Trần Hạo Thiên đột nhiên thay đổi sắc mặt làm Hạ Tưởng thật sự không ngờ tới.
Tuy nhiên... Hạ Tưởng vẫn không thay đổi sắc mặt, sau một lát trầm mặc, ngược lại còn thoải mái mà mỉm cười.
Hạ Tưởng cười, Cổ Thu Thực cũng cười.
Cổ Thu Thực cười, vẻ mặt nghiêm túc của Trần Hạo Thiên cũng không giữ được, cũng chỉ có thể mỉm cười, ông ta lắc đầu nói:
- Trước kia không nên mời Thu Thực đến, tôi sớm biết, Hạ Tưởng sẽ nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt Thu Thực.
Kỳ thật Trần Hạo Thiên đã đoán sai, Hạ Tưởng không hề nhìn mặt đoán lòng, mà hắn đã biết, Trần Hạo Thiên thay đổi vẻ mặt, chẳng qua là đòn gió làm bộ thôi, bởi vì hắn hiểu rõ, với cấp độ của Trần Hạo Thiên, sẽ không trở mặt với hắn, cũng không so đo gì với hắn.
Quan trọng hơn chính là Cổ Thu Thực còn ở bên cạnh.
Cho nên, Hạ Tưởng đã nói:
- Nếu tôi nói thật mà chọc giận Bí thư Trần, Bí thư Trần vì vậy ghi hận tôi... Tôi không tin Bí thư Trần có thể thân thiết với Bí thư Cổ mà sẽ là một người so đo việc nhỏ.
Hạ Tưởng một câu vừa nịnh Trần Hạo Thiên, lại khen Cổ Thu Thực, một công đôi việc.
Trần Hạo Thiên cười ha hả:
- Không bằng cậu nói thẳng ra là nếu Hạo Thiên hẹp hòi thiển cận, cũng sẽ không có thành tựu ngày hôm nay, chẳng khác nào cậu nói nếu Trần Hạo Thiên nhỏ mọn như vậy, thành tựu về sau cũng có hạn... Cho dù cậu nói như vậy, tôi cũng sẽ không tức giận.
Cổ Thu Thực rốt cục lúc này mới nói chuyện:
- Tuy nhiên Bí thư Trần cũng thật sự có chút giận cậu, cậu cũng quá không nể tình, có phải hay không? Tốt xấu gì Bí thư Trần cũng đã đến mời ba lần.
Cổ Thu Thực đang tìm bậc thang cho Trần Hạo Thiên xuống.
Trần Hạo Thiên xua tay, rồi lại vỗ vai Hạ Tưởng:
- Anh bạn nhỏ Hạ Tưởng này, tôi kết rồi. Biết suy nghĩ, có nguyên tắc, thật sự rất hiếm có. Cán bộ có thể kiên trì quan niệm của mình trước áp lực, hiện tại quá ít.
Hạ Tưởng không nói gì, khi nào thì hắn thành anh bạn nhỏ chứ? Đương nhiên, nếu so tuổi với Trần Hạo Thiên, hắn thật đúng là một anh bạn nhỏ.
Không ngờ, Trần Hạo Thiên vẫn là không chịu buông tha hắn, lại tăng thêm một điều kiện:
- Sang năm, sau khi Ủy ban nhân dân tỉnh Tề đổi nhiệm kỳ mới, nếu chuyện của cậu ở tỉnh Tề xong xuôi rồi, có phải có thể đến Lĩnh Nam không?
Hạ Tưởng thật sự muốn hỏi cho rõ ràng, hắn thực sự đáng coi trọng như vậy sao, hay là Trần Hạo Thiên muốn hắn phải đồng ý? Cũng đúng, dù sao đường đường Ủy viên bộ Chính trị ra mặt mời mấy lần, hắn không tỏ vẻ một chút thì cũng có vẻ quá đáng, hắn đành nói:
- Tôi cũng hy vọng có cơ hội làm việc dưới sự lãnh đạo của Bí thư Trần.
- Tốt, tôi sẽ nhớ câu này của cậu.
