Lúc này, Khâu Nhân Lễ cầm vài tờ giấy mỏng manh trong tay lại có cảm giác rất nặng.
Chẳng qua Khâu Nhân Lễ cũng không lập tức có hành động gì, mà nhẹ nhàng buông chương trình nghị sự ở trong tay ra, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Tôn Tập Dân. Sự tình quan trọng, anh ta không thể tưởng tượng được Trình Tại Thuận lại không quan tâm liền trực tiếp tung ra quả bom. Bởi vì quả bom tuy rằng có uy lực kinh người, vẫn sẽ làm tổn thương đến Tôn Tập Dân. Nếu do anh ta tự mình giật kíp nổ, tuy rằng đả thương địch thủ, nhưng đồng thời cũng lan đến Tôn Tập Dân. Tôn Tập Dân có oán hận hay không, trước hết không cần phải nói, nhưng chắc chắn sẽ khiến trung ương xem trọng anh ta. Nếu truyền ra tin tức Bí thư Tỉnh ủy chèn ép Chủ tịch tỉnh, đối với anh ta mà nói là cực kỳ bất lợi.
Khâu Nhân Lễ thân là người đứng đầu tỉnh Tề, phải suy xét mọi chuyện một cách toàn diện.
Tôn Tập Dân đoán được cái gì, ánh mắt dừng ở chương trình nghị sự, chần chừ một lát, vẫn vươn tay ra. Khâu Nhân Lễ thấy thế, liền lặng lẽ chuyển qua.
Vấn đề khó khăn, hiện tại đã rơi xuống chân Tôn Tập Dân.
Kỳ thật Khâu Nhân Lễ cũng không biết lúc này tâm tình Tôn Tập Dân là bi phẫn và bất đắc dĩ cỡ nào!
Từ lúc Tôn Tập Dân theo chính trị tới nay, mọi việc không thuận, khi còn chưa ra khỏi Bắc Kinh còn tạm được, sau khi ra khỏi Bắc Kinh, tại địa phương lại bị làm nhục. Nhất là tỉnh Yến, mặc cho anh ta chịu tiếng oan, cách chức về Bắc Kinh tạm thời tĩnh dưỡng, anh ta đã thành trò cười.
Tuy rằng mỗi ngày nhàn nhã, không phải đi tản bộ thì đọc sách ở thư viện, nhưng dày vò và tra tấn trong lòng anh ta, ai có thể biết được?
Sau khi tự nhận lỗi từ chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, anh ta đã từng mất ngủ hơn nửa năm, tóc cũng rụng rất nhiều, cả người gầy hơn mười cân. Thể xác và tinh thần mỏi mệt, mất hết can đảm, thật muốn từ nay về sau hoàn toàn rời khỏi chốn thị phi nơi quan trường.
Chỉ có điều trong lòng luôn cảm thấy không cam tâm, lúc anh ta đảm nhiệm chức vụ tại tỉnh Yến, cũng không phải là do năng lực của bản thân anh ta mà là bởi vì thời vận kém. Anh ta liền hy vọng có một ngày có thể trở về địa phương, lợi dụng năng lực của chính mình có thể vì nước vì dân thực sự làm được điều gì đó, cũng không uổng đã một lần làm quan, cũng lấy lại danh tiếng cho bản thân anh ta ở tỉnh Yến bị tiếng xấu phải bỏ chạy.
Trước tiên... nhậm chức ở tỉnh Tề làm cho Tôn Tập Dân càng thêm quá sức mệt mỏi, mặc kệ là ngay từ đầu phái bình dân lôi kéo và hứa hẹn, bởi vì vấn đề công nghiệp muối khiến anh ta và Hạ Tưởng lại đối kháng, hay là bởi vì từ vấn đề công nghiệp muối được xác định, anh ta mới phát hiện bị người kéo thắt lưng, lại đến Tần Khản bắt đầu cắn chặt hình như không muốn anh ta ra. Mà sau lưng Tần Khản, là phương có độ ủng hộ mạnh yếu lớn nhất, vẫn là thế lực bình dân. Khiến cho từ đó Tôn Tập Dân càng thêm chán nản. Từ lúc mới đến tỉnh Tề, anh ta còn nhiệt huyết sôi trào, một lòng vì dân. Hiện tại đến tình cảnh thê lương, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đã không còn sức lực để tiếp tục đấu tranh nữa. Nhất là khi anh ta biết Nha Nội và Tần Khản, Trình Tại Thuận gần đây còn ngồi cùng một chỗ nâng cốc chúc mừng. Mà lúc này, Tần Khản, Trình Tại Thuận đang đọ sức cùng anh ta, tình hình như chén trà nóng, Nha Nội sao có thể không biết?
