta biết đã xảy ra nhiều chuyện nhắm vào mình, nói không chừng y có thể trở mặt với Tần Khản ngay tại chỗ.
Cũng may, Tôn Tập Dân vẫn kiềm chế được, y bắt tay Tần Khản, chào hỏi vài câu rồi khách khí nói:
- Sao dám làm phiền Phó Chủ tịch Tần đến tiếp đón? Văn phòng Ủy ban nhân dân đã cử người đến rồi.
Tần Khản cố ý đến là có mục đích chứ không phải chỉ để nịnh bợ. Hơn nữa y cũng không cần thiết thể hiện mình trước mặt Tôn Tập Dân, Tôn Tập Dân không thể quyết định được tiền đồ của y.
Cũng không phải muốn giấu đầu hở đuôi. Y cũng biết rõ là Tôn Tập Dân sao có thể vì một lần được y tiếp đón mà bị mê hoặc?
Đừng vội nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Tôn Tập Dân, e rằng trong bụng ông ta đang hận y đến chết được.
- Chủ tịch Tôn, chủ yếu là đến Tỉnh ủy đông đúc phức tạp. Vì vậy tôi đến sân bay đón ngài là có việc muốn nói…
Tần Khản miệng cười thì cười, nhưng nét mặt thì chẳng cười, biểu hiện của y còn lạnh lùng hơn Tôn Tập Dân.
Tôn Tập Dân cũng nghiêm mặt lại:
- Phó chủ tịch Tần không định báo cáo công việc đấy chứ? Anh có chuyện gì muốn nói? Chắc không phải là chuyện tốt đẹp rồi!
Tần Khản cười ha ha:
- Chủ tịch Tôn đừng nổi giận, sự thật thì mất lòng, đôi khi lời nói không mấy dễ nghe. Nhưng đây lại hoàn toàn là chuyện tốt, ông xem, có muốn quá bộ nói chuyện một chút không…
Lúc này đoàn tiếp đón của văn phòng Ủy ban nhân dân cũng vừa tới, Tôn Tập Dân không thèm để ý Tần Khản nữa, cất bước đi tới chỗ đoàn tiếp đón, nhỏ giọng phân phó mấy câu gì đó.
Lập tức có một chiếc ô tô sạch bóng đến trước mặt Tần Khản. Tần Khản vừa thấy tài xế xuống xe là đã hiểu Tôn Tập Dân có ý gì, y lắc đầu cười rồi ngồi vào chỗ của tài xế - Tuy có quy định là cán bộ có cấp bậc nhất định không được lái xe, nhưng hiển nhiên quy định cũng không quản được Tần Khản – y vừa ngồi vào ghế tài xế, Tôn Tập Dân cũng lên xe ngồi ngay bên cạnh.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh lái xe, Chủ tịch tỉnh ngồi trên xe. Quả là trường hợp đặc biệt hiếm thấy.
Có mấy chiếc ô tô chạy trước, Tần Khản chầm chậm lái xe chạy sau, vừa lái xe vừa cười, nói:
- Có lẽ tôi là tài xế cao cấp nhất đất nước này…
- Tôi nhớ Phó Bí thư Hạ thường tự lái xe, và cũng khiêm tốn lái xe chở người khác…
Tôn Tập Dân biết Hạ Tưởng đã ra tay giải quyết vụ tranh chấp ở tập đoàn năng lượng mới, cũng tương đương với đã một tay phá hủy âm mưu của Tần Khản, nên cố ý lấy Hạ Tưởng ra để khích Tần Khản.
Mặt Tần Khản không biến sắc. Y tiếp tục chăm chú lái xe, dường như không để ý lời Tôn Tập Dân nói.
- Chủ tịch Tôn, ông chú ý nhìn đường nhé, mắt tôi không tốt lắm, nếu chẳng may tai nạn xe thì sẽ gây ra vụ tai nạn giao thông trầm trọng đó. Thử nghĩ, nếu Phó chủ tịch và Chủ tịch cùng gặp nạn, chắc sẽ là một tin chấn động đây…
Mặt Tôn Tập Dân hơi biến sắc, rồi lập tức trở lại như cũ:
- Trong cuộc sống còn nhiều sự cố ly kì hấp dẫn hơn. Chủ tịch và Phó chủ tịch đều bị tai nạn xe thì cũng chẳng là gì cả. Mấy năm trước không phải có một đoàn khảo sát của thành phố cấp ba đi khảo sát, kết quả đã gặp phải tai nạn trên không, một bộ máy Thành ủy bỗng chốc thiếu đi cả 4, 5 người sao.
