Khi Hạ Tưởng xin nhận nhiệm vụ nặng nề, đảm nhiệm tổ trưởng tổ điều tra liên hợp, cũng đã quyết định chính thức, toàn diện đồng thời tham dự vào mọi tình hình của Tỉnh Tề.
Trước kia, tuy rằng cũng vẫn phối hợp, cố gắng duy trì tình hình ổn định của Tỉnh Tề, không đến mức không khống chế được, nhưng phía sau đó là thủ đoạn ôn hòa, không biểu hiện mạnh mẽ, cứng rắn và cường lực ra ngoài.
Nhưng hiện tại tình hình đã thay đổi lớn, đã không phải do Hạ Tưởng tiếp tục phối hợp nhẹ nhàng nữa, mà trực tiếp ra tay ngăn lại, đánh vỡ một số bẫy do người khác thiết lập, khiến cho âm mưu quỷ kế của người nào đó thất bại.
Tin rằng người nào đó không ngờ chính là, hắn lợi dụng Dương Ngân Hoa giữ Chu Hồng Cơ một đêm, cũng khiến Chu Hồng Cơ dưới tiền đề vẫn chưa giải quyết chuyện xấu với Dương Ngân Hoa, lại gặp một đòn đả kích.
Nhưng việc đời khó liệu, có lẽ trước kia không vượt qua được rào cản về tâm lý, bị một lời đồn đại nhảm nhí tấn công không biết làm thế nào. Nhưng sự tình lần này của Dương Ngân Hoa, Chu Hồng Cơ lại đứng lên từ trong đống hoang tàn, ngoan cường, vượt qua rào cản tâm lý.
Còn giữa Chu Hồng Cơ và Dương Ngân Hoa rốt cuộc là trong sạch hay là có việc gì, Hạ Tưởng không hiếu kỳ cũng không có ý truy cứu. Hắn chỉ cần biết chính là, so với tìm tòi nghiên cứu chân tướng Chu Hồng Cơ có vấn đề về tác phong sinh hoạt hay không, nhanh chóng ra tay ngăn người nào đó sai lầm đi càng xa. Đó mới là vấn đề khó bức thiết cần giải quyết lúc này. Nguồn truyện:
Lại không nghĩ rằng, lúc khẩn cấp này, Quan Viễn Khúc lại gọi điện thoại đến.
Quan hệ giữa Hạ Tưởng và Quan Viễn Khúc không xa không gần. Coi như là duy trì khoảng cách coi như hài hòa đồng thời có thể tiến có thể lùi. Là người nối nghiệp của Hạ Nhạn, Quan Viễn Khúc đối nhân xử thế rất có trọng điểm. Bản thân là nhân vật đại diện cho thế lực gia tộc, lại phải duy trì một loại cân bằng tinh tế của các bên, có phân tích dư luận. Sau khi Quan Viễn Khúc nhậm chức, sẽ nắm chắc đại cục trong tay nhanh hơn Tổng bí thư.
Quan trọng chính là, Hạ Tưởng cũng nhận được tin tức từ chỗ lão Cổ. Quan Viễn Khúc được hưởng ứng ở giới quân đội, tương đương với ngoài dự đoán của mọi người.
Ngay cả Hạ Tưởng cũng nhận định, Quan Viễn Khúc sau khi sang năm tiếp nhận chức vụ, sẽ nhanh chóng tháo gỡ cục diện.
Cũng là vì Hạ Tưởng lần gần đây về Bắc Kinh cũng không có nhiều cơ hội. Nếu không, hắn đã sẵn sàng đến gần Quan Viễn Khúc nhiều hơn. Hạ Tưởng cũng không biết Quan Viễn Khúc gọi điện. Bởi vì với cấp bậc của Quan Viễn Khúc sẽ không tự mình gọi điện thoại, đều là thư ký gọi trước. Cho nên hắn thuận miệng nói:
- Chào ngài, tôi là Hạ Tưởng.