Chắc chắn đã biết rõ, nhưng vẫn ngồi cùng đối thủ, rốt cuộc Chủ tịch Quốc hội có dụng ý gì? Rốt cuộc Chủ tịch Quốc hội đã ngầm cùng phái bình dân đạt được thỏa thuận gì rồi? Rốt cuộc vị trí của anh ta ở tỉnh Tề là xấu hổ đến mức nào?
Tôn Tập Dân đã không còn muốn nghĩ sâu hơn nữa, cũng không nguyện ý lại nghiền ngẫm toàn bộ sự kiện sau lưng Nha Nội, anh ta chỉ biết cái gì gây tác dụng trực tiếp hay gián tiếp, đối với tỉnh Tề cũng tốt, đối với Chủ tịch Quốc hội cũng tốt, anh ta đã không còn gì để thua thiệt nữa. Mặc kệ tỉnh Tề, anh ta thấy không thẹn với lương tâm, và không nghĩ sẽ chịu để cho bất cứ kẻ nào chi phối.
Người duy nhất ở tỉnh Tề mà anh ta thấy mắc nợ... chính là Hạ Tưởng.
Đúng vậy, anh ta đã từng ở tại tỉnh Yến ra sức lôi kéo không được lại quay ra căm thù Hạ Tưởng, nhưng người mà anh ta vẫn đối địch nhất ở tỉnh Tề lại cố tình trợ giúp cho anh ta nhiều nhất, chính là Hạ Tưởng!
Có thể nói, Hạ Tưởng là người mà Tôn Tập Dân nên cảm ơn nhất khi anh ta ở tỉnh Tề, cũng là người đã khiến Tôn Tập Dân thay đổi nhiều nhất. Đúng là Hạ Tưởng có tính nguyên tắc và công chính, mới khiến Tôn Tập Dân thấy được hy vọng, cũng khiến trong lòng anh ta càng củng cố được niềm tin của mình.
Trong hội nghị Hội đồng nhân dân, Tôn Tập Dân đã lo lắng đề phòng, hàng đêm mất ngủ, anh ta không làm nên tội lỗi gì lớn sao bất đắc dĩ lại liên tiếp bị trở thành mục tiêu công kích? Anh ta tự nhận không có đắc tội gì với Tần Khản và Trình Tại Thuận, vì sao hai người này lại như chó điên cắn anh ta không thôi? Chẳng lẽ chỉ vì hậu trường hiện tại của anh ta đang suy yếu, anh ta đối nhân xử thế quá khiêm tốn, nên dễ bắt nạt?
Tôn Tập Dân ngoại trừ phẫn nộ ra, cũng có bi phẫn và khổ sở. Anh ta xem như đã nhìn thấu những rắc rối liên tiếp nơi quan trường, đã lao tâm lao lực quá độ, đột nhiên bắt đầu không thể ức chế được mà sinh ra một ý niệm trong đầu —— kỳ thật ý nghĩ này tồn tại ở trong lòng anh ta đã lâu, chẳng qua trước nay chưa từng mãnh liệt như vậy.
Khi hắn lấy từ tay Khâu Nhân Lễ bản chương trình nghị sự, ý niệm trong lòng đó lại càng mãnh liệt đến mức không còn dừng lại được nữa!
Đề danh Tần Khản làm Chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn có hơn một trăm đại biểu Hội đồng nhân dân ký tên trong bản đề danh, lại đem ánh mắt nhìn về phía dưới đài, trong lòng anh ta liền sáng như gương. Đại biểu Hội đồng nhân dân đề danh Tần Khản làm Chủ tịch tỉnh, toàn bộ là khu vực sẽ do Tần Khản và Trình Tại Thuận phân công quản lý.
Trong nháy mắt, Tôn Tập Dân hoàn toàn minh bạch, lấy phương pháp của người đó phản trả lại cho người đó. Hạ Tưởng trả đòn, chẳng những trả đòn, thủ đoạn trả đòn còn rất sắc bén, thực sự cao hơn thủ đoạn của Tần Khản một bậc.
Tần Khản đề danh Hạ Tưởng, lại bị Hạ Tưởng dùng kế sách lừa dối, ung dung thoát thân.
Cái gọi là có đến mà không có đi là vô lễ, sau đó liền lập tức có các đại biểu Hội đồng nhân dân đưa thuộc khu vực của Tần Khản và Trình Tại Thuận đề danh Tần Khản làm người được đề cử lên Chủ tịch tỉnh, rõ ràng là trò khôi hài, kỳ thật dấu diếm sát chiêu trí mạng.