Việc gì cũng nghĩ thoáng một chút, tay lái nằm trong tay, cũng như là quyền lực nằm trong tay. Phải tỉnh táo và nhắc chở chính mình từng giờ từng phút. Nếu tai nạn xe, mọi người trên xe ai cũng không chạy kịp.
Tôn Tập Dân nói một câu hai nghĩa, rõ ràng là muốn ám chỉ chuyện tranh chấp quyền chủ nợ ở tập đoàn xe khách năng lượng mới, ngụ ý chính là: Đừng tưởng khi sự việc náo loạn lên thì chỉ có một mình Chủ tịch tỉnh chịu trách nhiệm, toàn bộ bộ máy chính quyền đều có trách nhiệm.
Tần Khản chắc là bình thường cũng hay lái xe, y lái rất thành thạo, sự thành thạo không mấy tương xứng với độ tuổi của y, y lái xe trên đường cao tốc một cách vững vàng. Ngồi trên chiếc xe cách âm với tài xế thành thạo, không khí trong xe rất yên lặng, cộng với không gian nhỏ hẹp lại càng làm màn đêm bên ngoài thêm u ám. Tuy rằng cùng ngồi trên xe, nhưng lại nhìn không rõ mặt, đây chính là thời điểm thích hợp để vạch mặt nhau và nói những chuyện cần phải nói.
- Bây giờ khắp nơi đều xảy ra tai nạn giao thông, trách nhiệm cuối cùng là của ai? Hay là tài xế vẫn là người đầu tiên phải chịu?
Tần Khản nói tiếp lời Tôn Tập Dân, đều là nói qua nói lại chuyện tài xế.
- Chủ tịch Tôn, vụ tranh chấp quyền chủ nợ ở tập đoàn xe khách năng lượng mới, tuy là để cho Hạ Tưởng giải quyết, nhưng vấn đề tương lai của tập đoàn này hãy còn…
Tần Khản nói thẳng vào vấn đề.
Việc các chủ nợ tranh chấp đã giải quyết rồi, nhưng nói cho cùng chỉ giải quyết được vấn đề chia chác đất đai để lại. Trong các hạng mục của tập đoàn năng lượng mới tính đến nay chỉ sản xuất ra 3 chiếc xe gọi là ô tô điện năng, hiện giờ có nguồn hàng rất lớn, ý nghĩa chính trị và xã hội cũng đã được nâng lên rất cao, nhưng trước sau vẫn chỉ là một cái vỏ rỗng.
Không có kỹ thuật, không có năng suất, không có thị trường. Cái gọi là công trình trọng điểm của Ủy ban nhân dân tỉnh có thể làm thành một văn bản hoành tráng vẫn còn rất nhiều. Cũng như nói Tần Khản vẫn có thể tiếp tục mượn vấn đề đó để nói tiếp đề tài công trình chính tích, nhằm vào Tôn Tập Dân.
Tôn Tập Dân hơi biến đổi sắc mặt, Tần Khản quả là đểu giả, rốt cuộc y muốn làm loạn đến mức nào mới chịu dừng lại đây?
- Ngày mai, còn có một bài báo cáo kinh tế có chiều sâu, không những tiếp tục phân tích vấn đề tập đoàn xe khách năng lượng mới, mà còn nói về vấn đề công trình chính tích Ngũ Đóa Kim Hoa, cũng như thảo luận thêm về những sai sót trong sự phát triển kinh tế tỉnh Tề. Chủ tịch Tôn, hôm nay tôi đến là cố ý muốn nói trước với ngài một tiếng…
Tôn Tập Dân cuối cùng cũng nổi giận:
- Tần Khản, anh dùng trăm phương ngàn kế, chỗ nào anh cũng gây sự. Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Khi Hạ Tưởng ra tay, vụ tranh chấp ở tập đoàn xe khách năng lượng mới được giải quyết nhanh gọn và kiên quyết. Khiến cho Tần Khản và cả Tôn Tập Dân không khỏi kinh ngạc. Dù hơi bị sốc, cũng phải công nhận tài đối nhân xử thế của Hạ Tưởng không chê vào đâu được, rất có khí phách của một chính trị gia ưu tú biết nhìn xa trông rộng và lấy đại cục làm trọng.