Phong cách của Trần Hạo Thiên và Trần Phong hơi giống nhau, dường như rất ngay thẳng, nhưng trong sự ngay thẳng, lại có một mặt tính toán. Nếu không phải trước kia Hạ Tưởng quan hệ chặt chẽ với Trần Phong, hiểu rõ tính cách Trần Phong như lòng bàn tay thì sau vài hiệp, hắn sẽ bị Trần Hạo Thiên thu phục hoàn toàn.
Tuy nhiên, nói cho cùng Hạ Tưởng cũng không ngờ đến hôm nay Trần Hạo Thiên vẫn không cưỡng ép hắn, chỉ điểm đến là dừng, và áp dụng cách lấy lui làm tiến, chẳng lẽ, khi chuyện ở tỉnh Tề xong xuôi, Trần Hạo Thiên còn muốn nhắc lại việc đưa hắn tới Lĩnh Nam? Vấn đề là, đến lúc đó cách nhiệm kỳ mới không xa, hắn đi thì làm được gì?
Chẳng lẽ Trần Hạo Thiên còn có dụng ý thâm sâu hơn?
Cứ mặc kệ đã, dù sao Hạ Tưởng có lý do để tin tưởng, lúc đầu cho dù Trần Hạo Thiên không suy nghĩ đến toàn cục, cũng sẽ không có tâm hại hắn, dù sao có tầng quan hệ với nhà họ Ngô, lúc này lại có Cổ Thu Thực, tính cách Trần Hạo Thiên cũng có chỗ tin được, ít nhất tính cách ngay thẳng của ông ta khiến Hạ Tưởng rất tán thành.
Nói xong chính sự, sau đó lại bắt đầu nói chuyện phiếm, uống trà tán gẫu, dường như rất là nhàn nhã, kỳ thật trong sự nhàn nhã, vẫn đang bàn luận đại thế năm sau.
Có thể khiến hai Ủy viên bộ Chính trị không hề kiêng kị sự có mặt của hắn, trực tiếp nói chuyện quốc gia đại sự, Hạ Tưởng quả thật có cảm giác vinh hạnh sâu sắc, mặc dù thật ra chủ đề Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thực đàm luận cũng không quá sâu, dù sao bọn họ cũng không phải là nhân vật quan trọng có thể quyết định chính sách Quốc gia.
- Thu Thực, phỏng chừng sang năm vị trí Bí thư Thành ủy Bắc Kinh của ông là chắc chắn rồi?
- Chỉ hy vọng như thế, hẳn là ít khó khăn hơn chuyện của ông một chút.
- Trịnh Thịnh thế nào?
- Không quá rõ ràng.
Cổ Thu Thực theo bản năng nhìn Hạ Tưởng một cái.
Theo suy đoán của Hạ Tưởng, khả năng Trịnh Thịnh vào Bộ không lớn, bởi vì từ thế cục trong nước sắp tới, kinh nghiệm lý lịch và chiến tích Trịnh Thịnh cũng không nổi bật, trong bộ Chính trị cũng không có vị trí thích hợp với anh ta.
Người khó có khả năng vào Bộ còn có Trần Phong.
Tống Triêu Độ vào Bộ thì có vài phần chắc chắn, phỏng chừng sau khi vào Bộ, Tống Triêu Độ còn có thể ở địa phương, bốn thành phố lớn trực thuộc Trung ương, trừ Bắc Kinh và Hạ Giang ra, hai thành phố khác phỏng chừng ông ta có cơ hội đi vào.
Có một người quan hệ chặt chẽ với Hạ Tưởng có khả năng vào Bộ nữa là Khâu Nhân Lễ.
Khâu Nhân Lễ sau khi vào Bộ, sẽ đảm nhiệm chức vụ gì, Hạ Tưởng không đoán được, nhưng căn cứ phân bố thế lực gia tộc và bố cục lâu dài thì Khâu Nhân Lễ phần lớn sẽ lưu lại Bắc Kinh, sẽ không đến địa phương nữa.
Trong mấy người Hạ Tưởng chú ý, Trần Phong là người đầu tiên chưa xác định có thể vào Bộ. Cho đến hôm nay vẫn không thấy một tia triển vọng, còn đang nâng lên mà chưa quyết định.