Sau đó truyền đến giọng ấm áp của Quan Viễn Khúc:
- Phó Bí thư Hạ, tôi là Quan Viễn Khúc.
Hạ Tưởng liền cảm thấy kinh ngạc, thiếu chút nữa thất thần một lát, cũng may nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
- Chủ tịch Quan, chào ngài.
- Hi vọng không có ảnh hưởng đến công việc của cậu.
Quan Viễn Khúc rất khách khí, cũng rất trực tiếp.
- Gần đây Tỉnh Tề rất nhiều vấn đề, tuy nhiên cũng may, vẫn duy trì được cục diện ổn định. Cậu có nhiều giải pháp hiệu quả rõ ràng, tôi rất hài lòng.
- Cảm ơn Chủ tịch Quan.
Hạ Tưởng khách khí nói, hắn hiểu, Quan Viễn Khúc chắc chắn sẽ không gọi điện thoại tới chỉ để khen hắn. Nếu hắn đoán không nhầm, có liên quan đến bước tiếp theo của tình hình tỉnh Tề.
Quả nhiên, Quan Viễn Khúc tiếp tục nói:
- Trung ương hi vọng tỉnh Tề tiếp tục duy trì ổn định, đảm bảo kinh tế phát triển liên tục. Cho dù hàng trăm vấn đề vẫn phải vì ổn định và phát triển kinh tế. Lãnh đạo Trung ương đã đạt được nhất trí cao về điều này, Phó Bí thư Hạ, cậu làm rất tốt.
- Ngày hôm qua tôi và lão Ngô gặp mặt còn nói, tỉnh Tề có Hạ Tưởng, là trung ương sáng suốt, là phúc của tỉnh Tề. Lão Ngô hoàn toàn đồng ý với quan điểm của tôi, ha ha. Khi nói chuyện phiếm với lão Ngô còn nói đến Tần Khản. Nói đến Tần Khản tôi thật sự có mấy câu muốn nói…
Hạ Tưởng trong lòng nhảy dựng lên, hắn nghĩ Quan Viễn Khúc chỉ nói một chút về tình hình tỉnh Tề, không nghĩ tới bất ngờ trực tiếp liền nói đến Tần Khản. Cũng thật sự ngoài sức tưởng tượng. Ngẫm lại cũng là, Tần Khản làm rất ầm ĩ, ở trung ương, chỉ cần chú ý đến tình hình của tỉnh Tề, chỉ sợ đều nhìn ra là ai đứng sau lưng tiếp tục gây ra sóng gió.
Nhìn ra cũng không chắc sẽ chỉ ra, một là Tần Khản ở trung ương chắc chắn có hậu trường. Hai là không có bằng chứng, như thế trung ương sẽ xen vào việc của người khác? Cho nên, Quan Viễn Khúc trực tiếp nói đến Tần Khản, khiến Hạ Tưởng không hiểu có chút căng thẳng.
- Nói ra, Tần Khản còn là bà con thân thích của một lãnh đạo của tôi. Khi lãnh đạo còn sống, có giao cho tôi quan tâm đến Tần Khản. Tôi cũng cố gắng hết sức, không phụ lòng lãnh đạo dặn dò. Tuy nhiên, từ sau khi cậu đến tỉnh Tề, Tần Khản cũng dần nhạt khỏi tầm mắt. Cũng là ngày hôm qua lão Ngô nhắc tới Tần Khản, nói là Tần Khản là người đáng thương, trên đường đi thăm Nha Nội. Hạ Tưởng luôn nghĩ chú ý đến thâm ý ẩ hàm trong điện thoại của Quan Viễn Khúc, bởi vì ông ta luôn nhắc đến lão Ngô.
Quan Viễn Khúc gọi điện thoại, chí ít lộ ra ý nghĩa quan trọng. Tần Khản từng là người Quan Viễn Khúc quan tâm, nhưng đã lãng đi. Ý là Quan Viễn Khúc nợ lãnh đạo ân tình, giúp Tần Khản làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, đã trả hết nợ.