Tin tức đến tai Thôi Bách Tính đang nằm trên giường bệnh, Thôi Bách Tính cười thầm. Y vừa nói chuyện điện thoại với Lưu Nhất Lâm xong, mới bước xuống giường đi bộ vài bước thì lại có điện thoại gọi đến từ Bắc Kinh.
- Tôi cho rằng, tình hình Hạ Tưởng ở tỉnh Tề là lập trường của người đứng ở trung gian. Trước mặt số đông, anh ta vẫn tỏ thái độ nhất trí cao độ với Trung ương. Tôi đánh giá cao việc làm của anh ta. Anh ta nhìn sự việc chứ không nhìn người, vì việc gì cũng có nguyên do của nó…
- Đúng vậy, tuy là nói như vậy, nhưng vẫn cần phải quan sát một chút, tôi sẽ lưu ý chuyện này… Nguồn truyện: Truyện FULL
- Bây giờ trở về vẫn chưa được. Tôi vẫn còn thấy khó chịu. Bác sĩ bảo không nên đi máy bay, nên đợi thêm nữa, tuổi đã lớn rồi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Buông điện thoại, Thôi Bách Tính đầy suy tư, y cầm giấy và bút, viết rồi lại vẽ lên giấy. Y liệt kê một biểu đồ những cái tên có thế lực ở tỉnh Tề, nhìn như một chòm sao xoay tròn. Bất kể là Khâu Nhân Lễ hay Tôn Tập Dân, dường như tất thảy các Ủy viên thường vụ đều xoay quanh một người – Hạ Tưởng.
Nhưng còn có một người Thôi Bách Tính không biết nên sắp đặt như thế nào – là Tần Khản. Cuối cùng y đặt tên Tần Khản phía dưới tên Hạ Tưởng. Có ý rằng Tần Khản núp sau lưng Hạ Tưởng, thế là lại tạo thành cái trung tâm của mọi thế lực.
Nhớ lần trước Hạ Tưởng đến thăm y, đi cùng với Lưu Nhất Lâm, rồi đi cùng Lý Đinh Sơn. Lưu Nhất Lâm, Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng đều là chỗ quen biết cũ, duy chỉ có Tần Khản là hoàn toàn không có quan hệ gì. Điều đó lại càng khiến y suy nghĩ. Mà khi Hạ Tưởng ra tay giải quyết vụ tranh chấp quyền đòi nợ của xe khách năng lượng mới, càng khiến y hiểu rõ hơn một điều gì đó.
Thế là, Thôi Bách Tính viết tên của y bên cạnh tên Hạ Tưởng, vậy là tên y và Hạ Tưởng ngang hàng, còn tên Tần Khản lại nằm phía dưới chân của y và Hạ Tưởng.
Đương nhiên, xuất phát từ tâm lý bình thường, y đánh dấu tên của y cao hơn Hạ Tưởng một chút, và y trở thành điểm tựa xoay tròn mà bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Tề đều lấy y làm trung tâm.
Thôi Bách Tính hiểu ý mà cười.
Y vừa buông bút thì lại nhận được điện thoại của Lưu Nhất Lâm. Khi hiểu thêm một chút về hướng đi của Tỉnh ủy, y lại càng chắc chắn phán đoán của y là đúng. Rồi nghĩ đến chuyện Tần Khản với Hà Giang Hải đã báo cáo với y, và những chuyện kéo theo sau như mối nguy hiểm từ Tôn Tập Dân ở Tập đoàn xe khách Năng Lượng Mới và từ nguy cơ danh tiếng của Chu Hồng Cơ. Có thể thấy rằng, mọi việc đều có mối liên hệ sâu xa.