Đại biểu HĐND đề danh Hạ Tưởng cũng không tập trung, hơn nữa chỉ có mấy chục người, mà đại biểu Hội đồng nhân dân đề danh Tần Khản, chẳng những tập trung, vả lại tất cả đến từ khu vực Tần Khản và Trình Tại Thuận phân công quản lý, có phải người sai khiến phía sau màn của Tần Khản không cần kíp. Quan trọng là, tất cả mọi người, đúng vậy, tất cả mọi người bao gồm lãnh đạo trung ương, đều đã cho rằng là Tần Khản tự đạo tự diễn làm ra vở tuồng.
Hơn nữa đại biểu đề danh Hạ Tưởng chỉ có mấy chục người, mà đại biểu Hội đồng nhân dân đề danh Tần Khản, ước chừng còn nhiều hơn trăm người!
Như vậy, Tần Khản - Phó chủ tịch tỉnh Tần, thật đúng là nhảy đến Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tay Tôn Tập Dân run nhè nhẹ, vài tờ giấy ở trong tay anh ta, nặng tựa ngàn cân, bởi vì anh ta thực sự hiểu rõ, Hạ Tưởng không hề tham gia đại hội, lấy cớ đi tiếp Tạ Tín Tài, chính là muốn cho người bên ngoài thấy hắn không quan tâm, hơn nữa bản thân hắn cũng không hề quan hệ đến sự kiện đề danh Tần Khản.
Tôn Tập Dân cũng hoàn toàn tin tưởng, mặc kệ Hạ Tưởng và sự kiện đề danh này có quan hệ gì hay không, khẳng định sẽ hái được không còn một mảnh, sẽ không làm cho người ta có thể tra được tung tích đặc biệt gì. Anh ta tin tưởng vào năng lực và thủ đoạn của Hạ Tưởng, càng tin tưởng hành động này sẽ khiến cho Tần Khản và Trình Tại Thuận phải bị thương nặng.
Đồng thời, Tôn Tập Dân rõ ràng hơn rằng đằng sau sự im lặng của Hạ Tưởng, không nói gì nhưng đã ngầm ký kết. Anh ta run rẩy không phải lo lắng sự tình sẽ tiến đến náo loạn như thế nào, mà là lo lắng sự tình náo loạn không lớn. Bởi vì anh ta rốt cục biết chính mình muốn làm cái gì, muốn mượn ngọn gió đông của Hạ Tưởng, tự mình đến giật kíp nổ của quả bom có uy lực vô cùng to lớn này.
Tôn Tập Dân vì kế hoạch Hạ Tưởng hoàn toàn tốt đẹp đã đưa ra một quyết định làm cho vô số người phải khiếp sợ, cũng bởi vì quyết định này của Tôn Tập Dân, đã dẫn tới một trận phong ba cực lớn lan tràn khắp tỉnh Tề!
Tôn Tập Dân cầm chương trình nghị sự trong tay, khẽ hắng giọng, hướng về phía Khâu Nhân Lễ khẽ gật đầu, bắt đầu lên tiếng:
- Các đồng chí, vừa mới có 120 vị đại biểu Hội đồng nhân dân ký tên cùng đề danh đồng chí Tần Khản là người được đề cử làm Chủ tịch tỉnh...
Lời vừa ra khỏi miệng, cả hội trường liền ầm ĩ cả lên.
Chương trình nghị sự vừa rồi, còn chưa qua tay Trình Tại Thuận và Trần Hợi Phong, đã trực tiếp tới tay Khâu Nhân Lễ rồi. Trình Tại Thuận cũng không biết nội dung trong đó là cái gì. Trần Hợi Phong không biết, Tần Khản lại càng không biết. Tôn Tập Dân không e dè, trực tiếp tuyên bố trước mặt mọi người, mang đến kinh ngạc và uy lực tấn công lớn hơn nhiều so với tuyên bố đề danh Hạ Tưởng là người được đề cử làm Chủ tịch tỉnh.
Lúc trước từng có nghe đồn sẽ đề danh Hạ Tưởng, Hơn nữa lại bởi vì Hạ Tưởng là Phó bí thư tỉnh ủy, và Tôn Tập Dân cũng không có trực tiếp xung đột lợi ích. Hơn nữa, Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, nên về việc đề danh Hạ Tưởng, tuy rằng làm cho người ta khiếp sợ, nhưng đa số chỉ cho là trò khôi hài hay là trò hãm hại chính trị mà thôi.