Ông cụ Ngô cũng quen Tần Khản, ông cụ có lẽ cũng có giao tình với lãnh đạo nhưng giao tình không sâu. Ông cũng là bạn cũ của Tần Khản, chỉ là quan tâm mà thôi.
Thứ ba, ông cụ Ngô cố ý chỉ ra Tần Khản là người đáng thương. Về phần người nào đáng thương Hạ Tưởng không có hứng thú đoán. Nhưng hắn biết, hiện tại lời ông cụ ngầm ý chính là người đáng thương nhất tất có chỗ hận. Đối với sự việc Tần Khản gây sức ép, Quan Viễn Khúc rất là bất mãn.
Chủ tịch Quan bất mãn là đúng rồi. Sang nắm ông thượng vị, không e sợ bất cứ kẻ nào, ông càng kỳ vọng một tình hình yên ổn. Không hi vọng có bất cứ kẻ nào, dựa vào chức vụ khơi mào một việc gì. Nếu không phải nể mặt lãnh đạo cũ, không chừng ông đã sớm trực tiếp thể hiện sự bất mãn đối với Tần Khản. Hạ Tưởng phân tích xong cho ra kết luận. Trong lòng càng kiên định phải gióng một tiếng trống để tinh thần hăng hái thêm, giải quyết vấn đề khó khăn đến cùng.
Tới phòng bệnh của Nha Nội – so với lần nằm viện trước là nằm cùng một gian. Cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý khiến trong lòng Hạ Tưởng cười thầm. Có đôi khi giả bệnh cũng không phải là cách giải quyết tốt. Nhìn xem, mới xuất viện đã lại bị thương.
Chẳng lẽ ứng với một câu tục ngữ: Càng giả bệnh, càng có bệnh. Nha ội bị thương so với lần trước nặng hơn. Mặt mũi bầm dập không nói, chân còn phải bó bột, mặt cũng băng kín, chỉ lộ ra có nửa khuôn mặt và đôi mắt.
Vừa thấy Hạ Tưởng, Nha Nội liền kích động không hiểu, mở miệng đã nói:
- Phó Bí thư Hạ, anh cần phải bắt lấy thủ phạm, thay tôi báo thù.
Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đều ở đây, nhìn tình thế, hai người chắc chắn đã khuyên Nha Nội đến nửa ngày, nếu không, Nha Nội hiện tại hẳn càng kích động vô cùng.
- Tôi biết thế, tôi không ngốc, sẽ không bị người ta coi là kẻ dễ tiêu thụ, xin Phó Bí thư Hạ yên tâm.
Nha Nội cũng không quan tâm đến vết thương đang đau, kể khổ nói,
- Vừa rồi Hà Giang Hải cũng gọi điện thoại, tôi tin y. Hà Giang Hải tốt xấu cũng là một nhân vật, sẽ không làm việc này. Những việc khác tôi sẽ không nói nhiều, chỉ nói một câu, Phó Bí thư Hạ yên tâm dũng cảm đi điều tra, tôi hiện tại an tâm chữa bệnh, không gây sức ép, không làm ầm ĩ, sẽ chờ tin tốt của Phó Bí thư.
Nói nghe nhẹ nhàng khéo léo, dường như Nha Nội thật sự thấu tình đạt lý. Tuy nhiên, từ vẻ mặt cười bất đắc dĩ của Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ có thể thấy, chỉ sợ trước khi Hạ Tưởng đến, hai người van nài khuyên bảo Nha Nội nửa ngày mới làm Nha Nội tin rằng không phải Hà Giang Hải đã làm.