Thôi Bách Tính có một thói quen: vừa suy nghĩ vừa đi đi lại lại không ngừng. Y đã đi quanh căn phòng 18 vòng mà vẫn nghĩ chưa tỏ tường một điểm, Hạ Tưởng đã ra tay cứu Tôn Tập Dân, hắn sẽ kéo thêm Chu Hồng Cơ chứ?
Còn nữa, Phó Trưởng ban Tổ chức Trung ương Tạ Tín Tài vừa đích thân đến thành phố Lỗ, chẳng lẽ chỉ để tuyên bố bổ nhiệm Chu Vu Uyên thôi sao? Nên biết rằng Ban tổ chức Trung ương và Ủy ban kỷ luật trung ương có sự tương đồng về mặt chức năng, đó là cả hai đều là bộ phận chủ chốt xử lý những việc liên quan đến cán bộ cao cấp.
Ủy ban kỷ luật Trung ương có thể quyết định vận mệnh của một cán bộ, nhưng tiền đề là nếu như quả thật là cán bộ đó có vấn đề. Còn Ban Tổ chức trung ương có thể quyết định tiền đồ của cán bộ, thậm chí còn mạnh hơn quyết định của Ủy ban kỷ luật trung ương, vì Ban tổ chức trung ương có thể trực tiếp cách chức cán bộ!
Phải chăng mục đích cuối cùng Tạ Tín Tài đến thành phố Lỗ là để cách chức Hà Giang Hải?
Thôi Bách Tính chau mày, y muốn trở thành trọng tâm. Y muốn mưu cầu lợi ích chính trị, lại muốn đảm bảo rằng bản thân sẽ không bị liên lụy. Nếu chẳng may có sự biến xảy ra, y sẽ kịp thời điều chỉnh chiến lược.
Sau đó, Thôi Bách Tính lại nhận được tin Tần Khản đến sân bay đón Tôn Tập Dân, y chau mày rồi lại giãn ra – Tần Khản, đúng là một gã thú vị.
Nếu như Hạ Tưởng nghe thấy nhận xét của Thôi Bách Tính về Tần Khản, hắn sẽ gật đầu đồng ý, vì hắn cũng không ngờ Tần Khản vừa làm xấu mặt Tôn Tập Dân, lại còn dám vác mặt đến sân bay mà đón ông ta.
Đừng nói là Hạ Tưởng không biết những suy nghĩ của Thôi Bách Tính về hắn, cho dù là có biết cũng nhất định không trả lời, nhất là về chuyện hắn có ra tay giúp đỡ Chu Hồng Cơ hay không.
Việc Hạ Tưởng quan tâm nhất bây giờ là việc đấu đá giữa Tần Khản và Tôn Tập Dân. Tần khản lợi dụng thế lực ở địa phương để gây mâu thuẫn, để làm phân tán sự tấn công của Hà Giang Hải nhằm vào Chu Hồng Cơ. Không biết Hà Giang Hải cuối cùng có phản ứng gì hay không? Nhưng hắn tin là Hà Giang Hải không thể để Tần Khản phá hoại việc lớn của y.
Trước mắt, điều Hạ Tưởng muốn biết nhất là, sau khi Tôn Tập Dân hạ cánh và thấy người đón y là Tần Khản, y sẽ nghĩ như thế nào, và biểu hiện ra sao…
Không ngoài dự đoán, khi Tôn Tập Dân thấy Tần Khản ra đón mình, y vô cùng ngạc nhiên và khinh miệt.
Ngạc nhiên vì Tần Khản quả là mặt dày, làm mọi chuyện náo loạn lên như thế mà còn mặt dày mày dạn đến đón y. Khinh miệt vì đã chém y một nhát sau lưng còn chưa tính tội, thế mà lại vác nguyên con dao còn rỉ máu với bộ mặt tươi cười đến đây. Tôn Tập Dân làm quan lâu năm, đã gặp rất nhiều loại người, nhưng loại người như Tần Khản đúng là mới thấy lần đầu.
Cái này… hay là dưới tiền đề ông ta không biết Tần Khản đã ở trước mặt Thôi Bách Tính cáo trạng ông ta, nếu như để ông ta biết đã xảy ra nhiều chuyện nhắm vào mình, nói không chừng y có thể trở mặt với Tần Khản ngay tại chỗ.