Ngày hôm qua, Hạ Tưởng và Trần Phong nói chuyện điện thoại, Trần Phong còn chưa tới Bắc Kinh, đang bận xử lý một số việc. Trong điện thoại không tiện đề cập chuyện vào Bộ, Hạ Tưởng chỉ hỏi một cách hàm ý là khi nào Trần Phong đến Bắc Kinh, nhưng Trần Phong chưa nói chắc chắn, thậm chí nói nếu không thoát thân được, khả năng đến quốc khánh cũng chưa đến Bắc Kinh.
Khiến trong lòng Hạ Tưởng vô cùng lo lắng.
Lần quốc khánh này, là quốc khánh cuối cùng trước một nhiệm kỳ mới, Bắc Kinh hiện tại là nơi quan lớn tập hợp, đều đang cạnh tranh, sợ bị hạ thấp hơn người khác. Đúng lúc này Trần Phong lại chưa chắc có thể đến Bắc Kinh, có thể thấy không phải là chuyện tốt, hẳn là việc vào Bộ có biến số.
Vừa vặn có hai vị Ủy viên bộ Chính trị ở đây, Hạ Tưởng không nhân cơ hội mở miệng hỏi, chẳng lẽ để vuột mất cơ hội?
- Bí thư Trần, bí thư Cổ, khi tôi ở thành phố Yến, vẫn rất kính trọng Bí thư Trần Phong, năm nay Bí thư Trần chưa tới Bắc Kinh, nếu anh ta đến đây, hy vọng anh ta có thể làm quen với hai vị bí thư một chút.
Trần Phong cũng là Bí thư Tỉnh ủy, Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thực tuy là Ủy viên bộ Chính trị, cũng rất muốn kết giao đại quan biên giới, Hạ Tưởng nói vậy cũng hợp lẽ thường.
Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thực nhìn nhau cười, ngay lập tức hiểu ngụ ý của Hạ Tưởng.
Trần Hạo Thiên không nói gì, chỉ lắc lắc đầu, cũng không biết là có ý gì, Cổ Thu Thực khẽ mỉm cười, được Hạ Tưởng khơi mào đề tài, nói:
- Chuyện của Trần Phong, không tốt lắm...
Phe phái của Trần Phong rất mờ nhạt, quan hệ với thế lực các nơi khá cân đối, trừ phi tranh chấp giữa các thế lực cần một người cân bằng thế cục, ông ta mới có hy vọng trổ hết tài năng vào Bộ, coi như là nhân vật giảm xóc và thỏa hiệp giữa thế lực các nơi, nhưng hiện tại đọ sức giữa các thế lực vừa mới bắt đầu, còn xa mới đến lúc cạnh tranh gay gắt, nên đề cử Trần Phong, chỉ sợ tạm thời còn gác lại ở một bên, chỉ trở thành dự bị.
Cổ Thu Thực cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói đơn giản:
- Đề cử Trần Phong, có người đề cập tới, nhưng không thảo luận gì lại để sang một bên, trước khi xác định rõ ràng, chuyện của Trần Phong phỏng chừng sẽ không chính thức được đưa lên. Hai ngày trước tôi cũng gọi điện thoại cho Trần Phong, thật ra cậu ta nhìn vấn đề rất thoáng…
Phong cách của Trần Phong, Hạ Tưởng hiểu rõ hơn Cổ Thu Thực nhiều... Dưới vẻ ngoài ngay thẳng, Trần Phong kỳ thật cũng là một người tâm tư nhạy bén, đương nhiên, Trần Phong cũng có năng lực thật sự, lại nói, khi chuyện liên quan đến lợi ích mấu chốt, ai cũng khó mà suy nghĩ bình thường được.
Bí thư Tỉnh ủy nào không muốn tiến thêm một bước, tiến vào bộ Chính trị? Cũng như người nào trước khi là tỷ phú mà không muốn trở thành tỷ phú, lòng cầu tiến của con người là không có chừng mực.