Nhưng mặc kệ thế nào, Nha Nội cuối cùng cũng không ngốc, hiểu rõ những phức tạp trong đó. Nha Nội không mắc mưu, sẽ lại là một nhân tố hành động có lợi. Phải nói Nha Nội sở dĩ không nổi trận lôi đình, muốn tìm Hà Giang Hải liều mạng, nhận ra sau lưng có tay chân của người khác. Chu Hồng Cơ công lao không thể không có. Cũng là lúc này bên trong một loạt sự kiện, để cho Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng một điểm, bởi vì Chu Hồng Cơ cũng không giống như người nào đó nổi trận lôi đình và mất đi lí trí. Quả thực tệ như thế, Chu Hồng Cơ điên cuồng mất đi khả năng phán đoán, cổ động Nha Khánh báo thù, Tôn Tập Dân cũng không khuyên được Nha Nội, bởi vì y tin tưởng Chu Hồng Cơ hơn. Chu Hồng Cơ không ngờ mở lòng, không vì Dương Ngân Hoa mà lo lắng. Lại khôi phục tự tin và tinh thần như trước, chỉ sợ cũng là sai lầm khiến người nào đó thật không ngờ.
Cũng không thể nói là sai lầm, đời người cũng có rất nhiều việc ngoài tầm kiểm soát. Cải cách vẫn là mò đá qua sông, tính kế người khác, lại không thể mọi chuyện như ý. Nếu hại người đều có thể làm mọi chuyện thuận lợi, thì y chính là thần.
Nếu Nha Nội cũng không nổi điên nữa, không hề liều lĩnh đi trả thù Hà Giang Hải. Tình hình vốn không mất khống chế, Tần Khản nhân cơ hội tuyên bố việc che dấu cuộc chiến của phái phản đối và thế lực bản thổ tỉnh Tề thất bại hoàn toàn.
Bởi vậy, Hạ Tưởng liền quyết định trong lòng, hoàn toàn có thể ra tay. Từ người tập kích Nha Nội. Sau đó tìm hiểu nguồn gốc, không tin không tìm ra nhân vật đứng phía sau.
Đến lúc đó chỉ cần chứng cứ xác thực, không cần hắn ra tay, sẽ có người chủ động lấy Tần Khản khai đao.
Tạm biệt Nha Nội, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đồng thời tiễn ra ngoài cửa. Hiện tại Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đều vô cùng cảm kích Hạ Tưởng. Tôn Tập Dân cảm kích chính là Hạ Tưởng hai lần giải vây thay y. Không bàn về công về tư, đều có ý nghĩa quan trọng đối với y.
Chu Hồng Cơ cảm tạ Hạ Tưởng là người cấp trên sáng suốt, nếu không có Hạ Tưởng, y có khả năng lấn thân trong chuyện xấu không tự thoát ra, cuối cùng gây ra việc ngốc, thậm chí có thể chôn vùi tiền đồ chính trị của mình.
Hạ Tưởng nói hai câu:
- Chủ tịch tỉnh Tôn, vấn đề tai nạn mỏ hẳn là không lớn, có thể giải quyết bình ổn. Chủ nhiệm Chu, qua đề nghị của Trưởng ban thư ký Ôn, tôi cho rằng đồng chí Dương Ngân Hoa điều nhiệm sang Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Ngũ Nhạc là hợp lý.
Hạ Tưởng cũng đủ thú vị, một gậy đưa Dương Ngân Hoa đến Ngũ Nhạc. Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ nhìn nhau, trong lòng kính nể Hạ Tưởng, không thể sánh kịp. Trở lại Tỉnh ủy. Còn có ba chuyện xảy ra, khiến Hạ Tưởng ý thức được lãnh đạo cấp cao đã lo lắng cho tình hình tỉnh Tề, chuẩn bị ra tay rồi.
Chuyện thứ nhất là tin tức từ trung ương truyền đến. Bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Tề trước tiên phải hoàn thành nhiệm kỳ mới.
Chuyện thứ hai là từ Ủy ban Kỷ luật Trung ương truyền đến. Phan Bảo Hoa khi giải thích mọi chuyện, khai ra Tần Khản.
Chuyện thứ ba là, sự kiện video mà Dương Ngân Hoa nói, bị người ta tung lên mạng.