Cũng may, Tôn Tập Dân vẫn kiềm chế được, y bắt tay Tần Khản, chào hỏi vài câu rồi khách khí nói:
- Sao dám làm phiền Phó Chủ tịch Tần đến tiếp đón? Văn phòng Ủy ban nhân dân đã cử người đến rồi.
Tần Khản cố ý đến là có mục đích chứ không phải chỉ để nịnh bợ. Hơn nữa y cũng không cần thiết thể hiện mình trước mặt Tôn Tập Dân, Tôn Tập Dân không thể quyết định được tiền đồ của y.
Cũng không phải muốn giấu đầu hở đuôi. Y cũng biết rõ là Tôn Tập Dân sao có thể vì một lần được y tiếp đón mà bị mê hoặc?
Đừng vội nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Tôn Tập Dân, e rằng trong bụng ông ta đang hận y đến chết được.
- Chủ tịch Tôn, chủ yếu là đến Tỉnh ủy đông đúc phức tạp. Vì vậy tôi đến sân bay đón ngài là có việc muốn nói…
Tần Khản miệng cười thì cười, nhưng nét mặt thì chẳng cười, biểu hiện của y còn lạnh lùng hơn Tôn Tập Dân.
Tôn Tập Dân cũng nghiêm mặt lại:
- Phó chủ tịch Tần không định báo cáo công việc đấy chứ? Anh có chuyện gì muốn nói? Chắc không phải là chuyện tốt đẹp rồi!
Tần Khản cười ha ha:
- Chủ tịch Tôn đừng nổi giận, sự thật thì mất lòng, đôi khi lời nói không mấy dễ nghe. Nhưng đây lại hoàn toàn là chuyện tốt, ông xem, có muốn quá bộ nói chuyện một chút không…
Lúc này đoàn tiếp đón của văn phòng Ủy ban nhân dân cũng vừa tới, Tôn Tập Dân không thèm để ý Tần Khản nữa, cất bước đi tới chỗ đoàn tiếp đón, nhỏ giọng phân phó mấy câu gì đó.
Lập tức có một chiếc ô tô sạch bóng đến trước mặt Tần Khản. Tần Khản vừa thấy tài xế xuống xe là đã hiểu Tôn Tập Dân có ý gì, y lắc đầu cười rồi ngồi vào chỗ của tài xế - Tuy có quy định là cán bộ có cấp bậc nhất định không được lái xe, nhưng hiển nhiên quy định cũng không quản được Tần Khản – y vừa ngồi vào ghế tài xế, Tôn Tập Dân cũng lên xe ngồi ngay bên cạnh.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh lái xe, Chủ tịch tỉnh ngồi trên xe. Quả là trường hợp đặc biệt hiếm thấy.
Có mấy chiếc ô tô chạy trước, Tần Khản chầm chậm lái xe chạy sau, vừa lái xe vừa cười, nói:
- Có lẽ tôi là tài xế cao cấp nhất đất nước này…
- Tôi nhớ Phó Bí thư Hạ thường tự lái xe, và cũng khiêm tốn lái xe chở người khác…
Tôn Tập Dân biết Hạ Tưởng đã ra tay giải quyết vụ tranh chấp ở tập đoàn năng lượng mới, cũng tương đương với đã một tay phá hủy âm mưu của Tần Khản, nên cố ý lấy Hạ Tưởng ra để khích Tần Khản.
Mặt Tần Khản không biến sắc. Y tiếp tục chăm chú lái xe, dường như không để ý lời Tôn Tập Dân nói.
- Chủ tịch Tôn, ông chú ý nhìn đường nhé, mắt tôi không tốt lắm, nếu chẳng may tai nạn xe thì sẽ gây ra vụ tai nạn giao thông trầm trọng đó. Thử nghĩ, nếu Phó chủ tịch và Chủ tịch cùng gặp nạn, chắc sẽ là một tin chấn động đây…
Mặt Tôn Tập Dân hơi biến sắc, rồi lập tức trở lại như cũ:
- Trong cuộc sống còn nhiều sự cố ly kì hấp dẫn hơn. Chủ tịch và Phó chủ tịch đều bị tai nạn xe thì cũng chẳng là gì cả. Mấy năm trước không phải có một đoàn khảo sát của thành phố cấp ba đi khảo sát, kết quả đã gặp phải tai nạn trên không, một bộ máy Thành ủy bỗng chốc thiếu đi cả 4, 5 người sao.