Nhưng Tần Khản thì lại khác. Y là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, là Phó chủ tịch tỉnh gần với Chủ tịch tỉnh nhất, cũng là vị Phó chủ tịch tỉnh có thể uy hiếp Chủ tịch tỉnh, đổi lại cũng là Phó chủ tịch tỉnh trực tiếp xung đột ích lợi với Chủ tịch tỉnh nhất. Đề danh y, khác nào là Phó chủ tịch tỉnh không chút nào che dấu ý đồ bức cung Chủ tịch tỉnh!
Sự tình náo loạn thật sự lớn.
Chẳng những Trình Tại Thuận khiếp sợ đến trợn mắt, ngẩn ngơ —— sự tình hoàn toàn không thể khống chế được nữa. Hoàn toàn không có chuyện này —— Tần Khản lại giật minh kinh sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tại sao có thể như vậy? Sao lại có người đề danh y? Chẳng lẽ là trò đùa của nước Mỹ?
Cho dù là trò đùa của nước Mĩ hay là trò đùa quốc tế, dù sao trò đùa cũng đã bắt đầu, không đúng, không phải trò đùa, là sự kiện chính trị nghiêm trọng.
Tần Khản choáng váng.
Tần Khản và Trình Tại Thuận tự nhận là đã ỷ vào lực lớn nhất của mình để khống chế đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh, mức độ khống chế so với Khâu Nhân Lễ, Tôn Tập Dân cũng mạnh hơn rất nhiều, ngay cả Hạ Tưởng cũng không có cách gì so sánh được, cho nên trong lúc diễn ra hội nghị Hội đồng nhân dân mới là chiến trường chính của y và Trình Tại Thuận, cũng là chỗ duy nhất y và Trình Tại Thuận mới có thể đánh thắng.
Sao giờ lại không khống chế được? Sao còn lòi ra danh sách đại biểu Hội đồng nhân dân ký tên đề danh y là người được đề cử làm Chủ tịch tỉnh? Cái này không phải là đề danh y, mà là đem y đẩy vào hố lửa. Bởi vì y không phải Hạ Tưởng, bởi vì y là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, là Phó chủ tịch tỉnh gần với vị trí Chủ tịch tỉnh nhất.
Trong nháy mắt, suy nghĩ trong đầu Tần Khản đã dừng lại, không biết phía sau sự kiện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trên danh sách đại biểu Hội đồng nhân dân, gần như tương đương với bảy phần trong toàn bộ đại biểu Hội đồng nhân dân. Một Phó chủ tịch thường trực tỉnh có thể cổ động được bảy phần trong toàn thể đại biểu Hội đồng nhân dân đề danh y là người được đề cử làm Chủ tịch tỉnh, lãnh đạo trung ương nghĩ thế nào về y?
Cấp dưới sẽ bàn luận về y như thế nào?
Tần Khản có cảm giác như chính mình đang đi dưới trời trong nắng ấm, đột nhiên liền có một tia sét từ trên trời giáng xuống, bổ một cái vào giữa trán, khiến y liền choáng váng ngay tại chỗ!
Trong khoảng thời gian ngắn, Trình Tại Thuận cũng mất khả năng suy nghĩ, mới vừa đem tảng đá đập Tôn Tập Dân và Hạ Tưởng, không ngờ mới qua chưa lâu, lại có một tảng đá lớn hơn bay tới, trực tiếp nện vào sau lưng gã, gần như đập gẫy lưng gã.
Sao lại có thể...
Sẽ không thể nào! Ánh mắt Tôn Tập Dân kiên định, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Khản và Trình Tại Thuận đang luống cuống không biết phải làm sao, rồi đứng dậy rời khỏi đài Chủ tịch, bước nhanh lên chính giữa, nói không vội vàng không hấp tấp:
- Trong lúc tôi đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Tề, trong công tác quả thật còn tồn tại rất nhiều sai lầm, đã phụ sự phó thác của trung ương Đảng, phụ sự tín nhiệm của Tỉnh ủy, thấy thẹn với sự yêu mến của dân chúng tỉnh Tề. Đồng chí Tần Khản có năng lực, tôi cho rằng anh ấy có thể đảm nhiệm công tác Chủ tịch tỉnh, đối với việc đề danh anh ấy là người được đề cử làm Chủ tịch tỉnh, từ đáy lòng tôi cảm thấy cao hứng...
Tôn Tập Dân muốn nói gì? Trong lòng Khâu Nhân Lễ nhất thời giật mình, bị dọa tới mức nhìn lại.
- Lúc này, tôi trịnh trọng tuyên bố từ chức vụ Chủ tịch tỉnh tỉnh Tề, đề danh đồng chí Tần Khản là ứng cử viên Chủ tịch tỉnh!