Đối với bình luận của Cổ Thu Thực về Trần Phong, Hạ Tưởng từ chối cho ý kiến, hắn chỉ nói:
- Bí thư Trần đối nhân xử thế không tệ, có năng lực, cũng có nguyên tắc, đối với bạn bè lại rất tốt.
Có khi có thể nói một chút, mặc kệ có tác dụng hay không, ở trước mặt hai Ủy viên bộ Chính trị, hắn rốt cuộc vẫn là cấp dưới, lời nói không có trọng lượng, tuy nhiên nếu có thể khiến Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thực biết tâm tư của hắn, ở thời khắc mấu chốt hơi chút thiên lệch Trần Phong thì chỉ cần Trần Phong không nói bậy, mục đích của hắn liền đạt được.
Cổ Thu Thực cười mà không nói, Trần Hạo Thiên cũng mỉm cười:
- Yên tâm, Hạ Tưởng, nếu cậu nói vậy, tôi khẳng định nói vài lời cho Trần Phong, không nói có tác dụng hay không, khẳng định sẽ không có tác dụng tiêu cực.
Trần Hạo Thiên quả nhiên trực tiếp hơn Cổ Thu Thực, Hạ Tưởng cười ha hả:
- Cảm ơn Bí thư Trần, cảm ơn Bí thư Cổ.
Cổ Thu Thực xua tay:
- Trước đừng cám ơn tôi, vô công bất thụ lộc.
Mấy người cùng nhau cười ha ha, trong tiếng cười, không khí rất hòa thuận.
Có thể nói, lần gặp mặt này, tốt hơn rất nhiều so với Hạ Tưởng mong muốn, Trần Hạo Thiên nhượng bộ hợp lý, cùng với một hứa hẹn sau này, đều khiến Hạ Tưởng thấy được ánh mắt lâu dài của một chính trị gia ưu tú, cũng khiến hắn sâu sắc cảm nhận được một điểm, nhiều khi, chính trị chính là nghệ thuật thỏa hiệp, học được cách nhượng bộ, học được cách bỏ ngắn cắn dài, ánh mắt trác tuyệt mới là tố chất cơ bản của một chính trị gia nên có.
Từ đó càng làm cho Hạ Tưởng xem trọng Trần Hạo Thiên, cho rằng chuyện Trần Hạo Thiên vào Thường vụ lần này, hơn phân nửa có thể thành công.
Lúc chia tay, khi Cổ Thu Thực và Hạ Tưởng bắt tay, ông ta nói đầy thâm ý:
- Đừng tưởng rằng Bí thư Trần thuận miệng nói, sau khi xong chuyện ở tỉnh Tề, nói không chừng cậu thật sự cần thực hiện lời hứa.
Hạ Tưởng cũng kiên định nói:
- Sau khi xong chuyện Tỉnh Tề, thiên hạ to lớn, tôi đi đâu cũng được.
Hiếm khi thấy Hạ Tưởng cũng có lời nói hùng hồn, Cổ Thu Thực cười ha hả:
- Tốt, nói rất hay, chí ở thiên hạ, mới có thể du ngoạn thiên hạ.
Trên đường trở về, Hạ Tưởng do dự không biết có nên về nhà họ Ngô một chuyến không, nói chuyện với ông cụ về chuyện Trần Phong, mặc dù vì chuyện Tống Triêu Độ đã xin ông cụ giúp đỡ một lần, chuyện của Trần Phong không tiện mở miệng lần nữa, nhưng Hạ Tưởng là người trọng tình, thật sự muốn cố gắng hết khả năng nâng đỡ Trần Phong một phen. Cho dù hắn cũng biết, rất khó mở miệng, hơn nữa sau khi nói ra, chưa chắc đã hữu dụng.
Đang lúc khó xử, điện thoại vang lên, vừa thấy là Nha Nội gọi đến, hắn nghĩ thầm Nha Nội thật đúng là kiên trì, trong dịp quốc khánh mà điện thoại đến... Lại có chuyện gì sao?
Hắn nhận điện thoại, thanh âm Nha Nội vẫn thân thiết như trước:
- Phó Bí thư Hạ, cha tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết có thể đại giá quang lâm không?