Việc gì cũng nghĩ thoáng một chút, tay lái nằm trong tay, cũng như là quyền lực nằm trong tay. Phải tỉnh táo và nhắc chở chính mình từng giờ từng phút. Nếu tai nạn xe, mọi người trên xe ai cũng không chạy kịp.
Tôn Tập Dân nói một câu hai nghĩa, rõ ràng là muốn ám chỉ chuyện tranh chấp quyền chủ nợ ở tập đoàn xe khách năng lượng mới, ngụ ý chính là: Đừng tưởng khi sự việc náo loạn lên thì chỉ có một mình Chủ tịch tỉnh chịu trách nhiệm, toàn bộ bộ máy chính quyền đều có trách nhiệm.
Tần Khản chắc là bình thường cũng hay lái xe, y lái rất thành thạo, sự thành thạo không mấy tương xứng với độ tuổi của y, y lái xe trên đường cao tốc một cách vững vàng. Ngồi trên chiếc xe cách âm với tài xế thành thạo, không khí trong xe rất yên lặng, cộng với không gian nhỏ hẹp lại càng làm màn đêm bên ngoài thêm u ám. Tuy rằng cùng ngồi trên xe, nhưng lại nhìn không rõ mặt, đây chính là thời điểm thích hợp để vạch mặt nhau và nói những chuyện cần phải nói.
- Bây giờ khắp nơi đều xảy ra tai nạn giao thông, trách nhiệm cuối cùng là của ai? Hay là tài xế vẫn là người đầu tiên phải chịu?
Tần Khản nói tiếp lời Tôn Tập Dân, đều là nói qua nói lại chuyện tài xế.
- Chủ tịch Tôn, vụ tranh chấp quyền chủ nợ ở tập đoàn xe khách năng lượng mới, tuy là để cho Hạ Tưởng giải quyết, nhưng vấn đề tương lai của tập đoàn này hãy còn…
Tần Khản nói thẳng vào vấn đề.
Việc các chủ nợ tranh chấp đã giải quyết rồi, nhưng nói cho cùng chỉ giải quyết được vấn đề chia chác đất đai để lại. Trong các hạng mục của tập đoàn năng lượng mới tính đến nay chỉ sản xuất ra 3 chiếc xe gọi là ô tô điện năng, hiện giờ có nguồn hàng rất lớn, ý nghĩa chính trị và xã hội cũng đã được nâng lên rất cao, nhưng trước sau vẫn chỉ là một cái vỏ rỗng.
Không có kỹ thuật, không có năng suất, không có thị trường. Cái gọi là công trình trọng điểm của Ủy ban nhân dân tỉnh có thể làm thành một văn bản hoành tráng vẫn còn rất nhiều. Cũng như nói Tần Khản vẫn có thể tiếp tục mượn vấn đề đó để nói tiếp đề tài công trình chính tích, nhằm vào Tôn Tập Dân.
Tôn Tập Dân hơi biến đổi sắc mặt, Tần Khản quả là đểu giả, rốt cuộc y muốn làm loạn đến mức nào mới chịu dừng lại đây?
- Ngày mai, còn có một bài báo cáo kinh tế có chiều sâu, không những tiếp tục phân tích vấn đề tập đoàn xe khách năng lượng mới, mà còn nói về vấn đề công trình chính tích Ngũ Đóa Kim Hoa, cũng như thảo luận thêm về những sai sót trong sự phát triển kinh tế tỉnh Tề. Chủ tịch Tôn, hôm nay tôi đến là cố ý muốn nói trước với ngài một tiếng…
Tôn Tập Dân cuối cùng cũng nổi giận:
- Tần Khản, anh dùng trăm phương ngàn kế, chỗ nào anh cũng gây sự. Rốt cuộc anh muốn thế nào?