Lúc này, Khâu Nhân Lễ cầm vài tờ giấy mỏng manh trong tay lại có cảm giác rất nặng.
Chẳng qua Khâu Nhân Lễ cũng không lập tức có hành động gì, mà nhẹ nhàng buông chương trình nghị sự ở trong tay ra, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Tôn Tập Dân. Sự tình quan trọng, anh ta không thể tưởng tượng được Trình Tại Thuận lại không quan tâm liền trực tiếp tung ra quả bom. Bởi vì quả bom tuy rằng có uy lực kinh người, vẫn sẽ làm tổn thương đến Tôn Tập Dân. Nếu do anh ta tự mình giật kíp nổ, tuy rằng đả thương địch thủ, nhưng đồng thời cũng lan đến Tôn Tập Dân. Tôn Tập Dân có oán hận hay không, trước hết không cần phải nói, nhưng chắc chắn sẽ khiến trung ương xem trọng anh ta. Nếu truyền ra tin tức Bí thư Tỉnh ủy chèn ép Chủ tịch tỉnh, đối với anh ta mà nói là cực kỳ bất lợi.
Khâu Nhân Lễ thân là người đứng đầu tỉnh Tề, phải suy xét mọi chuyện một cách toàn diện.
Tôn Tập Dân đoán được cái gì, ánh mắt dừng ở chương trình nghị sự, chần chừ một lát, vẫn vươn tay ra. Khâu Nhân Lễ thấy thế, liền lặng lẽ chuyển qua.
Vấn đề khó khăn, hiện tại đã rơi xuống chân Tôn Tập Dân.
Kỳ thật Khâu Nhân Lễ cũng không biết lúc này tâm tình Tôn Tập Dân là bi phẫn và bất đắc dĩ cỡ nào!
Từ lúc Tôn Tập Dân theo chính trị tới nay, mọi việc không thuận, khi còn chưa ra khỏi Bắc Kinh còn tạm được, sau khi ra khỏi Bắc Kinh, tại địa phương lại bị làm nhục. Nhất là tỉnh Yến, mặc cho anh ta chịu tiếng oan, cách chức về Bắc Kinh tạm thời tĩnh dưỡng, anh ta đã thành trò cười.
Tuy rằng mỗi ngày nhàn nhã, không phải đi tản bộ thì đọc sách ở thư viện, nhưng dày vò và tra tấn trong lòng anh ta, ai có thể biết được?
Sau khi tự nhận lỗi từ chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, anh ta đã từng mất ngủ hơn nửa năm, tóc cũng rụng rất nhiều, cả người gầy hơn mười cân. Thể xác và tinh thần mỏi mệt, mất hết can đảm, thật muốn từ nay về sau hoàn toàn rời khỏi chốn thị phi nơi quan trường.
Chỉ có điều trong lòng luôn cảm thấy không cam tâm, lúc anh ta đảm nhiệm chức vụ tại tỉnh Yến, cũng không phải là do năng lực của bản thân anh ta mà là bởi vì thời vận kém. Anh ta liền hy vọng có một ngày có thể trở về địa phương, lợi dụng năng lực của chính mình có thể vì nước vì dân thực sự làm được điều gì đó, cũng không uổng đã một lần làm quan, cũng lấy lại danh tiếng cho bản thân anh ta ở tỉnh Yến bị tiếng xấu phải bỏ chạy.
Trước tiên... nhậm chức ở tỉnh Tề làm cho Tôn Tập Dân càng thêm quá sức mệt mỏi, mặc kệ là ngay từ đầu phái bình dân lôi kéo và hứa hẹn, bởi vì vấn đề công nghiệp muối khiến anh ta và Hạ Tưởng lại đối kháng, hay là bởi vì từ vấn đề công nghiệp muối được xác định, anh ta mới phát hiện bị người kéo thắt lưng, lại đến Tần Khản bắt đầu cắn chặt hình như không muốn anh ta ra. Mà sau lưng Tần Khản, là phương có độ ủng hộ mạnh yếu lớn nhất, vẫn là thế lực bình dân. Khiến cho từ đó Tôn Tập Dân càng thêm chán nản. Từ lúc mới đến tỉnh Tề, anh ta còn nhiệt huyết sôi trào, một lòng vì dân. Hiện tại đến tình cảnh thê lương, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đã không còn sức lực để tiếp tục đấu tranh nữa. Nhất là khi anh ta biết Nha Nội và Tần Khản, Trình Tại Thuận gần đây còn ngồi cùng một chỗ nâng cốc chúc mừng. Mà lúc này, Tần Khản, Trình Tại Thuận đang đọ sức cùng anh ta, tình hình như chén trà nóng, Nha Nội sao có thể không biết?