Khi Hạ Tưởng xin nhận nhiệm vụ nặng nề, đảm nhiệm tổ trưởng tổ điều tra liên hợp, cũng đã quyết định chính thức, toàn diện đồng thời tham dự vào mọi tình hình của Tỉnh Tề.
Trước kia, tuy rằng cũng vẫn phối hợp, cố gắng duy trì tình hình ổn định của Tỉnh Tề, không đến mức không khống chế được, nhưng phía sau đó là thủ đoạn ôn hòa, không biểu hiện mạnh mẽ, cứng rắn và cường lực ra ngoài.
Nhưng hiện tại tình hình đã thay đổi lớn, đã không phải do Hạ Tưởng tiếp tục phối hợp nhẹ nhàng nữa, mà trực tiếp ra tay ngăn lại, đánh vỡ một số bẫy do người khác thiết lập, khiến cho âm mưu quỷ kế của người nào đó thất bại.
Tin rằng người nào đó không ngờ chính là, hắn lợi dụng Dương Ngân Hoa giữ Chu Hồng Cơ một đêm, cũng khiến Chu Hồng Cơ dưới tiền đề vẫn chưa giải quyết chuyện xấu với Dương Ngân Hoa, lại gặp một đòn đả kích.
Nhưng việc đời khó liệu, có lẽ trước kia không vượt qua được rào cản về tâm lý, bị một lời đồn đại nhảm nhí tấn công không biết làm thế nào. Nhưng sự tình lần này của Dương Ngân Hoa, Chu Hồng Cơ lại đứng lên từ trong đống hoang tàn, ngoan cường, vượt qua rào cản tâm lý.
Còn giữa Chu Hồng Cơ và Dương Ngân Hoa rốt cuộc là trong sạch hay là có việc gì, Hạ Tưởng không hiếu kỳ cũng không có ý truy cứu. Hắn chỉ cần biết chính là, so với tìm tòi nghiên cứu chân tướng Chu Hồng Cơ có vấn đề về tác phong sinh hoạt hay không, nhanh chóng ra tay ngăn người nào đó sai lầm đi càng xa. Đó mới là vấn đề khó bức thiết cần giải quyết lúc này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lại không nghĩ rằng, lúc khẩn cấp này, Quan Viễn Khúc lại gọi điện thoại đến.
Quan hệ giữa Hạ Tưởng và Quan Viễn Khúc không xa không gần. Coi như là duy trì khoảng cách coi như hài hòa đồng thời có thể tiến có thể lùi. Là người nối nghiệp của Hạ Nhạn, Quan Viễn Khúc đối nhân xử thế rất có trọng điểm. Bản thân là nhân vật đại diện cho thế lực gia tộc, lại phải duy trì một loại cân bằng tinh tế của các bên, có phân tích dư luận. Sau khi Quan Viễn Khúc nhậm chức, sẽ nắm chắc đại cục trong tay nhanh hơn Tổng bí thư.
Quan trọng chính là, Hạ Tưởng cũng nhận được tin tức từ chỗ lão Cổ. Quan Viễn Khúc được hưởng ứng ở giới quân đội, tương đương với ngoài dự đoán của mọi người.
Ngay cả Hạ Tưởng cũng nhận định, Quan Viễn Khúc sau khi sang năm tiếp nhận chức vụ, sẽ nhanh chóng tháo gỡ cục diện.
Cũng là vì Hạ Tưởng lần gần đây về Bắc Kinh cũng không có nhiều cơ hội. Nếu không, hắn đã sẵn sàng đến gần Quan Viễn Khúc nhiều hơn. Hạ Tưởng cũng không biết Quan Viễn Khúc gọi điện. Bởi vì với cấp bậc của Quan Viễn Khúc sẽ không tự mình gọi điện thoại, đều là thư ký gọi trước. Cho nên hắn thuận miệng nói:
- Chào ngài, tôi là Hạ Tưởng.