Trần Hạo Thiên đột nhiên thay đổi sắc mặt làm Hạ Tưởng thật sự không ngờ tới.
Tuy nhiên... Hạ Tưởng vẫn không thay đổi sắc mặt, sau một lát trầm mặc, ngược lại còn thoải mái mà mỉm cười.
Hạ Tưởng cười, Cổ Thu Thực cũng cười.
Cổ Thu Thực cười, vẻ mặt nghiêm túc của Trần Hạo Thiên cũng không giữ được, cũng chỉ có thể mỉm cười, ông ta lắc đầu nói:
- Trước kia không nên mời Thu Thực đến, tôi sớm biết, Hạ Tưởng sẽ nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt Thu Thực.
Kỳ thật Trần Hạo Thiên đã đoán sai, Hạ Tưởng không hề nhìn mặt đoán lòng, mà hắn đã biết, Trần Hạo Thiên thay đổi vẻ mặt, chẳng qua là đòn gió làm bộ thôi, bởi vì hắn hiểu rõ, với cấp độ của Trần Hạo Thiên, sẽ không trở mặt với hắn, cũng không so đo gì với hắn.
Quan trọng hơn chính là Cổ Thu Thực còn ở bên cạnh.
Cho nên, Hạ Tưởng đã nói:
- Nếu tôi nói thật mà chọc giận Bí thư Trần, Bí thư Trần vì vậy ghi hận tôi... Tôi không tin Bí thư Trần có thể thân thiết với Bí thư Cổ mà sẽ là một người so đo việc nhỏ.
Hạ Tưởng một câu vừa nịnh Trần Hạo Thiên, lại khen Cổ Thu Thực, một công đôi việc.
Trần Hạo Thiên cười ha hả:
- Không bằng cậu nói thẳng ra là nếu Hạo Thiên hẹp hòi thiển cận, cũng sẽ không có thành tựu ngày hôm nay, chẳng khác nào cậu nói nếu Trần Hạo Thiên nhỏ mọn như vậy, thành tựu về sau cũng có hạn... Cho dù cậu nói như vậy, tôi cũng sẽ không tức giận.
Cổ Thu Thực rốt cục lúc này mới nói chuyện:
- Tuy nhiên Bí thư Trần cũng thật sự có chút giận cậu, cậu cũng quá không nể tình, có phải hay không? Tốt xấu gì Bí thư Trần cũng đã đến mời ba lần.
Cổ Thu Thực đang tìm bậc thang cho Trần Hạo Thiên xuống.
Trần Hạo Thiên xua tay, rồi lại vỗ vai Hạ Tưởng:
- Anh bạn nhỏ Hạ Tưởng này, tôi kết rồi. Biết suy nghĩ, có nguyên tắc, thật sự rất hiếm có. Cán bộ có thể kiên trì quan niệm của mình trước áp lực, hiện tại quá ít.
Hạ Tưởng không nói gì, khi nào thì hắn thành anh bạn nhỏ chứ? Đương nhiên, nếu so tuổi với Trần Hạo Thiên, hắn thật đúng là một anh bạn nhỏ.
Không ngờ, Trần Hạo Thiên vẫn là không chịu buông tha hắn, lại tăng thêm một điều kiện:
- Sang năm, sau khi Ủy ban nhân dân tỉnh Tề đổi nhiệm kỳ mới, nếu chuyện của cậu ở tỉnh Tề xong xuôi rồi, có phải có thể đến Lĩnh Nam không?
Hạ Tưởng thật sự muốn hỏi cho rõ ràng, hắn thực sự đáng coi trọng như vậy sao, hay là Trần Hạo Thiên muốn hắn phải đồng ý? Cũng đúng, dù sao đường đường Ủy viên bộ Chính trị ra mặt mời mấy lần, hắn không tỏ vẻ một chút thì cũng có vẻ quá đáng, hắn đành nói:
- Tôi cũng hy vọng có cơ hội làm việc dưới sự lãnh đạo của Bí thư Trần.
- Tốt, tôi sẽ nhớ câu này của cậu.