Chắc chắn đã biết rõ, nhưng vẫn ngồi cùng đối thủ, rốt cuộc Chủ tịch Quốc hội có dụng ý gì? Rốt cuộc Chủ tịch Quốc hội đã ngầm cùng phái bình dân đạt được thỏa thuận gì rồi? Rốt cuộc vị trí của anh ta ở tỉnh Tề là xấu hổ đến mức nào?
Tôn Tập Dân đã không còn muốn nghĩ sâu hơn nữa, cũng không nguyện ý lại nghiền ngẫm toàn bộ sự kiện sau lưng Nha Nội, anh ta chỉ biết cái gì gây tác dụng trực tiếp hay gián tiếp, đối với tỉnh Tề cũng tốt, đối với Chủ tịch Quốc hội cũng tốt, anh ta đã không còn gì để thua thiệt nữa. Mặc kệ tỉnh Tề, anh ta thấy không thẹn với lương tâm, và không nghĩ sẽ chịu để cho bất cứ kẻ nào chi phối.Người duy nhất ở tỉnh Tề mà anh ta thấy mắc nợ... chính là Hạ Tưởng.
Đúng vậy, anh ta đã từng ở tại tỉnh Yến ra sức lôi kéo không được lại quay ra căm thù Hạ Tưởng, nhưng người mà anh ta vẫn đối địch nhất ở tỉnh Tề lại cố tình trợ giúp cho anh ta nhiều nhất, chính là Hạ Tưởng!
Có thể nói, Hạ Tưởng là người mà Tôn Tập Dân nên cảm ơn nhất khi anh ta ở tỉnh Tề, cũng là người đã khiến Tôn Tập Dân thay đổi nhiều nhất. Đúng là Hạ Tưởng có tính nguyên tắc và công chính, mới khiến Tôn Tập Dân thấy được hy vọng, cũng khiến trong lòng anh ta càng củng cố được niềm tin của mình.
Trong hội nghị Hội đồng nhân dân, Tôn Tập Dân đã lo lắng đề phòng, hàng đêm mất ngủ, anh ta không làm nên tội lỗi gì lớn sao bất đắc dĩ lại liên tiếp bị trở thành mục tiêu công kích? Anh ta tự nhận không có đắc tội gì với Tần Khản và Trình Tại Thuận, vì sao hai người này lại như chó điên cắn anh ta không thôi? Chẳng lẽ chỉ vì hậu trường hiện tại của anh ta đang suy yếu, anh ta đối nhân xử thế quá khiêm tốn, nên dễ bắt nạt?
Tôn Tập Dân ngoại trừ phẫn nộ ra, cũng có bi phẫn và khổ sở. Anh ta xem như đã nhìn thấu những rắc rối liên tiếp nơi quan trường, đã lao tâm lao lực quá độ, đột nhiên bắt đầu không thể ức chế được mà sinh ra một ý niệm trong đầu —— kỳ thật ý nghĩ này tồn tại ở trong lòng anh ta đã lâu, chẳng qua trước nay chưa từng mãnh liệt như vậy.
Khi hắn lấy từ tay Khâu Nhân Lễ bản chương trình nghị sự, ý niệm trong lòng đó lại càng mãnh liệt đến mức không còn dừng lại được nữa!
Đề danh Tần Khản làm Chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn có hơn một trăm đại biểu Hội đồng nhân dân ký tên trong bản đề danh, lại đem ánh mắt nhìn về phía dưới đài, trong lòng anh ta liền sáng như gương. Đại biểu Hội đồng nhân dân đề danh Tần Khản làm Chủ tịch tỉnh, toàn bộ là khu vực sẽ do Tần Khản và Trình Tại Thuận phân công quản lý.
Trong nháy mắt, Tôn Tập Dân hoàn toàn minh bạch, lấy phương pháp của người đó phản trả lại cho người đó. Hạ Tưởng trả đòn, chẳng những trả đòn, thủ đoạn trả đòn còn rất sắc bén, thực sự cao hơn thủ đoạn của Tần Khản một bậc.
Tần Khản đề danh Hạ Tưởng, lại bị Hạ Tưởng dùng kế sách lừa dối, ung dung thoát thân.
Cái gọi là có đến mà không có đi là vô lễ, sau đó liền lập tức có các đại biểu Hội đồng nhân dân đưa thuộc khu vực của Tần Khản và Trình Tại Thuận đề danh Tần Khản làm người được đề cử lên Chủ tịch tỉnh, rõ ràng là trò khôi hài, kỳ thật dấu diếm sát chiêu trí mạng.