Sau đó truyền đến giọng ấm áp của Quan Viễn Khúc:
- Phó Bí thư Hạ, tôi là Quan Viễn Khúc.
Hạ Tưởng liền cảm thấy kinh ngạc, thiếu chút nữa thất thần một lát, cũng may nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
- Chủ tịch Quan, chào ngài.
- Hi vọng không có ảnh hưởng đến công việc của cậu.
Quan Viễn Khúc rất khách khí, cũng rất trực tiếp.
- Gần đây Tỉnh Tề rất nhiều vấn đề, tuy nhiên cũng may, vẫn duy trì được cục diện ổn định. Cậu có nhiều giải pháp hiệu quả rõ ràng, tôi rất hài lòng.
- Cảm ơn Chủ tịch Quan.
Hạ Tưởng khách khí nói, hắn hiểu, Quan Viễn Khúc chắc chắn sẽ không gọi điện thoại tới chỉ để khen hắn. Nếu hắn đoán không nhầm, có liên quan đến bước tiếp theo của tình hình tỉnh Tề.
Quả nhiên, Quan Viễn Khúc tiếp tục nói:
- Trung ương hi vọng tỉnh Tề tiếp tục duy trì ổn định, đảm bảo kinh tế phát triển liên tục. Cho dù hàng trăm vấn đề vẫn phải vì ổn định và phát triển kinh tế. Lãnh đạo Trung ương đã đạt được nhất trí cao về điều này, Phó Bí thư Hạ, cậu làm rất tốt.
- Ngày hôm qua tôi và lão Ngô gặp mặt còn nói, tỉnh Tề có Hạ Tưởng, là trung ương sáng suốt, là phúc của tỉnh Tề. Lão Ngô hoàn toàn đồng ý với quan điểm của tôi, ha ha. Khi nói chuyện phiếm với lão Ngô còn nói đến Tần Khản. Nói đến Tần Khản tôi thật sự có mấy câu muốn nói…
Hạ Tưởng trong lòng nhảy dựng lên, hắn nghĩ Quan Viễn Khúc chỉ nói một chút về tình hình tỉnh Tề, không nghĩ tới bất ngờ trực tiếp liền nói đến Tần Khản. Cũng thật sự ngoài sức tưởng tượng. Ngẫm lại cũng là, Tần Khản làm rất ầm ĩ, ở trung ương, chỉ cần chú ý đến tình hình của tỉnh Tề, chỉ sợ đều nhìn ra là ai đứng sau lưng tiếp tục gây ra sóng gió.
Nhìn ra cũng không chắc sẽ chỉ ra, một là Tần Khản ở trung ương chắc chắn có hậu trường. Hai là không có bằng chứng, như thế trung ương sẽ xen vào việc của người khác? Cho nên, Quan Viễn Khúc trực tiếp nói đến Tần Khản, khiến Hạ Tưởng không hiểu có chút căng thẳng.
- Nói ra, Tần Khản còn là bà con thân thích của một lãnh đạo của tôi. Khi lãnh đạo còn sống, có giao cho tôi quan tâm đến Tần Khản. Tôi cũng cố gắng hết sức, không phụ lòng lãnh đạo dặn dò. Tuy nhiên, từ sau khi cậu đến tỉnh Tề, Tần Khản cũng dần nhạt khỏi tầm mắt. Cũng là ngày hôm qua lão Ngô nhắc tới Tần Khản, nói là Tần Khản là người đáng thương, trên đường đi thăm Nha Nội. Hạ Tưởng luôn nghĩ chú ý đến thâm ý ẩ hàm trong điện thoại của Quan Viễn Khúc, bởi vì ông ta luôn nhắc đến lão Ngô.
Quan Viễn Khúc gọi điện thoại, chí ít lộ ra ý nghĩa quan trọng. Tần Khản từng là người Quan Viễn Khúc quan tâm, nhưng đã lãng đi. Ý là Quan Viễn Khúc nợ lãnh đạo ân tình, giúp Tần Khản làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, đã trả hết nợ.