Phong cách của Trần Hạo Thiên và Trần Phong hơi giống nhau, dường như rất ngay thẳng, nhưng trong sự ngay thẳng, lại có một mặt tính toán. Nếu không phải trước kia Hạ Tưởng quan hệ chặt chẽ với Trần Phong, hiểu rõ tính cách Trần Phong như lòng bàn tay thì sau vài hiệp, hắn sẽ bị Trần Hạo Thiên thu phục hoàn toàn.
Tuy nhiên, nói cho cùng Hạ Tưởng cũng không ngờ đến hôm nay Trần Hạo Thiên vẫn không cưỡng ép hắn, chỉ điểm đến là dừng, và áp dụng cách lấy lui làm tiến, chẳng lẽ, khi chuyện ở tỉnh Tề xong xuôi, Trần Hạo Thiên còn muốn nhắc lại việc đưa hắn tới Lĩnh Nam? Vấn đề là, đến lúc đó cách nhiệm kỳ mới không xa, hắn đi thì làm được gì?
Chẳng lẽ Trần Hạo Thiên còn có dụng ý thâm sâu hơn?
Cứ mặc kệ đã, dù sao Hạ Tưởng có lý do để tin tưởng, lúc đầu cho dù Trần Hạo Thiên không suy nghĩ đến toàn cục, cũng sẽ không có tâm hại hắn, dù sao có tầng quan hệ với nhà họ Ngô, lúc này lại có Cổ Thu Thực, tính cách Trần Hạo Thiên cũng có chỗ tin được, ít nhất tính cách ngay thẳng của ông ta khiến Hạ Tưởng rất tán thành.
Nói xong chính sự, sau đó lại bắt đầu nói chuyện phiếm, uống trà tán gẫu, dường như rất là nhàn nhã, kỳ thật trong sự nhàn nhã, vẫn đang bàn luận đại thế năm sau.
Có thể khiến hai Ủy viên bộ Chính trị không hề kiêng kị sự có mặt của hắn, trực tiếp nói chuyện quốc gia đại sự, Hạ Tưởng quả thật có cảm giác vinh hạnh sâu sắc, mặc dù thật ra chủ đề Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thực đàm luận cũng không quá sâu, dù sao bọn họ cũng không phải là nhân vật quan trọng có thể quyết định chính sách Quốc gia.
- Thu Thực, phỏng chừng sang năm vị trí Bí thư Thành ủy Bắc Kinh của ông là chắc chắn rồi?
- Chỉ hy vọng như thế, hẳn là ít khó khăn hơn chuyện của ông một chút.
- Trịnh Thịnh thế nào?
- Không quá rõ ràng.
Cổ Thu Thực theo bản năng nhìn Hạ Tưởng một cái.
Theo suy đoán của Hạ Tưởng, khả năng Trịnh Thịnh vào Bộ không lớn, bởi vì từ thế cục trong nước sắp tới, kinh nghiệm lý lịch và chiến tích Trịnh Thịnh cũng không nổi bật, trong bộ Chính trị cũng không có vị trí thích hợp với anh ta.
Người khó có khả năng vào Bộ còn có Trần Phong.
Tống Triêu Độ vào Bộ thì có vài phần chắc chắn, phỏng chừng sau khi vào Bộ, Tống Triêu Độ còn có thể ở địa phương, bốn thành phố lớn trực thuộc Trung ương, trừ Bắc Kinh và Hạ Giang ra, hai thành phố khác phỏng chừng ông ta có cơ hội đi vào. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Có một người quan hệ chặt chẽ với Hạ Tưởng có khả năng vào Bộ nữa là Khâu Nhân Lễ.
Khâu Nhân Lễ sau khi vào Bộ, sẽ đảm nhiệm chức vụ gì, Hạ Tưởng không đoán được, nhưng căn cứ phân bố thế lực gia tộc và bố cục lâu dài thì Khâu Nhân Lễ phần lớn sẽ lưu lại Bắc Kinh, sẽ không đến địa phương nữa.
Trong mấy người Hạ Tưởng chú ý, Trần Phong là người đầu tiên chưa xác định có thể vào Bộ. Cho đến hôm nay vẫn không thấy một tia triển vọng, còn đang nâng lên mà chưa quyết định.