Đại biểu HĐND đề danh Hạ Tưởng cũng không tập trung, hơn nữa chỉ có mấy chục người, mà đại biểu Hội đồng nhân dân đề danh Tần Khản, chẳng những tập trung, vả lại tất cả đến từ khu vực Tần Khản và Trình Tại Thuận phân công quản lý, có phải người sai khiến phía sau màn của Tần Khản không cần kíp. Quan trọng là, tất cả mọi người, đúng vậy, tất cả mọi người bao gồm lãnh đạo trung ương, đều đã cho rằng là Tần Khản tự đạo tự diễn làm ra vở tuồng.
Hơn nữa đại biểu đề danh Hạ Tưởng chỉ có mấy chục người, mà đại biểu Hội đồng nhân dân đề danh Tần Khản, ước chừng còn nhiều hơn trăm người!
Như vậy, Tần Khản - Phó chủ tịch tỉnh Tần, thật đúng là nhảy đến Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tay Tôn Tập Dân run nhè nhẹ, vài tờ giấy ở trong tay anh ta, nặng tựa ngàn cân, bởi vì anh ta thực sự hiểu rõ, Hạ Tưởng không hề tham gia đại hội, lấy cớ đi tiếp Tạ Tín Tài, chính là muốn cho người bên ngoài thấy hắn không quan tâm, hơn nữa bản thân hắn cũng không hề quan hệ đến sự kiện đề danh Tần Khản.
Tôn Tập Dân cũng hoàn toàn tin tưởng, mặc kệ Hạ Tưởng và sự kiện đề danh này có quan hệ gì hay không, khẳng định sẽ hái được không còn một mảnh, sẽ không làm cho người ta có thể tra được tung tích đặc biệt gì. Anh ta tin tưởng vào năng lực và thủ đoạn của Hạ Tưởng, càng tin tưởng hành động này sẽ khiến cho Tần Khản và Trình Tại Thuận phải bị thương nặng.
Đồng thời, Tôn Tập Dân rõ ràng hơn rằng đằng sau sự im lặng của Hạ Tưởng, không nói gì nhưng đã ngầm ký kết. Anh ta run rẩy không phải lo lắng sự tình sẽ tiến đến náo loạn như thế nào, mà là lo lắng sự tình náo loạn không lớn. Bởi vì anh ta rốt cục biết chính mình muốn làm cái gì, muốn mượn ngọn gió đông của Hạ Tưởng, tự mình đến giật kíp nổ của quả bom có uy lực vô cùng to lớn này.
Tôn Tập Dân vì kế hoạch Hạ Tưởng hoàn toàn tốt đẹp đã đưa ra một quyết định làm cho vô số người phải khiếp sợ, cũng bởi vì quyết định này của Tôn Tập Dân, đã dẫn tới một trận phong ba cực lớn lan tràn khắp tỉnh Tề!
Tôn Tập Dân cầm chương trình nghị sự trong tay, khẽ hắng giọng, hướng về phía Khâu Nhân Lễ khẽ gật đầu, bắt đầu lên tiếng:
- Các đồng chí, vừa mới có 120 vị đại biểu Hội đồng nhân dân ký tên cùng đề danh đồng chí Tần Khản là người được đề cử làm Chủ tịch tỉnh...
Lời vừa ra khỏi miệng, cả hội trường liền ầm ĩ cả lên.
Chương trình nghị sự vừa rồi, còn chưa qua tay Trình Tại Thuận và Trần Hợi Phong, đã trực tiếp tới tay Khâu Nhân Lễ rồi. Trình Tại Thuận cũng không biết nội dung trong đó là cái gì. Trần Hợi Phong không biết, Tần Khản lại càng không biết. Tôn Tập Dân không e dè, trực tiếp tuyên bố trước mặt mọi người, mang đến kinh ngạc và uy lực tấn công lớn hơn nhiều so với tuyên bố đề danh Hạ Tưởng là người được đề cử làm Chủ tịch tỉnh.
Lúc trước từng có nghe đồn sẽ đề danh Hạ Tưởng, Hơn nữa lại bởi vì Hạ Tưởng là Phó bí thư tỉnh ủy, và Tôn Tập Dân cũng không có trực tiếp xung đột lợi ích. Hơn nữa, Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, nên về việc đề danh Hạ Tưởng, tuy rằng làm cho người ta khiếp sợ, nhưng đa số chỉ cho là trò khôi hài hay là trò hãm hại chính trị mà thôi.