Ông cụ Ngô cũng quen Tần Khản, ông cụ có lẽ cũng có giao tình với lãnh đạo nhưng giao tình không sâu. Ông cũng là bạn cũ của Tần Khản, chỉ là quan tâm mà thôi.
Thứ ba, ông cụ Ngô cố ý chỉ ra Tần Khản là người đáng thương. Về phần người nào đáng thương Hạ Tưởng không có hứng thú đoán. Nhưng hắn biết, hiện tại lời ông cụ ngầm ý chính là người đáng thương nhất tất có chỗ hận. Đối với sự việc Tần Khản gây sức ép, Quan Viễn Khúc rất là bất mãn.
Chủ tịch Quan bất mãn là đúng rồi. Sang nắm ông thượng vị, không e sợ bất cứ kẻ nào, ông càng kỳ vọng một tình hình yên ổn. Không hi vọng có bất cứ kẻ nào, dựa vào chức vụ khơi mào một việc gì. Nếu không phải nể mặt lãnh đạo cũ, không chừng ông đã sớm trực tiếp thể hiện sự bất mãn đối với Tần Khản. Hạ Tưởng phân tích xong cho ra kết luận. Trong lòng càng kiên định phải gióng một tiếng trống để tinh thần hăng hái thêm, giải quyết vấn đề khó khăn đến cùng.
Tới phòng bệnh của Nha Nội – so với lần nằm viện trước là nằm cùng một gian. Cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý khiến trong lòng Hạ Tưởng cười thầm. Có đôi khi giả bệnh cũng không phải là cách giải quyết tốt. Nhìn xem, mới xuất viện đã lại bị thương.
Chẳng lẽ ứng với một câu tục ngữ: Càng giả bệnh, càng có bệnh. Nha ội bị thương so với lần trước nặng hơn. Mặt mũi bầm dập không nói, chân còn phải bó bột, mặt cũng băng kín, chỉ lộ ra có nửa khuôn mặt và đôi mắt.
Vừa thấy Hạ Tưởng, Nha Nội liền kích động không hiểu, mở miệng đã nói:
- Phó Bí thư Hạ, anh cần phải bắt lấy thủ phạm, thay tôi báo thù.
Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đều ở đây, nhìn tình thế, hai người chắc chắn đã khuyên Nha Nội đến nửa ngày, nếu không, Nha Nội hiện tại hẳn càng kích động vô cùng.
- Tôi biết thế, tôi không ngốc, sẽ không bị người ta coi là kẻ dễ tiêu thụ, xin Phó Bí thư Hạ yên tâm.
Nha Nội cũng không quan tâm đến vết thương đang đau, kể khổ nói,
- Vừa rồi Hà Giang Hải cũng gọi điện thoại, tôi tin y. Hà Giang Hải tốt xấu cũng là một nhân vật, sẽ không làm việc này. Những việc khác tôi sẽ không nói nhiều, chỉ nói một câu, Phó Bí thư Hạ yên tâm dũng cảm đi điều tra, tôi hiện tại an tâm chữa bệnh, không gây sức ép, không làm ầm ĩ, sẽ chờ tin tốt của Phó Bí thư.
Nói nghe nhẹ nhàng khéo léo, dường như Nha Nội thật sự thấu tình đạt lý. Tuy nhiên, từ vẻ mặt cười bất đắc dĩ của Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ có thể thấy, chỉ sợ trước khi Hạ Tưởng đến, hai người van nài khuyên bảo Nha Nội nửa ngày mới làm Nha Nội tin rằng không phải Hà Giang Hải đã làm.