Ngày hôm qua, Hạ Tưởng và Trần Phong nói chuyện điện thoại, Trần Phong còn chưa tới Bắc Kinh, đang bận xử lý một số việc. Trong điện thoại không tiện đề cập chuyện vào Bộ, Hạ Tưởng chỉ hỏi một cách hàm ý là khi nào Trần Phong đến Bắc Kinh, nhưng Trần Phong chưa nói chắc chắn, thậm chí nói nếu không thoát thân được, khả năng đến quốc khánh cũng chưa đến Bắc Kinh.
Khiến trong lòng Hạ Tưởng vô cùng lo lắng.
Lần quốc khánh này, là quốc khánh cuối cùng trước một nhiệm kỳ mới, Bắc Kinh hiện tại là nơi quan lớn tập hợp, đều đang cạnh tranh, sợ bị hạ thấp hơn người khác. Đúng lúc này Trần Phong lại chưa chắc có thể đến Bắc Kinh, có thể thấy không phải là chuyện tốt, hẳn là việc vào Bộ có biến số.
Vừa vặn có hai vị Ủy viên bộ Chính trị ở đây, Hạ Tưởng không nhân cơ hội mở miệng hỏi, chẳng lẽ để vuột mất cơ hội?
- Bí thư Trần, bí thư Cổ, khi tôi ở thành phố Yến, vẫn rất kính trọng Bí thư Trần Phong, năm nay Bí thư Trần chưa tới Bắc Kinh, nếu anh ta đến đây, hy vọng anh ta có thể làm quen với hai vị bí thư một chút.
Trần Phong cũng là Bí thư Tỉnh ủy, Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thực tuy là Ủy viên bộ Chính trị, cũng rất muốn kết giao đại quan biên giới, Hạ Tưởng nói vậy cũng hợp lẽ thường.
Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thực nhìn nhau cười, ngay lập tức hiểu ngụ ý của Hạ Tưởng.
Trần Hạo Thiên không nói gì, chỉ lắc lắc đầu, cũng không biết là có ý gì, Cổ Thu Thực khẽ mỉm cười, được Hạ Tưởng khơi mào đề tài, nói:
- Chuyện của Trần Phong, không tốt lắm...
Phe phái của Trần Phong rất mờ nhạt, quan hệ với thế lực các nơi khá cân đối, trừ phi tranh chấp giữa các thế lực cần một người cân bằng thế cục, ông ta mới có hy vọng trổ hết tài năng vào Bộ, coi như là nhân vật giảm xóc và thỏa hiệp giữa thế lực các nơi, nhưng hiện tại đọ sức giữa các thế lực vừa mới bắt đầu, còn xa mới đến lúc cạnh tranh gay gắt, nên đề cử Trần Phong, chỉ sợ tạm thời còn gác lại ở một bên, chỉ trở thành dự bị.
Cổ Thu Thực cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói đơn giản:
- Đề cử Trần Phong, có người đề cập tới, nhưng không thảo luận gì lại để sang một bên, trước khi xác định rõ ràng, chuyện của Trần Phong phỏng chừng sẽ không chính thức được đưa lên. Hai ngày trước tôi cũng gọi điện thoại cho Trần Phong, thật ra cậu ta nhìn vấn đề rất thoáng…
Phong cách của Trần Phong, Hạ Tưởng hiểu rõ hơn Cổ Thu Thực nhiều... Dưới vẻ ngoài ngay thẳng, Trần Phong kỳ thật cũng là một người tâm tư nhạy bén, đương nhiên, Trần Phong cũng có năng lực thật sự, lại nói, khi chuyện liên quan đến lợi ích mấu chốt, ai cũng khó mà suy nghĩ bình thường được.
Bí thư Tỉnh ủy nào không muốn tiến thêm một bước, tiến vào bộ Chính trị? Cũng như người nào trước khi là tỷ phú mà không muốn trở thành tỷ phú, lòng cầu tiến của con người là không có chừng mực.