Nhưng Tần Khản thì lại khác. Y là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, là Phó chủ tịch tỉnh gần với Chủ tịch tỉnh nhất, cũng là vị Phó chủ tịch tỉnh có thể uy hiếp Chủ tịch tỉnh, đổi lại cũng là Phó chủ tịch tỉnh trực tiếp xung đột ích lợi với Chủ tịch tỉnh nhất. Đề danh y, khác nào là Phó chủ tịch tỉnh không chút nào che dấu ý đồ bức cung Chủ tịch tỉnh!
Sự tình náo loạn thật sự lớn.
Chẳng những Trình Tại Thuận khiếp sợ đến trợn mắt, ngẩn ngơ —— sự tình hoàn toàn không thể khống chế được nữa. Hoàn toàn không có chuyện này —— Tần Khản lại giật minh kinh sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tại sao có thể như vậy? Sao lại có người đề danh y? Chẳng lẽ là trò đùa của nước Mỹ?
Cho dù là trò đùa của nước Mĩ hay là trò đùa quốc tế, dù sao trò đùa cũng đã bắt đầu, không đúng, không phải trò đùa, là sự kiện chính trị nghiêm trọng. Nguồn:
Tần Khản choáng váng.
Tần Khản và Trình Tại Thuận tự nhận là đã ỷ vào lực lớn nhất của mình để khống chế đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh, mức độ khống chế so với Khâu Nhân Lễ, Tôn Tập Dân cũng mạnh hơn rất nhiều, ngay cả Hạ Tưởng cũng không có cách gì so sánh được, cho nên trong lúc diễn ra hội nghị Hội đồng nhân dân mới là chiến trường chính của y và Trình Tại Thuận, cũng là chỗ duy nhất y và Trình Tại Thuận mới có thể đánh thắng.
Sao giờ lại không khống chế được? Sao còn lòi ra danh sách đại biểu Hội đồng nhân dân ký tên đề danh y là người được đề cử làm Chủ tịch tỉnh? Cái này không phải là đề danh y, mà là đem y đẩy vào hố lửa. Bởi vì y không phải Hạ Tưởng, bởi vì y là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, là Phó chủ tịch tỉnh gần với vị trí Chủ tịch tỉnh nhất.
Trong nháy mắt, suy nghĩ trong đầu Tần Khản đã dừng lại, không biết phía sau sự kiện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trên danh sách đại biểu Hội đồng nhân dân, gần như tương đương với bảy phần trong toàn bộ đại biểu Hội đồng nhân dân. Một Phó chủ tịch thường trực tỉnh có thể cổ động được bảy phần trong toàn thể đại biểu Hội đồng nhân dân đề danh y là người được đề cử làm Chủ tịch tỉnh, lãnh đạo trung ương nghĩ thế nào về y?
Cấp dưới sẽ bàn luận về y như thế nào?
Tần Khản có cảm giác như chính mình đang đi dưới trời trong nắng ấm, đột nhiên liền có một tia sét từ trên trời giáng xuống, bổ một cái vào giữa trán, khiến y liền choáng váng ngay tại chỗ!
Trong khoảng thời gian ngắn, Trình Tại Thuận cũng mất khả năng suy nghĩ, mới vừa đem tảng đá đập Tôn Tập Dân và Hạ Tưởng, không ngờ mới qua chưa lâu, lại có một tảng đá lớn hơn bay tới, trực tiếp nện vào sau lưng gã, gần như đập gẫy lưng gã.
Sao lại có thể...
Sẽ không thể nào! Ánh mắt Tôn Tập Dân kiên định, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Khản và Trình Tại Thuận đang luống cuống không biết phải làm sao, rồi đứng dậy rời khỏi đài Chủ tịch, bước nhanh lên chính giữa, nói không vội vàng không hấp tấp:
- Trong lúc tôi đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Tề, trong công tác quả thật còn tồn tại rất nhiều sai lầm, đã phụ sự phó thác của trung ương Đảng, phụ sự tín nhiệm của Tỉnh ủy, thấy thẹn với sự yêu mến của dân chúng tỉnh Tề. Đồng chí Tần Khản có năng lực, tôi cho rằng anh ấy có thể đảm nhiệm công tác Chủ tịch tỉnh, đối với việc đề danh anh ấy là người được đề cử làm Chủ tịch tỉnh, từ đáy lòng tôi cảm thấy cao hứng...
Tôn Tập Dân muốn nói gì? Trong lòng Khâu Nhân Lễ nhất thời giật mình, bị dọa tới mức nhìn lại.
- Lúc này, tôi trịnh trọng tuyên bố từ chức vụ Chủ tịch tỉnh tỉnh Tề, đề danh đồng chí Tần Khản là ứng cử viên Chủ tịch tỉnh!