Nhưng mặc kệ thế nào, Nha Nội cuối cùng cũng không ngốc, hiểu rõ những phức tạp trong đó. Nha Nội không mắc mưu, sẽ lại là một nhân tố hành động có lợi. Phải nói Nha Nội sở dĩ không nổi trận lôi đình, muốn tìm Hà Giang Hải liều mạng, nhận ra sau lưng có tay chân của người khác. Chu Hồng Cơ công lao không thể không có. Cũng là lúc này bên trong một loạt sự kiện, để cho Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng một điểm, bởi vì Chu Hồng Cơ cũng không giống như người nào đó nổi trận lôi đình và mất đi lí trí. Quả thực tệ như thế, Chu Hồng Cơ điên cuồng mất đi khả năng phán đoán, cổ động Nha Khánh báo thù, Tôn Tập Dân cũng không khuyên được Nha Nội, bởi vì y tin tưởng Chu Hồng Cơ hơn. Chu Hồng Cơ không ngờ mở lòng, không vì Dương Ngân Hoa mà lo lắng. Lại khôi phục tự tin và tinh thần như trước, chỉ sợ cũng là sai lầm khiến người nào đó thật không ngờ.
Cũng không thể nói là sai lầm, đời người cũng có rất nhiều việc ngoài tầm kiểm soát. Cải cách vẫn là mò đá qua sông, tính kế người khác, lại không thể mọi chuyện như ý. Nếu hại người đều có thể làm mọi chuyện thuận lợi, thì y chính là thần.
Nếu Nha Nội cũng không nổi điên nữa, không hề liều lĩnh đi trả thù Hà Giang Hải. Tình hình vốn không mất khống chế, Tần Khản nhân cơ hội tuyên bố việc che dấu cuộc chiến của phái phản đối và thế lực bản thổ tỉnh Tề thất bại hoàn toàn.
Bởi vậy, Hạ Tưởng liền quyết định trong lòng, hoàn toàn có thể ra tay. Từ người tập kích Nha Nội. Sau đó tìm hiểu nguồn gốc, không tin không tìm ra nhân vật đứng phía sau.
Đến lúc đó chỉ cần chứng cứ xác thực, không cần hắn ra tay, sẽ có người chủ động lấy Tần Khản khai đao.
Tạm biệt Nha Nội, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đồng thời tiễn ra ngoài cửa. Hiện tại Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đều vô cùng cảm kích Hạ Tưởng. Tôn Tập Dân cảm kích chính là Hạ Tưởng hai lần giải vây thay y. Không bàn về công về tư, đều có ý nghĩa quan trọng đối với y.
Chu Hồng Cơ cảm tạ Hạ Tưởng là người cấp trên sáng suốt, nếu không có Hạ Tưởng, y có khả năng lấn thân trong chuyện xấu không tự thoát ra, cuối cùng gây ra việc ngốc, thậm chí có thể chôn vùi tiền đồ chính trị của mình.
Hạ Tưởng nói hai câu:
- Chủ tịch tỉnh Tôn, vấn đề tai nạn mỏ hẳn là không lớn, có thể giải quyết bình ổn. Chủ nhiệm Chu, qua đề nghị của Trưởng ban thư ký Ôn, tôi cho rằng đồng chí Dương Ngân Hoa điều nhiệm sang Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Ngũ Nhạc là hợp lý.
Hạ Tưởng cũng đủ thú vị, một gậy đưa Dương Ngân Hoa đến Ngũ Nhạc. Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ nhìn nhau, trong lòng kính nể Hạ Tưởng, không thể sánh kịp. Trở lại Tỉnh ủy. Còn có ba chuyện xảy ra, khiến Hạ Tưởng ý thức được lãnh đạo cấp cao đã lo lắng cho tình hình tỉnh Tề, chuẩn bị ra tay rồi.
Chuyện thứ nhất là tin tức từ trung ương truyền đến. Bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Tề trước tiên phải hoàn thành nhiệm kỳ mới.
Chuyện thứ hai là từ Ủy ban Kỷ luật Trung ương truyền đến. Phan Bảo Hoa khi giải thích mọi chuyện, khai ra Tần Khản.
Chuyện thứ ba là, sự kiện video mà Dương Ngân Hoa nói, bị người ta tung lên mạng.