Đối với bình luận của Cổ Thu Thực về Trần Phong, Hạ Tưởng từ chối cho ý kiến, hắn chỉ nói:
- Bí thư Trần đối nhân xử thế không tệ, có năng lực, cũng có nguyên tắc, đối với bạn bè lại rất tốt.
Có khi có thể nói một chút, mặc kệ có tác dụng hay không, ở trước mặt hai Ủy viên bộ Chính trị, hắn rốt cuộc vẫn là cấp dưới, lời nói không có trọng lượng, tuy nhiên nếu có thể khiến Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thực biết tâm tư của hắn, ở thời khắc mấu chốt hơi chút thiên lệch Trần Phong thì chỉ cần Trần Phong không nói bậy, mục đích của hắn liền đạt được.
Cổ Thu Thực cười mà không nói, Trần Hạo Thiên cũng mỉm cười:
- Yên tâm, Hạ Tưởng, nếu cậu nói vậy, tôi khẳng định nói vài lời cho Trần Phong, không nói có tác dụng hay không, khẳng định sẽ không có tác dụng tiêu cực.
Trần Hạo Thiên quả nhiên trực tiếp hơn Cổ Thu Thực, Hạ Tưởng cười ha hả:
- Cảm ơn Bí thư Trần, cảm ơn Bí thư Cổ.
Cổ Thu Thực xua tay:
- Trước đừng cám ơn tôi, vô công bất thụ lộc.
Mấy người cùng nhau cười ha ha, trong tiếng cười, không khí rất hòa thuận.
Có thể nói, lần gặp mặt này, tốt hơn rất nhiều so với Hạ Tưởng mong muốn, Trần Hạo Thiên nhượng bộ hợp lý, cùng với một hứa hẹn sau này, đều khiến Hạ Tưởng thấy được ánh mắt lâu dài của một chính trị gia ưu tú, cũng khiến hắn sâu sắc cảm nhận được một điểm, nhiều khi, chính trị chính là nghệ thuật thỏa hiệp, học được cách nhượng bộ, học được cách bỏ ngắn cắn dài, ánh mắt trác tuyệt mới là tố chất cơ bản của một chính trị gia nên có.
Từ đó càng làm cho Hạ Tưởng xem trọng Trần Hạo Thiên, cho rằng chuyện Trần Hạo Thiên vào Thường vụ lần này, hơn phân nửa có thể thành công.
Lúc chia tay, khi Cổ Thu Thực và Hạ Tưởng bắt tay, ông ta nói đầy thâm ý:
- Đừng tưởng rằng Bí thư Trần thuận miệng nói, sau khi xong chuyện ở tỉnh Tề, nói không chừng cậu thật sự cần thực hiện lời hứa.
Hạ Tưởng cũng kiên định nói:
- Sau khi xong chuyện Tỉnh Tề, thiên hạ to lớn, tôi đi đâu cũng được.
Hiếm khi thấy Hạ Tưởng cũng có lời nói hùng hồn, Cổ Thu Thực cười ha hả:
- Tốt, nói rất hay, chí ở thiên hạ, mới có thể du ngoạn thiên hạ.
Trên đường trở về, Hạ Tưởng do dự không biết có nên về nhà họ Ngô một chuyến không, nói chuyện với ông cụ về chuyện Trần Phong, mặc dù vì chuyện Tống Triêu Độ đã xin ông cụ giúp đỡ một lần, chuyện của Trần Phong không tiện mở miệng lần nữa, nhưng Hạ Tưởng là người trọng tình, thật sự muốn cố gắng hết khả năng nâng đỡ Trần Phong một phen. Cho dù hắn cũng biết, rất khó mở miệng, hơn nữa sau khi nói ra, chưa chắc đã hữu dụng.
Đang lúc khó xử, điện thoại vang lên, vừa thấy là Nha Nội gọi đến, hắn nghĩ thầm Nha Nội thật đúng là kiên trì, trong dịp quốc khánh mà điện thoại đến... Lại có chuyện gì sao?
Hắn nhận điện thoại, thanh âm Nha Nội vẫn thân thiết như trước:
- Phó Bí thư Hạ, cha tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết có thể đại giá quang lâm không?